Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,241
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOtE-ghK2f9275uTH5U6syqF498QNsxtAc0R6XINKuvi75APpe8qqwIwrBFyNPVEGmsSga1qqpTeTueHhtOr61zyFmOiUZVwkxjaEzfv8ZCSojAYmqD_67B8L7umotY61-1wmDz4_wPUpAAmN_Y4ncb=w215-h322-s-no-gm

[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau 30 năm sống như quả phụ cho Lục Tự Cảnh, tôi đã trọng sinh.

Kiếp trước, Lục Tự Cảnh không hài lòng với cuộc hôn nhân này, vừa cưới xong đã bỏ mặc tôi, nghỉ việc nhà máy đi buôn ở nơi khác.

Tôi đã từng nghĩ lòng người cũng làm bằng xương bằng thịt, tôi đối tốt với anh ta, rồi sẽ có ngày anh ta nhìn thấy sự tốt đẹp của mình.

Nghĩ là làm

Tôi thay anh ta trông coi nhà cửa.

Thay anh ta chăm sóc cha mẹ liệt giường hơn hai mươi năm.

Nhưng đến cuối đời tôi mới phát hiện ra, Lục Tự Cảnh lại lén lút cùng người tình đầu của anh ta xây dựng một gia đình khác bên ngoài.

Tôi khóc lóc chất vấn anh ta tại sao lại đối xử với tôi như vậy.

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy chế nhạo, như thể tôi chỉ là vũng bùn nhơ bẩn dưới đất.

“Diệp Tố Tâm, sao cô lại nghĩ rằng tôi sẽ vì một người phụ nữ như cô mà giữ gìn sự trong sạch? Một người phụ nữ không có văn hóa, không có giáo dục như cô, cô xứng sao?”

Khoảnh khắc đó, lòng tôi như tro tàn, hóa ra cả đời tôi hy sinh chỉ là một trò cười.

Sống lại lần nữa, tôi quyết định buông tha cho anh ta, bước đi trên con đường rực rỡ của riêng mình.​
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 1: Chương 1



Sau 30 năm sống như quả phụ cho Lục Tự Cảnh, tôi đã trọng sinh.

Kiếp trước, Lục Tự Cảnh không hài lòng với cuộc hôn nhân này, vừa cưới xong đã bỏ mặc tôi, nghỉ việc nhà máy đi buôn ở nơi khác.

Tôi đã từng nghĩ lòng người cũng làm bằng xương bằng thịt, tôi đối tốt với anh ta, rồi sẽ có ngày anh ta nhìn thấy sự tốt đẹp của mình.

Nghĩ là làm

Tôi thay anh ta trông coi nhà cửa.

Thay anh ta chăm sóc cha mẹ liệt giường hơn hai mươi năm.

Nhưng đến cuối đời tôi mới phát hiện ra, Lục Tự Cảnh lại lén lút cùng người tình đầu của anh ta xây dựng một gia đình khác bên ngoài.

Tôi khóc lóc chất vấn anh ta tại sao lại đối xử với tôi như vậy.

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt đầy chế nhạo, như thể tôi chỉ là vũng bùn nhơ bẩn dưới đất.

“Diệp Tố Tâm, sao cô lại nghĩ rằng tôi sẽ vì một người phụ nữ như cô mà giữ gìn sự trong sạch? Một người phụ nữ không có văn hóa, không có giáo dục như cô, cô xứng sao?”

Khoảnh khắc đó, lòng tôi như tro tàn, hóa ra cả đời tôi hy sinh chỉ là một trò cười.

Sống lại lần nữa, tôi quyết định buông tha cho anh ta, bước đi trên con đường rực rỡ của riêng mình.

1

Tôi mơ màng mở mắt ra, liền thấy căn phòng trước mặt dán đầy chữ song hỷ màu đỏ.

Trên bức tường trắng treo một cuốn lịch xé dở một nửa, ngày tháng ghi trên đó là 20 tháng 6 năm 1986.

Nhìn thấy ngày này, tim tôi nhói lên một cơn đau âm ỉ.

Hóa ra tôi đã trọng sinh trở về ngày cưới của mình và Lục Tự Cảnh.

Tôi biết sáng sớm ngày mai, Lục Tự Cảnh sẽ tuyên bố với cả nhà quyết định gây chấn động đó.

Anh ta muốn nghỉ việc công nhân ở nhà máy cơ khí để đi buôn.

Cũng chính quyết định này đã thay đổi cả cuộc đời tôi.

Sau khi nghỉ việc, anh ta cùng người tình đầu Lâm Vũ khởi nghiệp bán quần áo, trở thành ông trùm thời trang.

Rồi hai người họ thuận lý thành chương lén lút qua lại với nhau.

Lại để kẻ ngốc là tôi mang danh vợ Lục Tự Cảnh.

Sống như quả phụ cho anh ta 30 năm, còn thay anh ta chăm sóc cặp cha mẹ liệt giường khó chiều kia hơn 20 năm.

Nghĩ đến đây, tim tôi lại đau nhói dữ dội.

Kiếp trước làm trâu làm ngựa cho nhà Lục Tự Cảnh, đến cuối cùng còn bị anh ta dày vò như vậy.

Thật sự quá không đáng.

Lần này, tôi sẽ tác thành cho Lục Tự Cảnh và người tình đầu của anh ta.

Để cô tình nhân tốt đẹp mười ngón tay không dính nước xuân kia đến chăm sóc cặp cha mẹ khó chiều sắp liệt giường của anh ta đi.

Cô con dâu hiền thảo này bà đây không làm nữa.

2

Biết Lục Tự Cảnh tối nay sẽ không về, tôi kéo chăn ra rồi ngủ thiếp đi.

Có lẽ vì đã quyết tâm, đêm nay tôi ngủ ngon lạ thường.

Không còn lo được lo mất như kiếp trước nữa.

Sáng sớm hôm sau tôi mở cửa phòng, liền thấy Lục Tự Cảnh và ba mẹ anh ta đã ngồi trong sân.

Như thể chưa từng ra ngoài.

Anh ta ở tuổi 22, gương mặt mang nét trẻ trung đặc trưng của thiếu niên.

Mày kiếm mắt sáng, thanh tú điển trai, có đủ vốn liếng để khiến người ta rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhìn thấy tôi, đôi mày đẹp của anh ta nhíu chặt lại.

Đôi mắt luôn tràn ngập ý cười kia, giờ đây lại ẩn chứa đầy sự cảnh cáo.

Nhìn thấy dáng vẻ phòng bị này của anh ta, tim tôi lại dấy lên từng cơn đau nhói dày đặc.

Mặc dù đã tự nhủ, đừng yêu anh ta nữa, đừng quan t@m đến anh ta nữa.

Nhưng yêu anh ta nhiều năm như vậy, theo đuổi và để ý anh ta dường như đã trở thành thói quen của tôi.

Tôi cúi đầu, tự giễu cười một tiếng.

Hờ.

Thói quen này thật sự quá tệ.

Bây giờ, tôi sẽ sửa nó đi.

3

Tôi biết anh ta sợ tôi mách lẻo với ba mẹ mình chuyện tối qua anh ta không ở nhà.

