Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,045
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMJ-91DLJul6e7EjqnbzXdJ7WX32QEQJchc8Nznd4e7lEHLYOa4cvLmWwJzTZSAJ6VswdDIoYGuQ8Ez9xQnpLzdbggSTdqvwX3wXLfC6c0IK-wSOE4jKL04AKNO6ZqHVQIGCgnqIlcqQxw1yZG4TQwe=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Mạt Thế
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Kiều Cẩm Nghệ ngồi trên chuyến tàu chậm về lại Tương Dương.

Sau khi cô trọng sinh, việc đầu tiên làm là ly hôn với Tạ Ngạn Chu, người chồng đang là Tham mưu trưởng Không quân.​
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 1: Chương 1



Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Kiều Cẩm Nghệ ngồi trên chuyến tàu chậm về lại Tương Dương.

Sau khi cô trọng sinh, việc đầu tiên làm là ly hôn với Tạ Ngạn Chu, người chồng đang là Tham mưu trưởng Không quân.

Tháng 9 năm 1989.

Trên chuyến tàu từ Lâm Hải về Tương Dương.

Kiều Cẩm Nghệ ngồi cạnh cửa sổ, xung quanh ồn ào. Một ngày trước, cô đã ly hôn với Tạ Ngạn Chu.

Điện thoại BB*( một dạng máy chỉ dùng để nhắn tin, không nghe gọi được) rung, cô mở ra xem tin nhắn.

"Cẩm Nghệ, đi đường cẩn thận nhé. Về nhà gọi lại cho anh."

Tạ Ngạn Chu nhắn.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn tin nhắn, ngẩn người.

Cô từ năm 2024 trọng sinh trở về.

Kiếp trước.

Năm bảy tuổi, cô cứu Tạ Ngạn Chu khỏi c.h.ế.t đuối, nhưng lại bị thương tay, để lại di chứng. Tay phải run không ngừng, tay trái thì yếu.

Vì vậy, cô phải bỏ dở nghề thêu Tương* từ nhỏ.

(Thêu lụa thủ công tập trung chính ở thành phố Tr**ng S*, tỉnh Hồ Nam. Đây là một trong “tứ đại danh thêu” nổi tiếng của Trung Hoa.)

Nhà họ Tạ đền bù bằng cách hứa hôn và giao Tạ Ngạn Chu chăm sóc cô cả đời.

Ngày Tạ Ngạn Chu lên Tham mưu trưởng Quân khu Lâm Hải, hai người kết hôn.

Hàng chục năm sau, họ sống với nhau như khách trong nhà.

Đến Tết Trung thu năm 2024, trong buổi đoàn viên.

Cô định nói với gia đình về việc mình bị ung thư não giai đoạn cuối, nhưng lại nghe được cháu trai hỏi Tạ Ngạn Chu.

"Ông ơi, sao ông lại cưới bà ạ? Bà ăn cơm còn không cầm được thìa, có làm được gì đâu! Ông giỏi thế, còn lái được máy bay, bà thì chẳng biết gì."

Tạ Ngạn Chu ôn tồn đáp: "Vì bà cứu ông nên mới bị thương tay. Ông nợ bà ấy một mạng, phải cưới thôi."

Cháu trai nhỏ lại hỏi: "Thế ông có yêu bà không? Bố bảo cưới là phải cưới người mình yêu."

Tạ Ngạn Chu im lặng hồi lâu rồi nói: "Cưới chỉ vì báo ơn, yêu hay không yêu gì chứ."

Nghe vậy, cháu trai nhỏ oán trách.

"Con với bố mẹ đều không thích bà, giá mà ông đổi cho con bà khác thì tốt."

Kiều Cẩm Nghệ hoàn hồn.

Nhìn chiếc điện thoại BB, cô thất thần.

Kiếp trước, cô luôn nghĩ mình hạnh phúc.

Lấy Tạ Ngạn Chu, sinh con trai, có cháu trai, con cháu đầy đàn.

Nhưng đến cuối đời, cô mới biết con, cháu và chồng đều không thích mình.

Sống lại, cô quyết định buông tay, trả tự do cho Tạ Ngạn Chu.

Còn Tạ Vũ An, nếu nó không thích mình thì mình cũng mặc kệ thôi.

……

Tàu đến Tương Dương sau bảy tiếng.

Kiều Cẩm Nghệ vừa xuống tàu đã thấy nóng hầm hập.

Nhớ tin nhắn của Tạ Ngạn Chu, cô tìm đến bốt điện thoại công cộng gần ga.

Trở về năm 89, cô gần như quên cách dùng BB, phải loay hoay mãi mới nhớ ra.

BB không tiện như điện thoại, chỉ nhận được tin nhắn.

Cô trả hai hào rồi gọi cho Tạ Ngạn Chu.

Bên kia nhấc máy ngay.

"Alo, Kiều Cẩm Nghệ đấy à?"

"Vâng, tôi đến Tương Dương rồi."

"Ừ, gửi lời hỏi thăm của anh đến bố mẹ em."

Giọng Tạ Ngạn Chu vẫn vậy, bình thản và xa cách.

Hai kiếp vẫn không đổi.

"Vâng." Cô đáp.

"Chuyện ly hôn..." Tạ Ngạn Chu chưa nói hết.

Kiều Cẩm Nghệ ngắt lời: "Ly hôn rồi thì tôi sẽ nói với bố mẹ. Sau này hai nhà không còn liên quan gì nữa."

Tạ Ngạn Chu im lặng một lát, rồi hỏi Tạ Vũ An năm tuổi.

"An An, con có muốn nói chuyện với mẹ không?"

Giọng Tạ Vũ An đầy ghét bỏ vọng ra.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Con không thèm nói chuyện với bà ấy đâu, con ghét bà ấy."

.....
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 2: Chương 2



……

Tàu đến Tương Dương sau bảy tiếng.

Kiều Cẩm Nghệ vừa xuống tàu đã thấy nóng hầm hập.

Nhớ tin nhắn của Tạ Ngạn Chu, cô tìm đến bốt điện thoại công cộng gần ga.

Trở về năm 89, cô gần như quên cách dùng BB, phải loay hoay mãi mới nhớ ra.

BB không tiện như điện thoại, chỉ nhận được tin nhắn.

Cô trả hai hào rồi gọi cho Tạ Ngạn Chu.

Bên kia nhấc máy ngay.

"Alo, Kiều Cẩm Nghệ đấy à?"

"Vâng, tôi đến Tương Dương rồi."

"Ừ, gửi lời hỏi thăm của anh đến bố mẹ em."

Giọng Tạ Ngạn Chu vẫn vậy, bình thản và xa cách.

Hai kiếp vẫn không đổi.

"Vâng." Cô đáp.

"Chuyện ly hôn..." Tạ Ngạn Chu chưa nói hết.

Kiều Cẩm Nghệ ngắt lời: "Ly hôn rồi thì tôi sẽ nói với bố mẹ. Sau này hai nhà không còn liên quan gì nữa."

Tạ Ngạn Chu im lặng một lát, rồi hỏi Tạ Vũ An năm tuổi.

"An An, con có muốn nói chuyện với mẹ không?"

Giọng Tạ Vũ An đầy ghét bỏ vọng ra.

"Con không thèm nói chuyện với bà ấy đâu, con ghét bà ấy."

Tay Kiều Cẩm Nghệ run lên.

Cô cúp máy luôn.

Làng Lan Hoa.

Kiều Cẩm Nghệ đẩy cổng vào sân, thấy bố mẹ đang giặt thùng nhuộm dưới nắng gắt.

Nhà họ Kiều đời đời thêu Tương.

Chỉ có Kiều Cẩm Nghệ là con, nên cô học thêu từ nhỏ.

Nhưng vì cứu Tạ Ngạn Chu mà cô bị thương tay, không thêu được nữa.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn bố mẹ lưng còng, tóc bạc, lòng se lại.

"Bố mẹ, con về rồi."

Bố mẹ nhìn ra, thấy Kiều Cẩm Nghệ thì vội dừng tay, ngạc nhiên hỏi.

