Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 80: Chương 80



Hàn Khinh Khinh không biết phải nói gì.

Người cũng không biết nói gì còn có Thẩm Thiên Minh ở ngoài cửa, được Khương Nguyễn kéo đến.

“Tại sao lại dẫn tôi đến đây?” Thẩm Thiên Minh cảm thấy không vui, hình ảnh Hàn Khinh Khinh trong sáng và vô tội trong lòng anh ta đã nứt vỡ.

Khương Nguyễn nói: “Anh Tần Viêm nói, đã đính hôn rồi, nên cho anh biết bộ mặt thật của đối tượng đính hôn, ban đầu chúng tôi không nên xen vào chuyện này, nhưng cô ta đã gây hấn với chúng tôi trước, vậy thì đừng trách chúng tôi phản kích.”

Thẩm Thiên Minh không đồng ý với cách hành động của Tần Viêm, chân anh đã khỏi nhưng không nói ra, trước buổi tiệc đính hôn cũng không làm sáng tỏ tin đồn, đến lúc tiệc đính hôn mới làm mọi người khó xử, Tần Viêm hiện giờ không xấu hổ, nhưng nhà họ Thẩm không thể rút lại được.

Anh ta hỏi: “Vậy cô biết Tần Viêm là người như thế nào không?”

“Tất nhiên là tôi biết.”

Tần Viêm đã dự đoán trước những chuyện có thể xảy ra sau khi tin đồn xuất hiện, cũng đã sắp xếp mọi thứ, bao gồm cả việc tìm bạn cùng bàn của Hàn Khinh Khinh, Khương Nguyễn cũng tham gia.

Khương Nguyễn nói: “Những công việc chân chạy này, đều là tôi đi làm đấy. Lý do tôi nói với anh, là vì Tần Viêm bảo, ông nội và mẹ anh đều là những người thông minh, lịch sự, không cần phải vì Hàn Khinh Khinh mà trở thành kẻ thù với anh.”

Sau lễ cưới, mẹ Thẩm ra lệnh cho con trai đưa cô dâu về tận cửa nhà, không được vào nhà, phải lập tức quay về, Thẩm Thiên Minh gật đầu đồng ý.

Đính hôn lẽ ra phải vui, nhưng trong lòng Thẩm Thiên Minh không mấy vui mừng, Hàn Khinh Khinh không làm rõ ràng tin đồn mà còn nói những lời mập mờ đánh lạc hướng khách mời, điều đó chứng tỏ cô ta vẫn chưa thể buông bỏ Tần Viêm.

Chính mình mới là kẻ ngốc, nếu trong lòng Hàn Khinh Khinh thích Tần Viêm, thì việc lừa anh ta đến nhà nghỉ rồi đính hôn với anh ta không phải là trò đùa sao?

...

Mẹ Thẩm về nhà, kể lại đủ thứ chuyện xảy ra tại tiệc cưới cho ông cụ Thẩm, bà ta tức giận vì nhà họ Tần từ sáng đã muốn làm nhục nhà họ Thẩm.

“Bố ơi, Tần Viêm còn trẻ mà làm việc không để lại chút tình cảm nào, giờ nhà chúng ta thành trò cười rồi.”

Ông cụ Thẩm nói: “Trước đó Nguyễn Nguyễn đã đến nói với tôi rồi.”

“Đã nói rồi?” Mẹ Thẩm ngạc nhiên, “Vậy sao bố không nói với con? Nếu bố nói, con sẽ không kéo Hàn Khinh Khinh đi làm rõ tin đồn.”

Ông cụ Thẩm không thấy nhà họ Thẩm hôm nay mất mặt đến mức nào, chế nhạo vài câu, thông cảm một thời gian, rồi cũng sẽ qua.

Ông ấy cười nói: “Thiên Minh tính tình kiêu ngạo, chịu đựng một chút tổn thương không hẳn là điều xấu, chúng ta nói Hàn Khinh Khinh không tốt sẽ phản tác dụng, để Thiên Minh tự mình nhìn rõ. Nếu nó cố chấp quyết định đi với con bé đến cùng, thì tôi cũng không còn gì để nói.”

Mẹ Thẩm nghĩ lại thấy đúng là lý do đó, lần này sau khi đưa đằng gái về, con trai về rất nhanh.

Một bên khác, sau khi Tần Viêm đưa Khương Nguyễn về nhà, cô kéo anh vào trong. Tần Viêm dựa lưng vào bức tường mới được sơn phết, với chiều cao và đôi chân dài của mình, Khương Nguyễn phải ngửa cổ lên mới có thể nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô chạy lại, sờ vào chân Tần Viêm, “Anh Tần Viêm, anh cao quá nhỉ.”

Tần Viêm không nhúc nhích, cảm giác như có kiến bò trên người, anh cười nói: “Vậy anh về nhà nhé?”

“Cứ về đi.” Khương Nguyễn thu tay lại, cô cũng cần phải tắm rửa và thay quần áo để đi ngủ.

Anh cảm thấy một chút thất vọng khi không bị cô níu kéo, “Vậy sáng mai em vẫn đến nhà anh như bình thường chứ?”

Khương Nguyễn nhìn đôi chân dài của anh, nói: “Anh đã khỏe rồi, không cần bảo mẫu nữa, em không đến nữa đâu, nếu anh có việc gì cần, hãy gọi cho em, em sẽ đến.”

Còn nửa tháng nữa Tần Viêm sẽ lên đại học, Khương Nguyễn cần phải tìm việc làm mới.

Tần Viêm đã suy nghĩ về điều này, anh nói: “Anh đã nghĩ cho em vài công việc rồi, mở cửa hàng thời trang, quán ăn nhỏ, hoặc em học chụp ảnh, mở một tiệm ảnh, em thấy thế nào?”

Khương Nguyễn cảm thấy làm bất cứ việc gì cũng được, cô nói: “Gì cũng được.”

“Gì cũng được?” Có vẻ như những công việc này đối với Khương Nguyễn chỉ là công việc, Tần Viêm hy vọng Khương Nguyễn có thể làm những việc cô thích.

Anh nói: “Em đi tắm đi, trong lúc tắm hãy nghĩ xem mình thích làm gì, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc lại.”

“Được.”

Sau khi Khương Nguyễn tắm xong, cô thấy Tần Viêm đang ngồi trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng mi dài của anh rung động, ánh đèn màu cam dịu dàng chiếu xuống tạo nên bóng dáng của anh, thực sự rất đẹp trai. Trước đây Khương Nguyễn chưa bao giờ có ý định vượt quá giới hạn, nhưng bây giờ thì có, bởi vì họ đã đính hôn.

Cô nhẹ nhàng bước tới gần sofa, đúng lúc Tần Viêm mở mắt, Khương Nguyễn nhìn anh, cười, “Anh nên tiếp tục giả vờ ngủ, như vậy em có thể lén hôn anh một cái.”

Thấy Khương Nguyễn không che giấu tình cảm của mình, Tần Viêm cũng chỉ biết bất lực, anh hỏi: “Em đã nghĩ ra mình thích làm gì chưa?”

“Rồi.” Khương Nguyễn nói: “Em vẫn thích kiếm tiền bằng cách bán hàng, cảm giác đó rất thành công, có thể đi nhiều nơi. Nếu mỗi ngày chỉ ở trong một không gian nhỏ, làm đi làm lại một việc, em có thể kiên trì, nhưng sẽ thấy nhàm chán.”

Tần Viêm hiểu ra, Khương Nguyễn thích làm nghề buôn bán, cũng không phải là không được.

Anh nói: “Được, anh sẽ không can thiệp vào sở thích của em, khi em nghĩ ra muốn làm gì thì nói với anh, nhưng phải nói trước, không được lại đi làm bảo mẫu cho nhà người khác nữa.”

Khương Nguyễn dựa vào Tần Viêm, thì thầm bên tai anh: “Tần Ngạo và Nhiễm Tiểu Dung đều đã lén hôn nhau rồi, anh có muốn hôn em một cái không?”

Tần Viêm: ... “Làm sao em biết?”

“Em thấy mà, em hỏi Tần Ngạo, làm anh ta sợ c.h.ế.t khiếp, xin em đừng nói ra.”

“Vậy mà em còn nói với anh?”

“Em chỉ nói với anh thôi, người khác em không nói.”

Tần Viêm bảo Khương Nguyễn ngồi đàng hoàng để nói chuyện, anh là đàn ông, lại còn là người đã đính hôn với mình, không phải lúc nào anh cũng có thể kiềm chế, Tần Viêm quyết đoán, “Anh thực sự đi đây.”

“Em tiễn anh nhé.” Khương Nguyễn nói, cô hơi lo lắng cho Tần Viêm đi một mình vào buổi tối.

Tần Viêm cười, “Em cứ ở nhà đi, không thì anh lại phải tiễn em về mất.”

Bên ngoài, Lưu Kim Vân nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ nhà Khương Nguyễn, nghĩ về con rể chỉ đưa đến cửa rồi đi, Hàn Khinh Khinh tựa vào gối khóc, còn trong căn nhà sáng đèn đối diện, cặp đôi không biết xấu hổ kia không biết còn đang làm gì nữa.

Bà ta chạy ra chế giễu: “Có giáo dục không vậy, chưa cưới xin gì đã định ở lại qua đêm sao?”

Bà Hoàng hôm nay đang vui, nghe Lưu Kim Vân lại gây chuyện, đi ra mắng: “Con gái cô chưa đính hôn đã dám hẹn hò với đàn ông đến nhà nghỉ, nhà chúng tôi đã đính hôn, ở trong nhà mình còn bị bà nói, lão Khương, ra mà xem xét vợ ông kìa.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 81: Chương 81



Khương Bảo Dân bước ra ngoài mắng vợ, “Lưu Kim Vân, có thời gian rảnh rỗi thì dạy dỗ con gái mình cách sống đúng đắn đi.”

Lưu Kim Vân cố nén cơn tức, quay về phòng an ủi Hàn Khinh Khinh, “Khinh Khinh, đừng buồn nữa, Tần Viêm không phải là người tốt, sau này cách xa hắn ra, công việc của con, mẹ chắc chắn sẽ tìm cách giúp con.”

Hàn Khinh Khinh nghĩ về lời Mộ Tuyết Hội, cửa hàng gà tiềm vàng của cô ta ở gần trường đại học, mình có thể đến cửa hàng trông nom, để có thể ở gần Thẩm Thiên Minh hơn.

Mộ Tuyết Hội cũng nói cô ta cần có công việc của riêng mình, phải dành một phần lớn thời gian cho bản thân, không thể quanh quẩn bên cạnh đàn ông.

Hàn Khinh Khinh nói: “Mẹ, con sẽ tự tìm việc làm, Mộ Tuyết Hội mở một cửa hàng ăn nhỏ, bảo con giúp cô ấy trông cửa hàng.”

Cô ta thấy Khương Nguyễn tiễn Tần Viêm, hai người chạm vai nhau, thân mật không thể tả, Hàn Khinh Khinh cảm thấy buồn, không biết mối quan hệ của mình và Thẩm Thiên Minh khi nào mới có thể được sửa chữa?

Lưu Kim Vân an ủi: “Đừng ghen tị với Khương Nguyễn, Khương Nguyễn không có học hành, là một kẻ ngốc, không thể tìm được công việc tốt đâu, con chờ xem, Tần Viêm đã thi đỗ vào trường đại học trọng điểm, chúng nó không thể thành đôi được đâu. Tần Viêm sớm muộn gì cũng sẽ không thèm nhìn nó nữa.”

Hàn Khinh Khinh buồn bã nghĩ, Thẩm Thiên Minh cũng là sinh viên đại học, cô ta không hơn gì Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn không hề lo lắng như vậy, có lẽ vì cô đến từ thế giới khác, nhìn mọi thứ rất thoáng, thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay, nếu một ngày Tần Viêm không thích cô nữa, cô cũng không nên thích một người không thích mình, lúc đó có lẽ Tần Viêm còn không bằng một đĩa thịt kho tàu.

