Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 80: C25.1



Chương 25: Bổ sung vé

Cố Thanh Xuyên vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh, không nói một lời, chỉ lôi từ trong túi ra tờ giấy hai đồng đập lên bàn nhỏ, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh làng mạc vụt qua, khóe môi khẽ nhếch lên một chút khó nhận thấy.

Cô gái của anh thật lanh lợi, gan cũng to, dám trắng trợn mang đồ ăn đến cho anh như vậy.

Khương Từ thoải mái nhận lấy tờ hai đồng, đầu ngón tay vô tình chạm vào tay anh, Cố Thanh Xuyên co tay lại theo phản xạ.

Đến khi anh quay đầu lại, cô gái đối diện đã thu lại ánh nhìn.

Khương Từ đẩy hai cái bánh bao thịt về phía Hình lão Tam: “Một đồng, lấy không?”

Nếu không vì sợ Hình lão Tam nghi ngờ, thì cô đã chẳng rẻ rúng mà bán cho hắn hai cái bánh bao này.

Hình lão Tam làm nghề này, ba năm không mở hàng, mở hàng ăn mười năm, chuyến làm ăn lần này lớn, bánh bao thịt thơm nức như vậy, dù có một đồng một cái hắn cũng mua.

“Em gái, em bán cho huynh đệ của tôi bốn cái, sao lại chỉ bán cho tôi hai cái? Tôi cũng muốn mua bốn cái.”

Hai cái đã là rẻ lắm rồi, còn muốn bốn cái nữa, hắn đúng là mơ tưởng.

Khương Từ mặt lạnh như tiền: “Vừa rồi không phải anh chê đắt sao? Giờ chỉ còn hai cái, muốn hay không tùy anh.” Vừa nói cô vừa định thu hai cái bánh bao lại.

“Muốn, muốn chứ.” Hình lão Tam vội vã móc ra một đồng, nhanh tay giành lấy bánh bao, trong lòng thì tiếc hùi hụi.

Cô gái này tính tình dữ quá, không dám chọc vào.

Tại ga Tứ Thủy có khá nhiều hành khách xuống tàu, viên soát vé lúc trước lại đi qua, đến bên Khương Từ và hỏi:

“Cô gái nhỏ, khoang giường nằm còn chỗ trống, cô và bạn cô có muốn đổi sang đó không? Trạm kế tiếp là trạm lớn, sẽ có thêm người lên, lúc đó muốn bổ sung vé cũng không còn nữa đâu.”

“Cảm ơn chú.” Khương Từ đứng dậy nói: “Phiền chú dẫn bọn cháu sang khoang giường nằm, bọn cháu muốn bổ sung vé.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôn Phi Phi còn thấy hơi tiếc nuối, sang khoang giường nằm rồi thì không nhìn thấy hai anh chàng trẻ kia nữa, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại không.

Hình lão Tam thấy cô gái nhỏ nhón chân với lên lấy hành lý, huých cùi chỏ vào Cố Thanh Xuyên bên cạnh, nói nhỏ:

“Ăn bánh bao người ta rồi, mau dậy giúp một tay đi.”

Cao ráo đẹp trai thật đấy, nhưng chẳng bao giờ tử tế với con gái, với cái tính thế này thì biết bao giờ mới cưới được vợ, Hình lão Tam âm thầm lắc đầu.

Cố Thanh Xuyên uể oải đứng dậy, tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn bước ra từ trong cùng: “Phiền phức thật.”

Anh đưa tay lên giá hành lý, cúi đầu hỏi:

“Cái nào là của hai cô?”

“Cái vali to ngay bên tay anh đó.” Khương Từ khẽ chạm tay lên tay anh một cái rồi rút về rất nhanh, tự mình lấy chiếc túi xách xuống.

Ngồi ngay dưới giá để hành lý, Hình lão Tam tất nhiên không thấy mấy hành động nhỏ giữa hai người họ. Cố Thanh Xuyên lấy vali xuống, không nói một lời, ngồi trở lại chỗ, nhưng nhiệt độ từ đầu ngón tay nơi Khương Từ vừa chạm vào như lan thẳng đến tận tim anh.

Hình lão Tam vừa nhai bánh bao thịt vừa xuýt xoa, thơm đến mức như muốn nuốt luôn cả lưỡi: “Cô gái kia xinh thì xinh thật, nhưng hung dữ quá, sau này ai mà cưới nổi chứ. Tính cách thế kia, chịu nổi không! Này cậu em, anh đây nói thật nhé, đàn bà mà dữ thì sau này chỉ thêm rắc rối, chi bằng cưới cô nào hiền lành ngoan ngoãn cho yên thân.”

Cố Thanh Xuyên xoay xoay ngón tay vừa bị Khương Từ khẽ móc: “Ờ... cũng chưa chắc đâu, biết đâu lại có người thích kiểu đó.”

Sau khi đổi sang khoang giường nằm, Khương Từ không quay lại khoang ghế cứng nữa, còn Liễu Thúy Liên vì lo sợ hành lý mang theo bị trộm cũng không rời khỏi khoang giường nằm. Từ đó đến lúc xuống tàu, Cố Thanh Xuyên và cô ta không hề chạm mặt nhau.

Đến nhà ga thành phố Châu, Tôn Phi Phi vì trời quá nóng nên đã thay chiếc áo khoác thu. Hai đồng chí bên phía Tập đoàn Công nghiệp nặng Nam Phương lái xe của đơn vị ra đón người, đứng trên sân ga giơ biển đợi. Khương Từ đưa giấy giới thiệu cho họ xem, hai người vội vàng đỡ lấy hành lý trong tay cô: “Hai đồng chí vất vả rồi, đi thôi, nhà máy đã sắp xếp chỗ ở tại nhà khách cho các cô.”

Hình lão Tam tận mắt nhìn thấy hai cô gái bán bánh bao được người của Tập đoàn Công nghiệp nặng Nam Phương đón đi, trong lòng không còn chút nghi ngờ nào nữa.

Hắn và Cố Thanh Xuyên mỗi người vác một túi vải quân đội cáu bẩn, đi về phía tây nhà ga. “Anh em à, đợi vụ làm ăn lần này thành công, rồi đào chỗ đồ quý nhà cậu ra, giao cho tụi anh em tôi. Đảm bảo chia phần cho cậu đủ xài cả đời, đến lúc đó cưới một cô vợ xinh đẹp không thành vấn đề.”

“Xem các người ra giá có hợp lý không đã.” Cố Thanh Xuyên đáp: “Tôi đâu phải dễ bị lừa. Dẫn tôi đi gặp lão đại của mấy người đi.”

Còn Liễu Thúy Liên vừa xuống tàu đã bị tổ công tác bí mật mời về đồn công an. Sau vài giờ thẩm vấn, một nữ đồng chí trong tổ cải trang thành Liễu Thúy Liên, đi đến điểm hẹn gặp gỡ “lão đại” trong lời cô ta…

Lưu Thế Vinh nhận được điện thoại từ Liễu Thúy Liên báo rằng hàng đã bán xong, phía bên kia còn hỏi liệu ông ta có thể tiếp tục cung cấp không — dù là vàng thỏi hay thư họa cổ cũng được, bao nhiêu cũng cần. Lưu Thế Vinh nghe xong suýt nữa bay lên trời vì sung sướng. Nhưng những thứ đó đâu phải muốn là có, ông ta lại một lần nữa tìm đến Đổng Hoa.

Hai người đạt được thỏa thuận: chỉ cần Đổng Hoa có thể lấy được hàng tốt, sau khi bán đi thì chia đôi lợi nhuận. Đổng Hoa tất nhiên cũng đưa ra điều kiện: Lưu Thế Vinh phải gạch tên Cố Thanh Xuyên khỏi danh sách đợt gỡ bỏ mũ địa chủ lần này.

Nếu là trước đây, vì tiền đồ sự nghiệp, Lưu Thế Vinh chắc chắn không dám. Nhưng giờ đã khác, bảy vạn tệ đã vào tay, ông ta tính kiếm thêm một mẻ lớn từ chỗ Đổng Hoa rồi từ chức vào Nam tìm người tình mà sống an nhàn cả đời. Vì thế ông ta lập tức đồng ý, gạch tên Cố Thanh Xuyên khỏi danh sách rồi báo cáo lên trên.

Mà lúc này, nữ cảnh sát cải trang thành Liễu Thúy Liên đã tiếp cận được với lão Triệu, còn Liễu Thúy Liên thật thì vì muốn lập công chuộc tội nên ngoan ngoãn phối hợp, liên tục gọi điện cho Lưu Thế Vinh mấy lần liền.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 81: C25.2



Để không làm rút dây động rừng, Thôi Bình Châu đặc biệt mời bà cụ Miêu Tú Lan đến.

“Dì ơi” Thôi Bình Châu nói: “Lưu Thế Vinh đã gạch tên nhà bà khỏi danh sách gỡ mũ đợt này rồi. Nhưng hiện tại ông ta đang dính líu đến một vụ án, chưa phải lúc động đến ông ta. Đúng lúc Tiểu Xuyên đang làm một việc lớn, đợi thằng bé lập công trở về, cháu sẽ cho bổ sung tên nhà bà vào sau. Dì nghìn vạn lần đừng sốt ruột nhé.”

Cháu trai lớn đã đi mấy hôm nay, chỉ nói là phía Nam đang cải cách mở cửa, thằng bé qua đó xem thử. Bà cụ Miêu Tú Lan nghĩ, với thân phận của cha vợ thằng bé, e là đang làm chuyện gì đó quan trọng, chỉ là lúc này chưa thể nói ra. Bà cũng không vội:

“Vậy càng tốt, nhân cơ hội này để con sói mắt trắng nuôi mấy năm kia tự mình rời đi, khỏi sau này lại quay về ăn vạ, đeo bám hai vợ chồng son, khiến người ta chán ghét.”

Thôi Bình Châu biết con sói mắt trắng trong lời bà nói là đứa cháu gái nuôi Tạ Đình Ngọc, ông cười cười:

“Được, vậy cháu làm lớn một chút.”

Một ngày sau, Tần thành công ba danh sách đầu tiên gồm 120 hộ gia đình được xóa bỏ mũ địa chủ và địa chủ. Con cháu của những gia đình này từ nay về sau đi xin việc sẽ không còn bị ràng buộc bởi thành phần xuất thân.

Ngày hôm đó, những gia đình tìm thấy tên mình trong danh sách đã ôm đầu khóc ròng vì xúc động.

Đổng Hoa thấy nhà Cố Thanh Xuyên quả nhiên không có tên trong danh sách, trong lòng đắc ý vô cùng. Bà ta chen qua đám đông đến bảng thông báo, tìm thấy Tạ Đình Ngọc đang ngẩn ngơ mất hồn.

Đổng Hoa đưa Tạ Đình Ngọc, người như cái xác không hồn, về căn nhà nhỏ của mình, vừa đóng cửa viện đã làm bộ lo lắng nói:

“Đình Ngọc, nhà cháu không được vào đợt gỡ mũ lần này, đời này e là không còn cơ hội nữa rồi. Cháu nói xem, lần này cháu trở về chẳng phải là quá bốc đồng hay sao?”

Bà ta biết rõ nhà họ Tạ kia, lúc Đình Ngọc mười lăm tuổi mới được nhận nuôi, người ta nhắm đến chỉ là nuôi vài năm để làm việc nhà, đỡ đần việc vặt, đến lúc gả đi thì lấy về chút sính lễ. Mối hôn sự mà họ định sẵn cho cô tuy không hẳn là quá tốt, nhưng cũng chẳng tồi – nhà trai chịu bỏ ra hai trăm tệ tiền sính lễ, hơn nữa còn có công việc chính thức tại nhà máy thực phẩm.

