Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1530: Chương 1530



Cửa phòng cấp cứu mở ra.

Cố Phong đang mất hồn mất vía đột nhiên bừng tỉnh.

Biểu hiện của Vương Kim còn kích động hơn cả anh, nhanh chóng nhảy cẫng lên sải bước chạy đến trước mặt bác sĩ.

“Bác sĩ, Diệp Ninh sao rồi?”

“Những vết thương kia trên cơ bản đều là vết thương ngoài da, nhìn thì rất nghiêm trọng nhưng mà lại không có vấn đề gì lớn.” Giọng điệu của bác sĩ cũng không tính là quá nặng nề: “Nhưng mà cô ấy uống phải loại thuốc kia, tác dụng của thuốc quá mạnh...”

“Thuốc gì?” Vương Kim thậm chí không đợi bác sĩ nói xong đã sốt ruột vội vàng ngắt ngang.

Mặt bác sĩ lộ ra chút xấu hổ, trước khi trả lời thì còn nhìn thoáng qua Cố Phong.

Tuy rằng Cố Phong vẫn chưa nói gì, nhưng hai mắt lại vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bác sĩ.

“Thuốc k*ch d*c.” Bác sĩ cũng rất hiếm khi gặp phải tình huống này, hơn nữa dựa theo tình hình của Diệp Ninh khi đưa đến đây, đại khái cũng đoán được một vài chuyện.

Có lẽ cô là vì muốn chống cự tác dụng của thuốc, cho nên mới quyết định tự mình hại mình để giữ tỉnh táo.

Cũng không biết ai mà lại đi dùng thủ đoạn xấu xa như thế với một người con gái.

Cố Phong quá tức giận, cơ bắp trên mặt đều bắt đầu hơi run lên.

“Hiện tại cô ấy như thế nào?”

Trong giọng nói trầm thấp đè nén sự hung ác nham hiểu như muốn g.i.ế.c người.

“Tôi đã dùng thuốc giảm tác dụng của thuốc cho cô ấy rồi, nhưng mà có lẽ tối hôm nay cô ấy sẽ không thể tỉnh lại được, nhưng tổng thể tới nói thì cũng không có vấn đề gì quá lớn.” Bác sĩ cũng không nói là dùng thuốc này rồi, nếu không phát tiết thì sẽ làm cơ thể bị tổn thương.

Vương Kim vừa may mắn lại tức giận, trong miệng liên tục lải nhải mắng Mục Văn Hạo.

“Vậy tôi có thể vào thăm em ấy không?” Cố Phong hình như đã bình tĩnh hơn nhiều.

Bác sĩ gật đầu nói: “Đương nhiên là được rồi.”

Diệp Ninh nằm trên giường bệnh có hơi thở suy yếu, bởi vì mất m.á.u quá nhiều nên mặt mày trắng bệch không còn chút m.á.u nào.

Cố Phong đi đến trước giường bệnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Tuy rằng anh không nói gì, nhưng Vương Kim lại rõ ràng cảm nhận được sự đau lòng và khổ sở của anh.

“Cố Phong, anh cũng đừng quá tự trách, ai cũng không ngờ đến sẽ xảy ra chuyện này. May mà Mục Văn Hạo đã bị bắt, sau này tên đó sẽ không có hội gây sóng gió nữa.”

Đối với bọn họ mà nói, Mục Văn Hạo chính là một quả b.o.m hẹn giờ, tuy rằng lần này Diệp Ninh bị thương, nhưng cuối cùng cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì.

“Tôi muốn yên lặng ở với em ấy một lúc.”

Cố Phong vô cùng bình tĩnh nói, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.

“Được rồi, tôi đi ra ngoài trước.” Vương Kim biết nơi này đã không cần đến anh ấy nữa rồi.

Cố Phong vẫn không nói gì thêm cũng chỉ ngồi ở trước giường bệnh như thế, nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh, không thèm nhúc nhích...

Trời đã sáng.

Diệp Ninh vẫn luôn hôn mê đột nhiên đau khổ r*n r*.

Tuy rằng tiếng rên rất nhỏ, nhưng Cố Phong lập tức có phản ứng ngay.

“Tiểu Ninh?”

Vài giây sau, Diệp Ninh lại phát ra tiếng nỉ non nữa: “Đau quá.”

Cố Phong biết cô đã tỉnh lại, rất vui vẻ, mắt lại đỏ lên.

Ngoại trừ trơ mắt nhìn cô đau đớn ra, anh không thể làm gì khác.

Diệp Ninh dần dần tỉnh lại, nhận ra Cố Phong xong, thoáng mê mang và không xác định vài giây.

“Cố Phong, là anh đúng không?”

Lần này chắc là không phải ảo giác nữa đúng không?

Cố Phong vô cùng cẩn thận nâng tay cô sờ lên mặt mình, giọng nói có phần nghẹn ngào: “Là anh đây.”

Diệp Ninh cười nói: “Tốt quá.”

“Chẳng tốt chút nào cả. Thật sự... Chẳng tốt chút nào hết.” Giọng nói của Cố Phong có phần nghẹn ngào, anh thà rằng người nằm trên giường chính là anh.

TBC

“Đừng như thế, trông chẳng giống anh chút nào.” Diệp Ninh còn an ủi ngược lại anh.

Cố Phong lập tức lên tinh thần: “Bây giờ anh lập tức đi tìm bác sĩ ngay, em chờ một chút.”

Ít nhất phải đợi đến khi bác sĩ khám xong rồi, anh mới có thể hoàn toàn yên tâm được.

Nhưng mà anh lại không ngờ rằng Diệp Ninh lại nắm lấy
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1531: Chương 1531



Cố Phong nhìn thấy vẻ bất an và lo lắng trong mắt của cô.

“Em không nằm mơ đâu, nơi này thật sự là bệnh viện.”

Diệp Ninh đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn về phía anh, yên lặng cảm nhận được xúc cảm chân thật này, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.

Một lúc sau bác sĩ và Cố Phong cùng nhau đi đến.

“Không có vấn đề gì nữa, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn là được.”

Mãi đến khi bác sĩ nói ra những lời này, Cố Phong mới thật sự thả lỏng lại.

Lúc này, giọng nói có phần căng thẳng của Diệp Ninh vang lên: “Bác sĩ, có phải tôi đã… đã…”

Tuy rằng cô không nên hỏi vấn đề này ngay trước mặt Cố Phong, nhưng Cố Phong chắc chắn cũng đã biết rõ tình huống nơi đó như thế nào.

Ký ức của cô vẫn cứ mơ mơ màng màng, nhất là đến giai đoạn cuối cùng, cô hoàn toàn không nhớ rõ gì cả.

