Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành

Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 10: Chương 10



An An nhìn thấy Kiều Cẩm Nghệ nằm trong vũng bùn, mắt mở to, không thể tin vào mắt mình.

Khuôn mặt cậu bé ửng đỏ vì chạy, giờ trắng bệch khi nhìn thấy m.á.u trên mặt mẹ.

"Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Mẹ mau dậy đi!"

Nói rồi, An An định chạy đến bên Kiều Cẩm Nghệ.

Dân làng vội ngăn cậu lại.

"Đừng, đừng làm phiền ông ngoại cháu và mọi người."

An An vùng vẫy trong vòng tay mọi người, nước mắt rơi như mưa, gào khóc.

"Mẹ ơi, mẹ đừng chết, con hứa sẽ ngoan mà, mẹ đừng chết!"

Mạnh Thư Ca đến gần Tạ Ngạn Chu, kinh hãi hỏi.

"Ngạn Chu, chị Cẩm Nghệ... c.h.ế.t thật rồi à?"

Vừa dứt lời, bà Kiều đang khóc ngất xỉu lao đến, tát mạnh vào mặt Mạnh Thư Ca.

"Tại cô! Nếu không phải tại cô, con gái tôi đâu đến nỗi phải đội mưa lên núi, rồi c.h.ế.t như thế này?"

Mạnh Thư Ca ôm mặt, nước mắt trào ra.

"Bà có lý lẽ không vậy? Tôi có ép chị ấy đi đâu, chị ấy gặp chuyện thì liên quan gì đến tôi?"

"Ngạn Chu, bọn họ vô lý quá rồi."

Bà Kiều thấy Mạnh Thư Ca vẫn còn tìm Tạ Ngạn Chu cầu cứu, giận tím mặt.

Bà tát thêm một cái nữa.

"Cô đúng là đồ vô lương tâm! Loại người như cô không xứng làm giáo viên!"

Dân làng phẫn nộ vây quanh Mạnh Thư Ca, chỉ trích cô ta.

Cô ta chỉ biết cầu cứu Tạ Ngạn Chu.

Tạ Ngạn Chu mặc kệ tiếng khóc lóc của Mạnh Thư Ca, bước về phía Kiều Cẩm Nghệ.

Nhưng anh bị ông Kiều ngăn lại.

Mưa lớn trút xuống, như tạo thành bức tường vô hình giữa Tạ Ngạn Chu và ông Kiều.

Ông Kiều như người mất hồn, mệt mỏi rã rời, tóc mai bạc trắng chỉ sau một đêm.

Ông nhìn Tạ Ngạn Chu, thở dài.

"Ngạn Chu, cô Mạnh không sao rồi, anh đưa bọn họ về đi. An An còn nhỏ, trời tối nó sợ. Ở đây không cần anh đâu."

Tạ Ngạn Chu nhìn ông Kiều già đi trông thấy, lòng quặn thắt.

"Bố, con xin lỗi. Tất cả là tại con, con đã không ngăn được cô ấy. Cho con nhìn Cẩm Nghệ một chút thôi, cô ấy..."

Tạ Ngạn Chu chưa nói hết câu, đã bị tiếng kêu của một người dân làng cắt ngang.

Trong tiếng kêu ấy là sự phấn khích tột độ.

"Mau lên! Con bé Kiều chưa chết! Còn thở, mau đưa đến trạm xá!"

Vừa dứt lời, Tạ Ngạn Chu lao đến bên Kiều Cẩm Nghệ, cẩn thận bế cô lên.

Anh ôm Kiều Cẩm Nghệ chạy như bay xuống núi.

Suốt đường, Tạ Ngạn Chu che chắn cho cô, tránh để cô bị cành cây quệt vào.

Anh thì bị cành cây cào xước khắp người.

Nhưng Tạ Ngạn Chu như không cảm thấy đau, ôm Kiều Cẩm Nghệ chạy thục mạng.

Anh đã đỗ xe dưới chân núi từ trước, để sau khi tìm được Kiều Cẩm Nghệ sẽ đưa cô về ngay.

Anh nhẹ nhàng đặt Kiều Cẩm Nghệ vào ghế sau, rồi khởi động xe, lao về phía thị trấn.

Đoạn đường bình thường mất cả tiếng, anh chỉ chạy nửa tiếng.

Trạm xá Tương Dương.

Tạ Ngạn Chu dừng xe, cẩn thận bế Kiều Cẩm Nghệ xuống xe, chạy nhanh vào trạm xá.

"Bác sĩ, cứu vợ tôi, mau cứu vợ tôi!"

Cô y tá ở sảnh chính thấy vậy vội gọi bác sĩ, rồi đặt Kiều Cẩm Nghệ lên giường cấp cứu, đẩy vào phòng.

Tạ Ngạn Chu thấy Kiều Cẩm Nghệ được đưa vào phòng cấp cứu, người như mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế ở hành lang.

Quần áo anh rách bươm, mặt đầy vết cào xước, có vết đã đóng vảy, có vết vẫn còn rỉ máu.

Cô y tá lo lắng nhìn anh.

"Anh ơi, vợ anh đang cấp cứu, tôi giúp anh xử lý vết thương nhé?"

Tạ Ngạn Chu lắc đầu.

"Không cần đâu, cảm ơn cô. Tôi đợi vợ tôi ở đây."

Cô y tá thấy anh từ chối, cũng không nói gì thêm, quay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, ông bà Kiều cùng Tiểu Hoa vội vã chạy đến, An An và Mạnh Thư Ca cũng đi theo.

Bà Kiều vừa thấy Tạ Ngạn Chu đã túm lấy anh hỏi dồn dập.

"Ngạn Chu, Cẩm Nghệ thế nào rồi? Có sao không? Bác sĩ nói gì?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tạ Ngạn Chu vội trấn an bà, đỡ bà ngồi xuống ghế.

"Mẹ đừng lo, Cẩm Nghệ đang cấp cứu, nhất định không sao đâu ạ."

Bà Kiều nghe xong, không hỏi nữa, ngồi trên ghế lau nước mắt.

Tiểu Hoa đến bên bà, nắm tay bà.

"Bà ơi, mẹ nhất định sẽ không sao đâu, bà đừng khóc."

Bà Kiều ôm chặt Tiểu Hoa, nghẹn ngào.

"Đúng, mẹ cháu nhất định sẽ không sao, nhất định."

An An đứng bên cạnh thấy vậy, lòng như có gì đó nghẹn lại, khó chịu vô cùng.

An An đến bên Tạ Ngạn Chu, kéo ống quần anh.

"Ba ơi, mẹ sẽ không c.h.ế.t đâu, đúng không?"

Tạ Ngạn Chu khựng lại, xoa đầu An An, nói chắc nịch.

"Không đâu, mẹ sẽ không sao. Mẹ sẽ không bỏ rơi ba con mình đâu."

Ngoài phòng cấp cứu im lặng như tờ.

Ông Kiều đi đi lại lại, mặt đầy lo lắng.

Bà Kiều khóc cạn nước mắt, ôm Tiểu Hoa ngồi trên ghế, mắt vô hồn.

Mạnh Thư Ca ôm mặt, trong lòng nguyền rủa bà Kiều, ngoài mặt lại không dám hé răng.

An An ngồi im trên ghế, không khóc không quấy, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.

Tạ Ngạn Chu hối hận vô cùng, hối hận vì đã không ngăn Kiều Cẩm Nghệ lại, mà để cô lên núi.

Thời gian trôi qua từng phút.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 11: Chương 11



Không biết bao lâu, đèn phòng cấp cứu tắt, cửa mở ra.

Kiều Cẩm Nghệ nằm trên giường bệnh, mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch. Đầu, chân, tay đều băng bó kín mít.

Ông Kiều vội chạy đến.

"Bác, bác sĩ, con gái tôi... có sao không ạ?"

Ông Kiều lo lắng, nói lắp bắp.

Bác sĩ gật đầu.

"May mà đưa đến kịp, bệnh nhân qua cơn nguy kịch rồi. Trước đó là do mất m.á.u quá nhiều nên hôn mê."

"Bệnh nhân bị gãy nhiều xương, cần tĩnh dưỡng. Người nhà phải chăm sóc cẩn thận, tránh để lại di chứng."

"Vâng vâng vâng, nhất định ạ." Bà Kiều vội đáp.

Mọi người cùng y tá đẩy Kiều Cẩm Nghệ vào phòng bệnh.

Nhìn Kiều Cẩm Nghệ không chút sắc m.á.u trên giường, tim Tạ Ngạn Chu nhói đau.

Hồi nhỏ, anh bị ngã xuống nước, được Kiều Cẩm Nghệ cứu. Anh được cứu, còn Kiều Cẩm Nghệ phải nhập viện.

Kiều Cẩm Nghệ lúc đó cũng như bây giờ, mắt nhắm nghiền, mặt không chút máu.

Khi ấy, anh đã thề sẽ không để Kiều Cẩm Nghệ phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa... nhưng anh đã thất hứa.

Tạ Ngạn Chu, Cha Kiều đi đến bên cạnh, cất tiếng:

"Ngạn Chu, Cẩm Nghệ qua cơn nguy kịch rồi. Con đưa An An về đi, sau này không cần đến nữa."

