Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1550: Chương 1550



“Anh Vương, lát nữa chị của tôi xuống, anh nhất định phải nói đỡ cho tôi vài câu đó, tôi mời anh uống rượu!”

Diệp Đống ngồi ở trong xe bất an, Kiều Ni thật sự hại c.h.ế.t cậu rồi.

TBC

Tuy rằng đến cuối cùng cậu cũng không đồng ý, nhưng chị của cậu đã biết, chắc chắn sẽ không tha cho cậu.

“Anh đây cũng muốn giúp cậu lắm, nhưng mà cái tính của Diệp Ninh, chắc là ngoại trừ Cố Phong ra thì cũng không có ai có thể khuyên được cô ấy!” Vương Kim cố ý hù dọa cậu.

Diệp Đống mếu mặt, nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ninh thì lại càng hồi hộp đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

“Chị, em thật sự biết lỗi rồi...”

Diệp Ninh lên xe, lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu hỏi: “Sai chỗ nào?”

“Em không nên đi gặp mặt cô Kiều, với lại em còn do dự, suýt chút nữa đã chọc phiền phức cho chị rồi.” Diệp Đống hoảng loạn phân tích lỗi lầm của mình.

Diệp Ninh cũng vô cùng nghiêm túc lắng nghe, chờ cậu nói xong mới lạnh lùng nói: “Sau này em còn dám làm chuyện như thế nữa hay không?”

Cô thật sự quá hiểu biết Diệp Đống, nếu lần này không cho cậu một bài học nhớ đời, lần sau chưa chắc có thể chống cự được sức quyến rũ.

“Không làm nữa! Sau này nếu có người muốn thông qua em để tìm chị, em sẽ không thèm nhìn người đó cái nào! Em thề!” Diệp Đống thề thốt son sắt.

“Nếu lại để chị phát hiện lần nữa thì em lập tức dọn ra ngoài ngay, trong nhà sẽ không còn chỗ cho em ở nữa.” Diệp Ninh trực tiếp chặt đứt toàn bộ đường lui của cậu.

Diệp Đống gật đầu như giã gạo, cậu thật sự rất sợ.

Diệp Ninh cưỡng chế đè ý cưới dưới đáy mắt xuống, tiếp tục nói: “Còn nữa, Khổng Giai đang mang thai, sau này em phải quan tâm em ấy nhiều hơn nữa, đừng có bỏ qua người ta.”

Tuy rằng chuyện này là Khổng Giai hiểu lầm, nhưng cũng từ góc độ nào đó thấy rõ hiện tại Khổng Giai đang khá nhạy cảm và đa nghi, mà người tạo ra tình huống này thật ra chính là Diệp Đống.

Tuy rằng Diệp Đống không rõ vì sao Diệp Ninh lại đột nhiên nhắc đến Khổng Giai, nhưng mà chị dặn, cậu cứ làm theo là được rồi.

“Em biết rồi, em chắc chắn sẽ yêu thương Khổng Giai và con nhiều hơn. Vậy chuyện này...”

“Chuyện này coi như đến đây là kết thúc.”

Diệp Ninh không so đo làm Diệp Đống giống như trút được gánh nặng.

“Em biết ngay chị thương em nhất mà!”

Cậu lập tức liên tục nịnh nọt.

Diệp Ninh nhìn thấy cậu vui vẻ như thế, thật ra sau khi trải qua chuyện này, cô cũng có chút yên tâm về thằng nhóc ranh này rồi.

Cô cũng không hi vọng xa vời cậu sẽ biến thành một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, chỉ cần có thể tốt hơn một chút, ngoan ngoãn một chút, vậy đã tốt lắm rồi.

Quân khu, doanh số ba.

Ăn cơm trưa xong, Lôi Vĩnh Minh đến đây tìm Cố Phong nói chuyện.

Nhìn thấy tờ báo anh đặt trên bàn làm việc, nhịn không được trêu chọc nói: “Cái anh chàng tặng hoa cho Diệp Ninh trông quen ghê.”

Trong báo là bài viết về chuyện Diệp Ninh lên sân khấu biểu diễn, mà ảnh chụp đi kèm bài viết chính là cảnh Tiêu Tùng lên sân khấu tặng hoa cho Diệp Ninh.

Cố Phong quyết định im lặng.

Lôi Vĩnh Minh cố ý vỗ trán nói: “Tôi nhớ ra rồi, đây là Tiêu Tùng đúng không? Hiện tại Tiêu Tùng nổi tiếng lắm đó, nghe nói anh ta biết võ thật đúng không? Đến cả bà vợ nhà tôi dạo gần đây suốt ngày cũng nhắc đến tên của anh ta!”

Anh ta cố ý nói trúng chỗ đau, sau đó hưng phấn nhìn chằm chằm vào phản ứng của Cố Phong, rõ ràng là đang cố ý muốn k*ch th*ch Cố Phong, muốn nhìn thấy cảnh Cố Phong ghen tuông.

“Tôi đã gặp anh ta rồi, cũng thường thôi.” Cố Phong lạnh như băng nói.

“Phụt!” Lôi Vĩnh Minh bật cười thành tiếng, sau đó lại nhanh chóng ho khan nói: “Như vậy mà còn là thường thôi hả, vậy đã tốt lắm rồi. Anh ta và em dâu có quan hệ gì thế? Tôi thấy ánh mắt của anh ta khi nhìn về phía em dâu có vẻ rất cuồng nhiệt!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1551: Chương 1551



Cố Phong lại nhìn về phía bức ảnh kia: “Anh nhìn từ đâu ra mà cảm thấy ánh mắt của anh ta rất cuồng nhiệt chứ?”

Lôi Vĩnh Minh nghẹn cười, cơ bắp trên mặt đều đang co giật: “Cảm giác đó.”

Cố Phong bình tĩnh phản bác: “Vậy cảm giác của anh chẳng ra cái gì cả.”

Lôi Vĩnh Minh còn tiếp tục châm ngòi thổi gió, Cố Phong lại hỏi: “Anh đến đây chắc không phải là vì cố ý muốn thảo luận về chuyện bức ảnh này đúng không?”

Lôi Vĩnh Minh chỉ có thể biết điều dừng lại đề tài: “Đương nhiên là không phải rồi. Tôi đến đây hỏi về lịch nhiệm vụ huấn luyện tuần sau của chúng ta.”

Cố Phong lấy kế hoạch huấn luyện ra, thuận tiện quăng tờ báo kia vào thùng rác.

Tám giờ tối.

Diệp Ninh nghe tiếng tút tút từ trong ống nghe truyền đến, hơi nhíu mày.

