Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 90: C30.1



Chương 30: Một nhà người thân

“Khang Quế Hương, cái đồ mặt dày đáng c.h.ế.t kia, chính miệng cô cầu xin mẹ chồng tôi ép chồng tôi cho cô vào nhà ăn quốc doanh rửa chén! Cô thì hay rồi, trộm đồ công còn đổ tội cho chồng tôi! Tôi liều mạng với cô luôn!”

Khương lão nhị bị bắt vào đồn công an, Chung Tuệ Tuệ khóc đến ngất xỉu ngay trong sân lớn nhà họ Khương, nếu không phải Hứa Linh Chi bệnh không dậy nổi, Chung Tuệ Tuệ đã vào mà mắng cả bà mẹ chồng hồ đồ này rồi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khang Quế Hương nhân cớ chăm sóc Hứa Linh Chi mà dọn về nhà họ Khương, ngày nào cũng khóc lóc trước mặt bà, nói rằng Khương Quốc Trụ một mình nuôi cả nhà quá cực khổ, bản thân cũng muốn tìm một công việc để giảm bớt gánh nặng cho chồng.

Hứa Linh Chi thương con trai cả, ngày ba bận gọi con trai thứ về nhà, ép buộc anh ta phải tìm việc cho Khang Quế Hương.

Khương lão nhị không còn cách nào, lại sợ mẹ tức giận đến phát bệnh, đúng lúc nhà ăn quốc doanh tuyển người, liền giới thiệu cho Khang Quế Hương vào làm chân rửa bát.

Khang Quế Hương đã bị Chung Tuệ Tuệ cào trầy mặt, không chịu kém thế liền hùng hổ mắng: “Chồng cô toan tính gì, tôi là chị dâu anh ta, vậy mà chỉ sắp xếp cho tôi làm chân rửa bát? Anh ta có để vợ chồng anh cả mình trong mắt không? Anh ta là đầu bếp chính, không phải anh ta đưa chìa khóa cho tôi bảo tôi chuyển đồ thì tôi – một chân rửa bát nhỏ nhoi – vào được kho sao?”

Hôm đó thấy Khương Từ buôn bán ở Hắc Thủy Hà, một ngày kiếm tận ba bốn trăm tệ, khiến Khang Quế Hương tức đến nỗi bốc hỏa. Cô ta trọng sinh, nắm đủ ưu thế, vậy mà chẳng có ích gì, cuối cùng lại đi rửa bát ở nhà ăn quốc doanh. Nhìn cả kho toàn là thịt hun khói, trứng, giăm bông, thịt gà thịt vịt muối và rau củ quả, Khang Quế Hương nổi lòng tham.

Cô ta lén lấy chìa khóa của Khương lão nhị, nhân lúc đêm tối chọn đồ khô quý giá và dễ cất giấu, trộm đi mấy bao, đang bán thì bị bắt quả tang, bị đưa đến đồn công an.

Khang Quế Hương đầy căm hận, sao mình lại xui đến thế, còn chưa bán được gì đã bị tóm, lập tức khai rằng là Khương lão nhị sai cô ta làm vậy.

Cô ta nhào vào Khương Quốc Trụ vừa khóc vừa kể lể: “Quốc Trụ, anh hiểu rõ em mà, em nhát gan lắm, sao mà dám trộm đồ chứ, đều là em trai anh bảo em làm mà!”

Khương Quốc Trụ lặng lẽ rút tay ra khỏi vòng tay Khang Quế Hương đang níu lấy, mặt đen như sắp mưa, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà anh ta gần như không nhận ra người đàn bà đã ngủ chung giường mười mấy năm nay nữa: “Tôi không hiểu cô, tôi đã dốc hết số tiền tích cóp, nộp 500 tệ tiền phạt để bảo lãnh cô ra ngoài, cô còn muốn gì nữa?”

Chung Tuệ Tuệ bò dậy, lao tới kéo Khương Quốc Trụ:

“Khương Quốc Trụ, sao anh lại dẫn loại đàn bà này về hại em trai anh hả? Anh có biết lần này em trai anh sẽ bị ngồi tù bao nhiêu năm không? Anh ấy còn có bốn đứa con đó! Anh đi với tôi làm chứng ngay, nói tất cả là do vợ anh làm, là cô ta trộm chìa khóa, chuyện này không liên quan gì đến chồng tôi, đi, anh đi với tôi!”

Khang Quế Hương vừa nghe thì hoảng, đều tại con hồ ly tinh Lâm Uyển khiến Khương Quốc Trụ nhớ mãi không quên, giờ Khương Quốc Trụ đã không còn tin tưởng cô ta như trước nữa. Lỡ như anh ta động lòng vì tình huynh đệ thì sao?

Cô ta lập tức hất tay Chung Tuệ Tuệ ra:

“Cô tránh ra, nhà cô có con thì nhà tôi không có chắc? Tôi cũng có bốn đứa con đấy! Quốc Trụ à, anh cũng không muốn hai đứa con gái ruột của mình mất mẹ chứ?”

Khương Từ và Thẩm Mai Mai vừa lúc bước vào sân, Khương Từ đỡ lấy Chung Tuệ Tuệ, rồi quay đầu tức giận nhìn Khang Quế Hương:

“Chúng nó thà không có mẹ còn hơn có một người mẹ như cô. Vì bà nội tôi thiên vị và cay nghiệt, nên Khương Hồng Vũ mới dám g.i.ế.c người phóng hỏa, cô tâm địa độc ác như vậy thì làm sao dạy dỗ nổi con cái cho nên người?”

“Cô nói bậy! Con gái gả đi rồi còn quản việc nhà họ Khương làm gì? Khương Quốc Trụ, anh không quản con gái anh sao?” Khang Quế Hương hận đến nghiến răng, chỉ muốn đá bay người đàn ông này đi ngay bây giờ, là chồng của cô ta mà chẳng thèm bênh vực lấy một câu.

Lúc này, ông Khương được Khương lão tam đưa về từ công viên nhỏ, trên đường đã nghe hết chuyện ở nhà, lại ghé qua nhà ăn quốc doanh và đồn công an, nên về hơi trễ. Vừa vào cửa, ông quát lớn:

“Tất cả im hết cho tôi!”

Việc cấp bách nhất bây giờ là phải cứu đứa con thứ hai ra, tuyệt đối không thể để nó ngồi tù, nếu không thì đời nó coi như xong.

Ông Khương nói:

“Con dâu thứ, vừa rồi ba đến tìm quản lý Khổng ở nhà ăn quốc doanh, người ta đồng ý hòa giải rồi. Chỉ cần chúng ta nộp đủ tiền phạt, đồn công an sẽ thả người.”

Hơn mười năm gắn bó, quản lý Khổng biết rõ Khương lão nhị là người thật thà chất phác. Anh ta đã là đầu bếp chính của nhà ăn quốc doanh, làm sao có thể dại dột đến mức biết rõ sẽ bị bắt mà vẫn đi trộm đồ được chứ?

Nhưng Khương lão nhị và Khang Quế Hương mỗi người một lời, rõ ràng là Khương lão nhị chịu thiệt hơn, dù gì chìa khóa nhà kho cũng do anh ấy quản lý, nhiều người không tin một người rửa bát lại dám gan to đến mức đi trộm đồ.

Quản lý Khổng cuối cùng cũng quyết định biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, yêu cầu nhà họ Khương nộp phạt để có lời giải thích.

Chung Tuệ Tuệ trong lòng dấy lên tia hy vọng, vẫn còn cơ hội cứu người sao? “Cha, vậy phải nộp bao nhiêu tiền phạt?”

Mặc dù mấy năm nay bà và Khương lão nhị cãi nhau không ít, nhưng trong lòng cô biết chồng mình là người cực kỳ hiền lành, tất cả những lần cô vô lý làm loạn cũng chỉ vì công việc mệt mỏi và cuộc sống không suôn sẻ. Lúc này, tất cả những điều tốt đẹp của anh đều hiện rõ mồn một trong lòng cô, được phóng đại lên gấp trăm lần.

Chung Tuệ Tuệ nói: “Dù có phải bán cả nồi cả niêu, con cũng phải cứu chồng con ra.”

Ông Khương mặt mày ủ rũ, nói: “Sau khi kiểm kê, giá trị số hàng bị lấy cắp là năm trăm đồng, phải nộp phạt gấp mười lần.”

Mười lần, tức là năm nghìn đồng. Chung Tuệ Tuệ nghe xong liền ngồi phệt xuống đất. Dù có đập nát xương cốt cô cũng không thể xoay được năm nghìn đồng. Cô vừa khóc vừa mắng: “Khang Quế Hương, vì năm trăm đồng mà cô đẩy chồng tôi vào tù, cô không được c.h.ế.t tử tế đâu!”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 91: C30.2



Ông Khương gọi hai người con trai lại, nói:

“Cha vẫn còn hơn một nghìn đồng tiền lo hậu sự, cha sẽ mang ra hết. Các con mỗi nhà góp một ít, cha sẽ đi vay thêm chút nữa. Cha không thể để con trai mình ngồi tù oan được.”

Chung Tuệ Tuệ nghe thấy cả tiền lo hậu sự ông Khương cũng đem ra, trước đây còn nghĩ ông thiên vị, giờ thì chỉ muốn quỳ xuống tạ ơn cha chồng. Trong lòng cô cũng thầm thề: “Cha ơi, đợi chồng con được thả ra, nhà con sẽ lo cho cha dưỡng già, không để nhà lão tam tốn một xu nào nữa.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vợ chồng Khương lão tam vội vàng nói: “Chị hai nói vậy là không đúng rồi, chúng ta là người một nhà cả mà. Hai vợ chồng em bình thường tiêu xài hoang tay, trong nhà chỉ còn hai trăm đồng tiết kiệm, bọn em đưa hết cho chị hai để xoay xở trước đã.”

Cứu gấp chứ không cứu nghèo, lúc này mà không móc tiền ra thì còn là anh em gì nữa? So với năm ngàn đồng thì hai trăm đúng là chẳng thấm vào đâu, Thẩm Mai Mai lại nói thêm: “Em sẽ về nhà mẹ vay thêm ít nữa.”

“Thôi đừng phiền đến thông gia.” Ông cụ Khương nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta cứ tự xoay xở trước, nếu thật sự không đủ thì mới mở miệng nhờ thông gia.”

Khương Từ cũng nói: “Ông ơi, con cũng có thể góp một ít.”

“Tiểu Từ, thím hai thay chú hai con cảm ơn con nhiều lắm.” Chung Tuệ Tuệ chân thành cảm tạ.

Khương Từ lấy khăn tay lau nước mắt cho cô: “Thím hai, chúng ta là người một nhà mà.”

Khương Quốc Trụ âm thầm đau lòng. Phải rồi, một nhà người thân, vậy mà chính ông – trưởng tử nhà họ Khương – lại là người mang về kẻ khiến em trai mình suýt phải ngồi tù…

Ông cụ Khương vào trong lấy sổ tiết kiệm, trong phòng ánh sáng mờ mờ, ông lục lọi dưới đáy hòm lôi ra cuốn sổ tiết kiệm, rồi bước ra ngoài nói: “Trong này còn một nghìn tám trăm đồng…”

Mở sổ tiết kiệm ra, số dư hiện rõ rành rành – chỉ còn đúng sáu hào năm xu, toàn bộ một nghìn tám trăm đồng đã bị rút sạch cách đây nửa tháng.

Sổ tiết kiệm rơi xuống đất, ông Khương ôm ngực, đứng không vững, Khương Từ là người đầu tiên lao lên: “Ông ơi, ông đừng vội, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, giờ mà ông ngã xuống thì nhà ta thật sự sụp đổ mất.”

Một câu của đứa cháu gái khiến ông Khương gắng gượng lại được, ông run rẩy hỏi: “Là ai… là ai làm chuyện này? Ngay cả tiền lo hậu sự của tôi mà cũng tham, còn có nhân tính không hả?”

