Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 20: Chương 20



Tâm trạng của Vương Hinh Tuyết ngồi cách đó không xa thì giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, nghe nói công việc mà Cố Phong tìm cho Diệp Ninh lại là người vệ sinh, cảm xúc hả hê của cô ta đạt đến đỉnh điểm.

Nhưng mà dựa theo những gì cô ta hiểu biết về Diệp Ninh, Diệp Ninh tuyệt đối là loại người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, sẽ không bao giờ đi làm người dọn vệ sinh, vậy tiếp theo đây chắc chắn sẽ la lối ồn ào ở chỗ nào.

“Chờ đã.”

TBC

Quả nhiên, ngay lúc ba người Lâm Thanh chuẩn bị rời đi, Diệp Ninh căng chặt gương mặt đã mở miệng nói.

Lâm Thanh lạnh nhạt nhìn về phía Diệp Ninh: “Cô còn có gì muốn nói sao?”

Chị ấy biết đến Diệp Ninh, nhưng nói này không phải là viện gia chúc, càng không phải nói cô có thể la lối kiếm chuyện.

Diệp Ninh cũng không hề làm ầm lên, chỉ là dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi cũng muốn thử tham dự buổi tuyển chọn thành viên của đoàn văn công một lần.”

“...”

Ba người Lâm Thanh quay sang nhìn nhau, không có ai ngờ rằng cô sẽ đột nhiên nói ra một câu như thế.

Vương Hinh Tuyết lại càng trợn mắt há hốc mồm, chờ đến khi phản ứng lại, nhịn không được châm chọc mỉm cười.

Con nhỏ mập này quả nhiên là chưa chịu bỏ cuộc, xem xem cô còn định mất mặt như thế nào nữa!

Lý Kiến Hoa hoa khan, nghiêm túc nói: “Cô tên Diệp Ninh đúng không? Nếu đoàn trưởng đã sắp xếp vị trí công việc của cô rồi thì cô không cần phải suy nghĩ lung tung nữa. Công việc cũng không phân chia đắt rẻ sang hèn, chỉ có thích hợp và không thích hợp. Có đồng chí phù hợp với việc tỏa sáng trên sân khấu, có đồng chí cũng thích hợp cống hiến ở phía sau sân khấu. Cho dù là trước sân khấu hay là sau sân khấu thì cũng đều quan trọng như nhau.”

Diệp Ninh kiên nhẫn chờ anh ấy nói xong, sau đó mới nói: “Anh thậm chí còn chưa cho tôi cơ hội, vậy sao anh biết được tôi không thích hợp đứng ở trên sân khấu chứ?”

Diệp Ninh là người hiện đại, đương nhiên biết rõ công việc chẳng phân chia đắt rẻ sang hèn, nhưng mà những người này lại khinh thường cô, cho nên cô mới chủ động đi giành lấy cơ hội.

Lý Kiến Hoa giống như nghe được một chuyện cười gì đó: “Không cần phải thử, hình tượng của cô đã không thích hợp rồi!”

Ngay từ đầu anh ấy cũng không muốn nói rõ ràng như thế, nhưng hiển nhiên người phụ nữ này vẫn còn chưa có tự nhận thức đúng đắn về bản thân.

Diệp Ninh vẫn cứ bình tĩnh như cũ, giống như đã sớm đoán được anh ấy sẽ nói những lời này.

“Xem ra tôi nông cạn quá rồi, đoàn văn công của mấy người cũng chỉ là nơi trông mặt mà bắt hình dong mà thôi. Nếu là thế thì tôi không đến đây làm việc cũng chẳng sao cả.”

Diệp Ninh vẫn cứ là Diệp Ninh béo ú kia, nhưng mà giờ phút này cô cũng thật sự khinh bỉ đoàn văn công này.

Ánh mắt Lâm Thanh nhìn cô càng trở nên sâu hơn, người bình thường nghe Lý Kiến Hoa đánh giá như thế sẽ cực kỳ xấu hổ lúng túng, nhưng mà cô gái mập này không chỉ không biểu lộ ra bất cứ vẻ bất an gì, lại còn phản bác và nghi ngờ ngược lại bọn họ.

Chỉ riêng sự thông minh tỉnh táo này cũng không phải người thường nào cũng có được.

“Chúng tôi có thể cho cô một cơ hội.”

Chị ấy nói ra những lời này làm Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ đều ngẩn ra.

“Đoàn trưởng...”

Lâm Thanh dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ tạm thời đứng sốt ruột, lại nhìn về phía Diệp Ninh.

“Nhưng mà nếu cô tham dự buổi tuyển chọn ngày hôm nay thì công việc tôi vừa mới phân công cho cô lúc nãy sẽ bị thu hồi.”

Ý của chị ấy đã rất rõ ràng, một khi Diệp Ninh thi rớt, vậy đến cả công việc dọn vệ sinh cũng không có.

Mà chị ấy cũng muốn xem thử, rốt cuộc Diệp Ninh tự tin đến cỡ nào.

Chuyện khiến mọi người kinh ngạc chính là Diệp Ninh lại không hề do dự chút nào, lập tức đồng ý ngay.

“Được thôi.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 21: Chương 21



Vương Hinh Tuyết đã biết được sự lựa chọn của Diệp Ninh từ trước, dù sao thì cô vốn chính là một người phụ nữ vụng về.

Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ âm thầm dùng ánh mắt im lặng nói chuyện với nhau, nếu Lâm Thanh đã nói như thế, bọn họ đương nhiên phải nể mặt đoàn trưởng rồi.

Nhưng mà chờ Diệp Ninh biểu diễn xong, bọn họ chỉ cần kiên quyết từ chối là được rồi.

Lâm Thanh nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Cho cô năm phút, cô có thể bắt đầu biểu diễn rồi.”

Mấy cô gái khác đến phỏng vấn cũng đều là năm phút, đối xử với Diệp Ninh rất bình đẳng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người, Diệp Ninh hít thở thật sâu.

Đúng là cô không hề chuẩn bị gì hết, vác cái xác nặng nề như thế cũng không thể nào làm ra mấy động tác nhảy múa duyên dáng, nhưng mà so với mấy thứ đó thì cô còn có một đòn sát thủ khác.

Cho dù là Vương Hinh Tuyết, hay là Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ, tất cả đều cho rằng Diệp Ninh sẽ chọn ca hát hoặc là nhảy múa, tất cả mọi người đều ôm tâm trạng chờ chế giễu cô.

Ngay sau đó, Diệp Ninh cử động, cô lập tức dừng tầm mắt nhìn về phía cây đàn dương cầm ở trong góc.

Lâm Thanh từ nãy đến giờ vẫn luôn để ý đến hành động của Diệp Ninh, nhìn theo ánh mắt của cô, sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Đừng có nói cô gái này định...

“Đoàn trưởng Lâm, tôi có thể mượn cây đàn dương cầm kia một chút không?”