Dù sao, bây giờ cô đang hạnh phúc là được rồi.

Sau khi Tần Viêm về nhà, anh đã nói chuyện với bố, nói muốn mẹ đi theo bố đến đơn vị, anh đi học đại học có thể sống độc lập, bố mẹ đã xa cách nhiều năm, đã đến lúc tái hợp.

Tần Chính Khanh đồng ý, Miêu Thục Phương vẫn còn do dự, nhưng sau khi con trai đã vào đại học thì nên sống độc lập, sau khi suy nghĩ một đêm, bà quyết định chuyển nhượng quán ăn nhỏ, đi theo chồng đến viện nghiên cứu.

Tần Viêm nghĩ rằng trong đời này, có lẽ bố mẹ anh sẽ không ly hôn nữa. Mẹ anh có tai mềm, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có người nói nhỏ bên tai bà, rằng Khương Nguyễn không xứng với con trai bà cả về học vấn và công việc. Anh cần phải phòng ngừa trước.

Ngày hôm sau, buổi sáng, Tần Viêm không thấy Khương Nguyễn đến. Anh thở dài trong lòng, có một đối tượng không rõ về tình cảm, xem ra anh phải lo lắng sợ hãi rồi.

...

Buổi sáng, Khương Nguyễn đến tìm Tần Ngạo, nói là muốn đi thu gom trứng gà. Cô cũng giải thích với Tần Ngạo rằng việc thu gom trứng gà không phải là cạnh tranh kinh doanh với anh ta, vì trứng gà là mặt hàng tiêu dùng nhanh, sau khi phân phối sản xuất tới các hộ gia đình, mọi nhà đều nuôi gà, trứng gà rất dễ thu gom và bán ra.

Tần Ngạo không hiểu, cô đến cửa hàng đồ cổ của Tần Viêm để ngắm đồ cổ không phải là thú vị sao?

Tần Ngạo nói: “Thu gom trứng gà rất vất vả, phải đi xe đạp năm sáu giờ liên tục.”

Khương Nguyễn đáp: “Anh làm được, làm sao tôi không được?”

Quả nhiên, thể chất của Khương Nguyễn tốt hơn Tần Ngạo nhiều. Không hiểu sao, Tần Ngạo cảm thấy nếu anh ta không hợp tác với Khương Nguyễn, con đường tương lai của mình có thể bị cô chặn đứng.

Tần Ngạo nói: “Khương Nguyễn, chúng ta hợp tác thu gom trứng gà đi. Ngoài trứng gà, nông thôn còn nhiều thứ tốt, chỉ là đường xa, bà con không thể vận chuyển ra ngoài để bán.”

“Được đấy.” Khương Nguyễn nói: “Vậy thì cùng nhau thu, cùng nhau bán.”

Khương Nguyễn muốn cùng Tần Ngạo làm nghề buôn bán đồ cũ, Tần Viêm suy nghĩ mãi, Tần Ngạo là nam chính, không biết có phải Khương Nguyễn sẽ dành tình cảm cho anh ta theo thời gian không...

Anh vội vàng dừng lại những suy nghĩ lung tung, không thể nào, dù có, với tính cách của Khương Nguyễn, anh cũng không thể cứu vãn được, thay vì lo lắng, không bằng cố gắng nâng cao bản thân.

...

Sau khi quyết định cùng nhau thu gom trứng gà, hiệu quả công việc tăng lên nhiều, việc tích lũy tiền cũng nhanh hơn, nhưng Tần Ngạo vẫn cảm thấy chậm, “Kiếm tiền từ thu gom trứng gà quá chậm.”

Khương Nguyễn rất hài lòng, “So với đi làm, lợi nhuận cao hơn mười lần, anh còn không thấy đủ ư?”

“Cô thực sự không hiểu, Tiểu Dung đang chuẩn bị thi đại học, bây giờ sinh viên đại học được săn đón, ra trường là có việc làm được phân công, những người bán hàng nhỏ như chúng ta, không xứng với họ, đừng nhìn cô và Tần Viêm đã đính hôn, nếu sau này có đối thủ xuất hiện, đứng trước mặt cô nói cô không xứng với Tần Viêm, cô sẽ cảm thấy thế nào? Vì vậy, chúng ta cũng phải thành công ở một lĩnh vực khác.”

“Anh là chỉ lĩnh vực thu gom trứng ư?” Khương Nguyễn hỏi.

Tần Ngạo: … “Tất nhiên là tôi không thể mãi mãi chỉ thu gom trứng, tích lũy đủ vốn liếng, tôi sẽ thu gom những thứ khác, tôi đã nghĩ kỹ rồi, mùa này nhiều lươn và cá, tất cả đều có thể thu gom.”

Khương Nguyễn gật đầu liên tục, “Anh khá là thông minh, tôi đã dành dụm được hơn bốn trăm đồng, có thể tham gia cùng anh.”

Tần Ngạo ngạc nhiên, Khương Nguyễn chưa bao giờ nhận tiền không công, lần này nhà họ Hàn và nhà họ Tần gửi tiền mừng cho cô, cô đều không nhận, hai tháng lương mới có một trăm đồng, cô đã tiết kiệm được hơn bốn trăm thế nào?

“Cô kiếm được như thế nào?”

“Tôi giúp anh Tần Viêm làm việc, anh ấy trả công cho tôi.”

Việc Tần Viêm muốn cô làm, có lẽ không phải là việc gì quá chính đáng, Tần Ngạo không dám hỏi, thôi kệ, dù sao Tần Viêm cũng không vi phạm pháp luật, càng không để Khương Nguyễn phạm tội.



Thời gian trôi qua, mùa khai giảng đến, Tần Viêm muốn đưa Khương Nguyễn đi xem trường đại học, thực ra anh chỉ muốn cô đưa mình đi.

Nhưng hôm nay phải đi thu gom trứng, Khương Nguyễn nói: “Anh Tần Viêm, hôm nay là ngày đầu tiên anh bước vào cuộc sống mới, cũng là bước đầu tiên em tiến tới thành công thông qua việc thu gom trứng, hôm nay rất quan trọng đối với cả hai chúng ta, ngày mai em sẽ đến tìm anh.”

Tần Viêm quay đầu nhìn về phía Tần Ngạo - kẻ khởi xướng mọi chuyện, ánh mắt đầy oán trách. Tần Ngạo làm như không thấy, đạp xe đi trước, “Khương Nguyễn, tôi đợi cô ở ngã tư đường.”

“Đừng đợi đến ngày mai, tối nay em đến, anh dẫn em đi ăn đồ ăn vặt gần trường.”

Khương Nguyễn đồng ý, đạp xe đuổi theo Tần Ngạo.

Tần Viêm cảm thấy hụt hẫng, một mình đi làm thủ tục nhập học.

Anh đã cố ý dừng lại gần trường học một lát, tiệm gà tiềm vàng của Mộ Tuyết Hội đã mở cửa. Có điều, bên cạnh tiệm gà tiềm đã mở thêm một tiệm mì bò và một tiệm cơm trộn, những món ăn mà học sinh yêu thích.

Tiệm là của Tần Viêm thuê, sau đó anh cho thuê lại. Tần Viêm đưa ra công thức và ý tưởng, góp vốn hai phần mười. Người thuê là một cặp vợ chồng làm ăn chân chính, anh tin họ sẽ làm ăn hết sức mình.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 82: Chương 82



Tiệm gà tiềm vàng đang chuẩn bị khai trương thử nghiệm.

Để giúp Hàn Khinh Khinh hoàn toàn từ bỏ Tần Viêm, Mộ Tuyết Hội kể một chuyện cười, nói rằng: “Khinh Khinh, tớ nghe nói Khương Nguyễn đi thu mua trứng gà rồi đấy.”

Không giữ chân Tần Viêm, lại đi buôn trứng gà, thật là không ra gì.

Hàn Khinh Khinh cũng cảm thấy buồn cười, dù cô ta làm thuê, nhưng việc làm quản lý ở tiệm gà tiềm vàng sáng sủa tiện nghi này, quả thực có thể diện hơn nhiều so với việc bán trứng gà.

Hàn Khinh Khinh nói: “Đúng vậy, cùng với anh họ Tần Ngạo của Tần Viêm đi thu mua trứng gà, đây không phải là làm mất mặt Tần Viêm sao? Tần Viêm chắc chắn là tức chết, tớ đã điều tra rồi, Tần Viêm tức giận lắm, hôm nay còn không cho Khương Nguyễn đưa anh ấy đến trường làm thủ tục nhập học.”

Nghe nói đi cùng Tần Ngạo thu mua trứng gà, trong lòng Mộ Tuyết Hội lo lắng không yên, dù Tần Ngạo giờ đang lén lút quen Nhiễm Tiểu Dung, cô ta không quá lo lắng, bởi vì giữa Tần Ngạo và Nhiễm Tiểu Dung có những rào cản khác, khả năng lớn là họ không thể đến được với nhau, nhưng nếu Khương Nguyễn xen vào, dần dần phát triển tình cảm với Tần Ngạo thì rắc rối lớn.

Do sự xuất hiện của Khương Nguyễn, nhiều chuyện đã khác so với kiếp trước, những điều này Mộ Tuyết Hội chỉ có thể chấp nhận một cách bị động, nhưng cô ta không thể chấp nhận việc Tần Ngạo trong kiếp này lại lấy người khác, đó là điều không thể.

Ngay khi nghe nói Khương Nguyễn và Tần Ngạo thường xuyên ở bên nhau, Mộ Tuyết Hội cảm thấy lòng mình loạn như ma.

“Khinh Khinh, tiệm này phiền cậu trông nom, tớ phải đi đến trường để làm thủ tục nhập học.”

“Chờ một chút, Hội Hội.” Hàn Khinh Khinh gọi Mộ Tuyết Hội lại, có điều gì đó khiến cô ta phân vân, muốn nhờ Mộ Tuyết Hội đưa ra lời khuyên, “Tớ muốn đến trường xem Thẩm Thiên Minh được phân vào ký túc xá nào.”

Trong lòng Mộ Tuyết Hội không khỏi cạn lời, Hàn Khinh Khinh thật sự quá ngốc nghếch, nếu trong buổi đính hôn làm rõ mọi hiểu lầm, Thẩm Thiên Minh hôm nay chắc chắn sẽ dẫn cô ta vào trường tham quan.

Mộ Tuyết Hội nhớ lại kiếp trước, sau khi cha tái hôn, cô ta bị Tần Viêm ăn h.i.ế.p đến nỗi đáng thương và bất lực, mới thu hút được sự thương hại của Tần Ngạo.

Vì vậy, để chiếm được trái tim của Thẩm Thiên Minh, vũ khí tốt nhất chính là sự yếu đuối.

Cô ta khuyên: “Khinh Khinh, cậu hãy thử đặt mình vào vị trí của Thẩm Thiên Minh, lần sau gặp mặt hãy xin lỗi trước, chân thành một chút, yếu đuối một chút. Thẩm Thiên Minh rất xuất sắc, ở trường không thiếu người theo đuổi, tốt nhất cậu nên rõ ràng về tình hình của mình, đừng cố chấp nữa.”

Cô ta đã nói hết những gì có thể, Hàn Khinh Khinh có thể nghe vào hay không, cô ta cũng không quản được nữa, tùy vào sự nhận thức của Hàn Khinh Khinh thôi.

...

Khương Nguyễn và Tần Ngạo đến thôn, cô nhìn anh ta, kêu lên ở dọc đường, “Cách này thu gom trứng quá chậm.”

“Không làm thế này thì làm thế nào?”

Khương Nguyễn có ký ức về cuộc sống nông thôn, nói: “Bây giờ đã là chín giờ, lao động của từng nhà đều ở ngoài đồng, hiệu suất quá thấp. Tôi có một cách, chúng ta trước hết đến cối xay ở cổng làng, vừa rồi thấy nhiều đứa trẻ đang chơi ở đó.”

