Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 60: Chương 60



Thẩm Ngọc Trân khá sợ Tần Viêm, anh và bố anh đều tuấn tú, nhưng bà ta luôn cảm thấy cậu bé này có chút u ám, không một tiếng động cũng khiến người ta rùng mình.

Rõ ràng anh chỉ đang chơi với Đại Bảo và Tiểu Bảo, nhưng Thẩm Ngọc Trân lo sợ anh cho hai đứa trẻ kẹo có độc, trong khi Đại Bảo và Tiểu Bảo lại thích anh, liên tục gọi anh trai, anh trai.

Khương Nguyễn dẫn Đại Bảo và Tiểu Bảo đến cửa hàng nhỏ ở ngã tư mua đồ ăn vặt.

Tần Viêm thẳng thắn nói: “Con đường mà mẹ Mộ Tuyết Hội chỉ cho bà không phải là con đường tốt, chỉ khiến danh tiếng của bà trong viện nghiên cứu bị hủy hoại, hơn nữa gia đình chồng bà sẽ không cho phép bà đưa các con đi xa hàng nghìn dặm, ai sẽ chăm sóc các con, các con sẽ thân thiết với ai, đến khi bà tái giá không được, xám xịt trở về, Đại Bảo và Tiểu Bảo có lẽ sẽ không nhận ra bà nữa.”

“Đàn ông ở viện nghiên cứu không phải đều đã kết hôn hết, cậu dựa vào cái gì mà nghĩ tôi không tái giá được.”

Tần Viêm chế nhạo: “Như vậy cũng được, miễn là bà tránh xa bố tôi một chút, tôi thấy bà đối xử với Đại Bảo và Tiểu Bảo quả thực không tồi, thật sự đến nhà tôi, không sợ tôi dùng thời gian mười mấy năm, dạy Đại Bảo và Tiểu Bảo thành đứa vô dụng sao?”

Thẩm Ngọc Trân tim đập thình thịch, bà ta làm sao không nghĩ đến điều này chứ?

Bà ta nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Cậu có thể giới thiệu cho tôi đối tượng tốt nào à?”

“Mộ Vĩnh Vọng, bác sĩ Mộ.”

“Nhưng ông ấy là chồng cũ của bạn thân tôi mà.”

Tần Viêm lạnh lùng cười, “Bà không từ thủ đoạn ra tay với đồng nghiệp của chồng quá cố, còn quan tâm gì đến chồng cũ của bạn thân? Bác sĩ Mộ ly hôn vì vợ ngoại tình, nhưng ông ấy không bắt vợ cũ phải rời đi không một xu dính túi. Đàn ông tốt bụng như vậy không nhiều đâu. Sếp trực tiếp của ông ấy ở đơn vị là Liêu Xuân Hưng, đã bị sa thải, không bao lâu nữa bác sĩ Mộ sẽ được thăng chức. Ông ấy chỉ có một cô con gái, sắp thi đại học, cơ hội như vậy nếu không nắm bắt, sợ rằng sau kỳ thi đại học sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Nhưng bác sĩ Mộ thấp quá, không đến một mét bảy.”

Tần Viêm cười, “Bà rốt cuộc đang tìm người đẹp trai hay là người có kinh tế phù hợp? Với tình hình hiện tại của bà, tìm một người đàn ông coi Đại Bảo và Tiểu Bảo như con đẻ để tái hôn, mới thực sự là có lợi.”

Tần Viêm chỉ tìm Thẩm Ngọc Trân một lần, sau đó Khương Nguyễn theo dõi bà ta hai ngày, trở về nói với Tần Viêm rằng hai con trai của Thẩm Ngọc Trân bị cảm cúm, lần này không tiết kiệm tiền đi trạm y tế mà là đến bệnh viện thành phố, bác sĩ Mộ ký giấy nhập viện, chạy ngược chạy xuôi giúp bế bọn trẻ.

Khương Nguyễn cảm thán: “Bác sĩ Mộ thật tốt.”

“Đúng vậy, tôi đã tìm cho ông ấy một người vợ xinh đẹp, bù đắp cho việc không có con trai, ông ấy nên cảm ơn tôi.”

Khương Nguyễn: “…” Anh Tần Viêm đối xử với kẻ xấu có thể ác hơn, nhưng anh ấy không hại người tốt. Có điều trong lòng Khương Nguyễn, không quan trọng Tần Viêm là người tốt hay xấu, cô vẫn sẽ giúp anh.



Kết quả kiểm tra định kỳ tại trường Trung học Số 2 đã được công bố, Tần Viêm đạt top ba mươi toàn trường, Tần Chính Khanh rất vui mừng, thành tích này nếu được duy trì, việc vào đại học bình thường không thành vấn đề, ông ấy còn bàn bạc với vợ, nếu Tần Viêm đậu đại học, sẽ thuê một nam y tá để đỡ Tần Viêm đến trường.

Miêu Thục Phương vừa mừng vừa lo, nói rằng Tần Viêm tự trọng cao, anh muốn thi đại học để chứng minh bản thân có thể đậu, nhưng không nhất thiết muốn ngồi xe lăn để đến trường.

Tần Viêm nhéo nhéo đôi chân, cảm giác ở chân anh ngày càng kéo dài hơn. Vì một số lo lắng, anh không nói với bố mẹ, một là không muốn Mộ Tuyết Hội biết ngay từ bây giờ, hai là sợ không đứng dậy được làm bố mẹ thất vọng. Anh dựa vào bàn học và từ từ đứng dậy, bây giờ với sự hỗ trợ của đôi tay, anh có thể đứng được khoảng một phút.

Khương Nguyễn nói cần phải tập luyện nhiều hơn, bây giờ Tần Viêm mỗi ngày phải luyện tập đến mười mấy lần.

Cửa mở ra, Khương Nguyễn bưng chiếc chậu thuốc tắm vào, thấy Tần Viêm đang tập đứng, cô lùi lại đóng cửa phòng, nói: “Anh Tần Viêm, ngâm chân trước đi.”

Bây giờ Tần Viêm có thể cảm nhận hoàn toàn sức ép khi được xoa bóp. Còn hơn một tháng nữa là kỳ thi đại học, sau kỳ thi đại học còn hai tháng nữa là kỳ nghỉ hè. Nếu anh có thể thi đậu, anh chỉ có hơn ba tháng để phục hồi.

Anh không nhịn được hỏi Khương Nguyễn, “Cô nghĩ chân tôi bao lâu nữa có thể đứng dậy đi lại?”

“Khoảng hai ba tháng.” Khương Nguyễn nói: “Kỳ nghỉ về thăm nhà của chú Tần sắp kết thúc, chú ấy phải quay lại viện nghiên cứu. Anh có muốn kể tin tốt này cho chú ấy không?”

“Hiện tại thì không, giấu mọi người là có lý do của tôi. À, hai ngày này Hàn Trường Phong không tìm cô à?”

“Không, có lẽ anh ấy cũng không muốn nhận một đứa em gái như em. Nhưng em không trách anh ấy, cảnh sát Hàn là người tốt.”

Tần Viêm cảm thấy không phải vậy, Hàn Trường Phong chắc hẳn đang giải quyết vấn đề, chưa giải quyết xong nên mới không đến gặp em gái.

Hai ngày trước nói chuyện với Thẩm Ngọc Trân, Thẩm Ngọc Trân đã bắt đầu hành động, trong thời gian con trai nhập viện, bà ta chuẩn bị thêm một suất cơm hộp cho bố của Mộ Tuyết Hội - bác sĩ Mộ, hai người đã có dấu hiệu tốt, không cần quan tâm nữa.

Nhưng có một việc khác, sao vẫn chưa có tin tức gì? Cảnh sát vẫn chưa tìm được nạn nhân khác à?

Trước khi tan làm, Khương Nguyễn muốn được thưởng, cô đã để ý đến món quà mà bạn bè và người thân gửi cho Tần Viêm trong thời gian anh nhập viện, hộp sữa mạch nha đó ở cửa hàng bách hóa lớn có giá hơn bốn mươi đồng, mà Tần Viêm lại không uống.

Khương Nguyễn chỉ tay, “Anh Tần Viêm, cho em sữa mạch nha đó làm tiền công nhé.”

Tần Viêm không ngẩng đầu, “Lấy đi, cả hai hộp đều lấy đi.”

Khi Khương Nguyễn tan làm, việc của Hàn Trường Phong đã xử lý gần xong. Theo lời khai của Tiêu Văn Tân, Liêu Xuân Hưng đã lợi dụng chức vụ của mình, sau khi chị dâu của Khương Nguyễn sinh, đã đổi con của chị ấy, bây giờ đã tìm được gia đình bị đổi.

Lúc này, Hàn Trường Phong đang nói với anh trai chị dâu của Khương Nguyễn và gia đình đã tìm được: “Liêu Xuân Hưng không nhận tội, nói rằng Tiêu Văn Tân vu khống, mặc dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng khuôn mặt và nhóm m.á.u của hai đứa trẻ có thể chứng minh tất cả. Hai người nhóm m.á.u A không thể sinh ra đứa trẻ nhóm m.á.u B. Hai gia đình cứ bàn bạc, tôi còn có việc quan trọng cần giải quyết.”

...

Hai ngày trước, Khương Nguyễn ngủ nhờ trong phòng của Tần Viêm suốt một đêm, thậm chí bố mẹ Tần Viêm cũng không biết, bây giờ cô vẫn ở nhà bà Hoàng.

Tối nay, mẹ Hàn đến khu xóm chung, Khương Nguyễn lo lắng bà ấy đến đón mình, nhưng may mà không phải. Bà ấy đến để bàn bạc chuyện nhận nuôi con với nhà họ Khương.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 61: Chương 61



Bác Hàn từng được Khương Nguyễn cứu, muốn nhận nuôi Hàn Khinh Khinh, Khương Nguyễn cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng việc bác Hàn muốn nhận nuôi ai là quyền tự do và quyền lợi của ông ấy, không liên quan gì đến cô.

Khương Nguyễn trở về, nhà họ Khương và mẹ Hàn cảm thấy chột dạ và ân hận.

Họ đã bàn bạc để bác cả Hàn nhận nuôi Hàn Khinh Khinh, một giải pháp “vẹn toàn đôi bên”, nhưng không hề thông báo trước cho Khương Nguyễn.

Đến nhà họ Khương, họ cũng không cho Khương Nguyễn biết, vì vậy khi Khương Nguyễn trở về, mới khiến Tiền Tố Vấn và Lưu Kim Vân đang vui vẻ trò chuyện, khi nhìn thấy Khương Nguyễn thì đột nhiên cảm thấy chột dạ.

Khương Nguyễn dường như không mấy quan tâm, quay người chuẩn bị trở về nhà bà Hoàng, không định gọi ai cả.

Mẹ Hàn chủ động gọi: “Nguyễn Nguyễn, đến đây, chúng ta có tin tốt muốn nói với con.”

“Tin tốt của dì, có phải là để bác Hàn nhận nuôi Hàn Khinh Khinh không?”

Làm sao nó đoán được? Mẹ Hàn cười nói: “Đúng vậy, để bác cả nhận nuôi Khinh Khinh, các con sẽ là chị em họ, không còn xung đột nữa.”

Khương Nguyễn “Ồ” một tiếng, “Dì Tiền, con gái nuôi của dì được ai nhận nuôi lại, không cần phải nói với cháu, cháu không quan tâm.”

“Nguyễn Nguyễn, sao con có thể nói như vậy, tất cả những gì chúng ta làm đều vì quan tâm đến cảm xúc của con.”

“Không phải, các người quan tâm đến cảm xúc của chính mình, đừng tự cho mình là người chính nghĩa vì cháu.”

Khương Nguyễn hùng hồn nói: “Dì Tiền, nếu dì không muốn từ bỏ Hàn Khinh Khinh thì tự mình nuôi đi, đêm đó cháu đã nói rõ với dì rồi, dì chọn Hàn Khinh Khinh làm con gái, thì cháu không còn là con gái của dì nữa, dì không cần phải cảm thấy áy náy, cháu không coi dì là mẹ, sau này sẽ không chăm sóc dì, vì vậy, dì cũng không cần phải quan tâm đến cảm xúc của cháu.”