Diệp Ninh nói xong những lời này, toàn bộ đại sản đều im phăng phắc như c.h.ế.t lặng.

Toàn bộ đoàn văn công cũng chỉ có một cây đàn dương cầm này, mà trình độ quá giá của đàn dương cầm cũng đứng đầu trong số tất cả các nhạc cụ, bất cứ ai cũng không thể tùy tiện chạm vào.

TBC

Nhưng mà bây giờ Diệp Ninh lại đưa ra yêu cầu này.

“Không được!”

Không đợi Lâm Thanh trả lời, Lý Kiến Hoa đã trực tiếp từ chối ngay.

Vương Hinh Tuyết cũng không hiểu Diệp Ninh làm thế là có mục đích gì, người phụ nữ này điên rồi sao? Đến cả dương cầm cũng dám đụng vào!

“Diệp Ninh, cô cũng có biết đánh đàn đâu, lỡ như cô làm hỏng nó, cho dù táng gia bại sản cũng bồi thường không nổi.”

Cô ta gân cổ lên nhắc nhở, trên thực tế cũng đang nói cho ba người Lâm Thanh nghe.

Diệp Ninh thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta cái nào, chỉ đứng yên không nhúc nhích chờ Lâm Thanh trả lời.

Lâm Thanh hơi nhíu mày, tuy rằng chị ấy cũng không tin Diệp Ninh biết đàn, nhưng mà phản ứng của Diệp Ninh lại không giống bình thường.

Chị ấy chần chừ vài giây.

“Được, cô có thể thử một lần.”

Nghe thấy Lâm Thanh đồng ý, đến cả Vương Quốc Trụ từ nãy đến giờ không nói gì cũng đều mất kiên nhẫn.

“Đoàn trưởng, khó khăn lắm đoàn chúng ta mới có được cây đàn dương cầm này, lỡ như có sơ suất gì thì phiền phức lắm.”

Vương Quốc Trụ cũng không có ý xem thường ai, nhưng mà muốn học được dương cầm thì cần điều kiện rất cao, người phụ nữ mập mạp ở đối diện trông thật sự không giống như người sẽ biết đàn dương cầm.

Lâm Thanh nhìn thấy Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ giống như gặp phải kẻ địch mạnh, ngược lại cảm thấy buồn cười.

“Nó chỉ là một món nhạc cụ mà thôi, cũng không yếu ớt như những gì các anh tưởng tượng đâu.”

Diệp Ninh lập tức có ấn tượng tốt hơn về người đoàn trưởng này, sau khi được đối phương cho phép, cô sải bước chân đi về phía chỗ để đàn dương cầm.

Lâm Thanh đã lên tiếng, cho dù Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ có phản đối thì cũng không có tác dụng gì.

Bốn ánh nhìn đuổi sát theo bóng dáng của Diệp Ninh, trong sảnh im lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy rõ tiếng động.

Diệp Ninh bình tĩnh ngồi xuống trước đàn dương cầm, khởi động ngón tay.

Trái tim của Vương Hinh Tuyết đã nhảy lên đến cổ họng, mãi đến giờ phút này, cô ta vẫn tin chắc rằng Diệp Ninh chỉ đang giả vờ giả vịt.

Nhưng mà Diệp Ninh nhanh chóng cử động, ngón tay của cô đặt lên trên phím đàn dương cầm, không ngờ lại làm nó phát ra giai điệu du dương.

Vương Hinh Tuyết hoàn toàn sợ ngu người.

Đồng thời, người bị khiếp sợ còn có Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ.

Tuy rằng bọn họ không quá tinh thông về dương cầm, nhưng mà giai điệu nhẹ nhàng du dương này lại k*ch th*ch rất mạnh vào thần kinh của hai người.

Cái cô Diệp Ninh này không chỉ biết đàn dương cầm, mà còn đàn rất giỏi nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 22: Chương 22



Lâm Thanh cũng kinh ngạc, nhưng mà so với mấy người Lý Kiến Hoa, trong tiềm thức của chị ấy hình như cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng Diệp Ninh sẽ biết đàn tấu đàn dương cầm rồi.

Nhìn ngón tay bụ bẫm của Diệp Ninh linh hoạt rơi xuống các phím đàn, chị ấy hoàn toàn có thể khẳng định, kỹ năng đánh đàn của Diệp Ninh cực kỳ cao.

Cái cô Diệp Ninh này thật sự mang đến cho mấy người bọn họ một bất ngờ quá lớn!

Một khúc kết thúc, Diệp Ninh đắm chìm trong đó ưu nhã thu tay lại, trong mắt còn lộ ra một chút ánh sáng.

Cây đàn dương cầm này thật sự rất tốt, lâu lắm rồi cô không được vui sướng thoải mái như thế này.

Ổn định lại cảm xúc xong, cô lại không chút hoang mang xoay người nhìn về phía ba người Lâm Thanh.

“Đoàn trưởng Lâm, tôi biểu diễn xong rồi.”

Diệp Ninh khống chế thời gian rất tốt, vừa đúng năm phút.

Lâm Thanh, Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ đều đột nhiên hoàn hồn, sắc mặt của bọn họ đều vô cùng phức tạp.

“Tốt lắm.”

Lâm Thanh không hề che giấu sự khen ngợi đối với Diệp Ninh, đưa ra lời khen tặng.

Mặt của Vương Hinh Tuyết đen thùi, cô ta là người hát chính của đội ca hát, biết rất rõ muốn được Lâm Thanh khen ngợi là một chuyện khó khăn như thế nào.

Lâm Thanh luôn cực kỳ nghiêm khắc với tất cả mọi người và tất cả các sự việc, nếu có thể làm chị ấy khen ngợi, vậy tương lai ở đoàn văn công chắc chắn sẽ vô cùng xán lạn.

Kết quả mà cô ta muốn tuyệt đối không phải thế này, tại sao lại làm con mụ mập Diệp Ninh này tỏa sáng nổi bật như thế chứ?!

Không đơi Lâm Thanh nói tiếp, Lý Kiến Hoa đã nhanh chóng nói: “Khụ khụ, Diệp Ninh, hiện tại cô có thể quay về chờ thông báo rồi.”

Lâm Thanh không khỏi nhìn về phía Lý Kiến Hoa.

Lý Kiến Hoa dùng ánh mắt cầu xin, ý bảo Lâm Thanh tạm thời đừng sốt ruột như thế.

Lâm Thanh biết có lẽ anh ấy còn có băn khoăn gì khác, nếu anh ấy đã nói như thế, vậy chị ấy cũng phải nể mặt một vài phần.

“Diệp Ninh, cô đi về trước đi, có được hay không chúng tôi cũng đều sẽ cho cô một câu trả lời.”