Ở đống lúa của cối xay ngoài cổng làng, có khoảng mười mấy đứa trẻ chưa đến tuổi đi học, Khương Nguyễn phát cho mỗi đứa một viên kẹo hoa quả, nói với chúng rằng đang thu mua trứng gà, để chúng về hỏi mẹ, nhà còn trứng gà để bán không?

Chẳng bao lâu, một vài người phụ nữ từ đồng về mang theo trứng gà đến cổng làng, cũng có trẻ con tự mình cầm trứng đến, giá năm xu một quả, chưa đến một giờ, họ đã thu mua được hơn bảy trăm quả, đủ lượng cho hôm nay.

Lúc này, phía sau đám đông có một cậu bé mang theo một cái xô nhỏ, bên trong là khoảng nửa xô lươn, trọng lượng khoảng hai, ba cân, lẫn trong đó còn có nửa cân cá và nửa cân tôm nhỏ.

Gia đình cậu bé không mấy khá giả, quần áo đều vá chằng vá đụp, nhưng ở nông thôn lúc này, mặc quần áo vá là chuyện quá đỗi bình thường. Khi trở về từ thành phố, trên quần áo Khương Nguyễn cũng còn mảnh vá.

Cậu bé đề phòng Tần Ngạo, hỏi Khương Nguyễn với vẻ mặt buồn bã, “Chị ơi, chị có thu mua lươn này không, nếu chị mua thì em tặng chị cá nhỏ và tôm.”

Khương Nguyễn rất thích ăn cá nhỏ được tẩm bột mì chiên giòn, còn tôm nhỏ xào cũng rất ngon, cô lập tức nói: “Thật sao, vậy chị mua.”

Tần Ngạo vội vàng kéo Khương Nguyễn sang một bên, “Khương Nguyễn, chờ đã.”

Thực ra, lần trước đến thu mua trứng, cậu bé này đã tìm Tần Ngạo để bán một lần, lần đó Tần Ngạo không dám mua, anh ta rất muốn giúp đỡ cậu bé, nhưng tiếc là mình không có khả năng đó.

Anh ta nói: “Việc thu mua lươn và tôm sông ở các làng xóm gần đây đều bị Tuân lão nhị độc quyền, bố của cậu bé này đã đắc tội với Tuân lão nhị, bị ra lệnh cấm ai mua lươn của nhà cậu bé, nếu cô mua sẽ gặp rắc rối.”

Nếu đổi người khác, mấy cân lươn mua thì mua, nhưng nhà cậu bé này không ổn, nếu Tuân lão nhị biết được sau này không buôn bán trứng được nữa.

Khương Nguyễn đã hiểu được quy tắc của thế giới này, thế giới này thực sự cũng có luật của kẻ mạnh, nhưng pháp luật vẫn hoàn chỉnh, cô cảm thấy may mắn vì mình đến từ thời kỳ tận thế, so với đám lưu manh địa phương, sức mạnh cá nhân của cô đủ để tự bảo vệ mình.

Hơn nữa, về việc trả thù, cô càng cảm thấy may mắn khi anh trai mình là một sĩ quan cảnh sát, bố mới của cô đã tái tham gia công việc tại cơ quan chính phủ sau khi phục chức, nhà của anh trai Tần Viêm cũng không phải là người thường, họ không sợ những kẻ lưu manh này.

Vì vậy, cô dám mua lươn.

Khương Nguyễn cúi xuống hỏi cậu bé chỉ mới sáu, bảy tuổi, “Em tên là gì?”

“Chu Bẩm Thăng.” Cậu bé vốn đã tuyệt vọng, lúc này chủ động đưa cái xô qua, “Chị xem, mỗi con lươn này đều trên hai lạng, em chỉ bán mười xu một cân.”

Lươn được bán trên thị trường với giá gần như thịt heo, nhưng lươn lại khan hiếm, bộ phận thủy sản bán với giá khoảng chín mươi xu mỗi cân, giá thu mua là ba mươi xu, họ thu mua với giá năm mươi lăm xu mỗi cân, lợi nhuận từ việc thu mua lươn lớn hơn nhiều so với trứng gà.

Khương Nguyễn quay đầu hỏi Tần Ngạo, “Làng này thu mua lươn với giá quá rẻ.”

Tần Ngạo bất lực giải thích rằng Tuân lão nhị đã độc quyền, không cho phép các tiểu thương khác tham gia, ép giá xuống còn mười lăm xu một cân, khiến người dân trong làng không thấy đáng để đi một chuyến tới thành phố chỉ vì vài cân lươn, đành phải bán cho hắn.

Kiếm tiền bất chính như vậy thật đáng bị trời giáng sét.

Khương Nguyễn đã mua lươn của cậu bé với giá ba mươi xu mỗi cân.

Cô nói: “Làng của các em, cứ năm ngày chị đến một lần, em bắt được lươn thì lần sau cũng bán cho chị nhé.”

Sau khi cân, được ba cân lươn, Khương Nguyễn trả cho cậu bé chín mươi xu, theo thỏa thuận, nửa cân cá nhỏ và tôm được tặng kèm.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 83: Chương 83



Chu Bẩm Thăng vô cùng vui mừng, “Cảm ơn chị, chị có thu mua trứng vịt hoang không?”

“Có chứ.”

Chu Bẩm Thăng nhanh chóng trở lại cùng hơn ba mươi quả trứng vịt hoang, nhưng cậu bé lại khóc, nói với Khương Nguyễn rằng không bán lươn nữa, “Bố bảo, chị mua lươn nhà em, sẽ làm phiền chị.”

Hóa ra bố cậu bé là một người tốt, Khương Nguyễn vỗ vai an ủi, “Về nhà nói với bố em, chị dám mua là chị đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, em tin chị, chị sẽ đảm bảo mọi người ở làng em đều có thể bán được với giá ba mươi xu.”

...

Khương Nguyễn mua lươn, giao cho quán bán mì lươn, đúng lúc quán mì cần thêm lươn, họ mua với giá chín mươi xu mỗi cân, bảo với Khương Nguyễn rằng sau này nếu có thêm hãy mang tới, họ cần khoảng mười cân lươn mỗi ngày.

Thật trùng hợp, Khương Kiến Xuân cũng đang ăn mì tại quán mì lươn này, ánh mắt chị ta nhìn Khương Nguyễn đầy oán hận.

Tần Ngạo nhắc nhở Khương Nguyễn, “Chị gái trước kia của cô kìa.”

“Chị ta ở đây thì sao, chị ta bận tối mắt tối mũi, không có thời gian để cãi vã với tôi nữa.”

Tần Ngạo lo lắng chị gái cô không thể buông bỏ, đem những rắc rối của việc làm mẹ kế hiện giờ đổ lỗi lên đầu Khương Nguyễn, tìm cách gây chuyện với cô.

Sau khi bán hết cá lươn, kiếm được hơn ba đồng từ hơn năm cân, lợi nhuận cao hơn nhiều so với bán trứng, bây giờ lại đúng là mùa thu hoạch cá lươn, Khương Nguyễn không dễ dàng từ bỏ công việc kinh doanh cá lươn này, nói: “Đi thôi, chúng ta đi bán trứng.”

Trứng cũng bán rất chạy, ngoài cổng các nhà máy như nhà máy dệt, nhà máy đường, nhà máy thuốc lá, nhà máy thủy tinh,... đều lần lượt bán, hôm nay ở cổng nhà máy đường, hơn bảy trăm quả trứng chỉ trong hơn một giờ đã bán hết.

Tần Ngạo rất lo lắng, “Khương Nguyễn, Tuân lão nhị thủ đoạn rất tàn nhẫn, gần đây cô nhất định phải cẩn thận.”

“Được, tôi biết rồi, anh giúp tôi tìm hiểu xem Tuân lão nhị thường đến làng Đại Loan thu mua cá lươn vào ngày nào.”

“Việc này tìm hiểu dễ thôi, cô không định gây chuyện đấy chứ?”

Khương Nguyễn nói: “Anh cứ tìm hiểu trước đi.”

Khương Nguyễn một mình đánh bại năm sáu tên côn đồ, rất rõ về sức mạnh của đám lưu manh bất lương nơi này, cô về nhà giao cá và tôm cho bà Hoàng, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy mới, chạy đến cổng trường đại học Luật chờ Tần Viêm.

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, hơn năm giờ đã tan học, Tần Viêm ra khỏi cổng trường, thấy Khương Nguyễn mặc bộ đồ mới, tóc cột một b.í.m đơn giản.

Khương Nguyễn xoay một vòng, cho Tần Viêm xem bộ váy màu xanh nhạt và đôi giày da đen có gót, “Đẹp không?”

“Đẹp.” Tần Viêm hôm nay mặc áo sơ mi màu xám tro và quần đen, trông rất chỉn chu, cả hai đi cùng nhau thu hút nhiều ánh nhìn.

“Em muốn ăn gì?” Tần Viêm hỏi.

Khương Nguyễn nhìn quanh hai bên đường, có mì, cơm trộn, gà hầm... Gà hầm là gì nhỉ? Nghe cũng không tệ, Khương Nguyễn chỉ vào và nói: “Em muốn ăn món gà đó.”

Tần Viêm: … Được thôi, tò mò là tâm trạng bình thường, cửa hàng của Mộ Tuyết Hội mở ra sẽ náo nhiệt một thời gian, nhưng vì ngưỡng cửa thấp, sớm muộn gì cũng sẽ có các cửa hàng cạnh tranh mọc lên.

Khương Nguyễn vừa bước vào cửa hàng thì phát hiện Hàn Khinh Khinh đang viết hoá đơn thu tiền. Cô không để tâm nhưng lại sợ Tần Viêm không vui, liền nói: “Anh Tần Viêm, hay là chúng ta qua bên cạnh ăn cơm trộn nhé.”

“Không cần, ăn gà hầm tiêu đi.”

Tần Viêm gọi một phần lớn, Khương Nguyễn ăn nhiều, không đủ no thì lát nữa có thể đi thử món ăn vặt khác.

Hàn Khinh Khinh suốt quá trình đều không nói gì, chỉ là tay cầm bút hơi run.

Gà hầm tiêu phải chờ khoảng mười mấy phút, nồi sành kích cỡ khá to, bên trong có thêm lát khoai tây, đậu hũ ki, đậu phụ, rau xanh.

Tần Viêm múc cơm cho Khương Nguyễn, hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Khương Nguyễn nếm thử miếng gà và các món phụ, trả lời thật lòng: “Cũng được, chỉ là giá hơi cao.”

Hiện nay số lượng gà nuôi không đủ, không kiểm soát được chi phí, bán rẻ sẽ lỗ, giá cả tự nhiên không thể thấp.

Tần Viêm hỏi: “Hôm nay thu gom trứng gà có thuận lợi không?”

Khương Nguyễn nói thu gom trứng gà thuận lợi, nhưng việc thu lươn gặp chút trục trặc.

“Có cái tên gọi là Tuân lão nhị em chưa từng gặp, em không sợ hắn trả thù, nhưng em lo hắn sẽ trả thù những người nông dân bán lươn cho em, cả các thương nhân mua lươn của em.”

“Việc kinh doanh mua bán lươn có thật sự cần thiết không?” Tần Viêm bắt đầu nghĩ cách giải quyết rắc rối với Tuân lão nhị.

“Em quyết định thu mua lươn của nhà Tiểu Thăng, đã sẵn sàng chuẩn bị đối đầu với Tuân lão nhị.”

Khương Nguyễn nói, “Anh Tần Viêm, anh không cần giúp, em tự mình có thể ứng phó với hắn, anh giúp em phân tích xem, phía nông dân và thương nhân có gặp rắc rối không?”