"Cẩm Nghệ, sao con lại về? Ngạn Chu với An An đâu?"

Kiều Cẩm Nghệ cúi đầu, một lúc sau mới nói.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Con với Tạ Ngạn Chu ly hôn rồi ạ."

Hai ông bà sững người, không nói được gì.

Ông Kiều hỏi: "Sao lại ly hôn? Có phải Tạ Ngạn Chu bắt nạt con không?"

Kiều Cẩm Nghệ nhớ đến sự lạnh nhạt của Tạ Ngạn Chu và sự ghét bỏ của Tạ Vũ An, buồn bã nói.

"Không phải ạ, con với anh ấy hết tình cảm rồi. Anh ấy chăm sóc con mười mấy năm là đủ rồi. Con không thể cứ trói buộc anh ấy mãi được."

Trước kia nhà họ Tạ và Kiều là hàng xóm. Từ khi Kiều Cẩm Nghệ bị thương tay, Tạ Ngạn Chu đã chăm sóc cô.

Sau này, Tạ Ngạn Chu học trường quân sự, rồi giữ lời hứa cưới cô, đưa cô đến Lâm Hải.

Cô vốn nghĩ đó là tình yêu, nhưng đến cuối đời mới biết chỉ là ân tình.

Ân tình trói buộc Tạ Ngạn Chu, cũng trói buộc cả Kiều Cẩm Nghệ.

Nên kiếp này, cô không cần Tạ Ngạn Chu nữa.

Sân im lặng trở lại.

Lát sau, bà Kiều mắt đỏ hoe hỏi.

"Thế An An đâu?"

"An An theo ba nó ạ." Kiều Cẩm Nghệ đáp.

Kiếp trước, Tạ Vũ An chỉ thích ông bố Tham mưu trưởng Không quân, ghét bà mẹ tàn tật, không làm được gì.

Nó luôn đòi đổi mẹ.

Kiếp này, cứ để nó toại nguyện, sống với Tạ Ngạn Chu, có mẹ mới.

Bố mẹ định nói gì đó, nhưng Kiều Cẩm Nghệ ngắt lời.

"Bố mẹ, con muốn học lại thêu Tương."

Nghe vậy, bố mẹ nhìn tay cô, ngập ngừng.

Kiều Cẩm Nghệ nói trước: "Bố, mẹ. Tay phải con hỏng rồi, nhưng tay trái vẫn dùng được. Con không sợ khổ, con muốn học thêu, giữ lại nghề này."

Kiếp trước, cô chỉ biết có gia đình, chồng con.

Trở lại, cô muốn sống cho mình, cho những người thật lòng thương mình.

Bố mẹ mừng rỡ.

"Được, bố mẹ tin con!"

Tối đó, Kiều Cẩm Nghệ mở cửa phòng cũ.

Thấy đồ đạc trong phòng, mắt cô đỏ hoe.

Trong phòng treo đầy tranh thêu từ nhỏ đến lớn, từ đơn giản đến phức tạp... bố mẹ đều giữ cẩn thận.

Lúc này, cô mới nhận ra mình chưa bao giờ từ bỏ thêu Tương. Vậy là từ khi nào?

Từ khi lấy Tạ Ngạn Chu, sinh Tạ Vũ An, chăm sóc mẹ chồng ốm, rồi đến khi con lớn, lo cho con, rồi con lấy vợ, sinh cháu.

Cô trông cháu...

Dần dần, cô già đi, đến cái thìa cũng không cầm được, nói gì đến kim chỉ.

Kiều Cẩm Nghệ nâng bàn tay còn mềm mại lên, v**t v* từng bức thêu, quyết định không vì ai mà từ bỏ tương lai của mình nữa.

Sáng hôm sau, Kiều Cẩm Nghệ dậy sớm, ăn sáng rồi cùng bố mẹ bắt đầu học thêu lại.

Đến trưa, điện thoại BB rung.

Tạ Ngạn Chu nhắn.

"Gọi lại ngay, Tạ Ngạn Chu."

Cô không biết có chuyện gì, cầm máy ra quán tạp hóa gọi cho Tạ Ngạn Chu.

Vừa bắt máy, cô hỏi.

"Tôi là Kiều Cẩm Nghệ, có chuyện gì?"

"Thuốc hen của An An để đâu?" Tạ Ngạn Chu hỏi.

Cô thấy lạ. Trước khi cô đi, bệnh hen của Tạ Vũ An vẫn ổn định, hai năm nay không tái phát. Sao lại lên cơn?

Có lẽ vì đã từ bỏ con trai, cô không hỏi nhiều, chỉ nói.

"Trong tủ quần áo, ngăn kéo thứ hai."

"Biết rồi."

Cô định cúp máy thì nghe thấy giọng một người phụ nữ hốt hoảng.

"Anh Ngạn Chu, mau lên đây, An An sốt rồi!"
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 3: Chương 3



Điện thoại tắt.

Cô nhận ra giọng của Mạnh Thư Ca, cô giáo dạy tiếng Anh mà Tạ Ngạn Chu thuê cho Tạ Vũ An.

Mạnh Thư Ca vừa du học ở New York về, là con gái của giáo sư khoa tiếng Anh trường Đại học Lâm Hải.

Kiếp trước, Tạ Vũ An nhiều lần nói muốn Mạnh Thư Ca làm mẹ nó.

Lúc đó, Kiều Cẩm Nghệ nghĩ con còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Đến khi già, cô lại thấy Tạ Vũ An lén sắp xếp cho bố mình gặp Mạnh Thư Ca, người khi ấy cũng đã có cháu.

Ba người ngồi trong quán cà phê, nói cười vui vẻ như một gia đình.

Về nhà, Kiều Cẩm Nghệ hỏi chuyện này, Tạ Vũ An nói: "Mẹ, ai chả có một người để thương. Cô Mạnh là người bố không thể quên."

"Bố cưới mẹ vì báo ơn, lỡ cả đời với cô Mạnh. Con chỉ muốn họ gặp nhau lần cuối, để họ vui vẻ. Con có làm gì sai?"

Con trai không bao giờ hiểu cho mẹ. Vì nó cũng là đàn ông, luôn bênh vực bố.

Kiều Cẩm Nghệ thoát khỏi dòng suy nghĩ, đặt điện thoại xuống, không nghĩ đến Tạ Vũ An nữa.

Trên đường về nhà trời quang đãng.

Ba tháng trôi qua. Hoa quế tàn, sương muối phủ trắng ruộng cải.

Kiều Cẩm Nghệ không nhận được tin gì từ Tạ Ngạn Chu.

Cô không bận tâm. Cô đã tìm lại được cảm giác thêu thùa. Bà Kiều xót con nhưng không ngăn cản.

"Cẩm Nghệ, bố mẹ nghĩ kỹ rồi. Lấy chồng sinh con không bằng có nghề trong tay."

Bà Kiều lấy ra một lá thư nhàu nhĩ.

"Tháng trước, mẹ gửi tranh của con cho cô Trình Mai rồi."

"Đây là thư trả lời của cô, hỏi con có muốn đến Đàm Châu học thêu bài bản không."

Kiều Cẩm Nghệ run run nhận lá thư, đọc những dòng chữ về người kế thừa nghề thêu Tương.

Cô gật đầu ngay: "Con muốn đi."

"Được, qua Tết con đi Đàm Châu." Bà Kiều nói.

Hôm nay là mùng 5 tháng Chạp, còn 21 ngày nữa là đến Giao thừa.

Sáng hôm sau.

Kiều Cẩm Nghệ đang ăn cơm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ông Kiều ra mở cửa.

Ba người đứng ngược nắng ở ngoài.

Kiều Cẩm Nghệ thấy Tạ Ngạn Chu, Tạ Vũ An và Mạnh Thư Ca ăn mặc sành điệu.

Ông Kiều ôm Tạ Vũ An: "An An, sao con lại về đây?"

Tạ Vũ An lùi lại, ghét bỏ nói.