Gần như ngày nào giờ này cô và Cố Phong đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay lại không có ai nghe máy.

Cô buông điện thoại xuống, cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Dù sao thì tình hình trong bộ đội vẫn luôn không quá ổn định, nói không chừng là vì có nhiệm vụ gì đó.

Nếu anh không về quá muộn thì nhất định sẽ gọi lại cho cô thôi.

Diệp Ninh chờ đến khoảng mười giờ, vẫn không chờ được điện thoại của Cố Phong, với lại ngày mai cô còn có công việc, cho nên cũng trực tiếp đi ngủ luôn.

Ngay lúc cô đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có một bóng đen rón ra rón rén mở cửa phòng ra.

Đối phương hành động rất nhẹ nhàng, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Bóng đen kia trực tiếp đi vào mép giường, nương theo ánh trăng mỏng mảnh nhìn Diệp Ninh đang ngủ say, vài giây sau mới cởi áo khoác ra, cẩn thận bò lên giường.

Trong tiềm thức Diệp Ninh đột nhiên cảm nhận được khác thường, đang ngủ mơ lập tức bừng tỉnh.

Ngay giây phút cô cảm nhận được bên cạnh có người thì da gà da vịt trên người đều dựng đứng hết cả lên.

“Ai... Ưm...”

Chữ “đó” còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị đối phương bịt miệng lại.

“Tiểu Ninh, là anh!”

Diệp Ninh chỉ hoảng sợ trong chớp mắt ngắn ngủi, lập tức nhận ra tiếng nói của đối phương, cô tập trung nhìn vào, ngoại trừ Cố Phong ra thì còn có thể là ai nữa.

Nỗi sợ hãi bị kinh hỉ thay thế, nhưng cho dù là thế thì cô cũng sợ hãi đồ đầy mồ hôi lạnh, trái tim sợ hãi đập thình thịch không ngừng.

“Làm em sợ sao? Xin lỗi.” Cố Phong vừa xin lỗi vừa ôm cô vào trong lòng, trấn an cảm xúc của cô.

“Anh làm em sợ muốn chết!” Trong giọng nói của Diệp Ninh còn mang theo một chút run rẩy, đ.ấ.m mạnh vào lưng anh hai cái.

Trên mặt Cố Phong lại tràn ngập ý cười.

Chờ đến khi Diệp Ninh hoàn hồn lại, cô mới quan tâm hỏi: “Sao bây giờ anh lại đến đây? Mấy giờ rồi?”

“Bốn giờ sáng.” Trên mặt Cố Phong mang theo một chút mỏi mệt, anh vừa tan ca đã lái xe chạy thẳng đến bên này, sau đó là đến lúc này.

“Có chuyện gì sao?” Diệp Ninh lo lắng chuẩn bị đi mở đèn lên.

Nếu không thì tại sao đêm hôm anh còn lái xe đến đây chứ?

TBC

“Đừng mở đèn.” Cố Phong cản động tác của cô lại, sau đó chôn mặt vào cổ của cô, tham lam hít thở mùi thơm thuộc về cô.

Diệp Ninh ngẩn người, trong lòng hiện ra một chút bất an.

Nhưng mà Cố Phong lại còn nhanh chóng nói thêm: “Yên tâm, không có việc gì.”

“Không có việc gì?” Diệp Ninh nhíu mày.

“Đúng vậy. Anh chỉ là nhớ em thôi.” Giọng của Cố Phong hơi khàn đi, giống như một sợi lông chim trêu chọc nội tâm của Diệp Ninh.

“Anh lái xe suốt đêm đến đây chỉ là vì nhớ em thôi?”

Anh lặn lội đường xa cũng chỉ vì nguyên nhân này thôi?

“Ừ.” Cố Phong nhẹ nhàng trả lời, sau đó lại ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, nâng mặt cô lên hôn.

Diệp Ninh thậm chí còn chưa kịp hoàn toàn tỉnh táo lại từ hàn vi điên cuồng của anh thì đã bị l*t s*ch sẽ rồi.

“Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em...”

Giọng nói trầm thấp nỉ non của Cố Phong và tiếng rên rĩ thở gấp của Diệp Ninh vang lên thật lâu.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1552: Chương 1552



Chân trời đã xuất hiện ánh sáng đầu tiên.

Diệp Ninh nằm trong lòng n.g.ự.c Cố Phong, không muốn thức dậy chút nào.

“Trời đã sáng rồi.”

“Ừ.” Cố Phong cũng lười biếng.

“Chừng nào thì anh về?” Diệp Ninh hỏi.

Hôm nay là thứ bảy, có lẽ anh có thể ở lại đây một ngày.

Quả nhiên câu trả lời của Cố Phong cũng giống như dự đoán: “Ngày mai anh đi.”

Diệp Ninh hơi há mồm, thật ra anh hoàn toàn có thể chờ đến hôm nay lại về, ở lại một đêm rồi ngày mai lại về.

“Sau này anh đừng làm như thế nữa.”

Nhiệm vụ huấn luyện của bộ đội căng thẳng như thế, có được một hai ngày nghỉ thì cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức chứ không nên lãng phí vào việc di chuyển.

“Không được.” Cố Phong trả lời vô cùng kiên định.

Nếu không làm như thế mà chỉ chờ đến những lúc được nghỉ dài hạn, vậy có lẽ phải chờ hai ba tháng bọn họ mới có thể đoàn tụ một lần, anh thật sự chờ không nổi.

Diệp Ninh dở khóc dở cười.

Cô đã đến kinh thành hơn hai tháng, tính luôn lần này thì anh đã chạy tới chạy lui ba lần, thật sự chẳng biết mệt là gì cả.

“Nhưng mà sao anh vào nhà được vậy?”

Lúc này cô mới muộn màng nhận ra vấn đề này.

Buổi tối cửa chính ngoài sân sẽ khóa lại, nhưng mà anh lại không kêu ai mở cửa cả.

Cố Phong lãng tráng đề tài: “Chỉ là một bức tường mà thôi, sao có thể cản được anh chứ?”

“Hả? Anh trèo tường đi vào nhà hả?” Diệp Ninh kinh ngạc trừng to mắt, đến cả âm lượng nói chuyện cũng cất cao lên không ít.

Cố Phong không ngờ rằng cô lại có phản ứng lớn như thế.

Anh cũng không còn cách nào khác, lúc đó mới ba bốn giờ sáng, anh cũng không thể đánh thức cả nhà đều thức dậy được đúng không?”

