Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu

Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 20: Chương 20



Một số học sinh ở hàng sau thường xuyên nghịch ngợm, được xem là học sinh cá biệt, cười ồ lên, tất cả đều bị giáo viên chủ nhiệm mắng và đuổi ra ngoài đứng phạt, giáo viên chủ nhiệm kéo Khương Nguyễn đi tìm hiệu trưởng.

Khương Nguyễn đột nhiên ngửi thấy mùi khói, người ở thế giới hậu tận thế đều có khứu giác mạnh, những chiến binh giỏi có thể ngửi thấy mùi của quái vật và xác sống từ hàng trăm mét xa, đây là sự tiến hóa để tồn tại.

Khương Nguyễn có khứu giác rất nhạy bén, bởi vì cô không có nhiều kỹ năng, việc có khứu giác nhạy bén giúp cô có thể chạy trốn trước khi nguy hiểm ập đến.

Cô ngửi thấy mùi khói, không phải là lửa bình thường, chắc chắn là một khu vực nhỏ đã bắt đầu cháy, ngay sau trường học, trong khu rừng núi.

...

Cô bảo mẫu nhỏ đã chạy mất, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu học sinh đẩy Tần Viêm đến văn phòng hiệu trưởng, chỉ vào cái trán sưng đỏ, “Hiệu trưởng, Tần Viêm càng ngày càng không giống ai, tuyệt đối không thể để bảo mẫu tiếp tục đi cùng cậu ta đến lớp. Nếu Tần Viêm không đồng ý, thì cho cậu ta nghỉ học đi, lớp chúng tôi không dám nhận cậu ta nữa.”

Ban đầu Tần Viêm sẽ chuyển đến lớp ba của cô Tề, nhưng Tiền Mỹ Lam không đồng ý, bà ta nói Tần Viêm trước đây là học sinh của lớp một, việc chuyển sang lớp khác làm mất mặt bà ta, cuối cùng sau khi thương lượng, Tần Viêm vẫn ở lớp một, và cô bảo mẫu nhỏ theo đến lớp để chăm sóc.

Cô Tề nói với Tần Viêm, “Cô bảo mẫu nhỏ ấy bị ngốc mà, cô giáo Tiền, chị là người bình thường, người bình thường làm gì phải tranh cãi với kẻ ngốc, không phải tự làm mình khó chịu sao? Nếu chị không muốn dạy Tần Viêm, thì để cậu ấy đến lớp chúng tôi.”

“Tôi không nói là không dạy Tần Viêm, tôi chỉ không đồng ý cậu ta tiếp tục mang theo bảo mẫu đến lớp, trông sẽ như thế nào, là con của nhà địa chủ à?”

Tần Viêm: “Em tiêu tiền nhà cô à?”

Tiền Mỹ Lam tức đến nỗi suýt ngất, “Hiệu trưởng, Tần Viêm đã là đồ bỏ đi, không cứu được nữa.”

Khương Nguyễn trở về nhà sau khi trường học đưa ra quyết định, cô trông rất lôi thôi, tóc b.í.m đã tuột, khuôn mặt trắng trẻo bị bẩn, quần áo còn bị rách.

Nghe nói trường đã quyết định chỉ cho phép cô đưa Tần Viêm đến lớp vào buổi sáng, đón anh ở cổng trường vào buổi tối, cô vội vã khóc, “Anh, em sẽ đi xin lỗi giáo viên.”

“Không cần.” Tần Viêm từ tận sâu trong xương tủy không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, anh vốn dĩ cũng không muốn học ở đây nữa.

Khương Nguyễn vẫn chạy đến văn phòng hiệu trưởng, cam đoan rằng mình sẽ không dám đánh người nữa trong trường, cầu xin hiệu trưởng cho một cơ hội.

“Em không làm bảo mẫu cho anh Tần Viêm, nhà em sẽ bắt em đi làm mẹ kế, em không muốn làm mẹ kế.”

Hiệu trưởng thở dài, việc cô đánh cô Tiền quá nghiêm trọng, nếu không xử phạt thì trường còn uy tín gì nữa, học sinh sẽ lộn xộn mất, nhưng đứa trẻ này cũng thật đáng thương, lại ngốc nghếch, gia đình cũng chỉ thế, cô phải làm sao đây?

Một số giáo viên không nhìn được cảnh đó đều xin giảm án, hiệu trưởng đang muốn tìm cách xuống nước, thì cô Tiền kiên quyết phản đối:

“Đừng dùng khó khăn của bản thân để uy h.i.ế.p người khác, làm hay không làm mẹ kế là vấn đề của bố mẹ cô ta, không liên quan gì đến trường, không đến lượt trường thấy thương cô ta.”

“Cô Tiền, chị hơi quá đáng rồi, có thể cho cô ấy hình phạt khác, đừng đẩy đứa trẻ vào đường cùng, cô ấy là kẻ ngốc, cần phải được dạy dỗ về đúng sai.”

“Tôi quá đáng? Người bị đánh không phải các người.” Cô Tiền nói phải phân biệt rõ ràng, dù Khương Nguyễn không phải học sinh của trường, việc đánh người vẫn phải được xử phạt để giữ uy tín.

Đúng lúc hiệu trưởng sắp đưa ra quyết định, thầy Hồ bất ngờ dẫn theo vài công nhân từ nhà máy gỗ đến, những công nhân đó nói muốn tìm một nữ sinh, để cảm ơn cô đã một mình cứu sống sáu đứa trẻ!

“Mấy đứa trẻ đốt lá cây, gây ra cháy rừng, trời ơi, chúng tôi còn không kịp tìm đám trẻ bị lạc, bỗng nhiên thấy một cô gái nhỏ chạy vụt vào đám cháy, một hơi cõng bốn đứa trẻ ném ra ngoài, lại quay trở vào chỗ lửa cháy dữ dội nhất, cứu thêm hai đứa bị ngạt khói.”

“Tất cả đều là những đứa trẻ nghịch ngợm nhất, hay trốn học nhất từ trường của chúng tôi, cô ấy cứu xong rồi chạy mất, chúng tôi đuổi cũng không kịp, tôi đại diện cho các bậc phụ huynh ở nhà máy của chúng tôi, cảm ơn trường đã dạy dỗ ra một cô bé biết làm việc tốt, dám đứng ra giúp đỡ, cô ấy chắc chắn đã bị thương, mau tìm cô ấy đưa đi bệnh viện kiểm tra, chi phí y tế nhà máy chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ.”

Tìm, làm sao để tìm được, lúc đám cháy xảy ra vẫn còn đang học, không thể nào có học sinh nào đến sau núi, đám cháy nhanh chóng được dập tắt, trường học cũng không biết là sau núi đã xảy ra cháy.

Người đại diện từ nhà máy đến nhất định phải cảm ơn, đã đưa hai đứa trẻ không bị thương đến nhận dạng người, một trong số đó chỉ vào Khương Nguyễn với khuôn mặt lem luốc nói: “Chính là chị này, chính chị ấy đã lao vào lửa cứu chúng cháu, chị ấy còn đánh chúng cháu, nói rằng chúng cháu chơi với lửa không phải là những đứa trẻ ngoan, đánh đau lắm, cháu không dám chơi với lửa nữa.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 21: Chương 21



Khương Nguyễn lùi lại, “Tôi không cố ý đánh trẻ con, tôi quá tức giận, không kiềm chế được, mấy người đừng tìm tôi.”

Người đại diện từ nhà máy vội vàng nói: “Bạn học không cần sợ, cô đánh đúng, đánh tốt lắm, chúng tôi đến đây là để cảm ơn cô, còn muốn tặng cờ khen cho trường nữa.”

“Ồ.” Khương Nguyễn không quan tâm, cờ khen không có ích bằng trứng gà thịt lợn, tại sao không tặng cái gì có ích hơn.

Cô Tề nhân cơ hội xin giúp Khương Nguyễn, quan tâm đến tâm trạng của cô, nói nhỏ với hiệu trưởng: “Nhìn này, cô bảo mẫu nhỏ rất ngốc, cô ấy không cố ý làm hại cô Tiền, cô ấy quá trung thành với chủ, xem xét việc cô ấy đã cứu mấy đứa trẻ, trường chúng ta cũng nên đưa ra một số phần thưởng về mặt tinh thần, để khích lệ cô ấy, hướng dẫn cô ấy, hiệu trưởng, không bằng chuyển Tần Viêm đến lớp chúng tôi.”

Hiệu trưởng đồng ý, lần này Tiền Mỹ Lam không thể nói gì thêm, nếu không những phụ huynh của các em nhỏ được cứu sẽ xông vào trường làm ầm lên với bà ta.

Tiết học này lại là của bà ta, bà ta không nhắc đến việc Tần Viêm chuyển lớp.

Mộ Tuyết Hội cả buổi học không thấy Tần Viêm, trong lòng không biết sao cả, sau giờ học hỏi giáo viên chủ nhiệm, “Cô Tiền, Tần Viêm đâu ạ?”

Tiền Mỹ Lam nhìn cô ta chằm chằm, bất ngờ nổi giận, “Chính bố mẹ mình ly hôn mà không quan tâm, cứ điều tra một bạn học nam bị liệt, em đang mơ mộng à, có cần tôi gọi phụ huynh em không?”

Mộ Tuyết Hội xấu hổ khóc cả buổi trưa, mới biết Tần Viêm đã chuyển sang lớp ba.

Tần Viêm trở lại trường học sau vài ngày, từ lớp của nữ chính chuyển sang lớp ba, Mộ Tuyết Hội cách một phòng học, ngay khi hết giờ học cô ta liền đi ngang qua cửa sổ lớp ba. Tần Viêm và cô ta nhìn nhau, trong mắt anh là sự chế nhạo không hề giấu giếm.

Mộ Tuyết Hội rõ ràng biết rõ bản chất của cha mẹ mình, cô ta trở về từ kiếp trước, không nghĩ đến việc tự cứu mình mà vẫn chọn đạp lên xác của anh và mẹ để thực hiện giấc mơ vinh hoa của mình, còn muốn cảm động anh.