"Con không cần ông ôm, ông hôi quá! Cô giáo bảo người nhà quê bẩn lắm, toàn vi khuẩn!"

Cậu bé nói những lời nhẫn tâm.

Ông Kiều ngượng ngùng nói: "Vậy ông rửa tay rồi ôm con nhé?"

An An quay mặt đi.

"Không!"

"Cạch!" Kiều Cẩm Nghệ đặt đũa xuống.

Cô bước nhanh đến, nắm tay An An, nhìn thẳng vào mắt cậu. "Tạ Vũ An, xin lỗi bố tôi!"

Cô nói xin lỗi bố *tôi*, chứ không phải ông ngoại. Cô không coi nó là con nữa, nó cũng không còn là cháu ngoại nhà họ Kiều.

Tạ Vũ An sững sờ, không tin vào mắt mình.

Đây là lần đầu tiên cô nặng lời với nó, nó mím môi, suýt khóc.

Tạ Ngạn Chu luôn nghĩ cô dịu dàng, chưa bao giờ thấy cô hung dữ như vậy.

Ông Kiều hòa giải: "Trẻ con không biết gì, không sao đâu."

Kiều Cẩm Nghệ lúc này mới buông tay Tạ Vũ An.

Bố Kiều lại hỏi Tạ Ngạn Chu: "Ngạn Chu, về mà không báo trước gì cả? Còn đây là ai?"

Tạ Ngạn Chu đặt hộp bột bột lúa mạch và bao thuốc Đại Tiền Môn xuống, đáp:

"Con xin nghỉ phép về giải quyết chút việc, tiện đường đưa An An về thăm hai bác."

"Đây là cô Mạnh, giáo viên tiếng Anh của An An. Thằng bé quấn cô ấy quá nên con đưa cô ấy đi cùng."

Bố Kiều và mẹ Kiều nghe vậy, thoáng sững sờ, sắc mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Mạnh Thư Ca với mái tóc xoăn sóng lớn bồng bềnh, mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, khẽ mỉm cười, bước đến trước mặt Kiều Cẩm Nghệ, chìa tay ra:

"Chị Cẩm Nghệ, lâu rồi không gặp."

Kiều Cẩm Nghệ liếc nhìn bàn tay đang chìa ra, không đáp lại.

Thấy vậy, An An ngước lên nhìn Kiều Cẩm Nghệ, bực bội nói:

"Cô Mạnh chào mẹ mà mẹ không thèm để ý?"

"Mẹ có biết lúc con ốm toàn cô Mạnh chăm sóc con không hả?"

Kiều Cẩm Nghệ nhìn đứa con trai đang hờn dỗi, chỉ thấy buồn cười.

Cô dốc lòng chăm sóc nó suốt năm năm, đổi lại đến một nụ cười cũng không có.

Mạnh Thư Ca chỉ chăm sóc nó một lần đã được nó bảo vệ hết lòng.

Đúng là... con trai vàng ngọc của cô.

"Chỉ vì cô giáo của con coi thường dân quê. Cả dòng họ nhà mình ai mà chẳng là dân quê. Bắt tay với cô ta, bẩn tay tôi."

Không gian bỗng chốc im phăng phắc.

Mặt Mạnh Thư Ca lúc trắng lúc xanh: "Ngạn Chu, hay em về Lâm Hải luôn vậy."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tạ Ngạn Chu chưa kịp nói gì, An An đã nắm c.h.ặ.t t.a.y Mạnh Thư Ca:

"Cô Mạnh không được đi đâu hết, con đưa cô về nhà con."

Sau khi nhà họ Tạ chuyển lên thành phố Lâm Hải, căn nhà này vẫn luôn bỏ không, chỉ khi nào về Tương Dương thăm người thân mới ở lại vài hôm.

An An nắm tay Mạnh Thư Ca đi thẳng ra khỏi nhà họ Kiều, sang nhà họ Tạ bên cạnh.

Bố Kiều và mẹ Kiều nhìn theo bóng lưng An An, thở dài, rồi quay vào nhà.

Trong sân chỉ còn lại Kiều Cẩm Nghệ và Tạ Ngạn Chu.

Tạ Ngạn Chu ngước mắt nhìn Kiều Cẩm Nghệ:

"Cẩm Nghệ, mấy lời An An nói em đừng để bụng. Thằng bé còn nhỏ, em chấp làm gì."

Kiều Cẩm Nghệ không đáp, chỉ bình tĩnh hỏi:

"Anh không về cùng họ à?"

Tạ Ngạn Chu im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng:

"Ba tháng rồi, em làm đủ chưa? Lần này anh về là để đón em lên Lâm Hải."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 4: Chương 4



Làm đủ chưa...

Đến giờ Kiều Cẩm Nghệ mới nhận ra, từ đầu đến cuối Tạ Ngạn Chu chẳng hề coi cuộc ly hôn này ra gì.

"Tạ Ngạn Chu, tôi nói lại lần nữa, ly hôn là quyết định sau khi tôi đã suy nghĩ kỹ càng. Tôi không tái hôn với anh, càng không về Lâm Hải với anh."

Năm sau, cô sẽ lên Đàm Châu.

Một người hướng Nam, một người hướng Bắc, hai người từ nay về sau vĩnh viễn không còn liên quan gì đến nhau nữa.

"Anh đã bảo rồi, giữa anh và cô Mạnh không có gì, chỉ là An An thích cô ấy thôi." Tạ Ngạn Chu nhíu mày giải thích.

Nếu là kiếp trước, Kiều Cẩm Nghệ chắc chắn sẽ tin.

Nhưng bây giờ, cô đã không còn là cô gái Kiều Cẩm Nghệ hai mươi mấy tuổi ngây thơ ngày nào nữa. Cô đã sống lại một kiếp, nếm trải cảnh cô độc đến cuối đời, ngay cả chồng con cũng chẳng ở bên cạnh.

"Không còn chuyện gì nữa thì mời anh về cho. Đồ đạc của anh cũng mang đi hết đi."

Kiều Cẩm Nghệ quay người định vào nhà.

Thấy cô như vậy, Tạ Ngạn Chu cũng nổi giận, trầm giọng nói: "Anh và An An sẽ ở lại Tương Dương ăn Tết. Sau Tết, nếu em vẫn còn như vậy thì chúng ta thật sự hết cơ hội rồi."

Nói rồi anh ta quay người bỏ đi.

Kiều Cẩm Nghệ đột nhiên dừng bước, gọi giật lại:

"Tạ Ngạn Chu."

Tạ Ngạn Chu tưởng cô đã đổi ý.

Nhưng Kiều Cẩm Nghệ lại nói từng chữ một: "Hộ khẩu của tôi vẫn còn trong sổ hộ khẩu nhà anh. Anh là chủ hộ, phiền anh ngày mai đi cùng tôi ra huyện làm thủ tục tách hộ khẩu cho tôi."

Tạ Ngạn Chu không nói gì, nhanh chóng rời đi.

Kiều Cẩm Nghệ cũng không để bụng, quay vào nhà.

Đêm đó, Kiều Cẩm Nghệ mơ thấy kiếp trước. Sau khi cô phát bệnh, lúc hấp hối chỉ có một cô y tá nhỏ bên cạnh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Còn Tạ Ngạn Chu và con trai Tạ Vũ An thì đang vui vẻ đi du lịch cùng Mạnh Thư Ca. Cô gọi điện cho họ cũng không ai nghe máy.

Sáng hôm sau, Kiều Cẩm Nghệ mở mắt, xua tan đi những u ám trong giấc mơ đêm qua.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi, một ngày mới bắt đầu.

Cô ra sân rửa mặt, vừa xách một thùng nước từ giếng lên thì bỗng cảm thấy có ai đó kéo quần mình.

Kiều Cẩm Nghệ cúi xuống, thấy một bé gái bụ bẫm với hai b.í.m tóc nhỏ, người lấm lem bùn đất, đôi mắt to tròn ngước nhìn cô:

"Mẹ ơi..."