“Tiểu Ninh, con phải dậy rồi, sáng hôm nay...”

Răng rắc, cửa phòng mở ra, Ngô Tú Nga từ bên ngoài đi vào, còn chưa kịp nói hết câu đã nhìn thấy con trai và con dâu đang nằm trên giường ôm nhau.

Diệp Ninh: “...”

Cố Phong: “...”

Hai người đều không ngờ rằng Ngô Tú Nga sẽ đột nhiên đi vào.

Ngô Tú Nga càng không ngờ rằng Cố Phong sẽ ở trong phòng.

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, cứ thế nhìn chằm chằm nhau mười mấy giây, cuối cùng Ngô Tú Nga cũng phản ứng lại, vừa xấu hổ lại vừa cố nhịn cười.

“Mẹ đi ra ngoài trước, hai đứa cứ từ từ ngủ tiếp đi ha.”

Từ từ ngủ tiếp...

Bà cụ đã bắt đầu ăn nói lộn xộn luôn rồi.

“Sao anh không khóa cửa lại?” Diệp Ninh xấu hổ đỏ bừng mặt, oán trách Cố Phong.

Cố Phong ho khan, cũng có chút xấu hổ đáp: “Anh quên mất. Nhưng mà không có sao, chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà.”

Diệp Ninh nhéo eo của anh.

Lần này suýt chút nữa lại làm Cố Phong mất khống chế.

Nửa tiếng sau, Diệp Ninh và Cố Phong cùng nhau ra khỏi phòng ngủ.

“Anh rể, anh về nhà hồi nào thế?”

Người trong nhà nhìn thấy Cố Phong đương nhiên là đều rất kinh ngạc, nhưng mà biểu hiện của Diệp Đống là khoa trương nhất, nhìn thấy Cố Phong mà cứ như nhìn thấy quỷ.

“Nửa đêm.” Cố Phong ăn ngay nói thật.

“Là có chuyện gì sao?”

Không chỉ có một mình Diệp Ninh nghĩ như thế, chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ nghĩ như vậy.

Dù sao thì quân khu cách kinh thành mấy trăm cây số, lái xe cũng mất sáu bảy tiếng đồng hồ, nếu không có chuyện quan trọng gì thì cũng sẽ không chạy đến vào đêm hôm như thế.

Cố Phong đang định tiếp tục thành thật trả lời thì đã bị Diệp Ninh giành trước.

“Anh rể của em không có việc gì thì không thể về nhà à?”

Diệp Đống đảo mắt nhìn tới nhìn lui giữa hai người, sau đó lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đã hiểu.

Cậu vừa định trêu chọc vài câu, Diệp Ninh lại cho cậu một ánh mắt hình viên đạn.

Mấy người Cố Kiến Quốc, Diệp Quốc Sinh đều thầm vui vẻ trong lòng, đương nhiên cũng biết vì sao Cố Phong sẽ về nhà.

Xem ra không bao lâu sau, trong nhà bọn họ chắc chắn sẽ lại có thêm thành viên mới!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1553: Chương 1553



Sáng sớm, Cố Phong công khai cùng Diệp Ninh đi đến nhà xuất bản ảnh âm.

Lý Tử Hằng nhìn thấy anh cũng không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.

“Bên phía đài truyền hình dự định tổ chức một lễ hội âm nhạc, đến lúc đó sẽ ban phát một ít giải thưởng, giám đốc đài truyền hình đã đích thân liên lạc với tôi, muốn mời cô đi tham dự.”

Đây chắc chắn là một chuyện tốt của có được danh tiếngvừa kiếm được tiền, cho dù cuối cùng cô có nhận được giải thưởng hay không thì cô cũng đều sẽ đi lên biểu diễn tiết mục, đây cũng coi như một loại tán thành với thân phận của cô.

“Được rồi.” Đối mặt với công việc thì Diệp Ninh không hề qua loa chút nào.

“Ngày hôm qua có một cô gái họ Kiều liên hệ với nhà xuất bản, cô ấy muốn mời cô sáng tác ca khúc, tiền công cũng rất xa xỉ. Tôi sẽ khảo sát một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ nhận.”

Lúc nói đến tiền công rất cao, Lý Tử Hằng còn cố ý nhìn thoáng qua Cố Phong ở bên cạnh.

Hiện tại chỉ sợ là Diệp Ninh sáng tác một ca khúc cũng kiếm được số tiền bằng tiền trợ cấp rất nhiều năm của anh, có một số đàn ông sẽ cực kỳ nhạy cảm và để ý phương diện này.

TBC

Nhưng mà cũng may là trên mặt Cố Phong hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc hay phản ứng gì.

“Được rồi.” Kiều Ni là Diệp Ninh giới thiệu đến đây, đương nhiên là đồng ý ngay không chút do dự.

“Còn nữa, ngày hôm qua đạo diễn Lý Hồng Sinh còn cố ý mời tôi đi ăn cơm, muốn làm quen với cô. Nhưng mà tôi còn chưa đồng ý.”

Thật ra về chuyện sáng tác kịch bản phim thì không thuộc về quyền phụ trách của bọn họ.

Nhưng mà mấy người ở bên ngoài cũng chỉ có thể thông qua hai con đường, một là nhà xuất bản, hai là đoàn văn công để liên hệ với Diệp Ninh.

“Chuyện sáng tác kịch bản thì còn phải chờ.”

Diệp Ninh cảm thấy lịch làm việc hiện tại của cô đã quá dày đặc rồi, dù sao thì làm biên kịch điện ảnh ngoại trừ phải cung cấp kịch bản ra thì còn phải phối hợp thêm rất nhiều chuyện nữa.

Lý Tử Hằng lại hiểu lầm ý của cô: “Từ từ cũng được. Nghe nói bên đạo diễn Ngô cũng sắp có tin tức rồi, nếu điện ảnh có thể trúng cử, lại còn giành được một giải thưởng nào đó thì tình hình sẽ càng tốt hơn.”

Diệp Ninh cũng không có ý định giải thích.

Chờ bọn họ giải quyết xong chuyện công việc thì đã là một tiếng sau.

Mà trong một tiếng này, toàn bộ quá trình Cố Phong đều chỉ yên lặng lắng nghe.

“Có phải chán lắm không?”

Diệp Ninh kéo Cố Phong ra khỏi nhà xuất bản, đầu tiên là quan tâm đến cảm xúc của anh.

“Không có.” Cố Phong không chỉ không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn hiểu biết nhiều hơn về công việc của cô, hiểu được cô bận rộn và vất vả đến mức nào.

Diệp Ninh cười cười, hai người cùng nhau lên xe.