Khương lão đại và Khương lão tam vội vã nhặt sổ tiết kiệm dưới đất lên, nhìn số dư mà sợ đến mức quỳ phịch xuống đất:

“Cha, từ nhỏ cha đã dạy chúng con không được trộm cắp, làm sao chúng con dám động đến sổ tiết kiệm của nhà? Mà chúng con cũng không biết mật khẩu mà!”

Khương Quốc Trụ tay run lẩy bẩy, trong nhà có trộm – vậy còn ai khác ngoài người đó?

Ông xông tới tát mạnh vào mặt Khang Quế Hương một cái:

“Nói! Có phải là cô làm không? Nhà họ Khương chưa bao giờ có kẻ ăn trộm trong nhà, đó là tiền dưỡng lão của cha tôi, là tiền cứu mạng của thằng hai! Mau trả lại đây!”

Khang Quế Hương trong lòng lạnh toát – Khương Quốc Trụ thế mà lại dám đánh cô ta! Đúng là cô ta đã lấy sổ tiết kiệm đi rút tiền, mật khẩu là cô ta dụ dỗ Hứa Linh Chi nói ra, mà Hứa Linh Chi giờ thì bệnh đến mức nói cũng chẳng nên lời, có khi mấy hôm nữa là chết, cô ta còn sợ gì?

“Tôi không có, không phải tôi lấy, tôi cũng đâu biết mật khẩu, tôi lấy kiểu gì?” Khang Quế Hương cãi cố rồi lao vào trong phòng: “Tôi đi hỏi mẹ, để mẹ phân xử!”

Nhưng Hứa Linh Chi giờ còn đâu có thể nói được nữa đâu.

Năm đó, ngân hàng vẫn chưa có hệ thống giám sát, muốn điều tra ai đã rút tiền cách đây nửa tháng gần như là chuyện không thể.

Ông Khương lập tức trở nên tuyệt vọng, nhìn mấy đứa con trai và con dâu đang hoảng loạn bối rối, ông cắn răng nói: “Không được, ta phải bán căn nhà cũ này đi thôi.”



“Tiểu Từ, em yêu tiền đến mức vậy sao?” Cố Thanh Xuyên về nhà, thấy vợ đang ngồi trước bàn làm việc, ngay cả những đồng xu lẻ trong ống heo tiết kiệm cũng đổ ra, anh móc từ túi ra một xấp tiền đưa cho cô, đùa: “Thêm xấp này nữa, đếm cho đủ nhé.”

Nói rồi thuận tay kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, chăm chú nhìn vợ đếm tiền.

Khương Từ đếm xong tiền Cố Thanh Xuyên mang về, được 120 đồng, cộng với 1.500 đồng bán vịt trước Tết, chuyến này lời được hơn 700, cộng thêm 800 đồng mẹ cô (Lâm Uyển) cho làm của hồi môn, tất cả vẫn còn thiếu khoảng 1.700–1.800 đồng mới đủ 5.000 tiền phạt.

Cô thở dài: “Chừng này vẫn chưa đủ.”

Cố Thanh Xuyên nhìn đống tiền được xếp ngay ngắn trên bàn, ít nhất cũng hơn 3.000 đồng, vẫn chưa đủ? Anh đoán có chuyện lớn gì đó đang xảy ra.

Anh nói: “Tiền không đủ thì đừng lo, còn thiếu bao nhiêu? Khi nào cần? Anh sẽ nghĩ cách.”

Lòng Khương Từ chợt ấm lên, người đàn ông này không hề hỏi cô cần nhiều tiền như vậy để làm gì. Cô kể cho anh nghe chuyện Khang Quế Hương ăn cắp đồ bị bắt, rồi lại đổ oan cho chú Hai của cô.

“Quản lý nhà ăn quốc doanh đã giúp nói đỡ, còn nhờ toàn thể nhân viên và những thực khách quen ký tên bảo lãnh cho chú Hai, cuối cùng chỉ cần nộp phạt 5.000 đồng là được thả ra. Nhưng tất cả tiền tích cóp bao năm của ông nội em đã bị Khang Quế Hương trộm mất, lại không có chút bằng chứng nào.”

Cố Thanh Xuyên mày suy nghĩ một lát, mấy tháng nay anh theo sát Cảnh Ủy Phó Thị trưởng Tô rèn luyện, tham gia nhiều nhiệm vụ, đã không còn là một tên “đầu gấu” ở Hắc Thủy Hà nữa, đến cả Cảnh Ủy cũng từng nói anh đã hoàn toàn lột xác.

Anh nói: “Chuyện tiền thì dễ, trong hồi môn của em còn 24 viên châu vàng, anh mang 4 viên đi đổi tiền là đủ nộp phạt. Số tiền mặt này em giữ lại dùng cho việc làm ăn. Còn về phần Khang Quế Hương…”

Ánh mắt Cố Thanh Xuyên lạnh lẽo: “Khang Quế Hương không thể tha được, anh sẽ bày một cái bẫy, đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Khương, tránh cho cô ta tiếp tục gây họa.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 92: C31.1



Chương 31: Giấy nợ

Khang Quế Hương viện cớ chăm sóc Hứa Linh Chi để bám trụ trong đại viện nhà họ Khương, không chịu rời đi. Khương Quốc Trụ mặt mày xanh mét hỏi: “Cha tôi sắp bị cô tức c.h.ế.t rồi, rốt cuộc cô có đi không?”

“Không đi. Mẹ chúng ta đáng thương thế kia, tôi đi rồi thì ai chăm mẹ? Là vợ của chú hai hay vợ của chú ba chắc?” Khang Quế Hương cứ trơ trơ không chịu đi: “Hay là anh, Khương Quốc Trụ, nghỉ việc ở nhà tự mình chăm?”

Khương Quốc Trụ cũng không còn cách nào: “Tôi chăm kiểu gì? Tôi mà không đi làm thì mấy đứa nhỏ nhà mình ăn gì uống gì?” Giờ Khang Quế Hương đừng hòng kiếm lại được việc, còn anh thì không thể không nuôi con.

Chung Tuệ Tuệ giờ căm hận tới mức m.á.u chảy trong tim, làm gì có chuyện cô ta ở lại chăm mẹ chồng. Chồng cô còn đang bị giữ ở đồn, bốn đứa con ở nhà thấy cha bị bắt thì sợ tới run rẩy. Chung Tuệ Tuệ khinh thường nhổ một bãi rồi bỏ đi.

Khương lão Tam sợ cha mình bị Khang Quế Hương chọc cho tức chết, liền đón ông cụ về nhà mình. Trong đại viện nhà họ Khương chỉ còn lại Khang Quế Hương và Hứa Linh Chi nằm trên giường thoi thóp.

Người trong nhà đi hết, Khang Quế Hương ngừng khóc, lấy mấy viên thuốc bác sĩ kê cho Hứa Linh Chi ra, đúng liều lượng lấy vài viên bỏ vào bát sứ nhỏ, dùng chày thuốc nghiền từ từ.

Cô ta nghiền thuốc thành bột mịn, vừa làm vừa nói với Hứa Linh Chi:

“Mẹ à, con nói cho mẹ nghe một chuyện, Hồng Vũ trong lúc thi hành án bị phát hiện mắc ung thư giai đoạn cuối rồi, chắc cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Ai biết được là mẹ hay cô ta c.h.ế.t trước.”

Hứa Linh Chi trừng mắt giận dữ, hận không thể nhào tới bóp c.h.ế.t Khang Quế Hương.

Khang Quế Hương khẽ cười: “Con trai con dâu mẹ không dám nói chuyện này cho mẹ, sợ mẹ nghe xong chịu không nổi mà c.h.ế.t ngay tại chỗ. Nhưng con thì không sợ đâu. Mẹ tốt nhất là c.h.ế.t luôn đi cho rồi.”

Thuốc đã bị nghiền nát, nhưng Khang Quế Hương vẫn không ngừng giã, mỗi một lần giã thêm lại khiến Hứa Linh Chi đau đớn hơn trong lòng.

Từ một tháng trước, Khang Quế Hương đã lén thay thuốc của bà thành thuốc cảm thông thường. Nửa tháng trước, khi bà không còn nói được, cô ta bắt đầu nghiền thuốc trước mặt bà, cố tình tra tấn tinh thần.

Hứa Linh Chi nằm trên giường không thể động đậy, lòng tràn đầy hối hận. Sao bà lại có thể tin tưởng một người đàn bà như vậy?

“Mẹ, mẹ còn nhớ hồi đó từng tát tôi một cái không? Khi đó tôi đã thề trong lòng, sau này nhất định bắt mẹ trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”

Khang Quế Hương nói: “Mẹ nhìn xem, con trai cả của mẹ thì thành phế nhân, còn phải nuôi con của người khác, mỗi ngày mệt như chó. Con trai thứ hai thì sắp ngồi tù rồi. Thôi không nói nữa, tiền dưỡng già của mẹ tôi đã rút hết một ngàn tám trăm đồng, cộng thêm tiền lương của Khương Quốc Trụ suốt hơn mười năm nay đều nằm trong tay tôi. Tôi tích góp được hơn hai ngàn đấy. Nực cười là Khương Quốc Trụ không hề hay biết, tưởng nhà không có tiền nên còn đến nhà máy ứng trước một năm tiền lương để nộp phạt. Tôi xem anh ta sống kiểu gì trong một năm tới.”

“À, mà chắc tôi cũng không thấy được rồi. Tối nay tôi sẽ rời khỏi đây. Trước khi đi, tôi sẽ mượn hết lượt đồng nghiệp của Khương Quốc Trụ, rồi mượn tất cả họ hàng nhà họ Khương, lý do là con trai thứ hai nhà họ gặp nạn cần tiền. Người dân ở Tần Thành các người thật thà chất phác, tôi nghĩ ít nhất cũng được một nửa sẽ cho vay. Sau này con cháu nhà họ Khương các người cứ từ từ mà trả nợ đi.”

Hứa Linh Chi nghẹn một hơi thở, lịm đi bất tỉnh.

Khang Quế Hương đổ bỏ thuốc bột, rửa sạch bát, rồi quay người rời khỏi nhà.

Khang Quế Hương vừa ra khỏi cửa thì Cố Thanh Xuyên đã âm thầm bám theo.

Anh có bản lĩnh theo dõi hạng nhất, đến cả Khương Từ còn không phát hiện, huống gì là Khang Quế Hương đương nhiên cô ta hoàn toàn không biết.

Rất nhanh sau đó, Khang Quế Hương tìm đến nhà của giám đốc Khương Quốc Trụ nhà giám đốc Ngô để vay tiền. Đã vay thì phải chọn chỗ có gia cảnh khá nhất trước.

Cố Thanh Xuyên nhún người, trèo qua tường viện, làm vợ của giám đốc Ngô Thường Cầm hoảng sợ một phen.

Bà ấy nhận ra thanh niên này, là con rể của Thôi Bình Châu, nghe nói từng phối hợp với cảnh sát phá một vụ án buôn lậu cổ vật, lập công lớn. Nếu là người khác, chắc bà đã gọi người đến rồi.

“Cậu Cố, cậu trèo tường vào nhà tôi làm gì thế hả?” Thường Cầm hỏi.

Cố Thanh Xuyên ra hiệu “suỵt”, rồi hạ giọng nói: “Thím Thường, bọn cháu đang điều tra Khang Quế Hương. Giờ cô ta đang ở ngoài cổng. Lát nữa nếu cô ta có tìm thím, bất kể nói gì, xin thím cứ tỏ ra khó xử trước đã, rồi đồng ý cho có lệ, giúp bọn cháu giữ chân cô ta. Làm phiền thím rồi.”

Vừa dứt lời thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Thường Cầm thầm nghĩ, quả nhiên là Khang Quế Hương.