Mục đích không trong sáng, chỉ khiến anh càng thêm ghét bỏ. Cô bảo mẫu nhỏ Khương Nguyễn lại làm được, vô tình khiến anh phải chuyển lớp.

Cô từ nhỏ đã bị bỏ rơi ở nông thôn, đầu óc lại không mấy sáng suốt, giống như mẹ anh, bản tính nhút nhát, không, mẹ anh là bản tính bẩm sinh, còn cô bảo mẫu không phải, tính cách của Khương Nguyễn liên quan đến môi trường sống của cô, từ nhỏ không được yêu thương, mười mấy tuổi thay chị gái bị gửi xuống nông thôn, không cần nghĩ cũng biết cuộc sống không dễ dàng.

Gia đình cô không nghĩ đến sao, một đứa trẻ mười mấy tuổi, ăn nhiều như vậy, một mình xuống nông thôn rất có thể sẽ c.h.ế.t đói.

Cô vì sống sót, tất cả sức lực đều dùng để ăn no, chắc chắn cô đã phải chịu không ít ánh mắt khinh bỉ ở nông thôn.

Nhưng kiếp trước không đến nhà anh làm bảo mẫu, kiếp này xảy ra chuyện khác, khiến cô suôn sẻ trở về thành phố, vừa lúc mẹ anh tìm bảo mẫu, cô đã đến bên anh.

...

Nhà Khương Nguyễn có cảnh sát đến, không phải cảnh sát của đồn, mà là điều tra viên của sở công an, làm mẹ cô sợ không ít, nghe nói tìm Khương Nguyễn, không hỏi chuyện gì, đã vội vàng xin lỗi:

“Đồng chí cảnh sát, Khương Nguyễn nhà tôi g.i.ế.c người à? Gia đình thực sự không biết, nó bỏ trốn phải không, chúng tôi nhất định sẽ hợp tác với các anh, nếu nó về nhà, chúng tôi sẽ thông báo cho các anh ngay.”

Hàn Trường Phong nhíu mày, gia đình này làm sao vậy, ai lại nghĩ đến chuyện g.i.ế.c người như vậy, nhưng nhớ lại sự dũng cảm của cô gái nhỏ, Hàn Trường Phong không nhịn được mà bật cười.

Anh ấy giải thích ngọn ngành câu chuyện, đồn cảnh sát có một vụ án đã theo đuổi nửa năm, nghi phạm có tiền thưởng, báo tin tức sẽ được thưởng, mấy kẻ nghi phạm trốn ra nông thôn, thấy một cô gái đi đường về khuya, nảy sinh ý đồ xấu, muốn làm nhục cô ấy, nhưng lại bị đánh cho què chân, thật kỳ lạ, cô gái không báo cảnh sát mà lại chạy mất.

Người qua đường đã báo cảnh sát, bắt được nghi phạm, điều tra manh mối, tìm đến làng Đại Hà, vừa kiểm tra, hóa ra là thanh niên trí thức trở về từ nông thôn, tên là Khương Nguyễn.

Người trong làng nói Khương Nguyễn không mấy thông minh, có lẽ sợ rằng làm người khác bị thương phải ngồi tù, nên đã chạy trốn, còn cung cấp địa chỉ nhà Khương Nguyễn ở thành phố cho cảnh sát, cảnh sát liên lạc với sở cảnh sát thành phố, thành phố đã cử người đến kiểm tra tình hình.

“Cô gái không biết điều tiết sức mạnh, nhưng việc này cô ấy không sai, một là cô ấy tự vệ, hai là đã giúp cảnh sát bắt được tội phạm, còn có một trăm đồng tiền thưởng cho manh mối, bảo cô ấy đến nhận.”

Lưu Kim Vân nói Khương Nguyễn đi làm rồi, đi sớm về muộn không có thời gian, giúp con gái đến đồn công an nhận tiền thưởng.

Nhận được tiền thưởng bà ta không về nhà, mà đến nhà con gái lớn, con gái lớn mang thai, vì động thai nên đã xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Lưu Kim Vân trông buồn bã, “Anh của Khinh Khinh hôm nay đến nhà.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 22: Chương 22



“Hàn Trường Phong?”

“Đúng, chính là anh ấy, dù đã xuất ngũ, nhưng bây giờ anh ấy chuyển ngành làm cảnh sát hình sự.”

Em gái ruột của Khương Kiến Xuân hiện đang ở nhà họ Hàn, anh cả nhà họ Hàn là Hàn Trường Phong, đã đi lính nhiều năm, sau khi xuất ngũ thì chuyển về thủ đô làm cảnh sát hình sự, vừa chuyển ngành đã gặp phải vụ án của Khương Nguyễn, như số phận đã định, khiến Khương Kiến Xuân vừa kinh hãi vừa lo sợ.

“Mẹ, nhà Khinh Khinh không phải ai cũng thích em ấy, anh cả này đi lính từ sớm, tình cảm với Khinh Khinh là ít nhất, người lính thường rất mạnh mẽ, nếu anh ta biết Khương Nguyễn mới là em gái ruột của mình, chắc chắn sẽ muốn đổi lại, mẹ, thực sự không thể chờ đợi nữa, để Khương Nguyễn lấy chồng xa đi.”

“Đừng nhắc đến chuyện hôn nhân của Nguyễn Nguyễn nữa, bố của con không đồng ý đâu.” Lưu Kim Vân nói: “Chuyện Nguyễn Nguyễn và Khinh Khinh bị nhầm lẫn, chỉ có mình con và mẹ biết, miễn là chúng ta không nói ra, sẽ không có ai biết được.”

Nhưng vẫn còn một người biết, chủ nhiệm ở đơn vị của chị ta đã dùng chuyện này để uy h**p.

Trước kia Khương Nguyễn xuống nông thôn, gia đình Khinh Khinh ở nơi khác, chị ta còn có thể đối phó với kẻ súc sinh kia, bây giờ tất cả đều đã trở về, chị ta thực sự sợ tên đàn ông tồi tệ kia sẽ chó cùng rứt giậu.

Tên đàn ông tồi tệ đó chỉ muốn cưới chị ta, để ép chị ta ly hôn có lẽ sẽ làm ra bất cứ chuyện gì, Khương Kiến Xuân vừa lo lắng vừa sợ hãi, chỉ có thể trải lòng với mẹ ruột, “Mẹ, thực ra còn có một người biết chuyện này.”

...

Học sinh lớp ba đều khá thân thiện, sau vài ngày học, có vài bạn còn cho Khương Nguyễn ăn khoai lang khô phơi ở nhà.

Có một bạn học chuyển trường tên là Hàn Khinh Khinh, rất được mọi người yêu mến, cũng cho Khương Nguyễn đồ ăn, cô ấy đưa bánh quy nhân và sô cô la, nói là bố cô ấy đi công tác ở thành phố Bằng mang về, những món ăn nhập khẩu, muốn Khương Nguyễn nếm thử.

Khương Nguyễn từ chối, “Cô giữ lại ăn đi.”

“Cậu ăn đi, tớ không thích ăn ngọt.” Hàn Khinh Khinh đã chia sẻ với vài bạn gái thân thiết, bạn cùng bàn nói rằng cô bảo mẫu nhỏ này rất đáng thương, có lẽ cả đời không có cơ hội thử những món ăn cao cấp như vậy, cô ấy mềm lòng, liền chia cho Khương Nguyễn một ít.

Khương Nguyễn có thói quen sinh tồn ở thế giới tận thế, thứ gì đến miệng phải ăn mới sống sót được, thói quen này một thời gian ngắn không thể thay đổi, cô vừa định nhận, từ phía sau vang lên một tiếng giận dữ:

“Khương Nguyễn!” Là Tần Viêm.

Khương Nguyễn vội vàng chạy lại, “Anh Tần Viêm, anh gọi em có việc gì?”

Tần Viêm liếc nhìn Hàn Khinh Khinh chuyển đến từ lớp ba, không vui nói với Khương Nguyễn: “Đừng tùy tiện ăn thứ của người khác, nhận thứ của người khác, cẩn thận một ngày nào đó người ta đòi lại gấp mười lần đấy.”

Hàn Khinh Khinh ngồi cùng bàn đã sớm không ưa cái tên học sinh cá biệt này, ban đầu việc anh ta đến trường bằng xe lăn cũng rất đáng khích lệ, mọi người đều cảm thông cho anh ta, nhưng anh ta lại cứ khiến người khác ghét bỏ.

Bạn thân chạy lại kéo Hàn Khinh Khinh trở về, “Có một số người, không đáng để cậu tốt với họ đâu, những món ăn vặt đắt tiền như thế, họ không xứng đáng được thưởng thức.”

Buổi trưa giữa giờ học, một người bạn của Tần Viêm từ bên ngoài chạy đến trường một chuyến, mua những thứ Tần Viêm yêu cầu, đó là sô cô la rượu.

Món này rất đắt đỏ, Tần Viêm mua hơn năm mươi viên, nói rằng mình mừng sinh nhật, mời các bạn cùng ăn kẹo, khi anh nói về sinh nhật, mọi người không tiện từ chối, sợ làm tổn thương tình cảm của anh, đều nói lời cảm ơn, sô cô la rượu thì không phải ai cũng đã từng thưởng thức, một số bạn học tiếc không nỡ ăn, lẳng lặng giữ lại để mang về nhà cho các em.

Tần Viêm phát sô cô la đến bàn của Hàn Khinh Khinh lại đi vòng qua, nói: “Tôi và bảo mẫu nhà tôi không xứng đáng ăn những thứ của các cô, chắc chắn các cô cũng không muốn ăn những thứ của chúng tôi.”

Lòng tự trọng Hàn Khinh Khinh bị tổn thương, cúi đầu không chịu ngẩng lên.