Tất cả những người đến tuyển chọn ngày hôm nay đều sẽ có kết quả ngay tại chỗ, chỉ riêng đến chỗ Diệp Ninh thì lại có ngoài ý muốn, rõ ràng là cố ý nhằm vào cô.

Diệp Ninh cũng hiểu vì sao cô lại bị nhằm vào.

Nhưng mà Diệp Ninh cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc khó chịu nào, chỉ trực tiếp trả lời: “Được”, sau đó bình tĩnh đi xuống sân khấu.

TBC

Chuyện nên làm cô đều đã làm, nếu không được, vậy cũng chỉ có thể trách cái xã hội trông mặt mà bắt hình dong này thôi.

“Vương Hinh Tuyết, cô cũng đi ra ngoài đi.”

Diệp Ninh rời đi, Lý Kiến Hoa cũng ra lệnh cho Vương Hinh Tuyết từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi ở phía sau.

Đến lúc này, Vương Hinh Tuyết mới hoàn hồn khỏi cơn ghen ghét tột độ, sốt ruột đuổi theo Diệp Ninh.

Trong sảnh chỉ còn lại ba người Lâm Thanh, Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ.

Lâm Thanh lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: “Nói ý kiến của hai anh đi.”

Lý Kiến Hoa mở miệng đầu tiên: “Đoàn trưởng, tôi biết cô rất trân trọng những người có tài năng, nhưng mà hình tượng của Diệp Ninh thật sự quá kém. Nếu đoàn văn công của chúng ta thật sự tuyển dụng cô ấy, danh tiếng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”

Anh ấy thành tâm thành ý nói ra nỗi lo lắng trong lòng mình.

Lâm Thanh lại nhìn về phía Vương Quốc Trụ: “Đạo diễn Vương, anh cũng nghĩ như thế sao?”

Vương Quốc Trụ không trả lời ngay, nhưng mà vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

“Nỗi lo của đội trưởng Lý cũng rất chính xác.”

Lâm Thanh nghe xong suy nghĩ của hai người, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Không ngờ lại bị người ta nói đúng rồi, đoàn văn công chúng ta cũng chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thôi.”

Những lời này rõ ràng là đang tự giễu.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 23: Chương 23



“Đoàn trưởng, chúng tôi cũng không có ý này...”

“Vậy thì là ý gì, không phải các anh cảm thấy hình tượng của Diệp Ninh không tốt, cho nên mới từ chối cô ấy sao?” Lâm Thanh hỏi ngược trở lại.

Lý Kiến Hoa chột dạ đảo mắt đi, nhỏ giọng nỉ non nói: “Hình tượng của cô ấy không phải không tốt, mà là quá kém. Ngày nào đoàn văn công của chúng ta cũng phải biểu diễn, phải đối mặt với rất nhiều người. Không nói đến chuyện chọn tất cả các thành viên đều phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng phải suy xét đến ánh mắt của người xem đúng không.”

“Hẹp hòi! Suy nghĩ của các cô thật sự là vừa hẹp hòi lại vớ vẩn!” Lâm Thanh lại quát lớn, trực tiếp nổi giận: “Bắt đầu từ lúc nào mà đoàn văn công chúng ta đã định nghĩa là phải dùng sắc đẹp để bày ra cho người khác xem hả? Đến bây giờ tôi mới biết thì ra các anh vẫn luôn suy nghĩ như thế! Đoàn văn công của chúng ta có thể phát triển đến bây giờ, tất cả đều là dựa vào việc chúng ta tuyển dụng người có tài năng. Nếu chỉ nhìn sắc đẹp, vậy cứ bày một đống bình hoa xinh đẹp lên sân khấu là được rồi, cần gì đến kỹ năng chuyên nghiệp chứ!”

Lần này Lâm Thanh thật sự nổi giận, cổ cũng loáng thoáng nổi lên chút gân xanh.

Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ đều mím chặt khóe môi.

Bọn họ đương nhiên biết dựa vào thực lực diễn tấu dương cầm mà Diệp Ninh vừa biểu diễn ra, muốn gia nhập đoàn văn công hoàn toàn không có vấn đề, sự phản đối của bọn họ vốn dĩ đã mang theo thành kiến về sắc đẹp, cho nên hiện tại đương nhiên cũng không thể nào cãi lại được.

Với lại còn có một chuyện rất quan trọng, bắt đầu từ nửa năm trước, từ khi dương cầm gia của đoàn văn công bị bệnh thì bọn họ vẫn không thể nào tìm được dương cầm gia nào đủ tài năng, sự xuất hiện của Diệp Ninh thật sự rất đúng lúc.

“Đoàn trưởng, vậy ý của cô là...”

Vtq chờ Lâm Thanh nói xong, cẩn thận hỏi ý.

Thật ra không cần hỏi thì bọn họ cũng đã biết được rồi.

Lâm Thanh cũng không trả lời trực tiếp mà lại đưa quyền quyết định lại cho hai người bọn họ: “Các anh cảm thấy thế nào?”

...

“Diệp Ninh, cô đứng lại đó cho tôi!”

Vương Hinh Tuyết khó khăn lắm mới đuổi kịp bước chân của Diệp Ninh.

“Cô, cô, cô, sao cô lại biết đàn đàn dương cầm thế?”

Cô ta còn chưa ổn định hơi thở đã lập tức nổi giận ép hỏi.

Dáng vẻ như muốn ăn thịt người kia giống như chuyện Diệp Ninh biết đàn đàn dương cầm là một chút đáng giận gì lắm vậy.

Diệp Ninh hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

Diệp Ninh của trước kia đương nhiên sẽ không, nhưng mà cô của hiện tại thì từ khi còn nhỏ đã bắt đầu học qua đủ loại nhạc cụ, tuy rằng cuối cùng cô cùng không phát triển theo phương diện này, nhưng mà chút tài năng đó tuyệt đối cũng đủ xài ở thời đại này rồi.

Vương Hinh Tuyết nhíu chặt hai hàng lông mày lại như bánh quai chèo, nói: “Vì sao cô không nói cho tôi biết?”

“Vì sao tôi phải nói cho cô biết? Với lại từ trước đến giờ cô cũng chưa hỏi tôi!”

Diệp Ninh cảm thấy hiện tại cô đã rất dễ thỏa mãn, nhìn thấy dáng vẻ tức muốn hộc m.á.u của Vương Hinh Tuyết, cô lại cảm thấy có chút sung sướng.

TBC

Phải biết rằng, nếu là trước đây, cô sẽ không bao giờ bị loại người này ảnh hưởng đến.

“Tôi...” Vương Hinh Tuyết bị chặn họng á khẩu không trả lời được.

Cho dù đánh c.h.ế.t cô ta thì cô ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyến một con mụ mập có xuất thân từ một nơi hẻo lánh nghèo nàn lại sẽ biết đàn đàn dương cầm.

Diệp Ninh nói xong tiếp tục bước về phía trước.