Kiều Cẩm Nghệ giật mình:

"Cô bé này, cháu nhầm người rồi. Cô không phải mẹ cháu."

Nghe vậy, mắt cô bé đỏ hoe, chực trào nước mắt.

Đúng lúc đó, mẹ Kiều từ trong bếp đi ra, ngạc nhiên: "Ôi, Tiểu Hoa đấy à?"

"Sao cháu lại chạy đến đây?"

Tiểu Hoa không đáp, vẫn nhìn Kiều Cẩm Nghệ, lí nhí:

"Mẹ ơi, con đói."

Kiều Cẩm Nghệ và mẹ vội vàng đưa cô bé vào ăn cơm.

Trên bàn ăn, Kiều Cẩm Nghệ nghe mẹ kể, Tiểu Hoa xuất hiện ở thôn này đã hơn ba tháng, không ai biết là con nhà ai.

Không ai chăm sóc, cô bé phải ăn nhờ ở đậu.

Kiều Cẩm Nghệ nghe xong, nhìn Tiểu Hoa vừa ăn bánh ngô vừa dè dặt nhìn mình.

Bỗng nhiên, gương mặt Tiểu Hoa dần hòa làm một với cô y tá tận tình chăm sóc cô trong bệnh viện ở kiếp trước.

Kiếp trước, cô bị ung thư não giai đoạn cuối, đau đớn đến sống dở c.h.ế.t dở.

Tay cô run rẩy không cầm nổi thìa, không thể tự ăn uống.

Cô y tá dù bận đến mấy cũng dành thời gian đút cơm cho cô, không hề tỏ vẻ ghê tởm.

Cô y tá là người duy nhất đối xử tốt với cô mà không hề vụ lợi.

Nghĩ đến đây, Kiều Cẩm Nghệ kéo tay áo Tiểu Hoa lên, thấy trên cánh tay cô bé có một vết bỏng, y hệt vết bỏng của cô y tá.

Đồng thời, cô nhớ lại những lời cô y tá đã từng nói:

"Cô ơi, con cảm thấy cô rất gần gũi. Con không có mẹ, nhưng mẹ trong ký ức của con chính là người như cô. Nếu cô là mẹ của con thì tốt biết mấy."

Mắt Kiều Cẩm Nghệ đỏ hoe: "Là con sao..."

Tiểu Hoa tưởng cô muốn ăn bánh ngô, vội đưa miếng bánh đến gần miệng Kiều Cẩm Nghệ:

"Mẹ ăn đi, Tiểu Hoa no rồi."

Kiếp trước, Kiều Cẩm Nghệ luôn mong ước có một cô con gái, tiếc rằng cô chỉ có một mình Tạ Vũ An.

Kiếp này, chẳng lẽ ông trời muốn ban cho cô một đứa con gái sao?

Kiều Cẩm Nghệ đưa tay v**t v* khuôn mặt lấm lem của Tiểu Hoa, giọng run run nói với mẹ: "Mẹ ơi, con muốn nhận Tiểu Hoa làm con nuôi."

Kiếp trước, Tiểu Hoa đã chăm sóc cô đến những giây phút cuối cùng.

Kiếp này, hãy để cô nuôi Tiểu Hoa khôn lớn.

Nói là làm, sau khi Tiểu Hoa ăn no, cô tắm rửa sạch sẽ cho cô bé rồi lấy bộ quần áo hồi nhỏ của mình cho con mặc.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 5: Chương 5



10 giờ sáng, Kiều Cẩm Nghệ dắt Tiểu Hoa đến nhà họ Tạ, một là để làm thủ tục tách hộ khẩu, hai là để đăng ký nhập hộ khẩu cho Tiểu Hoa, rồi sau đó sẽ dẫn con đi mua quần áo mới.

Cô gõ cửa nhà họ Tạ.

Cửa mở.

Tạ Ngạn Chu và An An đang đứng ở cửa, dường như cũng chuẩn bị ra ngoài.

Khi An An nhìn thấy Kiều Cẩm Nghệ dắt tay Tiểu Hoa, mặt cậu ta biến sắc, gắt giọng:

"Mày là ai? Sao lại nắm tay mẹ tao?"

Tiểu Hoa nghe vậy, ngước lên nhìn An An:

"Chào bạn, mình là con gái của mẹ. Mình tên là Tiểu Hoa."

Tạ Ngạn Chu và An An đứng sững như trời trồng, không thể tin vào mắt mình.

Mặt An An tái mét, xông lên đẩy Tiểu Hoa:

"Đây là mẹ tao, cút đi!"

Kiều Cẩm Nghệ nhanh tay ôm chặt Tiểu Hoa vào lòng, bảo vệ con bé: "Tạ Vũ An, mẹ cấm con bắt nạt em gái. Chẳng phải con luôn miệng nói không cần mẹ sao? Giờ mẹ chiều theo ý con đấy."

Nói xong, mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Vũ An, cô quay sang nói với Tạ Ngạn Chu:

"Đi thôi, đi làm thủ tục tách khẩu."

Tạ Ngạn Chu cũng không ngờ Kiều Cẩm Nghệ lại thay đổi nhiều đến vậy.

"Kiều Cẩm Nghệ, em ăn nói vớ vẩn gì trước mặt con thế hả? Em lớn ngần này rồi còn chấp nhặt với trẻ con!"

Kiều Cẩm Nghệ nghe vậy, quay đầu nhìn anh ta:

"Vớ vẩn? Anh có bao giờ tự hỏi vì sao nó luôn miệng đòi cô Mạnh làm mẹ mà không cần mẹ ruột là tôi không?"

"Nó chỉ là một đứa trẻ, sao lại ghét mẹ đẻ của mình? Sao nó cứ luôn mồm đòi đổi mẹ? Anh có bao giờ nghĩ đó là do anh không?"

Tạ Ngạn Chu nghẹn lời.

Kiều Cẩm Nghệ tiếp tục:

"Đi thôi, tranh thủ còn sớm, ra huyện luôn."

Kiều Cẩm Nghệ bế Tiểu Hoa lên rồi đi thẳng đến chiếc xe của Tạ Ngạn Chu đang đỗ ở trước cửa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

An An nhìn Tiểu Hoa trong lòng Kiều Cẩm Nghệ, ánh mắt tràn đầy ghen tỵ.

Sao mẹ cậu ta lại ôm người khác?

Chiếc xe jeep màu xanh quân đội của Tạ Ngạn Chu vẫn đỗ ở đó.

Kiều Cẩm Nghệ vừa đến gần xe, Mạnh Thư Ca đã thò đầu ra từ ghế phụ lái, mỉm cười nhìn cô:

"Chị Cẩm Nghệ, em cũng có chút việc trên huyện, tiện đường đi nhờ xe anh Ngạn Chu, chị không phiền chứ?"

Kiếp trước, Mạnh Thư Ca luôn viện cớ dạy An An học để ăn uống, nghỉ ngơi ở nhà họ Tạ, thậm chí còn đi xe của Tạ Ngạn Chu một cách tự nhiên như người nhà.

Khi họ đi cùng nhau, ai cũng tưởng cô ta mới là vợ Tạ Ngạn Chu, là mẹ của An An.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Kiều Cẩm Nghệ chỉ thấy chua xót.

Nhưng may mắn là kiếp này mọi chuyện đã khác. Chồng con gì cô cũng không cần nữa.

"Tôi với Tạ Ngạn Chu ly hôn rồi, còn phiền gì nữa. Cô cứ tự nhiên."

Nghe vậy, tay Tạ Ngạn Chu đang định mở cửa xe khựng lại, anh ta nhìn Kiều Cẩm Nghệ với ánh mắt phức tạp.

Mạnh Thư Ca không nói gì thêm.

Suốt dọc đường, Kiều Cẩm Nghệ ôm Tiểu Hoa ngồi ở hàng ghế sau, An An ngồi một bên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người họ.

Nhưng Kiều Cẩm Nghệ không để ý đến cậu ta.

...