Nếu, lỡ như, cô không thể kiên trì…

Bác sĩ đương nhiên cũng biết được tâm trạng lo lắng của cô, không đợi cô nói hết câu, lập tức trả lời một cách khẳng định: “Yên tâm đi, không có.”

“Thật sao?” Trong giọng nói của Diệp Ninh mang theo một chút run rẩy.

Cố Phong cho cô một ánh mắt vô cùng khẳng định.

Bác sĩ cũng lặp lại lần nữa: “Thật.”

Diệp Ninh nở nụ cười, thậm chí mãi đến khi bác sĩ rời đi cô cũng không hề ngừng cười.

Cố Phong vẫn cảm thấy rất đau lòng: “Sau này em đừng làm loại chuyện ngu ngốc này nữa.”

Nếu so sánh giữa trong sạch và tính mạng của cô thì thứ duy nhất anh để ý chính là cô có thể sống yên ổn.

Diệp Ninh cũng cảm thấy mình khoẻ hơn nhiều rồi: “Đừng căng thẳng, thật ra trong lòng em đều có tính toán hết rồi.”

Cố Phong biết cô cố ý nói như thế, chủ yếu là vì muốn anh đừng tự trách và lo lắng nữa.

“Em không thích anh nhíu mày, trông cứ như ông cụ non vậy.” Diệp Ninh cố ý trêu chọc anh.

Cố Phong bất đắc dĩ cười cười: “Anh vốn dĩ đã lớn hơn em năm tuổi, nhưng em không được chê anh già.”

“Không già, không già chút nào. Đàn ông ba mươi tuổi như một đoá hoa, huống chi anh còn chưa đến ba mươi tuổi, chỉ có thể coi như một nụ hoa thôi.” Diệp Ninh trêu chọc, làm bầu không khí trở nên vui sướng hơn rất nhiều.

Cố Phong nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay của cô, dịu dàng hỏi: “Em có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Ngoại trừ mấy chỗ bị thương hơi đau ra thì mấy chỗ khác không có vấn đề gì nữa. Nhưng mà như thế cũng tốt, em lại có thể nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian.” Diệp Ninh lại còn cảm thấy có chút vui vẻ.

Nhưng mà không bao lâu sau cô lại nghĩ đến tên điên Mục Văn Hạo kia, biểu cảm cũng dần trở nên nặng nề nghiêm túc.

“Mục Văn Hạo đâu? Anh ta thế nào?”

Tuy rằng hiện tại nhắc đến người này sẽ rất mất hứng, nhưng mà cô vẫn cứ nhịn được muốn biết.

Cố Phong chỉ mới nghe được cái tên của Mục Văn Hạo thôi, đáy mắt đã hiện lên chút ám u tối tăm.

“Anh ta đã bị bắt, hơn nữa lần này sẽ không thể chạy thoát được nữa.”

“Không thể chạy thoát?”

TBC

Nếu chỉ là vì chuyện của cô, chỉ e là cho dù muốn xử tội Mục Văn Hạo thì cũng sẽ không giam giữ được quá lâu

Hiện tại cô đã không còn bất cứ tình nghĩa hay kiêng dè gì với Mục Văn Hạo nữa.

Nhưng mà giây tiếp theo Cố Phong đã lập tức đánh bay nỗi lo lắng này của cô: “Thật ra trong hai năm qua anh và sở trưởng Lữ vẫn luôn tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Mục Văn Hạo, nếu không có chuyện này thì mấy ngày tới sở trưởng Lữ cũng sẽ tiến hành bắt giữ anh ta.”

Diệp Ninh thật sự có chút kinh ngạc, nghe ý của Cố Phong nói thì anh đã tìm kiếm ra được chứng cứ phạm tội của Mục Văn Hạo rồi.

Loại người như Mục Văn Hạo chắc chắn không phải người trong sạch gì, một khi bị bại lộ thì chắc chắn sẽ rơi vào vực sâu không thể nào ngóc đầu dậy được nữa.

Chỉ có điều cô không ngờ rằng ngày này sẽ đến nhanh như thế.

Có lẽ vận mệnh đều đã được quyết định từ trước rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1532: Chương 1532



Ba ngày sau.

Diệp Ninh ở trên giường bệnh hưởng thụ sjw chăm sóc của Cố Phong, Lữ Đình từ bên ngoài đi vào.

“Em dâu, cô khôi phục cũng khá tốt đó chứ.”

Lữ Đình nhìn thấy gương mặt dần dần khôi phục huyết sắc của cô, thật lòng mừng thay cho cô và Cố Phong.

Diệp Ninh cũng vô cùng hưởng thụ tiếng xưng hô “em dâu” này của anh ấy.

“Mỗi ngày đều được anh ấy ăn ngon uống tốt chăm sóc, tôi còn đang sợ mình sẽ lại béo phì đó.”

Cô vừa nói vừa hờn dỗi liếc nhìn Cố Phong.

Đây cũng không phải là cô cố ý nói thái quá, mà cô vốn dĩ có thể chất là người rất dễ tăng cân, chỉ cần không khống chế tốt thì sẽ rất dễ dàng bị lên cân.

Tuy rằng cô béo một chút cũng không có gì, nhưng mà quay về lại dáng vẻ năng hai ba trăm cân như lúc trước thì tuyệt đối cùng không được.

“Mập lên anh cũng thích.” Cố Phong cưng chiều nói.

Hai người nhìn nhau cười.

“Khụ khụ.” Lữ Đình ho khan, cảm giác có phải anh ấy đến không đúng lúc rồi hay không?

Nhưng mà anh ấy thật sự có chuyện muốn nói.

“Em dâu, vụ án của cô còn có một số vấn đề, tôi phải đến xác nhận lại với cô một chút.

Biểu cảm trên mặt Diệp Ninh và Cố Phong hơi nghiêm túc một chút.

Lữ Đình tiếp tục nói: “Cố Phong đã nói với cô rồi đúng không, Mục Văn Hạo đã bị chúng tôi bắt.”

Diệp Ninh khẽ “ừ” một tiếng, sắc mặt lại nghiêm túc hơn vài phần nữa.

“Không chỉ có Mục Văn Hạo, hiện tại Mộng Kiều Nhụy cũng đang bị bắt giữ. Nhưng mà chúng tôi vẫn còn một số nghi vấn trong lời khai của Mộng Kiều Nhụy, cho nên vẫn cần cô kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc.”

Mục Văn Hạo đã thú nhận toàn bộ tội trạng mà anh ta đã phạm phải.