Vương Hinh Tuyết giận đến mức n.g.ự.c liên tục phập phồng lên xuống, nhưng mà cô tình lại không thể trở mặt với Diệp Ninh ngay được, chỉ đành phải đuổi theo lần nữa.

“Diệp Ninh, tôi không có ý xem thường cô, chỉ là quá kinh ngạc, dù sao chúng ta cũng là bạn thân nhất của nhau mà.”

Diệp Ninh thầm châm biếm trong lòng, xem ra con nhỏ này còn có tính toán xấu xa gì khác nữa.

Vương Hinh Tuyết vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Diệp Ninh: “Cũng chính vì chúng ta là bạn thân nhất của nhau, cho nên tôi mới phải khuyên cô vài câu. Nếu anh Cố đã tìm cho cô công việc dọn vệ sinh từ trước rồi thì cô cứ đồng ý luôn đi. Muốn đi vào đoàn văn công làm việc thật sự không phải dễ dàng như thế, cô đừng tưởng rằng hôm nay cô đàn dương cầm, nhưng trong đoàn văn công có rất nhiều người biết đàn dương cầm, nếu không thì bọn họ cũng đã không bảo cô quay về chờ thông báo rồi, đây rõ ràng là đang muốn từ chối cô.”

Cô ta nói một cách chắc nịt, lộ ra vẻ mặt thật lòng suy nghĩ vì Diệp Ninh.

“Thế sao?” Diệp Ninh nhìn về phía cô ta, ánh mắt sâu không thấy đáy.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 24: Chương 24



Vương Hinh Tuyết gật đầu thật mạnh: “Tuy là làm nhân viên vệ sinh nhưng tiền lương mỗi tháng cũng hai ba mươi đồng. Nếu cô đồng ý thì bây giờ tôi lập tức quay về báo cho đoàn trưởng ngay!”

Cô ta càng sốt ruột thì Diệp Ninh lại càng không hề hoang mang.

“Tôi nhận lấy lòng tốt của tôi, nhưng mà con người tôi từ trước đến nay đều thích làm cái gì là phải làm cho đến cùng. Với lại lúc nãy đoàn trưởng Lâm cũng đã nói, tôi đi biểu diễn tài năng thì chẳng khác nào đã bỏ đi công việc dọn vệ sinh kia.

“Sao cô lại không biết điều như thế hả?” Mặt mày Vương Hinh Tuyết xanh mét, nghiến răng nghiến lợi.

Diệp Ninh không giận, ngược lại còn cười: “Cho dù thật sự không được tuyển chọn thì đó cũng là sự lựa chọn của tôi, không phiền cô phải nhọc lòng.”

Vương Hinh Tuyết đã không biết nên miêu tả tâm trạng hiện tại của cô ta như thế nào, tuy rằng cô ta đang liên tục tự nhủ với bản thân rằng chưa chắc gì Diệp Ninh sẽ được chọn, nhưng mà trong đầu lại không thể nào khống chế được mà hiện lên hình ảnh lúc Diệp Ninh đàn tấu đàn dương cầm.

Lúc đó Diệp Ninh giống như tỏa ra một loại ma lực không thể diễn tả thành lời, thậm chí làm cô ta không thèm để ý đến cơ thể mập mạp vụng về của cô.

Tại sao lại như thế chứ?!

Diệp Ninh đương nhiên sẽ không để ý hiện tại Vương Hinh Tuyết đang nghĩ gì, cô dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi đoàn văn công, đi thẳng đến xưởng gỗ.

Chuyện quan trọng nhất hiện tại chính là chở mấy mảnh vụn gỗ này đến xưởng tạo giấy.

Chờ đến khi cô đến xưởng gỗ, không chỉ gặp được Tôn Nguyên mà còn gặp được xưởng trưởng của xưởng gỗ.

“Anh rể, đây là đồng chí Diệp Ninh mà em nói với anh, chính là cô ấy đã giải quyết vấn đề nguyên vật liệu gỗ vứt đi của chúng ta.”

Tôn Nguyên chủ động giới thiệu Diệp Ninh cho xưởng trưởng Triệu Vinh Quý.

Triệu Vinh Quý cũng quan sát Diệp Ninh từ trên xuống dưới, ánh mắt khi nhìn cô chẳng khác gì Phùng Cương.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mới có chút phức tạp.

“Đồng chí, cô có thể nói cho chúng tôi biết cô bán mấy vụn gỗ này cho ai không?”

Trải qua thời gian càng dài, mảnh gỗ vụn chồng chất càng lúc càng nhiều, nó luôn là một tâm bệnh của anh ất, không ngờ bây giờ lại bị một cô gái béo ú trông vô cùng bình thường giải quyết, anh ấy đương nhiên là phải tò mò rồi.

Diệp Ninh ho khan, trực tiếp trả lời: “Hiện tại tôi tạm thời chưa thể nói cho anh biết được.”

TBC

Cô vốn dĩ chỉ là muốn đầu cơ trục lợi làm người bán hàng trung gian một lần, nếu bây giờ nói cho bọn họ, rất cả khả năng bọn họ sẽ trực tiếp chở đến xưởng tạo giấy.

Không thể không đề phòng người khác được.

Triệu Vinh Quý không ngờ cô sẽ từ chối trực tiếp như thế, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó lại có chút buồn cười.

Anh ấy đương nhiên cũng có thể đoán được ý đồ của Diệp Ninh.

“Cho dù hiện tại cô không nói thì chờ chúng tôi chờ vụn gỗ qua đó, cũng sẽ biết được thôi.”

Dù sao xe chở mảnh gỗ vụn đều là xe của xưởng gỗ bọn họ, cô muốn giữ bí mật đương nhiên là không thể nào.

“Xưởng trưởng Triệu, tôi cũng không ngại nói thẳng với anh, tôi không có ý định lũng đoạn đống phế liệu của anh trong thời gian dài. Lần này coi như là tôi tìm được con đường tiêu thụ cho anh, tôi cũng kiếm được một ít chi phí, sau này tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện hợp tác của đôi bên nữa.”

Diệp Ninh cũng không tham lam, cô muốn kiếm tiền thì còn có hàng trăm hàng ngàn cách khác, số tiền này chỉ coi như là phí dịch vụ của cô mà thôi.

Triệu Vinh Quý không ngờ cô sẽ nói thẳng ra như thế, lập tức lại có thêm một chút hảo cảm với cô.

Cô có thể giải quyết vấn đề này nhanh như thế, đầu óc đã thông minh hơn người bình thường rất nhiều rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 25: Chương 25



Xưởng gỗ vận chuyển những vụn gỗ đã nghiền nát đến xưởng tạo giấy.

Phùng Cương vẫn luôn chờ đợi nhìn thấy ký hiệu xưởng gỗ trên chiếc xe vận chuyển, lập tức hiểu được gì đó.

