Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 40: Chương 40



Giây tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa da.

Người đàn ông này trẻ hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, hơn ba mươi tuổi, ngũ quan khắc sâu, trên mặt có một vết sẹo ghê người làm người ta nhìn thôi cũng đã thấy sợ.

Anh ta cứ ngồi ở đó, không chút để ý mà hút điếu xì gà trong tay, nhưng lại làm Diệp Ninh cảm nhận được cảm giác áp bách khiến người ta nghẹt thở.

Cả văn phòng này chỉ có một mình anh ta, thân phận đương nhiên không cần phải nghi ngờ.

Diệp Ninh quay sát người đàn ông, cũng lúc đó, đối phương cũng đang đánh giá cô.

“Cô muốn gặp tôi?”

Giọng của người đàn ông này vừa thấp lại trầm, rất phù hợp với cảm giác mà anh ta mang đến cho người khác.

Diệp Ninh giữ vững tinh thần nói: “Đúng vậy.”

“Hình như chúng ta không quen biết nhau.” Trong giọng nói của người đàn ông thoáng lộ chút khó chịu, giống như rất bực bội vì bị cô quấy rầu.

Diệp Ninh khẳng định nói: “Đúng là chúng ta không quen biết nhau.”

Người đàn ông kia cười lạnh, nhiệt độ trong văn phòng đều chợt hạ thấp một chút.

“Tốt nhất là cô thật sự có chuyện quan trọng.”

Một câu nói đơn giản nhưng lại tràn ngập cảm giác cảnh cáo.

Diệp Ninh biết rõ ràng người đàn ông ở đối diện rất khó giao tiếp, lòng bàn tay đã toát ra mồ hôi lạnh, nhưng mà sắc mặt của cô vẫn cứ bình tĩnh như cũ.

“Tôi là người soạn nhạc, muốn viết ca khúc cho phòng ca múa.”

Cô nói thẳng ra mục đích của mình.

Cô cần phải nhanh chóng kiếm được tiền, mà nơi này rõ ràng là nơi kiếm được tiền nhanh nhất.

“Cô đang đùa với tôi sao?” Trên mặt người đàn ông trực tiếp lộ ra vẻ không vui, giọng điệu hơi cất cao càng thể hiện rõ anh ta đang bực bội: “Người đâu!”

Anh ta có thể kêu người quăng người phụ nữ này ra ngoài rồi.

Anh ta còn chưa nói xong, hai vệ sĩ đứng ngoài cửa đã phản ứng cực nhanh đi đến.

Trong mắt Diệp Ninh chợt lóe lên chút sốt ruột: “Lúc nãy tôi đã nghe Đường Uyển Như hát rồi, giọng hát của cô ấy rất hay, nhưng bài hát lại quá cũ kỹ...”

Ánh mắt Mục Văn Hạo khi nhìn về phía cô đã tràn ngập khinh thường và mất kiên nhẫn.

Anh ta cảm thấy sự xuất hiện của người phụ nữ mập mạp này là đang ô nhiễm hai mắt của anh ta.

“Quăng cô ta ra ngoài cho tôi!”

Trái tim Diệp Ninh chìm xuống đáy cốc, tuy rằng cô đã nghĩ đến chuyện đối phương rất khó nói chuyện, nhưng cũng đã đánh giá quá thấp rồi.

“Tôi bảo đảm chỉ cần Đường Uyển Như hát ca khúc do tôi biết, danh tiếng và chuyện làm ăn của phòng ca múa sẽ nâng cao một bước! Nếu tôi làm không được, anh muốn xử lý tôi thế nào đều được.”

Mặc dù vệ sĩ đã đi đến gần cô rồi, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc, hơn nữa còn thề thốt cực nặng.

“Khoan đã.”

Thấy Diệp Ninh sắp sửa bị vệ sĩ xô đẩy ra ngoài, cuối cùng thì giọng nói lạnh nhạt của Mục Văn Hạo cũng lại vang lên lần nữa.

Diệp Ninh căng thẳng nhìn anh ta.

Mục Văn Hạo nhấn đầu điếu xì gà vào gạt tàn thuốc.

Tất cả mọi người đều đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của anh ta.

TBC

“Tôi muốn xử lý thế nào cũng được?”

Nếu người phụ nữ này biết đây là nơi nào thì sẽ không dễ dàng nói ra lời nói này.

Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy được chút hi vọng.

“Đúng vậy.”

Cô trả lời vô cùng tự tin, trong đầu cô có một đống bài hát, thời thượng, cổ điển, cô tùy ý chọn đại một bài cũng làm cho cả đám người phải hết hồn.

Mục Văn Hạo híp mắt lại: “Cô làm sao để chứng minh?”

Diệp Ninh ngẩn ngơ nhìn anh ta, đầu óc của người đàn ông này có vấn đề sao? Chờ cô viết bài hát ra, Đường Uyển Như hát xong, không phải sẽ biết hiệu quả ngay sao?

“Tôi có thể viết bài hát ra ngay cho anh.”

Đối với Mục Văn Hạo mà nói, chuyện làm ăn này chỉ có lợi không có hại.

Mục Văn Hạo đan mười ngón tay vào nhẹ, nhẹ ngàng gõ nhẹ, vài giây sau mới gật đầu với tên vệ sĩ đứng bên cạnh Diệp Ninh.

Không bao lâu sau, giấy và bút đều được đưa đến trước mặt Diệp Ninh.

Diệp Ninh không chút do dự nhận lấy, nhưng mà đứng sẽ không viết chứ được, trước bàn trà cũng chỉ có ghế sofa mà Mục Văn Hạo đang ngồi, cô đương nhiên cũng không thể đi qua đó ngồi được.

Cô dời mắt, đi về phía bàn làm việc bày cách đó không xa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 41: Chương 41



Ngòi bút của Diệp Ninh gần như không hề dừng lại, cô đã hiểu biết âm sắc của Đường Uyển Như, tùy tiện chọn đại một bài hát thích hợp với cô ấy, trực tiếp viết lời bài hát ra.

“Xong rồi.”

Cô viết rất nhanh, từ đầu đến đuôi chỉ mất vài phút.

Mục Văn Hạo cũng không kinh ngạc, dù sao thì nếu cô dám đứng ở đây thì đương nhiên là phải chuẩn bị sẵn sàng.

Diệp Ninh lại đi đến trước mặt Mục Văn Hạo, đưa lời bài hát đã viết xong sang.

Mục Văn Hạo cũng không duỗi tay nhận mà là để vệ sĩ cầm lấy trước, xác định không có vấn đề gì rồi mới cung kính đưa qua.

Mục Văn Hạo không hề để ý nhìn từng con chữ xinh đẹp trên giấy.

Ai cũng nói nét chữ nét người, những lời này đặt ở người phụ nữ này thì lại không phù hợp cho lắm.

