Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành

Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 30: Chương 30



Kiều Cẩm Nghệ cau mày, giọng nghiêm nghị:

"Sao anh không đưa con đến bệnh viện? Tìm tôi làm gì?"

Nói rồi, cô vội vàng khoác áo, đi nhanh ra ngoài.

Trước khi đi, cô dặn Tiểu Hoa:

"Tiểu Hoa ở nhà với ông bà nhé, mẹ về ngay."

Tại nhà họ Tạ.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn An An nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa, người nổi đầy mẩn đỏ thì ruột gan nóng như lửa đốt.

Cô bế thốc An An lên, bước nhanh ra cửa.

"Tạ Ngạn Chu, mau lái xe tới trạm xá!"

Tạ Ngạn Chu vội vàng nổ máy, chở Kiều Cẩm Nghệ và An An đến trạm xá huyện.

Kiều Cẩm Nghệ ôm An An ở hàng ghế sau.

Người An An nóng ran, tay nắm chặt vạt áo cô, miệng liên tục gọi:

"Mẹ ơi..."

Nhìn An An, lòng cô rối bời.

Chẳng mấy chốc, xe dừng trước cửa trạm xá.

Tạ Ngạn Chu bế An An vào phòng cấp cứu.

Khi An An được đẩy vào trong, Tạ Ngạn Chu bần thần ngồi xuống ghế chờ ở hành lang.

Kiều Cẩm Nghệ ngồi cạnh, hỏi:

"An An ăn gì mà dị ứng nặng thế? Anh không biết dị ứng nặng có thể gây hen suyễn à?"

Tạ Ngạn Chu rũ mắt, giọng bất lực:

"Lúc anh dậy, con vẫn bình thường, lúc sau vào thì đã thế này rồi. Anh hoảng quá, nghĩ ngay đến em. Ở Lâm Hải toàn em chăm An An, nên..."

Anh ta không nói tiếp được.

Kiều Cẩm Nghệ lạnh lùng:

"Tạ Ngạn Chu, sau này về Lâm Hải, An An có chuyện anh cũng chạy sang Tương Dương tìm tôi à?"

"Dù bận đến đâu anh cũng phải để ý đến sức khỏe của con chứ!"

Cô ngồi sang chỗ khác, không nói gì thêm.

Tạ Ngạn Chu tựa lưng vào ghế, thất thần nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.

Một lát sau.

Cha Kiều và Mẹ Kiều hớt hải chạy đến cùng Tiểu Hoa.

"An An thế nào rồi?" Mẹ Kiều lo lắng hỏi.

"Bố mẹ, sao bố mẹ lại đến đây? An An vẫn đang cấp cứu, chưa biết ra sao."

Tạ Ngạn Chu đỡ Mẹ Kiều ngồi xuống.

"An An gặp chuyện, bố mẹ sao ngồi yên được."

Tiểu Hoa đến gần Kiều Cẩm Nghệ, khẽ hỏi:

"Mẹ ơi, anh An An có sao không ạ?"

"Không sao đâu, đừng lo." Cô dịu dàng đáp.

Nửa tiếng sau.

Cửa phòng cấp cứu mở ra.

An An nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, trông rất khó chịu.

Bác sĩ bước ra, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Người lớn các anh chị trông con kiểu gì vậy? Dị ứng thường xuyên có thể c.h.ế.t người đấy! Trẻ con không biết thì thôi, người lớn cũng không biết à?"

"Thằng bé này chắc chắn dị ứng thường xuyên trong nửa năm nay rồi, nếu không đã không nặng đến vậy. Giờ thì ổn rồi, nhưng bố mẹ phải để ý hơn đấy."

Nói rồi, bác sĩ quay đi.

An An được đưa về phòng bệnh, mặt trắng bệch, người nổi đầy nốt đỏ, trông rất tội.

Mẹ Kiều xót xa nhìn cháu, rồi quay sang hỏi Tạ Ngạn Chu:

"Ngạn Chu, An An ăn gì mà dị ứng nặng thế?"

Tạ Ngạn Chu ngớ người ra rồi lắc đầu:

"Ở nhà đâu có gì gây dị ứng cho An An đâu, con cũng không biết nữa."

Cha Kiều thở dài.

Ông nhìn An An, ánh mắt thoáng vẻ xót xa.

Kiều Cẩm Nghệ phá tan sự im lặng:

"Tôi đi mua chút gì đó cho con ăn khi tỉnh lại."

Tạ Ngạn Chu định nói để anh ta đi, nhưng nghĩ lại cũng không biết nên mua gì, nên đành im lặng.

Kiều Cẩm Nghệ nắm tay Tiểu Hoa ra khỏi phòng bệnh.

Hai mẹ con ghé quán ăn gần trạm xá mua cháo và đồ ăn nhẹ.

Vừa vào đến trạm xá thì gặp Hứa Minh Triết.

Mặt Hứa Minh Triết trắng bệch, tay ôm bụng, trán lấm tấm mồ hôi.

Tiểu Hoa ngẩng đầu hỏi:

"Mẹ ơi, có phải chú Hứa không ạ?"

"Ừ, lại xem sao."

Kiều Cẩm Nghệ dẫn Tiểu Hoa đến chỗ Hứa Minh Triết.

"Anh Minh Triết, anh đau dạ dày à?"

Hứa Minh Triết khó nhọc mở mắt, không nói được gì, chỉ gật đầu.