Trước khi Khương Nguyễn trở về, bà Hoàng đã bị cuộc trò chuyện của mẹ Hàn và Lưu Kim Vân làm tức giận muốn chết, bây giờ chỉ cảm thấy quyết định của Khương Nguyễn rất sảng khoái, một đứa trẻ tốt như vậy, cả mẹ đẻ và mẹ nuôi đều không muốn, sau này họ đừng hối hận.

Lưu Kim Vân cười lạnh nói: “Nguyễn Nguyễn, mày nói không nhận mẹ nuôi cũng không nhận mẹ đẻ, còn trở lại khu xóm chung làm gì?”

Khương Nguyễn khoác tay bà Hoàng, nói: “Bà nội tôi ở đây, tôi trở về là lẽ tự nhiên, tôi đã nói sẽ chăm sóc bà, chắc chắn sẽ làm được.”

Khương Nguyễn lấy ra nửa số tiền mình kiếm được trong thời gian này, hơn một trăm hai mươi đồng, đưa cho bà Hoàng, “Bà ơi, bà giữ hộ cho con, đây là tiền con kiếm được để bà dưỡng lão.”

Bà Hoàng là người đầu tiên chủ động cho Khương Nguyễn thứ gì đó để ăn, cho chỗ ở sau khi cô trở về thành phố, Khương Nguyễn cảm thấy việc phụng dưỡng bà Hoàng là điều tất nhiên.

Bà Hoàng lau nước mắt, nhận lấy tiền, bà không tiêu xài, bà sẽ giữ hộ cho Khương Nguyễn, bà không lo sau này mình c.h.ế.t sẽ không có người tiễn đưa, bà tin tưởng đứa trẻ chân thành sẽ tìm một mảnh đất để chôn cất mình, hàng năm vào ngày Tết thanh minh sẽ đến thăm mộ.

Bà cũng muốn sống tốt, để những người không cần Khương Nguyễn phải nhìn xem, đứa trẻ này biết ơn và báo đáp như thế nào.

Khương Kiến Xuân thực sự tức c.h.ế.t được, trước kia chị ta còn giấu giếm, sợ hãi bí mật thân phận của Hàn Khinh Khinh bị phơi bày, sợ chuyện xấu của mình bị lộ ra, bây giờ tất cả đều bị phơi bày, thì không còn gì phải sợ nữa.

Chị ta không vui nói: “Bà Hoàng, bà không thể tin lời của một đứa ngốc nói được, cháu nghe nói nó lừa được trứng, gạo, sữa mạch nha từ nhà chủ để bán đi, cẩn thận sau này nó lừa bán cả hai căn nhà của bà đấy.”

Bà Hoàng sống một đời, đã gặp đủ loại người, biết rõ ai là chân thành, ai là giả tạo.

Bà Hoàng nói: “Dù bị con bé lừa, tôi cũng cam lòng. Cô và mẹ cô có năng lực gì chứ, cùng nhau lừa dối em gái ruột, khiến mẹ ruột của Nguyễn Nguyễn bị lừa đến quay cuồng, từ bỏ con gái ruột của mình, tổn thương trái tim của Nguyễn Nguyễn. Mà vẫn đòi con bé phải tốt với con gái nhà mình, mấy người cũng giỏi lừa đảo lắm.”

Khương Kiến Xuân lầm bầm, “Đồ già mãi không chết, không phải chỉ có hai căn nhà sao, nếu không thì ai lại để ý đến bà ta.”

Lưu Kim Vân vội vàng mắng, “Đừng hỗn láo.”

Bà Hoàng lớn tuổi, không nghe thấy, nhưng Khương Nguyễn đã nghe thấy, cô lao lên trước khi Khương Kiến Xuân kịp phản ứng, tát chị ta hai cái trái phải, “Dám chửi bà tôi là già mãi không chết, tôi đánh chị, chị dám chửi thêm một câu nữa xem!”

“Khương Nguyễn, tao sẽ kiện mày!” Khương Kiến Xuân như phát điên, làm gì có chuyện cãi nhau là đánh nhau, Khương Nguyễn sức mạnh lớn, chị ta cảm thấy khuôn mặt nóng rát đau đớn, đã cảm thấy sưng lên.

“Chúng ta còn chưa tính sổ xong đâu.” Khương Nguyễn hung ác nói: “Chị vì muốn Hàn Khinh Khinh có thể mãi mãi ở lại nhà họ Hàn hưởng phúc, đã cùng người tình của mình thuê đám buôn người bắt tôi, dù không có bằng chứng trực tiếp, nhưng tôi sẽ không để yên, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng.”

Khương Kiến Xuân sợ hãi vì bị đe dọa, liên tục nói: “Mẹ, dì Tiền, Khinh Khinh, mọi người nghe thấy rồi đấy, Khương Nguyễn đe dọa con, nếu sau này con có chuyện gì chắc chắn là do Khương Nguyễn làm.”

Khương Nguyễn không ngốc đến mức trực tiếp đánh chị ta, anh Tần Viêm đã nói, không cần phải phạm tội cũng có thể khiến chị ta sống không bằng chết.

Lưu Kim Vân sợ mẹ Hàn thay đổi ý định, vội vã nói: “Khương Nguyễn, dù mày đồng ý hay không, bác cả Hàn vẫn sẽ nhận nuôi Khinh Khinh.”

“Tùy bà.” Khương Nguyễn nói: “Tôi đã không còn là người của nhà bà, cũng không phải là người của nhà họ Hàn, không liên quan gì đến tôi.”

Mẹ Hàn đau lòng, nếu Khương Nguyễn không chịu nhận mình, thì việc bác cả nhận nuôi Hàn Khinh Khinh không có ý nghĩa, bà ấy muốn cả hai con gái, không phải không muốn Khương Nguyễn, Khương Nguyễn là con gái ruột của bà ấy, làm sao bà ấy có thể không muốn.

Mẹ Hàn do dự, tìm cớ nói: “Hay là chờ đàn ông trong nhà trở về bàn bạc lại, sao không thấy bố của Nguyễn Nguyễn và anh cả nó?”

Khương Bảo Dân vì chuyện xấu của con gái lớn Khương Kiến Xuân, hiện tại vẫn đang tức giận ở lại xưởng, còn về phần con trai và con dâu, bảo họ hôm nay về sớm bàn bạc chuyện quan trọng, nhưng họ lại không về, lát nữa phải mắng một trận cho bõ.

Lưu Kim Vân không nói thật, đáp: “Lão Khương bây giờ là quản đốc rồi, bận rộn lắm, ăn ở luôn tại xưởng, anh trai và chị dâu đưa con về nhà ngoại rồi.”

Đang nói chuyện, Khương Vọng Sơn và Dương Tân Nghi trở về, cả hai đều tỏ ra buồn bã, nhất là Dương Tân Nghi, nhìn Khương Kiến Xuân tựa hồ muốn bùng nổ.

Lưu Kim Vân không nhận ra sự khác thường của con trai và con dâu, bất mãn nói: “Chúng ta đang bàn về việc nhận nuôi Khinh Khinh, sao hai đứa giờ mới về đến?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 62: Chương 62



Chuyện của lão Khương bà ta đã không quản nữa, chỉ cần con trai cả đại diện cho nhà họ Khương, việc nhận nuôi Khinh Khinh coi như đã thành.

Dương Tân Nghi bỗng nhiên như một con sư tử nhỏ nổi giận, lao vào mẹ chồng, “Tất cả tại bà chiều chuộng, bảy tám năm trước bà đã biết Nguyễn Nguyễn không phải con ruột, vẫn giúp Đại Xuân giấu giếm, chính bà đã hại tôi!”

Bảy tám năm trước, khi chị ấy mới yêu Khương Vọng Sơn, Tiểu Trụ chưa sinh ra, nếu lúc đó làm rõ thân thế của Khương Nguyễn, con của chị ấy sẽ không bị đổi.

Khương Kiến Xuân thấy chị dâu dám lao vào mẹ mình, không kịp quan tâm đến cơn đau trên mặt, điên cuồng muốn túm lấy tóc chị dâu.

“Ả đàn bà hỗn láo này dám đánh mẹ chồng, phải bảo anh trai tôi ly dị với chị, anh cả, anh chỉ đứng đó xem mẹ mình bị đánh mà không đánh lại vợ mình à, còn là con trai nữa không?”

Khương Vọng Sơn tức giận đến mức mắt đỏ hoe, một tay đẩy Khương Kiến Xuân muốn đánh vợ mình ra.

Khương Vọng Sơn cũng tức giận không kém, “Tất cả là tại mày, mày là đồ gây họa, nhà họ Khương bị mày hại thảm, Trụ Tử không phải con ruột của tao và chị dâu mày, Liêu Xuân Hưng đã đổi con tao, quả báo cuối cùng cũng đến với chính mình.”

Hàn Khinh Khinh trong lúc mọi người cãi vã đánh lộn đã hiểu ra, khi mới sinh ra, cô ta và Khương Nguyễn bị chị gái đổi cho nhau, bảy tám năm trước, cháu ruột của cô ta cũng bị Liêu Xuân Hưng đổi đi, chuyện lớn như vậy, việc cô ta được bác cả nhận nuôi còn có thể thương lượng được không?

...

Khương Nguyễn xem náo nhiệt đến nửa đêm, mẹ Hàn đã đi từ sớm, cảnh sát Hàn đến một lần, không quan tâm đến tiếng ồn ào của nhà họ Khương ở đối diện, hỏi Khương Nguyễn ở nhà bà Hoàng, “Nguyễn Nguyễn, em có muốn cùng anh cả được nhận làm con nuôi của bác cả không, như vậy chỉ có chúng ta là anh em ruột, những người em ghét, không ai có thể lại gần em.”

“Nhưng không phải Hàn Khinh Khinh được nhận nuôi sao?” Khương Nguyễn vô cùng ngạc nhiên.

Hàn Trường Phong cười nói: “Anh đã thuyết phục được bố, bác cả cũng rất sẵn lòng, bây giờ chỉ cần em đồng ý.”

Nghe vậy, bà Hoàng thấy đây mới là cách không làm Khương Nguyễn phải chịu ấm ức, bà nói: “Nguyễn Nguyễn, con gái phải có nhà ngoại nâng đỡ, con coi bà như bà nội, nghe lời bà nội khuyên, đồng ý với anh cả của con đi.”

“Nhưng, dì Tiền có đồng ý không? Cảnh sát Hàn, anh là con trai bà ấy đã nuôi hơn hai mươi năm, bà ấy có đồng ý để anh được nhận làm con nuôi không? Nếu anh kiên quyết đi làm con nuôi, bà ấy có ghét bỏ em không?”

Hàn Trường Phong thở dài, nói: “Nguyễn Nguyễn, những lo lắng của em anh cả đã suy nghĩ kỹ càng, em đã chịu đựng ấm ức hơn mười năm, không ai nghĩ đến việc bồi thường cho em, còn muốn em phải nhẫn nhịn, công lý không nên như vậy, anh cả sẵn sàng chịu trách nhiệm cho quyết định của mình, em không cần phải lo lắng.”

Khương Nguyễn gãi đầu, “Vậy được thôi, em đồng ý, nhưng em muốn hỏi ý kiến của anh Tần Viêm.”

Hàn Trường Phong: “…” Lại là cậu thanh niên ngồi xe lăn kia, có vẻ như sau này cậu ta sẽ là đối thủ lớn nhất trong việc tranh giành em gái.

Hàn Trường Phong cười nói: “Được, được, vậy anh sẽ đón em sau giờ làm việc ngày mai.”

Sáng sớm hôm sau, Khương Nguyễn đến nhà Tần Viêm, kể lại hai sự kiện lớn xảy ra tối hôm qua cho Tần Viêm.

