Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành

Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 20: Chương 20



Tiệm thêu Giang Bắc.

Kiều Cẩm Nghệ vừa điền xong đơn đăng ký, quay người lại thì đụng ngay Hứa Minh Triết. Anh ta cũng bất ngờ khi gặp lại mẹ con Kiều Cẩm Nghệ nhanh đến vậy.

"Trùng hợp thật! Sao hai người lại ở đây?" Hứa Minh Triết niềm nở hỏi.

Kiều Cẩm Nghệ cũng ngạc nhiên: "Anh Hứa, tôi đến tham gia cuộc thi thêu, còn anh?"

Hứa Minh Triết lắc đầu: "Tôi là nhà đầu tư của cuộc thi này. Nghe nói có nhiều tác phẩm đẹp nên đến xem, biết đâu tìm được mẫu nào hay để xưởng may tôi áp dụng." Anh ngập ngừng rồi hỏi: "Tôi vẫn chưa biết tên chị là gì?"

"Tôi là Kiều Cẩm Nghệ."

Hứa Minh Triết lẩm nhẩm lại cái tên "Kiều Cẩm Nghệ".

"Tên đẹp lắm. Đây là con gái chị hả? Dễ thương quá!"

Kiều Cẩm Nghệ nghe vậy bế Tiểu Hoa lên, cười nói: "Vâng, con gái tôi. Chúng tôi đăng ký xong rồi, xin phép đi trước. Tạm biệt anh." Cô quay sang Tiểu Hoa: "Tiểu Hoa, chào chú đi con."

"Cháu chào chú ạ!" Tiểu Hoa giơ tay vẫy vẫy.

Nói rồi, Kiều Cẩm Nghệ dẫn Tiểu Hoa rời đi trước.

Hứa Minh Triết đứng nhìn theo bóng lưng Kiều Cẩm Nghệ khuất dần, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Anh tự nhủ: "Hứa Minh Triết, người ta có con rồi, bớt mơ mộng đi!"

Hứa Minh Triết thở dài một tiếng, rồi bước vào tiệm thêu.

Kiều Cẩm Nghệ không về thẳng nhà trọ, mà dẫn Tiểu Hoa đến trung tâm thương mại mua cho con bé hai bộ quần áo mới, rồi hai mẹ con cùng ra bờ sông.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Kiều Cẩm Nghệ dẫn Tiểu Hoa chơi thỏa thích ở công viên ven sông đến tận chiều muộn mới trở về nhà trọ.

Nằm trên giường, Tiểu Hoa thủ thỉ: "Mẹ ơi, con thấy hạnh phúc quá!"

Kiều Cẩm Nghệ ngồi xuống bên cạnh, cúi xuống hôn con: "Có Tiểu Hoa bên cạnh, mẹ cũng hạnh phúc lắm."

Buổi chiều vui chơi ở công viên giúp tình cảm hai mẹ con thêm gắn bó. Tiểu Hoa không còn rụt rè như trước mà đã dám mè nheo với mẹ. Chứng kiến sự thay đổi của con gái, Kiều Cẩm Nghệ vui mừng khôn xiết.ưHai mẹ con tắm rửa xong thì đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, hai người dậy sớm chuẩn bị mọi thứ, mang theo bức tranh "Hoa Sen" đến tiệm thêu Giang Bắc.

Hôm đó, người đến tham gia cuộc thi rất đông, ai nấy đều mang đến những tác phẩm vô cùng đặc sắc. Kiều Cẩm Nghệ nhìn bức tranh thêu Tương với những đường kim mũi chỉ còn vụng về của mình, không khỏi cảm thấy chạnh lòng. Nhưng cô không buồn, dù sao thì mấy chục năm rồi cô có đụng đến nghề thêu đâu. Thêu được một bức hoàn chỉnh thế này cũng là cố gắng lắm rồi.

Tiểu Hoa nhận ra vẻ mặt trầm tư của mẹ, liền ôm lấy tay cô: "Mẹ ơi, con thấy mẹ thêu đẹp nhất đó!"

Kiều Cẩm Nghệ xoa đầu con gái, mỉm cười: "Cảm ơn cục cưng."

Tiểu Hoa nghe mẹ gọi "cục cưng" thì ngượng ngùng đỏ mặt.

Lúc này, một nhân viên ban tổ chức cầm loa thông báo: "Mời các thí sinh đã đăng ký vào khu vực thi, người nhà vui lòng chờ bên ngoài."

Khu vực giữa tiệm thêu đã được rào chắn lại, bên trong đặt đầy những khung thêu. Thể lệ cuộc thi là, mỗi thí sinh sẽ dùng kỹ thuật thêu sở trường để hoàn thành một cành mai trong thời gian quy định. Ban giám khảo sẽ chấm điểm dựa trên tác phẩm dự thi đã nộp và bài thi thực hành. Cuộc thi khuyến khích sự đa dạng nên không giới hạn kỹ thuật thêu.

Trước khi bắt đầu, Kiều Cẩm Nghệ nhờ nhân viên ban tổ chức trông Tiểu Hoa giúp. Mấy cô chú ở đây rất nhiệt tình nên vui vẻ nhận lời, còn dẫn Tiểu Hoa ngồi cạnh để xem Kiều Cẩm Nghệ thi.

Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Tay phải của Kiều Cẩm Nghệ cứ run lẩy bẩy, không tài nào cầm kim được. Cô đành phải dùng tay trái, nhưng dùng lực lâu thì cổ tay trái cũng bắt đầu run lên mất kiểm soát. Kiều Cẩm Nghệ cố gắng hết sức để giữ vững tay, dồn hết sự tập trung vào tấm vải thêu. Dù đang là mùa đông tháng giá, mồ hôi vẫn lấm tấm trên trán cô.

Đứng bên ngoài khu vực thi, Hứa Minh Triết chứng kiến cảnh này, trong lòng không khỏi xúc động. Anh nhìn đôi tay run rẩy và ánh mắt kiên nghị của Kiều Cẩm Nghệ, trong lòng dâng lên một sự kính phục. Lần đầu gặp, anh bị vẻ ngoài xinh đẹp của cô thu hút. Đến lần này, anh lại cảm phục ý chí và nghị lực của cô.

Ánh mắt Hứa Minh Triết không rời khỏi Kiều Cẩm Nghệ, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ. Một nhân viên đứng cạnh anh cũng không kìm được mà thốt lên: "Tay run thế kia mà vẫn cố gắng thêu được, giỏi thật!"

"Đúng vậy, giỏi thật." Hứa Minh Triết khẽ đáp lời.

Một tiếng sau, cuộc thi kết thúc.

Ban giám khảo lần lượt đi đến chấm điểm từng thí sinh. Một vị giám khảo khi nhìn thấy đôi tay run rẩy của Kiều Cẩm Nghệ thì khựng lại một chút, rồi liếc nhìn tác phẩm của cô, khẽ gật đầu rồi đi tiếp.

Kiều Cẩm Nghệ không hy vọng sẽ đoạt giải, cô đến đây chỉ để trải nghiệm không khí của cuộc thi, dù sao thì đã lâu lắm rồi cô mới được tập trung vào bản thân như vậy.

Sau khi xem xét tất cả các tác phẩm, ban giám khảo công bố kết quả. Không nằm ngoài dự đoán, Kiều Cẩm Nghệ không có tên trong danh sách trúng giải. Nhưng cô không hề nản lòng, nhận ra được thiếu sót của bản thân, cô sẽ về nhà luyện tập chăm chỉ, nhất định sẽ có ngày cô giành được giải nhất.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 21: Chương 21



Các thí sinh không đoạt giải cũng được nhận giải khuyến khích. Sau khi trao hết giải thưởng, mọi người được tự do giao lưu, học hỏi.

Kiều Cẩm Nghệ bước ra khỏi khu vực thi để tìm Tiểu Hoa, nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy con đâu. Ngay cả cô nhân viên ban nãy cũng biến mất. Kiều Cẩm Nghệ sợ đến tái mặt, đầu óc trống rỗng, hoảng loạn vô cùng.

Đúng lúc này, Hứa Minh Triết tiến đến gần, chưa kịp mở lời thì đã bị Kiều Cẩm Nghệ túm chặt lấy cánh tay. Tay cô run lên dữ dội, giọng nói nghẹn ngào: "Anh Hứa, Tiểu Hoa đâu rồi? Anh có thấy con bé không?"

Hứa Minh Triết nghe vậy thì biến sắc, vội trấn an: "Chị đừng lo, tôi sẽ bảo người đi tìm ngay. Ở đây ra vào đều có người kiểm soát, Tiểu Hoa sẽ không đi lạc được đâu."

Nói rồi, anh quay sang nhờ nhân viên ban tổ chức giúp đỡ.

Nước mắt Kiều Cẩm Nghệ không ngừng tuôn rơi, cô liên tục hỏi những người xung quanh xem có ai thấy Tiểu Hoa không, nhưng đều nhận được những cái lắc đầu.

Bỗng, phía sau cô vang lên một giọng nói quen thuộc: "Mẹ ơi, con ở đây nè!"

