Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 130: Chương 130



Tần Ngạo tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, chỉ vào bóng lưng của cô ta, phàn nàn với Tần Viêm, “Cô ta là gì của anh chứ, cô ta dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu này để giáo huấn anh?”

Tần Viêm nghĩ rằng Mộ Tuyết Hội không thể buông bỏ được thành tựu của kiếp trước, Tần Ngạo là biểu tượng của sự thành công đối với cô ta, là chồng cô ta, nhưng đã trùng sinh rồi, cô ta không nghĩ đến việc thay đổi mục tiêu sao?

Quả là lòng chiếm hữu kỳ lạ.

Tần Viêm dẫn Tần Ngạo đến quầy nướng của Lương Dũng, gọi thịt nướng, gà nướng, nói: “Đừng nghĩ về Mộ Tuyết Hội nữa, hiện tại có một vấn đề khá nghiêm trọng, muốn thảo luận với anh một chút.”

Tần Viêm vốn là người độc hành, việc có thể thảo luận với mình khiến Tần Ngạo cảm thấy một sự ấm áp, như nhận được sự coi trọng từ em trai.

“Cậu nói đi, lòng anh cứ bồn chồn suốt cả đường, không lẽ là chuyện của nhà anh?”

Tần Viêm nói: “Là chuyện của gia đình anh, nhưng có ảnh hưởng gián tiếp đến Khương Nguyễn, họ hàng bên ngoại của anh, Kha Tú lại bắt đầu không yên phận rồi.”

Kha Tú là cháu gái nhà mẹ của Tần Ngạo, cậu của Tần Ngạo không giỏi giang, phải dựa vào sự giúp đỡ của chị em gái để sống, đặc biệt là mẹ của Tần Ngạo, là chị cả, bà ta lôi kéo cháu trai kết hôn, giờ đây còn có cháu nội, bận tâm không hết.

Mẹ của Tần Ngạo cũng mệt mỏi, chỉ muốn tìm một bến đỗ tốt cho Kha Tú, để chị ta tự đi con đường của mình, không quản được người cha vô dụng, em trai và cháu trai.

Kiếp trước, Tần Viêm bị con gái của Kha Tú vu cáo là b**n th**, sàm sỡ một đứa trẻ, mặc dù đã làm rõ nhưng không ai tin anh, danh tiếng xấu của Tần Viêm cứ thế mà đi theo anh đến chết.

Hiện giờ, cùng một sự kiện vẫn diễn ra vào đúng ngày như trước, Tần Viêm mới biết rằng, kiếp trước không phải là tai nạn, mà là một âm mưu được thiết kế từ trước.

Anh nói: “Kha Tú muốn gả vào nhà Tuân Lực, nghĩ ra một kế hoạch, để con gái mình và Tuân Lực ở chung một phòng, sau đó bày mưu cho con gái mình buộc tội Tuân Lực có hành vi không chính đáng với trẻ em, gia đình chị ta sau đó đứng ra đề xuất giải pháp, chị ta gả cho Tuân Lực chính là trở thành một nhà, một nhà thì tất nhiên không thể xảy ra những hiểu lầm như thế, anh có hiểu ý em không?”

Những lời cay độc Tần Viêm cũng ngại nói ra.

Tần Ngạo há hốc mồm, đầu óc nóng ran, anh ta không thể tin, không thể tin, thật sự không thể tin, một người làm mẹ làm sao có thể đối xử với con mình như vậy?

Tần Viêm cười lạnh lùng, “Thế nếu như kế hoạch này do chính đứa trẻ đề xuất thì sao?”

Tần Ngạo mơ màng lắc đầu, “Đó vẫn là một đứa trẻ, anh không tin.”

“Có lẽ một số người sinh ra đã là kẻ xấu.”

Tần Viêm nói: “Em cũng không muốn tin, nhưng phải chuẩn bị tâm lý, Tuân Lực thà ngồi tù còn không chịu thỏa hiệp, anh nghĩ xem, nếu anh ta thật sự bị mẹ con Kha Tú làm cho ngồi tù oan, khi ra tù, nhà họ Kha không cần nói, chắc chắn sẽ bị anh ta trả thù đến mức nhà cửa tan nát, gia đình anh cũng không tốt hơn, Khương Nguyễn và anh đang cùng làm ăn, cũng sẽ bị liên lụy.”

“Vậy cậu có cách gì hay không?” Tần Ngạo không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Tần Viêm nói: “Mẹ anh không phải lúc nào cũng muốn giúp nhà ngoại sao, ngày mai anh đến nhà Tuân Lực, để mẹ anh tự mình trải nghiệm một lần, có lẽ một lần và mãi mãi không quan tâm đến chuyện nhà ngoại nữa.”

“Tôi, tôi hơi sợ.” Đây có thể là một sự kiện lớn, một bước sai lầm có thể hủy hoại mình.

Tần Viêm nói: “Anh đi tìm Nhiễm Tiểu Dung, kêu cô ấy đi cùng anh, anh và bạn gái cùng đi, mưu đồ của mẹ con Kha Tú không thành sẽ bị vạch trần, chỉ là chuyện anh có bạn gái sẽ không giấu được nữa.”

Tần Ngạo suy nghĩ, thấy phương pháp của Tần Viêm khá khả thi, anh ta liền tìm Nhiễm Tiểu Dung, nói với cô ấy rằng mình muốn cắt đứt mọi quan hệ với bên đằng ngoại, bởi vì Nhiễm Tiểu Dung là bạn gái của anh ta, anh ta không muốn tìm bất kỳ cô gái nào khác để giả vờ.

“Em có thể từ chối, thực sự đấy.” Tần Ngạo nói: “Anh sẽ không trách em một chút nào, nếu em từ chối bây giờ, anh vẫn còn thời gian tìm phương án khác.”

“Không, chúng ta cứ làm theo đề xuất của anh đi.” Trong lòng Nhiễm Tiểu Dung rất vui, cô ấy luôn muốn mối quan hệ với Tần Ngạo được công khai, bây giờ có thể giúp đỡ bạn trai, đồng thời có thể công khai mối quan hệ, cô ấy không thấy có lý do gì để từ chối.

...

Cuối tuần, tới tận buổi tối mà vẫn không thấy Tần Viêm gọi điện, Khương Nguyễn hơi lo lắng, cô đã nhờ Chu Thành Trung sắp xếp một số người giúp đỡ chăm sóc trại nuôi, sau đó cô trở về thành phố, gọi điện cho Tần Viêm nhưng không thấy anh ở trường cũng như ở nhà, cô liền đi tìm Lương Dũng. Lương Dũng đã kể lại sơ qua về tình hình:

“Nhiễm Tiểu Dung đột nhiên hủy hẹn và mất liên lạc, nhưng chị không cần phải lo, anh Viêm đã phòng bị, không ai gặp chuyện gì cả.”

Hôm nay họ đã cảnh giác, không ai bị ảnh hưởng, nhưng liệu lần sau, ai sẽ là người bị vu oan?

Nghe nói họ đều ở nhà Tuân Lực, Khương Nguyễn cũng đến đó, thấy trong nhà mấy người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc không vui, ngồi uống trà, đưa ra những kế hoạch không hoàn hảo.

Khương Nguyễn: “Phương pháp của các anh thực sự không tốt lắm, tôi có một ý tưởng, hơi thiếu đạo đức một chút, các anh xem thử có được không?”

Kha Tú mời Kha Mộc Tụ cùng đi đến nhà Tuân Lực đón con gái, giải thích rằng chị ta sợ Tuân Lực hiểu lầm, tìm cơ hội đến nhà làm phiền.

Kha Mộc Tụ không hài lòng nói: “Em gái anh ta không phải đã chuyển trường rồi sao? Sao Tiểu Ngân lại đi chơi nhà anh ta?”

Kha Tú lắc đầu không biết nói gì, “Cháu đã bảo nó đừng đến nữa, trẻ con khó quản lý.”

Mới đến ngã tư, thấy Liên Kim Ngân đứng bên đường, khi thấy họ, con bé mới bật khóc, lí nhí nói một tràng, tổng quát là nó bị một người đàn ông trưởng thành sờ mó trong nhà, và người đó là Tuân Lực.

Kha Mộc Tụ vô cùng tức giận, nghĩ đến việc báo cảnh sát nhưng lại thấy không khả thi. Một là vì người ta không thừa nhận, hai là gia đình không thể mất mặt như vậy, Kha Tú và con gái không còn cách nào để sống được nữa.

Bà ta đã hỏi ý kiến của Kha Tú, chị ta vẫn sẵn lòng kết hôn với Tuân Lực, nhưng Kha Mộc Tụ cảm thấy điều này không phù hợp, “Anh ta bây giờ còn không xử sự đúng mực với Tiểu Ngân, cháu không sợ sao?”

Kha Tú trông rất ấm ức, “Cháu có thể cho Tiểu Ngân ở nhà bà ngoại.”

Kha Mộc Tụ nhặt một viên gạch lên, định gõ cửa, “Dù cháu có sẵn lòng kết hôn, bác cũng không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này!”

Cửa mở ra, Kha Mộc Tụ lập tức dùng viên gạch đánh thẳng vào trán người đàn ông mở cửa, may là Tần Ngạo né nhanh nên không bị gạch đánh trúng đầu.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 131: Chương 131



Mẹ của Tần Ngạo cảm thấy may mắn đã thoát nạn, “Tần Ngạo, sao lại là con?”

Tần Ngạo không hiểu chuyện gì, “Có chuyện gì sao, con không thể đến sao?”

Lúc này, Tần Viêm tiến lên giải thích: “Cháu và Tần Ngạo đến đây để bàn chuyện.”

Tần Viêm? Trái tim Kha Tú đập nhanh, chị ta không ngờ rằng chân của Tần Viêm có thể khỏi được. Khi anh bị tàn tật, chị ta đã nghĩ đến việc giúp Tần Viêm giữ lại dòng dõi để được một tứ hợp viện, đủ để lấy lòng đằng ngoại, nhưng vì có cô bảo mẫu nhỏ, chị ta không có cơ hội.

Sau khi chân của Tần Viêm khỏi, càng không thể nào, chị ta lớn hơn Tần Viêm gần mười tuổi cơ mà.

Không hiểu sao, chị ta bị ám ảnh, đột nhiên hỏi Liên Kim Ngân: “Tiểu Ngân, con vừa rồi nói nhầm đúng không, người đã làm động chạm vào con là Tần Viêm phải không?”

Trái tim của Tần Ngạo lạnh như băng, đây là người nhà đằng ngoại mà mẹ mình bảo vệ, khi xấu xa không còn giống người.

Tần Ngạo tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mọi người đang nói về chuyện gì vậy?”

Kha Mộc Tụ không còn m.ó.c t.i.m móc gan với đằng ngoại như trước, huống hồ con trai bà ta cũng ở đây, mà lúc này rõ ràng Kha Tú muốn hại Tần Viêm.

Con trai và chồng của bà ta không cắt đứt quan hệ với nhà chú hai, nếu bà ta giúp đằng ngoại ngụy tạo chứng cứ, có lẽ con trai và chồng bà ta sẽ không nhận bà ta nữa.

Hơn nữa, nếu nói rằng Tần Viêm động chạm đến con bé, thì danh tiếng của con trai đi cùng Tần Viêm làm sao mà thoát được?

Kha Mộc Tụ suy nghĩ kỹ càng, lập tức quát mắng: “Tú Tú, cháu đừng làm loạn nữa, có lẽ trước đây con bé đã bị ấm ức nên nói bừa, mau về nhà thôi.”

Liên Kim Ngân cũng biết nắm bắt cơ hội, vội vàng thay đổi lời nói: “Cháu không hề nói dối, chính là Tuân Lực, cùng với Tần Viêm và Tần Ngạo. Bà trẻ, bà không thể vì cậu họ là con trai bà mà không tin cháu.”