Bà đã từng nghe chồng kể về chuyện người đàn bà này bị bắt vì ăn cắp rồi còn vu cho Khương lão nhị. Người dân Tần Thành lâu năm ai mà không biết tính cách của Khương lão nhị chứ? Rất có thể là bị cô ta hãm hại.

Ban đầu Thường Cầm định không để ý tới Khang Quế Hương, nhưng nghĩ đến việc Cố Thanh Xuyên là con rể của Thôi Bình Châu… Việc bọn họ đang làm chắc chắn là chuyện lớn, bà giúp một tay cũng nên.

Bà nói: “Cậu Cố đi núp tạm trong phòng kia, để tôi ra xem cô ta muốn gì.”

Hai đứa nhỏ nhà Thường Cầm đều lanh lợi, nhanh chóng kéo Cố Thanh Xuyên vào phòng, sau đó giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục ngồi làm bài tập.

Thường Cầm ra mở cửa, Khang Quế Hương với gương mặt đầy nước mắt bước vào.

“Sao thế này?” Thường Cầm hỏi một cách lạnh nhạt.

Khang Quế Hương biết những người này khinh thường mình, nhưng không sao, cô ta sắp rời khỏi nơi này rồi, ráng nhịn thêm chút nữa.

“Chị dâu, chị phải giúp nhà em với. Giờ chú hai phải nộp phạt năm nghìn đồng, cả nhà em đều đang ra ngoài vay tiền. Quốc Trụ bảo em đến nhà chị, chị dâu, lần này chị nhất định phải giúp nhà họ Khương chúng em.”

Cô ta khóc lóc như thật. Thường Cầm nghĩ người phụ nữ này đúng là giỏi diễn. Nếu không phải Cố Thanh Xuyên báo trước, bà suýt nữa đã mủi lòng rồi. Bảo sao Khương Quốc Trụ bị cô ta lừa hơn chục năm trời.

“Nhà tôi cũng không khá giả gì đâu.”

“Chị dâu, nhân phẩm của cha chồng em chẳng lẽ mọi người còn không tin sao? Nhà họ Khương chúng em chắc chắn sẽ trả tiền cho chị.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 93: C31.2



Thường Cầm nhìn vẻ mặt u sầu của Khang Quế Hương, trong lòng thầm nghĩ, người đàn bà này không đơn giản. Cô ta nói nhà họ Khương giờ ai cũng ra ngoài vay tiền, mà thân thích bạn bè đều biết chuyện Khương lão nhị đang ở đồn công an, vậy nên chắc chắn sẽ không nghi ngờ, những ai thân thiết với nhà họ Khương nhất định sẽ không do dự mà cho mượn.

Bà nói: “Vậy, cô muốn mượn bao nhiêu?”

“Năm trăm.” Khang Quế Hương đè nén sự vui mừng trong lòng, đã đoán trước nhà giám đốc Ngô dư dả, năm trăm đồng nhất định là có.

Thường Cầm tức đến mức suýt nữa thì chửi ầm lên, phải cố nhịn xuống. Cô ta dám mở miệng đòi hẳn năm trăm đồng thời buổi này ai lại đem hết số tiền dành dụm ra cho vay chứ?

Nghĩ tới lời Cố Thanh Xuyên, bà đè nén cơn giận, nói: “Vậy cô đợi chút.”

Bà chạy vào trong phòng, hạ giọng thấp nhất hỏi Cố Thanh Xuyên: “Cậu Cố, thím không rõ Khang Quế Hương phạm tội gì, nhưng mà năm trăm đồng thì nhiều quá, có cần thực sự cho cô ta mượn không?”

“Cứ cho mượn đi, thím Thường, nhưng phải để Khang Quế Hương viết giấy nợ bằng chính tên cô ta, không được dùng danh nghĩa nhà họ Khương.” Cố Thanh Xuyên hạ giọng nói: “Thím yên tâm, mấy hôm nữa cháu sẽ mang tiền đến trả, cháu và nhà họ Khương đều ghi nhớ ân tình này của thím.”

Cố Thanh Xuyên đã bảo đảm, Thường Cầm yên tâm hẳn. Tiền có đi đâu mất đâu, lại còn được mang ơn, bà cũng sẵn lòng giúp Cố Thanh Xuyên.

Thường Cầm cầm sổ tiết kiệm của nhà, bước ra nói với Khang Quế Hương: “Cô viết giấy nợ đi, ký tên là tên của cô, viết xong tôi mới đi rút tiền cho cô.”

Khang Quế Hương không muốn viết giấy nợ chút nào: “Chị dâu, chị còn không tin nhà họ Khương chúng tôi sao? Nhà tôi không bao giờ quỵt nợ đâu.”

“Chuyện vay tiền là chuyện khác, nhất định phải có giấy nợ.” Thường Cầm rất cứng rắn: “Không viết, tôi không cho vay.”

Khang Quế Hương nghĩ bụng, con đàn bà ngu ngốc này đúng là chịu cho vay năm trăm đồng thật thì cứ viết cho bà ta. Dù sao mình cũng chuẩn bị rời khỏi Tần Thành, đến lúc đó ai tìm được cô ta chứ, sợ gì?

Cô ta viết giấy nợ xong: “Giờ có thể đi rút tiền rồi chứ?”

“Được rồi.”

Vừa đi khỏi, Cố Thanh Xuyên cũng từ trong nhà bước ra. Khang Quế Hương định bỏ trốn rồi sao? Trước khi đi còn muốn vét một mẻ? Cô ta định đi một mình hay mang theo cả đám con?

Anh thầm tính toán xem Khang Quế Hương còn có thể đến nhà ai vay tiền, sau khi lần lượt đến từng nhà cảnh báo, thì đến nhà của Khương lão tam.

Ông cụ Khương đang ho không ngừng, Khương Từ pha cho ông một cốc nước mật ong rừng, nhỏ thêm một giọt linh tuyền vào. Ông cụ Khương uống xong, một lúc sau mới đỡ cơn ho. Đây là khu nhà giáo viên, là nhà của đơn vị nơi Thẩm Mai Mai công tác.

“Anh Xuyên, sao anh lại tới đây?” Khương Từ mở cửa hỏi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cố Thanh Xuyên bước vào: “Anh đến thăm ông nội.”

“Anh Xuyên đến rồi à.” Ông cụ Khương trông như già đi cả chục tuổi, tinh thần cũng không còn bao nhiêu.

Cố Thanh Xuyên liền kể chuyện Khang Quế Hương tự ý đi vay tiền khắp nơi. Ông cụ Khương nghe xong liền sốt ruột: “Vậy mau đi ngăn nó lại, trong nhà một nghìn tám trăm đồng đã bị nó rút hết rồi, nó đã lừa nhà mình thì không thể để nó đi lừa người khác nữa. Nó định cuỗm tiền bỏ trốn!”

“Ông nội đừng lo.” Khương Từ vội vỗ lưng giúp ông thuận khí: “Anh Xuyên sẽ không để Khang Quế Hương cuỗm được tiền đâu, chỉ cần cô ta dám bỏ trốn thì sẽ bị coi là lừa đảo, trên đường sẽ bị bắt lại.”

“Ông cứ yên tâm.” Cố Thanh Xuyên nói: “Cháu đã chuẩn bị xong cả rồi.” Vốn định bày mưu đuổi Khang Quế Hương khỏi nhà họ Khương, ai ngờ người đàn bà này lại tự mình muốn bỏ trốn. Đã muốn chạy thì thôi đi, lại còn lừa thêm cả đám họ hàng, tự làm thì tự chịu hậu quả.



Chạy một vòng, ghé qua hơn mười nhà, Khang Quế Hương vay được ba nghìn đồng, cộng thêm tiền đã có, trong túi cô ta giờ đã có hơn bảy nghìn. Cô ta chạy về căn nhà thuê của Khương Quốc Trụ, bốn đứa con đều đang ở nhà.

Hai đứa lớn thấy mẹ đang thu dọn đồ đạc liền hỏi: “Mẹ, mẹ thu dọn đồ làm gì vậy? Mẹ đi đâu thế?”

“Còn đi đâu được nữa, về nhà tổ họ Khương chăm sóc bà nội các con chứ còn sao nữa.” Khang Quế Hương xoa đầu con trai. Cô ta biết người nhà họ Khương, cho dù có hận cô ta đến mấy cũng sẽ không bỏ mặc mấy đứa nhỏ này. Khương Quốc Trụ – người đàn ông đó – thì cứ để ở lại mà nuôi con cho cô ta đi.

Cùng lắm vài năm sau, khi cô ta làm ăn phát đạt, kiếm được tiền rồi quay lại, mua mỗi đứa một căn nhà cưới vợ cưới chồng, như thế cũng coi như không phụ lòng chúng.

Trong bóng tối đêm khuya, Khang Quế Hương không hề do dự bước ra khỏi nhà, chạy thẳng đến ga tàu.

Cô ta cúi người trước cửa sổ bán vé: “Mua một vé giường nằm đi Thâm Thị.” Giờ cô ta có tiền rồi, tất nhiên phải nằm giường nằm cho thoải mái.

Bên cạnh có một thanh niên nhìn rồi nói: “Chị ơi, có tiền ghê ha, dám mua vé giường nằm đi Thâm Thị.”

Khang Quế Hương nhận vé và tiền thừa, liếc thấy đối phương ăn mặc rách rưới, liền cao giọng mắng: “Liên quan gì tới mày, hạng người như mày chắc chẳng ngồi nổi giường cứng ấy chứ đừng nói giường nằm.”

Người kia chỉ cười cười, không lên tiếng, đợi Khang Quế Hương rời đi mới quay sang nói với nhân viên bán vé: “Đồng chí, mua một vé giường nằm đi Thâm Thị, nhưng nhất định phải cùng khoang với chị gái vừa rồi, được không?”

Anh ta cầm lấy tiền và vé, bước ra quảng trường, nói với một người bạn ăn mặc chỉnh tề đứng chờ sẵn: “Khang Quế Hương đã nhìn thấy mặt tôi, anh lên xe đi. Vừa nãy tôi đã quan sát, số tiền cô ta lừa được đều khâu trong thắt lưng. Chờ lấy được tiền thì xuống xe quay về Tần Thành, giao lại cho anh Xuyên là xong.”

“Biết rồi. Giờ là buổi tối, cô ta lên xe là ngủ ngay. Tối nay tôi xử lý được thôi. Nhưng mà, loại đàn bà như thế này có đáng để chúng ta phí sức vậy không? Giao thẳng cho đồn công an Thâm Thị bắt chẳng phải xong rồi sao?”

“Cậu hỏi nhiều làm gì.” Thanh niên mua vé đá cho anh ta một cú: “Anh Xuyên bảo chúng ta làm gì thì cứ làm theo.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 94: C32.1



Chương 32: Từ biệt

Khang Quế Hương lúc xuống xe, đứng giữa con phố náo nhiệt, lòng dâng trào xúc động.

Tốt quá rồi, năm nay bảy ngàn đồng là số tiền mà nhiều nhà cả đời cũng không tích góp nổi, vậy mà cô ta lại nhẹ nhàng có được. Nhân lúc cải cách mở cửa, ở thành phố này làm gì mà không kiếm ra tiền, dù chỉ là bày hàng rong thôi cũng có thể làm giàu.

Có vốn, có cơ hội, lại có kinh nghiệm từ kiếp trước Khang Quế Hương đắc ý nghĩ thầm, cô ta muốn không phát tài cũng khó.

Cô ta tìm một nhà nghỉ, dùng tiền lẻ trong túi thuê một phòng, vào phòng liền khóa trái cửa, lập tức cởi áo khoác và c** th*t l*ng ra.

Cô ta mở thắt lưng ra, bỗng trời đất quay cuồng toàn bộ bảy ngàn đồng đã biến thành giấy vệ sinh!

Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

Khang Quế Hương sắp phát điên rồi, cô ta lật tung hết tất cả quần áo, số tiền lớn kia thật sự đã mất, rõ ràng là giấu sát người, lại còn ngủ giường nằm, sao có thể mất được chứ? Tại sao ông trời lại không cho cô ta sống yên ổn?

Giờ phải làm sao đây? Khang Quế Hương phát cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, nhưng dù có điên loạn đến đâu, số tiền đã mất thì cũng không thể quay về.

Đến nửa đêm, Khang Quế Hương dần bình tĩnh lại, toàn bộ số tiền cô ta còn lại trên người chỉ đủ mua một vé ghế cứng về Tần Thành, ở Thâm Thị chắc chắn không thể sinh sống nổi, giờ chỉ có thể quay về Tần Thành, dựa vào Khương Quốc Trụ rồi từ từ chờ thời cơ thôi.

Không sao, cô ta kiếm được bảy ngàn đầu tiên, thì chắc chắn cũng kiếm được bảy ngàn thứ hai, nhất định là như thế.

Vì làm hư hại không ít đồ đạc trong nhà nghỉ, trời còn chưa sáng, Khang Quế Hương đã len lén chuồn đi, ở Thâm Thị chưa đầy tám tiếng đồng hồ đã cúi đầu rút lui, mà lần này cô ta không có tiền mua vé giường nằm nữa, chỉ có thể ngồi ghế cứng quay về.

Cùng lúc đó, Cố Thanh Xuyên mang số tiền vừa thu hồi được về nhà giao lại cho Khương Từ.

Khương Từ nghe chồng giải thích mới biết, thì ra anh Xuyên của cô lợi hại đến vậy, trên đường đã lấy lại được số tiền bị Khang Quế Hương lừa mất.

“Anh Xuyên, người đàn bà Khang Quế Hương này thật độc ác, ngay cả con cái cũng không cần. Cô ta viết nhiều giấy nợ như thế, chắc không dám quay về nữa đâu nhỉ?”

Nếu Khang Quế Hương không quay về, nhà họ Khương sẽ được yên ổn, người bình thường chắc chắn sẽ không quay lại, Khương Từ trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Cố Thanh Xuyên gần đây theo học một vị giáo sư đại học về tâm lý tội phạm, anh nói: “Anh đoán cô ta sẽ quay về, ôm hy vọng mong manh là nhà họ Khương sẽ gánh vác giúp. Những giấy nợ kia sẽ phát huy tác dụng tiền cô ta tự mượn, không trả được thì cứ chờ ngồi tù đi.”

Khương Từ thở dài, Khang Quế Hương… đúng là tự chuốc lấy.

Cố Thanh Xuyên quay sang nói với vợ: “Tiểu Từ, em xem số tiền này nên xử lý thế nào.”

Khương Từ gật đầu: “Số một nghìn tám trăm này là tiền dưỡng già của ông nội, chú ba đã thống kê rồi, người thân bạn bè trong nhà bị Khang Quế Hương lừa mất ba nghìn, còn lại hơn hai nghìn này...”

“Có lẽ là tiền lương mấy năm nay Khương Quốc Trụ nộp về nhà. Khang Quế Hương đúng là giỏi than nghèo kể khổ, đến mức lừa được Khương Quốc Trụ tạm ứng lương để nộp phạt thay mình.”

“Vậy còn hai nghìn mấy này xử lý sao?” Người đàn ông hỏi.

Khương Từ trầm ngâm một lúc: “Tiền của Khương Quốc Trụ cũng giao cho ông nội xử lý đi.”

Hai người liền trong đêm đem hơn bảy nghìn đồng đưa đến nhà chú ba, giao lại cho ông nội Khương, ông không ngờ có ngày số tiền này lại có thể thu hồi được, vậy là tiền phạt của con trai thứ hai cũng đã gom đủ.

Còn chưa kịp phân chia khoản tiền này, Khương Từ lại lấy ra một túi giấy lớn: “Ông nội, tiền của họ hàng đã trả xong hết rồi, tiền dưỡng già của ông không thể đụng đến. Anh Xuyên đã mang bốn viên hạt vàng đi đổi, chúng cháu góp được năm nghìn, sáng mai sẽ đi đón chú hai về nhà.”

“Sao có thể để cháu một mình gánh hết như vậy được?” Ông nội Khương nước mắt lưng tròng: “Cháu chỉ là cháu gái đã gả ra ngoài, cháu với thằng Xuyên đã giúp nhà mình quá nhiều rồi.”

Ông Khương không chịu nhận, hai nhà chú hai và chú ba cũng không dám lên tiếng, nhưng trong lòng đều ghi nhớ tấm lòng của cô cháu gái.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cố Thanh Xuyên kiên quyết để ông Khương nhận lấy: “Ông nội, chúng ta là một nhà, đừng nói mấy câu khách sáo đó nữa. Nếu ai mà kêu nghèo xin cháu giúp thì cháu không giúp được thật, nhưng chuyện của chú hai là gấp gáp, ông đừng cố chấp nữa, ngày mai đưa chú hai về nhà sớmđi ạ.”

“Được, được, ông nội nghe lời các cháu.” Ông nội Khương nhận lấy tiền, rồi quay sang nói với các con dâu con trai: “Giờ các con còn thấy ông già này thiên vị không? Từ đầu đến cuối lo liệu, vừa góp tiền vừa bỏ công sức, đều là Tiểu Từ và Tiểu Xuyên lo cả. Cả nhà chúng ta, sau này nhất định phải đoàn kết, đừng vì mấy cái lợi nhỏ mà học theo cái thói của Khang Quế Hương.”

Hôm sau, ông nội Khương đến đồn công an nộp tiền phạt, đón chú hai về nhà. Ngày chồng được về, Chung Tuệ Tuệ ôm lấy chồng mà khóc nức nở, còn dùng lá bưởi xông tẩy xui xẻo cho anh. Từ đó, vợ chồng họ càng thêm tình cảm.

Chưa đầy mấy hôm sau, Khang Quế Hương cũng đã quay về.

Người đàn bà đó nằm vạ trước cổng đại viện nhà họ Khương mà gào khóc: “Tôi là con dâu trưởng nhà họ Khương, các người không thể không nhận tôi, dựa vào đâu mà không cho tôi về nhà?”

Khương lão nhị và Khương lão tam tức đến sôi máu, người đàn bà này lại còn dám vác mặt về đây. Họ sợ cha tức giận phát bệnh, định xông ra đánh, ai ngờ Khang Quế Hương lại ngẩng cổ lên nói: “Đánh đi, làm em chồng mà đòi đánh c.h.ế.t chị dâu trưởng à, đánh đi!”

Loại người vô liêm sỉ như thế, ông nội Khương cả đời cũng hiếm thấy. Lần này ông vẫn giữ được bình tĩnh, dặn hai con trai: “Thằng hai, thằng ba, đừng động tay, động tay là các con thiệt. Đi báo công an đi.”

“Báo công an gì? Cha, con phạm pháp gì sao? Cha muốn báo công an bắt con dâu à!”

“Cô lừa đảo, lừa họ hàng bạn bè ba nghìn tệ, không bắt cô thì bắt ai?”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 95: C32.2



Khang Quế Hương đứng dậy, thì ra là chuyện đó, trên đường về cô ta đã nghĩ sẵn đối sách: “Cha à, làm người phải có lương tâm, chính cha bảo con đi vay tiền lo tiền phạt cho chú hai, con còn viết giấy vay nợ cơ mà, sao lại thành lừa đảo?”

Khương lão nhị tức đến nỗi nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Khương Quốc Trụ: “Anh cả, anh thấy bộ mặt thật của người đàn bà này chưa? Chính cô ta vu khống em đưa chìa khóa để đi ăn cắp đồ công, anh không tin em! Nhưng cha mình là người như thế nào, anh còn không rõ sao? Nếu phải đi vay tiền, lẽ nào để một người đàn bà ra mặt? Trong nhà không có đàn ông chắc?”

“Dựa vào đâu mà không thể? Là cha anh nói anh phạm pháp là chuyện xấu, ngại không muốn mở miệng vay tiền, người nhà các anh ai cũng sĩ diện không ai chịu ra mặt, nên mới để tôi đi vay. Giờ lại đổ lỗi cho tôi à?”

Sắc mặt Khương Quốc Trụ xám như tro. Đừng nói nhà họ Khương, ngay cả trong thành phố Tần cũng chẳng có nhà nào để phụ nữ ra ngoài vay tiền cả. Khang Quế Hương đã lừa gạt anh ta quá đỗi thê thảm. Anh ta chất vấn: “Vậy cô vay được tiền sao không đưa cho cha, mà lại chạy tới Thâm Thị, còn lừa cả bọn nhỏ? Cái lương tâm của cô làm bằng gì vậy hả!”

Câu chất vấn này, Khang Quế Hương cũng đã nghĩ sẵn trên đường quay về. Cô ta nói: “Tổng cộng chỉ vay được ba nghìn tệ, căn bản không đủ nộp tiền phạt. Tôi mới nghĩ đến việc đến Thâm Thị buôn bán, kiếm đủ tiền sẽ quay lại. Ai ngờ trên đường bị người ta trộm mất…”

Khoan đã, Khương lão nhị sao lại được thả về? Trong nhà còn tiền để nộp phạt sao? Họ hàng chắc chắn sẽ không cho vay lần hai đâu.

Khang Quế Hương vội vàng hỏi: “Chú hai, sao chú lại được thả về? Quốc Trụ, thì ra nhà họ Khương các anh vẫn còn giấu tiền? Cha anh thiên vị quá rồi, vậy mà đem hết tiền đưa cho chú hai, phần của anh, anh phải đòi lại, anh là con cả đấy!”

Khương Quốc Trụ không còn muốn nhìn thấy người đàn bà này nữa. “Khang Quế Hương, chúng ta ly hôn đi.”

Hai chữ “ly hôn” và ánh mắt đầy chán ghét của Khương Quốc Trụ khiến Khang Quế Hương như phát điên. Chỉ có cô ta mới được quyền không cần Khương Quốc Trụ, sao đến lượt anh ta dám ruồng bỏ cô ta? Cô ta lao tới tát liên tiếp mấy cái vào mặt chồng: “Muốn ly hôn? Trừ khi tôi chết! Khương Quốc Trụ, đời này tôi có kéo cũng sẽ kéo anh c.h.ế.t chung!”

Không lâu sau, Triệu Khải Thư dẫn người tới. Sắc mặt anh ta nghiêm nghị, an ninh ở Tần Thành xưa nay luôn tốt, không ngờ lần này lại xảy ra vụ lừa đảo với số tiền lớn như vậy.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Anh ta lấy ra một tập hồ sơ, bên trong toàn bộ là giấy vay nợ do chính tay Khang Quế Hương viết. Có hơn mười người đã đến đồn báo án, tố cáo Khang Quế Hương lừa đảo số tiền từ 100 đến 500 tệ mỗi người, mà gia đình họ hoàn toàn không hề hay biết.

Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ: “Khang Quế Hương, theo chúng tôi về đồn thôi.”

Khang Quế Hương đã từng đến đồn công an một lần, cô ta tưởng kinh nghiệm cũ vẫn còn hữu dụng: “Cục trưởng Triệu, các anh làm vậy chẳng phải quá đáng sao? Tôi có về cũng thế thôi, hỏi cung một vòng, tôi cũng chỉ nói là cha tôi bảo tôi đi vay tiền, hơn nữa tôi còn viết giấy nợ, sao có thể tính là lừa đảo được?”

Hừ, Triệu Khải Thư đã từng đối đầu với bao nhiêu kẻ tội phạm vô sỉ như thế này, sao có thể bị cô ta dọa được: “Vậy sao? Vậy thì mời cô trả lại số tiền đã vay.”