Nhưng mà Mộng Kiều Nhụy lại cứ nhất quyết cho rằng Mục Văn Hạo chỉ muốn mời Diệp Ninh đi gặp mặt, trước khi Hà Bân ra tay bắt cóc Diệp Ninh ngay trên đường lớn thì cô ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

“Đương nhiên là được rồi.” Diệp Ninh đồng ý vô cùng dứt khoát, dưới ánh nhìn chăm chú của hai người Cố Phong và Lữ Đình, kể lại đầu đuôi mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm đó cho bọn họ nghe.

TBC

“Là như thế đó.”

Chờ Diệp Ninh nói xong hết rồi, Lữ Đình mới phân tích nói: “Như thế thì hành vi của Mộng Kiều Nhụy rõ ràng là đang giúp đỡ Hà Bân.”

Diệp Ninh không nói cái gì nữa, cô biết rõ có khả năng cao là Mộng Kiều Nhụy bị Mục Văn Hạo uy h**p, nhưng mà sai đã là sai, ai cũng đều phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình.

“Em dâu, cô cứ yên tâm đi. Dựa theo những chứng cứ mà chúng ta nắm giữ được hiện tại, nhiêu đó cũng đã đủ làm Mục Văn Hạo ngồi tù đến sông cạn đá mòn.”

Lữ Đình vô cùng tin tưởng, bọn họ trả giá hơn hai năm, cuối cùng cũng đã lấy được hồi báo rồi.

Diệp Ninh không nói gì nữa, ánh mắt trở nên vừa phức tạp lại sâu thẳm.

Cố Phong nhìn thấy rõ mọi cảm xúc trong đáy mắt của cô.

Lữ Đình vừa mới rời đi, Vương Kim và Chu Giai Bội đã đi đến.

“Chị dâu, hôm nay em nấu toàn những món chị thích đó!”

Chu Giai Bội khoe hai cái hộp đồ ăn mình đang cầm trong tay.

Diệp Ninh cười nói: “Không phải chị đã nói là không cần mang cơm đến sao?”

Trong nhà ăn của bệnh viện muốn cái gì cũng có, thật sự không cần phiền phức như thế.

“Dù sao thì mấy ngày nay em cũng rất rảnh rỗi, với lại đồ ăn bán ở bên ngoài sao có thể ngon bằng đồ do em nấu được chứ!” Chu Giai Bội vô cùng tự tin vào tài nấu nướng của mình.

Diệp Ninh không hề phủ nhận chuyện này, đương nhiên cũng không thể lãng phí tấm lòng của cô gái nhỏ này rồi.

“Chị dâu, mấy ngày nữa có lẽ em phải đến đoàn văn công Tây Nam báo danh trước rồi.”

Chu Giai Bội cố ý chào hỏi với cô trước.

Hiện tại Diệp Ninh bị thương, đương nhiên là cần phải tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, nhưng mà cô ấy thì vẫn phải đi qua đó theo đúng thời gian đã định.

“Được rồi. Cứ để Vương Kim đưa em đi.” Diệp Ninh cũng không yên tâm để cô ấy lên đường một mình.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1533: Chương 1533



“Em đi một mình là được rồi, với lại chỗ của chị cũng cần có người chăm sóc.” Hiện tại Chu Giai Bội ngẫm lại vẫn còn cảm thấy sợ, sợ bên phía Diệp Ninh gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó.

Đây cũng là ý định của Vương Kim.

TBC

“Không có sao hết, mấy ngày nay Cố Phong đều sẽ ở lại chỗ này.”

Diệp Ninh vừa nói vừa liếc nhìn Cố Phong.

Cố Phong gật đầu.

Lúc này Vương Kim và Chu Giai Bội mới yên tâm.

“Vậy em ở đoàn văn công Tây Nam chờ chị dâu sang đó nha!”

Chu Giai Bội hưng phấn nơi, hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đến một hoàn cảnh mới.

Diệp Ninh thật sự cảm nhận được cô ấy đã trưởng thành rồi, thật lòng vui mừng thay cho cô ấy.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Diệp Ninh dựa vào trong lòng n.g.ự.c Cố Phong, lười biếng nằm.

Giờ phút này, cô cảm nhận được sự yên ổn và bình thản từ trước đến nay chưa từng có.

“Tốt thật đó.”

Cô không bao giờ phải lo lắng Mục Văn Hạo sẽ nổi điên uy h.i.ế.p đến cô nữa, hòn đá lớn đè ở trong lòng đã hoàn toàn biến mất.

Cố Phong không nói gì nữa, cũng cảm nhận được sự bình an hiện tại.

“Cố Phong?”

“Sao thế?”

Cố Phong nhẹ nhàng hỏi.

“Không có gì, chỉ là muốn gọi tên anh thôi.”

Câu trả lời của Diệp Ninh làm ánh mắt Cố Phong trở nên sâu thẳm, trực tiếp hôn lên bờ môi của cô.

Diệp Ninh không ngờ anh sẽ làm như thế, nhắm mắt lại hưởng thụ sự cưng chiều của anh.

Không biết qua bao lâu sau, Cố Phong mới lưu luyến kết thúc nụ hôn này.

“Tiểu Ninh, cảm ơn em.”

Giọng nói của anh hơi khàn đi, mà hơi thở của Diệp Ninh dần dần trở nên dồn dập.

“Cảm ơn em chuyện gì chứ?”

“Cảm ơn em không rời anh mà đi.”

“Ngốc, sao em nỡ rời khỏi anh chứ.”

Bọn họ phải sống chung với nhau cả đời

...

Nửa tháng sau.

Băng từ ca khúc mới của Diệp Ninh vừa mới phát hành đã bị người ta tranh nhau mua sạch sẽ.

Có rất nhiều cửa hàng bán và cho thuê băng đĩa bởi vì thiếu hàng mà điên cuồng gọi điện thoại oanh tạc nhà xuất bản ảnh âm kinh thành.

Điện ảnh cũng liên tục truyền đến tin chiến thắng, doanh số phòng bán vé trong một tháng đã lên đến sáu con số.

Thời đại này một vé xem phim cũng chỉ có mấy hào, phòng bán vé đạt doanh số cao như thế ở trong lịch sử điện ảnh cũng là sự tồn tại vô cùng quý hiếm, rõ ràng đã sáng tạo ra một kỳ tích về doanh số.

Rạp chiếu phim ở tất cả các rạp chiếu phim đều cháy vé.

Ca khúc của Diệp Ninh sáng tác được đoàn văn công tổng lựa chọn cũng nhanh chóng trở thành bài hát nhà nhà đều biết, mức độ phổ biến rộng rãi đạt đến độ cao từ trước đến nay chưa từng có.

Tất cả mọi chuyện đều đang tiến hành theo phương hướng tốt nhất.

Tên của Diệp Ninh lại một lần nữa được mọi người nhớ rõ.

Mà lần này cô còn là biên kịch của điện ảnh.