Kiều Cẩm Nghệ vội đặt đồ xuống, mượn xe lăn của y tá rồi đẩy anh đi tìm bác sĩ.

Trong lúc chờ bác sĩ khám cho Hứa Minh Triết, cô đưa Tiểu Hoa về phòng bệnh.

Xong việc, cô lại vội vã quay lại chỗ Hứa Minh Triết.

Tạ Ngạn Chu nhìn theo bóng lưng Kiều Cẩm Nghệ, vẻ mặt khó hiểu.

Anh quay sang hỏi Tiểu Hoa:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Mẹ con vội đi đâu thế?"

Tạ Ngạn Chu quen tác phong quân đội, Tiểu Hoa sợ hãi, lí nhí:

"Chú Hứa ốm ạ, mẹ đi chăm chú ấy."

Tạ Ngạn Chu sầm mặt, quay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Cha Kiều và Mẹ Kiều thở dài.

Tạ Ngạn Chu đi theo Kiều Cẩm Nghệ đến khoa Tiêu hóa.

Vừa bước vào, anh đã thấy cô đẩy Hứa Minh Triết từ phòng khám đi ra.

Hứa Minh Triết bị đau dạ dày mãn tính do thời trẻ hay nhậu nhẹt và ăn uống thất thường.

Mặt anh ta vẫn còn rất khó coi, ôm chặt bụng, mồ hôi vã ra như tắm.

Kiều Cẩm Nghệ lo lắng hỏi:

"Anh ngồi đây đợi em một chút nhé, em đi mua cháo cho anh."

Cô đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy Tạ Ngạn Chu đứng ở cửa.

Mặt anh ta rất khó coi.

Kiều Cẩm Nghệ lờ anh ta đi thẳng.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 31: Chương 31



Tạ Ngạn Chu đi theo cô ra khỏi trạm xá.

Vừa ra đến cổng, anh ta đã nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:

"Cẩm Nghệ, em bỏ mặc An An đang sốt cao để chạy đi chăm sóc người ngoài! Em không nghĩ người ta sẽ nói gì à?"

Kiều Cẩm Nghệ hất tay anh ta ra, lạnh lùng:

"Đã có bố mẹ tôi và anh chăm An An rồi, không cần tôi. Với lại, Hứa Minh Triết không phải người ngoài, anh ấy là bạn tôi."

"Nếu là anh, anh sẽ mặc kệ bạn mình ốm đau à?"

Nói rồi, cô quay người bỏ đi.

Tạ Ngạn Chu nhìn theo bóng lưng cô, thất thần.

Kiều Cẩm Nghệ đến quán ăn mua đồ.

Khi cô quay lại khoa Tiêu hóa, sắc mặt Hứa Minh Triết đã tốt hơn nhiều.

Thấy cô trở lại, anh ta mỉm cười nhợt nhạt:

"Em về rồi à."

Kiều Cẩm Nghệ ngồi xuống cạnh anh, lấy đồ ăn ra:

"Đừng nói gì cả, ăn cháo đi."

Cô bưng bát cháo lên.

Hứa Minh Triết nhìn bát cháo, lòng ấm áp.

Đã lâu lắm rồi không ai quan tâm anh ta như vậy.

Anh ta cầm bát cháo lên húp.

"Ăn chậm thôi, ai tranh của anh đâu." Kiều Cẩm Nghệ nói.

Hứa Minh Triết cúi gằm mặt, không muốn cô thấy giọt lệ nơi khóe mắt.

Chẳng mấy chốc, anh ta đã ăn hết sạch.

"Đỡ hơn chưa? Có muốn ăn thêm gì không?" Kiều Cẩm Nghệ hỏi.

Hứa Minh Triết lắc đầu:

"Đỡ nhiều rồi. Hôm nay thật sự cảm ơn em."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"À, sao emvới Tiểu Hoa lại đến trạm xá thế? Ai ốm à?"

"An An bị dị ứng nặng nên phải nhập viện. Nếu anh không sao rồi thì em về đây."

Kiều Cẩm Nghệ đứng dậy.

Hứa Minh Triết đứng lên theo cô:

"An An thế nào rồi? Anh đến thăm thằng bé."

"Không cần đâu, anh về nghỉ đi. Nhớ ăn uống đúng giờ đấy. Em đi đây."

Cô đi về phía phòng bệnh của An An.

Vào đến phòng, An An đã tỉnh.

Thằng bé ngồi tựa vào đầu giường, được bà ngoại đút cơm cho ăn.

Thấy cô vào, mắt thằng bé sáng lên:

"Mẹ ơi, mẹ về rồi! Mẹ đi đâu đấy? Con muốn mẹ đút cho con cơ!"

Kiều Cẩm Nghệ khựng lại, rồi lạnh nhạt:

"Mẹ mệt rồi, con bảo bà đút cho."

An An xị mặt, ấm ức:

"Con khó chịu, mẹ không ở bên con à?"

Mẹ Kiều vội vỗ về cháu:

"An An ngoan, tay mẹ bị đau rồi, bà ngoại đút cho con nhé."

An An nghe vậy mới nhận ra, vẻ mặt hối lỗi.

Kiều Cẩm Nghệ vẫn thản nhiên ngồi xuống.Cha Kiều và Tạ Ngạn Chu vẫn chưa về, hai người đi mua đồ dùng cho An An nằm viện.

Tiểu Hoa ngồi cạnh Kiều Cẩm Nghệ, lí nhí:

"Mẹ ơi, chú Hứa đỡ hơn chưa ạ?"