“Cố Phong, Diệp Ninh, trưa nay hai người có bận việc gì không? Hôm nay là cuối tuần, tôi và Giai Bội mời hai người một bữa cơm.”

Vương Kim hiếm khi chủ động muốn mời khách.

“Được thôi.” Cố Phong trực tiếp đồng ý, cũng đã có một thời gian rồi anh không được gặp Chu Giai Bội.

Vương Kim cười tít mắt, trông giống như có vẻ rất vui vẻ.

Cố Phong nhịn không được nhìn anh ấy thêm vài lần, cứ có cảm giác anh ấy có chuyện gì đó.”

Vương Kim lái xe đến ký túc xá của đoàn văn công đón Chu Giai Bội, sau đó cố ý tìm một cái khách sạn khá cao cấp.

“Cũng chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, không cần thiết phải tốn kém như thế.” Cố Phong có chút kinh ngạc.

Dựa theo tín cách vắt chày ra nước của Vương Kim, anh ấy mời bọn họ ăn cơm cũng là chuyện mặt trời mọc từ đằng tây rồi, vậy mà bây giờ còn ăn ở một nơi xa hoa như thế.

Vương Kim vỗ n.g.ự.c nói: “Hôm nay hai người cứ ăn uống thỏa thích, tôi mời!”

Hiện tại thì không chỉ Cố Phong mà đến cả Diệp Ninh cũng cảm nhận được sự khác thường của anh ấy, theo bản năng nhìn về phía Chu Giai Bội.

Mặt Chu Giai Bội đỏ hồng, muốn nói lại thôi.

Chờ đến khi bốn người ngồi xuống bàn cơm, đồ ăn được bưng lên đầy đủ, cuối cùng Vương Kim cũng không nhịn được nữa.

“Cố Phong, Diệp Ninh, tôi muốn xin nghỉ một vài ngày, cùng Giai Bội về quê tổ chức hôn lễ!”

Gia đình anh ấy đã không còn ai, cho nên chuyện hôn lễ cứ trực tiếp về quê của Chu Giai Bội làm là thích hợp nhất.

Cố Phong và Diệp Ninh đều đồng loạt sửng sốt, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt vui sướng.

“Hai người chuẩn bị kết hôn sao?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1554: Chương 1554



Chu Giai Bội xấu hổ ngại ngùng gật đầu, tuần trước Vương Kim cầu hôn với cô ấy, hơn nữa cô ấy đã đồng ý rồi.

“Đây đúng là chuyện vui! Tôi phải tặng cho hai người một cái bao lì xì lớn mới được!” Diệp Ninh thật lòng vui mừng thay cho hai người bọn họ.

Cố Phong vô cùng vui mừng nhìn hai người, cẩn thận dặn dò Vương Kim: “Giai Bội là em gái của tôi, tôi giao em ấy cho anh cũng rất yên tâm. Sau nay hai người nhớ phải chung sống hạnh phúc với nhau đó!”

“Đương nhiên rồi, sau này chỉ cần tôi còn có cơm ăn thì tuyệt đối sẽ không làm vợ tôi chịu đói!” Vương Kim gân cổ lên cam đoan.

“Hôm nay là ngày vui như thế, chúng ta cùng nhau uống một chén đi?”

Vương Kim thật sự rất vui, nhịn không được đề nghị.

Cố Phong nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh cười gật đầu: “Hai người uống đi, em lái xe đi.”

Cô nói như thế, Vương Kim lại càng không kiêng dè gì nữa, kéo Cố Phong uống đến không say không về.

Chờ đến khi Diệp Ninh đỡ Cố Phong đã say khướt về nhà thì cũng đã là buổi chiều.

Trong phòng khách, Diệp Đống đang dán sát bụng của Khổng Giai cảm nhận thai động, nhìn thấy hai người đi về lập tức trở nên hưng phấn.

“Chị, anh rể, con em nhúc nhích rồi nè!”

Bởi vì trên người Cố Phong có mùi rượu, theo bản năng đứng xa hơn một chút.

“Chúc mừng.”

Nói xong anh chuẩn bị đi về phòng ngủ.

Không ngờ Diệp Đống lại đột nhiên nói một câu: “Anh rể, anh cũng đừng quá áp lực, mấy lời em nói lúc trước vĩnh viễn đều sẽ có hiệu lực. Chờ đến khi đứa bé này của Khổng Giai ra đời, em có thể cho anh nhận nuôi trước...”

Cậu còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Ninh tức giận đánh cho một phát.

“Thằng ranh em còn dám ăn nói bậy bạ nữa, chị đánh c.h.ế.t em luôn!”

Lúc trước bởi vì một số ít chuyện hiểu lầm, người nhà họ Diệp đều cho rằng Cố Phong có vấn đề về phương diện kia.

Nhưng mà hiện tại Diệp Ninh không cho phép bất cứ người nào “bôi nhọ” Cố Phong.

Diệp Đống bị đánh cũng không giận, nhưng mà cậu cũng không dám lặp lại lời nói lúc nãy nữa, nhưng dáng vẻ khoe khoang kia rõ ràng là đang khiêu khích Cố Phong.

Cố Phong lộ ra vẻ mặt vừa bất đắc dĩ lại cạn lời, lắc đầu quay về phòng ngủ.

Diệp Ninh lại vẫy vẫy nắm đ.ấ.m với Diệp Đống, sau đó đuổi kịp Cố Phong.

Đằng sau hai người, Khổng Giai đã bắt đầu oán trách Diệp Đống.

“Sao anh cứ như con nít thế? Anh rể và chị yêu nhau như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có con thôi.”

“Anh đương nhiên cũng rất mong rồi, nhưng mà bọn họ đã kết hôn với nhau lâu như thế rồi mà bụng của chị anh vẫn chưa có động tĩnh gì..”

Cố Phong đi đến trước cửa, bước chân có hơi lảo đảo, thật sự bị thương.

Diệp Ninh rót cho anh một ly nước trà, để anh tỉnh rượu.

Cố Phong thở ngắn than dài.

Diệp Ninh cố ý nhịn cười, đứng ở trước mặt anh: “Đừng nghe lời Diệp Đống nói bậy, anh có yếu hay không thì em là người biết rõ ràng nhất.”

Cố Phong ôm lấy eo của cô, rầu rĩ nói: “Tiểu Đống nói cũng không sai, thằng ranh kia sắp sửa có đứa thứ hai rồi, anh lại còn chưa có đứa con nào. Vương Kim và Giai Bội cũng sắp về quê kết hôn, đến lúc đó chắc không đến mức bọn họ có con rồi mà chúng ta vẫn chưa có đâu nhỉ?”

