Ngôn Tình [Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 40: Người Phụ Nữ Cầm Trong Tay Số Tiền Lớn Với Hơn Hai Nghìn, Chuẩn Bị Kinh Doanh (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhưng hiện tại hai người đã kết hôn, Bạch Vi cảm thấy không cần phải che giấu nữa, dứt khoát ăn thoải mái.

Lục Tư Đình thấy cô khá đáng yêu, anh nói: "Không sao, đói thì ăn, đừng lo gì nữa, nuôi em không thành vấn đề.”

Sau khi Bạch Vi ăn xong, thức ăn còn thừa lại đều bị Lục Tư Đình càn quét hết.

Bạch Vi ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, không kiềm chế được nhìn chằm chằm Lục Tư Đình ăn cơm.

Lục Tư Đình ăn rất nhanh, nhưng không hề nhếch nhác. Thấy anh ăn ngon như vậy, Bạch Vi đột nhiên cảm thấy, mình có thể ăn thêm chút nữa.

Cơm nước xong xuôi, Lục Tư Đình lau miệng hỏi: “Nhìn anh chằm chằm làm gì?”

Bạch Vi còn tưởng rằng Lục Tư Đình không phát hiện ra, cô nhoẻn miệng cười: "Đương nhiên là vì anh đẹp!"

Lục Tư Đình bật cười, anh nhìn đồng hồ, đặt những đĩa thức ăn vào vị trí cần đặt, nhanh chóng kéo Bạch Vi ra ngoài.

"Đi nhanh như vậy làm gì?"

Bạch Vi hơi thắc mắc, nhưng vẫn đi theo Lục Tư Đình.

Anh không kịp giải thích, chỉ đưa Bạch Vi đến rừng cây phía xa, cách căng tin một đoạn.

Ngay sau đó, Bạch Vi dường như nghe thấy động tĩnh gì đó.

Hình như có rất nhiều người đang chạy, hơn nữa còn chạy về phía bọn họ, cách càng lúc càng gần.

Bạch Vi ngây người nhìn cách đó không xa.

Một nhóm đàn ông mặc quân phục hoặc đồ rằn ri, bọn họ có người ôm quần áo, có người ôm mũ, từng người một phấn khởi tiến lại gần nơi này… không đúng, phải nói rằng mục tiêu của họ là căng tin.

"Cứ đến đợt tuyển quân hàng năm, lính nghĩa vụ quân sự và tân binh nhập ngũ sẽ chạy thẳng đến căng tin. Nếu em tới ăn cơm, tốt nhất nên tránh khoảng thời gian này, có thể đến sớm hơn một chút.”

Lục Tư Đình giải thích vài câu rồi dẫn Bạch Vi đi.

Bạch Vi đi hai bước, quay đầu lại nhìn, trước quầy đồ ăn đã có khoảng mười hàng ngũ xếp hàng.

Mỗi người họ đều bê một bát cơm hoặc thau cơm, đứng nói chuyện với người quen, vô cùng náo nhiệt.

Thức ăn ở đây ngon như vậy, bảo sao bọn họ chạy nhanh thế.

Sau này nếu Lục Tư Đình bận công việc, cô cũng có thể đến đây ăn cơm, thỉnh thoảng lại đến căng tin khác xem thử, xem thức ăn có giống nhau không.

Khi nào chán ăn, cô có thể về nhà ăn chực cơm của ba mẹ, dù sao nơi này cũng cách chỗ của Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên không xa.

Đến lúc đó mua một chiếc xe đạp thì đạp xe qua đó nhanh hơn.

Tuy nhiên, nếu làm việc ở bưu điện thì cần phải mua xe đạp sớm vì bưu điện cách quân khu một đoạn, đi lại không thuận tiện lắm.

Bạch Vi bị Lục Tư Đình nắm tay kéo đi, lơ đãng suy nghĩ.

Nếu như không muốn mua xe đạp, thật ra thì có thể không đi làm ở bưu điện nữa.

Bây giờ trong tay cô có 1888 của Lục Tư Đình, cùng với 188 của ba mẹ cho. Mặc dù trước đây cô đưa cho Thẩm Quyên một phần tiền lương hàng tháng để lo việc nhà, nhưng Bạch Vi vẫn tiết kiệm được 100 đồng.

Nguyên chủ Bạch Vi là một cô gái yêu cái đẹp, mỗi tháng đưa cho Thẩm Quyên hai mươi đồng đồng để chi tiêu, hàng tháng sẽ mua cho mình một vài bộ quần áo và đồ trang sức, cho nên không tiết kiệm được bao nhiêu.

Như vậy cộng lại lên tới hơn hai nghìn đồng.

Thời đại này hai nghìn đồng là một khoản tiền lớn.

Cứ giữ trong tay nhiều năm, không chỉ không tăng giá trị, mà ngược lại còn mất giá, không bằng lấy ra để kinh doanh.

Muốn kiếm nhiều tiền thì bản thân phải làm chủ.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 41: Người Phụ Nữ Cầm Trong Tay Số Tiền Lớn Với Hơn Hai Nghìn, Chuẩn Bị Kinh Doanh (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tuy nhiên, bây giờ tại cái thời đại này, cô nên kinh doanh gì mới được đây?

Ra biển kinh doanh?

Không được, cô là một người phụ nữ vừa mới kết hôn, e rằng không thể rời khỏi đây. Hơn nữa những người dám ra khơi ở thời đại này đều vô cùng quyết đoán và đầy thủ đoạn. Nếu như ở đời sau thì chắc chắn họ cũng là chủ xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy.

Thật ra thì Bạch Vi cũng không có nhiều tham vọng cao cả, cô chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để sau này có thể nghỉ hưu sớm thôi.

Hay là làm công việc cũ đi.

Trước kia Bạch Vi mở một cửa hàng đồ trang sức, cô cũng đã từng tự làm trang sức. Tầm nhìn của cô đi trước nơi đây mấy chục năm, cô không sợ những thứ mình làm ra sẽ không có thị trường tiêu thụ.

Nghĩ đến đây, hai mắt Bạch Vi sáng lên, vẻ mặt hơi kích động.

Có điều nếu như cô muốn kinh doanh, liệu người nhà có đồng ý hay không đây?

Trong thời đại này, người người nhà nhà ai cũng muốn đi làm công.

Ví dụ như làm việc tại các cửa hàng trên cao ốc, hay làm việc tại các bưu điện địa phương, nói ra thì rất tự hào, bởi vì dù sao đó cũng là những công việc làm ăn ổn định.

Bây giờ nếu Bạch Vi nói cô muốn từ bỏ công việc ổn định ở bưu điện với mức lương năm mươi đồng hàng tháng, chuyển hướng sang kinh doanh đồ trang sức, cha mẹ cô nhất định sẽ không đồng ý.

Cha mẹ đều đã lớn tuổi, vô cùng hài lòng với công việc của cô ở bưu điện, Lục Tư Đình lại là một quân nhân, chỉ sợ chưa chắc anh đã hiểu ý định của cô.

Nghĩ đến đây, Bạch Vi đột nhiên rầu rĩ.

"Vi Vi?"

"Vi Vi?"

Lục Tư Đình gọi mấy lần liên tiếp, mới thấy Bạch Vi hoàn hồn, sững sờ nhìn về phía anh.

"Nóng quá à? Đừng nôn nóng, chúng ta sẽ về nhanh thôi." Lục Tư Đình nhẹ giọng an ủi, dẫn Bạch Vi đi vào một con đường nhỏ, hơn nữa chỉ đi trong nơi râm mát.

Bạch Vi mỉm cười, nắm tay Lục Tư Đình chặt hơn.

Buổi trưa quá nóng, sau khi trở về, hai người ngủ trưa, buổi chiều mới đến chỗ của ba mẹ Lục Tư Đình.

Hoàng Nguyệt Nha đã sống ở đây khá lâu, trong sân trồng rất nhiều thứ.

Phần lớn là là các loại rau củ cải có thể ăn được, bên kia dùng đất vây lại thành một vườn hoa nhỏ, trông vài loại hoa.

Là người nhà của quân nhân, Hoàng Nguyệt Nha sống từ căn nhà bằng đất với Lục Chính Hoa cho đến căn biệt thự hai tầng bây giờ, bà ấy cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho ngôi nhà này.

Bởi vì hôm qua Lục Tư Đình kết hôn nên cả gia đình đều ở cùng một chỗ, chưa đi đâu cả.

Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Vi về nhà ăn cơm với tư cách là một thành viên trong gia đình này.

Sau bữa tối, mọi người nói chuyện rất nhiều, mãi đến khi màn đêm buông xuống, Lục Tư Đình và Bạch Vi mới chuẩn bị về nhà.

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, ngồi ở trên giường, Bạch Vi nói: "Em có chuyện muốn thảo luận với anh.”

"Chuyện gì vậy?"

"Sính lễ anh đưa rất nhiều, cộng thêm ba mẹ em cũng cho một ít, khoản tiền này nếu cứ giữ trong tay thì không thể sinh lời. Em nghĩ, hay là lấy ra để kinh doanh, anh thấy thế nào?”

Bạch Vi vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của anh, "Nếu em muốn kinh doanh thì trước tiên em phải nghỉ việc ở bưu điện."

Công việc ở bưu điện là một công việc ổn định, bao nhiêu người tranh cướp nảy lửa cũng không giành được, nhưng Bạch Vi lại muốn từ bỏ?
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 42: Nếu Em Muốn Làm, Anh Sẽ Ủng Hộ Em (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không phải Lục Tư Đình không biết tình hình hiện tại, nhưng Bạch Vi là một người phụ nữ dịu dàng, bắt tay vào kinh doanh, Lục Tư Đình sợ cô sẽ chịu khổ, chịu thiệt.

Lục Tư Đình vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Bạch Vi, anh không thể nói được gì.

Nếu Bạch Vi nói ra, chắc chắn là cô muốn làm, hơn nữa cũng đã suy nghĩ tường tận.

Là chồng của Bạch Vi, sao anh có thể dội gáo nước lạnh chứ?

Cuối cùng đáng ngại nhất cũng chỉ là mất tiền mà thôi, tiền mà, mất thì có thể kiếm lại được.

Lục Tư Đình quyết định nói: "Được, nếu em muốn làm, anh sẽ ủng hộ em.”

Bạch Vi không ngờ Lục Tư Đình lại đồng ý nhanh như vậy, dù sao vừa rồi rõ ràng anh rất do dự.

"Nhưng…"

Lục Tư Đình đổi chủ đề câu chuyện, nói: "Dù sao chuyện kinh doanh cũng có rủi ro, anh đề xuất em nên thuê một cửa hàng trong thời gian ngắn. Tốt nhất thời hạn là khoảng nửa năm, nếu như trong nửa năm không thu được thành quả nào, hoặc là làm ăn không được tốt thì em có thể chọn cách bỏ cửa hàng, tìm việc khác để làm.”

Đây cũng là một cách làm đúng, Bạch Vi đồng ý ngay.

Lục Tư Đình cũng vì muốn tốt cho cô, nếu như cửa hàng làm ăn không tốt, thua lỗ nhiều, đến lúc đó Bạch Vi cũng sẽ không vui.

Dùng nửa năm để thử nghiệm, nếu như những thứ quen thuộc với cô không hợp với thẩm mỹ của thời đại này, cô sẽ ngoan ngoãn đi làm, đợi mấy năm rồi nghĩ cách khác sau.

Sau khi hai người thảo luận xong thì tắt đèn đi ngủ.

Mấy ngày nay, Lục Tư Đình không cần phải đến tiểu đoàn nên hôm sau anh dẫn Bạch Vi ra ngoài chơi.

Hai người đi dạo bên ngoài rất lâu, mua rất nhiều đồ cho nhà mới, mãi đến gần tối mới về nhà.

Lúc này vừa hay đã đến giờ ăn tối, rất nhiều người đến căng tin nhìn thấy Lục Tư Đình và Bạch Vi.

“Tiểu đoàn trưởng Lục, anh dẫn vợ đi đâu chơi thế?”

“Anh Lục, ngưỡng mộ anh quá, được ra ngoài chơi.”

“Chào anh Lục, chào chị dâu!”

"Chị dâu, hai người mua nhiều đồ như vậy, tốn nhiều tiền không?”

Hai ngày qua, Lục Tư Đình đưa Bạch Vi ra ngoài đi dạo, cô cũng biết khá nhiều người. Lúc chào hỏi, cô cũng gọi được sơ sơ vài cái tên.