Ảnh chụp của cô liên tục xuất hiện trên các trang báo lớn, đến cả đài truyền hình cũng liên tục tiến hành phỏng vấn cô.

Nổi tiếng rầm rộ chính là từ tốt nhất dùng để miêu tả về cô.

“Đồng chí Diệp Ninh, cảm ơn cô đã dành chút thời gian rảnh rỗi của mình để tiếp thu phỏng vấn của tôi. Nếu tối nay cô có thời gian, giám đốc đài truyền hình chúng tôi muốn hẹn cô cùng nhau ăn một bữa cơm..”

Thân là một đài truyền hình địa phương nho nhỏ, bọn họ có thể mời được Diệp Ninh cũng đã là vinh hạnh cực lớn rồi.

Dù sao thì trong khoảng thời gian này Diệp Ninh đã từ chối rất nhiều nhà truyền thông lớn.

Diệp Ninh cười nói với MC: “Thật ngại quá, chiều nay tôi đã có hẹn rồi.”

“Nếu thế thì cũng chỉ có thể hẹn dịp khác vậy.” MC thấy cô từ chối cùng không hề kinh ngạc chút nào.

Diệp Ninh ra khỏi đài truyền hình, bên ngoài đã có một nhóm fans hâm mộ nhiệt tình đang chờ đợi.

Cô vẫy tay chào hỏi với mọi người, sau đó lại lên xe trong tiếng la hét kích động chói tai này.

“Diệp Ninh, hiện tại chúng ta phải đi đâu đây?”

Vương Kim vừa khởi động xe vừa hỏi.

Theo anh ấy được biết thì mấy ngày nay lịch làm việc của Diệp Ninh cũng chỉ có mỗi lần này, nhưng mà lúc nãy cô lại nói với MC của đài truyền hình là có hẹn.

Cho nên anh ấy cũng không chắc lắm.

Diệp Ninh không chút hoang mang nói ra hai chữ: “Về nhà.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1534: Chương 1534



“Em cười cái gì đó?”

Cố Phong từ trong nhà bếp đi ra, lập tức nhìn thấy Diệp Ninh đang ngồi trên ghế sofa cười ngây ngô.

Khi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn trong tay cô, khóe miệng của anh cũng nhịn không được cong lên.

“Nó đẹp đến thế à?”

Bọn họ đã đi lãnh giấy đăng ký kết hôn được ba ngày, cô cũng đã xem mười mấy lần rồi.

Diệp Ninh cười gật đầu: “Đương nhiên là đẹp rồi.”

Trên giấy đăng ký kết hôn, hai người bọn họ ngồi song song với nhau, thật đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

So với tờ giấy đăng ký kết hôn lần trước thì cô cảm thấy đây mới là giấy đăng ký kết hôn thuộc về cô và Cố Phong.

“Vậy em cứ nhìn anh đi.” Cố Phong cố ý tiến đến bên người cô, cầu xin cô thưởng thức.

Diệp Ninh dùng hai tay ôm lấy cổ anh nói: “Tối nay anh đừng về nữa.”

Hiện tại bọn họ đã là vợ chồng quang minh chính đại, ở chung với nhau cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Đôi mắt của Cố Phong lập tức trở nên sâu thẳm.

“Không cho phép từ chối.” Diệp Ninh vô cùng khí phách nói.

Sao Cố Phong nỡ từ chối chứ: “Được rồi.

Diệp Ninh nghe anh đồng ý, tim lập tức đập nhanh hơn vài phần.

“Em đi tắm.”

“Được rồi.” Giọng nói của Cố Phong rõ ràng khàn hơn một chút.

Diệp Ninh nhanh chóng từ trên ghế sofa đứng lên, trước khi bị anh phát hiện ra mặt cô đỏ lên thì đã chạy vào phòng vệ sinh.

Cố Phong vẫn cứ ngồi trên ghế sofa, nghe được tiếng nước chảy từ trong phòng vệ sinh vọng ra, hoàn toàn không thể nào tập trung lực chú ý được.

Khó khăn lắm cuối cùng mới chờ đến khi Diệp Ninh đi ra ngoài, anh ngược lại còn đỏ mặt trước cô.

“Em tắm xong rồi, anh đi đi.”

Diệp Ninh không dám nhìn mặt anh, ra hiệu.

“Được rồi.” Cố Phong giống như mất đi năng lực nói chuyện, cứng đờ từ trên ghế sofa đứng lên, sau đó không cẩn thận đụng trúng góc bàn trà, lập tức lảo đảo.

“Phụt!” Diệp Ninh thật sự nhịn không được, bật cười thành tiếng.

Cho nên cũng không phải chỉ có một mình cô cảm thấy căng thẳng.

Cố Phong xấu hổ ho khan nói: “Anh đi tắm.”

Diệp Ninh thấy anh đi vào phòng vệ sinh, xoay người quay về phòng ngủ.

Cô mở tủ quần áo lấy bộ đồ ngủ gợi cảm mà cô đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Khi nhìn thấy vết thương vẫn còn chưa lành hẳn trên cánh tay, cô vẫn cảm thấy nó có chút chướng mắt, nhưng mà mấy thứ này đều không quan trọng.

Cố Phong dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới phát hiện anh đi tắm gấp qua, cho nên không kịp lấy quần áo thay.

Lúc này giọng của Diệp Ninh từ ngoài cửa vang lên.

“Em đặt đồ ngủ của anh ở ngoài cửa nha.”

Cố Phong căng thẳng đáp lại: “Được rồi.”

Một phút sau, anh mở cửa phòng vệ sinh ra, lập tức nhìn thấy Diệp Ninh vốn đã nên rời đi vẫn còn đứng yên tại chỗ.

Tuy rằng cửa chỉ mới mở hé ra một chút xíu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hơn phân nửa.

Ánh mắt Diệp Ninh lập tức dính lên người anh, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cố Phong muốn phát điên, toàn thân lập tức đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Sao em còn ở đây nữa?”

Anh nói năng lộn xộn, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.

Diệp Ninh vô cùng đương nhiên mà đứa đồ ngủ đang cầm trong tay cho anh nói: “Không phải em đã nói là đưa đồ ngủ cho anh sao.”

Thật ra chờ lát nữa cũng phải cởi ra, có mặc hay không thì cũng vậy thôi.

Cố Phong vèo một cái cướp mất đồ ngủ, sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Diệp Ninh cười khẽ.

Trong lúc chờ đợi Cố Phong đi ra ngoài, không biết tại sao cô lại cảm thấy có chút căng thẳng.

Trong lòng của cô và Cố Phong đều biết tiếp theo đó sẽ xảy ra chuyện gì, đều tự ngầm hiểu mà không nói ra.