Trong lớp hơn bốn mươi người, sau khi phát xong còn thừa lại khoảng mười mấy viên, Tần Viêm đều đưa cho Khương Nguyễn, còn nói: “Những thứ của tôi, không phải để làm ơn cho ai cả, chỉ cho phép mình cô ăn thôi.”

Khương Nguyễn vẫn lẳng lặng giữ lại một vài viên, có một điều cô không hiểu, trước đây khi bạn học chia sẻ khoai lang khô cho cô, Tần Viêm không nói gì cả, vậy tại sao sô cô la và bánh quy lại không cho phép cô nhận chứ?

Cô hỏi: “Anh Tần Viêm, anh không thích bạn Hàn Khinh Khinh à?”

Tần Viêm không thích Hàn Khinh Khinh, cứ hay khóc lóc, làm như thể người khác bắt nạt cô ta vậy, kiếp trước Hàn Khinh Khinh và nữ chính Mộ Tuyết Hội là bạn thân, từ đó về sau, Hàn Khinh Khinh đến nhà vài lần, lại cứ thích người anh kế bị tàn tật của nữ chính.

Vì chuyện này, Tần Viêm suýt nữa bị anh trai và em trai của mình hại chết.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 23: Chương 23



Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, cô tiểu thư được cưng chiều lại đặc biệt yêu thích một người tàn phế, tự cho rằng Tần Viêm trốn tránh mọi người vì tự ti, còn quyết tâm đối đầu với gia đình, khiến cho tính cách đã không mấy tốt đẹp của Tần Viêm càng thêm xấu xa.

“Tôi không thích bất kỳ ai cả.” Tần Viêm lấy ra viên sô cô la dẻo có rượu từ trong túi của Khương Nguyễn, bóc lớp giấy bọc, ngẩng đầu nhìn cô, bất mãn nói: “Cúi xuống đây.”

“Ồ.” Trong lòng Khương Nguyễn tự hỏi, không biết anh trai nói không thích tất cả mọi người, có bao gồm cô không?

“Há miệng.”

Vừa mở miệng, viên sô cô la đã được đưa vào, cắn một miếng, hương vị ngọt ngào của rượu lan tỏa trên đầu lưỡi, thật ngọt ngào.

Tần Viêm gấp giấy bọc, chậm rãi hỏi Khương Nguyễn, “Cô thật sự không nhận ra Hàn Khinh Khinh muốn thu hút sự chú ý của tôi qua việc lấy lòng cô à?”

“À?” Làm sao Khương Nguyễn có thể nhận ra, “Vậy bạn Hàn Khinh Khinh cũng thích anh giống như bạn Mộ Tuyết Hội sao?”

“Tôi không cần sự yêu thích của ai cả.” Tần Viêm nói với Khương Nguyễn, “Đừng ép buộc sự yêu thích, cũng đừng ép buộc người khác phải yêu thích mình một cách tự cho là đúng, cả hai hành động này đều rất đáng ghét, cô biết không?”

“Ừm ừm.” Khương Nguyễn gật đầu, quyết định chỉ cần một ngày nào đó anh trai nói không thích cô làm bảo mẫu nữa, cô cũng không sẽ nài nỉ khiến anh trai phát chán.

Cảnh Tần Viêm cho cô bảo mẫu nhỏ ăn sô cô la dẻo có rượu, bị Mộ Tuyết Hội âm thầm chú ý, Tần Viêm kiêu ngạo và cứng rắn, anh ta thực sự đang cho cô bảo mẫu ăn sô cô la, có phải anh ta đang cố tình khiến Hàn Khinh Khinh chú ý, muốn thu hút sự chú ý của Hàn Khinh Khinh không?

Tan học tại cổng trường, Khương Nguyễn thấy Hàn Khinh Khinh có người nhà đến đón.

Cô nghe Hàn Khinh Khinh gọi người kia là anh hai và hạnh phúc lao vào lòng anh ta, người đó yêu thương vuốt tóc mái dài của cô ta, còn bẻ bánh bao, nhét nhân thịt vào miệng Hàn Khinh Khinh, rồi đưa phần vỏ bánh vào miệng mình.

Khương Nguyễn sờ sờ mái tóc ngắn đến dưới cằm của mình, cô cũng muốn để tóc dài.

Trước kia, ở thế giới tận thế, nước rất quý nên cô chưa bao giờ để tóc dài. Đến nơi này, cô quyết định sẽ để một mái tóc dài.

Tần Viêm cũng chứng kiến cảnh tượng này, thấy anh hai của Hàn Khinh Khinh bảo vệ em gái mình một cách mù quáng đến mức không lý trí.

Kiếp trước, Tần Viêm cảm thấy phiền phức không chịu nổi, nói rằng không thích Hàn Khinh Khinh, nhưng anh hai cô ta lại đến đánh nhau, gây khó dễ mọi lúc, trí óc như bị chó ăn mất.

Nếu không phải vì bị tàn phế, anh ta chắc chắn không phải là đối thủ của mình.

Tần Viêm thấy ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ của Khương Nguyễn, hỏi: “Cô ngưỡng mộ người ta có anh trai à?”

“Em cũng có anh trai, không ngưỡng mộ đâu.” Khương Nguyễn nói: “Chị dâu của em rất tốt, tối qua dạy em cách sử dụng băng vệ sinh, còn cho em uống nước đường đỏ.”

Cô không biết đến những thứ này ở thế giới tận thế, tối qua bất ngờ đau bụng, thấy m.á.u chảy tưởng mình sắp chết, mẹ còn mắng cô làm ầm lên, nhưng chị dâu đã đun nước nóng cho cô rửa, lấy băng vệ sinh của mình dạy cô cách sử dụng, nước đường đỏ uống vào rất ngọt, ấm áp và dễ chịu.

Chị dâu thật tốt, mấy viên sô cô la rượu, cô giữ lại mấy viên để mang về cho bà Hoàng và chị dâu.

Tần Viêm: ...”Những chuyện riêng tư như vậy không nên nói bừa bãi.”

“Em không nói bừa bãi mà, em chỉ nói với anh thôi.”

Tần Viêm: “...” Từ khi nào cô coi anh là người có thể tâm sự những chuyện riêng tư? Cô bảo mẫu nhỏ này coi anh là anh trai, hay là đối tượng yêu thầm?

Không phải Tần Viêm tự cao tự đại, suy nghĩ m.ô.n.g lung, anh dù sao cũng là nhân vật phản diện, hội tụ đủ yếu tố: điển trai, có thủ đoạn, biết đánh giá đồ cổ nên kiếm được nhiều tiền, càng tàn phế tính cách càng kỳ quái, càng khiến các cô gái điên cuồng mến mộ, anh ghét c.h.ế.t đi được.

Tần Viêm bất ngờ hỏi: “Cô mới chỉ mười bảy tuổi phải không?”

“Ừ, sao vậy?”

“Đừng yêu sớm.” Tần Viêm tìm một lý do.

Khương Nguyễn thấy Mộ Tuyết Hội đã trở thành bạn thân với Hàn Khinh Khinh, cô ta đã nói điều gì đó với anh trai Hàn Khinh Khinh.

Anh trai Hàn Khinh Khinh nhìn về phía Tần Viêm đang ngồi trên xe lăn với ánh mắt đầy thù địch mà Khương Nguyễn không thích.

Cô đứng trước mặt Tần Viêm, nhẹ nhàng ngẩng đầu, đáp trả ánh mắt đó. Hàn Khinh Khinh kéo tay áo anh trai mình, ba người bước vào quán bánh bao nhỏ bên đường.

Khương Nguyễn không hiểu lắm về chuyện không nên yêu sớm, cô còn muốn hỏi thêm, “Em mười bảy tuổi rồi, mẹ em nói có thể đính hôn trước, đợi đến mười tám tuổi thì có thể kết hôn, đó có phải là yêu sớm không?”

Tần Viêm nhớ ra, bây giờ là năm 79, vẫn áp dụng luật hôn nhân được ban hành vào những năm 50, con gái mười tám tuổi có thể kết hôn, nhưng đến năm sau khi luật hôn nhân mới ra đời, thì không còn được nữa.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 24: Chương 24



Anh thay đổi cách nói, “Nếu cô không kết hôn bây giờ, một năm lương sáu trăm đồng, năm năm là ba nghìn đồng, cô biết ba nghìn đồng có thể làm được bao nhiêu việc không? Căn nhà hai tầng mà gia đình tôi ở chỉ cần sáu nghìn đồng là có thể mua được. Nhưng nếu cô kết hôn sớm như vậy, cô sẽ phải ở nhà phục vụ không chỉ một người, giặt quần áo, nấu cơm miễn phí, dậy sớm nhất, ngủ muộn nhất, ai cũng có thể sai bảo cô, mà không trả tiền cho cô, có khi còn chê cô ăn nhiều, hàng ngày mắng chửi cô.”

Kết hôn, nhất là trở thành mẹ kế, phải chăm sóc cả một gia đình lớn, vừa mệt mỏi lại không được trả công, còn phải chịu sự chỉ trích.

So sánh với cuộc sống hiện tại của một cô bảo mẫu nhỏ, chỉ cần chăm sóc một mình anh trai, mỗi tháng lương còn cao hơn cả lương của bố, lại còn được ăn uống đầy đủ, Tần Viêm chưa bao giờ trách cứ cô ăn nhiều.

Cô tất nhiên đồng ý, “Anh trai, vậy anh có thể thuê em làm việc trong năm năm không?”

Tần Viêm quay đầu nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc, đáp lại: “Cô có thể năm năm không kết hôn không? Nếu cô có thể, tôi cũng có thể.”

“Được!” Khương Nguyễn đồng ý ngay lập tức, “Nếu chân anh khỏi, anh vẫn muốn tiếp tục thuê em, vậy thì em không cần phải đi lấy chồng nữa.”

Chân anh sẽ khỏi sao? Tần Viêm nắm chặt lấy đôi chân không cảm giác của mình, biết rằng không thể khỏi, đó là lý do anh mơ mộng, đôi khi trong mơ, chân anh có cảm giác.