Xe nhanh chóng đến huyện. Mạnh Thư Ca dẫn An An đi trung tâm thương mại.

Kiều Cẩm Nghệ dắt tay Tiểu Hoa đến đồn công an làm thủ tục tách hộ khẩu.

Trước khi bước vào phòng làm việc, Tạ Ngạn Chu nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Cẩm Nghệ: "Tiểu Hoa là con của em với ai?"

Kiều Cẩm Nghệ giật tay ra: "Không liên quan đến anh."

Rồi cô lấy giấy tờ trong túi đưa cho nhân viên: "Tôi đã ly hôn, làm ơn giúp tôi tách hộ khẩu."

Tạ Ngạn Chu nhìn bàn tay phải đang run run của Kiều Cẩm Nghệ, trong lòng có chút xúc động, anh ta ngăn cô lại:

"Nếu em hối hận, chúng ta có thể tái hôn."

Kiều Cẩm Nghệ khựng lại, nhìn anh ta một cách nghiêm túc:

"Tạ Ngạn Chu, tôi không hối hận."

Kiểm tra hồ sơ, đóng dấu, tách hộ khẩu, mọi thủ tục được hoàn tất một cách nhanh chóng.

Kiều Cẩm Nghệ cầm trên tay cuốn sổ hộ khẩu mới, rồi làm thủ tục nhập hộ khẩu cho Tiểu Hoa vào sổ của mình.

Cô còn đặt cho Tiểu Hoa một cái tên mới: Kiều Hi.

"Hi" mang ý nghĩa của hy vọng và sự tái sinh.

Xong xuôi mọi việc, Kiều Cẩm Nghệ tưởng Tạ Ngạn Chu đã về rồi, không ngờ anh ta vẫn đợi cô ở trước cửa đồn công an.

Thấy Kiều Cẩm Nghệ và con gái Kiều Hi cùng bước ra, bàn tay đang siết chặt của anh ta từ từ buông lỏng.

"Đi thôi, chẳng phải em muốn đi mua quần áo sao? Anh đưa hai mẹ con đi."

Thời những năm 80 này, xe cộ còn hiếm hoi, Kiều Cẩm Nghệ nghĩ mình đưa con gái đi lại cũng bất tiện, có xe đi nhờ thì tội gì không đi, nên cô đồng ý.

"Cảm ơn. Về đến nơi tôi sẽ trả tiền xe cho anh."

"Nhất định phải sòng phẳng vậy sao?" Tạ Ngạn Chu lạnh lùng nói rồi bước lên xe.

Kiều Cẩm Nghệ không để ý đến anh ta, ôm con gái lên xe, đến trung tâm thương mại.
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 6: Chương 6



Cô mua sắm một lượt, toàn là quần áo cho mình và cho con gái.

Lúc này Mạnh Thư Ca dẫn An An đến, thấy cảnh tượng đó, cô ta lấy từ trong túi xách ra hai bộ đồ ngủ đưa cho Tạ Ngạn Chu:

"Ngạn Chu, em nghe An An nói anh về đây không có đồ ngủ, em mua cho anh hai bộ, anh xem có vừa không."

Cô ta vừa nói vừa liếc nhìn Kiều Cẩm Nghệ.

Nhưng Kiều Cẩm Nghệ thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn sang.

Tạ Ngạn Chu cũng nhận ra, trước kia chỉ cần có người phụ nữ nào tặng anh một chiếc khăn thôi, Kiều Cẩm Nghệ cũng sẽ ghen tuông ra mặt, còn bây giờ cô dường như chẳng để tâm đến chuyện đó nữa.

"Cảm ơn."

Anh ta vốn định từ chối, nhưng trước mặt Kiều Cẩm Nghệ, anh vẫn nhận lấy.

Trên đường đến, An An và Mạnh Thư Ca nói cười ríu rít.

Nhưng trên đường về, chỉ có hai mẹ con Kiều Hi và Kiều Cẩm Nghệ quấn quýt bên nhau.

"Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm, con yêu mẹ nhất trên đời." Kiều Hi tựa vào lòng Kiều Cẩm Nghệ, ngước lên nhìn mẹ với ánh mắt lấp lánh.

Tạ Ngạn Chu nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy khuôn mặt Kiều Hi và Kiều Cẩm Nghệ như hòa làm một.

Đúng lúc này, Mạnh Thư Ca lên tiếng: "Không ngờ Kiều tiểu thư còn có một cô con gái nhỏ ở quê nhà. Sinh khi nào vậy ạ? Anh Ngạn Chu có biết không?"

Tiểu Hoa còn nhỏ hơn An An.

Ý của cô ta là Kiều Cẩm Nghệ đã ngoại tình.

Ý của cô ta là, Kiều Cẩm Nghệ đã phản bội Tạ Ngạn Chu.

Bởi vì Tạ Ngạn Chu là tham mưu trưởng, thường xuyên ở trong quân đội, có khi cả năm số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Anh ta là người thân gì của tôi mà tôi cần phải báo cáo?" Kiều Cẩm Nghệ hỏi ngược lại.

Mạnh Thư Ca nghẹn lời, không nói gì nữa.

Trong xe cuối cùng cũng im lặng.

Một tiếng sau, xe đến làng Lân Hoa.

Tạ Ngạn Chu đưa Mạnh Thư Ca và An An về nhà họ Tạ trước, sau đó mới đưa Kiều Cẩm Nghệ về.

Về đến nhà.

Tiểu Hoa chạy vào nhà trước.

Kiều Cẩm Nghệ lấy tiền xe ra, đưa cho Tạ Ngạn Chu.

Tạ Ngạn Chu lại không nhận.

"Kiều Cẩm Nghệ, em có phải đã phản bội tôi không?"

Kiều Cẩm Nghệ khựng bước.

Cô không thể ngờ được, mình và Tạ Ngạn Chu lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã, vậy mà anh lại nghi ngờ mình.

"Anh nói lại lần nữa xem."

Yết hầu Tạ Ngạn Chu khẽ nhúc nhích: "Nếu em thực sự đã làm chuyện sai, chỉ cần em thành tâm nhận lỗi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Em đừng nghĩ phá hoại hôn nhân quân nhân, sau khi ly hôn rồi là không có chuyện gì đâu."

Lời nói của anh khiến Kiều Cẩm Nghệ hoàn toàn nhìn rõ anh ta.

Kiều Cẩm Nghệ lẩm bẩm: "Tạ Ngạn Chu, anh có biết không? Sau khi ở bên anh, rồi có An An, thế nhưng cả hai người đều không thích tôi. Tôi từng nghi ngờ liệu có phải vấn đề ở bản thân tôi không, rằng tôi làm sao mà không được người khác yêu quý."

"Nhưng bây giờ xem ra không phải, là vì nhân phẩm của anh không tốt, là vì An An kế thừa gen của anh."

"Còn tôi, tôi là người được yêu quý, bố mẹ tôi yêu tôi, con gái tôi cũng rất rất yêu tôi."

Kiếp trước, có một câu nói trên mạng rất đúng, thà tự giày vò bản thân chi bằng phát điên giày vò người khác.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Kiều Cẩm Nghệ nói ra những lời này, giờ trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Còn Tạ Ngạn Chu nhìn cô, chỉ cảm thấy cô như đã biến thành một người khác.

Anh im lặng rất lâu, mới nói: "Kiều Cẩm Nghệ, hóa ra em đối với tôi có nhiều bất mãn đến thế."

Kiều Cẩm Nghệ còn chưa trả lời, chỉ nghe thấy tiếng Mạnh Thư Ca từ phía nhà họ Tạ vọng lại.

"Anh Ngạn Chu, An An xảy ra chuyện rồi!"

Tạ Ngạn Chu vội vã chạy về phía nhà họ Tạ.

Kiều Cẩm Nghệ đứng tại chỗ, nhìn về hướng nhà họ Tạ, cuối cùng vẫn quay lưng đi.

Kiều Cẩm Nghệ không thể tha thứ cho con trai, vĩnh viễn không thể tha thứ.

