Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 30: Chương 30



Nguyên chủ Diệp Ninh tuổi tác mặc dù phù hợp, nhưng trình độ văn hóa chỉ ở mức tiểu học thì tuyệt đối không đủ. Nhưng mà ban đầu để cô tới, cũng chỉ là bởi vì sắp xếp công việc công nhân vệ sinh, cho nên hiện tại cô tuyệt đối xem như trúng tuyển suất đặc biệt.

Mà cô từ nhỏ đến lớn luôn mơ mộng sẽ được tham gia quân đội, mặc dù chỉ là đoàn văn công ở quân khu nhưng cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện rồi đi.

Từ Minh Vũ nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình.

Lần này đoàn văn công thông báo tuyển dụng vô cùng nghiêm ngặt, nếu cô gái này có thể được đoàn trưởng tán thành thì khẳng định là phải có thực lực.

"Được. Vậy chúng ta chào mừng thành viên mới, đồng chí Diệp Ninh."

Nói xong chủ động vỗ tay đầu tiên tỏ vẻ chào đón Diệp Ninh.

Nhưng mà trừ anh ta ra, rốt cuộc không tìm ra được người thứ hai có cùng suy nghĩ.

Vẻ mặt Từ Minh Vũ lúng túng, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua cánh tay bị thương của Diệp Ninh.

"Cô bị thương hả?"

Diệp Ninh điềm nhiên như không có việc gì, nói: "Lúc tới không cẩn thận bị xước."

Từ Minh Vũ nhìn thấy một mảnh m.á.u thịt be bét kia, biết chắc không phải đơn giản như những gì cô nói. Nhưng cô từ đầu tới đuôi đều biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, sự nhẫn nại này đã hơn người bình thường rồi.

"Trước tiên tôi dẫn cô đến phòng y tế xử lý vết thương một chút. Mọi người đều tiếp tục huấn luyện đi."

Diệp Ninh không nghĩ tới lòng dạ Từ Minh Vũ cũng không tệ lắm, cô cũng không có từ chối.

Bọn họ chân trước vừa mới đi ra khỏi, trong sảnh nháy mắt liền sôi trào.

Không chỉ có đội nhạc khí bên này, toàn bộ đoàn văn công đều biết chuyện tuyển một thành viên hình tượng cực tệ vào, trong lúc nhất thời nghị luận không ngừng.

"Tôi biết Diệp Ninh này, cô ta là cô vợ trẻ mà liên trưởng Cố vừa cưới không bao lâu, đến bên này cũng mới hơn hai tháng. Người phụ nữ này gian xảo lại lười biếng, hơn nữa còn điêu ngoa ghê gớm. Người trong đại viện gia thuộc đều chán ghét nàng."

"Vậy trong đoàn sao lại tuyển người như cô ta chứ?"

"Nghe nói cô ta vì tiến vào đoàn văn công mà muốn c.h.ế.t muốn sống, là đi quan hệ mới vào được."

Trong mấy lời đồn đại nhảm nhí này Vương Hinh Tuyết là người nói nhiều nhất, cũng là người hăng hái nhất. Cô ta cũng là vừa mới biết Diệp Ninh vậy mà thật sự được tuyển vào, mặc dù bọn họ không chung một đội, nhưng cô ta cũng không có cách nào tiếp nhận kết quả như vậy.

Nửa ngày ngắn ngủi, Diệp Ninh liền bị người trong đoàn văn công nhận định thành con ông cháu cha không từ thủ đoạn.

Cho nên khi Diệp Ninh đã xử lý xong vết thương cùng Từ Minh Vũ trở về, thái độ của đám người trong đội nhạc khí đối với Diệp Ninh tất cả đều là bài xích.

"Đội trưởng Từ, thật sự không phải chúng tôi làm khó người mới, bên ngoài bây giờ đều đang đồn đội nhạc khí chúng ta chuyên nhận con ông cháu cha, tôi cảm thấy vẫn cần phải để vị đồng ý Diệp Ninh này thể hiện một chút năng lực."

TBC

Diệp Ninh nhìn về phía cô gái nói chuyện, vẫn là cô nàng đã châm chọc cô trước đó.

Xem ra cô gái này chính là kẻ dẫn đầu trong đám người này.

Từ Minh Vũ nhíu mày thành bánh quai chèo, "Trịnh Thư Vân, sao cô có thể nói như vậy chứ? Diệp Ninh là đoàn trưởng tự mình tuyển chọn vào, không tồn tại những vấn đề mà bên ngoài nói đâu. Huống hồ Diệp Ninh bị thương, phòng y tế có dặn dò mấy ngày gần đây cố gắng không sử dụng cánh tay trái."

Làm đội trưởng, anh ta từ trước đến nay là người vô cùng công bằng với công việc và con người.

Trịnh Thư Vân liếc nhìn cánh tay đang băng bó của Diệp Ninh, vẻ chất vấn trên mặt càng sâu đậm.

"Tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, ai biết có phải cô ta cố ý hay không?"

Từ Minh Vũ biết rõ tính tình của những đội viên này, đặc biệt là Trịnh Thư Vân này tuyệt đối là kẻ trong mắt không chứa được hạt cát, nhưng mà bây giờ Diệp Ninh bị thương cũng là thật.

"Ai lại cố ý khiến mình bị thương thành như vậy chứ? Còn nhiều thời gian mà, chờ sau khi vết thương của Diệp Ninh lành lại, để cô ấy thể hiện cũng không muộn."
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 31: Chương 31



“Cô ta thật sự nói như thế?”

Buổi trưa lúc ăn cơm, Chu Thế Thành cố ý đến tìm Cố Phong, thuật lại nguyên văn những lời Diệp Ninh nói tối hôm qua cho anh nghe.

Cố Phong nghe xong, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Chu Thế Thành gật đầu, anh ấy cũng cảm thấy Diệp Ninh rất khác thường.

“Tôi nghe vợ của tôi nói, ngày hôm qua Diệp Ninh mua không ít đồ về nhà, có phải anh lại cho cô ta tiền không?”

Nếu trong túi con nhỏ đó có tiền, đương nhiên là sẽ chê mấy món ăn mua trong nhà ăn của quân đội.

“Không có.” Cố Phong nghĩ đến cảnh Diệp Ninh cứu người mà anh nhìn thấy ban sáng, đến tận bây giờ trong lòng vẫn cứ hỗn loạn.

“Vậy chuyện này đúng là kỳ lạ thật.” Chu Thế Thành nỉ non nói: “Nhưng mà nếu chính miệng cô ta nói không cần đưa cơm về thì sau này anh cũng không cần để ý đến cô ta nữa.”

Cũng coi như bớt đi một chuyện phiền phức.

“Được, tôi biết rồi.” Giọng của Cố Phong có hơi trầm xuống.

Sau khi Chu Thế Thành rời đi, Cố Phong mất vài phút để điều chỉnh lại trạng thái tinh thần.