Một là chị dâu muốn bán nhà, bán hai căn được chia khi phân chia gia sản, Lưu Kim Vân không đồng ý, cãi nhau tới nửa đêm, Khương Nguyễn còn nghe thấy tiếng khóc của Hàn Khinh Khinh.

Sự kiện thứ hai, cảnh sát Hàn muốn cùng Khương Nguyễn được nhận làm con nuôi của bác cả, Khương Nguyễn cảm thấy cảnh sát Hàn hy sinh quá lớn.

“Anh Tần Viêm, em nên chọn thế nào đây, cảnh sát Hàn là người tốt, em không muốn làm anh ấy buồn.”

Hàn Trường Phong vẫn còn lương tâm và nguyên tắc, nếu Khương Nguyễn và Hàn Trường Phong cùng được nhận làm con nuôi, sau này Hàn Khinh Khinh sẽ không có nhà ngoại để dựa vào, ha, xem cô ta sau này làm sao giả vờ vô tội, đáng thương.

Còn Khương Nguyễn có Hàn Hoài Nghiệp, Hàn Trường Phong làm hậu thuẫn, chỉ có lợi không có hại.

Tần Viêm đã chọn cách tiếp cận hết sức lý trí, “Cô đuổi theo bọn buôn người, cứu được Hàn Hoài Nghiệp, đó chính là duyên phận, vậy thì hãy làm con nuôi đi.”

“Được, vậy thì đi làm con nuôi.”

Tần Chính Khanh kết thúc kỳ nghỉ, phải trở lại đơn vị, sau bữa trưa, Khương Nguyễn cùng Tần Viêm và Miêu Thục Phương đưa ông ấy ra ga tàu.

Khương Nguyễn và Tần Chính Khanh lưu luyến không muốn chia tay, cô nói: “Chú Tần, đợi khi anh Tần Viêm lên đại học, để dì Miêu đến viện nghiên cứu ở cùng chú, mở một quán ăn nhỏ ngoài viện, chú lại có thể được ăn cơm dì Miêu nấu, dì Miêu vẫn có thể kiếm tiền, hai người không cần phải xa cách, thật tốt biết mấy.”

Tần Viêm có thể lên đại học không? Tần Chính Khanh vừa mừng vừa lo, “Được, mong lời chúc của cháu thành sự thật, chú đang chờ đợi ngày đó.”

...

Ngay khi Khương Nguyễn đồng ý, vợ chồng Hàn Hoài Nghiệp đã đến cửa, đề xuất việc nhận nuôi Khương Nguyễn và Hàn Trường Phong với gia đình em trai.

Dù Hàn Trường Phong đã thuyết phục được bố, cha Hàn đã làm công tác tư tưởng cho mẹ Hàn, bà ấy vẫn cứng lòng.

“Nhận nuôi Nguyễn Nguyễn thôi đã đủ rồi, tại sao lại phải nhận nuôi cả Trường Phong?”

Cha Hàn có suy nghĩ của mình, ông ấy và anh cả, chị dâu chênh lệch tuổi tác lớn, còn là do anh cả và chị dâu nuôi nấng, tình cảm vốn đã tốt, Hàn Trường Phong nhận làm con nuôi của anh cả, còn có thể là con của ông ấy nữa không?

Hơn nữa, loạt hành động tự phát của vợ đã làm tổn thương trái tim của Nguyễn Nguyễn, không thể không hành động, nếu không, con trai, con gái đều sẽ xa cách với cha mẹ ruột, lợi bất cập hại.

Sau khi mẹ Hàn miễn cưỡng đồng ý, bà ấy đưa ra một yêu cầu, muốn đón Hàn Khinh Khinh về ở cùng.

Hàn Hoài Nghiệp đã nhận nuôi Hàn Trường Phong và Khương Nguyễn, giờ đã có con trai và con gái, không muốn quan tâm đến em dâu ngốc nghếch, nhưng dù sao cũng là một nhà, không thể nhìn bà ấy sai lầm mãi.

Ông ấy nói: “Nếu Khinh Khinh là một đứa trẻ tốt, tôi không phản đối, nhưng trước đây con bé biết mình không phải con ruột mà còn lừa Vân Thanh giúp mình ăn cắp đồ, đứa trẻ như vậy nếu thím muốn nhận lại, không chắc đã là điều tốt.”

Khương Nguyễn đã hoàn tất việc nhận con nuôi, cô nói muốn tiếp tục sống trong nhà bà Hoàng, đã hứa dưỡng lão cho bà thì phải giữ lời.

Hàn Trường Phong và bố nuôi mới ủng hộ, Khương Nguyễn sống cuộc sống không khác trước khi được nhận nuôi là mấy, vẫn tiếp tục làm việc ở nhà Tần Viêm.

Hàn Trường Phong có chút lo lắng, giờ nói chuyện với Hàn Hoài Nghiệp, anh ấy đã thay đổi cách xưng hô, “Bố ơi, Nguyễn Nguyễn ngây thơ, còn Tần Viêm thì không, công việc làm bảo mẫu này, bố thấy có nên tiếp tục không?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 63: Chương 63



Hàn Hoài Nghiệp nói: “Chúng ta nhận nuôi con bé, không phải để ràng buộc nó, chỉ cần nó vui vẻ là đủ, miễn là kiếm tiền bằng khả năng của mình, làm bảo mẫu không mất mặt, cứ để nó tự do.”

Khương Nguyễn hiện tại thực sự rất vui vẻ, cô tìm Tần Viêm để xin việc làm, “Anh Tần Viêm, hai hộp sữa mạch nha bán được tám mươi đồng, tiền nhiều như vậy, anh mau tìm việc cho em làm đi.”

Tần Viêm không còn cách nào, công việc hiện tại có thể làm không nhiều, anh nghĩ một lát, quyết định tìm chút rắc rối cho Lưu Kim Vân kia, ai bảo bà ta cố tình phạm lỗi, bắt nạt Khương Nguyễn.

Anh nói vài câu với Khương Nguyễn, cô chạy đi tìm chị dâu.

Chị dâu đang ở nhà mẹ đẻ, con bị đổi đi khiến chị ấy không biết phải làm sao, Khương Nguyễn chạy đến tìm, hỏi: “Chị dâu, chị đang lo lắng chuyện của con trai phải không?”

Đúng vậy, nghĩ mãi mà không tìm ra cách giải quyết vẹn cả đôi đường, có lẽ trên đời này không có cách nào hoàn hảo cả.

Hoàn cảnh của chị ấy và Lưu Kim Vân không giống nhau, cả hai gia đình đều chỉ có một đứa con, yêu thương con hết mực, bỗng dưng phải đổi trả làm sao nỡ, con cũng không chịu nổi.

Chị dâu cả nói: “Nguyễn Nguyễn, em đến không lẽ là có cách hay?”

Khương Nguyễn nói: “Chị dâu, em có một cách, chị nghe xem, nếu tốt thì dùng, không tốt cũng đừng mắng em.”

“Em cứ nói đi.”

Khương Nguyễn theo lời Tần Viêm dạy, nói: “Chị dâu, chị và anh cả bán hai căn nhà lớn trong khu xóm chung, kêu gia đình kia cũng bán nhà, hai nhà cùng góp tiền mua hai căn nhà cấp bốn cạnh nhau, dù có đổi lại được con hay không, cũng có thể sống cùng nhau. Như vậy, mỗi gia đình như có thêm một đứa con, còn các con thì có thêm một đôi phụ huynh, còn hơn là cứ sống trong tuyệt vọng như bây giờ.”

Chị dâu cả như được tỉnh ngộ, đúng vậy, sao chị ấy không nghĩ ra điều này nhỉ, nếu như mẹ chồng biết Khương Nguyễn bị đổi lúc bé, chọn cách thẳng thắn với nhà họ Hàn, dù có đổi lại hay không, cũng sẽ không dẫn đến tình trạng tiến thoái lưỡng nan như hôm nay.

...

Khương Nguyễn được nhận nuôi, Lưu Kim Vân muốn gửi Hàn Khinh Khinh trở lại nhà họ Hàn, nhưng Khương Bảo Dân không đồng ý, kiên quyết giữ Hàn Khinh Khinh ở lại nhà mình.

“Tôi gửi con gái ruột của mình cho người khác nuôi, người ngoài sẽ nói gì về tôi?”

“Ông chỉ vì mặt mũi của mình thôi!” Lưu Kim Vân khóc nức nở.

Khương Bảo Dân quả quyết, “Lúc trước thế nào với Nguyễn Nguyễn, bây giờ cũng thế với Khinh Khinh. Nguyễn Nguyễn ở nhà được, tại sao nó không được? Bà hãy tự xem lại mình đi, dù sao cũng không được gửi nó trở lại, nếu nó muốn chạy, trước hết phải cắt đứt quan hệ với gia đình.”

Ông ấy không cho phép Hàn Khinh Khinh chạy đến nhà họ Hàn làm phiền, còn đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với Khương Kiến Xuân, ngoại trừ Lưu Kim Vân phản đối kịch liệt, lần này con trai lớn và con dâu không lên tiếng.

Con trai thứ hai muốn nói gì đó, nhưng bị vợ véo một cái vào eo, cuối cùng không dám nói gì.

Cuộc họp gia đình kết thúc, chị dâu cả liếc mắt nhìn chồng, thúc giục anh ấy nhanh chóng mở lời, Khương Vọng Sơn biết nếu mình nói ra việc muốn bán căn nhà được chia từ việc phân chia gia sản, mẹ mình chắc chắn sẽ phản đối kịch liệt.

Chị dâu cả không quan tâm, chị ấy nói với Khương Bảo Dân: “Bố ơi, chuyện của Trụ Tử, con và gia đình nhận nhầm đã bàn bạc một phương án, nói ra xem bố quyết định thế nào.”

Cháu thân yêu đột nhiên thành ôm nhầm, Khương Bảo Dân đang định hỏi khi nào mới đổi lại được cháu trai của mình, thấy chị dâu cả chủ động nhắc đến, vội nói: “Con nói xem.”

Chị dâu cả trước tiên khóc mấy tiếng, lau nước mắt nói: “Bố ơi, nhà chúng con đối xử tốt với Trụ Tử, nhà đối diện cũng coi trọng con chúng con như ruột thịt, bố mẹ của Nhạc Nhạc cũng chỉ có mình thằng bé là con, nếu nói đổi trở lại, bố có thể không nhớ đến thằng bé đã gọi mình là ông nội suốt năm sáu năm nay không?”

Trụ Tử thông minh, từ nhỏ đã được yêu thương, làm sao Khương Bảo Dân có thể không thích, nhưng không có lý do gì không đổi lại con cháu ruột, cháu trai ruột của ông ấy có biệt danh là Nhạc Nhạc.

Chị dâu cả nói: “Con và Vọng Sơn cùng bố mẹ của Nhạc Nhạc suy nghĩ mãi, nghĩ ra một cách, chúng con mua một căn nhà liền kề, chuyển qua ở làm hàng xóm, một là đổi chỗ mới tránh được lời ra tiếng vào, hai là hai đứa trẻ ở gần bố mẹ nuôi, có lợi cho tâm lý của trẻ, như vậy bố còn thêm một đứa cháu nữa đấy.”

Cách này quả thực khả thi, để cho trẻ biết, dù là bố mẹ ruột hay bố mẹ nuôi, đều yêu thương chúng.

“Có thể, bố đồng ý.”

Con trai và con dâu cả muốn chuyển đi, Lưu Kim Vân rất không vui, “Vậy tiền mua nhà của các con lấy từ đâu, mẹ không có tiền tiết kiệm để bù đắp cho các con đâu.”

Chị dâu cả đã đoán trước mẹ chồng sẽ nói mát, trong lòng chị ấy rất tức giận, mẹ chồng có thể để con gái ruột của mình ở nhà người khác, nhưng chị ấy không thể, dù phải ăn rơm ăn rạ, chị ấy cũng muốn nuôi dạy con ruột của mình.