Anh ta tốn một phút nhìn từ đầu đến đuôi, sau đó ánh mắt thâm thúy lại nhìn về phía câu đầu tiên mở đầu bài hát.

Lời bài hát rất hay.

Từ đầu đến đuôi, Diệp Ninh đều đang để ý phản ứng của đối phương, tuy rằng gương mặt Mục Văn Hạo không để lộ ra quá nhiều cảm xúc, nhưng mà cô lại rất tự tin với bài hát mà cô viết ra.

Lại năm phút qua đi, Mục Văn Hạo quăng lời bài hát lên bàn trà.

“Giai điệu đâu?”

Bài hát đương nhiên là chỉ có lời không là không được, quan trọng nhất vẫn phải nghe giai điệu.

Trong lòng Diệp Ninh cũng đã có bảo đảm: “Giai điệu đương nhiên cũng sẽ không làm ông chủ thất vọng.”

Mục Văn Hạo vắt chéo hai chân lại nói: “Cô ra giá đi.”

Diệp Ninh cũng không biểu hiện ra vẻ quá vui mừng, nói thẳng ra con số mà cô cần: “Ba trăm đồng.”

Mục Văn Hạo bật cười, chỉ là ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

“Cô cảm thấy tôi giống người coi tiền như rác lắm à?”

“Đương nhiên không. Mà là tôi cảm thấy bài hát của tôi xứng đáng với giá trị đó.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng khẳng định,

Ánh mắt của Mục Văn Hạo khóa chặt trên người cô, giống như một con sói có thể nhe răng tấn công bất cứ lúc nào.

Anh ta đã quá coi thường cô gái mập này rồi.

“Tôi muốn bài hát, sẽ có rất nhiều người cầm ca khúc dâng đến trước mặt tôi.”

Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Nhưng mà những ca khúc của bọn họ chắc chắn sẽ không hay bằng tôi, bài hát của tôi không chỉ là Đường Uyển Như nổi tiếng khắp thành phố mà còn làm cho phòng ca múa trở thành nơi nổi tiếng nhất toàn bộ tỉnh thành!”

Mục Văn Hạo nhìn ý cười trên mặt cô, lại nheo mắt lần nữa.

Diệp Ninh trực tiếp đối diện với ánh mắt của anh ta, vô cùng tự tin.

Im lặng trong giây lát.

“Ngày mai cô đến đây, đưa ca khúc cho Đường Uyển Như.”

Mục Văn Hạo lại mở miệng, đưa ra kết quả mà Diệp Ninh mong muốn.

Diệp Ninh nói: “Buổi sáng tôi không rảnh, sáu giờ chiều mới có thể đến.”

Cô còn phải đến đoàn văn công đi làm, cô không thể để cho ai biết được chuyện cô bán bài hát cho phòng ca múa.

Đây là lần đầu tiên Mục Văn Hạo gặp được một người phụ nữ giống như cô.

Trông có vẻ như đang rất cần tiền, vậy mà lại còn dám cò kè mặc cả với anh ta.

Rất thú vị.

“Được rồi, tùy cô.”

Diệp Ninh nói cảm ơn, không chút hoang mang đi ra ngoài.

Ánh mắt Mục Văn Hạo hơi lóe lên, lạnh nhạt ra lệnh: “Đi điều tra thông tin về cô gái này!”

Diệp Ninh ra khỏi phòng ca múa, ngựa xe như nước ở bên ngoài đều đã biến mất không thấy.

Trên đường phố trống rỗng chỉ còn mấy chiếc xe kéo dừng lại chờ kiếm khách.

“Đồng chí, đi xe không?”

Nhìn thấy cô từ trong phòng ca múa đi ra, hiện tại đã là đêm hôm khuya khoắt, lập tức có người kéo xe chủ động lại đây kéo khách.

Diệp Ninh không hề suy nghĩ từ chối ngay, nơi này cũng không cách đại viện quân khu quá xa, vừa lúc có thể chạy chậm đi về.

Mất đi vẻ ồn ào náo nhiệt ban ngày, thành phố ban đêm mang đến một cảm giác khác.

Phần lớn mọi người đều ăn cơm chiều sớm, đi ngủ nghỉ ngơi, cho nên đường phố có vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Bình thường Diệp Ninh đều dậy sớm rèn luyện, rất hiếm khi đi ra ngoài vào buổi tối, ý thức phòng bị của cô rất cao, cho nên vẫn luôn chọn đường lớn để đi về.

Nhưng cho dù là như thế, cô vẫn nhanh chóng phát hiện có người đi theo sau theo dõi cô.

Chuyện này thì cô gần như có thể khẳng định, bởi vì hiện tại trên con phố này ngoại trừ cô ra cũng không có người nào khác, mà lúc cô thoáng quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng đi theo.

Cô lập tức đẩy nhanh tốc độ, nhưng mà giác quan thứ sáu nhanh nhạy lại nói cho cô biết, người kia vẫn đang đi theo sau cô.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 42: Chương 42



Hô hấp càng ngày càng thêm dồn dập, cơ thể này của cô tạm thời còn chưa thích hợp làm vận động quá kịch liệt.

Sau khi ý thức được người ở phía sau càng ngày càng gần, Diệp Ninh chợt nghiêng người chui vào một ngõ nhỏ ở bên cạnh.

Người luôn đi theo phía sau cô thấy cô quẹo vào ngõ, sợ bị mất dấu, cũng lập tức chạy vội vào bên trong ngõ nhỏ kia.

Nhưng mà anh ta vừa mới quẹo vào hẻm, Diệp Ninh đã đột nhiên xông đến.

Rầm!

Anh ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị đập một phát.

Hơn nữa Diệp Ninh hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội phản kháng, đập hết gậy này đến gậy khách, toàn là đập vào đầu của anh ta.

Vì để tránh cho bị đánh chết, anh ta chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm xuống.

Diệp Ninh đánh rất nặng tay, mềm lòng với kẻ bắt cóc thì chẳng khác nào đào mộ chôn mình.

Đến cả chính cô cũng không biết cô đã đánh bao nhiêu cái, nam nhân ngồi xổm đằng kia kêu khóc ầm ĩ, liên tục xin tha, lúc này mới ngừng tay lại.

“Tôi không quan tâm anh là ai, nhưng mà anh còn dám đi theo tôi, tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh.

Hung dữ cảnh cáo một câu, nắm lấy gậy gỗ nghênh ngang rời đi.

Người đàn ông kia bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, mắt đầy sao xẹt.

Chờ đến khi anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng thì hẻm nhỏ đã trống rỗng, không thấy bóng dáng Diệp Ninh đâu nữa.

“Đồ vô dụng!”

Trong phòng ca múa, âm thanh hung dữ độc ác của Mục Văn Hạo vang lên, ly rượu rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Người đàn ông đầu sưng to như đầu heo, vô cùng chật vật đáng thương quỳ dưới đất, không dám thở mạnh tiếng nào.

