Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 10: Chương 10



Mấy ngày sau đó, Cố Phong vẫn không hề quay về nhà, nhưng mà Diệp Ninh lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô và Cố Phong vốn dĩ cũng là người hoàn toàn xa lạ, nếu thật sự chung sống cùng với nhau thì mới xấu hổ và gò bò hơn.

Với lại hiện tại cô đã tận dụng toàn bộ thời gian trong ngày, sáng sớm thức dậy tập thể dục đến gần trưa mới về nhà. Ăn một bữa trưa đơn giản xong, buổi chiều lại đi ra ngoài, đến gần tối mới quay về viện gia chúc.

Ngoại trừ giảm béo ra, cô cũng đã dạo một vòng hết huyện thành, cũng coi như đã có hiểu biết sơ bộ về tình hình hiện tại.

Chính sách hiện tại đã mở ra rộng thoáng hơn đối với việc kinh doanh cá nhân, huyện thành cũng có không ít người làm buôn bán nhỏ bán hàng rong, nhưng mà loại buôn bán nhỏ này trên cơ bản cũng chỉ có thể duy trì ấm no mà thôi.

Thứ thật sự ổn định vẫn cứ là công việc ở nhà máy quốc gia, đương nhiên tốt nhất là có thể có được biên chế chính quy ở nội bộ, cái đó mới là bát sắt chính hiệu.

Mà cô muốn đi vào những nơi này làm việc, không có con đường chính quy hoặc là người quen giới thiệu thì đừng có mà mơ.

Cuối cùng cũng chỉ còn dư lại tự mình gây dựng sự nghiệp, nhưng mà hiện tại trong túi cô chỉ còn lại mấy đồng tiền xu, đến cả ấm no cũng là một vấn đề lớn.

Cho nên hiện tại chuyện nhất định phải làm chính là kiếm tiền!

Xưởng gia công củi gỗ.

Diệp Ninh đứng ở bên ngoài đi tới đi lui một lúc lâu, cuối cùng mới đi vào.

Cô đã nằm ngủ dưới đất bảy tám ngày rồi, ngày nào cũng cảm thấy lưng và eo rất đau. Đi ra ngoài mua một chiếc giường sẽ tốn rất nhiều tiền, cô nghe nói mỗi ngày xưởng gỗ đều sẽ vứt đi không ít vật liệu gỗ, cho nên mới đến đây tìm thử xem sao.

Người phụ trách xưởng gia công nghe nói cô muốn tìm vật liệu gỗ bỏ đi, tùy tiện gọi đại một người đến đưa cô đi.

“Em gái, tôi không có ý gì đâu, nhưng mà nếu những vật liệu gỗ kia còn có giá trị sử dụng thì đã không bị quăng đi rồi, cô bỏ ra chút tiền đi mua một ít gỗ bình thường về làm giường sẽ tốt hơn.”

Triệu Thành dẫn đường là một người khá tốt, cũng không vì thấy Diệp Ninh muốn đi tìm vật liệu gỗ bỏ đi mà khinh thường cô, ngược lại còn tốt bụng đưa ra lời kiến nghị.

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng mà tôi không có nhiều tiền như thế.” Diệp Ninh ăn ngay nói thật.

Chỉ dựa vào chút tiền lẻ trong túi cô, đừng nói là mua giường chiếu, chỉ sợ là mua một cái chân giường cũng không đủ nữa.

Triệu Thành không khỏi quan sát nhìn cô, tuy rằng trông rất mập mạp, nhưng quần áo cô mặc vẫn rất sạch sẽ ngay ngắn, cũng không có vẻ như là rất nghèo khổ.

Diệp Ninh cũng không giải thích quá nhiều.

“Là nơi này.” Triệu Thành dừng chân lại, cách hai người không xa là một đống vật liệu gỗ lặt vặt bị vứt đi.

Mấy khúc gỗ kia đều dài không quá một mét, có đủ các loại hình dạng.

“Cô đi tìm xem thử đi, có cái gì xài được không.”

Triệu Thành cảm thấy có khả năng Diệp Ninh sẽ đi một chuyến uổng công.

Trước khi Diệp Ninh đến đây cũng đã tưởng tượng được trước tình hình này, cũng coi như là có chuẩn bị tâm lý.

“Mấy thứ này tính tiền như thế nào?”

TBC

Trước khi làm việc phải hỏi rõ ràng trước, để tránh cho cuối cùng không trả nổi tiền, đôi bên đều không vui.

Không ngờ Triệu Thành lại xua tay nói: “Nếu cô không lấy quá nhiều thì cứ việc lấy đi.”

Trong lòng Diệp Ninh vui vẻ: “Thật sao?”

Triệu Thành sảng khoái nói: “Vốn dĩ mấy thứ phế liệu này quăng ở đây cũng không có tác dụng gì, đội trưởng bảo tôi dẫn cô đến đây thì cũng không trông cậy vào việc kiếm tiền của cô.”

Diệp Ninh cảm nhận được thiện ý của bọn họ, lần đầu tiên nở một nụ cười xán lạn, hai mắt cong lại thành một đường thẳng.

Không đợi cô nói cảm ơn, Triệu Thành đã chuẩn bị rời đi.

“Cô cứ ở đây lựa đi ha, tôi còn có công việc, đi trước đây.”

Diệp Ninh xắn tay áo lên, lập tức đi về phía đống gỗ vứt đi kia.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 11: Chương 11



Buổi chiều, Triệu Thành bận xong công việc của mình mới nhớ đến Diệp Ninh bị anh ấy bỏ trong chỗ chất phế liệu.

Hiện tại đã gần bốn tiếng trôi qua, chắc là cô đã đi về từ lâu rồi.

Nhưng mà để bảo đảm an toàn thì anh ấy vẫn quyết định đi qua đó xem thử coi sao.

Chờ đến khi anh ấy đi về chỗ đó, nhìn thấy bóng dáng bụ bẫm của Diệp Ninh, trực tiếp sững sờ ở tại chỗ.

Diệp Ninh nhận ra có người đến, thấy là Triệu Thành thì lập tức thả lỏng lại.

“Anh trai, anh đến đúng lúc lắm, vừa lúc tôi cũng định nghỉ đây.”

Triệu Thành kinh ngạc mở to hai mắt, vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Ninh.

“Đây là do cô làm sao?”

Bên cạnh Diệp Ninh có một cái giường đơn trông có vẻ vô cùng rắn chắc.

Cái giường đơn này khác hoàn toàn với thành phẩm bán ở bên ngoài, tất cả đều là dùng từng mảnh gỗ ghép nối mà thành.

Tuy rằng trông không được quá đẹp, nhưng mà trình độ thực dụng thì không cần phải nghi ngờ.

Giây tiếp theo, anh ấy đã nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Ninh.

“Là tôi làm đó. Công cụ đều là mượn của thợ bên trong, tôi còn mượn bọn họ một ít đinh, mấy thứ này tôi sẽ trả tiền.”