"Đỡ rồi, chú ấy về nhà rồi, Tiểu Hoa đừng lo nữa."

Cô xoa đầu Tiểu Hoa.

Tóc con bé mềm mại, cô cứ muốn vuốt mãi.

An An nhìn hai mẹ con, lòng ghen tị.

Sau khi An An ăn xong, Kiều Cẩm Nghệ kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh.

An An cứ tưởng mẹ đến thăm mình, vừa định làm nũng thì cô đã lên tiếng:

"An An, ở nhà con đã ăn gì?"

An An ngớ người, mặt tái mét:

"Mẹ ơi, con không hiểu mẹ nói gì cả."

Mẹ Kiều cũng ngơ ngác.

Kiều Cẩm Nghệ truy hỏi:

"Lần này con dị ứng nặng thế, chắc chắn là cố tình ăn đồ gây dị ứng. Mẹ là mẹ con, mẹ hiểu con lắm, con đừng hòng qua mặt mẹ."

An An biết không giấu được nữa, cúi gằm mặt, lí nhí:

"Lạc ạ."

Lời vừa dứt, Tạ Ngạn Chu đã tức giận quát:

"Ở nhà làm gì có lạc? Con lấy ở đâu ra?"

An An sợ hãi, lắp bắp:

"Con... con lấy ở nhà bà ngoại."

Mặt Mẹ Kiều biến sắc.

Mặt Kiều Cẩm Nghệ càng lúc càng lạnh, giọng băng giá:

"Con biết mình dị ứng lạc, sao còn ăn?"

Tạ Ngạn Chu cũng nghiêm mặt nhìn An An.

An An biết lần này bố mẹ giận thật rồi, mếu máo khóc:

"Con... con muốn mẹ về nhà. Con không muốn mẹ chỉ quan tâm Tiểu Hoa, không quan tâm con..."

"Mẹ ơi, con xin lỗi. Con không cần cô Mạnh nữa đâu. Con chỉ cần mẹ thôi. Mẹ về làm mẹ của con có được không?"

Giọng thằng bé đầy hối hận, cầu xin.

Kiều Cẩm Nghệ thất vọng nhìn con:

"An An, con làm vậy là hại chính bản thân con, và làm tổn thương những người yêu thương con."

"Ai dạy con dùng cách làm đau mình để được người khác chú ý?"

An An cúi đầu, tủi thân:

"Cô Mạnh ạ. Trước đây, lúc bố không ở nhà, cô Mạnh bảo con gọi điện cho bố, nói con ốm thì bố sẽ về."

"Mẹ ơi, con xin lỗi, con không nghe lời cô Mạnh nữa đâu. Con sẽ không thế nữa, mẹ đừng giận con."

"Cô Mạnh không tốt với con. Cô ấy toàn bắt con ăn đồ con bị dị ứng, còn bảo với bố là con tự ăn, rồi bố mắng con..."

An An kể những chuyện đã xảy ra từ khi về Lâm Hải, rồi oà khóc nức nở.

Mẹ Kiều vội ôm cháu vào lòng an ủi.

Kiều Cẩm Nghệ và Tạ Ngạn Chu nhìn nhau rồi cùng bước ra khỏi phòng bệnh.

Đóng cửa lại, Kiều Cẩm Nghệ lên tiếng trước:

"Tạ Ngạn Chu, đây là 'giáo viên tốt' anh tìm cho con đấy à?"

"Mạnh Thư Ca có ý với anh, lẽ nào anh không biết? Tôi cứ tưởng lần trước anh đã đuổi cô ta đi thì sẽ dứt hẳn, ai ngờ anh lại để cô ta quay lại."

"Đây là 'giáo viên tốt' anh tìm đấy à? Cô ta dạy An An những cái gì thế kia?! An An ra nông nỗi này, không liên quan đến anh thì còn ai."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 32: Chương 32



Kiều Cẩm Nghệ nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Ngạn Chu, toát ra vẻ giận dữ.

Tạ Ngạn Chu lăn lộn trong quân ngũ bao năm, giờ đã là Tham mưu trưởng Không quân, nhạy bén thế nào anh ta không thể không nhận ra tâm tư của Mạnh Thư Ca.

Dù gì An An cũng là con cô, nghĩ đến việc con mình bị Mạnh Thư Ca lợi dụng để lôi kéo Tạ Ngạn Chu, cô sôi máu.

Tạ Ngạn Chu thấy Kiều Cẩm Nghệ tức đến run người, tim anh thắt lại.

Anh cúi gằm mặt, tránh ánh mắt cô, chậm rãi nói:

"Xin lỗi em, trước đây anh thật sự không biết Mạnh Thư Ca là người như vậy. Anh cứ nghĩ An An quý cô ta là vì thằng bé thích cô, ai ngờ cô ta lại chiều hư, cho An An làm đủ chuyện em cấm."

"Lần này về Lâm Hải cũng là do An An đòi gặp Mạnh Thư Ca. Đơn vị anh còn việc, mẹ thì yếu, không ai trông nom được, nên anh mới nhờ cô ta chăm An An."

"Nhưng từ khi cô ta đến, An An cứ sụt sịt, dăm bữa nửa tháng lại vào viện. Sau anh mới biết do Mạnh Thư Ca xúi bẩy, anh liền tống cổ cô ta đi."

"Cẩm Nghệ, chuyện này là lỗi của anh, anh hồ đồ, suýt nữa hại An An."