Tần Viêm nói: “Tuân lão nhị là tay anh chị ở thành phố, không phải bá chủ nông thôn, miễn là em có thể giải quyết được việc tiêu thụ, giá thu mua cao hơn hắn, thì có thể ổn định nguồn hàng. Nhưng nếu em không giữ được kênh phân phối, dân làng sẽ không dám bán lươn cho em, lỡ sau này em không thu mua nữa, họ sẽ rơi vào cảnh giống như nhà Tiểu Thăng, không ai thu mua lươn.”

“Vậy, bây giờ cần ổn định kênh phân phối phải không?”

“Chính là giành thị phần bán hàng từ tay Tuân lão nhị, Nguyễn Nguyễn, em không sợ phiền phức à?”

Chỉ cần có thể kiếm tiền, Khương Nguyễn không sợ phiền phức, “Không sao, để em thử xem sao.”

“Cần anh giúp đỡ không?”

Khương Nguyễn vừa ăn vừa lắc đầu, không thể cứ có vấn đề là tìm Tần Viêm, tìm anh Trường Phong, chỗ nào cũng làm phiền người khác, bản thân mình lại không giải quyết được, thì thà không làm còn hơn.

Cô nói, “Anh cứ tập trung vào việc học, việc thu mua lươn là quyết định của em, em sẽ tự giải quyết vấn đề trước, nếu không giải quyết được, thì em sẽ không thu mua nữa.”

“Được, tiến triển thế nào nhớ báo cho anh.”

Tần Viêm chọn món cay vừa, nhìn Khương Nguyễn ăn mà mồ hôi đầm đìa, anh đi đến quầy lấy một chai nước ngọt, lau mồ hôi trên trán cô, cầm chai nước ngọt gắn ống hút cho Khương Nguyễn uống, thái độ tự nhiên và thoải mái.

Trên đường, gặp sinh viên mới quen hôm nay, anh tự tin giới thiệu Khương Nguyễn là người anh đã đính hôn.

Từ khi vào quán ăn đến khi thanh toán rời đi, Tần Viêm không hề liếc Hàn Khinh Khinh một lần nào.

Trong mắt Tần Viêm, Hàn Khinh Khinh giống như các nhân viên phục vụ khác trong cửa hàng, không cần tránh né, cũng không có sự quan tâm dư thừa, điều này mới thực sự khiến Hàn Khinh Khinh cảm thấy khó chịu.

...

Hàn Khinh Khinh ở cửa hàng một ngày, không đợi được Thẩm Thiên Minh, cô ta không kìm được lại buồn.

Mộ Tuyết Hội tan học cũng quay lại cửa hàng, kiểm tra doanh thu hôm nay, còn xa mới đạt đến kỳ vọng của cô ta, với doanh thu này, sau khi trừ đi tiền thuê nhà, tiền công và chi phí nguyên liệu, không còn lại bao nhiêu.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 84: Chương 84



Mộ Tuyết Hội hơi bực bội, Hàn Khinh Khinh cũng bực bội, nhưng họ bực bội về hai việc khác nhau.

Hàn Khinh Khinh mất hồn nói, “Hội Hội, hôm nay tớ thấy Tần Viêm, anh ấy dẫn Khương Nguyễn đến quán ăn gà hầm tiêu, còn mở nước ngọt cho cô ta uống, tớ chưa bao giờ thấy có chàng trai nào lại cầm chai nước ngọt giơ lên cho người khác uống trong lúc cả hai ăn uống như vậy.”

Tần Viêm dẫn Khương Nguyễn đến quán của mình ăn? Mộ Tuyết Hội cũng cảm thấy ngạc nhiên và hụt hẫng.

Tại sao những điều tốt đẹp của Tần Viêm không thể dành cho cô ta, cô ta là em gái anh trong kiếp trước, nhưng kiếp này thì không.

Nhìn thấy doanh thu không đạt được như kỳ vọng, Mộ Tuyết Hội không giấu nổi vẻ bực bội: “Tần Viêm có quan hệ gì với cậu mà cậu còn nhớ mãi về anh ta?”

“Tớ... tớ chỉ nói một câu thôi mà.” Hàn Khinh Khinh nhớ ra một chuyện, Mộ Tuyết Hội từng nói, bất kỳ tin tức nào liên quan đến Tần Ngạo đều phải báo cho cô ta.

Hàn Khinh Khinh bèn nói: “Hôm nay chị gái tớ đến chơi, bảo là Khương Nguyễn bắt đầu thu mua lươn, chị ấy đưa con chồng đi ăn mì lươn thì thấy, còn nghe được mấy kẻ lưu manh nói muốn cho Khương Nguyễn một bài học. Chúng ta có nên đi cảnh báo Khương Nguyễn một tiếng không?”

Khương Nguyễn đi thu mua lươn ở khu vực xã Đại Loan?

Khu vực đó là sân nhà làm ăn của Tuân lão nhị, kiếp trước hắn có phương pháp làm ăn khá tốt, thủ đoạn cũng khá lạnh lùng, đã từng có một trận đấu khốc liệt với Tần Viêm. Lần này Khương Nguyễn có thể sẽ gặp khó khăn, thậm chí có thể bị đánh gãy chân lần nữa.

Nếu Tần Viêm vì chuyện này mà bị thương, lại tàn phế lần nữa, có lẽ nhà họ Tần sẽ tức giận mà hủy bỏ hôn ước chăng?

Tâm trạng của Mộ Tuyết Hội trở nên tốt hơn, liếc nhìn Hàn Khinh Khinh tỏ vẻ hư tình giả ý với ánh mắt vô vị, “Cậu muốn cảnh báo? Vậy thì cậu cứ đi, cậu nghĩ cảnh báo xong người ta sẽ cảm động để cậu quay về nhà họ Hàn sao? Nếu không chịu từ bỏ thì cứ thử xem.”

Hàn Khinh Khinh chỉ thuận miệng nhắc đến, đối mặt với lời nói mỉa mai của Mộ Tuyết Hội, cô ta thở dài, “Chị gái nói, đã đến lúc để Khương Nguyễn trải qua một chút khó khăn rồi.”

...

Sáng hôm sau, sáng sớm đã dậy để đi thu gà, đến thời gian hẹn mà Tần Ngạo vẫn chưa đến, Khương Nguyễn liền đi tìm. Tần Ngạo nói qua cánh cửa rằng hôm nay có chút việc, bảo Khương Nguyễn đi một mình.

Khương Nguyễn đẩy cửa ra, thấy Tần Ngạo mặt mũi bầm dập, vội vàng hỏi anh ta bị ai đánh, “Chuyện tối qua xảy ra lúc nào, sao anh không đến nhà tôi tìm tôi?”

Đánh nhau sao, không tìm cô thì tìm ai?

Tần Ngạo băng bó kín mít, né tránh, “Đừng la, đừng làm bà nội tôi giật mình, đi đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Tần Ngạo bị mấy tên lưu manh đánh, anh ta không quen biết những kẻ đã đánh mình, nhưng có thể chắc chắn rằng, đó là lệnh của Tuân lão nhị.

Tuân lão nhị không tìm đến mình mà lại đi đánh Tần Ngạo, đó là điều Khương Nguyễn không ngờ tới.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ vì tôi là phụ nữ, Tuân lão nhị không đánh phụ nữ?”

Tần Ngạo thực sự không nhịn được mà trợn mắt, lần trước Khương Nguyễn một mình trói gọn bảy tám tên lưu manh, muốn vả mặt Thẩm Thiên Minh mà gửi đến đồn cảnh sát, tiếng tăm lan xa, Tuân lão nhị đâu phải hạng lưu manh tầm thường, trước khi ra tay hắn có thể không điều tra sao?

Lần này việc thu mua lươn, đụng chạm đến uy tín của Tuân lão nhị, không trừng phạt một trận, sau này hắn làm sao đứng vững ở làng Đại Loan?

Khương Nguyễn biết đánh nhau, hơn nữa anh trai Khương Nguyễn là cảnh sát hình sự, hắn không dễ dàng động vào cô, vậy chỉ còn cách lấy Tần Ngạo ra làm mục tiêu để răn đe.

Sau khi phân tích cho Khương Nguyễn, Tần Ngạo nói: “Tuân lão nhị đánh tôi, một là để cho cô xem, hai là sau khi đánh tôi, bà nội tôi, mẹ tôi, chắc chắn sẽ tìm cô cãi cọ, còn sẽ tìm chú thím kể lể, cô và Tần Viêm đã đính hôn, chúng ta có quan hệ họ hàng, nếu mẹ tôi và bà nội tôi tìm đến bố mẹ nhà họ Hàn của cô, họ cũng sẽ khuyên cô không nên buôn lươn nữa, cô hiểu sự lợi hại của Tuân lão nhị chưa, thôi thì việc thu mua lươn cứ bỏ qua đi.”

“Còn chuyện thu mua trứng gà hôm nay thì sao?”

Tần Ngạo nói: “Tuân lão nhị đã không cho phép tôi tiếp tục thu mua trứng gà ở làng Đại Loan nữa, tôi sẽ tìm chỗ trốn tránh một ngày, cô đi thu mua đi.”

Khương Nguyễn nói: “Vậy anh đừng đi lung tung, tránh để bị đánh nữa, tôi tự mình đi thu mua trứng gà.”

Tần Ngạo lo lắng không yên, không biết Khương Nguyễn có nghe lời khuyên hay không, sau bốn ngày nữa không lẽ cô vẫn còn thu mua lươn?

...

Khương Nguyễn gặp Lương Dũng ở lối ra thành phố, đây là bạn thân nhất của Tần Viêm, cửa hàng đồ cổ là do họ mở chung, tiền mà Tần Viêm mua nhà của nhà họ Khương làm quà đính hôn, đều kiếm được từ cửa hàng đồ cổ.

Khương Nguyễn dừng xe đạp, hỏi: “Anh Dũng, là anh Tần Viêm bảo anh chờ em phải không?”

Lương Dũng kể lại, tối hôm qua, anh Viêm đã đến tìm mình, cho biết đã điều tra rõ thông tin về Tuân lão nhị, bảo anh ta hôm nay đến thông báo cho chị dâu.

Lương Dũng nói: “Anh Viêm tìm người hỏi một chút, năm 76, vì giao dịch mờ ám mà Tuân lão nhị đã phải ngồi tù ba năm, năm ngoái được thả ra đúng lúc cải cách mở cửa, hắn kinh doanh thích độc quyền, lanh lợi xảo trá, may là người này có một điểm yếu, là một người con hiếu thảo, có một bà mẹ già và một em gái cùng mẹ khác cha. Anh Viêm bảo, nếu cô muốn kinh doanh món lươn, đừng cứng đối cứng, hãy bắt tay từ gia đình hắn.”

Trong lòng Khương Nguyễn cảm thấy ấm áp, cô nói: “Em đã bảo anh Tần Viêm chăm chỉ học hành không cần quan tâm đến những chuyện không đâu, nhưng anh ấy vẫn giúp em. Tốt lắm, em biết rồi, anh cũng giúp em nhắc nhở anh ấy, việc học của anh ấy là quan trọng nhất, chuyện của em thứ hai.”

Lương Dũng nghĩ trong lòng, chị dâu này thật sự khác biệt, còn mạnh mẽ hơn Hàn Khinh Khinh nhiều, anh Viêm thật có mắt nhìn người, may mắn thật.

Ở phía bắc thành phố, một khu nhà tạm, nhiều người tụ tập dưới gốc cây đại, xem một cô gái trẻ xoa bóp đầu gối cho người già. Những người này mắc các bệnh phong thấp ở mức độ khác nhau, một số xương còn bị biến dạng, phong thấp vốn khó chữa, họ cũng không có tiền đi bệnh viện, hôm nay có một cô gái trẻ đến, nói sẽ xoa bóp miễn phí cho người già, làm thuốc ngâm chân, không lấy tiền, thậm chí còn tiếp tục làm trong ba ngày liền.