Chị ấy liếc mắt nhìn chồng, thấp giọng mắng, “Anh muốn ly hôn à?”

Khương Vọng Sơn không còn cách nào khác, chỉ đành nói với Khương Bảo Dân: “Là không có tiền, nên con định bán hai căn nhà ở khu xóm chung được chia.”

“Bán? Anh muốn bán nhà của tôi, Khương Vọng Sơn, tôi nuôi anh lớn lên, cho anh lấy vợ sinh con, anh lại đối xử với mẹ ruột của mình như vậy?”

Khương Vọng Sơn bị mắng đến nỗi đầu cũng không ngẩng lên được.

Chị dâu cả khóc nói: “Bố ơi, việc phải bán nhà đến nước này trách ai được, toàn bởi mẹ cưng chiều Đại Xuân, giờ đã nghĩ ra cách nhưng mẹ lại không đồng ý bán nhà để mua lại, chẳng phải đang muốn ép người ta c.h.ế.t sao?”

Khương Bảo Dân trầm ngâm một lát, nói: “Các con đều là con của bố, bố không thể thiên vị ai được. Hai căn nhà của Vọng Sơn bán đi, lấy tiền mua nhà cấp bốn, nhưng phải viết giấy nợ cho em trai con, sau này trả lại cho nó một nửa số tiền nhà, đây coi như là người làm cha mẹ chúng ta để lại cho hai anh em con.”

“Nhà mà bố và mẹ con đang ở, sau này chúng ta qua đời, sẽ chia cho Đại Xuân và Khinh Khinh, các con thấy ý kiến thế nào?”

Anh cả và chị dâu không có ý kiến, “Được, chúng con đồng ý.”

Khương Vọng Hải luôn là người em thứ hai trong nhà, không ngờ bố mình vẫn nghĩ đến việc chia cho mình một phần tài sản, còn là lúc trong nhà đang lục đục nhất, anh ta đã định nói: “Thực ra con có thể không cần...”

Nhưng bị vợ đá một cái, lời không cần đó bị đá trở lại.

Vợ của em trai nói: “Chúng con nghe theo sắp xếp của bố, trước tiên mua nhà cho anh cả và chị dâu, làm gì phải viết giấy nợ trong nhà mình, chúng con tin tưởng anh cả và chị dâu.”

“Giấy nợ vẫn phải viết.” Chị dâu nói: “Anh cả và chị sống bằng lương cố định, nhưng các em yên tâm, tiết kiệm chi tiêu cũng sẽ sớm trả lại cho các em.”

“Không vội, không vội, anh em ruột thịt không nên vì chút tiền mà xa cách.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 64: Chương 64



Khương Nguyễn giúp chị dâu nghĩ kế, còn giúp họ tìm nhà cấp bốn phù hợp, điều kiện là Tần Viêm phải mua lại căn nhà của nhà họ Khương, thương lượng được giá bốn nghìn, căn nhà cấp bốn mà anh cả và chị dâu mua, dù cách trung tâm thành phố xa một chút, nhưng vẫn tiện nghi, về sau phát triển tốt, không coi là lừa đảo họ, quan trọng là giá bây giờ rẻ, có cả sân trước sân sau, giá lại chỉ ba nghìn hai.

Về phần Tần Viêm, sau khi thanh toán xong tiền mua nhà, anh cả và chị dâu cũng đã đặt cọc cho căn nhà cấp bốn.

Tần Viêm mua nhà bằng tiền mặt, một túi lớn tiền mới khiến Khương Nguyễn tròn xoe mắt, “Anh Tần Viêm, tiền của anh có phải là không bao giờ hết không?”

Nghĩ về kiếp trước, dù không muốn sống nhưng vẫn kiếm được nhiều tiền như vậy, kiếp này chỉ cần lên kế hoạch tốt, theo quan điểm tiêu dùng của Khương Nguyễn, chắc chắn là không thể tiêu hết.

Tần Viêm nói: “Cô muốn kiếm hết tiền của tôi, e là không thể đâu.”

Khương Nguyễn nói: “Thật tốt, vậy em sẽ làm việc cho anh cả đời, anh cứ kiếm tiền đi, em sẽ cầu cho anh sống lâu trăm tuổi.”

Tần Viêm thực sự không nhịn được, cúi đầu cười hồi lâu.

Khương Nguyễn còn báo cáo với Tần Viêm một tình hình, “Phía Thẩm Ngọc Trân có tiến triển rồi, bà ấy thật sự rất giỏi, chỉ trong vài ngày đã khiến bác sĩ Mộ mê mẩn bà ấy.”

Tần Viêm: “...” Thẩm Ngọc Trân dụ dỗ người thật sự khá lợi hại, tiến triển nhanh hơn dự kiến, cần phải giúp Thẩm Ngọc Trân một tay.

Tần Viêm nói: “Bên này tôi có việc muốn cô làm, Thẩm Ngọc Trân có một cậu em chồng, chưa hỏng đến tận gốc, muốn gia đình chồng đồng ý cho bà ta dẫn theo con cái tái giá, thì để cậu em chồng này thuyết phục bố mẹ, vừa dùng cả gậy lẫn cà rốt, cô biết cách dùng chứ?”

“Biết!” Khương Nguyễn hào hứng, “Gậy em biết nặng nhẹ, cà rốt là gì vậy?”

“Giúp ông ta tìm một công việc kiếm tiền.”

...

Mộ Tuyết Hội gần đây rất u sầu, Hàn Khinh Khinh thật sự là đồng đội đỡ cũng không dậy nổi, kiếp trước nhờ vào mối quan hệ gia đình, làm ăn thuận lợi, cô ta và Hàn Khinh Khinh quan hệ tốt, lợi ích nhiều.

Nhưng kiếp này Hàn Khinh Khinh bắt đầu từ một điểm thấp hơn nhiều, cô ta không còn hữu ích với bản thân mình nữa.

Thực ra, kiếp trước Mộ Tuyết Hội không có dã tâm đến vậy, nhưng sống gần nửa đời người, thấu hiểu lòng người, trùng sinh không thể nào vẫn ngây thơ như vậy.

Vừa đến cửa nhà, ngửi thấy mùi cơm nấu thơm phức, bố cô ta không biết nấu ăn, cô ta vội vàng chạy vào nhà, trong nhà tiếng cười vui vẻ, bố cô ta ngồi trên ghế sofa thoải mái uống trà đọc báo, Thẩm Ngọc Trân đang rửa chén trong bếp, trên bàn đã chuẩn bị xong ba món mặn một canh canh, màu sắc hương vị đều đầy đủ.

Thẩm Ngọc Trân vừa xinh đẹp vừa biết cách chiều chuộng, trong lúc bận rộn vẫn không quên khen ngợi bố mình, “Bác sĩ Mộ, anh cứu người chữa bệnh, bản thân cũng phải chăm sóc kỹ lưỡng. Nhìn anh gầy đi, em thực sự thấy xót xa, trà bồi bổ này anh nhất định không được lười uống hàng ngày đâu đấy.”

“Được được, tôi nhất định sẽ uống hàng ngày.” Mộ Vĩnh Vọng đã lâu mới cảm nhận được sự quan tâm, trong mắt ông ấy, Thẩm Ngọc Trân là người vợ hoàn hảo.

Mộ Tuyết Hội tức giận đến nỗi lửa giận bốc lên, con hồ ly tinh già này thật không biết xấu hổ, không phải bảo bà ta đi gạ gẫm bố của Tần Viêm ở viện nghiên cứu sao, làm sao lại quay ngoắt ra muốn làm mẹ kế của mình?

Mộ Tuyết Hội nén giận hỏi, “Bố, sao bố không nói với con trước khi thuê bảo mẫu vậy?”

“Ngọc Trân không phải bảo mẫu, Tuyết Hội, con để cặp sách xuống, bố có chuyện muốn nói với con.”

“Bác sĩ Mộ, em đi trước nhé, em đi rồi bố con anh từ từ nói chuyện.”

Mộ Tuyết Hội trong lòng cười lạnh, còn gì để nói, Thẩm Ngọc Trân nhanh chóng quyến rũ bố cô ta để kết hôn với ông ấy?

Nhưng Thẩm Ngọc Trân muốn tái giá, gia đình chồng cũ của bà ta không thể đồng ý, Mộ Tuyết Hội hơi yên tâm một chút, nói: “Không cần đâu ạ, dì Thẩm ở lại ăn cơm đi, rốt cuộc hai người muốn nói với con chuyện gì?”

Thẩm Ngọc Trân e thẹn cúi đầu, Mộ Vĩnh Vọng dũng cảm nắm lấy tay bà ta, nói với Mộ Tuyết Hội: “Tuyết Hội, bố cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực, quyết định tái hôn với dì Thẩm.”

Mộ Tuyết Hội rất muốn đổ đĩa gà xào ớt lên đầu Thẩm Ngọc Trân, cô ta không ăn cay, bàn ăn này ngoại trừ rau xanh, hai món còn lại là cá hấp và gà xào ớt, thậm chí cả canh cũng là canh chua cay.

Trước kia mẹ cô ta nấu ăn luôn thanh đạm, không hợp khẩu vị của bố, Thẩm Ngọc Trân chỉ biết làm hài lòng bố, giờ đã bắt đầu gây khó dễ cho cô ta qua việc ăn uống, nếu bố thực sự cưới bà ta, Mộ Tuyết Hội sẽ không còn chỗ đứng nào trong gia đình này.

Mộ Tuyết Hội kiềm chế rồi kiềm chế, cố gắng mỉm cười, “Bố ơi, con thực sự rất vui cho bố, con chỉ lo lắng gia đình dì Thẩm sẽ không đồng ý, không bằng để Đại Bảo và Tiểu Bảo ở nhà ông bà nội, bố và dì Thẩm còn có thể sinh thêm một đứa nữa.”

Mộ Tuyết Hội nhanh chóng nghĩ ra được kế sách. Con nuôi làm sao bằng con đẻ, Thẩm Ngọc Trân muốn tìm cha cô ta làm đổ vỏ hộ, giúp bà ta nuôi con trai, cô ta sẽ tìm cách làm cho bà ta thêm phiền não.

Dù sao thì chỉ vài tháng nữa cô ta cũng sẽ lên đại học, dựa vào tính cách của cha, dù tái hôn cũng không đến nỗi đối xử tệ bạc với cô ta, học phí và sinh hoạt phí chắc chắn sẽ được đảm bảo.

Vì thế, cô ta đề xuất không ngại có thêm một em trai, nhân tiện cũng có thể để hai em trai nuôi ở lại với ông bà nội.

Thẩm Ngọc Trân cười ngượng ngùng, “Hội Hội thật sự rất hiểu chuyện và rộng lượng, vậy dì sẽ về hỏi ý kiến nhà chồng.”

Con gái và mẹ kế hòa thuận, Mộ Vĩnh Vọng vô cùng vui mừng, nắm tay Thẩm Ngọc Trân để cho bà ta thêm tự tin, “Con cái ở bên cạnh cha mẹ là tốt nhất, em cứ thoải mái nói chuyện với nhà chồng, cần anh xuất hiện thì cứ nói một tiếng.”

Sau bữa tối, Thẩm Ngọc Trân đã lau sạch bếp lò. Căn hộ này có phòng tắm riêng, tiện lợi cho việc tắm giặt và đi vệ sinh, hẳn là tốt hơn nhiều so với nhà tranh, phòng cũng đủ, ba phòng ngủ một phòng khách.

Đại Bảo và Tiểu Bảo còn nhỏ có thể ở chung một phòng, đợi vài năm sau khi lớn lên, Mộ Tuyết Hội hẳn cũng lấy chồng, lúc đó hai con trai mỗi đứa một phòng, cũng rộng rãi.

Chọn mãi mới thấy không ai phù hợp để tái hôn hơn Mộ Vĩnh Vọng.