Tạ Ngạn Chu hối hận.

Kiều Cẩm Nghệ im lặng nhìn anh, không nói gì.

Kiếp trước An An mê Mạnh Thư Ca như điếu đổ, đến già còn cố thu xếp cho bố gặp lại cô ta.

Kiếp này cô chiều theo ý anh ta, để con tìm đến cô giáo Mạnh, ai ngờ chưa được nửa năm, An An đã chán ngấy.

Hóa ra nỗi ấm ức, bất cam mà cô phải mất cả đời để nguôi ngoai, chỉ cần nửa năm là xong.

Cô hít sâu một hơi, nén cảm xúc xuống, lạnh lùng nói:

"Tạ Ngạn Chu, lát nữa em sẽ viết ra những thứ An An dễ bị dị ứng, anh về nhớ để ý con."

Nói rồi, Kiều Cẩm Nghệ quay vào phòng bệnh.

Tạ Ngạn Chu đứng như trời trồng.

Về đến phòng bệnh, An An không rời mắt khỏi cô.

Những nốt mẩn đỏ trên người thằng bé đã dịu đi nhiều, nhưng trông vẫn xót hết cả ruột.

Kiều Cẩm Nghệ vẫn giữ thái độ hờ hững, không quá chiều chuộng, nhưng cũng không bỏ mặc con.

Hôm sau.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mẹ Kiều vừa đút cơm cho An An xong thì Hứa Minh Triết đến, tay xách nách mang.

Kiều Cẩm Nghệ ngạc nhiên:

"Sao anh lại đến? Đỡ hơn chưa?"

Tạ Ngạn Chu nghe Kiều Cẩm Nghệ hỏi han Hứa Minh Triết thì thoáng cau mày.

Hứa Minh Triết đặt đồ xuống, cười đáp:

"Khỏe hơn nhiều rồi. Nghe nói An An nhập viện, anh mua chút quà đến thăm. Thằng bé thế nào rồi, ổn chứ?"

"An An không sao rồi, anh khách sáo quá."

An An ngồi trên giường, ra mặt khó chịu với Hứa Minh Triết.

Sự xuất hiện của Hứa Minh Triết khiến hai bố con Tạ Ngạn Chu linh cảm chẳng lành.

Ánh mắt Hứa Minh Triết nhìn Kiều Cẩm Nghệ, Tạ Ngạn Chu hiểu quá rõ.Gã ta thích Kiều Cẩm Nghệ đến độ không thèm che giấu.

An An nhìn Kiều Cẩm Nghệ, Hứa Minh Triết và Tiểu Hoa thân thiết với nhau, càng thấy tủi thân.

Ba người không m.á.u mủ gì mà cứ như một gia đình, rõ ràng thằng bé mới là con ruột của Kiều Cẩm Nghệ.

Ông bà Kiều thấy Hứa Minh Triết thì niềm nở đón tiếp.

"Minh Triết, cháu khách sáo quá. Chuyện cháu với Cẩm Nghệ thiết kế mẫu thêu, Cẩm Nghệ cũng kể rồi. Cần gì cứ bảo hai bác nhé, giúp được là là chúng ta giúp hết mình!"

"Thế thì đến lúc đó hai bác đừng chê cháu phiền nhé." Hứa Minh Triết cười đáp.

Tạ Ngạn Chu thấy cảnh này thì chua xót.

Ông bà Kiều đối với anh và An An thì khách sáo, xa cách.

Còn với Hứa Minh Triết thì nhiệt tình hết cỡ.

Rõ ràng anh và An An mới là người nhà của họ, giờ lại thành người ngoài mất rồi.

Hỏi han vài câu, Hứa Minh Triết đến bên giường An An.

"An An, ngoan nhé, chúc con mau khỏe."

Rồi đặt một chiếc xe đồ chơi trước mặt An An.

Sau đó gã ta quay người đi.

"Em tiễn anh."

Kiều Cẩm Nghệ khoác áo ra tiễn Hứa Minh Triết.

Tạ Ngạn Chu nhìn theo bóng hai người, ánh mắt dần tối sầm lại.

Anh và Kiều Cẩm Nghệ, hết thật rồi...

Kiều Cẩm Nghệ tiễn Hứa Minh Triết ra đến cổng trạm y tế.

Hứa Minh Triết đứng đó, quay lại nói với cô:

"Thôi, ngoài này lạnh lắm, em vào đi."

"Anh nhớ ăn uống, uống thuốc đều đặn nhé. Em nghĩ ra mấy mẫu mới rồi, đợi An An xuất viện, em qua xưởng tìm anh."

"Anh về đây."

Kiều Cẩm Nghệ vẫy tay chào Hứa Minh Triết rồi quay vào trạm y tế.

Hứa Minh Triết chỉ nghe được những lời quan tâm lúc đầu, còn sau đó cô nói gì anh chẳng để ý nữa.

Anh đứng nhìn theo bóng cô, cười tủm tỉm.

Ngoài trời lạnh cóng, nhưng trong lòng anh ấm áp vô cùng.

Hai ngày sau.

An An khỏe hẳn, xuất viện.

Cả nhà về lại nhà họ Kiều.

Về đến nhà, bố mẹ Kiều vào bếp nấu cơm.

An An và Tiểu Hoa chơi đùa, Kiều Cẩm Nghệ lặt rau, Tạ Ngạn Chu trèo lên sửa mái nhà.