Diệp Ninh thật sự không ngờ rằng anh sẽ để tâm vào loại chuyện vụn vặt này: “Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên thôi, hơn nữa anh giỏi như thế, sớm muộn gì cũng sẽ có con thôi.”

Cố Phong ngẩng đầu, bĩu môi nhìn cô: “Anh muốn có con sớm hơn, chắc chắn là bởi vì anh còn chưa đủ cố gắng.”

Chuông cảnh báo trong lòng Diệp Ninh reo lên liên hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy ý cười giấu dưới đáy mắt của anh.

Cái tên này rõ ràng là muốn mượn cớ có con để có thể không chút kiêng dè lăn lộn cô ở phương diện chuyện giường chiếu.

“Anh không thấy mệt sao?”

TBC

Cố Phong trực tiếp dùng hành động thay thế cho câu trả lời.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1555: Chương 1555



Anh bước nhanh ra cửa, nói vọng vào trong phòng khách: “Chiều nay đừng gọi anh chị ăn cơm tối!”

Sau đó lập tức khóa chặt cửa phòng, biến thành sói xám xông về phía Diệp Ninh.

Nửa tháng sau, triển lãm điện ảnh quốc tế kết thúc, giới điện ảnh trong nước hoàn toàn sôi trào.

Điện ảnh của Ngô Thu Á không chỉ thành công trúng cứ mà còn giành được hai giải thưởng lớn là đạo diễn tốt nhất và biên kịch tốt nhất.

Tên của Ngô Thu Á và Diệp Ninh vang vọng khắp nước ngoài.

Lúc tin tức truyền về đến trong nước thì điện thoại của đoàn văn công chỗ Diệp Ninh làm việc và nhà xuất bản ảnh âm kinh thành đều bị người ngoài gọi đến muốn cháy máy.

Đến cả Diệp Ninh khi đi ra ngoài cũng đều sẽ bị phóng viên, fans mê ca nhạc, fans điện ảnh vây chật như nêm cối.

TBC

Từ trước đến nay mấy người Cố Kiến Quốc và Diệp Quốc Sinh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí còn không dám đặt chân đi ra ngoài.

Tuy rằng không còn hành động thuận tiện như trước, nhưng trong lòng bọn họ lại vô cùng vui vẻ và tự hào.

Vừa mở ra tivi là có thể nhìn thấy buổi biểu diễn của Diệp Ninh, mở báo ra là có thể nhìn thấy tin phỏng vấn và ảnh chụp của Diệp Ninh, cho dù là mở radio ra thì bên trong cũng toàn là phát các ca khúc của Diệp Ninh.

Mãi đến mấy tháng này, bọn họ mới thật sự cảm nhận được sự nghiệp của Diệp Ninh thành công rực rỡ như thế nào.

Vài ngày sau, Ngô Thu Á về nước, mà ngày hôm đó Diệp Ninh cũng nhận được điện thoại của Trương Quốc trụ.

“Diệp Ninh, chiều nay máy bay của Thu Á sẽ hạ cánh. Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc chúc mừng, thuận tiện đón gió tẩy trần cho Thu Án luôn, đến lúc đó cô nhớ có mặt đó.”

Sau khi đoàn văn công Đông Bắc bị cải cách, Trương Quốc Trụ cũng bị phân phối đến đoàn văn công khác, lần này anh ấy cố ý chạy đến đây vì chuyện vui này.

Diệp Ninh hỏi rõ ràng thời gian và địa chỉ, hơn nữa còn cố ý đến sớm hơn giờ hẹn.

Cô vừa mới xuất hiện đã bị một đám người vây quanh ở chính giữa.

Cô còn cho rằng đây chỉ là một bữa tiệc chúc mừng đơn giản mà thôi, nhưng mà không ngờ rằng không chỉ có các diễn viên trong điện ảnh đều có mặt mà còn có không ít tiền bối trong giới và truyền thông phóng viên, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Ninh đã nhận được giải thưởng đương nhiên sẽ trở thành trung tâm của bữa tiệc.

Cô đã quá quen với cảnh này, thành thạo đi tới đi lui giữa mọi người, mãi đến khi Ngô Thu Á đến.

Ngô Thu Á vừa mới xuống máy bay đã lập tức chạy đến tiệc chúc mừng, trông còn có chút mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại tràn ngập hưng phấn.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Ngô Thu Á đứng ở giữa hội trường, phát biểu cảm nghĩ thật lòng của mình.

Cảm ơn mỗi một người góp mặt trong điện ảnh, đương nhiên cũng bao gồm cả Diệp Ninh.

Hai cái cúp được ánh đèn làm nổi bật, tỏa sáng lấp lánh.

“Diệp Ninh! Cô hoàn toàn xứng đáng với giải thưởng biên kịch tốt nhất này!”

Trong tiếng nói kích động của Ngô Thu Á, Diệp Ninh được mọi người ra hiệu, đi đến trước mặt Ngô Thu Á, cầm lấy cúp biên kịch tốt nhất từ trong tay của ông ấy.

Máy ánh và đèn flash nhấp nháy liên tục.

Diệp Ninh và Ngô Thu Á đứng song song với nhau, trở thành hai người tỏa sáng lấp lánh nhất.

“Ngoại trừ cái cúp này ra thì còn có một bất ngờ nữa dành cho cô.” Ngô Thu Á cười tươi rói nói.

Diệp Ninh thật sự không thể tưởng tượng ra được còn có bất ngờ nào có thể làm cô bất ngờ và vui vẻ hơn.

Ngô Thu Á cũng không nói thẳng mà chỉ hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào của hội trường.

Diệp Ninh nhìn theo tầm mắt của ông ấy, sau đó lập tức nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Sau khi cô nhìn thấy rõ người đến là ai, đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn và vui sướng.

Trịnh Thư Vân!

Cô ấy đã về rồi!

Ngô Thu Á nhìn thấy phản ứng hiện tại của cô, biết cô rất hài lòng về bất ngờ này.

Lúc trước khi ở đoàn văn công Ngô Thu Á từng có cơ hội gặp Trịnh Thư Vân vài lần, biết cô ấy khá thân thiết với Diệp Ninh. Lần này quay về trùng hợp gặp được nhau trên máy bay. Là Trịnh Thư Vân chủ động tiếp cận ông ấy, hỏi thăm tình hình của Diệp Ninh, sau đó quyết định đến đây cùng với ông ấy.