Nhưng mà khi nghĩ đến một ít hình ảnh không nên tưởng tượng, cô vẫn cứ cảm thấy có chút sợ hãi.

Ai cũng nói lần đầu tiên của con gái sẽ rất đâu, mà cô đúng là cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1535: Chương 1535



Chờ Cố Phong mặc đồ ngủ đi ra, mới phát hiện trong phòng khách này chỉ còn lại một ngọn nến mờ ảo.

Mà Diệp Ninh thì đang đứng trước máy phát nhạc nghịch.

Bầu không khí mập mờ dần dần lan tỏa, ngay khoảnh khắc âm nhạc vang lên, sự mập mờ này cũng dâng lên đến đỉnh điểm.

Diệp Ninh chủ động đi đến trước mặt Cố Phong nói: “Vị tiên sinh này, anh có thể nhảy một điệu cùng em không?”

Cố Phong nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, cũng cười vươn tay nói.

“Vô cùng vinh hạnh.”

Hai người bọn họ chậm rãi ôm nhau, nhẹ nhàng nhảy múa trong nền nhạc.

“Hì hì.”

Diệp Ninh lại đột nhiên cười thành tiếng.

Cố Phong thoáng có chút hoảng hốt nói: “Sao thế?”

“Em nhớ đến cảnh lần đầu tiên hai chúng ta khiêu vũ.”

“Lần đầu tiên khiêu vũ?”

Suy nghĩ của Cố Phong bị đề tài của Diệp Ninh dẫn dắt.

TBC

“Ừ, anh còn nhớ không?”

Cố Phong suy nghĩ nói: “Trong bước tiệc kết bạn của đoàn văn công đúng không?”

Hôm đó anh bị Giả Hạo kéo đến bữa tiệc, sau đó cùng nhau nhảy một điệu với cô.

“Đúng vậy. Hôm đó em còn đạp anh vài cái, mặt của anh cứ như muốn ăn thịt người vậy.” Hiện tại Diệp Ninh nhớ lại, vẫn cứ cảm thấy buồn cười.

Lúc đó cô nặng hơn hai trăm cân, bị cô đạp chắc chắn cũng không dễ chịu gì.

Cố Phong cười phủ nhận: “Vậy à? Không có mà đúng không?”

“Thời gian trôi qua nhanh thật đó. Lúc đó chúng ta hoàn toàn không ngờ đến sẽ có một ngày như thế.” Diệp Ninh cảm thán cuộc đời thay đổi thất thường.

“Hiện tại em đã nhảy rất tốt rồi.” Cố Phong ăn ngay nói thật, còn nhảy tốt hơn cả anh nữa.

“Em nói cho anh một bí mật nha.” Diệp Ninh cười xấu xa nói: “Thật ra em biết nhảy từ lâu rồi, hôm đó em cố ý làm thế đó.”

Cố Phong dở khóc dở cười, ánh mắt khi nhìn về phía cô dịu dàng như muốn ch** n**c.

“Anh cũng nói cho em một bí mật.”

Diệp Ninh không ngờ anh cũng có bí mật, tò mò hỏi: “Bí mật gì thế?”

Chẳng lẽ anh cố ý cho cô đạp sao?

“Thật ra lúc đó anh cũng đã có hảo cảm với em rồi, nếu không thì hôm đó anh cũng đã không xuất hiện ở chỗ đó rồi.”

Cũng là chờ thật lâu sau đó, Cố Phong mới suy nghĩ cẩn thận phát hiện ra điều này, hơn nữa vô cùng bình thản mà chấp nhận.

Diệp Ninh hơi sửng sốt, vô cùng kinh ngạc đứng hình.

Cố Phong cúi người, hôn lên môi của cô.

Nụ hôn nóng bỏng kịch liệt, khó bỏ khó phân.

Không biết bao lâu sau, Diệp Ninh bị anh hôn đến toàn thân kiệt sức không còn sức lực, trực tiếp bị Cố Phong ôm ngang lên, bước vào phòng ngủ.

“Tiểu Ninh, cơ thể của em...”

Giọng của Cố Phong đã trở nên khàn khàn, nhưng cho dù là thế, anh vẫn cố gắng chịu đựng.

Tuy rằng đã hơn nửa tháng trôi qua, nhưng mà vết thương của cô vẫn còn chưa lành hẳn.

Đã đến nước này rồi, Diệp Ninh đương nhiên sẽ không cho phép bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì đó phát sinh, chủ động cho anh một nụ hôn nồng nhiệt, sau đó thở hổn hển nói: “Nhưng vết thương kia chỉ là chuyện nhỏ.”

Nếu anh mà còn muốn tạm dừng nữa thì cô thật sự sẽ nổi giận đó.

Phòng tuyến cuối cùng trong lòng Cố Phong hoàn toàn sụp đổ.

Anh cởi áo ngủ, lộ ra cơ thể săn chắc của mình.

Diệp Ninh chỉ cảm thấy toàn thân như muốn bốc cháy, đầu óc trống rỗng.

Thật sự đến giờ phút này, ngược lại cô không biết nên làm cái gì.

Cố Phong vụng về mở nút thắt đồ ngủ cô ra, khi nhìn thấy mấy vết thương sưng đỏ trên làn da trắng nõn của cô, anh đau lòng đến mức muốn ngạt thở.

“Đừng nhìn.”

Diệp Ninh muốn che lại mắt của anh, lại bị anh nhẹ nhàng nắm chặt.

Bờ môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên những vết thương kia.

Trái tim Diệp Ninh như muốn tan chảy.

Theo tiếng th* d*c dồn dập của hai người, nhiệt độ trong phòng ngủ cũng dần tăng cao.

Cố Phong cũng không sốt ruột, mà cứ từ từ tiến hành từng bước một, chậm rãi s* s**ng, cuối cùng công thành đoạt đất, tấn công nhanh mạnh, mãi đến khi Diệp Ninh hoàn toàn đắm chìm trong đó...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1536: Chương 1536



Sáng sớm.

Diệp Ninh từ trong cơn đau đớn tỉnh lại.

Cố Phong vốn dĩ nên nằm bên cạnh cô lại không thấy đâu nữa.

Ánh nắng mặt trời ở ngoài cửa sổ đã xuyên thấu qua bức màn.

Cô sờ đồng hồ đặt trên đầu giường, nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó có chút nghi ngờ, không biết có phải ánh mắt của mình xảy ra vấn đề gì hay không?

Mười giờ hai mươi tám phút.

Không ngờ cô lại ngủ đến lúc này, chẳng trách Cố Phong không có mặt, chắc anh đã đến bộ đội từ sớm rồi.

Cô chuẩn bị ngồi dậy, nhưng mà vừa nhúc nhích thì xương cốt trên người giống như muốn vỡ tan.