Thời gian như ngừng lại, không khí gia đình ấm cúng lan tỏa khắp khu sân nhỏ.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 33: Chương 33



Chẳng mấy chốc, cơm nước xong xuôi.

Mẹ Kiều gọi mọi người vào ăn cơm.

An An được ngồi cạnh mẹ như ý nguyện.

Thằng bé hít hà mùi hương quen thuộc trên người Kiều Cẩm Nghệ, lòng an yên.

Những ngày sau đó, An An và Tạ Ngạn Chu đều đến nhà họ Kiều ăn cơm.

An An cười tươi rói, cứ ngỡ mọi chuyện đã trở lại như xưa.

Cho đến một tuần trước Tết.

Hôm ấy.

Ăn sáng xong, Tạ Ngạn Chu nói với ông bà Kiều:

"Bố mẹ, sắp Tết rồi, con xin phép đưa An An về nhà ạ. Hết đợt trực này, con lại đưa An An về thăm bố mẹ."

Nói rồi, Tạ Ngạn Chu đứng lên định đi.

Nghe Tạ Ngạn Chu nói vậy, An An đang vui vẻ bỗng chốc tiu nghỉu.

Thằng bé chạy đến bên Kiều Cẩm Nghệ, níu chặt vạt áo cô.

"Mẹ ơi, con không muốn về, con muốn ăn Tết với mẹ!"

Kiều Cẩm Nghệ gỡ tay con ra, dịu giọng:

"An An, về với ba đi con, bà nội đang đợi con về ăn Tết đấy, nghe lời nhé."

An An mắt ngấn lệ, ngước lên nhìn Kiều Cẩm Nghệ, nghẹn ngào:

"Mẹ ơi, hay mẹ về ăn Tết với con đi?"

Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu, gỡ tay con ra.

"An An, ngoan, về với ba đi."

Hai chữ "nghe lời" khiến An An rơm rớm nước mắt.

"Mẹ..."

Tạ Ngạn Chu tiến lên kéo An An khỏi Kiều Cẩm Nghệ, trầm giọng:

"An An, về nhà với ba."

Tạ Ngạn Chu dắt An An đi, thằng bé quyến luyến nhìn mẹ, hỏi câu cuối:

"Mẹ ơi, mẹ thật sự không cần con nữa ạ?"

Kiều Cẩm Nghệ không trả lời, chỉ khẽ nói:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Về nhà ngoan ngoãn học hành, nghe lời ba nhé."

Nghe vậy, mắt An An vụt tắt, cả người như con rối vô hồn, mặc cho Tạ Ngạn Chu dắt đi.

Ông bà Kiều thấy vậy thì đến bên An An, dỗ dành:

"An An, hết năm học lại về với ba nhé, ông bà làm đồ ngon cho cháu."

An An ngơ ngác gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào Kiều Cẩm Nghệ.

Tạ Ngạn Chu dắt An An, trước khi bước ra khỏi cửa còn ngoái đầu nhìn Kiều Cẩm Nghệ.

"Cẩm Nghệ, chúng tôi đi đây."

Kiều Cẩm Nghệ gật đầu rồi bế Tiểu Hoa cùng ông bà ra tiễn hai bố con.

Trước khi xe nổ máy, An An hạ cửa kính xuống nhìn Kiều Cẩm Nghệ, nhưng không nói gì.

"Bố mẹ về đi ạ, không cần tiễn nữa đâu." Tạ Ngạn Chu nói.

"Trời lạnh, đường trơn, lái xe cẩn thận nhé."

"Vâng ạ."

Nói rồi, Tạ Ngạn Chu kéo cửa kính lên, nổ máy xe, đưa An An rời khỏi làng Lan Hoa.

Mấy người đứng nhìn đến khi bóng xe khuất hẳn mới vào nhà.

Vào đến nhà, mẹ Kiều thở dài thườn thượt.

Bố Kiều liền nói:

"Thôi đi bà, than thở gì. Tết này nhà mình coi như có chút hơi người, chứ có phải hai ông bà đâu."

Nghe bố nói, Kiều Cẩm Nghệ thấy lòng se lại.

Cô lấy chồng xa, năm nào về Tết cũng chỉ được vài ngày là An An đã đòi về.

Nghĩ đến ánh mắt lưu luyến của bố mẹ mỗi khi tiễn cô đi, mắt Kiều Cẩm Nghệ đỏ hoe.

Một lúc sau.

Kiều Cẩm Nghệ nén nỗi buồn xuống, cười nói:

"Bố mẹ, mai mình đi sắm Tết đi ạ, năm nay mình ăn Tết cho thật rôm rả."

Mẹ Kiều cũng tươi tỉnh hẳn lên:

"Ừ!"

Hôm sau.

Sáng sớm, Kiều Cẩm Nghệ dẫn Tiểu Hoa ra bến xe, bắt xe khách đi huyện.

Còn cả tuần nữa mới đến Tết, nhưng đường phố đã ngập tràn không khí Tết.

Kiều Cẩm Nghệ và Tiểu Hoa vừa chọn xong câu đối thì quay người đã thấy Hứa Minh Triết đứng gần đó.

Tiểu Hoa reo lên: "Chú Hứa!"

Hứa Minh Triết nghe tiếng liền nhìn sang.

"Cẩm Nghệ, hai mẹ con đi sắm Tết à?"

Nói rồi, Hứa Minh Triết đến gần xoa đầu Tiểu Hoa.

Chiếc mũ hổ mẹ Kiều đan cho bé.