Nghe tiếng con gái, Kiều Cẩm Nghệ vội vàng quay người lại. Hứa Minh Triết đang dắt Tiểu Hoa đi về phía cô. Tiểu Hoa chạy ùa đến ôm chầm lấy mẹ.

"Tiểu Hoa, con đi đâu đấy? Làm mẹ hết hồn!" Kiều Cẩm Nghệ ôm chặt con vào lòng, nghẹn ngào nói.

Thấy mẹ khóc, Tiểu Hoa luống cuống: "Dạ, lúc nãy con đi vệ sinh với cô kia. Con tưởng mẹ thi xong thì con cũng xong rồi nên không nói với mẹ, con xin lỗi."

Kiều Cẩm Nghệ ôm chặt cứng con gái, liên tục dặn dò: "Sau này đi đâu phải nói với mẹ trước, nhớ chưa?"

Tiểu Hoa ngoan ngoãn gật đầu.

Cô nhân viên ban nãy cũng vội vàng chạy đến xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi dẫn bé đi vệ sinh mà quên báo với chị một tiếng, thành thật xin lỗi."

Người ta đã giúp mình trông con, lại còn là sơ suất ngoài ý muốn, Kiều Cẩm Nghệ không trách cứ: "Không sao đâu, cảm ơn chị đã giúp tôi trông Tiểu Hoa."

Tìm được con gái, Kiều Cẩm Nghệ lau vội những giọt nước mắt còn vương trên má rồi nói với Hứa Minh Triết: "Anh Hứa, cảm ơn anh đã giúp tôi tìm Tiểu Hoa."

Hứa Minh Triết xua tay: "Có gì đâu, tìm được bé là tốt rồi. Hay là mình vào trong xem các tác phẩm khác nhé?"

Kiều Cẩm Nghệ gật đầu, cúi xuống định bế Tiểu Hoa. Hứa Minh Triết thấy tay cô vẫn còn run rẩy thì vội ngăn lại: "Để tôi bế bé cho, chị vừa thi xong, nghỉ ngơi một chút đi."

Hứa Minh Triết có dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn tú, thêm nốt ruồi lệ dưới mắt trái càng khiến anh thêm phần quyến rũ. Chiếc áo khoác dạ màu đen càng làm tôn lên vẻ lịch lãm, sang trọng. Anh mang đến cho Kiều Cẩm Nghệ một cảm giác rất khác so với Tạ Ngạn Chu. Nếu như Tạ Ngạn Chu toát lên vẻ lạnh lùng, cứng rắn của một người lính thì Hứa Minh Triết lại có nét ôn hòa, nhã nhặn của một người làm kinh doanh.

Hứa Minh Triết bế Tiểu Hoa lên rồi nói với Kiều Cẩm Nghệ: "Đi thôi, dẫn tôi đi xem tác phẩm của chị."

Kiều Cẩm Nghệ gật đầu.

Hứa Minh Triết ngắm nghía bức "Hoa Sen" rồi nhận xét: "Là thêu Tương à? Độc đáo đấy, chỉ là đường kim mũi chỉ hơi thô một chút. Nhưng nhìn chung là ổn, chị giỏi thật." Lời anh nói rất chân thành, không hề có ý lấy lệ.

"Cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng hơn."

Hứa Minh Triết lại trò chuyện với Kiều Cẩm Nghệ về kỹ thuật thêu Tương, sau đó hai người cùng nhau xem các tác phẩm khác. Qua cuộc thi này, Kiều Cẩm Nghệ mới biết thế nào là "núi cao còn có núi cao hơn". So với những người khác, kỹ thuật thêu của cô vẫn còn non lắm.

Xem xong các tác phẩm, ba người cùng nhau bước ra khỏi tiệm thêu. Tiểu Hoa được Hứa Minh Triết bế trong lòng.

Ba người cứ thế đi dạo trên đường. Bỗng, Kiều Cẩm Nghệ sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: "Anh không phải đến tìm tác phẩm ưng ý sao? Sao tôi không thấy anh chọn cái nào?"

Hứa Minh Triết dừng bước, nhìn thẳng vào mắt Kiều Cẩm Nghệ, nghiêm túc nói: "Vậy chị có muốn hợp tác với xưởng may của tôi không?"

Kiều Cẩm Nghệ ngớ người: "Tôi á? Vì sao?"

"Vì tôi thấy được nghị lực của chị. Dù tay bị đau, chị vẫn kiên trì thêu. Dù tác phẩm chưa được hoàn hảo, nhưng ý chí của chị khiến tôi rất khâm phục. Hơn nữa, tôi cũng là người Tương Giang, cũng muốn góp phần quảng bá nghề thêu Tương của quê hương. Chị lại biết thêu Tương, quá là hợp lý rồi."

Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu từ chối: "Thôi, anh tìm người khác đi. Tay nghề của tôi còn kém lắm, tôi không thể làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh được."

"Tôi không hề thương hại chị. Tôi chỉ muốn giữ gìn nghề thêu truyền thống của quê hương, không muốn nó bị thất truyền. Chỉ vậy thôi." Hứa Minh Triết khẽ thở dài. "Tôi thật sự rất ngưỡng mộ chị. Chị đừng vội từ chối, chúng ta cứ bàn bạc về mẫu mã trước. Khi nào chị suy nghĩ kỹ rồi thì mình hợp tác."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nghe những lời Hứa Minh Triết nói, Kiều Cẩm Nghệ không khỏi xúc động. Ngoài bố mẹ và Tiểu Hoa ra, Hứa Minh Triết là người đầu tiên công nhận khả năng của cô. Kiếp trước, cô chỉ biết đến gia đình mà bỏ quên bản thân. Giờ đây, khi có cơ hội để chứng tỏ bản thân, cô không muốn bỏ lỡ.

"Anh Hứa, cảm ơn anh đã tin tưởng tôi. Tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu."

Hứa Minh Triết thấy Kiều Cẩm Nghệ đồng ý thì mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ!"
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 22: Chương 22



Hai người thống nhất, sau khi Hứa Minh Triết trở về Tương Dương, họ sẽ bắt đầu hợp tác.

Hứa Minh Triết bế Tiểu Hoa, cùng Kiều Cẩm Nghệ đi về phía nhà trọ. Suốt quãng đường, không ai nói gì.

Khi sắp đến nơi, cuối cùng Hứa Minh Triết cũng không kìm được mà hỏi: "Tên thật của Tiểu Hoa là gì? Sao không thấy chồng chị đi cùng? Hai mẹ con ở ngoài đường nguy hiểm lắm."

Kiều Cẩm Nghệ nghĩ đến việc sau này còn phải hợp tác với Hứa Minh Triết, khó tránh khỏi việc tiếp xúc, nên thành thật trả lời: "Tên thật của Tiểu Hoa là Kiều Hi. Con bé không có bố, nhưng tôi có thể một mình chăm sóc con bé thật tốt."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Hứa Minh Triết khựng lại một giây rồi vội nói: "Xin lỗi, tôi lỡ lời."

Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu: "Không sao đâu, chuyện này rồi anh cũng biết thôi. Tiểu Hoa là món quà mà ông trời ban tặng cho tôi."

"Đến rồi. Cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về. Tôi đưa Tiểu Hoa vào nghỉ ngơi trước, hẹn gặp lại anh ở Tương Giang."

Nói rồi, Kiều Cẩm Nghệ nhận Tiểu Hoa từ tay Hứa Minh Triết, vào nhà nghỉ. Hứa Minh Triết dõi theo hai mẹ con vào trong rồi mới rời đi.

Hôm sau, Kiều Cẩm Nghệ dẫn Tiểu Hoa đến Đàm Châu.

Nhờ theo học lớp của cô Trình Mai ở Đàm Châu, tay nghề của Kiều Cẩm Nghệ tiến bộ vượt bậc. Cô Trình Mai còn hẹn, bảo cô cứ rảnh là đến tìm cô để học hỏi thêm, và không ngớt lời khen ngợi tiềm năng của cô.

Kiều Cẩm Nghệ vô cùng cảm kích.

Về nhà, Kiều Cẩm Nghệ càng thêm chuyên tâm luyện thêu Tương. Tiểu Hoa thấy vậy cũng bắt chước theo, cùng bà ngoại Kiều học thêu.

Chớp mắt, nửa tháng trôi qua.

Cuối cùng Tiểu Hoa cũng hoàn thành tác phẩm thêu Tương đầu tay, một nhành mai nhỏ xinh. Con bé chạy đến khoe với Kiều Cẩm Nghệ: "Mẹ ơi, con tặng mẹ nè."

Kiều Cẩm Nghệ nhìn tác phẩm của Tiểu Hoa, mỉm cười rạng rỡ. "Con gái mẹ giỏi quá!"

"Sau này con sẽ thêu thật nhiều hoa tặng mẹ nữa."

Kiều Cẩm Nghệ ngồi xuống ngang tầm con bé, dịu dàng nói: "Ừ, mẹ chờ Tiểu Hoa tặng hoa cho mẹ nhé."

"Tiểu Hoa có muốn đi học không?"

Nghe vậy, Tiểu Hoa tròn mắt ngạc nhiên. "Đi học ạ? Mẹ ơi, con thật sự được đi học hả mẹ?"