Toàn thân cô đều phủ đầy dấu hôn đầy mập mờ, vô số hình ảnh kịch liệt xuất hiện bên trong đầu óc của cô.

Trước kia Cố Phong thật sự là rất biết các chịu đựng, cho nên làm cho cô cảm thấy có lẽ anh cũng không có d*c v*ng quá mãnh liệt về phương diện kia, nhưng mà tối hôm qua bọn họ lại làm đến tận bốn lần.

Đến lần thứ tư, toàn bộ hành trình cô gần như đều đang cầu xin, thậm chí đã hoàn toàn không nhớ rõ chuyện xảy ra sau đó nữa.

Lần đầu tiên đã điên cuồng như thế, đau cũng là đương nhiên thôi.

Nhưng mà ngoại trừ đau ra, cảm giác sung sướng như muốn lên mây này cũng hoàn toàn điên đảo nhận tri của cô.

Không thể phủ nhận, ở phương diện này Cố Phong thật sự làm cô quá hài lòng.

Khó khăn lắm mới thu hồi suy nghĩ, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.

Cố Phong lại đột nhiên xuất hiện ở cửa, như cười như không hỏi: “Em dậy rồi à?”

Ánh mắt Diệp Ninh sáng lên, hoàn toàn không ngờ rằng hiện tại anh vẫn còn ở trong nhà.

“Anh không đến bộ đội sao?”

“Anh xin nghỉ nửa ngày.”

Cố Phong mặc đồ bộ tại nhà, hơi xắn cánh tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc của mình.

Gương mặt Diệp Ninh đỏ lên: “Tối hôm qua chúng ta...”

“Ừ. Chúng ta đã động phòng rồi.” Tâm trạng Cố Phong vui vẻ, mặt mày sáng sủa ngời ngời.

Anh thật sự đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Anh đi nhanh đến mép giường, nâng gương mặt Diệp Ninh lên hôn cô.

“Em cảm thấy thế nào? Có cần anh ôm em đến phòng vệ sinh không?”

Trán của anh kề sát trán cô, dùng giọng nói khàn khàn hỏi.

Hiện tại có lẽ cô còn chưa thể đi đứng được.

Mặt của Diệp Ninh lại đỏ hơn nữa, cho dù thế nào thì cũng không đến mức để anh ôm.

“Em tự đi được.”

Lúc này Cố Phong mới buông cô ra: “Trong nồi còn đang nấu cơm nóng, em đi rửa mặt trước đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm.”

TBC

Diệp Ninh ngoan ngoãn gật đầu, muốn mặc quần áo, lại nhìn thấy Cố Phong vẫn cứ đứng yên ở chỗ này nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

“Hay là anh đi ra ngoài trước đi?”

Anh cứ nhìn như thế, cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

“Xấu hổ gì chứ, có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy chứ.”

Trong giọng nói của Cố Phong tràn ngập sự yêu thương dành cho cô.

Hơn nữa tối hôm qua cô rất nhiệt tình phóng khoáng, cứ ôm chặt lấy anh không chịu dừng.

“Không được.” Diệp Ninh vẫn cứ quyết tâm, xấu hổ đến mức không dám đối diện với anh.

Cố Phong cố nén ý cười, bị cô thúc giục mãi mới chịu đi ra ngoài.

Vài phút sau, Diệp Ninh đi đến phòng khách.

Tuy rằng cô đã cố gắng làm cho tư thế đi đứng của mình trở nên bình thường, nhưng trông vẫn có chút khác lạ.

Nhưng mà may là Cố Phong đang ở trong phòng bếp bận rộn, cũng không để ý đến tình hình của cô.

Chờ đến khi Diệp Ninh xử lý vệ sinh cá nhân xong, ngồi xuống trước bàn cơm thì cũng đã gần đến trưa rồi.

Vừa lúc gộp bữa sáng và bữa trưa ăn chung một lần luôn.

“Anh Phong, cho em một cái màn thầu đi.” Diệp Ninh thuận miệng gọi.

Cố Phong đang gắp đồ ăn, động tác đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc và vui vẻ.

“Em gọi anh là gì đó?”

“Anh Phong đó, anh không thích à?”

Trước kia cô toàn là gọi thẳng tên của anh, nhưng hiện tại thì đã khác, gọi họ tên có vẻ quá xa lạ.

Huống chi anh vốn dĩ cũng lớn hơn cô mấy tuổi.

“Thích.”

Cố Phong cười cong cả mắt, vô cùng yêu thích cách xưng hô thân mật này.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1537: Chương 1537



Diệp Ninh cũng cười, hai người liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm vào nhau.

Bọn họ nhanh chóng ăn xong bữa cơm này.

“Chiều nay có một cuộc họp, anh nhất định phải có mặt. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, anh làm việc xong sẽ lập tức quay về.”

Thật ra Cố Phong cũng rất muốn ở lại bên cạnh cô cả ngày, nhưng dù sao thì cũng không thể trễ nãi công việc trong doanh bộ được.

“Ừ, biết rồi.”

Diệp Ninh đồng ý vô cùng dứt khoát.

Trước khi Cố Phong rời đi, hai người lại triền miên với nhau một lúc, cuối cùng bị cô thúc giục mãi mới đi ra ngoài.

Diệp Ninh lười biếng không muốn làm gì hết, nằm trên ghế sofa không bao lâu sau đã lại ngủ thiếp đi.

Quân khu, doanh số ba.

Trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của Cố Phong.

Nhất là đến cuối cùng Cố Phong nói “tan họp”, khóe miệng của anh lại còn hơi cong lên, càng làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy sởn tóc gáy.

Phải biết rằng Cố Phong có danh hiệu “doanh trưởng mặt lạnh” trong quân đoàn, đừng có nói là nhìn thấy anh cười, cho dù là muốn thấy anh nói chuyện nhẹ nhàng với ai đó cũng rất hiếm.

Hôm nay anh thật sự là quá khác thường, cho nên mới làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy có phải sắp sửa có chuyện gì đó đáng sợ sắp xảy ra hay không?

Cố Phong nhìn mấy người kia vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích, khó hiểu hỏi: “Các anh còn có việc gì sao? Hay là còn chưa nghe rõ nội dung cuộc họp lúc nãy?”

“Không có, không có. Doanh trưởng, chúng tôi đi ngay!”

Mọi người phản ứng lại, không dám ở lâu thêm một giây nào nữa, ai nấy đều chạy trối chết.

TBC

Cố Phong hơi nhướng mày hỏi: “Bọn họ bị cái gì thế?”

Tuy rằng trước kia bọn họ cũng nghe lời, nhưng mà hình như lần này lại không được bình thường cho lắm.