Tạ Đình Ngọc mắt cao hơn đầu, chê bai nhà trai – nào là tướng mạo bình thường, tính cách khô khan – lại còn nghe nói nhà bên này sắp được tháo mũ địa chủ, tham lam của cải của bà nội, thế là dứt khoát đoạn tuyệt với nhà họ Tạ, vội vàng cuống cuồng chạy về nhà họ Cố.

Tạ Đình Ngọc mặt mày tái mét, không tin nổi:

“Cho dù lần này không có tên anhcháu, lần sau nhất định sẽ có. Không thể nào đến lượt cũng không tới được.”

Nếu đến Cố Thanh Xuyên cũng không được gỡ mũ, thì cô ta quay về căn nhà này còn có ý nghĩa gì nữa? Đã tuyệt giao với gia đình nhận nuôi, chẳng còn đường lui, Cố Thanh Xuyên và Khương Từ thì sắp kết hôn, người thì không giữ được, tiền cũng chẳng có.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô ta nuốt không trôi.

Đổng Hoa đưa cho Tạ Đình Ngọc một ly trà nóng:

“Đứa ngốc, Cố Thanh Xuyên sắp trở thành con rể của Thôi Bình Châu rồi, mà tên cậu ta còn không có trong danh sách. Cháu nghĩ mà xem, chắc chắn là Thôi Bình Châu đã đắc tội với ai đó, nói không chừng chính ông ta cũng sắp gặp họa, Cố Thanh Xuyên thì đời này chẳng còn đường ngoi lên đâu. Cháu đừng ngốc nữa.”

Tạ Đình Ngọc siết chặt chiếc ly đến mức bị bỏng cũng không thấy đau. Đúng vậy, chắc chắn là do bị Khương Từ liên lụy. Tại sao mẹ Khương Từ lại phải gả cho Thôi Bình Châu chứ? Làm hại anh cô phải cưới Khương Từ. Cô ta hận, hận đến nghiến răng. Chính Khương Từ đã phá hủy toàn bộ tương lai mà cô ta đã dày công sắp đặt.

“Vậy giờ cháu phải làm sao? Cháu đã mười tám tuổi rồi, còn có thể chờ thêm mấy năm nữa sao?” Dựa theo tình hình nhà Cố Thanh Xuyên, cô ta cũng chẳng thể gả vào chỗ tốt gì, của cải bà nội giấu đi thì không ai dám lấy ra làm của hồi môn cho cô, vậy thì cô ta lỗ nặng rồi.

Đổng Hoa cuối cùng cũng đến được phần chính:

“Bà nội cháu mấy hôm trước mang của đi đến nhà Thôi Bình Châu để hỏi cưới, bà ta còn giấu của cải? Giấu ở đâu vậy?”

Tạ Đình Ngọc đáp:

“Bà ấy chặt cả bốn chân giường mà bà ngủ hằng ngày, ai mà ngờ trong trụ giường lại có thể giấu đồ chứ. Bà nội cháu thiên vị lắm, cả nhà nghèo khổ suốt mười năm trời cũng không chịu lấy ra, giờ thì dốc hết cả một lượt để làm sính lễ cho Khương Từ.”

Đổng Hoa tức giận. Đúng vậy, ai mà ngờ trong trụ giường lại có thể giấu được đồ. Hồi đó đi tịch thu nhà, Miêu Tú Lan đang ngất xỉu nằm trên chiếc giường đó, mấy đứa nhỏ thì co rúm trong góc giường khóc thút thít, bọn họ cũng không thể lôi Miêu Tú Lan đang bất tỉnh ra khỏi giường được, cho nên mới không đập chiếc giường chạm khắc đó.

Những thứ moi ra từ trụ giường chắc chắn không ít, không thể nào đều đã mang đi làm sính lễ được.

Đổng Hoa nói:

“Đình Ngọc, nếu cháu có thể tìm được chỗ bà nội cháu giấu đồ, bà có cách bán ra ngoài. Đến lúc đó chúng ta chia đôi, cháu có tiền mang bên người, muốn tìm nhà chồng như thế nào mà chẳng được.”

“Bà muốn cháu trộm đồ của bà nội cháu?” Tạ Đình Ngọc đột ngột đứng bật dậy, chiếc ly trong tay cô ta "bang" một tiếng bị đặt mạnh xuống bàn: “Cháu tuyệt đối sẽ không làm chuyện thất đức như vậy.”

Cô ta vội vàng rời khỏi nhà Đổng Hoa, lúc ra khỏi cửa còn cẩn thận nhìn quanh, thấy không có ai mới bước ra khỏi sân.

Đổng Hoa bĩu môi, ba năm trước khi cô ta tự tìm đến cha mẹ nuôi, thì cái gọi là “lương tâm” cũng đã bị chó ăn mất rồi.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 82: C26.1



Chương 26: Tranh Khí (Tự Mình Tranh Lấy)

Tạ Đình Ngọc trở về nhà, lúc này bà nội Miêu Tú Lan đang nấu cơm trưa. Thân thể của bà lão so với ba năm trước đã khá hơn không ít, có lẽ vì sắp cưới vợ cho cháu trai nên tinh thần đặc biệt phấn chấn. Tạ Đình Ngọc chủ động ra bếp nhóm lửa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bữa trưa chỉ có một đ ĩa rau xanh xào mà không có dầu, một đ ĩa củ cải muối từ hôm qua và cơm ngũ cốc nấu bằng khoai lang. Cơm nước còn chẳng bằng ở nhà họ Tạ.

“Bà nội, lúc con mới về nhà không phải còn có cá với thịt sao? Anh con mới đi có mấy ngày, sao giờ bà lại ăn thế này rồi?”

Trong nồi đang hầm cơm ngũ cốc, bà lão mở nắp thùng gạo nói: “Có hay không, con tự nhìn đi. Nhà ta không có tiền, trước đây mấy món cá thịt đều là chị dâu con mang đến, nhà mình ăn uống trước giờ vẫn như thế. Sao? Mới đi có ba năm mà đã quên rồi à?”

“Con không quên,” Tạ Đình Ngọc dập lửa trong bếp: “Bà nội, chẳng phải anh con đi chợ đen kiếm tiền sao?”

“Con đừng ăn nói bậy bạ làm bôi nhọ anh con!” Miêu Tú Lan đập bàn một cái: “Thằng Xuyên nó số khổ đủ đường, con còn muốn đổ thêm tội lên đầu nó, con định bụng gì đấy hả?”

Tạ Đình Ngọc cực kỳ ấm ức, ba năm trước chính miệng Cố Thanh Xuyên nói sẽ đi buôn ít đặc sản miền núi, không đi chợ đen thì đi đâu?

Cô lấy bát đũa xới cơm, cơm ngũ cốc thô ráp, Tạ Đình Ngọc thực sự không nuốt nổi, cố ăn được vài miếng thì đặt đũa xuống.

Bà nội lặng lẽ ăn xong, mới nói: “Bà mang theo hai mươi quả trứng, nhờ Vương thím đi tìm mối cho con rồi, có ba nhà, con trai út nhà họ Hứa ở xưởng dệt, cháu nội út nhà họ Thẩm ở nhà máy xi măng, còn một nhà nữa, là con trai thứ hai nhà họ Mặc. Trong ba nhà thì nhà họ Mặc điều kiện tốt nhất, nhưng con trai thứ hai nhà họ Mặc là thanh niên trí thức mới từ vùng đi xây dựng về, năm nay đã hai mươi sáu tuổi, hơi lớn tuổi một chút.”

Ba nhà này mười năm trước từng có qua lại với nhà họ Cố, Tạ Đình Ngọc hiểu rõ, toàn là mấy nhà tầm thường, làm sao xứng với cô. So với người mà nhà họ Tạ định gả cô thì còn kém xa. Bà lão này rốt cuộc đang toan tính cái gì đây?

Cô không từ chối mà dò hỏi: “Bà nội, vậy bà định cho cháu bao nhiêu của hồi môn ạ?”

“Nhà ta nghèo thế này rồi, còn lấy đâu ra của hồi môn, không sính lễ, cũng chẳng của hồi môn gì hết.” Miêu Tú Lan rửa bát xong, hoàn toàn không để tâm đ ến sự kinh ngạc của Tạ Đình Ngọc: “Giờ cháu vốn dĩ không còn là cháu gái nhà họ Cố nữa, dù bà có tiền cũng không cho cháu, huống chi nhà mình bây giờ cũng chẳng có đồng nào.”

Lý trí của Tạ Đình Ngọc bị bà nội đả kích tan nát, sao bà có thể tàn nhẫn như vậy? Cưới cháu dâu thì có sính lễ, đến lượt gả cháu gái thì lại khóc nghèo kể khổ. “Anh cháu đâu? Cháu muốn gặp anh cháu.”

Dù sao cô và Cố Thanh Xuyên cũng lớn lên cùng nhau, anh trai cô sẽ không mặc kệ cô. “Bà giấu anh cháu ở đâu rồi? Cháu biết mà, vì cháu về nhà nên bà không ưa cháu, bà cố ý đuổi anh cháu đi có đúng không?”

“Phải đấy, đúng là bà cố ý cho thằng Xuyên đi khỏi đây. Đừng tưởng bà không biết cháu tính toán gì. Thằng Xuyên sắp cưới vợ rồi, cháu nghĩ bà sẽ để cháu ở lại để gây phiền phức cho vợ chồng nó chắc? Nếu cháu không muốn lấy chồng, thì tự mình đi tìm việc, dọn vào ký túc xá mà ở!”

Bà lão quay người đi khỏi bếp, Tạ Đình Ngọc tức đến run rẩy cả người. Cô quay về lần này không thể tay trắng rời đi được.

Tối hôm đó, lúc bà nội và em gái đều đã ngủ say, Tạ Đình Ngọc lén lút lục lọi khắp nhà, cuối cùng tìm thấy một mảnh đất trong vườn sau có dấu hiệu bị xới lên. Cô đào đất lên, quả nhiên lấy ra được một cái hộp gỗ nhỏ.

Bên trong không nhiều đồ, bốn viên trân châu to cỡ trứng chim bồ câu, cô cũng không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, bèn lén cất vào thắt lưng. Còn lại là ba cuộn tranh thư pháp kích cỡ khác nhau, mở ra thì toàn là những bức thư họa cô không hiểu nổi.

Nửa đêm canh ba, cô thừa lúc đêm khuya gõ cửa nhà Đổng Hoa. Một lát sau, Đổng Hoa dắt theo Tạ Đình Ngọc đến khu nhà cán bộ ủy ban thành phố tìm Lưu Thế Vinh.

Trong nhà, Miêu Tú Lan trở mình trên giường, khẽ đắp lại chăn cho Tiểu Đình Hương. Tiểu Đình Hương mơ màng hỏi: “Bà ơi, sao bà còn chưa ngủ?”

Miêu Tú Lan thở dài: “Tiểu Đình Hương, cháu phải cố gắng sống cho ra người, đừng học theo chị cháu mà hóa thành người lòng dạ đen tối. Nhưng bà tin, có Tiểu Từ bên cạnh dẫn dắt, sau này cháu sẽ không đi sai đường đâu.”



“Các người đúng là quá đáng, không thể đợi đến sáng mai mới tới tìm tôi sao?” Lưu Thế Vinh tỏ vẻ rất không hài lòng, nhưng vẫn đưa Đổng Hoa và Tạ Đình Ngọc đến căn nhà nhỏ của Liễu Thúy Liên đã khóa cửa.

Ông ta lấy chìa khóa ra mở cửa, ba người vào trong rồi khóa cổng lại. Đến gian chính thì cũng không dám bật đèn, chỉ thắp một ngọn nến lên bàn soi sáng.

Đổng Hoa cười lạnh trong bụng, Lưu Thế Vinh với Liễu Thúy Liên có gian tình à? Lại thêm một cái thóp nữa bị bà ta nắm được. “Tình hình gấp lắm, Đình Ngọc tìm được mấy bức thư họa bà già kia giấu trong nhà, sáng mai bà ta mà phát hiện thì to chuyện đấy. Mau liên hệ người đi, chúng ta phải đưa mấy thứ này đi ngay trong đêm.”