"Đương nhiên rồi, tuần sau mẹ đưa con đến trường, chịu không nào?"

Từ lâu Kiều Cẩm Nghệ đã nung nấu ý định cho Tiểu Hoa đi học. Nhưng khi ấy con bé còn quá nhỏ, cô chưa yên tâm. Giờ thì Tiểu Hoa đã lớn hơn nhiều rồi, nên được tiếp xúc với bạn bè đồng trang lứa, nếu không con bé sẽ ngày càng thu mình lại mất.

"Dạ có, con muốn đi học!" Đôi mắt Tiểu Hoa ánh lên vẻ háo hức.

"Vậy mẹ may cho con một chiếc ba lô, để con đựng sách vở mang đến trường, được không?" Kiều Cẩm Nghệ đề nghị.

"Dạ được ạ!"

Nói xong, hai mẹ con nắm tay nhau vào nhà, bắt đầu công việc may ba lô.

Một tuần sau.

Ngày Tiểu Hoa chính thức đi học.

Dù chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết, Tiểu Hoa đi học cũng chẳng học được bao nhiêu, nhưng Kiều Cẩm Nghệ vẫn muốn con bé được trải nghiệm môi trường mới. Cô hy vọng con bé có thể hòa đồng với các bạn cùng lứa, điều đó sẽ giúp ích cho sự phát triển cả về thể chất lẫn tinh thần của con bé. Tiểu Hoa còn ít tuổi nên chỉ có thể học ở trường mẫu giáo.

Ngày đầu tiên đến lớp, Tiểu Hoa ngoan ngoãn không hề khóc nhè, sau khi chào tạm biệt Kiều Cẩm Nghệ, con bé liền theo cô giáo vào lớp. Kiều Cẩm Nghệ đứng lặng trước cổng trường, mãi đến khi bóng dáng Tiểu Hoa khuất hẳn, cô mới quay gót.

Vừa xoay người, cô đã chạm mặt Hứa Minh Triết.

"Kiều Cẩm Nghệ, trùng hợp thật đó! Tôi còn đang định tìm chị thế nào, ai ngờ lại gặp ngay ở đây. Chị đưa Tiểu Hoa đến trường hả?"

"Ừ, hôm nay Tiểu Hoa bắt đầu đi học, tôi đưa con bé đi."

"Vậy lát nữa chị định đi đâu?" Hứa Minh Triết hỏi.

"Chắc là dạo quanh đâu đây thôi, rồi đến giờ thì quay lại đón Tiểu Hoa."

Hứa Minh Triết ngỏ lời: "Hay là chị đến xưởng may với tôi đi, tiện thể bàn luôn về mấy mẫu thêu."

Kiều Cẩm Nghệ ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Hứa Minh Triết lái xe đưa Kiều Cẩm Nghệ đến xưởng may.

Cùng thời điểm đó, Tạ Ngạn Chu đang lái xe đưa An An về thôn Lan Hoa.

Khác với vẻ tinh nghịch thường ngày, An An trông buồn rười rượi. "Ba ơi, con vẫn thích có mẹ hơn. Ba làm lành với mẹ đi mà ba, con không muốn xa mẹ đâu."

Tạ Ngạn Chu im lặng, không đáp lời, chỉ tập trung lái xe. Nửa năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến anh mệt mỏi rã rời. Giờ đây, anh chỉ có một mong muốn duy nhất, là được gặp lại Kiều Cẩm Nghệ mà thôi.

...

Kiều Cẩm Nghệ và Hứa Minh Triết cặm cụi bàn bạc cả ngày ở xưởng may, nhưng cũng chỉ thống nhất được một vài ý tưởng phác thảo ban đầu.

Thấy đã gần đến giờ tan học, Kiều Cẩm Nghệ buông bút, chuẩn bị đến trường đón Tiểu Hoa.

Hứa Minh Triết vớ lấy chìa khóa xe: "Để tôi đưa chị về cho tiện, với lại tôi cũng lâu rồi chưa gặp Tiểu Hoa."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 23: Chương 23



Trước cổng trường mẫu giáo.

Các bậc phụ huynh đã đứng chật kín, ai nấy đều ngóng trông. Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông báo tan học vang lên, lũ trẻ ùa ra như ong vỡ tổ. Tiểu Hoa lủi thủi đi ở phía cuối hàng, trông có vẻ không vui.

Thấy vậy, ruột gan Kiều Cẩm Nghệ như lửa đốt.

Nhưng chỉ vừa thấy Kiều Cẩm Nghệ, Tiểu Hoa liền rạng rỡ hẳn lên, nhoẻn miệng cười rồi chạy ào đến ôm chầm lấy cô. "Mẹ ơi, mình về nhà thôi, con đói bụng quá à."

Bình thường Tiểu Hoa rất ít khi nũng nịu với cô trước mặt người khác như vậy. Cộng thêm cái "màn đổi sắc mặt" vừa rồi của con bé, Kiều Cẩm Nghệ linh cảm có chuyện chẳng lành.

Cô còn chưa kịp hỏi Tiểu Hoa hôm nay đã xảy ra chuyện gì thì phía sau đã vọng đến tiếng cười chế nhạo của mấy đứa trẻ.

"Tiểu Hoa không có ba, lại còn là đồ sao chổi nữa chứ, ai chơi với nó!"

"Đồ sao chổi, lêu lêu!"

Nghe những lời chế giễu đó, Tiểu Hoa cúi gằm mặt, vành mắt đỏ hoe.

Một ngọn lửa giận bừng bừng bốc lên trong lòng Kiều Cẩm Nghệ. "Các cháu là con nhà ai hả? Còn dám ăn nói kiểu đó nữa, cô mách bố mẹ các cháu bây giờ!"

Bố mẹ của mấy đứa trẻ nghe vậy liền vội vàng lên tiếng: "Trẻ con nó trêu nhau thôi mà, chị làm gì mà xồn xồn lên thế?"

Nói rồi, họ kéo tay con mình đi, chẳng một ai tỏ vẻ hối lỗi. Một bà mẹ còn liếc xéo bàn tay đang run rẩy của Kiều Cẩm Nghệ, rồi buông lời cay độc: "Xinh đẹp thì được cái gì chứ, có tật thì cũng vứt đi thôi. Thảo nào con không có bố!"

Kiều Cẩm Nghệ tức đến sôi máu, định xông lên ăn thua đủ với họ thì vạt áo bỗng bị một bàn tay nhỏ níu lại.

"Mẹ ơi, mình về nhà thôi mẹ..."

Bàn tay của Tiểu Hoa nắm chặt lấy tay Kiều Cẩm Nghệ, run run khe khẽ, dường như con bé sợ mẹ mình bị thương nếu đôi co với đám người kia.

Không còn cách nào khác, Kiều Cẩm Nghệ đành ôm Tiểu Hoa lên rồi vội vã rời đi. Hứa Minh Triết chứng kiến toàn bộ sự việc, ánh mắt anh trở nên phức tạp, không ai đoán được anh đang nghĩ gì.

Anh lái xe đưa mẹ con Kiều Cẩm Nghệ về thôn Lan Hoa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Trên xe, Kiều Cẩm Nghệ ôm Tiểu Hoa vào lòng, không ngừng dỗ dành con bé. Còn Tiểu Hoa thì chỉ im lặng vùi mặt vào lòng cô, chẳng nói chẳng rằng.

Thôn Lan Hoa.

Sau khi đưa hai mẹ con về đến nhà, Hứa Minh Triết định cáo từ. Kiều Cẩm Nghệ vội gọi anh lại: "Ở lại ăn bữa cơm rồi về nhé, hôm nay vất vả cho anh quá."

Hứa Minh Triết ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. "Vậy thì tôi xin làm phiền chị."

"Có gì đâu, anh trông Tiểu Hoa giúp tôi một lát nhé, tôi đi nấu cơm." Nói rồi, Kiều Cẩm Nghệ âu lo nhìn Tiểu Hoa đang ngồi thu lu một mình ở sân, rồi mới quay người bước vào bếp.

Tiểu Hoa ngồi xổm dưới đất, dùng một cành cây nhỏ vẽ vẽ ngoạc ngoạc lung tung. Hứa Minh Triết ngồi xổm xuống bên cạnh con bé, dịu giọng hỏi:

"Tiểu Hoa này, nếu có gì ấm ức trong lòng thì cứ kể cho chú nghe, được không?"

Lúc nãy trên xe, Tiểu Hoa đã cố tình không nói gì, vì sợ Kiều Cẩm Nghệ sẽ lo lắng. Mẹ đã vì con bé mà phải chịu đựng quá nhiều rồi, con bé không muốn mẹ phải bận tâm thêm nữa. Nhưng dù gì con bé cũng chỉ là một đứa trẻ, những tủi hờn trong lòng con bé không thể tự mình gánh hết được, cuối cùng vẫn cần có người để giãi bày.

"Chú ơi, con không muốn đi học nữa đâu. Họ cứ nói xấu mẹ con, còn chê cả cái tay của mẹ nữa... Con không muốn ai nói xấu mẹ con hết, mẹ con tốt với con như vậy mà, con không muốn mẹ phải buồn..."