Nhưng tôi đã quyết định chia tay anh ta rồi, đương nhiên sẽ không nói lung tung khiến người ta ghét.

Huống hồ, nói ra thì sao chứ.

Ba mẹ Lục Tự Cảnh chưa bao giờ bênh vực tôi, họ cũng cảm thấy con bé nhà quê như tôi gả cho con trai họ đã là phúc đức lắm rồi.

Tôi chịu chút ấm ức thì có sao đâu.

Ba mẹ Lục Tự Cảnh nhìn thấy tôi, sắc mặt đều không tốt lắm.

Tôi biết cặp ba mẹ khó chiều này của Lục Tự Cảnh lại muốn lên mặt bố mẹ chồng với tôi đây mà.

Đã quyết tâm chia tay Lục Tự Cảnh, bây giờ tôi không muốn gây thêm rắc rối, đi tới ngoan ngoãn xin lỗi ba mẹ anh ta:

“Ba mẹ, xin lỗi con dậy muộn, con đi nấu bữa sáng ngay đây ạ.”

Mẹ Lục Tự Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Cưới vợ về thì có ích gì, ngày đầu tiên đã biết ngủ nướng rồi, không khéo lại bỏ đói bà già này mất.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Tự Cảnh, sau này con phải dạy dỗ vợ con nhiều vào đấy.”

Lục Tự Cảnh trong lòng có khuất tất, không dám nói gì.

Mẹ anh ta lại nói tôi thêm vài câu nữa mới cho tôi vào bếp nấu cơm.
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 2: Chương 2



Trong suốt quá trình đó, tôi cúi đầu không nói một lời.

Thấy tôi như vậy, ánh mắt Lục Tự Cảnh tràn đầy kinh ngạc.

Như thể không hiểu, sao tôi lại không nhân cơ hội mách lẻo.

Trước đây không phải tôi quan tâm anh ta nhất sao?

Dù trước đây anh ta có về muộn một chút thôi, tôi cũng làm ầm lên cho cả sân đều biết cơ mà.

Tôi không để ý đến anh ta, đi vào bếp nấu cơm.

Chỉ có ánh mắt dò xét phía sau lưng kia, cứ quanh quẩn trên người tôi mãi không thôi.

4

Lúc ăn sáng, Lục Tự Cảnh quả nhiên tuyên bố quyết định gây chấn động cả nhà.

“Ba mẹ, con muốn nghỉ việc, theo Hoàng Ca đi buôn.”

Lời này vừa nói ra, bố Lục nổi giận đùng đùng: “Mày điên rồi hả? Công việc công nhân ổn định không làm, lại đi làm hộ kinh doanh cá thể?”

“Mày có biết bây giờ bên ngoài có bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán muốn ăn cơm nhà nước không, thế mà mày lại muốn chạy ra ngoài.”

“Huống hồ cái lão người Quảng Đông tên Hoàng Ca kia ăn nói ba hoa, nhìn là biết không đáng tin cậy rồi, sao mày dám theo hắn làm ăn.”

Lục Tự Cảnh nghe bố Lục nói vậy, không vui đáp: “Hoàng Ca là do Lâm Vũ, bạn học cấp ba của con giới thiệu, sao lại không đáng tin được chứ, ba không biết tình hình đừng nói bừa.”

Bố Lục tức c.h.ế.t đi được.

“Lâm Vũ chỉ là một con bé thôi, nó thì biết cái gì.”

Thấy bố Lục nói xấu người trong lòng mình, Lục Tự Cảnh cúi đầu bắt đầu buồn bực.

Mẹ Lục thấy vậy khuyên nhủ: “Tự Cảnh, con đừng làm liều nhé.”

“Đi buôn thì có gì tốt, ở lại đơn vị ổn định biết bao nhiêu, huống hồ con với Tố Tâm mới cưới, con lấy đâu ra thời gian mà đi làm ăn.”

Lục Tự Cảnh nghe mẹ Lục nhắc đến tôi, liền liếc tôi một cái, rồi khinh miệt nói:

“Cưới thì sao? Cưới rồi chẳng lẽ không được gây dựng sự nghiệp à? Đấng nam nhi sao có thể bị một người phụ nữ cản bước chứ?”

“Ba mẹ xem bây giờ người ta làm ăn, ai mà không kiếm bộn tiền, con mà không đi buôn nữa thì muộn mất.”

Nói đến đây, Lục Tự Cảnh căm hận nhìn tôi: “Diệp Tố Tâm tôi nói cho cô biết, cô đừng có cản trở tôi, không thì tôi hận c.h.ế.t cô.”

Tôi cười lạnh trong lòng.

Đời này, tôi sẽ không khuyên anh đâu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Anh muốn đi làm ăn thì cứ đi đi.

Liên quan quái gì đến tôi.

Kiếp trước, tôi nghe lời ba mẹ anh ta khuyên can, không để Lục Tự Cảnh hợp tác làm ăn với Hoàng Ca do người tình đầu Lâm Vũ giới thiệu.

Anh ta hận tôi rất lâu.

Trách tôi khiến anh ta bỏ lỡ một cơ hội làm giàu tốt đẹp.

Mặc dù cuối cùng chứng minh Hoàng Ca chỉ là một kẻ lừa đảo, những người theo hắn làm ăn đều gặp xui xẻo, nhưng anh ta vẫn không cảm kích tôi.

Cho nên lần này, cứ để mặc anh ta đi.

Tôi tôn trọng số phận của người khác.

Xem xem sau khi bị Hoàng Ca do Lâm Vũ giới thiệu lừa gạt, anh ta còn tốt với Lâm Vũ như vậy nữa không?

Còn có thể không chút khúc mắc nói Lâm Vũ chính là tri kỷ và quý nhân định mệnh của anh ta như kiếp trước không?

Nghĩ đến đây, tôi đặt đũa xuống.

“Ba mẹ, con ủng hộ quyết định của Tự Cảnh.”

“Cái gì?”

Ba giọng nói đầy kinh ngạc đồng thời vang lên.

Tôi im lặng một chút, tiếp tục nói: “Tự Cảnh là người trưởng thành rồi, con tin anh ấy làm bất cứ việc gì cũng có sự cân nhắc của riêng mình, huống hồ thời thế đã khác, đi buôn cũng không có gì là không tốt cả.”

Lời này của tôi vừa nói ra, cả nhà Lục Tự Cảnh nhìn tôi như gặp ma.

Đặc biệt là Lục Tự Cảnh.

Từ nửa năm trước khi tôi lên thành phố làm thuê, gặp vị hôn phu này của mình.

Tôi đã bám anh ta rất chặt, chỉ muốn nhìn thấy anh ta mọi lúc mọi nơi.

Anh ta thực sự không hiểu nổi, tại sao lần này tôi lại chủ động đồng ý cho anh ta đi buôn ở nơi khác.

Nhưng không đợi Lục Tự Cảnh nghĩ ra nguyên do, bố Lục đã mạnh tay ném đũa xuống, hung hăng để lại một câu.

“Không được đi là không được đi, ai dám nhắc lại, tao đánh gãy chân kẻ đó.”

5

Lần này không ngờ không có lời khuyên của tôi, Lục Tự Cảnh vẫn không đi được.

