Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 100: Chương 100



Sau khi ăn no nê mì, Khương Nguyễn ra ngoài thấy Trình Tân Vượng đang giao cá đen cho tiệm cá chua, thấy Khương Nguyễn không đến chào hỏi, lại còn nói chuyện rôm rả với Hàn Khinh Khinh.

Khương Nguyễn bày tỏ sự ngạc nhiên: “Trình Tân Vượng nghe thấy em nói chuyện điện thoại với anh, dù em không thừa nhận, nhưng anh ta hẳn phải biết Mộ Tuyết Hội là người viết thư tố cáo nặc danh, gián tiếp làm c.h.ế.t chị gái của mình. Sao anh ta vẫn đến gửi cá nhỉ?”

Trong kiếp trước, Trình Xuân Anh không hề chết. Mộ Tuyết Hội thực sự không làm được việc gì tốt, gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t của một mạng người, cô ta vẫn có thể yên tâm để Trình Tân Vượng cung cấp hàng.

Trình Tân Vượng có thể thuận lợi mua hàng ở làng Đại Loan, đổi chác được hàng hóa ở thành phố là nhờ Tuân Lực đã giúp đỡ anh ta.

Tuân Lực không tiện xuất hiện, vì vậy đã để Trình Tân Vượng tiếp xúc với Mộ Tuyết Hội, họ đều muốn tìm hiểu động cơ của Mộ Tuyết Hội khi viết thư tố cáo nặc danh.

Tần Viêm suy nghĩ, thời đại này người thông minh quá nhiều, anh chỉ có một chút lợi thế của người trùng sinh, phải càng thận trọng hơn, cải cách và mở cửa mới bắt đầu, thực sự bùng nổ là vào cuối thập niên 80, đây mới chỉ là năm 1979, không vội được.

Anh hỏi Khương Nguyễn, “Em còn thời gian giúp anh làm việc không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Tần Viêm nói nhỏ vào tai Khương Nguyễn vài câu, bảo cô mỗi khi có thời gian thì ghé qua nhà họ Lộ, “Đừng để người nhà họ Lộ thấy.”

“Được, em sẽ cẩn thận.” Hóa ra anh Tần Viêm nghi ngờ Lộ Tại Cường ẩn náu tại nhà Lộ Tư Tĩnh, dù không hiểu tại sao, nhưng mọi việc anh Tần Viêm nhờ, cô chưa bao giờ làm hỏng việc nào.

“Em có cần anh giúp tìm người trông coi đồi không?” Tần Viêm giải thích: “Thôn Hạ Hà là quê của ông nội anh, có thể tìm được người.”

Khương Nguyễn bảo anh trở về lớp học, không cần lo lắng về việc cô nhận thầu, “Em đã nghĩ ra cách tìm người phù hợp rồi.”

...

Người mà Khương Nguyễn muốn tìm là Tần Ngạo.

Trong lòng Tần Viêm hơi chút thất vọng, nhưng việc ký kết hợp đồng nếu anh xuất hiện có thể không tốt, ngược lại con đầu, cháu sớm của gia đình như Tần Ngạo, xuất hiện sẽ phù hợp hơn.

Khi nghe Khương Nguyễn nói muốn nhận thầu ngọn đồi, thậm chí đến ba mươi năm, Tần Ngạo thấy không hợp lý, việc nuôi gà có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, không bằng kinh doanh mua bán, đi một chuyến có thể kiếm được lợi nhuận.

Khi mùa kinh doanh lươn gần kết thúc, Tần Ngạo đã kiếm được hơn một nghìn năm trăm đồng từ việc bán lươn kèm trứng. Anh ta đã chọn lựa được công việc kế tiếp, muốn đi xem xét cơ hội ở Bằng Thành, một trong những điểm thí điểm của chính sách cải cách và mở cửa.

“Chúng ta cùng nhau đi Bằng Thành xem có gì hay để buôn bán không?” Tần Ngạo chưa từng đi xa, cảm thấy hơi lo lắng khi phải đi một mình, nhưng nếu Khương Nguyễn cùng đi thì anh ta sẽ thấy an tâm hơn.

Khương Nguyễn đáp: “Anh cứ giúp tôi trông coi ngọn đồi trước đã.”

Tần Ngạo không còn cách nào khác, “Tôi đã đặt vé xe rồi, cô chờ tô trở về được không?”

“Được thôi.” Đúng lúc này, Khương Nguyễn cũng định đến nhà Lộ Tư Tĩnh ở gần đó để làm việc mà Tần Viêm đã giao.

Cô đầu tiên đến nhà Tuân Lực, chữa trị cho mẹ của Tuân Lực.

Người giúp việc theo giờ ở nhà Tuân Lực, Kha Tú, đang giặt quần áo và nấu bữa tối, thấy Khương Nguyễn pha bột thuốc, chị ta không khỏi tò mò về bài thuốc kỳ diệu này, kết hợp với xoa bóp thậm chí còn giảm được cả bệnh thấp khớp.

Trước đây chị ta không tin, nhưng chân của Tần Viêm cũng nhờ Khương Nguyễn mà đứng dậy được sau khi ngâm thuốc và được xoa bóp.

Những người lớn tuổi trong khu vực này được chữa trị bệnh thấp khớp đều nói rằng tình trạng bệnh của họ đã cải thiện nhiều, mẹ của Tuân Lực cũng hết lời khen ngợi phương pháp điều trị của Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn còn không thu phí, bảo rằng cô lừa đảo cũng không tìm ra động cơ và lý do.

Kha Tú cảm thấy rất thần kỳ, dừng việc trong tay, chạy lại hỏi: “Khương Nguyễn, bài thuốc của cô có bán không?”

Bán bài thuốc có ích gì? Điều quan trọng là khả năng đặc biệt của cô.

Khương Nguyễn muốn thuê ngọn đồi để làm thí nghiệm, sử dụng khả năng đặc biệt để trồng cây thuốc, trước đây trong thời kỳ tận thế, cô đã dùng khả năng đặc biệt để trồng, nhưng chưa kịp thành công thì đã c.h.ế.t và xuyên không đến đây.

Khương Nguyễn nói: “Bài thuốc này rất khó pha chế, không bán được.”

“Những vị thuốc nào khó tìm, cô nói ra, tôi có thể giúp cô cùng tìm.”

Khương Nguyễn đáp: “Tôi dự định dùng bài thuốc này để kiếm tiền, nói ra thì còn gì là bí quyết nữa?”

Kha Tú cảm thấy ngại ngùng, đợi khi Khương Nguyễn pha xong trà, chị ta ân cần giúp đỡ đổ nước, Khương Nguyễn bảo chị ta đổ, nhưng lại thu túi thuốc về.

Triệu Hòe Hoa sau đó mới nhận ra, lo lắng nói với Khương Nguyễn, “Kha Tú đến nhà thím làm việc theo giờ, không phải cô ta muốn trộm công thức túi thuốc của cháu đấy chứ?”

Triệu Hòe Hoa có lòng tốt, hôm đó thấy Kha Tú lảng vảng gần đó, nghe chị ta nói nhà có đứa trẻ đang đi học, muốn tìm một công việc làm từ mười giờ sáng đến bốn giờ chiều.

Con trai mỗi ngày đều nói muốn tìm người làm theo giờ, Triệu Hòe Hoa nghĩ quả là mình đang cần, liền để Kha Tú thử.

Kha Tú hỏi về túi thuốc có lẽ chỉ là vô tình, mục tiêu của chị ta là Tuân Lực, Khương Nguyễn không biết, nói, “Cháu cũng không đoán ra ý định của chị ta.”

Triệu Hòe Hoa bắt đầu có chút không muốn dùng Kha Tú nữa, nhưng lại cảm thấy một người phụ nữ nuôi con không dễ dàng, không nỡ nói ra.

Khi Khương Nguyễn đi, Kha Tú vẫn còn mải mê không chịu rời nhà họ Tuân, có vẻ như muốn đợi Tuân Lực về nhà, nhưng dù Tuân Lực không bận, hắn cũng đi đón em gái từ trường về, còn Triệu Hòe Hoa đến giờ sẽ nhắc Kha Tú về nhà nấu cơm cho con gái, cơ hội để chị ta gặp Tuân Lực rất ít.

Khương Nguyễn hôm nay tình cờ gặp Tuân Lực, ngạc nhiên hỏi, “Hôm nay sao anh về nhà sớm vậy?”

Tuân Lực cười, “Đây là nhà tôi, về nhà cần phải chia thời gian sao?”

Khương Nguyễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nói, “Tôi biết anh là người thông minh, có một số chuyện tôi sẽ nói với anh. Kha Tú là họ hàng xa của bạn trai tôi, trước đây chị ta còn muốn sinh con cho bạn trai tôi, đến nhà anh không phải để làm người giúp việc, mà là muốn trở thành con dâu của mẹ anh. Nếu anh bị chị ta lừa, khi muốn trả thù hãy nhớ rõ họ của chị ta, đừng nhầm lẫn với Tần Viêm và Tần Ngạo.”

Ngày đầu tiên Kha Tú đến, Tuân Lực đã tìm hiểu qua về hoàn cảnh gia đình chị ta, nhận ra ý định của chị ta, tự nhiên sẽ không để mình bị lừa.

Hắn vuốt cằm, nở nụ cười, “Mối quan hệ thật phức tạp.”

“Không sao đâu, anh không cần quan tâm đến chị ta là được, chị ta vẫn còn ở nhà anh đó.”

Tuân Lực suy nghĩ một lát, sau khi Khương Nguyễn đi rồi, hắn không về nhà mà quay lại trường để đón em gái. Hôm nay, em gái bị thầy giáo phạt đứng vì nói chuyện và làm ảnh hưởng đến bạn cùng bàn.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 101: Chương 101



Tuân Lực hỏi lý do, biết được vì lý do gia đình, từ nhỏ cô bé đã rất mạnh mẽ, cần một sự giáo dục nghiêm khắc, hắn cảm thấy thầy giáo nghiêm khắc là tốt.

Tuân Hương nói với anh trai về một việc, vài ngày trước, chị gái nhà dì Kha Tú nghe nói giáo viên chủ nhiệm không thích cô bé, nên đã dạy cho cô bé một cách, có thể khiến giáo viên chủ nhiệm phải rời khỏi lớp của Tuân Hương.

Tuân Hương nói, “Chị ấy bảo chỉ cần em nói với hiệu trưởng là giáo viên chủ nhiệm đã cởi áo và s* s**ng em, thì thầy ấy sẽ phải đi, em sẽ không bị phạt đứng nữa.”

Tuân Lực cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, vội vàng hỏi, “Thầy ấy có làm thế không?”

Tuân Hương lắc đầu, “Không ạ.”

Tuân Lực mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại sợ hãi vì mình suýt nữa đã vội vàng kết tội cho giáo viên của Tuân Hương một cách oan uổng.

Nếu Hương Hương không hỏi ý kiến hắn mà nghe theo lời xúi giục và làm thật, có lẽ đã hủy hoại cuộc đời của giáo viên đó.

Hắn từng ngồi tù, biết rõ mùi vị của hiểu lầm và định kiến là như thế nào. Ngay cả khi sự thật được làm sáng tỏ, sau này cũng không còn mấy phụ huynh muốn tin tưởng vào giáo viên đó nữa.

Tuân Lực nghiêm khắc nói, “Hương Hương, những gì em nói có thể nghiêm trọng hơn cả g.i.ế.c người, tuyệt đối không được làm việc đó, em biết chưa?”

Tuân Hương sợ hãi, vội vàng gật đầu.

Khi về nhà, Tuân Lực đã thanh toán lương cho Kha Tú, bảo chị ta không cần đến nữa.

Chuyện chưa kết thúc, khi mẹ của Tần Ngạo, Kha Mộc Tụ, tan ca thì bị một nhóm thanh niên đeo khẩu trang tông phải. Cả hai bên đều đi xe đạp, nhưng đối phương chuẩn bị kỹ lưỡng, Kha Mộc Tụ ngã khá nặng.