Cho dù Diệp Ninh có ý đồ muốn làm cái gì, mấy ngày nay anh cũng không có thời gian và sức lực đi suy nghĩ về cô. Bởi vì sắp sửa đến diễn ra cuộc thi đấu võ thuật trong quân khu, một tháng tiếp theo đó, anh phải dồn toàn bộ tinh thần vào chuyện huấn luyện.

“Diệp Ninh, chờ tôi với.”

Buổi chiều, Diệp Ninh vừa mới ra khỏi đoàn văn công, Vương Hinh Tuyết đã vội vàng chạy đến.

“Diệp Ninh, chúng ta đi về chung với nhau đi.”

Vương Hinh Tuyết nói một cách đương nhiên, hoàn toàn không có ý định hỏi ý kiến của Diệp Ninh.

Diệp Ninh vẫn cứ tiếp tục bước về phía trước, hoàn toàn ngó lơ sự xuất hiện của Vương Hinh Tuyết.

“Hôm nay là ngày đầu tiên cô đến đoàn văn công đi làm, có quen không?”

Vương Hinh Tuyết cố ý hỏi như thế, hiện tại tất cả mọi người trong đoàn văn công đều ghét cô muốn chết, sao cô có thể vui vẻ đi làm được chứ.

Diệp Ninh vẫn cứ lựa chọn im lặng.

Vương Hinh Tuyết điên cuồng cong khóe môi lên nói: “Tôi cũng nghe được một ít chuyện không hay lắm, có phải con nhỏ Trịnh Thư Vân kia kiếm chuyện với cô không? Tôi nói với cô ha, cha của Trịnh Thư Vân là đoàn trưởng đoàn số ba, bình thường không có ai dám trêu chọc cô ta hết. Cô bị cô ta để ý đến, sau này chắc chắn sẽ rất phiền.”

Cô ta rất hiểu biết về Diệp Ninh, cô là một người thích ăn h.i.ế.p kẻ yếu, cho nên hiện tại mới vội vàng tiết lộ thân phận của Trịnh Thư Vân cho cô biết, mục đích là vì để Diệp Ninh biết khó mà lui.

“Tôi đã nói với cô ngay từ đầu rồi, công việc ở đoàn văn công cũng không tốt đẹp như những gì cô tưởng tưởng, chỗ này nhiều việc lắm. Cô lại không thích bị người khác khinh bỉ, thay vì ở lại đội nhạc khí bị người ta kiếm chuyện thì còn không bằng đi làm công việc dọn dẹp vệ sinh lúc trước.”

Diệp Ninh đột nhiên dừng chân lại.

Vương Hinh Tuyết thầm vui mừng, còn tưởng rằng cô ta thuyết phục được rồi.

Mặt Diệp Ninh lạnh tanh mở miệng nói: “Nếu cô cảm thấy công việc dọn dẹp vệ sinh tốt như thế, không bằng cô rời khỏi đội ca hát, xuống làm nhân viên dọn vệ sinh đi được không?”

Gương mặt Vương Hinh Tuyết lập tức xuất hiện vết nứt: “Cô nói đùa gì thế, tôi chính là người hát chính trong đội ca hát đó!”

Diệp Ninh cười mỉa nói: “Là cô nói đùa với tôi trước.”

“Tôi chỉ là muốn tốt cho cô thôi, cô và tôi khác nhau mà...”

“Khác chỗ nào đâu? Không phải đều là một cái đầu mọc trên cổ thôi sao, cô đẻ ra là cao quý hơn người khác à?” Diệp Ninh đã nhịn Vương Hinh Tuyết đến cực hạn rồi, không có ý định chừa mặt mũi cho cô ta nữa.

Vương Hinh Tuyết bị hỏi chặn họng không trả lời được, lần đầu tiên cảm thấy Diệp Ninh thật sự rất nhanh mồm dẻo miệng.

“Diệp Ninh, cô định nghỉ chơi với tôi đúng không?”

TBC

Trước kia đều là con heo mập này mỗi ngày nịnh nọt lấy lòng muốn làm bạn với cô ta.

Diệp Ninh không hề để ý nói: “Cũng không tính là nghỉ chơi, bởi vì từ trước đến nay chúng ta cũng không tính là bạn bè. Tôi khuyên cô nên dẹp mấy suy nghĩ ý đồ đen tối nhảm nhí kia đi, đừng có mơ ước đến chồng của người khác nữa.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 32: Chương 32



Mặt Vương Hinh Tuyết lập tức đỏ bừng, bí mật giấu sâu nhất trong lòng bị nói ra thẳng thừng như thế, thật sự muốn tìm một cái ổ chuột để chui vào cho rồi.

“Cô đừng có ăn nói lung tung!”

Gương mặt cô ta vặn vẹo hung dữ gầm lên.

Cô ta càng phản ứng kịch liệt thì càng chứng minh những gì Diệp Ninh suy đoán không sai.

Cô lại càng khinh thường Vương Hinh Tuyết hơn, đồng thời ấn tượng về Cố Phong cũng thay đổi hoàn toàn.

“Tôi có ăn nói lung tung hay không thì trong lòng cô tự hiểu.”

Cô lạnh lùng để lại một câu, sau đó nghênh ngang rời đi.

Vương Hinh Tuyết cứng đờ đứng tại chỗ, giận đến mức rơi nước mắt.

Sao tự nhiên con nhỏ mập này lại thông minh như thế chứ, lại còn dám châm chọc cô ta, thật sự là tức c.h.ế.t đi được mà!

Mà cảnh hai người cãi nhau vừa lúc bị Trịnh Thư Vân và mấy cô gái bạn của cô ta nhìn thấy.

Tuy rằng bọn họ đứng hơi xa nên không nghe rõ lắm hai người bọn họ nói gì, nhưng mà mọi người đều nhìn thấy Vương Hinh Tuyết khóc.

“Cái cô Diệp Ninh kia đúng là giống hệt như trong lời đồn, đến cả Vương Hinh Tuyết cũng không làm gì được cô ta.”

Tuy rằng thân phận của Vương Hinh Tuyết không cao, nhưng lại là cục cưng của đội ca hát, ở đoàn văn công này cũng có chút tiếng nói.

Trịnh Thư Vân nhìn về hướng Diệp Ninh rời đi, lại nhìn Vương Hinh Tuyết đang lộ ra vẻ mặt ấm ức, thật sự rất khó mà không hả hê.

Cô ta không thích Diệp Ninh đi vào nơi này nhờ quan hệ, nhưng cũng chẳng ưa Vương Hinh Tuyết luôn õng à õng ẹo.

Hiện tại hai người này cãi nhau, thật sự rất đúng ý của cô ta.

Cánh tay Diệp Ninh bị thương cho nên đến quán cơm ở bên ngoài ăn cơm xong rồi mới quay về đại viện.

Mấy ngày tiếp theo đó, ngày nào cô cũng đi sớm về trễ, ngoại trừ cân nặng của cô đang dần thay đổi ra, thái đội của người trong đại viện đối với cô cũng đã có chút khác biệt.