Trả? Trả kiểu gì? Khang Quế Hương nói: “Tôi đã nói là tiền bị trộm rồi mà, tôi là con dâu nhà họ Khương, thì cứ để nhà họ Khương trả. Chúng tôi có nói là không trả đâu, anh cũng đừng không phân rõ phải trái!”

“Khang Quế Hương, không hiểu luật mà còn dám viết giấy vay nợ, thật đúng là gan to.” Triệu Khải Thư ra hiệu cho cảnh sát còng tay cô ta lại: “Cô đã viết giấy vay nợ, thì chính cô phải có trách nhiệm trả.”

Trong sân đang ầm ĩ náo loạn, chỉ có Khương Từ nghe thấy động tĩnh trong phòng, cô vội vàng chạy vào xem, thấy Hứa Linh Chi đã lăn xuống giường, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Khương Từ cuối cùng cũng không đành lòng, bèn bế bà trở lại giường.

Giữa cô và Hứa Linh Chi cũng chẳng còn gì để nói, Khương Từ định rời khỏi phòng, nhưng tay áo lại bị những ngón tay gầy guộc của bà nắm chặt lấy.

Cô hơi kinh ngạc. Trong mắt Hứa Linh Chi đầy vẻ cầu xin và hối hận, dường như đang mong cô nghĩ cách giúp bà có thể mở miệng, nói ra một lần cuối cùng.

Hứa Linh Chi, bà ấy sắp c.h.ế.t rồi.

Trước lúc chết, bà muốn nói điều gì? Là muốn nhắn nhủ điều gì với các con trai mình sao?

Khương Từ lấy nửa ly nước ấm từ tủ đầu giường, nhỏ một giọt linh tuyền vào, rồi đỡ bà uống.

“Bà nội, cháu cũng không biết thứ nước này có thể giúp bà kéo dài chút thời gian hay không, có thể giúp bà nói được hay không, nhưng nếu có thể, cháu hy vọng bà đừng ôm lòng oán hận nữa, hãy nói lời từ biệt với các con cháu của bà đi.”

Trong mắt Khương Từ không có chút mỉa mai nào, cô thực sự chân thành.

Hứa Linh Chi nghĩ, làm sao bà có thể không hận được chứ, Khang Quế Hương đã hại hai người con trai của bà, vừa rồi những lời nói bên ngoài bà đều nghe thấy. Bà sắp c.h.ế.t rồi, trước khi c.h.ế.t cũng phải kéo Khang Quế Hương theo, nếu không, cô ta sẽ còn tiếp tục hại con trai bà.

Hứa Linh Chi cảm thấy lời sám hối của mình đã được ông trời nghe thấy, chẳng bao lâu sau, bà liền cảm nhận được một chút sức lực quay trở lại. Bà biết đây là hiện tượng “hồi quang phản chiếu”, phải tranh thủ thời gian.

Bà khàn khàn giọng nói: “Cháu đi… đi gọi Cục trưởng Triệu vào đây, ta muốn tố cáo… Khang Quế Hương không cho tôi uống thuốc, có phải… cố ý g.i.ế.c người… không…”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 96: C33.1



Chương 33: Kết cục

Khương Từ không biết bà nội có thể cầm cự được bao lâu, liền chạy ra ngoài kéo lấy Triệu Khải Thư: “Chú Triệu, bà nội cháu tỉnh lại rồi, muốn gặp chú.”

“Bà cụ tỉnh rồi?” Triệu Khải Thư bước được hai bước, rồi lại nghĩ không đúng: “Cháu gái, bà nội cháu chắc là hồi quang phản chiếu, để chú gọi mấy chú của cháu vào, hỏi xem bà có tâm nguyện gì… sợ là… không còn kịp nữa.”

“Cháu hỏi rồi, bà nội nói tâm nguyện của bà là gặp chú.” Khương Từ quay đầu lại, Khang Quế Hương đã trắng bệch cả mặt, cô nói tiếp: “Bà nội nói… chú vào thì sẽ biết.”

Hứa Linh Chi tỉnh lại, Khương lão nhị, Khương lão tam cùng cả Khương Quốc Trụ đều ùa vào căn phòng u ám đó. Trong sân, Khang Quế Hương định bỏ trốn, nhưng bị Khương Từ kéo lại: “Các chú công an, bà nội cháu đang tỉnh táo muốn nói chuyện với cục trưởng của các chú, làm ơn trông chừng Khang Quế Hương giúp cháu, đừng để cô ta chạy.”

Khang Quế Hương trong lòng hoảng loạn, cô ta không ngờ Hứa Linh Chi còn có thể tỉnh táo lại: “Tôi đâu phải tội phạm, tại sao lại phải canh giữ tôi, tôi còn phải về nhà lo cho con cái nữa.” Vừa nói vừa định bỏ chạy.

Cảnh sát bên cạnh quát lớn: “Cô còn đang dính líu đến vụ lừa đảo tài chính, ngoan ngoãn đứng yên cho tôi.”

Trong phòng, ngón tay khô quắt của Hứa Linh Chi nắm chặt lấy Triệu Khải Thư, cố nén hơi tàn, kể hết mọi chuyện Khang Quế Hương vì ganh ghét mà lừa lấy mật mã sổ tiết kiệm, sau đó còn không cho bà uống thuốc. Nói xong sắc mặt bà càng lúc càng xám lại, Triệu Khải Thư đích thân ghi chép lời khai, để Hứa Linh Chi điểm chỉ vào bản cung.

“Bà cụ Hứa, nếu còn điều gì muốn nói, xin hãy dặn dò lại các con trai của bà. Khang Quế Hương nhất định sẽ bị pháp luật trừng trị.” Triệu Khải Thư nói xong liền rời khỏi phòng, để lại chút thời gian ít ỏi cho Hứa Linh Chi và mấy người con trai của bà.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Quốc Trụ mặt mày xám xịt, khi chính miệng Hứa Linh Chi xác nhận, anh còn có thể không tin sao. Khương lão nhị và Khương lão tam chỉ hận rằng người anh cả này không c.h.ế.t từ mười mấy năm trước, thì giờ đâu ra những chuyện thế này.

Hứa Linh Chi nói xong những lời cuối cùng trong lòng, hơi tàn treo giữ cũng buông lơi. Bà nhắm mắt lại, không còn chút âm thanh nào nữa.

Khương lão nhị như phát điên lao ra ngoài, muốn liều mạng với Khang Quế Hương: “Giết người phải đền mạng, mày hại c.h.ế.t mẹ tao, còn khiến tao thành thằng ăn trộm, tao sống c.h.ế.t với mày, để mày khỏi hại tiếp tam đệ tao, khỏi làm cha tao tức chết!”

Người tỉnh táo nhất lúc này là Triệu Khải Thư, ông ra hiệu cho cảnh sát áp giải Khang Quế Hương lên xe cảnh sát, đồng thời chặn Khương lão nhị lại: “Đánh c.h.ế.t người là phải đền mạng, nghĩ tới bốn đứa con nhà cậu đi, bây giờ kích động thì ích gì.”

Khương lão nhị ngồi thụp xuống đất, thân hình cao to một mét tám, ôm mặt khóc nức nở.

Khang Quế Hương hoảng loạn không biết làm sao, vùng vẫy không muốn bị đưa đến đồn công an. Lúc này, người duy nhất cô ta có thể bấu víu là Khương Quốc Trụ.

“Quốc Trụ, anh phải cứu em, anh đừng quên nhà mình còn có bốn đứa con. Mẹ anh bệnh rồi nói năng không rõ ràng, em thật sự không có không cho bà uống thuốc, anh tin em đi.”

Cô ta hy vọng Khương Quốc Trụ sẽ vì con cái mà giữ cô lại lần nữa.

Triệu Khải Thư cười lạnh: “Tôi lúc đó còn phải ghé sát mới nghe được bà cụ nói gì, cô ở ngoài mà biết rõ từng câu từng chữ, chẳng phải là tự khai ra còn gì?”

Khương Quốc Trụ bước đến trước mặt Khang Quế Hương, đôi mắt đỏ bừng. Những lời nói ngọt ngào trên gối đầu giường khi xưa, giờ nghĩ lại chỉ là một trò cười. Anh ta giơ cao tay.

Khang Quế Hương ngẩng đầu, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn người đàn ông đang cố kìm nén không đánh cô ta: “Khương Quốc Trụ, bao năm qua tôi chưa từng thích anh. Năm đó tìm đến anh là vì tôi không cam tâm khi Lâm Uyển gả vào nhà môn đăng hộ đối hơn mình. Mười năm trước tìm anh, chỉ là để anh nuôi con giùm tôi. Anh nghĩ, anh là cái thá gì chứ.”

Đúng vậy, hai kiếp người, cô ta chưa từng thích người đàn ông này. Cô ta nói tiếp: “Đáng đời anh bị Lâm Uyển ruồng bỏ. Nghe nói Thôi Bình Châu đã đứng dậy được rồi, anh nuối tiếc không cam tâm, nên mới trút giận lên tôi đúng không? Anh còn là đàn ông không!”

Khương Quốc Trụ cảm thấy mình từ đầu đến cuối chỉ là một thằng ngu. Anh ta vung tay tát mạnh vào mặt mình mấy cái, sau đó quỳ rạp trước mặt ông cụ Khương.



Tang lễ của Hứa Linh Chi xong xuôi, quá trình thẩm vấn Khang Quế Hương cũng kết thúc.

Lâm Uyển trở về sau lễ tang của Hứa Linh Chi. Bà vừa từ Kinh thành đến Tần Thành, liền đến nhà con gái.

Cố Thanh Xuyên thấy mẹ vợ đến, pha trà xong liền lặng lẽ ngồi bên cạnh Khương Từ, chờ mẹ vợ căn dặn. Lâm Uyển nói vài câu chuyện thường ngày, thấy Cố Thanh Xuyên còn ở đây, có vài lời bà không tiện nói với con gái.

“Thanh Xuyên, con đến khu đại viện bộ đội một chuyến đi, ba Thôi con nói có chuyện muốn gặp con.”

Cố Thanh Xuyên gật đầu: “Mẹ, mẹ cứ nói chuyện với Tiểu Từ, con đi ngay.”

Người đàn ông vừa đi khỏi, Khương Từ đã chạy đến ngồi sát bên mẹ: “Mẹ, chân ba Thôi đỡ hơn chưa ạ?”

“Đã hồi phục tốt hơn nhiều rồi, giờ ông ấy cũng có thể miễn cưỡng tự đi lại.” Lâm Uyển chau mày: “Tiểu Từ, chân ba con đã khỏi, cấp trên vừa giao nhiệm vụ mới cho ông ấy. Ông ấy sắp được điều về Kinh thành công tác.”

“Đây là chuyện tốt mà.” Khương Từ vuốt phẳng những nếp nhăn giữa chân mày của Lâm Uyển: “Mẹ sao lại ưu tư như thế, ba Thôi ở cấp bậc đó, chắc chắn có thể mang theo gia quyến, mẹ cứ theo ông ấy đến Kinh thành đi mà.”

Chân của Thôi Bình Châu cũng đã khỏi, Lâm Uyển theo ông ấy, những ngày sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt. Khương Từ rất yên tâm, nửa đời còn lại của mẹ sẽ hạnh phúc. Cô thầm nghĩ, không chừng chẳng bao lâu nữa lại có thêm một em trai hoặc em gái cũng nên...

Lâm Uyển ngập ngừng nói: “Tiểu Từ, hay là mẹ không đi Kinh thành nữa, dù sao chân ba con cũng khỏi rồi, ông ấy cũng không cần người chăm sóc.”

Người đàn ông đó, trên đường trở về đã nói với bà rằng, ông muốn sống cùng bà như vợ chồng thật sự, cả đời bên nhau, hỏi bà có bằng lòng không. Lâm Uyển lúc đó choáng váng, không biết trả lời thế nào, xuống xe xong thì về thẳng nhà con gái.