Tần Viêm nghĩ, phương pháp thuê mướn này hẳn là có thể ngăn cản cô bảo mẫu nhỏ mơ mộng về anh, cô có chút ngốc nghếch, nhưng cũng thuần khiết, chỉ cần đặt ra một mục tiêu cho cô, hẳn là cô không bỗng nhiên nghĩ đến chuyện tình cảm nữa.

Được, vậy thì làm như vậy, Tần Viêm nói: “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ thuê cô đủ năm năm, đi thôi, đến quán hủ tiếu ăn bánh bao.”

Bánh bao một đồng một giỏ, mỗi giỏ năm cái, không mấy học sinh dám chi tiêu cho món này, trong quán chỉ có một bàn ba khách hàng, Hàn Khinh Khinh và bạn mới quen của cô ta hôm nay, Mộ Tuyết Hội, anh hai của cô ta đã mời.

Hàn Khinh Khinh không thích ăn ngọt, lại rất thích ăn thịt, vẫn ăn nhân thịt mà anh hai của cô ta bóc ra, sau đó anh hai ăn lớp vỏ, bánh bao nhỏ chỉ nhỏ như vậy, chỉ ăn nhân không được bao nhiêu, anh hai cô ta đang định gọi thêm hai giỏ nữa, khi mười giỏ cuối cùng đã sẵn sàng, đã bị Tần Viêm đặt hết, bánh mới hấp cần chờ đợi hai mươi phút.

Hàn Vân Thanh nghe bạn học của em gái kể lại lý do hôm nay vành mắt em gái đỏ hoe, là vì bị bạn học ngồi xe lăn trước mắt làm tức giận, nên không có thiện cảm với Tần Viêm.

Bây giờ, bánh bao mà em gái yêu thích cũng bị Tần Viêm mua sạch, anh ta cảm thấy bực bội, cố ý nói to: “Mười giỏ à, cậu ăn hết được không?”

Tần Viêm dùng nước sôi khử trùng đôi đũa, sau đó bắt đầu khử trùng bát, rồi đưa cho Khương Nguyễn, giọng nói trầm ổn dễ nghe, “Anh có thể chỉ cho em gái anh ăn nhân thịt, tôi không thể mua mười giỏ bánh bao cho cô bảo mẫu của tôi ăn sao, dù sao cũng không phải tiêu tiền nhà anh, sao lại xen vào chuyện không phải của mình.”

Anh rót dĩa giấm, dạy Khương Nguyễn cách ăn để không bị bỏng miệng, nhìn Mộ Tuyết Hội ngồi bàn bên cạnh đờ đẫn.

Hóa ra Tần Viêm khi dịu dàng thì cuốn hút như vậy, chẳng trách kiếp trước chỉ cần anh cười một cái, cô a có thể đắm chìm nửa ngày, tiếc là kiếp trước anh hiếm khi nở nụ cười.

Tần Viêm đã chi một khoản lớn để mua mười lồng bánh bao, lại còn tỏ ra rất quan tâm đến cô bảo mẫu nhỏ, chắc hẳn anh cố ý làm vậy để thu hút sự chú ý của Hàn Khinh Khinh, Mộ Tuyết Hội nghĩ thầm trong lòng.

Hàn Khinh Khinh cũng bị vẻ ngoài đẹp trai và tinh tế của Tần Viêm làm cho đỏ mặt, không còn ăn nhân thịt nữa, mà tự mình gắp một cái bánh bao ăn, còn nói: “Anh hai, anh ấy là bạn học cùng lớp với em, anh đừng có gây khó dễ.”

Chủ quán tiến đến hỏi Tần Viêm muốn bát lớn hay bát nhỏ của món hoành thánh, Tần Viêm nhìn cô bảo mẫu nhỏ đã ăn hết ba lồng bánh bao, do dự không biết cô thực sự có thể ăn bao nhiêu, sau cùng quyết định: “Hãy mang ba bát lớn ra trước.”

Khương Nguyễn đút cho Tần Viêm một cái bánh bao nhúng giấm, “Cảm ơn anh, anh cũng ăn một cái.”

Việc đút ăn trước mặt mọi người, cô bảo mẫu nhỏ là có ý đồ hay không cố ý, cô ấy không biết điều này sẽ k*ch th*ch tâm lý phản kháng của nữ chính bên bàn kế bên và Hàn Khinh Khinh sao, những gì không có được mới là tốt nhất, họ có lẽ sẽ càng chú ý đến anh hơn.

Ban đầu Tần Viêm chỉ muốn cô bảo mẫu nhỏ không bị coi thường, nhưng lại vô tình làm mình cũng dính líu vào, mất nhiều hơn được, anh cảm thấy khó chịu không rõ lý do, quay mặt đi, “Tự cô ăn đi.”

...

Khương Nguyễn thường về nhà lúc chín giờ tối, về đến nhà là tắm rồi đi ngủ, sáng sớm hôm sau, khi mọi người trong nhà vẫn chưa dậy, cô đã đi rồi, chỉ ở nhà để ngủ, cô đã nộp lương, vì vậy buổi tối mẹ cô sẽ để cửa cho cô.
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 25: Chương 25



Vì ở cổng trường ăn bánh bao mà đưa anh Tần Viêm về muộn mất nửa tiếng, anh hai đã đợi ở cửa một lúc lâu, thấy Khương Vãn chạy chậm đến góc đường, gọi cô, “Nguyễn Nguyễn.”

“Anh hai.” Khương Nguyễn đáp lại, rồi vui vẻ nói với Tần Viêm trên xe lăn: “Anh Tần Viêm, nhìn này, anh hai của em cũng đến đón em rồi.”

Tần Viêm không vui nói: “Anh hai cô từ trước giờ không tìm cô, chắc chẳng có chuyện gì tốt đâu.”

Nói xong, anh hai đã đến, nói: “Mẹ bảo anh đến tìm em, bảo em hôm nay về sớm, sẽ đưa em đi mua quần áo, bây giờ em đi luôn đến bách hóa lớn.”

Hơn một tháng trước, khi Khương Nguyễn vừa đến nhà, cô thực sự không có nhiều quần áo để mặc.

Cải cách và mở cửa mới chỉ diễn ra chưa đầy một năm, mức lương thực tế không thay đổi nhiều, chỉ khoảng ba, năm mươi đồng một tháng.

Đa số những gia đình có người đi làm nhận lương đều sống trong cảnh túng thiếu, không có tiền hoặc không muốn mua quần áo mới cho Khương Nguyễn.

Nhưng đối với một cô gái lớn như Khương Nguyễn, việc mặc quần áo vá là điều hiếm hoi.

Khương Nguyễn đi làm thêm, mặc những bộ quần áo đã vá nhiều lớp, cho đến khi mẹ của anh Tần Viêm cho cô vài bộ quần áo từ thời trẻ của bà, cô mới thay được bộ quần áo vá của mình.

Ban đầu, mẹ không thích Khương Nguyễn, bỗng nhiên mua quần áo mới cho cô, chắc chắn có lý do. Khương Nguyễn hỏi: “Tại sao mẹ lại mua quần áo mới cho em?”

Anh hai của cô nói: “Hôm nay có một đồng chí cảnh sát đến nhà chúng ta, nói rằng em đã giúp bắt được tội phạm, thưởng cho em một trăm đồng. Mẹ đã lấy tiền về rồi, đó là tiền em kiếm được, dùng nó cũng là phải. Nhanh lên đi, để mẹ đợi lâu sẽ lại mắng em. Anh còn phải làm ca tối, đi trước đây.”

Giúp bắt tội phạm? Khương Nguyễn nhớ lại, khi cô đến, cô vẫn ở trong làng, có quá nhiều người quen cô sợ bị lộ.

Vừa hay thanh niên trí thức có thể trở về thành phố, cô liền trở về.

Trên đường gặp một nhóm đàn ông xấu xa vây quanh cô, cô hỏi họ muốn làm gì, họ cười một cách đáng ghét.

Khi người đàn ông đầu tiên chạm vào quần áo của cô, Khương Nguyễn đã đánh họ, sau đó những người đàn ông đó tức giận, nói rằng họ sẽ g.i.ế.c cô, trước khi g.i.ế.c cô, họ muốn “chơi đùa” một cách thoải mái.

Những kẻ đó không phải người tốt, Khương Nguyễn đã đánh gãy chân họ.

Sau khi trở về thành phố, cô mới biết đến luật pháp của thế giới này, dù là kẻ xấu, nếu đánh bại hoặc g.i.ế.c họ, cũng phải chịu trách nhiệm, điều này khác với quy tắc của thế giới tận thế, cô vô cùng sợ hãi, không dám nói với ai.

Bây giờ không cần phải sợ hãi nữa, cô còn nhận được tiền, Khương Nguyễn đã lo lắng hơn một tháng trời, giờ đây cô nhẹ nhõm, xin phép Tần Viêm, “Anh Tần Viêm, em đi tìm mẹ nhé.”

“Cô cứ đi đi.”

Tần Viêm nghĩ trong lòng, nhà Khương Nguyễn không thể nào chỉ vì được thưởng một trăm đồng mà lại tiêu tiền vào cô ấy. Đúng lúc mẹ anh về, anh muốn qua xem nên nói với mẹ mình muốn đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa.

...

Khương Nguyễn đến cửa hàng bách hóa, mẹ cô đã tức giận, Khương Kiến Xuân vội vàng kéo mẹ, “Được rồi mẹ, dẫn em ấy đi “mua quần áo” đi, đừng để người ta chờ lâu.”

Thật sự là mua quần áo cho cô, đã mua thì cô cũng muốn, dù sao tiền thưởng cũng là cô kiếm được.

Trong cửa hàng thời trang nữ ở tầng một của trung tâm thương mại, Khương Nguyễn thử liền ba bộ quần áo mới, tất cả đều rất đẹp, cô không thử nữa, hỏi: “Mẹ định mua cho con bao nhiêu bộ?”