Họ còn để lại lời đe dọa, “Trông chừng cô cháu gái của mình cho tốt.”

Kha Mộc Tụ ngay cả mặt người đe dọa mình cũng không thấy rõ.

Khi bà ta dắt xe đạp về nhà, vừa lúc gặp con trai chuẩn bị đi đến ga tàu, bà ta kể lại sự việc bị tông xe và đe dọa, hỏi, “Có phải con hay Khương Nguyễn đắc tội người ta không? Người ta đến tìm mẹ rồi đấy.”

Có chuyện gì liên quan đến Khương Nguyễn đâu, mẹ anh ta thật biết liên tưởng.

Người ta nói “trông chừng cháu gái mình cho tốt”, chắc chắn là Kha Tú đã gây chuyện rồi.

Gần đây Kha Tú chạy đến nhà Tuân Lực làm giúp việc theo giờ, sự hung ác độc địa của Tuân Lực đã khiến Tần Ngạo phải kinh hãi, cả người đẫm mồ hôi lạnh, anh ta tự mình phân tích, hỏi: “Kha Tú chạy đến nhà Tuân lão nhị, là ý tưởng của mẹ à?”

Mẹ Tần Ngạo oan uổng, “Mẹ đâu dám cho nó ý tưởng như vậy, lúc nào mẹ đi hỏi, bảo nó tránh xa Tuân Lực ra một chút. À, lần này Khương Nguyễn có đi cùng con đến Bằng Thành không?”

“Cô ấy bận việc khác rồi.”

Kha Mộc Tụ hơi tiếc, “Cô ta cũng thật là, lúc cần dùng đến con thì sai bảo, lúc con cần đến cô ta thì cô ta lại lười biếng, sau này đừng dính líu gì đến cô ta nữa. Con biết không, ngoài kia đồn đãi, nói con và em dâu của mình quá thân mật, con không sợ Tần Viêm tức giận à?”

Tần Ngạo cạn lời, “Mẹ yên tâm đi, trong lòng Khương Nguyễn chỉ có Tần Viêm thôi, hơn nữa, trong lòng con cũng đã có người khác rồi.”

“Là ai, mau nói cho mẹ biết đi!”

Tần Ngạo không nói: “Con sẽ không nói cho mẹ biết đâu, kẻo mẹ lại đi làm phiền người ta.”

Khương Nguyễn chạy đến nhà Lộ Tư Tĩnh, ngôi nhà của cô ta rõ ràng là của một gia đình giàu có, một biệt thự hai tầng có sân trước và sân sau.

Nơi này khá nhộn nhịp, việc ẩn náu ở đây không phù hợp, hơn nữa nhà cô ta có người giúp việc, có người ngoài, không thể nào giấu một tên tội phạm truy nã trong nhà được.

Khương Nguyễn đang định rời đi thì bị anh trai ruột của mình bắt gặp, Hàn Trường Phong nhìn cô với vẻ mặt nghiêm nghị.

Cô cười hề hề, hỏi trước, “Anh trai, tối muộn thế này anh còn đến đây làm gì vậy?”

Hàn Trường Phong không vui, “Thế còn em, em đến đây làm gì?”

“Em đang đi dạo đây.”

Nhìn đôi mắt chớp chớp của cô là biết nói dối rồi, người giúp việc nhà họ Lộ ra ngoài vứt rác, Hàn Trường Phong lấy đi túi rác, mới hỏi Khương Nguyễn, “Có phải em đang giúp Tần Viêm làm việc không?”

Anh trai cũng đoán được, Khương Nguyễn rất ngưỡng mộ, chuyển đề tài hỏi, “Anh đang điều tra vụ án gì vậy, trong túi rác có manh mối à?”

Cô vẫn không muốn nói, Hàn Trường Phong không còn cách nào khác, thôi thì, chỉ cần cô không phạm pháp là được.

Anh nói: “Thím hai sắp sinh nhật, cuối tuần chúng ta cùng nhau qua mừng sinh nhật, em cũng gọi Tần Viêm nhé.”

“Được ạ.” Khương Nguyễn nghĩ về lời Hàn Khinh Khinh, nói: “Hàn Khinh Khinh cũng nói muốn đi, biết đâu Thẩm Thiên Minh cũng sẽ đến.”

“Tuỳ thôi, nhà chủ tổ chức, chúng ta là khách, không có quyền can thiệp.”

Vì cô, anh cả còn từ bỏ cả bố mẹ ruột.

Khương Nguyễn vừa cảm động vừa buồn bã, chủ động ôm lấy cánh tay Hàn Trường Phong nũng nịu, “Anh ơi, anh có hối hận khi đi làm con nuôi cho người khác không? Đó là mẹ của anh mà, vì một người chưa từng gặp mặt như em mà bỏ rơi mẹ, em luôn cảm thấy có lỗi với anh.”

Rõ ràng mọi người nên cảm thấy có lỗi với cô, nhưng cô luôn biết quan tâm đến người quan tâm mình, Tần Viêm là người đầu tiên cho cô ăn, nên cô đối xử tốt nhất với Tần Viêm.

Hàn Trường Phong vuốt đầu cô, “Mỗi lần nhìn thấy em, anh không bao giờ cảm thấy hối hận.”

Khương Nguyễn cười, anh cả rất tốt, cô cũng muốn đối xử tốt với anh cả, cô bỗng nhiên lo lắng, “Anh, sao anh chưa tìm bạn gái?”

Hàn Trường Phong cười, “Lo cho bản thân mình đi, Tần Viêm thực sự rất xuất sắc, cậu ấy như vậy rất được các cô gái ở trường yêu mến, em phải trông chặt vào đấy.”

Khương Nguyễn: “Anh ấy đâu phải là chó, sao phải trông chặt chứ? Có thời gian đó còn không bằng kiếm thêm chút tiền, nếu anh ấy thực sự đi với cô gái khác, em sẽ bỏ tiền ra tìm người còn đẹp trai hơn anh ấy, làm anh ấy tức chết.”

Hàn Trường Phong: “...Em thực sự thích cậu ấy à?”

“Thích ạ.”

Khương Nguyễn cười nói: “Anh cả, anh lo nếu Tần Viêm không thích em nữa, em sẽ buồn bã, đau lòng phải không? Không sao đâu, em sẽ tìm việc làm để mình vui vẻ lên, những chuyện không chắc chắn về tương lai không nên nghĩ tới, không nên lo lắng. Anh đưa em về nhà nhé.”

Hàn Trường Phong cầm một túi rác cần tìm kiếm bằng chứng, khó khăn nói: “Anh cả còn phải quay lại làm việc, em tự về nhà được không?”

Khương Nguyễn cũng không sợ đi đêm, chỉ là tò mò, “Anh, anh đang điều tra vụ án gì thế? Có thể kể cho em nghe được không?”

Hàn Trường Phong đang điều tra vụ án Lộ Tại Cường g.i.ế.c vợ. Là con nuôi của Lộ Khải Hoành, Lộ Khải Hoành tự nhiên phải đưa vào điều tra.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 102: Chương 102



Ban đầu chỉ cần điều tra một chút là có thể loại bỏ nghi vấn, nhưng Hàn Trường Phong phát hiện ra một số manh mối khác. Lộ Khải Hoành và Lộ Tại Cường có quan hệ huyết thống. Nếu có quan hệ huyết thống, khả năng nhà họ Lộ giúp Lộ Tại Cường ẩn náu trở nên lớn hơn, cần phải tiếp tục theo dõi và điều tra.

Hàn Trường Phong nói: “Đừng tìm hiểu về vụ án nữa, em về trước đi.”

Khương Nguyễn bề ngoài đồng ý, nhưng hai ngày sau vẫn cứ đến gần nhà họ Lộ lảng vảng, chỉ là cố ý tránh mặt anh trai.

Cuối tuần đến, cô đi loanh quanh một hồi rồi chuẩn bị đi tìm Tần Viêm, nhưng lại thấy Lộ Tư Tĩnh vừa mới về nhà đã đi ra, trên mặt còn lộ vẻ hoảng sợ, Khương Nguyễn lập tức ngửi thấy mùi của con mồi, liền theo dõi cô ta.

...

Tần Viêm ở nhà chờ Khương Nguyễn một lúc lâu mà cô vẫn chưa về. Họ đã hẹn hôm nay sẽ tổ chức tiệc nướng ở nhà, còn muốn gọi cả Tần Ngạo.

Tần Ngạo đi đến Bằng Thành chưa về, không chỉ chưa về mà cả điện thoại cũng không thấy một cuộc.

Tần Viêm chuẩn bị nguyên liệu, than hồng đã cháy tốt, mọi thứ chuẩn bị gần xong, Khương Nguyễn trở về.

Cô vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm phức, bụng càng đói hơn.

Tần Viêm rắc thêm chút thính lên mẻ thịt cừu đầu tiên, đưa một xiên cho Khương Nguyễn ăn trước, còn lại để một bên, sau đó nướng thêm rau củ, hỏi: “Em có phát hiện ra điều gì không?”

“Phát hiện một chuyện lạ lùng, chưa suy nghĩ ra được.”

Khương Nguyễn kể, cô thấy Lộ Tư Tĩnh với vẻ mặt hoảng hốt bước ra khỏi nhà, cô liền theo dõi và phát hiện ra Lộ Tư Tĩnh thực sự cũng đang theo dõi người khác.

Lộ Tư Tĩnh đang theo dõi người giúp việc của gia đình mình, đã làm việc cho gia đình họ hơn mười năm, có thể nói là người đã nhìn Lộ Tư Tĩnh lớn lên. Người giúp việc ấy ở ngoại ô có một căn nhà nhỏ, vì là người giúp việc ở nhà, căn nhà nhỏ đó thường xuyên trống trải.

Khương Nguyễn nói: “Anh Tần Viêm, lần trước anh chỉ đoán đúng một nửa, nhà họ Lộ bao che cho Lộ Tại Cường, nhưng bảo mẫu biết chuyện, Lộ Tư Tĩnh phát hiện và theo dõi. Lúc đó Lộ Tại Cường đã cảnh giác và trốn thoát. Em ở ngoài nghe thấy bảo mẫu nói thật với Lộ Tư Tĩnh, nói rằng Lộ Tại Cường và cô ta là anh em họ có quan hệ m.á.u mủ. Lộ Tư Tĩnh rất tức giận mắng họ, bảo mẫu đã van xin mãi, mong cô ta giữ bí mật, còn nói nếu lộ ra, bố và ông cô ta sẽ bị liên lụy.”

Tần Viêm luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, bí mật như vậy, sao nhà họ Lộ lại để bảo mẫu biết được?

Khương Nguyễn cũng cảm thấy kỳ lạ, “Dù bảo mẫu đã van xin Lộ Tư Tĩnh, nhưng giọng điệu và biểu cảm của bà ta lại tỏ ra kiêu ngạo và tự tin đến đáng ghét, khiến em muốn đánh bà ta. Chắc chắn bà ta còn giấu giếm bí mật nào đó chưa nói. Em đã đi tìm xung quanh một vòng nhưng không thấy Lộ Tại Cường, em nghi ngờ bảo mẫu và Lộ Tại Cường đã thông đồng, cố ý dẫn Lộ Tư Tĩnh đến đó.”

Cố ý dẫn dụ?

Tần Viêm bỗng nhiên hiểu ra, nếu mọi chuyện đều là cố ý, có nghĩa là mối quan hệ giữa Lộ Tại Cường và nhà họ Lộ không mấy chặt chẽ, Lộ Tại Cường và bảo mẫu muốn lợi dụng Lộ Tư Tĩnh để làm gì chứ?

Hai người vừa ăn thịt nướng, Khương Nguyễn nói mấy ngày tới cô sẽ đi cùng bảo mẫu và Lộ Tư Tĩnh, lại nhắc đến Tần Ngạo, Tần Ngạo đi đến Bằng Thành cũng nên trở về rồi.

Ngày mai là sinh nhật của Tiền Tố Vấn, Tần Viêm nói: “Sinh nhật của thím hai, quà tặng anh đã mua rồi.”