Mộ Vĩnh Vọng trân trọng bà ta vì vẻ dịu dàng xinh đẹp, cũng biết quán xuyến gia đình, còn bà ta trân trọng Mộ Vĩnh Vọng vì có nhà cửa và khả năng nuôi gia đình. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cao gần mét bảy của mình, Thẩm Ngọc Trân cảm thấy buồn bã, lại nghĩ về Tần Viêm đã đưa ra lời khuyên cho bà ta, anh tìm một cô bảo mẫu xinh đẹp, đáng tiếc là lại ngốc nghếch.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 65: Chương 65



Cô bảo mẫu ngốc nghếch tìm được một ông chủ vừa đẹp trai vừa giàu có, đáng tiếc là bị tàn phế.

Thôi được, chọn Mộ Vĩnh Vọng vậy, Mộ Vĩnh Vọng thực sự rất chu đáo, đưa bà ta đến trạm xe buýt, còn mua bánh trứng gà ở cửa hàng bên đường, bảo bà ta mang về cho các con ăn.

Thẩm Ngọc Trân ngượng ngùng, áy náy nói: “Em sợ rằng mình không thể sinh thêm con nữa, anh có phiền lòng không?”

Đàn ông ấy mà, đương nhiên là mong muốn có một đứa con trai ruột thịt, nhưng Mộ Vĩnh Vọng là bác sĩ, ông ta nhìn nhận mọi thứ rất thoáng.

Ông ta nói: “Sau khi kết hôn, chúng ta đã có ba đứa con, em coi Hội Hội như con gái ruột của mình, còn anh coi Đại Bảo và Tiểu Bảo như con trai ruột của mình. Không thể sinh con được thì cũng không nên cưỡng cầu, chúng ta cùng nhau sống hạnh phúc.”

Sau khi lên xe, Thẩm Ngọc Trân nhìn người đàn ông vẫn lưu luyến không rời, vẫy tay tạm biệt.

Đàn ông đẹp trai thường hay lăng nhăng, gặp được người chân thật, thích mình, lại có điều kiện kinh tế, sẵn lòng giúp đỡ nuôi con trai, nếu bỏ lỡ có thể sẽ không tìm được ai phù hợp hơn nữa, trong lòng bà ta thở dài chấp nhận số phận.

Bà ta nhìn cảnh vật bên ngoài, từ khi cải cách mở cửa, con phố trước kia u ám, bỗng chốc trở nên rực rỡ ánh đèn. Trước kia, bà ta quá mệt mỏi để ngắm nhìn, giờ đây đã có điểm tựa, bà ta cũng có thể ngẩng cao đầu, sống tốt đẹp từng ngày.

Tần Viêm nói sẽ giúp bà ta giải quyết mọi chuyện với gia đình chồng. Chàng trai trẻ ấy thật tài giỏi, ban đầu mẹ chồng dùng việc uống thuốc trừ sâu để đe dọa không cho bà ta cùng con cái tái giá, nhưng sau một hồi lộn xộn, mẹ chồng thậm chí còn đồng ý để bà ta rời khỏi nhà chồng để tái giá.

Tần Viêm còn nói bà ta nên cảnh giác với Mộ Tuyết Hội, bảo rằng cô ta không giống như một cô gái 17 tuổi.

Mộ Tuyết Hội quả thực rất mưu mô, nhưng Thẩm Ngọc Trân tự tin mình có thể đối phó, cũng không cần phải đối phó nhiều năm nưã, vì Mộ Tuyết Hội sẽ sớm lấy chồng.

...

Thẩm Ngọc Trân kết hôn rất nhanh, cả hai bên đều vội vàng, chỉ sau khoảng mười ngày đã tổ chức tiệc cưới. Khương Nguyễn đã lén lút đến xem , sau đó trở về nói với Tần Viêm rằng bác sĩ Mộ đã mời toàn bộ đồng nghiệp trong khoa, thậm chí cả gia đình nhà chồng Thẩm Ngọc Trân cũng được mời, tiệc cưới tổ chức rất hoành tráng, cả hai bên đều tự hào.

Điều này nằm trong dự đoán của Tần Viêm, giờ chỉ sợ Mộ Tuyết Hội sắp tức chết.

Mộ Tuyết Hội dù đã trùng sinh nhưng vẫn còn ngốc nghếch như vậy, có lẽ vì muốn trả thù, cô ta thậm chí còn dụ dỗ Kha Tú đi ứng tuyển vào viện nghiên cứu khoa học, quả nhiên được nhận.

Tần Viêm gọi điện cho bố mình, trực tiếp nói rằng Kha Tú đến là để quyến rũ ông, còn nói rằng bác gái cả trước đây từng nói muốn Kha Tú sinh con cho Tần Viêm, giờ Kha Tú lại chạy đến quyến rũ bố, tin tức này nếu lan truyền ra ngoài, nhà họ Tần sẽ mất hết mặt mũi.

Tần Chính Khanh tức giận không thể chịu nổi, ngày đầu tiên Kha Tú đi làm, ông ấy đã trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo về mớ hỗn độn trong nhà, nói rằng: “Chị dâu tôi có chút ý đồ, lúc đó muốn để cháu gái của mình sinh con cho con trai tôi, lấy một căn nhà, nguyên nhân sự việc bắt đầu từ việc vợ tôi gây ra trước, không thể nói ai đúng ai sai, nhưng sau khi vụ việc qua đi, cô ta còn chạy hàng nghìn dặm đến đơn vị của tôi để làm việc ở căng tin, tôi không thể mất mặt như vậy được, lãnh đạo, hoặc là ngài giúp tôi chuyển công tác, hoặc là sa thải cô ta.”

Kha Tú thế là buồn bã trở về.

Tần Viêm còn chưa kịp đến nhà, nhà bác cả đã ầm ĩ trước, bác cả chỉ vào bác gái cả, hét lên, “Còn mặt mũi nào nữa không, bà còn giữ được mặt mũi nào nữa không, bảo cháu gái của bà làm em dâu cho tôi, bà đang nghĩ cái gì vậy?”

Tần Ngạo cảm thấy tuyệt vọng, “Mẹ ơi, giờ con không dám bước chân ra khỏi nhà nữa, con biết mẹ làm tất cả vì con, nhưng con đã tự mình kiếm được tiền, có thể khiến mẹ hưởng phúc, sao mẹ còn muốn xen vào chuyện nhà chú hai nữa, mẹ là mẹ của con, con không thể thay đổi được, nguồn gốc của tội lỗi chính là con, thà mẹ g.i.ế.c c.h.ế.t con đi.”

Sau khi con trai buôn bán nhỏ kiếm được nhiều tiền hơn là đi làm, bác gái cả đã trở nên hiền lành từ lâu, bà ta tự mình kêu oan, “Thực sự không phải tôi, hôm qua tôi hỏi nó tại sao phát điên chạy đến đơn vị, nó nói là khi đi mua thịt lợn, bà chủ quầy thịt lợn chuyện trò rồi đưa ra ý kiến cho nó.”

Bà chủ quầy thịt lợn tên là Kiều Hồng Dược, là mẹ của Mộ Tuyết Hội, từ giây phút này Tần Ngạo không còn chút tình cảm nào dành cho Mộ Tuyết Hội nữa.

Ngày hôm sau, khi đem trứng gà về thành phố, trên đường gặp một cô gái bị trật chân, trông khá xinh đẹp, nhưng để tránh hiểu lầm, Tần Ngạo không để ý, trực tiếp đi qua.

Chấn thương chân của Mộ Tuyết Hội là giả, trong cuộc đời này cô ta đã thay đổi không ít chuyện nhưng lại phản tác dụng, không thu được gì, chỉ là Tần Ngạo cô ta không thể bỏ lỡ nữa, dù việc thu gom trứng gà có vẻ không ra gì, nhưng đã kiên trì được hơn một tháng, Tần Ngạo có thể chịu đựng khổ cực, cộng thêm kiến thức sau khi cô ta trùng sinh, họ không lo về việc phát đạt, làm giàu.

Tần Ngạo lúc này không nhận ra cô ta, nhưng Mộ Tuyết Hội không để ý, vội vàng gọi: “Tần Ngạo, chào anh, anh có thể cho em đi nhờ về thành phố được không?”

Tần Ngạo dừng xe đạp lại, quay trở lại, hỏi với vẻ nghi hoặc: “Cô biết tôi à? Nhưng tôi không có ấn tượng gì về cô cả.”

Mộ Tuyết Hội cười nói: “Em là bạn học của Tần Viêm, em tên là Mộ Tuyết Hội, đã gặp anh một lần.”

Mộ Tuyết Hội? Mẹ cô ta sau khi ngoại tình, ly hôn, còn đòi nửa số tiền tiết kiệm của chồng, thậm chí còn dụ dỗ Kha Tú đi mua thịt lợn đến quyến rũ chú hai.

Bây giờ Mộ Tuyết Hội tình cờ gặp anh ta trên đường, đây là một sự sắp đặt cố ý hay chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ?

Sau khi đọc quá nhiều tiểu thuyết trinh thám, Tần Ngạo trở nên cảnh giác, “Không có ai xung quanh đây, nếu tôi đưa cô đi, ai biết được cô quay lại có nói tôi quấy rối cô không, từ đây đến thành phố chỉ mất mười phút đi bộ, cô tự đi đi.”

Mộ Tuyết Hội ngơ ngác nhìn Tần Ngạo, trong kiếp trước anh ta không phải rất thương xót mình sao, kiếp này khi mình đáng thương như vậy mà anh ta lại không quan tâm.

Tần Ngạo cảm thấy da đầu tê dại dưới ánh mắt của Mộ Tuyết Hội, như thể cô ta đang nhìn một kẻ phụ bạc, làm gì có chuyện đó, mình đâu có quen biết cô ta.

Trở lại thành phố, Nhiễm Tiểu Dung trong nhà đã được minh oan, đang đợi anh ta ở ngã tư.

Cô ấy nhảy lên yên sau của Tần Ngạo, lén lút móc tay vào túi quần anh ta, cả hai đều cười thẹn thùng. Hóa ra, họ có tình cảm với nhau và đã bắt đầu hẹn hò bí mật, Nhiễm Tiểu Dung giúp Tần Ngạo bán trứng gà.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 66: Chương 66



Tần Ngạo nói: “Bây giờ em quay lại trường học để học bổ túc, phải coi việc học là quan trọng nhất.”

Nhiễm Tiểu Dung gật đầu, “Em chỉ muốn gặp anh, bán xong trứng gà em sẽ quay lại ôn tập.”

Tần Ngạo nói: “Anh không muốn vì yêu đương mà làm ảnh hưởng đến việc học của em, hơn nữa bây giờ anh cần kiếm thêm tiền, sau này mới có thể tự tin trước mặt bố em. Bây giờ em là con của cán bộ, có thể năm sau sẽ thi đậu đại học, anh thậm chí còn không tính là kinh doanh hộ cá thể, bố em sẽ không đồng ý.”

“Ông ấy không đồng ý, em sẽ bỏ trốn với anh, ông ấy cũng không nghĩ đến nếu không có sự giúp đỡ của gia đình anh, không có anh tìm bác sĩ, ông ấy làm sao có thể được minh oan, phục hồi?” Nhiễm Tiểu Dung tức giận nói.

Tần Ngạo vội vã nói: “Nếu muốn giận dỗi thì trước mặt anh nói được, nhưng trước mặt bố em đừng bao giờ nói vậy, đợi em tốt nghiệp đại học, nếu vẫn muốn yêu anh, anh nhất định sẽ rước em về một cách vinh quang, để em có cuộc sống tốt đẹp.”

Nhiễm Tiểu Dung mặt mày ngập tràn hạnh phúc, nói: “Nếu anh không yên tâm, em sẽ không học lại nữa, theo anh đi bán trứng.”

Tần Ngạo tức giận, giật lấy khay trứng trong tay cô ấy, “Đừng vì bất kỳ ai mà từ bỏ bản thân mình, nếu em làm vậy, chúng ta thôi không yêu nhau nữa!”