"Họ còn bảo con không có ba... Nhưng con có mẹ là đủ rồi, con không cần ba đâu ạ."

Hứa Minh Triết đã hiểu ra mọi chuyện. "Tiểu Hoa à, chẳng qua là họ ghen tị vì con có một người mẹ tuyệt vời như mẹ con, nên mới cố tình nói những lời khó nghe như vậy thôi. Lần sau nếu ai dám bắt nạt con, mà con lại không muốn mẹ phải lo lắng thì cứ tìm chú. Chú sẽ giúp con dạy cho chúng một bài học, chịu không nào?"

Nghe vậy, Tiểu Hoa ngước mắt nhìn Hứa Minh Triết.

Đối diện với ánh mắt dịu dàng của Hứa Minh Triết, Tiểu Hoa bỗng ngẩn ngơ cả người. Bố ruột của con bé đã mất trước khi con bé kịp chào đời. Mẹ ruột thì lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con bé, cho rằng chính con bé đã mang đến vận rủi, khiến bố mất sớm, khiến bà phải chịu cảnh góa bụa. Tiểu Hoa chưa từng được biết đến tình phụ tử là gì. Dáng vẻ ân cần, dịu dàng an ủi con bé của Hứa Minh Triết, chính là hình ảnh người cha mà con bé đã không biết bao nhiêu lần mơ ước.

Tiểu Hoa nhìn Hứa Minh Triết, bỗng buột miệng thốt lên: "Ba ơi..."

Hai bố con Tạ Ngạn Chu vừa đặt chân vào sân nhà Kiều Cẩm Nghệ, nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Hoa thì liền khựng lại.

Đúng lúc này, Kiều Cẩm Nghệ bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra, định gọi Tiểu Hoa và Hứa Minh Triết vào ăn cơm. Thấy Tạ Ngạn Chu và An An đứng sững ở ngoài cổng, cô chau mày, tỏ vẻ khó hiểu.

"Sao hai người lại đến đây?"

Ánh mắt Tạ Ngạn Chu lướt nhanh từ Hứa Minh Triết sang Tiểu Hoa, rồi lại quay về nhìn Kiều Cẩm Nghệ, anh trầm giọng hỏi:

"Kiều Cẩm Nghệ, người đàn ông kia là ai? Tại sao Tiểu Hoa lại gọi anh ta là ba?"
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 24: Chương 24



Nghe Tạ Ngạn Chu hỏi vậy, Kiều Cẩm Nghệ ngớ người, trên mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Cô quay sang nhìn Hứa Minh Triết và Tiểu Hoa đang ngồi xổm dưới đất, cất tiếng hỏi:

"Ba nào cơ?"

Bị Tiểu Hoa gọi "ba" một cách bất ngờ, Hứa Minh Triết cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Anh cũng không biết vì sao con bé lại đột nhiên gọi mình là ba.

Lúc này Tiểu Hoa mới hoàn hồn, nhận ra mình vừa lỡ lời, con bé vội vàng đứng dậy, lắp bắp: "Mẹ ơi, con... con không cố ý đâu ạ..."

Tiểu Hoa còn chưa nói hết câu thì đã bị An An chạy xộc đến ngắt lời. An An lao đến nắm lấy tay Kiều Cẩm Nghệ, vẻ mặt đầy ấm ức:

"Mẹ ơi, mẹ thật sự tìm ba mới cho con rồi hả mẹ? Mẹ không cần con với ba nữa ạ?"

Kiều Cẩm Nghệ khẽ giật tay ra, rồi tiến đến trước mặt Tiểu Hoa, dịu giọng hỏi:

"Tiểu Hoa, con nói thật với mẹ, tại sao con lại gọi chú Hứa là ba?"

Biết mình đã gây ra chuyện, Tiểu Hoa sợ hãi rụt người lại, nước mắt chực trào ra: "Mẹ ơi, con... con không cố ý ạ. Tại... tại vì chú Hứa giống với người ba mà con vẫn tưởng tượng... nên con mới gọi như vậy..."

"Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ... Con hứa sau này sẽ không thế nữa..."

Nghe Tiểu Hoa giải thích, Tạ Ngạn Chu thở phào nhẹ nhõm. An An cũng tiu nghỉu lau nước mắt, mếu máo: "Con biết ngay mà, mẹ sẽ không bỏ rơi con với ba đâu!"

Hứa Minh Triết nhìn gương mặt của An An và Kiều Cẩm Nghệ, rồi lại nhìn sang Tiểu Hoa, anh bỗng hiểu ra mọi chuyện. An An là con ruột của Kiều Cẩm Nghệ, còn Tiểu Hoa có lẽ chỉ là một đứa trẻ được cô nhận nuôi. Nếu không thì tính cách của hai đứa trẻ đã không khác biệt đến thế.

Ông bà Kiều đã dọn cơm xong, thấy mãi không ai vào nhà, hai người liền bước ra xem sao. Vừa nhìn thấy Tạ Ngạn Chu và An An đứng ở ngoài cổng, cả hai đều giật mình ngạc nhiên.

"Ngạn Chu về rồi đó à?"

"Dạ, ba mẹ. Con được nghỉ phép nên đưa An An về thăm hai người ạ." Tạ Ngạn Chu đáp lời.

Bà Kiều lại hỏi: "Thế mẹ con ở nhà một mình có sao không?"

"Con đã thuê người đến chăm sóc bà ấy rồi ạ, ba mẹ đừng lo." Nói rồi, Tạ Ngạn Chu liếc nhìn Hứa Minh Triết một cái, đoạn anh quay sang nhìn Kiều Cẩm Nghệ, hỏi:

"Cẩm Nghệ, vị này là...?"

Kiều Cẩm Nghệ còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Minh Triết đã chủ động bước lên, tự giới thiệu:

"Chào anh, tôi là đối tác làm ăn của Kiều Cẩm Nghệ, tên tôi là Hứa Minh Triết."

Tạ Ngạn Chu gật đầu đáp lại: "Chào anh, tôi là Tạ Ngạn Chu, chồng của Cẩm Nghệ."

Lời vừa dứt, một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời anh:

"Phải là chồng cũ."

"Thôi, mọi người vào ăn cơm đi."

Nói rồi, Kiều Cẩm Nghệ bế Tiểu Hoa lên, rồi bước thẳng vào nhà, bỏ mặc Tạ Ngạn Chu với vẻ mặt tái mét đứng ở phía sau. Bầu không khí trong sân bỗng chốc trở nên gượng gạo đến lạ thường.

Bà Kiều vội vã lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Minh Triết à, cháu vào nhà đi, lần trước Cẩm Nghệ có kể là nhờ có cháu chăm sóc giúp đỡ ở Giang Bắc, bác vẫn còn chưa có dịp để cảm ơn cháu đó." Nói rồi, bà lại quay sang nhìn Tạ Ngạn Chu và An An: "Ngạn Chu, An An, hai bố con vào nhà ăn cơm luôn đi."

Thái độ của bà Kiều đối với Hứa Minh Triết thì niềm nở, ân cần, còn đối với hai bố con Tạ Ngạn Chu thì lại có phần lạnh nhạt, hờ hững. Sự khác biệt quá rõ ràng khiến An An không khỏi cảm thấy tủi thân.

Hứa Minh Triết nhanh chân bước vào nhà trước, Tạ Ngạn Chu bế An An theo sau, tay xách nách mang đủ thứ quà cáp.

Trong phòng khách.

Kiều Cẩm Nghệ ngồi ở vị trí trung tâm, Tiểu Hoa và Hứa Minh Triết ngồi sát hai bên cạnh cô. Ba người ngồi cạnh nhau trông chẳng khác nào một gia đình hạnh phúc. Cảnh tượng đó khiến An An không khỏi bực tức, ghen tị. Thằng bé chạy đến bên cạnh Tiểu Hoa, lớn tiếng quát:

"Con muốn ngồi cạnh mẹ! Mày tránh ra!"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thấy vậy, Tạ Ngạn Chu nghiêm giọng quát mắng: "An An! Không được bắt nạt Tiểu Hoa! Lại đây!"

An An đứng lì tại chỗ, không nhúc nhích. Thấy vậy, Hứa Minh Triết liền đứng dậy, nhường chỗ bên cạnh Kiều Cẩm Nghệ cho An An, còn mình thì ngồi xích sang bên cạnh Tiểu Hoa. "An An lại ngồi đây với mẹ đi."

An An nhìn khoảng trống mà Hứa Minh Triết vừa nhường ra, do dự một hồi, cuối cùng cũng chịu ngồi xuống.

Vốn dĩ tâm trạng của Tiểu Hoa đã không tốt, nay lại bị An An xua đuổi, con bé càng thêm buồn bã, ủ rũ. Con bé cúi gằm mặt, gần như vùi cả đầu vào trong bát cơm.

Ngồi được cạnh mẹ đúng như ý nguyện, An An tỏ ra vô cùng mãn nguyện. "Mẹ ơi, con muốn ăn đùi gà!"

Thằng bé nói một cách rất tự nhiên, cứ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 25: Chương 25



Lúc này Kiều Cẩm Nghệ thật sự rất tò mò, không biết nửa năm qua Tạ Ngạn Chu đã dạy dỗ An An thế nào mà thằng bé lại trở nên ngang bướng, khó bảo đến vậy.

