Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
430,612
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPEyKXkEvmIUjS73qVZR1_SX5ExFKchqsnMD88nINPc9MwUf0CZIbscFgLO5CLQmaDxzwSWEZugFHY0rZLT-paZk57M34wPIH4cfnrPyrCqM6_huD49fF73B7EldKo33_gpXPgwL5C08XYiciJhsXtg=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Tác giả: Cẩm Lí Già Phê
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

“Xuống!”.

“Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…”

Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống.

Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn.

“...”​
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1: Chương 1



“Xuống!”

“Không, tối nay em nhất định phải ngủ với anh…”

Diệp Ninh mơ hồ nghe thấy một câu khiến người ta tê rần da đầu, mà đáng sợ hơn là câu nói này hình như phát ra từ trong miệng của cô.

Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, Diệp Ninh hoảng loạn phát hiện mình đang đè trên người một người đàn ông, vội vã muốn hôn xuống.

Cô thậm chí còn không kịp nhìn rõ dung mạo của người đàn ông, bởi vì động tác kịch liệt của hai người, rắc một tiếng, cô và người đàn ông đó cùng rơi xuống từ trên chiếc giường gãy đoạn.

“...”

Người đàn ông phát ra một tiếng hừ trầm, chắc ngã không nhẹ.

Đầu của Diệp Ninh thì trực tiếp đ.â.m vào lồng n.g.ự.c người đàn ông.

Lần đầu tiên cô trải nghiệm được lồng n.g.ự.c cũng có thể cứng như đá.

Hoa mắt chóng mặt.

Còn chưa kịp phản ứng đã bị người đàn ông không chút lưu tình đá từ trên người xuống.

“Diệp Ninh! Người phụ nữ điên này!”

Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông tựa như trộn lẫn bão táp mưa sa.

Từ trên đất chật vật đứng dậy, quần đã bị cởi xuống hơn nửa, lộ ra q**n l*t lỏng lẻo.

Cho dù như vậy vẫn khiến Diệp Ninh cảm nhận được từng cơn choáng váng.

Người đàn ông trước mặt ít nhất cao 1m85, mày kiếm mắt sao, vai rộng eo thon, đường nét bờ vai cực kỳ uyển chuyển, hơn nữa mỗi một cơ bắp trên người đều ngập tràn hoóc-môn.

Người đàn ông này có thể gọi là cực phẩm.

Vốn dĩ nên là một màn vui tai vui mắt, nhưng lệ khí lộ ra nơi đáy mắt cùng với nét mặt dọa người của người đàn ông đều khiến Diệp Ninh vốn chìm đắm trong nam sắc lập tức tỉnh táo.

Cô nhớ tối nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của cô, đặc biệt hẹn bạn tốt đón sinh nhật ở quán bar.

Uống tới cuối cùng, bạn tốt thần thần bí bí dẫn cô tới một căn phòng, nói với cô tối nay sẽ giúp cô thực hiện một tâm nguyện, sau đó cô liền mơ mơ hồ hồ bị đẩy vào.

Đợi tới khi có ý thức trở lại chính là bây giờ.

Xem ra giúp cô thực hiện tâm nguyện mà bạn tốt nói chính là bỏ tiền tìm một người đàn ông cho cô.

Trong hai mươi lăm năm cuộc đời, từ nhỏ tới lớn, cô đều là con nhà người ta, phương diện nào cũng ưu tú nhất, nhưng lại chưa từng yêu đương, càng đừng nói có quan hệ thân mật gì đó với đàn ông.

TBC

Sau khi nghĩ thông, Diệp Ninh vỗ nhẹ mặt mình.

Tục ngữ nói rất hay, rượu vào gan lớn.

Cô thế mà lại chủ động c**ng b*c đàn ông?

“Khụ khụ, không muốn thì thôi, tôi cũng không thích dưa ép chín.”

Giọng khàn khàn, cô tưởng là bởi vì uống rượu quá nhiều.

Người đàn ông ném ánh nhìn chán ghét cùng cực cho cô, sau đó bắt đầu mặc đồ.

Diệp Ninh bất mãn nhíu mày, cho dù vừa nãy quả thực cô muốn “cưỡng”, nhưng người đàn ông này cũng không cần lộ ra vẻ mặt như vậy chứ?

Đạo đức nghề nghiệp đâu?

“Con người anh làm sao vậy? Nhận tiền của chúng tôi rồi thì nên cố gắng phục vụ tôi. Hay là nói anh chê tiền ít?”

Cô tức giận chất vấn.

Tuy cô chưa từng yêu đương, nhưng mặc kệ dung mạo hay là vóc dáng đều hạng top, trước giờ đều là cô kén chọn người khác, bây giờ lại bị người ta ghét bỏ, hơn nữa còn là một Ngưu Lang?

Nhưng lúc này đã tỉnh rượu, cô đương nhiên cũng sẽ không tiếp tục chuyện hoang đường vừa nãy nữa.

Động tác của Cố Phong khựng lại, ánh mắt sắc lẹm, rơi lên người Diệp Ninh tr*n tr**ng, ngoài chán ghét chỉ có chán ghét.

Tiền cái gì?

Phục vụ cái gì?

“Anh trừng tôi làm gì? Lẽ nào tôi nói không đúng sao? Anh tiếp đãi khách hàng như vậy sao?” Diệp Ninh cũng trừng to con ngươi tròn trịa, không hề yếu thế trừng lại.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 2: Chương 2



Một giây sau, gương mặt đẹp trai của Cố Phong đen lại bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cả người tựa như bị một bóng đen chụp lại, âm u đáng sợ.

Tiếp đãi khách hàng?

Cô cố ý muốn chọc giận anh sao?

“Diệp Ninh, cô làm khùng làm điên cái gì? Tưởng như vậy là có thể ép tôi nghe lời sao? Đừng nằm mơ nữa!”

Thậm chí không đợi giọng nói phẫn nộ dứt hẳn, xách áo khoác đầu cũng không quay lại đi ra, dường như không muốn nán lại thêm một giây nào.