Bố Lục đi rồi, mẹ Lục Tự Cảnh cũng thở dài thườn thượt bỏ đi.

Trước bàn ăn chỉ còn lại hai người tôi và Lục Tự Cảnh.

Anh ta nhìn tôi đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Diệp Tố Tâm, đừng tưởng tôi không biết cô đang giở trò gì.”

Tôi khó hiểu nhìn anh ta, không hiểu ý anh ta là gì.

Lục Tự Cảnh nhanh chóng giải đáp thắc mắc của tôi.

“Không ngờ cô đến thành phố chưa được mấy ngày đã học được mấy trò mèo này rồi, chiêu lùi để tiến này dùng không tệ nhỉ.”

“Cô cố ý đồng ý cho tôi nghỉ việc đi buôn, thực chất là để kích động ba tôi tức giận bắt ông ấy quản tôi, để tôi không thể hợp tác làm ăn với Hoàng Ca được. Diệp Tố Tâm cô thật đáng ghê tởm, tôi sẽ không bao giờ thích cô đâu.”
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 3: Chương 3



Ánh mắt Lục Tự Cảnh tràn đầy sự chán ghét, khiến tôi nhớ lại ngày tôi c.h.ế.t ở kiếp trước.

Anh ta cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

Tôi siết chặt lòng bàn tay, mới đè nén được cơn đau xé lòng nơi lồ ng ngực.

Rồi nói ra câu mà tôi vẫn luôn muốn nói kể từ khi trọng sinh.

“Lục Tự Cảnh, chúng ta ly hôn đi?”

Lục Tự Cảnh đột ngột cao giọng: “Cô nói gì?”

Tôi nén lại vị chua xót nơi cổ họng, nghiêm túc nói: “Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.”

“Tôi biết anh vẫn luôn coi thường tôi, anh là học sinh cấp ba, lại là người thành phố, còn tôi chỉ là một con bé nhà quê tốt nghiệp cấp hai. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, dùng hôn nhân để trói buộc hai người không xứng đôi như chúng ta lại với nhau, đối với ai cũng không công bằng, nếu đã vậy, chi bằng chia tay trong hòa bình thì hơn.”

Lục Tự Cảnh hừ lạnh một tiếng: “Thì ra cô cũng biết mình không xứng với tôi à, hờ, coi như cô còn biết tự lượng sức mình.”

Nhưng ngay giây sau, lông mày anh ta lại nhíu chặt, tức giận nhìn tôi.

“Diệp Tố Tâm, không biết cô lại giở trò gì nữa, nhưng cô lại nói muốn ly hôn với tôi, có quỷ mới tin.”

“Đùa giỡn tôi thế này, thú vị lắm sao?”

Nghe vậy, tôi tha thiết nhìn Lục Tự Cảnh: “Tôi không đùa giỡn anh, tôi nói thật đấy, nếu anh không tin, chúng ta có thể đi đăng ký ly hôn ngay bây giờ.”

Lục Tự Cảnh nghi ngờ nhìn lại.

Như muốn nhìn thấu tâm can tôi.

Tôi mặc anh ta nhìn, ánh mắt tôi quang minh chính đại.

Đúng vậy.

Tôi muốn ly hôn.

Tôi muốn rời khỏi nhà họ Lục đã giam cầm tôi 30 năm ở kiếp trước.

Tôi chỉ muốn biết sau khi tôi đi, Lâm Vũ đến làm con dâu nhà họ Lục, liệu có làm tốt hơn tôi ở kiếp trước không?

Biểu hiện của tôi không chê vào đâu được, Lục Tự Cảnh không nhìn ra điều gì.

Anh ta thu lại ánh mắt, cười lạnh lùng.

“Tôi không biết cô đang giở trò ma mãnh gì, nhưng đây là cô tự nói đấy, chúng ta đi đăng ký ly hôn ngay bây giờ, đến lúc đó ai dám đổi ý thì kẻ đó không được c.h.ế.t tử tế.”

Ai dám đổi ý thì kẻ đó không được c.h.ế.t tử tế?

Lời này thật sự làm tổn thương lòng người.

May mà, tôi đã bắt đầu không còn quan t@m đến anh ta nữa rồi.

Huống hồ, tôi thật sự muốn ly hôn với anh ta, sao có thể đổi ý được chứ.

6

Lục Tự Cảnh thật sự sợ tôi đổi ý.

Ném đũa xuống liền kéo tôi đi làm giấy ly hôn.

Từ Cục Dân chính bước ra, Lục Tự Cảnh cầm giấy ly hôn cười toe toét.

“Không ngờ cô thật sự không đổi ý, cùng tôi đi lấy giấy rồi. Diệp Tố Tâm, cô thay đổi tính nết rồi à.”

Tôi tự giễu cười một tiếng.

Làm gì có chuyện thay đổi tính nết.

Chỉ là không còn yêu nữa thôi.

Lục Tự Cảnh tâm trạng tốt, thấy tôi không nói gì cũng không tức giận.

Anh ta vui vẻ nói: “Diệp Tố Tâm, ly hôn là do cô chủ động đề nghị đấy nhé, lát nữa cô về thu dọn đồ đạc, gặp ba mẹ tôi, cô cũng phải nói như vậy, đừng có mà hại tôi.”

Tôi gật đầu: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ nói thật.”

7

Lục Tự Cảnh cất giấy ly hôn rồi đi.

Nhìn hướng anh ta rời đi, tôi biết anh ta đi tìm Lâm Vũ đang làm nhân viên bán hàng ở Bách hóa Đại Lâu để báo tin mừng.

Anh ta thật sự thích Lâm Vũ, tiếc là ba mẹ Lục Tự Cảnh không thích cô ta.

Cảm thấy cô gái này quá nhiều chủ ý, không dễ kiểm soát.

Cho nên mới bất chấp ý muốn của Lục Tự Cảnh, cưới tôi, người có hôn ước từ nhỏ và xuất thân từ nông thôn.

Bây giờ không có tôi cản trở, bọn họ cuối cùng cũng có thể ở bên nhau rồi nhỉ.

Về đến nhà, mẹ Lục Tự Cảnh nhìn tôi mặt lạnh như băng: “Diệp Tố Tâm, cô còn biết đường về à.”

“Mới ngày đầu tiên mà cô đã biết bỏ ngang rồi hả, bữa trưa cũng không biết nấu, sớm biết cô là đồ lười biếng như vậy, tôi đã không để cô bước vào cửa nhà chúng tôi.”

Lại là như vậy.

Bà già này dù là kiếp trước hay hiện tại, đều cậy mình là mẹ chồng, lúc nào cũng muốn kiểm soát tôi.

Ngay cả khi kiếp trước tôi đã như trâu ngựa chăm sóc bà và bố Lục Tự Cảnh liệt giường sau tai nạn giao thông hơn 20 năm.

Bà cũng chưa từng nói tốt về tôi một câu.

Động một chút là xét nét đánh mắng.

Nhưng bây giờ, tôi đã không còn là con dâu của bà ấy nữa.

Vậy thì việc quái gì tôi phải làm cái thùng rác cho bà ta trút giận?.
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 4: Chương 4



Tôi biết trong sân lúc này có không ít người đang dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên này.