Càng như vậy, Nhiễm Tiểu Dung càng ngưỡng mộ Tần Ngạo, xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa.

Cô ấy thấy Mộ Tuyết Hội luôn nhìn về phía này, cảm thấy không thoải mái, hỏi Tần Ngạo: “Cô gái kia tại sao lại nhìn chúng ta?”

Tần Ngạo nhìn thấy, chân Mộ Tuyết Hội bị thương sao lại đi nhanh như vậy? Xem ra mình đã đoán đúng, Mộ Tuyết Hội cố tình tình cờ gặp để chờ anh ta.

Anh ta vô thức đưa Nhiễm Tiểu Dung ra sau lưng, dặn dò cô ấy nhiều lần, “Cô ta tên là Mộ Tuyết Hội, bạn học của Tần Viêm, có lẽ là thấy anh đẹp trai lại kiếm được tiền, hôm nay còn cố tình tình cờ muốn anh chở cô ta.”

“Anh đã đưa cô ta đi chưa?” Nhiễm Tiểu Dung trong lòng hơi ghen.

Tần Ngạo nói: “Làm sao anh có thể bị lừa, cô ta không thể làm gì được anh, có thể còn muốn lừa em, chẳng hạn như bịa đặt về anh, chẳng hạn như tìm đám xã hội đen làm hại danh dự của em, dù sao em cũng phải cẩn thận.”

“Không lẽ nghiêm trọng như vậy sao?”

“Phòng bị không bao giờ thừa.” Tần Ngạo càng nghĩ càng lo lắng, “Anh thu gom trứng có thời gian tự do, mỗi ngày đi học và tan học đều để anh đón em, em đừng đi một mình, nghe thấy không?”

Nhiễm Tiểu Dung trong lòng tràn đầy ấm áp, nắm lấy tay áo của Tần Ngạo, e thẹn gật đầu, “Được, em nghe theo anh.”

Trời xui đất khiến, hành động thừa thãi của Mộ Tuyết Hội lại vô tình làm tăng thêm thời gian gần gũi giữa Tần Ngạo và Nhiễm Tiểu Dung.

...

Mộ Tuyết Hội nhìn Tần Ngạo bán hết trứng gà rồi còn đưa Nhiễm Tiểu Dung về nhà, kẻ phụ bạc kia, đời này anh ta còn muốn cưới cô gái khác sao?

Vừa đến dưới nhà, cô ta đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ tầng ba, đó là một nhà bốn người: mẹ kế, hai em trai kế và bố.

Dưới lầu, Hàn Khinh Khinh đã khóc một lúc, nói rằng cô ta không quen ở nhà họ Khương, cũng không thể trở về nhà họ Hàn.

Mộ Tuyết Hội không kiên nhẫn, dằn giọng nói: “Khinh Khinh, cậu nhìn lên đầu đi, bố tớ cưới mẹ kế, tớ có thêm hai em trai, hoàn cảnh của tớ không hơn gì cậu đâu. Cậu đến tìm tớ khóc lóc, còn không bằng tự mình suy nghĩ lại, ai đã cướp đi đồ của cậu thì cậu cứ lấy lại!”

“Tớ còn một lời khuyên nữa, trước kia cậu không coi trọng Thẩm Thiên Minh, cứ đưa đẩy với anh ta, đó là vì cậu là con gái nhà họ Hàn. Bây giờ, nhà họ Thẩm rất khinh thường thân phận của cậu, Thẩm Thiên Minh là cọng rơm cuối cùng của cậu đấy, xin cậu hãy bỏ qua lòng tự trọng, nắm chặt lấy anh ta, được không?”

Hàn Khinh Khinh sững sờ quên mất phải khóc, “Hội Hội, sao cậu lại khác xưa vậy?”

Bởi vì Hàn Khinh Khinh trước kia là tiểu thư, còn bây giờ cô ta chẳng là gì cả, Mộ Tuyết Hội nói: “Khinh Khinh, cậu sớm nhận ra hoàn cảnh của mình đi, thật đấy, nếu bỏ lỡ Thẩm Thiên Minh, cậu sẽ không tìm được ai phù hợp hơn anh ta đâu.”

...

Hàn Khinh Khinh không phải là con gái nhà họ Hàn, việc được nhận làm con nuôi cũng đổ bể, thế thì lời hứa hôn từ thời ông nội Hàn và ông nội Thẩm đã chuyển sang cho Khương Nguyễn.

Ông nội Hàn qua đời, nhưng ông nội Thẩm vẫn còn sống. Nghe Hàn Hoài Nghiệp khen ngợi Khương Nguyễn quyết đoán cứu người như thế nào, khiến ông nội Thẩm hứng thú, lập tức muốn gặp Khương Nguyễn, đã hẹn tối nay đến nhà họ Thẩm ăn tối.

Khương Nguyễn nhận được thông báo đến nhà họ Thẩm ăn cơm, đang bán khoai lang mà Tần Ngạo mang từ quê nhà lên.

Đây là quà của họ hàng, Tần Ngạo và nhà Tần Viêm mỗi nhà được một bao tải lớn.

Tần Viêm không thích ăn mấy, nên Khương Nguyễn đã mang ra bán.

Vừa bán xong khoai lang, một chàng trai trông không kém Tần Viêm là bao, lại tiến về phía cô.

Đối với người yêu cái đẹp như Khương Nguyễn, thái độ đối với đàn ông và phụ nữ đẹp sẽ tốt hơn một chút.

Vì thế, anh ta đứng trước quầy hàng mà Khương Nguyễn không trực tiếp yêu cầu anh ta rời đi, chỉ hỏi: “Anh muốn mua khoai lang à? Tôi không bán hàng ngày đâu, anh thử qua chợ xem.”

Thẩm Thiên Minh nhìn cô vài lần, nghe Hàn Khinh Khinh nói Khương Nguyễn ngốc nghếch, nhưng nhìn bây giờ không thấy ra.

Có điều, anh ta muốn hủy hôn không phải vì đối phương ngốc, mà là không có cảm xúc, cưỡng ép ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.

Thẩm Thiên Minh nói: “Xin chào, tôi là Thẩm Thiên Minh.”

Khương Nguyễn không biết chuyện hôn ước từ nhỏ, thấy anh ta khá lịch sự, nên nói: “Xin chào, tôi là Khương Nguyễn.”

Thẩm Thiên Minh: “Nhà tôi thế hệ này chỉ có một mình tôi là con trai, nhà họ Hàn thế hệ này chỉ có một mình cô là con gái, ông nội tôi và ông nội cô đã định sẵn hôn ước từ nhỏ, cô chưa biết chuyện này à?”

Khương Nguyễn ngẩn ngơ một lúc lâu, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, ước gì có thể không thực hiện hôn ước thì tốt biết mấy, không biết Thẩm Thiên Minh này có dễ chịu như anh Tần Viêm không.

Khế ước rất quan trọng ở thế giới này, Khương Nguyễn miễn cưỡng nói: “Vậy, anh muốn cưới tôi à?”

Thẩm Thiên Minh: “...” Được rồi, cô gái này chắc chắn là ngốc, cô gái bình thường sẽ không thẳng thắn nói chuyện “cưới xin” với người lạ.

Anh ta nói: “Trước khi cô và Khinh Khinh đổi lại, tôi và Khinh Khinh đã thích nhau, vì vậy dù bây giờ cô đã đổi lại, tôi cũng không thể thích cô, hy vọng cô có thể chủ động đề xuất với gia đình hủy bỏ hôn ước, được không?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 67: Chương 67



Anh ta không muốn kết hôn? Khương Nguyễn hỏi: “Tại sao lại là tôi đề xuất, anh muốn hủy hôn, vậy thì anh nên nói với gia đình mình chứ.”

Thẩm Thiên Minh kiên nhẫn giải thích, “Ông nội tôi rất coi trọng khế ước, ông sẽ không đồng ý tôi hủy bỏ hôn ước, nhưng nếu là gia đình cô đề xuất, tôi nghĩ ông nội tôi sẽ đồng ý.”

Anh ta muốn hủy hôn nhưng lại không làm được, muốn để đằng gái đề xuất, Khương Nguyễn cảm thấy anh ta thật không biết xấu hổ.

Khương Nguyễn nói: “Anh thật không biết xấu hổ, bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không mắc mưu của anh, sẽ không chủ động đề xuất, anh muốn hủy hôn thì phải dựa vào năng lực của mình để làm, anh muốn cưới Hàn Khinh Khinh, thì tự mình giải quyết với ông nội anh, chứ không phải nhờ tôi giúp!”

Cô tức giận dọn đồ, không nhịn được mà mắng, “Những người đàn ông tôi biết, hoặc là xấu xa tận cùng, hoặc là có nguyên tắc, nhưng không có ai không biết xấu hổ như anh, việc bản thân không làm được, lại muốn đối tượng hủy hôn giúp, thật đáng xấu hổ.”

Thẩm Thiên Minh: … “Chẳng lẽ cô muốn thực hiện hôn ước với tôi à?”

“Muốn hay không là chuyện của tôi, tôi đưa ra một ví dụ, nếu tôi không muốn kết hôn với anh, tôi sẽ xin lỗi anh, cố gắng đáp ứng bồi thường mà anh muốn, sau đó tôi sẽ nói với bố mẹ hai bên, là tôi không muốn kết hôn với anh, chứ không phải như anh bây giờ, không biết xấu hổ, lừa tôi hủy hôn!”

Thẩm Thiên Minh không biết nói gì, những người bán hàng xung quanh nhìn anh ta như nhìn một kẻ phản bội lời hứa.

Thẩm Thiên Minh mặt đỏ bừng, “Được, vậy thì làm theo cách cô nói, tôi sẽ tìm bố mẹ hai bên để hủy hôn, cô muốn bồi thường gì?”

“Tôi muốn đánh anh một trận!”

Khương Nguyễn không nói hai lời, nhảy dựng lên đánh Thẩm Thiên Minh một trận, khả năng chiến đấu của cô, mười Thẩm Thiên Minh cộng lại cũng không chịu nổi, Khương Nguyễn đã giữ sức, nếu không anh ta phải nằm trên giường ba ngày.

Buổi tối, trong bữa tiệc nhà họ Thẩm, mời hai vợ chồng Hàn Hoài Nghiệp và Hàn Trường Phong đến, Khương Nguyễn như một đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn cúi đầu ngồi yên.

Hàn Hoài Nghiệp lịch sự mà không mất đi khí phách, xin lỗi, “Con gái nhà chúng tôi, Nguyễn Nguyễn, là một đứa trẻ tốt, không bao giờ chủ động đánh người, nhưng lần này thật sự là đã đánh hơi mạnh một chút.”

Nghĩa là con trai nhà ông, Thẩm Thiên Minh, đã chọc giận Nguyễn Nguyễn trước.

Hàn Trường Phong nhìn em gái mình với vẻ bất đắc dĩ, Khương Nguyễn chột dạ, quay đầu đi chỗ khác. Hàn Trường Phong nói, “Em đã có anh trai rồi, sau này không cần phải tự mình ra tay nữa.”

Khương Nguyễn cứ nghĩ anh trai mình sẽ mắng mình, cô quay đầu lại, mỉm cười ngọt ngào với anh ấy.

Hàn Trường Phong cảm thấy chua xót trong lòng, em gái của anh ấy, chỉ cần ai đối xử tốt với cô một chút, cô đã có thể vui mừng hạnh phúc, nhà họ Thẩm lại còn muốn hủy hôn một cách âm thầm, làm sao nuốt trôi được cơn giận này.

Anh ấy nhìn Thẩm Thiên Minh một cách ôn hòa, nhưng giọng nói sắc bén như lưỡi dao, “Cậu muốn hủy hôn với em gái tôi à?”

Càng ôn hòa, sức ép càng mạnh, Thẩm Thiên Minh co rụt lại một chút.