Từ sau khi cô đi đến nơi này đến bây giờ, chưa bao giờ chịu ngồi yên, nhưng mà mấy ngày gần đây toàn bộ đại viện đều không có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn làm cho mọi người cảm thấy không quen cho lắm.

Nhất là nghe nói Diệp Ninh lại thông quan quan hệ đến đoàn văn công làm người dọn vệ sinh thì lại càng kinh ngạc hơn.

Dù sao Diệp Ninh là một người ham ăn lười biếng, đến cả nhà mình còn dọn không sạch, sao có thể hoàn thành tốt công việc dọn vệ sinh chứ?

Cho dù những người nghĩ như thế nào, Diệp Ninh vẫn cứ bình yên mà sống cuộc sống của bản thân.

Cô đợi suốt một tuần cũng không chờ đến Cố Phong quay về ly hôn. Cô cũng không biết xin ly hôn thì phải chờ bao lâu mới được phê duyệt, nhưng mà dựa vào thái độ của Cố Phong đối với cuộc hôn nhân của bọn họ, anh chắc chắn là rất sốt ruột.

Cho nên ngoại trừ việc mỗi ngày đến đoàn văn công đi làm ra, cô còn bắt đầu đi dạo bên ngoài để tìm kiếm nhà cửa thích hợp, chuẩn bị sẵn sàng trước.

Chuyện khiến cô cảm thấy bất ngờ chính là cô còn chưa chờ được Cố Phong đến ly hôn thì đã nhận được điện thoại từ nhà Cố Phong gọi đến.

“Ninh à, mẹ biết hai đứa sống ở bên đó, cuộc sống cũng không dư dả gì, nhưng mà bệnh của cha con thật sự không thể kéo dài thêm được nữa, con và Cố Phong nghĩ cách giúp nhà mình đi. Coi như mẹ cầu xin con.”

Người gọi điện thoại đến chính là Ngô Tú Nga – mẹ của Cố Phong. Bà vốn dĩ cũng không muốn tìm Diệp Ninh, nhưng mà thật sự không thể liên lạc được với Cố Phong.

Bà biết rõ tính cách của cô con dâu Diệp Ninh này, cho nên cầm điện thoại nói xong lời cuối cùng đã trực tiếp khóc lên, cực kỳ hèn mọn.

Diệp Ninh nghe tiếng khóc của bà cụ trong lòng cũng không vui vẻ gì, tuy rằng cô chưa từng gặp mẹ chồng, nhưng mà bà là bậc cha mẹ, lại phải bày ra mặt bất đắc dĩ và bất lực nhất của mình ra ngoài, cô đương nhiên cũng có chút động dung.

Còn chuyện bệnh tình của cha Cố Phong, cô cũng biết đến một chút.

Trước đó cha của cô đã cứu mạng cha của Cố Phong, nhưng mà sau chuyện đó cơ thể của cha Cố Phong cũng không khôi phục, vẫn luôn ốm yếu.

Xem ra lần này thật sự đã đến nông nỗi không thể không chữa trị, nếu không mẹ Cố chắc chắn sẽ không đến năn nỉ cô.

TBC

“Mẹ, mẹ đừng khóc. Chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách, sẽ nhanh chóng gửi về nhà.”

Diệp Ninh cuối cùng vẫn là mềm lòng, ai bảo hiện tại cô vẫn là con dâu của nhà họ Cố chứ.

Ngô Tú Nga không ngờ cô sẽ đồng ý, nghẹn ngào liên tục cảm ơn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 33: Chương 33



Diệp Ninh cúp điện thoại của Ngô Tú Nga xong, trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Phong.

Nhưng mà cô lại nhận được câu trả lời là bộ đội sắp sửa tiến hành thi đấu võ thuật, Cố Phong đã mang theo đại đội tiến hành huấn luyện phong bế, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể nào liên lạc được.

Buông ống nghe xong, Diệp Ninh nhíu mày.

Bệnh của cha Cố chắc chắn không thể đợi được nữa, trong tay cô đúng là còn có hơn hai trăm đồng, nhưng mà Ngô Tú Ngan nói bệnh viện cần đến năm trăm đồng tiền viện phí, còn thiếu đến một nửa.

Không liên lạc được Cố Phong, số tiền này chỉ có thể dựa vào cô đi gom góp, nhưng mà dựa theo nhân phẩm của cô ở đại viện, chỉ sợ là sẽ không mượn được dù chỉ một hào.

Nghĩ tới nghĩ lui, con đường duy nhất cũng chỉ có thể là đến đoàn văn công dự chi tiền lương.

“Dự chi tiền lương? Cô có chuyện khó xử gì sao?”

Bên ngoài hành lang phòng nhạc khí của đoàn văn công, Diệp Ninh chặn Từ Minh Vũ đang đi một mình lại, trực tiếp đưa ra thỉnh cầu muốn dự chi tiền lương.

Sau khi Từ Minh Vũ nghe cô nói xong, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Diệp Ninh gật đầu.

Từ Minh Vũ lộ ra vẻ mặt khó xử, dù sao cô cũng chỉ vừa mới đến đoàn văn công không đến nửa tháng, còn chưa từng tham gia diễn xuất lần nào, bây giờ lại đột nhiên muốn dự chi tiền lương như thế, chỉ e là trong đoàn sẽ không đồng ý.

“Tôi có thể đi hỏi giúp cô, nhưng mà chưa chắc là được, dù sao thì hiện tại cô chỉ mới là nhân viên tạm thời mà thôi.”

Diệp Ninh cũng biết ít nhiều gì cô cũng đang làm khó Từ Minh Vũ, nhưng mà đây thật sự là không còn cách nào khác.

“Cô về phòng huấn luyện trước đi, đừng trễ nãi công việc huấn luyện bình thường.” Từ Minh Vũ dặn dò, vẫn quyết định đi hỏi thử một lần giúp cô.

“Vậy làm phiền đội trưởng Từ rồi.” Cho dù có được hay không thì Diệp Ninh vẫn rất biết ơn Từ Minh Vũ.

Chào tạm biệt Từ Minh Vũ xong, Diệp Ninh trực tiếp đi vào phòng huấn luyện.

Dạo gần đây đội nhạc khí đang phối hợp với đội ca múa để tập luyện một ca khúc mới, bên trong vừa khéo có một đoạn diễn tấu dương cầm.

Trước kia bởi vì cánh tay bị thương nên Diệp Ninh vẫn luôn không có mặt trong buổi tập luyện, hiện tại đương nhiên cần phải nhanh chóng phối hợp với mọi người.

“Đây chẳng phải là Diệp Ninh sao, hôm nay lại đến đây thị sát chúng tôi tập luyện à?”

Trịnh Thư Vân nhìn thấy Diệp Ninh xong, trực tiếp dừng luyện tập, dùng giọng điệu quái dị mỉa mai nàng.