Vì có Hứa Minh Triết ở đó, Kiều Cẩm Nghệ không muốn người ngoài chê cười. Thế là cô cố gắng kiềm chế cơn giận, gắp cho An An một chiếc đùi gà. Nhìn chiếc đùi gà trong bát, An An vui vẻ hẳn lên. Quả nhiên mẹ vẫn còn thương nó mà.

Thấy vậy, Hứa Minh Triết liền gắp chiếc đùi gà còn lại bỏ vào bát của Tiểu Hoa, rồi ghé sát tai con bé, khẽ nói: "Đừng buồn nữa nhé Tiểu Hoa, chú không trách cháu đâu, mẹ cũng không giận đâu mà. Mau ăn cơm đi nào."

"Nếu cháu không ăn cơm là mẹ sẽ giận thật đó."

Nghe vậy, Tiểu Hoa liền ngước mắt lên nhìn Kiều Cẩm Nghệ. Giọng của Hứa Minh Triết tuy nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Kiều Cẩm Nghệ.

Cô khẽ gật đầu khi chạm phải ánh mắt bất an của An An.

"Chú Hứa nói đúng, nếu con không ăn cơm, mẹ mới thật sự giận đó."

Tiểu Hoa nghe vậy liền đưa đùi gà cho Kiều Cẩm Nghệ.

"Mẹ ăn trước đi ạ."

Kiều Cẩm Nghệ cắn một miếng rồi cười: "Mẹ ăn rồi, con ăn đi."

Tạ Ngạn Chu nhìn cảnh tượng ba người vui vẻ trước mặt, trong lòng có chút chua xót.

Cứ như thể họ mới là một gia đình vậy.

Bữa cơm diễn ra khá êm đềm.

Cha Kiều, Tạ Ngạn Chu và Hứa Minh Triết trò chuyện rôm rả, Kiều Cẩm Nghệ vừa chăm sóc Tiểu Hoa, vừa để ý đến An An.

Ăn xong, Hứa Minh Triết xin phép ra về.

Kiều Cẩm Nghệ bế Tiểu Hoa tiễn anh.

Trước cổng.

Hứa Minh Triết đứng cạnh xe, nói:

"Ngoài trời lạnh lắm, mau bế Tiểu Hoa vào nhà đi. Tiểu Hoa, chú về nhé, hẹn gặp lại con sau."

Hứa Minh Triết vừa nói vừa cười vẫy tay chào Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa cũng vẫy tay: "Chú tạm biệt ạ!"

"Anh đi đường cẩn thận." Kiều Cẩm Nghệ nói.

"Ừ, chị vào nhà đi. Có gì nhắn tin cho tôi, tôi đi đây."

Nói xong, Hứa Minh Triết lái xe đi.

Tiễn Hứa Minh Triết xong, Kiều Cẩm Nghệ cùng Tiểu Hoa quay vào sân.

Cô vừa định vào nhà thì bị Tạ Ngạn Chu chặn lại.

"Cẩm Nghệ, mình nói chuyện chút đi."

Kiều Cẩm Nghệ đặt Tiểu Hoa xuống.

"Tiểu Hoa ra chơi với bà đi con."

Tiểu Hoa ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi chạy vào nhà chính.

"Mình ra ngoài kia nói chuyện đi."

Kiều Cẩm Nghệ nói rồi bước ra ngoài sân.

Dưới gốc hoa quế trước sân nhà họ Kiều.

Tạ Ngạn Chu lên tiếng trước:

"Cẩm Nghệ, mình tái hôn đi. An An không thể thiếu em…"

Anh dừng lại một chút, hít sâu một hơi rồi nói tiếp:

"Anh cũng không thể thiếu em."

Tạ Ngạn Chu nhìn thẳng vào mắt Kiều Cẩm Nghệ, ánh mắt chân thành.

Kiều Cẩm Nghệ bật cười thành tiếng.

"Sao, An An không thích Mạnh Thư Ca nữa à? Anh không cưới cô ta à?"

Tạ Ngạn Chu nghe vậy thì mặt tối sầm lại, rồi lộ vẻ hối hận.

Một lúc sau anh mới nói:

"Cẩm Nghệ, anh mơ một giấc mơ, rất thật."

"Anh mơ thấy mình kết hôn, sinh ra An An, em không ly hôn với anh, ba người mình rất hạnh phúc. Nhưng về già, em lại bị ung thư não, ra đi trước anh."

"Giấc mơ đó chân thật đến mức cứ như anh đã trải qua thật vậy. Cẩm Nghệ, anh không muốn chuyện đó xảy ra, mình tái hôn đi, để anh chăm sóc em, được không?"

Kiều Cẩm Nghệ hiểu ra, thì ra Tạ Ngạn Chu đã nhớ lại chuyện kiếp trước, chỉ là dưới hình thức giấc mơ.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nhếch môi cười giễu cợt.

"Anh chắc những gì anh thấy trong mơ là thật sao?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Tạ Ngạn Chu, đến giờ phút này anh vẫn còn lừa dối bản thân, lừa dối cả tôi!"

Tạ Ngạn Chu cứng đờ, trong mắt thoáng qua một tia khác lạ.

"Cẩm Nghệ, không phải vậy, anh…"

Kiều Cẩm Nghệ ngắt lời, lạnh lùng nói:

"Nếu anh không muốn nói, để tôi nói giúp anh. Kiếp trước, chúng ta có thật sự hạnh phúc không? Anh còn nhớ cuộc trò chuyện giữa anh và cháu nội không?"

"Còn nữa, đứa con trai tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, đến khi tôi gần đất xa trời lại giấu mẹ, sắp xếp cho bố đi gặp người phụ nữ khác."

"Khi tôi nằm viện vì ung thư, không một ai đến thăm tôi. Chỉ có Tiểu Hoa ở bên cạnh tôi, nếu không có con bé, chắc đến khi tôi c.h.ế.t ở bệnh viện các người cũng không biết ấy chứ?"

"Còn muốn tôi nói nữa không, Tạ Ngạn Chu?"

Lời vừa dứt, tim Tạ Ngạn Chu như bị ai đó đ.ấ.m mạnh, anh loạng choạng lùi lại.

Mỗi lời Kiều Cẩm Nghệ nói ra đều như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng vào tim anh.

Cơn đau xé rách lồng n.g.ự.c lan ra khắp cơ thể, khiến anh khó thở.

Sự thật mà Tạ Ngạn Chu cố tình che giấu bị cô không chút lưu tình vạch trần.

Anh nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, vành mắt dần đỏ lên, ngước mắt nhìn cô, khàn giọng hỏi:

"Cẩm Nghệ, có phải em cũng mơ thấy giấc mơ đó, nên mới ly hôn với anh?"

Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu: "Không, đó là những gì tôi đã trải qua, không phải mơ."

"Trước khi chết, tôi đã tự nhủ rằng nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ buông tay, buông tha cho anh, cho tôi, cho An An."

"Tôi không muốn đến già vẫn bị người khác ghét bỏ, sống cô độc đến cuối đời."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 26: Chương 26



Tạ Ngạn Chu cười nhạt.

"Thảo nào em lại đột ngột ly hôn, từ bỏ An An, nhận nuôi Tiểu Hoa, còn khuyên anh đến với Mạnh Thư Ca, thì ra em đã sớm thất vọng về anh rồi."

"Cẩm Nghệ, kiếp trước anh có lỗi với em, nhưng đó không phải là những gì anh muốn."

"Em biết mà, anh không giỏi ăn nói, với lại cháu nội còn nhỏ, anh không tiện nói những lời sến súa trước mặt nó, nên chỉ đành nói qua loa cho xong."

"Còn chuyện anh gặp Mạnh Thư Ca chỉ là ôn lại chuyện cũ thôi, anh thật sự không có ý gì khác, em tin anh đi! Thật ra anh đã yêu em từ lâu rồi, chỉ là anh không nhận ra."

"Ban đầu anh chỉ biết ơn em vì đã cứu anh, nhưng sau những ngày tháng bên nhau, anh đã yêu em mất rồi. Cẩm Nghệ, anh chưa từng ghét bỏ em, chỉ là giữa chúng ta thiếu sự giao tiếp, em tin anh, anh sẽ thay đổi, chúng ta tái hôn nhé?"

"Anh không thể sống thiếu em."

Tạ Ngạn Chu nghẹn ngào, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn thẳng vào ánh mắt cầu xin của anh, kiên quyết lắc đầu.

"Tạ Ngạn Chu, giữa chúng ta không còn khả năng nữa rồi. Nếu tôi chỉ vì vài lời giải thích của anh mà tha thứ cho anh và An An, chẳng khác nào tôi phản bội chính mình ở kiếp trước."

"Nếu anh quay lại chỉ để tái hôn với tôi, thì bây giờ anh có thể dẫn An An về rồi đấy. Gương vỡ không lành, tôi cũng không có thói quen ăn lại đồ cũ."

Kiều Cẩm Nghệ nói một cách dứt khoát, không hề chừa lại một chút đường lui nào.