“Ừm.” Khương Nguyễn không mấy quan tâm, cô quan tâm đến những người tốt với mình, còn như mẹ đẻ thường nói một đằng làm một nẻo, trong lòng cô càng lo lắng cho Hàn Khinh Khinh hơn, cứ coi như một người thân bình thường vậy, tốt hay xấu cô đều không để tâm.

“Anh cả đã gọi điện cho anh.” Tần Viêm tỏ ra rất ấm ức.

Khương Nguyễn suy nghĩ một chút, có lẽ anh cả đoán ra cô giúp Tần Viêm làm việc, vội vàng chứng minh mình giữ kín miệng, “Em chẳng nói gì cả, là anh cả tự đoán ra.”

“Không, anh cả không nhắc đến chuyện em giúp anh làm việc.”

Tần Viêm cảm thấy rất bất đắt dĩ, “Anh cả bảo đã nói chuyện với em rồi, anh ấy nói thực ra trong lòng em rất rõ ràng cũng nghĩ rất thoáng, nếu sau này anh yêu người khác, em cũng không sẽ quá buồn, sẽ quay đầu tìm một người đàn ông đẹp trai hơn để sống hạnh phúc.”

Khương Nguyễn: “…” Sao anh cả lại nói hết những lời đó, cô cúi xuống, cắn miếng thịt xiên, nhìn Tần Viêm với vẻ mặt có chút bối rối.

Lẽ nào không phải như vậy sao, tình cảm đã thay đổi rồi thì không thể kéo lại được, chỉ có thể thay thế bằng một người khác đẹp trai hơn, sống hạnh phúc, lẽ nào phải sống c.h.ế.t với người kia sao?

Cô cẩn thận nói: “Nếu anh thay lòng, em phải buồn bã sao, đó là đạo lý gì chứ?”

Hình như cô thực sự sẽ không buồn, dù có chút đau lòng, có lẽ cũng không kéo dài quá lâu, lẽ sống cơ bản của cô là sự tồn tại, tình yêu chỉ là để tô điểm thêm, chắc chắn không ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc của mình.

Tần Viêm hiểu rõ điều này, cảm thấy mình cần phải thỏa thuận với Khương Nguyễn.

Anh vuốt những sợi tóc rơi lơ thơ bên mái đầu cô ra sau tai, “Vậy nếu anh không yêu người khác, em cũng đừng yêu ai khác nhé, được không?”

“Dĩ nhiên là được.” Khương Nguyễn có thể đảm bảo.

“Tốt, sau này đừng nói chuyện kiếm tiền nuôi người khác nữa.” Tần Viêm mỉm cười, “Anh nuôi em được không?”

Khương Nguyễn gật đầu, “Được.”

Ăn được nửa chừng, Tần Ngạo trở về, trông rất đáng thương, tay cầm cái túi không phải cái khi anh ta đi, trông như nhặt được từ đống rác, tóc rối bời, bốc mùi hôi thối.

Khương Nguyễn tỏ vẻ ghét bỏ, “Tần Ngạo, sao anh không về nhà tắm rửa thay quần áo mà lại chạy đến nhà anh Tần Viêm làm gì?”

“Thấy cô ở đây, tôi qua đây ngồi chơi một lát.”

Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tần Ngạo, Tần Viêm đoán được chuyến đi này đến Bằng Thành anh ta đã phải chịu thiệt thòi. Kiếp trước cũng vậy, khi đó Mộ Tuyết Hội vừa trở thành em gái kế, lúc nào cũng tỏ ra như nhà không cho cô ta ăn, Tần Ngạo thi trượt, kinh doanh thất bại, hai người đồng cảm và thương cho nhau, từ đó mới trở nên thân thiết.

Kiếp này, Tần Ngạo vẫn tiếp tục con đường kiên cường không ngừng nghỉ sau mỗi thất bại.

Tần Viêm hỏi: “Tiền bị lỗ hết rồi à, sao không gọi điện về?”

Tần Ngạo không dám gọi điện, anh ta không có kinh nghiệm, vừa đến Bằng Thành đã bị lừa, tránh được kẻ gian trên tàu, tránh được những kẻ phát tờ rơi ở ga, nhưng lại không tránh được bẫy lừa liên hoàn tại chợ sỉ. Lúc đó, anh ta mới biết thế giới này đầy rẫy lòng dạ hiểm độc, kẻ lừa đảo không có lòng thương xót.

Anh ta nói: “Bằng Thành lừa đảo rất nhiều, không trải qua mình không thể tưởng tượng nổi, tiền mất hết, anh làm vài ngày công nhật kiếm đủ tiền về.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 103: Chương 103



Khương Nguyễn đưa anh ta bia và xiên nướng, “May mà anh là con trai, chỉ bị lừa tiền chứ không bị lừa thân.”

Tần Ngạo: “…Cô nói vậy, tôi còn phải cảm thấy may mắn à?”

“Đúng vậy, chỉ là chút tiền, người không sao là được. Ngày mai tôi đi mừng sinh nhật thím hai, ngày kia chúng ta đi làng Hạ Hà thuê núi nhé?”

“Được thôi, nhưng tôi hết tiền rồi.”

“Tôi có tiền, tôi trả trước.” Khương Nguyễn nói.

Tần Viêm quay lưng vào nhà, khi ra đã mang theo một cuốn sổ tiết kiệm với ba nghìn đồng bên trong, anh đưa cho Tần Ngạo, nói: “Cho mượn, lãi suất hàng năm ba phần trăm.”

Sử dụng một năm, lãi suất khoảng một trăm đồng, đã rất rẻ rồi.

Tần Ngạo cảm thấy ngạc nhiên, anh ta không nghĩ Tần Viêm sẽ chủ động cho mình vay tiền, điều này chứng tỏ Tần Viêm coi anh ta là anh em. Tâm trạng u sầu của Tần Ngạo giờ đã vơi bớt, “Cậu không sợ anh không trả được à?”

Tần Viêm nhìn anh ta, “Nếu không trả được, thì cứ bán anh đi.”

Khương Nguyễn và Tần Ngạo cụng ly, tất nhiên, ly của cô đã được đổi thành nước ngọt, Tần Viêm không cho cô uống rượu.

Anh nói, “Ăn no uống đủ rồi thì về nhà tắm rửa và đi ngủ đi, ngày mai qua thăm Nhiễm Tiểu Dung, cô ấy lo lắng cho anh lắm.”

Tối hôm đó, Tần Viêm lại đến khu xóm chung, bà Hoàng đã sớm chuẩn bị chỗ nằm trải sẵn, thời bà còn trẻ, nhiều người ở độ tuổi của Khương Nguyễn đã kết hôn sinh con. Bà thực sự thích thấy Khương Nguyễn và Tần Viêm thân mật với nhau.

Thẩm Thiên Minh cũng đến khu xóm chung để thăm Hàn Khinh Khinh, còn mang theo một ít quà cho Lưu Kim Vân. Hàn Khinh Khinh tiễn anh ta đến cửa, Thẩm Thiên Minh và Tần Viêm, Khương Nguyễn chào hỏi nhau.

Khương Nguyễn hỏi, “Ngày mai là sinh nhật của thím hai, Hàn Khinh Khinh sẽ đến, anh có đến không?”

Hàn Khinh Khinh đã nhắc đến, Thẩm Thiên Minh cũng đồng ý rồi, anh ta nói, “Tôi đến cô có phiền không?”

Khương Nguyễn: “Không phải tôi chiêu đãi, thím hai tôi không phiền, anh cứ đến.”

Tần Viêm nằm trên chiếu, đêm nay bà Hoàng không đến, trong phòng chỉ có anh và Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn nằm nghiêng, tay chống xuống mép giường, phác họa đôi mắt và lông mày của anh trên hư không, Tần Viêm nhìn cô cười, “Em chưa ngủ à?”

Khương Nguyễn: “Em đợi anh ngủ đã.”

“Ngủ rồi em định làm gì?”

“Không nói cho anh biết.”

Tần Viêm đoán cô muốn đợi anh ngủ rồi mới chui vào chung chiếu. Tắt đèn, sau nửa tiếng, anh cảm nhận được có người nằm cạnh mình, anh không động đậy, giữ nhịp thở đều. Đợi một lúc, cho đến khi nhịp thở và nhịp tim của Khương Nguyễn cũng trở nên đều đặn, anh kéo chiếc chăn trên giường xuống phủ lên cô.

...

Một bên khác, bảo mẫu nhà họ Lộ cũng ra khỏi nhà, bà ta trở lại căn nhà cấp bốn trước đó, căn phòng tối om om, nhưng dưới hầm nhà cấp bốn có người, con trai bà ta lại trở về hầm.

Bà ta xuống hầm, mang thức ăn và nước cho Lộ Tại Cường, lần này mang theo nhiều hơn, đủ cho anh ta ăn trong vài ngày.

Bà ta cũng mang theo tiền trốn chạy, hỏi: “Con trai, con định khi nào rời khỏi thủ đô?”

Lộ Tại Cường vừa ăn vội miếng gà quay, vừa nói: “Con muốn chờ đến khi Lộ Tư Tĩnh tố cáo cha con Lộ Khải Hoành, con muốn chứng kiến cha con bọn họ trở thành tù nhân, trả thù cho dì Lan và chị Bảo Châu, sau đó con mới có thể đi.”

Bảo mẫu nhà Lộ bỗng nhớ lại quá khứ, cha của Lộ Khải Hoành trước khi được giải phóng đã có một cô dâu nuôi từ nhỏ, sinh cho ông cụ một đứa con trai, mà đứa con trai đó lại sinh ra một đứa con trai khác, lấy Lan Hoa - em gái của mình.

Bà ta và Lan Hoa cùng mang thai, bà ta sinh ra một đứa con trai, còn Lan Hoa thì sinh ra một cô con gái, nhưng một ngày, có người muốn đưa Bảo Châu đi, nói rằng Bảo Châu là con của nhà họ Lộ, Lan Hoa chạy theo, cả hai đều c.h.ế.t vì lũ quét.

Sau đó, bà ta mang theo con trai đến thủ đô tìm nhà họ Lộ, mượn câu chuyện của Lan Hoa để lừa nhà họ Lộ rằng con trai mình là dòng dõi của nhà họ Lộ, nhà họ Lộ đã âm thầm chấp nhận.

Bà ta chăm sóc vợ của Lộ Khải Cường ở bệnh viện, khi nghe nói ông nội trước đây có một cô dâu nuôi từ nhỏ cũng sinh con, từ lòng thương cảm, chính người phụ nữ này đã đề xuất đưa “huyết mạch” của nhà họ Lộ trở về, chính đề xuất của bà ta đã dẫn đến cái c.h.ế.t của Lan Hoa và Bảo Châu.

Vì vậy, vào một đêm, bảo mẫu đã dùng gối g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ tàn nhẫn đó, sau đó ở lại nhà họ Lộ làm bảo mẫu.

Do bà ta là người đã đưa Lộ Tại Cường về, nên nhà họ Lộ rất tin tưởng bà ta, nhưng họ không biết rằng bà ta và con trai chỉ đang lợi dụng họ, bây giờ con trai bà ta quyết tâm phải trả thù trước khi bỏ trốn.

Bà ta đã kể cho con trai nghe về tình trạng của Lộ Tư Tĩnh sau khi trở về, “Cô ta như hồn siêu phách lạc, nhưng đó là ông nội và cha ruột của cô ta, cô ta có thể đi tố cáo họ không?”

Có chút khó khăn, phụ nữ thường dễ mềm lòng và do dự, Lộ Tại Cường sau khi ăn xong miếng gà quay, uống một hớp lớn canh, mới nói:

“Vậy thì giúp cô ta một tay, con nghe nói vợ ông chủ bán thịt ở chợ có thể xem tướng. Mẹ đưa ít tiền dạy bà ta phải nói như thế nào, khuyên Lộ Tư Tĩnh đi xem bói, chuyện này chắc chắn thành công. Mẹ nghĩ đi, những năm trước có rất nhiều trường hợp con cáo bố mẹ. Lộ Khải Hoành và bố ông ta đều là những kẻ giả tạo không tim không phổi, nuôi dạy con cái noi gương xấu. Cô ta là sinh viên luật, vì tương lai sẽ làm ra những lựa chọn có lợi cho bản thân mình.”