Lôi Vĩnh Minh dở khóc dở cười: “Không phải bọn họ bị cái gì, mà là anh bị cái gì đó. Từ nãy đến giờ anh vẫn luôn cười, anh có biết không?”

Tuy rằng biểu cảm của anh cũng không quá lộ liễu, nhưng ý cười trong đáy mắt lại cực kỳ rõ ràng.

Cố Phong hơi sửng sốt một chút, có à?

“Anh nhìn xem, anh nhìn xem, hiện tại anh cũng đang đắc ý đó. Chỗ này có cái gương nào không?” Lôi Vĩnh Minh cố ý khoa trương nói, giả vờ muốn tìm gương cho anh xem.

Cố Phong ho khan, cực lực điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Lôi Vĩnh Minh thấy anh không hề phản bác, lại càng thêm xác định chắc chắn đã xảy ra chuyện khác thường gì đó.

“Rốt cuộc là có chuyện vui gì mà có thể làm cho doanh trưởng Cố ít nói ít cười của chúng ta vui vẻ thành thế này thế? Anh mau nói ra, để tôi cũng vui chung với.”

Anh ta thật sự rất tò mò.

“Làm gì có chuyện tốt gì chứ, bình thường tôi cũng như thế mà.” Cố Phong vừa nói vừa nhìn đồng hồ, chờ hết giờ làm việc.

Lôi Vĩnh Minh híp mắt nhìn chằm chằm vào anh, tuy rằng anh không chịu nói, nhưng chỉ cần là chuyện vui vẻ thì bọn họ cũng đều mừng thay cho anh!

Đêm khuya.

Tiếng th* d*c nặng nề của Cố Phong và tiếng r*n r* của Diệp Ninh vang vọng trong phòng ngủ thật lâu.

Cuối cùng trong tiếng gầm nhẹ của anh, hai người đều đồng thời đạt được niềm vui sướng cực hạn.

Toàn thân Diệp Ninh đều mơ mơ màng màng, cứ như đang lơ lửng trên đám mông, chìm chìm nổi nổi.

Rõ ràng buổi chiều lúc ăn cơm cô còn kiên quyết nói tối hôm nay nhất định không được làm nữa, phải nghỉ ngơi cho khỏe. Nhưng mà Cố Phong trêu chọc vài ba lần là cô không chịu được nữa, nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.

Hiện tại cô nằm liệt trong lòng n.g.ự.c của Cố Phong giống như một vũng bùn, thậm chí không có đủ sức để nhúc nhích một ngón tay.

Cố Phong lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, hoàn toàn đắm chìm trong việc này.

“Tiểu Ninh, anh sắp c.h.ế.t rồi.”

Trái tim Diệp Ninh run lên, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Đừng làm em sợ.”

“Thật mà. Chiều nay lúc đến doanh bộ mở họp, trong đầu của cô toàn là em, đến cả mấy người phó doanh trưởng Lôi cũng đã nhận ra.” Cố Phong vô cùng nghiêm túc nói.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1538: Chương 1538



Diệp Ninh đầu tiên là hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại mới cảm thấy dở khóc dở cười.

“Vậy anh nói với bọn họ thế nào?”

“Vấn đề chính không nằm ở chuyện anh giải thích với bọn họ như thế nào, vấn đề chính là phải làm như thế nào mới có thể làm anh giảm bớt triệu chứng bệnh này đây?” Cố Phong đùa nghịch sợi tóc của cô, rõ ràng trước kia anh đã khống chế rất tốt, nhưng mà hiện tại thì thật sự không thể nào nhịn thêm chút nào nữa.

Diệp Ninh lại chui rúc vào trong khuỷu tay của anh, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ lại có quy luật của anh, nhẹ nhàng nỉ non nói: “Mỗi ngày anh đều phải nghĩ đến em mới tốt chứ.”

Cố Phong trêu chọc nói: “Em bá đạo đến thế à?”

TBC

Diệp Ninh đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh nói: “Anh không nhớ em thì còn nhớ ai nữa hả?”

“Nói có lý lắm. Chiều nay em có nghỉ ngơi cẩn thận chưa?” Cố Phong đột nhiên thay đổi đề tài, ánh mắt sâu hơn một chút.

“Ừm. Làm sao thế?” Lúc này Diệp Ninh còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vừa nói vừa ngáp, lúc nãy vừa mới lăn lộn xong, cô đã cảm thấy có chút mỏi mệt và buồn ngủ rồi.

Hai mắt Cố Phong sáng rực lên, kéo tay cô mò xuống bên dưới.

“Anh còn muốn.”

Diệp Ninh sợ muốn chết, không phải mới làm xong sao?!!

“Không được!”

“Vì sao chứ?”

Cố Phong lộ ra vẻ mặt khó hiểu và tủi thân, ngoài miệng thì đang trưng cầu ý kiến của cô, nhưng mà hai tay đã bắt đầu không chịu yên.

Lông tơ trên người Diệp Ninh đều run lên: “Anh không cảm thấy quá nhiều sao?”

Cố Phong thành thật nói: “Không thấy.”

Anh muốn cô, liên tục muốn cô, hoàn toàn không thể khống chế được, hơn nữa anh cũng không muốn khống chế.

“Sau này cuộc sống của chúng ta còn dài lắm, với lại lúc trước...”

Diệp Ninh còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của Cố Phong chặn ngược trở về.

Mãi đến khi cô thở hồng hộc, nhịp tim lại tăng nhanh lên lần nữa, Cố Phong mới hơi tạm dừng động tác lại.

“Anh đã nói rồi, anh sắp chết, sắp bị em tra tấn đến chết.”

Anh thanh tâm quả dục nhiều năm như thế, một khi nếm được mùi ngon ngọt, vậy thì sẽ muốn dừng cũng không được.

Diệp Ninh điên cuồng động lòng, dứt khoát không từ chối nữa. Nếu anh đã có nhiều sức như thế, vậy cứ chiều theo ý của anh đi...

Người doanh số ba đều biết mấy ngày nay doanh trưởng của bọn họ đã tỏa sáng ra mùa xuân thứ hai.

Anh không chỉ mặt mày tỏa sáng mà đến cả tính cách cũng trở nên thân thiện dễ gần hơn không ít.

Thậm chí còn chủ động trêu chọc, vui đùa với bọn họ.

Bầu không khí trong doanh bộ trở nên vô cùng thân thiết vui vẻ.

“Doanh trưởng, anh và Diệp Ninh chuẩn bị chừng nào mới làm rượu mừng thế? Chúng tôi đều đang chờ đó!”

Lôi Vĩnh Minh nhìn Cố Phong chuẩn bị đi về nhà, cười hì hì hỏi.