“Ba Thôi của con tỏ tình với mẹ rồi đúng không?” Khương Từ suýt nữa nhảy dựng lên, lập tức xua tan mọi lo lắng trong lòng Lâm Uyển: “Mẹ mà không đi Kinh thành, chắc ba Thôi sẽ mất đi chỗ dựa tinh thần, không chừng cái chân lại tái phát nữa ấy. Mẹ đang do dự cái gì chứ, mẹ không thích ba Thôi sao?”

Giờ con gái đã lớn, lời nào cũng dám nói. Trước đây thì nói là chăm sóc Thôi Bình Châu, kết hôn chỉ là hình thức, nhưng sống như vợ chồng thì lại là chuyện khác hoàn toàn.

Lâm Uyển ngượng ngùng: “Mẹ... con, con nhóc này, con không phản đối sao? Nếu mẹ muốn sống với một người đàn ông, mà ông ấy lại không phải cha ruột của con, con chấp nhận được à?”

Khương Từ cười nói: “Chỉ cần người đó là ba Thôi thì được rồi. Tốt nhất là sau này hai người sinh cho con thêm em trai hay em gái nữa nhé.”

Nỗi do dự trong lòng Lâm Uyển đã bị mấy lời của con gái xua tan. Bà cũng không biết từ khi nào bản thân bắt đầu thích người đàn ông ngày ngày ở bên đó. Khi ông nói ra câu đó, bà biết mình không thể từ chối, mới bỏ chạy về nhà. Ai ngờ con gái lại không phản đối... Rõ ràng lúc đầu đã nói là chỉ chăm sóc ông ấy cho đến hết đời thôi mà.

Nhưng Lâm Uyển cũng nghĩ thông rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi. Ăn trưa ở nhà xong, Thôi Bình Châu đích thân đến đón. Lâm Uyển cúi đầu lên chiếc xe jeep, Thôi Bình Châu ghé tai bà thì thầm điều gì đó, Khương Từ không nghe rõ, nhưng cô thấy mẹ mình khẽ gật đầu đầy ngại ngùng, sau đó ba Thôi nắm chặt lấy tay bà, cười rất hạnh phúc.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 97: C33.2



Buổi chiều, Khương Từ đặc biệt đến nhà chú hai và thím hai. Chú hai Khương là đầu bếp, giờ không thể quay lại làm ở nhà hàng quốc doanh, ông cũng không biết nên làm gì, rảnh rỗi ở nhà.

Chung Tuệ Tuệ giờ đã nghĩ thoáng hơn, nói với chồng: “Không có việc thì không có việc, cùng lắm anh ở nhà nấu cơm cho mấy mẹ con em. Tiền lương của em cũng đủ nuôi cả nhà.”

Nhưng Khương Từ lại không nghĩ vậy. Nhà chú hai có đến bốn đứa con, vài năm nữa kinh tế phát triển, vật giá leo thang, chỉ mình thím hai đi làm nuôi bốn đứa trẻ học hành thì mệt c.h.ế.t mất.

Cô nói: “Thím hai, con muốn mở một quán ăn với chú hai, con bỏ vốn, chú hai làm đầu bếp chính, dẫn dắt một đội bếp, lời lãi chia đôi, hai người thấy sao ạ?”

Còn có chuyện tốt như thế sao? Chung Tuệ Tuệ tận mắt thấy Khương Đại Sinh và Khương Từ mở cửa hàng bán đặc sản núi mỗi ngày tiền chảy vào như nước, lần này tiền phạt cũng đều do Tiểu Từ và Cố Thanh Xuyên chi trả. Bà muốn sớm trả lại món tiền này.

Chung Tuệ Tuệ thúc chồng: “Hồng Hải, hay là anh hợp tác mở quán với Tiểu Từ đi.”

Khương Hồng Hải cũng không muốn hơn bốn mươi tuổi mà cứ nhàn rỗi ở nhà. Nhà hàng quốc doanh thì không quay lại được nữa, ông nói: “Được, anh chỉ biết nấu ăn thôi, để anh làm đúng nghề cũ, chắc chắn sẽ không để Tiểu Từ bị lỗ.”

Mọi người bàn bạc một chút về việc chọn địa điểm và trang trí nhà hàng, Chung Tuệ Tuệ nói: “Anh trai bên nhà mẹ đẻ em là thợ mộc, đợi khi chọn được mặt bằng, em sẽ bảo anh ấy đến giúp trang trí.”

Khương lão Nhị ho khụ khụ mấy tiếng, Chung Tuệ Tuệ lườm ông một cái: “Anh tưởng em đang tranh việc cho bên nhà mẹ đẻ à? Anh nghĩ gì vậy, Tiểu Từ giúp nhà mình lớn như thế, em để anh trai đến giúp mấy ngày, không lấy công đâu.”

Đang nói thì Triệu Khải Thư lại đến một chuyến nữa, ba người vội vàng đứng dậy, Chung Tuệ Tuệ đi pha trà, Khương Từ không biết ông đến tìm ai: “Chú Triệu, chú tìm chú hai cháu à?”

“Không, là cố ý đến tìm cháu.” Triệu Khải Thư nhận lấy tách trà, nói: “Việc thẩm vấn Khang Quế Hương cơ bản đã kết thúc, cô ta biết lần này mình phạm tội không nhẹ, bỗng nhiên nêu ra một yêu cầu, nói chỉ cần cháu mang theo một quyển sổ nhật ký gì đó đến, thì cô ta sẽ thừa nhận việc trộm kho vật tư của nhà ăn quốc doanh là chuyện cô ta vu khống chú hai cháu. Cô ta nói quyển sổ nhật ký đó vốn là của cô ta, nhưng lại bị cháu lấy đi rồi.”

Khương Từ cúi đầu thở dài một hơi, Khang Quế Hương cũng là người trọng sinh phải không?

Chung Tuệ Tuệ tức giận nói: “Tiểu Từ đừng đi, người đàn bà này chẳng có ý đồ tốt đẹp gì cả.” Đến lúc c.h.ế.t còn không biết định giở trò gì.

Triệu Khải Thư khuyên: “Gặp một chút đi, nếu cô ta thực sự chịu thừa nhận, không chỉ có thể trả lại danh dự cho chú hai cháu, mà năm ngàn đồng tiền phạt cũng có thể được hoàn trả cho gia đình cháu.” Năm ngàn đồng đâu phải con số nhỏ.

Khương Từ suy nghĩ một lát: “Vậy cháu đi một chuyến.”

Khương Từ về nhà lấy quyển nhật ký, rồi theo Triệu Khải Thư đến đồn cảnh sát. Khang Quế Hương được áp giải đến phòng thẩm vấn, thấy Khương Từ liền vội vã hỏi: “Cô mang đến chưa?”

Khương Từ gật đầu, vỗ vỗ chiếc túi đeo chéo trên người: “Mang rồi.”

“Mau cho tôi xem!” Khang Quế Hương vội vàng đưa tay ra, cô ta đổ tất cả bất hạnh đời này của mình lên việc không kịp lấy được quyển nhật ký ấy. Nếu có thể lấy được sớm hơn, thì kết cục của cô ta chắc chắn sẽ không phải là sống nốt đời trong tù như bây giờ.

Cô ta sống ở kiếp này mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, vậy mà đã tự đẩy nửa đời sau của mình vào ngõ cụt.

Nguyện vọng duy nhất của cô ta, là muốn được xem lại cuốn nhật ký một lần nữa, xem cuộc đời mình liệu còn có cơ hội xoay chuyển hay không.

“Cô tưởng tôi là kẻ ngốc à?” Khương Từ giơ cuốn nhật ký trong tay lên: “Cô hãy trả lại sự trong sạch cho chú hai tôi trước đã, tôi sẽ đưa cho cô xem nhật ký. Nếu không, tôi lập tức rời khỏi đây.”

Chuyến đi lần này của cô là để buộc Khang Quế Hương thừa nhận chính mình đã trộm chìa khóa của Khương lão Nhị.

Nếu Khương Hồng Hải cứ mang danh kẻ trộm mà không rõ ràng, thì không chỉ đời này ông ấy không thể ngẩng đầu lên được, mà mấy đứa con sau này cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.

Là Khang Quế Hương chủ động tìm cô, Khương Từ tin người đàn bà này sẽ thoả hiệp.

“Được được, tôi đồng ý với cô.”

Khang Quế Hương nóng lòng không chịu được, đành phải đồng ý. Cô ta ghi lời khai thừa nhận Khương lão Nhị bị oan, ký tên, điểm chỉ. Cảnh sát mang bản cung ra ngoài, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người họ.

Khang Quế Hương vươn tay qua bàn thẩm vấn, giữa đôi mày tràn đầy khẩn thiết và chờ mong cuối cùng: “Giờ có thể đưa tôi rồi chứ.”

Khương Từ đưa cuốn nhật ký cho cô ta.

Khang Quế Hương vội vã đón lấy, mở ra ngay lập tức, cắn rách ngón tay nhỏ m.á.u lên trang giấy. Nhìn cô ta thuần thục cắn tay, lật từng trang rồi nhỏ máu, ánh mắt Khương Từ tối sầm lại – cô đoán đúng rồi. Khang Quế Hương đã trọng sinh, ở kiếp trước cuốn nhật ký này biến mất, chắc chắn là bị người đàn bà này lấy đi.

Cô yên lặng nhìn, nhìn gương mặt của người đàn bà đối diện tràn đầy phấn khích, chắc là trong nhật ký lại hiện lên điều gì đó. Sau đó, vẻ mặt của Khang Quế Hương liền biến thành không thể tin nổi, suốt mười phút đồng hồ, cô ta mới không cam tâm ngẩng đầu lên: “Không thể nào, nhật ký là thần tích, tôi là người được định mệnh chọn trúng, sao lại có thể như thế này được…”

Khang Quế Hương xé nát cuốn nhật ký thành từng mảnh vụn, Khương Từ ban đầu sửng sốt, sau đó cô không hề phản ứng.

Có lẽ… bị xé nát cũng là một chuyện tốt. Những nguy cơ do con người tạo nên mà kiếp trước cô từng biết, giờ đã được hóa giải hết. Tương lai vẫn nên là điều đầy mong đợi, ai lại muốn cuộc đời mình bị viết sẵn từ trước chứ?

Chỉ khi tràn đầy điều chưa biết, con người mới có thể tràn đầy mong chờ.

Nhưng Khang Quế Hương thì không nghĩ vậy. Cô ta như phát điên, quyển nhật ký bị xé nát giống như đập tan hy vọng cuối cùng của cô ta. “Khương Từ, chẳng lẽ cô không tò mò lúc nãy tôi đã nhìn thấy gì sao? Tất cả đều liên quan đến cô! Cô đi tìm Thôi Bình Châu đi, ông ấy là ba cô, nhất định có cách giúp tôi ra ngoài. Chỉ cần tôi được thả, tôi sẽ nói cho cô biết quyển nhật ký viết gì ở đoạn cuối!”

“Đoạn cuối cùng viết gì à?” Khương Từ hỏi: “Cô chắc chứ?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Tôi chắc chắn!” Khang Quế Hương tưởng Khương Từ đã đồng ý. Đúng vậy, một quyển nhật ký thần kỳ như vậy, ai mà không tò mò nó xuất hiện như thế nào. Cô ta không nói dối, đoạn cuối cùng thực sự có những dòng đó, nên Khang Quế Hương mới dùng nó làm điều kiện trao đổi, muốn Khương Từ giúp mình tìm Thôi Bình Châu, nghĩ cách đưa cô ta ra ngoài.

“Cô đi tìm Thôi Bình Châu, sau đó đưa cho tôi một vạn đồng, tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, được không?”