Tạ Ngạn Chu sững người. Định thần lại, anh vội lắc đầu:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ba, con phải đợi Cẩm Nghệ tỉnh lại mới yên tâm. Ba mẹ về thay đồ, nghỉ ngơi đi. Ở đây có con."

Mẹ Kiều tiến đến:

"Ngạn Chu, hôm nay cảm ơn con đưa Cẩm Nghệ đến bệnh viện. Có ba mẹ là đủ rồi. Với lại con và Cẩm Nghệ ly hôn rồi, không thể làm phiền con mãi."

"An An cũng mệt cả ngày rồi. Con đưa nó về đi, không cần đến nữa."

Mẹ Kiều trở lại bên giường bệnh, lo lắng nhìn con gái.

Tiểu Hoa ngồi ngoan bên cạnh bà, mắt to tròn, lặng lẽ nhìn Cẩm Nghệ, ánh mắt lo âu.

An An bước đến bên bà ngoại:

"Bà ơi, con không về, con muốn ở lại với mẹ."

Mẹ Kiều nhìn cháu ngoại, không còn chút yêu thương. Tình cảm của bà đã cạn kiệt vì những lần An An hờ hững, làm tổn thương bà và Cha Kiều. Họ lo cho con gái hơn. An An còn có Tạ Ngạn Chu, Tham mưu trưởng Không quân, cuộc sống sẽ không quá khó khăn.

Mẹ Kiều mệt mỏi, không còn sức dỗ dành cháu:

"An An, về với ba đi con."

An An tủi thân khi thấy bà lạnh nhạt:

"Bà không thương An An nữa hả bà?"

Mẹ Kiều im lặng, chỉ nhìn Cẩm Nghệ đang hôn mê.

An An mím môi, mắt rưng rưng:

"Con mới là con của mẹ! Sao bà lại không quan tâm con!"

Giọng An An lớn tiếng, Tạ Ngạn Chu vội bế cậu ra ngoài.

"Con không đi!"

Tạ Ngạn Chu kiên quyết đưa An An ra khỏi phòng. Mạnh Thư Ca đi theo sau.

Cha Kiều cũng bước ra:

"Ngạn Chu, đưa nó về đi. Thằng bé làm ồn ảnh hưởng đến người bệnh khác."

Tạ Ngạn Chu áy náy:

"Ba, con xin lỗi. Con dạy con chưa tốt. Con đưa nó về trước, mai con quay lại. Tối nay ba mẹ vất vả rồi."

Tạ Ngạn Chu ôm An An rời đi.

"Ba ơi, con không về! Con muốn mẹ!" An An gào khóc.

Tạ Ngạn Chu hết kiên nhẫn, đặt An An vào ghế sau xe jeep, nghiêm giọng:

"Tạ Vũ An! Con có thể hiểu chuyện hơn được không? Tiểu Hoa bé hơn con mà còn biết im lặng ở bệnh viện. Còn con thì sao? Mẹ đang hôn mê mà con gào khóc! Ba đã dạy con thế nào hả?"

An An sợ hãi, im bặt.

Mạnh Thư Ca vội hòa giải:

"Anh Ngạn Chu, đừng mắng An An. Thằng bé mới năm tuổi, có biết gì đâu."

"Hôm nay An An cũng sợ rồi. Chúng ta về thôi, vết thương của anh cũng cần xử lý."

Tạ Ngạn Chu sầm mặt, đóng cửa xe, lên ghế lái, nổ máy rời trạm y tế, trở về thôn Lan Hoa.

Về đến nhà đã rạng sáng.

An An có lẽ sợ hãi hoặc quá buồn ngủ, tắm rửa xong liền im lặng về phòng.

Tạ Ngạn Chu tắm rửa thay đồ, ngồi ở phòng khách, gọi Mạnh Thư Ca lại:

"Mai tôi mua vé tàu về Lâm Hải cho cô. Cô về trước đi."

Mạnh Thư Ca ngỡ anh gọi cô có chuyện quan trọng. Nghe vậy, nụ cười cô tắt ngấm:

"Anh Ngạn Chu, anh muốn đuổi em đi? Tại sao?"

Tạ Ngạn Chu xoa trán mệt mỏi:

"Vì tìm cô mà Cẩm Nghệ ngã xuống núi, suýt mất mạng. Tôi đưa cô đến đây, tôi phải chịu trách nhiệm với Cẩm Nghệ."

"Cô về trước đi. An An cũng không cần cô dạy nữa. Chuyện này để sau khi về Lâm Hải rồi tính."

Nói xong, Tạ Ngạn Chu không cho cô cơ hội từ chối, đứng dậy về phòng

Mạnh Thư Ca đứng đờ người. Cô ta những tưởng sau khi Kiều Cẩm Nghệ ly hôn, cơ hội của mình đã đến. Đêm đó, cô ta cố ý chạy ra ngoài để khoe khoang với Kiều Cẩm Nghệ, địa vị của mình trong lòng Tạ Ngạn Chu và An An cao hơn. Nhưng cuối cùng lại phản tác dụng. Tạ Ngạn Chu không những không quan tâm cô ta mà còn muốn đuổi cô ta đi.

Mạnh Thư Ca, du học sinh về nước, vốn kiêu ngạo. Cô ta nghĩ mình giỏi hơn Kiều Cẩm Nghệ. Vậy mà giờ Tạ Ngạn Chu lại vì Kiều Cẩm Nghệ mà đuổi cô ta. Cô ta không thể chấp nhận kết cục này.

Đáy mắt Mạnh Thư Ca lóe lên tia lạnh lẽo:

"Tạ Ngạn Chu, anh sớm muộn gì cũng là của tôi."

Cô ta nhìn chằm chằm cánh cửa phòng anh hồi lâu rồi bất mãn quay về phòng.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 12: Chương 12



Hôm sau.

Tạ Ngạn Chu thu xếp xong xuôi, đưa An An và Mạnh Thư Ca ra huyện.

Họ không dừng lại ở trạm y tế mà đi thẳng đến ga tàu Tương Dương.

Ga tàu đông nghẹt người.

Thấy xe dừng ở ga, An An hỏi:

"Ba ơi, mình đến ga làm gì ạ?"

Cậu bé như chợt hiểu ra, lắc đầu:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ba ơi, con không về nhà! Con muốn đến bệnh viện với mẹ!"

An An định mở cửa xe, nhưng cửa đã bị khóa. Cậu bé không mở được. An An khóc lóc.

Mạnh Thư Ca ngoài mặt lo lắng nhưng trong lòng mừng thầm:

"An An, không phải đưa con về. Cô Mạnh phải về."

An An nín khóc, ngơ ngác:

"Cô Mạnh đừng đi mà! Cô ở lại với An An được không?"

Tạ Ngạn Chu mất kiên nhẫn, xoa trán, quát:

"Tạ Vũ An! Đừng làm ầm ĩ nữa! Cô Mạnh không thể ở bên con cả đời được. Ngồi yên trong xe! Không được nghịch ngợm!"

Anh rút chìa khóa, xuống xe.

Mạnh Thư Ca quay xuống, nói với An An:

"An An ngoan, cô Mạnh về Lâm Hải đợi con nhé? Con về rồi tìm cô Mạnh có được không?"

"Nhỡ cô không cần con nữa thì sao?" An An nức nở.

"Không đâu. Cô sẽ luôn cần An An. Mình ngoéo tay nhé? Con hứa với cô, về rồi nhớ tìm cô nhé?"

Mạnh Thư Ca giơ ngón út. An An làm theo.

Nghe An An hứa, Mạnh Thư Ca yên lòng.

Tạ Ngạn Chu đứng ngoài không nghe rõ cuộc trò chuyện. Nhưng nhìn Mạnh Thư Ca dỗ dành An An, anh cảm thấy có gì đó không ổn.

Mạnh Thư Ca xuống xe.

Tạ Ngạn Chu đưa vé tàu và một xấp tiền:

"Thư Ca, đây là vé tàu và tiền lương. Cảm ơn em đã chăm sóc An An."

Mạnh Thư Ca đẩy tiền lại:

"Đó là việc em nên làm. Tiền này anh mua đồ bồi bổ cho chị Cẩm Nghệ đi ạ."

"Em về trước đây. Hẹn gặp lại ở Lâm Hải."

Mạnh Thư Ca cười, vẫy tay rồi bước vào ga.

Nụ cười trên môi cô ta tắt ngấm. Tạ Ngạn Chu có thành kiến với cô ta vì chuyện của Kiều Cẩm Nghệ. Cô ta không thể dây dưa thêm. Nếu không sẽ chỉ đẩy anh ra xa hơn.

Cô ta không nhận tiền để chuẩn bị cho lần gặp sau. Nếu nhận tiền, nghĩa là cô ta và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Ngồi trên tàu về Lâm Hải, Mạnh Thư Ca đắc ý cười.

Cô ta biết An An thích mình. Nếu cô ta bảo An An tìm mình, cậu bé chắc chắn sẽ nghe theo. Lúc đó, cô ta sẽ có lý do để tiếp cận Tạ Ngạn Chu.

Nụ cười của Mạnh Thư Ca càng lúc càng tươi. Ánh mắt cô ta tràn đầy quyết tâm.