Diệp Ninh ngơ ngác ngồi lì tại chỗ, nghe tiếng kẽo kẹt phát ra khi người đàn ông giẫm lên cầu thang gỗ, mơ hồ phát giác được không đúng.

Trong căn phòng nhỏ chật hẹp vô cùng lộn xộn, trên chiếc giường gỗ gãy đoạn vừa rồi ngoài chăn đệm, còn chất những thứ linh tinh, ngay cả trong không khí cũng ngập tràn mùi nấm mốc.

Nơi này căn bản không phải là phòng bao khách sạn!

Mới ý thức được điểm này, một luồng ký ức không thuộc về cô điên cuồng tràn vào đầu…

Rạng sáng, bên chân trời phóng ra tia sáng đầu tiên, Diệp Ninh nhìn gương mặt mũm mĩm, béo phệ, gần như sắp chen ra khỏi gương qua cái gương nhỏ, miễn cưỡng bày ra một biểu cảm cười khổ.

Tối qua cô xuyên việt rồi.

TBC

Xuyên vào người cô gái cùng tên cùng họ ở năm 1980.

Mà người đàn ông suýt chút bị cô c**ng b*c đó căn bản không phải Ngưu Lang gì, mà là chồng danh chính ngôn thuận của nguyên chủ này, Cố Phong!

Nơi cô đang ở là đại viện gia thuộc của quân khu nào đó ở Đông Bắc, nơi Cố Phong phục dịch.

Nguyên chủ của thân thể này năm nay 20 tuổi, vốn sống ở thôn Hạnh Hoa cách đây mấy trăm cây số.

Bởi vì cô ấy cực kỳ mập mạp, tay không thể xách, vai không thể gánh, cho nên con gái cùng tuổi đều gả đi, chỉ có cô ấy là không ai ngó ngàng.

Nhưng ba tháng trước, cha cô ấy vô tình cứu một người trong núi, mà người đó vừa hay chính là cha của Cố Phong.

Khi cô biết Cố Phong là liên trưởng ở bộ đội, lập tức nảy sinh tâm tư khác.

Bảo cha cô dùng ơn cứu mạng làm thẻ cược, ép Cố Phong cưới cô, và thành công theo quân tới đây.

Nếu nói cô chỉ hơi mập, cố gắng sống với Cố Phong, có lẽ Cố Phong cũng sẽ không căm ghét cô như vậy. Nhưng cô lại còn ham ăn lười làm, bụng dạ hẹp hòi, th* t*c vô cùng, gây thị phi khắp nơi.

Trong hai tháng tới đại viện, ngay cả chó trong đại viện cũng không ưa cô.

Tất cả mọi người đều hận không thể đuổi cô cút khỏi đây.

Mà khó chịu nhất là tuy cô đã kết hôn với Cố Phong hai tháng, nhưng người ta ngay cả một đầu ngón tay của cô cũng chưa từng chạm tới.

Nhìn thấy chiếc giường bị đè gãy cùng với một bãi tan hoang, Diệp Ninh chỉ cảm thấy đau đầu.

Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao tối qua Cố Phong lại nhìn cô bằng ánh mắt như thế.

Sợ là bây giờ trong mắt Cố Phong, cô không khác gì mãnh thú hồng thủy.

Ý thức quay về hiện thực, mặc kệ Diệp Ninh trước kia như thế nào cũng không có bất cứ liên quan gì tới cô bây giờ.

Tuy không biết vì sao mình lại xuyên việt, nhưng nếu đã tới thì an cư. Nếu cả đời không thể quay về, cô không thể kéo hai trăm cân thịt mỡ này sống cả đời được.

Chuyện cấp bách trước mắt vẫn là phải tắm rửa sạch sẽ bản thân.

Bởi vì chỉ ngồi như thế này, cô cũng có thể ngửi thấy rõ mùi ôi tỏa ra từ trên người.

Bây giờ cô sống trong khu nhà ngang kiểu cũ, căn bản không có nhà tắm tắm, cho nên muốn tắm phải tới nhà tắm công cộng bên ngoài.

Trước khi đến đó vẫn phải dọn dẹp phòng sạch sẽ trước, đặc biệt là cái giường bị cô đè gãy đó, e là phải nhờ cậy Cố Phong, tối nay không thể nào có giường ngủ rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 3: Chương 3



Tính tình của Diệp Ninh mạnh mẽ dứt khoát, đã đưa ra quyết định, nói làm là làm.

Nồi niêu xoong chảo không biết đã bao nhiêu ngày không rửa, cùng với các loại vụn vặt bỏ lung tung khắp nơi, hoàn toàn là đang thử thách lòng kiên nhẫn và giới hạn của cô.

Cuối cùng cô cũng biết một thân thịt mỡ của nguyên chủ từ đâu mà có rồi.

Các hàng xóm trong đại viện nhìn thấy bóng dáng cô đi ra đi vào, đều cảm thấy cực kỳ quái lạ.

Đặc biệt là nhìn thấy cô đứng trước bể nước rửa chén, rửa nồi, càng khiến người ta cả kinh.

Ai cũng biết sự lười nhác và ham ăn của cô.

Chưa từng thấy cô chủ động nấu cơm một lần, nồi niêu xoong chảo lần nào cũng là Cố Phong quay về mới rửa.

Hôm nay thật là mặt trời mọc đằng tây rồi!

Hàng xóm đối diện thủ thỉ to nhỏ, Diệp Ninh hoàn toàn coi như không nghe thấy, lo làm phận mình.

Trải qua hơn hai tiếng dọn dẹp, căn nhà nhỏ hơn hai mươi mét vuông cuối cùng cũng có dáng vẻ.

Diệp Ninh th* d*c, toàn thân nhễ nhại mồ hôi. Thân thịt mỡ này thực sự quá vướng víu, mới hoạt động một chút như vậy đã tới cực hạn rồi.

“Dô, Diệp Ninh, giường của nhà cô…sập rồi?”