Một số người trẻ nhàn rỗi ở nhà muốn thử ngâm thuốc, nhưng đều bị từ chối, với lý do họ không bệnh, phương pháp ngâm thuốc này chỉ dành cho người già mắc bệnh phong thấp.

Chỉ là số lượng có hạn, ai bệnh nặng nhất sẽ được ngâm.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 85: Chương 85



Mánh khóe này, ban đầu miễn phí vài ngày, sau đó mới bắt đầu lừa đảo tiền bạc.

Một vài bác gái nhìn cô gái trẻ tất bật mang từng thùng thuốc, tổng cộng ba thùng, mùi thuốc trong đó rất nồng, gói thuốc bằng bột dược liệu được bọc trong túi vải, không ai biết bên trong có những vị thuốc nào.

Ai cũng thích đồ miễn phí, chín người già bị phong thấp nặng nhất được chọn, bắt đầu xếp hàng ngâm chân.

Khương Nguyễn nói: “Cháu định mở một tiệm massage, đây là cách tự quảng cáo cho mình. Cháu nói không thu tiền thì sẽ không thu tiền, chờ đến khi các cụ ông, cụ bà này đỡ hơn, ai cần thì có thể đến tiệm của cháu.”

Nói cho cùng cũng chỉ là quảng cáo, những người xung quanh không khỏi nhếch mép.

Bệnh phong thấp đến tay Khương Nguyễn không phải là vấn đề lớn, khả năng đặc biệt của cô từ từ hút bỏ dịch tích tụ, điều trị viêm nhiễm, một số người già sau khi ngâm thuốc một lần đã nói là không còn đau nữa, có thể đi lại một cách nhẹ nhàng.

Đây có phải là điều trị không? Đó giống như là đã tìm người đóng giả để phối hợp diễn kịch, nhưng những cụ già này thực sự là hàng xóm đã sống cùng nhau hàng chục năm.

“Cụ Kiều chắc chắn là đã nhận tiền, chín cụ già này, tôi đoán là họ cũng đã nhận tiền, nếu không sao lại chính xác chọn họ?”

Khương Nguyễn không quan tâm đến những tiếng nói nghi ngờ, mục đích của cô không phải là kiếm tiền từ việc xoa bóp, đây là cuộc chơi giữa cô và Tuân lão nhị.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, Khương Nguyễn đúng hẹn đến ngâm thuốc và xoa bóp cho chín cụ già bị phong thấp nặng, triệu chứng phong thấp của tất cả chín người đều giảm bớt đáng kể, ít nhất họ có thể ngủ một giấc yên bình vào ban đêm, sự phục hồi này không thể giả vờ được.

Gia đình Tuân lão nhị sống ở phía bắc thành phố, hắn kiếm được tiền, vài lần muốn dẫn mẹ và em gái nhỏ chuyển đi, nhưng mẹ hắn nói đã sống chung với hàng xóm hàng chục năm, không muốn chuyển, nên hắn chỉ đành chuyển em gái sang một trường học tốt hơn.

Tuân lão nhị trông có vẻ hung dữ, nhưng thực ra tuổi không lớn, bị tù năm 22 tuổi, năm nay 26 tuổi, mẹ hắn cũng không già, chỉ mới 47 tuổi, 39 tuổi sinh em gái, chỉ là quá vất vả, người 47 tuổi trông như 57 tuổi.

Mẹ Tuân lão nhị lảo đảo mang đến cho con trai một nồi cơm trộn trứng đang nóng trong nồi, xoa xoa đầu gối, những năm trước làm việc giặt quần áo cho người khác, mùa đông giá rét vẫn ngâm mình trong nước suối, chưa đến 50 tuổi đã gần như không thể đi lại bình thường.

Tuân lão nhị đau lòng không thôi, “Con đã hỏi chú Kiều, cô gái đến ngâm thuốc tận nhà đó có bài thuốc không tồi, chú Kiều bảo ông ấy giờ đã có thể đi lại được, mẹ, sao mẹ không đi ngâm thử?”

“Không phải mẹ không muốn xếp hàng đợi đâu.” Thím Triệu không hề trách móc, nói: “Cô gái kia bảo bột thuốc của cô ấy quý giá và khó pha chế, chỉ có thể pha chế được chín phần thuốc thôi.”

“Căn bệnh phong thấp của mẹ nghiêm trọng như vậy, sao lại không được chọn để điều trị nhỉ?”

Trong số chín người già kia, có một nửa không bị nặng như mẹ hắn.

Tuân lão nhị chỉ mới hôm qua thấy cô gái nhỏ đã cướp mất việc kinh doanh lươn của mình, còn tát mình một cái, đang pha thuốc tắm cho người ta ngay trước cửa nhà mình để điều trị bệnh phong thấp, mà hiệu quả còn rất tốt nữa.

Cả thành phố lớn như vậy, cô ta chạy đến ngay trước cửa nhà mình, Tuân lão nhị biết rõ, Khương Nguyễn muốn hắn phải tự nguyện nhường lại việc kinh doanh cho cô ta.

“Mẹ, con đi xin xem, bảo cô ta pha thêm một phần thuốc nữa, chúng ta trả tiền, không lấy của cô ta miễn phí.”

Câu chuyện thuốc quý chỉ có chín phần là lời nói dối, cũng chỉ để lừa những người già này, Tuân Lực không tin.

Làm mẹ biết rõ đức hạnh của con trai mình nhất.

Bà ấy vội vàng khuyên nhủ: “Cô gái nhỏ đó vốn dĩ không lấy tiền, nếu ép cô ấy quá, cô ấy không đến nữa, chân phong thấp của chú Kiều và những người khác sẽ thế nào?”

“Cô gái đó là một đứa trẻ tốt, chú Kiều chỉ có hai đứa con gái, một đứa lấy chồng xa không quan tâm được, một đứa lấy chồng gần nhưng nhà chồng không ra gì, không có tiền đi bệnh viện, cả hai con trai của thím Lưu đều không ra gì, lừa mất nhà của thím Lưu lại không dưỡng già cho thím ấy. Nếu không chữa trị, sau này chỉ có nằm liệt giường đói c.h.ế.t mà thôi. Chín người bạn già kia đều không dễ dàng, nhưng mẹ còn có con mà, con đừng làm khó cô gái nhỏ, kéo theo mấy chú thím khác.”

Tuân lão nhị là một người con hiếu thảo, cũng rất tốt với những hàng xóm đã từng chăm sóc họ mẹ con trước kia, thường xuyên mang thịt rau cá gì đó đến tặng, cô gái nhỏ này có biện pháp, nắm được điểm yếu của hắn, khiến hắn không dám hành động bừa bãi.

Nhưng bệnh phong thấp của mẹ hắn cần phải được chữa trị.

Ngày thứ năm, đến hẹn với Chu Bẩm Thăng thu mua lươn, Khương Nguyễn rủ Tần Ngạo cùng nhau thu mua trứng gà và lươn. Những ngày này, việc thu gom trứng gà đều do Khương Nguyễn đảm nhận, Tần Ngạo sợ bị đánh nên nhắc nhở một cách khéo léo, “Hôm nay cũng là ngày Tuân lão nhị định thu mua lươn.”

Khương Nguyễn đáp, “Đi cùng tôi, anh còn sợ gì, tôi đi chắc chắn là đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”

Tần Ngạo biết cách chuẩn bị của Khương Nguyễn, cô đã chạy đến nhà Tuân lão nhị để giúp mấy người già ngâm thuốc miễn phí, cố tình không chữa trị cho mẹ của Tuân lão nhị, Tần Ngạo cảm thấy mối thù giữa họ và Tuân lão nhị sẽ chỉ càng sâu đậm.

Khi Khương Nguyễn và Tần Ngạo vừa đến làng Đại Loan, mười mấy đứa trẻ cầm theo xô xúm lại, “Chị ơi, chúng em chỉ sợ chị không đến.”

Trước đây cũng có người khác đến thu mua, nhưng sau lần thứ hai họ đã không quay lại.

Lần trước Khương Nguyễn đưa ra mức giá thu mua cao, ba mươi xu một cân, cao gấp đôi so với giá một mươi lăm xu mà Tuân lão nhị đề ra, người lớn bảo trẻ con trong nhà thử xem, dù Tuân lão nhị có tàn nhẫn đến đâu đi chăng nữa, hắn cũng có nguyên tắc, không động đến người già và trẻ con.

Khương Nguyễn cười nói, “Từ giờ đến cuối tháng mười, chị sẽ tiếp tục đến thu mua lươn, hãy cân đi, mỗi cân lươn, chị sẽ tặng các em một viên kẹo hoa quả, bán càng nhiều, tặng càng nhiều.”

Chu Bẩm Thăng những ngày này bắt được chín cân tám lạng sáu, Khương Nguyễn trả cho cậu bé ba đồng theo giá mười cân, cộng thêm mười viên kẹo hoa quả.

Cậu bé mừng rỡ vô cùng, những tháng gần đây lươn trong ao và kênh mương không chỉ nhiều mà còn béo, nếu cứ năm ngày chị gái đến một lần, bán lươn mỗi tháng cậu bé có thể kiếm được mười mấy đồng, trời ơi, thật là nhiều tiền, số tiền này có thể dùng để chữa bệnh cho bố, cậu bé vui mừng khôn xiết.

“Chị ơi, lần sau chị nhất định phải đến nữa nhé.” Lần này Chu Bẩm Thăng tặng miễn phí cho Khương Nguyễn nửa cân tôm khô tự phơi của gia đình mình, “Lần sau chị đến, em sẽ tặng chị nữa.”

“Được, vậy chúng ta cứ thỏa thuận như thế.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 86: Chương 86



Tuân lão nhị thu mua ở cuối làng, một vài người dân sợ Khương Nguyễn không thắng nổi Tuân lão nhị, vẫn bán lươn cho hắn.

Chỉ có khoảng mười mấy hộ gia đình có trẻ nhỏ muốn ăn kẹo trái cây, nên đã bán hết lươn cho Khương Nguyễn. Hôm nay lươn thu hoạch được nhiều, Khương Nguyễn thu mua được một trăm hai mươi cân lươn và hơn năm trăm quả trứng gà.

Sau khi trở về thành phố, Tần Ngạo đi bán trứng gà, còn Khương Nguyễn đi bán lươn. Cô trước tiên cung cấp cho các nhà hàng với giá chín mươi xu một cân, sau đó vẫn còn hơn năm mươi cân, cô đổi cho cục Thủy Sản với giá năm mươi lăm xu một cân.

Hôm nay, việc bán lươn đã kiếm được bảy mươi bảy đồng.

Việc bán trứng gà chỉ kiếm được khoảng mười mấy đồng một ngày, còn phải lo lắng trứng bị va đập hỏng hóc trên đường đi.

Lươn một ngày kiếm được hơn năm mươi đồng, lợi nhuận chênh lệch quá lớn, chẳng trách Tuân lão nhị không muốn từ bỏ kinh doanh lươn.

Sau khi đổi lươn xong cho cục Thủy Sản, Tuân lão nhị bước ra từ cục Thủy Sản, cười rất lịch sự, “Cô bé, hôm nay tôi đã cho thấy sự chân thành của mình rồi đấy, chúng ta nói chuyện nhé?”

Tuân lão nhị, tên thật là Tuân Lực, tên thật của hắn hiện tại ít người gọi.

Hai người ngồi ở quán mì nhỏ đối diện với cục Thủy Sản, mỗi người gọi hai tô mì bò, Khương Nguyễn nhanh tay trả tiền.

“Anh Lực, cảm ơn anh hôm nay đã nhường việc kinh doanh cho tôi, một tô mì bò để tôi mời.”

Khương Nguyễn biết cách giữ mối quan hệ tốt, không đánh người đang mỉm cười. Tuân Lực cũng không thể làm gì cô.