“Ông chủ tha mạng, cô gái kia chắc chắn không phải người thường, đánh vừa dứt khoát lại vừa ác, suýt chút nữa tôi đã bị cô ta đánh c.h.ế.t rồi.”

Anh ra run rẩy giải thích, hi vọng sẽ được Mục Văn Hạo tha thứ.

Mục Văn Hạo làm người đi theo sau Diệp Ninh, chủ yếu là vì muốn điều tra rõ ràng thân phận của cô, nhưng mà không ngờ người được cử ra ngoài lại bị Diệp Ninh đánh!

“Cút đi!”

Người đàn ông kia nghe thấy câu nói này, vừa lăn vừa bò rời khỏi tầm mắt của Mục Văn Hạo.

Toàn thân Mục Văn Hạo âm u, người phụ nữ kia là người đầu tiên trong cái huyện thành này dám đụng vào người của anh ta!

“Ngày mai tôi muốn tất cả thông tin về người phụ nữ kia!”

“Vâng, ông chủ.”

Vệ sĩ đứng thẳng bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ, lửa giận của ông chủ không phải thứ người bình thường có thể thừa nhận được.

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Ninh đổ mồ hôi đầm đìa quay về đại viện quân khu.

Trong khoảng thời gian này cô đã khống chế tốt thời gian tập thể dục, cường độ cũng tăng lên rõ rệt so với lúc trước.

Cô có dự cảm so với lúc cô vừa mới đến thì hiện tại cơ thể này đã nhẹ hơn không chỉ mười cân.

TBC

Nếu vẫn tiếp tục dựa theo tốc độ này, khoảng nửa năm nửa là cô sẽ có được hình thể giống như người bình thường.

Sau khi về nhà, cô vẫn đi lấy một thau nước ấm về lau người, sau đó thay quần áo sạch sẽ, đi xuống nấu đồ ăn sáng.

Bữa sáng của cô rất đơn giản, hai cái trứng luộc, một dĩa rau luộc, vậy là xong.

“Ui, Diệp Ninh, đây là bữa sáng cô nấu đó hả?”

Lý Kim Phượng không biết từ góc xó xỉnh nào chui ra, nhìn thoáng qua mâm trong tay Diệp Ninh, lộ ra vẻ ghét bỏ.

Đáng tiếc mớ rau xanh tươi thế kia, dùng dầu nóng xào lên ăn mới ngon, cô nấu trông chẳng có chút dầu mỡ gì cả.

Nhưng mà cô vợ béo này hình như lại gầy đi một chút rồi, rõ ràng nhất chính là đôi mắt kia, đã to hơn rất nhiều rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 43: Chương 43



Diệp Ninh lên tiếng, chuẩn bị đi về ăn cơm.

Nhưng mà hình như Lý Kim Phượng rất có hứng thú muốn nói chuyện với cô, tiếp tục nói: “Cô nấu cơm như thế này là không được, lúc nãy tôi thấy cô chỉ nấu nước luộc lên thôi, rau phải xào ăn mới ngon.”

Diệp Ninh nói: “Tôi cố ý giảm bớt dầu và muối, như thế thì mới tốt cho sức khỏe.”

Lý Kim Phượng nghe được lời này thì lại càng khó hiểu: “Không ăn muối thì sao mà khỏe được.”

Diệp Ninh chỉ cười cười, không có ý định giải thích quá nhiều với cô ta.

Lý Kim Phượng đột nhiên lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện nhích lại gần Diệp Ninh, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có phải mấy ngày này liên trưởng Cố đều không về nhà đúng không?”

Cô ta để ý rất kỹ, từ sau cái ngày hai vợ chồng bọn họ làm gãy giường xong, Cố Phong chưa bao giờ quay về nhà ngủ qua đêm.

Có ý gì thì đã quá rõ ràng rồi.

Diệp Ninh thật sự không thể hiểu nổi vì sao sẽ có người thích tìm hiểu chuyện của nhà người khác đến như thế chứ?

“Dạo gần đây quân khu chuẩn bị thi đấu võ thuật, anh ấy khá bận.”

Diệp Ninh cảm thấy cô cũng không nói dối, không liên lạc được với Cố Phong, đến cả chuyện ly hôn mà bọn họ nói trước đó cũng không có bất cứ tin tức gì.

Dựa theo thái độ của Cố Phong đối với cô, nếu anh có thời gian rảnh thì chắc chắn chuyện đầu tiên anh làm sẽ là chuyện này.

Lý Kim Phượng lại lắc đầu: “Bộ đội làm gì có lúc nào mà không bận chứ, nếu trong lòng anh ấy có nhớ thương đến cô thì kiểu gì cũng có thể quay về.”

Diệp Ninh nhịn không được nhìn cô ta thêm vài lần.

Lý Kim Phượng thấy Diệp Ninh không có phản ứng, cảm thấy là do cô ta nói còn chưa đủ rõ ràng.

“Diệp Ninh à, cô đến đại viện của chúng tôi cũng gần ba tháng rồi, toàn bộ đại viện này nhà ai mà không phải là bộ đội, có nhà ai mà mỗi ngày đều không về nhà không? Chỉ có Cố Phong là ngoại lệ thôi. Cô khóc cũng đã khóc, quậy cũng đã quậy rồi, nhưng lại chẳng có chút hiệu quả nào, trong lòng cô không khó chịu à?”

“Vậy ý cô là gì đây?”

Diệp Ninh vừa mới hỏi ra những lời này, hai mắt Lý Kim Phượng lập tức phát sáng.

“Trên đời này chỗ nào cũng có hoa cỏ, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa. Tuy rằng điều kiện của liên trưởng Cố rất tốt, nhưng mà trong lòng của anh ấy lại không có cô. Cô nên tranh thủ hiện tại còn trẻ, nhanh chóng đi tìm người đàn ông mà cô thích đi.”

Diệp Ninh đã hiểu: “Cô khuyên tôi ly hôn với Cố Phong hả?”

Vẻ mặt Lý Kim Phượng hơi cứng lại, nhưng mà sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

“Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi.”

“Chắc đây không phải là ý của Cố Phong đâu đúng không?”

Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng điệu Diệp Ninh nói ra lại là khẳng định.

Dù sao thì cô cũng đã đồng ý với Cố Phong là sẽ ly hôn rồi, Cố Phong không có lý do gì để tìm người khác đến thuyết phục cô cả.

Lý Kim Phượng cười gượng vài tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Được, tôi biết rồi.” Diệp Ninh nói xong, bưng mâm đi lướt qua người Lý Kim Phượng.

Lý Kim Phượng hơi há mồm, lại há mồm, rõ ràng còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà một chữ cũng không nói ra được.

Cho nên rốt cuộc là cô đã đồng ý hay là không đồng ý.

Chờ Diệp Ninh lên lầu hai, bóng dáng Vương Hinh Tuyết lập tức xuất hiện trước mặt Lý Kim Phượng.