“Mua một bộ.” Lưu Kim Vân hôm nay có thái độ tốt, nói: “Con chọn một bộ mình thích từ ba bộ này đi.”

Một bộ quần áo tới ba bốn mươi đồng, quần áo mới đắt đỏ như vậy, một năm không mua được một lần, lựa chọn mà do dự không biết chọn bộ nào, Khương Nguyễn nghĩ nếu anh Tần Viêm ở đây thì tốt biết mấy, có thể hỏi ý kiến của anh.

Nhân viên bán hàng nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, thân hình mảnh mai, ngây thơ không hiểu đời, trong lời nói không phải là kẻ ngốc, giống như một đứa trẻ được nuôi dưỡng trong nhà, bỗng một ngày đến với thế giới bên ngoài, người khác tưởng cô là kẻ ngốc, thực ra là một tâm hồn trong sáng như trẻ thơ trong hình hài người lớn, nhưng cô lớn lên nhanh, biết đâu một ngày nào đó sẽ trở nên thông minh.

Họ hàng ở cạnh nhà chị ta có điều kiện tốt, nhưng thực ra là một kẻ ngu si, một cô gái xinh đẹp và ngây thơ như vậy, nếu lấy một kẻ thực sự ngốc thì quá phí, nếu hôn sự thực sự thành, đó là nhà trai chiếm được lợi lớn.

Nhân viên bán hàng hỏi mẹ cô gái, “Cháu trai tôi là một kẻ ngốc thật, con gái nhà bà chỉ là phản ứng chậm hơn người bình thường một chút, bà thật sự muốn để cô ấy đi lấy một kẻ ngốc sao?”

Lưu Kim Vân trong lòng không muốn lắm, sợ chồng biết sẽ gây ra chuyện, nên đã giấu gia đình, để mặc cho cô con gái lớn chọn một nhà ở ngoại ô.

Khương Kiến Xuân nhẹ nhàng kéo tay áo của bà ta, cười nói với người mai mối: “Là không nỡ, em gái nhà tôi thật sự rất giỏi ăn, nếu không tìm được một gia đình tốt, sau này già rồi sẽ thế nào đây? Chúng tôi chọn gia đình cậu ấy là vì thấy nhà cậu ấy hòa thuận, toàn là người tốt, dù em gái tôi ăn nhiều đến mấy cũng không trách mắng.”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 26: Chương 26



Nhân viên bán hàng cam đoan: “Nhà anh họ tôi toàn là người tốt, em gái chị gả qua đó, không dám nói chuyện khác, nhưng cơm chắc chắn đủ cho cô ấy ăn no.”

Khương Nguyễn nghe thấy có gì đó không đúng, đã hẹn là đến mua quần áo, sao lại nghĩ đến chuyện tìm nhà cho mình, lại còn là nhà ở ngoại ô?

Cô nhớ lời Tần Viêm, chạy lại hỏi: “Chuyện hôn sự của con, sao không ai nói với con?”

Khương Kiến Xuân mắng: “Chuyện hôn nhân của mày là do bố mẹ quyết, không đến lượt mày có tiếng nói, tao và anh rể mày cũng là do người quen giới thiệu, gặp gỡ qua mai mối, đừng mất mặt tự tìm đàn ông.”

Nhân viên bán hàng vội vàng khuyên: “Gia đình chị nên nói chuyện cho tốt, đừng miễn cưỡng, tôi đứng giữa khó xử.”

Lưu Kim Vân cắn răng: “Nhà tôi tôi làm chủ, đầu óc con bé này không tốt, lời nó không đáng tin.”

Khương Nguyễn tức giận, hỏi nhân viên bán quần áo: “Vậy tôi hỏi chị, sau khi kết hôn tôi cần phải giặt quần áo nấu cơm không?”

“Đương nhiên là cần.” Khương Kiến Xuân không vui, “Tao còn phải đi làm đây này, bữa sáng bữa tối, giặt quần áo nấu cơm cái nào cũng không thiếu.”

Khương Nguyễn lại hỏi: “Vậy nhà họ có mấy người?”

“Bố mẹ và em trai em gái, cô gả qua đó là sáu người, cũng không nhiều.”

“Vậy sau khi kết hôn mỗi tháng họ cho tôi bao nhiêu tiền?”

“Cho tiền, cho tiền cái gì?” Nhân viên bán hàng bị cô gái này hỏi thẳng làm cho bật cười, nghĩ rằng mình nhầm rồi, cô gái này dù đẹp nhưng cũng ngốc thật.

Khương Nguyễn nói: “Lương ấy, nếu cần tôi giặt quần áo nấu cơm, lại còn cho năm người, chẳng lẽ không cần trả lương sao?”

Lưu Kim Vân tức giận không ít, “Làm dâu mà đòi hỏi nhà chồng trả lương, đúng là chuyện chưa từng có, nếu không biết thì đừng nói lung tung, mất mặt!”

Khương Nguyễn không chịu thua, “Tại sao con phải lấy chồng nếu không được trả lương? Bây giờ con làm bảo mẫu mỗi tháng được năm mươi đồng, còn được ăn uống đầy đủ. Lấy chồng mà không có lương, lại phải chăm sóc thêm năm người nữa, rõ ràng là một thương vụ không có lợi, ai muốn lấy thì lấy, con không lấy.”

Trung tâm bách hóa bây giờ thật sự rất náo nhiệt, lời nói của Khương Nguyễn thu hút nhiều khách hàng tò mò.

Nhân viên bán hàng hối hận không thôi, không dám chọc vào rắc rối, dẫn đầu nói: “Cô gái nhà này ngốc hơn cả kẻ ngốc, nhà tôi không dám nhận đâu.”

“Đúng vậy, còn chưa lấy chồng đã dám đòi hỏi nhà chồng trả lương, chưa từng nghe thấy, ai dạy ra cô gái khó ưa như vậy, nhà nào dám nhận, không dám dính vào.”

Khương Nguyễn không chịu thua, bắt đầu tranh luận to tiếng.

Ngoài đám đông, Miêu Thục Phương đang đi cùng con trai đến tòa nhà bách hóa, tức giận muốn qua cứu Khương Nguyễn, Tần Viêm gọi bà.

“Mẹ đừng vội, tình huống này không thích hợp để can thiệp trực tiếp, con đã gọi cảnh sát rồi, ngay cạnh đây là đồn cảnh sát thành phố, con nói trong điện thoại có người công khai buôn người tại tòa nhà bách hóa, tin rằng cảnh sát sẽ sớm tới thôi.”

Anh hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ trong trường hợp không phân biệt đối xử giữa con trai và con gái, mẹ nào sẽ ghét một trong những đứa con của mình?”

“Chỉ có thể không phải là con đẻ.”

Miêu Thục Phương mới hiểu con trai nói về nhà của Khương Nguyễn, nếu Khương Nguyễn không phải là con đẻ, đồng nghiệp, hàng xóm, họ hàng đều sẽ biết, nhưng mẹ của cô sinh cô tại bệnh viện, người giới thiệu bảo mẫu cũng là họ hàng xa của nhà Khương Nguyễn, không ai nói Khương Nguyễn không phải là con đẻ.

Bà ấy nói: “Nguyễn Nguyễn không giống như những đứa trẻ khác, ăn lại nhiều, con không biết đâu, mười năm trước, hầu như mỗi nhà đều không đủ ăn, trẻ con lại nhiều, Nguyễn Nguyễn ăn nhiều mà không được yêu thích cũng là chuyện bình thường.”

Cảnh sát nhanh chóng đến, người dẫn đầu Tần Viêm nhận ra, anh trai của Hàn Khinh Khinh, đã làm lính vài năm, chuyển ngành về đồn cảnh sát, anh trai cô ta cũng tạm được, nhưng Tần Viêm không thích bất kỳ ai trong nhà họ Hàn.

Hàn Trường Phong không ngờ rằng mình lại gặp cô gái được cả đồn bàn tán suốt vài ngày qua với tư cách là một người hùng, bằng cách này.

Những tên tội phạm kia không chỉ phạm một tội, từ cướp bóc đến h.i.ế.p dâm, không có gì là chúng không làm.

Nếu cô gái này là một người bình thường, thì ngày hôm sau trong con kênh không phải là vài tên tội phạm bị gãy chân, mà sẽ là một xác c.h.ế.t vô tội.

Lưu Kim Vân thấy cảnh sát, trong lòng chột dạ nên không dám trả lời, Khương Kiến Xuân thay mặt đáp lại: “Không biết kẻ c.h.ế.t tiệt nào thích xem náo nhiệt mà báo cáo lung tung, đồng chí cảnh sát, gia đình chúng tôi đều là những công dân tốt, có công ăn việc làm chính thức, làm sao có thể bán con gái được, đúng là hiểu lầm, toàn là hiểu lầm, chúng tôi chỉ đang tổ chức mai mối bình thường.”

Khương Nguyễn thấy chị gái nói linh tinh, cảnh sát đã đến, cần phải làm rõ, nếu không cô sẽ trở thành đứa trẻ xấu xa bất hiếu.

Cô nói: “Lời chị tôi nói không đúng, hôm nay tôi đi làm bình thường, anh hai bảo tôi được thưởng một trăm đồng, mẹ định mua quần áo mới cho tôi. Tôi vừa đến, họ đã bàn bạc chuyện muốn gả tôi cho thằng cháu ngốc nhà người bán hàng. Tôi chỉ hỏi sau khi kết hôn phải nấu cơm giặt đồ cho bao nhiêu người, họ sẽ trả tôi bao nhiêu tiền. Họ nói không trả tiền, tôi không đồng ý.”

“Tôi nói bây giờ tôi được năm mươi đồng một tháng, còn được ăn uống, tại sao tôi phải chăm sóc cho năm người lạ mặt mà không nhận được lương, tôi không làm. Chị tôi liền mắng tôi không biết xấu hổ, đồng chí cảnh sát, anh nói xem tôi không biết xấu hổ ở đâu, không biết xấu hổ chẳng phải là họ sao, họ muốn lợi dụng tôi.”