Tạ Đình Ngọc mở ba bức thư họa mang theo ra, Lưu Thế Vinh làm bộ làm tịch ngắm nghía một lúc. Thực ra ông ta cũng chẳng hiểu gì, nhưng hai bức mà Liễu Thúy Liên mang đi bán được tới hai vạn tệ, mấy bức này trông cũng tương tự. “Một bức một vạn, nói trước đã, chia thế nào?”

Đổng Hoa và Tạ Đình Ngọc đều lộ vẻ vui mừng, không ngờ mấy tờ giấy cũ lại đáng giá đến vậy. Năm nay chưa nghe ai ở Tần Thành trở thành triệu phú đâu, mười nghìn tệ! Đổng Hoa run cả người vì mừng. “Vậy chia đều nhé, mỗi người một vạn đi.”

Tạ Đình Ngọc không chịu, đồ là cô liều mình trộm được mà, cô mới là người gánh rủi ro lớn nhất. “Chia đều thì không được. Đồ là tôi mang đến, ít nhất tôi phải lấy bảy phần. Hai vạn là của tôi, hai người mỗi người năm ngàn, thế còn chưa đủ sao?”

Năm nay lương công nhân bình thường chỉ ba bốn chục một tháng, chỉ riêng một vạn tệ thôi cũng đủ để người ta sống cả đời. Có số tiền này, cô không cần nhờ ai, chẳng phải dựa dẫm vào ai nữa.

Lưu Thế Vinh thầm nghĩ con bé này cũng thật tham lam, dựa vào đâu mà nó lại đòi phần lớn? “Cô cũng nói rồi, mấy thứ này là cô ‘trộm’ được, chứ không phải của cô. Không có tôi thì cô cũng bán không được, tôi nói trước, nếu không được chia một vạn thì tôi không dính vào nữa, cô không muốn thì đem mấy thứ này đi luôn, coi như tôi chưa từng thấy gì.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 83: C26.2



Đồ đã ‘trộm ra’ rồi, Tạ Đình Ngọc cũng không dám ở lại Tần Thành nữa, không bán được thì mấy bức tranh kia chẳng khác gì giấy vụn. Cô chỉ còn cách dựa vào Lưu Thế Vinh. “Bà nội Đổng, bà ở giữa chẳng làm gì cả, dựa vào đâu mà đòi một vạn?”

“Dựa vào tôi là người bày ra chủ ý này! Không có tôi, cô dám trộm đồ của bà già đó sao? Con gái à, làm người thì phải có lương tâm một chút.” Đổng Hoa vì muốn Lưu Thế Vinh nghiêng về phía mình, liền nói: “Thế Vinh à, anh làm sao lại có chìa khóa nhà Liễu Thúy Liên? Vợ anh biết không đó?”

Lưu Thế Vinh sa sầm mặt: “Người mua bên kia từ trước đến nay đều do Liễu Thúy Liên làm trung gian, tôi không tìm cô ta thì tìm ai? Bà đừng có suy diễn lung tung.”

Cuối cùng, ông ta vẫn đứng về phía Đổng Hoa, nói với Tạ Đình Ngọc: “Con gái, đừng có tham quá, một vạn cũng là nhiều lắm rồi. Không muốn thì đừng bán, còn nếu muốn thì làm theo lời tôi, đem tranh tới cho Liễu Thúy Liên, hai ba ngày là có tiền vào tay. Còn hơn là ôm đống đồ chạy trốn khắp nơi, lo lắng từng phút từng giây.”

Tạ Đình Ngọc cắn răng, nghĩ tới bốn hạt châu vàng cô còn giấu trong dây thắt lưng, mỗi hạt ít nhất cũng nặng hai lượng, đến lúc gặp người mua thì sẽ bán luôn, có thể đổi thêm được vài nghìn nữa. “Được rồi, tôi sẽ tự mang đồ đi. Nhưng tôi không có tiền, hai người phải lo tiền xe, giấy giới thiệu và chỗ ở cho tôi.”

“Được, vậy quyết vậy đi.”

Lưu Thế Vinh nhanh chóng lo xong giấy giới thiệu, từ Tần Thành đi Châu Thị vé ngồi cứng giá 16 đồng, ông và Đổng Hoa mỗi người góp 30 đồng cùng với phiếu lương thực dùng chung trên toàn quốc. Trời vừa sáng, Tạ Đình Ngọc đã lên tàu. Cô không chọn chuyến tàu chiều đi thẳng, mà đi chuyến tàu đến Lĩnh Châu trước, rồi ngồi chờ vài tiếng mới chuyển sang tàu đi Châu Thị. Cô không dám nán lại Tần Thành thêm phút nào, chỉ sợ Miêu Tú Lan phát hiện báo cảnh sát bắt cô.

Chờ đến khi bán được đồ, người cũng biệt tăm rồi, chẳng còn gì phải sợ nữa.

Hai ngày sau, Tạ Đình Ngọc cầm theo tấm ảnh của Liễu Thúy Liên, lo lắng đứng đợi ở ga tàu, mong cô ta đến đón. Nhưng đợi mãi không thấy, thay vào đó là vài người mặc thường phục bước đến hỏi:

“Cô là Tạ Đình Ngọc phải không?”

“Các người là ai?” Tạ Đình Ngọc cảnh giác hỏi, phòng bị rất cao.

Một người phụ nữ ngoài ba mươi trả lời: “Tôi là bạn của Liễu Thúy Liên, cô ấy không tới được nên nhờ chúng tôi đến đón cô. Đồ đâu rồi, cô mang theo chưa?”

Đối phương đã biết tên Liễu Thúy Liên, lại còn biết cô mang theo hàng, Tạ Đình Ngọc yên tâm hơn, nói: “Mang rồi, mang rồi, ba bức thư họa.”

Cô còn kéo tay nữ đồng chí kia lại, thì thầm chỉ vào thắt lưng của mình: “Chị ơi, em còn mang theo bốn viên châu vàng, tổng cộng hơn tám lượng, chị xem có thể bán được bao nhiêu tiền?”

Nữ đồng chí kia chính là người lần trước giả làm Liễu Thúy Liên, là một nữ cảnh sát ngầm. Cô sờ thấy bốn viên châu tròn vo, cùng đồng đội trao đổi ánh mắt, gật đầu: “Ở đây đông người, nói chuyện không tiện, đi theo chúng tôi đến chỗ khác rồi nói kỹ hơn.”

Đợi đến khi về đồn công an, sẽ để cô ta khai thật. Ba bức thư họa kia đều là đồ giả mạo, không ngờ bà cụ còn thêm cả bốn viên châu vàng. Vàng thì ai cũng nhận ra, không như thư họa cần giám định, nên càng dễ kích lòng tham. Lòng tham của Tạ Đình Ngọc bùng lên chỉ trong khoảnh khắc khi nhìn thấy bốn viên châu.

Tạ Đình Ngọc không ngờ mình lại bị dẫn đến đồn công an, khi vào phòng thẩm vấn, cô tận mắt nhìn thấy Liễu Thúy Liên thật. Đối mặt với cuộc thẩm vấn, cô ta cố sức biện hộ: “Tôi không trộm đồ, là bà tôi kêu tôi mang đi bán.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cô ta nhất quyết không nhận là mình ăn trộm, chỉ cần công an mời được bà nội đến, cô ta sẽ khóc lóc van xin, nhất định có thể khiến bà mềm lòng.

Cảnh sát thẩm vấn quát lớn: “Liễu Thúy Liên đã khai hết rồi, lúc cô liên lạc với Lưu Thế Vinh chúng tôi đã biết. Ba bức tranh này đều là hàng giả, còn mấy viên châu vàng thu được từ người cô thì là thật. Cô có biết số vàng đó trị giá bao nhiêu không? Với số tiền trộm cắp lớn như vậy, đủ để cô ngồi tù cả đời đấy! Còn không thành thật khai báo để tranh thủ lập công chuộc tội?”

“Không thể nào, sao lại là giả được, nhà họ Cố chúng tôi chưa từng có thư họa giả! Bà tôi là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tấn phú thương giàu nhất trước giải phóng, đồ cưới của bà sao có thể là giả!” Tạ Đình Ngọc gào thét như phát điên, trừ phi ngay từ đầu bà đã đề phòng cô, cố tình lấy hàng giả ra nhử cô mắc câu.

Sao số cô lại khổ đến thế này?

Giờ thì chẳng còn cách nào khác, Tạ Đình Ngọc khai sạch mọi chuyện mình biết, khóc lóc kể lể rằng mình bị bà Đồng dụ dỗ, tất cả là lỗi của Đồng Hoa và Lưu Thế Vinh, cô chỉ nhất thời hồ đồ mới nghe theo bọn họ.



Một tuần sau, Khương Từ và Tôn Phi Phi theo đoàn khảo sát của xưởng Tần Xuyên trở về Tần thành. Khi họ đến ga xe lửa Tần thành, bên ngoài trời đang có tuyết rơi.

“Lạnh quá đi.” Tôn Phi Phi hà hơi vào tay, từ lúc còn trên tàu cô đã thay áo bông dày. Ba và anh trai cô đạp xe đến đón, một người buộc vali lớn lên yên sau, người kia mang theo đôi găng tay da cừu cho cô. Tôn Phi Phi có bốn người anh, cô là út, nên cả anh chị và cha mẹ đều rất cưng chiều.

Cô leo lên xe đạp của bố, hỏi: “Tiểu Từ, cậu về kiểu gì thế?”

“Mình bắt xe buýt về, trời tuyết đường trơn, mọi người đi chậm thôi nhé.” Khương Từ ngẩng đầu nhìn tuyết bay lả tả từ bầu trời rơi xuống, phủ một lớp mỏng trên mặt đất, không biết nhà có sao không.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 84: C27.1



Chương 27: Về nhà

“Tiểu Từ về rồi à?” Bà nội Miêu đặt khăn lau trong tay xuống, từ trong sân đi ra. Khương Từ bước vào cửa, phát hiện bức tường ngăn giữa hai sân đã bị tháo dỡ, bà nội Miêu chỉ cần vài bước là từ nhà bên kia đi sang.

“Bà ơi, chuyến đi này cháu tình cờ gặp được anh Xuyên, anh ấy còn việc nên sẽ về trễ một chút.” Khương Từ đặt hành lý xuống, sợ bà lo lắng.

“Không sao, miễn là về kịp trước ngày cưới là được rồi.” Bà nội Miêu còn bình tĩnh hơn cả cô. Bà tiếc nuối nói: “Con bé Tạ Đình Ngọc đó đã nảy lòng tham, lấy trộm bốn viên châu vàng trong nhà rồi bỏ trốn. Haizz…, bà nghĩ nó sẽ không quay về nữa đâu.”

Khương Từ: “……” Bà nội thật lợi hại, dứt khoát tiễn luôn Tạ Đình Ngọc, chẳng trách bức tường giữa hai sân bị gỡ rồi.

Mùa đông lạnh như thế này, thuốc bắc cũng không dễ bị hỏng. Lần trước khi rời nhà, cô đã sắc sẵn thuốc cho bảy ngày, tính ra thì thuốc bên chỗ ba Thôi chắc cũng uống hết rồi. Khương Từ sắp xếp lại hành lý, tắm một chậu nước nóng, uống một bát canh bột viên do bà nội nấu, rồi chọn vài vị thuốc bắc, dùng nồi đất nhỏ để sắc.

Hơn một tiếng sau, Khương Từ đổ thuốc sắc xong vào bình giữ nhiệt, mang đến khu đại viện quân đội.

“Ba Thôi mấy ngày nay có chịu khó uống thuốc không ạ?” Khương Từ đưa thuốc cho Lâm Uyển. Không thấy ba Thôi ở nhà, điều này đúng là hiếm.