“Chị dâu, thế nào rồi?”

Vẻ mặt Lý Kim Phượng có hơi phức tạp, đầu tiên là lắc đầu, sao đó lại gật đầu.

Vương Hinh Tuyết không thể hiểu được hỏi: “Con nhỏ mập đó đồng ý ly hôn rồi hả?”

Lý Kim Phượng: “Không.”

Mặt Vương Hinh Tuyết lập tức xụ xuống.

TBC

“Nhưng mà cô ta cũng không la làng, còn nói là đã biết rồi.” Lý Kim Phượng giống như đang suy nghĩ gì đó, Diệp Ninh của hiện tại còn khó đoán hơn trước kia quá nhiều.

“Đã biết là có ý gì chứ? Chị dâu chị cũng thật là, sao có chút chuyện như thế cũng làm không xong vậy?” Vương Hinh Tuyết mấy kiên nhẫn oán trách.

Lý Kim Phượng thu hồi suy nghĩ, sau đó nhíu mày.

“Hinh Tuyết, em đang trách chị hả?”

Nếu không phải mới sáng sớm cô gái này chạy đến tìm cô ta, bảo cô ta nhất định phải đi tìm Diệp Ninh nói chuyện thì cô ta cũng không rảnh rỗi xía vào chuyện này.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 44: Chương 44



Lúc này Vương Hinh Tuyết mới nhận ra giọng điệu của cô ta không được tốt lắm: “Em không có ý đó, chỉ là cảm thấy có phải chị bị Diệp Ninh chơi rồi không?”

Tuy ngoài miệng giải thích như thế, nhưng trong lòng lại rất bực bội.

Hôm qua cô ta cố ý xúi giục Sầm Lan đi trút giận cho cô ta, không ngờ cuối cùng lại bị Trịnh Thư Vân phá hủy, giận đến suốt đêm ngủ không ngon, cho nên sáng sớm hôm nay mới chạy đi tìm Lý Kim Phượng thích lo chuyện bao đồng.

Cô ta vốn nghĩ cho dù Lý Kim Phượng không thuyết phục được Diệp Ninh thì chắc chắn cũng sẽ chọc giận Diệp Ninh, hai người cãi nhau một trận, sau đó Cố Phong ở bộ đội sẽ biết được, càng ghét Diệp Ninh hơn.

Nhưng kết quả lại không đúng như mong muốn.

Lý Kim Phượng cũng không phải người ngu: “Con người Diệp Ninh không có nhiều mưu kế đến thế.”

Hai hàng lông mày của Vương Hinh Tuyết nhíu lại, tạo ra một chữ xuyên (川) hỏi: “Chị dâu, chị nói thế là có ý gì? Em cũng chỉ là muốn tốt cho liên trưởng Cố mà thôi, mỗi ngày Diệp Ninh ở trong đại viện kiếm chuyện, không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của liên trưởng Cố, hơn nữa cũng không tốt cho tất cả mọi người trong đại viện.”

Lý Kim Phượng nhìn cô ta với ánh mắt đầy thâm ý: “Chị dâu biết em có ý đồ riêng. Nhưng mà cho dù liên trưởng Cố thật sự ly hôn với Diệp Ninh thì mọi chuyện cũng chưa chắc sẽ được như em đã tưởng tượng.”

Cô ta không nói rõ, nhưng cũng coi như đủ để nhắc nhở Vương Hinh Tuyết rồi.

Mặt Vương Hinh Tuyết lập tức đỏ bừng: “Em không có nghĩ cái gì hết.”

Cô ta khẩu thị tâm phi mà phủ nhận.

“Dù sao mọi người đều rất ghét Diệp Ninh, ước gì cô ta nhanh chóng cút khỏi đại viện!”

Lý Kim Phượng cũng không có ý kiến gì về lời này, Diệp Ninh thật sự làm ra quá nhiều chuyện mất mặt, đến cả Chu Thế Thành cũng từng nhắc đến rất nhiều lần với cô ta, bảo cô ta nghĩ cách khuyên Diệp Ninh ly hôn với Cố Phong.

Đương sự Diệp Ninh hoàn toàn không biết gì về cuộc trò chuyện của hai người, cô ăn sáng xong lập tức xuống lầu đi đến đoàn văn công

Đến trước cửa đội nhạc khí, cô nghe được tiếng trò chuyện vui vẻ ở bên trong, đẩy cửa đi vào.

Trước kia chỉ cần cô xuất hiện, cho dù bầu không khí đang như thế nào thì cũng sẽ lập tức đột nhiên im bặt, sau đó tất cả mọi người sẽ xì xầm to nhỏ về cô, nhưng mà hôm nay sau khi cô đi vào, mọi người hoàn toàn không có bất cứ phản ứng dị thường nào, tiếp tục nói nói cười cười.

“Cô đến rồi.” Không ngờ Trịnh Thư Vân còn chủ động chào hỏi với cô, tuy rằng vẻ mặt của cô ta vẫn không mấy thân thiện.

Diệp Ninh khẽ “Ừ” một tiếng, coi như đáp lời.

Trịnh Thư Vân tiếp tục nói: “Báo cho cô biết một chuyện, ba ngày sau ca khúc mới mà đội nhạc khí chúng ta mới tập luyện sẽ chính thức biểu diễn, cô phải chuẩn bị tâm lý trước, đừng có đến lúc đó leo lên sân khấu rồi lại căng thẳng đến mức không nhớ được gì.”

Diệp Ninh vừa định nói là đã biết, bên cạnh lại có một cô gái cười tươi rói nói với cô: “Diệp Ninh, cô đừng căng thẳng, cứ như ngày hôm qua là được.”

Diệp Ninh lại định trả lời là cô sẽ không căng thẳng, nhưng mà lại có một cô khác gia nhập vào câu chuyện.

“Diệp Ninh, cô đừng có nghe lời Mạn Mạn, lần đầu tiên Mạn Mạn lên sân khấu, tay còn run như cầy sấy ấy chứ.”

“Tôi làm gì đến mức như cô nói chứ, với lại không phải cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành buổi biểu diễn sao!” Lý Mạn Mạn hùng hồn cãi lại.

“Hì hì. Đúng là đã hoàn thành buổi biểu diễn, chỉ có điều ở giữa lại sai mất vài nốt.”

Mọi người tôi một câu cô một câu, càng nói càng náo nhiệt, bầu không khí cũng vô cùng vui vẻ.

Diệp Ninh nhìn mấy gương mặt mỉm cười ở xung quanh, cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Cô cũng không ngờ là cô sẽ dung nhập vào đội nhạc khí nhanh đến thế.

Lúc này giọng nói của Trịnh Thư Vân lại vang lên: “Nếu cô cảm thấy bất an thì trong ba ngày này phải luyện tập chăm chỉ vào, tôi ghét nhất người không chuyên nghiệp trên sân khấu.”