Sau khi tiễn Mạnh Thư Ca, Tạ Ngạn Chu đưa An An đến trạm y tế.

An An im lặng suốt đường đi, không còn đòi tìm cô giáo nữa.

Tạ Ngạn Chu nhớ lại cảnh Mạnh Thư Ca dỗ dành An An, không khỏi hỏi:

"An An, cô Mạnh nói gì với con trong xe?"

"Cô Mạnh bảo con về Lâm Hải rồi tìm cô. Cô ấy sẽ không bỏ rơi con." An An thật thà đáp.

"Vậy về rồi con có thể tìm cô Mạnh không ạ?" Cậu bé dè dặt hỏi.

Tạ Ngạn Chu nhìn con, ánh mắt phức tạp.

Anh không trả lời mà chỉ nói:

"Đến trạm y tế không được làm ồn như hôm qua. Cứ ngoan ngoãn ở bên mẹ là được."

An An thất vọng cúi đầu. Cậu bé sợ ba giận, không cho cậu đi tìm cô Mạnh.

"Con biết rồi ạ."

Tạ Ngạn Chu lái xe đến trung tâm thương mại, mua ít đồ bồi bổ rồi đến trạm y tế.

Trạm y tế Tương Dương.

Tạ Ngạn Chu đỗ xe, xách đồ, dắt tay An An vào trạm.

Kiều Cẩm Nghệ vẫn hôn mê.

Tiểu Hoa nằm bên giường bệnh, mắt không rời mẹ:

"Bà ơi, bao giờ mẹ mới tỉnh ạ?"

Mẹ Kiều đưa bánh bao cho cháu, thở dài:

"Bà cũng không biết. Tiểu Hoa ăn đi con. Ăn no thì mẹ tỉnh dậy mới không lo."

"Con không muốn mẹ lo. Con ăn cơm để có sức chăm sóc mẹ."

Tiểu Hoa nhận bánh, ăn ngấu nghiến.

Mẹ Kiều xoa đầu cháu, thương xót. Từ hôm qua, khi biết tin mẹ mất tích, Tiểu Hoa đã bỏ bữa vì lo lắng. Bà chỉ dỗ được cháu ăn một cái bánh bao.

Tạ Ngạn Chu dẫn An An bước vào.

Trong phòng chỉ có Mẹ Kiều và Tiểu Hoa. Cha Kiều đi lấy nước nóng.

Thấy Tạ Ngạn Chu, Mẹ Kiều lạnh nhạt:

"Ngạn Chu, đã bảo không cần anh đến. Đưa An An về đi. Ở đây không cần anh."

Tạ Ngạn Chu đặt đồ lên bàn, chân thành:

"Mẹ, con biết mẹ giận con. Nhưng con phải đến."

"Dù con và Cẩm Nghệ ly hôn, chúng con vẫn còn tình cảm. Cô ấy là mẹ của An An. Cẩm Nghệ hôn mê, con và An An không thể yên tâm."

"Con đã xin nghỉ phép. Đến khi nào Cẩm Nghệ khỏe lại con mới về. Cho con chăm sóc cô ấy."

Cha Kiều trở về. Ông không ngạc nhiên khi thấy Tạ Ngạn Chu và An An. Ông biết anh sẽ quay lại. Ông hiểu rõ tính cách của anh.

Cha Kiều đặt bình nước xuống:

"Ngạn Chu đến rồi à."

Tạ Ngạn Chu gật đầu:

"Ba, con đến chăm sóc Cẩm Nghệ. Đến khi nào cô ấy khỏe lại con mới đi."

Anh nhận bình nước từ tay Cha Kiều, đổ nước ra chậu, nhúng khăn lau mặt cho Cẩm Nghệ.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 13: Chương 13



An An im lặng từ khi bước vào. Cậu bé ngồi trên ghế, nhìn mẹ nằm bất động, cảm thấy buồn bã.

Sau khi lau mặt cho Cẩm Nghệ, Tạ Ngạn Chu nói với ba mẹ vợ:

"Ba mẹ về tắm rửa, nghỉ ngơi đi ạ. Tối ba mẹ quay lại. Có con ở đây, ba mẹ đừng lo."

Cha Kiều và Mẹ Kiều nhìn bộ quần áo lấm lem bùn đất, gật đầu đồng ý.

"Vậy tối chúng ta quay lại. Khổ thân con rồi."

"Ba mẹ đừng khách sáo với con. Con đã gọi xe. Để họ đưa ba mẹ về, tối lại đón qua."

Cha Kiều và Mẹ Kiều dẫn Tiểu Hoa về Lan Hoa.

Sau khi họ đi, An An đến gần Tạ Ngạn Chu, khẽ nói:

"Ba ơi, sao ông bà ngoại không nói chuyện với con?"

Tạ Ngạn Chu khựng lại, xoa đầu An An dỗ dành:

"Ông bà ngoại mệt nên chắc không thấy con đó. Tối ông bà sang, con chủ động chào hỏi là ông bà nói chuyện với con ngay."

"Giờ An An cùng ba chăm sóc mẹ nhé."

An An gật gù, ngoan ngoãn ngồi bên giường bệnh cùng Tạ Ngạn Chu trông Kiều Cẩm Nghệ.

Hai bố con cứ thế túc trực bên giường bệnh cả ngày.

Đến chiều tối.

Tạ Ngạn Chu đi lấy nước, đổ ra chậu chuẩn bị lau người cho Kiều Cẩm Nghệ.

Anh vừa nhúng khăn ướt thì phía sau vọng đến tiếng kêu yếu ớt:

"Nước... nước..."

Khăn trên tay Tạ Ngạn Chu rơi xuống.

Anh vội quay lại, lo lắng nhìn Kiều Cẩm Nghệ:

"Cẩm Nghệ, em ráng chút, anh đi gọi bác sĩ ngay!"

Nói rồi, Tạ Ngạn Chu ba chân bốn cẳng chạy đi tìm bác sĩ điều trị.

Kiều Cẩm Nghệ nằm trên giường, ý thức chập chờn, toàn thân đau nhức như bị xe tải nghiến qua.

Cô muốn mở mắt nhưng mí nặng trĩu, không sao nhấc lên nổi.

Cổ họng khô khốc, cô chỉ muốn uống nước.

Kiều Cẩm Nghệ liên tục gọi với theo đòi uống nước.

An An đứng bên cạnh cuống quýt cả lên.

Cậu bé rụt rè đến nắm tay Kiều Cẩm Nghệ:

"Mẹ ơi, mẹ đợi ba về nha mẹ."

Vừa dứt lời, Tạ Ngạn Chu đã dẫn bác sĩ vào.

Bác sĩ khám qua loa rồi nói:

"Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bệnh nhân bị gãy nhiều xương, cần tĩnh dưỡng. Anh là chồng nhớ để ý chăm sóc, mua thêm đồ tẩm bổ cho cô ấy mau khỏe."

Dặn dò xong, bác sĩ rời đi.

Tạ Ngạn Chu nhẹ nhàng đỡ Kiều Cẩm Nghệ ngồi dậy, ôm vào lòng rồi dùng thìa đút nước cho cô.

An An ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đôi mắt tròn xoe lo lắng.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ như vậy.

Trong trí nhớ của An An, Kiều Cẩm Nghệ luôn nghiêm nghị và ít nói, chưa bao giờ yếu ớt thế này.

Nước mát thấm vào cổ họng, Kiều Cẩm Nghệ như con cá c.h.ế.t đuối vớ được nước, lập tức tỉnh táo hơn.

Cô dựa vào lòng Tạ Ngạn Chu, chậm rãi mở mắt.

Mọi thứ trước mắt còn mờ nhòe, cô chớp mắt vài lần mới nhìn rõ.

Đây là trạm xá! Cô chưa chết!

Vượt qua cơn kinh ngạc, cô thấy An An đang lo lắng bên giường và Tạ Ngạn Chu đang ôm mình.

Thấy Kiều Cẩm Nghệ tỉnh lại, Tạ Ngạn Chu vội hỏi:

"Cẩm Nghệ, em còn khát không? Uống thêm miếng nữa nhé?"

An An cũng sà đến hỏi han:

"Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!"

Kiều Cẩm Nghệ hôn mê suốt một ngày một đêm, không có giọt nước nào vào bụng nên chẳng còn chút sức lực.

"Em muốn uống thêm nước."

Tạ Ngạn Chu cầm cốc nước đưa lên miệng cô:

"Tay em đang bó bột, để anh đút cho em uống từ từ."

Kiều Cẩm Nghệ không từ chối, uống từng ngụm lớn.

Uống hết một cốc, cô cảm thấy sức lực dần hồi phục.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thấy mẹ không để ý đến mình, An An lại hỏi:

"Mẹ ơi, mẹ còn đau không?"

Kiều Cẩm Nghệ nhìn An An, thờ ơ đáp:

"Không sao, con đừng lo."

Nói rồi, cô quay sang hỏi Tạ Ngạn Chu:

"Bố mẹ em đâu? Còn Tiểu Hoa nữa?"

Thấy mẹ vừa tỉnh đã hỏi Tiểu Hoa, lại còn lạnh nhạt với mình, An An tủi thân vô cùng.