Về phẩm chất của con trai mình, Kha Mộc Tụ hiểu rõ, làm sao Tần Ngạo có thể làm ra những chuyện đê tiện như thế.

Bà ta chỉ vào đám người đằng ngoại xa lạ như không hề quen biết, “Các người, các người từ khi nào đã trở nên vô đạo đức như vậy?”

Lần này Tần Ngạo tin rồi, có những người sinh ra đã mang mầm mống xấu xa, không liên quan gì đến tuổi tác.

...

Lúc này, Khương Nguyễn và Tuân Lực từ sau sân bước ra, hỏi về tình hình, cô ngạc nhiên nói: “Không thể nào, Kha Tú, chị biết hôm nay nhà Tuân Lực có bao nhiêu người không, dù họ có muốn làm chuyện xấu cũng không thể mời nhiều người như vậy đến được.”

“Còn người khác nữa sao?”

Kha Tú không dám tin, trước đó chị ta đã xác nhận, mẹ và em gái hắn đã đi dự tiệc cưới, nhà chỉ có mình Tuân Lực, sự xuất hiện của Tần Ngạo và Tần Viêm đã khiến chị ta bất ngờ, sao lại còn có người khác?

Khương Nguyễn gọi một tiếng, Lương Dũng, Thường Phúc Tường, bà Hoàng đều ra mặt, những người mà cô đã cân nhắc và tin tưởng.

Khương Nguyễn nói: “Cáo buộc của các người quá nghiêm trọng, đủ để đẩy người bị cáo buộc xuống địa ngục mà không thể rửa sạch, chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi, nhất định phải có bản ghi chép việc báo cảnh sát, nếu không sau này ai biết được chuyện gì đã xảy ra?”

Cảnh sát khu vực rất nhanh chóng đến điều tra, Khương Nguyễn trong hai ba câu đã nói rõ mọi chuyện.

Cô nói: “Tôi làm nghề chăn nuôi ở nông thôn, hôm nay mọi người đều đến thảo luận về việc kinh doanh, chúng tôi đang kiểm tra hàng hóa trong sân, bỗng nhiên có người gõ cửa, Tuân Lực ra mở cửa, nói vài câu, chúng tôi đều nghe rõ mồn một, từ đầu đến cuối không quá ba phút, cô bé đó ra về. Sau đó, họ quay lại, bỗng nhiên trở thành cô bé bị đám đàn ông trong nhà lạm dụng. Đồng chí cảnh sát, bây giờ chúng tôi muốn kiện Kha Tú về tội vu khống ác ý.”

Tần Ngạo nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi và cô bé đó còn có quan hệ huyết thống, làm sao tôi có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy được?”

Tần Viêm nói: “Đối tượng của tôi còn ở đây, mọi người nghĩ điều đó có thể xảy ra không?”

Tuân Lực chỉ lạnh lùng cười, “Tôi không phải là người tốt, nhưng tôi không làm những chuyện đê tiện như thế.”

Thường Phúc Tường biết rằng đây là cơ hội duy nhất của mình để lên thuyền, trở thành đối tác kinh doanh với họ, ông ta chỉ cần nói sự thật, không cần phải nói dối.

Ông ta nói: “Hôm nay chúng tôi thực sự đến để thảo luận về việc kinh doanh, chúng tôi đều muốn mua gà, vịt, cá mà bà chủ Khương nuôi, trong bếp còn có sản phẩm bán thành phẩm tôi làm dở, đồng chí cảnh sát có thể đi kiểm tra.”

Bà Hoàng lắc đầu thở dài, “Tôi nhớ, đó là vào những năm năm mươi, một người đàn ông trong khu phố của chúng tôi cũng bị b.ắ.n vì tội danh tương tự, gia đình đã vu oan cho anh ta cũng không gặp điều tốt lành, không một ai trong gia đình sống tốt, đến khi c.h.ế.t mới hối hận và nói ra sự thật, thật không ngờ hôm nay tôi lại phải chứng kiến một lần nữa. May là hôm nay có nhiều người, tất cả đều là nhân chứng.”

Kha Tú mặt mày tái mét, biện hộ: “Đồng chí cảnh sát, anh xem, lời khai của họ đồng điệu đến lạ lùng, đây là việc họ cấu kết để hãm hại tôi.”

Tần Viêm không bao giờ quên được kiếp trước, khi bị một nhóm người chửi bới chỉ trích, nói rằng anh không phải là người, lúc đó anh đã nghĩ đến việc chấm dứt cuộc đời mình, nhưng lại cảm thấy không thể để những kẻ xấu được lợi, nếu đã không sợ chết, thì phải quyết một trận sinh tử.

Nhưng kiếp này không cần đến mức sinh tử, sau sự việc hôm nay, Kha Tú và con gái nếu muốn dùng chiêu thức này ép buộc bất kỳ người đàn ông nào khác, e rằng cũng khó.

Anh lạnh lùng nói: “Chúng tôi không hề mời chị đến, làm sao chúng tôi có thể cấu kết để hãm hại chị, chị nói dối quá nhiều, không thể nào che đậy được.”

Cảnh sát khi điều tra hàng xóm, có sự sắp xếp của Tuân Lực với những nhân chứng từ sớm, cùng hàng xóm không biết chuyện, “tình cờ” thấy Kha Tú và con gái đến quan sát từ trước.

Cảnh sát kết thúc trò hề này, đưa Kha Tú lên xe cảnh sát.

Dù đã chuẩn bị kế hoạch, có thể nói rằng nguy cơ đã được loại bỏ vĩnh viễn, nhưng mọi người đều cảm thấy không yên tâm, nếu không có sự phòng bị từ trước, sự việc này đủ để hủy hoại một người.

Tần Viêm bỗng nhiên phát hiện Khương Nguyễn đã biến mất, vội vàng hỏi: “Nguyễn Nguyễn đi rồi phải không, cô ấy có chào hỏi ai không?”

Khương Nguyễn ngay cả bà Hoàng cũng không chào hỏi đã đi mất, bởi cô biết mọi người sẽ giúp bà Hoàng về nhà.

Bà Hoàng bảo Tần Viêm đừng đi lung tung nữa, cứ trực tiếp về nông thôn, “Chuyện lớn như vậy mà cháu không nói trước, còn định giấu con bé, Nguyễn Nguyễn giận rồi, đi làm lành đi.”

Thực ra Khương Nguyễn không giận nhiều, đến khi trở lại làng Đại Loan tâm trạng đã tốt lên, người dân giúp cô chăm sóc trại nuôi cũng chào hỏi, “Tiểu Khương, sao cô trở về rồi, Tần Ngạo không về cùng cô à?”

Chút bất bình không rõ nguyên nhân của Khương Nguyễn tan biến, cô nói: “Lo lắng cho lứa Thần Thảo Hoa này, đến lúc phải thu hạt giống rồi.”

Khương Nguyễn bảo mọi người trở về trước, cô nhặt một ít nấm về, kho một con gà, đem cổ gà, đầu gà, gan gà cho hai chú chó đen nhỏ ăn.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 132: Chương 132



“Đại Hắc, Tiểu Hắc, hai đứa nghĩ sao về chuyện lần này, tại sao anh Tần Viêm không bảo chị nhỉ, trước kia làm bảo mẫu nhỏ cho anh ấy, chị chưa bao giờ không chào hỏi mà tự tiện đi như vậy, anh ấy có giận không, tuần sau anh ấy có không đến nữa không?”

Đại Hắc và Tiểu Hắc cắn đuôi, âu yếm cọ vào mu bàn tay Khương Nguyễn, rồi đột nhiên chạy ra ngoài sủa ồn ào, đây là biểu hiện thân mật khi gặp người quen.

Khương Nguyễn bỏ đũa chạy ra ngoài, hóa ra là Tần Viêm đến, không hiểu sao, từ sau khi đính hôn, cô phát hiện mối quan hệ giữa cô và Tần Viêm đảo ngược, trước kia cô lo lắng Tần Viêm sẽ giận, giờ đây Tần Viêm lo lắng cô không vui, giữa đêm khuya đi xe đạp hai tiếng đồng hồ đến làng Đại Loan tìm cô.

Anh ngày mai còn phải đi học nữa, Khương Nguyễn cảm thấy rất có lỗi, cô hơi được nuông chiều nên kiêu ngạo, không nên bỏ đi mà không chào hỏi.

Chuyện nhỏ mà, lần này Tần Viêm không kêu cô làm, chắc chắn là có lý do của anh, cô làm gì phải nhỏ nhen nổi giận, khiến anh phải đạp xe hai tiếng đồng hồ, trời tối thế này, nếu ngã thì sao?

Không cần phải nói gì thêm, Khương Nguyễn vội vàng chạy đến, ôm lấy eo anh, ngước cổ lên, nói với vẻ mặt đau lòng: “Xin lỗi anh, anh Tần Viêm, em sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa, cũng sẽ không chạy đi mà không báo trước.”

Rõ ràng anh Tần Viêm mới là người không báo trước mà tự ý quyết định, nhưng Khương Nguyễn lại chủ động làm lành và xin lỗi trước. Tần Viêm thấy rất xót xa cho cô, cả hai đều hiểu ý trong lòng đối phương, không cần phải giải thích gì, đây chính là tâm linh tương thông.

Tần Viêm cảm thấy việc đến đây tối nay thật sự rất đáng giá, hôm nay anh bận rộn với việc của Tuân Lực và Kha Tú, chưa kịp nói chuyện đàng hoàng với Khương Nguyễn.

“Em làm món gì mà thơm thế?”

“Gà om nấm, còn có canh đậu phụ cá chép.” Khương Nguyễn chuẩn bị một bát canh cá, mời Tần Viêm ăn cơm, anh vội vã đến chắc chắn là chưa ăn.

Tần Viêm không vội ăn cơm, nhìn vào đôi mắt trong veo của Khương Nguyễn, anh muốn cô biết được tâm ý của mình.

Anh giải thích: “Anh đã tìm một số người để ý đến Kha Tú, Mộ Tuyết Hội, Hàn Khinh Khinh, Chung Văn Văn và mẹ của họ. Về việc của Tuân Lực, trong lòng anh biết rõ Tần Ngạo không phải là người giải quyết tốt nhất. Nếu em đi, em sẽ làm rất tốt. Nhưng Nguyễn Nguyễn à, anh là người rất nhỏ nhen, không muốn em giúp đỡ những người đàn ông khác. Bản thân anh cũng là đàn ông, có thể hiểu được, đàn ông sẽ có cảm giác tốt với người đã giúp mình trong lúc khó khăn, nhất là phụ nữ, vì vậy lần này anh không nhờ em.”

Khương Nguyễn cầm bát, suy nghĩ một lúc rồi hiểu ra, Tần Viêm không lo lắng cô sẽ thích người khác, mà ghen tị vì những người đàn ông khác sẽ thích cô.

Khương Nguyễn chạm vào khuôn mặt mình, cười, “Em nghĩ ngoài anh ra sẽ không có ai thích em đâu?”

Tần Viêm lắc đầu, anh không giấu giếm, “Ở ký túc xá của bọn anh, có hai người đều thích em, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, việc thích người xuất sắc là rất bình thường. Nguyễn Nguyễn, em rất xuất sắc, anh cũng cảm thấy áp lực.”

“Hóa ra có nhiều người thích em như vậy.”

Khương Nguyễn cảm thấy vui vẻ, nhưng cô đã chọn cho Tần Viêm một cái đùi gà, “Đừng bận tâm những người khác, họ chỉ là người qua đường mà thôi. Anh Tần Viêm, sau này dù anh đi đâu em cũng sẽ theo anh. Lần sau nếu có việc gì, anh cứ gọi em, em giỏi như vậy, sẽ không làm trì hoãn những việc quan trọng anh cần làm.”