Trước kia là người liều mạng, hiện tại lại thành người canh giờ tan ca để về nhà, thay đổi thật sự quá lớn.

Cố Phong như thế này mới giống như người bình thường.

“Còn chưa quyết định nữa. Người ở trong nhà đều đang ở kinh thành, Tiểu Ninh cũng sắp sửa đi qua đó, vẫn phải xem xem em ấy sắp xếp như thế nào nữa.” Cố Phong cũng muốn cho Diệp Ninh một hôn lễ hoàn mỹ, nhưng mà Diệp Ninh thì lại không muốn lãng phí thời gian ở sự kiện này.

Dù sao thì sau này bọn họ có thể làm lại bất cứ lúc nào, anh cũng không cần quá sốt ruột.

“Cũng đúng, công việc của Diệp Ninh rất bận rộn. Chỉ cần tình cảm giữa hai người mặn nồng thì mấy thứ hình thức này cũng chẳng có gì quan trọng cả.”

Tuy rằng hiện tại Cố Phong chưa nói gì, nhưng tất cả mọi người đều biết anh và Diệp Ninh đã phục hôn, hiện tại đúng là trong giai đoạn khó có thể xa rời nhau.

Mà mấy ngày nay anh vui vẻ như thế đương nhiên cũng là vì chuyện này.

Cố Phong muốn kiềm chế niềm sung sướng, nhưng lại không thể nào che giấu được ý cười trên mặt mình.

Mấy ngày nay anh và Diệp Ninh thật sự là gắn bó keo sơn, một ngày không gặp như xa cách ba năm.

...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1539: Chương 1539



“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng sang đó.”

Lúc Cố Phong đi vào cửa, Diệp Ninh đang gọi điện thoại.

Chờ cô cúp máy, Cố Phong cũng đã đi đến bên người cô.

“Bọn họ lại giục em nữa à?”

Diệp Ninh vô cùng tự nhiên đứng lên, cầm lấy quân trang mà anh vừa mới cởi ra.

“Đúng vậy. Vốn dĩ em nên đến đó báo danh từ sớm rồi, hơn nữa bên kia còn có một buổi biểu diễn vô cùng quan trọng, muốn sắp xếp cho em lên sân khấu.”

Mấy ngày nay vẫn luôn là chủ nhiệm đoàn văn công Tây Nam La Nghị liên lạc với cô.

Lúc trước trong buổi biểu diễn liên hợp kia bọn họ cũng từng tiếp xúc với nhau rồi, cho nên hiện tại khi nói chuyện với nhau cũng khá thuận tiện.

Cố Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý cô sẽ rời đi từ lâu rồi, nhưng mà khi ngày này đến rồi, anh vẫn cảm thấy rất lưu luyến.

“Em định chừng nào thì khởi hành?”

Diệp Ninh suy nghĩ nói: “Ngày mốt đi.”

“Nhanh vậy sao?” Cố Phong thật sự không thể nào bình tĩnh được, vươn tay ôm cô vào trong lòng: “Làm sao đây? Anh không nỡ để em đi.”

“Vậy em không đi nữa nha?” Diệp Ninh trêu ghẹo.

Cố Phong gác cằm lên vai cô: “Anh không muốn trở thành gánh nặng của em.”

Hiện tại cô cũng đã đủ ưu tú rồi, anh cũng phải càng cố gắng hơn mới được.

“Anh không phải là gánh nặng của em, là người yêu của em.” Diệp Ninh không hề keo kiệt bày tỏ tình yêu với anh.

Cố Phong lập tức bị cô dỗ cho vui vẻ: “Ngày mốt anh đưa em qua đó, sẵn tiện thăm cha mẹ luôn.”

Diệp Ninh thật sự khá bất ngờ và vui vẻ: “Được sao ạ?”

“Xin nghỉ hai ba ngày thì vẫn không thành vấn đề.” Cũng đã lâu lắm rồi Cố Phong không gặp cha mẹ, hiện tại bọn họ lại dọn đến kinh thành, anh cũng luôn nhớ nhung, vừa lúc có thể tranh thủ cơ hội lần này luôn.

Diệp Ninh cảm thấy nếu như thế thì anh sẽ rất vất vả, dù sao thì chạy tới chạy lui cũng đã mất hết hai ngày rồi.

Nhưng mà cô cũng biết cha mẹ chồng nhất định là cũng rất nhớ anh, có thể ở bên nhau một ngày cũng rất tốt.

“Được rồi, vậy ngày mốt hai chúng ta xuất phát.”

Hai ngày sau.

Diệp Ninh đứng ở dưới lầu, nhìn cửa sổ nhà mình.

Có lẽ lần này rời đi rồi, cô sẽ không có cơ hội quay về nơi này nữa.

Tuy rằng cô ở lại nơi này không quá lâu, nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy có chút lưu luyến.

Cố Phong và Vương Kim dọn hành lý vào trong xe, hành lý không ít, nhét đầy cả cốp xe,

Một lúc sau Cố Phong đi đến bên cạnh Diệp Ninh, nói: “Tiểu Ninh, chúng ta có thể đi rồi.”

“Cũng không biết sau này em còn có cơ hội quay về nữa hay không.” Diệp Ninh có chút cô đơn nỉ non nói.

Cố Phong nhìn theo tầm nhìn của cô, có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của cô là như thế nào, dịu dàng nói: “Em có thể về bất cứ lúc nào.”

TBC

Dù sao thì anh vẫn còn ở lại nơi này.

Diệp Ninh lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, sau đó cùng Cố Phong đi lên xe,

Xe chậm rãi rời khỏi viện gia thuộc, rời khỏi huyện thành.

Diệp Ninh nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn đường phố quen thuộc, tuy rằng nơi này không phải quê hương của cô, nhưng lại còn hơn cả quê hương.

Đây chính là huyện thành đầu tiên sau khi cô “đi đến nơi này” tiếp xúc đến, hơn nữa trong hơn hai năm qua cô vẫn luôn sinh sống, trưởng thành và thay đổi lột xác ở nơi này.

Nơi này có đồng nghiệp và bạn bè của cô.

Nói này cũng là nơi cô và Cố Phong nảy sinh tình cảm, cũng là nơi bọn họ xác nhận đối phương.

Ở chỗ này cô đã xảy ra quá nhiều chuyện, có mồ hôi, có đau khổ, càng có rất nhiều chuyện mỉm cười và hạnh phúc.

Hiện tại cô sắp sửa bước lên hành trình mới, mà cô sẽ vĩnh viễn không quên nơi này.

Lúc này, Cố Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Diệp Ninh hơi hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía anh.

Hai người nhìn nhau cười, mười ngón tay nắm chặt vào nhau.
 
Back
Top Bottom