Lời này nghe có vẻ đúng cả, nhưng lại không phản ánh sự thật, mọi người đều trải qua như vậy.

Mọi người nói cô ngốc, nhưng không ai có thể phản bác câu hỏi của cô.

Hàn Trường Phong vừa buồn cười vừa bất lực, không hiểu sao lại cảm thấy xót xa, anh ấy không thể nói rõ được cảm giác xót xa từ đâu mà ra, anh ấy đã gặp qua biết bao nhiêu nạn nhân, thương cảm và tức giận, nhưng cảm giác xót xa này là lần đầu tiên.

Anh ấy nói: “Những gì cô nói đều đúng, là họ muốn lợi dụng cô, nếu lại có ai ép buộc cô đi xem mắt, cô cứ báo cảnh sát, chúng tôi sẽ quản lý.”

...

Sau một hồi huyên náo, nhân viên bán hàng không dám giới thiệu chuyện hôn nhân giống như một thương vụ cho người thân trong gia đình nữa, mắng Lưu Kim Vân một trận, nói rằng gia đình họ muốn tiền đến điên cuồng, thậm chí còn muốn bán con gái.

Lưu Kim Vân tức giận không thể chịu nổi, ra ngoài mắng Khương Nguyễn một trận.

Khương Nguyễn chỉ nói một câu, “Bây giờ con kiếm tiền được rồi, có thể tự nuôi sống mình, không muốn lấy chồng.”

Trái tim của Khương Kiến Xuân trong cái nắng mùa hè cũng lạnh như giữa mùa đông, sao lại là anh trai Khương Nguyễn đến nữa, đây có phải là số phận không thể tránh khỏi không?
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 27: Chương 27



Trong cơn bực bội, chị ta không suy nghĩ mà tát Khương Nguyễn một cái.

“Con ngốc này, tại sao không nghe lời gia đình, người mà mẹ và tao tìm cho mày, ngoài ngốc ra, gia đình không có bất kỳ khuyết điểm nào, mày lấy người đó là để hưởng phúc, tại sao mày lại làm loạn, tại sao không nghe lời?”

Lưu Kim Vân giật mình, bà ta có thể hiểu tâm trạng của con gái lớn, nhưng không thể đánh người.

“Đại Xuân, sao con lại đánh em gái mình?”

Khương Nguyễn không ngờ mình lại bị đánh, cơn giận bốc lên từ trong lòng.

Nếu đây là thế giới sau tận thế, với sự chênh lệch sức mạnh lớn, cô sẽ nhẫn nhịn vì không nhẫn nhịn sẽ chỉ bị đối phương đánh mạnh hơn, nhưng ở đây, không ai có thể đánh cô được, kể cả chị gái mình, không có lý do gì đánh cô cũng không được.

Người ta tát cô một cái, cô nhất định phải trả lại.

Khương Nguyễn giơ tay tát lại, sức mạnh của cô lớn đến mức nào, một cái tát trả lại khiến Khương Kiến Xuân chỉ cảm thấy đầu óc “ong ong”, má bị đau như bị lửa đốt, răng cảm thấy lỏng lẻo, một cái tát mạnh khiến chị ta lùi lại vài bước. Chị ta là nhân viên y tế, tự đánh giá mình bị chấn động não nhẹ.

Lưu Kim Vân ôm lấy con gái lớn đứng không vững, nhìn khuôn mặt sưng vù và vết xước trên má của con với lòng đau xót, mắng Khương Nguyễn bằng giọng oán trách sâu sắc, “Chị mày đang mang thai, mày điên rồi à, nếu đứa bé trong bụng có chuyện gì, xem cả nhà anh rể mày có tha cho mày không.”

Khương Nguyễn có chút sợ hãi, “Con đi tìm bố con.”

Lưu Kim Vân không muốn sinh đứa trẻ không biết cha là ai, trong lòng hy vọng có thể nhân cơ hội này mà sảy thai, được đưa đến bệnh viện kiểm tra, nhưng đứa bé rất kiên cường, không có gì xảy ra.

Liêu Xuân Hưng biết bí mật, ở trong phòng bệnh đơn âu yếm vuốt nhẹ bụng của người yêu, quả quyết đứa trẻ là con mình, hứa hẹn với Khương Kiến Xuân một cách kiên định, “May mà đứa bé không sao, cô em ngốc nghếch kia của em, anh nhất định khiến cô ta phải trả giá.”

Khương Kiến Xuân có nỗi khổ không thể nói ra, không biết phải làm thế nào để không giữ đứa bé này.

...

Khương Nguyễn chạy đến xưởng máy của bố mình, kể hết tình hình cho bố, nói chị gái và mẹ muốn gả cô cho một người ở xa, người đó còn là một kẻ ngốc, cảnh sát đến giải quyết, chị gái tức giận đánh cô, cô cũng đánh lại chị gái.

Xưởng trưởng nghe thấy tất cả từ văn phòng, huyện nhà họ Khương xưởng trưởng biết rõ nhất, ông ấy nói với bố Khương Nguyễn một cách nặng nề:

“Lão Khương, ông là kỹ sư hàng đầu của xưởng, ngày xưa hẳn được thăng lên chức kỹ sư trưởng, tại sao lại không được, trong lòng ông hẳn cũng hiểu. Đến hôm nay, tôi cũng không giấu ông, ngày xưa có người tố cáo ông lạm dụng trẻ em, thay đổi tuổi của con gái lớn và nhỏ, để con gái nhỏ thay thế đi xuống nông thôn, lần này có tên ông trong danh sách thăng chức, lại gây ra chuyện bán con gái, chắc chắn ông sẽ mất cơ hội được thăng chức, vợ ông làm loạn, lão Khương, ông phải quản lý cho tốt. Con cái đã có việc làm, tại sao cứ phải đẩy nó đến nơi mắt không thấy lòng không phiền, đều là con đẻ, hành động như vậy của nhà ông thật không thể khiến người khác phục.”

Khương Bảo Dân nghe mà toát mồ hôi lạnh, chuyện xuống nông thôn ngày xưa, chính là Lưu Kim Vân giấu ông ấy, cùng con gái lớn tính kế, đến khi xác định được suất đi mới báo cho ông ấy biết.

“Xưởng trưởng, chuyện này vợ tôi giấu tôi, tôi thực sự không biết.”

“Tôi còn không rõ tính cách của ông sao, luôn tập trung vào công việc, cũng không phải là người bán con gái, nhưng người khác thì không biết, đừng để bị những bà nội trợ trong nhà kéo chân nữa, ông mới bốn mươi tám tuổi, còn xa mới đến tuổi nghỉ hưu, thực sự không muốn tiến thêm bước nào nữa sao? Không nói gì khác, sau này lương hưu nhận cũng không giống nhau.”

Khương Bảo Dân cảm thấy vợ trong nhà càng ngày càng quá đáng, tất cả đều bị đứa con gái lớn dụ dỗ.

“Xưởng trưởng, bây giờ tôi sẽ về nhà giải quyết ngay, đảm bảo sau này sẽ không còn chuyện như vậy nữa, nếu xưởng trưởng không tin, có thể đi cùng tôi.”

Lúc đầu, xưởng trưởng nghĩ rằng cô gái này xuống nông thôn chỉ sợ sẽ c.h.ế.t ở dưới đó, không ngờ trở về lại tươi tắn như vậy, nhưng lại bị gia đình bán đi lần nữa, không biết thì thôi, biết rồi không thể không quan tâm.

“Được, tôi sẽ đi cùng ông.”

Lưu Kim Vân cùng con gái lớn trở về từ bệnh viện, tức giận đến run rẩy, nói với hai con trai và con dâu: “Suýt nữa làm Đại Xuân sảy thai, hôm nay mấy đứa đừng có khuyên mẹ, mẹ nhất định phải đánh c.h.ế.t nó.”

Chị dâu cả của Khương Nguyễn không thể hiểu nổi.

Trước đây muốn nói chuyện về việc mai mối cho cô em chồng còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ, cô em chồng đã tìm được công việc với mức lương không hề thấp, lại còn rất trẻ, tại sao lại vội vàng muốn em ấy kết hôn?

Điều này không thể không khiến người ta suy nghĩ.

Chị dâu cả nói: “Mẹ ơi, bụng của Đại Xuân không sao cả, chuyện này cứ bỏ qua đi. Con gái đã lấy chồng còn lo chuyện hôn nhân trong nhà mình, thật sự là nhiều chuyện.”

“Tôi không quản được sao? Sau này mấy người anh trai chị dâu các người có nuôi nó không?” Khương Kiến Xuân phản đối.

Anh hai được bố nhờ người gọi về, trong lòng nghĩ tối nay chắc chắn sẽ gặp họa, anh ấy không hài lòng nói: “Mẹ ơi, mẹ và Đại Xuân lén lút sắp xếp mai mối cho Nguyễn Nguyễn mà không nói với con, còn bảo con đi chuyển lời, đợi bố về con chắc chắn sẽ bị đánh chết.”

Anh ấy quay đầu phàn nàn với vợ mình, “Chỉ vì một hộp bánh đào, em đã bán đứng chồng mình sao?”

Ban đầu là muốn vợ của anh hai đi gọi người, nhưng vợ anh hai lười biếng, bảo chồng mình trước khi đi làm ca đêm thì đi gọi một tiếng, chị ta cảm thấy bất công, “Em làm sao biết mẹ vì chút sính lễ mà cả con trai lẫn con dâu cũng bán, nếu trách thì trách Đại Xuân đi.”

Đang nói chuyện, Khương Nguyễn bước vào sân, trên mặt không hề có chút sợ hãi hay nhận lỗi, ngẩng cao đầu, tự tin.