Trái tim Tần Viêm trở nên mềm mại, “Được, những việc quan trọng sau này sẽ không tìm người khác nữa, anh sẽ tìm em.”

Tần Viêm đã chuẩn bị sẵn sàng để ở lại một đêm, thậm chí còn mang theo quần áo để thay đổi. Thời tiết bây giờ đã ấm lên, Khương Nguyễn đã sớm thay chăn mỏng, nhưng cô lo Tần Viêm sẽ lạnh, đề nghị nằm chung một chăn, “Chúng ta gộp hai cái chăn lại, đắp cùng nhau được không?”

“Không được.”

Mỗi lần ngủ cùng nhau đều là một thách thức đối với Tần Viêm, nằm chung một chăn chắc chắn sẽ có chuyện.

Trong kí túc xá của họ, Từ Trọng Cẩm và Lộ Tư Tĩnh sau thời gian ngắn quen biết đã sống chung, vì thế Lộ Tư Tĩnh không muốn dễ dàng chia tay, không phải lúc nào cũng có thể giữ mình trong sạch. Khương Nguyễn mặc bộ đồ ngủ mỏng manh như vậy, nếu thực sự nằm cùng nhau, Tần Viêm không tin mình có thể kiềm chế được.

“Nguyễn Nguyễn, sau khi kết hôn mới được nằm chung một chăn.”

“Vậy thôi.” Khương Nguyễn vẫn ôm lấy eo anh qua chăn, “Như thế này được không?”

“Được.”

“Anh Tần Viêm, anh có nghĩ là em luôn muốn đụng chạm anh không?”

Tần Viêm: “Từ ngày đầu tiên em đến nhà anh, không phải em đã luôn như vậy sao? Anh đã quen rồi.”

Khương Nguyễn cười, “Đúng thế nhỉ.”

Cô nghĩ về Tần Ngạo, tối nay không trở về nhà, nằm ngửa trở lại, hỏi: “Tần Ngạo tối nay không về, có phải đợi Nhiễm Tiểu Dung không?”

Tần Viêm nói: “Ừm, anh ấy muốn đợi ngày mai hỏi Nhiễm Tiểu Dung tại sao hôm nay không đến.”

Khương Nguyễn nói: “Em đoán là bố cô ấy đã nhốt cô ấy lại, khi Tần Ngạo trở về em sẽ khuyên anh ta đừng tức giận.”

Tần Viêm đã sớm phát hiện, mỗi khi Khương Nguyễn nói về chuyện của người đàn ông khác, cô lại tạo khoảng cách với anh. Tần Viêm kéo cô trở lại bên mình, đúng là như vậy, Khương Nguyễn không còn nói về Tần Ngạo nữa.

Cô có một nguyên tắc kỳ lạ, không bao giờ nhắc đến chuyện của người đàn ông khác khi đang trong vòng tay anh. Tần Viêm trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng cũng rất xúc động.

Anh nói: “Ngày mai anh phải dậy sớm để trở về thành phố, em cứ ngủ thêm một lát nữa nhé.”

Khương Nguyễn đã giải tỏa được những hiểu lầm nhỏ với Tần Viêm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng có người trằn trọc không yên, Tần Ngạo đang tự hỏi không biết vì sao Nhiễm Tiểu Dung lại không đến. Cô ấy không lo lắng đối tượng của mình sẽ bị buộc tội khiếm nhã với bé gái vì sự vắng mặt của mình sao?

...

Lúc này, Nhiễm Tiểu Dung đang ở nhà, tức giận đập cửa phàn nàn với cha mình: “Bố ơi, nếu Tần Ngạo có chuyện gì, con sẽ không tha thứ cho bố đâu. Con tin tưởng bố nên mới kể cho bố nghe, sao bố có thể nhốt con lại được?”

Cha Nhiễm đáp lại: “Nếu Tần Ngạo biết điều, nó sẽ không nhờ con làm những chuyện hãm hại người khác.”

Nhiễm Tiểu Dung cảm thấy cha mình quá nguyên tắc: “Nếu người kia không có ác ý, làm sao chúng ta có thể làm hại họ được. Bố, bố chỉ là có thành kiến với Tần Ngạo, cho nên mới thấy mọi việc anh ấy làm đều sai.”

Cha Nhiễm không có ý định thả cô ấy ra: “Những người Tần Ngạo tiếp xúc đều rất phức tạp. Tuân Lực từng ngồi tù, Thường Phúc Tường làm mẹ mình tức chết, Tần Viêm kinh doanh đồ cổ, liên quan mập mờ với một nhóm nghi vấn đào mộ. Còn có bà Hoàng nữa, con có biết không, bà Hoàng là tiểu thiếp của một gia đình lớn thời Dân Quốc, khi chiến loạn, mọi người trong nhà trừ bà ấy ra đều đã c.h.ế.t hết, không đáng ngờ sao? Còn có Khương Nguyễn nữa...”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 133: Chương 133



“Khương Nguyễn thì sao, cô ấy rất tốt bụng, bố không thể nào tìm ra lỗi ở cô ấy được đúng chứ?”

Cha Nhiễm nói: “Bố không có ý tìm lỗi ở cô ta, nhưng một cô gái như cô ta, lại nắm giữ những hạt giống có hiệu quả kỳ diệu, giống như một đứa trẻ ôm một khoản tiền lớn, rất nguy hiểm. Nếu con trở thành chị dâu của cô ta, con sẽ trở thành mục tiêu của những người thèm muốn những hạt giống đó. Bố chỉ mong con có một cuộc sống bình an.”

“Nói cho cùng, bố chỉ là không hài lòng với Tần Ngạo.”

Cha Nhiễm nói: “Bố không ngăn cản các con yêu nhau, bố chỉ muốn sửa chữa những sai lầm trong cách làm của con. Nếu ngày mai Tần Ngạo đến tìm con, bố sẽ không cản trở cuộc gặp gỡ của các con.”

. . .

Suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau, Tần Ngạo không đến tìm Nhiễm Tiểu Dung mà quay trở về làng Đại Loan.

Trên đường về, anh ta luôn tự hỏi, không phải chỉ vì cha Nhiễm không ưa mình, mà còn vì hiện tại mình chỉ là một thương nhân nhỏ, không xứng với nhà họ Nhiễm. Sau khi Nhiễm Tiểu Dung vào đại học, khoảng cách giữa họ càng trở nên lớn hơn.

Anh ta không nên dùng tình cảm để trói buộc Nhiễm Tiểu Dung. Hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên, chờ đến khi sự nghiệp của mình đã ổn định, Nhiễm Tiểu Dung trải qua đại học, trưởng thành hơn trong xã hội, lúc đó hãy nói về những lời thề non hẹn biển.

Khi trở về, anh ta chia sẻ suy nghĩ của mình, Khương Nguyễn nghe xong không phản đối, cô nói: “Lần sau về, nói cho Nhiễm Tiểu Dung biết suy nghĩ của anh, để cô ấy không hiểu lầm.”

“Cô và Tần Viêm đã ổn chưa?” Tần Ngạo hỏi.

“Ổn rồi.” Khương Nguyễn kể lại quá trình trò chuyện với Tần Viêm tối qua cho Tần Ngạo, anh ta thực sự ngưỡng mộ sự tin tưởng lẫn nhau giữa họ.

...

Hôm qua đã thảo luận việc mở cửa hàng gà rán ở thành phố, hôm nay Tuân Lực và Thường Phúc Tường đến làng Đại Loan cùng nhau.

Thường Phúc Tường muốn tham gia, đã dùng gà của phía Khương Nguyễn để thử nghiệm hơn mười con, rán gà cho mọi người thưởng thức, nói rằng ông ta có thể đóng góp kỹ thuật và phát triển sản phẩm, bất kể cửa hàng gà rán của Mộ Tuyết Hội có sản phẩm mới gì, ông ta đều có thể cải tiến ra một phiên bản mới.

Quả thật cần một đầu bếp lớn để nghiên cứu phát triển, mọi người đều nói gà rán cải tiến bởi Thường Phúc Tường ngon hơn trong cửa hàng của Mộ Tuyết Hội.

Tuân Lực chỉ có thể cho ông ta một phần mười cổ phần, Thường Phúc Tường rất hài lòng với một phần mười cổ phần, nếu theo như Mộ Tuyết Hội mô tả về kế hoạch chuỗi cửa hàng toàn quốc cho mẹ của Chung Văn Văn, một phần mười đã là rất nhiều.

Tuân Lực cho Khương Nguyễn hai phần mười cổ phần, Khương Nguyễn gọi điện cho Tần Viêm, nói rằng cô muốn chia sẻ một phần mười cổ phần cho Tần Ngạo.

“Tần Ngạo là đối tác hợp tác của em, những gì em có, anh ta cũng phải có để chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Lấy một phần mười đã đủ cho em rồi.”

Tần Viêm cảm thấy Khương Nguyễn quá rộng lượng, nhưng cách xử lý của cô có những điểm mạnh riêng. Với cách ràng buộc này, không ai có thể lấy được bí mật về trại nuôi từ Tần Ngạo nữa.

Trái tim Tần Ngạo cảm động vô cùng.

Kế hoạch cho đợt gà thịt đầu tiên là ấp nở một vạn con gà con, sau khi ấp nở, chín mươi ngày sau có thể xuất chuồng.

Việc thuê người cần phải trả công, Khương Nguyễn đề xuất: “Gà thịt tôi sẽ ấp nở, sau đó giao cho người dân làng Đại Loan nuôi, khi xuất chuồng chúng tôi sẽ thu mua. Tôi nghĩ người dân sẽ nuôi cẩn thận.”

Tần Ngạo đã nuôi giống gà này được một thời gian, hiểu rõ về chi phí như lòng bàn tay, “Phải thu tiền gà con, một con mười lăm xu, giá thu mua tạm tính một đồng, trừ đi chi phí thức ăn nuôi, mỗi con gà con người nuôi có thể kiếm được khoảng năm mươi xu.”

Gà thịt ba tháng xuất chuồng, tính ra thu nhập khá đáng kể.

Thường Phúc Tường mở to mắt, “Bà chủ Khương, dù chi phí gà con của cô có cao hơn một chút, cũng không vượt quá một đồng, bán ra năm đồng mỗi con, lợi nhuận của cô lớn đến kinh ngạc.”

Khương Nguyễn nói: “Tại sao tôi không thể bán đắt hơn khi người khác không nuôi nổi giống này?”

Tuân Lực hiểu rõ, “Không thể chỉ nhìn vào chi phí nuôi. Gà nuôi bằng thảo dược thì chất lượng tốt hơn, chúng ta phải tính giá trị thị trường của thảo dược vào, giá cả thực sự rất hợp lý.”

...

Khương Nguyễn bắt đầu chuẩn bị ấp nở gà con. Sau khi gà con được ấp nở, cô mời các cán bộ làng đến để thống kê xem có bao nhiêu hộ gia đình muốn tham gia vào việc chăn nuôi làm thêm.

Chu Thành Trung tính toán, mỗi hộ nếu nuôi một trăm con gà con, sau ba tháng, thu nhập ròng là năm mươi đồng, đối với người dân là một khoản thu nhập lớn.

Nghĩ về thời kỳ bao cấp trước đây, trong những năm mùa màng tốt, cuối năm tính sổ, những gia đình có sức lao động mạnh, cả nhà mới có thể chia được vài chục đồng.

Chu Thành Trung kêu gọi các đội trưởng sản xuất vận động bà con trong các đội sản xuất, nói rằng: “Mọi người có thể mua gà con và thức ăn trên sổ ghi nợ từ bà chủ Khương, đây là cơ hội lớn để bắt đầu kinh doanh, đừng do dự nữa, nếu không sau ba tháng chỉ có thể nhìn người khác thu tiền. Tôi là cán bộ của làng, tôi sẽ dẫn đầu, gia đình tôi sẽ nuôi hai trăm con.”