Thật ra cũng không thể trách cô ta thích kiếm chuyện với Diệp Ninh được, thật sự là mới ngày đầu tiên gia nhập đoàn Diệp Ninh đã bị thương, Từ Minh Vũ lại kiên quyết nói phải đợi Diệp Ninh lành vết thương rồi mới cho phép cô luyện tập với mọi người, cho nên tuy rằng mấy ngày nay ngày nào Diệp Ninh cũng sẽ đến đoàn văn công đi làm, nhưng thật ra đều chỉ ngồi một bên ngó, rất khó làm người ta không nảy ra những ý tưởng không hay.

Xung quanh đều cười ầm lên.

Hiện tại gần như tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Ninh nhờ vào quan hệ mới vào được đây, thậm chí có khả năng hoàn toàn chẳng hiểu biết gì về nhạc cụ.

“Diệp Ninh, thật sự không phải mọi người cố ý kiếm chuyện với cô, mà là cô đã đến đây rất nhiều ngày rồi, chúng tôi còn chưa biết rốt cuộc cô phụ trách phần diễn tấu nào nữa?”

Một cô gái khác đứng bên cạnh cũng cùng phe với Trịnh Thư Vân, đưa ra nghi ngờ với Diệp Ninh.

Không đợi Diệp Ninh trả lời, Trịnh Thư Vân đã kẻ xướng người họa tiếp lời: “Đừng có nói là đến thổi kèn Harmonica đó nha?”

Bọn họ đều biết Diệp Ninh là từ vùng quê hẻo lánh ra đến, vùng quê hẻo lánh thì có nhạc cụ gì chứ, biết thổi kèn Harmonica cũng đã ghê gớm lắm rồi.

TBC

Diệp Ninh nhìn thoáng qua từng gương mặt châm chọc chê cười, thì ra lâu như thế này mà những người này còn không biết vì sao cô được tuyển chọn vào đội nhạc khí à?

Ngay sau đó, cô dùng hành động thực tế để trả lời, lập tức đi về phía cây đàn dương cầm lẻ loi được đặt cách đó không xa.

Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô lại ngồi ở trược đàn dương cầm, vẻ mặt lập tức mất khống chế.

Đừng có nói là đúng như những gì cô ta đang suy nghĩ đó nha?

“Sao cô lại ngồi ở đó? Không lẽ là người đánh đàn dương cầm?

“Không thể nào! Chắc chắn không thể nào có chuyện này được!”

Toàn bộ sảnh huấn luyện đều nổ tung.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 34: Chương 34



Mấy ngày hôm trước bọn họ mới di chuyển cây đàn dương cầm này từ sảnh lớn vào đây, nhưng mà bọn họ cũng biết nửa năm trước người đánh đàn dương cầm bị bệnh, từ đó về sau vị trí này vẫn luôn bị bỏ trống.

Tuy rằng cũng có một ít người biết đánh đàn dương cầm lại đây muốn thử một lần, nhưng cuối cùng tất cả đều bị đoàn trường Lâm Thanh phủ quyết.

Từ trước đến nay, đối với việc lựa chọn người đánh đàn dương cầm, đoàn trường luôn là thà thiếu chứ không thể ẩu, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Ninh tuyệt đối không thể nào thành thạo kỹ thuật đàn tấu đàn dương cầm được.

Diệp Ninh nghe mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện, tất cả đều đang phủ định cô, thậm chí có người còn nói có phải đầu óc cô không được bình thường hay không, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

“Không phải nói là luyện tập sao? Có thể bắt đầu rồi.”

Một câu nói vô cùng đơn giản làm cho tất cả mọi người lập tức ngậm miệng lại.

Từng đôi mắt trừng to nhìn cô giống như đang nhìn một con quỷ.

Ánh mắt Trịnh Thư Vân d.a.o động kịch liệt, càng cảm thấy khó tin hơn.

“Cô là người đánh đàn dương cầm mới đến sao?”

Tuy rằng trong tiềm thức vô cùng kháng cự việc này, nhưng hiện tại Diệp Ninh đang ngồi ngay ngắn ở nơi đó.

“Đúng vậy.” Dưới vô số ánh mắt chăm chú, Diệp Ninh đưa ra câu trả lời khẳng định.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Cái con nhỏ mập mà bọn họ luôn chán ghét lại là người đánh đàn dương cầm?!

Chuyện này cũng vớ vẩn quá rồi đó?

Nhưng mà người đánh đàn dương cầm cũng không thể giả mạo được, không biết đàn sẽ đàn không được.

“Có thể bắt đầu được chưa?”

TBC

Diệp Ninh không hề hoang mang lại xác định lần nữa với Trịnh Thư Vân.

Cô biết nếu Từ Minh Vũ không có ở nơi đây thì Trịnh Thư Vân là người nói chuyện có quyền nhất.

Giờ phút này Trịnh Thư Vân đã dần thu lại vẻ khinh thường với Diệp Ninh, đến cả vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

“Được, có thể bắt đầu rồi. Nhưng mà cô xác định cô có thể theo kịp mọi người sao? Đừng có đến lúc đó lại liên lụy đến tiến độ của mọi người!”

Diệp Ninh hơi mỉm cười, gương mặt mập mạp sưng vù kia xuất hiện một ít trạng thái tự tin.

“Có liên lụy đến mọi người hay không thì phải thử xem mới được đúng không?”

Hơi thở của Trịnh Thư Vân hơi cứng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút cảm xúc khác thường.

Cô cực lực ngó lơ Diệp Ninh, sau đó nói với mọi người bên cạnh ra hiệu: “Tiếp tục luyện tập đi!”

Bọn họ đã phối hợp luyện tập ca khúc này mấy ngày rồi, đã có thể diễn tấu thành thạo rồi, hiện tại thêm vào phần diễn tấu dương tấu, chỉ cần có thể đuổi kịp tiết tấu, đó chính là trạng thái hoàn mỹ nhất.

Nhưng mà tất cả mọi người, bao gồm cả Trịnh Thư Vân, đều cảm thấy Diệp Ninh không thể làm được.

Phần trước phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cuối cùng cũng đến bộ phận dương cầm thêm vào, thần kinh mọi người đều bắt đầu căng thẳng.

Bọn họ không muốn tin tưởng Diệp Ninh có thể làm được, nhưng cũng hi vọng Diệp Ninh có thể làm được.

Khi tiếng dương cầm đầu tiên vang lên, sắc mặt Trịnh Thư Vân lập tức thay đổi.

Gia nhập vào vô cùng hoàn mỹ, không hề có chút lạ lẫm nào.

Tiếng đàn du dương chậm rãi tràn ra dưới đầu ngón tay của Diệp Ninh, làm tất cả mọi người trong đại sảnh đều bất ngờ.

Giờ phút này, Diệp Ninh lại trở thành trung tâm của sự chú ý, sự chú ý lần này không hề có chút chế nhạo, không có nghi ngờ, chỉ có kinh ngạc và khiếp sợ.

