Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 110: Chương 110



Khương Nguyễn đem hộp xốp đến căn phòng trống, giả vờ bí mật nói: “Bà ơi, loại dược liệu này là bí mật, cháu phải tự mình trồng.”

“Nhanh đi đi, bà sẽ giữ cửa cho, chắc chắn không để ai khác nhìn thấy.”

Khương Nguyễn cười khúc khích chạy vào phòng để chăm sóc mầm nhân sâm dại của mình.

Nhân sâm thực sự cần hạt giống để ươm giống, nhưng cô muốn cải tiến, với khả năng đặc biệt, rễ nhân sâm cũng có thể mọc mầm.

Vừa xong xuôi việc ươm giống, Lưu Kim Vân trở về, nói với bà Hoàng trong nước mắt: “May là đứa bé trong bụng Đại Xuân giữ lại được, nếu không tôi không tha cho bà già nhà họ Liêu kia.”

Bà Hoàng thực sự c.h.ế.t lặng vì sự ngu dốt của Lưu Kim Vân, bà ta không biết Đại Xuân luôn tìm cách vứt bỏ sao?

Chắc lúc này Khương Kiến Xuân đang khóc thầm trong lòng.

Lưu Kim Vân kéo Khương Nguyễn tay đang đầy đất lại, than thở, “Nguyễn Nguyễn, mối thù xưa cũ không nhắc lại nữa, con nói thật với mẹ, lần này Liêu Xuân Hưng có thể bị tù bao lâu?”

Khương Nguyễn vùng ra, chạy đến bên bồn rửa tay, nói: “Tất cả tiền lừa đảo được trả lại, thái độ nhận tội tốt thì có thể là năm sáu năm, nếu tiền không thể thu hồi thì khó mà nói được.”

Lưu Kim Vân chợt nhớ ra điều gì đó, không nói thêm gì với Khương Nguyễn và bà Hoàng nữa, vội vàng chạy ra ngoài.

Bà Hoàng tự hỏi, “Cô ta chạy tới chạy lui làm gì vậy?”

Lưu Kim Vân luôn muốn Khương Kiến Xuân ly hôn, đương nhiên hy vọng Liêu Xuân Hưng ngồi tù lâu hơn, Khương Nguyễn nói: “Chắc là bảo Khương Kiến Xuân và Hàn Khinh Khinh đừng trả lại tiền lừa đảo.”

Hàn Trường Phong hôm nay bị đồng nghiệp Giang Úy la một trận, “Tôi thực sự không hiểu nổi em gái anh.”

Khương Nguyễn? Không thể là Nguyễn Nguyễn, trước đây Nguyễn Nguyễn từng đánh Giang Đằng, còn được Giang Úy vỗ tay khen ngợi.

Hàn Trường Phong hỏi: “Anh đang nói về Hàn Khinh Khinh?”

Giang Úy gật đầu, “Trước đây cô ta có thái độ rất tốt, nói sẽ hợp tác trả lại tiền đã chiếm, nhưng hôm nay đột nhiên thay đổi, nói là nhận được tiền chuyển khoản từ anh rể, nhưng tiền cô ta không lấy, đã đưa cho chị gái mình. Chị gái cô ta, Khương Kiến Xuân, đã thừa nhận, nhưng nói rằng tiền trong nhà đều ở trong tay mẹ chồng, cô ta không có tiền để trả, yêu cầu chúng tôi xử lý Liêu Xuân Hưng nghiêm khắc hơn.”

Mẹ đẻ kiên quyết lấy ra hai nghìn đồng cho Hàn Khinh Khinh, cô ta lại không trả tiền sao?

Hàn Trường Phong trở về nhà, thím hai đang vui vẻ trang trí phòng, Hàn Trường Phong có chút không nỡ, đó là mẹ đẻ của mình, trong thời gian ngắn con trai và con gái ruột đều không gọi bà ấy là mẹ, con gái nuôi cũng được gửi đi, đổi là ai cũng không chịu nổi.

Thực ra bác cả và bác gái cả đều biết Hàn Trường Phong nhận làm con nuôi là để bảo vệ Khương Nguyễn, họ chưa bao giờ cấm cản anh ấy không nhận mẹ đẻ, mọi người trong nhà đều muốn thông qua cách này để Tiền Tố Vấn nhìn rõ hậu quả của việc mình do dự.

Hàn Trường Phong không nhịn được, gọi một tiếng, “Mẹ!”

Tiền Tố Vấn tay run không giữ được chiếc ga giường mới, nước mắt không ngừng rơi, đ.ấ.m vào người con trai, đây là con đầu lòng của bà ấy, làm sao bà ấy có thể nỡ cho đi làm con nuôi.

Bà ấy khóc nói: “Mẹ tưởng con thật sự không cần mẹ nữa.”

Hàn Trường Phong đỡ bà ấy ngồi xuống, hỏi: “Mẹ, Hàn Khinh Khinh lấy hai nghìn đồng của nhà mình phải không?”

Tiền Tố Vấn muốn giúp Hàn Khinh Khinh giấu giếm, nhưng con trai cuối cùng cũng sẵn lòng gọi bà ấy là mẹ trở lại, bà ấy không dám giấu giếm, thành thật nói:

“Khinh Khinh nói muốn trả lại tiền chiếm đoạt của anh rể, mượn mẹ hai nghìn đồng trả trước, sau này kiếm được tiền sẽ trả lại cho mẹ.”

Hàn Trường Phong cảm thấy rất bất đắt dĩ trước sự nhẹ dạ của mẹ, nói rằng: “Mẹ, con không nhận Hàn Khinh Khinh là em gái, không phải là do con tàn nhẫn. Lý do là bởi vì Hàn Khinh Khinh có hành vi không chính trực, khi không có xung đột lợi ích thì cô bé tỏ ra tốt bụng, nhưng một khi có xung đột, cô bé không phân biệt được đúng sai. Thêm vào đó, cô bé giống mẹ, dễ bị người khác ảnh hưởng, nên con mới quyết định không cho cô bé trở về nhà họ Hàn.”

“Mẹ có biết không, mẹ đẻ và chị gái của nó muốn Liêu Xuân Hưng phải ngồi tù thêm vài năm nữa, từ chối hoàn trả tiền đã chiếm đoạt. Số tiền hai nghìn của mẹ đã bị nó chiếm đoạt rồi, mẹ còn muốn đón người như vậy về nhà sao?”

Tiền Tố Vấn không dám tin, “Thật ư?”

“Mẹ, bây giờ mẹ còn nghi ngờ lời con nói sao? Con là một cảnh sát hình sự, con có đạo đức nghề nghiệp, làm sao có thể lừa dối mẹ?”

...

Hàn Khinh Khinh chia số tiền hai nghìn thành hai phần, một nửa để dành cho chị gái như một khoản tiền nuôi thai và sinh hoạt, nửa kia cô ta đưa cho Mộ Tuyết Hội để trả tiền thuê nhà cho quý tiếp theo và để quay vòng.

Khương Kiến Xuân khổ tận cam lai, “Khinh Khinh, chị không yêu thương em vô ích.”

Mộ Tuyết Hội ân cần nắm tay Hàn Khinh Khinh, “Khinh Khinh, chúng ta là bạn thân nhất trong đời, tớ sẽ không bao giờ phản bội cậu.”

Hàn Khinh Khinh cảm thấy được cần thiết và công nhận, mẹ nuôi cũng đồng ý cho cô ta trở về nhà, coi như mọi việc đã viên mãn.

Cô ta cảm thấy hài lòng, mang hành lý, nhẹ nhàng bước trở về ngôi nhà đã sống hơn mười năm, nhưng phát hiện ra cửa chính đã khóa chặt. Khi hỏi hàng xóm, họ nói rằng cha mẹ nuôi của cô ta đã xin nghỉ phép đi du lịch.

Hàn Khinh Khinh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, chắc chắn là vì hai nghìn không được trả lại cho nên người nhà họ Hàn luôn chính trực, không chấp nhận chuyện phạm tội.

Hàn Khinh Khinh không từ bỏ, chạy đi tìm anh trai yêu thương mình nhất, tin rằng anh ta sẽ giúp đỡ mình.

Hàn Vân Thanh được bác cả sắp xếp vào đội cứu hỏa, sau khi chứng kiến nhiều cuộc chia ly sinh tử, tâm trạng của anh ta đã thay đổi lớn, bác cả thường xuyên mời anh ta về ăn cơm và tâm sự, anh ta cảm thấy học được nhiều điều, cũng nhận ra mình trước đây thật đáng xấu hổ.

Trong lòng anh ta chỉ cảm thấy áy náy với em gái ruột là Khương Nguyễn, còn đối với Hàn Khinh Khinh, anh ta không cảm thấy áy náy.

Anh ta thở dài nói: “Khinh Khinh, em có anh trai ruột của mình, anh cũng có em gái ruột của mình. Anh còn khó khăn hơn em, lỗi lầm của anh có lẽ không còn cơ hội để sửa chữa nữa, nhưng em có thể bắt đầu lại từ đầu. Em hãy điều chỉnh lại tâm trạng, đừng nghĩ đến việc phải dựa dẫm vào gia đình anh nữa.”



Trong vòng năm, sáu ngày, Thần Thảo Hoa đã được k*ch th*ch bằng năng lực đặc biệt để nảy mầm, mọc ra hai lá nhỏ xanh. Ba hộp xốp, tổng cộng phát triển hơn hai mươi cây mầm nhỏ, mỗi cây mầm đều tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.

Khương Nguyễn kéo Tần Viêm lại gần xem mầm Thần Thảo Hoa, lật một cây mầm lên, phần rễ đã không còn giữ được hình dạng ban đầu, nếu không biết cứ ngỡ là gỗ mục.

Cô khẳng định: “Cây mầm mọc lên không còn là cây sâm nữa, những chồi mới này, sau này sẽ được gọi là mầm Thần Thảo Hoa.”

Tần Viêm: “...”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 111: Chương 111



Anh chưa bao giờ nghe nói rằng rễ nhân sâm có thể trồng được mầm. Tần Viêm không muốn đi sâu vào phương pháp của Khương Nguyễn, biết rằng cô rất đặc biệt, nếu không chân anh làm sao lại khỏi.

Chỉ đối với những người cô tin tưởng, cô mới hé lộ một chút về sự đặc biệt của mình, như việc cho anh xem cách nuôi mầm Thần Thảo Hoa.

Tần Viêm kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng, cười nói: “Em cũng thật lợi hại, vậy khi nào chúng ta sẽ trồng chúng?”

Đất trong hộp xốp chỉ đủ sức để mầm nảy lên, muốn cho chúng phát triển cần một khoảng đất lớn hơn để “bón phân”, tức là tưới năng lực đặc biệt cho đất.

Những mầm nhỏ được k*ch th*ch bởi năng lực đặc biệt sẽ hấp thụ những dưỡng chất đặc biệt từ đất để phát triển, quả thu được mới có hiệu quả chữa bệnh.

Cô nói: “Em muốn chuyển gieo chúng sang vườn nhà bố mẹ, khi lớn hơn nữa thì chuyển vào rừng.”

Lô Thần Thảo Hoa này là giống mới, hạt giống thu được từ lứa quả đầu tiên có thể dùng để gieo trồng.

Tần Viêm cùng cô chuyển ba hộp mầm nhỏ đến vườn sau nhà của Hàn Hoài Nghiệp.

Hàn Hoài Nghiệp thông minh hơn Tần Viêm. Ông ấy nhìn vết sẹo trên cổ, luôn giữ bí mật cho cô bé. Giờ thấy những mầm non cô bé nuôi dưỡng trong mùa đông, hơn hai mươi cây, chắc chắn là thảo dược quý có thể chữa bệnh, cứu người. Đó là một đứa trẻ tốt bụng.

Hàn Hoài Nghiệp bảo vợ mình của mình g.i.ế.c hai con gà trong sân, “Đừng để làm hỏng mầm non của Nguyễn Nguyễn, tối nay chúng ta ăn món gà hầm nấm.”

“Vâng ạ.” Khương Nguyễn chạy đi bắt con gà nhỡ, cùng mẹ Phó thịt gà nấu cơm.