Tạ Ngạn Chu lúc này hệt như một đứa trẻ mắc lỗi, van xin cô.

"Cẩm Nghệ, chúng ta còn có An An mà, thằng bé vẫn còn nhỏ, anh hứa sẽ dạy dỗ nó thật tốt, sẽ không để nó trở thành như trong giấc mơ đâu."

"Lần trước về, anh đã cho Mạnh Thư Ca thôi việc rồi, sau này anh sẽ không dính dáng gì đến cô ta nữa, ba người mình sẽ quay lại như xưa, được không em?"

Kiều Cẩm Nghệ thở dài, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Tạ Ngạn Chu, tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, hãy giữ lại cho nhau chút tôn trọng cuối cùng đi."

"Hôm nay đến đây thôi, tôi mệt rồi, anh đưa An An về đi."

Nói xong, cô quay người bước vào sân.

Tạ Ngạn Chu đứng bất động tại chỗ, nhìn bóng lưng Kiều Cẩm Nghệ dần khuất trong bóng đêm, mãi không thể hoàn hồn.

...

Khi Kiều Cẩm Nghệ vào đến nhà chính, Tiểu Hoa đang cùng mẹ cô sắp xếp chỉ thêu.

Mẹ Kiều đưa bó chỉ đã sắp xếp xong cho Tiểu Hoa, con bé cẩn thận bỏ vào giỏ đan.

Bố Kiều ngồi trên ghế làm khung thêu, những chiếc khung thêu tròn với đủ kích cỡ chất đống dưới chân.

An An ngồi xổm trên đất nghịch ngợm.

"Ông ngoại, ông làm cho cháu cái ô tô gỗ được không ạ?"

Lần này trở về, thái độ của An An đối với ông bà ngoại đã tốt hơn rất nhiều, chủ động trò chuyện, không còn vẻ mặt khó chịu như trước.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Dù sao cũng là cháu ruột, dù những hành động trước đây của An An đã làm ông đau lòng, nhưng trước sự ngoan ngoãn của cháu, ông vẫn không kìm lòng được mà đồng ý.

"Được thôi, ngày mai ông sẽ làm cho cháu."

Ông liếc thấy Kiều Cẩm Nghệ vừa bước vào nhà, ân cần hỏi:

"Không cãi nhau đấy chứ con?"

Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu: "Không ạ, bố đừng lo lắng. Con đưa Tiểu Hoa về phòng trước đây."

Cô nói rồi bế Tiểu Hoa lên và đi về phòng mình.

An An thấy vậy thì vội chạy đến chặn trước mặt cô.

"Mẹ ơi, con cũng muốn ngủ với mẹ."

Kiều Cẩm Nghệ không chút do dự từ chối.

"Ba con lát nữa sẽ đến đón con."

Vừa dứt lời, Tạ Ngạn Chu bước vào.

Anh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, tiến đến bế An An lên rồi nói với bố mẹ vợ:

"Bố mẹ cứ bận việc đi ạ, con đưa An An về trước."

Nói xong, anh quay người rời đi.

Sắc mặt Tạ Ngạn Chu khó coi, toát ra vẻ lạnh lùng.

An An cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của anh nên ngoan ngoãn nằm im trong lòng, không mè nheo nữa, cùng anh trở về nhà họ Tạ.

Kiều Cẩm Nghệ không quan tâm đến sự bất thường của hai bố con, bế Tiểu Hoa về phòng.

Tiểu Hoa ngồi trên giường, lén nhìn cô một cách rụt rè.

Kiều Cẩm Nghệ thay đồ ngủ cho con bé và cả mình rồi bế con lên giường.

Tiểu Hoa rúc vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt to tròn nhìn cô.

Cô nhẹ nhàng vỗ về con bé qua lớp chăn, dịu dàng hỏi:

"Tiểu Hoa, con vẫn còn lo lắng về chuyện ở trường mẫu giáo và chuyện chú Hứa đúng không?"

"Nói thật với mẹ, không được nói dối đâu đấy."

Tiểu Hoa nghe vậy thì gật đầu.

"Mẹ ơi, con không muốn đi học nữa, con không muốn mọi người nói xấu mẹ. Với lại, chú Hứa rất tốt với con, con không cố ý gọi chú ấy là bố đâu ạ, chỉ là chú Hứa giống với người bố mà con vẫn tưởng tượng, chú ấy sẽ bảo vệ con, con cũng không biết tại sao con lại gọi như vậy nữa."

"Con xin lỗi mẹ, con sẽ không thế nữa đâu."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 27: Chương 27



Kiều Cẩm Nghệ vuốt tóc con bé, nhẹ nhàng nói:

"Mẹ không giận con đâu, người khác nói gì mẹ không quan tâm, mẹ chỉ muốn con được vui vẻ thôi."

"Con nhìn xem, tay mẹ tuy bị run nhưng vẫn có thể thêu ra những bông hoa rất đẹp mà, đúng không? Nên chỉ cần con mạnh mẽ, tự tin vào bản thân mình thì không cần phải sợ ai nói gì cả."

"Chú Hứa cũng rất quý Tiểu Hoa, chú ấy sẽ không trách con đâu, đừng suy nghĩ nhiều nữa, được không? Hết Tết này, mẹ sẽ tìm cho con một trường mẫu giáo khác, không đi học là không được đâu đấy."

Giọng nói ấm áp và hương thơm dịu nhẹ trên người cô dần xoa dịu những bất an trong lòng Tiểu Hoa.

"Mẹ ơi, mẹ tốt với con quá."

Tiểu Hoa nói rồi ngồi dậy hôn lên má cô.

Kiều Cẩm Nghệ mỉm cười, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

Cô khẽ vỗ về con bé, Tiểu Hoa dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

Kiều Cẩm Nghệ vừa ăn xong bữa sáng thì máy nhắn tin rung lên.

Chiếc máy cũ đã bị hỏng nên cô vừa mua một cái mới.

Cô lấy máy ra, thấy dòng tin nhắn:

"Có mẫu mới rồi, chị rảnh thì qua xưởng may nhé?"

Kiều Cẩm Nghệ biết ngay là của Hứa Minh Triết.

Vừa hay cô cũng có một vài ý tưởng mới nên đã nhắn tin lại:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Tôi rảnh, qua ngay đây."

Cô cất máy nhắn tin, dặn dò bố mẹ trông nom Tiểu Hoa rồi cầm theo bản vẽ và túi xách đi ra ngoài.

Vừa đến đầu làng, chuẩn bị ra trạm xe buýt thì một chiếc Jetta màu đen dừng lại trước mặt cô.

Cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt tuấn tú của Hứa Minh Triết, anh thay đổi hẳn cách xưng hô.

"Kiều Cẩm Nghệ, rảnh không lên xe đi, tôi đến đón em."

Kiều Cẩm Nghệ ngạc nhiên nhìn chiếc xe trước mặt.

"Anh đã đến tận đây rồi còn hỏi tôi có rảnh không."

Hứa Minh Triết bước xuống xe, cười rồi đi đến mở cửa ghế phụ cho cô:

"Tôi tiện đường thôi mà, nếu em rảnh thì anh đón, không thì tôi về rồi. Vừa hay em bảo rảnh nên lên xe nhanh đi."

Kiều Cẩm Nghệ bất lực cười: "Vậy chúng ta đi nhanh thôi."

Cô vừa định bước lên xe thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tạ Ngạn Chu vọng đến từ phía sau.

"Cẩm Nghệ, em đi đâu vậy?"

Cô và Hứa Minh Triết cùng quay lại.

Tạ Ngạn Chu đã tiến đến gần.

Anh ta không thèm để ý đến Hứa Minh Triết mà nhìn thẳng vào Kiều Cẩm Nghệ:

"Em muốn đi đâu, anh chở em đi."

Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu: "Không cần đâu, anh về trông An An đi. Chúng tôi còn có việc phải làm, đi trước đây."

Nói rồi, cô bước lên xe Hứa Minh Triết và đóng cửa lại.

Hứa Minh Triết nhìn Tạ Ngạn Chu cười ái ngại:

"Bây giờ Kiều Cẩm Nghệ là đối tác của tôi, anh đừng lo lắng, tôi sẽ đưa cô ấy về an toàn thôi, chúng tôi đi trước đây."

Anh nói xong thì vòng ra ghế lái, lên xe rồi lái xe rời khỏi làng Lan Hoa.

Chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt Tạ Ngạn Chu, anh đứng bất động tại chỗ, mặc cho gió lạnh thổi buốt.

...

Thấy cô có vẻ không vui, Hứa Minh Triết không làm phiền mà tập trung lái xe.

Cả hai người im lặng suốt cả quãng đường.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước cổng xưởng may.

Họ xuống xe và đi vào văn phòng của Hứa Minh Triết.

Anh kéo một chiếc ghế ra sau lưng cô: "Ngồi đi, tôi cho em xem những mẫu mới mà tôi vừa nghĩ ra."

Hứa Minh Triết nói rồi đi đến bàn làm việc, lấy ra bản vẽ đưa cho cô.

Cả hai nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Những mẫu thiết kế lần này không chỉ phải thể hiện được nét độc đáo của tranh thêu Tương, mà còn phải thật mới lạ và bắt mắt.