Nuôi gà không ảnh hưởng đến việc nhà nông, buổi sáng, trưa, tối về chỉ cần chăm sóc, cho ăn thức ăn, vì thế phần lớn bà con đều sẵn lòng nuôi một ít.

Những người có bản tính nhút nhát chỉ dám nhận nuôi năm mươi con gà con, đội trưởng đội sản xuất ghi lại từng người một, sau đó dựa vào số lượng đã thống kê, do đội trưởng đến nơi của Khương Nguyễn mua nợ thức ăn gà, rồi mang về phân phát cho các hộ nuôi.

Khương Nguyễn nhắc nhở các hộ đã nhận gà con, “Nhất định không được keo kiệt thức ăn, chất lượng gà thịt không đạt chuẩn, chúng tôi sẽ không thu mua.”

Những người nhận gà con cần ký kết hợp đồng nuôi, chất lượng đều được quy định trong hợp đồng. Có hai ba mươi hộ trong làng không nhận gà con, giữ thái độ chờ xem.

“Một vạn con gà, nếu họ không bán được thì sao?”

“Mọi tổn thất phải do chính hộ nuôi chịu, nếu gặp dịch gà, không kiếm được tiền mà còn nợ nần chồng chất, thôi, tôi cứ đợi xem đã.”

Khương Nguyễn nói với mọi người: “Cả việc trồng trọt cũng phải phụ thuộc vào ông trời, muốn kiếm tiền thì phải chấp nhận rủi ro, rủi ro trong việc chăn nuôi lần này đã thấp lắm rồi, nhưng người nhát gan không kiếm được tiền cũng là đáng đời.”

Lời nói của cô đã khích lệ thêm một vài hộ, cuối cùng chỉ còn mười mấy hộ không nhận gà con, một vạn con gà con đều được nhận hết.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 134: Chương 134



Mỗi ngày, Khương Nguyễn đều đến các nhóm sản xuất để hướng dẫn bà con cách nuôi gà con, kiểm tra chất lượng, nói rằng nếu keo kiệt thức ăn thì gà con sẽ không đạt chuẩn, lúc thu mua sẽ lỗ nhiều hơn vì đã giám sát chặt chẽ, phần lớn các hộ nuôi đều tuân thủ quy định, chăm sóc gà hết mình.

Cô phát hiện có hai hộ nuôi, gà con càng nuôi càng tệ, rõ ràng đã keo kiệt thức ăn.

Khương Nguyễn trình bày tình hình với Chu Thành Trung, cũng phân tích, “Hai hộ này nhận không ít gà con, mỗi hộ đều có đến hai trăm con, nhưng lại không hề cho chúng ăn thức ăn, tôi nghi ngờ họ đã bán thức ăn và số tiền bán được từ thức ăn đã giúp họ kiếm được một khoản lớn, vì vậy họ không mấy quan tâm đến số phận của gà con nữa.”

“Làm sao có thể có người nhìn ngắn hạn như vậy.” Chu Thành Trung tức giận, “Việc phối trộn thức ăn đều do cô quản lý, người mua thức ăn đang nghĩ gì thế?”

“Có lẽ họ mua về để thực hiện thí nghiệm.”

Khương Nguyễn nói, “Thức ăn bổ sung mà tôi thêm vào chỉ có tôi mới biết cách nuôi trồng, điều này tôi không lo lắng. Nhưng tôi sẽ không cung cấp thức ăn cho hai hộ đó nữa, bốn trăm con gà con đó coi như đã mất, bảo họ dừng lại đi.”

Khi nghe nói sẽ cắt đứt nguồn cung thức ăn, hai hộ kia ngay lập tức muốn trả lại gà con. Một hộ trong số họ lấy vợ từ làng Trình Gia, hộ kia có em gái gả vào làng Trình Gia.

Một hộ phân chia tài sản, hộ kia thì cha mẹ đã mất, không có người lớn nào có thể quyết định, Chu Thành Trung không biết phải làm sao với họ.

Chu Thành Trung tuyên bố, “Đừng tưởng tôi không biết các người đã bí mật bán thức ăn, nhận tiền đen từ việc mua thức ăn, chỉ nhìn thấy trước mắt, giờ trả tiền gà con đi!”

Chu Thành Trung quyết đoán, nói sẽ không cho họ mua nợ phân bón hóa học, hai hộ hơi sợ, nhưng vì đã kiếm được khá nhiều từ việc bán thức ăn, trả tiền gà con vẫn còn lãi được vài chục, họ đã trả lại tiền.

Hai trăm con gà mỗi hộ làm sao ăn hết được, hai hộ để tiết kiệm lương thực, đã g.i.ế.c c.h.ế.t hơn một trăm con, chỉ giữ lại vài chục con để nuôi ăn.

Chu Thành Trung mang tiền gà con đã thu được đến cho Khương Nguyễn, đau lòng không thôi, anh biết những gà con do Khương Nguyễn nuôi dưỡng không giống như những gà con bình thường.

Khương Nguyễn cảm thấy làng Đại Loan mới chỉ có hai hộ không tuân thủ quy tắc vẫn là ít, nói: “Chỉ có hai hộ không theo quy định, tốt hơn tôi dự đoán nhiều.”

“Những hộ này đều có quan hệ thông gia với làng Trình Gia, chắc chắn là mấy người ở ủy ban làng Trình Gia đã làm chuyện này.” Chu Thành Trung khẳng định.

Làng Trình Gia cũng là làm việc cho người khác. Khương Nguyễn đoán chừng, có lẽ là mẹ của Chung Văn Văn. Bà ta không tiện tự mình xuống nông thôn, nên đã nhờ trưởng thôn làng Trình Gia mua thức ăn gia súc về nghiên cứu.

Ngày hôm sau, Khương Nguyễn đi một chuyến đến thành phố, Thường Phúc Tường đã đến nhà chị gái để tìm hiểu thông tin trước.

Ông ta nói với Khương Nguyễn: “Thức ăn gia súc đúng là chị gái tôi bỏ tiền mua, mỗi gia đình nhận được ba trăm đồng.”

Trưởng thôn của làng Trình Gia thật sự rất keo kiệt, đã giữ lại một nửa số tiền. Thực ra, chỉ riêng tiền bạc thôi, hai hộ dân ở làng Đại Loan không thể bị cám dỗ, Thường Lâm Yến còn hứa hẹn thêm những lợi ích khác.

Thường Phúc Tường liên tục lắc đầu, “Chị gái tôi có thể làm mọi chuyện, để người dân bán thức ăn gia súc, bán đi lợi ích lâu dài, chị ta hứa, nếu nghiên cứu thành công thức ăn nuôi gà, tiệm gà rán sẽ chia lợi nhuận cho họ.”

“Vậy ông nghĩ nếu nghiên cứu thực sự thành công, chị ta có chia lợi nhuận cho nông dân không?” Khương Nguyễn hỏi.

Thường Phúc Tường hiểu rõ thủ đoạn của chị gái mình, quả quyết nói: “Chắc chắn không, chị ta chỉ sẽ tiêu diệt những đối thủ yếu hơn mình, chị ta không có lòng thương xót.”

Khương Nguyễn bảo ông ta yên tâm, “Việc chọn giống, nuôi cấy chỉ có tôi mới làm được, nghiên cứu của Thường Lâm Yến không thể thành công, những hộ dân này sau này sẽ hối hận.”

Còn khoảng mười ngày nữa là gà con có thể xuất chuồng, Tuân Lực đã chọn vị trí cho bốn cửa hàng gà rán rất tốt, đã được trang trí xong, hiện đang trong quá trình đào tạo nhân viên.

Hai cửa hàng đối diện với tiệm gà rán của Thường Lâm Yến và các đối tác, một cửa hàng gần tòa nhà bách hóa, một cửa hàng bên trong nhà ga.

Tuân Lực và Tần Viêm cùng nhau thống kê lượng khách hàng, bao gồm cả doanh thu bán gà rán của Thường Lâm Yến, thống kê trong một tuần, rút ra giá trị trung bình.

Khương Nguyễn xem qua, tiệm gà rán của Thường Lâm Yến mỗi ngày bán được khoảng một trăm con gà trong các bữa kết hợp, Tuân Lực mở liền bốn cửa hàng, trung bình mỗi ngày ít nhất cần ba trăm con gà, mười nghìn con gà mà người dân nuôi chỉ đủ cho một tháng.

May là hàng tháng cô đều ươm mầm, còn có hai ba vạn trứng gà trong trang trại nuôi của mình.

Khương Nguyễn chỉ chịu trách nhiệm ươm mầm, chuyện mở cửa hàng cô không quản, hỏi: “Người trong làng mua nợ gà con và thức ăn chăn nuôi không ít, nhiều thì hàng trăm, ít cũng vài chục, các anh định ngày nào đi thu mua?”

Tuân Lực nói: “Xưởng sơ chế còn hai ba ngày nữa là có thể đưa vào sử dụng, cô nói với bộ phận làng rằng ba ngày sau chúng tôi sẽ đến thu mua.”

Sau khi bàn xong việc, Tuân Lực đề xuất đến nhà hàng của Thường Phúc Tường ăn bữa, mấy món mới ông ta phát triển gần đây đã khiến việc buôn bán của nhà hàng trở nên sôi động hơn nhiều, phải đặt chỗ trước.

Tần Viêm nói: “Cũng không có gì để bàn nữa, để lần sau đi, tôi dẫn Khương Nguyễn đi chỗ khác dạo.”

Tuân Lực đùa giỡn, “Không ai dụ dỗ được Khương Nguyễn đi đâu, sao phải coi chừng như vậy.”

Tần Viêm thật thà đáp, “Anh Lực, anh nên tìm đối tượng đi.”

“Không vội, đàn ông mà, trước tiên phải bận rộn với sự nghiệp.” Tuân Lực cười như không cười, “Tôi không giống cậu, đã có người nói sẽ nuôi cậu rồi.”

Tần Viêm cảm thấy rất tự hào, “Phải đấy, không cần lo lắng về tiền bạc, tôi có thể lên kế hoạch cho những việc khác, cảm giác này khá tốt.”

Tuân Lực nói: “Đúng thế, không phải bảo chúng tôi đều ghen tỵ với cậu sao? Chỉ là Khương Nguyễn vất vả, cậu ăn bám mà vẫn tự tin lắm.”

Tần Viêm nghiến răng, “Tôi cũng chưa bao giờ nói là không kiếm tiền cả.”

Anh và Tuân Lực kiếp trước không hợp, không chỉ là cạnh tranh, mà còn thích nói đểu nhau, kiếp này cũng không tốt hơn bao nhiêu. Bảo anh ăn bám mà vẫn tự tin, sao hắn không nói đến bản thân mình, còn phải hợp tác với Khương Nguyễn nữa đấy?

Khương Nguyễn đã nghe phát chán, hai người đàn ông lải nhải, cô kéo Tần Viêm đi, kết thúc cuộc nói chuyện vô nghĩa của họ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 135: Chương 135



Tần Viêm dẫn cô đến cửa hàng lẩu Đại Dũng do họ hàng của Lương Dũng hợp tác mở,nói: “Lương Dũng nói có chuyện muốn thảo luận với em.”

“Anh ta không nói với anh chuyện gì sao?” Khương Nguyễn hỏi.

“Nói rồi.” Tần Viêm nắm tay cô, “Chuyện hơi phức tạp, họ hàng của Lương Dũng muốn nói giúp cho Nghiêm Mãn Thương, anh nói rằng chuyện này tôi không quản, nhưng họ vẫn muốn thử.”