Tần Viêm đi mua nấm, trên đường về gặp Chung Văn Văn.

Anh đã tìm hiểu rõ quan hệ gia đình của cô ta, bố cô ta làm việc trên đường sắt, đã hy sinh khi sửa chữa đường sắt bị hỏng, bạn chiến đấu của bố cô ta những năm qua luôn quan tâm đến họ, mỗi khi về thủ đô đều đến thăm, hơn hai mươi năm qua, bạn của bố cô ta giờ đã giữ chức vụ cao, chỉ là năm xưa xuống sông cứu người vào mùa đông, bây giờ bị viêm khớp rất nặng.

Có lẽ Chung Văn Văn đến tìm Khương Nguyễn để nhờ cô chữa trị.

Tần Viêm tỏ vẻ như không thấy, nhưng Chung Văn Văn gọi anh, “Tần Viêm, chào cậu, nhà đối tượng của cậu ở dãy nào?”

Tần Viêm rất cảnh giác, “Có chuyện gì cứ nói với tôi.”

Chung Văn Văn cười nói: “Nhà tớ có người thân bị viêm khớp nặng, muốn nhờ cô ấy chữa trị, bao nhiêu tiền cũng được.”

Dù Khương Nguyễn có thể chữa bệnh, cũng không phải để làm ơn thay cô ta.

Tần Viêm nói: “Thì mời người thân của cô đến đây.”

“Cậu, cậu có biết người đó là ai không, biết bao nhiêu người muốn gặp mặt mà không được đó.” Chung Văn Văn tự hào nói: “Nếu cậu biết, ngược lại cậu sẽ phải cầu xin tớ để các cậu đi chữa bệnh cho người ấy.”

Tần Viêm đoán chính là người mà anh đã tìm hiểu, thực sự rất nhiều người muốn gặp mặt nhưng không thể, nhưng như thế có nghĩa là anh cũng phải xum xoe tiếp cận sao?

Dù sao, việc Khương Nguyễn chữa bệnh cho ai cũng không phụ thuộc vào địa vị.

Tần Viêm nói: “Tôi vẫn giữ lập trường của mình, muốn chữa bệnh thì tự đến.”

Tần Viêm đem nấm mua về đưa vào bếp, Khương Nguyễn đã bắt đầu hầm thịt gà. Cô vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài, liền hỏi: “Anh Tần Viêm, anh đang nói chuyện với ai vậy?”

“Chung Văn Văn.” Tần Viêm vừa giúp rửa nấm, vừa nói: “Cô ta có một người thân rất lợi hại bị bệnh muốn tìm em chữa trị, anh bảo người bệnh tự đến, cô ta lại nói rằng người thân của mình rất lợi hại, không đến khám sẽ hối hận, nhưng anh nghĩ em sẽ không hối hận, nên đã từ chối.”

Khương Nguyễn nói: “Người thân gì vậy, lớn lối vậy sao, nhưng mà, nhà Chung Văn Văn ở đâu nhỉ, anh Tần Viêm chắc chắn biết phải không?”

Tần Viêm cười hỏi: “Em định làm gì?”

Khương Nguyễn thành thật nói: “Em chỉ tò mò thôi, muốn đi xem xem, dù sao cũng rảnh.”

Khương Nguyễn luôn có khả năng vô tình thay đổi một số chuyện, nếu cô muốn làm điều gì đó thì không cần ngăn cản, anh liền đưa cho cô địa chỉ nhà Chung Văn Văn mà mình đã tìm được.

Khi sắp đi, Khương Nguyễn chuyển một cây con vào chậu hoa nhỏ tặng Tần Viêm, nói: “Anh Tần Viêm, cây này khi nở hoa trông rất đẹp, anh mang đi học, nếu chỗ nào vô tình bị thương, nó còn có thể chữa lành.”

“Một thứ tốt như vậy, em không sợ người ta trộm hạt giống à?” Tần Viêm hỏi.

“Không sợ, chỉ có những gì em trồng ra mới làm được hạt giống.”



Khương Nguyễn đến nhà Chung Văn Văn, thấy trong nhà cô ta có hai người đàn ông, một già một trẻ, chính là hai người đổi chỗ ngủ trên tàu hỏa mà cô đã gặp.

Chung Văn Văn đang nói xấu anh Tần Viêm, Khương Nguyễn nghe được vài câu liền cảm thấy không kiên nhẫn nữa, quyết định trở về nhà ngủ, để ngày mai tính tiếp.

Chung Văn Văn rót thêm trà cho Chung Quảng Nguyên, tiếp tục phàn nàn: “Chú Chung, cậu bạn học Tần Viêm của cháu thật sự rất khó chịu, cháu muốn tìm cậu ta giúp đỡ, cậu ta không hỏi một câu nào, trực tiếp thay mặt đối tượng từ chối gặp cháu, quá kiêu ngạo. Làm sao một sinh viên như vậy có thể được Đại học Pháp luật chấp nhận? Tương lai chắc chắn không thể phân công vào ngành công an, kiểm sát, pháp luật, đội ngũ của quốc gia không thể có người như vậy.”

Thư ký Tôn Hiếu Hải của Chung Quảng Nguyên trong lòng hối hận không thôi, anh ta nói tự mình đến phía tây thành phố hỏi thăm. Là Chung Văn Văn nói mình biết, xung phong nhận việc, còn lấy thân phận của ông Chung để ra oai với người ta, như vậy cho dù tìm được, ông Chung cũng sẽ không được chữa trị.

Chung Quảng Nguyên nói: “Tiểu Chung, lúc ở trường, cháu cần phải khiêm tốn một chút, đừng tự tiện đánh giá nhân cách của bất kỳ bạn học nào. Có thể một câu nói không cẩn thận của cháu sẽ ảnh hưởng đến họ suốt đời. Đừng để phải hối tiếc vì một sai lầm lớn.”

Chung Văn Văn đỏ mặt nhận lỗi: “Cháu biết rồi, chú Chung. Trước giờ cháu không bao giờ nói xấu người khác, nhưng Tần Viêm thật sự rất xấu, chúng cháu trong ký túc xá đều không thích cậu ta.”

Chung Quảng Nguyên và thư ký cười nói: “Nghe đánh giá của Tiểu Chung, có vẻ như cậu thanh niên này không được lòng các cô gái.”

Thư ký cũng cười: “Một người đàn ông đã đính hôn, như vậy cũng là điều tốt.”

Sau khi tiễn Chung Quảng Nguyên đi, mẹ của Chung Văn Văn lập tức nghiêm mặt dạy dỗ: “Văn Văn, mẹ đã dạy con như thế nào, phải quan sát và lắng nghe, giấu đi sở thích của bản thân. Con nghĩ Chung Quảng Nguyên không nhận ra con thích Tần Viêm, từ đó mà sinh ra thành kiến sao? Hôm nay con đã mắc sai lầm lớn rồi.”

“Mẹ, cũng không đến nỗi nghiêm trọng lắm đâu, chú Chung cũng chưa bao giờ gặp Tần Viêm, sau này cũng không có cơ hội gặp, còn về Khương Nguyễn, cô ta nói chuyện dễ gây thù chuốc oán nhất, với tính tình của chú Chung, sẽ không bao giờ tìm đến cô ta.”

...
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 112: Chương 112



Trở về nhà khách chính phủ mà mình đang lưu trú, thư ký của Chung Quảng Nguyên cảm thấy vô cùng ân hận. “Ngày mai tôi sẽ tự mình đi tìm, nhất định phải tìm được người đó.”

Chung Quảng Nguyên xoa xoa đầu gối đau nhức, lắc đầu: “Đừng làm khó người ta nữa, hơn nữa lần này tôi đến đây là để công tác, cũng không có thời gian lo cho việc riêng tư.”

Dù sao thì thư ký vẫn quyết tâm tìm kiếm, biết đâu người đó đồng ý điều trị, với những gì đã được truyền tụng, chắc chắn sẽ có ích.

Trước khi trời sáng, thư ký đã thức dậy, lại đến khu xóm chung để chờ đợi. Một bà cụ nói rằng Khương Nguyễn đã ra khỏi nhà trước khi anh ta đến, không nói đi đâu cả. Thư ký cảm thấy rất thất vọng, trở lại cổng nhà khách chính phủ, bất ngờ thấy cô gái mà anh ta từng gặp trên tàu, đang ngồi trên bồn hoa ở cửa, ôm một chiếc chậu ngâm chân.

Thư ký chưa từng gặp Khương Nguyễn được đồn đại là có thể chữa bệnh bằng cách massage, nhưng theo phép lịch sự và biết ơn, vẫn tiến lên chào hỏi, “Chào cô, cô đến đây tìm ai vậy? Tôi có thể giúp cô hỏi thăm.”

Khương Nguyễn giới thiệu bản thân: “Chào anh, tôi tên là Khương Nguyễn, tôi đến tìm Chung Quảng Nguyên, nghe nói ông ấy ở đây, anh có thể gọi ông ấy giúp tôi không?”

Thật là trùng hợp, đó chính là Khương Nguyễn. Thư ký vui mừng tột độ, cũng giới thiệu về bản thân: “Chào cô, tôi tên là Tôn Hiếu Hải, là thư ký của ông Chung. Cô tìm ông Chung có việc gì vậy?”

Khương Nguyễn nâng chiếc chậu cao hơn một chút, “Để chữa bệnh cho ông ấy.”

“Vậy ai bảo cô đến đây?”

“Tôi tự đến, anh hỏi nhiều câu thế, có chữa không đây?”

“Chữa chứ, cô theo tôi vào trong đi.” Thư ký không giấu nổi niềm vui, lo sợ nếu mình hỏi thêm, cô gái này sẽ mất kiên nhẫn và bỏ đi.

...

Chung Quảng Nguyên còn một cuộc họp vào buổi sáng, nhưng Khương Nguyễn nói chỉ cần một giờ để chữa trị, có thể tranh thủ thời gian ăn sáng mà không làm chậm trễ việc ra ngoài của ông ấy.

Chung Quảng Nguyên không dám để cô chữa trị vì cô nói thuốc rất đắt, ông ấy sợ mình không đủ khả năng trả. Đôi khi, giá cả không phải là tiền bạc mà là tình cảm.

Ông ấy hỏi: “Vậy tôi cần trả cô bao nhiêu tiền?”

Khương Nguyễn nói: “Tôi không lấy tiền.”

“Không lấy tiền, vậy tôi không dám để cô chữa đâu.”

Khương Nguyễn đầy nguyên tắc nói: “Ông sợ cái gì? Tôi đâu phải là thánh nhân, không chữa trị miễn phí đâu. Thực ra, tôi không muốn đến đây đâu, nhưng anh trai Tần Viêm có một số bạn học thật sự khó chịu, tôi sợ sau này họ sẽ làm khó dễ anh ấy, ảnh hưởng đến việc phân công công việc sau khi tốt nghiệp. Vì vậy, tôi chữa bệnh cho ông, ông mời tôi một bữa ăn là được.”

“Tần Viêm là đối tượng của cô à?”

“Đúng vậy, bạn học nói xấu anh ấy tên là Chung Văn Văn, cô ta thích đối tượng của tôi, không được đáp lại nên tức giận, bắt đầu có thành kiến với anh ấy.”

Chung Quảng Nguyên tối qua mới nghe thấy cái tên này, nhưng tối qua Tần Viêm trong miệng người khác lại là một người không được yêu thích. Người mà hôm qua nói Tần Viêm không được yêu thích, hôm nay trong miệng của Khương Nguyễn, cũng là một người không được yêu thích, điều này cho thấy thành kiến của con người thật đáng sợ.

Nhân viên phục vụ mang bình nước sôi đến, Khương Nguyễn pha nước sôi và nước lạnh vào chậu ngâm, bảo Chung Quảng Nguyên ngâm chân vào.

Thư ký giúp ông Chung xắn quần lên đến đầu gối, đưa cho Khương Nguyễn một cái ghế nhỏ, hỏi: “Cô giúp đỡ mỗi người đều có mục đích à?”

Khương Nguyễn ngước mắt lên phản bác: “Đương nhiên rồi, mỗi người làm việc đều có mục đích, tôi ngưỡng mộ những người không vụ lợi, hy sinh bản thân vì người khác, nhưng anh có thấy tôi giống người tốt đó không?”