Dọa nạt cô không hiệu quả, anh trai cô là cảnh sát hình sự, cha cô tái chức tại đơn vị của chính quyền thành phố. Nếu cô dựa vào quyền lực của anh trai và cha mình để giành lấy việc kinh doanh lươn, thì dù không muốn cũng phải nhường.

Cô có bố mẹ chồng ở cơ sở nghiên cứu cách xa hàng nghìn dặm, đối tượng của cô, Tần Viêm, đang tham gia huấn luyện quân sự.

Dù huấn luyện quân sự kết thúc, Tuân Lực cũng không dám làm gì một sinh viên đại học, huống hồ trước khi Tần Viêm bị thương, anh đã kinh doanh đồ cổ và ngọc trai, khu phố kinh doanh đó phức tạp hơn nhiều so với nơi này.

Họ có thể mở cửa hàng và kinh doanh thành công, chứng tỏ họ không hề đơn giản.

Cuối cùng còn có bà Hoàng, Tuân Lực có nguyên tắc, không động vào người già và trẻ nhỏ. Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể gây sự với Tần Ngạo đã dẫn dắt Khương Nguyễn vào nghề, vì thế lần trước mới tìm Tần Ngạo.

Tuân Lực nói: “Cô bé, lươn ở làng Đại Loan, tôi có thể để cô thu mua. Nhưng cô có thể thêm một liều thuốc, giúp mẹ tôi điều trị không?”

Khương Nguyễn hỏi: “Anh Lực, nếu tôi không có chút y thuật nào có thể chữa trị bệnh phong thấp cho mẹ anh, anh sẽ ngăn chặn việc kinh doanh của tôi à?”

Tuân Lực cười nói: “Đúng vậy, trong thương trường không có cha con, cô bé đừng quá ngây thơ. Nếu không phải tôi cần cô, tôi sẽ khiến việc kinh doanh thu mua lươn của cô không thể tiếp tục được.”

Khương Nguyễn lại hỏi: “Anh Lực, cục Thủy Sản mỗi ngày có thể xử lý bao nhiêu cân lươn?”

“Khoảng hai ba nghìn cân thôi, họ có đội vận chuyển, gửi đi các nơi, nhu cầu lớn.”

“Vậy anh mỗi ngày có thể thu mua bao nhiêu?”

“Khu vực tôi kiểm soát chỉ gồm một vài làng trong xã Đại Loan, ba ngày thu mua một lần, mỗi lần tối đa là tám, chín trăm cân.”

Làng Đại Loan trong xã Đại Loan là làng có nguồn nước phong phú nhất, sản lượng lươn tương đối cao. Khương Nguyễn một lần thu mua một trăm hai mươi cân, quả thực là cắt miếng thịt trong bát của Tuân Lực.

Khương Nguyễn nói: “Xã Đại Loan tổng cộng có mười một làng, anh Lực thường xuyên thu mua ở bốn làng, tôi không cần anh nhường, tôi giúp anh chiếm lấy những làng còn lại, chúng ta đồng nhất giá cả, tránh chiến tranh giá cả, cùng nhau thu mua thế nào?”

Tuân Lực cười ha ha, “Vậy được, làng Đại Loan tôi nhường cô một tháng, cô hãy giải quyết xong làng Đại Loan trước rồi hãy đến bàn hợp tác với tôi.”

“Được, vậy thì chốt như vậy, tôi còn có một điều kiện kèm theo, anh tìm người đánh Tần Ngạo, nhà nuôi dưỡng tôi trước kia đã nói chuyện này với mẹ Tần Ngạo, bà ấy làm ầm ĩ mấy ngày nay. Anh Lực có thể bồi thường tiền thuốc được không?”

“Chuyện nhỏ.” Tuân Lực nói, “Vậy tôi cũng có một yêu cầu nhỏ, tôi trả tiền, cô có thể thêm một liều thuốc giúp mẹ tôi điều trị không?”

“Không vấn đề gì.”

“Sao cô không đưa công thức thuốc cho tôi, dù thuốc quý hiếm đến mấy tôi cũng có thể tìm cho cô.”

Thuốc là màn khói, khả năng chữa trị đặc biệt là của chính Khương Nguyễn, cô nói: “Anh Lực, công thức mỗi lần đều phải thay đổi, công việc tinh tế này anh không làm được.”

Tần Viêm không thể rời khỏi trường học vì đang trong quá trình huấn luyện quân sự, may mắn là anh vẫn có thể gọi điện thoại.

Quản lý ký túc xá bên kia ngày nào cũng gọi người đến nghe điện thoại, Tần Viêm luôn trong trạng thái chờ đợi, nhưng chưa bao giờ cuộc gọi dành cho mình. Cô nhóc vô lương tâm kia, mỗi lần gặp mặt đều nói nhớ anh, nhưng lại mấy ngày không gọi một cuộc điện thoại nào cho anh.

Lương Dũng đã gọi điện cho Tần Viêm, kể cho anh nghe về những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây.

Tần Ngạo bị đánh, bà nội của anh ta đến tìm Khương Nguyễn để làm ầm ĩ, thậm chí còn làm ầm ĩ tới nhà họ Hàn, nhưng cú vả mặt đến rất nhanh.

Những kẻ côn đồ đánh Tần Ngạo chạy đến bồi thường tiền viện phí, còn thân thiện với Tần Ngạo, nói rằng mọi người chỉ là uống rượu say mà thôi, không có ý gì, tạo nên tình huống khá ngượng ngùng.

Khương Nguyễn sử dụng một liệu pháp thuốc ngâm chân để đổi lấy cơ hội nói chuyện với Tuân lão nhị, đã thỏa thuận xong.

Tuân lão nhị đồng ý nhượng lại việc mua bán ở làng Đại Loan cho Khương Nguyễn, nhưng cô phải tự mình giải quyết mối quan hệ với người dân.

Lương Dũng lo lắng nói: “Ủy ban làng Đại Loan toàn là họ Trình, Tuân lão nhị đã mất không ít công sức mới dẹp yên được họ, giờ đổi người, sợ rằng chị dâu sẽ chịu thiệt.”

Làng Đại Loan và làng Hạ Hà của ông nội Tần Viêm nằm cạnh nhau, nhà họ Trình chính là bá chủ làng, tranh giành đỉnh núi, nguồn nước, hai làng đã từng xảy ra xô xát, làng Hạ Hà chịu nhiều thiệt thòi từ làng Đại Loan.

Tần Viêm suy nghĩ về những ký ức liên quan đến Tuân lão nhị, tìm kiếm cơ hội để phá vỡ tình hình, anh dặn dò Lương Dũng vài câu, bảo anh ta nhanh chóng tìm gặp Khương Nguyễn.

Vừa cúp điện thoại, bạn cùng phòng của anh nhân lúc từ bên ngoài đi vào, đưa cho Tần Viêm một tạp chí Kiến Trúc, chỉ ra ngoài cười nhạo, “Bạn học Lộ bảo mượn cho các bạn trong ký túc xá của chúng ta xem.”

Thực ra, đây chỉ là cách để bạn học Lộ này lấy lòng Tần Viêm.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 87: Chương 87



Tần Viêm liếc nhìn qua một cách lạnh lùng, không nhận tạp chí, bước thẳng đến trước mặt bạn học nữ kia, khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời.

Bạn học Lộ tự nhiên nói: “Chào bạn học Tần, tôi là Lộ...”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Tần Viêm cắt ngang lời cô ta, nghe thêm một từ cũng khiến anh cảm thấy phiền, anh hỏi: “Cuốn sách này là mượn cho ký túc xá của chúng tôi hay chỉ mình tôi?”

“Cả ký túc xá của bạn.” Lộ Tư Tĩnh cười nói.

Tần Viêm nói: “Vậy thì tốt, tôi không đọc cuốn sách này đâu, trước khi khai giảng tôi đã đính hôn rồi, để tránh hiểu lầm, xin bạn học Lộ sau này khi quan tâm đến các nam sinh ở ký túc xá 209, hãy loại trừ tôi ra.”

Lộ Tư Tĩnh cảm thấy xấu hổ và tức giận, cầm tạp chí chạy đi.

...

Buổi tối, Khương Nguyễn đi ăn thịt nướng với Lương Dũng. Lương Dũng nói quầy thịt nướng này là Tần Viêm giúp đặt món, giờ đang vào mùa hè, kinh doanh rất tốt.

Lương Dũng biết cô ăn nhiều, nướng liền một lúc năm mươi xiên thịt cừu, năm mươi xiên xương sụn, cùng với một con cá chép bọc giấy bạc nướng và một ít rau củ.

Thịt cừu được xiên car phần nạc và mỡ nướng, mỗi miếng đều ngập tràn dầu mỡ, rất thơm, Khương Nguyễn liền ăn hết mười xiên trong một hơi.

“Anh Dũng, anh gọi em đến đây, chắc là có chuyện muốn nói đúng không?”

Lương Dũng nói: “Cô cứ không gọi điện cho anh Viêm, anh ấy lo lắng lắm, bảo tôi chuyển vài lời cho cô.”

Lương Dũng có một ưu điểm, giống như Khương Nguyễn, đối với những lời của Tần Viêm không bao giờ tò mò về lý do, cảm thấy anh giỏi như vậy, biết điều gì cũng là đương nhiên.

Lương Dũng chỉ vào một nhân viên mới tuyển của cửa hàng, hỏi: “Cô đoán xem cô ấy bao nhiêu tuổi?”

Nhân viên phục vụ khách hàng một cách nhiệt tình, nhưng những nếp nhăn trên khuôn mặt không thể che giấu nổi, Khương Nguyễn nói: “Em ở làng thấy nhiều rồi, phụ nữ càng sống chung với chồng và nhà chồng không thấu hiểu, già càng nhanh hơn, trông chị ấy như ba mươi mấy tuổi, nhưng thực tế chỉ khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi thôi.”

Lương Dũng giơ ngón tay cái lên, “Cô ấy năm nay hai mươi lăm, từng là người yêu của Tuân lão nhị. Sau khi Tuân lão nhị đi tù, cô ấy lấy chồng, hiện tại chồng cô ấy là người mua hàng cho nhà hàng quốc doanh, mẹ chồng làm phục vụ, chị chồng làm phụ bếp, nhưng không có một đầu bếp nào, muốn mở nhà hàng nhưng không có kỹ thuật, cho rằng quán nướng của tôi không cần kỹ thuật, gia đình chồng muốn cô ấy đến học lén.”

Khương Nguyễn: ... “Vậy mà anh vẫn để cô ấy đến làm việc ở quầy hàng của mình à?”

Lương Dũng cười nói: “Do anh Viêm sắp xếp, chắc chắn có lý do của nó, tôi không cần phải hỏi.”

Khương Nguyễn ghi nhớ kỹ vẻ ngoài của người đó, cá chép nướng đã được mang ra, thịt cá chép dưới lớp giấy bạc mềm và thơm, nước sốt là bí quyết đặc biệt, gần như mỗi bàn đều gọi món cá chép nướng này.

Cá chép có nhiều xương, cô chậm rãi ăn hết nửa con cá mới hỏi: “Có điều gì về Trình Xuân Anh này cần phải chú ý không?”

Lương Dũng nói: “Năm 76, Tuân Lực và chồng hiện tại của Trình Xuân Anh đã lén lút buôn bán thực phẩm phụ, bị tố cáo, kết quả là nhà của Tuân Lực bị bác cả chiếm đoạt, đối tác kinh doanh của anh ta cưới Trình Xuân Anh, thậm chí còn được giới thiệu vào Đại học Công Nông Binh, bây giờ được phân công làm công tác mua sắm tại nhà hàng quốc doanh, cô đoán xem, người tố cáo Tuân Lực buôn lậu là ai?”

Không cần phải nghĩ, ai được lợi nhiều nhất thì người đó đáng nghi nhất, gia đình bác cả Tuân Lực, đối tác kinh doanh cưới Trình Xuân Anh, thậm chí cả Trình Xuân Anh cũng nằm trong số nghi vấn.