Thế là tôi nhìn thẳng vào bà ấy nói: “Dì Lưu, dì muốn ăn trưa lúc 10 giờ sáng à?”

Lưu Thúy Phương sững sờ: “Gì?”

Tôi tiếp tục tấn công: “Điều kiện nhà họ Lục có tốt đến mấy cũng không chịu nổi dì tiêu xài hoang phí như vậy đâu, ăn kiểu này, một ngày phải ăn mấy bữa chứ. Dì chịu được, chứ thùng cơm trong nhà cũng chịu không nổi đâu.”

“Phụt ——”

“Đúng là thùng cơm mà.”

Cách đó không xa, không biết người nào xem náo nhiệt đã bật cười một tiếng.

Lưu Thúy Phương đỏ mặt tía tai, chỉ tay vào tôi run rẩy nói:

“Diệp Tố Tâm, mày dám nói tao là thùng cơm, thật là hỗn láo không biết trên dưới. Lại còn dám gọi tao là Dì Lưu, thật vô lễ, không có giáo dục. Biết thế tao đã để Tự Cảnh cưới Lâm Vũ rồi, người ta học cấp ba, có văn hóa, có giáo dục hơn mày nhiều.”

“Mau quỳ xuống xin lỗi tao, không thì tao bảo Tự Cảnh ly hôn với mày.”

Nhìn bộ dạng ra vẻ ta đây của Lưu Thúy Phương, tôi thấy buồn cười trong lòng.

Bà ta còn tưởng tôi là cô gái mồ côi yếu đuối mặc bà ta nhào nặn như kiếp trước sao.

Tôi lạnh lùng nói: “Dì Lưu, không cần phiền dì nói với Lục Tự Cảnh đâu, vì chúng tôi đã ly hôn rồi.”

Nói xong, tôi liền lấy giấy ly hôn ra.

“Dì xem, chúng tôi vừa mới lấy giấy ly hôn, bây giờ tôi không còn là con dâu nhà họ Lục, cho nên sau này việc nấu cơm, giặt giũ, quét dọn nhà cửa, tôi không thể giúp dì làm được nữa.”

Lưu Thúy Phương trợn mắt há mồm.

“Gì, chúng mày ly hôn thật rồi à?”

“Ly hôn tốt lắm, để xem mày rời khỏi thằng Tự Cảnh tốt như vậy của nhà tao, còn ai thèm lấy mày nữa.”

Bố Lục nghe vậy từ trong nhà bước nhanh ra, nhận lấy giấy ly hôn trong tay tôi xem xét kỹ lưỡng.

Trên giấy ly hôn, con dấu đỏ tươi không thể là giả.

Ông nhìn tôi không thể tin nổi: “Con bé Tố Tâm, có phải thằng nhóc Tự Cảnh ép con không?”

Tôi lắc đầu, nói thật: “Không phải ạ, là do con tự nghĩ thông suốt rồi, Tự Cảnh không thích con, cố gắng ở bên nhau cũng chỉ là cặp đôi oan gia thôi.”

“Lục thúc, cảm ơn chú đã giữ lời hứa với ba mẹ con năm xưa, để Tự Cảnh cưới con, nhưng chúng con thật sự không hợp nhau.”

“Con dâu nhà họ Lục con không dám trèo cao, con đi thu dọn đồ đạc đây ạ.”

Nói xong, tôi liền nghiêng người vào nhà.

Thu dọn vài bộ quần áo của mình, rồi rời khỏi nhà họ Lục.

Sau khi ba mẹ tôi qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.

Cho nên khi tôi và Lục Tự Cảnh kết hôn không hề đòi hỏi bất kỳ lễ vật nào.

Lúc lên thành phố nương nhờ nhà họ Lục, tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo, bây giờ mang theo vài bộ quần áo rời đi, cũng tiện lợi.

Lúc đi ra cổng sân, Lưu Thúy Phương kéo tay tôi nói:

“Không được, mày không được đi, mày đi rồi, ai làm việc nhà cho tao?”

Từ nửa năm trước khi tôi lên thành phố nương nhờ nhà họ Lục, Lưu Thúy Phương đã hiển nhiên không làm việc nhà nữa.

Bây giờ trời đang lạnh.

Bà ta càng không muốn động vào nước lạnh để nấu cơm giặt giũ.

Đương nhiên là phải giữ chặt tôi không buông rồi.

Tiếc là, đời này tôi không muốn làm bảo mẫu miễn phí cho nhà họ Lục nữa.

Tôi gạt tay Lưu Thúy Phương ra, chỉ vào Lâm Vũ vừa mới đến cùng Lục Tự Cảnh phía sau bà ta nói.

“Dì Lưu, không phải dì nói con không có văn hóa, không có giáo dục, không xứng làm con dâu của dì sao? Dì nhìn sau lưng kìa, cô con dâu tốt có văn hóa có giáo dục đến rồi kìa, lần này dì đừng bỏ lỡ cô ấy nhé.”

Nhìn thấy Lâm Vũ, mắt Lưu Thúy Phương sáng lên.

“Tiểu Vũ, sao con lại đến đây?”

Lâm Vũ ánh mắt e thẹn nói: “Con nghe nói anh Tự Cảnh và chị Tố Tâm ly hôn rồi, nên đến xem có khuyên giải được gì không ạ.”

Lưu Thúy Phương cười khẩy một tiếng: "Ly hôn là phải lắm, có gì mà phải khuyên can. Mấy người có học các con đúng là bụng dạ tốt quá. Không như mấy đứa nhà quê chỉ biết giả vờ giả vịt. Tôi cứ tưởng nó là đứa tốt, ai ngờ nó lại chua ngoa cay nghiệt, cái vẻ bần tiện, đến một ngón tay của con cũng không bằng."

Nghe Lưu Thúy Phương nói vậy, tôi thấy ánh mắt Lâm Vũ thoáng vẻ đắc ý.

Lục Tự Cảnh nhìn tôi với vẻ mặt khó đoán: "Cô định đi bây giờ à? Định đi đâu?"

Tôi còn chưa kịp nói, Lưu Thúy Phương đã ngắt lời.

"Kệ nó đi đâu thì đi, cái thứ không có giáo dục này, c.h.ế.t bờ c.h.ế.t bụi bên ngoài càng tốt."

"Còn đứng đực ở ngoài đó làm gì, Tự Cảnh, mau đưa Tiểu Vũ vào nhà ngồi đi."

Lưu Thúy Phương niềm nở mời Lâm Vũ vào nhà ngồi.

Rồi quay sang quát tôi: "Sao còn chưa đi? Giờ cô có hối hận cũng muộn rồi. Tôi không đời nào để Tự Cảnh quay lại với cô đâu."
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 5: Chương 5



Nhìn bộ dạng này của bà ta, vốn dĩ tôi định tốt bụng cảnh báo bà ta và Lục thúc, bảo bà ấy dạo nữa đừng ra đường lêu lổng, giờ lại thôi không muốn nói nữa.

Thôi, dẹp cái suy nghĩ làm người tốt đi, tôn trọng số mệnh của người khác vậy.

Tôi ôm tay nải, lách mình ra khỏi con hẻm.

Bước về phía cuộc sống mới của mình.