Kiều Cẩm Nghệ cười đáp:

"Vâng, đi sớm cho đỡ đông."

Rồi cô nhìn hai tay không của Hứa Minh Triết, hỏi:

"Anh mới đến ạ?"

Hứa Minh Triết ngượng ngùng:

"Không, tôi đến lâu rồi, mà chẳng biết mua gì. Có một mình, Tết nhất qua loa thôi."

Kiều Cẩm Nghệ nghe vậy liền nói: "Hay là anh đến nhà em ăn Tết nhé, đông người cho vui."

Hứa Minh Triết giật mình, ngập ngừng: "Có phiền gia đình không?"

"Không đâu, bố mẹ em cũng quý anh lắm. Vừa hay về nhà em, mình còn bàn bạc được mẫu thêu."

Hứa Minh Triết còn hơi ngại, nhưng Kiều Cẩm Nghệ cứ mời tới mời lui, cuối cùng anh cũng gật đầu.

"Được, vậy tôi mua chút quà biếu hai bác."

Nói rồi, Hứa Minh Triết cùng Kiều Cẩm Nghệ đi sắm Tết.

Ba người đi cả ngày, mua đủ đồ dùng cho ngày Tết.

Ăn tối xong, Hứa Minh Triết lái xe đưa Kiều Cẩm Nghệ và Tiểu Hoa về.

Anh mang đồ vào nhà rồi định cáo từ.

Bố Kiều liền giữ anh lại:

"Minh Triết, ở lại đây luôn đi, đến Tết thì ăn Tết cùng. Đi đi về về làm gì cho mệt."

Hứa Minh Triết cười: "Bác ơi, ở xưởng còn chút việc, cháu phải về giải quyết. Đến Tết cháu sẽ qua."

Nói rồi, Hứa Minh Triết lái xe đi.

Sắm Tết xong, chỉ còn chờ đến giao thừa.

Ngày nào Kiều Cẩm Nghệ cũng cùng Tiểu Hoa thêu thùa.

Tay cô tuy vẫn run, nhưng luyện tập nhiều nên cũng đỡ ảnh hưởng.

Tập trung vào từng đường kim mũi chỉ, cô dần kiểm soát được cơn run, những sản phẩm thêu ra cũng ngày càng tinh xảo.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 34: Chương 34



Thấm thoắt đã đến đêm ba mươi.

Sáng sớm tinh mơ, Hứa Minh Triết đã gõ cửa.

Anh xách lỉnh kỉnh quà cáp bước vào.

Mẹ Kiều "trách":

"Minh Triết, cháu mua bao nhiêu là đồ rồi, còn xách gì nữa!"

Hứa Minh Triết đặt đồ xuống, cười hiền:

"Bác gái, chúc bác năm mới vui vẻ! Đây là đồ bổ cho bác và bác trai, không giống đồ Tết ạ."

"À phải rồi, Cẩm Nghệ và Tiểu Hoa đâu ạ?"

"Đang lặt rau trong bếp, mau vào nhà đi."

Hứa Minh Triết theo mẹ Kiều vào bếp.

Tiểu Hoa thấy Hứa Minh Triết liền líu lo: "Chú Hứa, chúc chú năm mới vui vẻ ạ!"

"Tiểu Hoa, chúc con năm mới vui vẻ!"

Nói rồi, Hứa Minh Triết lấy ra một phong bao lì xì đưa cho Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nhìn Kiều Cẩm Nghệ, được mẹ gật đầu mới dám nhận.

"Cháu cảm ơn chú ạ!"

"Không có gì." Hứa Minh Triết cười.

Mẹ Kiều thấy vậy liền nói:

"Cẩm Nghệ, khói quá, con đưa Minh Triết và Tiểu Hoa ra ngoài đi. Ở đây có mẹ với bố con là được rồi."

Vừa nói, mẹ Kiều vừa đẩy ba người ra khỏi bếp.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn cánh cửa bếp đóng sập lại, bất lực lắc đầu.

"Đến xưởng thêu đi, em cho anh xem mấy mẫu mới em vừa vẽ."

"Ừ." Hứa Minh Triết gật đầu.

Kiều Cẩm Nghệ và Hứa Minh Triết cặm cụi vẽ vời, Tiểu Hoa ngồi bên cạnh thêu con ngựa.

Mãi đến chiều, hai người mới chốt được mẫu thêu cuối cùng.

Trong khi đó, bữa cơm tất niên cũng đã sẵn sàng.

Hứa Minh Triết nhìn mâm cơm đầy ắp, mắt cay cay.

Trước đây anh luôn cô đơn, ngỡ rằng cả đời sẽ như vậy. Nào ngờ gặp được Kiều Cẩm Nghệ, thế giới xám xịt của anh bỗng bừng lên muôn vàn màu sắc.

Nhận ra Hứa Minh Triết có gì đó lạ, Kiều Cẩm Nghệ cười trêu:

"Nhìn nữa cũng có no được đâu, mau ngồi xuống ăn cơm thôi."

Hứa Minh Triết nghe vậy, vội hoàn hồn:

"Ừ, vậy anh phải ăn thật nhiều mới được."

Trong tiếng nói cười, mọi người cùng ngồi vào bàn ăn bữa cơm đoàn viên.

Ăn trưa xong, Hứa Minh Triết bị bố vợ kéo đi đánh cờ. Kiều Cẩm Nghệ và mẹ dẫn Tiểu Hoa ra Lan Hoa chơi với lũ trẻ trong làng.