Thư ký bị phản bác đến nỗi không biết phải nói gì, nhưng theo như anh ta biết, cô gái này giúp đỡ người khác cũng không vì mục đích lớn lao gì cả.

Chung Quảng Nguyên hiếm khi gặp người thẳng thắn như vậy, trở nên thích thú, “Vậy cô nói xem, những lần cô giúp người khác đều vì mục đích gì, để tôi xem xét tiêu chuẩn, xem bản thân có đủ khả năng trả không?”

Khương Nguyễn: “Ông thật phiền, người đầu tiên tôi chữa trị là anh Tần Viêm, ban đầu anh ấy đối xử với tôi không tốt, nhưng tôi biết anh ấy không có ý xấu, anh ấy trả lương cho tôi, cho tôi ăn no, không giống như những ông chủ nam khác lợi dụng tôi, tôi cảm thấy anh ấy là người tốt.”

Những lời này thẳng thắn đến mức khiến cả thư ký cũng đỏ mặt.

Chung Quảng Nguyên thốt lên, “Cuộc sống trước kia của cô khó khăn lắm phải không?”

“Cũng tạm.” Khương Nguyễn lướt qua việc nhắc đến bố Hàn, tiếp tục nói: “Người thứ hai tôi chữa trị là mẹ của Tuân Lực, tôi muốn đi thu mua lươn vàng, cần anh ta nhường chỗ trên thị trường, nhưng mà, tôi không trực tiếp đến nhà anh ta, trước hết tôi chữa trị cho ông bà hàng xóm của anh ta, để anh ta tự đến tìm tôi.”

“Cô cũng khá thông minh đấy.” Chung Quảng Nguyên cười nói.

“Tôi cũng thấy mình khá thông minh, nhưng nhiều người lại bảo tôi ngốc.”

Khương Nguyễn thở dài, tiếp tục: “Người thứ tư tên là Chu Thành Trung, là một cư dân của làng Đại Loan, ông ấy bị thương khi xuất ngũ. Tôi giúp đỡ ông ấy không mong đợi báo đáp gì, nhưng ông nói có trùng hợp không, sau khi họ chia làng, ông ấy trở thành bí thư của làng Đại Loan mới. Còn tôi thuận lợi nhận được quyền khai thác một ngọn núi, đó cũng coi như vô tình trồng cây, được nhận một mảnh rừng.”

“Người thứ năm chính là ông, ông là họ hàng của Chung Văn Văn, tôi sợ cô ta lợi dụng quyền lực để ảnh hưởng đến việc phân công công việc sau khi Tần Viêm tốt nghiệp. Vì vậy, lần sau ông ăn cơm với nhà Chung Văn Văn, hãy mời tôi tới, để họ không dám xem thường tôi, ông thấy giao dịch này thế nào?”

Chung Quảng Nguyên bỗng nhiên cảm thấy cô gái nhỏ có vẻ ngốc nghếch này thực ra lại rất thông minh, thứ cô đưa ra đối với bệnh nhân tương đương với một nửa cái mạng, nhưng lại chỉ đòi hỏi một phần thưởng rất nhỏ.

Chung Quảng Nguyên ngâm chân vào chậu, giải thích: “Dù chúng tôi cùng họ Chung, nhưng tôi không phải là họ hàng của Chung Văn Văn.”

“Nhưng mối quan hệ của ông với gia đình cô ta quá gần, người khác sẽ nghĩ ông là họ hàng của họ.”

Chung Quảng Nguyên trầm tư.

Thư ký trong lòng đồng ý với lời của Khương Nguyễn, anh ta đã sớm muốn nhắc nhở ông Chung không nên quá thân thiết với nhà họ Chung, nhưng lại không tìm được thời cơ thích hợp. Khương Nguyễn vô tình đề cập, hiệu quả còn tốt hơn cả việc anh ta nhắc nhở.

Khương Nguyễn dùng năng lực đặc biệt của mình để massage cho Chung Quảng Nguyên khoảng nửa giờ, sau đó bảo ông ấy đứng dậy đi lại để kiểm tra hiệu quả, “Thế nào, tôi không nói dối chứ, đã đỡ nhiều chưa?”

Quả thực hiệu quả kỳ diệu, độ cứng và cảm giác đau nhức ở đầu gối đã giảm bớt đáng kể, đi lại nhẹ nhàng hơn, chân ấm áp, có vẻ như tin đồn là có cơ sở, thuốc của cô thực sự có hiệu quả đặc biệt với bệnh thấp khớp.

“Thuốc của cô không thể sản xuất hàng loạt được sao?” Chung Quảng Nguyên vẫn hy vọng có thể mang lại lợi ích cho nhiều bệnh nhân hơn.

Khương Nguyễn nói: “Tôi đang tìm cách đây, có lẽ sang năm sau sẽ có thuốc, nhưng ông đừng nói ra ngoài, tôi sợ có người phá hoại.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 113: Chương 113



Sau ngày đó, Khương Nguyễn không tìm Chung Quảng Nguyên nữa. Cô chăm sóc cây non, cùng Tần Ngạo đi thu gom trứng gà, chọn được 5000 quả trứng ở chân núi để xây dựng nhà kính ấm áp cho việc ấp trứng, nuôi dưỡng gà con.

Đến cuối tuần, Tần Viêm cũng thường đến giúp đỡ. Khoảng hơn mười ngày sau, thư ký của Chung Quảng Nguyên đến thông báo, mời Khương Nguyễn đi ăn tối.

Khương Nguyễn hỏi Tần Viêm có đi cùng không, nhưng Tần Viêm nói anh đi thì không tốt, bảo Khương Nguyễn tự đi một mình.

Bữa tối này do Chung Quảng Nguyên chiêu đãi một nhóm bạn bè cũ trong quân đội, nên Khương Nguyễn và mẹ con Chung Văn Văn trở nên nổi bật một cách đặc biệt, dù sao mẹ con Chung Văn Văn mỗi khi có bữa tiệc riêng như thế này đều tham gia, vì thế mọi người chú ý nhiều hơn đến Khương Nguyễn.

Nghe nói Khương Nguyễn từ khi mới mười tuổi đã xuống nông trường, trở về thành phố còn bắt giữ bọn cướp và bọn buôn người, mọi người đều rất tò mò về cô gái nhỏ này. Có người đề nghị Khương Nguyễn nên thi vào học viện cảnh sát để phục vụ nhân dân.

Khương Nguyễn lắc đầu nói: “Đối tượng của tôi đã chọn một ngành phục vụ nhân dân rồi, tôi thì thôi, tôi thích kiếm tiền.”

Có người cười hỏi cô kiếm nhiều tiền làm gì, Khương Nguyễn cười thật thà: “Điều đó thì tôi không thể nói.”

Hôm nay, tất cả sự chú ý đều dồn vào Khương Nguyễn, khiến Chung Văn Văn cảm thấy bức xúc, không thể chấp nhận được, còn tìm cơ hội để hạ thấp Khương Nguyễn trong mắt mọi người.

Cô ta nói: “Tôi nghe nói, Khương Nguyễn nói muốn kiếm thật nhiều tiền để nuôi đối tượng của mình. Khương Nguyễn, cô có biết câu đùa của mình khiến Tần Viêm mất mặt trước bạn bè không?”

Nếu là trước đây, Khương Nguyễn sẽ lo lắng, nhưng sau khi đã thảo luận với Tần Viêm, cô không nghĩ như vậy nữa.

Cô nói: “Anh Tần Viêm đã nói, anh ấy không cần phải là bạn với những người coi thường mình. Nếu không phải là bạn bè, không cần quan tâm họ nói gì. Hơn nữa, cô không hiểu, tôi kiếm tiền chỉ là để mình vui vẻ.”

Ngay cả Chung Quảng Nguyên cũng cảm thấy Khương Nguyễn quá thông minh, cho dù có một ngày Tần Viêm không hài lòng về chuyện bằng cấp của đối tượng mà lựa chọn rời đi, cô gái này cũng sẽ không buồn bã đến mức không thể sống nổi.

Cô có khả năng tự làm cho mình hạnh phúc trong mọi hoàn cảnh.

Chung Quảng Nguyên cười nói với các đồng đội: “Nhìn xem, sống còn sáng suốt hơn đám lão già chúng ta. Ăn một bữa cơm với cô ấy, lòng dạ sáng sủa ra không ít đúng không?”

Khương Nguyễn kể về những ngày đầu trở về thành phố làm bảo mẫu, cô nói: “Ban đầu tôi chỉ muốn ăn no, sau khi biết Lưu Kim Vân không phải là mẹ đẻ của mình, trong lòng tôi không hề buồn, thậm chí còn mừng thầm, nghĩ rằng giờ không cần phải nộp một nửa lương nữa.”

Không ngờ cô có thể nghĩ như vậy, Chung Văn Văn đứng hình, vốn dĩ mọi người đều nợ Khương Nguyễn, cô ta nghĩ nếu mình là Khương Nguyễn, nhất định sẽ làm cho nhà họ Khương và nhà họ Hàn náo loạn cả lên.

Cô ta không nhịn được hỏi: “Cô hận mẹ đẻ của mình à?”

Khương Nguyễn lắc đầu, “Không hận, tôi cũng chẳng yêu thương bà ấy.”

“Vậy thì cô thật sự hơi lạnh lùng, bà ấy là mẹ đẻ của cô cơ mà.” Chung Văn Văn nói: “Làm người phải biết hiếu thuận, cô chưa học qua sao?”

Khương Nguyễn đáp: “Tôi không hiểu những lý lẽ của các cô, tôi chỉ biết, ai tốt với tôi, tôi sẽ tốt lại với họ. Bà Hoàng cho tôi ăn, cho tôi chỗ ngủ, tôi sẽ chăm sóc bà ấy suốt đời. Còn mẹ đẻ mà cô nói, bà ấy thích Hàn Khinh Khinh, thì cứ để Hàn Khinh Khinh yêu thương bà ấy đi. Cô trách móc tôi, cô cũng chỉ là kẻ mơ hồ, không phân biệt đúng sai, tôi không muốn làm bạn với cô.”

Chung Quảng Nguyên tán thành quan điểm của Khương Nguyễn, lấy ơn báo oán, vậy còn báo ơn thì sao? Có điều, các đồng đội đang có mặt cũng đều ngoài năm mươi cả rồi, thiên hạ có ai là không có cha mẹ, có lẽ một vài người sẽ thấy cô gái này không hiếu thuận.

Nhưng như vậy cũng đổ oan cho cô ấy, cô ấy không hiếu thuận, thì sẽ không chăm sóc cho bà Hoàng không có quan hệ m.á.u mủ.

Đây là một cô gái tốt, ông ấy thực sự không đành lòng, nên giúp cô nói một câu, “Chẳng trách người ta bảo cô ngốc, không biết khéo léo, nhưng mẹ đẻ của cô cũng thực sự mơ hồ, con gái ruột đẩy ra không muốn, lại tốt với con nuôi, đổi người khác cũng không thể rộng lượng được như cô.”

Khương Nguyễn nghe ra ông ấy đang nói giúp mình, đổi giọng: “Bà ấy cho Hàn Khinh Khinh hai nghìn, tôi ghen tị mà, trút giận một chút.”

...

Bữa tiệc tàn, mẹ Chung Văn Văn nghiêm khắc trách móc cô ta, “Con nói với mẹ rằng Khương Nguyễn là kẻ ngốc, nhưng nhìn vào màn thể hiện tối nay, con còn ngốc hơn cô ta nhiều. Làm loạn không phân biệt thời điểm đối tượng, bàn đó toàn người từ chiến trường trở về, làm sao họ không nhìn thấu được ý đồ của con?”

“Nhưng Khương Nguyễn nói chuyện cũng không dễ nghe mà,” Chung Văn Văn bào chữa, “Chẳng ai thích sự thẳng thắn của cô ta cả.”

“Mọi người có thể không thích, nhưng người ta càng không thích khi thấy con chê bai và áp bức người khác ngay trước mặt họ, hành động này của con không thông minh chút nào.”