Tạ Ngạn Chu dịu giọng:

"Họ trông em cả đêm qua, anh bảo về nhà thay đồ nghỉ ngơi lát rồi sang ngay, đừng lo."

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên ba tiếng kinh ngạc:

"Cẩm Nghệ!"

"Mẹ!"

Ba người vừa thấy Kiều Cẩm Nghệ tỉnh liền rưng rưng xúc động.

Tiểu Hoa lon ton chạy đến bên giường, mắt ngấn lệ:

"Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi, Tiểu Hoa lo cho mẹ lắm!"

Kiều Cẩm Nghệ nhìn Tiểu Hoa âu yếm, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con, dịu dàng nói:

"Tiểu Hoa đừng khóc, mẹ không sao rồi mà. Sau này mẹ sẽ không làm Tiểu Hoa phải lo lắng nữa, được không?"

"Dạ!" Tiểu Hoa sụt sùi.

An An đứng bên cạnh thấy vậy thì tủi thân trào nước mắt.

Sao mẹ lạnh nhạt với mình thế, còn với Tiểu Hoa thì ân cần an ủi các kiểu.

An An chen lên đẩy Tiểu Hoa ra, nghẹn ngào:

"Mẹ ơi, nhìn con nè mẹ, con mới là con mẹ mà! Sao mẹ không cười với con, mẹ không cần con nữa hả?"

Cả phòng bệnh bỗng im lặng như tờ.

Kiều Cẩm Nghệ lạnh lùng nhìn cậu, lòng không chút xao động trước những giọt nước mắt kia.

"An An, mẹ phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Chính con mới là người không cần mẹ."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 14: Chương 14



Mặt An An tái mét.

Khoảnh khắc sau, cậu nhào vào lòng Kiều Cẩm Nghệ khóc lóc như một chú cún bị bỏ rơi:

"Con có mà! Con muốn mẹ! Con muốn mẹ! Mẹ không được làm mẹ của ai hết, mẹ chỉ được làm mẹ của con thôi!"

An An vừa vặn đè lên chân bó bột của Kiều Cẩm Nghệ.

Cô đau đến hít một ngụm khí lạnh.

Bố mẹ Kiều vội vàng kéo An An ra:

"An An, chân mẹ con bị thương, sao con lại nhào vào thế!"

Tạ Ngạn Chu lấy gối kê sau lưng Kiều Cẩm Nghệ, cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.

Rồi anh nghiêm mặt quát An An:

"Tạ Vũ An, lúc đi ba dặn thế nào rồi? Mẹ vừa tỉnh cần nghỉ ngơi, con đừng có làm ầm ĩ lên được không hả?"

Thường ngày An An thấy Tạ Ngạn Chu giận là im re, hôm nay lại giở trò ăn vạ:

"Con không cần biết! Tại mẹ không để ý đến con trước! Mẹ thương con riêng hơn con, con không có người mẹ như vậy! Con không thèm mẹ nữa!"

Nói rồi, An An vùng khỏi tay ông bà ngoại, chạy ra khỏi phòng.

Tạ Ngạn Chu vội đuổi theo:

"An An!"

Anh vừa chạy ra khỏi phòng, An An đã biến mất tăm.

"Bố mẹ ơi, An An lạc rồi!"

Ông bà Kiều hốt hoảng.

Bệnh viện đông người phức tạp, nếu An An bị bắt cóc thì họ hối hận cả đời mất.

Không kịp nghĩ nhiều, họ chạy theo Tạ Ngạn Chu tìm cháu.

Trước khi đi, mẹ Kiều áy náy nhìn Kiều Cẩm Nghệ:

"Cẩm Nghệ, bố mẹ đi tìm An An trước nhé, Tiểu Hoa ở lại với con nha, bố mẹ về liền."

Nói rồi, ba người hối hả đi tìm An An.

Tiểu Hoa nhìn theo, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt nhăn nhó lại.

"Mẹ ơi, đừng buồn, chắc anh An An không cố ý nói vậy đâu."

"Sau này có anh An An ở đây, Tiểu Hoa sẽ tránh xa anh ra, không làm anh giận nữa."

Kiều Cẩm Nghệ tựa vào giường, nhìn cục bột nhỏ hồng hào trước mặt mà mềm lòng.

"Tiểu Hoa, đừng vì người khác mà làm khổ mình, con là con gái của mẹ. Mẹ yêu con nhất trên đời, không ai thay thế được."

Tiểu Hoa mím môi, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Chưa ai từng nói cô bé là quan trọng nhất cả.

Mẹ ruột cô là góa phụ, lại còn trọng nam khinh nữ.

Từ khi có ký ức, cô chưa từng thấy mẹ cười với mình.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cô thường xuyên bị bỏ đói, mẹ cũng chẳng quan tâm, chỉ mong cô c.h.ế.t ngoài đường.

Kiều Cẩm Nghệ không chỉ nhận nuôi cô, còn yêu thương cô như con ruột.

Tiểu Hoa không biết mình đang cảm thấy thế nào, chỉ muốn ôm Kiều Cẩm Nghệ mà khóc một trận.

Cô bé rụt rè nắm lấy tay Kiều Cẩm Nghệ, thút thít:

"Mẹ ơi, sau này con nhất định sẽ báo đáp mẹ thật nhiều."

Tay bó bột không giơ lên được, Kiều Cẩm Nghệ đành nắm c.h.ặ.t t.a.y con:

"Mẹ không cần con báo đáp gì hết, con khỏe mạnh lớn lên là mẹ vui rồi."

Khóc xong, Tiểu Hoa ngồi bên giường bệnh trông mẹ.

Chắc mệt quá nên cô bé gục xuống ngủ thiếp đi.

Đến tận rạng sáng, Tạ Ngạn Chu mới đưa được An An lấm lem trở về.

An An cúi gằm mặt, lí nhí:

"Mẹ ơi, con xin lỗi."

Kiều Cẩm Nghệ nhìn con mà thở dài trong lòng.

"An An, sau này đừng chạy lung tung nữa, mọi người lo lắm đó."

Nghe vậy, An An ngẩng lên nhìn mẹ, ánh mắt đầy chờ đợi:

"Vậy mẹ cũng lo cho con hả mẹ?"

Kiều Cẩm Nghệ nghĩ thằng bé vừa mới về, chắc chắn đang bất ổn nên đành dịu giọng:

"Ừ, mẹ cũng lo cho con. Nên sau này đừng tự ý bỏ đi nữa, được không?"

Thật ra cô hiểu rõ cảm giác của An An lúc này.

Người mẹ luôn yêu thương mình đột nhiên không cần mình nữa, lại còn dồn hết tình cảm cho một đứa trẻ khác, người lớn còn khó chấp nhận được, huống chi là một đứa trẻ năm tuổi.

Nghe mẹ nói vậy, An An mừng rỡ ra mặt, sà vào lòng Kiều Cẩm Nghệ:

"Mẹ ơi, con hứa sẽ không chạy lung tung nữa, nhưng mẹ cũng phải thương con như trước đây, được không mẹ?"

Sợ con lại bỏ đi, Kiều Cẩm Nghệ đành gật đầu:

"Được rồi."

Cô không hề mềm lòng, chỉ là quá hiểu đứa con này mà thôi.

An An có lẽ chỉ đang ghen tị nhất thời, đợi một thời gian nữa khi thằng bé chán cái trò làm nũng này, nó sẽ lại trở về là một Tạ Vũ An đáng ghét như trước.

Tạ Ngạn Chu đứng bên cạnh nãy giờ mới lên tiếng, anh bế An An lên:

"Anh đưa An An về nhà khách trước đây, em mới tỉnh đã để em và An An lo lắng, xin lỗi em, là anh chưa làm tốt."

"Em nghỉ ngơi đi, mai anh đưa An An đến thăm em."

Kiều Cẩm Nghệ vốn đã bị thương, lại ngồi cả buổi chiều nên mệt mỏi rã rời, cô không muốn đôi co với Tạ Ngạn Chu nên gật đầu cho qua:

"Ừ, muộn rồi, anh đưa con về nghỉ đi."

Thấy Kiều Cẩm Nghệ không hề phản đối việc mình đến thăm, Tạ Ngạn Chu trút được gánh nặng trong lòng.

Cô không hề ghét bỏ anh.

Nghĩ vậy, khóe miệng anh bất giác cong lên:

"Anh về đây, mai anh mang đồ ăn sáng cho em."

"Bố mẹ, con cũng đặt cho bố mẹ một phòng ở nhà khách rồi, bố mẹ cứ qua đó nghỉ ngơi nhé, đây là chìa khóa."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 15: Chương 15



Tạ Ngạn Chu đặt chìa khóa vào tay bố vợ, chào tạm biệt rồi bế An An rời khỏi trạm xá.

Đợi hai bố con đi khuất, ông bà Kiều mới đến bên giường bệnh, xót xa nhìn con gái.

Mắt mẹ Kiều đỏ hoe, nghẹn ngào:

"Con gái, con khổ quá rồi."

Bố Kiều lặng lẽ quay đi lau nước mắt.

Nhìn bố mẹ như vậy, lòng Kiều Cẩm Nghệ trào dâng một nỗi chua xót.

"Bố mẹ đừng lo, con không sao rồi mà. Coi như con tai qua nạn khỏi, sau này chỉ có phúc chứ không có họa đâu."