Bởi vì khi mình c.h.ế.t đi, muốn gặp con trai lần cuối, nó cũng không xuất hiện, nó vẫn ở bên cạnh Mạnh Thư Ca.

Ba ngày sau.

Dì hàng xóm sang chơi, nói chuyện về An An.

"Ôi chao, chị ơi, chị không biết đâu, thằng cháu ngoại nhà chị ấy, suýt nữa bị mẹ kế nó hại c.h.ế.t đấy."

Các dì trong làng đều nhìn ra Mạnh Thư Ca và Tạ Ngạn Chu có mối quan hệ không bình thường, tự động coi Mạnh Thư Ca là mẹ kế của An An rồi.

Mẹ Kiều mềm lòng vội hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì thế?"

"Nghe nói là dị ứng dẫn đến lên cơn hen suyễn, cái cô Mạnh Thư Ca kia rõ ràng biết An An không ăn được đậu phộng, vậy mà vẫn cho An An ăn."

"Các chị nói xem, cô ta có phải muốn hại c.h.ế.t An An, rồi sinh con khác với Tham mưu trưởng Tạ không?" Dì hàng xóm tặc lưỡi
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 7: Chương 7



Đợi dì hàng xóm đi rồi.

Mẹ Kiều kéo tay Kiều Cẩm Nghệ.

"Cẩm Nghệ, con mau đến bệnh viện huyện xem An An thế nào đi."

Kiều Cẩm Nghệ lắc đầu: "Mẹ, Tạ Vũ An thuộc về Tạ Ngạn Chu nuôi dưỡng, không liên quan đến con."

"Chát!"

Mẹ Kiều tát một cái vào mặt cô: "Kiều Cẩm Nghệ, An An là m.á.u mủ ruột thịt của con đấy, sao con có thể m.á.u lạnh như vậy?"

Mặt Kiều Cẩm Nghệ đau rát, cô không trách mẹ.

Bởi vì mẹ không biết chuyện mình trọng sinh, không biết kiếp trước mình đã trải qua những gì, cô cũng không tiện giải thích với người lớn tuổi.

Để mẹ không lo lắng, cô gật đầu: "Vâng, con sẽ đi thăm nó ngay."

Mẹ Kiều lúc này mới yên tâm, an ủi cô: "Cẩm Nghệ, An An còn nhỏ, nó chưa hiểu chuyện là bình thường, đợi nó lớn lên, nó sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người mẹ, hồi nhỏ con cũng nghịch ngợm lắm, con xem, con lớn lên không phải cũng hiếu thảo với mẹ và bố con sao?"

Trọng sinh trở về lâu như vậy, Kiều Cẩm Nghệ lần đầu tiên rất muốn khóc.

Cô muốn nói: Mẹ ơi, sẽ không đâu, Tạ Vũ An lớn lên cũng sẽ không thay đổi tốt hơn đâu.

Tạ Vũ An và ba nó giống nhau, vĩnh viễn sẽ không yêu quý người phụ nữ run tay, chẳng biết làm gì như con.

...

Cha Kiều và Mẹ Kiều nấu canh cho Tạ Vũ An, lại mua rất nhiều đồ, bảo Kiều Cẩm Nghệ đi thăm An An.

Kiều Cẩm Nghệ xách đồ đạc, đi bộ đến huyện.

Buổi trưa cô mới tới bệnh viện.

Trong bệnh viện.

Tạ Vũ An vẫn đang nằm trên giường bệnh.

Mạnh Thư Ca nhìn Tạ Ngạn Chu thức trắng đêm, bưng cơm canh đưa cho anh.

"Anh Ngạn Chu, anh đã hai đêm không chợp mắt rồi, cũng chưa ăn gì, ăn một chút đi ạ. An An sẽ không sao đâu."

Nói xong, cô lại nói: "Cô Kiều Cẩm Nghệ cũng chẳng hiểu sao lại nhẫn tâm đến vậy, con trai mình nằm viện mà cô ấy cũng không đến nhìn lấy một lần."

"Ngay cả em là người ngoài mà em còn thấy xót cho anh và An An."

Kiều Cẩm Nghệ đi đến cửa, vừa vặn nghe thấy lời Mạnh Thư Ca nói.

Cô không nuông chiều Mạnh Thư Ca, đặt đồ trên tay xuống, gõ cửa phòng chưa đóng.

"Cô Mạnh à, tôi có nhẫn tâm thì cũng chưa bằng cô hạ độc trẻ con đâu ạ."

"Cô và Tạ Vũ An ở bên nhau lâu như vậy, lẽ nào không biết nó không ăn được đậu phộng sao?"

"Cô cho nó ăn đậu phộng, có phải muốn chờ nó c.h.ế.t đi, rồi cô sinh một đứa khác với Tạ Ngạn Chu không?"

Lời nói của Kiều Cẩm Nghệ khiến cả phòng bệnh chìm vào sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc.

Ấy vậy mà trong phòng còn có cả y tá và bệnh nhân khác, mọi người nhìn Mạnh Thư Ca, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.

"Hóa ra cô ta không phải mẹ của đứa bé à."

"Thế thì là tiểu tam rồi."

Mặt Mạnh Thư Ca khi đỏ khi trắng.

Tạ Ngạn Chu vội vàng giải thích: "Cô Mạnh không cố ý."

Còn An An đang nằm trên giường bệnh cũng phụ họa theo: "Mẹ đừng trách cô Mạnh, là do con tự muốn ăn đậu phộng."

"Cô Mạnh nói mọi người đều không bị dị ứng đậu phộng, chỉ có mỗi con bị dị ứng, là vì mẹ không cho con một cơ thể khỏe mạnh, con mới thành ra thế này!"

Giết người diệt tâm.

Trái tim Kiều Cẩm Nghệ không phải đột nhiên lạnh đi, giờ phút này toàn thân cô băng giá.

Cô nói từng câu từng chữ: "Nhà họ Kiều chúng ta đời đời kiếp kiếp không có ai bị dị ứng đậu phộng, con thật sự muốn trách thì hãy trách ba con."

Nói xong, cô để lại đồ bố mẹ cho cháu ngoại rồi chuẩn bị đi.

Còn Tạ Vũ An thấy mẹ mới đến, không hỏi han gì mình đã định đi, lại vội vàng yếu ớt gọi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Mẹ ơi, mẹ đừng đi."

Bước chân Kiều Cẩm Nghệ chỉ dừng lại giây lát, bóng lưng cô đã biến mất trước mặt Tạ Vũ An.

An An thấy vậy, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng loạn.

Trước đây mỗi khi mình bị ốm, mẹ sẽ rất lo lắng, rất sốt ruột, không nỡ rời xa nửa bước.

Nhưng giờ, mẹ làm sao vậy?

Mẹ dường như thật sự không còn quan tâm đến mình nữa rồi...

"Ba ơi, mẹ có phải thật sự không cần chúng ta nữa rồi không?" Nó không nhịn được hỏi Tạ Ngạn Chu.

Tạ Ngạn Chu ngẩn ra. Anh trầm giọng đáp.

"Sẽ không đâu, đó là mẹ con, sao có thể không cần con chứ."

Tạ Ngạn Chu nói chắc chắn.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của An An lại nhăn nhó lại, tiếp tục truy hỏi.

"Thế mẹ có phải không cần ba nữa không? Anh Đại Tráng trong làng nói, sau khi ba mẹ anh ấy ly hôn, mẹ anh ấy đã tìm cho anh ấy một người ba mới, con có phải cũng sắp có ba mới rồi không ạ?"

Tạ Ngạn Chu nghe lời con trai nói, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Nhưng lần này, anh lại không thể nói ra hai chữ "sẽ không".

Bởi vì những ngày này, cứ nhắm mắt lại, anh lại nhìn thấy khuôn mặt giống với Kiều Cẩm Nghệ của Tiểu Hoa.

...

Bên kia, Kiều Cẩm Nghệ về đến nhà đã là buổi tối.