Ngày mai là ngày thứ ba, Bạch Vi sẽ về nhà ba mẹ đẻ, hôm nay lúc ra ngoài, hai người mua rất nhiều đồ.

Sáng hôm sau, Lục Tư Đình thức dậy, chuyển những đồ hôm qua họ mua lên xe, sau khi ăn sáng xong, anh đưa Bạch Vi về nhà.

Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên đã ở nhà chuẩn bị từ sớm.

Mười rưỡi sáng, hai người xuống tầng, cầm đồ đã chuẩn bị sẵn đi lên tầng.

Cứ một lúc Thẩm Quyên lại nhìn từ trên ban công xuống, rốt cuộc cũng thấy con gái và con rể về. Bà bảo Bạch Diệu Thiên xuống đón.

Ba người xách túi lớn túi nhỏ đi lên tầng, các cô chú gần đó tò mò nhao nhao nhìn sang.

"Các con ngồi đi, trưa hôm nay nếm thử tay nghề của mẹ!”

Thẩm Quyên rất vui khi nhìn thấy hai đứa trẻ, vì vậy bà đã đuổi hai người vào phòng khách, không cho ai xuống bếp.

Cuối cùng, Thẩm Quyên và Bạch Diệu Thiên nấu vài món ăn, thậm chí Bạch Diệu Thiên còn mang ra một chai rượu.

Nhưng Lục Tư Đình lái xe nên không thể uống được.

Sau khi ăn xong bữa trưa, hai người vẫn ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Hình như Bạch Diệu Thiên uống hơi nhiều, ông cứ kéo Lục Tư Đình nói chuyện mãi.

Thẩm Quyên cảm thấy hơi ồn ào nên kéo Bạch Vi vào phòng mình nói chuyện.

"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 43: Nếu Em Muốn Làm, Anh Sẽ Ủng Hộ Em (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạch Vi đợi Thẩm Quyên ngồi xuống, sau đó bắt đầu bóp vai cho bà, "Mẹ xem này, lúc kết hôn Lục Tư Đình đã cho con hơn 1800 đồng, mẹ và ba lại cho con thêm hơn một trăm, tổng cộng có khoảng hơn 2000 đồng. Nếu cứ giữ số tiền này trong tay thì không thể tăng giá trị, không bằng cầm đi kinh doanh.”

Thẩm Quyên nghi ngờ hỏi: "Kinh doanh? Buôn bán gì?"

Bạch Vi dè dặt nói: "Con muốn tìm một cửa hàng nhỏ ở mặt tiền của con phố trung tâm, sửa sang lại một tí, sau đó bán đồ trang sức phù hợp với hiện nay. Có điều nếu con muốn mở cửa hàng, vậy con phải bỏ công việc ở bưu điện, nếu không sẽ không có sức.”

"Cái gì, con muốn nghỉ việc?"

Thẩm Quyên ngạc nhiên, không để con gái đấm lưng nữa, mà kéo tay Bạch Vi để cô ngồi sang một bên.

Bà nghiêm túc nói: "Vi Vi, con nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên con lại muốn mở cửa hàng kiếm tiền, có phải có ai xúi giục con không?”

"Con gái à, công việc ở bưu điện là một công việc ổn định, lương năm mươi đồng một tháng, bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà không tranh được, vậy mà con lại muốn bỏ! Con có bị ngốc hay không đấy!”

Có lẽ vì cảm thấy giọng điệu của mình quá nặng nề, Thẩm Quyên nhìn cô con gái ngoan ngoãn trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Con gái, mẹ không có ý trách con, chỉ là con quyết định quá đột ngột, hơn nữa, con bàn bạc với Tiểu Lục chưa, nó nói thế nào?”

Mắt thường cũng có thể thấy Thẩm Quyên đang hồi hộp, mỗi lần hồi hộp và lo lắng, bà đều nói rất nhiều.

Bạch Vi rót cho Thẩm Quyên một tách trà, sau đó nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng vội, con còn chưa nói xong."

"Mở một cửa hàng trang sức, giai đoạn đầu không cần đầu tư nhiều, vốn chắc chắn không cao, dù sao cửa hàng trang sức cũng không cần cửa hàng quá lớn."

"Hơn nữa con và Lục Tư Đình đã bàn bạc qua, anh ấy ủng hộ con. Bọn con thương lượng là có thể thử qua trước, nếu như nửa năm mà không được thì con lại tìm công việc khác.”

Bạch Vi nũng nịu kéo tay Thẩm Quyên lắc lư: "Mẹ, con biết mình đang làm gì, hơn nữa con cũng muốn sau khi kiếm được tiền, có thể biếu mọi người.”

Thẩm Quyên nghĩ là công việc ở bưu điện đã rất tốt, ổn định và đáng tin cậy, có thể làm đến khi nghỉ hưu.

Hơn nữa hiện tại cô đã kết hôn, còn có cả Lục Tư Đình nên không cần thiết phải làm như này.

Nhưng yêu cầu của con gái lại văng vẳng bên tai, cuối cùng Thẩm Quyên không kiên trì nữa: “Vậy cũng được, nếu con muốn làm thì làm ngay đi, nhưng mẹ đồng ý, cũng chưa biết ba con có đồng ý hay không đâu.”

Bạch Vi vui mừng ra mặt: "Cảm ơn mẹ, mẹ đồng ý, ba con sao có thể không đồng ý chứ!"

Mặc dù Bạch Diệu Thiên uống hơi nhiều, nhưng khi nghe thấy lời Bạch Vi nói, ông không do dự gì nhiều, lập tức thể hiện sự ủng hộ của mình.

Ông biết kinh doanh không dễ dàng gì, có rất nhiều người kinh doanh đều thua lỗ, nhưng con gái muốn làm, nếu như không thử, trong lòng cô chắc chắn sẽ luôn nhớ đến chuyện này.

Không bằng buông tha để con gái có thể làm.

Nếu như thành công, sẽ kiếm được nhiều tiền, còn nếu không thành công, vậy cũng không sao.

Dù sao ông cũng là một thầy giáo, tiền lương hơn hai trăm một tháng, kể cả con gái thua lỗ một ít, ông vẫn có thể bù cho cô.

Hơn nữa, không phải con gái còn có chồng nữa sao?
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 44: Tại Sao Anh Ở Nhà, Đã Vậy Còn Đúng Lúc Cởi Đồ Trong Nhà Tắm? (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mặc dù chưa biết Lục Tư Đình được bao lâu, nhưng Bạch Diệu Thiên cũng biết Lục Tư Đình xuất thân trong một gia đình quân nhân, gia cảnh tuy không bằng những người giàu có kia, nhưng cũng gọi là có gia cảnh tốt.

Nếu thật sự không thành công, cô cũng có thể ở nhà nội trợ như mẹ mình.

Chỉ cần đứa nhỏ Tiểu Lục này đáng tin, không làm bậy bên ngoài, cuộc sống của con gái ông cũng không đến mức quá tồi.

Dù sao Tiểu Lục cũng là một quân nhân, phẩm chất đoan chính, có thể làm bậy sao?

Được sự đồng ý của cả nhà, khỏi phải nói Bạch Vi vui đến mức nào.

Ngày mai cô phải đi làm, thời gian nghỉ cưới của Bạch Vi là ba ngày, cô định làm đến cuối tháng này, sau đó sẽ xin nghỉ.

Tiếp theo, chỉ cần cuối tuần đến một số nơi đông người xem cửa hàng, chọn cho cửa hàng trang sức của mình một vị trí đẹp.

Bạch Diêu Thiên kéo Lục Tư Đình, vô tình uống khá nhiều. Lục Tư Đình không thể trốn thoát, uống cùng ba vợ đại nhân thêm vài ly.

Trên người anh có mùi rượu nên buổi chiều không thể lái xe, mãi đến tối sau khi ăn cơm xong, hai người mới rời đi.

Sau hai ngày làm việc, chớp mắt đã tới thứ bảy.

Sáng nay, Bạch Vi ngủ nướng, sau khi thức dậy cô dọn giường, nhìn đồng hồ đã là gần trưa, cô định xuống căng tin ăn cơm.

Ăn ở căng tin phía bắc mấy ngày, Bạch Vi bỗng nhiên muốn nếm thử đồ ăn ở căng tin phía nam, vì vậy cô đã đi một vòng dài, mãi mới đến căng tin phía nam.

Thức ăn ở đây thật ra không khác mấy so với ở căng tin phía bắc, đều giống nhau ở khẩu phần nhiều và đồ ăn ngon, nhưng cách nấu thì khác.

Tranh thủ lúc không có ai, Bạch Vi gọi vài món ăn, ăn xong mới chuẩn bị về nhà.

Chặng đường lúc về cũng vậy, nhưng bởi vì đã gần giữa trưa, ánh nắng gay gắt hơn nên Bạch Vi chỉ có thể chọn nơi râm mát để quay về.

Về đến nhà đã là hơn mười hai giờ, cả người Bạch Vi đầy mồ hôi, cô muốn vào nhà tắm rửa mặt.

Giây phút mở cửa, Bạch Vi còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Không phải Lục Tư Đình không nghe thấy âm thanh bên ngoài, chẳng qua là anh không ngờ rằng mục tiêu của Bạch Vi lại là nhà tắm.

Khi khóa cửa bị đẩy xuống, Lục Tư Đình đang cởi áo, lúc cởi xong, anh bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của Bạch Vi.

Lục Tư Đình là quân nhân, cũng đã trải qua quá trình tập luyện bổ sung hàng ngày của tân binh.

Kể cả đã thăng chức, mỗi ngày anh đều rèn luyện khá nhiều, anh chính là một người điển hình mặc quần áo thì có vẻ gầy nhưng c** q**n áo lại có thịt.

Trên làn da màu lúa mạch, trên cơ bụng và cơ ngực săn chắc, những hạt mồ hôi chảy từ trên xuống. Thậm chí Bạch Vi còn có thể thấy rõ cơ ngực quyến rũ kia hình như đang phập phồng.

Bạch Vi dời mắt lên trên, đối diện với đôi mắt chúm chím ý cười, mặt cô phút chốc đỏ lên, cả khuôn mặt đỏ ửng, đỏ đến tận cổ.

Cô đi thẳng ra ngoài, đóng sầm cửa nhà tắm lại.

Vài giây sau, giọng nói có vẻ lúng túng của Bạch Vi từ bên ngoài truyền đến: "Anh, không phải bây giờ mới hơn mười hai giờ à, sao giờ này anh lại ở nhà?"

Lúc này, lẽ ra Lục Tư Đình đang trên đường đến căng tin ăn cơm, hoặc là đang ăn cơm mới đúng.

Tại sao anh ở nhà, đã vậy còn đúng lúc c** đ* trong nhà tắm?

Tim Bạch Vi đập loạn xạ, cô không nhịn được che mặt lại, vùi cả mặt vào trong lòng bàn tay.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 45: Tại Sao Anh Ở Nhà, Đã Vậy Còn Đúng Lúc Cởi Đồ Trong Nhà Tắm? (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Sáng nay sau khi anh và mọi người huấn luyện xong, có người muốn luyện cùng anh, quần áo không cẩn thận bị bẩn mất.”

“À à, em vừa mới đi ăn về, đang chuẩn bị tắm rửa giặt quần áo, không ngờ anh lại về vào lúc này.”

Người đàn ông bên trong cười khẽ, giọng nói trầm thấp vang vọng trong phòng tắm trống trải, mặt Bạch Vi càng đỏ hơn.

Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Trong đầu Bạch Vi toàn là cảnh tượng khi cô vừa đẩy cửa vào…

Người đàn ông vừa mới cởi áo, mồ hôi trên người từ từ trượt từ cơ bụng săn chắc xuống nơi không thể nhìn thấy. Bởi vì quần áo và cơ thể bị bẩn, cho nên có một số nơi còn dính bụi, nhưng không thể làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh.

Nếu như, nếu như Bạch Vi đi vào chậm một chút nữa, hoặc chỉ là sau đó mười giây, có thể Lục Tư Đình đã bắt đầu c** q**n...

Nghĩ đến điều gì đó, Bạch Vi đột nhiên đứng phắt dậy, trực tiếp chạy ra ngoài như thể mông đang bốc cháy.

Cô vào phòng bếp rửa mặt, sau đó bật chiếc quạt mới mua thổi thẳng vào mặt.