“Vậy thì nghe xem sao.” Khương Nguyễn nói.

Quán lẩu nhánh nằm đối diện với phòng khám Đông y của Thường Lâm Yến, trưa không mấy người, họ đến, Lương Dũng chuẩn bị nhanh một đĩa cơm rang trứng bò, ăn lót dạ.

Trong cửa hàng, nhân viên đang chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối, Nghiêm Mãn Thương đang đứng cùng một nữ nhân viên trẻ, ánh mắt trao đổi tình tứ.

Còn đối diện phòng khám, có thể thấy con gái thứ hai của trưởng làng Trình Gia, đang bị sư phụ Thường Lâm Yến mắng đến không ngẩng đầu lên được.

Lương Dũng mang tới ba đĩa cơm rang bò, giải thích: “Nghiêm Mãn Thương đến đây làm công việc vặt, thấy con gái thứ hai nhà họ Trình liên tục đi xem mắt, trong lòng cũng hiểu rằng nhà họ Trình đã lợi dụng mình. Bây giờ nhà họ Trình không cần anh ta đi ăn trộm mầm cây nữa, nói rõ sự thật, bảo anh ta đừng mơ mộng cưới được con gái nhà họ Trình, sớm trở về quê, đừng xuất hiện trước mặt Trình Vãn Hà, ảnh hưởng đến danh tiếng của cô ta.”

“Đúng là duyên phận, khi Nghiêm Mãn Thương đang tuyệt vọng, lại nhìn trúng Tiểu Tuệ. Cô ấy là con nuôi trong nhà họ hàng của tôi, không khinh thường gia cảnh nghèo của Nghiêm Mãn Thương, họ hàng tôi thấy Nghiêm Mãn Thương cũng không tệ, muốn mai mối cho họ.”

“Vậy thì mai mối cho họ đi.” Khương Nguyễn khá vui khi thấy họ thành đôi, “Tại sao lại hỏi ý kiến của tôi?”

Lương Dũng có vẻ ngượng ngùng, “Họ hàng tôi ban đầu dự định, sau khi Nghiêm Mãn Thương và Tiểu Tuệ kết hôn, hai người sẽ mở một cửa hàng nhánh, nhưng hai người này bảo rằng họ không thể đối phó với khách hàng, muốn quay về làm ruộng, họ hàng tôi chỉ hận rèn sắt không thành thép.”

Kinh doanh có lợi nhuận cao hơn so với việc làm ruộng, nhưng không phải ai cũng phù hợp hoặc có thể làm được.

Nghiêm Mãn Thương và Tiểu Tuệ muốn quay lại làm ruộng, thực sự không cần phải thảo luận với Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn không phải dạng người dễ dàng bị lừa, cô hỏi: “Nghiêm Mãn Thương có phải đang muốn vừa làm ruộng vừa kinh doanh một trang trại phụ không?”

Nghiêm Mãn Thương không dám nói ra, cũng không định nói.

Là họ hàng của Tiểu Tuệ đã lên kế hoạch cho họ. Cả làng đều kinh doanh trang trại phụ, nếu như Nghiêm Mãn Thương và Tiểu Tuệ không làm như vậy, ngày qua ngày nhìn người khác phát triển, liệu họ có phải lo lắng không?

Anh ta nói: “Tôi muốn nhờ chị dâu cho Nghiêm Mãn Thương một cơ hội, họ hàng sẽ bảo lãnh cho họ, Nghiêm Mãn Thương sẽ không hành động đáng khinh nữa. Anh ta tự thừa nhận, sau khi bị Chu Thành Trung quát mắng vì đã cố gắng hái vài chiếc lá, từ đó không dám làm lại nữa. Sau đó nhà họ Trình đã tìm người khác để trộm mầm cây, người đó là Đường Lợi Minh.”

Đường Lợi Minh này lấy vợ là người làng Trình Gia, cũng là một trong những người bán thức ăn gia súc.

Tần Viêm thấy Khương Nguyễn không nói gì, liền nói: “Nguyễn Nguyễn, em không cần phải xem xét về anh, muốn từ chối thì cứ từ chối trực tiếp.”

Hạt giống và việc ươm mầm đều do Khương Nguyễn quản lý, cô không sợ bất kỳ sự phản bội nào, huống chi Nghiêm Mãn Thương chỉ muốn trở thành một người chăn nuôi bình thường.

Khương Nguyễn nói: “Nghiêm Mãn Thương muốn kinh doanh trang trại phụ cũng được, vừa hay có một lô trứng mới nở, nếu anh ta muốn nuôi thì nuôi một ngàn con, hỏi xem anh ta có gan không.”

Nếu đã muốn làm, thì phải thể hiện tinh thần tiên phong.

Nghiêm Mãn Thương nhút nhát, Tiểu Tuệ càng không dám.

Họ hàng của Tiểu Tuệ thật tốt, vay tiền cho Nghiêm Mãn Thương, “Một ngàn con, chỉ cần năm sáu trăm cho con giống và thức ăn, nếu lỗ thì cậu và Tiểu Tuệ lại đi làm cho tôi, hai ba năm cũng trả hết, đừng sợ, nuôi thành công, cậu sẽ có tiền xây nhà, cưới vợ.”

Khương Nguyễn nghe xong cũng cười, nói: “Nghiêm Mãn Thương may mắn thật, có thể quen biết gia đình Tiểu Tuệ.”

Tần Viêm nói: “Nguyễn Nguyễn, em quá tốt bụng, luôn cho người khác cơ hội, hy vọng Nghiêm Mãn Thương và Tiểu Tuệ xứng đáng với lòng tin của em.”

Nếu thay bằng Tần Viêm, không bỏ đá xuống giếng đã là từ bi, chắc chắn không cho cơ hội.

Khương Nguyễn nói: “Lương Dũng là bạn thân của anh đấy, em giúp Lương Dũng, không phải giúp Nghiêm Mãn Thương.”

Lời của Khương Nguyễn khiến trái tim Lương Dũng ấm lại, người thân này trước đây từng giúp đỡ gia đình Lương Dũng trong lúc nguy khốn.

Lần này Lương Dũng mới đồng ý giúp đỡ. Anh ta nghĩ Khương Nguyễn là vì thấy Nghiêm Mãn Thương thật thà mới không để bụng, hóa ra là sợ chính mình khó xử.

Khương Nguyễn yêu Tần Viêm, yêu ai yêu cả đường đi, luôn cân nhắc tới cảm xúc của bạn bè anh.

Lương Dũng quay đầu nhắc nhở Nghiêm Mãn Thương và Tiểu Tuệ, “Mấy người đã bảo lãnh cho các anh, đừng làm những chuyện bất chính nhé.”

Nghiêm Mãn Thương trân trọng cơ hội này, liên tục gật đầu, “Anh Lương, tôi sẽ không sai lầm nữa.”

Người họ hàng kia nói: “Đàn ông vì phụ nữ mà sai lầm một lần có thể hiểu được, nhưng phải rút kinh nghiệm. Tiểu Tuệ, cháu phải giữ chặt đừng để Mãn Thương sai lầm.”

Tiểu Tuệ đỏ mặt gật đầu, cả hai đều thích làm việc với cây cỏ, kiên định quay về cấy cày.

...

Nghiêm Mãn Thương và Tiểu Tuệ vui vẻ cùng nhau ra vào, khiến Trình Vãn Hà ở cửa đối diện cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.

Ngày tháng làm đồ đệ ở phòng mạch không dễ dàng, việc mai mối cũng không suôn sẻ, mấy bà mẹ chồng ở thành phố không coi trọng Trình Vãn Hà, dù nhan sắc của cô ta thuộc dạng khá, không phải kiểu khiến đàn ông nhìn một lần là không thể rời mắt, nhưng những người cô ta coi trọng lại không để ý đến cô ta

Sư phụ của Trình Vãn Hà, Thường Lâm Yến, nhìn thấy sự lưỡng lự của cô ta, quát mắng: “Đừng nghĩ rằng cưới vào gia đình tốt là có thể sống tốt. Nhìn coi, chị họ của cô, Trình Xuân Anh kia kìa, cuối cùng cũng không được c.h.ế.t tử tế. Thay vì đặt hy vọng vào đàn ông, không bằng tự mình vươn lên. Tôi nhận cô làm đồ đệ, là vì tôi đặt nhiều kỳ vọng vào cô.”

“Vậy bây giờ con nên làm gì, sư phụ?” Trình Vãn Hà hỏi.

“Cắt đứt quan hệ với gia đình trước tiên.”

Thường Lâm Yến nói: “Nếu không cắt đứt, nhà họ Trình sẽ cứ tiếp tục hút m.á.u cô, bây giờ nhà họ Trình đã không còn giá trị sử dụng, tôi không muốn gặp họ nữa. Cô cần suy nghĩ về tình thế của mình, đưa ra quyết định, hoặc là tuân theo sắp xếp mai mối của gia đình, để họ hút máu, hoặc là làm đồ đệ tốt của tôi, phát triển sự nghiệp.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 136: Chương 136



Trình Vãn Hà suy nghĩ mất ba ngày, cuối cùng đã đưa ra quyết định, chọn lựa một đối tượng hôn nhân với điều kiện tương đối tốt, nhưng không từ bỏ việc làm học trò ở y quán.

Cô ta cầu xin: “Sư phụ, việc kết hôn và sự nghiệp không mâu thuẫn. Đằng nhà bên kia, con cũng không để họ lợi dụng. Sư phụ, con có thể làm được cả hai.”

Trình Vãn Hà có năng khiếu rất cao, chỉ tiếc là ý thức chưa đạt đến yêu cầu của Thường Lâm Yến.

Bà ta vừa vừa tiếc rèn sắt không thành thép, vừa không nỡ từ bỏ một đệ tử tài năng như vậy, dành cho cô ta tình cảm đầy mâu thuẫn.

Mộ Tuyết Hội nắm bắt cơ hội, tìm đến Thường Lâm Yến, nói: “Dì Thường, dì cũng nhận con làm đệ tử đi, con có ý thức cao, trước khi sự nghiệp không thành công, tuyệt đối không cân nhắc đến chuyện tình cảm.”

Dù sao, cô ta chỉ mến mộ Tần Ngạo, ngoài Tần Ngạo ra cô ta sẽ không kết hôn với người khác.

Thường Lâm Yến không coi trọng Mộ Tuyết Hội, “Tài năng của cháu quá kém, không học được y học.”

Mộ Tuyết Hội đã thử, cô ta học thuộc rất tốt, nhưng khi nhớ tên thuốc và tính thuốc lại trở nên lộn xộn, quả thật không thể học y.

Cô ta nói: “Sư phụ, dù không học được y cũng có thể trở thành đệ tử của sư phụ, con có nhiều ý tưởng, có thể làm cố vấn cho sư phụ.”

Điều này quả là sự thật, tiệm gà rán mà Thường Lâm Yến đầu tư, chính là ý tưởng của Mộ Tuyết Hội. Cô ta thiết kế loại sản phẩm, Thường Lâm Yến tìm đầu bếp nghiên cứu, Mộ Tuyết Hội kiểm tra kết quả nghiên cứu, là một trợ lý đáng tin cậy.

Thường Lâm Yến quyết định nhận Mộ Tuyết Hội làm đệ tử. Bà ta có nhiều quy tắc, Mộ Tuyết Hội sau khi bái sư, trong lòng cực kỳ vui mừng, được gắn bó sâu đậm với một phụ nữ mạnh mẽ như Thường Lâm Yến. Thường Lâm Yến thành công, cô ta cũng sẽ thành công, cô ta cảm thấy lần này đã đặt cược đúng chỗ.

...