Tối đến, cả nhà cùng nhau gói sủi cảo theo phong tục của người Lâm Hải.

Ăn sủi cảo xong, Hứa Minh Triết dẫn Tiểu Hoa ra sân đốt pháo que.

Tiểu Hoa thích thú nhìn những tia pháo hoa nhỏ xíu xòe ra trong tay, cười không ngớt.

Hứa Minh Triết đốt một que pháo, đưa đến trước mặt Kiều Cẩm Nghệ:

"Tặng em, mong rằng cuộc đời em sau này sẽ rực rỡ như pháo hoa này."

Kiều Cẩm Nghệ nhìn Hứa Minh Triết qua ánh pháo bạc, bắt gặp ánh mắt chân thành của anh, vành tai cô bất giác ửng đỏ. Cô khẽ nhận lấy que pháo: "Cảm ơn anh, em cũng mong anh như vậy."

Ngay khi dứt lời, một chùm pháo hoa rực rỡ bừng nở trên bầu trời đêm, chính thức đánh dấu khoảnh khắc giao thừa.

Trong những ngày Tết, Hứa Minh Triết ở lại nhà họ Kiều. Hết Tết, anh mới trở về huyện.

Vấn đề đi học của Tiểu Hoa nhanh chóng được đưa ra bàn bạc.

Kiều Cẩm Nghệ đến các trường mầm non trong huyện xem xét, cuối cùng chọn một trường tư thục quy mô vừa phải. Các cô giáo ở đây tuy còn trẻ, nhưng rất tận tâm với nghề. Tiểu Hoa đi học được vài hôm thì bảo rất quý cô và thích các bạn. Lúc này, Kiều Cẩm Nghệ mới thật sự an tâm.

Xong chuyện của Tiểu Hoa, Kiều Cẩm Nghệ bắt đầu tính đến chuyện nhà ở. Cô muốn thuê một căn hộ gần trường để tiện đưa đón con, đi làm ở xưởng may Tương Dương cũng gần hơn.

Hiện tại, Kiều Cẩm Nghệ đang làm thợ thêu cho xưởng may Tương Dương. Mẫu thêu Tương do cô và Hứa Minh Triết cùng nghiên cứu đã được đưa vào sản xuất. Hứa Minh Triết đảm nhận việc mở rộng thị trường tiêu thụ ở nước ngoài, Kiều Cẩm Nghệ chịu trách nhiệm thiết kế mẫu.

Nhờ sự giúp đỡ của Hứa Minh Triết, Kiều Cẩm Nghệ đã thuê được một căn hộ vô cùng ưng ý. Trùng hợp hơn nữa, nó lại nằm ngay sát vách nhà anh.

Kiều Cẩm Nghệ biết rõ nhưng không nói toạc ra. Đều là người trưởng thành, cô hiểu rõ tâm ý của Hứa Minh Triết. Chỉ là hiện tại, cô chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm, sự nghiệp vừa mới bắt đầu, Tiểu Hoa cũng chỉ mới đi học. Cô muốn đợi mọi thứ ổn định rồi mới tính đến chuyện yêu đương.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chớp mắt đã ba năm. Tiểu Hoa đến tuổi vào lớp một.

Tay nghề thêu Tương của Kiều Cẩm Nghệ ngày càng điêu luyện. Việc kinh doanh của xưởng may Hứa Minh Triết cũng phát triển thuận lợi ra thị trường quốc tế. Thêu Tương dần trở nên quen thuộc với công chúng. Thừa thắng xông lên, Kiều Cẩm Nghệ mở một xưởng thêu, chuyên dạy nghề thêu Tương. Cô muốn truyền lại nghề truyền thống này, đưa thêu Tương vươn tầm thế giới.

Hôm nay là ngày Tiểu Hoa chính thức bước chân vào trường tiểu học. Kiều Cẩm Nghệ và Hứa Minh Triết đã có mặt từ sớm trước cổng trường để đón con tan học.

Vừa thấy hai người, Tiểu Hoa liền chạy ào tới:

"Mẹ, chú Hứa!"

Kiều Cẩm Nghệ cười xoa đầu con gái, dịu dàng hỏi:

"Ngày đầu tiên đi học, con thấy thế nào?"

"Cũng được ạ, con còn làm quen được hai bạn mới nữa." Tiểu Hoa vui vẻ đáp.

Hứa Minh Triết cười trêu: "Nếu có ai bắt nạt con, cứ mách chú, chú sẽ bảo kê cho con!"
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 35: Chương 35



Ba năm qua, Tiểu Hoa và Hứa Minh Triết ngày càng thân thiết. Vì hai nhà ở gần nhau, Hứa Minh Triết thường xuyên qua nhà Kiều Cẩm Nghệ ăn cơm ké. Lâu dần thành quen, cả ba người thân thiết chẳng khác nào một gia đình.

"Thôi đi ông, đừng có mà dạy hư con bé. Về nhà thôi, ông bà đã nấu cơm xong rồi." Kiều Cẩm Nghệ lên tiếng.

Dứt lời, cả ba vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Trong chiếc Jeep xanh đậu cách đó không xa, Tạ Ngạn Chu và An An lặng lẽ chứng kiến cảnh tượng này, lòng không khỏi xót xa.