Sau khi dạy dỗ con gái, mẹ Chung Văn Văn rất hứng thú với phương pháp chữa trị của Khương Nguyễn, phương pháp chữa trị này nằm trong tay Khương Nguyễn không thể phát huy giá trị kinh tế.

Bà ta nói: “Con hãy tìm người quen biết cô ta, điều tra xem cô ta có bí quyết chữa bệnh từ đâu.”

Bà ta nói rất trực tiếp, “Mua lại công thức của cô ta.”

“Cô ta sẽ không bán đâu,” Chung Văn Văn vội vã phản đối, cảm thấy dù Khương Nguyễn đói không chịu nổi cũng không bán.

“Chưa làm đã nói không được, sau này con còn làm nên trò trống gì? Đi điều tra rõ nguồn gốc trước đã.”

Tháng mười hai đến, Khương Nguyễn đào những cây con khỏe mạnh từ sau vườn nhà họ Hàn lên, mang chúng đến làng Đại Loan, sau đó cô tự mình chạy vào núi, trồng hơn hai mươi cây con.

Sau hơn hai mươi ngày ấp trong nhà kính, trứng gà đã nở thành gà con, những chú gà này khi còn trong trứng đã được Khương Nguyễn sử dụng năng lực đặc biệt để k*ch th*ch, tỉ lệ nở đạt 95%.

Nhìn vào năm nghìn chú gà con, lại nghĩ thời tiết có thể đổ tuyết bất cứ lúc nào, Tần Ngạo lo lắng không yên, “Cô nghĩ chúng có thể sống qua mùa đông không?”

Còn có cả mấy mầm Thần Thảo Hoa kia nữa, cô không trồng vào mùa xuân mà lại trồng vào mùa đông, chúng sống sót được cũng coi như một kỳ tích.

Khương Nguyễn trồng và nuôi mọi thứ không theo mùa, dẫu sao cô cũng có “hack”. Nhận thấy thời tiết hôm nay tốt, cô bảo Tần Ngạo đi tìm bí thư thôn, mượn mười mấy người xuống hồ giăng lưới bắt cá đón Tết.

“Anh nói với anh Chu, cá mà mình bắt được thì giữ lại một trăm cân, phần còn lại bán với giá tám xu một cân cho người trong làng mua trước.”

Ở thành phố, cá bán hơn mười xu một cân, nhưng Khương Nguyễn chỉ bán với giá tám xu, lần này lại giảm giá không ít, nhưng hiện tại ở sông hồ nhiều cá tự nhiên, thành phố không thiếu cá, bắt được cũng không chắc đã bán được giá.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 114: Chương 114



Bây giờ vào mùa nông nhàn, nghe nói có cá giá rẻ để mua, mỗi đội sản xuất đều có mấy người khỏe mạnh đến, hơn hai mươi người, mang theo lưới kéo lớn, lỗ lưới không nhỏ, đủ cho cá nửa cân trở xuống chạy thoát.

Sau khi lưới được thả xuống, phải đợi một ngày, đến ngày hôm sau, mọi người kéo lưới dọc theo hồ, lưới đầu tiên đã kéo lên được hơn hai nghìn cân cá lớn, có nhiều loại, cá chép trắng, cá đầu to, cá chình, cá trắm cỏ, cá lớn mười mấy cân trong lưới nước nông nhảy tưng tưng.

Nhiều cá lớn như vậy, khiến người dân làng Trình Gia phát thèm, trước khi chia làng, ủy ban làng đã tổ chức người dân Trình Gia tuần tra, không cho người ngoài vào hồ bắt cá, nhưng làng Trình Gia họ thì có thể.

Mười mấy đại biểu của làng Trình Gia đến đàm phán, yêu cầu ủy ban làng Đại Loan mới chia một nửa số cá cho làng Trình Gia làm quà năm mới.

“Cá trong hồ trước khi chia làng đã có, bây giờ bắt cá, làng Trình Gia chúng tôi đương nhiên phải chia một nửa.”

Dân số làng Trình Gia nhiều hơn làng Đại Loan mới, đánh nhau không thể, người dân làng Đại Loan mới tức giận không thể chịu được.

Tần Ngạo cũng tức giận, nhưng không nghĩ ra cách giải quyết nào, “Khương Nguyễn, cô thấy đấy, ngày nay muốn làm người tốt cũng khó.”

Khương Nguyễn bước ra, đứng lên cao, nói một cách hùng hổ: “Cá này là của tôi, ai cũng có thể lấy, nhưng phải trả tiền mua. Người làng Trình Gia muốn cá, được thôi, bỏ tiền ra mà mua!”

Giá tám xu một cân, rẻ hơn so với giá bán ở thành phố, dù sông hồ có cá nhỏ và tôm, nhưng dịp Tết mỗi nhà đều muốn mua loại cá lớn này để muối, làng Trình Gia không phải ai cũng họ Trình, sau khi những kẻ gây rối muốn chiếm lợi thế đi rồi, thực sự có người dân lén lút qua mua cá về nhà.

Hơn hai nghìn cân cá, cả làng hoàn toàn có thể tiêu hóa được, vài ngày sau tiếp tục thả lưới bắt cá, người dân ở vài làng bên cạnh nghe nói cá trong hồ rẻ, buổi sáng đã đến chờ đợi, mua vài chục cân để muối cá ăn Tết.

Tần Ngạo dần nhận ra có điều gì đó không ổn, Khương Nguyễn định bắt sạch cá lớn trong hồ, chỉ để lại những con cá nhỏ dưới nửa cân.

Anh ta tỏ vẻ nghi ngờ, “Khương Nguyễn, cô định làm gì thế này?”

“Đầu xuân nuôi cá đấy, không thể để cá lớn cướp mất chất dinh dưỡng, tôi chỉ cần giống cá thôi.” Khương Nguyễn nói, “Tôi muốn nuôi một loại cá có tác dụng cường thân kiện thể, chắc chắn sẽ là thứ bán được giá.”

Tần Ngạo: “…Cô có thể bớt ý tưởng kỳ quái được không, chúng ta tiếp tục đi Bằng Thành bán quần áo, kiếm tiền không phải nhanh hơn sao?”

Đi Bằng Thành bán quần áo quả thực kiếm tiền nhanh, nhưng người làm nhiều rồi cũng mất đi lợi thế cạnh tranh.

Khương Nguyễn nói: “Tần Ngạo, anh muốn suốt đời làm người bán hàng cũ sao, anh không muốn làm một vài việc kinh doanh đặc sắc sao, nuôi gà thì sao, nuôi cá thì sao? Tôi nuôi khác với người khác, tôi có thể kiếm tiền, anh muốn cùng tôi làm hay là đi bán quần áo, anh quyết định đi.”

Nhìn những con gà con được chăm sóc cẩn thận, đầy sinh khí, nói rằng muốn bỏ đi thì thực sự là không nỡ.

Bỗng nhiên Tần Ngạo cảm thấy theo Khương Nguyễn, có thể làm ra những việc khiến người ta phải nhìn nhận.

Kiếm tiền chỉ là một phần, được mọi người kính trọng, người đàn ông nào lại không muốn chứ?

Anh ta và Khương Nguyễn mang theo hơn một trăm cân cá trở về thành phố, cá to, hơn một trăm cân chỉ có mười mấy con, Khương Nguyễn gửi một con cho bố mẹ, gửi một con cá đen cho nhà Lương Dũng, bảo anh ta nghiên cứu món cá chua, bản thân giữ lại một con cá đầu to, đầu cá rất ngon, sáu con còn lại đều để Tần Ngạo mang đi tặng người ta.

Bà Hoàng g.i.ế.c một con cá nặng hơn mười cân, đầu cá dùng nồi đất nấu với đậu phụ, đuôi cá kho tộ, thịt cá làm cá phi lê và cá viên.

Bà Hoàng nói: “Những ngày cháu đến làng Đại Loan, đã xảy ra một số chuyện. Liêu Xuân Hưng bị tuyên phạt rồi, mười mấy năm tù. Chị gái cháu đề xuất ly hôn với anh ta, tòa án cũng đã xử lý. Bà cụ Liêu không chịu nổi cú sốc, hôm trước không dậy nổi, khi mọi người phát hiện thì đã quá muộn.”

“Thế Đại Bảo và Tiểu Bảo thì sao?” Khương Nguyễn bất giác hỏi một câu.

Khương Kiến Xuân đã ly hôn với Liêu Xuân Hưng, bà cụ Liêu lại qua đời ngay sau khi họ ly hôn, Khương Kiến Xuân càng không có khả năng chăm sóc Đại Bảo và Tiểu Bảo.

“Không có họ hàng nào sẵn lòng nuôi hai đứa trẻ, đã gửi chúng đến viện mồ côi rồi.” Bà Hoàng thở dài, “Ôi, hy vọng chúng tìm được một gia đình tốt để được nhận nuôi.”

Một con cá lớn được chế biến thành bốn món, Khương Nguyễn nuốt nước miếng, rắc hành lên đầu cá hầm đậu phụ trong nồi sứ, đang chuẩn bị ăn cơm, thì Hàn Khinh Khinh và Chung Văn Văn tay trong tay cười đùa bước vào.

“Mùi thơm quá.” Hàn Khinh Khinh tâm trạng tốt, chủ động chào hỏi Khương Nguyễn.

Hàn Khinh Khinh và Chung Văn Văn có thể trở thành bạn thân? Tiệm cá chua mở cửa ngay trước cổng trường, Chung Văn Văn quen biết qua bữa ăn à?

Thấy Khương Nguyễn không đáp lại, Hàn Khinh Khinh đùa: “Nhiều món thế, không phiền chúng tôi cùng ăn chứ?”

Ai muốn ăn cùng họ, Khương Nguyễn cảm thấy thật lạ lùng, cô mang nồi sứ trở về phòng, hỏi Bà Hoàng, “Hàn Khinh Khinh đột nhiên tỏ ra thân thiện và chủ động hòa nhã với cháu, bà cảm thấy sao?”

Bà Hoàng nói: “Cháu chỉ cần nhớ một câu, vô sự xum xoe, không phải nhờ cháu cái gì thì chính là muốn hại cháu, cách xa họ chút.”

Chờ thêm một lát, Tần Viêm đến, Khương Nguyễn nói: “Đừng mở nắp nồi, anh nói chuyện với bà nội, em đi chiên cá.”

Cá phải chiên ngay, nếu không sẽ nguội mất ngon.

Tần Viêm chuẩn bị cơm xong đặt lên bàn, kể cho bà Hoàng nghe một số chuyện thú vị ở trường, anh quay đầu thấy Chung Văn Văn đến nhà Hàn Khinh Khinh chơi, liên tưởng đến thông tin mình tìm hiểu được, nói với bà Hoàng:

“Mẹ của Chung Văn Văn là một người phụ nữ nghiêm khắc cứng cỏi, nối nghiệp cha mình mở một quán y học cổ truyền. Chung Văn Văn bất ngờ trở thành bạn thân của Hàn Khinh Khinh, điều này khiến cháu không khỏi lo lắng cho Khương Nguyễn.

Bà Hoàng không khỏi giật mình, “Chẳng lẽ họ muốn lấy bí kíp từ tay Nguyễn Nguyễn?”

“Chuyện này có khả năng, cháu sẽ nhắc nhở Nguyễn Nguyễn cẩn thận.”

Có điều, Tần Viêm biết rằng cho đến nay chưa tưng fcó bí kíp nào cả, Khương Nguyễn chỉ làm ra vẻ bí ẩn để che giấu điều gì đó.

Nhưng không lâu sau chắc chắn sẽ có công thức, những cây con có thể sống sót và phát triển vào mùa đông chính là hạt giống của công thức đó.

Khương Nguyễn mang đĩa cá chao dầu vào, ba người ăn bốn món, có Khương Nguyễn ở đây không lo thức ăn thừa. Tần Viêm không thích ăn cá, chê xương cá quá nhiều, nên viên cá là Khương Nguyễn làm cho anh. Cô múc một muỗng lớn viên cá cho anh, nhắc nhở: “Anh Tần Viêm, sau này anh đừng vì em mà xung đột với bạn bè, làm người ta ghét bỏ.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 115: Chương 115



Tần Viêm lựa cho cô phần đuôi cá đã gỡ xương, rồi đưa cá cho cô, bảo cô đừng nghĩ ngợi lung tung, “Người ta nói về đối tượng của anh, nếu anh không phải kích, như thế cũng sẽ bị người khác coi thường.”