...

Ngày hôm sau là cuối tuần, Khương Nguyễn và Tần Viêm dự định đến nhà thím hai ăn tiệc mừng sinh nhật. Cô không muốn đi sớm, nên cùng Tần Viêm trước tiên đến thăm bố mẹ Hàn, cả nhà vui vẻ trò chuyện.

Khi sắp đến giờ ăn trưa, Phó Vân Anh nhận được một cuộc điện thoại, cố gắng kìm nén cơn giận, đến nói với Hàn Hoài Nghiệp: “Mẹ đẻ của Nguyễn Nguyễn đến giờ vẫn không hiểu chuyện, tôi suýt nữa thì tức c.h.ế.t mất.”

Dù đã nhận con nuôi, nhưng lý do nhận nuôi là do mẹ đẻ của Khương Nguyễn tự gây ra. Nếu bà ta quyết định ngay lập tức đổi lại Nguyễn Nguyễn mà không lằng nhằng, Hàn Trường Phong sẽ không chủ động nhận Khương Nguyễn làm con nuôi.

Phó Vân Anh nói: “Hàn Khinh Khinh nói muốn dẫn bạn trai đến, nhưng Thẩm Thiên Minh lại vừa nói không đến được, bảo mẹ cậu ta không khỏe, cần người chăm sóc. Em dâu hai nói, nếu Thẩm Thiên Minh không đến, thì bảo Tần Viêm cũng đừng đi, bà ta sợ Hàn Khinh Khinh sẽ buồn khi ở một mình, không sợ Nguyễn Nguyễn nhà chúng ta buồn sao?”

Khương Nguyễn nghe vậy, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ ơi, con không giận đâu, mọi người cũng đừng giận. Nếu thím hai không cho anh Tần Viêm đi, con cũng không đi, con đúng là không muốn đi lắm, trong lòng lại cảm thấy khá vui.”

Hàn Hoài Nghiệp tức giận, may mà Nguyễn Nguyễn vô tâm, nếu không thì không biết đứa trẻ này sẽ bị mẹ đẻ của mình làm tổn thương đến thế nào vì sự thiên vị này.

Ông ấy cũng bày tỏ thái độ, “Tần Viêm là con rể nhà họ Hàn chúng ta, không giống nhau. Nếu bà ta không công nhận con rể nhà họ Hàn, thì chúng ta cũng không đi nữa, để bà ta và con gái nuôi mừng sinh nhật đi.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 104: Chương 104



Khương Nguyễn và bố mẹ không đến nhà thím hai ăn tiệc sinh nhật, còn anh cả có đi.

Không biết anh cả nói gì, chú hai yêu cầu Hàn Khinh Khinh các dịp lễ tết ít đến thôi, Hàn Khinh Khinh khóc lóc rồi đi, sau đó thím hai tức giận đến nỗi không ăn cơm mà đi nằm trong phòng.

Khương Nguyễn trong lòng không có nhiều xúc động, nói cô không tim không phổi cô cũng nhận, cô chỉ là không muốn buồn vì những người không yêu thương mình.

Tần Viêm chiều nay phải trở về trường, Khương Nguyễn nghe theo sắp xếp của anh, đi theo dõi bảo mẫu nhà họ Lộ, thấy Lộ Tư Tĩnh không trở về trường mà cùng bảo mẫu đi chợ mua rau, đến quầy thịt lợn sắp đóng cửa, mẹ của Mộ Tuyết Hội xem tay cho Lộ Tư Tĩnh, sau hơn mười phút trò chuyện, bảo mẫu mua hai cân thịt, sau đó Lộ Tư Tĩnh trở lại trường.

Khương Nguyễn gọi điện thoại báo lại cho Tần Viêm, “Sợ họ phát hiện nên không dám lại gần, không nghe thấy họ nói gì, nhưng em thấy Lộ Tư Tĩnh khi đi có vẻ như đã quyết định điều gì đó.”

“Đừng theo nữa.” Tần Viêm quyết đoán, “Đi tìm anh cả, bảo anh ấy theo dõi bảo mẫu là có thể bắt được Lộ Tại Cường.”

Cúp điện thoại, Khương Nguyễn lập tức đi tìm anh cả, kể lại lời của Tần Viêm cho anh cả, cũng thú nhận tất cả mọi chuyện trong những ngày qua.

“Anh ơi, Tần Viêm nói trước khi Lộ Tại Cường bỏ trốn chắc chắn sẽ gặp bảo mẫu một lần nữa, các anh theo dõi bảo mẫu sẽ bắt được hắn, anh hỏi lý do em cũng không biết đâu, em đi đây.”

Hàn Trường Phong vừa tức vừa hận, thực sự muốn bắt Tần Viêm đến đánh một trận, nhưng bây giờ việc bắt kẻ trốn chạy quan trọng hơn, anh ấy ngay lập tức báo cáo và sắp xếp kế hoạch.

Một bên khác, Lộ Tư Tĩnh tìm đến giáo viên cố vấn, nói rằng cô ta phát hiện bố mình che giấu tội phạm, ông nội mình nhận hối lộ, cô ta quá đau khổ, muốn bỏ học.

Giáo viên cố vấn tư vấn tâm lý cho cô ta, nói rằng đây không phải lỗi của cô ta, gia đình là thứ cô ta không thể chọn, nhưng tương lai cô ta có thể chọn, khuyến khích cô ta vì đại nghĩa mà quên lợi ích gia đình, cố gắng xin được miễn tội.



Sáng thứ Hai, Khương Nguyễn cùng với Tần Ngạo đã lấy lại được lòng tin, đến làng Hạ Hà. Tần Ngạo tìm ông trẻ, đề xuất thuê một phần núi nhưng bị từ chối, ông trẻ nói có một người ngoại tỉnh sẵn sàng trả sáu trăm đồng một năm, yêu cầu Tần Ngạo phải trả thêm tiền.

Thực ra không hề có người ngoại tỉnh nào cả, ủy ban làng chỉ muốn đòi thêm tiền, nhưng giá thị trường thuê núi hoang một năm là ba trăm đồng, mức giá kia Tần Ngạo thực sự không thể chấp nhận, nó cao gấp đôi.

Việc này khiến Tần Ngạo cảm thấy rất khó chịu, vì cảm giác như bị “chặt chém” ngay trong chính gia đình mình, anh ta liền rủ Khương Nguyễn đi.

Tần Ngạo xin lỗi Khương Nguyễn, “Ông tôi trước đây rất chăm sóc các bác ở quê nhà, không ngờ họ lại đòi tăng giá, xin lỗi nhé, tôi không giúp cô thuê được ngọn núi rồi.”

Thực ra, Khương Nguyễn chọn làng Hạ Hà là vì nghĩ đến đây là quê hương của nhà họ Tần, muốn dẫn dắt bà con quê nhà cùng phát tài, “nước phù sa không chảy ruộng người ngoài” mà.

Nhưng họ không biết trân trọng, thôi kệ, xã Đại Loan có biết bao nhiêu làng, đổi sang làng khác thôi.

Khương Nguyễn nói: “Chúng ta đổi sang làng khác xem sao, có lẽ dễ thương lượng hơn.”

Trong lúc hai người đi ngang qua làng Đại Loan, họ thấy làng đang tổ chức cuộc họp cộng đồng lớn. Chu Bẩm Thăng thấy họ đến, mừng rỡ tiến lên chào đón, hỏi có phải họ đến thu mua trứng gà không?

“Bọn em phải chia làng, hôm nay không bán trứng gà được.”

“Chia làng? Tại sao lại phải chia làng?” Khương Nguyễn tò mò hỏi.

Tiểu Thăng nói rằng làng Đại Loan trước đây từng sáp nhập với làng Trình Gia, nhưng nay đã chuyển sang mô hình bao cấp từng hộ, vấn đề về tài sản tập thể đã phát sinh nhiều tranh chấp. Hiện tại, ủy ban làng đều do người làng Trình Gia đảm nhiệm, họ đều mang họ Trình, khiến cho cư dân làng Đại Loan trước kia chịu nhiều thiệt thòi.

Trước đây, việc phân chia điểm công trong tập thể đã không công bằng, hôm nay khi tái phân chia đất đai, lúc rút thăm, ủy ban làng đã gian lận, phân phối những thửa đất tốt nhất cho những hộ mang họ Trình, khiến làng suýt chút nữa đã xảy ra xô xát.

Trước đây, ủy ban làng Đại Loan đã cùng ký tên gửi đơn lên xã, huyện yêu cầu tách làng, Đại Loan vẫn là Đại Loan, Trình Gia vẫn thuộc về Trình Gia. Việc phân chia ranh giới làng đã gây tranh cãi nhiều ngày, và hôm nay, dưới sự chứng kiến của cán bộ xã, ranh giới làng đã chính thức được xác định.

Khương Nguyễn hỏi Tần Ngạo, “Sau khi tách làng, chúng ta có thể tìm một ngọn núi thuộc về làng Đại Loan mới không?”

Tần Ngạo cảm thấy đề xuất này khả thi, “Vậy chúng ta cứ chờ xem, đợi khi mọi thứ được phân chia xong thì tìm ủy ban làng Đại Loan mới để thương lượng, tránh bị người khác chen ngang.”

Dưới sự chứng kiến của cán bộ xã, làng Đại Loan được chia thành hai làng tự nhiên mới là Đại Loan và Trình Gia. Làng Trình Gia nhận được những thửa đất tốt nhất, còn lại những khu đất hoang sơ, rừng núi và góc cạnh cho làng Đại Loan mới. Về tài sản tập thể, cơ sở của hợp tác xã, làng Đại Loan mới cũng chỉ nhận được phần tồi tệ.

Nhưng cư dân làng Đại Loan mới đã quá mệt mỏi với việc bị người làng Trình Gia bắt nạt, nên đã đoàn kết chống lại, quyết tâm tách làng.

Làng Đại Loan mới thành lập ủy ban làng, chức vụ trưởng làng được một người cao tuổi đáng kính trong làng đảm nhiệm, còn chức vụ bí thư chi bộ do một đảng viên từng bị thương xuất ngũ - Chu Thành Trung, đảm nhiệm.

Khương Nguyễn bày tỏ mong muốn được thuê một ngọn núi của làng Đại Loan mới với Chu Thành Trung. Khu núi này tốt, có hồ và suối, núi còn có một số loại nấm và sản vật, nhưng những thứ này bán không được giá, chia cho cả làng cũng không được bao nhiêu tiền, do đó làng Trình Gia thà không lấy núi cũng muốn giữ lấy đất đai tốt.

Chu Thành Trung tưng được Khương Nguyễn chữa trị cánh tay, không thể làm việc nặng nhưng cuộc sống vẫn không thành vấn đề, ông ấy biết ơn trong lòng, nhưng việc của làng cần phải được tập thể quyết định.

Ông ấy đã mời trưởng thôn, kế toán và tổ trưởng của sáu tổ sản xuất đến ủy ban làng đổ nát, nói về việc cho thuê núi. Ủy ban làng của làng Đại Loan mới không có thu nhập tập thể nào, việc có người đến thuê núi giống như cơn mưa rào đúng lúc cho làng.

Sau khi thảo luận, Chu Thành Trung đã thể hiện ý kiến tập thể của làng, đồng ý ký kết hợp đồng ba mươi năm, nhưng lần đầu phải trả tiền thuê mười năm, mỗi năm sáu trăm đồng, tổng cộng sáu nghìn đồng. Sáu nghìn đồng ở thành phố có thể mua được một căn nhà nhỏ, điên rồi, chạy xuống nông thôn thuê núi, mất bao nhiêu năm mới kiếm lại được?

Tần Ngạo khuyên Khương Nguyễn, “Hay là chúng ta đi xem làng khác?”