Lưu Kim Vân bỗng nhiên rất tức giận, bà ta cũng muốn tốt cho cô, nhưng đứa trẻ này ngốc nghếch, không hề khiến người ta muốn yêu thương.

Bà ta giơ cao dùi giặt lên, “Khương Nguyễn, hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày một trận.”

“Bố ơi, mẹ định đánh con.” Khương Nguyễn vội vàng tránh xa.

Khương Bảo Dân ở phía sau thấy vậy, tức giận giật lấy dùi giặt, nhưng lại không nỡ đánh vợ, liền giận dữ với anh hai, đánh anh ấy mấy cái liền.

“Mày còn là anh trai sao, có ai lại hại em gái như vậy không? Em gái mày lấy phải một kẻ ngốc thì mặt mày có sáng được không? Tiền bán em gái mày có thể tiêu mà không cảm thấy áy náy không? Nếu chỗ làm của mày biết được, mày còn muốn có tương lai nữa không?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 28: Chương 28



Anh hai không có nhiều triển vọng, nhưng anh cả làm việc ở đơn vị chính quyền thành phố, đó là tương lai của nhà họ Khương. Chị dâu cả đã sớm có ý kiến với bà nội nhưng không dám nói ra.

Khương Vọng Hải không dám trốn tránh, chịu vài cái tát, ánh mắt oán trách nhìn Khương Kiến Xuân.

Chị ta đang mang thai, bố không thể nổi giận với chị ta, chỉ đành đánh anh ấy, anh ấy thật là xui xẻo, phải chịu oan ức.

Vợ anh hai thấy chồng bị đánh, đau lòng không chịu được, lên tiếng bảo vệ: “Bố ơi, không phải lỗi của Vọng Hải đâu, Đại Xuân đưa một hộp bánh đào, nhờ con gọi Nguyễn Nguyễn đến cửa hàng bách hóa, con nghĩ Vọng Hải làm ca đêm, nên nhờ anh ấy tiện đường gọi giúp một tiếng, chúng con đâu biết mẹ và em gái lại sắp xếp hẹn hò cho Nguyễn Nguyễn, nếu bố muốn đánh thì đánh người chủ mưu ấy.”

Lưu Kim Vân thấy xưởng trưởng cũng đến, không tiện mắng nữa, giải thích với xưởng trưởng: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho con cái, Khương Nguyễn vốn dĩ hơi ngốc, gia đình kia cũng ngốc nghếch, nhưng điều kiện của họ thật sự rất tốt, làm mẹ lo lắng chuyện hôn nhân cho con cái có gì sai?”

“Vợ của Bảo Dân, Khương Nguyễn có lấy chồng hay không, không ảnh hưởng gì đến tốt xấu của anh cả, anh hai, chị gái, vậy bà nóng vội cái gì? Hôm nay con bé chạy đến nhà máy, trông thật sự hoảng sợ, ôi, bà biết đấy, con bé không biết nặng nhẹ, cứ phải ép con bé đến mức phải ra tay sao?”

Khương Bảo Dân nghĩ xưởng trưởng nói đúng đấy, chuyện nhà cửa ông ấy không hỏi, toàn do vợ quyết định, nhưng cứ muốn Khương Nguyễn lấy chồng bên ngoài, điều này không hợp lý.

Phải chờ đến tối khi không có ai, ông ấy mới gọi anh cả tới, dặn dò: “Vọng Sơn, con đưa Đại Xuân về nhà, nói rõ với gia đình nhà vợ, quản lý vợ mình cho tốt, đừng để vợ không có việc gì lại chạy về nhà ngoại nhúng tay vào chuyện không đâu.”

Dù Khương Bảo Dân không quản lý việc nhà, nhưng khi ông ấy đã quản, không ai dám lên tiếng, anh cả Khương dắt xe đạp, chị dâu cả giúp cô em chồng khó chịu ra khỏi nhà.

Khương Bảo Dân bảo vợ lấy tiền ra, “Số tiền thưởng một trăm đồng của Nguyễn Nguyễn, để con bé tự giữ lấy đi.”

“Việc chữa trị của Đại Xuân không cần tiền à?” Không nhà nào là giàu có, tiền bất ngờ thu được, ai lại muốn đưa ra.

“Nếu nhà chồng nó không chịu trả tiền thuốc men, tôi vẫn có thể trả, cần gì phải dùng đến tiền thưởng của Khương Nguyễn, tôi phải nói lại lần nữa sao?”

Thường thì con cái chưa kết hôn kiếm được tiền đều đưa cho gia đình, tiền lương của Khương Nguyễn cũng vậy, nhưng đòi tiền thưởng nữa thì đến cả xưởng trưởng cũng không nhìn qua được.

Hôm nay chi phí thuốc men và kiểm tra cho Khương Kiến Xuân tốn không ít, Lưu Kim Vân miễn cưỡng góp một trăm, Khương Bảo Dân lấy ra mười đồng đưa cho bà Hoàng, thương lượng: “Nhà chúng tôi không đủ chỗ ở, để Khương Nguyễn thuê một phòng nhỏ ở nhà bà, mỗi tháng mười đồng tiền thuê nhà.”

“Không cần nhiều như vậy.” Thuê một phòng khách một phòng ngủ bên ngoài cũng chỉ khoảng mười đồng, bà Hoàng chỉ lấy năm đồng, ở nhà bà Hoàng, Khương Nguyễn không cần phải hàng ngày về nhà đối mặt với vẻ mặt khó chịu của mẹ.

Còn lại chín mươi lăm đồng đưa cho Khương Nguyễn, ông ấy nói: “Sau này lương của con, giao một nửa cho gia đình, một nửa còn lại tự mình tiết kiệm.”

“Cảm ơn bố, bố thật tốt.” Khương Nguyễn lần đầu tiên thấy nhiều tiền như vậy, tâm trạng không vui lập tức tan biến.

Khương Bảo Dân cảm thấy, cô con gái nhỏ này quả thực dễ bảo hơn ba đứa trước, gia đình thiên vị lâu như vậy, nó cũng không oán trách.

Khương Bảo Dân bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ.

Không biết xưởng trưởng có hài lòng với cách ông ấy xử lý việc gia đình hay không, ông ấy nói: “Xưởng trưởng, hay là chúng ta đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa.”

Thấy ông ấy xử lý việc nhà cửa còn khá công bằng, xưởng trưởng vỗ vai ông ấy, đồng ý: “Gia đình hòa thuận mới có thể làm nên chuyện lớn, tôi cũng biết ông buồn, đi thôi, hôm nay tôi đi uống rượu giải sầu với ông.”

...

Hàn Trường Phong chuyển ngành chỉ mới hơn hai tháng, đã bảy tám năm không gặp em gái ở nhà, qua hai tháng tiếp xúc, phát hiện em gái này chẳng lớn lên tí nào, vẫn như khi còn nhỏ.

Ăn bánh bao không ăn vỏ, ăn rau xanh không ăn cọng, chỉ ăn thịt bụng cá, tính kén chọn vẫn như xưa.

“Anh cả đã về rồi à.” Hàn Khinh Khinh luôn sợ anh cả mình.

“Ừm.” Hàn Trường Phong không nhờ bảo mẫu làm, tự mình lấy bát đũa.

Nhà họ Hàn có bảo mẫu, nhưng quần áo của Hàn Trường Phong luôn do chính anh ấy tự giặt, từ khi còn học trung học đã không để người khác làm thay.

Anh ấy nhìn thấy miếng vỏ bánh bao trước mặt Cố Vân Thanh chưa kịp ăn, cùng những cọng rau xanh Hàn Khinh Khinh đã cắn, bỗng nghĩ về cô bảo mẫu nhỏ gặp vào buổi chiều.

Cô bé ấy, chắc chắn sẽ không kén ăn.

Những năm qua đi lính, những hiện trường cứu trợ, so với cảnh tượng trước mắt thật đau lòng, dù nhà có điều kiện, nhưng cũng không thể nuông chiều em gái lãng phí lương thực như vậy được.

Bỗng nhiên mất hứng ăn, anh ấy đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên, hỏi: “Em biết bên ngoài còn bao nhiêu người không đủ ăn không, chỉ thích ăn thịt thì ăn thịt kho, đừng ăn bánh bao, còn cọng rau xanh kia thì sao, khó nuốt lắm à?”

Hàn Khinh Khinh mắt đỏ hoe, cúi đầu từng cọng rau xanh cho vào miệng.

Hàn Vân Thanh biện hộ: “Anh trai, em gái được chúng ta chiều chuộng, muốn mắng thì mắng em này.”

“Anh đang mắng em đây, em chiều em gái anh không ý kiến, nhưng đã suy nghĩ đến hậu quả chưa, sau này con bé có lấy chồng không, nhà nào chịu được kiểu kén chọn của nó như nhà chúng ta?”

“Thì cứ không lấy chồng, nhà mình nuôi em ấy cả đời!”

Hàn Trường Phong lạnh lùng cười, “Giỏi lắm, có khả năng thì em đừng cưới vợ, nói nuôi em gái cả đời, lời này, sau này ai lấy em thì người đó xui xẻo.”

Mẹ Hàn khuyên nhủ: “Chuyện nhỏ nhặt như ăn uống, đều có thể sửa, em gái từ nhỏ thân thể yếu đuối, đừng nói nữa, lỡ đêm khóc lén, khóc hỏng cả thân đấy.”

Khương Bảo Dân lo lắng, uống vài ly nhỏ với xưởng trưởng rồi về, về đến nhà liền kéo vợ vào phòng, hỏi vì sao không thể chứa chấp Khương Nguyễn.

“Trước kia, bà đã giấu tôi để thay đổi tuổi của nó, để nó xuống nông thôn, nói rằng ở thành phố nó không đủ ăn, trở về nông thôn ăn cơm của bách gia cũng đủ no bụng. Bây giờ cả thằng cả và thằng hai đều có lương, nó cũng kiếm được một phần lương, sao bà vẫn muốn gả nó đi?”