Bà Hoàng nhìn thấy hai người họ đều nghĩ cho đối phương, cũng không khỏi mỉm cười hạnh phúc.

Đối diện, bữa cơm cũng đã chuẩn bị xong, hôm nay Lưu Kim Vân không ở nhà, chỉ có Hàn Khinh Khinh và khách đến chơi là Chung Văn Văn.

Chung Văn Văn hơi tiếc nuối, hỏi: “Mẹ của cậu đi đâu vậy?”

“Bà ấy đi giúp chị gái tớ tìm nhà.” Hàn Khinh Khinh giải thích, chị của cô ta ly hôn sau khi chồng phạm tội, “Giờ chị gái tớ không còn nhà để ở, chỉ có thể thuê nhà.”

Chung Văn Văn an ủi vài câu, rồi bắt đầu hỏi về Khương Nguyễn, “Tớ thấy nhà cậu không ai biết y học cổ truyền, làm sao Khương Nguyễn lại có bí kíp chữa bệnh phong thấp được nhỉ?”

Hàn Khinh Khinh không rõ lắm, “Hình như là khi cô ta xuống nông thôn, một thầy thuốc Đông y sống trong chuồng bò đã truyền lại cho cô ta.”

“Cô ta giữ lấy làm của riêng sao?”

“Không thể nói là giữ làm của riêng được,” Hàn Khinh Khinh nói, “Người đó truyền lại cho cô ta thì đó là của cô ta rồi. Thầy thuốc Đông y đó không có hậu duệ, Khương Nguyễn là đồ đệ của ông ấy, trước khi qua đời truyền dạy cho đồ đệ là chuyện hợp lý.”

Chung Văn Văn lại hỏi tên của thầy thuốc Đông y kia, nhưng Hàn Khinh Khinh thực sự không biết.

Sau khi chia tay với Chung Văn Văn, Hàn Khinh Khinh đến nhà mà chị gái đã thuê.

Chị gái của cô ta với Liêu Xuân Hưng kết hôn được vài tháng, mặc dù Liêu Xuân Hưng không ngừng gửi tiền về nhà, nhưng việc tiêu tiền cũng không ít. Khi ly hôn để dứt khoát phủi sạch quan hệ, chị gái đã lén lút đưa Đại Bảo một quyển sổ tiết kiệm, nói rằng đó là tiền bố Đại Bảo gửi về, từ đó về sau, chị ta và nhà họ Liêu không còn liên quan gì nữa.

Trên người chị gái chỉ còn lại một ngàn mà cô ta đưa cho, thực ra là tiền mẹ nuôi cho mượn để hoàn trả số tiền chiếm đoạt, nhưng số tiền đó không được trả lại, mẹ nuôi cũng không còn liên lạc với cô ta nữa.

Hàn Khinh Khinh kể cho chị gái nghe chuyện Chung Văn Văn đến cửa hàng ăn cá, chủ động kết bạn với mình, “Nhà Chung Văn Văn khá giả, em còn tự hỏi sao cô ấy lại chọn kết bạn với em. Hôm nay cô ấy đến hỏi về bí kíp trong tay Khương Nguyễn, em bắt đầu nghĩ cô ấy kết bạn không phải vì chân thành mà là vì muốn lấy bí kíp.”

Khương Kiến Xuân cảm thấy vui mừng, “Khinh Khinh, em đã lớn rồi, Chung Văn Văn này, em cứ tiếp xúc với cô ta, cô ta lợi dụng em, em cũng lợi dụng lại cô ta.”

Lưu Kim Vân đề xuất Hàn Khinh Khinh dạy Khương Kiến Xuân cách làm cá chua, “Chị gái của con nói với mẹ, tìm công việc mới khó khăn, nó muốn mở một cửa hàng cá chua. Con dạy chị gái, chúng ta mở một tiệm riêng kiếm tiền.”

Hàn Khinh Khinh cảm thấy khó xử, công thức cá chua là do Mộ Tuyết Hội nghiên cứu ra, mặc dù bây giờ cô ta biết cách làm, nhưng đã hứa với Mộ Tuyết Hội, dù là người trong nhà cũng không nói.

Hàn Khinh Khinh nói, “Tuyết Hội là bạn thân nhất của con, con thực sự không thể tiết lộ công thức.”

Lưu Kim Vân cảm thấy con gái mình quá ngây thơ, “Con xem Khương Nguyễn bây giờ làm việc cật lực kiếm tiền, con không lo lắng sao? Khi con có cửa hàng, có tiền, sau này gia đình chồng mới trân trọng con. Cửa hàng của chị gái mở ra, đó là của hai chị em, chị gái con tốt với con như thế nào, vì con mà ly hôn hai lần, Khinh Khinh, con không thể không có lương tâm như vậy.”

Khương Kiến Xuân khuyên nhủ, “Mẹ ạ, đừng trách Khinh Khinh, Khinh Khinh chính là một người lương thiện. Còn cá chua để con tự nghiên cứu vậy, dù hương vị có khác một chút, chắc cũng có thể kiếm chút tiền.”

Lưu Kim Vân tiếp tục khuyên bảo: “Nhìn xem ngoài phố có bao nhiêu cửa hàng cá chua mở ra rồi, nếu con dạy chị gái, chúng ta mở cửa hàng ở nơi xa xôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Mộ Tuyết Hội.”

Khi Mộ Tuyết Hội nhận ra, Khương Kiến Xuân đã học được rồi.

Hàn Khinh Khinh giải thích: “Chị gái tớ rất đáng thương, Hội Hội, chị gái tớ nói cửa hàng của chị ấy mở ở nơi xa xôi, không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng ta.”

Trong lòng Mộ Tuyết Hội cười lạnh, đã đánh cắp kỹ thuật làm cá của mình để mở cửa hàng cho gia đình, còn mong mình khoan dung chúc phúc ư?

Lúc này giở mặt không có lợi, nhưng Mộ Tuyết Hội cũng không giữ Hàn Khinh Khinh ở lại cửa hàng nữa.

Cô ta nói: “Chị gái cậu sắp sinh em bé rồi, Khinh Khinh, cậu qua đó giúp chị gái một tay đi.”

Hàn Khinh Khinh rất thích cửa hàng hiện tại, chỗ này thường xuyên có sinh viên đến ăn và trò chuyện, mở mang tầm mắt.

Biết Mộ Tuyết Hội vẫn tức giận, Hàn Khinh Khinh đành nói: “Được thôi, vậy thì nghe theo cậu.”

Mộ Tuyết Hội nhiệt tình giúp Hàn Khinh Khinh tìm mặt bằng, cách cửa hàng hiện tại hơn mười kilomet, dù là một cửa hàng đắc địa, nhưng Khương Kiến Xuân không hài lòng.

Chị ta nói với Hàn Khinh Khinh: “Khinh Khinh, cửa hàng của chúng ta vẫn nên mở ở cổng trường thì hơn, em không thể xa Thẩm Thiên Minh quá, mở ở cổng trường, mỗi tháng cũng có thể gặp mấy lần.”

“Nhưng Hội Hội sẽ không vui, chị ơi, em không muốn mất đi một người bạn tốt như cô ấy.”

Khương Kiến Xuân nói: “Khinh Khinh, suy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút đi, chỉ có chị và mẹ mới thực sự tốt với em mà thôi. Nghe lời chị, cửa hàng chỉ có thể mở ở cổng trường thôi.”

Một lần nữa, Hàn Khinh Khinh không thông báo cho Mộ Tuyết Hội, bí mật đổi mặt bằng và mở một cửa hàng cá chua ngay đối diện, tên là ‘Cá Chua Hai Chị Em’.

Khi biển hiệu được treo lên, mẹ của Mộ Tuyết Hội chạy đến trường thông báo cho con gái, nói rằng Hàn Khinh Khinh mở cửa hàng của chị mình ngay đối diện với cô ta.

Ngày khai trương của “Hai Chị Em”, Khương Nguyễn kéo Tần Viêm đến thử món, Khương Kiến Xuân điều động nhân viên phục vụ, Hàn Khinh Khinh đứng quầy thu ngân, gọi món và chào đón khách hàng.

Món cá chua có hương vị đặc trưng, làm ăn rất tốt. Nhờ có Hàn Khinh Khinh, nhiều khách quen cũng ghé qua, khiến cửa hàng của Mộ Tuyết Hội trở nên vắng vẻ hơn.

Trong lúc đang thưởng thức món ăn ngon lành, Khương Nguyễn nói với Tần Ngạo đang mải mê ăn: “Tần Ngạo, nếu sau này muốn tự mở cửa hàng, nhớ phải báo trước với tôi, đừng làm mà không nói gì.”

Tần Ngạo không hề có ý định tự mở cửa hàng. Làm ăn có dễ dàng gì? Một mình không đủ tự tin đối phó với những khó khăn, chỉ cảm thấy an toàn khi hợp tác cùng Khương Nguyễn mà thôi.

Tần Ngạo nói: “Không đâu, nhưng món cá chua này thực sự rất ngon. Mùa xuân này chúng ta có nên nhập thêm nhiều giống cá đen không?”

“Ừm, hiện giờ thức ăn chưa chuẩn bị xong, đợi thức ăn đủ rồi sẽ mua thêm giống cá.”

“Chắc Mộ Tuyết Hội tức c.h.ế.t mất.” Tần Ngạo cười, “Cô ta chọn bạn thế nào vậy?”

Tần Viêm nói: “Giờ Hàn Khinh Khinh đắc tội với Mộ Tuyết Hội, không phải chuyện tốt gì với cô ta đâu.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 116: Chương 116



Sau khi thanh toán, thấy Chung Văn Văn dẫn bạn đến ủng hộ cửa hàng của nhà Hàn Khinh Khinh, Tần Viêm đi ra ngoài được mấy chục mét mới nói: “Nguyễn Nguyễn, nếu có thời gian, em có thể đi xem Chung Văn Văn và mẹ cô ta đang làm gì.”

Cô ta muốn có công thức của Khương Nguyễn, có lẽ sẽ có động thái gì đó, cần đề phòng từ trước để tránh rủi ro.

Ba người chuẩn bị xuống nông thôn xem gà con, Hàn Trường Phong mang tin đến, nhắc họ cần chú ý.

“Liêu Xuân Hưng g.i.ế.c người canh gác rồi trốn thoát. Bọn anh phân tích hắn sẽ quay trở lại thủ đô, rất có khả năng là tìm Khương Kiến Xuân, nhưng không loại trừ khả năng hắn sẽ trả thù những người khác. Gần đây các em không nên ra ngoài vào buổi tối.”

Liêu Xuân Hưng g.i.ế.c người canh gác, bị bắt cũng chỉ có cái chết, loại tù nhân không lối thoát này mới đáng sợ nhất.

Khương Nguyễn không sợ hãi, cô nói với Tần Viêm trước khi nghỉ đông không được rời khỏi trường học, còn Tần Ngạo không được ra ngoài vào buổi tối.

Người cũng cảm thấy sợ hãi như vậy là Khương Kiến Xuân. Vụ vượt ngục lớn như thế này, sau khi công an quận nhận được thông báo, đã thông báo cho nhà họ Khương.

Liêu Xuân Hưng là người như thế nào, Khương Kiến Xuân biết rõ nhất. Chị ta sợ c.h.ế.t đi được, lo lắng Liêu Xuân Hưng vượt ngục là để g.i.ế.c mình.

Chị ta chạy về nhà mẹ đẻ, “Chẳng trách anh ta ly hôn dễ dàng như thế, mẹ ơi, có phải anh ta đã lên kế hoạch vượt ngục để g.i.ế.c con từ lúc đó không?”

Lưu Kim Vân cũng sợ hãi, gọi Khương Bảo Dân để bàn bạc, “Ông mau gọi thằng cả và thằng hai về, có nhiều người chúng ta sẽ không sợ.”

Khương Bảo Dân tức giận vô cùng, “Tôi đã nói từ lâu rồi, làm người đừng quá tàn nhẫn. Tôi đã công bố trên báo chí cắt đứt quan hệ cha con với nó, cũng không để liên lụy đến Khương Vọng Sơn và Khương Vọng Hải đâu!”