“Lúc con đi có dặn rồi, ông ấy nào dám không uống, còn khoe khắp nơi là có đứa con gái ngoan như con ấy chứ.” Lâm Uyển vừa nói, vừa thở dài, nghĩ đến việc thành phần địa chủ của nhà Cố Thanh Xuyên lần này không được gỡ xuống, trong lòng lại thấy lo lắng: “Tiểu Xuyên rốt cuộc đi đâu rồi? Nếu trước khi cưới mà thành phần địa chủ không được gỡ xuống, ông nội con chưa biết chừng lại đòi hủy hôn đấy.”

Rõ ràng đã nói là có thể gỡ bỏ thành phần địa chủ, vậy mà giờ lại không được, Thôi Bình Châu và cháu gái đều không có ở nhà, ngay cả thằng nhóc Cố Thanh Xuyên cũng mất tăm, ông lão nhà họ Khương tức giận không nhẹ.

“Mẹ, còn hai tháng nữa cơ mà, nhất định sẽ gỡ được.” Giờ chỉ là chưa đến lúc thôi, chờ Cố Thanh Xuyên quay về, thì Lưu Thế Vinh cũng đến lúc gặp vận xui rồi.

Mãi đến ngày 29 tháng Chạp, Cố Thanh Xuyên vẫn chưa trở về. Khương Từ dắt tay Tiểu Đình Hương, từ hợp tác xã mua đồ Tết trở về, trời đã tối đen. Cô cố ý vòng qua nhà bà Đổng, ai biết bà già đó còn đào hố bẫy người hay không.

Đổng Hoa dựa nghiêng trên hiên nhà, thấy Khương Từ đi tới liền cản lại, cười hỏi: “Tiểu Từ à, mấy hôm nữa là cháu kết hôn rồi, sao Cố Thanh Xuyên còn chưa về? Chẳng lẽ ra ngoài buôn bán văn vật bị bắt rồi?”

Bà ta muốn moi được chút tin từ Khương Từ. Tạ Đình Ngọc từng gọi điện về, nói là hàng chưa bán được vì chưa thỏa thuận xong giá cả. Liễu Thúy Liên cũng gọi điện về, hai người nói giống hệt nhau.

Nhưng trong lòng Đổng Hoa vẫn hơi lo, chưa thấy tiền đâu, càng kéo dài càng nguy hiểm.

“Liên quan gì đến bà? Dù sao tôi kết hôn cũng chẳng mời bà.” Khương Từ chẳng muốn nói nhiều với bà ta. Cố Thanh Xuyên chưa về, mà nhật ký cũng chưa xuất hiện thêm nội dung mới, điều đó chứng tỏ anh Xuyên tạm thời vẫn an toàn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Đổng Hoa tức đến mức chửi rủa sau lưng: “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, cứng miệng lắm, đáng đời chưa cưới đã phải thủ tiết.”

Khương Từ quay phắt người lại, dám nguyền rủa cô và anh Xuyên? Giọng cô lạnh như băng: “Đổng Hoa, đợi khi anh Xuyên quay về, báo ứng của bà sẽ đến.”

Ánh mắt cô gái nhỏ sắc bén khiến Đổng Hoa trong lòng rợn lạnh, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này chẳng lẽ biết chuyện gì rồi?

Tối hai mươi chín tháng Chạp, Cố Thanh Xuyên đội gió tuyết trở về Tần Thành. Trên sân ga, Tần Lập vỗ vai anh: “Cùng đi đến chỗ Ủy viên Chính trị Thôi báo cáo chứ?”

Trong hai tháng qua, tổ công tác đặc biệt phối hợp với các đồn công an ở Tần Thành và Châu Thị, đã một mẻ bắt gọn đường dây buôn lậu văn vật lớn nhất từ sau ngày thành lập nước. Việc thẩm vấn Triệu Lão Đại gần như đã kết thúc, hiện đang áp giải hắn về Tần Thành để chỉ điểm nơi chôn giấu các cổ vật.

Cố Thanh Xuyên lắc đầu: “Tôi là người ngoài biên chế, không cần đến đó.”

Sao anh có thể chỉ là người ngoài biên chế chứ? Một nửa công lao trong hành động lần này đều là của Cố Thanh Xuyên. Nếu không có anh ở giữa xoay sở, thì không thể dễ dàng bắt được Triệu Lão Đại như vậy. Sự thông minh, quyết đoán của anh khiến cả đội trưởng Tần Lập – người lớn hơn anh bốn, năm tuổi – cũng phải khâm phục.

“Được thôi, lúc cậu cưới đừng quên mời tụi tôi uống rượu mừng đấy.” Tần Lập kéo anh lên chiếc xe jeep quân dụng đến đón họ: “Đưa cậu về trước.”

Chiếc xe jeep quân dụng chạy tới khúc cầu Khúc Thủy, vừa lúc Đổng Hoa bị Khương Từ dằn mặt, lòng còn chưa nguôi tức. Thấy xe quân đội chạy đến, bà ta lập tức nghĩ chắc chắn là Cố Thanh Xuyên làm chuyện xấu ở bên ngoài bị bắt, đến mức người trong quân đội cũng phải đến tận nơi.

“Khương Từ, Cố Thanh Xuyên có phải vì muốn cưới cô mà đem đồ cổ thư họa trong nhà đi bán trộm rồi bị bắt không? Ha ha ha, cô nói xem, cô đúng là sao chổi, chưa cưới đã khiến chồng mình phải vào tù rồi…”

“Bà nói bậy bạ cái gì vậy!” Tần Lập bước xuống từ trên xe: “Đồng chí Cố Thanh Xuyên lần này phối hợp với tổ hành động đặc biệt của chúng tôi, lập đại công, chúng tôi là đưa anh ấy về. Mấy hôm nữa còn phải trao huân chương cho anh ấy nữa.”

Khương Từ quay phắt lại, thấy người thanh niên gầy gò bước xuống từ chiếc xe jeep, Tiểu Đình Hương không kìm được chạy vụt đến: “Anh ơi.” Con bé lo đến sắp chết, sợ anh trai mãi không về nữa.

Trái tim Khương Từ rốt cuộc cũng được thả lỏng, cô nhanh chóng bước tới, chào hỏi: “Đội trưởng Tần.”

Tần Lập mỉm cười gật đầu. Khương Từ đứng cạnh Cố Thanh Xuyên, hai tháng không gặp, tóc húi cua của anh đã dài ra chút ít. Cô cười ngọt ngào: “Anh Xuyên, anh về rồi.”

“Ừ, anh về rồi.” Cố Thanh Xuyên một tay bế Đình Hương, tay kia nắm lấy tay Khương Từ, cuối cùng anh cũng có đủ tự tin, đường đường chính chính mà trở về cưới cô.

Đổng Hoa thấy chói mắt vô cùng — Cố Thanh Xuyên lập công? Dựa vào đâu? Một đứa con nhà địa chủ như nó mà cũng xứng ngẩng đầu lên ư? Nếu Cố Thanh Xuyên lật được thân phận, vậy thì nhà bà ta tính sao? Con trai bà, cháu bà, phải làm sao?

Bà ta lao đến chất vấn: “Cố Thanh Xuyên, mày ngay cả cái thành phần địa chủ còn chưa xóa được, lấy gì mà lập công?”

Khương Từ lập tức đẩy bà ta ra. Cô khỏe, không để Đổng Hoa chạm được đến góc áo của Cố Thanh Xuyên: “Tôi đã nói rồi, ngày anh ấy trở về là ngày bà phải trả nợ. Những việc bà đã làm, sẽ phải trả lại từng món một.”

“Tôi trả cái gì? Tôi là trưởng bối nhà họ Cố, địa vị ngang hàng với Miêu Tú Lan! Tôi không cần trả gì cả! Bà ta gả vào nhà họ Cố, của hồi môn mang theo chính là tài sản nhà họ Cố! Mấy thứ đó đều phải có một nửa của tôi! Chính là bà ta mặt dày, ỷ mình là chị dâu cả mà ức h.i.ế.p tôi! Cầm trong tay đống của cải tiêu cả đời không hết, thì sao không chia cho nhà em trai một chút chứ? Là bà ta sai, không phải tôi!”

Nếu năm đó Miêu Tú Lan rộng lượng hơn một chút, nhà họ Cố sao có thể rơi vào cảnh ngộ như hôm nay.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 85: C27.2



Đổng Hoa trút hết oán khí lên người Khương Từ: “Khương Từ, cô đã làm gì rồi hả! Cô của cô bị bỏ tù, bà nội cô thì bệnh đến không dậy nổi. Mẹ cô, cũng giống cô, đều là đồ tiện nhân, gả vào nhà họ Thôi thì khắc huynh khắc phụ. Cô mà gả vào nhà họ Cố chúng tôi, còn không phải khắc c.h.ế.t cả nhà chúng tôi sao!”

Cố Thanh Xuyên lập tức quát lớn ngăn lại: “Đổng Hoa, bà muốn chửi thì đi đến đồn công an mà chửi cho sướng miệng, tôi đã mời Cục trưởng Triệu đến rồi.”

Triệu Khải Thư? Cục trưởng đồn công an? Ông ta đến làm gì? Đổng Hoa biến sắc, chất vấn: “Cục trưởng Triệu đến thì liên quan gì tới tôi? Cố Thanh Xuyên, rốt cuộc là mày đã làm gì?”

“Cậu ấy làm gì, theo chúng tôi về điều tra thì sẽ rõ.” Triệu Khải Thư – đích thân cục trưởng của đồn công an đến – cho thấy sự việc đã nghiêm trọng đến mức nào. Hiện tại, các thành viên chủ chốt trong đường dây buôn lậu văn vật đều đã bị bắt giữ, phía Tần thành cũng đã đồng thời thu lưới. “Đổng Hoa, bà xúi giục Tạ Đình Ngọc trộm cắp tài sản quý giá, cô ta đã khai nhận hết ở sở công an Châu Thị. Mời bà theo chúng tôi một chuyến.”

“Tôi không đi!” Đổng Hoa sợ đến mức liên tục lùi lại, lúc trước thấy Cố Thanh Xuyên được xe quân đội đưa về đã thấy lo lắng, giờ đến cả Cục trưởng Triệu đích thân tới bắt, chắc chắn là phía Châu Thị đã xảy ra chuyện. Lúc này bà ta mới thật sự hoảng hốt: “Tạ Đình Ngọc ăn trộm thì liên quan gì tới tôi? Nó vì muốn thoát tội nên mới vu vạ cho tôi thôi, các người đừng có tin nó!”

Triệu Khải Thư phất tay ra hiệu cho cảnh sát phía sau áp giải Đổng Hoa đi: “Lưu Thế Vinh cũng đã khai hết rồi, là bà đứng giữa làm trung gian, móc nối quan hệ, đòi chia ba phần lợi ích, bà không chối được đâu.”

Cố Thành Vinh vừa tan làm đi tới cửa, thấy mẹ mình mặt mày trắng bệch, cả người mềm nhũn bị cảnh sát áp giải, hoảng sợ lao đến giữ lại: “Chuyện gì vậy? Cục trưởng Triệu, sao ông có thể tùy tiện bắt người? Mẹ tôi đã phạm tội gì?”

“Xúi giục người khác trộm cắp.” Triệu Khải Thư lạnh lùng đáp: “Cậu đừng cản trở người thi hành công vụ, nếu không thì cậu cũng bị dẫn đi luôn!”

Cố Thành Vinh hoảng quá vội buông tay, trơ mắt nhìn Đổng Hoa bị dẫn đi, đứng ngây ra ở cửa hơn mười phút, rồi cuống cuồng chạy đi tìm người cầu cứu.