Ủy ban làng của làng Đại Loan mới thiếu tiền, Chu Thành Trung muốn thúc đẩy việc này, giải thích một cách nỗ lực: “Chúng tôi thực sự không phải đang ngồi đất đòi giá cao, ngọn núi này màu mỡ, hồ nước kia có thể nuôi vịt, còn nhiều cá nữa, hai tháng nữa là có thể bắt đầu đánh bắt, vào mùa xuân năm sau, rau dại, nấm, măng ở núi, tất cả đều là tiền, những thứ này đều thuộc về các cô.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 105: Chương 105



“Trả mười năm một lần cũng quá nhiều.” Tần Ngạo và Khương Nguyễn cộng lại mới chỉ có hơn bốn nghìn, còn lâu mới đủ.

Chu Thành Trung giải thích: “Làng Đại Loan mới của chúng tôi nghèo, người dân trong làng năm sau không có tiền mua giống, phân bón, làng cần phải ứng trước tiền mua hàng cho người dân, cần tiền, trả mười năm một lần các anh cũng không phải là hoàn toàn thiệt, ít nhất giá thuê mười năm đầu không tăng.”

Khương Nguyễn tính toán trong lòng, nói: “Được, vậy thì quyết định thế đi, tôi sẽ về soạn thảo hợp đồng, sau năm ngày nữa mang tiền đến ký kết, chúng ta ký một thỏa thuận trước, trong năm ngày này làng Đại Loan không được phép cho người khác thuê núi, nếu không sẽ bồi thường gấp ba.”

Chu Thành Trung cam đoan: “Yên tâm, sau năm ngày tôi chờ các cô đến ký kết.”

Trên đường trở về thành phố, Tần Ngạo cau mày: “Thiếu hai nghìn, chúng ta lấy ở đâu bây giờ, năm ngày, làm sao kiếm được?”

Khương Nguyễn nói: “Chúng ta đi Bằng Thành nhập hàng về bán.”

Khi nghe nói Khương Nguyễn sắp lên đường tới Bằng Thành, Tuân Lực đã tìm đến, nhờ cô giúp đỡ đưa hàng đi. Hắn có một xe chở lông cừu trắng, giá trị của lô hàng quá lớn, sợ rằng sẽ gặp sự cố trên đường. Bản thân hắn lần này bận không thể đi, vì thế mới nhờ Khương Nguyễn giám sát xe hàng.

Tuân Lực nhấn mạnh rằng giá mua vào của lô lông cừu trắng này tới năm đồng năm một cân, tổng cộng có một nghìn năm trăm kilôgam lông cừu, giá trị lên tới hơn mười sáu nghìn, chuyển tới Bằng Thành và giao hàng xong, sẽ lãi được sáu nghìn.

Tuân Lực làm ăn chung với người khác, lần đầu tiên tham gia vào việc kinh doanh lông cừu. Nếu lần này việc giao hàng không có trục trặc, thì sau này mới có thể hợp tác suôn sẻ.

Dù số tiền kiếm được thật sự là rất lớn, nhưng con đường này không hề yên bình. Có Khương Nguyễn và Tần Ngạo đi cùng, hắn không lo về nguy hiểm.

Tiết kiệm được tiền đường đi, còn có thể kiếm thêm ba trăm. Khương Nguyễn đã đồng ý.

Chỉ có điều, cô không hiểu, “Có chuyện gì quan trọng hơn việc làm ăn lần này của anh à?”

Tuân Lực cười khổ, “Có một việc tôi phải làm, nếu không, dù kiếm được bao nhiêu tiền sau này cũng sẽ hối tiếc.”

Khương Nguyễn không hỏi thêm, chỉ hỏi hắn khi nào xuất phát.

Tuân Lực nói là tối nay, “Hơi gấp một chút, nếu các cô không kịp, tôi sẽ yêu cầu xe chờ thêm một đêm nữa.”

“Không cần, chúng tôi đi luôn tối nay.” Khương Nguyễn nói, “Chúng tôi về thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày, lát nữa sẽ đến gặp anh.”

Tần Ngạo thông báo cho gia đình, nói sẽ lại đi Bằng Thành một chuyến. Mẹ anh ta không đồng ý, nhưng Tần Ngạo nói lần này có Khương Nguyễn đi cùng.

“Có cô ấy, trên đường sẽ an toàn. Hơn nữa, con còn muốn tìm bọn lừa đảo đã lừa con lần trước nữa.”

Đó là hơn một nghìn đồng, phải mất vài tháng gom góp từ trứng gà và lươn mới kiếm được, mẹ Tần Ngạo cuối cùng không nói gì thêm.

Khương Nguyễn chuẩn bị xong đồ đạc, trước khi lên đường đã gọi điện cho Tần Viêm, thông báo về việc chia làng ở làng Đại Loan.

“Có ý định giúp quê nhà của anh kiếm chút doanh thu, không ngờ họ lại lợi dụng, Tần Ngạo tức giận đến phát điên, nói rằng ông nội anh ta trước kia đã quá tốt với quê hương mình rồi.”

Trong kiếp trước, Tần Ngạo đã làm rất nhiều điều tốt cho người thân ở quê nhà, anh ta đã mở một nhà máy ở làng Hạ Hà, tạo việc làm cho người dân trong làng, nhiều nhân viên trong công ty đều là người thân từ quê nhà. Việc quản lý người thân gặp nhiều khó khăn và rắc rối, nhưng người nhà vẫn luôn khen ngợi Tần Ngạo và chỉ trích Tần Viêm.

Anh ta không ngờ kiếp này khi trở về làng để thuê một ngọn đồi, lại bị lừa một vố, nhưng không sao, sau này khi giàu có, những người chú bác ở quê nhà cũng đừng mong sẽ tiếp cận được.

Tần Viêm nói: “Tuân Lực sẽ không để cho em công việc dễ dàng, trên đường phải cẩn thận đấy.”

Khương Nguyễn đáp: “Em muốn tiết kiệm chi phí đi lại, còn anh ta muốn em đi đánh nhau, đều theo nhu cầu của mình, không có chuyện ai lừa ai cả.”

Tần Viêm vẫn lo lắng, trong lòng biết không thể thuyết phục được Khương Nguyễn, thà rằng nhắc nhở cô cẩn thận hơn.

Anh nói: “Sau khi giao hàng xong, họ sẽ không để xe trống trở về, em có thể xem họ nhận hàng gì, từ đó có thể tham khảo.”

“Ừm, em cũng đang nghĩ vậy.” Khương Nguyễn nói: “Anh Tần Viêm, anh nói xem, Tuân Lực ở lại để làm việc lớn, có liên quan gì đến Lộ Tại Cường không?”

“Có thể lắm.” Tần Viêm đáp: “Lộ Tư Tĩnh đã tố cáo bố và ông nội của mình, hiện tại bố và ông nội cô ta đang bị điều tra, anh tin bảo mẫu sẽ sớm đi báo tin này cho Lộ Tại Cường.”

Chỉ cần bảo mẫu đi tìm Lộ Tại Cường, anh cả chắc chắn sẽ bắt được kẻ xấu đó.

Cúp điện thoại, Khương Nguyễn đợi một lúc, chờ Tần Ngạo và Nhiễm Tiểu Dung lưu luyến chia tay nhau, sau đó theo chiếc xe chở lông cừu rời khỏi thành phố.

Cùng lúc đó, bảo mẫu nhà họ Lộ mang theo tâm trạng phấn khởi, lẻn đi trong bóng tối để tìm Lộ Tại Cường, báo tin mừng: “Con trai, lần này cha con Lộ Khải Hoành ít nhất phải ngồi tù bảy tám năm, con mau chạy đi.”

Chưa kịp nói câu thứ hai, bỗng nhiên có vài người đeo mặt nạ xông vào, họ không đòi tiền mà chỉ đánh Lộ Tại Cường một trận tơi bời, chân anh ta bị gãy lìa.

Đột nhiên người canh gác bên ngoài ra hiệu, người dẫn đầu bị kéo đi, cảnh báo cảnh sát sắp đến.

Bảo mẫu hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra, sợ hãi đến mức khóc lóc thảm thiết, nhưng người đến sau đó lại là lực lượng cảnh sát trang bị đầy đủ vũ khí...

Trong những năm 80, đường đi không mấy thuận tiện. Từ thủ đô đến Bằng Thành, dù hai tài xế thay phiên lái, cũng phải mất hai ngày mới tới được. Đây còn là xe tải năm tấn, hàng hóa chưa chất đầy, chỉ chừa một chút chỗ để nghỉ ngơi. Hành trình gập ghềnh khiến Tần Ngạo không thể chợp mắt, nhưng Khương Nguyễn thì ngược lại, cô có thể ăn được ngủ được.

Trên đường không mấy yên bình, họ gặp hai nhóm cướp nhỏ và một nhóm lớn đòi tiền qua đường, thậm chí còn muốn cướp hàng, nhưng tất cả đều bị Khương Nguyễn một mình đánh bại.

Hai tài xế là cha con nhà họ Triệu, Lão Triệu và Tiểu Triệu, cảm thấy việc mời Khương Nguyễn thật sự là quyết định đúng đắn. Nếu không có cô giữ hàng, khó mà bảo vệ được.

Khương Nguyễn đồng hành cùng họ cho đến khi giao hàng xong. Lão Triệu là người mà Tuân Lực tin tưởng, chỉ còn hai năm nữa là ông ấy sẽ nghỉ hưu, trước khi về hưu muốn dạy dỗ cho con trai một số điều.

Khương Nguyễn muốn học hỏi từ ông ấy, Lão Triệu cũng không giấu giếm, nói rằng lần này Tuân Lực muốn chở một chuyến hàng quần áo mùa đông, cũng khuyên Khương Nguyễn nên kinh doanh quần áo mùa đông, bởi vì thủ đô bây giờ thực sự bắt đầu lạnh.

Khương Nguyễn theo Lão Triệu đi nhập hàng, sau khi quan sát một vòng, cô đã có kế hoạch. Tần Ngạo cũng cảm thấy bán quần áo khi trở về sẽ có lợi, họ mang theo 4500 đồng, trong đó có 3000 đồng của Tần Viêm cho mượn và 1500 đồng của chính Khương Nguyễn.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 106: Chương 106



Còn ba ngày nữa mới tới ngày ký kết, Khương Nguyễn không vội, cô nói với Tần Ngạo, “Chúng ta đến ga tàu hỏa dạo một vòng, xem có thể gặp lại tên lừa đảo lần trước đã lừa anh không.”

Tần Ngạo cũng muốn tìm tên đó, “Được, chúng ta ăn trưa xong rồi đi.”

Sau khi chia tay với Lão Triệu và Tiểu Triệu, Khương Nguyễn hỏi họ ai sẽ điều khiển xe trở về, Lão Triệu nói rằng sẽ có một người đáng tin cậy đi cùng xe họ về, bảo Khương Nguyễn không cần lo lắng.

Đến ga tàu, Khương Nguyễn bảo Tần Ngạo quan sát từ xa, cô tự mình lang thang trong ga, giả vờ như một cừu non lạc đường lần đầu tiên ra khỏi nhà, chỉ chờ sói đến.

...

Liêu Xuân Hưng hàng ngày đều đến ga tàu tìm kiếm đối tượng lừa đảo. Bằng Thành phát triển nhanh chóng, nhiều người đến đây tìm kiếm cơ hội, lần trước gặp Tần Ngạo, dù biết là đồng hương nhưng đã chọn nghề này thì không thể phân biệt đối xử.

Tần Ngạo là một người trẻ tuổi, lại là lần đầu tiên ra khỏi nhà, thực sự là một con mồi lý tưởng.

Hôm nay, gã lại nhìn thấy một người như vậy, Khương Nguyễn.

Cô mang một chiếc túi trong tay, dựa vào sức mạnh cùng kỹ năng của mình, mua thức ăn thức uống ở trạm xe mà không chú ý giấu tiền, trong túi có ít nhất từ bốn đến năm nghìn đồng tiền mặt mệnh giá mười đồng. Dù cô có thể tự vệ thế nào đi nữa, dưới những chiêu trò lừa đảo liên hoàn, cô cũng chỉ có thể trở về nhà với hai bàn tay trắng.