Mẹ Thẩm không phục, trong lòng bà ta đã không coi trọng Nguyễn Nguyễn, người lớn lên ở nông thôn, không có học vấn, không có giáo dục, giờ còn dám đánh đ.ấ.m cả đàn ông, sau này cưới về, con trai bà ta sẽ bị bạo hành.

Bà ta chậm rãi nói, “Thiên Minh đi tìm Nguyễn Nguyễn, thật sự là không suy nghĩ kỹ, nhưng con gái đánh người cũng nên xin lỗi chứ?”

Khương Nguyễn không xin lỗi, nói, “Con trai bà hỏi tôi muốn bồi thường cái gì, tôi nói muốn đánh một trận, tôi đã đánh rồi, các người muốn hủy hôn thì cứ hủy, tôi không ý kiến.”

“Vậy thì hủy đi.” Hàn Trường Phong không coi trọng Thẩm Thiên Minh chủ động muốn hủy hôn, “Em gái tôi xứng đáng với người tốt hơn.”

Còn có ai tốt hơn con trai bà ta nữa sao? Mẹ Thẩm tức quá hóa cười, “Được, vậy tôi cũng chúc các anh tìm được người tốt hơn, bữa tiệc hôm nay coi như là tiệc hủy hôn vậy.”

Ông nội Thẩm thấy cháu trai mình bị đánh đến mũi xanh mặt sưng, trong lòng vui vẻ không thể tả, ông cụ khá là thích cô gái thẳng thắn này, không lằng nhằng, không vướng bận, không vui thì đánh một trận, còn hơn là khóc lóc sướt mướt nhiều.

Hàn Khinh Khinh đã đến nhà họ Thẩm vài lần, cô gái nhỏ này tự cao tự đại, nhìn trúng gia thế của nhà họ Thẩm, nhưng có vẻ không mấy ưng ý cháu trai của họ, vì vậy ông nội Thẩm không mấy thích Hàn Khinh Khinh lắm.

Bây giờ, việc đổi lại con gái ruột của nhà họ Hàn đúng là theo ý ông cụ, ông cụ cười ha hả nói: “Không phải oan gia không gặp gỡ, đám cưới này không thể hủy bỏ.”

...

“Nhà họ Thẩm không hủy hôn ư?” Khương Nguyễn kể cho Tần Viêm nghe chuyện cô đến nhà họ Thẩm ăn cơm, Tần Viêm đang tập đi, tay không vững, lần đầu tiên đi không thành công.

Khương Nguyễn giúp anh đứng dậy, nói với Miêu Thục Phương đang nghe ngóng bên ngoài cửa rằng không sao, “Anh Tần Viêm muốn thử xem có thể đứng dậy một lần nữa không.”

“Thằng bé đã đứng dậy chưa?” Miêu Thục Phương hỏi qua cửa một cách sốt ruột.

Tần Viêm lắc đầu với Khương Nguyễn, cô nói: “Chưa ạ, anh Tần Viêm muốn thử lại, dì Miêu, dì làm việc trước đi.”

Tần Viêm không tập nữa, quay lại bàn học tiếp tục đọc sách, nhưng không thể tập trung.

Trong kiếp trước, Thẩm Thiên Minh thích Hàn Khinh Khinh, Hàn Khinh Khinh thích Tần Viêm, Hàn Khinh Khinh đợi đến hơn ba mươi tuổi, không đợi được nữa, mới lấy Thẩm Thiên Minh làm bến đỗ cuối cùng.

Ông nội nhà họ Thẩm luôn không thích Hàn Khinh Khinh, thậm chí nói nếu cháu trai cưới Hàn Khinh Khinh, ông sẽ không coi là cháu nội nữa.

Ông nội không thích Hàn Khinh Khinh, nhưng lại chấp nhận Khương Nguyễn, ông nội nhà họ Thẩm thấy điều gì ở Khương Nguyễn?

Tần Viêm hỏi Khương Nguyễn: “Còn cô thì sao, sau tất cả những chuyện này, cô không còn hy vọng gì vào Thẩm Thiên Minh nữa đúng không?”

“Không thích anh ta lắm, nhưng có khế ước và người lớn nữa mà, vi phạm khế ước cũng không tốt lắm, cứ xem sao.”

Tần Viêm cảm thấy bất an không rõ lý do, “Khương Nguyễn, nếu có người cố tình tác hợp Thẩm Thiên Minh và Hàn Khinh Khinh, cô nghĩ sao?”

“Anh muốn tác hợp cho họ à?” Khương Nguyễn hỏi.

Tần Viêm lảng tránh: “Cả hai đều khá khó chịu, để hai người khó chịu ở bên nhau, không phải là tốt sao?”

“Nhưng em thích ông nội Thẩm, anh Tần Viêm, mình đừng làm khó Thẩm Thiên Minh nữa, chúng ta bỏ qua họ được không?”

“Được thôi.” Tần Viêm có vẻ không vui, đến khi Khương Nguyễn về nhà, anh cũng không ra ngoài chào hỏi.


 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 68: Chương 68



Ngày hôm sau, sáng sớm, trên đường đi làm, Khương Nguyễn bị bảy tám tên lưu manh chặn lại, tên dẫn đầu để tóc húi cua, trông khá là chính trực, cao lớn mạnh mẽ, hất cằm lên, “Nghe nói cô đánh Thiên Minh à, cô gái, tôi nói cho cô biết, Thiên Minh nhường cô đấy, không thì làm sao cô đánh được?”Ồ, những người này là bạn của Thẩm Thiên Minh, bạn bè của anh ta nhìn mỗi người một vẻ thì cũng thôi, nhưng có một điều không tốt, đó là không lịch sự.

Khương Nguyễn hỏi: “Các anh tìm tôi có việc gì vậy?”

“Cô cũng dũng cảm đấy, thế thì tôi nói thẳng luôn, chị dâu của chúng tôi chỉ có thể là Hàn Khinh Khinh, mong cô biết điều mà rút lui, đừng vướng bận Thiên Minh nữa.” Tên đầu húi cua nói.

“Nhưng nếu hai người họ yêu nhau sâu đậm, tôi cũng không thể phá hoại được, các anh nói đúng không?”

“Có vẻ đúng là như vậy... chờ đã, đừng cố biện hộ, nếu cô không đồng ý, hừ hừ, cô gái, rắc rối sẽ tìm đến cô đấy.”

“Rắc rối là các anh à?” Khương Nguyễn hỏi họ.

Tên tóc húi cua và mấy người nhìn nhau, cảm thấy việc dọa nạt một cô gái nhỏ như vậy thật không có mặt mũi, nhưng không thể không lấy lại mặt mũi cho Thiên Minh sau khi bị đánh được.

“Đúng, chúng tôi có đáng sợ không?”

Những tên này có gì đáng sợ chứ, Khương Nguyễn chỉ trong vài phút đã làm gãy tay họ, đánh cho mặt mũi bầm dập, sau đó đến cửa hàng mua dây thừng, buộc từng người một lại, kéo họ đến đồn công an.

Tên đầu húi cua thấy huy hiệu quốc gia oai nghiêm, van xin tha thứ, “Chị, chị gái ơi, chúng em sai rồi, xin chị hãy tha cho chúng em, chúng em còn phải thi vào trường cảnh sát, không thể vào tù được.”

Biết là phải thi vào trường cảnh sát mà còn dám tụ tập, Khương Nguyễn thấy anh ta thật ngốc, đá anh ta một cú, “Anh ngốc như vậy, không xứng làm cảnh sát, hãy chấp nhận cải tạo đi!”

Nhưng Khương Nguyễn biết rõ, những người này chỉ đe dọa một chút, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thực sự ra tay, nhưng hành vi này cần phải được giáo dục.

Cô buộc một đầu dây thừng vào thân cây lớn bên ngoài sở cảnh sát, sau đó vào trong tìm Hàn Trường Phong, gọi anh ấy ra ngoài cửa.

“Anh, nhìn này, em mang theo một vài kẻ ngốc lạc lối đến đây, họ còn nói muốn thi vào trường cảnh sát nữa kìa, anh giáo dục họ một chút đi.”

Hàn Trường Phong thấy em gái đến tìm, trong lòng rất vui mừng, em gái gặp chuyện cuối cùng cũng nghĩ đến anh ấy đầu tiên, ra ngoài liền nhìn thấy một dãy các chàng trai mặt bầm dập buộc xung quanh cây, anh ấy nhận ra một nửa trong số họ, kẻ cầm đầu tóc húi cua còn là em trai của đồng nghiệp.

Hàn Trường Phong tức giận không thể kìm nén, “Anh đây không có thời gian dạy dỗ đám ngốc nghếch này, gọi phụ huynh của mấy đứa đến đi.”

Tên tóc húi cua được giáo dục rất nghiêm, anh ta thực sự sợ hãi, quỳ gối xuống, “Anh Hàn, đừng gọi chị em, chúng em sai rồi, không dám nữa.”

...

Khương Nguyễn đòi lại tiền mua dây thừng từ tên cầm đầu, chưa đi xa đã gặp Thẩm Thiên Minh với vết thương trên mặt chưa lành.

Anh ta nghe về sự việc vừa rồi qua điện thoại, thấy Khương Nguyễn bình an vô sự mới yên lòng, nói: “Đám Giang Đằng không cố ý.”

Khương Nguyễn thấy lời anh ta nói rất kỳ lạ, tên đầu húi cua chặn đường cô là có chủ ý, đúng là cố ý, nhưng Thẩm Thiên Minh lại biện hộ rằng không phải cố ý.

Cô nói: “Tôi đã đánh họ một trận, thanh toán xong rồi, nhưng anh nói họ không cố ý, đó là lừa mình dối người, làm người vẫn nên thật thà một chút, anh nghĩ tôi ngốc, thực ra anh mới là kẻ ngốc tự lừa dối mình, không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Thẩm Thiên Minh: “…”

Sau khi trở về từ sở cảnh sát, ông nội Thẩm giữ cháu trai lại, nói: “Nếu không thi đỗ, sau kỳ thi đại học đừng ôn luyện nữa, lập tức đính hôn với Nguyễn Nguyễn đi.”

“Vậy nếu thi đỗ thì sao?”

Ông nội Thẩm nói: “Thi đỗ, cháu mới có tư cách thương lượng với ta.”

...

Tần Viêm cũng cần phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nhưng lòng luôn bất an, sách vở mãi không vào đầu. Anh cảm thấy rất mệt mỏi, trằn trọc không ngủ được đến nửa đêm.

Cửa sổ lại bị gõ vang, Tần Viêm không cần đến xe lăn, có thể tự dựa vào đầu giường, bàn để di chuyển đến cửa sổ, mở cho Khương Nguyễn trèo vào.

“Sao lại đến vào nửa đêm thế này?”

Khương Nguyễn nói: “Anh Tần Viêm, điều trị đến giai đoạn cuối rồi, dự kiến nửa tháng nữa, anh có thể đi lại như người bình thường.”

Tần Viêm không dám tin, thật sự ư?

“Thật không?”

“Em không lừa anh đâu, nhưng mà sẽ rất đau đấy. Phương pháp không đau mất ba năm, em sợ anh không đợi được, nhưng liệu pháp nửa tháng thì đau lắm, em lại sợ anh không chịu nổi.”

“Chịu được!” Tần Viêm quả quyết.

Khi bắt đầu điều trị, Tần Viêm mới nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp mức độ đau đớn. Khương Nguyễn nói rằng nó rất đau là dựa trên khả năng chịu đựng của cô.

Cô nói rất đau, là loại đau giống như không tiêm thuốc tê mà cắt bỏ thịt thối. Tần Viêm cắn răng chịu đựng đến mức răng gần như nát bấy, cuối cùng anh đã ngất đi.

Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trong bồn tắm, Khương Nguyễn đang nói chuyện với mẹ anh bên ngoài, Tần Viêm nghe thấy tất cả.

“Nguyễn Nguyễn, sao cháu lại chạy đến đây vào nửa đêm thế, lại còn đun nước nữa, sao Tần Viêm lại ngất đi vậy?”