……

Ngày hai mươi chín tháng Chạp, Khương Từ được Lâm Uyển đón về nhà họ Thôi. Cố Thanh Xuyên dường như vẫn còn bận việc, mấy ngày cũng khó thấy được bóng dáng, còn của hồi môn mà Thôi Bình Châu chuẩn bị cho Khương Từ, những món lớn đều đã chuyển qua từ sớm. Ông nội Khương bị cả nhà làm phiền đến đau đầu, dứt khoát đến nhà họ Thôi cùng bàn chuyện hôn sự của cháu gái.

“Cậu nói cái gì? Muốn để Tiểu Từ xuất giá từ nhà họ Thôi? Cậu nằm mơ à!” Hôm nay tâm trạng ông nội Khương rất tốt, không nổi nóng với Thôi Bình Châu: “Tiểu Từ là cháu gái tôi, họ Khương, tất nhiên phải gả đi từ nhà tôi rồi.”

“Bác Khương, mấy tháng trước Lâm Uyển mới từ nhà họ Khương xuất giá, giờ để Tiểu Từ xuất giá từ nhà tôi đi.” Thôi Bình Châu cũng muốn đích thân tiễn con gái lên xe hoa: “Hứa Linh Chi cũng đã quay về nhà rồi, vì chuyện của Khương Hồng Vũ, đến giờ bà ta vẫn hận Tiểu Từ đấy. Nhỡ ngày cưới bà ta gây chuyện, ông nỡ để Tiểu Từ mang hối tiếc cả đời sao?”

Lý lẽ của Thôi Bình Châu rất hợp tình hợp lý, chuyện của Khương Hồng Vũ đúng là cú sốc lớn đối với Hứa Linh Chi, khiến bà ta ngã bệnh không dậy nổi. Còn Khang Quế Hương thì thừa cơ cùng Khương Quốc Trụ dọn về, nói là để chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng, nếu để cháu gái xuất giá từ nhà họ Khương thật thì cũng chẳng yên tâm chút nào.

Ông nội Khương bất lực thở dài: “Ôi, để cậu chiếm được tiện nghi rồi, tôi nuôi đứa cháu gái lớn hơn mười năm, cuối cùng lại rạng rỡ gả đi từ nhà cậu.”

Chốt xong chuyện cuối cùng này, mọi chi tiết trong hôn lễ của Khương Từ và Cố Thanh Xuyên cũng đã được thống nhất.

Cái Tết năm nay, nhà thì vui vẻ, nhà lại âu sầu. Việc phạm pháp của Lưu Thế Vinh không chỉ dừng lại ở buôn lậu cổ vật, vợ ông ta sau khi biết ông ta tư thông với Liễu Thúy Liên suốt bảy tám năm, ngay tại đồn công an đã lập tức đoạn tuyệt, chủ động đệ đơn ly hôn, sợ gã đàn ông đê tiện đó liên lụy đến bà và hai cô con gái đã đi lấy chồng.

Qua điều tra, vợ Lưu Thế Vinh quả thực không biết gì về những việc ông ta làm, chỉ cần phối hợp lấy lời khai vài lần là được thả về.

Đổng Hoa thì suốt kỳ nghỉ Tết cũng không được thăm nuôi, những điều cần khai bà ta cứ giả vờ hồ đồ, Cục trưởng Triệu cũng không vội. Không khai thì thôi, thiếu một lời khai của bà ta cũng không ảnh hưởng gì. Không có bà già này ở ngoài bày mưu tính kế, Cố Thành Vinh chẳng còn chủ ý gì nữa.

Mùng Chín tháng Giêng, sinh nhật Khương Từ, Lâm Uyển đã chuẩn bị cho con gái một bộ quần áo mới từ sớm. Bà cầm sổ hộ khẩu đưa cho Khương Từ: “Mau đi đi, Tiểu Xuyên đang đợi con ngoài cửa rồi.”

Người thợ may mà Lâm Uyển tìm có tay nghề rất tốt, Khương Từ kiên quyết không chọn màu đỏ tươi, cô chọn một chiếc áo khoác dạ màu cà phê nhạt, phối với quần ống rộng màu cà phê đậm và giày cao gót đỏ rượu, vừa trung hòa nét rực rỡ ngày thường, vừa toát lên vẻ dịu dàng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cố Thanh Xuyên cũng diện đồ mới, bộ đồ trung sơn màu xám đậm khiến anh càng thêm chững chạc, điển trai. Nhìn thấy Khương Từ bước ra khỏi phòng, Cố Thanh Xuyên khẽ nhướn mày, nở nụ cười.

Hôm nay đi đăng ký kết hôn, Tiểu Từ chính là vợ anh rồi.

Khương Từ khoác tay Cố Thanh Xuyên rời khỏi nhà, ban đầu Lâm Uyển còn vui vẻ, sau lại không kìm được ướt khóe mắt: “Con gái của tôi… cứ vậy mà đi lấy chồng rồi.”

Thôi Bình Châu vội đưa khăn giấy cho bà, nắm lấy tay Lâm Uyển an ủi: “Còn chưa tới ngày cưới mà, hơn nữa Tiểu Từ cũng không phải lấy chồng xa, đừng khóc nữa.”

Lâm Uyển lau nước mắt, dù mỗi ngày chăm sóc không tránh khỏi tiếp xúc thân thể, nhưng đây là lần đầu tiên người đàn ông này chủ động nắm tay bà.

Phản xạ có điều kiện khiến Lâm Uyển muốn rút tay lại, nhưng trong lần tiếp xúc ngắn ngủi đó, bà nhạy bén nhận ra nhiệt độ cơ thể của Thôi Bình Châu có phần cao hơn bình thường. Bà lập tức dùng lòng bàn tay thử lên trán ông, quả nhiên cao hơn một hai độ. “Bình Châu, anh thấy không khỏe sao?”

Bà đã quá sơ ý, vì bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho con gái nên đã lơ là người đàn ông bên cạnh. Việc chăm sóc ông vốn là trách nhiệm của bà, Lâm Uyển đầy vẻ tự trách.

“Không sao đâu.” Thôi Bình Châu khẽ vỗ mu bàn tay bà. “Có lẽ là do lò sưởi trong nhà hơi nóng.” Thực ra, cảm giác bất thường này đã xuất hiện từ nửa tháng trước – toàn thân ông tê dại, kèm theo cảm giác đau nhức kéo dài trong xương cốt. Nhưng Thôi Bình Châu không muốn khiến Lâm Uyển lo lắng nên vẫn luôn giấu đi.

Ngay cả đôi chân vốn dĩ mất cảm giác bấy lâu, giờ cũng có chút phản ứng – có lẽ... là nhờ vào thang thuốc Đông y mà Tiểu Từ sắc cho ông?

Thôi Bình Châu ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mà ông đã yêu thầm suốt nhiều năm không dám ngỏ lời. Nếu ông có thể đứng lên được, ông nhất định sẽ nói với bà: ông đã thích bà từ rất lâu rồi.

Bên kia, Khương Từ và Cố Thanh Xuyên thuận lợi đăng ký kết hôn. Giấy đăng ký kết hôn thời đó không có ảnh, chỉ là một tờ giấy mỏng. Người đàn ông nắm tay cô bước vào tiệm chụp ảnh.

Chính tháng Giêng là thời điểm đẹp, có không ít cặp nam nữ đến chụp ảnh cưới. Hai người lặng lẽ đứng chờ một lúc. Khi đến lượt họ, Cố Thanh Xuyên ghé tai Khương Từ thì thầm: “Tiểu Từ, em chắc chắn là cô dâu xinh đẹp nhất.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 86: C28.1



Chương 28: Tân hôn

Ngày mười hai tháng Giêng, nhà Thôi Bình Châu náo nhiệt tưng bừng. Nhà họ Khương, ngoại trừ Hứa Linh Chi đang nằm trên giường bệnh và Khương Quốc Trụ cùng Khang Quế Hương không còn mặt mũi đến dự, thì những người khác đều có mặt đông đủ.

Cô con dâu thứ hai nhà họ Khương, Chung Tuệ Tuệ, đứng trước bàn trang điểm, theo phong tục giúp cô dâu mới vén tóc. Khương Từ còn trẻ, làn da mịn màng trắng trẻo, căn bản không cần trang điểm nhiều, chỉ chấm chút son lên đôi môi ướt át đã rực rỡ như đóa hồng vừa chớm nở.

Lần đầu tiên, Chung Tuệ Tuệ thầm ghen tị với Lâm Uyển vì có được cô con gái xinh đẹp và lanh lợi đến vậy. Cô bắt đầu mong chờ đến ngày được gả con gái của mình.

“Tiểu Từ xinh thật đấy, đúng là tiện cho thằng nhóc Tiểu Xuyên rồi.” Một phòng đầy các bác gái, các cô, ai nấy đều vây quanh trước bàn trang điểm, rôm rả lời chúc mừng.

Lâm Uyển trong lòng vừa mừng vừa chua xót, con gái của bà sắp sửa gả đi rồi. Tuy hôm nay là ngày vui, nhưng trong lòng bà lại muốn khóc.

Chung Tuệ Tuệ kéo nhẹ tay Lâm Uyển, thì thầm bên tai: “Chị dâu, tối qua chị có nói với Tiểu Từ chuyện đó không?”

“Chuyện gì cơ?” Lâm Uyển đang mải xúc động, vội vàng hỏi lại, sợ có gì chưa dặn dò chu đáo: “Lễ cưới đã bàn bạc kỹ hết rồi, chẳng lẽ có sai sót gì à?”

“Ây da, chị dâu à chị…” Chung Tuệ Tuệ khó mở lời, nghĩ lại thì cũng không trách chị dâu được. Ngày thứ hai sau khi gả vào nhà họ Khương, Khương Quốc Trụ đã bỏ đi, sau này kết hôn với Thôi Bình Châu, hai người cũng ngủ riêng. Có khi chị dâu cũng chẳng hiểu mấy chuyện giữa vợ chồng.

“Tối nay là đêm tân hôn, chẳng lẽ chị không dặn dò gì cho Tiểu Từ sao?” Mấy chuyện thế này, tất nhiên là mẹ ruột phải căn dặn rồi.

Lâm Uyển chợt tỉnh ngộ, mặt đỏ bừng: “Tôi… tôi phải nói thế nào bây giờ, chuyện này nói làm sao được chứ.”

Chung Tuệ Tuệ sốt ruột: “Chị dâu à, cả Tiểu Xuyên và Tiểu Từ còn trẻ, không khéo tối nay chẳng làm nên trò trống gì. Phải có người từng trải nhắc nhở một chút. Chị đi đi, người khác nói Tiểu Từ còn xấu hổ hơn ấy chứ.”

Lâm Uyển rối rắm không thôi, bản thân bà còn chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, dạy sao cho con gái đây? Lại nhớ đến lời Thôi Bình Châu từng nói, đã dặn dò với Cố Thanh Xuyên rồi, bảo con bé hãy còn nhỏ, đừng sinh con sớm — vậy thì… có khi cũng chẳng cần dạy nữa?

“Hay là thôi đi, Bình Châu nói Cố Thanh Xuyên đã hứa rồi, hai năm nữa mới sinh con. Vậy chắc không cần dạy đâu.”

Chung Tuệ Tuệ: “…” Cố Thanh Xuyên mà ngoan thế á? Cô không tin đâu. Hồi cô lấy chồng cũng mới mười tám, năm sau đã sinh ngay thằng c* kháu khỉnh rồi còn gì.

Hừ hừ…

Lúc này, con dâu thứ ba nhà họ Khương – Thẩm Mai Mai – đẩy cửa bước vào, cười giục: “Mấy người còn lề mề gì nữa thế? Đội đón dâu tới đông nghịt cả phòng khách rồi kìa!”

“Bảo họ chờ đi.” Chung Tuệ Tuệ chắn ngay cửa, lần này không như lúc Lâm Uyển xuất giá năm xưa, khi đó chẳng ai dám giỡn mặt, còn Tiểu Từ là lớp trẻ, sao có thể dễ dàng để con gái nhà họ Khương cưới đi như vậy?