Hứa Minh Triết dự định xuất khẩu những mẫu thiết kế lần này ra thị trường quốc tế, đưa thêu Tương ra thế giới, để nhiều người biết và hiểu hơn về nó.

Đây cũng là tâm nguyện của Kiều Cẩm Nghệ từ khi trọng sinh.

Cả hai say sưa bàn luận, đến khi định thần lại thì đã ba giờ chiều.

Đến cả bữa trưa cũng quên béng.

Hứa Minh Triết liếc nhìn đồng hồ, xoa xoa cái bụng lép kẹp, đề nghị:

"Hôm nay đến đây thôi nhé. Mùa đông trời tối nhanh, chúng ta đi ăn tối rồi tôi đưa em về."

Nói rồi, Hứa Minh Triết khoác áo, cầm chìa khóa xe, ý bảo Kiều Cẩm Nghệ ra ngoài.

Kiều Cẩm Nghệ khoác túi, đáp: "Thôi khỏi ăn, anh đưa tôi về luôn đi. Lát nữa anh lái xe về một mình chắc chắn tối mịt."

Hứa Minh Triết nghe vậy, bất đắc dĩ cười:

"Tôi nhịn đói cả ngày rồi, không còn sức lái xe nữa đâu. Đi mà, coi như em đi ăn cùng đi, chứ không tôi lại phải ăn một mình."

Giọng Hứa Minh Triết có chút nài nỉ, lại mang theo vài phần tủi thân.

Kiều Cẩm Nghệ nghe vậy, không nỡ từ chối, gật đầu:

"Vậy ăn xong rồi về."

Hứa Minh Triết lập tức tươi rói: "Đi thôi!"

Hứa Minh Triết chở Kiều Cẩm Nghệ đến nhà hàng lớn nhất thị trấn.

Trong lúc chờ món, Kiều Cẩm Nghệ rót hai cốc nước nóng từ bình thủy lên bàn.

Hứa Minh Triết nhấp một ngụm, nhìn Kiều Cẩm Nghệ, chân thành:

"Lâu lắm rồi mới có người ăn cơm cùng tôi. Cẩm Nghệ, cảm ơn em."

Nói xong, Hứa Minh Triết hơi ngập ngừng:

"Kiều... Cẩm Nghệ, tôi gọi em như vậy được không?"

Kiều Cẩm Nghệ thấy anh ta dè dặt, bật cười:

"Anh gọi cả ngày rồi còn gì, tôi có nói gì đâu."

Hứa Minh Triết ngại ngùng gãi đầu, vành tai đỏ ửng.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 28: Chương 28



Một lát sau, Kiều Cẩm Nghệ hỏi: "Anh ở Tương Dương một mình à? Sao không có ai ăn cơm cùng?"

Hứa Minh Triết khựng lại một giây, đặt cốc nước xuống, khẽ nhếch mép cười buồn:

"Bố mẹ tôi mất sớm, tôi phải sống nhờ hết nhà người thân này đến nhà người thân khác. Họ bảo tôi là sao chổi, không ai ưa, nhưng vẫn phải nuôi tôi."

"Khi trưởng thành đi làm, tôi gửi hết số tiền đầu tiên kiếm được cho họ, coi như trả ơn đã nuôi nấng tôi. Sau đó thì không liên lạc nữa."

"Sau này, tôi hùn vốn mở cửa hàng với một người bạn thân. Ai ngờ ngay trước ngày khai trương, hắn chuốc say tôi rồi ôm tiền bỏ trốn. Sau này tôi cũng gặp gỡ nhiều người, cố gắng kết giao, nhưng toàn bị phản bội."

"Dần dà, tôi chẳng mong có bạn bè gì nữa. Chắc tôi đúng là mang mệnh thiên sát cô tinh, cả đời cô đơn."

Nói rồi, Hứa Minh Triết tự giễu cười, lắc đầu.

Khi nhìn Kiều Cẩm Nghệ, ánh mắt anh ta ánh lên tia cảm kích:

"Em đồng ý ăn cơm cùng tôi, tôi thật sự rất vui."

Vẻ mặt Hứa Minh Triết lúc này hệt như chú cún con được cho miếng xương ngon, mắt lấp lánh.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn thẳng vào mắt anh ta, đáy lòng khẽ rung động.

Lời của Hứa Minh Triết khiến cô nhớ đến Tiểu Hoa.

Kiếp trước, Tiểu Hoa có lẽ đã sống những ngày tháng như vậy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Cẩm Nghệ dịu lại.

Cô nhìn Hứa Minh Triết, nghiêm túc nói:

"Sau này nếu không có ai ăn cơm cùng, anh cứ đến nhà tôi. Chúng ta cùng ăn, đừng ăn một mình nữa."

Hứa Minh Triết ngẩn người: "Như vậy có phiền em không?"

Kiều Cẩm Nghệ vội lắc đầu: "Không phiền đâu. Tiểu Hoa quý anh lắm, bé gặp anh sẽ vui đó."

"Thật ra hoàn cảnh của bé cũng gần giống anh. Lúc mới nhận nuôi, bé lúc nào cũng rụt rè, sống rất cẩn trọng, bị bắt nạt cũng không dám phản kháng."

"Bé sợ tôi không cần nữa, nên cố gắng làm hài lòng tôi và bố mẹ tôi. Mãi sau này, bé mới trút bỏ được gánh nặng, không còn dè dặt nữa, mà trở nên hoạt bát hơn."

Hứa Minh Triết cảm thán: "Tiểu Hoa may mắn thật, gặp được em. Em nuôi dạy bé tốt lắm."

Kiều Cẩm Nghệ cười lắc đầu: "Không phải bé may mắn, mà là tôi may mắn, có được một cô con gái ngoan như vậy."

Nói rồi, mặt cô rạng ngời hạnh phúc.

Trong lúc trò chuyện, món ăn Hứa Minh Triết gọi đã được mang lên.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Ăn xong, Kiều Cẩm Nghệ đứng dậy tính tiền, nhưng Hứa Minh Triết đã ngăn lại:

"Mời em ăn cơm, sao tôi để em trả được. Tôi thanh toán từ trước rồi."

Nói rồi, Hứa Minh Triết xách mấy hộp đồ ăn, gọi Kiều Cẩm Nghệ ra xe.

Kiều Cẩm Nghệ thấy anh ta xách nhiều đồ ăn như vậy, nghĩ anh ta chưa no, không hỏi gì thêm.

Hứa Minh Triết chở Kiều Cẩm Nghệ về thôn Lan Hoa.

Nhà họ Kiều ở thôn Lan Hoa.

Trước khi xuống xe, Kiều Cẩm Nghệ nói với Hứa Minh Triết: "Hôm nay làm phiền anh rồi. Lần sau em mời anh ăn cơm. Hôm nay muộn quá, em không giữ anh lại. Anh về cẩn thận."

Nói rồi, Kiều Cẩm Nghệ vẫy tay chào Hứa Minh Triết, rồi mở cửa xe.

Ai ngờ, Hứa Minh Triết cũng xuống xe.

Anh ta đưa mấy hộp đồ ăn cho Kiều Cẩm Nghệ:

"Cái này em mang về cho bác trai, bác gái và Tiểu Hoa. Chắc chắn mọi người sẽ thích."

Nói rồi, Hứa Minh Triết cúi đầu, nhỏ giọng:

"À... Nếu em không ngại thì cứ gọi tên tôi, hoặc Minh Triết."

"Cứ anh anh tôi tôi nghe khách sáo quá..."

Câu cuối cùng, Hứa Minh Triết nói rất nhỏ, phải để ý lắm mới nghe thấy.

Kiều Cẩm Nghệ bật cười:

"Được thôi, sau này em không gọi Đồng chí Hứa nữa. Hứa Minh Triết, được chứ?"

"Sao cũng được. Em cầm lấy đi. Anh về đây. Gặp lại sau nhé."

Hứa Minh Triết nhét mấy hộp đồ ăn vào tay Kiều Cẩm Nghệ, rồi vội vã lên xe rời đi.

Kiều Cẩm Nghệ cầm hộp đồ ăn, nhìn chiếc Jetta khuất dần, bất lực lắc đầu cười.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đến khi đèn xe Jetta biến mất, Kiều Cẩm Nghệ mới quay vào sân.

Vừa đẩy cửa, cô đã thấy Tạ Ngạn Chu đứng đó.

Kiều Cẩm Nghệ giật mình:

"Sao anh lại ở đây?"

Tạ Ngạn Chu không trả lời, mắt nhìn mấy hộp đồ ăn trong tay cô, chậm rãi hỏi:

"Sao em về muộn thế? Ăn cơm với anh ta à?"

Nghe giọng Tạ Ngạn Chu chất vấn, mặt Kiều Cẩm Nghệ lạnh tanh:

"Tạ Ngạn Chu, chúng ta ly hôn rồi. Tôi đi đâu, ăn với ai là quyền của tôi, anh không có quyền can thiệp."

Nói rồi, Kiều Cẩm Nghệ lướt qua Tạ Ngạn Chu, đi thẳng vào nhà.