Khương Vọng Sơn muốn về nhà xem xét, nhưng bị chị dâu cả ra lệnh không được phép đi, “Bây giờ chúng ta có hai gia đình, hai đứa trẻ, em không thể mạo hiểm bất cứ điều gì, nếu anh muốn về thì chúng ta ly hôn trước đi.”

Anh cả Khương đành phải từ bỏ, chưa kể đến anh hai, ở nhà bố mẹ vợ như cá gặp nước, làm cho bố mẹ vợ vui vẻ không ngừng, coi anh ta như con đẻ. Nghe nói Liêu Xuân Hưng g.i.ế.c người, anh hai Khương dù thế nào cũng không chịu về nhà.

Lưu Kim Vân nghĩ mãi, quyết định đưa Khương Kiến Xuân về nhà ở, nhưng ba người phụ nữ trong nhà cũng không đánh lại được kẻ sát nhân như Liêu Xuân Hưng. Ánh mắt bà ta nhìn về phía Khương Nguyễn, bắt đầu hối hận.

Giá như trước đây đối xử tốt với Khương Nguyễn, bây giờ nhờ cô giúp đỡ thì tốt biết mấy, nhưng dù sao đi nữa, mình đã nuôi đứa con gái này hơn mười năm, điều này là không thể chối cãi.

Đây là lần đầu tiên bà ta bước vào bốn gian nhà mới thoáng đãng của Khương Nguyễn, mở miệng yêu cầu: “Khương Nguyễn, còn một phòng trống, cho chị gái của con thuê nhé.”



Lưu Kim Vân đến bây giờ vẫn chưa nhận ra mình đã sai. Nếu bà ta nhận ra và ân hận, thì bà ta không thể nào nảy sinh ý định nhờ Khương Nguyễn bảo vệ Khương Kiến Xuân được.

Bà ta giải thích: “Khương Nguyễn, mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ cũng đã nuôi con hơn mười năm nay. Chị gái con đang gặp nguy hiểm, con giúp đỡ chiếu cố chị ấy, mẹ sẽ biết ơn con lắm. Mọi người từ nay về sau hãy hòa thuận, như gia đình chị dâu cả của con vậy, con có thêm một bố mẹ, nhà mẹ có thêm một đứa con.”

Khương Nguyễn thẳng thắn nói: “Dì nhầm rồi hay sao, tôi không có chị gái, bố tôi là Hàn Hoài Nghiệp, mẹ tôi là Phó Vân Anh, anh trai tôi là Hàn Trường Phong, tên trên giấy tờ tùy thân của tôi là Hàn Khương Nguyên. Đừng có đến ăn vạ tôi.”

Lưu Kim Vân còn muốn nói gì đó, nhưng bà Hoàng đã bước ra nói: “Nhà họ Hàn cũng đã nuôi con gái cô suốt mười năm nay, Lưu Kim Vân, cô nên biết điều chút.”

Lưu Kim Vân không chịu thua, “Bà Hoàng, nếu Liêu Xuân Hưng mà đến tận nhà, chân tay bà chạy thoát được không?”

Bà Hoàng bình thản đáp: “Tôi ở cái tuổi này, còn sợ gì nữa, hơn nữa tôi không phải người khiến mẹ anh ta tức chết, hay bỏ rơi hai đứa con trai anh ta ở trại mồ côi.”

Lưu Kim Vân mặt mày không vui, nhưng vẫn không yên tâm, thu dọn đồ đạc, không quan tâm xấu hổ, cố chấp đưa Hàn Khinh Khinh về nhà họ Hàn tạm trú.

Bà Hoàng trong lòng tức giận không thôi, nói: “Cũng không biết thím hai của cháu có tỉnh ngộ ra không nữa, thật sự để nó trở về ở lại sao?”

Khương Nguyễn không để tâm, nói: “Chuyện nhà thím hai, tùy họ thôi, nếu bà ta để Hàn Khinh Khinh trở lại ở, anh trai thực sự sẽ không gọi bà ấy là mẹ nữa, người bị tổn thất là chính bà ấy.”

Bà Hoàng bất đắc dĩ gõ nhẹ vào trán cô, “Con bé này, biết trong lòng là được, đừng nói ra.”

Khương Nguyễn giúp bà Hoàng thay chiếc chăn đông đã phơi cho mềm, đợi đến kỳ nghỉ đông cô sẽ xuống nông thôn cùng với Tần Viêm. Nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy rất vui, dưới chân núi chỉ có một căn phòng, họ chỉ có thể ngủ chung, anh trai cũng không thể nói gì.

Khương Nguyễn hỏi: “Bà nội, bà nghĩ Liêu Xuân Hưng có quay lại g.i.ế.c Khương Kiến Xuân không?”

Bà Hoàng lắc đầu, “Anh ta còn hai đứa con trai, trong bụng Khương Kiến Xuân còn một đứa, cái bụng của Khương Kiến Xuân chính là bùa hộ mệnh của cô ta, bà nghĩ Liêu Xuân Hưng sẽ không g.i.ế.c người nữa.”

Khương Nguyễn cũng cảm thấy lời nói đó có lý. Một người muốn sống sót đã trốn thoát, sao lại tự mình lao vào lưới, bây giờ cả nhà họ Khương và viện bảo trợ xã hội đều đã có cảnh sát vây quanh, chỉ chờ Liêu Xuân Hưng tự đưa mình vào tròng.

...

Cô suy nghĩ một lát, vài ngày sau lại lén lút theo dõi xung quanh viện bảo trợ, thực sự là cô đã nghe được một số chuyện. Có một người đàn ông đến quyên góp cho viện bảo trợ, nói chuyện riêng với Đại Bảo và Tiểu Bảo, anh ta nói:

“Đại Bảo, Tiểu Bảo, bố các con nhờ chú nói với các con, hãy mạnh mẽ sống sót và chờ đợi bố, bố sẽ đi tranh giành thiên hạ, kiếm tài sản về cho các con.”

“Bố đi đâu rồi?”

Khi Tiểu Bảo hỏi câu này, Khương Nguyễn đang lắng nghe, cảnh sát ẩn náu cũng đang lắng nghe, tất cả đều rất căng thẳng.

Người đàn ông đó dường như không sợ hãi, nói: “Bố các con hiện giờ đã ở nước ngoài rồi.”

Anh ta nói nhỏ vào tai Đại Bảo, “Đừng nói với ai, sau này mỗi tháng chú sẽ bảo người mang tiền đến cho các con.”

Sau đó mới trở lại giọng điệu bình thường, “Bố còn nói, nếu không muốn giữ mẹ kế thì thôi, nhưng nếu sau này có em trai hay em gái sinh ra, phải chăm sóc tốt cho chúng, đừng để mẹ kế dạy hư, anh chị em phải đoàn kết một lòng, cùng nhau nỗ lực.”

Đại Bảo gật đầu mạnh mẽ đồng ý, còn nói: “Bố không trở về được nữa phải không? Vậy chờ chúng con lớn lên, chúng con sẽ đi nước ngoài tìm bố.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 117: Chương 117



Không biết người đàn ông này là dùng chiêu trò để lừa gạt hay nói thật?

Anh ta không có tiền án, khi bị cảnh sát bắt giữ và thẩm vấn, đã đưa ra lời giải thích được chuẩn bị trước, “Tôi là bệnh nhân cũ của bố chúng, đã từng đến thăm nhà tù, ờ, những lời đó tôi bịa ra để lừa hai đứa trẻ thôi, bố chúng ở đâu, tôi thực sự không biết.”

Nhưng Khương Nguyễn cảm thấy người này nói thật.

...

Hôm nay trường bắt đầu nghỉ đông, rời khỏi viện bảo trợ, Khương Nguyễn đến trường đợi Tần Viêm, Tần Viêm đang nói chuyện gì đó với mẹ kế của Mộ Tuyết Hội, chỉ vài câu là học tách ra.

Khương Nguyễn chạy lên phía trước, tò mò hỏi: “Anh Tần Viêm, sao Thẩm Ngọc Trân lại tìm anh?”

Mộ Tuyết Hội đã từng xúi Thẩm Ngọc Trân tới đơn vị phá hoại hôn nhân của bố Tần Viêm. Tần Viêm tìm Thẩm Ngọc Trân để đàm phán, bảo bà ta đừng đ.â.m vào “bức tường phía Nam”, thay vào đó nên tìm bố Mộ Tuyết Hội, để ông ta giúp mình nuôi nấng hai con trai.

Thẩm Ngọc Trân nghe lọt tai, hiện tại cuộc sống của bà ta rất tốt, chồng thứ hai là một lãnh đạo nhỏ ở đơn vị, vừa yêu thương bà ta lẫn hai đứa con trai của mình. Con gái riêng của ông ta đi học đại học, không có nhiều thời gian ở nhà, nên cuộc sống của bà ta vô cùng dễ chịu.

Tần Viêm nói: “Thẩm Ngọc Trân nói, Mộ Tuyết Hội muốn bà ta hợp tác mở quán cá chua, lấy ba phần trăm doanh thu. Bà ta hỏi anh có thể làm không, anh chỉ nói, nếu không chê tiền thì có thể làm, tùy bà ta quyết định.”

Hai đứa con trai của Thẩm Ngọc Trân thì sao, bà ta cũng có những toan tính riêng, muốn học nghề, dù sao cũng không phải là việc xấu.

Khương Nguyễn nhìn qua nhìn lại hai quán cá chua đối diện nhau, hương vị không chênh lệch nhiều, nhưng quán “Hai Chị Em” mới mở của Hàn Khinh Khinh và Khương Kiến Xuân kinh doanh tốt hơn nhiều, luôn đông khách.

Khương Nguyễn dần hiểu ra, Mộ Tuyết Hội bận rộn với việc học không thể quản lý cửa hàng, cần một người thông minh và xinh đẹp để giúp đỡ.

Về phần thông minh, Thẩm Ngọc Trân đã đủ, và quả thật Thẩm Ngọc Trân cũng rất xinh đẹp, không hề kém cạnh Hàn Khinh Khinh.

Nếu Thẩm Ngọc Trân đồng ý, với ba phần trăm lợi nhuận, bà ta sẽ quản lý tốt, hơn nữa có thể sẽ vượt mặt quán cá chua của Hàn Khinh Khinh.

Khương Nguyễn hỏi: “Anh Tần Viêm, anh nghĩ Thẩm Ngọc Trân có đồng ý không?”

“Nếu là anh, anh sẽ đồng ý. Kiếm tiền cho vào túi mình, lại còn có thể thể hiện sự hòa thuận gia đình trước mặt Mộ Vĩnh Vọng.”

“Họ lăn qua lộn lại thật sự không biết mệt mỏi.” Khương Nguyễn ban đầu còn muốn ăn một bữa cá chua trước khi xuống nông thôn, giờ thì không muốn ăn nữa.

Sau một đêm ở nhà, ngày hôm sau, Khương Nguyễn và Tần Viêm mỗi người đều đạp xe đạp, mang theo chăn, thực phẩm, đến làng Đại Loan.

Hai căn nhà nhỏ ở chân núi trong thời gian này đã được tu sửa dần, nền nhà lát gạch xanh, mái nhà thay ngói mới, tường được sơn mới, bếp cũng được xây lại từ đầu, chỉ có điều chỉ có một phòng, căn còn lại dùng làm bếp và chỗ ăn cũng như chất củi.

Khương Nguyễn lo sợ Tần Viêm lạnh, nên đã mang theo toàn bộ chăn dày. Cô nói, “Trời lạnh thế này, ai cũng không thể nằm dưới đất được.”

Tần Viêm nhìn chiếc giường chỉ rộng một mét năm, quyết định một cách dứt khoát, “Vậy anh sẽ nằm phía trong.”

“Được.” Khương Nguyễn vui vẻ trải giường, mang theo bốn tấm chăn đến, đặt hai tấm làm đệm cho dày thêm, nằm sẽ thoải mái hơn.

Tần Viêm kiên quyết đòi ngủ riêng chăn, Khương Nguyễn cũng đồng ý.