Một đám cô bác ai cũng thích đùa vui, liền đứng chặn lại: “Bao lì xì đâu? Không đưa đủ thì đừng hòng vào!”

Thẩm Mai Mai đứng phía sau cười nói: “Mấy người thôi đi, Tần Lập với Khổng Nghiêm bọn họ không thèm làm người nhà gái cho tụi mình, lại chạy sang giúp Cố Thanh Xuyên đi đón dâu. Mấy tay lính tráng đó, mấy người làm sao ngăn nổi chứ.”

Quả là không cản được. Sau khi nhét bốn, năm bao lì xì, cánh cửa phòng bị đẩy bật ra, một đám trai trẻ chưa vợ ùa vào, ai nấy thấy tân nương ngồi trên giường cưới đỏ rực, đều bị nhan sắc nàng làm chói mắt. Mấy chàng trai ít nói phía sau thậm chí chẳng dám nhìn thẳng, trong lòng thì ghen tỵ với Cố Thanh Xuyên đến phát điên – sao anh ta lại may mắn đến thế?

Cố Thanh Xuyên tiến lên, trong mắt ánh lên tia sáng lấp lánh: “Tiểu Từ, anh đưa em về nhà.”

“Được thôi.” Khương Từ mỉm cười khẽ, khẽ chớp mắt, nước mắt suýt trào ra. Ở kiếp trước, sau khi cô ra khỏi trại giam, người đàn ông đợi cô suốt một đêm ngoài tường cao, cũng từng nói câu đó.

“Tiểu Từ, anh đưa em về nhà.” Anh đã từng nói như vậy.



Lễ xuất giá rộn ràng náo nhiệt, còn tiệc cưới bên nhà họ Cố thì lại có phần đìu hiu. Mười năm qua, thân thích nhà anh gần như cắt đứt hết, hôm nay đến được chỉ có vài người anh em từng sát cánh với anh ở chợ Hắc Thủy, cùng vài thành viên tổ hành động đặc biệt do Tần Lập dẫn đầu, còn có cả đồng nghiệp, lãnh đạo ở nhà máy của Khương Từ.

Bày ba bàn tiệc trong sân nhà đã được đập thông, trông có vẻ hơi trống trải, Cố Thanh Xuyên mang vẻ áy náy nói: “Tiểu Từ, ủy khuất cho em rồi.”

Khương Từ mỉm cười: “Ủy khuất gì chứ? Hôm nay đến được đây đều là bạn bè thật lòng thật dạ, có ba bàn bạn như vậy, anh còn chưa thấy đủ à?”

Cố Thanh Xuyên khựng lại một chút, rồi cũng bật cười, quay đầu nhìn đám thân hữu đang náo nhiệt trong sân, trong mắt chợt dâng lên niềm xúc động — đúng vậy, nhà họ Cố chịu khổ suốt mười năm, đến khi anh cưới vợ mà vẫn có ngần này người đến chúc mừng, còn đòi gì hơn nữa.

Tôn Phi Phi là bạn thân của Khương Từ, cô nàng chui vào phòng tân hôn, lôi Cố Thanh Xuyên ra ngoài: “Chú rể còn không ra kính rượu à, mọi người đang chờ anh đó.”

Cố Thanh Xuyên đi ra, Tôn Phi Phi ở lại cứ thẹn thùng không thôi, Khương Từ cười hỏi: “Cậu sao thế? Hôm nay tớ thấy cậu chẳng giống bình thường chút nào.”

“Cái người... bọn mình gặp trên tàu hỏa đó...” Ánh mắt Tôn Phi Phi sáng rỡ: “Sao bây giờ lại mặc quân phục tới đây, còn thân thiết gọi anh Cố là anh em nữa? Họ là người ở Tần Xuyên hả?”

Hôm nay đến nhà Cố Thanh Xuyên ăn cưới, ngay từ lúc vào cửa đã thấy họ, Tần Lập còn chủ động bắt chuyện với cô. Tôn Phi Phi đỏ mặt, tim đập thình thịch, nói được vài câu đã vội vàng chạy đi.

Khương Từ bật cười: “Tớ với họ cũng chẳng thân lắm, cậu muốn biết thì tự ra ngoài hỏi thêm đi.”

Tôn Phi Phi cúi đầu xấu hổ: “Còn lâu tớ mới dám.”

Khương Từ ra ngoài kính rượu, ly của cô đã được đổi thành rượu nếp ngọt dịu từ sớm, Cố Thanh Xuyên thì đã bị chuốc không ít. Khương Từ vội bước lại, nói: “Đừng ép rượu anh Cố nữa.”

“Mới đó đã bênh rồi à.” Mấy người đùa giỡn trêu chọc.

Cố Kiếm Sinh là bậc trưởng bối, đã ra mặt đỡ rượu giúp Cố Thanh Xuyên không ít. Thấy có kẽ hở, Cố Thanh Xuyên liền ghé sát tai Khương Từ thì thầm: “Không sao, hôm nay là ngày vui mà.”

Ăn xong tiệc cưới trong không khí tưng bừng náo nhiệt, mấy bà thím giúp nấu nướng cũng ân cần ở lại dọn dẹp sân vườn. Khương Từ lần lượt cảm ơn từng người, ngoài lễ tạ chính thức, cô còn tặng thêm mỗi người hai mươi quả trứng vịt trời.

Chờ đến khi sân vườn yên ắng trở lại, đã hơn mười giờ đêm. Khương Từ cùng bà nội Miêu đang dọn lại mớ nguyên liệu và món ăn chưa dùng hết trong bếp. Hôm nay bà cụ rất vui: “Tiểu Từ, con đừng bận rộn nữa, mau đi nghỉ đi.”

“Bà ơi, con không mệt đâu. Bà dẫn Tiểu Đình Hương vào ngủ trước nhé.” Khương Từ nấu nước nóng rửa mặt rửa chân cho Tiểu Đình Hương, cô bé nép trong lòng chị, hôm nay cũng rất vui, vì chị đã thật sự không rời xa nữa rồi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tiểu Đình Hương ngủ thiếp đi trong lòng Khương Từ, cô liền giao cô bé lại cho Cố Thanh Xuyên bế: “Anh Xuyên, anh đưa Tiểu Đình Hương vào giường giúp em, nhớ đắp chăn cho con bé cẩn thận. Em đi nấu nước tắm.”

Hai chữ “tắm rửa” khiến mặt Cố Thanh Xuyên hơi ửng đỏ. Anh đón lấy em gái: “Ừ.” Rồi quay người rời khỏi bếp. Căn phòng anh từng ở giờ đã để lại cho em gái, còn bản thân anh... Phòng tân hôn chính là bên phía Khương Từ.

Bà nội Miêu cũng đi theo vào, đắp lại chăn cẩn thận cho chắt gái, nói: “Người đầy mùi rượu thế kia, con cũng đi tắm đi. Người già như bà ngủ say lắm, tụi con làm gì bà cũng không biết đâu. Ây da, vậy là bà sắp được bế chắt rồi đó.”

Cố Thanh Xuyên: “...” Còn lâu mới đến.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 87: C28.2



Bà nội và Tiểu Đình Hương đã đi ngủ. Cố Thanh Xuyên đứng trước cửa bếp, bên trong tiếng nước róc rách vang lên đều đều, khiến tim anh đập thình thịch. Gió lạnh thổi qua, cơn say cũng vơi đi không ít.

Khương Từ thay bộ đồ ngủ bằng bông, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống tùy ý, vừa mở cửa thì thấy người đàn ông đứng ngây ngốc ngay trước cửa. “Anh Xuyên, nước nóng em đã đun sẵn rồi, anh tự tắm đi nhé, em về phòng ngủ đây.”

Cô vừa tắm xong nước nóng, làn da trắng ngần nơi cổ ánh lên sắc hồng nhàn nhạt. Cố Thanh Xuyên liếc nhìn một cái liền vội quay đầu đi: “Ừ, em buồn ngủ thì ngủ trước đi.”

Khương Từ quay về phòng, dù là căn phòng cô từng ngủ trước kia, giờ đây đã được bài trí lại làm phòng tân hôn, toàn bộ đồ đạc đều thay mới, giường cũng đổi thành giường rộng 1m8, bên dưới lót ba lớp chăn bông, trong chăn còn đặt mấy túi nước muối giữ ấm, không biết là ai chu đáo đến vậy. Vừa nằm xuống đã thấy mềm mại ấm áp, hai cây nến đỏ vẫn chưa cháy hết, Khương Từ hậm hực nghĩ, hôm nay anh Xuyên bảo cô ngủ trước… Hứ!

Cô nằm trong chăn ấm êm, thật sự đã mơ màng thiếp đi.

Bất chợt cảm nhận được có người bên cạnh, Khương Từ mở mắt ra thì thấy Cố Thanh Xuyên đã nằm xuống bên cạnh mình. Cô dụi mắt hỏi: “Anh Xuyên… sao anh tắm gì mà lâu thế?”

Trong mắt người đàn ông toàn là lửa nóng, đỏ đến tận vành tai, nằm sát bên cô mà không biết phải làm sao – ăn thì không dám ăn, buông thì không nỡ. Cuối cùng anh cúi mắt thở dài: “Tiểu nha đầu, anh biết làm sao với em bây giờ?”

Khương Từ nghiêng người cắn anh một cái, đôi mắt đen trắng rõ ràng ánh lên ý cười.

Cố Thanh Xuyên cảm giác đầu mình nổ tung, lý trí hoàn toàn biến mất. Anh nhớ lại năm ấy, tháng năm cùng Khương Từ vào núi hái dâu tằm, trên cành chi chít những quả đỏ tím, chỉ cần đưa tay là túm được cả nắm, nhét vào miệng – thật mẹ nó là ngọt c.h.ế.t người.

Khương Từ chính là quả dâu tằm ấy, Cố Thanh Xuyên nghiến răng một cái, nhắm mắt lại, cắn lấy cái ngọt ngào khiến người ta mê muội ấy.

……

Miêu Tú Lan nghĩ hai vợ chồng trẻ mới cưới, sáng chắc còn chưa dậy nổi, bà dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chưa kịp ra khỏi phòng thì Cố Thanh Xuyên đã bưng bữa sáng vào gian chính: “Bà ơi, Tiểu Đình Hương dậy chưa? Ăn sáng thôi ạ.”

“Dậy sớm thế à?” Miêu Tú Lan thấy Khương Từ cũng theo ra, liền xót xa: “Tiểu Từ, con đang được nghỉ sau kết hôn mà? Hôm nay không phải đi làm, sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Anh Xuyên sáng nay phải đến chỗ chú Triệu, anh ấy dậy rồi thì con cũng ngủ không được nữa.” Khương Từ cười nói, rồi quay sang cô em chồng vừa mới chui ra khỏi chăn: “Mau đi đánh răng rửa mặt ăn sáng nhé, lát nữa chị dẫn em tới một chỗ rất hay.”

Miêu Tú Lan dặn Tiểu Đình Hương: “Phải đổi cách xưng hô rồi đó, gọi là chị dâu đi nhé.”

Ăn sáng xong, Khương Từ tìm Khương Đại Sinh, dắt theo Tiểu Đình Hương đến thung lũng trong núi, nơi có suối nước nóng. Nhờ có nước ấm và Khương Đại Sinh thường xuyên gùi thóc lên cho ăn, suốt mùa đông đám gà vịt hoang không những không chạy mất con nào, mà còn kéo theo thêm cả đàn, tính ra phải ba bốn trăm con.

Tiểu Đình Hương thích thú đuổi theo đàn gà vịt chạy loạn: “Chị ơi, chỗ này tuyệt thật đấy!”

Gia đình Khương Đại Sinh cũng vừa được gỡ mũ địa chủ, Khương Từ hỏi: “Anh Đại Sinh, em nghe thím nói muốn anh vô nhà máy làm việc, ý anh thế nào?”