Quá trình giao dịch tiếp theo đó khá là thuận lời, một tay giao tiền một tay giao hàng.

Tổng cộng có tám tấn mảnh gỗ vụn, dựa theo giá cả trước kia đã bàn, một trăm năm mươi đồng một tấn, Diệp Ninh cầm lấy một nghìn hai trăm đồng mà Phùng Cương đưa qua.

TBC

Tiền có giá trị lớn nhất là mười đồng, cầm trong tay một xấp dày cộm.

“Đồng chí Diệp Ninh, cho phép tôi lắm lời hỏi một câu, cô có mối quan hệ như thế nào với xưởng gỗ bên kia.”

Phùng Cương có chút tò mò về thân phận của Diệp Ninh, bởi vì cô trông thật sự không giống như người của xưởng gỗ.

Diệp Ninh cười nói: “Tôi không có quan hệ gì hết.

Phùng Cương vô cùng khó hiểu, Diệp Ninh lại trực tiếp chào tạm biệt ông ấy.

Phùng Cương cũng thông minh không hỏi tiếp nữa, nếu đã biết được nguồn gốc của mấy mảnh gỗ vụn kia, sau này ông ấy có thể liên hệ hợp tác trực tiếp với bên xưởng gỗ.

Ra khỏi xưởng tạo giấy, Diệp Ninh trực tiếp đếm sáu trăm bốn mươi đồng đưa cho tài xế, nhờ anh ấy mang về xưởng gỗ.

Hiện tại tâm trạng của tài xế vô cùng phức tạp, anh ấy tận mắt nhìn thấy Diệp Ninh và Phùng Cương giao dịch với nhau, cũng biết rõ Diệp Ninh nhận lấy bao nhiêu tiền của đối phương.

Chỉ là bán trao tay một chút thôi, vậy mà cô gái béo này đã kiếm lời được năm trăm sáu mươi đồng. Phải biết rằng đây chính là tổng thu nhập một năm của một gia đình bình thường, sao mà không hâm mộ cho được chứ!

Diệp Ninh trực tiếp phớt lờ ánh mắt của đối phương, bởi vì cô cũng không cảm thấy kiếm số tiền này là dễ dàng, thứ cô trả giá chính là đầu óc.

Bây giờ trong túi đã có tiền, chuyện đầu tiên cô làm chính là mua sắm đồ dùng hằng ngày.

Tuy rằng không biết ngày nào đó cô phải dọn khỏi viện gia chúc này, nhưng mà từ trước đến nay chuẩn tắc nhân sinh của cô chính là mỗi ngày đều phải sống tốt.

Củi gạo mắm mũi tương dấm trà, xà phòng khăn lông và bàn chải đánh răng.

Chỉ cần là thứ cô nhìn thấy, cảm thấy cần, hơn nữa cần cần đến phiếu thì gần như đều mua về hết.

Cuối cùng thậm chí cô còn cố ý đến chợ đen, bỏ giá cao mua ba mươi tấm phiếu tắm.

Cứ như vậy, mỗi ngày sau khi rèn luyện xong, cô không cần đến bờ sông tắm rửa nữa.

Mà mua sắm tất cả những thứ này cũng chỉ tốn hơn ba mươi đồng tiền.

Gần chiều tối, Diệp Ninh xách theo một đống bao lớn bao nhỏ quay về viện gia chúc.

Thời gian này có người từ bộ đội quay về, có người từ đơn vị tan ca quay về, còn có mấy đứa nhỏ vui sướng chạy tới chạy lui trong đại viện, vô cùng nhộn nhịp.

Nhưng mà Diệp Ninh vừa xuất hiện, cô vẫn cứ trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.

Nhất là khi nhìn thấy cô mua nhiều thứ như thế, lại càng chỉ chỉ trỏ trỏ cô.

Người ở đại viên đã quá quen với những hành vi của Diệp Ninh, không có gì lấy làm lạ, chẳng qua từ trước đến nay hành vi điên cuồng mua sắm như thế này chỉ diễn ra ở đầu tháng, lúc bộ đội vừa mới phát tiền trợ cấp đến mà thôi. Còn hiện tại là là cuối tháng, không ngờ cô lại còn có tiền để tiêu xài như thế.

“Mấy anh mau đuổi theo tớ đi nè!”

Mấy nhóc con nhỏ tuổi đang rượt đuổi nhau, bé trai chạy đằng trước hoàn toàn không để ý đến Diệp Ninh, trực tiếp đụng vào người cô.

Diệp Ninh tránh không kịp, đồ trong tay rơi xuống đầy đất.

Không chỉ đứa nhỏ đụng vào người cô hoảng sợ mà mấy đứa nhỏ chạy đằng sau nhìn thấy Diệp Ninh cũng đồng loạt biến sắc, gương mặt nhỏ nào cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Diệp Ninh nhìn đám nhóc con đang sợ điếng người kia, khóe môi liên tục co giật.

Ngay sau đó, cô vươn tay về phía Cậu bé đang té dưới đất.

“Đừng, đừng đánh con...”

Cậu bé trai run bần bật ôm đầu, gân cổ lên cầu xin.

Ặc.

Diệp Ninh thật sự cạn lời, trực tiếp túm cậu bé đứng lên.

“Dì không có đánh con.”

Cho dù là thế, cậu bé vẫn nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 26: Chương 26



Diệp Ninh bất đắc dĩ thở dài, sau đó khom lưng nhặt mấy thứ ở dưới đất lên.

Mấy đứa nhỏ kia thấy Diệp Ninh lại thật sự không nổi giận, nắm tay cậu bé kia nhanh chóng chạy đi, giống như sợ nếu bọn nhỏ mà chạy chậm một giây là sẽ bị Diệp Ninh ăn tươi nuốt sống mất vậy.

“Diệp Ninh, đừng có nói là cô lại ăn h.i.ế.p mấy đứa nhỏ nữa đó nha?”

Cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng chất vấn.

Diệp Ninh ngẩng đầu, thấy Lưu Quế Chi đang đi về phía này.

“Diệp Ninh, dù sao cô cũng là người lớn rồi, sao cứ đi ăn h.i.ế.p mấy đứa con nít mãi thế hả?”

Hiển nhiên Lưu Quế Chi đã hiểu lầm gì đó, xụ mặt bắt đầu răn dạy cô.

Diệp Ninh biết giải thích cũng không có tác dụng gì, đơn giản không thèm nói gì hết.

Lưu Quế Chi cũng không ngờ cô sẽ im lặng, một bụng lửa giận cũng không thể xả ra ngoài.

“Hôm nay cô đến đoàn văn công đúng không?”

Chị ta quay về vấn đề chính, chủ động xác nhận với Diệp Ninh.

TBC

Diệp Ninh hơi sửng sốt, có một suy nghĩ dần xuất hiện trong đầu cô.

“Là chị tìm công việc bên đoàn văn công giúp tôi sao?”