Mẹ Kiều gật gù: "Đúng vậy, con gái mẹ sau này chỉ có ngày lành thôi!"

Rồi bà cẩn thận bế Tiểu Hoa đang ngủ say bên giường lên.

Con bé chắc cũng mệt lắm rồi, nãy giờ ồn ào thế mà nó vẫn ngủ say như chết.

Mẹ Kiều bế Tiểu Hoa sang một bên, bố Kiều cẩn thận đỡ Kiều Cẩm Nghệ nằm xuống:

"Bố mẹ về nhà khách nghỉ ngơi đi, con ở đây không sao đâu."

"Không cần đâu, bố hỏi y tá thuê được một cái giường rồi, tối nay bố ngủ lại đây với con, mẹ con đưa Tiểu Hoa về nhà khách."

Mẹ Kiều nhẹ nhàng:

"Ừ, cứ để bố con ở lại đây, mai mẹ sang rồi đổi ca cho ông ấy về nghỉ, con đừng lo, bố mẹ chịu được."

"Thôi, mẹ đưa Tiểu Hoa về đây, hai người cũng ngủ sớm đi."

Nói rồi, mẹ Kiều bế Tiểu Hoa rời khỏi phòng bệnh.

Nằm trên giường, Kiều Cẩm Nghệ nhìn mái tóc bạc trắng của bố mà lòng nghẹn đắng.

Ông vẫn nằm co ro trên chiếc giường nhỏ hẹp, trông thật gượng gạo.

“Ba cứ về nhà nghỉ đi, con không sao đâu.”

Kiều Cẩm Nghệ cố giữ giọng bình thường nhất có thể.

Ba cô nghe vậy thì trở mình, quay lưng về phía cô.

“Không sao đâu, ở đây cũng thoải mái mà. Con ngủ sớm đi, ba cũng ngủ đây.”

Nói rồi, ba cô im lặng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Kiều Cẩm Nghệ nhìn bóng lưng ba, nước mắt lặng lẽ rơi.

Kiếp trước, cô nợ ai cũng được, chỉ riêng ba mẹ là có lỗi.

Lấy chồng xa rồi chẳng có thời gian về thăm, để hai ông bà cô đơn ở nhà.

Trọng sinh rồi, lại để ba mẹ phải lo lắng vì mình…

Cô thầm thề, từ nay về sau nhất định phải hiếu kính ba mẹ thật tốt, cho họ một cuộc sống đầy đủ.

Sáng hôm sau, Kiều Cẩm Nghệ bị đánh thức bởi tiếng sột soạt khe khẽ.

Mở mắt ra, An An và Tiểu Hoa đang ngồi cạnh nhau trên ghế, nhìn chằm chằm cô.

Thấy cô tỉnh, cả hai đồng thanh:

“Mẹ ơi, mẹ dậy rồi!”

Vừa dứt lời, An An đã tỏ vẻ không vui, lườm Tiểu Hoa:

“Đây là mẹ của tao, cấm mày gọi thế!”

Nghe vậy, Tiểu Hoa sợ sệt cúi đầu, mặt tái mét, không dám nói gì.

Trong phòng bệnh chỉ có hai đứa trẻ, người lớn không biết đi đâu hết rồi.

Thấy An An lại bắt nạt Tiểu Hoa, Kiều Cẩm Nghệ cau mày, lạnh giọng:

“An An, Tiểu Hoa là con gái mẹ, sao lại không được gọi mẹ là mẹ? Con bé nhỏ hơn con, phải gọi là em gái chứ!”

An An lập tức trở lại dáng vẻ tiểu bá vương ngổ ngáo, hếch mặt lên:

“Con không có em gái! Con cũng không cần em gái, có con là đủ rồi, mẹ còn cần con khác làm gì?”

Kiều Cẩm Nghệ thấy mệt mỏi rã rời.

Rõ ràng chính nó bảo cô là mẹ nó thì mất mặt, giờ lại lẽo đẽo theo sau.

Cô thấy bất lực vô cùng.

Nếu là trước kia, cô chắc chắn đã dạy dỗ An An một trận, nhưng giờ cô chẳng còn sức lực.

Máu mủ ruột thịt mình lại hóa thành d.a.o nhọn đ.â.m vào mình, nỗi đau này chỉ cần nếm trải một lần là quá đủ, cô không muốn trải qua thêm lần nào nữa.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn An An, không thèm trả lời câu hỏi vô nghĩa của nó.

Cô đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, rồi hỏi:

“Ba con đâu?”

An An lập tức bị đánh lạc hướng, vội vàng đáp:

“Ba đi đóng tiền viện phí cho mẹ rồi, ông bà ngoại đi lấy nước với xếp hàng mua đồ ăn sáng.”

Nghe vậy, Kiều Cẩm Nghệ gật đầu.

Cô nhìn Tiểu Hoa vẫn đang cúi gằm mặt, dịu giọng:

“Tiểu Hoa, con còn nhớ hôm qua mẹ nói gì với con không?”

Tiểu Hoa nhớ ngay đến lời Kiều Cẩm Nghệ nói tối qua:

“Con là người quan trọng nhất trong lòng mẹ…”

Lời nói ấy văng vẳng bên tai, Tiểu Hoa ngước lên nhìn ánh mắt dịu dàng của Kiều Cẩm Nghệ, lòng chợt bừng sáng. Mẹ sẽ không lừa con. Con là con gái của mẹ, đúng vậy! Con muốn gọi mẹ là mẹ, mẹ đã đồng ý rồi mà!

Nghĩ đến đây, gò má Tiểu Hoa ửng hồng, bé ngọt ngào gọi: “Mẹ!”

Kiều Cẩm Nghệ cười hiền: “Con ngoan.”

An An đứng bên cạnh ngơ ngác, chắc chắn mẹ và Tiểu Hoa đang giấu nó chuyện gì đó!

Nhưng chưa kịp hỏi, Tạ Ngạn Chu đã xách một túi bánh bao và cháo bước vào.

Anh nhìn Kiều Cẩm Nghệ đã tỉnh, khẽ hỏi:

“Em còn thấy khó chịu ở đâu không?”

Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu: “Không.”

Đối diện với sự lạnh nhạt của cô, Tạ Ngạn Chu không hề tỏ vẻ gì khác thường.

Anh đặt đồ ăn lên bàn: “Anh mua cháo với bánh bao này. Từ tối qua em chưa ăn gì, chắc đói lắm rồi.”

“Anh đỡ em ngồi dậy.”

Nói rồi, Tạ Ngạn Chu cẩn thận đỡ Kiều Cẩm Nghệ ngồi dựa vào giường bệnh.

Tay phải cô run rẩy, tay trái lại đang bó bột, không sao cầm nổi bát đũa.

Thấy vậy, Tạ Ngạn Chu đưa bánh bao và cháo cho hai đứa trẻ trước:

“Hai đứa tự ăn nhé, bố đút cho mẹ.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 16: Chương 16



Tiểu Hoa nhận lấy bánh bao, lí nhí cảm ơn Tạ Ngạn Chu:

“Cháu cảm ơn chú ạ.”

Nhìn vẻ rụt rè của Tiểu Hoa, lòng Tạ Ngạn Chu mềm nhũn.

Anh xoa đầu bé, mỉm cười gượng gạo: “Không có gì, ăn nhiều vào nhé.”

Nói rồi, anh bưng một bát cháo kê, ngồi xuống cạnh Kiều Cẩm Nghệ.

Anh bóc trứng, dằm nát vào bát cháo, thêm chút đường, thổi cho nguội rồi đưa đến miệng cô:

“Không nóng nữa đâu, em ăn đi.”

Cháo kê trứng đường là món cô thích ăn nhất hồi bé.

Không ngờ anh vẫn còn nhớ.

Từ khi lớn lên, cô không còn ăn như vậy nữa.

Vì ai cũng bảo đường đắt đỏ, trẻ con ăn là được rồi, người lớn còn ăn, thật không biết xấu hổ!

Giờ nhìn bát cháo kê đường trước mặt, Kiều Cẩm Nghệ thấy tủi thân vô cùng.

Kiếp trước, cô luôn sống theo lời người khác, kìm nén sở thích, kìm nén bản chất của mình.

Để rồi cuối cùng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Sống lại một đời, cô phải sống cho bản thân mình, sống thật tự do.

Kiều Cẩm Nghệ nén nỗi tủi thân, há miệng ăn thìa cháo.

Đường tan trong miệng, ngọt ngào, tâm trạng cô cũng tốt hơn hẳn.

Cuộc đời sau này của cô, nhất định sẽ ngọt ngào như đường trắng, ngày càng ngọt hơn nữa.

Kiều Cẩm Nghệ vừa ăn xong bát cháo, ba mẹ cô cũng về tới.

Thấy đồ ăn trên bàn, ba cô ngẩn người.

Tạ Ngạn Chu vội nói:

“Ba mẹ ăn đi ạ. Ăn không hết thì trưa con hâm lại, không lãng phí đâu.”

“Sau này ba mẹ đừng đi mua cơm nữa, để con mua cho.”

Nói rồi, anh đặt bát xuống, đỡ Kiều Cẩm Nghệ ngồi dựa vào đầu giường, rồi đưa cho cô cốc nước:

“Uống nước đi em.”