“Anh thì không muốn vào nhà máy đâu.” Khương Đại Sinh rầu rĩ đáp, nhìn trại nuôi mất mấy tháng trời chăm bẵm: “Vô làm công thì phải học nghề từ đầu, mỗi tháng được hai ba chục đồng, trong khi chợ Hắc Thủy bây giờ làm ăn được lắm, sắp phát tài rồi, anh thật sự tiếc không nỡ bỏ.”

Mẹ Khương Đại Sinh xưa nay biết con trai làm ăn gì, trước đây vì không có công việc chính thức nên mới lén đi buôn kiếm sống, giờ mũ địa chủ đã gỡ, bà sống c.h.ế.t bắt con trai đi tìm việc đàng hoàng.

Khương Đại Sinh phiền não vô cùng.

“Đừng vội, để em quay lại nói với thím một tiếng.” Bây giờ là năm 1980, các thành phố thí điểm ở phía Nam đã bắt đầu khuyến khích kinh doanh cá thể, Tần thành thì chưa nhưng chắc cũng sắp. Sang xuân còn có hơn hai trăm con gà vịt có thể xuất chuồng, Khương Từ quyết định: “Anh Đại Sinh, sau này lợi nhuận của trại chăn nuôi này, em chia cho anh ba phần, anh thấy sao?”

Ba phần? Đợt gà vịt sắp xuất chuồng này có thể bán được khoảng một ngàn tệ, ba phần là ba trăm đồng, chưa kể trứng gà trứng vịt vẫn còn liên tục, Khương Đại Sinh nghe mà m.á.u nóng sôi sục: “Tiểu Khương Từ, em…”

Cô sao có thể nỡ lòng làm vậy?

Khương Từ mỉm cười: “Đây là em đã bàn bạc với anh Xuyên, nếu anh không chê ba phần ít, thì ta cứ thế mà làm.” Anh Xuyên đã rời đi hai tháng, mỗi lần vào thung lũng đều là Khương Đại Sinh khiêng bao thóc đến, làm không ngừng nghỉ, những gì cô chia cho, là anh xứng đáng nhận được.

Hiện tại, Khương Đại Sinh đối với Khương Từ gần như mù quáng nghe theo, cô đúng là một ngôi sao may mắn! Cô làm con gái của Cục trưởng Thôi: “hoa sen trắng” giả tạo đóng suốt hai mươi năm của nhà họ Thôi cuối cùng cũng lộ mặt thật, cô gả vào nhà họ Cố, anh Xuyên thuận buồm xuôi gió.

Nghe nói trên chuyến tàu, nếu không phải Tiểu Khương Từ lanh trí đuổi được Liễu Thúy Liên, thì anh Xuyên đã bị lộ thân phận, nhiệm vụ sao có thể thuận lợi đến vậy. Đi theo Tiểu Từ, làm gì cũng kiếm ra tiền!

“Được, nghe em hết.”

Ba người xuống núi, Khương Từ dẫn Tiểu Đình Hương vừa về tới nhà, thì thấy Lâm Uyển và bà nội đứng trước cổng đầy vẻ nôn nóng, Khương Từ vội bước nhanh lên hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Cô mới xuất giá hôm qua thôi mà, còn chưa đến ngày thứ ba về nhà mẹ đẻ.

“Mau, mau theo mẹ về.” Lâm Uyển vẻ mặt đầy lo lắng.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Từ trong lòng chợt hoảng, nhà có chuyện gì rồi sao?

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Lâm Uyển kéo tay cô chạy đi: “Ba con... ông ấy đứng lên được rồi! Trong nhà có mấy vị giáo sư đến, kiểm tra mãi vẫn không tìm được nguyên nhân, con nói thật đi, rốt cuộc con cho ba con uống thứ thuốc bắc gì vậy?”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 88: C29.1



Chương 29: Giấy phép

Ba Thôi có thể đứng lên rồi?

“Bà ơi, con đi với mẹ đến nhà ba Thôi!” Khương Từ ném luôn mấy chục quả trứng vịt trời vừa nhặt trên núi xuống đất rồi chạy đi.

Miêu Tú Lan mặt mày hớn hở: “Mau đi đi!” Thôi Bình Châu mà đứng dậy được thì Lâm Uyển đúng là đã vượt qua cơn khổ. Bà lau lau mắt, nhặt trứng vịt trời lên, dắt Tiểu Đình Hương quay vào nhà.

Thôi Bình Châu được Triệu Cục trưởng đỡ đi từng bước một cách khó nhọc, trán đẫm mồ hôi vì đau nhức, Triệu Cục trưởng thấy vậy không đành lòng: “Bình Châu, nghỉ chút đi, đừng vội, bác sĩ Tần cũng đã nói rồi, tình trạng của anh phải mất nửa năm phục hồi chức năng, không thể nóng vội được.”

“Lão Triệu, tôi không phải vội... tôi đã nằm liệt giường hơn chục năm trời rồi, giờ có thể đứng lên lại được... tôi sợ đây không phải là thật. Chỉ có cơn đau mới khiến tôi tin rằng điều này không phải là mơ.”

Mấy chuyên gia y tế mang đủ loại thiết bị y khoa đến, lấy m.á.u xét nghiệm, làm đủ loại kiểm tra cho Thôi Bình Châu, nhưng không tìm ra nguyên nhân. Cuối cùng chỉ có thể kết luận: đây là một kỳ tích y học. Hoặc cũng có thể là do ý chí mạnh mẽ của Thôi Bình Châu đã giúp ông đứng dậy được.

Tần Thiển lật đi lật lại mấy vị thuốc bắc mà Khương Từ đã sắc cho Thôi Bình Châu, toàn là những vị thuốc thông thường nhất, sao lại có hiệu quả kỳ diệu đến vậy? Thật là vô lý.

“Tiểu Từ, con sắc thuốc cho ba Thôi con chỉ là mấy vị thuốc này thôi sao? Không cho thêm gì khác à? Con nghĩ kỹ lại xem?” Tần Thiển thực sự không nghĩ ra được, nếu không phải là do thuốc, thì còn có thể là gì?

“Chỉ có bấy nhiêu đó mà.” Khương Từ chớp mắt: “Con dùng nước giếng sau nhà để sắc thuốc đó, dì Tần, chẳng lẽ giếng nhà con là giếng báu thật sao?”

Cô bé này đúng là biết liên tưởng, Tần Thiển đặt mấy vị thuốc khô xuống, dặn dò: “Đừng nói bậy, nước giếng đều là nước ngầm, khu đó nhà nào cũng dùng giếng giống nhau cả, đừng ra ngoài tung tin đồn nhảm nhé.”

“Dì Tần yên tâm, con sẽ không nói bậy với người ngoài đâu.” Cô mỉm cười, vẻ mặt vô tội: “Không phải do nước giếng thật sao? Vậy con cũng không biết vì sao nữa đó.”

Thôi Bình Châu nghe lời Lâm Uyển, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống ghế sô pha. Cảm giác có thể đứng dậy lại được, cứ như đang trong giấc mộng. Tần Thiển dẫn đội ngũ y tế rời đi, trước khi đi còn dặn: “Lâm Uyển, chị mỗi tuần đưa Bình Châu đến bệnh viện tập phục hồi chức năng hai lần, nhắc anh ấy đừng lười biếng, nửa năm sau là có thể đi lại như người bình thường.”

Lâm Uyển tiễn họ ra tận cửa, trong lòng thực sự mừng thay cho Thôi Bình Châu: “Anh ấy tự giác lắm, không cần tôi nhắc đâu, nhưng tôi nhất định sẽ đi cùng anh ấy.”

Tần Thiển liếc thấy ánh mắt Thôi Bình Châu nhìn theo bóng lưng Lâm Uyển, ánh mắt tràn đầy ánh sao lấp lánh, cũng thấy yên lòng. Có lẽ, thật sự là vì yêu một người, nên mới có thể tạo ra kỳ tích.

Lâm Uyển quay người lại, Thôi Bình Châu cũng thu ánh mắt về, quay sang nói với Khương Từ: “Tiểu Từ, Tần thành đang hưởng ứng chính sách phát triển kinh tế cá thể của quốc gia, sau này tụi con không cần lén lút đi bán đặc sản núi rừng nữa, đi đăng ký một cái giấy phép hộ kinh doanh cá thể, đường đường chính chính làm giàu đi.”

“Chính sách của Tần thành đã ban hành rồi sao?” Triệu Khải Thư cười vui vẻ: “Vậy thì tốt quá, sau này ăn thịt không cần phiếu thịt nữa rồi.”

Mắt Khương Từ sáng rỡ, cô phải nhanh chóng đi làm một tờ giấy phép kinh doanh: “Trong núi, con còn nuôi mấy trăm con gà rừng với vịt trời, vậy thì con có thể đường đường chính chính đem bán rồi.”

Cô vừa rời khỏi khu đại viện quân đội là lập tức quay về chuẩn bị hồ sơ, đến Cục Quản lý Công thương làm giấy phép kinh doanh cá thể. Hai ngày sau, trưởng phòng đưa cho Khương Từ tờ giấy phép mang số 001 đầu tiên của Tần thành, nhìn đại sảnh mới thành lập mà cười nói: “Tiểu Khương, cháu là người đầu tiên đến làm giấy phép, phải cố gắng làm ăn cho tốt vào, để mọi người thấy được cái lợi của kinh tế cá thể.”

Hiện giờ phần lớn người dân vẫn đang quan sát tình hình, dù sao thì những người có công việc chính thức đều coi thường hộ kinh doanh cá thể, vì không có đảm bảo gì cả, sao mà ngon bằng “bát cơm sắt” – mỗi tháng vừa có lương lại còn được phân nhà ở.

Khương Từ ở kiếp trước đã từng chứng kiến thời kỳ bùng nổ kinh tế sau cải cách mở cửa, nhóm người đầu tiên “ra biển” làm ăn đều giàu cả, cô nhận lấy giấy phép kinh doanh, vui vẻ nói: “Trưởng phòng Hứa yên tâm, cháu nhất định sẽ làm rạng danh cái mở màn này.”

Cầm giấy phép trong tay, Khương Từ đến nhà của Khương Đại Sinh, vừa đúng lúc thấy Khương đại nương đang đánh con trai.

“Thằng ranh con, mẹ tốn hai chục đồng mua quà, mời người ta ăn cơm mới xin cho mày được việc ở nhà máy dệt, mà mày lại không chịu đi!”

Khương Đại Sinh vừa chạy vừa kêu: “Trong nhà máy dệt toàn là phụ nữ, con là đàn ông con trai mà mẹ bắt con xuống xưởng làm công nhân dệt vải, con không làm đâu.” Hắn đi làm một ngày, đứng suốt mười tiếng, một người phải trông hai máy dệt khiến hắn hoa cả mắt, trong khi mấy nữ công nhân quen việc thì có thể trông bốn năm cái máy. Ngày thứ hai, Khương Đại Sinh kiên quyết không chịu đi nữa.

Khương đại nương quăng cái chổi trong tay, ngồi phịch xuống cối xay mà lau nước mắt: “Nhà máy dệt lương cao lắm đó, biết bao người muốn vô cũng không được. Có công việc tốt thì mới lấy được vợ, mày nhìn mày 22 tuổi rồi còn chưa có người yêu. Còn thằng Cố Thanh Xuyên, nhỏ hơn mày 2 tuổi mà người ta đã cưới vợ rồi. Mày suốt ngày cứ bám theo nó, sao không học nó cái khoản lấy vợ hả?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Đại Sinh nhức cả đầu, vừa quay lại đã thấy Khương Từ đứng ngoài cửa cười, vội vàng kéo cô vào: “Tiểu Khương Từ, đừng đứng đó cười nữa, mau khuyên mẹ anh đi.”

Khương đại nương thấy có người đến, lau nước mắt rồi cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tiểu Từ đến rồi à, mau vào đi con.”