Đáng tiếc quạt chỉ có thể thổi đi hơi nóng chứ không thể thổi đi những suy nghĩ trong đầu cô, sau khi nhiệt độ trên mặt Bạch Vi giảm xuống, cô thấp thỏm quay trở lại phòng.

Cô muốn tìm chuyện khác để làm, nhưng khi nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm lần nữa, hình ảnh Lục Tư Đình cởi áo lại xuất hiện trong đầu của Bạch Vi.

Bạch Vi than nhẹ một tiếng, trực tiếp nằm xuống giường, cả người rơi vào giữa tấm chăn mỏng mềm mại.

Xong rồi, hết cứu nổi, bây giờ toàn bộ đầu óc đều bị người đàn ông tên Lục Tư Đình chiếm giữ.

Mấu chốt là, thân thể tr*n tr**ng của Lục Tư Đình...

Bạch Vi buộc mình phải nghĩ đến chuyện khác để chuyển sự chú ý.

Ví dụ như…

Sao hôm nay trời nóng thế?

Khi nào cô sẽ trở thành một người phụ nữ giàu có muốn thế nào cũng được?

Có phải nên mua quần áo mùa hè?

Hình như quần của Lục Tư Đình đều cùng một màu?

Bạch Vi dừng lại, hoàn toàn rối bời.

Không được, cô chính là một sắc nữ, thấy cơ bụng là không thể nhúc nhích.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nghĩ đến Lục Tư Đình.

Nhưng như vậy thì sao, Lục Tư Đình là người đàn ông của cô, mặc dù chưa phải hoàn toàn, nhưng họ có một cuốn sổ nhỏ, đã được nhà nước đồng ý!

Cơ thể của Bạch Vi thẳng tắp, sớm muộn gì cô cũng sẽ ăn khối thịt này!

Một lúc sau, cuối cùng Lục Tư Đình cũng đi ra, anh cầm quần áo định bỏ vào máy giặt để giặt. Lúc đi ngang qua phòng khách, anh thấy Bạch Vi đang ngồi trên ghế sofa uống nước.

Nghe thấy tiếng động, Bạch Vi không nhịn được quay đầu lại, trái tim vừa lắng xuống vì uống nước lạnh, lại bắt đầu cuộn lên, biểu hiện rõ ràng nhất là, mặt cô lại, lại đỏ!

⁄(⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)⁄ Mặt ơi, có thể hạ nhiệt một tí không, như vậy rất mất mặt!

Bạch Vi hình như còn chưa biết gì, cố gắng tỏ ra bình tĩnh uống nước.

Lục Tư Đình cũng không nói gì, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Bạch Vi, cảm thấy rất dễ thương.

Trên thế giới này sao lại có cô gái dễ thương như vậy?

May mắn là anh đã ra tay trước, cưới cô về nhà.

Bỏ quần áo vào máy giặt, thay xong quần áo, Lục Tư Đình đi ra hỏi: “Không phải hôm nay em định đi xem cửa hàng à?”

"Vâng."

Bạch Vi gật đầu.

Mấy ngày trước, khi về nhà, Bạch Vi nói cuối tuần này cô sẽ đi tham khảo giá thị trường, xem có cửa hàng nào thích hợp có thể thuê không, nếu như có, tốt nhất nên xem kĩ.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 46: Bữa Tối Dưới Ánh Nến (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lục Tư Đình nói: “Vậy đi thôi, trời rất nóng, anh lái xe đi cùng em, như vậy sẽ tiện hơn.”

Cả hai nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lên xe.

Lục Tư Đình vừa mới tắm xong, cả người tản ra sự mát mẻ, dựa vào gần còn có thể ngửi thấy mùi hoa đào nhàn nhạt.

Bạch Vi cảm thấy hơi quen thuộc, rất nhanh cô đã nhận ra, miếng xà phòng thơm cô tắm, không phải cũng là mùi hoa đào sao?

Cả người Bạch Vi cứng đờ, vậy là hai người họ dùng chung một miếng xà phòng tắm?

Không được, Bạch Vi, phải tình tĩnh lại, đang ở trên xe của Lục Tư Đình, tuyệt đối không thể suy nghĩ bậy bạ, sẽ bị nhận ra!

Bạch Vi đang định hít một hơi thật sâu, chiếc xe chợt xóc lên.

Ngoài đại viện của quân khu có một đoạn đường đá, không được bằng phẳng, mỗi lần lái xe chạy qua đây đều rung lắc.

Bạch Vi không nhịn được suy nghĩ vớ vẩn, cô không dám nhìn Lục Tư Đình, dọc đường đi cô đều nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Người trên đường càng lúc càng nhiều, con đường phía trước khó đậu xe, vì vậy Lục Tư Đình đậu xe cạnh một cửa hàng, sau đó đưa Bạch Vi xuống xe.

Con đường này có rất nhiều cửa hàng, phía trước rẽ vào một góc chính là một con phố khác vô cùng náo nhiệt.

Trên con phố bán quần áo, bán trái cây, đồ ăn nhẹ, còn bán cả những chiếc đài radio cũ.

Tóm lại, không phân biệt già trẻ lớn bé, ai cũng thích đến đây dạo chơi.

Hai người Bạch Vi và Lục Tư Đình đi dạo trên đường một lúc, phát hiện ra mấy cửa hàng khá ổn.

Bởi vì vừa mới bắt đầu kinh doanh, Bạch Vi không có ý định thuê một cửa hàng quá lớn, đây là điều cô đã thảo luận người nhà.

Chỉ bán một ít đồ trang sức, cũng không cần thuê một mặt tiền cửa hàng lớn.

Có hai cửa hàng bên ngoài treo biển cho thuê sáng loáng, Lục Tư Đình đi vào trong hỏi, sau đó hỏi địa chỉ của người môi giới nhà.

Mấy cửa hàng này đều của cùng một chủ, chủ nhà không có ở đây nên giao những cửa hàng này cho ông Lý môi giới quản lý và cho thuê.

"Hai người muốn xem cửa hàng phải không? Mời theo tôi."

Ông Lý mặc áo choàng dài, đeo kính, trông rất thật thà.

"Đây là nơi náo nhiệt và sầm uất nhất, ở đây có hai cửa hàng cho thuê, hai người có muốn xem qua một chút không?"

"Tôi không biết hai người muốn kinh doanh gì, nhưng tôi có thể đề cử cho hai người, tình hình xung quay đây không ai biết rõ hơn tôi.”

Biết rằng Bạch Vi muốn mở một cửa hàng trang sức nhỏ, ông Lý suy nghĩ một lát, đưa họ đến một cửa hàng nhỏ.

Cửa hàng này không lớn, chỉ khoảng tám mét vuông, trước đó cũng có người thuê, có điều thời gian sử dụng không lâu.

Kể từ đó vẫn luôn ở trong trạng thái không có người thuê, bây giờ đang trong tình trạng thô sơ, không có gì.

Tuy nhiên như vậy cũng được, Bạch Vi có thể tự tìm người sửa sang lại, mà không phải phá hủy đồ của chủ nhân trước.

Nhưng cũng chính vì vậy nên giá thuê không cao bằng mấy cửa hàng trước.

"Cô Bạch, tôi cũng không vòng vo với hai người nữa, thấy cô thật sự muốn thuê cửa hàng này nên tôi sẽ để cho cô giá thấp nhất, tiền thuê hàng tháng chỉ mười đồng, cô thấy thế nào?"

"Cửa hàng này nằm ở khu vực trung tâm náo nhiệt nhất, nếu cô muốn bán đồ thì đây là nơi quá thích hợp.”

"Nhưng mà chủ cửa hàng cũng phải kiếm tiền, tiền thuê hàng tháng không cao, nên cô chắc chắn phải trả tiền thuê một năm trong một lần."
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 47: Bữa Tối Dưới Ánh Nến (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ông Lý không hổ danh là bên môi giới, nói năng cực kì khéo léo, miệng lưỡi trơn tru.

"Cô Bạch, hình như chồng của cô là quân nhân nhỉ? Phong thái này, dáng vẻ này, chỉ quân nhân mới có, hai người đứng cùng nhau đúng là xứng đôi vừa lứa.”

"Nếu như hai người ở ngay đây chắc sẽ biết, giá tôi đưa ra chắc chắn là thấp nhất, mấy cửa hàng tuy nhỏ nhưng vị trí lại đắc địa như thế này, bán gì cũng được, giá thuê mười hai đồng, có người thuê rồi.”

Cuối cùng ông Lý lại hỏi: “Cô Bạch, nếu cô có chỗ nào không hài lòng, ví dụ như giá thuê hay vị trí cửa hàng các kiểu, chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể từ từ thương lượng.”

Thật ra Bạch Vi không có gì không hài lòng, bao gồm cả tiền thuê nhà.

Trước khi tìm môi giới, cô đã đi qua hai cửa hàng, dò xét là muốn thuê cửa hàng của họ.

Biết được giá thuê đều khoảng mười lăm đồng, thanh toán ba tháng một lần.

Tính toán sơ bộ, ông Lý muốn mười đồng, đúng là không nhiều.

Tiền thuê một năm trả một lần chỉ có một trăm hai mươi đồng.

Sau khi chắc chắn ông Lý sẽ không giảm tiền thuê nhà nữa, Bạch Vi nhìn Lục Tư Đình.

Cuối cùng, họ ký một hợp đồng đơn giản, Bạch Vi trả hết tiền thuê nhà trong một năm.

Thấy Bạch Vi lăn vân tay xong, ông Lý cười cất hai tờ giấy đi, chắp tay chào hai người: “Chúc hai người khai trương thuận lợi, thuận buồm xuôi gió, gặp nhiều may mắn, tài lộc dồi dào!”

Ai mà chẳng thích nghe lời hay, nhất là về sự nghiệp đi lên.

"Cám ơn lời chúc tốt đẹp của ông!"

Bạch Vi không khỏi cười một tiếng.

Ký xong hợp đồng vẫn còn sớm, Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi đi tìm thợ thủ công để điều chỉnh lại cửa hàng.

Thật ra thì các cửa hàng đều như vậy, có mấy thứ đồ khá giống nhau. Nhưng Bạch Vi không thích không khí trầm lắng đó, cửa hàng nào cũng bày biện trang trí giống y như nhau.

Nghĩ đến cửa hàng cô mở ở kiếp trước, trong đầu Bạch Vi nảy ra một ý tưởng, sau khi trao đổi với bậc thầy thủ công một lúc lâu, ông ấy mới biết Bạch Vi muốn gì, kiểu như bàn ghế, quầy hàng các kiểu...

Làm xong tất cả mọi việc, trời cũng dần tối, đường phố bắt đầu lên đèn.

Trong thị trấn có một nhà hàng Pháp, nghe nói đầu bếp bên trong đều là người Pháp chính thống.

Bàn ghế sắp xếp đẹp mắt, nhân viên phục vụ ăn mặc giống nhau, bên trong thậm chí còn có cả đàn piano, tương tự như vậy, giá của nhà hàng này không hề thấp.

Dù sao trong thời đại này, đàn piano là một thứ mang phong cách phương Tây, giá cả rất cao, các cửa hàng bình thường không thể mua nổi.

Một bữa ăn ở đây trị giá bằng cả tháng lương của một người bình thường.

Trước đó Lục Tư Đình tình cờ ăn ở đây hai lần, anh cảm thấy hương vị cũng tạm được, nhưng anh không ăn quen đồ ăn kiểu đó.

Màn đêm buông xuống, Lục Tư Đình chợt nghĩ đến nhà hàng này, không biết Bạch Vi đã ăn ở đó chưa, nên anh muốn đưa cô đến ăn thử.

Bạch Vi không ngờ rằng ở đây lại có một nhà hàng kiểu Pháp, hơn nữa dáng vẻ còn rất chuẩn.

Trong nhà hàng có đủ loại hoa, chỉ cần trả tiền là có thể mua được, Lục Tư Đình lặng lẽ mua một bó hoa hồng. Lúc Bạch Vi ngồi xuống gọi xong món ăn, anh mới lấy hoa hồng từ phía sau ra.

"Vi Vi, tặng em.”

"Chúc em vừa bắt đầu đã chiến thắng, tiền vào như nước.”