Thấy vậy, ba cô không kìm được lên tiếng:

“Ngạn Chu à, Cẩm Nghệ giờ cũng không sao rồi, con đưa An An về Lâm Hải đi. Con bận công việc quân đội, đừng để lỡ dở.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

An An nghe vậy thì vội nói: “Con không về đâu, con còn chưa chơi đã mà.”

“Ba mẹ, bên Lâm Hải con xin nghỉ phép rồi, không sao đâu ạ. Với lại, An An cũng lo cho mẹ nó, cứ đợi Cẩm Nghệ xuất viện rồi chúng con về.”

Nghe vậy, ba cô cũng không tiện nói thêm gì.

Tạ Ngạn Chu mấy ngày nay đã vất vả ngược xuôi lo toan mọi việc, hết lòng hết sức, ông cũng không thể cứ đuổi người ta mãi được.

Ăn sáng xong.

Tiểu Hoa ngoan ngoãn ngồi bên giường bệnh, An An thì ngồi trên ghế, rung đùi bần bật, buồn chán.

Ở bệnh viện buồn chán c.h.ế.t đi được, người lớn còn chịu được, trẻ con thì không.

Thấy vậy, ba Kiều Cẩm Nghệ nói với hai đứa trẻ:

“Tiểu Hoa, An An, hay là chúng ta ra công viên chơi nhé?”

Nghe vậy, mắt An An sáng rực lên, nó đã muốn ra ngoài từ lâu rồi, nên gật đầu lia lịa:

“Vâng ạ! Con muốn đi chơi!”

Tiểu Hoa lại lắc đầu: “Ông ơi, cháu không đi đâu, cháu muốn ở với mẹ.”

Sự hiểu chuyện của bé khiến Kiều Cẩm Nghệ thấy xót xa.

“Tiểu Hoa, đi chơi với ông đi con. Có bà ngoại ở đây với mẹ rồi, con đừng lo, ngoan nhé.”

Tiểu Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng ba cô đã bế bé lên:

“Ông cũng chưa đi công viên bao giờ, Tiểu Hoa đi với ông nhé, được không?”

Nghe ông nói vậy, Tiểu Hoa gật đầu: “Vâng ạ.”

An An thấy vậy thì không khỏi ghen tị.

Nó chạy nhanh đến bên ba cô, gọi:

“Ông ngoại ơi, đi nhanh thôi!”

Đã lâu lắm rồi An An không chủ động gọi ông là ngoại.

Tiếng gọi ấy khiến ba cô nở mày nở mặt.

“Được, ông dắt con đi.”

An An nhìn móng tay đen sạm của ông, vẫn né tránh với vẻ ghét bỏ:

“Con tự đi được.”

Thấy vẻ ghét bỏ trong mắt An An, ba Kiều Cẩm Nghệ ngượng ngùng rụt tay lại, niềm vui vừa rồi tan biến gần hết.

Ông dẫn hai đứa trẻ ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tạ Ngạn Chu và mẹ Kiều Cẩm Nghệ.

Ba người nhìn nhau, không ai nói gì.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn những vết thương lớn nhỏ trên mặt Tạ Ngạn Chu, hỏi:

“Tạ Ngạn Chu, mặt anh bị sao vậy? Có cần đi xử lý không?”

Anh thờ ơ lắc đầu: “Không sao, vết thương nhỏ thôi, em đừng lo.”

“Để anh đi lấy nước nóng.”

Nói rồi, anh cầm bình đi ra khỏi phòng bệnh.

Mẹ cô nhìn theo bóng lưng anh, thở dài.

“Sao vậy mẹ?” Kiều Cẩm Nghệ hỏi.

Mẹ cô im lặng một hồi rồi đáp:

“Mấy vết thương trên mặt nó là hôm con gặp chuyện, nó bế con xuống núi bị cành cây quệt vào đấy.”

“Mấy hôm nay nó chạy ngược chạy xuôi, lo toan mọi việc, mẹ đều thấy hết. Hôm qua lúc tìm thấy An An ở dưới tầng hầm, tuy nó không nói gì, nhưng mẹ cảm thấy nó cũng sợ lắm. Trước khi An An vào phòng, nó đã mắng cho một trận, bảo nó xin lỗi con. Nhìn là biết nó thật sự lo cho con.”

“Haizz, sao hai đứa lại đến bước đường này. Nói lý ra thì chuyện này cũng không thể trách nó được, nhưng dù sao người cũng là nó dẫn đến, ba mẹ khó tránh khỏi oán trách nó. Nhưng suy cho cùng vẫn là người một nhà, hai đứa còn có An An nữa.”

Mẹ cô ngừng một lát rồi nói tiếp:

“Cẩm Nghệ, con thật sự không còn tình cảm với nó nữa sao?”

Nghe mẹ nói, lòng Kiều Cẩm Nghệ không gợn chút sóng.

Tối hôm xảy ra chuyện, cô nằm trong vũng bùn, cảm nhận sinh mạng dần trôi đi, mà bất lực.

Lúc đó, cô đã hối hận…

Tại sao trọng sinh rồi mà vẫn có kết cục thế này.

Tại sao vẫn mềm lòng, vẫn để họ có sự dây dưa.

Khoảnh khắc màn hình máy nhắn tin tắt ngấm, chút luyến tiếc cuối cùng trong lòng cô cũng tan biến.

Suy nghĩ cuối cùng trước khi nhắm mắt là:

“Nếu lần này sống sót, cô nhất định sẽ không mềm lòng nữa, từ nay về sau sẽ sống cho chính mình.”
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 17: Chương 17



Dòng suy nghĩ quay trở lại thực tại.

Kiều Cẩm Nghệ gạt bỏ những cảm xúc hỗn độn, nhìn mẹ, chậm rãi nói:

“Mẹ, Tạ Ngạn Chu không yêu con, anh ấy cưới con chỉ vì báo đáp. Con không muốn vì chuyện đó mà trói buộc anh ấy cả đời, cũng không muốn dây dưa với một người không yêu mình.”

“Ban đầu, con cứ nghĩ chúng con lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ít nhất anh ấy cũng có chút tình cảm với con, nhưng con đã sai rồi. Tình cảm không thể gượng ép được.”

“Chúng con ly hôn rồi, đợi anh ấy về Lâm Hải, sau này sẽ không còn liên hệ gì nữa đâu. Con buông bỏ rồi, giờ chỉ muốn ở bên cạnh ba mẹ, chăm sóc tốt cho Tiểu Hoa thôi.”

Nghe con gái nói vậy, mẹ cô gật đầu, không nói gì thêm.

Bà đã từng nghĩ con gái lấy Tạ Ngạn Chu cũng tốt, ít nhất cũng là người biết rõ gốc gác, sau này nó cũng có người chăm sóc.

Nhưng giờ con gái không hạnh phúc, vậy thì thôi vậy. Hạnh phúc của con gái là quan trọng nhất.

Dù sao bây giờ đã có Tiểu Hoa bên cạnh, sau này khi ông bà mất đi, con gái một mình trên đời, ít nhất cũng không cô đơn.

Hai mẹ con kết thúc câu chuyện, tiếp tục trò chuyện.

Nhưng họ không hề biết, cuộc trò chuyện vừa rồi đã bị Tạ Ngạn Chu nghe được hết.

Anh đứng ở cửa phòng bệnh, cả người chìm trong bóng tối.

Bàn tay cầm bình nước nóng siết chặt, tim anh thắt lại.

Anh không hiểu, tại sao nghe Kiều Cẩm Nghệ nói không còn yêu anh nữa, anh lại khó chịu đến vậy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Lúc cô đòi ly hôn, anh đã đồng ý ngay không chút do dự.

Anh cứ nghĩ cuối cùng cô cũng sẽ quay về bên anh thôi, dù sao cô yêu anh đến thế, hơn nữa họ còn có An An.

Nhưng sau khoảng thời gian này, anh nhận ra mình đã sai, mà còn sai quá trầm trọng.

Từ khi cô đi, căn nhà thiếu vắng một người, mọi thứ đều trở nên trống trải.

Anh không để ý, cứ nghĩ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng anh đã sai rồi.

Khi trở lại Tương Giang, gặp lại cô, anh bỗng thấy hối hận.

Anh vẫn không hiểu, tại sao cô lại muốn ly hôn với anh, tại sao cô cứ muốn anh ở bên Mạnh Thư Ca.

Rõ ràng cô ấy chỉ là giáo viên của An An, giữa họ chẳng có gì cả.

Tạ Ngạn Chu hít sâu một hơi, nén sự khác lạ trong lòng xuống, giả vờ như không có chuyện gì, bước vào phòng.

Anh đổ nước ấm ra chậu, nhúng khăn mặt, định lau mặt cho cô.

Thấy vậy, mẹ cô vội giành lấy khăn mặt từ chối.

“Để mẹ làm cho. Mấy hôm nay con chạy tới chạy lui lo toan mọi việc, vất vả rồi, con ngồi nghỉ một chút đi.”

“Vâng, vậy con đi dạo gần đây một chút.”

Nói rồi, anh quay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Đến giờ ăn trưa, ba cô dẫn hai đứa trẻ về.