Khương Từ đưa tờ giấy phép kinh doanh mới nhận được cho bà xem: “Đại nương, anh Đại Sinh thích buôn bán, giờ chính sách nhà nước đã mở, cho phép cá nhân làm ăn rồi, thím xem này, cháu đã làm xong giấy phép kinh doanh rồi. Cháu với anh Đại Sinh nuôi gà vịt trong núi, lứa này sắp xuất chuồng rồi, ít nhất cũng bán được hơn ngàn đồng, thế chẳng phải còn hơn đi làm công ăn lương sao?”

Mục đích của Khương đại nương cũng chỉ là mong con trai kiếm được nhiều tiền, sửa sang lại căn nhà rồi cưới vợ cho đàng hoàng. Bà không biết chữ, nhìn tờ giấy phép ấy mà thấy mới lạ lắm, tò mò hỏi: “Thật sự cho dân thường chúng ta mở tiệm buôn bán rồi sao?”

Khương đại nương mới hơn bốn mươi tuổi, trước giải phóng vẫn còn nhỏ, nhưng cũng từng thấy ở thành phố những ông chủ mở tiệm buôn bán, cuộc sống sung túc khiến người ta phải ganh tị. Bà hỏi tiếp: “Vậy Đại Sinh nhà thím có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nhà mình không có vốn thì làm sao?”

Khương Từ trấn an bà: “Không cần anh Đại Sinh bỏ vốn, anh Xuyên nói rồi, chúng cháu hùn vốn làm ăn, anh Đại Sinh giữ ba phần.”

“Ba phần?” Khương đại nương lanh lẹ tính toán, vừa bấm tay đếm vừa nói: “Vậy lời được một ngàn tệ, nó sẽ được ba trăm, đúng không?”

“Đúng rồi, thím tính không sai tí nào ạ.”

Khương đại nương còn mừng hơn cả con trai, bà vỗ đùi một cái đánh chát: “Được, vậy để Đại Sinh theo các cháu làm ăn. Nếu sau này bận quá thì thím ra phụ giúp, thím không lấy tiền công đâu!”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ
Chương 89: C29.2



Buổi tối ăn cơm xong, Cố Thanh Xuyên rửa bát xong trở về phòng, thấy cô vợ nhỏ đang ngồi trong chăn đếm tiền, anh bật cười, ngồi xuống mép giường hỏi: “Giấy phép kinh doanh làm xong rồi à?”

“Ừm.” Khương Từ cúi người khẽ chạm môi anh một cái: “Giờ thì tốt rồi, không cần phải lén lút bán hàng nữa. Anh Xuyên, dạo này anh bận gì vậy? Vụ án buôn lậu cổ vật vẫn chưa kết thúc sao?”

Ánh mắt Cố Thanh Xuyên lóe lên. Mấy ngày nay, Lão Triệu cuối cùng cũng không chịu nổi thẩm vấn mà khai ra chỗ chôn lô cổ vật kia, vụ án này coi như đã kết thúc. Đáng lẽ giờ anh nên toàn tâm toàn ý quay về phát triển việc kinh doanh ở chợ Hắc Thủy với Tiểu Từ, thế nhưng một câu nói của Thôi Bình Châu lại khiến anh nảy sinh suy nghĩ mới.

Thôi Bình Châu đề cử anh vào trường quân đội. Anh cũng muốn giống như Sở trưởng Thôi, có đủ năng lực để bảo vệ vợ mình, chỉ có tiền thôi thì chưa đủ.

Khương Từ đang lên kế hoạch cho tương lai: “Anh Xuyên, Hắc Thủy Hà là tâm huyết của anh, em rất có lòng tin vào nơi đó. Đợi tiệm mình làm ăn ổn định rồi, mình mua thêm mấy căn mặt tiền ở đó nữa nhé.” Tần thành phần lớn người dân đều từng mua đồ ở chợ đen Hắc Thủy, không khí buôn bán rất tốt. Đời trước, các lãnh đạo thành phố quy hoạch khu Hắc Thủy thành khu thương mại, sau này Hắc Thủy trở thành trung tâm thương mại sầm uất nhất của Tần thành.

Cố Thanh Xuyên ngập ngừng: “Ừm, nghe em hết.”

Khương Từ nhìn ra được anh có tâm sự, vội hỏi: “Anh Xuyên, có phải anh đang suy tính chuyện gì khác không? Nói với em đi mà.”

“Không có. Em muốn làm gì thì cũng là điều anh muốn làm.”

Khương Từ không chịu: “Anh Xuyên, em hy vọng anh có thể làm điều anh thật sự muốn làm. Anh nói đi mà, em chắc chắn sẽ ủng hộ anh.” Anh Xuyên là người rất có chính kiến, kiếp này mọi người đều đã đi theo những hướng khác nhau, biết đâu, anh cũng đã có mục tiêu mà anh muốn phấn đấu vì nó.

“Ba Thôi nói có thể giới thiệu anh vào trường quân đội…”

“Trường quân đội?” Vậy ra sau này sẽ trở thành sĩ quan trẻ tuổi, thì ra, Anh Xuyên cũng muốn khoác lên mình bộ quân phục ấy sao?

Cố Thanh Xuyên tưởng Khương Từ không đồng ý, vội nói: “Anh chỉ nói vậy thôi, ba anh đến giờ vẫn chưa được giải oan, dù có lập công đến đâu cũng không qua được thẩm tra lý lịch. Ngày mai anh sẽ cùng mọi người đi bán vịt.”

“Anh Xuyên, anh cứ làm việc ba Thôi giao đi, cố gắng lập nhiều công lao vào. Chợ Hắc Thủy có em và anh Đại Sinh rồi, sẽ không để công sức của anh đổ sông đổ biển đâu. Kiếm tiền là việc em thích làm.” Khương Từ mắt sáng rỡ: “Còn anh, hãy đi làm điều anh thích. Ba anh chắc chắn sẽ được giải oan, nhanh thôi, anh tin em đi.”

Cửa tiệm đầu tiên ở chợ Hắc Thủy treo biển giấy phép kinh doanh, chính thức khai trương vào ban ngày. Khương Đại Sinh rất có khiếu rao hàng, chỉ một lúc sau đã thu hút cả trăm người vây xem, chen chúc không lọt nổi người.

Khang Quế Hương chen chúc mãi mới tới được hàng đầu, nhìn hàng chồng lồng gà lồng vịt, hàng chục con gà rừng vịt rừng bên trong mà đỏ mắt ganh tị. Bà ta biết năm nay Tần thành đã cho phép cá nhân buôn bán, nhưng người khác thì đâu có bản lĩnh như Khương Từ, vừa ra tay đã tóm được nhiều gà vịt rừng thế kia.

Biết thì sao chứ, không tiền không vốn, lấy gì buôn bán. Trong lòng bà ta hậm hực không thôi, ra sức bôi xấu mong Khương Từ không bán được con nào.

“Sáu đồng một con thì đắt quá rồi, ở cửa hàng hợp tác xã chỉ có một đồng ba một cân, một con nhiều lắm cũng chỉ năm đồng thôi. Mọi người đừng mua nhà này, ra hợp tác xã mua còn hơn!”

Khương Đại Sinh từ trong lồng gà lôi ra một con gà rừng béo mập, nói:

“Chính miệng bà cũng nói cửa hàng hợp tác xã bán một đồng ba một cân, con gà rừng này của tôi nặng đến hơn bốn cân, mua một con còn được tặng thêm mười quả trứng gà rừng, bán sáu đồng mà đắt gì? Bà không mua thì thôi, đừng cản người khác.”

Thì ra hai rổ to trứng gà trứng vịt rừng đặt trước cửa tiệm là để tặng kèm! Những người đã mua trước Tết đều thèm món gà rừng nấu canh, thơm phức, mà tính ra cũng chỉ đắt hơn hợp tác xã vài hào, lại còn được tặng trứng nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Cho tôi một con.” Một người đàn ông lực lưỡng rút ra sáu đồng, nói:

“Anh bạn, chọn cho tôi con nào to to nhé, con tôi ở nhà thèm món canh gà rừng nấu nấm lắm rồi.”

“Được thôi.” Khương Đại Sinh mở lồng gà chọn cho anh ta con lớn nhất, còn không quên rao thêm một câu:

“Muốn mua thì nhanh tay lên nào, hôm nay mấy con này con nào cũng không dưới bốn cân rưỡi. Anh trai này vừa chọn được con tận năm cân đấy, để người khác chọn hết mấy con to rồi thì chỉ còn con nhỏ, chẳng phải ăn ít thịt hơn sao? Mau vào chọn đi!”

Nói có lý thật. Thời buổi này, nhà có hai vợ chồng cùng làm thì lương tháng cũng được sáu bảy chục đồng, một tháng ăn thịt một hai lần cũng không tiếc, mọi người ùn ùn kéo tới chọn gà vịt rừng, sợ chậm chân sẽ không còn hàng ngon. Khương Từ đứng bên cạnh gói trứng tặng cho những người mua.

Ba mươi con gà rừng, ba mươi con vịt rừng đưa từ trên núi về, chỉ trong nửa ngày đã bán hết sạch. Còn rất nhiều người tiếc nuối vì không mua kịp, chỉ biết đứng nhìn mà thèm thuồng.

“Anh nói xem mấy con gà vịt rừng này họ lấy ở đâu ra, con nào con nấy to đùng, sao mình không lên núi bắt nhỉ?”

“Mấy ngọn núi quanh đây còn đâu ra nữa? Tiểu Từ biết đường, còn mình thì không. Tôi nghe nói, bọn họ tìm được một thung lũng, năm ngoái đã bắt đầu nuôi thả trong đó rồi. Trước Tết tôi cũng mua một con, thịt thơm ngon lắm.”

“Thôi thôi, đừng ghen tỵ nữa, mai họ bán tiếp đấy, mình tới sớm là được.”

Sáu mươi con, ba trăm sáu mươi đồng, cộng thêm buổi chiều lại lác đác bán được ít trứng gà trứng vịt rừng, Khương Đại Sinh đếm đi đếm lại mấy lần, như đang mơ: “Tiểu Khương Từ, làm hộ cá thể sướng vậy hả? Còn sướng hơn hồi trước phải lén lén lút lút bán.”

Bán liên tục mấy ngày, số lượng tiêu thụ dần ổn định, mỗi ngày bán được khoảng hơn ba mươi con gà vịt rừng. Có mấy người đầu óc linh hoạt nhìn ra được điểm lợi, ào ào kéo nhau tới Sở Công thương xin giấy phép hộ kinh doanh. Cấp trên thấy xu hướng phát triển tốt, dứt khoát quy hoạch Hắc Thủy Hà thành khu thí điểm thương mại, Khương Từ nhân cơ hội mở rộng mặt bằng cửa tiệm.

Cô xin nghỉ cưới nửa tháng, mà mới chỉ trôi qua chưa tới một tuần. Hôm ấy cửa tiệm còn chưa đóng, thím ba Thẩm Mai Mai đã đạp xe hớt hải chạy tới, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, nói:

“Tiểu Từ, mẹ cháu với Thôi Bình Châu lên Kinh thành rồi phải không?”

“Dạ đúng ạ, hôm nay mới đi, đi vội vàng lắm, nói là có việc gấp.” Khương Từ thấy Thẩm Mai Mai mặt mày lo lắng, liền hỏi: “Sao vậy thím ba?”

“Còn không phải cái con mụ Khang Quế Hương đó sao!” Thẩm Mai Mai giậm chân, tức đến mắng chửi: “Con mụ sao chổi đó trộm đồ trong kho nhỏ của nhà ăn quốc doanh đi bán rồi bị bắt, còn khai là chú hai cháu đưa chìa khóa và xúi giục nó làm. Giờ thì hay rồi, nó nộp phạt xong thì được thả ra, còn chú hai cháu thì bị bắt vô tù rồi.”
 
Back
Top Bottom