Triệu Thành cũng không để ý đến mấy cây đinh: “Cô còn biết làm nghề mộc sao?”

Anh ấy không khỏi thay đổi cái nhìn về Diệp Ninh.

Những năm này, thợ mộc rất được coi trọng, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy thợ mộc nữ.

Diệp Ninh xua tay lia lịa: “Tôi cũng không tính là thợ mộc.”

Chẳng qua làm một chiếc giường đơn mà thôi, cô đã nhận được sự giáo dục cao đẳng, chuyện này chẳng là vấn đề gì.

Cho dù cô có thừa nhận hay không thì Triệu Thành cũng đã nhận định thân phận của cô rồi.

“Em gái, tôi còn chưa biết cô tên gì nữa?”

“Tôi tên Diệp Ninh.”

“Đồng chí Diệp Ninh, cô ở đây chờ tôi một chút.” Triệu Thành nói xong lập tức xoay người rời đi ngay.

Diệp Ninh đứng yên tại chỗ, không biết Triệu Thành muốn làm cái gì.

Không lẽ thấy cô làm ra thành phẩm nên đột nhiên thay đổi ý kiến sao?

Nhìn cái giường đơn khó khăn lắm cô mới làm ra được và lòng bàn tay đã bị trầy xước chảy máu, thật sự có chút lo lắng toàn bộ công sức đều sẽ đổ sông đổ biển.

Một lúc sau, Triệu Thành quay về, ngoại trừ anh ấy ra, còn có người phụ trách mà Diệp Ninh gặp được ban sáng.

Diệp Ninh nhíu mày, đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Đội trưởng, đây là giường mà Diệp Ninh làm ra.”

Triệu Thành hưng phấn giới thiệu với người đàn ông bên cạnh.

Tôn Nguyên vốn dĩ còn ôm thái độ nghi ngờ, hiện tại chính mắt nhìn thấy vật thật, cũng sợ hết hồn.

Anh ấy đi quanh giường mấy lần, sau đó còn cố ý leo lên ngồi thử.

Diệp Ninh không nói gì, chờ bọn họ lên tiếng trước.

“Thật không ngờ mấy khúc gỗ bỏ đi này lại còn có tác dụng như thế.” Tôn Nguyên nhịn không được cảm thán, sau đó nhìn về phía Diệp Ninh.

Diệp Ninh bị đối phương nhìn chăm chú vào, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói ra: “Tôi cần một chiếc giường, nhưng mà không đủ tiền mua, cho nên cũng chỉ có thể nghĩ cách này.”

Tôn Nguyên đã hiểu cô muốn nói gì, lập tức thay đổi thái độ hiền hòa.

“Cô đừng quá căng thẳng, nếu cái giường này là do cô làm ra, chúng tôi đương nhiên cũng sẽ không giành lấy. Chẳng qua cô đã gợi ý cho tôi một ý tưởng mới.”

Diệp Ninh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, lập tức nghĩ ra gì đó.

TBC

“Ý của anh là...”

“Cô không biết đâu, mỗi ngày xưởng gỗ chúng tôi sẽ cắt ra vô số vật liệu gỗ vô dụng, quăng đi thì xưởng trưởng không nỡ, giữ lại thì thật sự không biết có thể làm gì. Bây giờ thì đã có ý tưởng rồi!” Tôn Nguyên nhìn Diệp Ninh, trong mắt tỏa ánh sáng, không ngờ cô gái béo này lại là một nhân tài như thế.

Diệp Ninh đã hiểu: “Đúng là như thế, tuy rằng mấy khúc gỗ này chỉ là vật liệu thừa, nhưng chỉ cần tìm đúng phương hướng thì vẫn có thể tái sử dụng lại chúng nó.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 12: Chương 12



Những lời này chọc trúng suy nghĩ của Tôn Nguyên, khi anh ấy chuẩn bị tiếp tục nói thì Diệp Ninh lại đột nhiên đổi giọng.

“Nhưng mà làm thế thì cũng sẽ có rất nhiều vấn đề thực tế. Giống như tôi tự làm một cái giường thì không tính là gì, nhưng nếu muốn tái sử dụng lại toàn bộ những khúc gỗ thừa bị vứt đi này thì cần phải tốn rất nhiều công sức phan loại, thành phẩm cuối cùng có thể quy đổi thành tiền lời hay không thì còn rất khó mà tính toán ra được.”

Tôn Nguyên và Triệu Thành đều ngẩn người, bọn họ không thể nào phản bác lại vấn đề mà Diệp Ninh mới nói ra, cũng rất kinh ngạc vì Diệp Ninh có thể phân tích nhanh và lý trí đến như thế.

“Trừ phi...” Hiển nhiên Diệp Ninh cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Tôn Nguyên căng thẳng nhìn cô hỏi: “Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi các anh tìm được sức lao động giá rẻ, hoặc là có thể dùng hình thức bao thầu đóng gói bán hết toàn bộ mớ vật liệu gỗ vứt đi này ra ngoài.” Diệp Ninh nói đến đây, trong giọng nói đè nén một chút cảm xúc hưng phấn khó phát hiện.

Tôn Nguyên nhíu mày, sau đó lại ỉu xìu: “Chỉ sợ là rất khó.”

Dù sao thì có ai sẽ đồng ý bỏ tiền ra để mua một đống gỗ vứt đi như thế chứ, xem ra bọn họ cũng đã mừng hụt rồi.

Diệp Ninh cũng im lặng vài giây theo, sau đó thử nói: “Tôi có thể làm thử đó, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, nhất định phải chờ đến khi tôi xử lý xong đống vật liệu gỗ này rồi mới chi trả được.”

TBC

Tôn Nguyên nhìn chằm chằm chăm chú vào cô: “Cô có nói đùa không đó?”

Diệp Ninh dở khóc dở cười: “Đương nhiên là không rồi. Nhưng mà tôi cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm, thử một lần thì xưởng gỗ cũng không tổn thất gì mà.”

Tôn Nguyên không khỏi đánh giá lại Diệp Ninh lần nữa.

Ngay từ đầu anh ấy chỉ tưởng cô gái béo này đến đây để chiếm tiện nghi, kết quả không ngờ cô còn nói là cô có thể giải quyết vấn đề lớn này giúp bọn họ?

“Tôi xin phép hỏi nhiều một câu, rốt cuộc cô là ai?”

Thật ra trong lòng anh ấy cũng rất rõ ràng, đến cả tiền mua giường cũng không có, làm gì có thể có lai lịch gì chứ.

“Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi.” Diệp Ninh thành thật trả lời.

Triệu Thành vẫn luôn đứng bên cạnh không nói gì kéo ống tay áo của Tôn Nguyên, hạ giọng nói: “Đội trưởng, chuyện này chúng ta cũng không tổn thất gì, cứ để cô ấy thử xem đi.”

Dù sao cũng chỉ là thành công hoặc là thất bại mà thôi.