Cô nhìn lịch, ngày 17 tháng Giêng, còn 9 ngày nữa là đến đêm Giao Thừa đón năm mới.

Đợi qua Giao Thừa, cô sẽ mang theo con gái Kiều Hi cùng đi Đàm Châu, học thêu.

Nằm trên giường.

Kiều Hi ôm chặt Kiều Cẩm Nghệ, lẩm bầm trong mơ: "Mẹ ơi, tốt quá... mẹ cuối cùng cũng làm mẹ của con rồi..."

Ngoài bố mẹ, Kiều Cẩm Nghệ chưa từng thấy một đứa trẻ nào yêu mình nhiều đến vậy, nhìn mình với ánh mắt ngập tràn ánh sáng.

Cô cũng ôm chặt lấy Kiều Hi.

Lại ba ngày nữa trôi qua, chỉ còn 6 ngày nữa là đến Tết.

Tạ Vũ An mới xuất viện, còn Tạ Ngạn Chu tìm đến Kiều Cẩm Nghệ: "Chúng ta nói chuyện một chút đi."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 8: Chương 8



Ngoài trời đang đổ trận mưa lớn lạnh giá.

Hai người cùng che ô, đi đến dưới gốc cây liễu ngày xưa thường chơi đùa.

"Nói chuyện gì?" Kiều Cẩm Nghệ hỏi.

"Nếu em vì chuyện của cô Mạnh mà luôn không chịu quay về với gia đình, vậy thì anh sẽ đuổi việc cô Mạnh, tìm cho An An một giáo viên khác."

Tạ Ngạn Chu nghiêm túc nói.

Kiều Cẩm Nghệ sững sờ.

Kiếp trước, Mạnh Thư Ca làm đủ loại chuyện quá giới hạn, cô vì thế đã cãi nhau một trận lớn với Tạ Ngạn Chu, chiến tranh lạnh nửa năm.

Tạ Ngạn Chu mới chịu thỏa hiệp, cho Mạnh Thư Ca đi.

Kiếp này, anh ấy lại chủ động nhắc đến việc cho Mạnh Thư Ca đi ư?

Tuy nhiên, Kiều Cẩm Nghệ không bị lời nói của anh làm cảm động, cô bình tĩnh đáp: "Nguyên nhân quan trọng nhất khiến tôi ly hôn với anh không phải vì Mạnh Thư Ca. Anh có đuổi việc cô ấy hay không, không cần phải nói cho tôi biết."

Kiếp trước, sau khi Mạnh Thư Ca bị đuổi việc, cô ta đi về phương Nam, từ đó không còn tin tức gì nữa.

Kiều Cẩm Nghệ từng nghĩ kiếp này sẽ không còn liên quan gì đến Mạnh Thư Ca nữa.

Cho đến khi tuổi già, nhìn thấy con trai sắp xếp cho Tạ Ngạn Chu và Mạnh Thư Ca gặp mặt, cô mới biết mình đã sai lầm quá mức.

Cái nhà này của họ, từ lâu đã tan nát rồi...

Tạ Ngạn Chu thấy cô lại từ chối mình, trong lòng cảm thấy u uất.

Anh còn muốn giải thích mình và Mạnh Thư Ca không có bất cứ quan hệ gì, thì thấy An An mặt đầy nước mắt chạy đến.

"Ba ơi, cô Mạnh một mình về Lâm Hải Thị, cô ấy không cần chúng ta nữa rồi."

Tạ Ngạn Chu nghe vậy, đáy mắt tràn ngập lo lắng: "Đang mưa lớn, đường núi khó đi, giờ này cô ấy một mình về thế nào được?"

Nói xong, anh quay đầu nhìn Kiều Cẩm Nghệ.

"Anh đi tìm cô Mạnh đây, em tự về đi nhé."

Kiều Cẩm Nghệ nhìn bóng lưng vội vã rời đi của hai bố con, ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa bay.

May mắn thay, kiếp này trái tim mình đã sắt đá rồi.

...

Tạ Ngạn Chu tìm Mạnh Thư Ca tìm một ngày một đêm, vẫn không thấy cô ta đâu.

Ngày thứ hai, buổi sáng, mưa vẫn tiếp tục rơi.

Kiều Cẩm Nghệ nhìn lịch, còn bốn ngày nữa là đến Tết.

Cô nói với con gái: "Hi Hi, đợi qua Tết, chúng ta sẽ lên thành phố."

Đáy mắt Kiều Hi lấp lánh niềm vui và háo hức: "Dạ, mẹ đi đâu, con đi đó."

Hai mẹ con cùng nhau háo hức chờ đón tương lai.

Họ đang rộn ràng chuẩn bị đón giao thừa thì ngoài kia bỗng ồn ào náo loạn.

Kiều Cẩm Nghệ bước ra, thấy mấy người dân làng khoác áo tơi túm tụm lại, Tạ Ngạn Chu cũng ở đó.

"Cô Mạnh bỏ đi từ hôm qua, tìm cả ngày trời không thấy, có người bảo thấy cô ấy lên núi, mà chỉ thấy cái áo khoác, chắc bị lũ cuốn rồi."

Tạ Ngạn Chu giọng nặng trịch: "Nhờ bà con cô bác giúp cháu tìm người với ạ."

An An cũng khóc mếu máo:

"Con muốn cô Mạnh! Cô Mạnh ơi cô ở đâu rồi..."

Thấy Kiều Cẩm Nghệ đứng ngoài đám đông, An An nhào tới, vừa đ.ấ.m đá vừa khóc:

"Tại mẹ hết! Nếu không phải mẹ xúi ba đuổi cô Mạnh thì cô ấy đâu có bỏ đi! Mẹ trả cô Mạnh lại cho con!"

Kiều Cẩm Nghệ nhìn đứa con mình đánh đổi cả mạng sống để sinh ra, lòng nguội lạnh từ lâu.

"Khi nào tôi xúi ba con đuổi việc cô ta?"

Cô hỏi ngược lại.

Tạ Ngạn Chu cũng nhìn sang: "Kiều Cẩm Nghệ, giờ em nói mấy lời này thì được tích sự gì? Cô Mạnh để lại thư nói em rêu rao cô ấy là tiểu tam nên cô ấy mới bỏ đi."

"Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, em phải chịu trách nhiệm!"

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Kiều Cẩm Nghệ.

Trưởng thôn thở dài: "Cẩm Nghệ à, cháu ngoan thế cơ mà, sao lại ăn nói hàm hồ thế hả cháu? Đấy là cả một mạng người đấy!"

An An khóc lóc thảm thiết: "Trả cô Mạnh lại cho con! Trả lại cho con đi mà..."

Kiều Cẩm Nghệ giờ chẳng biết thanh minh thế nào, hít sâu một hơi: "Tôi đi tìm Mạnh Thư Ca, tôi phải đối chất với cô ta xem có phải tôi tung tin hay không!"

Kiều Cẩm Nghệ quay vào nhà khoác áo tơi rồi đi thẳng lên núi.

Tạ Ngạn Chu vội đuổi theo: "Không phải em cứ trái gió trở trời là tay lại nhức mỏi à? Em về đi, để anh đi tìm."

Cứ trái gió trở trời là tay Kiều Cẩm Nghệ lại đau nhức, đó là di chứng từ hồi nhỏ cứu Tạ Ngạn Chu.

Kiều Cẩm Nghệ nắm chặt bàn tay đang run lên: "Tạ Ngạn Chu, không phải anh bảo nếu Mạnh Thư Ca xảy ra chuyện thì tôi phải chịu trách nhiệm sao? Giờ anh lại đóng vai người tốt làm gì?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tạ Ngạn Chu sững người.

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, con đường trước mặt đã nhòa đi.

Một lúc sau, Tạ Ngạn Chu mới nói: "Cẩm Nghệ, đợi tìm được cô Mạnh, chúng ta nhất định phải ngồi lại nói chuyện cho ra nhẽ. Anh thấy em hiểu lầm anh thật rồi..."
 