Ngoài cửa truyền tới một giọng chế giễu cố nhịn cười.

Diệp Ninh nhìn Lý Kim Phượng và Vương Hinh Tuyết đứng ở đó, hai người đều mang theo giễu cợt không chút che đậy.

“Giường không chắc.”

Cô phóng khoáng trả lời.

Lý Kim Phượng là vợ của liên trưởng liên ba Chu Thế Thành, sống ngay cách vách, cũng là “cái loa” nổi tiếng trong viện gia thuộc, chuyên nghe ngóng chuyện nhà người khác.

Lý Kim Phượng che miệng cười, một đôi mắt rơi lên thân thịt mỡ đó của Diệp Ninh.

“Diệp Ninh, đừng trách chị dâu lắm lời, nếu hễ cô có thể ăn ít đi một chút, cũng không tới nỗi gãy giường.”

Nhưng nói thì nói, nhà của con nhỏ lười này hôm nay trông sạch sẽ hơn bình thường nhiều.

Diệp Ninh muốn phản bác, nhưng rũ mắt xuống nhìn thấy lớp lớp phao bơi trên cổ, đây là sự thật.

“Cảm ơn chị dâu quan tâm.”

Trên mặt Lý Kim Phượng xuất hiện một khe hở, ánh mắt nhìn cô cổ quái không ít.

Trước đây, nếu có người chế nhạo con nhỏ này mập, cô lập tức sẽ trở mặt chửi cha mắng mẹ, nhưng bây giờ hình như khác trước rồi?

Vương Hinh Tuyết đứng bên cạnh vô cùng có thiện ý đi tới bên cạnh Diệp Hinh.

“Diệp Hinh, tối qua anh Cố quay về nhỉ?”

Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng đằm thắm, không có chút công kính nào.

Mắt Diệp Ninh híp lại, nghiêm túc đánh giá cô gái trước mặt.

Mặt đẹp, da trắng.

Vương Hinh Tuyết là cô gái xinh đẹp nhất được đại viện công nhận, cùng tuổi với cô, là hát chính trong đoàn tốp ca văn công đoàn.

Dung mạo xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu, đàn ông theo đuổi cô ta nhiều không đếm xuể.

“Ừm, quay về rồi, nếu không sao giường lại bị đè sập chứ.”

Diệp Ninh nhàn nhã trả lời một câu, lại khiến Vương Hinh Tuyết ngưng đọng biểu cảm.

TBC

“Tối qua cô và anh Cố thật sự…đã làm rồi?”

Vương Hinh Tuyết nói tới cuối cùng, giọng nói lại mang theo chút run rẩy.

Nhìn gương mặt béo múp giống như đầu heo đó của Diệp Ninh, bất luận thế nào cô ta cũng không tin Cố Phong sẽ chạm vào Diệp Ninh.

Ngay sau đó, Diệp Ninh lộ ra vẻ xấu hổ, trực tiếp gật đầu.

Cô cũng biết mình bây giờ không thích hợp với biểu cảm này nhường nào, nhưng lại phải làm như vậy.

Diệp Ninh trước đây hoàn toàn là ngu xuẩn không tự biết, cảm thấy cả đại viện chỉ có Vương Hinh Tuyết mới xứng làm bạn với mình, móc hết tim gan đối đãi với Vương Hinh Tuyết, ngay cả cuộc sống vợ chồng với Cố Phong cũng kể hết cho đối phương nghe.

Nhưng bây giờ Diệp Ninh lại ngập tràn phòng bị với Vương Hinh Tuyết.

Bởi vì sở dĩ tối qua cô cưỡng ép Cố Phong đều là bởi vì bị Vương Hinh Tuyết xúi giục.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 4: Chương 4



Hai ngày trước, Vương Hinh Tuyết nói với nguyên chủ, dạo này trong văn công đoàn sẽ tuyển một tốp đoàn viên mới, còn nói chỉ cần Cố Phong chịu nói một câu giúp nguyên chủ, nguyên chủ nhất định có thể được tuyển vào.

Mà Diệp Ninh trước đây đã sớm thèm nhỏ dãi công việc của Vương Hinh Tuyết, làm việc ở văn công đoàn không chỉ vẻ vang, hơn nữa còn nhàn hạ, quan trọng nhất là mỗi ngày đều có thể mặc quần áo xinh đẹp.

Cô muốn có được công việc này, chỉ thiếu bên Cố Phong.

Nhưng mọi người đều biết quan hệ vợ chồng của cô và Cố Phong không tốt, Cố Phong chưa chắc sẽ đồng ý.

Nói ra nỗi băn khoăn này với Vương Hinh Tuyết, Vương Hinh Tuyết lập tức chỉ cách cho cô.

Cách này chính là mỹ nhân kế.

Vương Hinh Tuyết xúi giục cô chủ động dụ dỗ Cố Phong, đợi đến khi gạo nấu thành cơm với Cố Phong, vậy thì chuyện bên văn công đoàn cũng chắc tay.

Nguyên chủ chẳng những không cảm thấy làm như vậy có gì bất ổn, ngược lại còn nghe theo lời của Vương Hinh Tuyết, cho nên mới diễn ra một màn như tối qua.

Diệp Ninh nhìn nét mặt không ngừng biến hóa của Vương Hinh Tuyết, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.

Cô và Cố Phong căn bản không có bất cứ nền tảng tình cảm gì, hơn nữa Cố Phong còn là bởi vì bị ép buộc bất đắc dĩ mới cưới cô.

Với mọi việc tồi tệ cô biểu hiện ra sau khi tới đây, Cố Phong không trực tiếp ly hôn với cô đã là hiếm có đáng quý rồi, Vương Hinh Tuyết còn có thể cổ vũ cô c**ng b*c người ta?

Đây nào phải giúp cô, rõ ràng chính là chê cô c.h.ế.t không đủ nhanh.

“Diệp Ninh, cô không gạt chúng tôi chứ?” Lý Kim Phượng vô cùng kích động, lòng hóng hớt đạt tới đỉnh điểm.