8

Tôi đã sớm nghĩ xong mình sẽ đi đâu rồi.

Đời trước, tôi biết Lục Tự Cảnh chê tôi không có học thức, là con nhỏ nhà quê cục mịch.

Nên tôi đã dùng thời gian rảnh rỗi để liều mạng học hành.

Tôi đã học hết kiến thức cấp ba ở lớp học buổi tối, còn định thi đại học.

Kết quả là vào đêm trước kỳ thi đại học của tôi, bố mẹ Lục Tự Cảnh gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng, trở thành người tàn tật cần người chăm sóc.

Vì chăm sóc họ, tôi đành phải từ bỏ ước mơ của mình.

Bây giờ không còn ai có thể ngăn cản tôi thực hiện ước mơ của mình nữa rồi.

Tôi dùng mười đồng dành dụm được từ việc làm thêm lặt vặt, thuê một căn phòng cạnh lớp học buổi tối.

Ban ngày, tôi ra cổng rạp chiếu phim bán hạt dưa, kem que và nước ngọt Bắc Băng Dương.

Buổi tối thì tôi điên cuồng học kiến thức ở lớp học buổi tối.

Thật ra đời trước, ngoài việc chăm sóc bố mẹ Lục Tự Cảnh, tôi chưa bao giờ từ bỏ việc học.

Nhất là tiếng Anh và Toán, tôi cực kỳ thích.

Nên việc học ở lớp buổi tối đối với tôi không hề vất vả chút nào.

Bây giờ tôi chỉ cần chờ kỳ thi đại học nửa năm sau nữa thôi.

9

Cuộc sống của tôi ngày một tốt hơn.

Người thời nay vẫn còn ngại buôn bán, nên tôi có rất ít cạnh tranh.

Tôi bày sạp trước cổng rạp chiếu phim, xem như là độc nhất vô nhị.

Trong thời đại mà lương của mọi người chỉ có mấy chục đồng này, mỗi ngày tôi đều kiếm được mười mấy, hai mươi đồng.

Nhìn tiền trong túi ngày càng nhiều, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao đời trước Lục Tự Cảnh thà bỏ bát cơm sắt cũng quyết đi buôn.

Làm ăn đúng là kiếm tiền quá dễ.

Chỉ không biết đời này có thêm biến cố là tôi, Lục Tự Cảnh và Lâm Vũ bây giờ có hợp tác làm ăn với tên lừa đảo Hoàng Ca đó không nữa.

Rất nhanh sau tôi đã biết đáp án.

Hôm đó tôi đang bán hàng ở cổng rạp chiếu phim thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Chị Tố Tâm, sao chị lại bán hàng rong ở đây?"

Tôi ngước mắt nhìn, người đang mua nước ngọt Bắc Băng Dương của tôi chính là Lâm Vũ mặc váy trắng.

Cô ta nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc: "Chị Tố Tâm, em còn tưởng chị về quê rồi chứ, không ngờ chị lại bán hàng rong ở đây."

"Chắc giờ cuộc sống của chị khó khăn lắm nhỉ, lại phải kiếm sống ở đây, cái này thì kiếm được mấy đồng chứ, một que kem có 5 xu."

"Hay là, chị theo em với anh Tự Cảnh bán quần áo đi, chỗ bọn em vừa hay thiếu một nhân viên phục vụ."

Lâm Vũ nói xong, tôi mới để ý thấy Lục Tự Cảnh và Hoàng Ca kia đang đi theo sau cô ta.

Xem ra không có tôi, đời này Lục Tự Cảnh cuối cùng vẫn hợp tác làm ăn với Hoàng Ca rồi.

Lục Tự Cảnh thấy tôi, nhíu mày nói: "Sao cô lại làm cái này ở đây, đúng là mất mặt xấu hổ."

Tôi sững người vì lời hắn nói.

Tôi thật sự không ngờ tầm nhìn của Lục Tự Cảnh lại hạn hẹp đến vậy.

Tôi cứ nghĩ hắn khác người thường lắm chứ.

Ở thời đại này mà dám bỏ bát cơm sắt đi buôn, chắc chắn phải có dũng khí và tầm nhìn hơn người.

Không ngờ lời hắn nói ra lại thiển cận đến thế.

Thật không biết đời trước hắn thành công kiểu gì nữa.

Chẳng lẽ là kiểu heo gặp thời?

Tôi thản nhiên nói: "Tôi không trộm không cướp, dựa vào hai bàn tay mình kiếm tiền, sao lại mất mặt xấu hổ?"

Lục Tự Cảnh bị tôi nói cho nghẹn họng.

Hắn ngẩng đầu, hừ lạnh với tôi: "Mấy ngày không gặp đã trở nên mồm mép lanh lợi thế này, xem ra có người cuối cùng cũng lộ rõ bản chất rồi."

"Tiểu Vũ, em cũng không cần tốt bụng giới thiệu cho hạng người nào đó đâu, chỗ chúng ta không dùng nổi nhân viên phục vụ cay nghiệt như vậy."

Hoàng Ca gật đầu lia lịa bên cạnh: "Đúng đúng đúng, nhân viên phục vụ phải lễ phép, người này ghê gớm quá, không dùng được."

"Đừng để đến lúc hạng người vô giáo dục này làm liên lụy đến cửa hàng quần áo của hai người thì không hay đâu."

Tôi suýt nữa thì bị bọn họ chọc cho tức cười.

Đúng là quá tự cho mình là đúng, tôi nói muốn đi làm nhân viên phục vụ hồi nào?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Làm nhân viên phục vụ sao kiếm được nhiều tiền bằng tự mình kinh doanh chứ.

Còn làm ra vẻ bố thí nữa.

Đúng là hết nói nổi.
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 6: Chương 6



Tôi lười để ý đến hắn, quay sang nói với Lâm Vũ: "Bắc Băng Dương 1 hào 5, cảm ơn."

Lâm Vũ lấy ra hai hào đưa cho tôi: "Cầm lấy mà dùng, không cần thối."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi lấy ra năm xu thối lại cho Lâm Vũ: "Không cần đâu, hai người bây giờ làm ăn cũng cần tiền mà."

Lâm Vũ thấy tôi đưa tiền ra, đuôi mắt hơi nhếch lên, rồi cười nói: "Nếu chị Tố Tâm không cần, vậy em xin nhận lại."

"Anh Tự Cảnh ăn nói vậy thôi, chứ bụng dạ tốt lắm, chị đừng để ý. À mà bọn em sắp kết hôn rồi, tháng sau nếu chị có thời gian thì đến ăn cưới nhé."

Bọn họ thật sự sắp kết hôn rồi à.

Nghe câu này, lòng tôi lại chẳng hề gợn sóng.

Lục Tự Cảnh nghe Lâm Vũ nói chuyện này với tôi, mày nhíu càng chặt hơn.

"Tiểu Vũ, em nói với cô ta chuyện này làm gì, lỡ cô ta đến thật thì xui xẻo chết."

Lâm Vũ nghe vậy, vội nũng nịu nói: "Tự Cảnh, sao anh lại nói thế, chị Tố Tâm sẽ buồn đó..."

Lục Tự Cảnh trừng mắt nhìn tôi một cái, không nói gì thêm.