Đến hẹn ba ngày, Tuân Lực dẫn người, lái xe tải năm tấn xuống nông thôn thu mua gà. Một số đội trưởng đội sản xuất được Khương Nguyễn hướng dẫn cách kiểm tra gà đạt chuẩn, cũng đã loại bỏ trước một số ít gà không đạt yêu cầu của các hộ nuôi.

Tuân Lực mang theo mấy bao tiền mặt lớn, nói: “Tuân Lực tôi kinh doanh không bao giờ lừa dối, chỉ cần đạt tiêu chuẩn, một đồng một con, ai đã giao hàng, mang phiếu đến đây để nhận tiền hàng.”

Nông dân nuôi nhiều nhất hai trăm con, cả nhà chăm sóc cẩn thận không dám lơ là, xuất chuồng một trăm chín mươi hai con, tỷ lệ đạt chuẩn cao, nhận được tiền rồi đến bên kia nộp tiền gà giống và thức ăn, sau khi trừ đi lãi ròng hơn tám mươi đồng.

Ba tháng kiếm được hơn tám mươi đồng, điều này trước kia không dám nghĩ tới, nuôi gà dựa vào đi sớm về tối, cùng sự giúp đỡ của người già trong nhà, không hề trì hoãn việc cày cấy, nhưng tiền này còn nhiều hơn cả làm ruộng.

Cả nhà dốc sức trong ba tháng, khoảnh khắc nhận được tiền mà khóc lên vui sướng, “Mẹ ơi, ngày mai chúng ta đi bệnh viện, kiểm tra căn bệnh cũ của mẹ cho kỹ.”

“Mẹ không kiểm tra đâu, đừng lãng phí tiền vào bà già này, giữ lại cho Đại Tráng đi học, cho Đại Á mua sắm ít của hồi môn, còn mái nhà mình cũng cần sửa chữa.”

“Tất cả sẽ có thôi, việc mẹ đi khám là quan trọng nhất, sau khi khám xong, chúng ta lại nhận thêm hai trăm con gà giống, không, lần này chúng ta nhận ba trăm con đi!"

Mỗi nhà xếp hàng mua, nhận được tiền ai nấy đều mừng rỡ, người ít nhất cũng kiếm được hơn hai mươi đồng.

Thu nhập từ việc làm thêm trong mắt họ, giống như một món quà trời cho, ai nấy đều hỏi xem lô gà giống thứ hai khi nào có thể nhận.

Vợ anh cả Đường vội vàng chạy đến nói: “Bà chủ Khương, ông chủ Tuân, trưởng thôn, bí thư chi bộ, nhà tôi ban đầu có chín mươi lăm con đạt chuẩn, sáng nay thiếu ba con, không biết kẻ nào tàn nhẫn đã lấy mất, quá vô đạo đức, thực sự không phải gia đình tôi cố ý bán trộm, mọi người nhất định phải tin tôi.”

Số gà mỗi nhà xuất chuồng được đội trưởng đội sản xuất gà có thống kê, ba con nhà anh cả Đường thiếu không xuất hiện trong danh sách mua của nhà nào khác.

Khương Nguyễn hỏi: “Chị dâu cả Đường, em dâu thứ hai của chị hôm nay có phải đã vào thành phố từ sớm không?”

Chị dâu cả nhà Đường bỗng nhiên tỉnh ngộ, chắc chắn là hai kẻ có mí mắt nông cạn kia, lần này trộm gà nhưng không đến làng Trình Gia mà lại vào thành phố, nên sáng nay không hề nghi ngờ.

Chị ta lo sợ lần sau không được cung cấp gà con cho nhà mình, thề độc, “Chúng tôi và gia đình anh hai đã chia nhà, họ không nghe lời chúng tôi, cố tình đối đầu với làng mình, bán thức ăn gia súc, trộm gà, chúng tôi thực sự không biết.”

Khương Nguyễn bảo công nhân thu gom gà của nhà chị ta, nói, “Vậy nhà chị sau này cần phải cảnh giác hơn với họ, không thể để tình trạng tương tự xảy ra nữa.”

Sau khi thu gom gà, người nuôi nhận được tiền, vui mừng khôn xiết, những hộ gia đình trước đó thấy hàng xóm lân cận mang tiền đi mua gà con, đều nghiến răng mượn tiền để xếp hàng nhận gà con.

Khương Nguyễn nói, “Mọi người đừng vội, cửa hàng gà rán ở thành phố có nhu cầu lớn, mỗi tháng đều có một lô gà con được ấp nở, những ai có khả năng có thể nuôi gà theo lô.”

Nếu mỗi tháng nhận một lần gà con, ba tháng xuất chuồng, sau ba tháng, mỗi tháng đều có thu nhập phụ từ vài chục đến hàng trăm đồng, giống như mỗi gia đình đều có người ra thành phố làm việc kiếm tiền.

Hơn nữa, tiền này là thu nhập phụ, có thể tiết kiệm hoàn toàn, mọi người càng có thêm động lực.

Lô gà này được chuyển đi, Tuân Lực hỏi, “Cô có muốn đi xem xưởng sơ chế trước không?”

Sở trường của Khương Nguyễn là ấp nở và nuôi dưỡng, việc ở thành phố do Tuân Lực quản lý không sai sót gì.

Cô nói, “Không cần xem nữa, đợi khai trương tôi sẽ đi, tôi còn phải phát gà con cho người nuôi.”

Lần này không ghi nợ, kể cả thức ăn cũng phải mua, tiền gà con và thức ăn cũng có lợi nhuận không nhỏ.

...

Gà con không phải cứ muốn lấy bao nhiêu thì được, phải dựa vào lao động nhàn rỗi trong gia đình, kích thước sân vườn để lập kế hoạch, sau đó đội trưởng đội sản xuất tổng hợp lại, phát phiếu nhận gà con.

Lần này chị dâu cả nhà Đường vẫn lấy một trăm con, nhìn thấy nhà khác lấy được hai trăm con gà con, trong lòng chửi gia đình anh hai đã chia nhà thậm tệ.

Dòng người xếp hàng ngay ngắn, thấy vợ của anh hai Đường mặt mày bám đầy bụi bặm trở về, chị ta chạy ra khỏi hàng, quát lên: “Vợ thằng hai, sáng nay chắc chắn là mày đã trộm gà nhà tao phải không?”

Vợ anh hai Đường vừa đến tiệm thuốc Đông y ở thành phố, liền bị Lương Dũng cùng cảnh sát chặn lại. Lương Dũng cáo buộc cô ta trộm gà, còn nói rằng gà của trại giống không giống như những con gà khác, gà bị tịch thu, còn cô ta bị phạt tiền, tiền bán thức ăn trộm cũng không đủ bù đắp.

Nghĩ lại thì thấy chẳng đáng, thà rằng chăm chỉ nuôi gà, hôm nay đã có thể chia tiền cùng mọi người.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 137: Chương 137



Vợ anh hai Đường chạy đến tìm Khương Nguyễn, cố tình nịnh nọt: “Bà chủ Khương, chuyện thức ăn lần trước là lỗi của tôi, nhà tôi còn có thể nhận giống gà nuôi như mọi nhà được không?”

Khương Nguyễn lắc đầu, “Không được đâu, tôi không còn tin tưởng chị nữa. Sau này, mỗi nhà trong làng đều có thể dựa vào nuôi trồng để kiếm tiền, riêng nhà chị chỉ có thể đứng nhìn. Tôi khuyên chị nên tìm một công việc kinh doanh khác kiếm tiền, để tránh phải hối tiếc đến mức nôn m.á.u khi thấy người khác kiếm được tiền.”

Vợ anh hai Đường chỉ hỏi với tâm trạng hy vọng mong manh, thấy không còn hy vọng, cô ta liền thất vọng:

“Bà chủ Khương, không có cô tôi vẫn có thể giàu có. Tôi sẽ nói cho mọi người biết, lần này tôi bán thức ăn cho gà không phải là thua lỗ. Bà chủ Thường đã tuyển dụng tôi và chồng làm việc ở cửa hàng gà rán của mình, mỗi tháng bốn mươi đồng, hai vợ chồng tám mươi đồng, tốt hơn nhiều so với việc trồng trọt chăn nuôi của các người. Còn hứa hẹn sau này sẽ cho chúng tôi cơ hội làm chủ một cửa hàng gà rán, lúc đó một ngày kiếm được còn nhiều hơn cả một năm nuôi gà của các người.”

Chu Thành Trung đuổi cô ta ra khỏi hàng, nghiêm túc nhấn mạnh với mọi người:

“Mọi người hãy cùng bà chủ Khương chăm chỉ làm việc nuôi trồng, tương lai chắc chắn không kém gì nhà anh hai Đường. Ai còn lưỡng lự, đừng trách cả làng không chứa chấp!”

Tần Ngạo đi một vòng rồi trở lại, nói với Khương Nguyễn: “Vừa rồi Lương Dũng gọi điện về ủy ban làng, nói rằng trưởng thôn làng Trình Gia dẫn người đi tìm Thường Lâm Yến để đòi một lời giải thích, muốn bà ta đến làng Trình Gia nuôi trồng, nhưng bị Thường Lâm Yến từ chối. Trình Vãn Hà thậm chí không giúp cha và anh trai của mình nói một lời.”

Khương Nguyễn nói: “Làng Trình Gia trong mắt Thường Lâm Yến đã không còn giá trị sử dụng, anh đi tìm Chu Thành Trung thương lượng, tổ chức một đội tuần tra để ngăn chặn làng Trình Gia tức giận đỏ mắt, làm ra mấy chuyện xấu.”

Các làng khác còn tốt, nhưng làng Trình Gia và làng Đại Loan mới chia tách không lâu, thấy làng Đại Loan mới mỗi nhà mỗi hộ đều chia tiền, họ cảm thấy không hài lòng, tìm đến trưởng làng Trình Gia để phàn nàn, trưởng làng Trình Gia tức giận không thôi.

Một người họ hàng xa nhà họ Trình không có việc gì làm quyết định cho làng Đại Loan mới một bài học, nửa đêm chạy đến đầu độc gà, bị đội tuần tra bắt gặp đánh một trận tơi tả, giao cho đồn cảnh sát xã, cán bộ xã họp bàn và nhất trí quyết định, cách chức trưởng làng Trình Gia.

Trình Tân Vượng chứng kiến tất cả chỉ cảm thấy sảng khoái trong lòng, kể cho gia đình về chuyện cô chị họ ở thành phố không phải đi làm công nhân, mà là mở tiệm ăn nhỏ.

Bác cả và bà nội ập vào thành phố, cả nhà ở luôn trong tiệm ăn nhỏ, muốn chiếm lấy cửa hàng bán bữa sáng do cô chị họ điều hành, gia đình nhà chồng cô chị họ đến, hai bên xảy ra ẩu đả, tiệm bị đập phá sạch sẽ, cả hai bên đều thua lỗ.

Trình Tân Vượng dẫn mẹ đứng từ xa nhìn họ đánh đi đánh lại đến mấy lần, cho đến khi tiệm ăn nhỏ bị đập phá đến mức không ai có thể kinh doanh được.

Trình Tân Vượng lạnh lùng nói: “Mẹ, con vẫn chưa cảm thấy hả giận, kẻ thù hại c.h.ế.t chị gái con vẫn chưa nhận được báo ứng.”

Mẹ Trình Tân Vượng nói: “Chị con hy vọng con sống tốt, báo thù là một chuyện, nhưng con không thể trở thành kẻ xấu mà bản thân mình ghét.”

Khương Nguyễn mỗi cuối tháng bắt đầu việc ươm mầm và ấp gà con, cá trong hồ chứa cũng có thể bắt đầu đánh bắt, vịt cũng có thể xuất chuồng, ngoài việc các hộ nuôi nhận gà con, trại gà còn có hơn hai mươi ngàn con gà nhỏ dùng để cung cấp cho việc làm gà rán.