Nhìn cơ thể thịt lồi đó của Diệp Ninh, còn có ngũ quan bị chen chúc thành một cục, người phụ nữ như vậy, Cố Phong cũng có thể làm được, thế này cũng thật sự quá làm khó anh rồi.

Đối mặt với cái nhìn chuyên chú của hai người phụ nữ, Diệp Ninh vô cùng bình thản và kiên định gật đầu.

Biểu cảm của Vương Hinh Tuyết hơi sụp đổ: “Vậy thật sự chúc mừng cô nhé.”

Câu nói đó tuyệt đối là cắn răng nặn ra từ trong cuống họng.

Diệp Ninh cười hiển nhiên nói: “Tôi và Cố Phong vốn là vợ chồng, chỉ là làm chuyện vợ chồng nên làm.”

TBC

Cơ thịt trên mặt Vương Hinh Tuyết không ngừng co giật: “Anh Cố đồng ý giúp cô vào văn công đoàn rồi?”

Diệp Ninh ngẩn ra, thế mà lại quên mất chuyện này.

Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Vương Hinh Tuyết, cô luôn giữ nét mặt bình thản.

Tuy cô sẽ không hạ thấp mình, nhưng với điều kiện cơ thể hiện giờ của cô, muốn vào văn công đoàn căn bản là nằm mơ giữa ban ngày, cũng chỉ có nguyên chủ mới không biết điều.

Nhưng con người cô xưa nay không thích đồ của mình bị người khác dòm ngó, cho dù cô không có tình cảm với Cố Phong, nhưng quan hệ vợ chồng của họ lại là sự thật.

“Tối qua chúng tôi chỉ lo lăn qua lộn lại, không kịp nói chuyện này với anh ấy. Tuyển chọn của văn công đoàn không phải còn mấy ngày nữa sao, đợi anh ấy quay về tôi sẽ nói với anh ấy.”

Tràn lời này của Diệp Ninh nói cực kỳ tùy ý, nhưng lọt vào tai Lý Kim Phượng và Vương Hinh Tuyết lại biến thành khoe khoang suồng sã.

Vương Hinh Tuyết đen mặt rời đi, Diệp Ninh cũng nghỉ ngơi đủ rồi, kéo cái giường gãy từ trong khu nhà ngang ra.

Không gian trong khu nhà ngang vốn chật hẹp, thân thể hai trăm cân của cô kéo cái giường lập tức chiếm hết cả hành lang, những nơi đi qua mọi người đều chỉ có thể lui tránh.

Đợi sau khi cô ra khỏi khu nhà ngang, cả đại viện ngoài bản thân cô ra, gần như đã không ai không biết, tối qua cô và Cố Phong viên phòng, làm tới mức sập giường.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 5: Chương 5



“Phiếu tắm.”

“Phiếu tắm?”

Diệp Ninh đối mặt với sự ngăn cản của nhân viên làm việc ở nhà tắm, ngơ ngác.

“Đúng vậy, muốn vào tắm đương nhiên phải có phiếu tắm, không có phiếu tắm không vào được.” Người đàn ông trung niên ngồi trong cửa sổ phòng bị nhìn cô, nghiễm nhiên coi cô thành người muốn trốn phiếu.

Diệp Ninh lúng túng cười, cô nào có thứ này.

“Có thể mua không?”

“Chỗ chúng tôi chỉ nhận phiếu không nhận tiền. Rốt cuộc cô có vào không?” Người đàn ông trung niên vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Diệp Ninh hết cách, chỉ có thể lủi thủi rời đi.

Thời tiết oi nóng, thân thể này lại vô cùng mập mạp, cộng thêm buổi sáng dọn dẹp cả buổi, cô cảm thấy cả người đều dính nhớp, khó chịu vô cùng.

Quay về như vậy tuyệt đối không được.

Nếu không vào được nhà tắm, cô nhớ cách huyện thành không xa có một con sông, vừa hay có thể tới tắm một chút.

Quyết định xong, chuyển hướng đi ra ngoại thành.

Nhà ăn quân khu.

Cố Phong ăn cơm trưa xong, múc lại hộp cơm.

“Liên trưởng Cố, lại múc cơm cho vợ à?”

Liên trưởng 3 Chu Thế Thành đồng tình nhìn anh.

Vợ nhà người khác tòng quân đều là chăm sóc chồng con mình chu đáo, nhưng trong nhà Cố Phong lại cưới một cô vợ ham ăn lười làm.

Đừng nói giặt đồ nấu cơm cho Cố Phong, cho dù là bản thân cô cũng chưa từng nấu một miếng cơm nào cho mình.

Chút trợ cấp đó của Cố Phong đều bị cô cầm ra quán tiêu xài hoang phí cũng không đủ.

“Liên trưởng Chu, buổi tối tôi còn có nhiệm vụ nên không về, cái này phiền anh mang về cho cô ấy.”

Chỉ cần nghĩ tới những chuyện tối qua, Cố Phong liền cảm thấy ghê tởm, thật sự không muốn gặp Diệp Ninh nữa.

Còn nhớ gửi cơm tối về cho cô cũng không phải bởi vì quan tâm cô, mà là nếu cô không có cơm ăn, sẽ chạy tới bộ đội một khóc hai quấy ba treo cổ, ảnh hưởng thực sự rất lớn.

Chu Thế Thành không từ chối, trực tiếp nhận lấy hộp cơm.

“Tôi hiểu.”

Người phụ nữ đanh đá Diệp Ninh đó nổi tiếng cả quân khu, thế nên tất cả mọi người đều trút một mớ nước mắt đồng tình cho Cố Phong.

“Liên trưởng Cố, anh đây lớn hơn cậu mấy tuổi, có một câu thực sự không nói không được.”