Nếu thành công thì một đống vật liệu gỗ như thế cũng có chỗ để đi.

Không thành công thì cũng cứ như bây giờ mà thôi.

Thật sự không có gì phải rối rắm cả.

Cuối cùng Tôn Nguyên cũng phản ứng lại, lại nhìn về phía Diệp Ninh.

“Được, cô cứ thử xem đi.”

Diệp Ninh cố kìm nén cảm xúc kích động trong lòng: “Nếu thế thì chúng ta định giá đống phế liệu này cho tôi trước đi, sau đó tôi làm gì cũng dễ tính toán hơn.”

Tôn Nguyên và Triệu Thành liếc nhìn nhau, đống phế liệu này quăng ở đây cũng chính là rác rưởi, lại còn rất chiếm chỗ, làm gì có giá cả gì chứ. Nhưng mà nếu Diệp Ninh nói như thế, bọn họ đương nhiên cũng phải ra giá mới được.

Suy nghĩ cẩn thận vài phút xong, Tôn Nguyên nói cho Diệp Ninh một con số.

“Đống gỗ này kiểu gì cũng nặng bảy tám tấn, một tấn tám mươi đồng đi, bán cho cô hết đó.”

Trên thực tế đến tận bây giờ Tôn Nguyên vẫn cảm thấy Diệp Ninh không có bản lĩnh này, cho nên khi đưa ra giá cả cũng chẳng khác nào đang tặng không.

Diệp Ninh hơi nín thở, sau đó hai mắt b.ắ.n ra ánh sáng rực rỡ.

“Đội trưởng Tôn, anh có thể quyết định được việc này sao?”

Cô lại xác nhận lại lần nữa.

Lần này không đợi Tôn Nguyên nói chuyện, Triệu Thành đã đưa ra câu trả lời khẳng định.

“Đội trưởng là em vợ của xưởng trưởng, từ trước đến nay nói chuyện trong xưởng đều tính hết!”

Diệp Ninh hoàn toàn yên tâm, thật sự là đến cả ông trời cũng đang giúp cô!
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 13: Chương 13



Chiều tối, Diệp Ninh và giường đơn cùng nhau được đưa về đại viện.

Quân khu đại viện cũng không phải xe nào cũng có thể đi vào, cho nên Triệu Thành chỉ đưa cô đến trước cổng là coi như hoàn thành nhiệm vụ.

“Đồng chí Diệp Ninh, sau này đống phế liệu kia phải nhờ vào cô rồi!”

Triệu Thành đương nhiên biết nơi này là đại viện quân khu, nhưng anh ấy có nghĩ kiểu gì cũng không ngờ Diệp Ninh lại ở nơi đây.

Cô là gia đình quân nhân!

Xác định thân phận này xong, anh ấy cũng càng thêm có lòng tin vào những gì Diệp Ninh nói.

Diệp Ninh gật đầu, sau đó kéo giường đi vào bên trong đại viện.

Đại viện có rất nhiều người ra ra vào vào, nhưng lại không có ai muốn đi lên giúp đỡ.

Chờ đến khi cô đi về đến cửa nhà, mới phát hiện cửa đang khép hờ.

Suy nghĩ đầu tiên chính là có ăn trộm vào nhà, nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy nơi đây chính là viện gia chúc của quân khu, chắc chắn không thể nào có ăn trộm được.

Không lẽ sáng nay cô đi vội quá, quên khóa cửa sao?

Khi cô mở cửa phòng ra nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia, theo bản năng buột miệng thốt lên hỏi.

“Anh là ai? Ở nhà tôi làm gì?”

Cố Phong đang dọn dẹp quần áo nghe được câu hỏi này, gương mặt kiên nghị lập tức phủ lên một lớp bóng ma đen tối.

Người phụ nữ này vẫn cứ làm người ta phát ghét như cũ.

Hiện tại lại định giả vờ là không quen biết anh sao?

Diệp Ninh thật sự không nhận ra anh, dù sao buổi tối hôm trước cô cũng chỉ gặp qua anh một lần, hơn nữa còn là mặt đối mặt, bây giờ sao có thể lập tức nhân ra bóng dáng của anh ngay được chứ.

Nhưng mà khi Cố Phong xoay người lại, lạnh như băng nhìn về phía cô, cô lập tức phản ứng lại.

TBC

“Sao anh đã về rồi?”

Đây là câu nói thứ hai của cô, cô hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý cho sự xuất hiện đột ngột của Cố Phong.

Cố Phong nhìn thấy cô cũng có chút kinh ngạc, hình như cô gái này đã gầy đi một chút, tóc cũng cắt ngắn đi, nhưng mà vẫn cứ làm anh nhìn thấy ghét.

“Tôi đi về sửa soạn vài bộ quần áo, sẽ không ở lại đây qua đêm.”

Diệp Ninh có chút xấu hổ, biết anh còn đang để ý chuyện tối hôm đó.

Nhưng mà cô cảm thấy như thế cũng khá tốt, cô cũng không muốn để người đàn ông này ở lại đây ngủ qua đêm.

“Vậy tôi không quấy rầy anh nữa.”

Nói xong cô bắt đầu lôi giường vào trong nhà.

Ai bận việc nấy, nước sông không phạm nước giếng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Ninh dùng giọng điệu và thái độ bình tĩnh như thế để nói chuyện với Cố Phong, Cố Phong không chỉ không thả lỏng, ngược lại còn càng đề phòng cô hơn.

Sau khi anh quay về, để ý thấy nhà cửa đã sạch sẽ hơn rất nhiều, chẳng qua giường đệm không thấy đâu, bây giờ thấy Diệp Ninh không biết lôi từ đâu ra một cái giường đơn, lập tức nhướng mày lên thật cao.

Diệp Ninh có thể cảm nhận được người đàn ông này đang nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô cũng không trông cậy vào việc anh sẽ giúp đỡ.

Cũng may giường cũng không quá nặng, cô nhanh chóng để nó vào đúng chỗ.

Tiếp theo chỉ cần trải khăn trải giường, đệm chăn lên nữa là được.

Xoay người, chuẩn bị đi lấy đệm chăn được gấp gọn ở cách đó không xa, cô chỉ lo vui vẻ, hoàn toàn không phát hiện chân giường đang nằm ngay dưới chân.

Lảo đảo, cô muốn ổn định cơ thể nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Vừa lúc Cố Phong lại đứng ngay vị trí mà cô sắp sửa ngã xuống, anh cũng không chọn cách tránh đi, gần như chỉ tuân theo ý thức bảo hộ ăn sâu trong xương cốt của quân nhân, giống như phản xạ có điều kiện trực tiếp giơ tay đỡ lấy Diệp Ninh.

Nhưng anh lại đánh giá thấp lực đánh vào của cơ thể năm hai trăm cân của Diệp Ninh, không đứng thẳng được, hai người cùng nhau ngã xuống.

Rầm!

Một tiếng vang nặng nề.