Thập Niên 80: Trọng Sinh Chữa Lành
Chương 9: Chương 9



Kiều Cẩm Nghệ cắt ngang lời anh:

"Tạ Ngạn Chu, anh biết không? Hôm nọ tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy chúng ta kết hôn sinh con, mơ thấy có cả cháu nội, nhưng cuộc sống chẳng hạnh phúc gì."

"Đêm Trung Thu cả nhà đoàn viên, tôi nghe anh nói với thằng cháu nội rằng anh hối hận khi đã cưới tôi."

"Anh bảo anh cưới tôi chỉ báo ơn, chứ chẳng phải vì yêu đương gì sất."

"ẦM!" Một tiếng sét xé toạc bầu trời, rọi sáng khuôn mặt tái nhợt của Kiều Cẩm Nghệ.

Không để ý đến vẻ kinh ngạc của Tạ Ngạn Chu, cô tiếp tục:

"Tôi còn mơ thấy anh với Mạnh Thư Ca đến tuổi này rồi mà vẫn còn hẹn hò. Đến lúc tôi chết, hai người vẫn đi du lịch vui vẻ bên ngoài."

Tạ Ngạn Chu nghe mà khó tin.

Anh muốn nói đó chỉ là mơ, không thể là thật được.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, việc tìm người quan trọng hơn.

"Em đừng nghĩ nhiều. Mình tìm cô Mạnh trước đã. Anh tìm phía bắc, em tìm phía nam."

Trong trí nhớ của Tạ Ngạn Chu, đường phía bắc nguy hiểm hơn.

Đường phía nam bằng phẳng, dễ đi hơn nhiều.

Nhưng anh quên mất, từ khi lên thành phố, anh đã lâu không về. Đường phía nam là đường mòn, lâu không ai đi nên đã bỏ hoang.

Hai người, một người đi hướng bắc, một người đi hướng nam, ngược chiều nhau.

Kiều Cẩm Nghệ bước đi, không hề ngoảnh lại.

Cô mong lần này, ai cũng có hạnh phúc riêng, đừng dây dưa thêm nữa...

Mưa trút như thác, chẳng khác nào tấm rèm che khuất tầm nhìn.

Dù mặc áo mưa, Kiều Cẩm Nghệ vẫn ướt sũng.

Cô vừa gọi vừa tìm, tìm mãi mà chẳng thấy bóng người.

Bất chợt.

Kiều Cẩm Nghệ trượt chân, lăn xuống dốc.

Đá từ trên cao cũng theo đó mà rơi xuống, đập vào người cô.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

...

Không biết bao lâu sau, Kiều Cẩm Nghệ giật mình tỉnh giấc vì tiếng máy nhắn tin trong túi.

Tỉnh lại, trời đã tối đen. Cô muốn ngồi dậy nhưng không thể nhúc nhích.

Kiều Cẩm Nghệ khó khăn mở mắt nhìn xung quanh.

Nhưng trời tối quá, cô chẳng nhìn thấy gì.

Bắp chân bị đá lớn đè lên, đau như xé thịt.

Trên người cô chất đầy đá lớn nhỏ, không thể động đậy.

Nước mưa lạnh lẽo hòa với chất lỏng ấm nóng chảy xuống má.

Kiều Cẩm Nghệ quệt tay, cả bàn tay đỏ tươi.

Cô cố lôi máy nhắn tin ra khỏi túi áo.

Mở máy, có hai tin nhắn.

"Tìm được cô Mạnh rồi, cô ấy không sao."

"Em đang ở đâu?"

Mọi thứ trước mắt Kiều Cẩm Nghệ nhòe đi, màn hình xanh lục của máy nhắn tin chỉ còn là vầng sáng mờ ảo.

Cô dồn hết sức, bấm từng chữ.

"Bị đá đè, không biết ở đâu, cứu tôi."

Kiều Cẩm Nghệ vừa định ấn nút gửi, màn hình máy nhắn tin vụt tắt, sập nguồn.

Tay cô run rẩy, sức lực cạn dần.

Máy nhắn tin rơi xuống vũng bùn.

Máu làm nhòe mắt, người cô lạnh cóng, sự sống cạn kiệt.

Tháng Chạp, mưa tuyết lất phất rơi. Chẳng mấy chốc, Kiều Cẩm Nghệ mất nhiệt hoàn toàn.

Cô như sống lại cảm giác trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước.

Cô không cam tâm...

Rõ ràng chỉ cần đợi thêm bốn ngày nữa, hết đêm Giao thừa là cô và con gái có thể đến Đàm Châu, bắt đầu cuộc sống mới...

Kiều Cẩm Nghệ cố chịu đựng đau đớn và giá rét suốt đêm. Đến bình minh, cô không trụ được nữa, đành nhắm mắt.

Cái c.h.ế.t đến chẳng báo trước.

Chỉ còn ba ngày nữa thôi.

Cô không thể đón Giao thừa cùng bố mẹ và Tiểu Hoa nữa rồi.

….

Dưới chân núi.

Bố mẹ Kiều cùng Tiểu Hoa và dân làng đang tìm kiếm cô.

Tạ Ngạn Chu dẫn An An và Mạnh Thư Ca từ hướng khác lên núi.

Hóa ra Mạnh Thư Ca không hề lên núi, cô ta trốn trong căn nhà hoang dưới chân núi.

Cô ta tỏ vẻ ấm ức nói với Tạ Ngạn Chu.

"Ngạn Chu, đừng giận em mà. Em có biết đâu chị Cẩm Nghệ lại đi tìm em."

Tạ Ngạn Chu nghe xong, lần đầu nổi giận thật sự, mắt lạnh tanh.

"Ai là anh của cô? Cô chỉ là giáo viên của An An, giữa chúng ta không có quan hệ gì cả. Xin cô nhớ cho rõ."

An An cũng lo lắng nhìn lên núi.

"Cô Mạnh quá đáng thật đấy. Đến trẻ con còn biết không được trốn tránh, sao cô lại tệ hơn cả trẻ con vậy?"

Mạnh Thư Ca ấm ức khóc.

An An nói tiếp: "Cô Mạnh, tìm được mẹ rồi, cô xin lỗi mẹ đi, con và ba sẽ tha thứ cho cô."

Tạ Ngạn Chu không nói gì thêm, người ướt sũng, tay nắm chặt máy nhắn tin, bước nhanh về phía núi.

Một tia chớp xé toạc bầu trời.

Mưa mỗi lúc một lớn, hạt mưa như hạt đậu nện xuống đau điếng.

Đúng lúc này.

Từ xa vọng lại tiếng kêu thảm thiết của dân làng: "Con gái nhà ông Kiều... đi rồi!"

Tạ Ngạn Chu nghe thấy tiếng kêu đó, người cứng đờ.

"Ầm!"

Tiếng sấm vang vọng núi rừng, cùng với tia chớp giáng xuống.

Ánh chớp xé toạc màn đêm, tiếng sấm như búa bổ đánh thức Tạ Ngạn Chu.

Anh sực tỉnh, chạy nhanh về phía có tiếng kêu.

Thấy vậy, Mạnh Thư Ca dắt An An chạy theo.

Đến nơi, Tạ Ngạn Chu thấy dân làng đã vây kín chân dốc.

Ông Kiều cùng vài người đang cố nhấc những tảng đá đè lên người Kiều Cẩm Nghệ.

Bà Kiều khóc ngất lên ngất xuống.

Tiểu Hoa được bế trong lòng, thút thít.

"Mẹ ơi, mẹ đừng chết."

Tạ Ngạn Chu thấy đầu óc trống rỗng, bước từng bước xuống dốc.

Khi nhìn rõ vệt m.á.u trên mặt Kiều Cẩm Nghệ và những tảng đá trên người cô, anh nghẹt thở, tim như bị bóp nghẹt.

"Không, không thể nào..."

Tạ Ngạn Chu đứng chôn chân, lặp đi lặp lại câu nói đó.

Lúc này, Mạnh Thư Ca dắt An An chạy đến, thở không ra hơi.
 
Back
Top Bottom