Chu Thế Thành ghé tới bên cạnh Cố Phong, hạ thấp âm lượng, ngữ trọng tâm trường nói: “Cậu vẫn nên ly hôn sớm với cô ta cho rồi. Có thể chăm sóc cuộc sống của cậu hay không gác sang một bên trước, một người phụ nữ như thế tuyệt đối sẽ liên lụy tiền đồ của cậu.”

Tục ngữ nói rất hay, thà dỡ một ngôi chùa chứ không hủy một mối hôn nhân, nhưng Diệp Ninh nghiễm nhiên đã tới mức trời đất phẫn nộ rồi.

Cố Phong nghiêm mặt, không nói tiếng nào.

Anh không phải tự nguyện cưới, cha già cần sỉ diện, ơn cứu mạng không thể không báo.

Vốn nghĩ cưới cũng chỉ là cưới, sống với ai cũng như nhau. Nhưng người phụ nữ Diệp Ninh này hoàn toàn phá vỡ tam quan của anh, dung mạo dáng người anh đều có thể bỏ qua, nhưng mỗi một chuyện người phụ nữ này làm đều thử thách giới hạn của anh.

Anh đã nhẫn nại hơn hai tháng, tối qua người phụ nữ đó lại vì cưỡng ép nhờ anh tìm công việc văn công đoàn gì đó, thế mà lại c**ng b*c anh, thủ đoạn bỉ ổi như vậy khen cho cô cũng nghĩ ra được.

TBC

Anh thậm chí không tưởng tượng được, một khi đề nghị ly hôn với người phụ nữ đó, người phụ nữ đó sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

Chu Thế Thành nhìn nét mặt không ngừng thay đổi của anh, trong đầu chỉ còn lại một câu nói.

Gia môn bất hạnh!

Diệp Ninh đi hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới bờ sông.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 6: Chương 6



Con sông này lớn hơn trong ký ức của cô, nước sông trong veo, đứng bên bờ sông lập tức cảm nhận được một luồng mát lạnh.

Nơi này không tính là hẻo lánh, Diệp Ninh chỉ cởi áo sơ mi bên ngoài, trực tiếp nhảy vào.

Cô bơi rất giỏi, nhưng bây giờ đổi thành thân thể hai trăm cân này, cũng không dám tùy tiện bơi tới nơi nước quá sâu, mà chậm rãi thích ứng.

Cả người lềnh bềnh trong nước, cô mới cảm thấy mình thật sự sống lại.

“Cứu mạng!”

Đột nhiên gần đó truyền tới tiếng khóc la của trẻ con.

Diệp Ninh nhanh chóng nổi ra mặt nước, nhìn theo hướng âm thanh truyền tới.

Trong dòng nước cách cô hai ba trăm mét, có một thân ảnh đang lặn ngụp.

Một cậu bé choai choai khác đứng bên bờ sông đang không ngừng khóc la.

Có người đuối nước rồi.

Diệp Ninh ý thức được điểm này, dùng tốc độ nhanh nhất bơi về nơi đó.

Người đuối nước là một đứa trẻ, Diệp Ninh dựa vào khả năng bơi tốt, thành công kéo cậu bé lên bờ.

Mà đứa trẻ khóc la kia nhìn thấy bạn được cứu, vừa căng thẳng vừa kích động.

Diệp Ninh kéo người lên, mới phát hiện lại là người quen.

Đứa trẻ đuối nước tên Vương Hổ, là con trai út của nhà phó doanh trưởng Vương.

Đứa trẻ đứng trên bờ tên Vương Long, là anh trai của Vương Hổ.

Hai anh em này thế mà lại chạy tới đây bơi, còn xảy ra chuyện này.

Vương Hổ nằm bất động ở đó, gương mặt nhỏ trắng bệch, mất đi hơi thở.

Rốt cuộc Vương Long cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, nhìn thấy bộ dạng này của em trai, nó nhũn hết cả chân, òa một tiếng bật khóc.

Diệp Ninh dùng sức ép n.g.ự.c của Vương Hổ, cấp cứu cho nó.

Tiếng khóc của Vương Long bên cạnh ngày càng lớn, cuối cùng thực sự đinh tai nhức óc.

“Ngâm miệng lại cho chị!”

Diệp Ninh sầm mặt quát Vương Long một tiếng.

Tiếng khóc của Vương Long nghẹn lại, nó cũng nhận ra Diệp Ninh.

Người phụ nữ mập này rất hung dữ!

“Phụt!”

Lúc này, Vương Hổ ọc nước ra, sau đó lại là một tràn ho sặc sụa, tuy gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, nhưng cuối cùng cũng được cứu.

Lúc này Diệp Ninh mới dừng động tác, đỡ Vương Hổ dậy, vỗ lưng cho cậu bé.

Vương Long khó tin nhìn em trai, dùng sức hít mũi không khóc nữa.

“Ai bảo các em tới đây bơi?” Diệp Ninh nhìn thấy Vương Hổ không sao, nghiêm mặt chất vấn.

May mà hôm nay gặp được cô, nếu không chắc chắn Vương Hổ lành ít dữ nhiều rồi.

Vốn dĩ cô đã không hiền hòa, bây giờ trừng mắt lên càng thêm đáng sợ.

Vương Long vô thức ôm lấy em trai Vương Hổ, ánh mắt nhìn cô giống như đang nhìn động vật nguy hiểm.

“Chị muốn đánh thì đánh em đi! Đừng đánh em trai em!”

TBC

“...”

Khóe miệng Diệp Ninh không ngừng co giật, rõ ràng cô vừa mới cứu người, nhưng bộ dạng của thằng nhóc này lại giống như cô sắp ăn chúng vậy.

“Lần này chị không đánh các em, nhưng lần sau các em còn dám tới nơi này bơi, chị chắc chắn sẽ không tha cho các em!”

Người xấu thì người xấu, dù sao ác danh của cô cũng không phải ngày một ngày hai.

Vương Long nhìn cô chằm chằm.

“Còn không mau đi?” Diệp Ninh tiếp tục gằm mặt thúc giục.