Tần Ngạo tim đập chân run, quan sát Khương Nguyễn tỏ vẻ như mình biết mọi thứ. Đúng là nhóm lừa đảo đã từng lừa anh ta trước đó. Khi Khương Nguyễn nói mình đã tìm ra nơi ẩn náu của bọn chúng, sẽ đi báo cảnh sát sau khi có đủ bằng chứng về người và của, Tần Ngạo mồ hôi ướt đẫm cả lòng bàn tay và lưng, hợp tác báo cảnh sát.

Mất khoảng mười phút nữa mới có cảnh sát đến, may mà Khương Nguyễn đã đánh bại được băng nhóm lừa đảo này.

Người đứng đầu nhóm lừa đảo này không ai khác chính là Liêu Xuân Hưng, chồng hai của chị gái Hàn Khinh Khinh. Gã nói rằng mình đến Bằng Thành để kiếm tiền, trong vài tháng đã gửi về nhà vài nghìn, không ngờ lại là tiền lừa đảo.

Liêu Xuân Hưng bị bắt vì lừa đảo ở Bằng Thành, cũng sẽ được thẩm vấn tại đây. Tần Ngạo đã đăng ký số tiền mình bị lừa, cảnh sát cho biết họ sẽ xem xét số tiền bẩn thu hồi được bao nhiêu để chia theo tỉ lệ cho người bị lừa.

Dù số tiền có được hoàn lại bao nhiêu, Tần Ngạo đều cảm thấy rất vui.

Việc bắt giữ lừa đảo và ghi lại lời khai mất cả một ngày, ngày hôm sau hai người đi nhập hàng, toàn bộ là quần áo nữ, hơn bốn nghìn đồng, tiền còn lại chỉ đủ cho chi phí về nhà.

Trên đường về, Tần Ngạo đề nghị mua một vé nằm cứng, hai người sẽ thay phiên nhau ngủ trên giường. Khương Nguyễn có thể chịu đựng được, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Tần Ngạo, đến đây bằng xe chở hàng rung lắc, lại còn sợ hãi khi theo cô bắt lừa đảo, giờ anh ta yêu cầu ngủ trên giường nằm cũng không quá đáng.

Khương Nguyễn hào phóng mua hai vé nằm cứng, vừa đúng lúc thu nhập được ba trăm đồng từ việc áp tải xe hàng, bổ sung cho phí giường nằm.

Tần Ngạo hơi tiếc nuối, “Mua một vé thôi cũng đủ rồi, có thể tiết kiệm được vài chục đấy.”

Khương Nguyễn nói: “Mang theo nhiều hàng hóa như vậy, tôi sợ chúng ta tách ra anh lại bị lừa, hoặc nếu chúng ta ngủ mất hàng hóa sẽ gây tổn thất lớn hơn.”

Tần Ngạo là người biết nghe lời, đã mua hai vé giường nằm, một giường giữa và một giường dưới, nên nhường giường dưới cho Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn từ chối, “Anh ngủ dưới đi.”

Cô thoải mái leo lên giường giữa, Tần Ngạo có cảm giác như được chăm sóc, nghĩ đến việc Khương Nguyễn đánh Liêu Xuân Hưng đặc biệt mạnh bạo, cũng có ý giúp anh ta trút giận. Trong lòng anh ta hy vọng Khương Nguyễn và Tần Viêm có thể kết hôn một cách suôn sẻ, như vậy họ sẽ trở thành một gia đình.



Dọc đường, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi có tóc bạc ở hai bên thái dương, có vẻ ngoài rất có khí chất, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, đeo kính, đeo túi, bảo vệ ông ấy vào cabin giường nằm.

Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng lịch sự đề nghị với hai người ở giường dưới có thể đổi giường không, người đàn ông đối diện với Tần Ngạo đề xuất sẽ đổi nếu nhận được tiền.

Khương Nguyễn nhìn thấy người đàn ông có mái tóc pha sương kia bị viêm khớp nặng, di chuyển không dễ dàng, gõ vào khung giường, ra hiệu cho Tần Ngạo dậy, nói, “Không cần tiền, chúng tôi đổi với anh.”

Cô leo lên giường đối diện, để Tần Ngạo ngủ giường giữa, đổi giường dưới cho ông ấy.

Người đàn ông mỉm cười ân cần, “Cảm ơn cô, cô bé.”

“Không có gì.”

Người đàn ông trẻ dùng bình nước nóng để giữ ấm đầu gối cho ông ấy, nói, “Ở thủ đô có một người trẻ tuổi chữa trị viêm khớp rất hiệu quả, cũng là một cô gái trẻ, nghe nói từ nhỏ bị bỏng làm hỏng não, hơi ngốc nghếch, tính tình kỳ quặc, không nhận tiền chỉ xem duyên phận, đến thủ đô sẽ giúp ông tìm.”

Người đàn ông có tuổi, có khí chất lắc đầu, “Tùy duyên.”

Tần Ngạo nghĩ lời đồn đã đủ điên rồ, nhưng người được nhắc đến chắc chắn là Khương Nguyễn, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Khương Nguyễn trên giường đối diện.

Khương Nguyễn quay mình, ngủ quay vào trong, rõ ràng không muốn nhắc đến việc chữa trị viêm khớp với người lạ gặp ngoài đường, Tần Ngạo đành nuốt lời vào trong.

Chuyến tàu cần hơn một ngày, chỉ còn một ngày nữa là đến thời hạn ký kết hợp đồng.

Buổi chiều trở về thủ đô, hai người không về nhà mà mang theo áo len, quần áo, áo khoác mùa thu ra cổng trường Luật bày bán.

Tần Ngạo có chút do dự, “Khương Nguyễn, tại sao cô lại đến đây bày bán hàng?”

Khương Nguyễn nói: “Đợi anh Tần Viêm tan học, anh ấy sẽ tới tìm chúng ta mà.”

“Nhưng Tần Viêm có thể không muốn chúng ta bán hàng ở đây.” Tần Ngạo cảm thấy nên nhắc nhở Khương Nguyễn một chút.

Khương Nguyễn rõ ràng chưa phản ứng kịp, “Tại sao vậy?”

Tần Ngạo giải thích một hồi, nói rằng Tần Viêm bây giờ là sinh viên đại học, bị bạn bè thấy người yêu là người bán hàng rong sẽ thấy xấu hổ, anh sẽ bị bạn bè chế nhạo.

Khương Nguyễn không hiểu tại sao tự lực cánh sinh lại bị chế nhạo, nhưng nhìn vẻ mặt quả quyết của Tần Ngạo, cô biết rằng thực sự sẽ có người chế nhạo.

Cô lập tức thu dọn quần áo đã bày ra, “Vậy chúng ta đổi chỗ khác.”

Đang thu dọn thì Tần Viêm xuất hiện ở cổng trường, Khương Nguyễn bỗng nhiên không muốn Tần Viêm thấy mình, vội vàng bỏ lại quần áo, nói: “Đừng bỏ lỡ đợt tan học này, anh bán đi, tôi đi trước.”

“Được được, cô cứ đi đi.”

...
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 107: Chương 107



Tần Viêm và Khương Nguyễn đã hẹn nhau gặp mặt ở cổng trường sau giờ học, nhưng cô lại bỏ chạy khi mới bày bán được nửa chừng, chắc chắn là Tần Ngạo đã nói gì đó, khiến Khương Nguyễn cảm thấy việc đến đây bán quần áo sẽ làm anh bị bạn bè coi thường.

Anh gọi Khương Nguyễn trở lại, nhẹ nhàng vỗ lên trán mịn màng của cô, “Em chạy làm gì?”

Khương Nguyễn: “Sợ anh xấu hổ.”

Tần Viêm cười nói: “Trước đây có lẽ anh sẽ có lòng tự trọng phù phiếm đó, nhưng bây giờ thì không còn nữa, tự lực cánh sinh không phân biệt sang hèn, nếu vì đối tượng bày bán hàng mà coi thường anh, người như vậy không đáng là bạn bè, anh lại cần gì phải quan tâm đến ý kiến của họ.”

Khương Nguyễn mừng rỡ nói: “Vậy anh giúp bọn em bán hàng, ngày mai bọn em còn phải đi làng Đại Loan ký hợp đồng nữa.”

“Được.”

Tần Ngạo: “...”

Một người tự tôn như Tần Viêm, lại còn đậu vào đại học, anh lại không thấy việc bày bán hàng rong có gì xấu hổ, với sự giúp đỡ của anh, quần áo nhanh chóng được bày ra.

Tần Viêm và Tần Ngạo có vẻ ngoài điển trai, thân hình cao ráo, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các cô gái trẻ và phụ nữ đã lập gia đình đến xem hàng. Họ không ngần ngại ngắm nhìn hai anh chàng, thậm chí còn đùa giỡn hỏi liệu họ đã có “một nửa” của mình chưa.

“Các mẫu quần áo ở đây còn đẹp hơn cả ở trung tâm thương mại. Cháu gái tôi rất thích những thứ bắt mắt, ngày mai các cậu có tiếp tục bán hàng ở đây không?”

Khương Nguyễn nhận ra rằng tình hình có vẻ không ổn, nhưng Tần Viêm giải thích anh đang bán hàng cùng với “nửa kia” của mình, những người phụ nữ kia mới tiếc nuối dừng lại.

Để các chàng đẹp trai bán quần áo phụ nữ, có vẻ như doanh số bán hàng còn tốt hơn nữa. Khương Nguyễn chịu trách nhiệm thu tiền, bận rộn không ngừng.

“Tần Viêm, sao cậu lại bán hàng rong ở đây vậy?”

Khương Nguyễn thấy một cô gái đứng ở quầy hàng gần như đã bán hết, nhăn mặt nhìn Tần Viêm, ánh mắt đầy tiếc nuối.

Người nói chuyện là bạn học ở khoa Luật của Tần Viêm, luôn tự cao tự đại. Trong kiếp trước, Tần Viêm chưa từng gặp cô ta, không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình cô ta, nhưng điều đó không ngăn cản anh cảm thấy phiền phức.

Anh tự nhận mình là một nhân vật được miêu tả với tính cách mạnh mẽ và điên rồ, những người xung quanh dù nam hay nữ đều không phải là người tốt, mọi người đều giống nhau, đều độc ác và thâm hiểm, chỉ là một số người giả vờ, còn một số người thì không. Người trước mắt này thuộc về nhóm không muốn giả vờ.

Đối với những người cay nghiệt, Tần Viêm cũng nói chuyện một cách cay độc, “Cậu không có não để suy nghĩ sao, thấy tôi bán quần áo mà còn hỏi?”

Chung Văn Văn cảm thấy khó chịu, Tần Viêm quá tự cao, ngay cả trong trường học cũng không chấp nhận sự thân mật của cô ta.

Một sinh viên đại học tự nguyện sa sút đi bán hàng rong ngay cửa trường, ôi, có lẽ anh ta thực sự cần tiền, hoặc có thể do bị đối tượng của mình lôi kéo.

Nghe nói Tần Viêm đã đính hôn trước khi nhập học, cô gái có vẻ mặt khó đoán được vui buồn kia là đối tượng của anh ta chăng?

Hành động của Chung Văn Văn quá không lịch sự, cô ta lấy một chiếc áo len rồi đưa cho Khương Nguyễn, “Cô là đối tượng của Tần Viêm sao, làm sao có thể để anh ấy giúp cô bán quần áo, giúp tôi xem chiếc này mặc có đẹp không?”

Khương Nguyễn nhìn thấy móng tay của cô ta vô tình làm hỏng cổ áo, nói: “Chiếc áo này đẹp, nhưng cô mặc vào không đẹp, đã làm hỏng chỉ thì phải mua nó, sáu mươi tám đồng, đừng bảo cô không mua nổi đấy nhé?”

Chung Văn Văn lấy ra chiếc ví nhỏ xinh xắn, gia cảnh của cô ta khá giả, nhưng mua một chiếc áo gần bảy mươi đồng cũng khiến cô ta phải đắn đo.