Tôi cười cười: "Lục Tự Cảnh nói đúng đấy, tôi đến lại mang xui xẻo. Lâm Vũ, chúc hai người trước tân hôn vui vẻ, đến lúc đó tôi không đến ăn cưới đâu."

Lâm Vũ nghe tôi nói vậy, mặt mày rạng rỡ niềm vui.

Mục đích cô ta đến đây hôm nay đã đạt được rồi.

Lại nói thêm vài câu rồi dẫn Lục Tự Cảnh và Hoàng Ca đi.

Tôi nhìn bóng lưng họ, nhẩm tính thời gian.

Chắc là Hoàng Ca sắp lộ đuôi cáo rồi, hy vọng hắn đừng hành động nhanh quá, tuyệt đối đừng làm lỡ việc kết hôn của bọn họ nhé.

Tôi thật sự rất muốn biết sau khi hai người này biết mình bị lừa, liệu có còn mặn nồng như đời trước không?

10

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Tiền tôi kiếm được ngày càng nhiều, tôi không chỉ bán hạt dưa, đồ ăn vặt các loại trước cổng rạp chiếu phim.

Mà còn nhìn trúng tâm lý giới trẻ bây giờ thích ngôi sao điện ảnh, nên nhập không ít ảnh và áp phích của họ về bán kèm.

Làm như vậy, việc buôn bán của tôi càng tốt hơn.

Buổi tối kiểm kê lại quỹ đen của mình.

Ghê thật.

Đã có 8200 đồng rồi.

Cố gắng thêm chút nữa là thành hộ vạn tệ rồi.

Nhìn nhiều tiền thế này, tôi suýt nữa mừng đến phát khóc.

Đời trước làm bảo mẫu không công cho nhà họ Lục, trong người chưa bao giờ có quá 200 đồng.

Kể cả khi Lục Tự Cảnh thành ông chủ lớn, cũng chẳng cho tôi được bao nhiêu tiền.

Hình như trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một người công cụ không cần mua sắm, không có bất kỳ h@m muốn nào.

Nhưng tôi cũng là người sống sờ sờ mà.

Bây giờ tôi dựa vào hai bàn tay mình kiếm được nhiều tiền thế này.

Sau này sẽ còn nhiều hơn nữa.

Cuối cùng tôi cũng có thể đi mua những thứ mình thích rồi.

Cuối tuần, tôi hẹn Chu Thiến, bạn học cùng lớp buổi tối, đi dạo phố mua quần áo.

Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi, cũng là một cô gái thẳng tính hay nói.

Rất hợp tính với tôi.

Chu Thiến kéo tay tôi, tíu tít nói: "Tố Tâm, lát nữa cậu nhất định phải mua thêm mấy bộ váy nhé, dáng cậu đẹp thế này, không mặc váy thì phí quá."

Tôi sờ sờ cái ví căng phồng bên hông, gật đầu: "Được, nghe cậu hết."

Chỗ mọi người mua quần áo bây giờ vẫn là Bách hóa Đại lâu.

Nhưng quần áo ở Bách hóa Đại lâu, loanh quanh cũng chỉ có mấy kiểu đó.

Chẳng có gì mới mẻ.

Rất không được lòng các cô gái trẻ.

Nhưng trên đường đến Bách hóa Đại lâu, chúng tôi thấy một cửa hàng quần áo kinh doanh cực kỳ tốt.

Bên trong người đông như biển, chen chúc toàn người là người.

Quần áo trưng bày trong tiệm đều là đồ bò, quần ống loe, và đủ loại váy hoa nhí.

"Oa, đây là cửa hàng quần áo Kim Phượng đang cực hot dạo này phải không?"

Chu Thiến hào hứng nói: "Tố Tâm, chúng mình cũng vào xem đi."

Tôi còn chưa kịp trả lời, Chu Thiến đã kéo tôi vào trong tiệm.

Rồi đập mặt ngay phải mẹ chồng cũ của tôi, Lưu Thúy Phương.

Bà ta thấy tôi thì sững người một lúc, sau đó liền gân cổ lên hỏi: "Cô đến đây làm gì?"

"Quần áo ở đây mà cô cũng mua nổi à? Biến biến biến, đừng chiếm chỗ của chúng tôi, không thấy chỗ này đông người lắm à?"

Đúng vậy.

Cửa hàng quần áo Kim Phượng chính là do Lục Tự Cảnh và bọn họ mở.

Nhưng vì hợp tác với Hoàng Ca, thời gian họ mở tiệm sớm hơn nửa năm so với đời trước.

Chu Thiến nghe Lưu Thúy Phương nói vậy thì tức điên lên: "Bà này sao lại chó mắt coi thường người thế, bà còn chưa nói giá, sao biết chúng tôi không mua nổi?"

Lưu Thúy Phương nhướn mày thật cao: "Người khác thì tôi không biết, chứ nó thì sao tôi không rõ?"

"Một đứa nhà quê, đi làm thuê bên ngoài một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Ở chỗ tôi một cái áo bò đã mấy chục đồng rồi, chỉ dựa vào cô mà cũng mua nổi quần áo của tôi à?"
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 7: Chương 7



Trong lòng tôi thấy thật buồn cười.

Bà ta vẫn tưởng tôi là Diệp Tố Tâm của ngày xưa ư.

Tôi của bây giờ có thể tùy tiện mua bất cứ món đồ nào trong tiệm của bà ta.

Nhưng mà, tôi mới không thèm mua đâu.

Mấy thứ này mua về chưa đến một tuần đã phai màu, bung chỉ.

Quần áo giặt một nước đã co rút biến dạng, mua về làm gì.

Cứ để bà ta vênh váo thêm mấy ngày nữa đi.

Đợi mọi người phát hiện quần áo nhà họ là hàng lỗi, thì ngày vui của họ cũng chấm dứt thôi.

Chu Thiến tức nổ đom đóm mắt: "Nhà quê thì sao chứ? Bà ngược dòng ba đời tổ tiên lên xem, chẳng phải cũng là người nhà quê à? Lại dám coi thường nông dân, tiệm của loại người như bà tôi còn không thèm vào ấy."

Lưu Thúy Phương "xì" một tiếng.

"Đồ vô giáo dục, tìm bạn cũng là đứa vô giáo dục. Không như con dâu bây giờ của tôi, Tiểu Vũ nhà chúng tôi đảm đang biết bao, cái tiệm này bây giờ chính là nó giúp Tự Cảnh nhà chúng tôi mở ra đấy."

"Cô xem tiệm chúng tôi làm ăn tốt chưa kìa, một ngày kiếm được cả đống tiền, có phải bây giờ cô đang ghen tị c.h.ế.t đi được với chúng tôi không?"

Lưu Thúy Phương đắc ý nhìn tôi, như thể muốn nhìn ra vẻ hối hận và ghen tị trên mặt tôi.

Tiếc là tôi chẳng hề hối hận chút nào.

Càng không ghen tị.

Dù sao thì ai lại đi ghen tị với kẻ sắp gặp xui chứ.

Lâm Vũ thấy động tĩnh bên này, kéo Lục Tự Cảnh đi tới.

"Chị Tố Tâm, chị cũng đến ủng hộ bọn em à."