Hai anh em phản ứng lại, sau đó không dám nán lại một giây nào, đầu cũng không quay lại, chạy đi.

Diệp Ninh dở khóc dở cười nhìn bóng dáng chật vật chạy đi của hai thằng nhóc, nghĩ tới hành vi trước đây của mình, sợ là muốn thay đổi ấn tượng mọi người đối với cô quả thực còn khó hơn lên trời.

Đợi khi Diệp Ninh về đại viện quân khu đã gần chạng vạng, trên đường bụng sôi không ngừng.

Từ tối qua tới bây giờ cô đều không ăn cơm, lại dày vò cả một ngày, đói bụng đương nhiên là chuyện bình thường.

Trong túi áo còn có tám hào, đó là toàn bộ gia tài của cô.

Nhưng cúi đầu nhìn mũi giày sắp có thể nhìn thấy, ý nghĩ ăn cơm lập tức bị bóp c.h.ế.t trong nôi.

Giảm cân, phải giảm cân!

Trong khu nhà ngang đang lúc náo nhiệt, ngay cả trong không khí cũng bay tỏa mùi thơm của đồ ăn.

Diệp Ninh cố gắng đè ép d*c v*ng muốn ăn cơm, dùng tốc độ nhanh nhất băng qua hành lang.

Trong phòng tĩnh lặng, vẫn là dáng vẻ khi cô rời khỏi.

Giường gãy đã bị ném ra, nhưng cô không có tiền bạc dư thừa mua cái mới, cách duy nhất cũng chỉ có thể trải chiếu ngủ tạm bợ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 7: Chương 7



Cộc cộc cộc.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

Diệp Ninh mở cửa phòng liền thấy Chu Thế Thành đứng ở cửa.

TBC

Chu Thế Thành hiển nhiên là mới từ bộ đội trở về, ngay cả quân trang cũng còn chưa thay.

"Em dâu, đây là liên trưởng Cố nhờ tôi đem cơm tối qua cho cô, đêm nay cậu ấy có nhiệm vụ không thể trở về."

Diệp Ninh cũng không lạ gì lý do này của Chu Thế Thành, hai tháng qua, số lần Cố Phong trở về đều có thể đếm trên đầu ngón tay.

"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn liên trưởng Chu."

Vô cùng bình tĩnh nhận lấy hộp cơm.

Trong lòng Chu Thế Thành hơi hồi hộp một chút, vậy mà cô không có ầm ĩ? Còn nói cảm ơn với anh ấy?

Người phụ nữ này sẽ không gây ra tai họa gì ở bên ngoài nữa đó chứ?

"Em dâu, cô không sao chứ?"

Ánh mắt xuyên qua Diệp Ninh nhìn về phía căn phòng được thu dọn chỉnh tề, trong lòng càng thêm bất an.

Diệp Ninh nháy nháy mắt hỏi ngược lại: "Liên trưởng Chu, anh không sao chứ?"

Chu Thế Thành lập tức trở hồi thần, lắc đầu như trống bỏi.

"Tôi đi về trước, cô mau thừa dịp còn nóng ăn cơm đi."

Thậm chí còn chưa nói xong đã nhanh chóng rời đi.

Diệp Ninh đã quen với thái độ chỉ sợ né tránh không kịp của người chung quanh với cô rồi, đóng kỹ cửa lại, mở hộp cơm ra.

Hộp cơm bị nhét tràn đầy, bên trong còn có thể nhìn thấy thịt.

"Con người Cố Phong này vẫn không tệ, lại còn có thể nghĩ đến tìm người đưa cơm trở về."

Cô đúng là đã đói bụng, cầm đũa chuẩn bị há miệng ăn thoải mái, nhưng mà lúc này trong đầu đột nhiên nảy ra một cái hình ảnh.

Một người phụ nữ mập mạp ngồi ở trong sân huấn luyện bộ đội, vỗ đùi khóc rống.

"Cố Phong anh là đàn ông cái gì chứ, ngay cả vợ mình cũng không nuôi nổi! Tôi đã ba ngày không có cơm ăn rồi, bản thân anh thì ở bộ đội ăn ngon uống say, anh chính là báo ân như thế sao? Anh căn bản chính là muốn để tôi c.h.ế.t đói, sau đó lại tìm cô vợ khác xinh đẹp hơn!"

"Hu hu hu! Các vị lãnh đạo phân xử giúp tôi với, tôi sắp bị Cố Phong bỏ đói đến c.h.ế.t rồi!"

Người phụ nữ nước mũi nước mắt, thấy đám người vây quanh càng ngày càng nhiều, cô ta còn cảm thấy chưa đủ tận hứng, vậy mà từ dưới đất bò dậy, chạy tới bên xà đơn muốn treo cổ mình lên.

Diệp Ninh hoàn toàn đen mặt, đôi đũa trong tay rơi trên mặt đất.

Không, đây không phải là cô, tuyệt đối không phải cô!

Mặc kệ tố chất tâm lý của cô có mạnh đến đâu, c*̃ng không có cách nào tự thôi miên bản thân với những chuyện mà nguyên chủ đã làm trước kia.

Thịt trong hộp cơm đột nhiên không còn thơm ngon nữa, thậm chí cảm thấy phải thay đổi cách nhìn của người khác đối với cô, thật là quá ngây thơ rồi.

Chỗ tốt lớn nhất của việc có tâm sự trong lòng chính là bào mòn cảm giác "đói", cô dứt khoát trực tiếp trải chăn đệm trên mặt đất nằm dưới đất, hai mắt nhắm lại, ngủ một giấc.

Nhưng mà một giấc ngủ này cũng không an ổn, cuối cùng từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh lại.

Đợi sau khi cô tỉnh lại, tất cả những gì trong mơ vẫn khiến cô cảm thấy khó mà tiếp nhận.

Những gì xuất hiện trong mơ gần như đều là những chuyện hoang đường lại vô sỉ mà nguyên chủ đã làm khi đến đại viện hơn hai tháng qua.