Mỗi một nốt nhạc Diệp Ninh đàn tấu ra đều chính xác không chút sai lầm, ngay cả tiết tấu cũng đều hoàn mỹ đến không thể nào bắt bẻ được.

Trịnh Thư Vân chợt hoàn hồn, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ phấn khởi, cũng bắt đầu kéo đàn violon.

Những người khác giống như cũng bị tiêm thuốc k*ch th*ch, tất cả mọi người đều bắt đầu động tác.

Tất cả tiếng nhạc khí dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ, diễn tấu ra một chương nhạc hoa lệ.

“Tiếng này là...”

Từ Minh Vũ ở hành lang nghe được âm thanh từ phòng huấn luyện truyền ra, hai mắt sáng lên, đi nhanh vài bước, sợ bỏ lỡ đoạn xuất sắc nhất.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 35: Chương 35



Một khúc kết thúc, toàn bộ phòng huấn luyện đều lặng ngắt như tờ.

Bốp! Bốp! Bốp!

Đột nhiên một tiếng vỗ tay thanh thúy điếc tai vang lên.

Từ Minh Vũ đứng ở cửa, vỗ tay thật mạnh.

Bọn họ đã luyện tập bài nhạc này mấy ngày, lúc nãy là lần diễn tấu hoàn mỹ nhất trong mấy ngày nay.

Người khiến anh ta cảm thấy kinh ngạc nhất đương nhiên vẫn là Diệp Ninh, cô vừa mới gia nhập lần đầu tiên, vậy mà đã có thể phối hợp hoàn mỹ với mọi người như thế. Điều này đã chứng minh cô có thực lực cao siêu đến cỡ nào!

Tin tưởng đoàn trưởng quả nhiên là đúng, lần này đoàn trưởng thật sự đã tuyển chọn được một nhân tài vô cùng giỏi giang cho đội nhạc khí của bọn họ.

Trịnh Thư Vân quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh, khóe miệng mím chặt hơi cong lên, trong mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên cô ta mỉm cười với Diệp Ninh.

“Không ngờ cô cũng khá đấy chứ.”

Cuối cùng cô ta cũng hiểu vì sao mấy ngày ngay cho dù bọn họ nói Diệp Ninh cái gì thì Diệp Ninh cũng chưa bao giờ cãi lại hay biện hộ. Bởi vì cho dù có giải thích ngàn vạn câu, cũng không có tác dụng bằng hiện tại trực tiếp bày ra thực lực.

Diệp Ninh vẫn cứ lộ ra vẻ mặt bình tĩnh không cảm xúc: “Các cô cũng rất giỏi.”

Toàn bộ đội nhạc khí đều phối hợp rất tốt.

Không còn ai nghi ngờ về thực lực của Diệp Ninh, càng chấp nhận sự thật cô là người đánh đàn dương cầm.

Hiện tại mọi người nhìn thấy Diệp Ninh bụ bẫm, đột nhiên cảm thấy cô cũng không phải xấu đến hết thuốc chữa, ngoại trừ hơi mập ra, thật ra tính cách cũng khá tốt.

Dù sao thì nếu đổi thành những người khác bị nghi ngờ, bị bài xích nhiều ngày như thế thì đã nổi điên từ lâu rồi.

Cho nên có đôi lúc cũng không thể tin vào lời đồn được.

Cho dù Diệp Ninh có phải nhờ quan hệ mới được tuyển chọn hay không, nhưng cô tuyệt đối có thực lực.

Từ Minh Vũ rõ ràng có thể cảm nhận được thái độ của mọi người đối với Diệp Ninh cũng đã thay đổi, cảm giác bực bội mấy ngày nay cũng đã bị quét sạch.

Đội nhạc khí có thể hòa thuận với nhau đương nhiên là tốt nhất!

“Các cô đều rất giỏi, hiện tại tôi đã có thể đi nói với đoàn trưởng, chúng ta đã luyện tập xong bài hát mới rồi.”

Anh ta vui sướng khen ngợi tất cả mọi người.

“Đội trưởng, tôi cảm thấy vẫn nên luyện tập lại thêm, phải bảo đảm không có sai sót gì mới được.” Trịnh Thư Vân đề nghị.

Từ Minh Vũ đương nhiên là rất sẵn lòng, ra hiệu cho bọn họ có thể tiếp tục tập luyện.

Lần này, Diệp Ninh vô cùng dễ dàng dung nhập vào tập thể, cô cũng có thể cảm nhận được, cuối cùng cô cũng đã được đội nhạc khí tiếp nhận.

TBC

Đội nhạc khí bên này huấn luyện khá thuận lợi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mục tiêu rồi, Diệp Ninh tìm thời gian rảnh đi gặp riêng Từ Minh Vũ.

Từ Minh Vũ lấy ra một lá thư đưa cho cô.

“Tôi trình bày tình hình của cô cho đoàn, trong đoàn đồng ý dự chi một tháng tiền lương cho cô. Nhiều hơn nữa thì không được, dù sao cô cũng chỉ vừa mới gia nhập.”

Trên thực tế, một tháng tiền lương này đều là nhờ anh ta đứng ra làm bảo đảm.

Diệp Ninh cầm lấy lá thư, trực tiếp cảm ơn Từ Minh Vũ.

Tuy rằng không biết rốt cuộc bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng mà nhiêu đây chắc chắn là vẫn không đủ.

Buổi chiều, Diệp Ninh tràn ngập tâm sự từ đoàn văn công đi ra, cô vẫn luôn suy nghĩ chuyện kiếm tiền, tuy rằng cô có thể nghĩ cách kiếm tiền, nhưng mà cũng không thể gom được tiền trong ngày một ngày hai được.

“Đứng lại.”

Cô luôn cúi đầu đi đường, đột nhiên bị cản đường đi, lúc này mới thu hồi suy nghĩ lại.

Cô ngẩng đầu nhìn mấy người đang đứng trước mặt.

Là người cô quen mặt.

Nếu cô nhớ không lầm thì mấy cô gái này đều thuộc đội ca múa.

“Các cô có chuyện gì sao?”

Diệp Ninh nhíu mày, bọn họ lộ ra vẻ mặt hung dữ, rõ ràng là đang định làm gì cô.

“Cô ăn h.i.ế.p Vương Hinh Tuyết đúng không?”

Cô gái dẫn đầu tức giận trừng mo mắt, cô ta và Vương Hinh Tuyết là bạn thân.

Hôm nay trong lúc vô tình nghe Vương Hinh Tuyết nhắc đến Diệp Ninh, lập tức ra mặt bênh vực cho Vương Hinh Tuyết, cho nên mới cố ý canh giờ tan ca, đứng ở đây chờ chặn đường Diệp Ninh.

Diệp Ninh lập tức biết bọn họ muốn làm gì, nhịn không được cười mỉa.

“Nếu các cô nói thế thì cứ coi là thế đi.”

Dù sao cho dù có giải thích cũng chỉ uổng công thôi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 36: Chương 36



Sầm Lan nghe Diệp Ninh thừa nhận dứt khoát như thế, càng giận sôi m.á.u hơn.