Lục Tư Đình không phải là một người sẽ nói lời yêu thương với người khác, suy nghĩ một lúc, anh quyết định làm điều tương tự với ông Lý môi giới, hi vọng cô có thể thực hiện được mục tiêu của mình, kiếm được rất rất nhiều tiền.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 48: Chẳng Qua Là Cô Thèm Thuồng Cơ Thể Của Chồng Mình Thôi (1)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạch Vi không ngờ Lục Tư Đình còn có khả năng này, cô sững sờ mấy giây rồi mới nhận bó hoa hồng.

Đã sống hai đời, đây là lần đầu tiên Bạch Vi nhận được hoa hồng từ người khác.

Bó hoa không có nhiều, chỉ có mười chín bông hoa, mỗi bông đều rất tươi, xem ra là hôm nay vừa mới hái.

Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô vui vẻ rõ rệt.

"Cám ơn anh, Lục Tư Đình."

Bạch Vi vui vẻ cảm ơn.

Bữa tối dưới ánh nến là ăn với những ngọn nến đang cháy, dưới ánh đèn mờ ảo, bò bít tết và rượu vang đỏ, trai xinh gái đẹp, tất cả đều rất tuyệt vời.

Rất nhanh sau đó, hai người bắt đầu ăn, đây là lần đầu tiên Bạch Vi tới nơi này, nhưng so với Lục Tư Đình, nhìn qua có vẻ cô quen thuộc hơn.

Đẹp đến mức nhìn thôi cũng thấy no, Bạch Vi cảm thấy lời này không có lửa làm sao có khói. Chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của Lục Tư Đình là cô đã thấy thèm ăn.

Nhưng khi ngắm nhìn, động tác ăn cơm của cô lại chậm lại.

Hình ảnh xảy ra trưa nay đột nhiên xuất hiện trong đầu.

Cơ ngực gợi cảm, cơ bụng săn chắc, mồ hôi chảy xuống rồi không biết biến mất ở đâu...

Nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh, Bạch Vi vô thức nuốt nước bọt ừng ực.

Lục Tư Đình cảm thấy hơi kỳ lạ, ánh mắt Bạch Vi nhìn anh có gì đó không đúng, giống như đang nhìn một miếng đùi gà ngon trên đĩa, cũng giống như có thể nuốt vào bụng bất cứ lúc nào.

Cô ăn chưa no sao?

Lục Tư Đình khéo léo hỏi: "Hay là chúng ta gọi thêm vài món ăn khác nhé?”

Bạch Vi đột nhiên hoàn hồn, ngượng ngùng cười, sau đó nói: "Không cần đâu, chúng ta đã gọi rất nhiều, nếu anh chưa no, có thể gọi thêm một ít.”

Ngụ ý là cô đã ăn no, thậm chí còn ăn rất no.

Lục Tư Đình không nói gì nữa.

Bạch Vi lại lặng lẽ ngẩng đầu, thấy Lục Tư Đình không phát hiện ra, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Vi ơi Bạch Vi, cô là một thanh niên năm tốt trong thời đại mới đó, cô trở nên háo sắc như vậy từ lúc nào vậy?

Chỉ cần nhìn vào gò má của Lục Tư Đình là có thể nghĩ gì đó.

Nhưng mà Lục Tư Đình là chồng của cô, được nhà nước công nhận, hợp tình hợp lý hợp pháp, cô nghĩ đến chuyện này thì có gì sai chứ?

Giờ phút này, trong đầu Bạch Vi dường như có hai kẻ ty tiện bỉ ổi đang đánh nhau, mỗi người nói một quan điểm, không ai chịu thua ai.

Cuối cùng, Bạch Vi nghe theo tiếng lòng mình, để kẻ bỉ ổi phía sau giành chiến thắng.

Đây vốn là những ý nghĩ cô thầm nghĩ trong lòng, tại sao lại muốn tìm mấy lý do đường đường chính chính để lừa gạt mình?

Chẳng qua là cô thèm thuồng cơ thể của chồng mình mà thôi, cũng không phải của ai khác, Lục Tư Đình sớm muộn gì cũng sẽ là của cô, từ thể xác đến trái tim.

Bạch Vi đột nhiên có động lực.

Hai người ăn cơm xong, trở về nhà cũng đã gần mười giờ.

Trời mùa hè nóng nực, mọi người đều ngủ muộn, lúc hai người về đến nhà, thấy trên đường có rất nhiều hàng xóm.

Bạch Vi vốn rất xinh đẹp, đã vậy còn ôm một bó hoa hồng trong ngực thì trông càng bắt mắt hơn.

"Này, đây không phải Anh Lục và chị dâu sao, bọn họ đi đâu chơi, còn cầm hoa nữa?"

"Chậc chậc, vợ chồng son tình cảm quá, đúng là khiến người khác phải hâm mộ mà.”

"Vừa mới kết hôn không phải đều như vậy sao, vài ngày nữa là chán ngay.”

Lông mày người phụ nữ bên cạnh dựng ngược lên: "Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, sao không thấy anh tặng em được một cành hoa?!"
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 49: Chẳng Qua Là Cô Thèm Thuồng Cơ Thể Của Chồng Mình Thôi (2)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

"Vợ, vợ đừng nóng giận, ngày mai anh ra ngoài mua cho em, em thích cái gì thì mua cái đó!"

Mấy người gần đó đột nhiên cười phá lên.

Bạch Vi cũng mỉm cười với họ.

Sau khi về đến nhà, Bạch Vi tìm một cái bình, sau đó cẩn thận đặt bó hoa vào trong bình và tưới nước cho nó.

Đại viện quân khu cách đường phố hơi xa, cô đã chọn được cửa hàng, tháng sau chuẩn bị xong là có thể khai trương.

Trước kia khi làm việc ở bưu điện, vì nó gần nhà nên cô thường đi bộ đi làm.

Nhưng bây giờ cô sống trong đại viện của quân đội, đi làm phải đi tới con phố náo nhiệt kia, không thể đi bằng hai chân được.

Mặc dù Lục Tư Đình có xe nhưng anh cũng không thể ngày ngày đưa cô đi làm, cho nên giải pháp tốt nhất là mua một chiếc xe đạp.

Hồi xưa Bạch Vi biết lái xe, có điều cô không biết lái xe của thời đại này, hơn nữa còn không có bằng lái.

Để phòng ngừa người khác nghi ngờ, có lẽ cô nên đạp xe đi làm mỗi ngày thì hơn.

Bạch Vi đưa ra quyết định, ngày mai cô sẽ đi mua, như vậy sau này mở cửa hàng thì đi làm cũng thuận tiện, với cả trong nhà cũng có chỗ để xe.

Có 3 thương hiệu xe đạp đang được ưa chuộng nhất hiện nay, theo thứ tự là xe đạp Vĩnh Cửu, xe đạp Bồ Câu, bán chạy nhất là xe đạp Phượng Hoàng.

Trong số đó, thương hiệu xe đạp Vĩnh Cửu là rẻ nhất, giá thấp nhất là 120 đồng, có rất nhiều người mua.

Đắt nhất là xe đạp Phượng Hoàng, thấp nhất là 150 đồng, cao nhất là 167 đồng.

Bạch Vi nhìn qua, cuối cùng chọn chiếc xe đạp Phượng Hoàng 167 đồng.

Nhân viên bán xe đạp đột nhiên vui vẻ ra mặt: "Cô thật biết nhìn hàng, xe đạp Phượng Hoàng bán rất chạy, hôm trước mới nhập năm chiếc, hôm nay chỉ còn một chiếc cuối cùng thì bị cô mua mất.”

Bạch Vi trả tiền, đạp chiếc xe đạp này dưới ánh mắt ghen tị của những người qua đường.

Thời gian eo hẹp, Bạch Vi trực tiếp đi chiếc xe đạp này đi tìm nguyên liệu làm đồ trang sức.

Còn có mười ngày là hết tháng này, cô phải nhanh chóng sửa sang lại mặt tiền của cửa hàng, sau đó để cho thoáng khí, tốt nhất là tháng này làm xong hết những chuyện vụn vặt, tháng sau có thể khai trương cửa hàng luôn.

Mặc dù đi xe đạp rất nóng, nhưng nếu cô đi nhanh, sẽ có gió thổi, như vậy sẽ không nóng nữa.

Sau khi hỏi hai người qua đường, cuối cùng Bạch Vi cũng tìm thấy cửa hàng vật liệu.

Buôn bán phải so sánh giá cả, tất cả các cửa hàng quanh đây đều bán vật liệu làm đồ trang sức, Bạch Vi đi hết tất cả cửa hàng.

Sau khi xác định giá sỉ và chất lượng của sản phẩm, lúc này Bạch Vi mới quyết định mua ở cửa hàng nào.

Chính là cửa hàng đầu tiên.

Cửa hàng đó giảm giá nhiều hơn những cửa hàng khác một ít, chất lượng cũng khá ổn, có rất nhiều kiểu dáng mới, quan trọng hơn là chủ cửa hàng là một người mẹ đã ly hôn và có hai đứa con gái.

Nhìn giá của mấy cửa hàng xong, Bạch Vi tới thương lượng với chủ cửa hàng đầu tiên.

Nếu cô muốn mở cửa hàng, sau này nhất định là sẽ mua hàng dài lâu, nên cần xây dựng tốt mối quan hệ, sau này ở nhà cũng có thể nhập hàng.

Hơn nữa phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, nguồn tiêu thụ đồ trang sức của Bạch Vi phần lớn đều là phái nữ, cho dù là học sinh nữ hay phụ nữ đã kết hôn sinh con, tất cả đều là khách quý của cô.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 50: Chẳng Qua Là Cô Thèm Thuồng Cơ Thể Của Chồng Mình Thôi (3)


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Là một người mẹ đơn thân… chủ cửa hàng bán sỉ cũng có ánh mắt sắc bén của phụ nữ đối với vấn đề này, vì vậy trong cửa hàng nguyên liệu trang sức của cô ấy có rất nhiều cái Bạch Vi thích.

Lần đầu tiên nhập hàng, Bạch Vi không lấy quá nhiều, hơn nữa cô đi xe đạp nên cũng không mang được nhiều.

Sau khi lấy những gì mình muốn một thứ một tí, Bạch Vi đặt những thứ này vào trong giỏ xe đạp.

Trước khi trở về nhà, Bạch Vi lại đến cửa hàng bách hóa trong cao ốc, mua rất nhiều giấy vẽ và thuốc màu.

Để không lãng phí vật liệu, tốt hơn nên vẽ bản vẽ thiết kế trước khi bắt đầu tiến hành làm.

Bây giờ cửa hàng vẫn là gian phòng thô sơ không có gì, trước tiên phải mời thợ đến sơn lại, chỉ sơn màu trắng đơn giản, sau đó lắp thêm hai chiếc đèn là được.

Việc này, không thể không tìm Bạch Diệu Thiên.

Vì công việc của mình, Bạch Diệu Thiên quen biết rất nhiều người trong lĩnh vực này, dù sao ông cũng là một giáo viên, phụ huynh của các học sinh trong lớp của ông làm các công việc khác nhau.

Vừa nghe nói con gái muốn tìm thợ sơn và sửa sang lại cửa hàng, Bạch Diệu Thiên không nói gì nhiều, lập tức giới thiệu hai người bạn thân.

Hai người bạn kia cũng cấp tốc làm việc, vì làm cho con gái của anh em nên sơn họ dùng toàn là loại tốt.

Tiếp đến là đồ dùng bày biện trong cửa hàng.

Như việc sắp xếp vòng tay, lắc chân, kẹp tóc và băng đô,... có thể để chung một chỗ. Còn ghim cài áo, ruy băng thì để cùng một chỗ khác.

Các ngăn tủ đựng cũng không hề giống nhau.

Bạch Vi đặt hai chiếc tủ đã hoàn thiện có sẵn trong kho, nhờ người bán giao ngay trong ngày, hai chiếc còn lại là hàng thiết kế, phải hai ngày nữa mới có thể giao đến.

Ban ngày, Bạch Vi đạp xe đến bưu điện làm việc, buổi tối về nhà vẽ bản thiết kế.

Có lúc Lục Tư Đình về sớm, có lúc thì về muộn.

Khi về sớm, anh sẽ ở nhà nấu ăn, còn khi Bạch Vi vẽ bản thiết thì anh sẽ tìm một cuốn sách để đọc.

Hai vợ chồng yên lặng làm việc của mình, không ai quấy rầy ai.

Bạch Vi vẽ rất nghiêm túc, cô vẽ chiếc vòng đeo tay mà trước kia cô bán chạy nhất.