Khương Từ cúi xuống nhặt từng mảnh giấy vụn và cái bìa trống lên, bỏ vào túi. Đây là món quà năm đó Thanh Xuyên tặng cô, tiếc thật.

“Cô phạm tội cố ý g.i.ế.c người, không ai có quyền thả cô cả. Khang Quế Hương, cô cứ từ từ mà suy ngẫm trong tù đi.”

Rõ ràng đã có cơ hội làm lại từ đầu, không làm điều tốt lại cố ý phạm tội, kết cục hôm nay là do cô ta tự chuốc lấy. Khương Từ không có một chút thương hại nào, cô quay đầu rời đi.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 98: C33.3



Khang Quế Hương sốt ruột đuổi theo từ phía sau, gấp gáp hét lên: “Khương Từ! Tôi không nói, cả đời này cô cũng sẽ không biết cuốn nhật ký đã viết gì! Cô thật sự không tò mò sao?”

Khương Từ chậm rãi quay đầu lại. Khang Quế Hương đắc ý nhếch môi, cô ta biết mà, tò mò là bản tính con người, Khương Từ nhất định sẽ không từ chối yêu cầu của cô ta.

Tội cố ý g.i.ế.c người năm nay có thể bị xử tử. Khang Quế Hương không muốn chết.

Thôi Bình Châu bản lĩnh lớn như vậy, chỉ cần ông ấy giúp cô ta chuyển từ tử hình thành tù chung thân, nếu cô ta cố gắng cải tạo tốt thì còn có cơ hội giảm án. Cùng lắm là hai mươi lăm năm, cô ta vẫn còn có thể ra ngoài.

Lúc này, Khương Từ phá tan ảo tưởng của cô ta.

“Tôi rất tò mò, nhưng tôi chẳng hề muốn biết chút nào. Nhìn nét mặt cô, tôi cũng đoán được rồi. Cho dù trong đó viết là những chuyện liên quan đến tôi, thì cũng toàn là điều tốt đẹp thôi. Kiếp này, tôi và những người thân bên cạnh chắc sẽ không gặp phải đại nạn gì, đúng không?”

“Sao… sao cô biết?” Khang Quế Hương buột miệng, rồi lập tức đổi giọng: “Không phải! Trong đó nói cô sẽ c.h.ế.t sớm, cô không sợ sao?”

“Cô nghĩ tôi sẽ tin cô à? Một người như cô, nếu biết tôi sẽ c.h.ế.t sớm, lúc xé cuốn nhật ký cô đã phải cười điên lên vì sung sướng rồi!”

Còn đâu kiểu mặc cả như bây giờ.

Không lừa nổi Khương Từ, Khang Quế Hương cuối cùng cũng tuyệt vọng.

“Khương Từ, cô giúp tôi nhắn với Khương Quốc Trụ một câu, bảo anh ấy đến gặp tôi đi!”

Người đàn ông mà cô ta từng khinh rẻ, người mà cô ta từng không cần, đến phút cuối đời, cô ta lại muốn được gặp mặt một lần.

Khương Từ nói: “Tôi sẽ nhắn lại. Còn ông ấy có đến hay không, thì tôi không biết.”



Trong đại viện nhà họ Khương, Khương Quốc Trụ trò chuyện với cha mình cả buổi chiều.

“Cha, con hối hận vì trước kia không nghe lời cha. Nhưng tiếc là đời không có thuốc hối hận. Con dự định một năm nữa sẽ đưa mấy đứa nhỏ trở về Tây Bắc. Con đã liên hệ với đơn vị cũ, họ đồng ý nhận lại con.”

Anh không thể ở lại Tần Thành được nữa.

Nếu lũ trẻ tiếp tục đi học ở đây, chúng sẽ luôn bị người ta chỉ trỏ, bị nói mẹ chúng hại c.h.ế.t bà nội, cả đời này cũng không thể ngẩng đầu lên được.

Ông cụ Khương hút vài hơi thuốc lào, gật đầu: “Về đi, nuôi dưỡng bọn trẻ cho tốt, đừng để chúng đi vào vết xe đổ của người đàn bà đó. Hãy sống cho tử tế.”

“Vâng, con biết rồi, cha.”

Ông cụ Khương đưa cho Khương Quốc Trụ một cái túi vải nhỏ: “Cái này, con mang theo đi.”

Trong lòng Khương Quốc Trụ đầy nghi hoặc, mở túi ra xem thì thấy bên trong là hai xấp tiền giấy mệnh giá mười đồng và một ít tiền lẻ, ít nhất cũng hơn hai nghìn đồng. Khương Quốc Trụ hoảng sợ, vội vàng đẩy trả lại.

“Cha, con không thể nhận tiền của cha.” Ông còn mặt mũi nào mà lấy nữa, Khang Quế Hương suýt nữa đã hủy hoại cả gia đình này, mà người phụ nữ đó chính là do ông đưa về.

Ông cụ Khương nói: “Cha đây chẳng đời nào cho con tiền. Đây là tiền riêng mà Khang Quế Hương lén giấu đi, đều là tiền sinh hoạt mà con giao cho cô ta suốt những năm qua. Vốn dĩ đã là tiền của con.”

“Cha cứ giữ lại để dưỡng già.”

“Cha còn hai đứa con trai nữa, còn có cháu gái lớn và cháu rể, không cần con phải lo chuyện dưỡng già.” Ông cụ Khương nói: “Tiền dưỡng già của cha, Tiểu Từ cũng đã giúp cha đòi lại rồi. Cha không thiếu tiền xài. Tiền của con, con cầm về đi, để cha giữ lại cha thấy không yên lòng.”

Khương Quốc Trụ đau lòng đến c.h.ế.t lặng. Ông làm sao mà không hiểu, đây là cha ông đang nghĩ cho bốn đứa con của ông. Giờ ông đã trắng tay, đến cả tiền tàu về cũng phải đợi một năm sau mới trả xong khoản tạm ứng của nhà máy để tích cóp được. Cái người Khang Quế Hương kia, lén giấu tiền riêng, vậy mà lại bắt ông đi vay tiền để nộp phạt. Một người phụ nữ như vậy, giờ đây ông chẳng muốn nghĩ tới nữa.

Ông nghẹn ngào nói: “Cảm ơn cha.”

Ông cụ Khương thở dài: “Bây giờ con tỉnh ngộ cũng chưa muộn. Cuộc đời con coi như đã hỏng, nhưng nhất định đừng để bốn đứa con cũng bị hủy hoại. Đã quyết định quay về, thì cầm số tiền này trả nợ cho nhà máy đi, thu xếp càng sớm càng tốt.”

Khương Từ vẫn chờ đến khi họ nói xong mới bước vào nhà. Khương Quốc Trụ đứng ở cửa nhìn thấy người con gái mà ông chưa từng nuôi nấng từ nhỏ, cũng cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nói chuyện cha con gì nữa.

Hai người chỉ khẽ gật đầu chào nhau. Khương Từ nhẹ giọng nói: “Con vừa đến đồn công an, Khang Quế Hương nói muốn gặp cha.”

Khương Quốc Trụ lặng lẽ nhìn lên trời. Ông cũng đoán được người đàn bà đó sẽ nói gì: oán trách, cầu xin, bắt anh nghĩ cách, nhờ người, dùng quan hệ để bảo lãnh cô ta ra ngoài.

Ông nói: “Không cần gặp nữa. Mấy ngày tới cha phải đưa các em con về Tây Bắc. Sau này, con hãy sống cho thật tốt.”

“Vâng.” Khương Từ gật đầu.

Sau đó, cô không bao giờ gặp lại Khương Quốc Trụ nữa.

“Tiểu Từ, cháu mang theo cái gì đó?” Ông cụ Khương tò mò xách thử cái túi xách tay mà cháu gái lớn mang về, thấy khá nặng, ít nhất cũng phải hơn mười cân.

“Ông nội, trong này là bản thiết kế, bản vẽ từ mười năm trước.” Đó là bản thảo đầu tiên do Cố Chính Sơ thiết kế năm xưa, cô đã tìm thấy ở một nhà kho cũ chứa tài liệu hơn hai mươi năm. Chỉ suýt chút nữa thôi, lô tài liệu mốc meo này đã bị đem tiêu hủy.

“Bản thiết kế từ mười năm trước, cháu mang về làm gì?” Ông cụ Khương vốn là bí thư kỳ cựu của nhà máy cơ khí, theo thói quen liền mở túi ra xem có phải là phần tài liệu cốt lõi nhất của xưởng máy Tần Lĩnh không chắc là không phải. Những bản thiết kế mật của các dự án trọng điểm đều không đặt trong tòa nhà tài liệu.

“Gan cháu to thật đấy, đồ trong nhà máy mà cũng dám mang về nhà, mau đem trả lại đi.”

“Ông nội, chúng ta cùng đi nhé.” Khương Từ vừa cười vừa rưng rưng nước mắt: “Đây là bản thiết kế đầu tiên mà ba của anh Xuyên năm đó đã làm, nó có thể chứng minh rằng ông ấy bị người khác sửa đổi bản vẽ hãm hại. Ông có uy tín cao trong nhà máy cơ khí, nếu ông và cục trưởng Triệu cùng đến nhà máy, chắc chắn sẽ có người dám đứng ra làm chứng.”

……

Có vật chứng, có sự can thiệp của cảnh sát, lại thêm Ông cụ Khương và Giám đốc Cát đi từng nhà tìm kiếm những người năm xưa biết chuyện hoặc từng tham gia, Cố Kiếm Sinh là người đầu tiên đứng ra. Những người có liên quan đều bị đưa đến đồn công an, điều tra từng chút một, vậy mà lại đào ra một vụ án lớn khác khiến cấp trên chấn động. Kết quả là Thôi Bình Châu phải tiếp nhận vụ việc một lần nữa, thời gian đi Kinh thành cũng bị hoãn lại mấy tháng.

Nửa tháng sau, Giám đốc Cát từ Tập đoàn công nghiệp nặng miền Nam trở về, quỳ trước mặt Ông cụ Khương khóc nức nở: “Sư phụ, chúng con đã đến công ty công nghiệp nặng miền Nam để đối chiếu bản vẽ dây chuyền sản xuất mới họ mua, kỹ thuật cốt lõi trùng khớp đến tám mươi chín phần trăm với bản thiết kế mà Tiểu Từ tìm được. Bản thiết kế của sư huynh đã bị đánh cắp, có kẻ đem tâm huyết của anh ấy bán cho một bọn chuyên trộm tài liệu cơ mật để buôn lậu.”

“Để che đậy sự thật, bọn họ xúi giục Cố Thành Vinh sửa đổi bản vẽ của sư huynh Chính Sơ, kẻ thực sự bán quốc chính là Cố Thành Vinh, cái đồ lòng dạ đen tối đó, trả mạng cho sư huynh ta đây!”

Chứng cứ rành rành, ngày tuyên án nhóm tội phạm liên quan đến Cố Thành Vinh, Miêu Tú Lan bảo Cố Thanh Xuyên cõng bà, dẫn theo đội khảo cổ và chuyên gia cổ vật của Bảo tàng Tần Xuyên, tiến vào sâu trong dãy Tần Lĩnh.

Dưới một cây tùng bách có tuổi đời mấy chục năm, Cố Thanh Xuyên đặt bà nội của mình xuống, đôi tay già nua của Miêu Tú Lan nhẹ nhàng vuốt v e thân cây xù xì. Trong khu rừng toàn những cây tùng bách trăm tuổi, cây này tuy thấp bé hơn nhưng lại là cây kỷ niệm mà bà và chồng bà cùng nhau trồng khi kết hôn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Miêu Tú Lan nói: “Viện trưởng Lục, đào ở đây đi.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 99: C33.4 (Hết)



Hơn chục chiến sĩ trẻ từ đại đội công binh được điều đến, đào một cái hố rộng hàng chục mét vuông, sâu hai mét. Mười hai chiếc rương lớn bằng gỗ đàn hương nằm yên lặng dưới đáy hố. Gỗ đàn hương có khả năng chống mối mọt và mục nát, mười năm trôi qua, khi bụi đất phủ lên được dọn sạch, trong không khí ai nấy đều có thể ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của đàn hương.