An An trông rất vui vẻ, khóe miệng Tiểu Hoa cũng nở nụ cười.

Ba người vừa về tới, Tạ Ngạn Chu cũng xách đồ ăn về.

Anh đặt đồ ăn đã được đóng hộp lên bàn.

“Ba mẹ, ăn cơm thôi ạ.”

Nói rồi, anh đặt bát canh sườn trước mặt Kiều Cẩm Nghệ.

“Bác sĩ bảo em phải ăn đồ bổ, anh mua canh sườn cho em này.”

Nhìn bát canh đầy sườn, Kiều Cẩm Nghệ trầm ngâm.

“Cảm ơn anh, sau này đừng mua nữa, tốn kém lắm.”

"Không sao đâu, em thích ăn là được." Tạ Ngạn Chu múc canh đút cho Kiều Cẩm Nghệ.

Thấy vậy, An An tụt khỏi ghế chạy đến trước mặt Tạ Ngạn Chu, "Ba ơi, con cũng muốn ăn."

Tạ Ngạn Chu gắp cho An An miếng sườn. Cậu bé vừa nhai vừa liếc Tiểu Hoa, vẻ mặt đắc ý như muốn khoe: "Đây là ba mẹ của mình, chúng ta mới là gia đình ba người."

Tiểu Hoa thấy thế thì cúi gằm mặt, lặng lẽ ăn cơm.

Kiều Cẩm Nghệ chứng kiến tất cả, nhưng không nói gì. Tiểu Hoa vốn lớn lên trong thiếu thốn tình thương, tính cách nhút nhát, tự ti không thể thay đổi ngày một ngày hai. Không thể ép cô bé mạnh mẽ lên ngay được, chỉ có thể từ từ vun đắp, sưởi ấm trái tim con bằng tình yêu thương.

Ăn xong, An An mè nheo đòi ngủ trưa với Kiều Cẩm Nghệ. Tạ Ngạn Chu liền quát: "An An, không được nhõng nhẽo! Giường bệnh bé tí, mẹ còn đang bó bột, con lỡ đụng vào làm mẹ đau thì sao?"

Thấy giường nhỏ thật, An An biết không đủ chỗ cho mình nên thôi.

Vì An An quen ngủ trưa, Tạ Ngạn Chu đành đưa con về nhà khách. Ông bà Kiều dẫn Tiểu Hoa ở lại bệnh viện.

Đợi hai ba con Tạ Ngạn Chu đi rồi, Kiều Cẩm Nghệ gọi Tiểu Hoa đến gần, "Tiểu Hoa, con ngủ trưa với mẹ nhé?"

"Vâng ạ." Tiểu Hoa kéo ghế đến cạnh giường, chống cằm nhìn Kiều Cẩm Nghệ, "Mẹ ơi, mình ngủ thôi ạ."

Kiều Cẩm Nghệ vừa thương vừa xót, chỉ vào chỗ trống trên giường, "Lên đây nằm ngủ với mẹ."

Tiểu Hoa lắc đầu, "Không ạ, mẹ bị đau, không được chạm vào mẹ."

Kiều Cẩm Nghệ nhìn mẹ mình. Bà Kiều hiểu ý, bế Tiểu Hoa đặt lên giường cạnh Kiều Cẩm Nghệ. Tiểu Hoa vùng vẫy muốn xuống nhưng bị Kiều Cẩm Nghệ ôm chặt.

"Mẹ hết đau rồi, Tiểu Hoa đừng lo, ngủ với mẹ một lát nhé, chịu không?"
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 18: Chương 18



Hơi ấm của Kiều Cẩm Nghệ bao bọc lấy Tiểu Hoa, cô bé ngập ngừng, không muốn rời khỏi vòng tay mẹ. "Mẹ ơi, con sẽ ngoan, không làm mẹ đau đâu."

"Ừ, ngủ ngoan." Kiều Cẩm Nghệ hôn lên trán Tiểu Hoa. Mặt cô bé ửng đỏ, miệng khẽ cười.

Một lát sau, Tiểu Hoa chìm vào giấc ngủ ngon lành.

Ông bà Kiều nhìn nhau mỉm cười, quyết định nhận nuôi Tiểu Hoa đúng là không sai.

Chiều tà. Tạ Ngạn Chu dẫn An An vào phòng bệnh. Kiều Cẩm Nghệ đang tựa vào giường nghỉ ngơi, Tiểu Hoa được bà Kiều đưa ra ngoài hóng gió.

An An chạy đến, đưa cho Kiều Cẩm Nghệ một túi bánh đường, "Mẹ ơi, ba với con mua cho mẹ đó, mẹ ăn đi." Cậu bé lấy một cái bánh đặt vào tay cô.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đúng là món cô thích. Kiếp trước khổ sở, cô thường ăn đồ ngọt để bù đắp vì cơ thể thường xuyen thiếu chất. Nhưng từ khi trọng sinh, cô không ăn lại món này nữa. Vì cô đã có Tiểu Hoa, không cần bánh đường nữa rồi.

Đường tan trong miệng, Kiều Cẩm Nghệ thấy ngọt lịm. Cô chỉ cắn một miếng rồi đặt xuống. An An ngạc nhiên hỏi, "Mẹ ơi, sao mẹ không ăn nữa? Không ngon ạ?"

"Mẹ chưa đói, lát nữa mẹ ăn, con ăn trước đi." Kiều Cẩm Nghệ đáp.

"Dạ." An An nghe vậy liền cầm bánh lên ăn.

Tạ Ngạn Chu ngồi bên cạnh nhìn, nhớ lại những lời Kiều Cẩm Nghệ nói và thái độ của cô, lòng anh hụt hẫng.

Nửa tháng sau, ngày nào An An đến bệnh viện cũng mang đồ ăn cho Kiều Cẩm Nghệ, nhưng cô chỉ ăn một chút rồi thôi. Tạ Ngạn Chu cũng tận tình chăm sóc, mua đủ món bổ dưỡng cho cô.

Nửa tháng sau, Kiều Cẩm Nghệ xuất viện.

Tạ Ngạn Chu lái xe đưa cả nhà về thôn Lan Hoa. Về đến căn nhà quen thuộc sau bao ngày, Kiều Cẩm Nghệ thấy lòng thư thái hơn nhiều.

Tạ Ngạn Chu vừa đặt đồ xuống, Kiều Cẩm Nghệ đã gọi anh lại, "Tạ Ngạn Chu, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi nửa tháng nay. Giờ tôi ổn rồi, anh đưa An An về đi. Anh nghỉ phép lâu như vậy, chắc đơn vị có nhiều việc lắm."

Cô vừa nói vừa lấy ra một xấp tiền đưa cho anh, "Thời gian tôi nằm viện cũng tốn của anh không ít, anh cầm lấy đi. Chúng ta không còn quan hệ gì nữa, nên sòng phẳng vẫn hơn."

Tạ Ngạn Chu nhìn xấp tiền trong tay Kiều Cẩm Nghệ, cau mày, lộ vẻ khó chịu, "Kiều Cẩm Nghệ, em cứ phải rạch ròi với anh vậy sao? Anh không cần tiền của em, em cầm về đi." Anh đẩy tiền lại.

Im lặng một lúc, anh nhìn thẳng vào mắt Kiều Cẩm Nghệ, chậm rãi nói, "Hôm đó ở bệnh viện, những lời em nói với mẹ, anh nghe hết rồi. Anh muốn nói với em, anh không phải là không có tình cảm với em. Với cả, giữa anh và Mạnh Thư Ca không có gì cả, em đừng nghĩ lung tung nữa. Anh biết bây giờ em không muốn gặp anh nên sẽ đưa An An về trước. Khi nào được nghỉ phép, anh sẽ đưa con về thăm em."

Nói rồi, Tạ Ngạn Chu quay người bước ra sân, bế An An lên rồi đi thẳng.

"Ba ơi, mình về nhà ạ?"

"Ừ, đợi ba được nghỉ sẽ đưa con về thăm mẹ."

An An nghe vậy liền cười tươi, "Tuyệt quá! Con muốn về gặp cô Mạnh!"

Ngồi trong nhà, Kiều Cẩm Nghệ nghe thấy hết. Suốt nửa tháng đóng kịch mẹ hiền con thảo, cô đã quá mệt mỏi rồi. An An muốn gặp ai cũng không liên quan đến cô, chỉ cần đừng làm phiền cô là được.

Xe nhanh chóng lăn bánh, rời xa thôn Lan Hoa. An An nhìn ra cửa sổ, thấy ngôi làng dần khuất sau lưng, bèn hỏi, "Ba ơi, sao con đi mà mẹ không buồn ạ?"

Tạ Ngạn Chu nắm chặt vô lăng, trầm giọng, "Mẹ ở trong nhà, con không thấy mẹ buồn không có nghĩa là mẹ không buồn."

An An không đồng tình, cúi đầu lẩm bẩm, "Nhưng ở bệnh viện mẹ có quan tâm gì đến con đâu, mẹ chỉ lo cho Tiểu Hoa thôi." Cậu bé nói rồi bỗng đổi giọng, "Mẹ không thương con, con cũng không cần mẹ nữa! Con còn có cô Mạnh mà, cô Mạnh thương con hơn mẹ nhiều."