Cô bảo mẫu nhỏ không giỏi nói dối, chỉ nói: “Cháu mơ thấy anh Tần Viêm gặp chuyện, chạy qua đây thì thấy anh ấy thật sự đã ngất đi.”

“Sao cháu lại tắm cho anh ấy?”

“Toàn thân anh ấy đầy mồ hôi, tắm sạch sẽ một chút, anh ấy tỉnh dậy sẽ vui vẻ hơn.”

“Thằng bé còn ngất không, cháu vào xem ngay đi, đừng để nó c.h.ế.t đuối.”

Tần Viêm không cho phép ai vào khi anh tắm, anh đã tỉnh, bây giờ là bốn giờ sáng, anh đã ngủ qua ba tiếng, nước tắm vẫn còn nóng, nghĩa là trong thời gian anh bất tỉnh, Khương Nguyễn không ngừng thay nước nóng cho anh.

Tần Viêm lặng lẽ đứng dậy, lau khô và mặc quần áo, tự nhủ, giữa bác sĩ và bệnh nhân, có gì phải xấu hổ chứ?

Những ngày tiếp theo, Khương Nguyễn vẫn đến mỗi đêm.

Tần Viêm hỏi tại sao là nửa đêm không phải ban ngày, Khương Nguyễn nói rằng một khi điều trị bắt đầu không thể gián đoạn, sắp tới kỳ thi đại học, ban ngày phải thi không thể điều trị, nên mới chọn buổi tối.

Ngày 7 tháng 7 thi đại học, Tần Viêm ngồi xe lăn vào phòng thi, Khương Nguyễn không thể vào, có giáo viên đến tiếp nhận, Khương Nguyễn đưa anh đến cổng điểm thi, nói với anh: “Anh Tần Viêm, anh phải thi thật tốt nhé.”

Tần Viêm gật đầu.

Hàn Khinh Khinh và Mộ Tuyết Hội cũng thi cùng một điểm thi.

Hàn Khinh Khinh nước mắt lưng tròng, Mộ Tuyết Hội an ủi vài câu, dù sao kiếp trước Hàn Khinh Khinh cũng không đậu, nhưng may là cô ta không làm điều gì dại dột, thái độ với Thẩm Thiên Minh tốt hơn nhiều.

Về phần Tần Viêm, dù anh thi đạt điểm cao đến mấy cũng chẳng ích gì, bởi lòng tự trọng không cho phép anh ngồi xe lăn để đến trường đại học.

Mộ Tuyết Hội bước vào phòng thi, lần này cô ta nhất định không thể thi kém hơn kiếp trước.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 69: Chương 69



Ba ngày kỳ thi đại học kết thúc, điểm ước lượng của Mộ Tuyết Hội không đạt được kỳ vọng của cô ta, Mộ Tuyết Hội lo lắng lắm, kiếp trước cô ta đi học ở một thành phố khác, kiếp này cô ta muốn ở lại thủ đô, nhưng với số điểm của mình, cô ta không thể vào được trường đại học mình mong muốn.

Điểm ước lượng của Tần Viêm lại bất ngờ tốt, tăng hơn mười mấy bậc so với lần thi thử, không phải đã vào top mười sao?

Mộ Tuyết Hội trong lòng kinh ngạc, từ khi ra khỏi trường cô ta liên tục suy nghĩ, Tần Viêm thi tốt như vậy mà không đi học thì quá phí, Tần Viêm và Tần Ngạo, họ là hai anh em, sao không để Tần Ngạo thay Tần Viêm đăng ký nguyện vọng vào một trường đại học ở nơi khác, không ai biết không ai hay, nếu có được bí mật này, Tần Ngạo càng thành công, càng sợ hãi, đến khi cô ta muốn ly hôn với Tần Ngạo, đó sẽ là một quân bài lớn.

Mộ Tuyết Hội lập tức đi tìm mẹ đẻ, nhờ bà ta nhắc nhở khi bác gái cả Tần Viêm đến mua thịt lợn.

Mẹ cô ta học được chút nghệ thuật xem tướng từ bà ngoại đã khuất, có chút tiếng tăm, vì thế mà gian hàng thịt lợn của cha dượng cô ta đặc biệt đắt khách, nhiều người mượn cớ mua thịt lợn để gần gũi mẹ cô ta, muốn bà ta xem tay họ, đây mới là lý do cô ta lần lượt sử dụng mẹ mình để “tẩy não” thành công Kha Tú, Thẩm Ngọc Trân.

Nhưng giờ đây cả hai người này đều không còn giá trị, Thẩm Ngọc Trân thậm chí đã trở thành mẹ kế của cô ta.

Mẹ Mộ Tuyết Hội cảm thấy khó xử trước yêu cầu làm giả hồ sơ của con gái mình, “Hội Hội, làm những chuyện này nhiều quá sẽ có báo ứng đấy, điểm ước lượng của con thế nào, nếu không như ý, chúng ta có thể học lại một năm.”

Học lại? Sống lại một đời, cô ta không có thời gian để học lại, trong thời kỳ cải cách mở cửa tốt đẹp, cô ta cần phải tốt nghiệp nhanh chóng để kiếm tiền, trở thành một bà chủ lớn.

Cô ta khẩn khoản cầu xin, “Mẹ ơi, con thích Tần Ngạo, con có đầu óc làm ăn, nhưng nhà mình cần có người học vấn, Tần Viêm dù sao cũng không thể lên đại học, tại sao không để Tần Ngạo đi học? Dù sao cũng là con của nhà họ Tần, mẹ chỉ cần nói với bác gái Hà, nếu nhà họ không đổi thì thôi, mẹ nghĩ sao?”

...

Tần Viêm tính điểm một cách thận trọng, anh không muốn lúc này nổi bật quá, đến cửa hàng đồ cổ, Lương Dũng nói với anh rằng người anh em theo dõi Mộ Tuyết Hội đã quay về báo cáo.

“Sau khi Mộ Tuyết Hội đi tìm mẹ cô ta, bà Hà đi mua thịt lợn, mẹ Mộ Tuyết Hội lầm bầm tính toán một hồi, nói rằng nhà họ Tần phải có một người là sao Văn Khúc, tương lai sẽ phát tài phát lộc, chỉ là sao Văn Khúc này đã mờ nhạt, nhà họ Tần cần tìm người thế chỗ sao Văn Khúc, nếu không nhà họ Tần sẽ gặp họa lớn.”

Lương Dũng tức giận không chịu nổi, chỉ thiếu điều nói thẳng anh Viêm bị tàn phế chính là sao Văn Khúc đã rơi, để Tần Ngạo thế chỗ anh đi học đại học.

Anh Viêm không thể lên đại học, nhưng tại sao phải để Tần Ngạo thế chỗ cuộc đời của anh ấy, Tần Ngạo càng sống tốt, anh Viêm càng khó chịu.

Lương Dũng nói: “Anh Viêm, anh không thể mềm lòng đồng ý.”

Tần Viêm khẽ cười, anh khi nào từng là người mềm lòng, anh hỏi: “Mộ Tuyết Hội định kinh doanh mùa hè này à?”

“Ừ, người anh em theo dõi cô ta nói cô ta thuê mặt bằng gần trường đại học, chuẩn bị kinh doanh tiệm ăn nhỏ món gà tiềm vàng.”

Tần Viêm không nhịn được mà cười nhạo, còn chưa chọn được đường đua, cô ta đã muốn kinh doanh?

Sống lại một đời vừa muốn học tốt vừa muốn làm ăn kiếm tiền, không nghĩ xem với tình hình hiện tại của mình làm tốt một việc đã khó, còn muốn cả hai, cũng phải có số phận nữa mới được.

Cô ta chọn món gà tiềm vàng là định làm nhượng quyền thương mại chứ gì, bây giờ là thời đại nào rồi, tự mình mua con gà về nấu không thơm hay sao, hơn nữa hiện nay gà thịt nuôi lớn để xuất chuồng rất ít, không kiểm soát được chi phí, cô ta thật sự là tự tìm cái chết.

Anh không ngại để cô ta c.h.ế.t nhanh hơn một chút.

Tần Viêm nói: “Thuê luôn cửa hàng bên cạnh mặt bằng cô ta thuê, đợi cô ta ký hợp đồng xong bắt đầu trang trí, chúng ta cũng trang trí.”

Ở nhà họ Tần, Miêu Thục Phương gọi điện cho chồng, kể về việc bác gái cả của chồng đến khóc lóc, quỳ xuống xin cho Tần Ngạo được thay thế Tần Viêm đi học đại học.

“Tần Viêm ước lượng điểm thi, đã vượt qua điểm sàn của khối một, mẹ và bác gái cả nói, để Tần Viêm đăng ký vào một trường đại học ở nơi khác, sau đó cho Tần Ngạo đi học. Ôi, anh bảo phải làm sao bây giờ?”

Tần Chính Khanh kiên quyết không đồng ý, “Học vấn làm sao có thể giả mạo, đáng xấu hổ, tuyệt đối không được.”

Lần này Tần Viêm lại bất ngờ thay đổi, nói rằng anh muốn nói chuyện với Tần Ngạo. Hai anh em họ đối diện nhau trong sân nhà Tần Viêm.

Tần Viêm nói: “Tần Ngạo, từ nhỏ anh đã không ưa tôi, nhưng anh là anh em của tôi. Cuộc đời tôi coi như đã hỏng, việc thi đậu vào một trường đại học tốt đối với tôi đúng là một trò cười, nhưng đối với anh, đủ để thay đổi số phận của mình. Anh và Nhiễm Tiểu Dung yêu nhau, nhà cô ấy bây giờ khác xưa, sống trong khu nhà ở của ủy ban thành phố, anh chỉ là kẻ buôn trứng, bỏ ý nghĩ đó đi, anh không thể cưới được cô ấy đâu. Nhưng nếu anh thay thế tôi, tốt nghiệp đại học rồi khởi nghiệp, nghe có vẻ tốt đẹp biết bao, khi đó anh thành công và nổi tiếng, nhà Nhiễm Tiểu Dung sẽ không còn phản đối mối quan hệ của các anh nữa.”

Cuộc đời của Tần Ngạo thay đổi vì gặp được Khương Nguyễn, anh ta đã sớm gặp lại Nhiễm Tiểu Dung, cũng bắt đầu mối quan hệ tình cảm.

Nhưng Mộ Tuyết Hội sẽ không dễ dàng từ bỏ chồng của mình trong kiếp trước, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ cuộc đúng không?

Tần Viêm nghĩ, dù anh muốn giơ tay giúp đỡ nam chính, nhưng anh ta cũng phải xứng mới được.

Cơ hội mà Tần Viêm tự nguyện nhường ra quá lớn, Tần Ngạo chưa từng trùng sinh, anh ta mới chỉ mười tám tuổi, hỏi xem có bao nhiêu thanh niên có thể chống lại sự cám dỗ lớn như vậy.

Tần Viêm không cho phép Tần Ngạo rời đi, nói rằng một khi bước ra khỏi khu này thì anh sẽ không công nhận, Tần Ngạo ở lại ăn cơm.

Khương Nguyễn chuẩn bị thêm hai món ăn, nhìn Tần Viêm không biểu lộ gì bên trái, rồi lại nhìn Tần Ngạo đang đau khổ bên phải, cô tự nhủ, thế giới này nhiều người nói cô ngốc, nhưng cô không ngốc, nhìn xem, cô đã nhận ra anh Tần Viêm đang thử thách Tần Ngạo, mà Tần Ngạo bị thử thách còn chưa biết.

Nếu Tần Ngạo chấp nhận, thì anh ta chắc chắn sẽ chết.

Khương Nguyễn cảm thấy rối bời, cô không muốn chứng kiến hai anh em nhà họ Tần huynh đệ tương tàn, làm gì phải vậy chứ, anh em đánh nhau, xương gãy vẫn ở bên trong, những kẻ đắc ý nhất lại là người ngoài.
 
Back
Top Bottom