Diệp Ninh hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra chuyện thế này, cơn đau đớn trong tưởng tượng cũng không đến, cô không chỉ đè lên người Cố Phong, chuyện càng đáng sợ hơn chính là cô còn hôn lên mặt của Cố Phong nữa.

“...”

Giờ phút này cô hoàn toàn ngơ ngác, nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người đàn ông, nhịp tim cũng không khỏi đập nhanh hơn vài phần.

“Diệp Ninh!”

Mãi đến khi tiếng gọi có chút áp lực của Cố Phong vang lên, Diệp Ninh mới miễn cưỡng thu hồi đầu óc lại.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Nhanh chóng xin lỗi, sau đó dùng cả tay lẫn chân bò ra khỏi người Cố Phong.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 14: Chương 14



Lúc chạm vào n.g.ự.c của Cố Phong, cảm giác rắn chắc kia làm cô nhịn không được muốn tranh thủ cơ hội này s* s**ng thêm một chút.

Không thể không nói, dáng người của người đàn ông này thật sự hết chỗ chê!

TBC

Cảm nhận được động tác của Diệp Ninh, trên trán Cố Phong nhảy lên gân xanh, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô luôn cho rồi.

“Cô cố ý!”

Người phụ nữ này không chỉ điêu ngoa đê tiện mà còn mê trai, thật đúng là hết thuốc chữa.

Diệp Ninh đứng thẳng lên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trực tiếp phủ nhận lời lên án của Cố Phong.

“Tôi không có cố ý, hơn nữa rõ ràng lúc nãy anh cũng không né tránh.”

Cố Phong giận đến ăn nói không trôi chảy: “Cô là con gái, sao lại không biết tự trọng như thế hả? Hay là cô cho rằng chỉ cần tôi và cô có quan hệ với nhau, tôi sẽ không làm gì được cô?”

Diệp Ninh vốn dĩ còn có chút áy náy, không ngờ Cố Phong lại nói ra những lời nói tổn thương người khác như thế, cõi lòng dần dần trầm xuống.

“Không phải anh chỉ là muốn ly hôn thôi sao? Nói nhiều như thế làm gì, tôi đồng ý là được!”

Cóc hai chân khó tìm chứ đàn ông hai chân thì đầy ra, cô sẽ không thắt cổ c.h.ế.t trên một gốc cây đâu.

Hơi thở của Cố Phong hơi cứng lại, nhìn chằm chằm vào cô.

Trước kia chỉ cần anh nhắc đến ly hôn, người phụ nữ này sẽ một khóc hai quấy ba thắt cổ, sao hôm nay lại đồng ý rồi?

Diệp Ninh chậm rãi ngồi trên đệm giường, tự nói một mình: “Hôm nay đã trễ thế này rồi, cục dân chính chắc cũng đã nghỉ, ngày mai đi, chờ sáng mai chúng ta lập tức đi ly hôn.”

Thấy gương mặt Cố Phong liên tục thay đổi và ánh mắt nghi ngờ kia, Diệp Ninh lại bổ sung: “Nếu anh cưới tôi là vì báo ân, vậy hiện tại chúng ta ly hôn, dù sao anh cũng phải cho tôi một ít tiền bồi thường đi. Con người của tôi khá thực tế, đưa tiền bồi thường cho tôi là được.”

Đưa ra yêu cầu như thế, chắc người đàn ông này cũng có thể bỏ đi lòng nghi ngờ nhỉ.

“Rốt cuộc cô có ý đồ gì đây hả?”

Cố Phong hơi nhướng đôi mày kiếm, toàn thân đều tỏa ra cảm giác lạnh lùng.

Cứ giống như hiện tại người anh đang đối mặt không phải là vợ của mình mà là một kẻ thủ xảo trá lắm chiêu trò.

Diệp Ninh co giật khóe miệng, Cố Phong có phản ứng như thế, cô cũng không có chút kinh ngạc nào.

“Tôi biết anh không thích tôi, chúng ta cũng không cần tiếp tục tra tấn lẫn nhau như thế.”

Cô vô cùng thành khẩn nói ra những lời này, hi vọng có thể làm Cố Phong cảm nhận được cô đang thật lòng.

“Hơn nữa tôi đã nói ngày mai chúng ta sẽ đi đến cục dân chính, anh còn có cái gì không yên tâm chứ?”

Cố Phong đột nhiên hừ lạnh, vạch trần ý đồ của cô: “Cô biết rõ chúng ta muốn ly hôn thì cần phải xin phê duyệt, ngày mai không thể nào giải quyết được.”

Diệp Ninh ngẩn người, phiền phức như thế sao?

“Được rồi, vậy ngày mai anh đi viết báo cáo đi, tôi chờ anh.”

Cố Phong đã nhận ra cô không được bình thường, ánh mắt sắc bén giống như ước gì có thể nhìn thấy nội tâm của cô.

Diệp Ninh duỗi người, nếu vấn đề đã giải quyết xong, cũng không cần thiết đối địch với nhau nữa.

“Tôi phải đi nấu cơm chiều, anh có muốn ở lại ăn cơm không?”

Cố Phong gần như không hề do dự thêm một giây nào: “Không cần!”

Diệp Ninh cố gắng nhịn cười, cô đương nhiên biết anh sẽ không ở lại.

“Vậy anh cứ tự do đi ha.”

Không bao lâu sau, trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Phong.

Anh vẫn không thể nào tin được chuyện Diệp Ninh đồng ý ly hôn, nhưng mà Diệp Ninh lại không cãi nhau với anh, đây cũng coi như lần đầu tiên.

Chờ đến khi Diệp Ninh bưng cơm chiều đã nấu xong về, Cố Phong cũng đã rời đi.

Kết quả như thế cũng đã rất tốt rồi, ly hôn khôi phục thân phận tự do, thật sự là trời cao biển rộng mặc chim bay.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 15: Chương 15



Sáng sớm, Diệp Ninh ăn mặc ngay ngắn đi ra ngoài.

“Diệp Ninh, đứng lại!”

Mới xuống lầu đi chưa được bao xa, đằng sau đã vang lên một giọng nói quen thuộc.

Mặc dù Diệp Ninh không quay đầu lại cũng có thể đoán được là ai.

Một lúc sau, Vương Hinh Tuyết mới hấp tấp chạy đến trước mặt cô.

Ánh mắt Vương Hinh Tuyết đảo tới đảo lui, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Lúc nãy chỉ mới nhìn bóng dáng, suýt chút nữa cô ta đã không nhận ra Diệp Ninh.

Nhưng mà mới mấy ngày không gặp, vậy mà Diệp Ninh trông có vẻ đã gầy đi rất nhiều. Mái tóc dài ngang eo cũng đã không thấy, đổi thành tóc ngắn ngang tai.

Tuy rằng trên mặt vẫn toàn thịt là thịt, nhưng đôi mắt lại có vẻ có sức sống hơn trước kia rất nhiều, ngay cả mũi hình như cũng cao hơn một chút.