“Người của đội ca múa chúng tôi cũng không phải dễ ăn h.i.ế.p như thế!”

Diệp Ninh ôm hai tay trước ngực, vô cùng bình tĩnh nhìn lướt qua mấy người bọn họ.

“Các cô định làm gì?”

Sầm Lan nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ăn h.i.ế.p Vương Hinh Tuyết thì phải trả giá!”

“Ha ha.” Diệp Ninh không giận, ngược lại còn bật cười, hơn nữa còn cực kỳ ngông cuồng.

Con nhỏ Vương Hinh Tuyết kia cũng chỉ có chút bản lĩnh này mà thôi, cô ta đấu không lại thì xúi giục mấy cô gái n.g.ự.c to ngu ngốc đến đây.

“Cô cười cái gì hả?” Sầm Lan đã nghĩ kỹ rồi, hôm nay phải dạy Diệp Ninh một bài học.

Nhưng mà phản ứng hiện tại của người phụ nữ này thật sự rất không bình thường.

Diệp Ninh khinh miệt nói: “Vương Hinh Tuyết không nói cho các cô biết tôi chính là mụ la sát nổi tiếng trong đại viện quân khu sao, ngay cả thủ trưởng tôi cũng dám đi kiếm chuyện. Hiện tại chỉ là mấy người cỏn con các cô, các cô có thể làm gì được tôi hả?”

Sầm Lan rõ ràng hơi sững sờ, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành.

Toàn bộ đoàn văn công không có ai không biết tình huống của Diệp Ninh, mấy chuyện xấu mà cô đã gây ra trong đại viện càng bị lan truyền rộng rãi.

Cũng chính là vì thế, tuy rằng người trong đoàn văn công rất bất mãn với Diệp Ninh, nhưng lại không có bất cứ ai dám đối mặt khiêu khích trực diện Diệp Ninh cả.

Sầm Lan đương nhiên cũng không dám đi một mình, cố ý dẫn theo mấy chị em trong đội ca múa, chính là vì dề phòng Diệp Ninh nổi điên, một mình cô ta không đối phó được.

“Mấy chị em, đừng sợ cô ta, cô ta chỉ ỷ vào cái đống thịt mỡ kia mà thôi. Tôi cũng không tin chúng ta nhiều người như thế, cô ta có thể làm gì chúng ta chứ?”

Những lời này cổ vũ mấy cô gái ở bên cạnh, càng cổ vũ chính cô ta.

Diệp Ninh không hề hoang mang mà bắt đầu hoạt động cánh tay, trước kia nguyên chủ gặp được chuyện này sẽ như thế nào thì cô không biết, nhưng mà cô là một người hiện đại đã luyện tập thuật phòng thân đến cấp bậc cao nhất, muốn đối phó với mấy cô gái tay trói gà không chặt, cô vẫn có thể xử lý thành thạo.

Hôm nay cô nhất định phải chứng thực cái danh hung dữ này mới được.

Sầm Lan nhìn động tác của cô, da dầu hơi tê dại.

Khổ người của Diệp Ninh thật sự rất lớn, công thêm mặt đầy thịt mỡ trông rất hung dữ, hiện tại lại còn lộ ra thái độ không chút sợ hãi này.

“Nè, mấy cô đang làm cái gì đó hả?”

Một giọng nói từ phía sau Diệp Ninh vang lên.

Mấy người Sầm Lan nhìn thấy người đến, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Diệp Ninh không cần quay đầu lại cũng nhận ra chủ nhân của giọng nói này là ai.

Một lúc sau, Trịnh Thư Vân nhanh chóng bước đến, hơn nữa còn trực tiếp đứng ở bên cạnh Diệp Ninh.

“Mấy cô đang làm cái gì đó hả?”

Những lời này là đang hỏi Sầm Lan.

Vẻ tức giận trên mặt Sầm Lan biến mất, đổi thành vẻ nịnh nọt.

Cái bọn họ sợ không phải là Trịnh Thư Vân, mà là thân phận của cha Trịnh Thư Vân.

“Chị Trịnh, chúng tôi đang tâm sự với Diệp Ninh.”

Sầm Lan vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Trịnh Thư Vân.

Mọi người đều biết toàn bộ đội nhạc khí đều rất ghé Diệp Ninh, nhất là Trịnh Thư Vân, cô ta ước gì Diệp Ninh có thể biến mất khỏi đội nhạc khí.

Nếu hiện tại có thể kéo Trịnh Thư Vân về phe của bọn họ, nhưng vậy hôm nay Diệp Ninh cũng đừng hòng yên.

Trịnh Thư Vân nheo mắt lại: “Tâm sự? Tâm sự chuyện gì thế? Có thể để tôi nghe chung không?”

Diệp Ninh đoán không ra Trịnh Thư Vân đang nghĩ gì, nhưng mà dù sao đánh một người cũng là đánh, đánh một đám cũng là đánh, cô gái này có gia nhập hay không cùng đều giống nhau thôi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 37: Chương 37



Sầm Lan lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn nói: “Diệp Ninh ăn h.i.ế.p Vương Hinh Tuyết của đội chúng tôi, chúng tôi muốn tìm cô ta nói cho ra lẽ!”

Trịnh Thư Vân quay đầu nhìn Diệp Ninh: “Cô ăn h.i.ế.p Vương Hinh Tuyết như thế nào?”

Diệp Ninh trả lời: “Không có.”

“Cô dám làm mà không dám nhận à? Hôm nay lúc Hinh Tuyết kể lại với chúng tôi còn khóc nữa kìa, cô ấy tốt bụng, còn cố ý năn nỉ chúng tôi đừng kiếm chuyện với cô, nhưng mà tôi không nuốt trôi cục tức này!”

Sầm Lan nói xong lời cuối cùng lẽ thẳng khí hùng, đến cả sống lưng cũng thẳng lên, giống như hiện tại cô ta làm thế là đang trừ hại cho nhân dân.

Sau đó cô ta còn không quên kéo bè kéo cánh, nghiêm trang đầy chính nghĩa nói với Trịnh Thư Vân: “Chị Trịnh, cô tốt bụng nhất, không thể bỏ mặc chuyện này được.”

Diệp Ninh lười không muốn nói chuyện với bọn họ nữa, lập tức quay đầu nhìn Trịnh Thư Vân.

“Cô muốn nói cái gì?”

Tuy rằng cô và Trịnh Thư Vân cùng một đội, nhưng nếu đánh nhau thật thì cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

Trịnh Thư Vân lạnh lùng liếc nhìn cô.

Diệp Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Trịnh Thư Vân rõ ràng cảm nhận được địch ý toát ra từ trên người Diệp Ninh, ngược lại nhìn về phía mấy người Sầm Lan đang lộ ra vẻ sốt ruột kia.

“Con nhỏ Vương Hinh Tuyết kia cũng vô dụng thật đó, bị người ta ăn h.i.ế.p cũng không dám đích thân ra mặt, lại bắt các cô làm chim đầu đàn.”