Lưu Quế Chi gật đầu, nói một cách đương nhiên: “Cô cứu mạng Hổ Tử nhà tôi, chúng tôi tìm giúp cô một công việc ở đoàn văn công, coi như là thanh toán xong.”

Tuy rằng Diệp Ninh đã từng từ chối thẳng, hơn nữa còn viết giấy cam đoan, nhưng trong lòng Lưu Quế Chi vẫn cảm thấy không yên tâm.

Dù sao thì dựa theo tính cách của Diệp Ninh, rất có khả năng là cô sẽ lật lòng, cho nên chị ta thương lượng với phó doanh trưởng Vương xong, lập tức nghĩ ra cách này.

Người trong toàn bộ đại viện này đều biết chuyện Diệp Ninh muốn đến đoàn văn công làm việc, vừa lúc phó doanh trưởng Vương từng có một chút duyên phận quen biết với đoàn trưởng Lâm Thanh, cho nên mới đi chào hỏi trước.

Để tránh cho sau này Diệp Ninh không chịu thừa nhận, Lưu Quế Chi còn cố ý đến đây xác minh với cô.

Diệp Ninh dở khóc dở cười, cô biết ngay mà, Cố Phong chắc chắn không thể nào làm chuyện này được, thì ra là Lưu Quế Chi làm giúp cô.

“Tôi đã đi rồi, cảm ơn chị.”

Ánh mắt Lưu Quế Chi hơi cứng lại, nhìn chằm chằm chăm chú vào cô.

Con mụ hung dữ này còn biết nói cảm ơn nữa hả?

Thật sự là quá quái lạ.

“Tuy rằng chỉ là làm người quét dọn vệ sinh, nhưng tiền lương mỗi tháng cũng không ít, cô phải trân trọng cơ hội lần này đó!”

“Tôi biết rồi.” Diệp Ninh cũng không có ý định nói cho chị ta biết những gì đã diễn ra ngày hôm nay, dù sao cô cũng không biết chắc là mình có được đoàn văn công tuyển chọn hay không.

Lưu Quế Chi nhíu chặt hai hàng lông mày lại, nhìn bóng dáng dần đi xa của Diệp Ninh, không nhịn được rùng mình.

Mấy ngày nay Diệp Ninh thật sự quá khác thường, không chỉ không kiếm chuyện trong đại viện mà thái độ khi đối xử với người khác cũng thay đổi hoàn toàn.

Chuyện khác thường như thế, chắc chắn là lại có chiêu trò gì mới.

Tối hôm nay, Diệp Ninh vừa mới nấu cơm xong, Chu Thế Thành đã chạy đến.

Nhìn thấy hộp cơm mà Chu Thế Thành đưa qua, lần này Diệp Ninh không nhận lấy.

“Liên trưởng Chu, mấy ngày nay cảm ơn anh mỗi ngày đã đưa cơm đến, sau này anh không cần làm thế nữa.”

Trong lòng Chu Thế Thành hoảng sợ, trán lập tức toát mồ hôi lạnh.

“Em dâu, cô nói thế là có ý gì hả? Với lại mấy món cơm này đều là Cố Phong cố ý dặn dò tôi mang về cho cô.”

Diệp Ninh nhìn thấy anh ấy căng thẳng như thế, vội giải thích: “Phiền anh cũng báo lại cho Cố Phong một tiếng, từ nay về sau không cần đưa cơm cho tôi nữa.”

“Không lẽ cô định đến bộ đội ăn cơm luôn hả? Chuyện này thì hơi khó, bộ đội có kỷ luật, không có nguyên nhân đặc biệt thì không cho phép dẫn người nhà đến.” Chu Thế Thành cảm thấy anh ấy cần phải thay mặt Cố Phong nhắc nhở Diệp Ninh một chút.

Diệp Ninh biết trong lòng anh ấy suy nghĩ cái gì, xem ra Cố Phong còn chưa nói cho mọi người biết chuyện bọn họ sẽ ly hôn.

“Liên trưởng Chu, anh suy nghĩ nhiều rồi. Anh cứ việc thuật lại những lời tôi vừa mới nói cho Cố Phong, anh ấy sẽ tự hiểu.”

Chu Thế Thành không hiểu ra sao, nhưng mà anh ấy cũng để ý thấy trên bàn trong nhà bày đầy đồ ăn, hơn nữa trông cũng có vẻ rất ngon.

“Được rồi, cái này là do chính cô nói đó nha, sau này cô không cần Cố Phong mua cơm từ nhà ăn bộ đội mang về cho cô nữa.”

Anh ấy vô cùng trịnh trọng xác nhận lại với Diệp Ninh lần nữa, để tránh cho sau này cô lại thay đổi ý kiến.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 27: Chương 27



Chu Thế Thành vừa mới rời đi, Diệp Ninh lập tức đến phòng cảnh vệ nhận được điện thoại của đoàn văn công.

“Đồng chí Diệp Ninh, buổi phỏng vấn ngày hôm nay, cô đã đạt yêu cầu, tám giờ sáng mai, cô cầm hồ sơ đến công đoàn báo danh.”

TBC

Đối phương thông báo vô cùng ngắn gọn.

Cúp điện thoại xong, trên mặt Diệp Ninh lộ ra một nụ cười vui sướng.

Không ngờ thật sự trúng tuyển.

Hôm sau.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Ninh đã bắt đầu rèn luyện.

Sau đó canh đúng thời gian quay về lại đại viện, bởi vì không thể tắm rửa, buổi sáng nhà tắm không mở cửa, cho nên cô tìm một cái thùng gỗ lớn nhất trong nhà ra, hứng một chậu nước ở trong nhà làm vệ sinh cá nhân cơ bản.

Sau đó cô lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó kinh ngạc vui vẻ phát hiện lưng quần đã dư ra được một chút rồi.

Cô quá nặng, rèn luyện với cường độ cao cộng thêm khống chế về phương diện ẩm thực, hiệu quả cũng rất rõ rệt.

Tuy rằng gương mặt của cô còn chưa thay đổi quá nhiều, nhưng cô lại có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.

Sáng sớm ăn nửa cái bánh bao và hai cái trứng, mặt mày sáng sủa đi ra khỏi nhà.

Viện gia chúc cách đoàn văn công khá xa, Diệp Ninh tính toán cẩn thận thời gian, cố ý chọn cách đi bộ.

“Liên trưởng Cố, đó có phải Diệp Ninh không?”

Trên xe jeep quân dụng, Cố Phong đang lái xe nghe được Giả Hạo đang ngồi ở ghế phụ nói, gương mặt lập tức căng chặt.

Anh nhìn theo tầm nhìn của Giả Hạo, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ninh ở cách đó không xa.

Anh hơi nhíu mày này, bình thường người phụ nữ này đều ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới thức dậy, sao bây giờ còn chưa đến bảy giờ đã đi ra ngoài rồi.