Kỳ nghỉ đông kéo dài một tháng, chỉ sau lễ hội mùa xuân vào ngày mười lăm tháng giêng mới trở lại trường để đăng ký, còn lại thời gian đều ở lại làng Đại Loan, nên cũng mang theo khá nhiều thức ăn và đồ dùng.

Lần trước đã mang theo nhiều gạo, bột và dầu, đủ cho một tháng ăn. Khương Nguyễn đã cất thịt muối và dưa chua vào tủ, chuẩn bị đi mua một số rau củ qua mùa đông ở làng, đổi lấy đậu nành để làm đậu phụ.

“Anh Tần Viêm, anh ở nhà, em đi đổi đậu nành ở làng.”

“Được, nếu có dưa chua thì đổi ít về, không phải em muốn ăn cá kho dưa chua sao, anh sẽ nấu cho em.”

Khương Nguyễn cầm tiền chạy đến nhà Chu Thành Trung, hỏi mua mười cân đậu nành, một cân đậu nành có thể làm được ba cân đậu phụ, ba mươi cân đậu phụ đủ ăn nửa tháng, bảo quản trong thùng nước.

Chu Thành Trung không ở nhà, con trai ông ấy, Tiểu Thăng, cân đậu giúp, còn đưa cho Khương Nguyễn một con cá muối nặng khoảng mười cân, nói, “Bố em cũng đi xếp hàng làm đậu phụ rồi, con cá này là bố em nói đưa cho chị.”

Khương Nguyễn không khách sáo nhận lấy, hỏi, “Nhà em có dưa chua không?”

“Có chứ.” Mỗi nhà đều muối dưa chua, có hai lớn chum chứa đầy.

Khương Nguyễn đề nghị Tiểu Thăng mang hai túi dưa chua và cá muối đến trại gà, “Bảo với anh Tần Viêm là chị đi làm đậu phụ, tối nay em ăn cá kho dưa chua ở nhà chị nhé.”

Cá kho dưa chua, món mà Tiểu Thăng chưa từng thử, nuốt nước miếng, lấy dưa chua rồi chạy đi tìm Tần Viêm.

Khương Nguyễn mang đậu về, mua một cân đậu phụ làm sẵn. Làng có g.i.ế.c lợn, cô xin một bát tiết lợn đã đông, cho vào canh chua cá với dưa cải cũng rất ngon.

Về đến nhà, Tần Viêm đã sẵn sàng xắt lát cá đen. Mùa đông trời tối sớm, bữa tối cũng sớm hơn, chưa đến năm giờ mà bếp lửa đã nóng hổi, nồi sắt đặt trên bếp, đang sôi sùng sục món canh chua cá đậu phụ.

Tiểu Thăng ăn liền hai bát cơm lớn, sờ bụng nói rằng quá ngon, Khương Nguyễn đưa cậu ấy về nhà, nhận lại hai cải bắp to và một túi khoai lang nhỏ.

Tần Viêm đã rửa xong bát đĩa, đang đun nước nóng để tắm. Khương Nguyễn ngồi trên chiếc ghế nhỏ dưới bếp, nhìn Tần Viêm đốt lửa, tựa má hỏi, “Anh cũng biết nhóm lửa bếp lớn à?”

Tần Viêm không nói gì, chỉ nhớ khi còn nhỏ anh cũng đã sống ở nông thôn.

“Nước sôi rồi, em tắm trước đi.” Tần Viêm nói, “Dưới bếp còn ấm, em cứ ở bên này mà tắm.”

“Được, em tắm trước, sau đó sẽ đi sưởi ấm giường cho anh.”

Tần Viêm không nói gì, cô thật sự không sợ thiệt thòi, cũng không ngại ngần. Còn nhớ lúc mới đến nhà làm cô bảo mẫu nhỏ, Tần Viêm đã hỏi Khương Nguyễn có thấy xấu hổ không, cô dứt khoát trả lời rằng chỉ xem anh như bệnh nhân mà thôi.

Bây giờ thì, anh không phải là bệnh nhân nữa.

Tần Viêm tắm xong, dọn dẹp bếp núc, lại giặt quần áo vừa cởi bằng nước nóng và phơi trong nhà, dù sao bếp cũng rộng, cứ phơi ở đây luôn.

Khi quay về phòng, trái tim anh đập nhanh hơn một chút. Anh nói mình sẽ ngủ bên trong để tránh lăn ra khỏi giường khi tránh Khương Nguyễn, trên giường đã trải hai tấm chăn, Khương Nguyễn nằm ở bên trong.

“Có đủ ấm không?” Khương Nguyễn hỏi.

“Ừm.” Tần Viêm thậm chí cảm thấy hơi nóng, anh hỏi: “Em có lạnh không?”

“Em không lạnh.” Khương Nguyễn thật sự không sợ lạnh, cô nghiêng người nhìn Tần Viêm và mỉm cười, “Nhanh đi ngủ đi, lát nữa sẽ cúp điện.”

“Cúp điện? Vậy gà con trong chuồng gà sẽ ra sao?” Không có đèn sưởi, những chú gà con đó có thể chịu đựng nổi không?

Khương Nguyễn nói: “Không sao đâu, gà con không chịu được chút giá rét này, không xứng đáng làm gà của trại gà mình nuôi.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 118: Chương 118



Tần Viêm liên tưởng đến điều gì đó, bất ngờ bắt đầu cười, ánh mắt và khuôn mặt đều tràn đầy sự dịu dàng.

Khương Nguyễn cảm thấy lạ lùng, cô nói về gà con, anh Tần Viêm cười cái gì vậy?

Bỗng nhiên hiểu ra anh đang cười cái gì, Khương Nguyễn cũng bắt đầu cười theo, “Em nói về gà con, không phải anh, anh yếu đuối một chút cũng không sao.”

...

Đến đây chưa được mấy ngày thì bắt đầu tuyết rơi, đợi khi tuyết dày khoảng ba, bốn centimet, Khương Nguyễn dẫn Tần Viêm đi xem những cây thần thảo hoa nhỏ mà cô đã trồng trong rừng núi, bây giờ chúng đã lớn hơn một thước, nở ra những bông hoa đỏ rực rỡ, từng hạt từng hạt tụ lại thành từng cụm, Khương Nguyễn còn nói khi chúng đậu hạt sẽ thu hoạch làm hạt giống.

Tần Viêm biết nhân sâm có thể nở hoa, nhưng không nghe nói hoa có thể nở vào mùa đông, anh cười hỏi: “Nếu em nói hoa nở vào mùa đông rất kỳ diệu, vậy em có nói cây không thể nở hoa vào mùa đông, không xứng đáng làm hạt giống thần thảo hoa của em không?”

Khương Nguyễn gật đầu, cô đưa Tần Viêm đến xem hoa, chính là để đợi anh hỏi. Nếu anh hỏi, cô sẽ nói lý do, nhưng anh Tần Viêm lại không hỏi, để cô giữ bí mật cho riêng mình.

Khương Nguyễn đột nhiên cảm thấy yêu anh nhiều hơn, trước đây cũng thích anh, nhưng không bằng lúc này.

Cô nhìn dấu chân trên tuyết phía sau, “Em sợ người khác theo dấu chân tìm đến, hay là chúng ta đào cây này mang về nhé.”

“Đào lên thật là phí, đừng sợ.”

Tần Viêm tiếp tục che đậy cây con đang nở hoa bằng cành khô và tuyết xung quanh, sau đó dắt tay Khương Nguyễn lùi lại, dọc theo đường xóa bỏ dấu chân, rồi lại đi theo một con đường khác trở về.

“Tuyết vẫn đang rơi, một đêm sẽ che phủ dấu chân, trời tuyết lớn không ai vào núi, không sao cả.”

Trong núi không biết thời gian, hàng ngày chỉ biết cho gà vịt con ăn, đến thăm nhà trong làng, xem thịt lợn năm mới. Giữa chừng, Tần Ngạo và Lương Dũng đến thăm một lần, thưởng thức bữa nướng tự làm.

Thế là đến Tết Nguyên Đán, sáng sớm đã có người bắt đầu đốt pháo, Khương Nguyễn mở mắt, đối diện với nụ cười của Tần Viêm. Anh đưa cho Khương Nguyễn một phong bao lì xì màu đỏ thắm, “Tối nay không thể cùng em đón giao thừa, nên đưa em phong bao lì xì trước.”

Bố mẹ Tần Viêm đều ở căn cứ đón năm mới, nhưng vào đêm giao thừa, Tần Viêm cần phải cùng với nhà họ Tần tụ họp để đón thời khắc chuyển giao.

Khương Nguyễn không thể để bà Hoàng ở một mình, nên cô và bà Hoàng cùng đến nhà bố mẹ cô để đón Tết này với nhà thím hai, Khương Nguyễn thế nào cũng được, Hàn Khinh Khinh vài ngày trước đã bị chú hai ép buộc phải về nhà.

Bữa cơm Tất Niên cũng khá hòa thuận, chỉ có điều anh cả không chịu gọi thím hai là mẹ nữa.

Khương Nguyễn nhận được lì xì từ anh hai Hàn Vân Thanh, ngày mùng Một Tết cô ở nhà Tần Viêm cả ngày, mùng Hai đi chúc tết họ hàng, Thẩm Thiên Minh mang quà đến khu xóm chung, nghe nói ăn trưa xong là về, Khương Nguyễn và Tần Viêm ăn tối ở nhà bố mẹ rồi mới về.

Ngày mùng Ba Tết, Khương Kiến Xuân sinh con, là một bé gái, sinh dễ dàng, ngày hôm sau đã xuất viện, Lưu Kim Vân bế đứa bé đến cho bà Hoàng xem, muốn tìm sự đồng tình:

“Bà xem, đứa bé này trông giống Khổng Niên Khánh phải không, hóa ra chúng ta đều nhầm, con của Đại Xuân là con của Khổng Niên Khánh.”

Một đứa trẻ mới vài ngày tuổi làm sao nhìn ra giống ai, dù thật sự là con nhà họ Khổng, có lẽ họ cũng không thể tái hôn?

Khương Kiến Xuân ngoại tình trong hôn nhân, đã tái hôn, bây giờ muốn tái hôn với chồng cũ thì quả thực là ảo tưởng, nhà họ Khổng không thể làm người được nữa, không thể nào chấp nhận.

Là hàng xóm suốt một đời, bà Hoàng khuyên bảo: “Chính cô muốn Đại Xuân tái hôn hay Đại Xuân tự muốn?”

“Đại Xuân cũng muốn tái hôn, tôi nhìn ra được.” Nếu Lưu Kim Vân biết rõ, từ đầu đã không giúp Khương Kiến Xuân giấu giếm chuyện đổi Khương Nguyễn, còn gửi Khương Nguyễn về quê.

Bà Hoàng vô cùng thất vọng, “Khổng Niên Khánh ngày mùng Sáu kết hôn, cô dâu là lần đầu kết hôn, các người đừng đến làm phiền nữa, cuối cùng thiệt thòi là cháu trai các người đấy.”

Khi Khương Kiến Xuân ly hôn, con trai được giao cho nhà họ Khổng, bà ta không thể không giao, nhà hpj Khổng không thể để bà ta đưa con cháu mình đi.

Lưu Kim Vân không cam lòng nói: “Đại Xuân nhà tôi vừa xinh đẹp lại giỏi giang, sao phải tìm mẹ kế cho con, tôi sẽ đến nhà họ Khổng hỏi thăm.”

Khương Nguyễn dựa vào cửa ăn bí ngô nướng, nghe thấy mà không thể tin được, nói với bà Hoàng: “Bà ơi, cháu theo đến xem kịch vui một chút.”

Bà Hoàng bảo cô đừng đi, “Hôm nay cháu đi xem trò cười của người ta, ngày nào đó họ cũng sẽ đến xem trò cười của cháu đấy.”

Khương Nguyễn không phải đi để xem trò cười, cô nói: “Cháu nghe anh Tần Viêm nói, vợ hai của Khổng Niên Khánh có một người thân bên đằng ngoại là anh em kết nghĩa với lãnh đạo của anh cả Khương, cháu đi xem tình hình thế nào, báo cho chú Khương phòng ngừa một chút.”