Vẻ mặt Sầm Lan cứng lại trong tích tắc, từ trước đến này Trịnh Thư Vân nói chuyện đều không hề kiêng dè gì, cho dù bọn họ không thích nghe thì vẫn phải nghe.

“Nhưng mà hiện tại Diệp Ninh là người của đội nhạc khí chúng tôi, ông bà ta nói một câu rất hay, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, người của đội nhạc khí chúng tôi còn chưa đến lượt người của đội ca múa đến dạy dỗ.” Giọng nói của Trịnh Thư Vân không quá lớn, nhưng cực kỳ khí thế.

“...”

Diệp Ninh hơi co giật khóe miệng, lời này nghe thấy sự rất khó chịu.

Nhưng mà không ngờ Trịnh Thư Vân lại đứng về phe của cô, chuyện này cô chưa bao giờ ngờ đến.

Vẻ mặt của mấy người Sầm Lan đều thay đổi, mặt đen thùi.

Sầm Lan im lặng trong một chốc, vẫn chưa bỏ cuộc nói: “Chị Trịnh, chị không cần phải bảo vệ người này, cô ta vốn dĩ là nhờ quan hệ mới vào được đội nhạc khí, cô ta...”

“Nếu các cô không phục việc cô ta được tuyển chọn, vì sao không trực tiếp đi tìm đoàn trưởng hỏi chứ?” Trịnh Thư Vân thậm chí không cho cô ta có cơ hội nói cho hết lời, đã mất kiên nhẫn ngắt lời.

Tìm đoàn trưởng hỏi?

Bọn họ làm gì có can đảm làm như thế chứ.

Trịnh Thư Vân tăng thêm âm lượng tiếp tục nói: “Nếu các cô lại kiếm chuyện, tôi cũng không ngại đi tìm đoàn trưởng.”

Cô ta đã nói đến nước này, cho dù Sầm Lan lại không cam lòng thì cũng không dám tiếp tục kiếm chuyện với Diệp Ninh nữa.

Huống chi mấy cô gái đi theo cô ta cũng đều muốn rút lui rồi, hoàn toàn không thể làm gì được.

Sầm Lan cắn chặt răng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Trịnh Thư Vân nhìn mấy người bọn họ xám xịt rời đi, ngoại trừ khinh thường cũng chỉ là khinh thường mà thôi.

TBC

Diệp Ninh cũng không ngờ mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, cũng có chút khó hiểu trước hành vi của Trịnh Thư Vân.

Không phải cô ta luôn không thích cô sao?

Hình như đã nhận ra cô đang nhìn chăm chú, Trịnh Thư Vân ra vẻ bình tĩnh không chút d.a.o động nói: “Cô không cần cảm ơn tôi, từ trước đến nay tôi luôn bênh vực người mình, nếu cô đã là người của đội nhạc khí, tôi đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Sau khi nói xong, thậm chí không thèm liếc nhìn Diệp Ninh thêm lần nào, lập tức nghênh ngang rời đi.

Diệp Ninh đầu tiên là nhíu chặt mày, sau đó mới bất đắc dĩ nở nụ cười.

Tính cách của cô gái này cũng khó chiều thật đó.

Nhưng mà cũng không phải người xấu xa gì.

Cô mất vài giây mới vứt chuyện mới xảy ra này ra sau đầu, đi đến con phố nhộn nhịp nhất trong huyện thành.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 38: Chương 38



Màn đêm buông xuống, hai bên đường lớn đèn đuốc sáng trưng.

Chờ Diệp Ninh dừng chân lại mới ý thức được cô đã đứng trước cửa phòng ca múa.

Nơi này là nơi nhộn nhịp nhất huyện thành, cho dù đã là buổi tối rồi nhưng ngựa xe vẫn như nước.

Tiếng âm nhạc và tiếng ca đinh tai nhức óc từ bên trong vọng ra, cho dù chỉ đứng ở ngoài cửa thôi cũng đã có thể cảm nhận được cảm giác xa hoa trụy lạc, ca vũ thăng bình.

Nhưng mà Diệp Ninh lại nhìn tấm poster cực to treo trước cửa phòng ca múa, ngẩn người.

Trên poster là hình một cô gái vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đẹp đến hớp hồn, cô thân là phụ nữ mà cũng nhịn không được phải nhìn thêm vài lần.

Ánh mắt Diệp Ninh hơi d.a.o động, do dự vào giây rồi vẫn đi vào.

Quả nhiên, tình huống bên trong cũng không khác gì mấy với trong tưởng tượng của cô, ăn uống linh đình, tiếng người ồn ào.

Diệp Ninh đã quen với những khung cảnh càng lớn hơn chẳng cảm thấy nơi đây có gì đặc biệt, cô vô cùng bình tĩnh xuyên qua đám đông đi vào bên trong.

TBC

Nhưng mà bản thân và cách ăn mặc của cô thật sự rất không phù hợp với khung cảnh nhộn nhịp này, cho nên lập tức có nhân viên phục vụ đi đến trước mặt cô.

“Chào cô, cô có đặt chỗ trước sao?”

Diệp Ninh nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó mới xác định đối phương là đang nói chuyện với cô.

“Không có.”

“Thật ngại quá, chỗ chúng tôi cần phải đặt chỗ trước mới có thể đi vào.”

Diệp Ninh thấy thái độ của đối phương còn coi như lễ phép, cũng không biểu hiện ra bất cứ vẻ khó chịu gì.

Nhưng mà cô cũng biết rất rõ cô đang bị phân biệt đối xử, dù sao thì ở đằng trước sân có một đống trai gái đen chen chúc nhau nhảy nhót, mấy người kia cũng không thể nào có chuyện ai cũng có đặt chỗ trước.

“Vậy ở đây có chỗ trống nào không? Cho tôi một chỗ là được.”

Nhân viên phục vụ không ngờ cô sẽ nói như thế, lập tức ra hiệu mời cô đi vào bên trong.

Đi xuyên qua đám đông, Diệp Ninh bị sắp xếp đến một vị trí khá hẻo lánh.

“Đây là menu rượu, cô muốn uống gì?”

Diệp Ninh tiện tay nhận lấy menu mà người phục vụ đưa sang, nhìn thoáng qua.

Giá cả ghi bên trên cho dù là ở các phòng ca múa ở hiện đại cũng không tính là rẻ.

Nếu như là trước đây, cô đương nhiên sẽ không để ý chút tiền này, nhưng mà hiện tại cô lại chỉ có thể đau lòng gọi một ly rượu giá rẻ nhất.

Nhưng mà xài tiền có một điểm lợi chính là cô có thể thoải mái hào phóng ở lại chỗ này, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.

Diệp Ninh bưng ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ, trước kia cô cũng có chút tửu lượng, hiện tại bỏ tiền ra mua đương nhiên càng không thể lãng phí.