Diệp Ninh chỉ cho cô ta một nụ cười nhàn nhạt: “Yên tâm đi, chuyện cô lo lắng sẽ không xảy ra!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 45: Chương 45



Chiều tối, Diệp Ninh lại đi đến phòng ca múa lần nữa.

Cô vừa đến là lập tức có nhân viên phục vụ dẫn cô đến một căn phòng ở hậu trường.

Phòng này nếu so với căn phòng của Mục Văn Hạo ngày hôm qua thì hiệu quả cách âm thua xa rất nhiều, tiếng ca múa và tiếng đám đông hưng phấn huýt sáo cô đều có thể nghe được rõ ràng.

Diệp Ninh vô cùng có kiên nhẫn chờ đợi.

Mặc dù không nhìn thấy được tình hình ở bên ngoài, nhưng mà cô vẫn biết rõ Đường Uyển Như lên sân khấu.

Hơn nữa bài Đường Uyển Như hát vẫn là bài hát ngày hôm qua, nhưng mà phản ứng ở hiện trường vẫn nồng nhiệt như cũ.

Đường Uyển Như biểu diễn xong, khoảng hơn hai mươi phút sau, bên ngoài phòng cuối cùng cũng có tiếng động.

Sau đó, cửa mở ra.

Một tên vệ sĩ dẫn đầu đi vào, Đường Uyển Như theo sát ở phía sau.

Diệp Ninh đứng lên, nhìn về phía Đường Uyển Như.

Khác với kiểu trang điểm đậm, quần áo hoa lệ như lúc lên sân khấu, hiện tại Đường Uyển Như mặc một bộ sườn xám màu xanh biếc, mặt chỉ trang điểm nhạt, tuy thiếu đi một ít xinh đẹp nhưng lại càng trong sáng và có khí chất hơn.

Hơn nữa Diệp Ninh cũng mới phát hiện cô gái đứng trước mặt cô trông cũng chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi.

“Cô chính là người soạn nhạc mà Văn Hạo nói?”

Giọng nói của Đường Uyển Như vừa mềm mại lại trong trẻo, cho dù chỉ là một câu hỏi bình thường cũng làm người nghe cảm thấy xương cốt đều mềm nhũn.

Nhưng mà ánh mắt cô ấy nhìn về phía Diệp Ninh lại tràn ngập nghi ngờ.

Rõ ràng là không ngờ rằng người mà các vệ sĩ nhắc đến lại mập mạp béo ú như thế này.

Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, đồng thời cũng để ý đến Văn Hạo mà cô ấy nói đến, chắc đó chính là ông chủ ở nơi này mà cô mới gặp được ngày hôm qua.

Chỉ thông qua một xưng hô là có thể nhận ra mối quan hệ của hai người cũng rất thân thiết.

“Xin chào cô Đường, tôi là Diệp Ninh, là một người soạn nhạc.”

Cô chủ động giới thiệu bản thân, hơn nữa còn lễ phép vươn tay phải ra.

Đường Uyển Như chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, sau đó lập tức ngồi xuống ghế.

Gương mặt Diệp Ninh không hề thay đổi, vô cùng bình tĩnh thu tay lại.

“Thời gian của tôi có hạn, cho cô năm phút.”

Ngay từ đầu, Đường Uyển Như đã thể hiện thái độ không coi ai ra gì, còn quá đáng hơn của Mục Văn Hạo.

Người đàn ông Mục Văn Hạo kia rất đáng sợ, giống như chỉ cần nói một câu không vừa ý anh ta là sẽ lăng trì xử tử người khác ngay.

Tuy rằng chỉ mới giao tiếp hai câu, Diệp Ninh cũng đã hiểu được đại khái tính cách của cô gái này.

Muốn học được một bài hát, đừng nói là năm phút, nếu thiên phú không đủ, chỉ sợ mất năm tiếng đồng hồ cũng không học được.

Nhưng mà Diệp Ninh cũng không rối rắm chuyện này, bởi vì cô nhất định phải lấy được số tiền soạn nhạc này.

“Được, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi.”

...

“Ông chủ, cô Đường vừa mới đi qua đó.”

Đường Uyển Như vừa mới đi vào, lập tức có người chạy đến báo cáo với Mục Văn Hạo.

Ánh mắt Mục Văn Hạo hơi lóe lên, anh ta hiểu biết tính tình của Đường Uyển Như nhất, nếu cái cô Diệp Ninh kia muốn kiếm tiền của anh ta thì còn phải xem xem bài hát kia có thể làm Đường Uyển Như hài lòng hay không.

Suy nghĩ này còn chưa kịp thu hồi, bên ngoài đã lập tức vang lên tiếng nói vội vàng của Đường Uyển Như.

“Văn Hạo, anh có ở bên trong không?”

Mục Văn Hạo buông tài liệu trong tay xuống, chủ động ra hiệu với vệ sĩ đang đứng thẳng cách đó không xa.

Cửa văn phòng vừa mới được mở ra, Đường Uyển Như đã hấp tập chạy vào.

Mục Văn Hạo nhìn thấy cô ấy, gương mặt có phần đáng sợ kia lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

TBC

Mọi chuyện kết thúc còn nhanh hơn trong tưởng tượng của anh ta, Đường Uyển Như đến đây, vậy có nghĩa là Diệp Ninh đã thất bại.

Nhưng mà câu nói tiếp theo Đường Uyển Như nói ra lại làm anh ta lộ ra chút kinh ngạc.

“Văn Hạo, em cực kỳ thích bài hát kia!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 46: Chương 46



Mục Văn Hạo hơi sửng sốt, anh ta có thể nhận ra Đường Uyển Như thật sự rất vui vẻ.

“Em nghe bài hát kia rồi sao?”

“Đúng vậy, em muốn hát bài hát kia!”

Đường Uyển Như trả lời vô cùng dứt khoát, gương mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Ánh mắt lạnh nhạt của Mục Văn Hạo nhìn lướt qua cô ấy, lại nhìn về phía Diệp Ninh đã xuất hiện ở cửa văn phòng.

Xem ra người phụ nữ này cũng có chút tài năng đó.

“Để cô ta đi vào.”

Nghe được mệnh lệnh của anh ta, vệ sĩ mới ra hiệu cho Diệp Ninh đi vào văn phòng.

Diệp Ninh vẫn cứ giống như ngày hôm qua, thấy Đường Uyển Như thích cũng vẫn giữ được nét bình tĩnh.

Mục Văn Hạo mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một xấp tiền mặt, vô cùng hào sảng mà quăng lên bàn.

“Nếu Uyển Như thích, vậy tôi mua ca khúc của cô.”

Diệp Ninh trực tiếp ngó lơ Đường Uyển Như đã leo lên đùi Mục Văn Hạo ngồi, mặc kệ bọn họ có quan hệ như thế nào, chuyện này đều không liên quan gì đến cô.

“Cảm ơn ông chủ Mục.”