Đánh nhau với vợ Đại đội trưởng Lý, ăn cắp trứng gà nhà doanh trưởng Vương, giành đồ ăn với trẻ con, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ vô số kể.

Cả người Diệp Ninh đều cảm thấy không ổn, nhìn chân trời ngoài cửa sổ lộ ra ánh sáng, cảm thấy nhất định phải thay đổi tâm tình chút đã.

Dùng cả tay chân đỡ người đứng lên.

Đã không ngủ được, dứt khoát ra ngoài chạy một vòng!

Trời mới tờ mờ sáng, toàn bộ đại viện đều yên tĩnh, trong không khí mang theo hơi lạnh mà ban ngày không có.

Diệp Ninh xốc lên toàn bộ tinh thần, khởi động nóng người sau đó kéo thân thể nặng 200 cân bắt đầu chạy.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 8: Chương 8



Mục tiêu của cô là chí ít năm cây số, thế nhưng còn chưa chạy được một cây số thì cả người giống như muốn phế đi. Hai cái đùi giống như là rót chì, mỗi một bước đều cần dùng hết khí lực.

Đến cuối cùng chạy chậm trực tiếp biến thành đi chậm.

Cho dù như vậy cô c*̃ng vẫn đang thở hồng hộc kiên trì, những chuyện phiền lòng trong đầu kia rốt cục c*̃ng bị quên hết ra sau đầu.

Mục tiêu của cô là con sông hôm qua, ban đầu kế hoạch bốn mươi phút là có thể đến, nhưng mất ròng rã nửa giờ.

Khoảnh khắc nhìn thấy nước sông, một chút sức lực cuối cùng trong thân thể c*̃ng hết sạch luôn.

Ngả vào trên đồng cỏ bên bờ sông một cách không có hình tượng chút nào, há to miệng thở hổn hển.

Quần áo trên người sớm đã bị ướt đẫm mồ hôi.

Mặc dù mệt, nhưng lại có một cảm giác thoải mái không cách nào nói ra thành lời.

Từ bờ sông về đến huyện thành, Diệp Ninh thật sự cảm giác đói bụng.

Mặc dù giảm béo quan trọng, nhưng cơm canh vẫn không thể thiếu.

Cô biết mỗi tháng Cố Phong đều sẽ cho cô tiền, thế nhưng cô có tiền thì sẽ ra tiệm ăn uống tiêu xài, cho nên vẫn luôn trải qua kiểu nửa tháng đầu ăn no bể bụng, nửa tháng sau bụng xẹp lép.

Rất đáng buồn chính là, hiện tại lại là nửa tháng sau.

Nhưng mà cho dù không phải, cô cũng không có ý định tiếp tục đưa tay đòi tiền Cố Phong nữa. Cô có tay có chân, còn có đầu óc linh hoạt và biết trước tương lai, muốn nuôi sống bản thân vẫn là một chuyện rất dễ dàng.

Sau khi vào thành trước tiên cô tìm một tiệm cắt tóc, cắt phăng mái tóc dài đến eo.

Trước đó nguyên chủ đối với mái tóc có một loại si mê gần như b**n th**, cảm thấy chỉ có mái tóc dài đen nhánh mới có thể thể hiện ra vẻ mỹ lệ của cô ta.

Thế nhưng cô ta là cục thịt mỡ hơn hai trăm cân, nào còn có nửa chút mỹ lệ để nói đâu.

Tóc cắt xong bán cho tiệm tóc ngay tại chỗ, đối phương vậy mà đưa hai đồng, đối với Diệp Ninh mà nói tuyệt đối xem như có tiền ngoài ý muốn.

Có tiền rồi, đi mua một chút rau xanh, còn có một nắm mì sợi, để đảm bảo dinh dưỡng, cô khẽ cắn môi mua năm quả trứng gà, sau đó trở về đại viện.

Diệp Ninh nấu bữa cơm đầu tiên từ khi đi vào đại viện tới giờ, mì sợi nước trong, bên trên là một quả trứng gà, cuối cùng lúc ra nồi thêm một chút dầu vừng, ngửi vậy mà thơm lạ thường.

Bởi vì nhà bếp ở khu vực công cộng, cho nên lúc cô nấu ăn, có không ít người đều thấy được, ai nấy đều nhìn cô giống như gặp quỷ.

Lúc cô bưng bát cơm trở về, người xung quanh liền càng có thể trốn bao xa thì trốn bấy xa, sợ cô lại làm thiêu thân, muốn mượn cơ hội lừa bịp một khoản của nhà ai nữa.

Mặc dù là mì sợi nước trong nhưng Diệp Ninh lại ăn vô cùng thỏa mãn.

"Diệp Ninh ở nhà hả?"

TBC

Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi của người phụ nữ.

Diệp Ninh vừa vặn buông cái bát rỗng xuống, đứng dậy đi qua mở cửa.

Lưu Quế Chi thấy cửa mở, thậm chí không đợi Diệp Ninh nói chuyện đã trực tiếp đi thẳng vào trong.

Diệp Ninh đứng nguyên tại chỗ hai giây, đại khái có thể đoán được ý đồ đến của Lưu Quế Chi.

Lưu Quế Chi là vợ của phó doanh trường Vương, Vương Long và là mẹ của Vương Hổ.

Hôm qua cô cứu được Vương Hổ ở dưới sông, Lưu Quế Chi hôm nay lại tới, khẳng định là bởi vì chuyện này.

"Hổ Tử nhà tôi nói hôm qua cô cứu được nó?"

Quả nhiên Lưu Quế Chi mới mở miệng liền nói trúng suy đoán trong lòng Diệp Ninh.

Nhưng mà ngữ khí của chị ta lại vô cùng lạnh lùng và cứng nhắc, cũng không nghe ra ý tứ cảm ơn trong lời nói.

Diệp Ninh mặt không thay đổi nói một câu, "Vâng."

Từ trước đến nay cô sẽ không mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh.