Tần Ngạo hàng ngày tính toán chi phí thức ăn và nhân công, tính đến mức tay đổ mồ hôi.

“Khương Nguyễn, việc ươm mầm có thể tạm dừng một chút không?”

Dù bây giờ không ươm mầm, hàng hóa của trại nuôi vẫn có thể duy trì được hai ba tháng, Tần Ngạo cảm thấy an toàn thì tốt hơn.

Khương Nguyễn nói: “Tuân Lực nắm giữ thị trường, anh ta không bảo tôi dừng lại, nếu tôi dừng mà sau này không cung ứng kịp hàng, đó sẽ là trách nhiệm của tôi. Tôi cung ứng hàng lên, nếu anh ta đánh giá sai, sẽ không bán được, anh ta đã nói, tiền thức ăn anh ta sẽ chịu.”

Tần Ngạo thở dài, “Hai người các cô, gan lớn, người này còn to gan hơn người kia.”

“Là bản lĩnh, Tuân Lực có bản lĩnh lớn.” Khương Nguyễn sửa lại cho anh ta, nếu là bản thân cô, cô sẽ không nuôi nhiều giống như vậy, nhưng Tuân Lực chịu trách nhiệm về thị trường, không bảo dừng, cô chỉ cần theo kế hoạch nuôi giống là được, trời sập cũng có Tuân Lực chống đỡ.

...

Thời gian trôi qua, đến ngày khai trương cùng lúc bốn cửa hàng gà rán, sáng sớm trời còn chưa sáng, Tần Ngạo đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, qua gõ cửa nhà Khương Nguyễn để đánh thức cô.

“Khương Nguyễn dậy thôi, chúng ta sẽ đi xem doanh thu mà Tuân Lực ước lượng có đạt được không, tôi thật sự rất hồi hộp, phải làm sao đây?”

Khương Nguyễn: “Tôi cũng khá là hồi hộp, chúng ta cứ tin tưởng Tuân Lực, trước hết đến cửa hàng ở tòa nhà bách hóa kia, nếu ở đó kinh doanh không tốt, các cửa hàng khác càng thêm bấp bênh.”

Cửa hàng gà rán không chọn buổi sáng để kinh doanh, mà là buổi trưa và tối, trước buổi trưa cửa hàng gà rán đã có một hàng dài người xếp hàng chờ đợi.

Nhìn thấy đuôi hàng dài, Tần Ngạo muốn chen vào trong cửa hàng tìm Tuân Lực, nhưng bị những người xếp hàng tức giận quát mắng, “Chúng tôi đã xếp hàng vài giờ rồi, cậu là ai vậy, cậu không xếp hàng à?”

Tần Ngạo xấu hổ đến mặt đỏ bừng, vội vàng lui về phía Khương Nguyễn, nhưng trong lòng lại mừng rỡ, hàng người xếp như thế này, kinh doanh không thể tệ được.

Khương Nguyễn thì thầm: “Tôi đã nghe anh Tần Viêm và Tuân Lực bàn bạc, khi khai trương phải thuê người đến xếp hàng làm nóng không khí, trong đám người này không biết bao nhiêu người được thuê, bao nhiêu là khách hàng thật, nếu có một nửa là khách hàng thật, cũng coi như đạt được kỳ vọng rồi.”

Tần Ngạo: “...” Cũng có thể như vậy sao? Anh ta thực sự muốn hỏi Tuân Lực xem có bao nhiêu khách hàng thật, tiếc là không thể chen vào được.

Khai trương vào cuối tuần, khi đang chờ ở ngoài, Tần Viêm đến tìm họ, nói với Tần Ngạo có một cánh cửa sau, bảo anh ta đi qua lối đi dành cho nhân viên từ cửa sau.

Khương Nguyễn nhìn hàng dài người xếp hàng, mỗi người đều cầm trên tay những tấm thẻ in đẹp mắt, nói rằng đó là thẻ combo. Trên thẻ có hình ảnh của những món ăn kinh điển trong cửa hàng như hamburger, cánh gà, đồ uống và hai món ăn nhỏ. Sử dụng thẻ này để mua combo sẽ được giảm giá không ít.

Cô hỏi Tần Viêm: “Anh Tần Viêm, các anh đã tìm bao nhiêu người đến xếp hàng vậy?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 138: Chương 138



Người xếp hàng thực sự đã được sắp xếp xong, nhưng không cần dùng đến, Tần Viêm cười nói: “Anh cùng Tuân Lực đã đi xem qua ba cửa hàng khác, mỗi nơi đều xếp hàng dài lắm, người nhà thì không cần xếp hàng.”

“Tất cả đều là khách hàng thực sự, vậy thì lứa gà này không đủ cho một tháng đâu.” Khương Nguyễn ngạc nhiên.

Tần Viêm dẫn cô đến một cửa hàng liên kết khác, đối diện với cửa hàng gà rán của mấy người Thường Lâm Yến, phía này đã mời đội múa lân, hàng dài xếp hàng ồn ào lắm, làm bên kia trở nên vắng vẻ.

Khương Nguyễn thấy Mộ Tuyết Hội, Chung Văn Văn, và Hàn Khinh Khinh đều ở đó, không thấy Thường Lâm Yến.

Khi ba người họ thấy mấy người Khương Nguyễn xuất hiện, vẻ mặt đều trở nên nghiêm túc, không còn cách nào khác, dù gà rán ở hai bên có vị gần giống nhau, nhưng cửa hàng mới khai trương có các hoạt động và ưu đãi, kinh doanh sẽ sôi động hơn, huống chi nguyên liệu làm gà của bên này còn hơn hẳn.

Khương Nguyễn thấy nhân viên cửa hàng đối diện xếp hàng mua được combo, Mộ Tuyết Hội và nhóm cô ta cũng đi thử.

Khương Nguyễn cũng muốn ăn, nhưng lúc này xếp hàng quá dài, Tần Viêm đã chuẩn bị trước, từ đường hầm của nhân viên ở phía sau bếp, lấy ra bộ combo đã chuẩn bị sẵn cho Khương Nguyễn.

“Ăn ít thôi, đồ chiên nhiều dầu không tốt cho sức khỏe lắm đâu.” Tần Viêm nói.

Nhưng đừng nói với Khương Nguyễn chuyện gì là không tốt cho sức khỏe, nếu phải chọn, cô càng muốn ăn gà giòn, carbohydrates và calo có thể làm cô ấy hạnh phúc.

Tần Viêm cũng biết, khi mới bước vào thập niên 80, thiếu thốn ăn mặc làm sao ai lại ý thức được việc ăn đồ chiên không tốt cho sức khỏe, các cửa hàng gà rán hoàn toàn sao chép mô hình của fast food phương Tây như thế này, chắc chắn sẽ được đón nhận nhiệt tình.

Khương Nguyễn vừa ăn vừa khen ngợi, “Thường Phúc Tường thật có khả năng, gà rán ngon hơn cả tiệm gà rán của chị gái ông ta. Bữa ăn của chúng ta có phần lớn hơn bên đối diện, không biết có kiếm được tiền không?”

Phần lớn được thể hiện ở nguyên liệu, ví dụ như bánh hamburger của họ có thịt bò nhiều hơn đối diện mười gram, bề ngoài không nhìn thấy, nhưng thực khách có thể cảm nhận được. Gà miếng của họ cũng nhiều hơn một phần từ hai đến ba miếng, luôn có thực khách đếm thử. Cốc đồ uống thì dung lượng như nhau, nhưng họ rót đầy ắp gần như tràn ra ngoài.

Tóm lại, từ những chi tiết nhỏ này, tăng cường sức cạnh tranh, lại giữ vững sức cạnh tranh qua hương vị và nguyên liệu gốc.

Tần Viêm nói: “Tính toán chi phí cực kỳ tỉ mỉ, sau khi nhiệt độ khai trương giảm xuống, kinh doanh ổn định có thể đạt được một phần ba như hiện nay, lợi nhuận sẽ rất đáng kể.”

Marketing cho tiệm gà rán, bữa ăn là do Tần Viêm thiết kế, đạt được hiệu quả tốt như vậy, Khương Nguyễn nói: “Anh Tần Viêm, anh không lấy cổ phần, giúp đỡ như vậy thật sự thiệt thòi.”

Tần Viêm cười: “Em có cổ phần mà, em kiếm được nhiều tiền, sau này có tiền nuôi anh.”

Khương Nguyễn ăn xong một combo bữa ăn, thức uống có gas này là hợp tác với nhà máy địa phương, đối diện cũng có coca, nhưng hai nhà tên tiền tố không giống nhau.

Cô nói: “Em muốn mua một phần tặng cho anh trai.”

Đem đến đơn vị của Hàn Trường Phong, một phần chắc chắn không đủ, Tần Viêm vào bếp, sau hơn nửa giờ ra, mang theo tám phần bữa ăn, nói: “Chúng ta mang đi cho anh trai ăn nóng nhé.”

Ở tiệm của Mộ Tuyết Hội, nhân viên xếp hàng mua thêm hai phần combo, tiệm mở cửa bên đối diện, ảnh hưởng không nhỏ đến kinh doanh bên này.

Ban đầu ba người tâm trạng còn tốt, tiệm mình khai trương kinh doanh cũng sôi động, chờ sau khi mọi người dựa vào năng lực, nhưng sau khi ăn thử bữa ăn mua về từ tiệm đối diện, sắc mặt Mộ Tuyết Hội trở nên nặng nề.

Ăn thử cảm thấy không khác biệt lắm, nhưng nguyên liệu vẫn có sự khác biệt. Gà rán bên kia ăn vào thịt vẫn mềm mại, không hề có mùi tanh của thịt gà, đây là sự khác biệt từ chính nguyên liệu, không liên quan đến kỹ thuật chế biến.

Nếu như nói về kỹ thuật chế biến, thì còn có thể cải thiện được. Nhưng nguyên liệu chính là do Khương Nguyễn nuôi, cô không sẽ cung cấp cho cửa hàng gà rán của bọn họ.

Mộ Tuyết Hội bây giờ đã là đồ đệ của Thường Lâm Yến, còn có quyền lớn hơn cả con gái ruột là Chung Văn Văn.

Cô ta nói: “Cửa hàng đối diện vừa mới khai trương, kinh doanh của chúng ta bị ảnh hưởng một chút, mọi người đừng nản lòng. Chuyện nguyên liệu này, chúng ta hãy cùng nhau tìm sư phụ bàn bạc xem sao.”

Hàn Khinh Khinh lo lắng nói: “Chuyện khác còn dễ nói, nhưng nguyên liệu lại do Khương Nguyễn giữ, với tính cách kỳ quái của cô ta, chúng ta biết làm thế nào bây giờ?”

Chung Văn Văn không muốn tham gia lắm, cô ta sợ mẹ lại bảo mình tiếp cận Tần Ngạo, nói riêng giữa mẹ con thì còn được, nhưng nếu nói ra trước mặt bạn bè, cô ta sẽ rất mất mặt.

Chung Văn Văn nói: “Tớ còn có việc khác, hai bạn đi đi.”

Hàn Khinh Khinh kéo tay Mộ Tuyết Hội, hai người lên xe buýt. Hàn Khinh Khinh cảm thấy Chung Văn Văn không nghe lời mẹ, nói: “Mối quan hệ giữa Văn Văn và dì Thường không tốt như tớ tưởng.”

Mộ Tuyết Hội cảm thấy mối quan hệ mẹ con không hòa thuận, đối với đồ đệ như cô ta lại là điều tốt.

Cô ta nói: “Ban đầu sư phụ muốn Văn Văn theo học y, cô ấy đồng ý rất nhiệt tình, nhưng lúc điền nguyện vọng đã thay đổi sang học luật, sư phụ cũng không tức giận, đã rất cởi mở rồi.”