Diệp Ninh vô cùng bất ngờ, mãi đến khi Trịnh Thư Vân đi đến trước mặt cô.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1556: Chương 1556



“Biên kịch Diệp, chúc mừng cô!”

Trịnh Thư Vân cười tặng cho cô một bó hoa tươi, tuy rằng xưng hô khá xa lạ, nhưng lại không mang theo chút xa cách nào.

Mắt Diệp Ninh đỏ lên, cô còn cho rằng mình phải chờ thật lâu mới có thể gặp lại cô ấy.

“Thư Vân, cô về rồi.”

“Ừ. Về rồi.”

Ánh mắt của Trịnh Thư Vân khi nhìn về phía Diệp Ninh có vẻ rất bình tĩnh hiền hòa.

Trong một năm rưỡi này, cô ấy ở nước ngoài nếm đủ sự ấm lạnh của tình người, rất nhiều chuyện đều có thể buông bỏ.

Hai người nhìn nhau cười, đều không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nhau.

Mọi sự xa cách đều biến mất theo thời gian, cuối cùng hai người bọn họ cũng thấu hiểu lẫn nhau, làm bạn với nhau, hơn nữa còn cùng nhau trưởng thành.

...

Diệp Ninh đang ngủ say cảm nhận được có người leo lên giường của mình, thậm chí còn không thèm mở mắt ra.

Không bao lâu sau, cô đã rơi vào vòng tay yên ổn lại quen thuộc.

“Sao giờ này anh lại quay về đây?”

Diệp Ninh nỉ non, sau đó tìm một tư thế thoải mái.

“Chờ trời sáng anh còn phải chạy về.” Giọng nói của Cố Phong mang theo chút mỏi mệt, làm cô nhanh chóng mở mắt ra.

“Bây giờ còn có hai ba tiếng nữa là trời sáng rồi, anh có điên không vậy?”

Diệp Ninh oán trách, trong giọng nói tràn ngập đau lòng, cho dù anh làm bằng sắt thì cũng không thể chịu đựng nỗi.

“Không có gì.” Cố Phong ôm lấy cô, mọi sự mỏi mệt đều có thể biến mất hơn phân nửa: “Chờ xử lý xong công việc lần này, anh sẽ được nghỉ khoảng một tuần, đến lúc đó chúng ta lại tổ chức lại hôn lễ được không?”

Bọn họ đã phục hôn được gần nửa năm, anh vẫn còn luôn nhớ thương chuyện này, nhưng mà bọn họ vẫn cứ không tìm được thời gian thích hợp

“Thật ra em cảm thấy cũng không cần thiết phải phiền phức như thế. Nếu anh thật sự muốn làm thì chúng ta chỉ cần mời các bạn bè đến ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi.”

Trước kia đúng là Diệp Ninh cảm thấy bọn họ có thể tổ chức lại hôn lễ một lần nữa, nhưng mà với thân phận hiện tại của cô, muốn làm hôn lễ ngược lại không còn dễ dàng như vậy nữa.

Nếu quá đơn sơ, chắc chắn sẽ bị người ở bên ngoài trách móc.

Nhưng mà nếu làm quá lớn thì thân phận của Cố Phong lại không cho phép.

Cho nên cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ cảm thấy không cần thiết để ý đến những hình thức kia.

Cố Phong đương nhiên cũng hiểu được chuyện này, chỉ là anh không muốn làm cô bị tủi thân.

“Anh đã nói rồi, anh sẽ cho em một hôn lễ thật náo nhiệt.”

“Cho dù hôn lễ náo nhiệt cỡ nào thì cũng không bằng anh ở bên cạnh em.” Diệp Ninh thật lòng bày tỏ tình cảm.

Cố Phong dịu dàng hôn môi cô, nhưng mà ngay lúc anh chuẩn bị làm bước tiếp theo thì lại bị Diệp Ninh cản trở.

“Hiện tại không được.”

Cố Phong lập tức quan tâm hỏi: “Em đến tháng sao?”

Diệp Ninh lắc đầu.

Gương mặt của Cố Phong hơi căng thẳng: “Vậy em cảm thấy khó chịu ở đâu sai?”

Diệp Ninh vẫn cứ lắc đầu.

Biểu cảm của Cố Phong trở nên nghiêm túc, anh đứng lên chuẩn bị mở đèn.

Diệp Ninh lại ôm lấy cổ anh, lại kéo anh đến bên người cô lần nữa, nhỏ nhẹ nói: “Em mang thai.”

Cố Phong đột nhiên ngơ ngẩn: “Em, em, em nói cái gì?”

Diệp Ninh cười lặp lại lần nữa: “Sự cố gắng của anh đã có kết quả rồi, em mang thai, nhưng mà chỉ mới hơn một tháng mà thôi.”

“A!” Cố Phong hoàn toàn mất khống chế, hưng phấn hô to.

“Anh nói nhỏ thôi, đừng đánh thức cha mẹ.” Diệp Ninh nhắc nhở, nhìn thấy anh vui vẻ như thế, cô cũng rất hạnh phúc.

“Thật sao? Có thật không vậy?” Cố Phong bắt đầu ăn nói lộn xộn, sao có thể yên lặng lại được chứ, hơn nữa anh còn ước gì có thể nói cho tất cả mọi người đều biết, cứ hỏi đi hỏi lại lần nữa.

Diệp Ninh cũng khẳng định hết lần này đến lần khác, cô đã đến bệnh viện kiểm tra rồi, thật sự đã mang thai.

“Anh sắp làm cha rồi! Tiểu Ninh, anh sắp làm cha rồi! Ha ha ha! Cuối cùng anh cũng được làm cha rồi!”

Tiếng cười của anh nhanh chóng làm mấy người Diệp Quốc Sinh và Cố Kiến Quốc giật mình thức dậy.

Khi bốn ông bà cụ biết được tin Diệp Ninh đã mang thai thì phản ứng của bọn họ cũng chẳng kém Cố Phong chút nào.

Mắt của Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga thậm chí còn đỏ lên, tuy rằng bọn họ chưa từng thúc giục Diệp Ninh, nhưng mà đến lúc nằm mơ bọn họ cũng đều mơ có thể được ôm cháu càng sớm càng tốt.

Hiện tại cuối cùng bọn họ cũng được như mong muốn rồi!

Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân cũng cười không khép miệng lại được, con dâu mang thai, con gái cũng mang thai, đây rõ ràng là song hỉ lâm môn!

Khổng Giai vác cái bụng to sáu tháng đi đến, nghe nói Diệp Ninh mang thai, thật ra cô ấy cũng không cảm thấy quá kinh ngạc.