“Chồng Trình Xuân Anh đáng nghi ngờ nhất, tố cáo đối tác của mình, lợi dụng khi Tuân Lực bị tù để cưới người yêu của anh ta.”

Lương Dũng nói: “Anh Tần Viêm đoán, là nhà họ Trình và nhà họ Lộ cùng nhau tố cáo.”

Khương Nguyễn có chút ngạc nhiên, “Tuân Lực trả thù nhà họ Trình ở làng Đại Loan bằng cách ép giá mua lươn, nhưng tại sao lại không trả thù gia đình nhà chồng Trình Xuân Anh?”

Lương Dũng giải thích: “Tuân Lực tôn trọng Trình Xuân Anh, sợ rằng cô ấy sẽ gặp khó khăn hơn nếu trả thù gia đình nhà chồng.”

“Anh ta vẫn còn tình cảm với Trình Xuân Anh?” Khương Nguyễn không thể tin được, “Em thì không, ai hại em, em không đạp xuống hố nhưng mà tuyệt đối sẽ không giúp họ.”

Lương Dũng: “Đàn ông mà, luôn ôm ấp chút tình cảm, Trình Xuân Anh là cái gai trong lòng Tuân Lực, rút ra thì đau, không rút ra càng đau hơn, nhưng người khác không được phép làm tổn thương Trình Xuân Anh. Chia sẻ những thông tin này với cô để cô biết, cô làm gì với nhà họ Trình đều được, nhưng đừng làm tổn thương đến Trình Xuân Anh.”

Khương Nguyễn gật đầu liên tục, “Em hiểu rồi.”

Khương Nguyễn và Trình Xuân Anh không có lý do gì để phải giao tiếp với nhau, nhưng lại có người muốn thông qua việc hạ bệ Trình Xuân Anh để nịnh bợ Tuân Lực.

Mộ Tuyết Hội trùng sinh, tự nhiên biết được thành tựu mà Tuân Lực sẽ đạt được trong tương lai là bao la. Cô ta cho rằng Tuân Lực ghét cay ghét đắng Trình Xuân Anh, sau khi ra tù, đối tượng lại đi lấy kẻ đã tố cáo mình, làm sao có thể không báo thù mà vẫn là đàn ông được?

Cô ta quyết định giúp Tuân Lực báo thù. Những ôn lớn trong tương lai này, cô ta sẽ từng người một kéo vào phe mình.

Cô ta viết một bức thư nặc danh, trong thư nói với Lộ Tại Cường rằng vợ anh ta đã kết hôn bốn năm mà chưa có thai là bởi vì cô ta luôn lén lút uống thuốc tránh thai. Đêm đó, Lộ Tại Cường đã đánh Trình Xuân Anh, tra hỏi cô ta, Mộ Tuyết Hội lén lút chạy đến nghe ngóng.

Cảnh tượng thật đáng thương, cô ta không dám nghe lâu, nghe một chút rồi vội vàng bỏ chạy.

Nghe thấy tiếng nức nở đau khổ của Trình Xuân Anh, Mộ Tuyết Hội cảm thấy hơi hoang mang, nhưng nghĩ lại, nếu Lộ Tại Cường không phải vì thích đối tượng của Tuân Lực, làm sao lại đi tố cáo hắn đầu cơ trục lợi.

Nói cho cùng, Trình Xuân Anh cũng chỉ là kẻ đồng lõa, cô ta không hỗ trợ người yêu làm chứng, ngược lại còn đi lấy kẻ đã tố cáo.

Vậy nên, khiến Trình Xuân Anh phải đau khổ, có lẽ cũng được coi là gián tiếp giúp Tuân Lực, phải không?

Tuân Lực đã nhượng lại việc kinh doanh thu mua lươn của làng Đại Loan cho Khương Nguyễn, nhưng Khương Nguyễn có thể thu mua toàn bộ không phải dễ dàng gì. Bởi vì, nhà họ Trình trong ủy ban làng từ lâu đã thèm muốn lợi nhuận từ việc thu mua lươn, chỉ vì sợ hãi Tuân Lực nên không dám cướp đoạt.

Giờ đây, khi Khương Nguyễn tiếp quản, họ bắt đầu tìm cách cô lập, cạnh tranh, muốn loại bỏ Khương Nguyễn.

Nhà họ Trình đã sắp xếp cho Trình Tân Vượng trong dòng họ cạnh tranh với Khương Nguyễn, yêu cầu dân làng giao lươn cho họ, sau khi bán ở thành phố xong, sẽ quay về chia lợi nhuận cho mọi người.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 88: Chương 88



“Tôi thu mua với giá ba mươi lăm xu một cân, lão Trình, anh là người của dòng họ Trình, làm sao có thể để người khác thu mua lươn được.”

Khương Nguyễn nói: “Trình Tân Vượng, tôi nghe nói gia đình anh có chút mâu thuẫn với Tuân lão nhị, tôi muốn nhắc nhở mọi người một câu, dù lươn của anh được thu mua nhưng cũng không chắc đã bán được.”

Trình Tân Vượng cười, “Anh rể tôi là chủ nhiệm của nhà hàng quốc doanh, quản lý mua sắm của vài nhà hàng, việc này đối với anh ấy mà nói chỉ là chuyện nhỏ.”

Khương Nguyễn đáp lại, “Vậy trước đây thì sao, lươn của làng anh bị ép giá xuống mười lăm xu một cân, người nhà họ Trình của anh đã đóng góp không nhỏ đâu, lúc đó tại sao anh không nhảy ra mà thu mua với giá ba mươi lăm xu một cân?”

Lúc đó, nhà họ Trình sợ Tuân lão nhị trả thù, không dám đứng ra, để mặc dân làng bị Tuân Lực ép giá. Bây giờ Tuân Lực nói không thu mua nữa, họ lại nhảy ra, trong làng có không ít người coi thường sự nhu nhược của nhà họ Trình.

Mặc dù vậy, nhưng vì giá năm xu một cân, mười cân có thể mua được nửa cân đường, những hộ nhà họ Trình vẫn giao lươn cho Trình Tân Vượng.

Hôm nay, Chu Bẩm Thăng mang theo tám cân lươn, phía sau còn có một nhóm trẻ con, cậu ấy nói: “Bố em nói chị là người thật thà, lần đầu tiên không ăn chặn đám trẻ con bọn em, bảo em giao lươn cho chị.”

“Chị ơi, lươn của em là tự mình bắt đấy, em cũng giao cho chị, em muốn kẹo trái cây.”

Đứa trẻ này tổng cộng chỉ bắt được hai cân lươn, Khương Nguyễn nhìn thấy nhà nó có bốn đứa trẻ, mỉm cười đưa cho nó bốn viên kẹo.

Hôm nay, cô thu mua được hơn 170 cân lươn, còn Trình Tân Vượng thu được hơn 130 cân. Anh ta đắc ý lắm, đi xe đạp vào thành phố.

Khương Nguyễn và Tần Ngạo còn phải thu mua trứng gà.

Khi thu mua trứng gà, Tần Ngạo nói với Khương Nguyễn: “Cô biết không, tối qua chị của Trình Tân Vượng bị anh rể đánh.”

Khương Nguyễn đang lót rơm cho trứng gà, dừng lại hỏi: “Thế anh biết nguyên nhân không?”

Mẹ của Tần Ngạo thích hóng chuyện, sáng nay đi chợ mua rau cải giá rẻ, nghe người ta nói, về nhà kể lại cho mọi người nghe.

Anh ta nói: “Không biết ai mà thiếu đạo đức thế, viết thư nặc danh nói với Lộ Tại Cường rằng vợ anh ta cố tình uống thuốc tránh thai bốn năm không có thai, vì vậy mới bị đánh.”

Khương Nguyễn cũng không đoán ra được là ai, dù sao cũng là người biết chuyện. Nhưng việc tố cáo nặc danh này, hoặc là để trả thù hoặc là muốn lấy lợi, tra xem kẻ thù của Trình Xuân Anh rốt cuộc có ai hưởng lợi không, là có thể xác định được người tố cáo.

Khương Nguyễn nói: “Tôi sẽ hỏi anh Tần Viêm sau, có thể anh ấy sẽ đoán ra ai là kẻ lo chuyện bao đồng.”

“Làm sao cậu ấy biết được?” Tần Ngạo nói: “Tôi nghi là do Tuân lão nhị tố cáo, có vẻ như anh ta vẫn còn hận thù gia đình người yêu cũ.”

Khương Nguyễn: “Không có chứng cứ đừng có mà đoán mò, tin đồn lan truyền ra ngoài sẽ trở thành sự thật đấy.”

“Biết rồi, cô nói chuyện kín đáo, người khác tôi cũng không nói.”

Hai người tiếp tục đi giao lươn, vừa vặn thấy Trình Tân Vượng mang theo khuôn mặt bầm dập đến cục Thủy Sản. Người phụ trách cục Thủy Sản, sau khi nhận được lời nhắn từ Tuân Lực, đã không nhận lươn của Trình Tân Vượng.

Trình Tân Vượng mới biết rằng việc thu mua lươn không đồng nghĩa với việc có thể bán được, anh ta né tránh Khương Nguyễn, ủ rũ cúi đầu chạy đi.

Tần Ngạo rất tò mò, đưa cho người phụ trách cục Thủy Sản một gói thuốc lá, hỏi: “Anh Thủy, anh rể của anh ta không phải làm ở nhà hàng quốc doanh sao? Vậy mấy cân lươn kia cần gì phải bán cho cục Thủy Sản?”

Anh Thủy kể lại tin đồn vừa nghe được, “Trình Tân Vượng là một kẻ ngốc, đi đánh anh rể của mình, nhà hàng quốc doanh tự nhiên không chịu nhận lươn của anh ta.”

Em vợ đánh anh rể, tự nhiên là vì nghe nói anh rể đã đánh chị gái, không thể không nổi giận muốn đứng ra bảo vệ chị gái.

Tần Ngạo không khỏi đánh giá cao anh ta, “Tôi cứ tưởng nhà họ Trình đều là loại bán con gái để tìm vinh hoa.”

Khương Nguyễn nhìn Trình Tân Vượng ở xa, lê từng bước, ngay cả xe đạp cũng không thể điều khiển, không biết anh ta có thể bán được lô lươn hơn một trăm cân không?

Khương Nguyễn bảo Tần Ngạo đi bán trứng, cô không đi nữa, nói, “Bán xong trứng, anh qua nhà tôi nói với bà Hoàng một tiếng, tối nay tôi về muộn một chút.”

“Cô định làm gì?”

“Tôi đi xem Trình Tân Vượng.”

“Được rồi Khương Nguyễn, chuyện không của mình đừng xen vào, Tần Viêm tập quân sự một tháng, tôi đã hứa sẽ trông nom cô cho cậu ấy.”

Khương Nguyễn: “Tự anh cũng đã nói, chuyện không phải của mình thì đừng xen vào, đừng quản chuyện của tôi, phong cách làm việc của tôi và các anh không giống nhau, cách của các anh tôi học không được, phong cách làm việc của tôi, các anh cũng đừng nói.”

...

Trong chợ, Trình Tân Vượng không dám g.i.ế.c lươn, ai lại mua lươn sống về chứ, sợ c.h.ế.t đi được, vì vậy đến giờ vẫn chưa bán được cân nào.

Chị gái của anh ta nghe nói, mang bữa trưa đến thăm, đưa hộp cơm tới, “Ăn trưa trước đi.”

Gương mặt Trình Tân Vượng vẫn còn đau, mở hộp cơm ra, mùi không phải là tay nghề của chị gái, là chị ta mua từ nhà hàng.

Anh ta nghe mấy bà lão nói chuyện, thằng súc sinh Lộ Tại Cường đó, vì một lá thư nặc danh đã đánh chị gái đến c.h.ế.t đi sống lại.