Tạ Ngạn Chu tranh thủ mấy ngày nghỉ phép, muốn đưa An An về thăm người thân, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, anh hoàn toàn mất hết ý định. Ba năm qua, năm nào anh cũng đưa con về đây một lần. Thế nhưng, mỗi lần trở về, thái độ của bố mẹ Kiều Cẩm Nghệ lại càng trở nên lạnh nhạt hơn. Dần dần, anh và con trai trở thành những vị khách lạ, không còn là người thân trong gia đình.

Tỉnh táo lại, Tạ Ngạn Chu khởi động xe, rời khỏi Tương Dương.

Buổi tối.

Sau bữa cơm, Tiểu Hoa ngồi vào bàn làm bài tập, ông bà ngoại ngồi bên cạnh trông nom cháu. Kiều Cẩm Nghệ và Hứa Minh Triết rủ nhau ra công viên gần nhà đi dạo.

Gió nhẹ thổi hiu hiu, Kiều Cẩm Nghệ thoải mái khẽ nhắm mắt lại. Cả hai đi dạo một lúc, rồi cùng ngồi xuống ghế đá nghỉ chân.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ba năm trôi qua, thời gian dường như không để lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt Kiều Cẩm Nghệ, cô vẫn xinh đẹp và quyến rũ như ngày nào. Ngồi cạnh cô, tim Hứa Minh Triết đập liên hồi.

"Cẩm Nghệ, anh có chuyện muốn nói với em."

Kiều Cẩm Nghệ ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, khóe môi khẽ cong lên:

"Em biết anh muốn nói gì mà."

Nói rồi, Kiều Cẩm Nghệ quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt có chút căng thẳng của Hứa Minh Triết, chậm rãi nói:

"Mình hẹn hò đi."

Nghe vậy, Hứa Minh Triết ngỡ ngàng trợn tròn mắt:

"Sao... sao em biết anh định nói chuyện này?"

Kiều Cẩm Nghệ không nhịn được bật cười thành tiếng: "Ai mà không nhìn ra được chứ, anh nghĩ anh giấu được ai à?"

"Hứa Minh Triết, em cũng thích anh, mình ở bên nhau nhé."

Nhìn vào ánh mắt chân thành của Kiều Cẩm Nghệ, tai Hứa Minh Triết đỏ ửng lên. Không biết lấy đâu ra dũng khí, anh tiến lên ôm chầm lấy cô, có chút "hờn dỗi" nói:

"Biết rõ còn cố hỏi, lại còn cướp cả lời thoại của anh nữa."

Kiều Cẩm Nghệ cười, vòng tay ôm chặt lấy anh. Ánh hoàng hôn nhuộm lên bóng dáng hai người một màu vàng ấm áp, tựa như vẽ nên một tương lai tươi sáng cho cả hai.

Ba năm sau.

Kiều Cẩm Nghệ và Hứa Minh Triết chính thức về chung một nhà.

Cũng trong năm đó, Mạnh Thư Ca phải đón nhận cái kết mà cô ta xứng đáng phải nhận. Sau khi bị Tạ Ngạn Chu sa thải, cô rời Lâm Hải, đến Thâm Quyến với mong muốn gây dựng sự nghiệp. Thế nhưng, cô lại bị người ta lừa gạt sạch tiền bạc, đành phải ê chề trở về Lâm Hải. Cùng lúc đó, bố cô bị phanh phui hành vi gian lận học thuật và bị tước bỏ chức vị giáo sư.

Chỉ sau một đêm, Mạnh Thư Ca mất tất cả. Cuối cùng, cô chỉ có thể xin vào dạy tiếng Anh tại một trung tâm nhỏ, làm cái công việc mà trước đây cô luôn coi thường.

Chuyện cô ta cố ý muốn chen chân vào gia đình người khác cũng bị phanh phui, mặt mũi cũng mất hết. Với loại người yêu sĩ diện như vậy, sống mất hết tôn nghiêm còn đáng sợ hơn cả cái chết.

...

Đầu hạ.

Kiều Cẩm Nghệ và Hứa Minh Triết tổ chức đám cưới. Họ mời rất nhiều bạn bè và người thân đến chung vui.

An An cũng có mặt. Cậu bé nhìn Kiều Cẩm Nghệ đang nở nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên sân khấu, trong lòng không khỏi đau nhói. Lần này, cậu không khóc lóc hay gây rối, chỉ lặng lẽ chúc phúc cho Kiều Cẩm Nghệ.

"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Trước đây con còn nhỏ, không hiểu chuyện, đã nói ra những lời làm tổn thương mẹ. Con chúc mẹ luôn hạnh phúc."

Kiều Cẩm Nghệ đã sớm tha thứ cho con trai, cô mỉm cười đón nhận lời chúc phúc từ An An. Giờ đây, cô đã có một người chồng yêu thương, một cô con gái ngoan ngoãn, những khúc mắc trong lòng cô từ kiếp trước đã hoàn toàn được chữa lành.

Đứng lặng lẽ ở phía cuối đám đông, Tạ Ngạn Chu nhìn Kiều Cẩm Nghệ từ xa, trong lòng trào dâng một nỗi đau khó tả. Những năm này, sức khoẻ anh cũng sa sút đi nhiều, đã sớm không còn phong thái tự tin năm nào nữa.

Cuối cùng, giữa những lời chúc phúc của mọi người, Tạ Ngạn Chu khẽ nhìn Kiều Cẩm Nghệ, thầm nói:

"Cẩm Nghệ, chúc em hạnh phúc. Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ không bao giờ để mất em."

Hết.
 
Back
Top Bottom