Nhìn cảnh nhảy múa ca vũ thăng bình ở trước, nơi này và bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Một bài nhạc kết thúc, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nhiệt liệt hơn, đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay vang dội và tiếng huýt sáo.

Diệp Ninh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn theo ánh mắt của mọi người.

Trong tiếng vỗ tay vang dội và vô số tầm mắt nóng cháy nhì chăm chú, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.

Cô ấy ăn mặc vô cùng hoa lệ, dáng người quyến rũ, gương mặt được trang điểm vô cùng xinh đẹp kia lại càng hớp hồn người.

Diệp Ninh lập tức nhận ra người xuất hiện trên sân khấu chính là nữ ngôi sao ca nhạc trên poster kia, Đường Uyển Như.

Đường Uyển Như lên sân khấu, phòng ca múa vốn đang ầm ĩ lập tức yên lặng lại.

Dường như mọi người đều vô cùng chờ mong cô ấy mở miệng.

Diệp Ninh cũng gióng lỗ tai lên, muốn nghe thử xem người trên sân khấu có được giọng hát hay đến cỡ nào.

Âm nhạc vang lên, giọng nói uyển chuyển ảo diệu của Đường Uyển Như chậm rãi vang lên, giống như một dòng suối mát lành thấm vào ruột gan người khác.

Suy nghĩ của Diệp Ninh cũng phập phồng lên xuống theo tiếng ca, trong một khoảnh khắc nào đó, cô thật sự cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.

Cả trai lẫn gái trong phòng ca múa đều lộ ra vẻ mặt như si như say, hoàn toàn bị tiếng ca hấp dẫn.

Một ca khúc kết thúc, Đường Uyển Như ưu nhã chào cảm ơn, đại sảnh lại vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 39: Chương 39



Diệp Ninh nhìn từng gương mặt cuồng nhiệt kia, trong lòng không khỏi cảm thán.

Quả nhiên, thời đại nào cũng sẽ không thiếu người theo đuổi ngôi sao.

Bên dưới liên tục có người kêu lại thêm một bài, nhưng mà Đường Uyển Như lại không hề quay đầu, trực tiếp quay về hậu trường.

Cuồng hoan trong chốc lát xong, sân khấu bắt đầu có biểu diễn ca múa khách, sân nhảy cũng khôi phục lại vẻ náo nhiệt như lúc trước.

“Cái cô Đường Uyển Như kia vênh váo thật đó, một đống người ở dưới sân khấu kêu cô ấy mà cô ấy cũng làm như không thấy.”

“Nhiêu đây đã là gì chứ, trước đây từng có một vị phú thương từ tỉnh ngoài đến vung tiền như rác, muốn để cô ấy hát thêm một bài, cô ấy cũng không thèm chớp mắt cái nào.”

“Thật không đó? Thời buổi này mà còn có người chê tiền à?”

“Người ta đã kiếm đủ tiền từ lâu rồi. Đường Uyển Như chính là trụ cột ở nơi này, đứng ở đây hát một bài là nhận được tiền công bằng người thường làm việc suốt một năm, anh cảm thấy cô ấy còn để ý đến tiền bạc sao?”

Diệp Ninh nghe hai người đàn ông ở bên cạnh trêu chọc, trên mặt lộ ra chút ánh sáng.

Xem ra cô đến nơi này là đúng người rồi.

“Tìm ông chủ của chúng tôi?”

Người phục vụ nghe được yêu cầu của Diệp Ninh, nhíu mày.

Diệp Ninh tiếp tục nói: “Đúng vậy, tôi tìm ông chủ của anh có việc rất quan trọng.”

Người phục vụ quan sát cô từ trên xuống dưới.

Diệp Ninh đương nhiên rõ ràng biết đối phương đang nghĩ cái gì, tăng lớn giọng nói: “Nếu làm hư chuyện, ông chủ của các anh truy cứu, anh có thể gánh vác hậu quả sao?”

Vẻ mặt người phục vụ cuối cùng cũng hơi thay đổi, tuy rằng trực giác của anh ta cho rằng người phụ nữ này tìm ông chủ cũng chẳng có chuyện quan trọng gì, nhưng mà thái độ cường thế của Diệp Ninh lại làm cho anh ta không suy đoán ra được.

“Vậy cô gọi là gì? Tôi phải nói thế nào với ông chủ đây?”

Không phải bất cứ người nào cũng có thể gặp được ông chủ.

“Tôi họ Diệp, anh cứ nói với ông chủ của anh là tôi có việc quan trọng cần nói.” Diệp Ninh biết rõ tâm lý của người khác, biết nói càng nhiều thì càng khó gặp được người ta hơn.

Người phục vụ cứng đờ gật đầu: “Phiền cô chờ một chút.”

Diệp Ninh ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng cô cũng không thể khẳng định là có thể thành công hay không.

Khoảng năm sáu phút sau, người phục vụ kia lại quay lại.

“Ông chủ của tôi mời cô sang.”

Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bưng ly rượu vang đỏ còn sót lại trên bàn lên uống sạch.

Diệp Ninh được người phục vụ dẫn đường, nhanh chóng đi xuyên qua sàn nhảy ở phía trước, đi vào một cái cửa hông bên cạnh sàn nhảy.

Ngay từ đầu cô còn tưởng rằng đây là con đường đi thông đến hậu trường, nhưng mà không ngờ sau khi đi qua một cái hành lang dài, bên trong lại là một cái văn phòng trông có vẻ khá xa hoa.

Cửa phòng được mạ vàng, hai bên cửa phòng bày đồ sứ và cây xanh quý giá, bên cạnh còn có vệ sĩ dáng người thẳng tắp đứng cạnh cửa, tất cả đều thể hiện nơi này không bình thường.

Ngoài ra Diệp Ninh còn phát hiện tuy rằng nơi này không cách bên ngoài quá xa, nhưng lại không nghe được bất cứ tiếng ồn nào, rõ ràng là đã được thiết kế cách âm rất hoàn mỹ.

“Đây chính là văn phòng của ông chủ.” Giọng điệu nói chuyện của người phục vụ cũng trở nên cực kỳ cẩn thận.

Anh ta cũng không đi vào, chỉ cần thẩn gõ cửa, sau đó ý bảo Diệp Ninh tự đi vào, anh ta thì trực tiếp đi ra.

Diệp Ninh vốn dĩ còn đang rất bình tĩnh, nhìn thấy cách làm phô trường này, trong lòng cũng đột nhiên có chút bất an.

Nhìn cánh cửa phòng lạnh băng cứng rắn kia, đột nhiên có chút do dự.

TBC

Nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cô lập tức đẩy cánh cửa vàng son lộng lẫy kia ra.

Giờ phút này, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với người cô sắp sửa gặp.

Ấn tượng đầu tiên của Diệp Ninh về văn phòng này chính là vô cùng trống trãi, trống trãi đến mức cô cảm thấy không nhìn thấy giới hạn.

Tuy rằng vật trang trí bên trong không quá nhiều, nhưng chỗ nào cũng lộ ra mùi tiền.
 
Back
Top Bottom