Trình Tân Vượng nói: “Chị, sao chị không giải thích?”

Trình Xuân Anh cười tự giễu, “Giải thích cái gì, chị vốn dĩ đang uống thuốc tránh thai.”

Trình Tân Vượng năm nay hai mươi, chị gái lấy chồng năm anh ta mười sáu, những chuyện năm đó anh ta không hiểu, bây giờ cũng đã hiểu, anh ta hỏi: “Chị, những năm qua chị sống không hạnh phúc phải không, thực ra chị không muốn lấy Lộ Tại Cường phải không?”

Mọi người trong nhà đều nói chị gái may mắn, có thể lấy được chồng trong thành phố, ở lại thành phố hưởng phúc.

Trình Xuân Anh ngẩn ngơ tự hỏi, “Hạnh phúc là gì nhỉ? Có người chỉ cần no bụng là thấy hạnh phúc, có người cả gia đình quây quần bên nhau là hạnh phúc. Chị ăn no, mặc ấm, trong mắt một số người, đó cũng là hạnh phúc chăng?”

Chị gái nói như vậy, tự nhiên là đang không hạnh phúc rồi.

Trình Tân Vượng đột nhiên nắm chặt đũa, gắp vội vài miếng cơm, nghẹn đến nỗi một lúc lâu sau mới thở được. Anh ta không cam lòng nói: “Tất cả tại ông bà nội, cứ bắt bố mẹ ép chị phải lấy chồng, cuối cùng lợi ích đều rơi vào tay nhà bác cả.”

Em trai ăn xong, Trình Xuân Anh dọn hộp cơm, nói: “Em không phải là người làm ăn, lần này bán hết lươn rồi thì sau này đừng thu mua nữa.”



Khương Nguyễn chờ Trình Xuân Anh đi rồi, mới chạy đến chỗ Trình Tân Vượng.

Trình Tân Vượng vì chuyện của chị gái, chuyện lươn mà không vui, khó chịu nói: “Cô đến để chế nhạo tôi à?”

Khương Nguyễn: “Anh bán như vậy không xong đâu, mang xô theo tôi.”

“Hừ, tôi không đi đâu, chắc chắn cô có ý đồ xấu.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 89: Chương 89



Khương Nguyễn không nói nhiều, cầm xô lươn đi thẳng đến quầy bán thủy sản, nói với một chị bán cá: “Chị ơi, em và em trai từ làng Đại Loan đến, mượn chỗ của chị bán lươn, em sẽ giúp chị bán luôn cá, chị xem có được không?”

Mặt hàng không xung đột, chị ấy nói: “Được thôi, em bán lươn không ảnh hưởng đến việc chị bán cá, cứ bán đi.”

Khương Nguyễn bắt đầu rao bán: “Lươn tự nhiên, tự tay bắt từ đồng đây, giá bảy mươi lăm xu một cân, giá như thịt heo, bổ dưỡng hơn thịt heo, gia đình có trẻ nhỏ nên mua một cân về bồi bổ cho con, g.i.ế.c sẵn luôn.”

Với cách rao bán như vậy, việc kinh doanh cũng khá tốt, Khương Nguyễn bận rộn đến nỗi không kịp thở, quay đầu nhìn thấy Trình Tân Vượng đang ngơ ngác nhìn cô.

Cô bất lực nói: “Bận rộn như vậy rồi, anh cân hàng tính tiền đi.”

Trình Tân Vượng tỉnh lại, bắt đầu tất bật. Anh ta không hiểu, tại sao một đối thủ như Khương Nguyễn lại giúp anh ta bán lươn?

Số lượng lươn quá nhiều, chỉ bán được một nửa vào buổi chiều, đến giờ tan tầm vẫn còn một đợt người mua hàng.

Kỹ năng sử dụng d.a.o của Khương Nguyễn thật sự xuất sắc, cô cũng giúp chị gái bên cạnh xử lý cá của mình thành những lát cá đẹp mắt, tất cả lươn được sơ chế sẵn.

Đến bảy giờ tối, lươn đã bán hết, cá của chị bên cạnh cũng bán được phần lớn, chỉ còn lại nửa cân lươn. Khương Nguyễn đã sơ chế sẵn, tặng lại cho chị gái, một cử chỉ đền đáp tự nhiên, để đáp lại, chị gái cũng tặng cho cô một cân cá lẫn.

Hơn 130 cân lươn, giá 75 xu một cân, sau khi trừ đi các khoản làm tròn, hôm nay chính xác bán được 100 cân, lợi nhuận ròng là 53 đồng, trừ đi chi phí 47 đồng.

Đây là lần đầu tiên Trình Tân Vượng kiếm tiền từ việc kinh doanh, một ngày thu nhập bằng một tháng lương của anh rể, anh ta cảm thấy rất phấn khởi, chẳng trách vì sao những người bán hàng rong kia không thích khoe khoang, họ đều chăm chỉ làm giàu một cách lặng lẽ.

Nhưng anh ta biết rõ, nếu không có Khương Nguyễn, anh ta sẽ không thể bán được lươn.

Trình Tân Vượng lấy ra một tờ năm đồng, cảm thấy hơi keo kiệt, liền thêm một tờ nữa, tổng cộng là mười đồng, nói, “Đây là tiền của cô, cảm ơn cô.”

Khương Nguyễn thoải mái nhận lấy, nói, “Anh không phải là người làm ăn, đừng tiếp tục kinh doanh thu mua nữa, suy nghĩ xem cái gì phù hợp với anh rồi hãy quyết định.”

“Tôi sẽ về nhà bây giờ,” Trình Tân Vượng nói, “Lần sau tôi sẽ không tranh giành lươn với cô nữa.”

“Làng anh có điện thoại chứ?” Khương Nguyễn hỏi.

“Có.” Có một máy điện thoại được lắp đặt ở ủy ban làng.

Khương Nguyễn đưa cho anh ta thẻ điện thoại của mình, dẫn anh ta đến quầy điện thoại, nói, “Anh gọi điện về nhà đi, đi đường ban đêm quá nguy hiểm, ở lại thành phố một đêm, sáng mai hãy về.”

Việc ở lại nhà khách rất đắt đỏ, mà vì anh ta không chuẩn bị qua đêm ở thành phố nên không có thư giới thiệu, không thể ở nhà khách.

Khương Nguyễn nói, “Anh cứ gọi đi, tôi sẽ giúp anh tìm chỗ ở, tôi đã giúp anh bán lươn đến tận bây giờ, nếu anh gặp chuyện không may trên đường về ban đêm, gia đình anh không đến tìm tôi sao? Anh không thể đi vào ban đêm được.”

Không phải ai cũng có thể một mình chống lại mấy người như cô được, vì an toàn, tốt nhất là chờ trời sáng mới quay về.

Sau khi trừ đi tiền hàng cần trả cho người dân trong làng, Trình Tân Vượng vẫn còn trong tay bốn mươi ba đồng, đủ để qua đêm.

Anh ta định sáng mai gửi cho chị gái hai mươi đồng, đã gọi điện về làng nhờ người ta đến nhà báo tin, anh ta sẽ về nhà vào sáng mai.

Khương Nguyễn cũng muốn gọi điện, bảo Trình Tân Vượng đợi một chút, “Tôi sẽ gọi điện cho anh Tần Viêm hỏi chuyện nhà anh, sau đó sẽ dẫn anh đi tìm chỗ trọ.”

“Người gọi là anh trai của cô làm sao biết chuyện nhà tôi?”

“Đừng có làm ồn, tôi sẽ nói với anh sau.”

Ở đầu dây bên kia, Tần Viêm đang trong phòng tắm của ký túc xá tắm rửa, quá trình huấn luyện quân sự khiến anh muốn tắm vài lần một ngày. Một người bạn cùng phòng đứng ngoài cửa phòng tắm gọi, “Tần Viêm, có điện thoại của cậu đấy, một cô gái.”

Nếu có cô gái gọi đến đây, chắc chắn chỉ có thể là Khương Nguyễn. Tần Viêm đã mong chờ từ lâu, vội vàng rửa sạch bọt, mặc quần áo đi xuống. Cuộc gọi đã bị cắt, nhưng bảo vệ ký túc xá đã ghi lại số điện thoại, bảo anh gọi lại.

Anh gọi lại, bắt máy là một một người đàn ông.

...

Khương Nguyễn mua bánh bao nướng đem đến, Trình Tân Vượng mới nói vài câu với người đối diện thì cô đã lấy điện thoại, là anh Tần Viêm gọi lại.

Tần Viêm nghe người đàn ông bên kia điện thoại nói Khương Nguyễn đi mua bánh bao, bây giờ đã hơn bảy giờ, anh hỏi, “Lúc này chưa ăn tối à?”

Dù rất muốn biết người đàn ông lạ mặt nãy giờ nghe điện thoại là ai, nhưng việc hỏi ra sẽ làm mất đi lòng tin, anh chờ Khương Nguyễn tự nói, thực ra không nói cũng không sao, anh tin tưởng Khương Nguyễn.

Khương Nguyễn nói, “Em giúp Trình Tân Vượng bán lươn cả buổi chiều, bán xong mới gọi điện cho anh, lát nữa sẽ dẫn anh ta đến nhà Tần Ngạo.”

Khương Nguyễn kể lại việc làng Đại Loan thu mua lươn, rồi nói:

“Tuân Lực đã nhắc nhở người của cục Thủy Sản không thu mua lươn của anh ta, anh ta lại đánh chồng chị gái mình. Em thấy chàng em vợ này làm cũng khá đấy, dù cạnh tranh với em trong việc thu mua lươn, nhưng kinh doanh vốn dĩ có sự cạnh tranh, nếu có thể kéo đối thủ cạnh tranh về phía mình thì tốt hơn là đối địch. Em giúp anh ta bán hết lươn tồn kho, chắc chắn anh ta biết ơn em lắm. Giải quyết được một kẻ thù, em làm cũng tốt lắm đúng không?”

Tần Viêm nói: “Trình Tân Vượng có đang nghe ở bên cạnh không?”

Trình Tân Vượng đang ngồi xổm bên lề đường ăn bánh bao, Khương Nguyễn gật đầu nói: “Em làm việc minh bạch, giúp anh ta bán lươn chỉ để anh ta biết ơn, muốn cho anh ta nghe thấy, không vì mục đích gì cả, tại sao phải mất nửa ngày để giúp anh ta bán hàng, phải không?”

Tần Viêm bị sự chân thật của cô làm cho bật cười, như vậy cũng tốt, Trình Tân Vượng sẽ không hiểu lầm mà thích Khương Nguyễn.

Đàn ông khi ở trong thời kỳ khó khăn, rất dễ bị cảm động, nhất là khi đối phương lại là cô gái trẻ đơn thuần và xinh đẹp.

Tần Viêm nói: “Người xấu nhất ở làng họ Trình chính là gia đình bác cả của Trình Tân Vượng, ông ta cũng muốn kinh doanh mua bán lươn, nhưng sợ Tuân Lực trả thù, nên đã đẩy tên ngốc nghếch Trình Tân Vượng ra thử nước.”

Ra là vậy, Khương Nguyễn hỏi: “Vậy anh phân tích xem, ai là người viết thư nặc danh nói với Lộ Tại Cường rằng vợ anh ta không muốn sinh con nên dùng thuốc tránh thai, chắc chắn là người biết sự việc này, phải không?”

Kiếp trước, Tần Viêm và Tuân Lực từng cạnh tranh trong kinh doanh, đã điều tra mối quan hệ của những người liên quan đến Tuân Lực, tình cờ biết được người yêu cũ của anh ta, Trình Xuân Anh.

Trình Xuân Anh luôn không thể sinh con, chồng cô ta có người tình bên ngoài, người tình này sinh được một trai một gái, kiếp trước chưa bao giờ nghe nói Trình Xuân Anh cố ý dùng thuốc tránh thai.
 
Back
Top Bottom