Ánh mắt Lưu Quế Chi đảo một vòng nhìn khắp căn nhà rộng hai mươi mét vuông, nhìn thấy chỉ có một cái ghế liền cứ thế ngồi xuống.

"Nhà lão Vương chúng ta không thích nợ nhân tình nhất. Nói đi, cô muốn cái gì?"
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 9: Chương 9



Trên thực tế khi Lưu Quế Chi nghe hai đứa con trai nhắc đến chuyện này thì chẳng muốn tin chút nào.

Loại người như Diệp Ninh gặp được chuyện này, không xuống nước đạp cho người ta vài phát đã là may lắm rồi, sao có thể chủ động cứu người được chứ?

Nhưng mà hai đứa con trai đều thề thốt bảo đảm rằng là Diệp Ninh cứu mình, hai vợ chồng bọn họ không tin cũng không được.

Để tránh cho sau này Diệp Ninh lại lôi chuyện này ra để nói, chị ta quyết định đến đây giải quyết sạch sẽ trước luôn.

TBC

Diệp Ninh nhíu mày, đường cong trên gương mặt lại càng căng chặt hơn.

“Không cần.”

Lưu Quế Chi đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe vậy thì ngẩn người, thậm chí nghi ngờ không biết có phải mình nghe lầm không?

“Cô đừng có làm kiếm chuyện nữa, cô cứu Hổ Tử nhà chúng tôi, đây là sự thật, chỉ cần cô đưa ra điều kiện không quá đáng quá mức, tôi đều sẽ đồng ý.”

Lúc trước con nhỏ hung dữ này chỉ đỡ mẹ của liên trưởng Lý qua đường thôi đã vội vàng chạy đến nhà liên trưởng Lý ăn chực suốt một tuần. Bây giờ lại cứu mạng con trai của chị ta, chắc chắn sẽ để chị ta phải tốn bộn tiền đây.

Diệp Ninh nhìn Lưu Quế Chi giống như sắp sửa gặp phải kẻ địch mạnh, ngoại trừ bất đắc dĩ ra thì cũng chỉ biết bất đắc dĩ.

“Thật sự không cần gì hết. Nếu chị không yên tâm thì tôi có thể viết giấy cam đoan cho chị, sau này tuyệt đối sẽ không lôi chuyện này ra đi kiếm chuyện với nhà chị.”

Lưu Quế Chi ngẩn người, con nhỏ này đổi tính rồi hả?!

Diệp Ninh nói viết là viết ngay, cô mở ngăn kéo lấy giấy bút ra, viết soạt soạt soạt.

Mãi đến khi Lưu Quế Chi lấy được giấy cam đoan, nhìn thấy chữ viết rồng bay phượng múa bên trên thì vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.

Bắt đầu từ sáng sớm đến bây giờ Cố Phong đã cảm giác người xung quanh đều đang nhìn anh với ánh mắt là lạ.

Nhưng mà anh cũng không phải một người nhiều chuyện, cũng không có ý định đi hỏi thăm gì hết, mãi đến khi lúc ăn trưa, Chu Thế Thành cũng đến nhà ăn ăn cơm mới hấp ta hấp tấp đi đến bên cạnh anh ngồi xuống.

“Liên trưởng Cố, lần này thì anh nổi tiếng thật rồi đó.”

Chu Thế Thành cười đầy ẩn ý.

Cố Phong không hiểu gì hết: “Sao thế?”

Chu Thế Thành không trả lời ngay, mà chỉ hơi hạ tầm mắt xuống, dừng lại ở nơi nào đó.

Cố Phong bị nhìn chằm chằm mà da đầu tê rần, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.

“Liên trưởng Chu, có việc gì thì cứ nói thẳng đi.”

Chu Thế Thành cũng không nhịn được nữa: “Vợ của anh đi la hét khắp cả viện là hai người đã động phòng rồi, anh còn làm gãy cả giường nữa.”

Cố Phong đang uống nước lập tức sặc nước phun “phụt” ra ngoài, mặt tối sầm lại.

Chu Thế Thành vô cùng thông cảm cho phản ứng của anh, thương hại vỗ nhẹ vào vai anh.

“Liên trưởng Cố, tôi thật sự rất bội phục anh, cô ta thế kia mà anh cũng...”

Chỉ cần nhớ đến cái tướng người mập như heo của Diệp Ninh, anh ấy đã cảm thấy không thể nào nhìn thẳng được.

Cố Phong thật sự quá là mạnh.

“Nhưng mà anh cũng nên dạy dỗ lại cô vợ kia đi, loại chuyện riêng của vợ chồng thế này không nên đi rêu rao khắp nơi như thế.”

Chu Thế Thành cố ý nhấn mạnh nhắc nhở, tuy rằng bọn họ là vợ chồng hợp pháp, nhưng người phụ nữ kia thật sự chẳng cần chút mặt mũi nào hết.

Trên cánh tay Cố Phong loáng thoáng nổi lên ít gân xanh, cho dù anh đã sớm biết Diệp Ninh rất hoang đường, nhưng lại không ngờ được rằng cô còn có thể bịa đặt bậy bạ loại chuyện này.

“Liên trưởng Chu, không phải...”

Lời giải thích đã đến bên miệng, nhưng vẫn bị anh nuốt ngược trở vào.

Giải thích thì có ích lợi gì chứ?

Chỉ làm trò cười càng lớn hơn mà thôi.

“Liên trưởng Chu, phiền anh lại mang cơm chiều về giúp tôi đi.”

Hiện tại Cố Phong cũng chỉ còn sót lại vẻ âm u đen tối.

Chu Thế Thành biết anh rất dễ xấu hổ, không nói tiếp nữa.

“Mang cơm về là chuyện nhỏ thôi mà, nhưng mà chừng nào anh mới chấm dứt cuộc sống như thế này đây!”

Cố Phong rũ mắt xuống, ánh mắt hơi lóe lên.

Giờ phút này, suy nghĩ muốn ly hôn của anh đã dâng lên đến đỉnh điểm.
 
Back
Top Bottom