Những đồ trang sức có tính hiện đại sau này sẽ từ từ cập nhật sau.

Vòng tay là thứ làm dễ nhất, vì vậy Bạch Vi vẽ vòng tay trước, sau khi đặt tên cho chúng sẽ bắt đầu chế đạo.

Hầu hết các vòng tay đều được mạ bạc, các cô gái nhỏ đều thích đeo loại này, bên trên có thêm một số chi tiết khác, chẳng hạn như hình con bướm, hoa, cỏ bốn lá,...

Nếu mạ vàng thì treo một chiếc kẹp nhỏ hoặc chuỗi hạt màu đỏ.

Sau khi chiếc vòng được làm ra, Bạch Vi lại bắt đầu vẽ dây bện.

Dây bện đơn giản hơn nhiều, nhưng lại có nhiều màu sắc và chủng loại hơn.

Bán chạy nhất là màu trắng, đỏ và đen, một số chỉ là vòng tròn đơn giản, một số lại có thêm mấy đồ trang trí nhỏ, ví dụ như mười hai cung hoàng đạo, hoặc đơn giản là hoa và lá cây.

Tuy nhiên mỗi loại Bạch Vi đều định làm ít đi, mỗi mẫu làm không quá mười sản phẩm.

Mặc dù Bạch Vi có tầm nhìn đi trước thời đại này mấy chục năm, nhưng Bạch Vi biết cô không phải vai chính, không có bàn tay vàng hay vận khí trời cho, tất cả chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân mình.

Cô không biết chính xác món trang sức nào sẽ bán chạy, cho nên cách tốt nhất là làm mỗi loại một ít, rồi căn cứ vào bản ghi chép doanh số mỗi ngày để xem món nào bán chạy rồi mới quyết định có làm thêm hay không.

Vòng tay và dây bện đều tương đối dễ làm, Bạch Vi có thể làm được nhiều kiểu trong vòng một đêm.

Rất nhanh, chiếc tủ đặt theo yêu cầu của Bạch Vi đã tới, sơn cũng đã khô.

Còn bốn ngày nữa là đến cuối tháng, sau khi Bạch Vi ngỏ ý nghỉ việc, cô được giữ lại mấy lần, cô có vẻ ngoài xinh đẹp, chữ viết khá dễ nhìn, hàng ngày cũng có nhiều người đến tìm cô viết thư.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 51: Khai Trương Cửa Hàng Trang Sức


Nghe nói Bạch Vi muốn nghỉ việc, rất nhiều đồng nghiệp đều ngạc nhiên, cảm thấy cô bị điên.

Dù sao công việc ổn định như vậy, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, sẽ không có ai chủ động xin nghỉ.

Nhưng sau nhiều lần từ chối khi được sếp giữ lại, không có ai thuyết phục cô nữa.

Bưu điện đã tuyển một cô gái khác đến thay thế công việc của Bạch Vi, Bạch Vi cũng được cho phép nghỉ trước thời hạn.

Vì vậy, cô càng tập trung hơn vào việc tu sửa cửa hàng của mình.

Sắp xếp ổn thỏa đồ trưng bày, sau khi đến, Bạch Vi mở cửa thông gió.

Mặc dù vẫn chưa chính thức khai trương nhưng Bạch Vi đã làm rất nhiều đồ trang sức.

Làm rất nhiều loại vòng tay với nhẫn, sau đó còn làm một số đồ phối cùng như ghim cài áo, dây đeo ngang bụng, mỗi cái đều có những đặc điểm riêng.

Hôm nay, Bạch Vi lại làm một vài chiếc quạt nhỏ và kẹp tóc xinh xắn.

Mùa hè đến, các bé gái đều sợ nóng.

Học sinh ở thời đại này cơ bản đều để tóc ngắn, đôi khi sẽ dùng kẹp tóc kẹp gọn phân tóc ở gáy và hai bên lên, như vậy sẽ đỡ nóng hơn.

Hơn nữa, các cô gái đều yêu cái đẹp, các loại kẹp tóc cũng được họ cẩn thận chú ý.

Ngoài ra một chiếc quạt nhỏ xinh, cũng được coi là nhu yếu phẩm cần thiết.

Người người nhà nhà đều có một chiếc quạt lớn, nhưng gần như không có cô gái nào từ chối một chiếc quạt nhỏ xinh.

Bên trên những chiếc quạt giấy có nhãn dán và hình vẽ, đủ loại đủ kiểu, trên nan quạt có mấy tua rua, hoặc là chuông nhỏ, đẹp mắt và vui nhộn, Bạch Vi cũng làm cho mình một chiếc.

Cô vốn rất yêu cái đẹp, bản thân làm nhiều đồ trang sức như vậy, nhưng vẫn không thể đeo được bao nhiêu.

Bạch Vi để tóc dài, hàng ngày đều dùng những chiếc dây buộc tóc khác nhau để buộc lên, khuyên tai, dây chuyền, vòng tay, hầu như ngày nào cũng thay đổi.

Song cô cũng biết rõ tâm quan trọng của việc phối đồ.

Hàng ngày cô đổi các loại khuyên tai ngọc trai và khuyên tai tua rua khác nhau, gần như không trùng lặp.

Mỗi ngày, Bạch Vi đều ăn mặc đẹp, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của những người phụ nữ trong đại viện của quân khu. Những người sống ở đây đều là vợ quân nhân, nơi nào có phụ nữ, nơi đó sẽ không ngừng có tâm lý làm đẹp.

Họ nhìn Bạch Vi ngày ngày thay đổi đồ trang sức khác nhau, tất cả trông đều khá đẹp, lòng ai cũng ngứa ngáy. Nhưng vì ngại cô là vợ mới cưới của Lục Tư Đình, lại không quen biết nên không có ai đến hỏi Bạch Vi là cô mua những thứ này ở đâu.

Nhìn thấy Bạch Vi đi ngang qua một lần nữa, vợ của một trung đội trưởng, cô Chung đã gọi Bạch Vi lại: "Xin chào, xin hỏi cô có phải là vợ của tiểu đoàn trưởng Lục không? Chồng tôi được tiểu đoàn trưởng Lục dẫn dắt, bây giờ là một trung đội trưởng."

Người phụ nữ cười híp mắt làm quen, Bạch Vi suy nghĩ một chút, rất nhanh đã nhận ra cô ấy là ai, cô hỏi: "Là cô Chung à, có chuyện gì vậy?"

Cô Chung ngượng ngùng hỏi: "Tôi thấy sợi dây chuyền trên cổ cô rất đẹp, cô có thể cho tôi biết cô mua nó ở đâu không?"

Hôm nay Bạch Vi đeo dây chuyền do cô tự làm, rất tỉnh xảo và đẹp mắt, kết hợp với bộ quần áo được đặc biệt chọn, cả người vô cùng trẻ trung, xinh đẹp.

Bạch Vi sờ sợi dây chuyền trên cổ, cười nói: "Đây là đồ trong cửa hàng của tôi, tất cả đều do tôi tự làm, nếu cô Chung thấy có hứng thú, tháng sau cô có thể đến cửa hàng của tôi xem qua, chúng ta là người quen, tôi chắc chắn sẽ cho cô một mức giá ưu đãi."

"Ha ha, vậy thì cảm ơn, cô Lục khéo tay quá, vậy tháng sau nếu có thời gian, tôi tới xem thử!"

Cô Chung cười thoải mái, hỏi Bạch Vi địa chỉ của cửa hàng rồi rời đi.

Bốn ngày trôi qua rất nhanh, cửa hàng của Bạch Vi gần như đã hoàn thành.

Khi Lục Tư Đình rảnh rỗi, anh sẽ đến xem có việc gì cần làm hay không.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 52: Buôn Bán Không Tệ (1)


Tu sửa không cần anh vì đã có công nhân làm, bê đồ cũng không cần, bởi vì người giao hàng sẽ sắp xếp theo yêu cầu của Bạch Vi.

Làm đồ trang sức càng không cần anh.

Vì vậy cuối cùng là Lục Tư Đình dẫn Bạch Vi đi khắp nơi ăn các món ngon.

Mùng 1 cửa hàng chính thức khai trương.

Mặt tiền cửa hàng nhỏ, không cần tuyển thêm người, một mình Bạch Vi là đủ.

Cô tìm một chiếc loa, thu một đoạn văn.

"Cửa hàng mới khai trương, giảm giá sâu 20% toàn bộ sản phẩm, chỉ giới hạn trong ba ngày đầu khai trương, đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡI"

"Cửa hàng mới khai trương, giảm giá sâu 20% toàn bộ sản phẩm, chỉ giới hạn trong ba ngày đầu khai trương, đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡ!"

"Cửa hàng mới khai trương, giảm giá sâu 20% toàn bộ sản phẩm, chỉ giới hạn trong ba ngày đầu khai trương, đi ngang qua tuyệt đối đừng bỏ lỡI"

Giọng nói của Bạch Vi phát ra từ loa, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Cửa hàng vừa khai trương đã có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, chưa đầy một lúc đã đông nghịt.

Có cả nam và nữ vào, nhưng nam chiếm đa số. Đàn ông vào cửa hàng kiểu này hau như là để tham gia náo nhiệt, không có mấy ai mua đồ, không biết mọi người vào bằng cách nào, cuối cùng ra bằng cách.

Bạch Vi không nói gì, sau khi mọi người đi hết, cô sắp xếp lại đồ trang sức bị khách hàng sờ lệch mất.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên nên không có nhiều người mua là chuyện bình thường, hơn nữa đang là buổi sáng, không có quá nhiều người đi mua sắm.

Buổi trưa, Bạch Vi mở hộp cơm mà cô mang theo, là buổi sáng Lục Tư Đình làm cho cô.

Một hộp đầy cơm, hai mặn hai chay, còn có hai quả trứng, một bình nước đựng đầy trà hoa quả.

Vừa mở cà mèn ra mùi hương đã ngập tràn, mấy người đi ngang qua cửa tiệm ngửi thấy mùi hương nên ngó nghiêng nhìn thử, xem xem đây là mùi đồ ăn chỗ nào. Sau đó bọn họ nhìn thấy Bạch Vi lấy ra cái cà mèn rất lớn kia.

Chưa ăn được mấy miếng cơm mà các cô gái nhỏ đã ríu rít đi vào rồi.

Đây là lần đầu tiên các cô ấy nhìn thấy món đồ trang sức tỉnh xảo đẹp mắt thế này, chắc chắn giá thành không hề rẻ chút nào.

"Cái vòng tay này đẹp thật đó!”

"Cái này là đai thắt lưng sao? Đẹp quá!" "Tôi muốn mua cái này!"

Các cô ấy phấn khích đứng chọn, Bạch Vi cũng không quấy ray gì, cô đứng cách đó không xa, nếu các cô ấy có câu hỏi gì thì cô sẽ tiến đến giải đáp.

Nhìn đồng phục của họ thì chắc mấy cô gái nhỏ này học ở ngôi trường gần đây. Tuy rằng bọn họ thích vòng cổ thắt lưng các kiểu nhưng vì không được mang nên đa số chỉ mua kẹp tóc hay vòng tay thôi.

Trang sức vừa đẹp vừa rẻ tiền như vậy đã dính đúng sở thích của mấy bạn học nữ này.

Bốn cô gái nhỏ mua tổng cộng bảy cái kẹp, trong đó có một cô gái mua nhiều nhất tận ba cái.

Các cô ấy mua rất nhiều đồ để mình dùng, còn mua nhiều món cho chị em trong nhà nữa.

Sau khi ai nấy trả tiền xong, bọn họ vui vẻ rời đi.

Bạch Vi thấy trong tiệm không còn ai nữa nên ngồi xuống ăn cơm trưa.

Qua trưa là lúc nóng nhất trong ngày, Bạch Vi ngồi trong quầy, bắt đầu cúi đầu làm đồ trang sức.

Làm được khoảng một tiếng thì thi thoảng có người vào tiệm nhìn thử, nhưng chỉ nhìn một lát rồi rời đi.

Bạch Vi thấy hơi nóng, cô bèn đứng dậy rót ly trà để uống.

Vừa uống được hai hớp thì có một cặp mẹ con đi vào.

Cô con gái thì khoảng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt non nớt, mặc đồng phục học sinh. Hơn nữa cô ấy còn mặc đồng phục giống với bốn cô gái lúc trưa kia.