Cô không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt nói lời cảm ơn, sau đó mới bước lên cầm lấy tiền.

Không cần đến, ba trăm đồng, sẽ không thiếu đồng nào.

“Không cần ký hợp đồng, chắc là cô cũng biết tính cách của tôi.” Mục Văn Hạo lạnh nhạt nhắc nhở, không ký hợp đồng là vì cảm thấy chút chuyện nhỏ này không xứng làm anh ta lãng phí bút mực.

Sau khi nói xong, anh ta lại dời lực chú ý về phía Đường Uyển Như, cưng chiều nói: “Nếu em thích thì anh lập tức sắp xếp nhân viên nhanh chóng phối hợp biểu diễn với em.”

“Em biết ngay là anh tốt với em nhất mà.” Đường Uyển Như vô cùng hạnh phúc, hôn mạnh lên gương mặt của Mục Văn Hạo, giống như hoàn toàn không thèm để ý đến vết sẹo xấu xí trên mặt người đàn ông này.

TBC

Diệp Ninh vẫn bình tĩnh nhìn cảnh này, sau đó lại cùng Đường Uyển Như quay về văn phòng lúc trước.

Chờ ra khỏi phòng ca múa thì cũng đã lại là đêm hôm khuya khoắt.

Nhưng mà lần này là Đường Uyển Như đích thân đưa cô ra ngoài.

Tuy rằng Đường Uyển Như vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng mà khi nói chuyện với Diệp Ninh cũng đã bình thường hơn nhiều.

“Nếu sau này cô lại có ca khúc nào hay, tất cả đều mang đến cho tôi.”

Những lời này thay vì nói là thỉnh cầu thì nó càng giống mệnh lệnh hơn.

Ra lệnh một cách vô cùng đương nhiên.

Diệp Ninh không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

“Nếu có ca khúc nào thích hợp với cô Đường, tôi sẽ nhớ rõ.”

Trong từ điển của Đường Uyển Như không có hai chữ từ chối, cho dù Diệp Ninh trả lời như thế nào thì đối với cô ấy cũng đều giống nhau thôi.”

“Tôi gọi tài xế chở cô về.”

“Không cần, nhà của tôi cách nơi này không xa.”

Diệp Ninh từ chối ý tốt của đối phương, chào tạm biệt rời đi.

Phòng ca múa rồng rắn hỗn tạp, con người Mục Văn Hạo lại có tính cách thất thường khó đoán, không phải người cô có thể khống chế làm quen, cho nên sau này cô cũng không có ý định sẽ lại tiếp xúc hay có dính líu gì đến bọn họ nữa.

Đường Uyển Như không quay về ngay, mà lại nhìn theo bóng dáng Diệp Ninh rời đi.

“Cô chủ, cô đối xử với cô ta tốt thật đó.”

Vệ sĩ đứng bên cạnh cũng là cấp dưới đắc lực của cô ấy, không nhịn được cảm thán.

Đường Uyển Như không hề để ý thu hồi ánh mắt, sau đó cười mỉa.

“Sao tôi có thể để người như thế vào mắt chứ, chẳng qua chỉ là còn có chút tác dụng mà thôi.”

Trong giọng nói tràn ngập ghét bỏ và khinh thường.

Vệ sĩ vội vàng rũ mắt, nhưng mà như thế này mới là cô chủ.

Sáng sớm hôm sau Diệp Ninh lập tức chạy đến bưu cục, gửi năm trăm đồng tiền về nhà Cố Phong.

Gửi tiền xong cô còn cố ý gọi điện thoại về thôn dưới quê của Cố Phong, nhờ thôn trưởng chuyển lời báo cho mẹ Cố Phong biết tiền đã gửi về, cứ yên tâm chữa bệnh cho cha Cố.

Cúp điện thoại, cô lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Đây cũng coi như là chuyện cuối cùng cô làm cho nhà họ Cố, chờ Cố Phong bận rộn xong, cô nhất định phải nhanh chóng ly hôn với anh mới được.

Sau này hai người bọn họ ai đi đường nấy.

Nhưng mà chuyện bán ca khúc lần này lại mang đến cho cô một ý tưởng mới, trở thành một người soạn nhạc sẽ vừa có tiền vừa có tiếng, hình như đây cũng là một sự lựa chọn không tệ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 47: Chương 47



Ba ngày tiếp theo đó, Diệp Ninh đều ở đoàn văn công tích cực phối hợp luyện tập với đội nhạc khí.

Càng ngày càng có nhiều người nghe được tiếng đàn dương cầm của cô, những âm thanh nghi ngờ cô lúc trước cũng dần dần nhỏ đi.

Cho dù cô có phải là thông qua quan hệ mới được tuyển chọn hay không thì cô cũng đều có thực lực để ở lại nơi này.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, lập tức đến ngày ca khúc mới luyện tập lên sân khấu biểu diễn lần đầu tiên.

Cô là người đàn dương cầm, đương nhiên là phải xuất hiện ở vị trí quan trọng nhất trên sân khấu, nhưng mà hình tượng của Diệp Ninh thật sự quá “đặc sắc”, vì tránh cho người xem chú ý và khó chịu, Từ Minh Vũ cố ý sắp xếp lại vị trí đứng của toàn bộ đội nhạc khí.

Bày đàn dương cầm ở một góc trái bên dưới của sân khấu, hơn nữa còn báo trước với người điều chỉnh ánh đèn, đến lúc đó cố gắng đừng chiếu đèn quá sáng vào góc bên trái, như thế có thể hạ thấp sự chú ý của người xem, không cho bọn họ để ý đến Diệp Ninh nhiều nhất có thể.

Diệp Ninh hoàn toàn không có dị nghị gì về cách sắp xếp này.

Cô bày ra thực lực diễn tấu đàn dương cầm cũng không phải là vì chính cô.

“Diệp Ninh, đây là quần áo cố ý đặt làm riêng cho cô, cô mau đi thay đi, sau đó đi đến bên này trang điểm.”

Diệp Ninh nghe Từ Minh Vũ nói là còn phải trang điểm, khóe miệng hơi co giật.

Tuy rằng là con gái, ai cũng thích đẹp, nhưng mà cái mặt này của cô mà đi trang điểm chỉ sợ sẽ bị người ta trêu chọc, huống chi vị trí của cô cũng đã sắp xếp xong rồi, cũng sẽ không có ai nhìn thấy rõ mặt của cô.

Nhưng quần áo vẫn phải thay, lần này đội nhạc khí lên sân khấu biểu diễn đều mặc trang phục đoàn của đoàn văn công, trước kia bởi vì cô quá béo, không có số đo thích hợp nên chỉ có thể mặc quần áo của cô.

Diệp Ninh nhanh chóng đi vào phòng thay đổi, một lúc sau lại đi ra.