Lưu Kim Vân ban đầu không muốn nói, nhưng chuyện của Đại Xuân một mình bà ta không giải quyết được, thử thăm dò nói: “Đại Xuân nói, lãnh đạo góa vợ của nó thích người đẹp, đã động tay động chân với Đại Xuân, Đại Xuân nghĩ đến hoàn cảnh nhà mình, gả Nguyễn Nguyễn cho anh ta là vừa, Nguyễn Nguyễn xinh đẹp, anh ta lấy Nguyễn Nguyễn, làm sao còn dám quấy rối Đại Xuân?”
 
Thập Niên 80: Xuyên Thành Tiểu Bảo Mẫu
Chương 29: Chương 29



Khương Bảo Dân bị ý tưởng của vợ làm cho kinh ngạc, bị lãnh đạo quấy rối là chuyện xấu, vì chuyện xấu mà gả em gái đi, thì không phải là xấu nữa?

Ông ấy tức giận, mạnh mẽ vỗ bàn, “Tôi không tin trên đời này không có luật pháp, bảo chồng Đại Xuân đi kiện đi, kết án hắn tội lưu manh.”

“Ông nhỏ giọng thôi, nếu làm ầm lên, Đại Xuân làm sao sống, chuyện xấu như vậy, chồng nó không xử lý tốt có thể sẽ ly hôn, tuyệt đối không thể làm lớn chuyện.”

“Vậy bảo Đại Xuân nghỉ việc!”

“Nghỉ xong tìm việc ở đâu, nó còn mang thai, không thể nghỉ việc.”

Vấn đề cốt lõi không phải là quấy rối, mà là lãnh đạo của Đại Xuân biết được thân phận thật của Khương Nguyễn và Hàn Khinh Khinh, ban đầu Lưu Kim Vân muốn từ từ nói cho chồng, để chồng đưa ra quyết định, mới nói một câu dẫn dắt chồng đã muốn báo cảnh sát, lãnh đạo của Đại Xuân đòi cá c.h.ế.t lưới rách, vậy Đại Xuân và Hàn Khinh Khinh phải làm sao?

Lưu Kim Vân không dám nhắc lại nữa.

...

Tối hôm đó, Khương Nguyễn lại trở về nhà họ Tần, nhà họ Tần đã ăn xong, Miêu Thục Phương muốn Khương Nguyễn ăn thêm một chút, Khương Nguyễn nói đã ăn bánh bao rồi, không đói.

Cô chạy đi đun nước để Tần Viêm tắm, Miêu Thục Phương dán tai nghe một lúc, cũng không nghe rõ Khương Nguyễn làm thế nào tắm cho đứa con khó tính của mình.

Khi sắp đi, bà ấy đưa cho cô một túi mua sắm, nhìn thấy con trai sau khi tắm, mái tóc ướt nhẹp, cố ý cười nói với cô, “Đây là quà anh trai mua cho cháu.”

“Mẹ!” Tần Viêm hơi tức giận, ngẩng đầu nói: “Không phải mẹ nói muốn mua sao, con chỉ là trả tiền mà thôi.”

Dù sao cũng phải anh đồng ý, nếu anh không muốn, cô cũng không biết anh đến bách hóa.

Khương Nguyễn mở túi ra, bên trong là ba bộ quần áo mới mà cô đã thử, cô do dự không biết chọn bộ nào, Tần Viêm mua hết cả ba, tổng cộng một trăm đồng, Khương Nguyễn cảm thấy quá đắt, đau lòng nói: “Anh trai, anh mua tặng em à?”

“Ừ.” Còn gì nữa, Tần Viêm lẩm bẩm.

“Nhưng, tại sao anh lại tặng em quần áo đắt thế, em phải trả lại anh cái gì?”

Không có lý do, chỉ là không muốn người khác dùng vài bộ quần áo để dụ dỗ cô, Tần Viêm nói: “Cô không thích, có thể mang đi trả lại, nếu cô muốn mặc, thì đừng nói là tôi mua, tôi không muốn người khác hiểu lầm.”

Về việc trả lại cái gì, Tần Viêm cảm thấy hành động mua quần áo hơi bốc đồng, sẽ khiến cô bảo mẫu nhỏ hiểu lầm, cần một lời giải thích hợp lý.

Tần Viêm nói: “Không phải nói là tặng không, từ lương năm năm của cô, mỗi tháng trừ hai đồng, trừ đủ một trăm thì thôi.”

Khương Nguyễn: “...” Mỗi tháng hai đồng, bây giờ đã có thể mặc ba bộ quần áo mới, cũng khá tốt, như vậy cô càng cảm thấy an toàn, có thể làm việc ở nhà họ Tần đủ năm năm.

Khi sắp đi, Miêu Thục Phương nhẹ nhàng nhắc nhở Khương Nguyễn, “Nhất định đừng mang đi trả, Tần Viêm sẽ tức giận.”

Để không làm Tần Viêm tức giận, liên tiếp ba ngày, Khương Nguyễn mỗi ngày đổi một bộ quần áo mới, thấy vẻ mặt Tần Viêm vui vẻ, cô mặc quần áo mới cũng rất hạnh phúc.

Buổi trưa hôm đó sau giờ thể dục, Hàn Khinh Khinh gọi cô Tề, nói rằng tiền cô ta để trong cặp sách đã mất, vì số tiền khá lớn, chín mươi lăm đồng, cô ta đã tiết kiệm vài năm tiền tiêu vặt, hôm nay mang theo để ủng hộ lời kêu gọi của trường quyên góp cho bạn học ốm nhập viện, nhưng tiền không thấy đâu nữa.

Trong số nhiều học sinh, có không ít gia đình không mấy khá giả, việc quyên góp cũng chỉ là từng chút một, năm ba đồng.

Số tiền chín mươi lăm đồng quá lớn, lớn đến mức trường phải ra mặt điều tra.

Hàn Khinh Khinh rất chắc chắn nói, trước giờ học thể dục, cô ta và người bạn thân Mộ Tuyết Hội đã kiểm tra, chỉ trong một tiết học mà tiền đã biến mất, chỉ có thể là bị trộm.

Trong giờ thể dục, chỉ có Tần Viêm và cô bảo mẫu nhỏ của anh ở lại lớp. Nếu tiền bị trộm, thì họ là những người đáng nghi nhất. Gia đình Tần Viêm điều kiện tốt, khả năng cao sẽ không, cũng không coi trộm tiền ra gì.

Tần Viêm lạnh lùng cười, “Các cô vội vàng loại trừ nghi ngờ về tôi, đây là muốn quy kết cô bảo mẫu nhà tôi trộm tiền sao? Trong mắt thầy cô và bạn bè, tôi vốn dĩ không phải học sinh tốt, biết đâu tôi cố ý trộm vì tâm lý méo mó thì sao?”

“Tần Viêm trộm tiền? Không thể nào, nhà anh ấy đâu thiếu tiền. Nghe nói trước khi Tần Viêm không bị liệt, đã mở một cửa hàng đồ cổ ngoài kia, kiếm được khá nhiều tiền, anh ấy không thiếu tiền, sao phải trộm?”

“Rất bảo vệ cô bảo mẫu của mình, nhưng có học sinh lớp bên nói, khi chúng tôi học thể dục, họ thấy cô bảo mẫu nhỏ đếm tiền, còn không phải ít, không lẽ thật sự là cô bảo mẫu trộm tiền?”

“Các cậu không thấy cô bảo mẫu này ba ngày nay toàn mặc đồ mới sao, bỗng nhiên trở nên giàu có, không biết trước đó có trộm tiền nhà không?”

“Đừng nói lung tung, tôi đã đi cửa hàng bách hóa xem, ba bộ đồ mới của cô bảo mẫu tốn một trăm đồng, trước đó cô ấy vừa nhận được một trăm đồng tiền thưởng, người ta không thể dùng tiền thưởng để mua quần áo cho mình sao?”

“Nghe nói cô ta đã cãi nhau to với gia đình, dùng tiền thuê nhà hàng xóm, gia đình cô ta không thể cho cô ta tiền nữa, dùng tiền thưởng mua quần áo, vậy số tiền lớn mà cô ta đếm trước đó từ đâu mà có?”

Khương Nguyễn đúng là đã đếm tiền, do anh Tần Viêm bảo cô đếm. Trước đó, Tần Viêm đã nói, không được nói với người khác rằng quần áo do anh mua, nhưng số tiền cô đếm, thực sự là của cô.

Khương Nguyễn chỉ đành nói: “Mấy người thật là kỳ lạ, tôi chỉ đếm tiền thôi, chẳng lẽ đếm tiền là tôi đã ăn cắp sao? Nếu như tôi đã ăn cắp, tôi không thể ngốc đến mức đếm tiền ngay tại trường học.”

“Cô ta vốn dĩ đã là kẻ ngốc, lại còn nói mình không ngốc, cứ để cô giáo quyết định đi.”

Người thấy Khương Nguyễn đếm tiền là một học sinh lớp một, Tần Viêm trước kia ở lớp một, sau khi chuyển sang lớp ba, cô Tiền của lớp một càng có ấn tượng xấu hơn về Tần Viêm và cô bảo mẫu.

Bà ta nói với hiệu trưởng: “Cần gì phải điều tra nữa, báo cảnh sát đi, chín mươi lăm đồng không phải là số tiền nhỏ, cô ta không thừa nhận, thì đưa cô ta đến đồn cảnh sát.”

...

Người đến vẫn là Hàn Trường Phong, Hàn Trường Phong đúng lúc đang điều tra tại đồn cảnh sát khu vực, nghe nói là em gái Hàn Khinh Khinh mất tiền, anh ấy liền cùng với cảnh sát khu vực đến nơi.

Lúc trước, mấy tên tội phạm bị đánh gãy chân đều có tiền, thậm chí còn nhiều, cô bảo mẫu nhỏ đều không lấy, thật khó tin cô sẽ ăn cắp tiền của học sinh trong trường.
 
Back
Top Bottom