Cả gia đình đều nhìn thấy rõ sự ân ái của Diệp Ninh và Cố Phong, chuyện cô mang thai cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Chị, chúc mừng chị.”

TBC

Hiện tại trong nhà có hai người phụ nữ mang thai là bọn họ.

Diệp Ninh nhìn Khổng Giai cười cười: “Sau này nếu có chuyện gì chị không hiểu thì còn phải đi hỏi em nữa đó.”

“Không thành vấn đề.” Trạng thái tinh thần hiện tại của Khổng Giai cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Hai người nhìn nhau cười.

Diệp Đống thì lại trừng to mắt hỏi lại vài lần, cuối cùng mới chịu tin tưởng sự thật này.

Sau đó trong lòng còn xuất hiện một chút xíu ưu phiền không nói nên lời.

Cậu còn cho rằng mình có thể chiến thắng Cố Phong tuyệt đối ở phương diện này, nhưng mà lại không ngờ rằng Cố Phong cũng sắp làm cha rồi.

Cho nên rốt cuộc thì lúc trước ai là người nói anh rể của cậu bị yếu sinh lý thế?

Nhìn thấy Cố Phong vui vẻ đắc ý như thế, cậu cũng cười ngu theo, sau đó bắt đầu âm thầm tự an ủi mình.

Cho dù chị của cậu mang thai thì cũng vẫn là cậu giỏi hơn một chút, bởi vì cậu đã có hai đứa con rồi.

Cho dù anh rể của cậu có cố gắng đến mức nào thì cũng không thể đuổi kịp cậu.

Tạm thời không bàn về mặt chất lượng, nhưng về chuyện số lượng thì cậu thắng tuyệt đối!

Cố Phong cẩn thận đứng ở bên cạnh Diệp Ninh bảo vệ cô, không rời khỏi cô một tấc, khóe miệng cứ cong lên, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng hạ xuống.

Đêm hôm nay, trong nhà ngoài nhà đều đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1557: Chương 1557



Năm năm sau.

“Anh ơi, em sợ bị mẹ đánh quá.”

“Vậy em có còn muốn đi ra ngoài chơi không? Anh Khiêm Khiêm đã nói rồi, công viên bên ngoài có bàn đu dây, chơi vui lắm đó.”

Hai nhóc con lén lút chuồn từ hậu trường phòng phát sóng đi ra ngoài, thậm chí đã xác định rõ cổng ra vào ở nơi nào luôn rồi.

“Nhưng mà chú mập nói bên ngoài có rất nhiều người xấu, chúng ta đi ra ngoài sẽ bị người xấu bắt mất đó.” Gương mặt tròn vo đầy thịt của bé gái nhăn nhó.

“Chú mập hù dọa em thôi, anh nắm tay em, nếu gặp được người xấu thì anh sẽ bảo vệ em!” Rõ ràng bé trai và bé gái bằng tuổi nhau, nhưng lại nói chuyện vô cùng hùng hồn khí thế.

Bé gái gật đầu, đi theo anh trai tìm lối ra.

Trong phòng nghỉ, trong lúc chờ lên sân khấu, Lưu Chiêu Chiêu tranh thủ nói chuyện với Diệp Ninh.

“Chủ nhiệm Lý cố ý liên hệ với một công ty vệ sĩ rất có thực lực, phụ trách sự an toàn mỗi khi đi ra ngoài của cô, như vậy thì mỗi lần đi ra ngoài chúng ta không cần phải lo lắng đề phòng nữa. Lát nữa người phụ trách công ty vệ sĩ sẽ đến đây, chị Ninh có muốn gặp anh ấy không?”

“Được rồi.”

Diệp Ninh cũng cảm thấy hiện tại cô nên thay đổi nhân viên an ninh rồi, không nói thực lực có thể sánh bằng Vương Kim, nhưng ít nhất phải có đủ năng lực để ứng biến với các sự kiện đột phát, những nhân viên hiện tại rõ ràng là còn quá kém.

Một năm trước, cô cũng đã được thăng chức lên thành chủ nhiệm của đoàn văn công Tây Nam, lịch trình công việc càng ngày càng dày đặc, thậm chí còn thường xuyên phải ra nước ngoài.

Những chuyện Vương Kim phải phụ trách cũng dần dần gia tăng, cho nên từ mấy tháng trước cô đã bắt đầu nhờ Lý Tử Hằng tìm kiếm công ty vệ sĩ thích hợp cho mình.

Lúc này cửa phòng trang điểm mở ra.

Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng là người phụ trách công ty vệ sĩ đến, ngước mắt lên nhìn mới phát hiện người đến là Cố Phong.

“Sao anh lại đến đây? “

“Hôm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của em sau khi về nước, anh đương nhiên phải đến cổ vũ rồi.” Cố Phong nói một cách đương nhiên, thật ra anh đến đây là vì muốn gặp vợ.

Diệp Ninh dở khóc dở cười, cô chỉ là đi ra nước ngoài ba tháng mà thôi, đã về sớm hơn một tháng so với dự định rồi, thật sự là không đến mức như thế đâu.

Ngay từ đầu cô còn cho rằng bọn họ kết hôn nhiều năm như thế, cảm giác mới lạ cũng dần dần biến mất, nhưng mà cô lại không ngờ rằng người đàn ông này lại càng lúc càng thêm dính lấy cô.

Anh nhìn em lâu như vậy rồi mà cũng chưa thấy đủ sao?”

Cô hờn dỗi nói.

Cố Phong cũng không phủ nhận, nhìn cô ăn mặc lộng lẫy như thế, cảm thán nói: “Vợ của anh đúng là càng ngày càng đẹp ra.”

“Anh cũng đã làm cha rồi, sao mà càng ngày lại càng giống con nít thế.” Diệp Ninh trêu chọc.

Lưu Chiêu Chiêu cố ý nhịn cười đứng ở bên cạnh làm người trong suốt, hiển nhiên là đã quá quen với cảnh hai người bọn họ thân thiết với nhau.

Lúc này Cố Phong mới nhớ đến hai đứa con: “Không phải em nói là Dương Dương và Noãn Noãn đều đến đây sao?”

“Ừ. Đi theo Vương mập chơi rồi.” Diệp Ninh nhắc đến hai đứa con, cũng tràn ngập cưng chiều và bất đắc dĩ.

Hai đứa nhỏ kia còn chưa bao lớn nhưng lại rất nghịch ngợm, có đôi khi đến cả cô cũng không có cách nào với bọn họ.