An An tự nhủ, tự dỗ dành mình.

Tạ Ngạn Chu nghe con nói mà giật mình. Tại sao trong lòng An An, Mạnh Thư Ca lại quan trọng hơn cả mẹ ruột? Anh càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Về đến thành phố Lâm Hải, anh nhất định phải quan sát kỹ hơn cách An An và Mạnh Thư Ca tương tác. Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, khoảng cách giữa Kiều Cẩm Nghệ và An An sẽ ngày càng lớn.

...

Nhà họ Kiều. Tạ Ngạn Chu và An An đi rồi, Kiều Cẩm Nghệ thấy dễ thở hơn hẳn. Ông bà Kiều vào bếp chuẩn bị cơm tối. Tiểu Hoa bưng cốc nước đến cho Kiều Cẩm Nghệ, "Mẹ ơi, uống nước ạ."

Sau nửa tháng dưỡng thương, tay Kiều Cẩm Nghệ đã cử động được rồi. Cô nhận lấy cốc nước uống cạn rồi cười với Tiểu Hoa, "Cảm ơn con gái." Tiểu Hoa nghe vậy thì đỏ mặt. Từ bé đến giờ chưa ai gọi cô bé như vậy cả.

Kiều Cẩm Nghệ xoa đầu Tiểu Hoa, "Đợi mẹ khỏe lại, mẹ dạy con thêu nhé. Con với mẹ cùng nhau phát triển nghề thêu Tương, chịu không?"

Tiểu Hoa ngước lên nhìn mẹ, gật đầu thật mạnh, "Con cũng muốn giỏi như mẹ, thêu được những bông hoa thật đẹp."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 19: Chương 19



Kiều Cẩm Nghệ v**t v* khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Hoa, cười từ tận đáy lòng. Kiếp này, cô và con gái nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng.

"Gãy xương phải dưỡng trăm ngày." Kiều Cẩm Nghệ chỉ có thể nghỉ ngơi. Trời nắng đẹp, bà Kiều lại dìu cô ra ngoài ngồi hóng gió. Những lúc ấy, Kiều Cẩm Nghệ lại mang khung thêu ra, tiếp tục làm nốt bức thêu còn dang dở. Bà Kiều thì ngồi cạnh, dạy Tiểu Hoa tập thêu.

Ban đầu bà Kiều chỉ nghĩ là cho Tiểu Hoa chơi thôi, vì cô bé còn nhỏ, kim lại nhọn, hay bị đ.â.m vào tay. Nhưng Tiểu Hoa không hề mè nheo, dù bị đau vẫn cắn răng chịu rồi thêu tiếp. Bà Kiều thấy vậy thì cảm thán với Kiều Cẩm Nghệ, "Tiểu Hoa giống con hồi bé quá, đều rất lì."

Kiều Cẩm Nghệ nhìn Tiểu Hoa tập trung thêu mà mỉm cười, "Tiểu Hoa là con gái của con, đương nhiên là giống con rồi." Hai mẹ con nhìn nhau cười.

Ba tháng sau, Kiều Cẩm Nghệ tháo bột, đi lại được. Cùng lúc đó, bức thêu "Hoa sen" của cô cũng hoàn thành. Tiểu Hoa nhìn bức thêu mà tròn mắt kinh ngạc, "Mẹ ơi, mẹ giỏi quá! Giống hoa thật luôn!"

Hai bàn tay Kiều Cẩm Nghệ quấn đầy băng gạc, chi chít vết kim đâm. Thêu thùa ngày đêm khiến tay cô run rẩy hơn. Nhưng nhìn tác phẩm hoàn chỉnh, Kiều Cẩm Nghệ không hề thấy vất vả chút nào. Tất cả những nỗ lực đều xứng đáng.

Ông Kiều nhìn tác phẩm của con gái, nói, "Ba nghe nói ở Giang Bắc sắp có cuộc thi thêu, hay là con đi thi đi. Cô Trình Mai ở Đàm Châu mà con liên lạc trước kia nghe tin con bị thương, cô ấy bảo con cứ đến tìm cô ấy bất cứ lúc nào, cô ấy vẫn luôn đợi con."

Kiều Cẩm Nghệ suy nghĩ rồi gật đầu, "Bức thêu này nhìn kỹ vẫn còn nhiều chỗ vụng về, con biết mình không có cửa đoạt giải. Nhưng con vẫn muốn đi xem cuộc thi thế nào, học hỏi thêm kỹ thuật thêu mới, với lại cũng muốn cho Tiểu Hoa mở mang tầm mắt. Xong việc, con sẽ đến Đàm Châu học hành bài bản."

"Con đưa Tiểu Hoa đi cùng luôn. Con bé chưa đi đâu xa bao giờ, con muốn đưa con bé đi đây đi đó. Học xong thì con sẽ đến Đàm Châu."

Tiểu Hoa nghe vậy thì tròn mắt ngạc nhiên rồi lắc đầu từ chối, "Mẹ ơi, con không đi đâu ạ. Mẹ đi thi mà, con không muốn làm phiền mẹ."

Kiều Cẩm Nghệ ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Hoa, "Sao lại làm phiền? Tiểu Hoa đi cùng mẹ cho vui, chứ không mẹ buồn lắm. Có con đi cùng, mẹ sẽ vui hơn nhiều."

Tiểu Hoa ngập ngừng, "Thật ạ?"

"Ừ, giờ con đi chuẩn bị hành lý với mẹ nhé, mai mình đi." Kiều Cẩm Nghệ đứng lên dắt tay Tiểu Hoa vào nhà.

Ông bà Kiều cẩn thận cất bức thêu "Hoa sen".

Hôm sau, Kiều Cẩm Nghệ đưa Tiểu Hoa đến ga tàu Tương Dương, mua một vé người lớn. Tiểu Hoa còn bé, chưa đủ chiều cao nên không cần vé.

Từ Tương Dương đến Giang Bắc mất ba tiếng tàu. Kiều Cẩm Nghệ ôm Tiểu Hoa ngồi trên ghế. Tiểu Hoa nhìn cảnh vật lướt nhanh qua cửa sổ, liên tục trầm trồ. Đây là lần đầu tiên cô bé được đi xa.

Kiều Cẩm Nghệ ôm chặt Tiểu Hoa trong lòng, mùi hương xà phòng nhè nhẹ bao bọc lấy cô bé. Nhiều năm sau, Tiểu Hoa vẫn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm ấy. Cô bé được mẹ ôm trong lòng, bắt đầu chuyến hành trình đầu tiên trong đời.

Ba tiếng sau, tàu đến Giang Bắc. Kiều Cẩm Nghệ bế Tiểu Hoa, sợ con bị lạc giữa dòng người. Vừa ra khỏi ga, cô đã va phải một người đàn ông mặc vest lịch sự. Người đàn ông có vẻ đang vội nên không để ý, đ.â.m sầm vào Kiều Cẩm Nghệ đang bế con.

Kiều Cẩm Nghệ vội hỏi xem Tiểu Hoa có bị thương không. "Mẹ ơi, con không sao ạ, chú không đ.â.m vào con, không đau đâu."

Cặp tài liệu của người đàn ông rơi xuống đất, giấy tờ văng tung tóe. Anh ta vừa nhặt vừa xin lỗi, "Xin lỗi cô, tôi đang vội quá nên không để ý, thật xin lỗi."

Thấy anh ta lúng túng, Kiều Cẩm Nghệ đặt Tiểu Hoa xuống rồi ngồi xuống giúp anh nhặt giấy tờ, "Không sao đâu, ai cũng có lúc vội mà." Cô vừa nói vừa đưa giấy tờ cho người đàn ông.

Anh ta nhìn bàn tay Kiều Cẩm Nghệ run rẩy không ngừng thì khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, nhận lấy giấy tờ. Anh ta ngước lên định cảm ơn thì sững người khi nhìn rõ mặt Kiều Cẩm Nghệ.

Kiều Cẩm Nghệ vốn xinh đẹp, mắt sáng răng trắng, nổi tiếng khắp vùng. Khuôn mặt nhỏ nhắn được chiếc khăn quàng cổ màu đỏ rượu che đi một nửa, càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Một cơn gió thổi qua, lay động vài sợi tóc mai càng khiến cô thêm phần quyến rũ.

Kiều Cẩm Nghệ thấy người đàn ông cứ nhìn mình chằm chằm, bèn đưa tay huơ huơ trước mặt anh ta.

"Anh gì ơi? Anh không phải đang vội à?"

Nghe vậy, người đàn ông lập tức hoàn hồn, nhận lấy tài liệu rồi vội vã đứng dậy cảm ơn Kiều Cẩm Nghệ.

"Xin lỗi, vừa nãy thất thần quá. Cảm ơn chị."

Nói rồi, người đàn ông lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho Kiều Cẩm Nghệ.

"Tôi là Hứa Minh Triết, đây là danh thiếp của tôi, có số điện thoại đó. Lúc nãy tôi lỡ va vào bé nhà chị, nếu sau này bé có vấn đề gì thì chị cứ gọi cho tôi."

"Tôi đang vội nên xin phép đi trước. Hẹn gặp lại."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Dứt lời, Hứa Minh Triết xoay người rời đi.
 
Back
Top Bottom