Sau khi đến gần nhìn mặt tiền cửa tiệm một chút, cô ấy vui vẻ nói với mẹ mình rằng: "Mẹ, chỗ này này!"

Mục đích của cô bé rất rõ ràng, chính là cửa tiệm này.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 53: Buôn Bán Không Tệ (2)


Bạch Vi đoán chắc mấy cô gái này là bạn học, do nhìn thấy bạn học mang đồ trang sức đẹp nên cô bé đã dò hỏi địa chỉ, rồi dẫn mẹ sang đây mua trang SỨC.

"Mẹ, cái kẹp tóc này đẹp thật đó, mẹ xem con đeo như này có được không?”

"Vòng tay này cũng đẹp thật, phối với cái váy của con hợp lắm!"

Cô con gái vui vẻ chọn món mình thích, mẹ của cô bé cũng không nói gì, đứng nhìn ở chỗ bày bán trâm cài.

Rõ ràng điều kiện kinh tế nhà các cô ấy không tệ, cô con gái chọn ba cái kẹp tóc, toàn là món đẹp nhất. Món có giá một hào cũng có mà năm hào cũng có, còn cái vòng tay thì giá hai hào.

Cô gái không hỏi giá tiền mà đi thẳng đến trước mặt Bạch Vi: "Chào chị, chị gói lại giúp em nhé."

"Được, xin chờ một chút."

Bạch Vi cầm đồ đi đến quầy hàng rồi nói giá cả.

Rõ ràng cô gái ấy rất bình thản không để ý gì mấy đến giá tiền, cô bé đi đến bên cạnh mẹ mình.

"Mẹ, mẹ ngắm cây trâm cài màu đỏ ấy kỹ thật đó, hình như phối cùng cái váy mẹ mới mua cũng đẹp lắm nhỉ."

Bà ấy nghe con gái nói như vậy, đương nhiên cũng đồng tình nên gật đầu đáp lại.

Cô con gái cố gắng nói tiếp: "Hay là mẹ cũng chọn một cái đi, con nhớ mấy ngày nữa mẹ phải đi gặp mặt với mấy dì Phương Phương mà. Đến lúc đó mẹ mặc váy mới rồi đeo trâm cài này lên, chắc chắn rất đẹp cho coi."

"Được, mắt nhìn của con gái bảo bối tốt thế này, vậy thì mua hai cái."

Bà ấy cười cười, sau đó chọn hai cái trâm cài.

Bên cạnh trâm cài là vòng cổ, Bạch Vi làm vòng cổ rất nhiều màu sắc. Sau khi chọn trâm xong bà ấy lại nhìn sang vòng cổ vì cứ thấy cổ mình hơi trống.

Cuối cùng, bà ấy chọn mua hai cái trâm cài, một sợi dây chuyền và một cái vòng tay cho nam.

Bạch Vi thấy mình bán được nhiều tiền nên bèn giảm bớt hai mươi phần trăm cho bọn họ, cô nói: "Chào cô, tổng tiền là một đồng sáu mươi hào, giảm bớt hai mươi phần trăm còn một đồng hai mươi tám hào."

Bà ấy thoải mái gửi tiền, sau đó dẫn theo con gái rời đi.

Đây là đơn hàng lớn nhất hôm nay rồi nhỉ, được nhiều tiền thế này.

Bạch Vi vui vẻ đếm tiền.

Sau khi hai mẹ con này rời đi, tiếp đến nguyên một buổi chiều không có ai ghé vào. Cho dù có vài người vào xem nhưng chỉ xem vì thấy lạ thôi chứ không mua."

Bạch Vi rảnh rỗi nên lại bắt đầu làm đồ trang sức tiếp.

Nhưng đến năm giờ chiều gần sáu giờ, đột nhiên có một nhóm học sinh đi vào tiệm.

Các cô ấy mặc đồng phục học sinh của cùng một trường, bao gồm bốn nữ sinh đến lúc trưa nữa. Lúc này có mấy nữ sinh đang lựa đồ trong tiệm.

"A, đúng là cái vòng tay mà Kỳ Kỳ mua rồi, còn mấy kiểu luôn này!"

"Đẹp ghê ấy!"

"Tiền tiêu vặt của mình còn ba đồng nên vẫn mua được..."

Các cô gái ríu rít nói chuyện rồi mang thử đồ trang sức, một lúc lâu sau vẫn còn nháo nhào.

Đến lúc chạng vạng, nhiều người tan làm xong bắt đầu đi mua đồ nấu cơm. Lúc tạt qua đây, bọn họ nhìn thấy một nhóm nữ sinh nhỏ tuổi đang mua trang sức trong cửa tiệm nên cũng muốn vào nhìn xem thử một chút.

"Bà chủ, em lấy cái này!"

"Em lấy cái này, bao tiền ạ?"

Các cô ấy tốp ba tốp năm mua không ít đồ, có vòng tay, kẹp tóc, buộc tóc, đây là ba món đồ bán chạy nhất.

Sau khi rời đi, một vài học sinh lại lục tục đến nữa, con đường cực kỳ náo nhiệt. Học sinh ghé qua đây toàn là học sinh cấp hai, trong tay bọn họ thì có được mấy đồng tiền đâu chứ?

Một người bạn khá giả rút ra tờ nhân dân tệ khiến mấy người còn lại thấy cực kỳ ngưỡng mộ.

Bạch Vi buôn bán nên trước đó cô đã đổi rất nhiều tiền lẻ rồi, từ tiền hào đến tiền đồng, cần gì có đó, không sợ thiếu tiền lẻ.

Sau khi những học sinh này đi hết thì cũng đã đến bảy giờ.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 54: Lục Tư Dĩnh Đến Mua Thắt Lưng (1)


Bạch Vi hơi mệt mỏi, cô nhìn thời gian một chút rồi quét dọn cửa tiệm, sắp xếp gọn gàng những món trang sức ấy lại, ghi tiền vào trong sổ sách.

Tám giờ tối, Bạch Vi tắt đèn đóng cửa.

Xe đẹp ở ngoài cửa cách đó không xa, Bạch Vi mang chiếc ba lô nhỏ đạp xe về nhà.

Lục Tư Đình đã ở nhà rồi, anh nhớ giờ tan làm của Bạch Vi nên khi thấy sắp đến giờ cô đi làm về, anh đã đi đến cổng đại viện quân khu để đợi.

Bạch Vi nhanh chóng trở về, cô thấy đói bụng lắm, cả người mệt mỏi.

Lục Tư Đình vội vàng mang cơm đã hâm nóng ra, sau đó bưng lên bàn.

Bạch Vi ăn như hổ đói một cái bánh bao, nửa bát cháo, sau đó động tác chậm lại, lúc này cô mới có thời gian nói chuyện.

Lục Tư Đình hỏi: "Thế nào, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, em thấy sao?"

Nhắc đến cảm nhận về việc hôm nay mở tiệm, tỉnh thần của Bạch Vi phấn chấn hơn nhiều.

"Hôm nay là ngày đầu khai trương nhưng khách đông lắm, buôn bán không tệ, được tâm bảy đồng. Trước đó em có tính thử rồi, lãi gần nửa."

"Khách hàng ghé tiệm hôm nay cũng náo nhiệt lắm, phần lớn là mấy người trẻ tuổi, sau khi mua đồ xong còn giới thiệu cho học sinh trong trường gần đó nữa."

"Mười lăm mười sáu là độ tuổi đẹp nhất, trong tiệm của em có nhiều đồ trang sức cho nữ hơn nên quả thật bọn họ đã giúp em tuyên truyền khá nhiều."

Bạch Vi phân tích nói, đồng thời còn bẻ khoai lang trong tay ra ăn nữa.

"Con phố đó buôn bán cũng không tệ, hôm nay mới là ngày đầu thôi, không biết sau này sẽ ra sao."

Một ngày bán được bảy đồng, giảm đi chi phí tổn thất và tiền thuê nhà thì cô tính mình lời được ba đồng, như vậy thì một tháng sẽ kiếm được chín mươi đồng rồi.

Nếu thứ bảy cuối tuần thì chắc lượng khách trên phố còn nhiều hơn nữa, chắc số lượng bán ra cũng nhiều hơn hôm nay.

Hơn nữa do vừa mới khai trương nên bây giờ Bạch Vi chỉ làm mấy món đồ đơn giản, sau này cô sẽ còn làm nhiều nữa.

Có tính kiểu gì đi nữa cũng thấy kiếm tiền như này ổn hơn đi làm công nhiều.

Đi làm phải đúng giờ giấc, ngày nào cũng phải làm tám chín tiếng, hơn nữa chỉ kiếm được năm mươi đồng tiền lương chắc đói chết mất.

May là Bạch Vi không nói ra mấy lời này. Một tháng được nhận năm mươi đồng tiền lương đã vượt qua đại đa số mọi người rồi. Nếu làm ruộng ở nông thôn thì e là một năm cũng chưa gom được năm mươi đồng nữa.

Chứ nói gì đến việc mỗi tháng lãi tận một trăm đồng như cô.

Lục Tư Đình nghe vậy, trong lòng anh thấy thả lỏng hơn một chút.

Mấy ngày nay Bạch Vi cố gắng nhiều ra sao, Lục Tư Đình thấy hết. Cô bận trước lo sau mở một cửa tiệm, ngày nào cũng làm việc khiến Lục Tư Đình thấy hơi đau lòng.

Nhưng mà việc bán trang sức nhỏ như này đa số toàn bày tiệm bên đường để bán. Lục Tư Đình không hiểu mấy chuyện này lắm nhưng anh cũng mong ước mơ của Bạch Vi trở thành sự thật.

Hôm nay là ngày đầu mở tiệm, buôn bán cũng không tệ, nếu có khởi đầu tốt thì chắc Bạch Vi se có động lực kiên trì đi con đường này tiếp.

Bạch Vi bưng bát lên, uống hết bát canh mà Lục Tư Đình múc cho mình.

Lục Tư Đình rửa chén trong nhà bếp, còn cô thì lấy khăn để lau bàn.

Bận rộn một ngày mệt mỏi quá nên Bạch Vi muốn lấy quần áo đi tắm rửa ngay, sau khi đi ra chào hỏi với Lục Tư Đình xong, cô leo lên giường ngủ ngay.

Cô ngủ thẳng giấc đến tận bảy giờ sáng hôm sau, Bạch Vi duỗi người rời giường.

Bên cạnh trống không, Lục Tư Đình đã dậy từ lúc nào rồi không biết nữa.

Bạch Vi đánh răng rửa mặt, sau đó bắt đầu công việc.

Thân là bà chủ tiệm trang sức, ngày nào Bạch Vi cũng ăn mặc khác nhau, dù quần áo có trùng đi nữa nhưng phối cùng loại trang sức khác thì sẽ mang đến cảm giác khác biệt ngay.

Sau khi dọn dẹp xong, Bạch Vi xuống lầu, trong nhà bếp có hai phần cơm.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 55: Lục Tư Dĩnh Đến Mua Thắt Lưng (2)


Một phần là bữa sáng, một phần là cơm trưa, chắc hôm nay Lục Tư Đình vội ra ngoài nên không kịp nấu ăn.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Vi mang theo cơm trưa bằng cà mèn, rồi cô lái xe đạp vui vẻ đến tiệm trang sức của mình.

Bạch Vi nghỉ ngơi xong nên đã hồi phục lại năng lượng, cộng thêm việc hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng với quần bò nên trông không quá nổi bật, thoạt nhìn thấy cô giống một bạn nữ dịu dàng xinh đẹp trong trường hơn.

Tám giờ, Bạch Vi mở cửa tiệm.

Buổi sáng không đông người lắm nên Bạch Vi chỉ bán được hai đơn, trong lúc rảnh rỗi cô lại ngồi đó làm vòng tay.

Leng keng...

Chuông gió treo trước cửa vang lên, lúc bán hàng Bạch Vĩ đã giảm giá cho một vị khách vì người đó mua nhiều đồ, sau khi giảm giá người đó đã tặng chuông gió cho cô.

Không lớn không nhỏ, âm thanh trong trẻo, treo trước cửa thế này rất phù hợp.

Bởi vì đang mùa hè nên trước cửa tiệm có che rèm, chỉ cần có người tiến vào mở rèm ra thì sẽ chạm vào chuông gió, vậy thì Bạch Vi sẽ biết có khách vào tiệm.