Chắc là kiểu tóc xén này hợp với cái mặt mập này, tuyệt đối không phải là ngũ quan của con nhỏ này đã thay đổi.

Vương Hinh Tuyết khó chịu chửi thầm trong lòng.

“Có phải mấy ngày nay cô đang giảm béo không? Xấu c.h.ế.t đi được! Còn nữa, tóc cô bị làm sao thế? Cắt ngắn thành cái kiểu này, trông nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ.”

Diệp Ninh nghe cô ta soi mói, nhướng mày.

“Cô có việc gì sao?”

“Tôi đang nói với cô mấy cái này, cô không nghe được sao?” Vương Hinh Tuyết nhịn không được tăng cao âm lượng, từ trước đến nay thái độ của cô ta đối với Diệp Ninh luôn luôn là cao cao tại thượng.

Diệp Ninh cười mỉa nói: “Cô nói gì là tôi đều phải nghe sao?”

Vương Hinh Tuyết kinh ngạc trừng mắt nhìn cô, từ trước đến nay cô ta nói cái gì là con nhỏ mập này đều nghe theo răm rắp.

“Tôi là vì muốn tốt cho cô đó! Không phải cô luôn muốn lấy lòng anh Cố sao, anh Cố chắc chắn sẽ không thích cô như thế này.”

Diệp Ninh nhìn dáng vẻ tức muốn hộc m.á.u của cô ta, chỉ cảm thấy buồn cười.

TBC

“Cố Phong là chồng của tôi, anh ấy có thích tôi hay không thì vẫn là chồng của tôi. Mà cô đó, em gái à, sao cô lại quan tâm đến chuyện của nhà người khác như thế? Người hiểu biết thì biết là cô vì tôi, không biết còn tưởng rằng cô có ý đồ xấu xa gì đó.”

Diệp Ninh lăn lộn ở trên thương trường nhiều năm, có loại đầu trâu mặt ngựa nào mà cô chưa từng gặp qua chứ, chút ý đồ xấu xa của Vương Hinh Tuyết, cô đã nhìn thấy từ lâu rồi.

Gương mặt xinh đẹp của Vương Hinh Tuyết lập tức đỏ lên, cho dù cô ta có tâm cơ thì dù sao vẫn là một cô gái trẻ vừa mới vào đời, đột nhiên bị vạch trần ý đồ, gương mặt cũng không thể che giấu được.

“Cô, cô nói thế là có ý gì?”

Diệp Ninh không mặn không nhạt trả lời: “Cô thật sự muốn tôi nói trắng ra à?”

Vương Hinh Tuyết luống cuống, đồng thời cô ta cũng phát hiện Diệp Ninh đã trở nên thông minh hơn rồi, có lẽ thật sự đã đoán được gì đó.

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì. Tôi chỉ đến đây nói cho cô biết, sáng mai đến đoàn văn công báo danh.”

Cô ta chột dạ chuyển đề tài.

Lần này đến lượt Diệp Ninh kinh ngạc.

Vương Hinh Tuyết thấy cô ra vẻ khó hiểu, tuy rằng biết cô chắc chắn là đang giả vờ giả vịt, nhưng mà vẫn quyết định muốn làm thân lại với cô lần nữa.

“Diệp Ninh, cô thật sự phải cảm ơn tôi cho đàng hoàng đó. Nếu không phải tôi nghĩ ra giúp cô một cách hay như thế, sao anh Cố có thể tìm công việc ở đoàn văn công cho cô chứ?”

Câu nói này tràn ngập ghen tị.

Thật ra hiện tại Vương Hinh Tuyết đã hối hận đến xanh mặt rồi, sao cô ta có thể ngờ được Diệp Ninh lại có thể dùng mỹ nhân kế thành công như thế chứ, không chỉ có thể động phòng với Cố Phong, mà đến cả vấn đề công việc cũng được giải quyết.

“Khoan đã, ý của cô là Cố Phong đi tìm đoàn văn công?”

Diệp Ninh không thể nào tin được chuyện này, dựa vào thái độ hiện tại của Cố Phong đối với cô, anh ước gì có thể làm cô nhanh chóng biến mất, sao lại đi tìm việc giúp cô chứ?

Huống chi ngày hôm qua lúc Cố Phong quay về, anh cũng không hề nhắc đến chữ nào về chuyện này.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 16: Chương 16



“Được rồi, cô cũng đừng giả ngu với tôi nữa. Tám giờ rưỡi sáng mai, đến đại sảnh đoàn văn công báo danh.”

Vương Hinh Tuyết dùng giọng điệu khó chịu nói xong câu này, thậm chí trong lòng đã tính toán sẵn, ngày mai chắc chắn phải làm Diệp Ninh mất sạch mặt mũi mới được.

Nhìn theo bóng dáng Vương Hinh Tuyết rời đi, Diệp Ninh suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nào hiểu được.

Tạm thời quăng chuyện này ra sau đầu, hôm nay cô có chuyện càng quan trọng hơn.

Một tiếng sau, Diệp Ninh đã ngồi ở văn phòng của chủ nhiệm bộ phận mua sắm của xưởng tạo giấy.

“Cô là ai? Tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Xin chào chủ nhiệm Phùng, tôi tên Diệp Ninh. Hôm nay tôi đến đây là muốn tìm ông bàn chuyện mua bán.”

Diệp Ninh âm thầm quan sát chủ nhiệm Phùng Cương, khi trả lời câu hỏi cũng không hề kiêu ngạo hay tự ti.

Phùng Cương bốn mươi tuổi nhưng tóc chỉ còn lại vài cọng, bụng hơi to, đôi mắt khi nhìn người khác có vẻ vô cùng khôn khéo.

“Cô có bị nhầm lẫn gì không? Từ trước đến nay xưởng tạo giấy chúng tôi chỉ đối công không đối tư, sẽ không bàn chuyện làm ăn với tư nhân.”

Phùng Cương nhìn người rất chuẩn, cô gái mập ở trước mặt cho dù là về cách ăn mặc hay là khí chất đều vô cùng bình thường, nói với ông ấy là muốn bàn chuyện làm ăn, rõ ràng là đang nói đùa.

Diệp Ninh cũng không ngoài ý muốn khi nghe ông ấy trả lời như thế, chỉ tiếp tục nói: “Tôi có một mớ mảnh gỗ vụn, có thể bán lại với giá thấp để cho quý xưởng sản xuất giấy.”

Phùng Cương đã chuẩn bị tiễn khách rồi, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược trở vào.

Mấy ngày nay Diệp Ninh đã tìm hiểu rất kỹ về những nhà xưởng ở xung quanh rồi, quy mô của nhà máy tạo giấy này cũng không tính là quá nhỏ, nghe nói mỗi năm có thể sản xuất lên đến hàng trăm tấn giấy, làm giấy nhiều như thế thì cũng yêu cầu số lượng nguyên vật liệu vô cùng khổng lồ.