Mấy cô gái khác mặc trang phục đoàn vào đều sẽ có khí chất xuất chúng, eo thon chân dài, mà cô thì cái bụng tròn trại làm quần áo căng phồng, đến cả thắt lưng đeo bên ngoài cũng là vừa khít.

Thay quần áo xong, đứng ở giữa mọi người, cô vẫn cứ là người bắt mắt nhất.

Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô như thế, cố nhịn cười, nghĩ một đằng nói một nẻo khen: “Cũng đẹp đó.”

Diệp Ninh đương nhiên tự biết là đẹp hay xấu.

“Được rồi, mau đi trang điểm đi.” Trịnh Thư Vân thúc giục cô, muốn dời lực chú ý của cô đi.

Diệp Ninh quan sát Trịnh Thư Vân đã trang điểm xong, da trắng xinh đẹp, môi hồng răng trắng.

“Tôi không cần trang điểm đâu.”

Thợ trang điểm cũng gọi cô đến, cười nói: “Đừng lo lắng, kỹ thuật trang điểm của tôi cũng không tệ lắm.”

“Thầy à, không phải tôi sợ kỹ thuật của thầy không được, mà là tôi cảm thấy tôi không cần mấy thứ này.”

Diệp Ninh ăn ngay nói thật, cô quá hiểu biết về tình hình của mình.

“Nhưng mà...”

“Tôi thoa chút son môi là được rồi.”

Thợ trang điểm còn định tiếp tục thuyết phục cô, Diệp Ninh đã cầm son môi trên bàn trang điểm, thoa tượng trưng một chút cho có.

Thấy cô không thích đến thế, mọi người cũng không khuyên nữa.

“Đã chuẩn bị xong hết chứ? Sắp đến lượt chúng ta lên sân khấu rồi.”

Từ Minh Vũ luôn để ý đến tình hình trên sân khấu, quay về hậu trường nhắc nhở mọi người.

Trịnh Thư Vân dẫn đầu nói: “Chuẩn bị xong rồi.”

“Diệp Ninh, cô thì sao?” Từ Minh Vũ không yên tâm, xác định tình hình của Diệp Ninh.

Toàn bộ đội nhạc khí đều có kinh nghiệm lên sân khấu, chỉ có một mình Diệp Ninh là người mới, hơn nữa thời gian luyện tập còn rất ngắn.

Hơn nữa đoạn diễn tấu dương cầm của Diệp Ninh cũng là đoạn quan trọng nhất, lần này có rất nhiều lãnh đạo đến, thật sự không thể xảy ra bất cứ sơ sót nào.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Từ Minh Vũ, Diệp Ninh nói: “Không thành vấn đề.”

TBC

Từ Minh Vũ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, cũng cảm thấy thả lỏng đi một ít.

Tất cả mọi người của đội nhạc khí đi theo sự dẫn dắt của Trịnh Thư Vân, đến trước cửa sân khấu chờ đợi, hiện tại trên sân khấu đang là đội ca hát biểu diễn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 48: Chương 48



Diệp Ninh nhìn xuyên qua đám đông.

Đội ca hát có khoảng hai mươi người, nhìn thoáng qua chỉ thấy đội ngũ vô cùng ngay ngắn, không chỉ tuổi tác chiều cao vóc dáng đều na ná như nhau, từng gương mặt cũng tràn ngập cảm giác thanh xuân.

Vương Hinh Tuyết đứng ở vị trí trung tâm nhất, cực kỳ bắt mắt.

Cô ta vốn dĩ cũng rất xinh đẹp, dùng người đẹp hát hay để miêu tả cô ta là thích hợp nhất.

Diệp Ninh nghe ra tiếng hát của cô ta cũng coi như tạm được, nếu không cũng không thể nào trở thành người hát chính củ đội ca hát. Nhưng mà điều kiện tiếng nói của cô mà nếu mà so với Đường Uyển Như thì còn thua rất xa, phong cách trình diễn và quản lý biểu tình có vẻ còn rất non tay.

Diệp Ninh lại nhìn thoáng qua thính phòng bên dưới sân khấu.

Đại sảnh có sức chứa hai ba trăm người đã chật ních không còn chỗ ngồi, một đám người vô cùng có khí thế ngồi ở mấy dãy ghế đầu tiên.

TBC

Tuy rằng những người này đều chỉ mặc quân trang bình thường, nhưng bọn họ ngồi ở đó, thỉnh thoảng lộ ra một chút khí thế sát phạt cũng đủ để chứng minh thân phận của bọn họ.

Không bao lâu sau đã đến phân đoạn hợp xướng, bầu không khí trên sân khấu cũng dâng trào đến mức cao nhất.

Tiếng ca đinh tai nhức óc tràn ngập sức mạnh.

Cảm xúc của Diệp Ninh cũng bị kéo theo, đắm chìm ở bên trong.

Tiếng hát kết thúc, tất cả mọi người trên sân khấu cúi chào cảm ơn, nhận lấy một tràn pháo tay.

Buổi biểu diễn của đội ca hát kết thúc hoàn mỹ.

Trong tiếng vỗ tay đó, mấy người kia đi về phía đám Diệp Ninh bọn họ.

Vương Hinh Tuyết là người hát chính thì lại càng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, lưng ưỡn đến thẳng tắp.

Sau khi xuống sân khấu, cô ta còn cố ý nhìn về phía Diệp Ninh đang đứng trong đám đông, lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Con nhỏ mập này đã tận mắt nhìn thấy phong thái của cô ta, chắc cũng đã biết tự ti, biết được hai người bọn họ chênh lệch lớn đến cỡ nào rồi.

Diệp Ninh còn chưa có phản ứng gì thì Lý Mạn Mạn cũng đã ngứa mắt cái dáng vẻ của Vương Hinh Tuyết.

“Chảnh chọe cái gì chứ, lát nữa chúng ta sẽ biểu diễn càng tốt hơn.”

Lúc cô ấy nói những lời này cũng không có ý định nhỏ giọng, không ít người trong đội ca hát đều nghe thấy.

“Hi vọng người nào đó sẽ không mắc lỗi ở thời khắc quan trọng.” Vương Hinh Tuyết nói mỉa đáp trả, người nào đó là ai thì không cần hỏi cũng biết.

Từng đôi mắt chế nhạo đều nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh nghiêm túc hỏi lại: “Tôi có làm hỏng chuyện hay không thì có liên quan gì đến cô chứ?”

Hơi thở của Vương Hinh Tuyết hơi cứng lại, vẻ hưng phấn lập tức có vết nứt.

“Chỉ cần cô còn là một thành viên của đoàn văn công, cô biểu diễn thất bại thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của đoàn văn công, vậy thì có liên quan đến tôi!”

Diệp Ninh không giận, ngược lại còn mỉm cười nói: “Nghe cô nói thế tôi cứ tưởng cô là đoàn trưởng chứ không phải thành viên trong đội ca hát đó. Lo chuyện bao đồng.”