Giả Hạo đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Có khi nào cô ấy đến bộ đội tìm anh không?”

Dù sao hai vợ chồng bọn họ đang muốn ly hôn.

Ánh mắt Cố Phong hơi d.a.o động, đây không phải là đường đi đến bộ đội.

Giả Hạo cũng lập tức phát hiện ra điểm này: “Nếu như đến tìm anh thì cô ta phải đi về hướng đông mới đúng.”

Nhưng mà hiện tại cô lại đi về phía bắc.

“Liên trưởng Cố, có cần đi qua đó hỏi thử không?”

Cũng không phải bọn họ lo lắng quan tâm Diệp Ninh mà là sợ sáng sớm hôm nay cô lại kiếm chuyện gì nữa.

Cố Phong siết chặt lấy tay lái, rõ ràng là cũng đang rối rắm.

Anh thật sự không muốn nhìn người phụ nữ này thêm lần nào nữa.

Ngay lúc hai người đang do dự thì bọn họ lại phát hiện Diệp Ninh muốn qua đường.

Tốc độ xe của Cố Phong cũng không nhanh, anh vẫn còn cách Diệp Ninh một khoảng cách.

Hiện tại là giờ đi làm buổi sáng, cho nên trên đường cũng có không ít xe.

Lúc này đột nhiên có một đứa bé gái bốn năm tuổi từ ven đường chạy ra, cô bé kia thật sự còn rất nhỏ, chờ đến khi phản ứng lại thì cô bé đã chạy ra đến giữa đường rồi.

“Liên trưởng Cố, cẩn thận!”

Giả Hạo vừa mới lên tiếng, Cố Phong cũng đã giảm tốc độ, hơn nữa còn nhanh chóng dừng lại.

Tuy rằng bọn họ nhanh tay lẹ mắt nhưng mà những chiếc xe khác rõ ràng là không ngờ được sẽ xảy ra chuyện thế này.

Một chiếc xe hơi màu đen chạy vụt qua bên cạnh xe jeep, mặc dù xe đã phát ra tiếng thắng xe chơi tai, cực lực muốn giảm tốc độ lại, nhưng vẫn cứ đang lao nhanh về phía cô bé kia.

Trái tim của Cố Phong và Giả Hạo đã nhảy lên đến cổ họng, cho dù bọn họ muốn cứu người thì cũng đã không còn kịp nữa rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kia đ.â.m vào người cô bé.

Ngay tại giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người đột nhiên nhào đến.

Sau đó là tiếng thét chói tai ở xung quanh vang lên, xe hơi màu đen xông qua đường cái, cuối cùng dừng lại ở vị trí cách xa chừng trăm mét.

Mà chỗ cô bé đó đứng lúc nãy đã trống không.

Cô bé bị bóng người lao ra khi nãy đẩy ra xa hai mét, sau đó ngã lăn ra đất cùng với người kia.

Diệp Ninh ngã quay, mắt nổ đom đóm, nhưng mà vẫn lập tức nhìn về phía bé gái ôm trong lòng.

“Em gái, em có sao không?”

Cô bé lành lặn không bị thương gì, nhưng trải qua tình huống nguy hiểm như thế, vẫn rất hoảng sợ, lập tức òa khóc.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 28: Chương 28



Diệp Ninh nhanh chóng kiểm tra cho cô bé, xác định cô bé không bị thương gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Niếp Niếp! Niếp Niếp của mẹ!”

Một người phụ nữ cách đó không xa kêu khóc chạy đến, sau đó ôm chặt cô bé vào trong lòng.

Diệp Ninh nhìn thấy người nhà của cô bé đã đến, an ủi: “Cô bé không sao, sau này chị nhớ canh chừng con bé cho kỹ đó.”

Người phụ nữ kia cũng hoảng sợ, mang ơn đội nghĩa nói với Diệp Ninh: “Cảm ơn.”

“Liên, liên trưởng Cố, người kia thật sự là, là... Diệp Ninh hả?”

Trong xe jeep, Giả Hạo trợn trừng mắt, vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh Diệp Ninh cứu người đó!

Diệp Ninh cứu người khác?!

Hình ảnh này thật sự chẳng thua kém gì mặt trời mọc từ hướng Tây!

Cố Phong vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm về hướng của Diệp Ninh, đầu óc chìm vào suy nghĩ.

“Xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Các cô có bị gì không?”

Tài xế lái chiếc xe đen hoảng sợ chạy đến trước mặt Diệp Ninh.

Anh ấy nhìn thấy rất rõ ràng, nếu không phải cô gái béo này đột nhiên lao ra, hôm nay chắc chắn sẽ có án mạng xảy ra.

Diệp Ninh nhìn tài xế, xụ mặt xuống, vô cùng âm u.

“Tôi cứ tưởng là anh lái máy bay chứ không phải đang lái xe!”

Dù sao thì suýt chút nữa đã mất mạng, lời cô nói ra đương nhiên cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Tài xế vô cùng xấu hổ: “Tôi thật sự không ngờ sẽ có một đứa bé đột nhiên chạy đến.”

“Vậy anh cũng không biết đây là đang ở ngã tư đường sao? Tại sao mấy chiếc xe khác đều có thể dừng xe lại kịp, chỉ có mình anh là không? Nếu thật sự đụng trúng người khác, anh không phải chỉ hại một gia đình, mà là hai cái gia đình đó!”

Diệp Ninh nổi giận đùng đùng chỉ trích, sau đó phủi bụi đất dính trên quần áo.

Nhưng mà vừa mới nhúc nhích đã cảm giác khuỷu tay truyền đến cảm giác đau rát khó chịu, cô lập tức suýt xoa thành tiếng.

Tài xế không dám hó hé tiếng nào, cũng phát hiện vết trầy trên tay cô.

Toàn bộ làn da từ khuỷu tay đến cổ tay đều bị tróc ra, tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng mà chỉ nhìn thôi cũng đã đủ thấy đau rồi.

“Cô bị thương rồi, hay là chúng ta đến bệnh viện khám đi được không?”

Tài xế đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị truy cứu trách nhiệm, dù sao người phụ nữ vô cùng hung dữ ở trước mặt trông cũng không phải loại người dễ ở chung.

Nhưng mà nếu so với việc ra mang người thì hiện tại đã coi như là kết quả tốt nhất rồi.

Diệp Ninh nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay, sắc mặt càng xấu hơn.

Thật đúng là đi ra ngoài mà quên coi ngày hoàng đạo mà.

Đúng là xử lý miệng vết thương một chút sẽ tốt hơn, nhưng mà hôm nay lại là ngày đầu tiên cô đến đoàn văn công báo danh đi làm, nếu đi trễ thì chắc chắn không được.

“Không cần, sau này anh lái xe nhớ cẩn thận một chút!”