Cho nên khi cô nhìn thấy đống vật liệu gỗ bị vứt đi chồng chất ở đằng kia, nơi đầu tiên cô nghĩ đến chính là nơi này.

Phùng Cương híp mắt lại: “Chỗ chúng tôi là xưởng tạo giấy, không phải nơi để cô chơi đùa, một chút mảnh gỗ vụn ít ỏi chẳng đáng để chúng tôi mua sắm.”

Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Tôi đương nhiên là biết chứ, nếu trong tay tôi có khoảng mười tấn mảnh gỗ vụn thì thế nào?”

Vẻ mặt của Phùng Cương lập tức cứng đờ lại: “Mười tấn?”

Diệp Ninh gật đầu nói: “Đúng vậy, khoảng mười tấn.”

“Cô lấy đâu ra nhiều mảnh gỗ vụn như thế?” Phản ứng đầu tiên của Phùng Cương chính là cô đang nói dối.

“Nguồn gốc xuất xứ của mảnh gỗ vụn tuyệt đối chính quy, nếu ông có hứng thú thì chúng ta có thể bàn đến giá cả, hơn nữa ông chắc chắn sẽ hài lòng.” Giọng điệu của Diệp Ninh vô cùng chắc chắn.

Phùng Cương muốn thông qua vẻ mặt của cô để tìm hiểu một chút manh mối, nhưng cho dù ông ấy có cố gắng nhìn thế nào thì cũng không cảm nhận được cảm xúc của Diệp Ninh.

Nếu cô gái này nói như thế, vậy có nghĩa là cô biết rõ giá cả mua sắm nguyên vật liệu, nhưng mà giá của mảnh gỗ vụn đắt hơn nguyên vật liệu mà bọn họ đang sử dụng hiện tại, không lẽ cô sẽ có bất ngờ gì cho ông ấy hay sao?

TBC

Dưới ánh nhìn chăm chú của Phùng Cương, Diệp Ninh hơi mấp máy khóe miệng nói: “Một trăm năm mươi đồng một tấn.”

Thật ra cô không thể nào biết được giá nhập hàng nguyên vật liệu của xưởng tạo giấy, nhưng mà lại có thể thông qua giá bán giấy hiện tại để đoán chừng.

Mà giá cả cô đưa ra dùng để làm phí tổn thì tuyệt đối có thể đáp ứng được giá bán giấy hiện tại.

Nói xong, cô lập tức để ý đến từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất trên mặt Phùng Cương.

Lần đàm phán này, cô không có quá nhiều thứ để đặt cược, thứ duy nhất cô có thể dựa vào cũng chỉ là kinh nghiệm phong phú của bản thân.

Quả nhiên, khi Phùng Cương nghe được giá cả này, cơ bắp trên mặt khẽ run, nhưng mà cũng chỉ trong giây lát đã lập tức lắc đầu.

“Giá này đã hơn xa giá nhập hàng của chúng tôi, chỉ e là chúng ta không thể hợp tác được.”

Trong lòng Diệp Ninh thầm mắng một câu cáo già, đồng thời cũng lộ ra vẻ tiếc nuối.

“Vậy sao, vậy thì tiếc quá rồi. Nhưng mà cũng không sao cả, hi vọng sau này chúng ta sẽ lại có cơ hội hợp tác.”

Cô nói xong lập tức đứng lên, chuẩn bị rời đi thật.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 17: Chương 17



Phùng Cương hoàn toàn không ngờ Diệp Ninh lại không hề cố gắng thêm chút nào mà đã định bỏ đi ngay, lập tức có chút sốt ruột.

Một trăm năm mươi đồng một tấn mảnh gỗ vụn, từ trước đến này xưởng tạo giấy chưa bao giờ gặp được giá cả này, huống chi đối phương còn có đến mười tấn.

Nếu ông ấy có thể mua được mười tấn mảnh gỗ vụn này, ít nhất có thể tiết kiệm được một phần ba tài chính.

“Khoan đã!”

Diệp Ninh đã đi đến cửa, hơi cong môi lên một chút.

“Cô có thể giảm giá thêm chút nữa không?” Phùng Cương chủ động trả giá.

TBC

Diệp Ninh lại nhìn ông ấy, vô cùng nghiêm túc nói: “Chủ nhiệm Phùng, khó khăn lắm tôi mới kiếm được đợt mảnh gỗ vụn này, giá đưa ra cho quý xưởng đã là giá thấp nhất, có lẽ đến cuối cùng tôi cũng chỉ kiếm được ít phí chạy chân mà thôi.”

Phùng Cương đương nhiên biết rõ giá củi gỗ, giá cả mà cô gái này đưa ra thật sự đã rất thấp rồi.

“Cô đã nói đến nước này, tôi cũng không thể để cô đi tay không được, một trăm năm mươi đồng một tấn, tôi mua.”

Diệp Ninh cố nén ý cười, chuyện mua bán này còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.

“Chừng nào thì cô sẽ đưa mảnh gỗ vụn đến?” Phùng Cương cũng là một người làm việc rất dứt khoát, thật ra ông ấy cũng có chút lo lắng Diệp Ninh không đáng tin.

“Chậm nhất là ngày mai.”

Chuyện kiếm tiền này Diệp Ninh đương nhiên còn sốt ruột hơn cả ông ấy.

Ra khỏi xưởng tạo giấy, Diệp Ninh đi thẳng đến xưởng gỗ.

Tuy rằng hai nhà xưởng này đều ở huyện thành, nhưng một cái ở nam một cái ở bắc, cũng khá cách xa nhau.

Khi Tôn Nguyên nhìn thấy Diệp Ninh, hơn nữa nghẻ Diệp Ninh nói cô đã tìm được người mua, lập tức sợ ngây người.

Dù sao thì hôm qua bọn họ vừa mới nói chuyện này xong, hôm nay Diệp Ninh cũng đã giải quyết ổn thỏa, hiệu suất thế này sao mà không hết hồn được chứ.

Cho nên khi Diệp Ninh đưa ra yêu cầu muốn cắt mớ gỗ này thành mảnh gỗ vụn, anh ấy không nói thêm gì, lập tức đồng ý ngay.

Số lượng quá nhiều, muốn cắt nát cũng cần có thời gian, Diệp Ninh và Tôn Nguyên sắp xếp chuyện này xong lập tức rời đi.

Chờ đến khi lại quay về đại viện thì cũng đã là ba giờ chiều, tâm trạng của Diệp Ninh rất tốt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai chỉ cần đưa mớ mảnh gỗ vụn đã chặt nát đến xưởng tạo giấy, như thế là cô đã kiếm được số tiền đầu tiên rồi.

“Cái gì? Cô ta đã đồng ý ly hôn với anh rồi.

Trên sân huấn luyện, chỉ đạo viên Giả Hạo đứng đối diện Cố Phong hỏi lại, không thể không hỏi lại lần nữa.