“Diệp Ninh, Dương Dương và Noãn Noãn có ở chỗ cô không?” Vương Kim đột nhiên đẩy cửa đi vào, trong miệng còn la to, nhìn thấy Cố Phong cũng có mặt ở đây thì cười gượng nói: “Đoàn trưởng Cố, anh là người bận rộn, sao cũng có rảnh đến đây thế?”

Một năm trước Cố Phong cũng đã thăng chức lên làm đoàn trưởng, hơn nữa còn được điều đến quân khu kinh thành, trở thành đoàn trưởng thiết huyết trẻ tuổi nhất của toàn bộ quân khu.

“Bọn nhỏ không ở chung với anh sao?” Cố Phong cũng nghe được trọng điểm nói chuyện của anh ấy.

Vương Kim vò đầu nói: “Tôi chỉ mới vào nhà vệ sinh một chút thôi, đi ra ngoài đã không thấy hai nhóc con kia đâu nữa rồi.”

Diệp Ninh cũng không lộ ra vẻ mặt quá sốt ruột, thứ nhất nơi này là đoàn văn công, gần như tất cả mọi người đều quen biết hai đứa nhỏ này.

Thứ hai là vì tình huống này không phải chỉ mới diễn ra một lần.

Cô càng không cho mấy đứa nhỏ đi đến nơi đông người thì bọn nhỏ lại càng thêm tò mò.

“Tôi lập tức đi tìm ngay!” Vương Kim để lại một câu, chạy vèo ra ngoài.

Cố Phong nhìn Diệp Ninh: “Chúng ta cũng đi tìm đi.”

Ở bên kia, hai đứa nhỏ vòng tới vòng lui cuối cùng cũng không tìm được lối ra nằm ở chỗ nào.

Hai đứa nhỏ đi mãi đi mãi, không cẩn thận đụng trúng chân của một người.

“Xin lỗi chú, bọn con không cố ý ạ.” Bé trai lập tức xin lỗi ngay.

“Không sao.” Giọng nói hiền hòa của người đàn ông từ trên đỉnh đầu cậu bé vang lên.

“Chú ơi, chú có biết làm sao mới đi ra ngoài được không ạ?” Bé trai ngẩng đầu, quan sát chú cao to ở trước mặt.

Người đàn ông kia hơi ngồi xổm xuống, cười nhìn hai bé con.

“Mẹ của hai đứa có biết hai đứa muốn đi ra ngoài không? Bên ngoài có người xấu đó!”

TBC

Bé gái nghe người đối diện nói như thế, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.

Tuy rằng bé trai không biểu hiện rõ ràng như bé gái, nhưng cũng đã muốn rút lui rồi.

“Để chú dẫn hai đứa đi tìm mẹ nha?”

Người đàn ông kia tỏ ra thiện ý hỏi.

Bé gái vô cùng mong đợi gật đầu, bé trai lại đề phòng.

“Bọn con không quen biết chú, mẹ nói là không được nói chuyện với người xa lạ.”

Người đàn ông nhìn gương mặt giống hệt Cố Phong, cười càng tươi hơn nữa: “Nhưng mà chú biết hai con nè. Con tên là Cố Dương, con tên Cố Noãn, hai đứa con là anh em sinh đôi. Cha của hai đứa tên Cố Phong, mẹ của con tên Diệp Ninh, có đúng không?”

Cố Dương và Cố Noãn nghe được người đàn ông kia nói rõ ra tên của bọn họ, đều cảm thấy vô cùng thần kỳ.

“Đi thôi, chú dẫn hai đứa đi tìm mẹ.”

Người đàn ông vừa nói vừa vươn tay với hai đứa nhỏ.

Lúc này, tiếng nói của Diệp Ninh đột nhiên từ đằng sau người đàn ông vang lên: “Dương Dương, Noãn Noãn, hai đứa đang nói chuyện với ai đó?”

Người đàn ông kia rõ ràng thoáng ngẩn ra một chút, sau đó trên mặt còn lộ ra chút ý cười nhàn nhạt.

Diệp Ninh và Cố Phong nhìn thấy hai đứa nhỏ, trong lòng cũng yên tâm, đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đang đưa lưng về phía bọn họ.

Cố Dương và Cố Noãn nhìn thấy cha mẹ, đều vui vẻ chạy đến.

Cố Phong khom lưng ôm Cố Noãn vào lòng, sau đó dùng tay còn lại nắm tay Cố Dương.

“Cha ơi, chú kia nói là chú ấy quen biết với cha mẹ đó.”

Cố Dương nói một câu, làm Cố Phong và Diệp Ninh lập tức ý thức được gì đó.

Bóng người này...

Vài giây sau, người đàn ông không chút hoang mang xoay người lại.

“Đoàn trưởng Cố, Diệp Ninh, đã lâu không gặp!”

Giang Húc Đông vẫn cứ thân thiện hiền hòa như trong trí nhớ của Diệp Ninh, năm năm trôi qua làm trên mặt của anh ấy mang thêm một chút tang thương, nhưng mà cũng tỏa sáng hơn rất nhiều.

“Anh Giang!”

Trong giọng nói của Diệp Ninh mang theo một chút run rẩy.

Năm năm, cô hoàn toàn không có bất cứ tin tức gì về anh, hiện tại nhìn thấy anh ấy sao có thể không kích động được chứ.

Giang Húc Đông mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía cả gia đình bốn người, sau đó bắt tay với Cố Phong.

“Anh Giang, năm năm nay anh đi đâu thế? Sao bây giờ lại ở chỗ này?”

Diệp Ninh không thể nào kìm nén được vẻ vui sướng trong đáy lòng, quan tâm dò hỏi.

Giang Húc Đông không chút hoang mang lấy một tờ danh thiếp từ trong túi ra.

Khi Diệp Ninh nhìn thấy tờ danh thiếp kia, kinh ngạc trừng to mắt.

“Công ty vệ sĩ Húc Đông?!”

Giang Húc Đông gật đầu: “Chúng ta giới thiệu lại lần nữa, chào đoàn trưởng Cố, chào chủ nhiệm Diệp, tôi là người phụ trách sắp sửa chịu trách nhiệm công tác bảo vệ cho chủ nhiệm Diệp.”

Cố Phong và Diệp Ninh mất vài giây mới phản ứng lại, vừa kinh ngạc lại hợp tình hợp lý.

“Giám đốc Giang, tối nay anh có thời gian rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”

Cố Phong chủ động mới.

“Cầu mà còn không được.”

Giang Húc Đông nói xong, ba người đồng thanh bật cười thành tiếng.

HOÀN
 
Back
Top Bottom