Lâm Vũ cười khúc khích, mặt mày hớn hở như gặp gió xuân.

"Có điều đồ trong tiệm bọn em hơi đắt, có lẽ không phải thứ chị có thể mua nổi đâu."

Lục Tự Cảnh đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sưng mặt nói: "Diệp Tố Tâm, chúng ta không còn là người cùng đường nữa rồi, sau này cô đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa."

"Quần áo ở đây đúng là cô không mua nổi đâu."

Lâm Vũ vỗ vỗ Lục Tự Cảnh: "Đừng nói vậy chứ, giữ chút thể diện cho chị Tố Tâm đi mà, bạn chị ấy còn ở bên cạnh kìa."

Chu Thiến nghe nhắc đến mình, "phì" một tiếng.

"Trà xanh giống gì thế không biết, xui xẻo c.h.ế.t đi được. Tố Tâm, chúng mình đi, có tiền cũng không tặng cho loại người như các người."

Lưu Thúy Phương cười nói: "Đi nhanh đi, đừng làm lỡ việc kiếm tiền của tôi, lũ quỷ nghèo."

11

Ra khỏi cửa, miệng Chu Thiến vẫn không ngừng chửi thay tôi.

Nhất là sau khi biết Lục Tự Cảnh chính là người chồng cũ tôi từng kể với cô ấy, cô ấy đã tuôn hết những lời bẩn thỉu nhất có thể nghĩ ra cho Lục Tự Cảnh.

"Tức c.h.ế.t tôi rồi, cả nhà này buồn nôn quá, Tố Tâm, sao cậu không tức giận gì hết vậy?"

Tôi cười nhạt: "Có gì đáng tức đâu, nhà này bây giờ tôi chẳng thèm để tâm nữa rồi, tức giận với họ chỉ tổ làm bẩn tâm trạng của mình thôi."

"Thiến Thiến, hôm nay chúng ta ra ngoài là để dạo phố tìm niềm vui, đừng vì mấy người này mà làm hỏng tâm trạng."

Chu Thiến nghiêm túc nhìn tôi, rồi đột nhiên bật cười.

"Không hổ là cậu, đồng chí Tố Tâm, giác ngộ cao ghê nhỉ?"

"Đúng, chúng ta không thể vì mấy kẻ cặn bã chó mắt coi thường người này mà mất vui được, đi, dạo phố tiếp thôi."

Chúng tôi định đến Bách hóa Đại lâu, đột nhiên phát hiện đối diện Kim Phượng còn có một tiệm quần áo nhỏ không bắt mắt.

Tôi và Chu Thiến bước vào xem thử.

Tiệm này tuy nhỏ, nhưng quần áo bên trong cũng không tệ.

Không chỉ có áo bò, mà còn có đủ loại váy hoa nhí.

Kiểu dáng không thua kém gì của Kim Phượng.

Chỉ là bên trong vắng tanh như chùa bà đanh, so với việc kinh doanh phát đạt của Kim Phượng thì đúng là một trời một vực.

Người bán quần áo là một người đàn ông trẻ đeo kính, thấy chúng tôi liền nhiệt tình chào hỏi.

"Hai vị cần quần áo gì, cứ thử thoải mái."

Tôi khó hiểu hỏi: "Ông chủ, đồ của các anh cũng tương tự nhau, sao việc kinh doanh bên này lại kém hơn bên kia nhiều thế?"

Người đàn ông gãi đầu bất đắc dĩ: "Chết người ở chỗ đồ đạc tương tự nhau đó, so với bên kia, đồ của tôi bán đắt quá."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Nhưng cô gái à, tôi không giấu cô, giá nhập mấy bộ quần áo này vốn đã đắt rồi, cộng thêm phí vận chuyển, phí mặt bằng, tôi bán giá này thật sự chỉ vừa đủ hòa vốn."

"Thật không biết nguồn hàng bên kia lấy từ đâu mà có thể bán rẻ thế mà vẫn có lãi, tôi thật sự sắp lỗ c.h.ế.t rồi."

Người đàn ông thở dài thườn thượt: "Haizz, hai cô xem có cần gì không, tôi định sau hôm nay sẽ đóng cửa. Tôi thật sự không trụ nổi nữa rồi, không đóng cửa nữa thì tiền thuê mặt bằng tôi cũng sắp không trả nổi."
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 8: Chương 8



Tôi sờ vào quần áo trên giá, chất lượng mỗi chiếc đều không tồi.

Nếu đóng cửa thì thật sự đáng tiếc quá.

Dù sao thì cố thêm mấy ngày nữa, Kim Phượng chắc là sắp sập tiệm rồi.

Tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ: "Ông chủ, hay là anh không cần đóng cửa, chúng ta có thể hợp tác cùng mở tiệm."

Người đàn ông đột ngột ngẩng đầu: "Hợp tác mở tiệm? Cô gái, cô nghiêm túc chứ? Tôi lỗ đến mức sắp nhảy sông rồi đây, cô lại dám hợp tác với tôi?"

Tôi vuốt v3 chiếc váy hoa nhí chất lượng thượng hạng trong tay, nói: "Tôi nghiêm túc, đồ của anh chất lượng tốt, nguồn hàng cũng không có vấn đề, tôi có thể góp vốn cho anh tiếp tục mở tiệm."

Nghĩ đến những cửa hàng quần áo nữ trang trí vô cùng tinh tế trong các trung tâm thương mại ở đời trước, tôi lại nói: "Có lẽ chúng ta còn có thể trang trí lại cửa tiệm này một chút."

12

Người đàn ông ban đầu không tin, nhưng khi thấy tôi lấy ra một xấp tiền "Đại đoàn kết", thì liền tin.

Chúng tôi hợp tác mở tiệm, sau khi bàn bạc quyết định mỗi người lấy 50% cổ phần.

Chu Thiến đứng bên cạnh xem mà mắt tròn mắt dẹt, thấy chúng tôi thật sự bắt đầu nghiêm túc viết hợp đồng bàn chuyện hợp tác, cô ấy cũng tham gia vào.

"Đừng quên tớ nhé, tớ cũng muốn tham gia."

Bố của Chu Thiến là cục trưởng Cục Công Thương, mẹ là phó giám đốc Bách hóa Đại lâu.

Có cô ấy tham gia, sau này chúng ta mở tiệm làm giấy tờ các thứ, quả thực là quá tiện lợi.

Hiếm khi cô ấy có hứng thú, đối với việc cô ấy tham gia, tôi giơ cả hai tay tán thành.

Chu Thiến góp vốn không nhiều, cô ấy không chịu lấy nhiều cổ phần.

Cuối cùng cô ấy lấy 20% cổ phần, tôi và người đàn ông kia mỗi người lấy 40% cổ phần.

Đến lúc viết hợp đồng chính thức, tôi mới nhớ ra mình thậm chí còn chưa biết tên người này.

"Ngại quá, vừa rồi phấn khích quá, quên mất tự giới thiệu, tôi tên Tất Thành Công."

"Anh tên Tất Thành Công? Nhà ở Hẻm Hòe Hoa phải không?"

Tất Thành Công gật đầu: "Đúng vậy, đồng chí Tố Tâm quen tôi à?"