Chuông gió vừa vang lên, Bạch Vi lập tức ngẩng đầu nhìn.

"Xin chào..."

Tiếng chào hỏi như mắc lại trong cổ họng, một gương mặt rất đỗi quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.

Một vị khách cao một mét bảy tám, mái tóc ngắn gọn gàng, áo sơ mi trắng cùng quân đèn, khí thế hiên ngang, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy soái khí rồi.

Bạch Vi không ngờ mình lại nhìn thấy Lục Tư Dĩnh ở đây.

Sau khi cưới Lục Tư Đình một khoảng thời gian, số lần cô gặp mặt người nhà của anh cũng không nhiều.

Lục Chính Hoa và Lục Tư Dĩnh đều là quân nhân, bình thường bận rộn nhiều việc. Hoàng Nguyệt Nha thì ở trong đại viện của quân khu nhiều năm rồi nên không thiếu bạn bè, ngày thường cũng không rảnh quá.

Vợ chồng son bọn họ ở không xa nhà họ Lục lắm nhưng nếu không cố ý ghé đến thì bình thường khó mà gặp nhau được.

"Chị, sao chị lại đến đây?" Bạch Vi hơi kinh ngạc, cô vui mừng hỏi. Cả người Lục Tư Dĩnh trông rất gọn gàng, không mang trang sức gì cả. Hơn nữa cô thấy chắc Lục Tư Dĩnh cũng không phải kiểu muốn mang trang sức øì.

Đột nhiên cô ấy đi vào cửa tiệm trang sức khiến Bạch Vi thấy hơi bất ngờ.

"Nghe nói em mở tiệm trang sức nên chị đến xem thử." Lục Tư Dĩnh cười đáp, cô ấy rất thích đứa em dâu này nên hai người đã hàn huyên vài câu.

Nhưng hôm nay cô ấy còn bận việc khác nên chỉ thuận đường ghé sang đây thôi.

Bạch Vi thấy Lục Tư Dĩnh nhìn xung quanh một hồi nên nói: "Chị, chị nhìn xem có thích gì không, em tặng cho chị."

Lục Tư Dĩnh đi xem thử, lúc vừa đến đây cô ấy đã bị thu hút bởi một cái thắt lưng màu bạc rồi, sau đó cô ấy lại nhìn thấy cảnh Bạch Vi làm việc.

Mười ngón tay thon dài, vừa trắng vừa mềm, trông không giống như đang làm việc cho lắm. Hai cái dây đơn giản vậy thôi nhưng được buộc lại trông rất đẹp mắt.

Đây có phải cô vợ mà đứa em trai của mình cưới về không lâu không thế?

Lục Tư Dĩnh chợt nhớ đến hai ngày trước lúc về nhà ăn cơm, cô ấy nghe mẹ mình bảo em dâu mình mở một cửa tiệm trang sức nên bảo cô ấy rảnh thì qua xem thử. Vừa hay tiện đường qua đây nên cô ay bèn đi vào xem.

Lục Tư Dĩnh biết mẹ bảo cô ấy qua đây để làm cái gì. Trưa hôm nay cô ấy có buổi xem mắt, bình thường trang phục của cô ấy khá chín chắn đơn giản, mang trang sức gì đó sẽ giúp tăng khí chất hơn một chút.

Nhưng mà Lục Tư Dĩnh là người nghe lời thế sao?

Lục Tư Dĩnh lập tức đi về phía treo thắt lưng, chỉ vào cái mà mình thích nhất rồi nói: "Chị muốn cái này, bao nhiêu tiền vậy?"

Thắt lưng ấy trông rất đẹp mắt, Lục Tư Dĩnh thích cũng là chuyện thường tình.

Bạch Vi nói: "Chị, không phải em vừa nói rồi sao, chị cứ chọn đồ mình thích đi em sẽ tặng cho chị. Chị trông ngầu thế này, nếu mà chị dùng đồ của cửa tiệm nhà em thì cũng coi như đang quảng bá giúp em rồi."
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 56: Khi Thân Thể Trẻ Tuổi Đập Vào Trong Mắt, Bạch Vi Đột Nhiên Tỉnh Hẳn (1)


"Giúp em quảng bá là một chuyện, nhưng mà mua đồ trả tiền lại là chuyện khác. Chị muốn mua cái thắt lưng này thì phải trả tiền, đây là lẽ thường tình mà."

Lục Tư Dĩnh kiên trì nói: "Cái này giá bao nhiêu thì em nói bấy nhiêu, khi nãy chị nghe loa bên ngoài rồi, ba ngày đầu có ưu đãi giảm hai mươi phần trăm, bây giờ vẫn còn hạn trong ba ngày đúng không? Em bán cho chị đi, nhớ giảm giá nữa nhé.

Bạch Vi vừa mới khai trương, cửa hàng của cô bày biện đẹp thế này, chắc chắn tốn không ít tiền đây mà. Cộng thêm tiền thuê nhà và tiền mua vật liệu làm trang sức này kia, nói không chừng trong tay cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền, sao cô ấy lại không trả tiền cho được chứ.

Ở thời đại này có rất nhiều nhà mở tiệm làm ăn nhưng chi trang trí tiệm đơn giản thôi. Còn tiệm của Bạch Vi được sơn lại rồi trang trí đèn đẹp mắt thế này, cộng thêm việc cô còn dùng nhiều tủ để bày biện trang sức như vậy, đây là cửa tiệm được trang hoàng đẹp nhất rồi.

Hai người nhìn nhau trong vài giây, Bạch Vi là người cười trước, rồi nói: "Được, được, em giảm giá cho chị." Mặc dù chỉ tiếp xúc với cô ay vài lần, nhưng Bạch Vi đã biết Lục Tư Dĩnh là người như thế nào, vì cô ấy khăng khăng đòi trả tiền nên chắc là muốn lấy đi luôn.

Nếu Bạch Vi nhất quyết không lấy tiền, rất có thể Lục Tư Dĩnh sẽ không muốn lấy dây thắt lưng nữa, hoặc là đưa tiền cho Lục Tư Đình, đến cuối cùng còn có thể làm tổn hại đến mối quan hệ giữa hai người họ.

Dù sao thì anh em ruột thịt vẫn cần tính rõ ràng chuyện tiền bạc mà.

"Vị Vi, chút nữa chị có một cuộc hẹn xem mắt, em xem chiếc dây thắt lưng này chị đeo vào có hợp không?"

"Chiếc dây thắt lưng này nhìn rất có khí phách, hi vọng nó có thể mang lại may mắn cho chị. Người xem mắt hôm nay nhất định là một anh chàng đẹp trai!"

Khi Bạch Vị đang tính toán, Lục Tư Dĩnh đã đeo dây thắt lưng vào eo và đứng trước gương tự ngắm mình.

"Chị gái em thật xinh đẹp, người mà chị đi xem mắt nhất định cũng là một anh chàng đẹp trai."

Bạch Vi cười tum tim nói: "Cái dây thắt lưng này bốn hào, sau khi giảm giá thì còn ba hào hai."

Dây xích thắt lưng này đẹp mắt, giá lại rất ưu đãi, thấp hơn so với tưởng tượng của cô ấy.

Lục Tư Dĩnh gật đầu, sau khi trả tiền, cô ấy nói chuyện phiem với Bạch Vi và hỏi ve cuộc sống sau khi kết hôn như thế nào. Thấy sắp đến trưa rồi, nếu cô ấy không đi thì sẽ muộn mất, vì vậy Lục Tư Dĩnh bèn rời đi.

Vào buổi trưa không có người nào cả, Bạch Vi sau khi ăn trưa xong thì tự quạt một lúc.

Thực ra Bạch Vi biết Lục Tư Dĩnh đã đi xem mắt một thời gian rồi.

Lục Tư Dĩnh năm nay đã hai mươi lăm tuổi, ở tương lai thì độ tuổi của cô ấy đang là tuổi của một thiếu nữ tươi đẹp nhất.

Nhưng ở đây thì khác, ở thời đại này, những cô gái 25 tuổi chưa chồng thực sự không còn nhiều.

Nếu là con trai, trong nhà có thể không quá lo lắng, nhưng những cô gái hai mươi lăm tuổi chưa lấy chồng thì người trong nhà lo lắng sốt ruột chết mất thôi.

Gia đình họ Lục có tư tưởng khá cởi mở, Lục Tư Dĩnh chỉ bị thúc giục đi xem mắt sau một khoảng thời gian, ngay cả khi cô ấy không gặp được người phù hợp, Hoàng Nguyệt Nha cũng không ép buộc Lục Tư Dĩnh phải tìm đối tượng.

Đối với Lục Tư Dĩnh, dường như cô ấy cũng không vội vàng, mỗi khi Hoàng Nguyệt Nha sắp xếp một cuộc hẹn xem mắt, Lục Tư Dĩnh sẽ đến đó nhưng lại không có phần sau đó nữa.

Điều này cũng không trách Lục Tư Dĩnh được, cô ấy sinh ra ở nhà họ Lục, mọi người trong nhà đều không tệ, lại có thực lực. Nếu người mà bà mối giới thiệu cho cô ấy quá bình thường thì việc cô ấy không nhìn trúng đối phương cũng là lẽ thường tình.

Nghĩ tới đây, Bạch Vi cảm thấy có chút buồn ngủ, thời tiết nóng bức, buổi trưa với buổi chiều là lúc cô thấy buồn ngủ nhất.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 57: Khi Thân Thể Trẻ Tuổi Đập Vào Trong Mắt, Bạch Vi Đột Nhiên Tỉnh Hẳn (2)


Chiếc quạt trên cao quay tít, trong cửa hàng không có nhiều người nên Bạch Vi vặn nó ở chế độ nhỏ nhất, ngồi sau quầy híp mắt một hồi.

Buổi tối tám giờ, Bạch Vi kết thúc công việc trong ngày, cô tắt đèn tan làm đúng giờ.

Tối nay Lục Tư Đình về nhà muộn, Bạch Vi đạp xe rất nhanh, quãng đường đi mất tổng cộng mười phút, khi cô vê đến nhà thì Lục Tư Đình vẫn đang nấu ăn.

Chẳng mấy chốc cơm đã sẵn sàng, Bạch Vi giúp dọn cơm ra bàn.

Hôm nay cô có vẻ rất vui vẻ.

Khi Bạch Vi hào hứng nhìn anh một lần nữa, Lục Tư Đình nhận ra được điều gì đó.

Khi thức ăn được để lên bàn, Bạch Vi không thể chờ đợi thêm nữa nên lấy ra một chiếc vòng tay màu đen và nói: "Lục Tư Đình, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này, anh đã giúp em rất nhiều, ngay từ khi bắt đầu đã cho em nhiều lòng tin như vậy, ủng hộ em làm chuyện này, nếu như không có anh thì chắc em không mở cửa tiệm được rồi."

Chiếc vòng tay màu đen được làm từ ba sợi dây, bên trên không có vật gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra một tia màu xám tro.

Phụ kiện của nam giới không cần quá phức tạp, quá phức tạp sẽ khiến họ trông không đẹp, hơn nữa Lục Tư Đình là quân nhân, đeo phụ kiện quá lèo loẹt cũng không tốt.

"Ngày hôm nay em đã làm chiếc vòng tay này khi ở trong cửa hàng, bây giờ em đưa cho anh. Em có thể giúp anh đeo nó không?"

Thấy Lục Tư Đình gật đầu, Bạch Vi lập tức cúi người đeo vào cho anh.

Trong khoảng thời gian này, Lục Tư Đình cùng cô chọn mặt tiền cửa hàng, sửa sang lại, mấy ngày nay cô bận rộn mua đồ, Lục Tư Đình không có thời gian ra ngoài cùng cô nên đã nhờ nhân viên phục vụ giao đồ ăn cho Bạch Vĩ.

Khách hàng chính của cửa hàng trang sức là phụ nữ và nữ sinh, nhưng nam giới cũng là khách hàng tiêm năng.

Khi lần thứ hai chọn linh kiện cho đồ trang sức, Lục Tư Đình đã đóng góp ý kiến của mình.

Lục Tư Đình có ít nhất một nửa công lao để có thể mở cửa hàng này.

Khi cô ở trong cửa hàng vào buổi chiều, Bạch Vi đã suy nghĩ liệu mình nên tặng anh món quà gì đây?