Toàn bộ ngũ quan trên mặt Giả Hạo đều nhăn nhó, cuối cùng cũng biết vì sao cả ngày hôm nay Cố Phong lại mất hồn mất vía như thế rồi.

“Anh nhất định không được đồng ý, cô ta chắc chắn có ý đồ gì đó.”

Giả Hạo cũng coi như tận mắt chứng kiến con người Diệp Ninh, người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đồng ý ly hôn.

Mặt Cố Phong đông cứng lại, anh cũng luôn lo lắng về vấn đề này.

“Cô ta nói chỉ cần đưa cho cô ta một số tiền bồi thường thì cô ta sẽ đồng ý ly hôn.”

“Cô ta muốn bao nhiêu?” Gương mặt của Giả Hạo còn nghiêm túc hơn cả Cố Phong.

Cố Phong lắc đầu: “Chưa nói.”

Giả Hạo lập tức đưa ra kết luận: “Đến lúc đó cô ta chắc chắn sẽ nói ra con số cực lớn mà anh không thể nào chi trả được.”

Ánh mắt của Cố Phong lại càng tối hơn một chút, cho dù là số tiền lớn anh không đủ sức chi trả thì anh vẫn muốn ly hôn với người phụ nữ kia.”

Giả Hạo thở dài nói: “Tôi cảm thấy tạm thời anh đừng xúc động, người phụ nữ kia cũng không phải mới thay đổi xoành xoạch lần một lần hai. Đừng có để đến lúc đó anh trình báo cáo ly hôn lên rồi, cô ta lại đi tìm thủ trưởng đòi c.h.ế.t đòi sống, vậy thì quá mất mặt. Dù sao hiện tại anh cũng không thường hay về nhà, cứ bình tĩnh theo dõi thêm đi.”

Những lời này cũng làm Cố Phong bình tĩnh lại.

“Được, tôi nghe lời anh.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 18: Chương 18



Ngày hôm sau, Diệp Ninh thở hổn hển từ bên ngoài chạy bộ về, đã bị Vương Hinh Tuyết cản lại ở trước cửa viện gia chúc.

Thấy cô đổ mồ hôi đầy đầu, Vương Hinh Tuyết cũng coi như xác định, cô thật sự muốn giảm cân.

“Diệp Ninh, có phải cô bị chuyện gì k*ch th*ch không?”

Trước kia cô đi nhiều vài bước đã than mệt, ngoài trừ ăn thì cũng chỉ biết ngủ.

Diệp Ninh lau sạch mồ hôi trên mặt, lười không muốn nói nhảm với cô ta.

“Cô có việc gì sao?”

Vương Hinh Tuyết buộc bản thân hoàn hồn lại: “Cô quên rồi sao, hôm nay cô phải đến đoàn văn công phỏng vấn đó.”

Đúng là Diệp Ninh không hề để ý đến chuyện này, nhất là khi nhìn thấy Vương Hinh Tuyết tích cực như thế, dùng ngón chân để suy nghĩ cũng biết đi đến đó chắc chắn sẽ không có chuyện tốt lành gì.

“Đừng có nói là cô không muốn đi đó nha? Đây là công việc anh Cố cố ý đi tìm cho cô đó.” Vương Hinh Tuyết thử nói.

Diệp Ninh hơi mỉm cười nói: “Đi chứ, sao lại không đi được.”

TBC

Nếu đã có cơ hội thì phải nhanh chân đi xem, sẵn tiện cũng có thể xem xem rốt cuộc mấy người này đang toan tính điều gì.

Vương Hinh Tuyết âm thầm bĩu mỗi, cái con nhỏ mập này cố ý bày ra vẻ không thèm quan tâm, cuối cùng không phải vẫn sẽ đi qua đó sao.

Nửa tiếng sau, khi bóng dáng của Diệp Ninh xuất hiện ở đoàn văn công, cô lập tức trở thành tiêu điểm chú ý trong toàn bộ đại sảnh, mọi người đều xì xào bàn tán.

“Đừng có nói là con mập này cũng đến đây phỏng vấn đó nha?”

“Làm gì có chuyện đó chứ, hình tượng của cô ta như thế, trừ phi các lãnh đạo bị điên mới giữ cô ta lại làm việc.”

“Mọi người đừng nói như thế, cô ta đến đây cũng có một điểm lợi đó.”

“Điểm lợi gì chứ?”

“Có thể làm nổi bật nét đẹp và sự đoan trang của chúng ta!”

Mọi người cười ồ lên.

Diệp Ninh cùng bình tĩnh nghe xong mấy lời châm chọc kia, giống như mấy lời đó không liên quan gì đến cô.

“Đừng nói nữa, con nhỏ này hung dữ lắm, là một mụ điên đó.”

Trong đám đông có người quen biết Diệp Ninh, không nhịn được nhắc nhở.

Vương Hinh Tuyết từ nãy đến giờ vẫn đứng bên cạnh cô hả hê đắc ý, không hề có ý định mở miệng nói đỡ cho cô.

Tiếng xì xào bàn tán bên này còn chưa bớt, ba bóng người đã từ cửa hông bên trong đi ra.

Bầu không khí trong đại sảnh lập tức trở nên căng thẳng hơn rất nhiều.

Diệp Ninh quan sát hai nam một nữ vừa mới xuất hiện.

Ba người bọn họ đều mặc quần áo của đoàn văn công, khí thế giống hệt như người lãnh đạo. Nhất là người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi ở chính giữa lại càng có khí thế mạnh mẽ hơn.

Diệp Ninh cảm thấy người phụ nữ này trông có hơi quen mắt, nhưng tạm thời không nhớ nổi đã gặp chị ta ở nơi nào.

“Đây chính là đoàn trưởng Lâm Thanh của đoàn văn công của chúng ta, hôm nay đoàn trưởng Lâm sẽ đích thân phụ trách xét duyệt mọi người.”

Lý Kiến Hoa – đội trưởng đội ca múa đứng ở bên cạnh Lâm Thanh chủ động giới thiệu, đồng thời đôi mắt tràn ngập trịnh trọng lại không mất đi vẻ thân thiện nhìn lướt qua mười mấy cô gái đang đứng ở đây.

Chỉ là khi nhìn thấy Diệp Ninh đang đứng thẳng giữa đám đông thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thật sự cũng là vì Diệp Ninh quá to lớn béo ý, muốn khiêm tốn cũng không được, nhất là khi cô còn đứng giữa một đống cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tràn ngập sức sống.

“Khụ khụ, vậy chúng ta bắt đầu đi.”

Lý Kiến Hoa miễn cưỡng thu hồi tầm nhìn, anh ấy, Lâm Thanh và đạo diễn Vương Quốc Trụ cùng nhau ngồi ở hàng ghế trước nhất.

Diệp Ninh và những người khác thì tùy ý tìm đại một chỗ ngồi xuống, sau đó nhìn cô gái ở đằng trước tự nhiên hào phóng bước ra.