Lạnh lùng để lại một câu, sau đó nhe răng trợn mắt rời đi.

Tài xế không ngờ cô lại rời đi một cách dễ dàng như thế, ánh mắt trở nên hiền hòa và áy náy hơn nhiều.

Ông bà ta nói rất đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Tuy rằng bề ngoài của người phụ nữ này không được tốt lắm, nhưng lại có một trái tim ấm áp tốt bụng.

Diệp Ninh đi rồi, mấy người đứng nhiều chuyện cũng rời đi.

Hai chiếc xe dừng ở hai bên cũng chậm rãi di chuyển, mãi đến phía sau vang lên tiếng kèn xe thúc giục, Cố Phong mới đột nhiên hoàn hồn.

Khởi động xe, anh thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy bóng người càng ngày càng xa của Diệp Ninh.

“Liên trưởng Cố, cô ta bị thương đúng không?”

Gương mặt Giả Hạo vô cùng phức tạp, tuy rằng bọn họ cách khá xa, nhưng lúc nãy khi rời đi Diệp Ninh rõ ràng có ôm lấy cánh tay trái, chắc chắn là đã bị thương rồi.

Nhưng mà người phụ nữ này vừa không khóc cũng không nháo, không chỉ không đòi người nhà đứa bé kia trả ơn, thậm chí còn không truy cứu tên tài xế suýt đụng vào cô nữa chứ.

Thật sự giống như cô cứu cô bé chỉ vì cô muốn cứu mà thôi.

Giờ phút này Giả Hạo thật sự nghi ngờ, người phụ nữ này không phải là Diệp Ninh.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 29: Chương 29



Diệp Ninh đúng giờ xuất hiện tại đoàn văn công.

Ngoại trừ cô ra, còn có tám cô gái đã đậu phỏng vấn hôm qua chung với cô.

Bởi vì cô là người cuối cùng biểu diễn cho nên bọn họ căn bản cũng không biết phía sau đã xảy ra chuyện gì, bây giờ thấy cô, vẻ mặt của ai cũng giống như là thấy quỷ.

Nhưng mà còn chưa đợi bọn họ nói cái gì, bóng dáng Lý Kiến Hoa liền xuất hiện.

Ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên người cả đám, vẫn tương đối hài lòng với kết quả lần phỏng vấn này.

"Các cô là từ trong hơn trăm người tuyển ra được, đều là nhân tài trong trăm có một, hi vọng những ngày này ở đoàn văn công biểu hiện tốt một chút, tranh thủ có thể sớm được chuyển chính thức!"

Đám con gái tất cả đều tràn trề năng lượng.

Tiếp đó, Lý Kiến Hoa tuyên bố bộ môn mà mỗi người bọn họ phải đi, trong tám cô gái có sáu cô đều thuộc về đội ca múa dưới trước anh ta, hai người còn lại được phân vào tổ đạo diễn.

Cuối cùng Lý Kiến Hoa mới nhìn hướng về phía người bắt mắt nhất trong đám người - Diệp Ninh.

"Diệp Ninh, từ hôm nay trở đi, cô chính là thành viên đội nhạc khí."

Cô đàn piano rất tốt tất nhiên là phải thuộc về đội nhạc khí, nhưng mà cuối cùng có thể trở thành người chơi đàn dương cầm chân chính hay không, hiện tại còn chưa thể nào xác định được.

Diệp Ninh nghe theo chỉ thị của Lý Kiến Hoa trực tiếp đi đội nhạc khí báo danh

Đến ngoài cửa đội nhạc khí liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh diễn tấu của các loại nhạc khí.

Loại tình huống này gõ cửa là khẳng định không nghe được, cô dứt khoát trực tiếp đẩy cửa vào.

Trong sảnh vốn đang náo nhiệt lại bởi vì sự xuất hiện của cô mà trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ.

Từng ánh mắt dò xét toàn bộ đều rơi vào trên người cô.

Có hiếu kì, có bất ngờ, có soi xét.

"Vị nữ đồng chí này có chuyện gì không?"

Đội trưởng đội nhạc khí Từ Minh Vũ hết sức bất mãn vì thời điểm đang luyện tập lại có người xa lạ xông vào cho nên thái độ vô cùng nghiêm túc.

Diệp Ninh thoải mái đi vào, sau đó nói: "Tôi là Diệp Ninh, vừa được phân đến đội nhạc khí."

Nương theo tiếng nói của cô, toàn bộ sảnh lập tức rơi vào rối loạn.

"Cô ta nói muốn tới đội nhạc khí chúng ta?"

"Từ lúc nào mà ngưỡng cửa của đội nhạc khí thấp như vậy rồi? Người nào cũng có thể đi vào?"

Gần như tất cả đều bất mãn và khinh thường Diệp Ninh.

"Đội trưởng, tôi cảm thấy vị đồng chí này khẳng định là đi nhầm rồi. Với hình tượng nổi bật này của cô ta hẳn là đến tổ đạo diễn bên kia mới đúng, có lẽ có khả năng đó."

Người nói chuyện chính là một cô gái ngồi ở phía trước nhất, nhìn tuổi tác trên dưới hai mươi tuổi, ngũ quan mỹ lệ, đặc biệt toàn thân tỏa ra khí chất tự tin vô cùng xuất chúng.

Buổi sáng Lâm Thanh đã đi tìm Từ Minh Vũ, nói hôm nay sẽ có một người chơi đàn dương cầm tới, thế nhưng anh ta thật sự không nghĩ tới sẽ là một người như vậy.

Cô gái trước mặt này tuổi tác mặc dù nhìn không lớn, nhưng mà hình thể bằng hai người bình thường. Cho dù mặc quần áo rộng vẫn không che nổi cái bụng nhô ra, nhìn vừa ngu lại vụng về.

TBC

Mặc dù đội nhạc khí không có yêu cầu cao về ngoại hình giống đội ca múa và diễn viên, nhưng mà hình tượng cũng không thể chênh lệch như thế được.

"Cô thật là Diệp Ninh?"

Nhịn không được xác nhận với Diệp Ninh một lần nữa.

Diệp Ninh gật gật đầu, về phần nghi ngờ và kháng cự của những người này mà nói, cô xem như là không nghe được.

Sở dĩ kiên trì muốn tới đoàn văn công, là bởi vì cô biết đoàn văn công là phụ thuộc quân khu, một khi có biên chế chính quy là văn chức thuộc bộ đội.

Trước kia đoàn văn công thông báo tuyển dụng đều sẽ chỉ tiến hành ở trong quân khu, mà lần này "đối ngoại" tuyệt đối là thuộc tình huống đặc biệt. Nói là "đối ngoại" nhưng vẫn có yêu cầu, đó chính là nhất định phải là gia đình quân nhân, hơn nữa tuổi tác trình độ cũng đều phải phù hợp với điều kiện.
 
Back
Top Bottom