Cô ta cảm thấy may mắn vì hôm nay mang theo tiền chi tiêu của cả tháng, nếu không thì thật mất mặt.

Sau khi thanh toán, cô ta quay đầu nhìn Tần Viêm, “Đối tượng của cậu quá thô lỗ, Tần Viêm, người như cậu làm sao lại tìm được người không xứng đôi vậy?”

Tần Viêm chỉ biết lắc đầu, đời trước cũng thế, những người anh gặp và những người không kém cạnh anh, đều là loại người khó chịu như nhau.

Đời trước anh bị tàn tật, tự bỏ mình, đời này anh muốn vùng lên từ bùn lầy, nhưng vẫn bị vây quanh bởi những người tương tự.

Tần Viêm cười lạnh một tiếng, “Bây giờ tôi thấy đối tượng của tôi đẹp hơn cô nhiều, cô có thể tránh xa tôi ra không?”

Đối mặt với một chàng trai không thể lay chuyển bởi lời nói ngọt ngào như Tần Viêm, Chung Văn Văn cũng bó tay.

Mặt cô ta đỏ lên vì xấu hổ, liền ném chiếc áo len màu be mới mua cho bạn bên cạnh, “Chả đẹp gì cả, tặng cậu đấy.”

...

Tần Ngạo thấy Khương Nguyễn không tức giận, mà lại vui vẻ đếm tiền bán áo, anh ta tiến lại gần Tần Viêm, “Sao mọi cô gái thích cậu đều kiêu ngạo thế, cậu có bí quyết gì vậy?”

“Chắc em có khả năng thu hút kẻ xấu thôi,” Tần Viêm tự giễu, “Em cũng không phải người tốt, thu hút kẻ xấu là bình thường mà, anh cứ làm người tốt đi.”

Tần Ngạo: “Anh chỉ muốn nói, cậu nên giảm bớt tính kiêu ngạo, đừng đắc tội với mọi người, sẽ chịu thiệt thòi đấy.”

Tần Viêm đã lên kế hoạch cho tương lai sau khi tốt nghiệp, anh không sợ hãi, “Em biết mình đang làm gì.”

Khương Nguyễn đã đếm tiền xong, họ nhập về hơn bốn nghìn đồng hàng hóa, bán lại với giá gấp đôi. Có hai nhân viên bán hàng xuất sắc là Tần Viêm và Tần Ngạo, quần áo bán rất chạy. Dù quần áo chưa bán hết, nhưng trên tay cô đã thu được sáu nghìn, đủ tiền ký hợp đồng.

Khương Nguyễn vẫy vẫy xấp tiền đếm sẵn trên tay, còn một bọc lớn trên đầu gối, “Gom hàng lại, mai bán tiếp. Anh Tần Viêm, anh về học buổi tối đi.”

Tần Viêm trong lòng hơi chua xót, cười hỏi: “Dùng xong rồi thì đuổi em đi à?”

“Không phải anh còn đi học buổi tối sao?”

“Anh đã xin phép rồi.”

Khương Nguyễn nhìn đồng hồ, vẫn kịp trở lại lớp, cô nói: “Cẩn thận cô bạn hồi nãy tố cáo anh trốn học đấy, mau về đi. Nếu bị cô lập mà tốt nghiệp không xếp được công việc tốt, cũng đừng lo, anh xem em cũng có thể kiếm tiền mà.”

Tần Ngạo trong lòng cạn lời, nhà họ Tần không có đàn ông nào sống nhờ vả phụ nữ cả.

Nhưng nhìn Tần Viêm vui vẻ hòa nhập, còn ngoan ngoãn về đi học buổi tối, trong lòng không khỏi ghen tị với hai người họ.

Anh ta vác số hàng hóa còn lại, bảo Khương Nguyễn cầm tiền, “Tiền để cô giữ an toàn hơn.”

Ngày hôm sau, ngày cuối cùng giao hẹn, Khương Nguyễn và Tần Ngạo mang theo một túi tiền lớn, chuẩn bị đến làng Đại Loan mới để ký kết hợp đồng.

Trong làng Đại Loan mới, các cán bộ của ủy ban làng cùng vài đội trưởng đội sản xuất đều chờ đợi Khương Nguyễn và Tần Ngạo đem tiền đến ký kết hợp đồng thuê núi, chờ đến mức lòng nóng như lửa đốt.

Vì vài ngày trước, xã đã thông báo cho các làng đặt mua phân bón, thuốc trừ sâu và hạt giống, nếu đợi đến mùa xuân thì sẽ quá muộn.

Các làng khác hoặc là do ủy ban làng ứng trước tiền, hoặc là thu tiền từ dân làng trước, nhưng làng Đại Loan mới vừa mới tách làng, hơn một trăm hộ chỉ góp được hơn một nghìn đồng, không đủ để đặt mua đủ phân bón và hạt giống cho cả làng.

Bây giờ họ đang âm thầm hối hận, nghĩ rằng nên chịu thiệt một chút, cho thuê mấy ngọn núi đi để vượt qua khó khăn ban đầu khi mới chia làng.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 108: Chương 108



Hôm nay, làng Trình Gia và làng Hạ Hà cũng đến xem náo nhiệt. Làng Trình Gia sau khi tách làng thì chiếm được lợi thế, không quên chế giễu vài câu:

“Cứ nhất quyết chia làng, hạt giống từ trạm hạt giống thì có đủ, nhưng không có đủ phân bón và thuốc trừ sâu, năm nay lại mất mùa, thật là khổ, nếu các anh nhận lỗi, bãi nhiệm ủy ban làng hiện tại, làng Trình Gia của chúng tôi có thể thử xem xã có chấp nhận cho hợp làng lại hay không.”

Dân làng Đại Loan mới, phần lớn trước đây đều không ký đơn tố cáo Tuân Lực, vẫn đồng lòng với nhau.

“Làng Đại Loan của chúng tôi dù phải c.h.ế.t đói, cũng không sáp nhập với làng Trình Gia của các người.”

Một vài người họ hàng xa của nhà họ Tần ở làng Hạ Hà cũng đến xem cuộc vui, thì thầm với nhau, “Hôm nay thằng nhóc Tần Ngạo kia không đến rồi chăng?”

“Ông trẻ tự mình đến thành phố ngồi chờ, Tần Ngạo chỉ có thể đến làng Hạ Hà để thuê núi thôi.”

“Tần Ngạo đúng là lòng dạ độc ác, không thuê núi của quê mình với giá sáu trăm đồng, lại chạy đến làng Đại Loan để thuê, đây là việc làm mất mặt làng Hạ Hà của chúng ta.”

...

Tại nhà họ Tần, Tần Ngạo vừa chuẩn bị ra cửa thì ông trẻ ở quê đến, ông trẻ và ông của Tần Ngạo cùng một thế hệ, Tần Ngạo cũng chỉ có thể mời ông trẻ vào nhà.

Ông trẻ không nói chuyện với Tần Ngạo, chỉ hỏi bà cụ Hà, “Chị dâu, nhà mình định thuê núi, chưa nói đến chuyện không mang lại lợi ích gì cho quê nhà, lại còn đi sang làng Đại Loan làm mất mặt nhà họ Tần chúng ta, đằng nhà này định cắt đứt quan hệ với quê à?”

Tần Ngạo tức giận đến mức không muốn nói chuyện. Ngọn núi ở làng Đại Loan không phải là núi hoang, có hồ, có suối, có sản vật núi, dù giá cao gấp đôi, nhưng những sản vật đó có thể bù đắp lại.

Ông trẻ rõ ràng là không nói lý lẽ, người nhà lại đi lừa gạt người nhà, đòi nt phải bỏ ra sáu trăm đồng để thuê lại mảnh đất hoang, không bỏ tiền ra thì bị coi như vong ân phụ nghĩa.

Phải rõ ràng một điều, từ trước tới nay, ông nội vẫn luôn chăm sóc cho những người thân ở quê nhà, nếu nói về việc vong ân phụ nghĩa, thì phải nói đến đám khốn nạn không biết đủ ở quê kia.

Bà cụ Hà trong lòng đã sớm không kiên nhẫn với những người thân ở quê luôn đòi hỏi quá mức, ngay từ những năm đầu, một nửa lương của ông cụ đã được gửi về quê để hỗ trợ, bây giờ họ vẫn muốn “hút máu” cháu trai.

Bà cụ Hà đau khổ nói: “Chú nó ơi, gia cảnh của chúng tôi có lẽ chú chưa rõ, Tần Ngạo còn dám nói ra chuyện thằng hai không phải ruột thịt, bây giờ chúng tôi không quản lý được nữa, còn có cô em dâu kia, cô ta khi tức giận thì ai cũng đánh, chúng tôi không dám chọc vào.”

Mẹ của Tần Ngạo nói: “Nếu không chú hãy giảm giá xuống ba trăm đi, cháu sẽ nói với Tần Ngạo xem xét lại quyết định.”

Bà cụ Hà tức giận đến nỗi mắt trợn ngược, đứa con dâu ngốc nghếch này, mảnh đất hoang có thể so sánh được với đất của làng Đại Loan sao, bà cụ mắng: “Chú còn chưa ăn sáng đâu, sao chị không đi chuẩn bị đi!”

Khương Nguyễn đứng chờ ở cửa không kiên nhẫn nữa, chạy vào thúc giục: “Chúng tôi đã ký kết thỏa thuận với làng Đại Loan, ai không ký hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp ba, làng Hạ Hà đưa ra mười tám nghìn tiền bồi thường, chúng tôi sẽ hủy hợp đồng và chuyển sang làng Hạ Hà để ký kết.”

Bồi thường gấp ba? Số tiền bồi thường hơn mười nghìn khiến bà cụ Hà tin là thật, vội vàng không kịp xử lý mâu thuẫn với Khương Nguyễn, “Vậy hai đứa còn chờ gì nữa, nhanh lên đi.”

Khương Nguyễn kéo Tần Ngạo đi.

Ông trẻ ở quê tức giận vung tay áo bỏ đi, “Được lắm, thứ bất hiếu, xem các người đi được bao xa.”

“Chú nó ơi, ăn sáng xong rồi hãy đi.” Bà cụ Hà cố ý đuổi theo tận cửa, sau đó phun ra một bãi nước bọt về phía sau lưng ông trẻ nhà họ Tần.

Lần này, bà cụ Hà cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí cảm thấy Khương Nguyễn cũng không đến nỗi đáng ghét.

Bà cụ nói với con dâu lớn: “Chị về nhà ngoại mà nói với cháu gái kia, dùng chút não đi, đừng làm liên lụy Tần Ngạo. Bây giờ ngoài kia đều đồn ầm lên, trước khi Lộ Tại Cường bị bắt, chân bị đánh gãy là do Tuân Lực làm, người như vậy có lòng thù hận rất lớn, không nên chọc vào.”

Kha Mộc Tụ trong lòng tiếc nuối, “Nó có điểm nào không tốt, còn không xứng với một người đi tù về à?”

Bà cụ Hà trợn mắt, “Chị không thể vì giúp nhà mẹ đẻ mà không quan tâm đến con trai, chị có tin không, nếu Tuân lão nhị nổi giận, có thể đánh gãy chân con chị đấy?”

“Không đến nỗi thế chứ?”

Bà cụ Hà lạnh lùng cười, “Tôi cảnh báo chị, chị có thể giúp nhà mẹ đẻ, nhưng nếu đe dọa đến Tần Ngạo, tôi sẽ bảo thằng cả ly dị chị, để khỏi bị nhà mẹ đẻ chị kéo chân.”

Kha Mộc Tụ cảm thấy vô cùng oan uổng.

...

Để đến làng Đại Loan mới phải qua làng Hạ Hà, trên đường làng, Khương Nguyễn và Tần Ngạo bị một vài người họ hàng xa của nhà họ Tần ở làng Hạ Hà chặn lại.

Họ thách thức: “Tần Ngạo, ông trẻ ra mặt mày còn không cho mặt, vẫn định đến làng Đại Loan trả tiền à?”