Đầu tiên là tự giới thiệu, sau đó bắt đầu triển lãm tài nghệ.

Diệp Ninh đại khái đã hiểu được quy trình, nhưng mà trước đó cũng không có ai báo cho cô biết là cần phải biểu diễn tài nghệ, cho nên cô không hề chuẩn bị gì cả.

“Diệp Ninh, cô xem người ta nhảy đẹp chưa kìa, lát nữa cô cũng bắt chước bọn họ, lên đó nhảy đại vài động tác là được.”

Diệp Ninh liếc nhìn Vương Hinh Tuyết đang ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy rõ ràng nét hưng phấn trên mặt cô ta.

“Chỉ e là nhảy đại vài động tác thôi thì chưa đủ đâu đúng không?

Nếu cô mà dùng cơ thể nặng hai trăm cân của mình để nhảy múa thì sẽ trở thành trò hề mất.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 19: Chương 19



Vương Hinh Tuyết tiếp tục xúi giục nói: “Cô khác với mấy người bọn họ, nếu anh Cố đã tìm việc cho cô rồi thì bây giờ cũng chỉ là lên làm cho đúng thủ tục mà thôi.”

Diệp Ninh đảo mắt hỏi: “Cô xác định chứ?”

Vương Hinh Tuyết thấy cô hình như đã bị thuyết phục, trông cũng kích động hơn rất nhiều.

“Đương nhiên là thế rồi. Nếu cuối cùng bọn họ làm khó dễ cô thì cô cứ biện luận với bọn họ, đây chẳng phải là thế mạnh của cô sao?”

Cô ta muốn Diệp Ninh kiếm chuyện ở chỗ này, làm Cố Phong mất sạch mặt mũi, muốn đến đoàn văn công thì chờ kiếp sau đi!

Diệp Ninh như cười như không nhìn cô.

Sở dĩ mấy tháng trước nguyên chủ rơi vào tình cảnh bị mọi người đòi đánh, trong đó có một nửa nguyên nhân là có dính líu đến con nhỏ Vương Hinh Tuyết này.

Vương Hinh Tuyết bị cô nhìn chằm chằm mà da đầu tê dại: “Cô nhìn tôi như thế làm gì? Tôi chỉ là vì muốn tốt cho cô thôi, không lẽ cô còn có tài nghệ gì sao?”

Nói xong câu nói cuối cùng, trong giọng nói của cô ta đã tràn ngập châm chọc.

Tài năng lớn nhất của con nhỏ mập này chính là ăn và ngủ.

Diệp Ninh thu hồi tầm mắt, cũng không cãi lại.

Vương Hinh Tuyết đã vô cùng chờ mong muốn nhìn đến cảnh cô bước lên sân khấu, bị mất mặt.

Không bao lâu sau, mười mấy cô gái ở đằng trước đều đã triễn lãm xong, Lâm Thanh và Lý Kiến Hoa, Vương Quốc Trụ vẫn khá hài lòng với mấy người bọn họ, lập tức tuyên bố kết quả trúng tuyển ngay tại chỗ.

Các cô gái trúng tuyển đương nhiên là vô cùng mừng rỡ rời đi.

Chờ đến cuối cùng, trong toàn bộ đại sảnh cũng chỉ còn dư lại Diệp Ninh.

“Mau đi lên đi! Nhớ kỹ những gì tôi nói đó!” Vương Hinh Tuyết kích động thúc giục.

TBC

Mặt Diệp Ninh lạnh tanh đứng lên, không hề hoang mang đi lên sân khấu.

Hai mắt Vương Hinh Tuyết tỏa sáng lấp lánh, cho dù có mặt mũi của Cố Phong thì thế nào, con heo mập này cũng không xứng!

“Cô tên gì? Sao chỗ chúng tôi không có hồ sơ của cô?”

Lý Kiến Hoa nhìn xấp hồ sơ trong tay, anh ấy đã xác định, người phù hợp với điều kiện báo danh đều đã phỏng vấn xong.

Diệp Ninh sửng sốt một chút, chuyện đầu tiên cô nghĩ đến chính là Vương Hinh Tuyết lừa cô.

Nhưng mà Lâm Thanh ngồi ở chính giữa đột nhiên mở miệng hỏi: “Cô là Diệp Ninh hả?”

Diệp Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”

Lâm Thanh là đoàn trưởng đoàn văn công, chị ấy nói ra những lời này thì cũng lập tức biểu lộ thân phận của Diệp Ninh.

Lý Kiến Hoa và Vương Quốc Trụ liếc nhìn nhau, nếu không có tên trong hồ sơ báo danh chính quy thì đó chính là người đoàn trưởng cố ý sắp xếp đến đây.

Đoàn trưởng muốn sắp xếp một người tiến vào đoàn văn công, đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng hiện tại vấn đề là cô gái ở trước mặt có điều kiện quá kém, mà yếu tố đầu tiên trong việc tuyển dụng của đoàn văn công chính là hình tượng phải đạt yêu cầu.

Đang lúc hai người cảm thấy nhất định phải kiến nghị với Lâm Thanh thì Lâm Thanh đã tiếp tục nói với Diệp Ninh: “Cô không cần biểu diễn nữa.”

“...”

Không chỉ có Diệp Ninh ngơ ngẩn, Lý Kiến Hoa, Vương Quốc Trụ và Vương Hinh Tuyết đang chờ xem trò hay cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Đoàn trưởng, như thế này hình như không ổn lắm thì phải? Từ trước đến nay đoàn văn công của chúng ta đều không có ai có hình tượng... Đặc sắc như thế này, tùy tiện tuyển cô ấy vào, phải để cô ấy ở vị trí nào đây?”

Lý Kiến Hoa đè thấp giọng nói, trên mặt tràn ngập vẻ kháng cự với Diệp Ninh.

Dù sao thì đội ca múa của anh ấy tuyệt đối sẽ không nhận một người béo ú như thế này.

Tuy rằng Vương Quốc Trụ không nói gì, nhưng mà phản ứng cũng giống hệt với Lý Kiến Hoa.

Hiện tại ở trong mắt hai người bọn họ, Diệp Ninh đã trở thành một củ khoai lang phỏng tay muốn tránh cũng không kịp.

Nhưng mà câu nói tiếp theo đó của Lâm Thanh trực tiếp là cho tất cả bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có chút dở khóc dở cười.

“Cô ấy chỉ phụ trách công việc vệ sinh trong đoàn thôi, các anh còn muốn cô ấy biểu diễn gì nữa chứ?”

“Hả? Thì ra là hiểu lầm à! Vậy thì đúng là không cần, ha, ha ha ha.” Lý Kiến Hoa giống như trút được gánh nặng, cười gượng.

Anh ấy cũng đang nói thầm sao đoàn trưởng lại làm một việc không đáng tin như thế, thì ra là hiểu lầm.

Diệp Ninh nghe được rành mạch, rõ ràng, gương mặt hơi thay đổi một chút.
 
Back
Top Bottom