“Tại sao Văn Văn không muốn tiếp nối nghề của mẹ cơ chứ?”

“Tớ cũng không rõ.”

Mộ Tuyết Hội có thể hiểu, với một sư phụ quá khích và độc đoán như vậy, có lẽ Chung Văn Văn chỉ muốn tránh xa mà thôi.

...

Cửa hàng gà rán của Thường Lâm Yến đã cho Hàn Khinh Khinh một phần mười cổ phần, để cô ta đối mặt với mối quan hệ phức tạp cùng Khương Nguyễn, có thể sẽ có ích trong tương lai.

Cho Mộ Tuyết Hội một phần mười cổ phần, vì ý tưởng và sản phẩm của cửa hàng gà rán đều do Mộ Tuyết Hội đề xuất, cả hai rất quan tâm đến cửa hàng gà rán, mang theo bữa ăn mua về tìm Thường Lâm Yến ở phòng khám y học cổ truyền.

Thường Lâm Yến thử một miếng từ mỗi món, nhận ra sự chênh lệch sau khi thưởng thức, nhíu mày, khoảng cách về nguyên liệu hiện tại không thể bắt kịp.

Bà ta không khỏi bực bội, nói: “Gà rán dùng thịt gà, tôi đã sử dụng thức ăn mua về để nuôi gà con trong ba tháng, nhưng chất lượng thịt vẫn kém một chút, do đó trứng gà nuôi không giống nhau, có thức ăn cũng vô ích.”

Thức ăn gà, Thường Lâm Yến cũng không thể làm được việc nhập khẩu số lượng lớn, bà ta không thể tự trồng được Thần Thảo Hoa, không có Thần Thảo Hoa, mọi chuyện đều trở nên vô nghĩa.

Mộ Tuyết Hội và Hàn Khinh Khinh không nói gì, họ không nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn để lấy được phương pháp nuôi trồng từ tay Khương Nguyễn.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 139: Chương 139



Thường Lâm Yến lấy ra hai phong bì đựng tiền, mỗi người một cái:

“Đây là phần lợi nhuận của cửa hàng gà rán quý đầu tiên, hai người các cô mỗi người nhận một phần mười cổ phần. Hiện tại cửa hàng gà rán đang đối mặt với sự cạnh tranh từ đối thủ, các cô cũng cần phải suy nghĩ ra phương pháp, nếu cửa hàng không kiếm được tiền, thu nhập của các cô cũng giảm bớt.”

Phong bì rất dày, ít nhất là trên một ngàn đồng, Mộ Tuyết Hội và Hàn Khinh Khinh đều rất phấn khởi.

Mộ Tuyết Hội biết, nếu cô ta không có ích, tại sao Thường Lâm Yến lại phải mời cô ta?

Thực ra, từ khi Tuân Lực bắt đầu mở cửa hàng gà rán, cô ta đã suy nghĩ rồi.

Mộ Tuyết Hội nói: “Do mối quan hệ với chị gái mình, Trình Tân Vượng vẫn giữ mối liên lạc với Tuân Lực, có lẽ con có thể kéo Trình Tân Vượng về phe chúng ta làm nội gián.”

Hàn Khinh Khinh cảm thấy không thực tế, “Nghĩ lại về Nghiêm Mãn Thương, khi thấy Trình Vãn Hà không chịu kết hôn với mình, anh ta liền quay lưng đi, cậu có chắc chắn Trình Tân Vượng sẽ nghe theo cậu không?”

Mộ Tuyết Hội mỉm cười với Hàn Khinh Khinh, nói: “Tớ đâu cần vội vàng kết hôn, chẳng lẽ tớ không giữ được một Trình Tân Vượng? Tớ còn là sinh viên đại học, Trình Tân Vượng làm sao tìm được người xuất sắc hơn tớ?”

Thường Lâm Yến rất đánh giá cao sự tỉnh táo của Mộ Tuyết Hội, tiếc là đồ đệ kia của bà ta - Trình Vãn Hà dù có tài năng nhưng ý thức quá kém.

Còn Hàn Khinh Khinh, trong mắt Thường Lâm Yến thì hơi chậm chạp một chút, nhưng sau này có thể sẽ là chìa khóa quan trọng để bà ta đánh bại Khương Nguyễn.

Bà ta nói với Hàn Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cháu mang tiền về nhà cho mẹ và chị gái, vị lương y già kia thực ra có một đứa cháu xa, một tháng trước đã đến làm việc ở cửa hàng gà rán, anh ta khá có thiện cảm với cháu, cháu nên tiếp xúc nhiều với anh ta hơn.”

Hàn Khinh Khinh kinh hoàng mất màu, “Dì Thường, cháu đã đính hôn rồi.”

“Lẽ nào đã đính hôn thì không được kết bạn với nam giới sao?”

Thường Lâm Yến nghiêm mặt, “Xã hội đặt lên vai phụ nữ bao gánh nặng, cháu phải tỉnh táo và đấu tranh, đừng nghĩ rằng kết bạn là phản bội nửa kia của mình. Đàn ông có thể có bạn nữ, phụ nữ cũng vậy, miễn là người đó có ích cho cháu, cháu đều có thể kết giao.”

Hàn Khinh Khinh không muốn, vẫn định nói thêm, nhưng bị Mộ Tuyết Hội nhạy cảm với tình hình, kéo đi.

“Hội Hội, sao cậu lại không cho tớ nói?” Hàn Khinh Khinh không hiểu.

“Thực ra tớ thấy lời sư phụ nói không sai, cậu xem xung quanh Khương Nguyễn, những người đàn ông bên cô ta đều có ích, Tuân Lực, Tần Ngạo đều độc thân, Tần Viêm cũng không nói gì, cậu lo gì mà sợ Thẩm Thiên Minh không vui?”

Hàn Khinh Khinh trong lòng hơi khó chịu, “Thiên Minh và Tần Viêm không giống nhau, Khương Nguyễn học cấp ba, Tần Viêm học đại học, là Khương Nguyễn phải vươn lên, Tần Viêm đương nhiên không sợ, tớ khác. Mọi người không phải đã nói sao, từ bỏ Thẩm Thiên Minh, tớ không tìm được người tốt hơn.”

Mộ Tuyết Hội lắc lắc phong bì tiền trong tay, “Hoàn cảnh khác nhau, suy nghĩ cũng nên tiến bộ, cậu suy nghĩ xem, nhà họ Thẩm có thể cho cậu tiền không, Thẩm Thiên Minh có thể cho không? Bây giờ tiền là cậu tự mình kiếm được, có tiền, cậu còn cần nhìn mặt nhà chồng sống không? Trong lòng cậu chỉ là không phục thái độ hiện tại của Thẩm Thiên Minh, không phục không bằng tiền thực tế. Tớ đi tìm Trình Tân Vượng, cậu suy nghĩ kỹ đi.”

Hàn Khinh Khinh về nhà đưa tiền cho mẹ đẻ và chị gái.

Khương Kiến Xuân đã chuyển về nhà mẹ đẻ sinh sống, hai căn nhà này, bố chị ta nói sẽ dành cho chị ta và Hàn Khinh Khinh, cộng thêm việc con cái cần người trông nom, trở về ở cho tiện.

Lưu Kim Vân đếm số tiền, tổng cộng một nghìn năm trăm, tương đương với lợi nhuận một tháng năm trăm đồng, tiệm gà rán kiếm tiền nhiều thế sao, hai cửa hàng một tháng kiếm được năm nghìn?

Lưu Kim Vân đỏ mắt, “Thường Lâm Yến chỉ cho con một phần mười thôi à, có thể đòi thêm phần trăm lợi nhuận không?”

Khương Kiến Xuân nói: “Mẹ, làm người không thể quá tham lam. Một phần trăm lợi nhuận từ cửa hàng cá chua của chúng ta đã nhiều hơn mấy lần so với tiệm bán cá, mà Khương Nguyễn ở phía Tuân Lực, cũng chỉ nhận được một phần mười tiền hoa hồng thôi.”

So sánh với bốn cửa hàng bên phía Tuân Lực, nếu so sánh, Khương Nguyễn một tháng có thể chia được một ngàn đồng tiền hoa hồng.

Lưu Kim Vân trong lòng cảm thấy không thoải mái, nói: “Lại nói, nếu không phải mẹ và chị gái bảo Khương Nguyễn xuống nông thôn, nó cũng không gặp được thầy lang già truyền cho nó bí quyết. Mẹ đoán bí kíp nuôi trồng cũng là ông ta truyền dạy, nó nên chia sẻ một phần cho gia đình.”

Khương Kiến Xuân lắc đầu, “Nó dùng bí quyết kiếm tiền, ai cũng không chia sẻ.”

Hàn Khinh Khinh đột nhiên hỏi: “Nếu thầy lang đó có hậu duệ, thì Khương Nguyễn cần phải chia sẻ bí quyết không?”

Khương Kiến Xuân nói: “Đương nhiên là vậy, người ta có hậu duệ, theo lý thì nó nên chia sẻ, nhưng mà thầy lang đó không có hậu duệ, không thì cũng không truyền bí quyết cho Khương Nguyễn.”

Hàn Khinh Khinh nghĩ về nhân viên bình thường ở tiệm gà rán kia, cảm thấy rất không thoải mái.

...

Tiệm gà rán hoạt động đến mười giờ tối, sau khi kiểm kê doanh thu của bốn cửa hàng, kết quả vượt qua dự đoán của Khương Nguyễn.

Tuân Lực và Tần Viêm rất bình tĩnh, như thể việc kinh doanh bùng nổ như vậy nằm trong dự đoán của họ.

Tần Viêm nói: “Ông chủ Tuân, anh chiếm một mình bảy phần, không sợ các đối tác ghen tị à.”

Khương Nguyễn: “Gà và thức ăn gia súc, em còn kiếm được một ít, em đã hài lòng rồi.”

Tần Ngạo: “Nhận một phần, tôi đã cảm thấy rất áy náy, không có ghen tị.”

Ánh mắt chuyển hướng về Thường Phúc Tường, ông ta nói: “Tôi sử dụng vịt của bà chủ Khương làm vịt quay da giòn rất được ưa chuộng, ngày mai đến cửa hàng của tôi thử không?”

Tuân Lực không nhịn được cười, “Tần Viêm, cậu xem, không hài lòng chỉ có mình cậu, không có phần của cậu trong nồi, cũng không có phần của cậu trong bát. Nếu cậu thực sự ghen tị, tôi cũng chia cho cậu một phần.”

Tần Viêm lạnh lùng hừ một tiếng, không muốn mắc mưu kẻ khác.

Trong lòng Tuân Lực tiếc nuối, tầm nhìn và chiến lược của Tần Viêm không hề thua kém mình, nếu như anh đồng ý tham gia, dù cho phải chia hai phần trăm lợi ích, Tuân Lực cũng sẵn lòng.

Tuân Lực nói: “Muốn mở rộng kinh doanh thành chuỗi cửa hàng, riêng tài chính của tôi là không đủ, nếu cần nhà đầu tư mới, tôi có thể pha loãng cổ phần của mình mà không ảnh hưởng tới tỉ lệ sở hữu của mọi người.”

Điều này cũng được, Tần Viêm nói: “Sau khi kết thúc giai đoạn khuyến mãi mở cửa, mỗi ngày bốn cửa hàng cần khoảng năm trăm con gà.”

Việc nuôi dưỡng đã giao cho các hộ nông dân, dù tăng gấp đôi sản lượng cũng có thể đáp ứng, Khương Nguyễn nói: “Em sẽ về chuẩn bị giống ngay.”

Ngay cả những người là đối tác cũng không biết Khương Nguyễn làm thế nào để nuôi giống.
 
Back
Top Bottom