Sáu nghìn đồng ấy, đưa vào ủy ban làng, ít nhất một nửa có thể vào túi người nhà họ Tần.”

Tần Ngạo đang vội vã đi đường, bất đắc dĩ nói: “Đầu tiên tôi tìm đến làng Hạ Hà, là các người đẩy giá lên.”

“Nhưng, mày cũng đưa cho làng Đại Loan sáu trăm một năm, tại sao làng nhà mình lại không được?”

“Núi của làng Đại Loan không giống, đó là giá cho cả thổ sản và cá rồi!” Tần Ngạo vẫn cố gắng giải thích với người không lý lẽ.

Khương Nguyễn hôm nay không muốn đánh nhau, nói với Tần Ngạo: “Đừng đi qua làng của họ, chúng ta đi đường vòng.”

Đi đường vòng cần thêm bốn mươi phút, khi đến nơi đã là giữa trưa, các cán bộ làng Đại Loan đứng ngồi không yên, vội vàng đón họ vào ủy ban làng tồi tàn.

“Các anh cuối cùng cũng đến.”

Tần Ngạo giải thích là vì đi đường vòng nên đến muộn.

Điều này không quan trọng, quan trọng là họ có mang theo tiền không, trưởng thôn Đại Loan mới, Chu Thành Trung, đợi mà mồ hôi nhễ nhại, “Không sao không sao, đến là tốt rồi.”

Khương Nguyễn lấy túi đeo chéo xuống, kéo ra cho họ xem một túi tiền đầy, “Sáu nghìn đồng, các ông đếm xong chúng ta ký tên nhé.”

Chỉ trong vòng năm ngày ngắn ngủi, họ thực sự đã gom đủ sáu nghìn đồng.

Làng Đại Loan mới vỡ òa trong tiếng hò reo. Dưới sự hướng dẫn của cán bộ thôn, họ không cảm thấy mình bị thiệt thòi chút nào. Sản vật trên núi chia cho mỗi nhà cũng không nhiều, phần chia được nếu mang vào thành phố bán, tiền xe cộ và ăn uống còn không đủ.

Dù làng nghèo, nhưng bây giờ sau khi tách làng, họ không còn bị cán bộ làng Trình Gia lũng đoạn nữa, chỉ cần làm việc chăm chỉ một năm là cuộc sống sẽ khá lên.

Làng Trình Gia thèm muốn bọc tiền kia, nếu không tách làng, phí thuê núi sẽ do nhà họ Trình nắm giữ, như vậy chẳng khác nào của họ.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 109: Chương 109



Một số người của làng Trình Gia dẫn đầu không chịu làm nữa, đề xuất chia nửa phí thuê núi, nhưng bị người dân làng Đại Loan mới đoàn kết đuổi đi.

Sau khi ký tên và đặt dấu tay, quyền sử dụng ba mươi năm của đỉnh núi tốt nhất thuộc về Khương Nguyễn và Tần Ngạo.

Khương Nguyễn nói: “Anh Chu, đừng để tiền qua đêm. Làng Trình Gia có không ít người thèm muốn đâu.”

Chu Thành Trung cười nói: “Làm sao chờ qua đêm được, tôi sẽ sắp xếp người lên xã đặt phân bón và thuốc trừ sâu ngay, đi thôi, tôi đưa các cô lên núi xem.”



Khương Nguyễn lên kế hoạch trồng cây dược liệu cần đến môi trường rừng núi nguyên sinh để tạo ra hạt giống xuất sắc. Cô dự định chọn cây Thần Thảo Hoa để làm giống.

Trên thế giới này, Thần Thảo Hoa vô cùng hiếm có. Thần Thảo Hoa là hoa của sâm núi, sâm nhân tạo trồng phải hàng chục cân mới nở được vài bông Thần Thảo Hoa, sâm núi càng hiếm. Khương Nguyễn không muốn sử dụng hạt giống nhân tạo, cô muốn dùng sâm núi để phát triển một loại mới.

Khương Nguyễn muốn tự mình đi dạo trên đỉnh núi, Chu Thành Trung nói có lợn rừng xuất hiện trong núi, nhắc nhở họ phải cẩn thận, rồi ông ấy xuống núi bận rộn với công việc làng.

Nghe Khương Nguyễn muốn tìm sâm núi, Tần Ngạo cảm thấy đó là điều không thể, “Nếu có sâm núi cũng không đến lượt chúng ta tìm.”

Nhưng Khương Nguyễn đến từ thế giới hậu tận thế, cô biết những nơi nào trong núi dễ mọc sâm, tìm cả buổi chiều và thực sự tìm thấy hai củ sâm núi dài bằng ngón tay.

Việc thuê mảnh núi này quả thật sự không thiệt, Tần Ngạo thán phục: “Vận may của cô thật tốt, hai củ sâm này chắc có thể bán được vài trăm.”

Khương Nguyễn lo sợ Tần Ngạo hiểu lầm cô muốn tự mình bán sâm, nên cắt những cọng sâm rừng thành từng đoạn khoảng một centimet, nói: “Tôi sẽ mang về nhà để nuôi dưỡng mầm non, anh đừng hiểu lầm tôi nuốt chửng một mình.”

Tần Ngạo không nói gì, trong đầu chỉ nghĩ: “...” Vài trăm đồng, cứ thế mất rồi.

“Sâm không thể trồng như vậy!” Dù không hiểu biết, anh ta cũng biết sâm không giống như mía, sâm có thể nở hoa và đậu quả, có hạt.

Khương Nguyễn nói: “Tôi thử xem sao, anh đừng nói chúng ta từng đào được sâm dại trên núi.”

Dĩ nhiên không thể nói, nếu không cả khu rừng này sẽ không yên bình, mọi người sẽ ào ào đến đào sâm.

Tần Ngạo hỏi: “Vậy cô dự định nuôi dưỡng mầm ở đâu?”

Trước hết nuôi dưỡng mầm ở nhà mình, có thể trồng vào thùng xốp, nếu việc trồng mầm thành công, sau đó mới tìm chỗ chuyển đi, “Tôi sẽ trồng mầm ở nhà mình trước, anh về trước đi, tôi sẽ đến hỏi Lương Dũng xin mấy cái thùng xốp.”

...

Trong khu xóm chung, Khương Kiến Xuân đang khóc lóc chờ Khương Nguyễn trở về.

Lưu Kim Vân cũng đang lo lắng, bởi hôm nay cảnh sát đã tìm đến Hàn Khinh Khinh, hỏi cô ta có nhận khoản chuyển khoản hai nghìn đồng từ Liêu Xuân Hưng không, nói rằng đó là tiền bất chính cần trả lại.

Liêu Xuân Hưng bị bắt ở Bằng Thành, có hồ sơ chuyển khoản không thể chối cãi, nhưng Lưu Kim Vân lại thấy đây là cơ hội cho Khương Kiến Xuân, sau khi tái hôn, địa vị trong nhà chồng mới không thể so sánh với trước, mẹ chồng cũ cay nghiệt, Đại Xuân mang bầu vẫn phải chăm sóc một người già và hai đứa nhỏ, quá vất vả, không bằng tận dụng cơ hội này ly hôn với Liêu Xuân Hưng khi anh ta đang tù tội.

Bà ta nói ra suy nghĩ của mình, khuyên nhủ: “Đại Xuân, con đừng ngốc nghếch, nếu Liêu Xuân Hưng vào tù thì ly hôn với anh ta đi.”

“Bây giờ chưa biết anh ta phạm tội nghiêm trọng đến mức nào, sẽ bị phạt bao nhiêu năm?”

“Chờ Khương Nguyễn về hỏi, cô ta bắt người ở Bằng Thành, chắc chắn biết số tiền liên quan đến vụ án, con nghe nói nếu vượt quá một số tiền nhất định sẽ bị xử tử.”

Chỉ riêng tiền gửi về nhà đã hơn năm nghìn đồng, nghĩ đến số tiền liên quan không thể thấp, nếu không bị tử hình thì ít nhất cũng phải từ bảy tám năm trở lên.

Khương Kiến Xuân cảm thấy lòng mình bắt đầu d.a.o động, nói một cách bất an: “Bây giờ con chỉ cần rời khỏi nhà một lát, bà cụ nhà con lại đuổi theo làm ầm ĩ, Khương Nguyễn khi nào mới trở về nhỉ?”

“Hôm nay cô ta đi làng Đại Loan ký kết hợp đồng thuê đất, có lẽ không suôn sẻ lắm, trưởng tộc nhà họ Tần không cho phép chúng nó ký kết hợp đồng với làng ngoài đâu.”

Lưu Kim Vân từ sáng đã điều tra được tin này, vẫn âm thầm vui mừng, nhưng bây giờ lại mong Khương Nguyễn mau chóng trở về để có thể hỏi chuyện về Liêu Xuân Hưng.

Hàn Khinh Khinh cũng khóc lóc không ngừng, hôm nay khi cảnh sát tìm đến cửa hàng, cô ta đã sợ hãi tới mức c.h.ế.t lặng, may mắn chỉ cần trả lại tiền là không sao, nhưng bây giờ làm sao tìm được hai nghìn đồng đây?

Lưu Kim Vân không thể đưa ra số tiền đó, Khương Kiến Xuân cũng bận rộn lo cho bản thân.

Mẹ và chị gái đều khuyên nhủ: “Khinh Khinh, sao con không thử tìm mẹ nuôi của con xem, nhà con trước đây còn nói muốn giúp con mua khu xóm chung cơ mà, chắc chắn là có tiền. Con mượn trước đi, nhà họ hàng chúng ta không giàu có, không vay được đâu.”

Hàn Khinh Khinh cảm thấy rất khó khăn, “Vậy con sẽ thử xem.”

Ba người họ chưa kịp đợi Khương Nguyễn trở về, bà cụ Liêu đã chạy tới trước, định bắt Khương Kiến Xuân trở về, “Đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ gì, mày mong con trai tao ngồi tù để mày có thể ly hôn đúng không? Chừng nào con trai tao không bị tử hình, mày có dám ly hôn không?”

Lưu Kim Vân thực sự tức chết, liều mạng đánh bà cụ Liêu, “Con mụ già xấu xa, tôi sẽ cùng bà c.h.ế.t chung.”

Bà Hoàng đứng ở cửa nhà nhìn, cảm thấy Lưu Kim Vân không đáng được thương cảm chút nào, bà ta không phải không yêu thương con cái, chỉ là không yêu thương Khương Nguyễn mà thôi. Nếu bà ta đối xử tốt với Khương Nguyễn hơn, không chiều chuộng Khương Kiến Xuân, cũng sẽ không dẫn đến tình trạng như hôm nay.

...

Khi Khương Nguyễn ôm ba hộp xốp chứa đất về đến nhà, trước cửa nhà Lưu Kim Vân đang xảy ra một trận ẩu đả, bà Hoàng nói Khương Kiến Xuân bị đánh sảy thai.

Bà Hoàng chứng kiến mọi chuyện rõ ràng, “Đại Xuân cố ý lao lên để chịu đòn thay mẹ mình, cố tình để bà cụ Liêu đánh mình sảy thai, cô ta vẫn luôn không muốn giữ đứa bé không biết cha là ai này, ôi, quả là nghiệp chướng.”

“Hàn Khinh Khinh và Lưu Kim Vân đến bệnh viện rồi sao, không ai đi báo cho anh cả và anh hai à?”

Bà Hoàng nói: “Hàn Khinh Khinh trở về nhà họ Hàn để vay tiền, anh cả và anh hai nhà họ Khương từ lâu đã không quan tâm đến chuyện nhà cửa nữa.”

Bà cụ nhìn thấy hộp xốp mà Khương Nguyễn mang về, hỏi: “Nguyễn Nguyễn, mùa đông sắp đến rồi, cháu định trồng cái gì thế?”

Khương Nguyễn không giấu giếm, nói: “Bà ơi, cháu muốn trồng loại thuốc Đông y quý giá nhất, không biết có được không?”

“Tốt lắm, có thể trồng được thì thật là tốt, cứ thử xem.”
 
Back
Top Bottom