Nghe vậy, Tạ Ngạn Chu ngẩn người.

Họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Kiều Cẩm Nghệ chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng giọng điệu đó.

Dù An An có làm cô tức giận đến đâu, cô cũng không nói năng như vậy.

Tạ Ngạn Chu đứng chôn chân một lúc lâu mới hoàn hồn.

Anh ta bước theo Kiều Cẩm Nghệ vào nhà.

Vừa bước vào, Kiều Cẩm Nghệ đã thấy cảnh này.

An An và Tiểu Hoa đang chơi đồ chơi trên sàn, hai đứa trẻ quay lưng về phía cửa, trông rất hòa thuận.

Bố mẹ Kiều không có ở đó, chắc đang nhuộm vải ở xưởng.

Trước mặt hai đứa trẻ là chiếc xe gỗ và ngôi nhà nhỏ mà bố Kiều đã làm cho chúng vào buổi sáng.

"Tiểu Hoa, nhìn này, bánh xe quay được này!"

An An vừa nói vừa đẩy bánh xe.

"Anh An An giỏi quá!"

Tiểu Hoa vỗ tay reo hò, nhưng Kiều Cẩm Nghệ nhận ra con bé không hề vui vẻ, chỉ nói cho có lệ.

Kiều Cẩm Nghệ đặt hộp đồ ăn lên bàn, cởi áo khoác, đến bên Tiểu Hoa ngồi xuống, hỏi:

"Tiểu Hoa, con đói bụng không? Chú Hứa mua cho con nhiều món ngon lắm, con có muốn ăn không?"

Nghe vậy, Tiểu Hoa và An An đồng loạt quay lại, đồng thanh:

"Mẹ ơi, mẹ về rồi!"
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 29: Chương 29



Tiểu Hoa vừa định ôm Kiều Cẩm Nghệ thì bị An An chen lên trước.

An An ôm chầm lấy cổ Kiều Cẩm Nghệ, mừng rỡ.

Kiều Cẩm Nghệ nhẹ nhàng đẩy An An ra, nhìn Tiểu Hoa:

"Con có muốn ăn cơm nữa không?"

Thấy Kiều Cẩm Nghệ lạnh nhạt với mình, An An xị mặt:

"Mẹ ơi, sao mẹ không hỏi con, còn đẩy con ra?"

Kiều Cẩm Nghệ lạnh lùng: "An An là con trai, phải chững chạc hơn. Nếu con muốn ăn thì ăn cùng em."

An An nghe vậy, càng buồn hơn:

"Mẹ ơi, trước đây mẹ thích con hôn, con ôm mẹ nhất mà. Sao bây giờ..."

"Đó là trước đây." Kiều Cẩm Nghệ cắt ngang.

Tạ Ngạn Chu từ phía sau bước vào, trầm giọng:

"Cẩm Nghệ, An An còn nhỏ, em so đo với con làm gì? Em có gì thì cứ trút lên người tôi, đừng trút lên con. An An còn bé."

Ý của Tạ Ngạn Chu, Kiều Cẩm Nghệ hiểu rõ.

"An An còn bé."

Anh muốn cô đừng trút những oán hận từ kiếp trước lên An An, dù sao kiếp này nó vẫn còn nhỏ.

Tạ Ngạn Chu chưa từng trải qua những cay đắng, tủi nhục của cô, nên đương nhiên cho rằng cô đang "làm quá".

Kiều Cẩm Nghệ đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Tạ Ngạn Chu, chậm rãi nói:

"Hai người về lại Lâm Hải đi, chẳng phải sẽ không phải nhìn thấy thái độ này của tôi sao?"

An An nghe vậy, lập tức lắc đầu, khóc lớn:

"Không! Con không muốn về! Con muốn mẹ!"

Mặt Tạ Ngạn Chu càng khó coi:

"Cẩm Nghệ, An An lớn rồi."

Anh ta muốn cô đừng nói những lời này trước mặt con.

Nếu là trước đây, Kiều Cẩm Nghệ chắc chắn sẽ yêu thương, chiều chuộng An An, không để con phải chịu bất cứ ấm ức nào.

Nhưng bây giờ, cô không còn quan tâm đến họ nữa, cũng chẳng muốn tốn công dỗ dành họ.

Kiều Cẩm Nghệ không muốn tranh cãi vô ích nữa.

Cô bế Tiểu Hoa lên, định vào phòng.

Đúng lúc đó, bố mẹ Kiều nghe thấy tiếng động, vén rèm bước vào.

"Cẩm Nghệ về rồi đấy à." Bố Kiều nói.

Mẹ Kiều nhìn mấy hộp đồ ăn trên bàn, ngạc nhiên:

"Sao lại mang về nhiều đồ ăn thế này?"

Kiều Cẩm Nghệ gật đầu: "Hứa Minh Triết mua cho bố mẹ đó."

Mẹ Kiều kêu lên: "Ôi trời, nhiều thế này thì ăn sao hết. Lần sau bảo nó đến nhà ăn, đừng ra nhà hàng làm gì, tốn kém."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nói rồi, bà quay sang Tạ Ngạn Chu:

"Ngạn Chu, để mẹ hâm lại đồ ăn, con với An An ăn chút gì nhé."

An An vừa định gật đầu thì Tạ Ngạn Chu đã từ chối:

"Thôi mẹ ạ, muộn rồi, An An ăn nhiều sẽ khó tiêu. Con đưa nó về, mai con qua sửa mái nhà giúp bố."

Nói rồi, Tạ Ngạn Chu nắm tay An An, quay người rời đi.

An An vẫn ngoái đầu nhìn Kiều Cẩm Nghệ đầy luyến tiếc.

Nhưng Kiều Cẩm Nghệ chỉ chú ý đến Tiểu Hoa, không để ý đến An An.

Đợi hai người đi rồi, mẹ Kiều nhìn Kiều Cẩm Nghệ, nói:

"Cẩm Nghệ à, dù con với Ngạn Chu ly hôn, nhưng An An vẫn là con của con, con đừng lạnh nhạt với nó quá."

Bố Kiều ngồi bên cạnh, khó chịu nói:

"Thôi đi bà, chuyện của bọn trẻ thì bà đừng có xía vào!"

Nói rồi, ông quay sang Tiểu Hoa, dịu giọng: "Tiểu Hoa đói không? Ăn cơm với ông chút nhé?"

Tiểu Hoa gật đầu, lí nhí: "Vâng ạ."

Mẹ Kiều hâm nóng đồ ăn Hứa Minh Triết mua, cả nhà lại có một bữa ăn khuya.

Ăn xong, Kiều Cẩm Nghệ đưa Tiểu Hoa về phòng.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai mẹ con nằm trên giường trò chuyện.

Kiều Cẩm Nghệ ôm Tiểu Hoa, dịu dàng hỏi:

"Tiểu Hoa, hôm nay chơi với anh An An có vui không?"

Tiểu Hoa rúc vào lòng mẹ, lắc đầu rồi lại gật đầu.

Kiều Cẩm Nghệ giả vờ nghiêm giọng:

"Tiểu Hoa đã hứa với mẹ là phải nói thật mà."

Tiểu Hoa cụp mắt, im lặng.

Một lát sau, con bé vẫn nói thật: "Mẹ ơi, con không thích chơi với anh An An. Con không thích anh ấy."

"Tại sao?" Kiều Cẩm Nghệ khó hiểu.

"Vì anh ấy làm mẹ buồn. Với lại, anh ấy còn hay quát Tiểu Hoa và ông bà nữa."

Nói rồi, Tiểu Hoa ngước lên, rụt rè nhìn mẹ:

"Mẹ ơi, con không chơi với anh An An, mẹ có giận không ạ?"

Kiều Cẩm Nghệ nhìn vào đôi mắt bất an của con gái, dịu dàng đáp:

"Không đâu. Con thích ai, không thích ai là quyền của con. Con đừng vì An An là con ruột của mẹ mà cố gắng chiều theo anh ấy. Con cũng là con của mẹ, mẹ cũng muốn con được vui vẻ."

Tiểu Hoa gật đầu, vẻ mặt ngây thơ:

"Con hiểu rồi ạ."

"Thôi, ngủ thôi. Ngày mai mẹ con mình cùng luyện thêu Tương nhé, chịu không?"

"Chịu ạ!"

Lời vừa dứt, Kiều Cẩm Nghệ kéo chăn cho Tiểu Hoa rồi hai mẹ con ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Cẩm Nghệ vừa mặc quần áo xong cho Tiểu Hoa thì có tiếng gõ cửa.

Cha Kiều ra mở cửa.

Tạ Ngạn Chu đứng trước cổng, vẻ mặt đầy lo lắng.

"Bác ơi, Cẩm Nghệ đâu ạ?"

"Trong nhà, có chuyện gì..."

Chưa đợi Cha Kiều nói hết câu, Tạ Ngạn Chu đã vội vã xông vào.

Thấy Kiều Cẩm Nghệ, anh ta cuống cuồng:

"Cẩm Nghệ, không biết An An bị sao mà sốt cao, nổi mẩn đỏ hết cả người. Em xem giúp anh với."
 
Back
Top Bottom