Cô vốn dĩ đã được gắn mác là người đàn bà đanh đá rồi, hiện tại cho dù nói chuyện th* t*c một chút cũng là chuyện đương nhiên thôi.”

“Sao cô lại mắng người khác chứ?” Vương Hinh Tuyết giận đến toàn thân phát run.

Đừng nói là Vương Hinh Tuyết không ngờ, đến cả những người khác cũng như thế, ai nấy đều kinh ngạc nhìn cô, sao cô lại có thể nói ra những câu nói th* t*c như thế chứ?

Diệp Ninh vẫn rất bình tĩnh nói: “Rõ ràng cô là người khiêu khích trước, nếu tôi nhường nhịn, chẳng phải cô sẽ cho rằng tôi là người hiền lành dễ ăn h.i.ế.p sao?”

Nói xong câu cuối cùng, âm cuối hơi giơ lên, ngạo nghễ nhìn lướt qua mấy người đội ca hát.

Những lời này không phải chỉ nói cho một mình Vương Hinh Tuyết nghe, mà là cho tất cả mọi người.

Cô muốn dừng chân ở đoàn văn công, lúc nên ra tay đương nhiên sẽ ra tay.

Vương Hinh Tuyết thật sự không ngờ cô lại đột nhiên nổi điện, nhưng mà nghĩ nghĩ nhớ đến gì đó, đáy mắt chợt lóe lên chút ánh sáng, muốn hoàn toàn chọc giận Diệp Ninh.

“Tôi cũng không nói sai mà, cô chính là một cục cứt chuột, sớm muộn gì cũng sẽ phá hư danh tiếng của đoàn văn công!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 49: Chương 49



Hiện tại bên ngoài toàn là các lãnh đạo, chỉ cần Diệp Ninh quậy lên giống như lúc trước, đoàn văn công sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho cô.

Vương Hinh Tuyết tính toán dữ lắm, thậm chí đã có chút sốt ruột.

TBC

“Vương Hinh Tuyết, cô đừng có quá đáng.” Trịnh Thư Vân từ nãy đến giờ vẫn không nói gì đột nhiên xụ mặt quát lớn

Vương Hinh Tuyết vẫn có chút kiêng dè với Trịnh Thư Vân, nhưng mà cô ta không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này.

“Diệp Ninh, cô có giỏi thì đừng có kêu người khác bảo vệ, cô có dám thừa nhận cô là một cục cứt chuột không hả? Nếu tôi là cô thì tôi đã đi soi gương, nhận rõ rằng bản thân là cái thứ gì!”

Cô ta càng thêm chanh chua k*ch th*ch Diệp Ninh.

Người của đội nhạc khí đều nghe không nổi nữa, vừa định tập thể cãi nhau với Vương Hinh Tuyết, Diệp Ninh lại giành trước một bước nói: “Vương Hinh Tuyết, cô định chọc giận chúng tôi, làm chúng tôi biểu diễn thất bại sao?”

Một câu nói vô cùng đơn giản lập tức làm không khí giương cung bạt kiếm yên tĩnh lại, kéo chuông cảnh báo cho tất cả mọi người.

Đúng vậy, hiện tại vẫn còn đang trong buổi biểu diễn, lỡ như bị lãnh đạo ở bên ngoài nhìn thấy, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

Diệp Ninh cong môi, nhìn gương mặt Vương Hinh Tuyết thay đổi kịch liệt, không nhanh không chậm phun ra bốn chữ: “Đừng có nằm mơ.”

Chút kỹ xảo nhỏ nhặt này, nếu như cô không nhận ra thì mới là đuôi mù thật đó.

Trịnh Thư Vân lập tức phản ứng lại, mặt mày âm u: “Vương Hinh Tuyết, cô thật sự quá độc ác, tôi thấy cô mới là người muốn phá hư danh dự của đoàn văn công thì có đúng không?”

Tất cả mọi người trong đội nhạc khí đều tức giận trừng mắt nhìn Vương Hinh Tuyết.

Ngực Vương Hinh Tuyết phập phồng kịch liệt, nghĩ kiểu gì cũng không ngờ rằng Diệp Ninh lại phản ứng nhanh như thế.

Hiện tại cô ta ngược lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

“Tôi không nghĩ như thế!”

Cô ta kiên quyết không thừa nhận.

Diệp Ninh cười lạnh, chủ động kết thúc trò khôi hài này.

“Mọi người đều bình tĩnh lại đi, sắp sửa lên sân khấu rồi, đừng để những người không liên quan ảnh hưởng đến cảm xúc của chung ta.”

Sân khấu đã chuẩn bị sẵn sàng, Từ Minh Vũ cũng nhanh chóng đi đến.

“Lên sân khấu đi.”

Đội nhạc khí không thèm nhìn Vương Hinh Tuyết thêm cái nào, lập tức đi lướt qua người cô ta.

Diệp Ninh nói rất đúng, không cần phải lãng phí công sức và tinh thần vào những người không liên quan.

Vương Hinh Tuyết chỉ cảm thấy mặt nóng rát như sắp thiêu cháy, ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

Người của đội ca hát hai mắt nhìn nhau, sắc mặt của ai nấy đều cực kỳ khó coi.

Trong mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bọn họ bị người của dàn nhạc cười nhạo như thế.

Từ Minh Vũ đứng ở cửa sân khấu căng thẳng nhìn Trịnh Thư Vân dẫn đầu đi lên sân khấu, đồng thời cũng ý thức được cảm xúc của mấy người bọn họ không được đúng lắm.

Anh ta cũng không biết lúc nãy đã xảy ra chuyện gì, cũng không có hơi sức đi tìm hiểu, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Diệp Ninh.

Buổi biểu diễn lần này có thể thành công hay không, tất cả đều phải nhìn xem biểu hiện của Diệp Ninh.

Diệp Ninh là người cuối cùng lên sân khấu, cho dù đang đứng ở vùng tối của ánh đèn thì trong lòng vẫn không khống chế được cảm giác căng thẳng.

Đây cũng là buổi biển diễn dương cầm đầu tiên trong đời của cô.

Mấy trăm đôi mắt bên dưới sân khấu đều đang nhìn, nhưng mà phần lớn tiêu điểm đều đổ dồn vào mấy người Trịnh Thư Vân sặc sỡ lóa mắt kia.

Diệp Ninh nhanh chóng ngồi xuống trước đàn dương cầm.

Từ Minh Vũ ở dưới sân khấu, trái tim đã nhảy lên đến cổ họng, những người trong đội ca hát cũng đang nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Bọn họ ước gì dàn nhạc sẽ diễn tấu sai lầm.

Không biết từ lúc nào Lý Kiến Hoa đã đi đến bên cạnh Từ Minh Vũ.

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh căng thẳng như thế đó, là bởi vì cái cô Diệp Ninh kia đúng không?”

Anh ấy vừa mới hỏi xong, dàn nhạc đã bắt đầu diễn tấu.
 
Back
Top Bottom