Nếu cô mua thì rõ ràng là không có thành ý, dù sao cô cũng có tay nghề thủ công, vậy thì làm một cái cho anh cũng được. Sau khi nghĩ xong, Bạch Vi đã làm một chiếc vòng tay cho Lục Tư Đình.

Cô sợ anh không đeo được nên cũng không thêm thứ gì lên trên đó, nhìn vô cùng đơn giản.

Bạch Vi nghiêm túc đeo chiếc vòng cho Lục Tư Đình, vẻ mặt cô nghiêm túc, như thể cô đang giải quyết một việc rất quan trọng.

Lục Tư Đình có bàn tay rộng, những ngón tay thon thả, rất thích hợp để chơi piano, cho dù cô không phải là người tay khống*, nhưng cô nhìn một bàn tay đẹp như vậy cũng rất vui vẻ.

*Khống là ý chỉ một người có niềm yêu thích say mê đặc biệt với một điều gì đó, tay khống: mê tay

"Đẹp không?"

Bạch Vi nhìn chằm chằm vào bàn tay một lúc lâu, lời của Lục Tư Đình đã khiến cô tỉnh táo lại.

"Em thấy nó đẹp lắm."

Lục Tư Đình tự nói lẩm bẩm gì đó, sau đó mỉm cười.

Bạch Vi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cũng không phải hỏi cô: "Đồ ăn nguội rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."

Ăn xong, hai người đi dạo quanh khu nhà để tiêu cơm, sau đó về nhà tắm rửa.

Sau khi về đến nhà, Lục Tư Đình cởi dây đeo tay xuồng, cẩn thận đặt lên tủ đầu giường rồi mới đi tắm. Có thể thấy Lục Tư Đình rất thích chiếc vòng này hơn nữa còn rất quý trọng, cho dù đi tắm cũng phải cởi ra trước.

Thời tiết rất nóng, khi Lục Tư Đình bước ra khỏi phòng tắm, anh chỉ mặc một chiếc quần ngủ.

Cơ bắp của anh căng chặt, trên người còn có chút nước, trên tóc còn dính đầy những giọt nước, giống như sau khi tắm xong chỉ tùy tiện lau lau vài cái rồi đi ra luôn.

Bạch Vi khi trở lại có chút mệt mỏi, vì vậy cô nằm trên giường hứng gió từ quạt, khi cô đang mơ màng buồn ngủ, một thân hình trẻ trung đập vào mắt cô, Bạch Vi lập tức tỉnh táo hẳn.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 58: Anh Vội Vàng Quay Đầu, Tim Đập Rộn Lên, Cơ Thể Có Hơi Nóng (1)


Lục Tư Đình đang lau tóc, anh đứng cách quạt rất gần, thời tiết quá nóng nên anh hoàn toàn không mặc đồ ngủ.

Bạch Vi nhìn cơ ngực cường tráng cùng cơ bụng của anh, có chút rục rịch muốn động, cô khẽ nuốt nước miếng một cái, sau đó đứng dậy đi lấy khăn tắm.

Không được, Bạch Vi mày là một thục nữ thùy mị, mày nhìn Lục Tư Đình nuốt nước miếng cái gì chứ, không thể để Lục Tư Dĩnh phát hiện được.

Bạch Vi cố gắng kìm lại, rồi đi lấy quần áo của mình.

Đồ lót bên trong phải thay, còn bộ đồ ngủ...

Bạch Vi chọn cả nửa ngày, sau đó cố ý lấy một bộ váy ngủ rất ít vải, cô bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm xong, Bạch Vi thay bộ váy ngủ rất mát mẻ kia.

Chiếc váy ngủ bằng chất liệu cotton thông thường, chiếc váy ngủ màu trắng hơi ngắn, chỉ đến giữa đùi, là váy hai dây, lộ cả cánh tay ra.

Những mảng lớn da thịt trắng sứ hoàn toàn lộ ra, đôi chân dài trắng nõn nõn nà rất gợi cảm nhưng nhìn không hề béo, dáng người trước lồi sau venh là điều mà mọi phụ nữ đều mong muốn có được.

Thực ra loại váy ngủ này chỉ là váy bình thường nhất ở trong tương lai, nhưng ở đây, hầu như không ai dám mặc nó.

Cho dù có mặc cũng là lén lén lút lút mặc ở nhà, không muốn để người ngoài thấy được.

Đây là chiếc váy ngủ mát mẻ nhất mà Bạch Vi có thể mua được.

Nhưng cô biết, Lục Tư Đình chắc chắn chưa từng thấy phụ nữ mặc váy ngắn như thế này.

Khi bước ra, Bạch Vi cố tình tạo thêm một vài tiếng động.

Lục Tư Đình đang ngồi trên giường, nghe thấy tiếng thì lập tức ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, cơ thể anh cứng đờ.

Bạch Vi, vợ anh, thế mà lại mặc một chiếc váy ngủ ít vải đến thế ư?I

Tai Lục Tư Đình hơi đỏ, anh vội vàng quay đầu, tim đập rộn lên, cơ thể có hơi nóng, muốn bình tĩnh trở lại, nhưng đã qua rất lâu mà quyển sách kia vẫn chưa được lật sang trang tiếp theo.

Đây là, cô đã thành công rồi sao?

Không bỏ lỡ những động tác nhỏ của Lục Tư Đình, Bạch Vi hơi phấn khích, sau đó chậm rãi nằm xuống giường.

Lục Tư Đình dường như cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên lắm, vì thể anh đặt sách xuống, tắt đèn đi ngủ.

Trong bóng tối, mắt không nhìn thấy gì nhưng các giác quan khác lại được mở rộng đến vô hạn.

Bạch Vi háo hức mong đợi, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng chờ được đến lúc bên cạnh vang lên tiếng thở đều đều.

Bạch Vi: "...?"

Lục Tư Đình có ý gì, sao đột nhiên lại chẳng có động tĩnh nữa vậy? Lúc nãy anh không có vẻ gì là không thích cô trong bộ dạng này mà.

Bạch Vi mở mắt ra, lén lút sáp lại gần Lục Tư Đình, song, thấy anh nhắm mắt, giống như đã ngủ say rồi thì không khỏi có chút tức tối.

Cô xinh đẹp như vậy, ngực lớn eo thon, chân lại còn dài, Lục Tư Đình làm sao thế, vậy mà còn chẳng buồn chú ý đến vóc dáng của cô?

Bạch Vi vốn tưởng mình đã quyến rũ thành công, dù sao, ban nãy Lục Tư Đình thật sự rất kỳ lạ, nhưng đến bước cuối cùng, anh lại giống như bình thường, nhanh chóng ngủ say.

Quy củ nguyên tắc, hai tay đặt trên bụng, giống như rất nhiều đêm trước vậy.

Bạch Vi lập tức có hơi nhụt chí.

Sự phát triển giữa hai người có phải quá chậm rồi không?

Kể từ khi kết hôn, hai người chỉ ở bên nhau trong 3 ngày đầu tiên, thời gian còn lại, Bạch Vi hoặc là đi làm, hoặc là bận rộn với những việc liên quan đến mở cửa hàng.

Còn về Lục Tư Đình, giờ giấc của anh khá bất định, thời gian để hai người gắn kết tình cảm thực sự rất ngắn.

Bây giờ, công việc của cửa hàng đã bắt đầu vào guồng, Bạch Vi làm chủ tiệm, có thể tự sắp xếp được thời gian.

Vậy thì không bằng, sau này dành ra nhiều thời gian hơn để gắn kết tình cảm với Lục Tư Đình, tính từ lúc lãnh giấy chứng nhận tới nay, bọn họ cũng đã kết hôn được 2 tháng rồi, chuyện tình cảm vẫn ở nguyên chỗ cũ, tiến triển như vậy đúng là hơi chậm.
 
[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất
Chương 59: Anh Vội Vàng Quay Đầu, Tim Đập Rộn Lên, Cơ Thể Có Hơi Nóng (2)


Bạch Vi cân nhắc xong xuôi, ngay sau đó bèn quay người ôm lấy Lục Tư Đình.

Lục Tư Đình hoàn toàn chưa ngủ, nhất là còn nghe được tiếng lục đục lăn lộn của Bạch Vi, càng thêm đau khổ dày vò hơn.

Phú cường, dân chủ, văn minh...

Yêu nước, tận tâm, trung thực... [1]

[1] Các giá trị trong số 12 giá trị quan cốt lõi của thuyết "Trung Quốc mộng" (phú cường, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp quyền, yêu nước, tận tâm, trung thực và thân thiện)

Trong đầu Lục Tư Đình liên tục hiện lên những chữ đó, cố gắng che đi hình ảnh Bạch Vi vừa tắm xong.

Anh vốn đã không ngủ được, giờ đây Bạch Vi còn sáp lại gần, thân thể Lục Tư Đình cứng ngắc, càng không thể ngủ nổi nữa.

Hơi thở dần trở nên trầm thấp, Lục Tư Đình đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng cũng từ bỏ vật lộn, thở dài không lên tiếng.

Người mình thích ở ngay bên cạnh, lại còn là vợ của mình, nhìn thấy sờ thấy được, nhưng mà không thể nào làm gì được.

Thực sự còn khổ hơn đứng thế nghiêm dưới thời tiết 40 độ C.

Lục Tư Đình mở mắt ra, hôn lên trán Bạch Vi một cái.

Bạch Vi đã rất buồn ngủ từ lâu, đang mơ mơ màng màng ngủ thì cảm giác được, hình như có người hôn mình một cái.

Cô cũng không nghĩ nhiều, ngủ say trong vòng tay Lục Tư Đình.

Nhìn cô gái nhỏ ngây thơ không tim không phổi này, Lục Tư Đình đành phải đau đớn mà vui sướng ôm lấy Bạch Vi ngủ.

Bây giờ, chỉ hy vọng Bạch Vi có thể sớm thích anh, như vậy thì họ mới có thể trở thành vợ chồng thực sự.

Hôm sau, khi Bạch Vi thức dậy, Lục Tư Đình đã rời đi không biết được bao lâu rồi.

Sau khi rời giường, ăn sáng xong xuôi, Bạch Vi leo lên chiếc xe đạp Phượng Hoàng của mình, đi mở cửa hàng.

Ban ngày trong cửa tiệm cũng không có việc gì, Bạch Vĩ lại suy nghĩ về các loại trang sức mới.

Trong tất cả các loại đồ nữ trang, dù là vòng tay, dây ben đeo tay, vòng cổ, hay nhẫn, thì cũng đều có một yếu tố chung, đó là 12 cung hoàng đạo.

Từ tháng 1,2 với Bảo Bình, Song Ngư, đến tháng 11,12 với Nhân Mã, Ma Kết.

Hồi Bạch Vi còn học cấp hai, 12 cung hoàng đạo đột nhiên lên ngôi trở thành xu hướng, hơn nữa, mãi cho đến khi cô tốt nghiệp đại học, mở cửa hàng trang sức, 12 chòm sao này vẫn luôn là yếu tố không thể thay thế trong những món nữ trang.

Ngay cả túi xách hay vòng cổ của một số thương hiệu lớn cũng đều sử dụng 12 cung hoàng đạo, có thể thấy được, năm đó 12 cung hoàng đạo thực sự rất hot.

Vả lại, cho dù là trẻ con hay người lớn thì cũng đều thích nghiên cứu về các chòm sao.

Bạch Vi nghĩ vậy, bắt tay vào làm.

Cô dùng yếu tố 12 chòm sao, làm vòng tay và dây bện đeo tay, rồi lại chia thành dòng nam và dòng nữ.

Lúc ở trong cửa tiệm vẫn chưa thể làm xong được, Bạch Vi mang về nhà hoàn thiện nốt, bên cạnh đó còn vẽ thêm một bức tranh nữa.

[Bảo Bình, 20/1 đến 18/2, tự do và bác ái.

Nam Bảo Bình có tinh thần độc lập, còn tư duy đặc biệt, rất dũng cảm khi đối mặt với cuộc sống.

Nữ Bảo Bình thích làm theo ý mình, nhưng trong cuộc sống hang ngày lại rất tốt bụng, ham học hỏi.

Tóm lại: Những người thuộc cung Bảo Bình hết sức thông minh, đặc điểm lớn nhất là sáng tạo, thân thiện với mọi người nhưng lại có cảm giác giữ khoảng cách, tôn trọng người khác. ]

Sau khi viết xong, Bạch Vi suy nghĩ một chút rồi lại bắt đầu viết tiếp.
 
Back
Top Bottom