Viện trưởng Lục xúc động nhảy xuống hố sâu hai mét, đến mức chân bị tê, nhưng ông hoàn toàn không để ý, nhanh chóng phủi sạch lớp đất bám trên rương, run rẩy mở khóa rương bằng chiếc chìa khóa mà Miêu Tú Lan đưa cho.

Đây là một rương tranh thư pháp, hai sinh viên của Viện trưởng Lục cũng nhảy xuống hố trong trạng thái đầy kích động. Ba người đeo bao tay trắng tinh, cẩn thận mở một cuộn tranh thư pháp.

Lục Minh đẩy gọng kính dày trên sống mũi, ghé sát lại để giám định tỉ mỉ, là bút tích thật của một đại sư thời Tống.

Ông quý như báu vật, cuộn lại và đặt trở vào trong rương.

“Cất kỹ đi, phía sau đừng mở nữa, các cậu làm thống kê số lượng, nhiều cổ vật thế này, đợi mang về viện rồi từ từ giám định.”

Hai rương tranh thư pháp, sáu rương đồ sứ và đồ trang trí, hai rương đồ đồng xanh, còn có một rương kinh Phật, một rương giáp cốt văn. Viện trưởng Lục xúc động đến cực điểm. Nếu nói tranh thư pháp và đồ sứ có thể định giá, thì giáp cốt văn, kinh Phật và đồ đồng xanh là những báu vật trong dòng chảy lịch sử, giá trị nghiên cứu cực kỳ to lớn, hoàn toàn không thể dùng tiền bạc để cân đo.

Tuy nhiên, không lâu sau đã có người buông lời chua chát.

Phó viện trưởng Bảo tàng Tần Xuyên – Ký Hoài Căn, chua loét nói: “Cụ bà Miêu à, sao không thấy vàng bạc ngọc ngà gì cả, toàn là văn vật tranh chữ thôi nhỉ.”

Ký Hoài Căn thầm nghĩ, cụ bà Miêu chẳng qua cũng chỉ là dân thường, sao lại chỉ cất giữ văn vật mà không có chút vàng bạc nào, chắc là không muốn dâng hiến hết mà thôi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cụ bà Miêu nhìn thấu lòng tham của người này, lạnh nhạt nói: “Vàng bạc bị tịch thu khi bị quy là tài sản của địa chủ hết rồi, tôi – một người dân thành phố đã hiến tặng mười hai rương văn vật cho bảo tàng, còn cần phải chịu ông chất vấn sao?”

Tất cả mọi người tại hiện trường đều lộ vẻ tức giận, trừng mắt nhìn Ký Hoài Căn.

Ở Tần Thành này, ai mà một lúc hiến tặng được mười hai rương văn vật như vậy chứ? Tinh thần yêu nước và vị tha như thế, qua miệng ông ta lại biến thành chuyện tư lợi, chẳng lẽ ông còn muốn người ta dâng sạch cả gia sản nữa sao?

Đào ra mười hai rương cổ vật mà không giữ lại một món, vậy mà còn bị chất vấn chuyện có vàng bạc hay không.

Ông ta là phó viện trưởng mà chưa từng nghe nói phải hiến cả vàng bạc cho bảo tàng, huống gì là chẳng có, mà cho dù có thì ông có quyền gì mà đòi hỏi người ta phải dâng?

Viện trưởng Lục phẫn nộ mắng: “Phó viện trưởng Ký, ở hiện trường không cần ông, ông về bảo tàng xử lý công việc thường nhật đi.” Thật là mất mặt cho bảo tàng quá rồi.

Mười hai rương văn vật được chuyển xuống núi, cụ bà Miêu nói với Lục Minh: “Viện trưởng Lục, các anh cứ xuống núi trước đi, tôi muốn ngồi thêm một lát ở chỗ ông nhà tôi từng trồng cây. Lên núi một chuyến đâu dễ, có lẽ sau này tôi sẽ không còn đến được đây nữa.”

Miêu Tú Lan khi xưa và ông cụ tình thâm nghĩa nặng, Lục Minh cung kính nói: “Lão nhân gia đừng quá đau buồn, Tiểu Xuyên và Tiểu Từ có thể vực dậy nhà họ Cố, sau này nhất định sẽ con cháu đầy đàn.”

“Cảm ơn cháu.”

Khương Từ và Cố Thanh Xuyên cứ thế lặng lẽ ngồi bên cạnh bà nội, hơn một tiếng đồng hồ sau, Miêu Tú Lan hỏi: “Những người khác đều đi rồi chứ?”

“Đi cả rồi, bà nội muốn xuống núi không ạ?”

Miêu Tú Lan nhìn cháu dâu cười cười: “Xuống núi làm gì, đi, bà dẫn các cháu đi đào vàng.”

Khương Từ và Cố Thanh Xuyên nhìn nhau, không ngờ bà cụ còn giấu riêng đồ thật. Để tránh bị theo dõi, họ còn vòng đường khác, đến một thung lũng hẻo lánh khác, lại đào ra một rương gỗ trầm hương, có kích cỡ giống hệt với mười hai rương trước đó.

Trong rương gỗ trầm hương được chia thành bốn ngăn: một ngăn là vàng thỏi, một ngăn là ngọc thạch và phỉ thúy, một ngăn là chuỗi hạt vàng, và một ngăn là trang sức gắn châu báu. Bà cụ Miêu dùng ngón tay vuốt v e những món trang sức hồi môn, thở dài: “Chỉ còn lại bấy nhiêu thôi.”

Khương Từ líu lưỡi kinh ngạc, cái này mà gọi là chỉ còn lại bấy nhiêu sao? Đời trước bà cụ mất sớm, một rương châu báu này cùng với mười hai rương thư họa văn vật đều bị phủ bụi trong núi sâu, không ai biết đến.

Bà cụ Miêu đóng lại rương, bảo Cố Thanh Xuyên chôn xuống lại: “Tiểu Từ, không phải con có trại chăn nuôi trong núi sao? Dạo nữa con đem cái rương này về nhà.”

Bà lại dặn dò Cố Thanh Xuyên: “Tiểu Xuyên, năm xưa chị cả con lấy chồng gia cảnh không tốt, nhưng bây giờ người ta cũng không còn để ý thành phần nữa. Bà hỏi rồi, chị con nói anh rể biết thương vợ, giờ cũng đã có công việc. Trong rương này, con chia làm ba phần, đưa cho chị con một phần xem như bù hồi môn, giữ lại một phần cho Tiểu Hương, phần còn lại hai đứa giữ lấy.”

“Bà nội cứ yên tâm.” Cố Thanh Xuyên đồng ý, chôn kỹ lại cái rương, cõng bà nội xuống núi.

Vừa đến trước cửa nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng Đổng Hoa và con dâu cả đang cãi nhau. Đổng Hoa mới được thả ra sau mấy tháng bị giam, vừa về đến đã thấy con dâu cả – Cung Lệ Bình – đang dọn hết đồ giá trị trong nhà định bỏ đi, Đổng Hoa lập tức túm lấy cô ta: “Con tiện nhân này, con trai tao còn chưa chết, mày đã vội tái giá hả? Mấy đứa cháu tao đâu rồi, mày giấu chúng ở đâu?”

“Con trai tôi tôi đã đưa về nhà mẹ đẻ rồi, tôi không đi thì ở lại chờ bà – một mụ già ngu ngốc độc ác – tiếp tục hại tôi nữa sao!” Cung Lệ Bình nói.

Chồng của cô ta bị tuyên án tử hình, hoãn thi hành hai năm, cô ta hận bà mẹ chồng đến tận xương tủy.

“Là bà, tất cả đều là bà – một mụ già tham lam vô độ! Khi tôi mới gả vào, nhà chồng còn khá hơn cả nhà họ Khương, anh em họ của chồng tôi làm giám đốc xưởng cơ khí, chồng tôi cũng là phó giám đốc, ra đường ai chẳng ngưỡng mộ tôi. Là bà dung túng chồng tôi, khiến anh ta không có chính kiến, là một tên hèn nhát, ngày đêm bị bà xúi giục, nghe lời bà đi làm chuyện phạm pháp. Giờ thì hay rồi, ngay cả mạng cũng mất.”

Cung Lệ Bình khóc lớn, chỉ vào Đổng Hoa mà mắng: “Tại sao người c.h.ế.t không phải là bà? Bà hại con tôi không còn cha, sau này chúng làm sao sống ở Tần Thành đây? Tôi nói cho bà biết, Đổng Hoa, đời này bà đừng mơ gặp lại cháu bà nữa!”

“Con đàn bà đê tiện, mày muốn đi thì tự đi, trả cháu tao lại đây!” Đổng Hoa đuổi theo Cung Lệ Bình không buông.

Nhưng bà ta đã già, đâu đuổi kịp Cung Lệ Bình, mới chạy được vài bước đã ngã lăn ra đất, còn Cung Lệ Bình thì đã biến mất dạng.

Đổng Hoa vừa bò dậy liền đụng mặt người mà bà ta hận nhất – Miêu Tú Lan.

Hôm nay, cả xóm ai có thể đi được đều đã tới chân núi để xem Miêu Tú Lan hiến tặng vật quý, xe tải quân dụng chở mười hai thùng lớn đến viện bảo tàng, còn nhiều hơn cả số đồ bà từng dẫn đầu đi tịch thu năm xưa.

“Miêu Tú Lan, bà còn là người không vậy? Bao nhiêu thứ quý giá vậy mà bà thà hiến hết cũng không chịu cho nhà tôi một hai món…”

“Cho bà vài món là bà sẽ thấy đủ sao?” Miêu Tú Lan bước đến trước mặt Đổng Hoa.

“Nhà bà ở là tôi cho, đồ nội thất khi cưới là tôi tặng, con trai bà đi học là tôi chu cấp – bà thấy đủ chưa? Chưa đủ. Bà còn quay lưng cắn tôi một cái, hại c.h.ế.t con trai tôi.”

Bà cụ mỉm cười nhàn nhạt: “May mà tôi đã vượt qua được hết thảy. Con trai bà cũng coi như đã bù mạng cho con trai tôi. Tôi không còn hận nữa, vì cháu trai tôi rất có chí, nó sắp vào trường quân đội rồi, tôi còn có cháu dâu. Ngược lại, tôi còn mong bà sống thật lâu, để tận mắt nhìn thấy nhà tôi hưng thịnh, đó mới là sự trừng phạt lớn nhất dành cho bà.”

Khương Từ và Cố Thanh Xuyên bước tới đỡ lấy người bà đã chịu quá nhiều đau khổ mà vẫn không gục ngã.

“Bà ơi, về nhà thôi.”

“Ừ, về nhà.”

Khương Từ ngẩng đầu nhìn, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, tia sáng cuối cùng cũng biến mất.

“Mặt trời lặn rồi.” Cô khẽ nói.

Cố Thanh Xuyên nhẹ nắm tay cô, giọng dịu dàng: “Đừng sợ, nó sẽ lại mọc lên.”

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Bóng đêm không đáng sợ, bởi khi tỉnh giấc vào ngày mai, ánh dương vẫn sẽ rực rỡ như thường.

(Chính văn hoàn.)

Lời tác giả: Chính văn đến đây là kết thúc rồi.

Lời biên tập: Lâu lâu tui mới làm bộ dài 1 chút, do dài nên sai sót là không tránh được. Nên phát hiện lỗi sai nào, các bà cứ góp ý để tui sửa nhé.

Cảm ơn mọi người đã đọc hết truyện ạ.
 
Back
Top Bottom