“Vậy cháu nhanh đi đi.” Người có thành tựu nhất nhà họ Khương chính là anh cả Khương Vọng Sơn.

Bà Hoàng tức giận với Lưu Kim Vân vì sự ngu dốt của bà ta, trong mắt chỉ có đứa con sống khổ, mà mặc kệ những đứa con khác.

Trước kia đã làm nhiều việc sai lầm vì Hàn Khinh Khinh, bây giờ lại bảo Hàn Khinh Khinh mang công thức cá chua về mở cửa hàng riêng, đắc tội với người bạn thân nhất, đúng là một người ngu dốt không thể chịu nổi.

...

Khương Nguyễn chạy đến nhà họ Khổng, hôm nay là ngày mùng 4 Tết, ngày mốt nhà họ Khổng sẽ tổ chức lễ vui, Khương Kiến Xuân vì quan hệ nam nữ lộn xộn mà ly hôn, còn mang bầu kết hôn với Liêu Xuân Hưng, nhà họ Khổng bị chị ta làm cho ghê tởm không thể chịu nổi.

Cô gái lần này là lần đầu tiên kết hôn, nhưng thực tế đã có một đứa con, mang thai trước hôn nhân, đứa trẻ được nuôi như một đứa cháu, gia đình đằng gái đã thành thật nói với nhà họ Khổng, nhà họ Khổng chấp nhận, quyết tâm làm đám cưới thật đẹp.

Đứa con của phía nữ không phải là chuyện bí mật gì, chỉ cần chịu khó điều tra là có thể biết được, Khương Nguyễn nghe thấy Lưu Kim Vân thực sự dùng chuyện này để uy h.i.ế.p Khổng Niên Khánh.

Bà ta còn ân cần khuyên nhủ anh ta, vợ chính thức vẫn tốt hơn, làm cho nhà họ Khổng suýt chút nữa tức đến phát bệnh tim.

Khương Nguyễn nghĩ rằng việc phía nam và phía nữ đã thảo luận và đồng ý thì không liên quan gì đến người ngoài, Lưu Kim Vân dùng vết thương của người khác để uy h**p, điều này quá đáng lắm.

Cô chạy đến nhà máy tìm Khương Bảo Dân đang trực, kể lại sự việc, “Chú Khương, cháu đến thông báo với chú vì chị dâu từng tử tế với cháu. Việc hôn nhân nhà họ Khổng bị hủy hoại, anh cả và chị dâu bị ảnh hưởng, cháu truyền đạt lại chuyện này, chú đừng nói là cháu đã đến báo tin.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 119: Chương 119



Khương Bảo Dân cảm thấy Lưu Kim Vân bị điên rồi, tại sao lại không để Khổng Niên Khánh tái hôn? Dù đi đâu cũng không thể giải thích được.

Nếu ông ấy kéo Lưu Kim Vân trở về, e là lần sau bà ta lại làm trò ngốc nghếch, cả hai con trai đều rất tốt, bản thân ông ấy trong nhà máy càng ngày càng được trọng dụng, không thể để cả nhà bị con mụ điên Lưu Kim Vân này phá hủy.

Khu xóm chung là nhà của Lưu Kim Vân, Khương Bảo Dân coi như ở rể một nửa, những năm này không mấy quản lý Lưu Kim Vân cũng là vì yếu thế.

Già rồi, sau những lần làm loạn của Lưu Kim Vân, ông ấy bỗng muốn sống cho riêng mình một lần.

Ông ấy đến tìm xưởng trưởng, trình bày tình hình gia đình một cách thực tế với xưởng trưởng, “Xưởng trưởng, tôi muốn ly hôn.”

Ly hôn là chuyện lớn, cần có sự chứng thực của đơn vị, ở tuổi này đã là ông nội rồi, vẫn còn ly hôn làm gì, xưởng trưởng nghĩ vậy, nhưng cũng cảm thấy thông cảm với Khương Bảo Dân.

Xưởng trưởng nói: “Tuổi này rồi, ông ly hôn rồi mặt mũi Khương Vọng Sơn và Khương Vọng Hải ra sao, thế này, ông hãy đưa Lưu Kim Vân về nhà trước, tôi sẽ tìm chủ nhiệm hội phụ nữ để thuyết phục bà ấy.”

Khương Bảo Dân kéo người về, nhà máy đã sắp xếp người thuyết phục, nhưng không ai dám chắc vào ngày mùng 6 bà ta có lại làm loạn hay không.

Lúc này, chị dâu cả trở về, Khương Kiến Xuân đang ở nhà mẹ đẻ ở cữ, chị dâu cả đứng trước cửa phòng, lạnh lùng nói:

“Đại Xuân, bản thân cô không giữ mình thì người khác không quản được, nhưng cô cũng nên suy nghĩ cho anh em trai mình. Cô nói đi, việc Khổng Niên Khánh tái hôn, tìm mẹ kế cho con trai cô, có phải do Khổng Niên Khánh gây ra không? Đó là cô tự mình rước lấy, đứa trẻ vừa mới sinh, dù là con của ai, tôi khuyên cô nên nói với mọi người là con của Liêu Xuân Hưng, đừng tự tạo rắc rối cho mình!”

“Con dâu cả, sao con nói chuyện cũng trở nên cay nghiệt vậy, Đại Xuân đang trong thời kỳ ở cữ, không thể tức giận được.”

Chị dâu cả lạnh lùng cười nhạo, Khương Kiến Xuân đang trong thời kỳ ở cữ không được tức giận, nhưng người ta kết hôn thì có thể tức giận sao?

Chị ấy không muốn tranh luận, phất tay một cái, “Rảnh rỗi thì quản lý Hàn Khinh Khinh đi, Tết Nguyên Đán nhà họ Thẩm còn không mời nó đến ăn cơm, mẹ không nghĩ xem lý do tại sao à?”

Lưu Kim Vân đang tự hỏi, tại sao không mời nàng dâu tương lai đến nhà? Bà ta nghĩ rằng mẹ Thẩm vẫn còn giận chuyện đính hôn trước đây, định ngày mai sẽ đưa Hàn Khinh Khinh qua.

“Con biết lý do à?”

“Mẹ không nghe ngóng sao, từ trường học truyền về nhà, nói rằng Hàn Khinh Khinh có đôi mắt hồ ly, dụ dỗ nam sinh trong trường, nhà họ Thẩm làm sao mời nó đến được?”

“Bậy bạ, mẹ và Đại Xuân hàng ngày ở tiệm, làm sao bọn mẹ không biết?”

“Vậy hai người phải suy nghĩ xem, đã làm phật lòng ai, để người ta lan truyền tin đồn hủy hoại danh tiếng nó!”

Chắc chắn là tiệm cá chua đối diện của Mộ Tuyết Hội, Lưu Kim Vân kết luận chính mẹ kế lẳng lơ đó của Mộ Tuyết Hội đã lan truyền tin đồn.

“Mẹ đi tìm cô ta tính sổ.”

“Mẹ dám đi không, đã dùng công thức của người ta, mở tiệm đối diện cửa hàng của họ, dù là bà ta truyền ra cũng không thừa nhận, mẹ khó mà thắng được Thẩm Ngọc Trân, con khuyên mẹ đừng đi tìm khổ sở.”

Ngoại trừ việc gặp Thẩm Thiên Minh vào ngày mồng hai, đến mồng tư Hàn Khinh Khinh vẫn không thấy anh ta đến đón mình đến nhà họ Thẩm ăn cơm, lòng cô ta buồn bã vô cùng, chạy đến tìm Mộ Tuyết Hội.

Mộ Tuyết Hội đã dự đoán cô ta sẽ đến, cũng đã nghĩ ra cách giải thích.

Hàn Khinh Khinh nói muốn cùng chị gái mở tiệm, Mộ Tuyết Hội đều chấp nhận, nhưng lại mở tiệm đối diện với mình, bản thân đã làm như vậy, vẫn muốn tiếp tục làm bạn với cô ta, vậy thì cứ làm bạn đi, cô ta trùng sinh một lần, chẳng lẽ lại không có lòng độ lượng thế sao?

Mộ Tuyết Hội bắt chước vẻ khó xử của Hàn Khinh Khinh, trình bày khó khăn của mình:

“Khinh Khinh, khi cửa hàng của cậu mới mở, cửa hàng của tớ không còn khách, tớ chỉ có thể nhờ đến mẹ kế của tớ. Lời đồn thổi là do mẹ kế tớ lan truyền, nhưng cũng không hề oan uổng cho cậu. Có một số sinh viên nam thực sự vì thích cậu, mới thường xuyên đến quán ăn. Cậu yên tâm, tớ đã bảo mẹ kế đừng lan truyền nữa.”

Hàn Khinh Khinh mặt đỏ lên vì bối rối, “Tớ không thể kiểm soát được suy nghĩ của người khác. Những sinh viên nam đó tự họ muốn đến ăn, tớ cũng đâu thể không cho họ đến quán ăn?”

Mộ Tuyết Hội trong lòng cười lạnh, nhìn xem Tần Viêm đối xử như thế nào với những cô gái lấy lòng, Khương Nguyễn sẽ ứng xử ra sao với những chàng trai ngả ngớn. Chính cô ta, trong lòng đã quyết định sẽ tiếp tục kết đôi với Tần Ngạo suốt đời, cũng chưa bao giờ d.a.o động trước những người đàn ông khác.

Hàn Khinh Khinh trước mặt, với ai cũng yếu đuối, mềm mại, ngay cả khi giải thích mình đã có đối tượng cũng mang theo vẻ mặt đầy bất lực, như thể Thẩm Thiên Minh là kẻ phụ bạc, làm sao không khiến người khác hiểu lầm được?

Mộ Tuyết Hội đã không còn muốn quan tâm, càng không muốn đưa ra lời khuyên giải quyết, cô ta nói: “Cậu tìm mẹ kế tớ cũng không thể thắng được bà ấy.”

“Hội Hội, vậy tớ phải làm sao đây? Tớ tìm Thẩm Thiên Minh giải thích, nhưng anh ấy cũng chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt.”

Mộ Tuyết Hội không biết phải nói sao, trong kiếp trước Thẩm Thiên Minh là người chăm chỉ tận tụy, Hàn Khinh Khinh làm sao có thể khiến trái tim chung thủy của anh ta tắt lửa?

Cô ta nói: “Hay là cậu đi hỏi chị gái xem?”

“Hội Hội, cậu không còn thân với tớ nữa sao? Tớ luôn cảm thấy cậu không còn tốt với tớ như trước nữa.”

Mộ Tuyết Hội an ủi cô ta, “Đừng suy nghĩ quá. Tớ cũng có những khó khăn của mình. Mẹ ruột của tớ sắp sinh, tớ phải đi chăm sóc bà ấy.”

...

Ngày mùng sáu, nhà họ Khổng tổ chức đám cưới, Khương Bảo Dân xin nghỉ ở nhà để ngăn Lưu Kim Vân đến quậy phá.

Khương Nguyễn và Tần Viêm ở nhà cùng bà Hoàng ăn cơm, dọn dẹp đồ đạc rồi xuống nông thôn đến làng Đại Loan. Căn nhà nhỏ đã vài ngày không có người ở, cần được dọn dẹp. Ngay khi cô đến, một số hộ dân trong làng đã mang đến tặng cô bánh quẩy và thịt muối, Khương Nguyễn cũng chia sẻ những món ăn vặt và đồ ngọt mà cô mang theo từ thành phố, cho họ mang về cho các con ăn.

Trong làng, bọn trẻ cũng tới chơi nhà, ngắm những chú gà con. Khương Nguyễn đã dự đoán trước điều này, nên đã mang theo rất nhiều kẹo. Một ngày trôi qua trong không khí náo nhiệt.

Buổi tối họ ăn lẩu. Ngày hôm sau, Tần Viêm hỏi cô có muốn đi xem Thần Thảo Hoa trên núi không. Khương Nguyễn nói không cần, vì tuyết trên núi đã dày đến hai mươi centimet, dấu chân không thể nào làm phẳng được, không bằng không xem. Hai người đi dạo quanh ngoại ô, thấy có dấu chân nhưng vẫn còn xa khu vực trồng cây của Khương Nguyễn.
 
Back
Top Bottom