Tôi lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Cái tên Tất Thành Công này đời trước tôi quá quen thuộc rồi.

Ông ta là nhân vật thành công hơn cả Lục Tự Cảnh, càng là kẻ tử địch của Lục Tự Cảnh.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Lục Tự Cảnh hận ông ta đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khổ nỗi hắn không lợi hại bằng người ta, không hạ gục được người ta.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta trở thành phú hộ một phương.

Thật không biết nói sao nữa, không ngờ tôi tùy tiện tìm người hợp tác lại vớ ngay phải kẻ tử địch của Lục Tự Cảnh.

Lại còn là phú hộ tương lai nữa chứ.

Xem ra sau khi thoát khỏi nhà họ Lục xui xẻo đó, vận may của tôi thật sự tốt lên rồi.

13

Sau khi viết xong hợp đồng, ba người chúng tôi bắt đầu nghiêm túc gây dựng sự nghiệp.

Chu Thiến phụ trách làm giấy tờ, giúp mua đồ.

Tôi phụ trách bỏ tiền, lên kế hoạch trang trí sửa sang.

Khi bên chúng tôi bắt đầu sửa sang khí thế ngất trời, thì Kim Phượng đối diện quả nhiên bắt đầu gặp xui.

Những người mua quần áo giá cao của họ về nhà phát hiện, mấy bộ đồ này vậy mà mặc chưa được mấy ngày đã biến dạng, co rút, bung chỉ, phai màu.

Vô số người đổ xô đến cửa hàng họ đòi trả hàng.

Tất Thành Công thấy cảnh này thì không ngừng cảm thấy may mắn.

"Chả trách tôi cứ thắc mắc sao đồ nhà họ lại rẻ hơn của tôi nhiều thế, hóa ra là hàng lỗi."

"May mà Tố Tâm cô không để tôi đóng cửa, nếu không thì thiệt quá rồi. Kim Phượng sập rồi, tôi cảm thấy ngày chúng ta kiếm tiền sắp đến rồi."

Tôi khẽ gật đầu.

Đúng vậy.

Ngày chúng tôi kiếm tiền sắp đến rồi.

Không lâu sau, Cục Công Thương nhận được tố cáo và tiến hành niêm phong Kim Phượng.

Ngày Cục Công Thương cử người đến niêm phong cửa hàng, Lưu Thúy Phương lăn ra đất khóc cha gọi mẹ, đủ kiểu ăn vạ.

Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản số phận phải đóng cửa.

Tôi đứng trước cửa tiệm vừa sửa sang xong, nhìn Lưu Thúy Phương túm lấy Lâm Vũ mà đánh.

Bà ta chửi rủa cô ta là sao chổi, nếu không phải cô ta xúi giục, con trai bà cũng không bỏ cái bát cơm sắt ở nhà máy cơ khí, khuynh gia bại sản làm ăn với tên lừa đảo Hoàng Ca kia.

Lô hàng giả mà Hoàng Ca đó đưa cho họ đã hại họ thê thảm.

Lâm Vũ mấy hôm trước còn vênh váo đắc ý, giờ mặt mày đẫm nước mắt, cứ trốn sau lưng Lục Tự Cảnh.

Nhưng tôi thờ ơ nhìn, phát hiện ra Lục Tự Cảnh này căn bản không hề che chắn cho Lâm Vũ.

Thậm chí có lúc còn cố tình giữ Lâm Vũ lại cho mẹ hắn đánh.

Tôi đứng đối diện xem mà thấy hả hê.

Cặp tình nhân tốt đẹp tình sâu hơn vàng kiếp trước, một khi đụng đến lợi ích, chẳng phải cũng thế này sao.

Đại nạn đến nơi thì mạnh ai nấy bay thôi.
 
[Thập Niên 80] Nhượng Lại Phế Thải
Chương 9: Chương 9



14

Ngày Kim Phượng Hoàng đóng cửa hoàn toàn. Cửa hàng thời trang Hồng Mân Côi của chúng tôi chính thức khai trương.

Tôi trang trí cửa hàng theo phong cách trung tâm thương mại cao cấp ở kiếp trước, kiểu trang hoàng này phụ nữ nhìn là thích mê.

Việc làm ăn đương nhiên tốt không thể tả.

Lưu Thúy Phương và Lục Tự Cảnh đến lấy chút đồ cuối cùng trong tiệm.

Lâm Vũ nhìn Hồng Mân Côi mới tinh mà không khỏi ghen tị: "Tiệm này đẹp thật đấy, Tự Cảnh, nếu chúng ta không tin nhầm người thì cửa hàng thứ hai của mình chắc chắn không kém họ đâu."

Lục Tự Cảnh sa sầm mặt không nói gì.

Lưu Thúy Phương hừ một tiếng nói: "Chỉ cái loại sao chổi như cô mà cũng đòi phát tài à? Tiền dưỡng già của chúng tôi lần này mất sạch rồi, đời này cô mà còn nói chuyện làm ăn nữa, tôi đánh gãy chân cô."

Lâm Vũ bị làm mất mặt trước đám đông, vẻ mặt lại muốn khóc.

Lưu Thúy Phương còn định mắng Lâm Vũ thêm vài câu, bỗng nhìn thấy tôi đang đứng đón khách ở cửa tiệm thời trang, bà ta đi tới chế nhạo: "Không ngờ cô lại chạy tới đây làm nhân viên phục vụ, thật mất mặt."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chu Thiến đứng cạnh tôi nghe thấy vậy, miệng lưỡi như s.ú.n.g liên thanh bắt đầu b.ắ.n phá.

"Ồ, đây chẳng phải là gia đình xui xẻo vừa mới phá sản ở bên kia đường sao, nhà mình đã xui như vậy rồi mà còn mặt dày đi cười nhạo người khác à."

Lưu Thúy Phương hừ một tiếng, vênh váo nói: "Chúng tôi xui xẻo thì đã sao? Dù xui xẻo thì chúng tôi cũng từng làm bà chủ mấy ngày, không như hai người các cô chỉ có thể làm nhân viên phục vụ cả đời."

Chu Thiến cười đến mức phải bụm miệng.

"Nhân viên phục vụ? Haha, bà nói chúng tôi là nhân viên phục vụ?"

"Mở to mắt chó của bà ra mà nhìn, tôi và Tố Tâm là chủ của tiệm này, Hồng Mân Côi này là của chúng tôi."

"Cái gì?" Ba giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.

Lục Tự Cảnh và Lâm Vũ trợn tròn mắt nhìn tôi.

Lục Tự Cảnh kinh ngạc nhìn tôi nói: "Diệp Tố Tâm, cô... cô thật sự là chủ tiệm này?"

Tôi gật đầu.

"Đúng, tiệm này là của tôi."

Giọng nói chói tai của Lâm Vũ vang lên: "Không thể nào, Kim Phượng Hoàng của tôi và Tự Cảnh còn không tốt bằng, cô dựa vào đâu mà mở được Hồng Mân Côi tốt như vậy."

Tôi cười nhẹ: "Chắc là vì, tôi chưa bao giờ mắt chó coi thường người."

Sắc mặt Lâm Vũ lập tức tái nhợt.

Ánh mắt Lục Tự Cảnh nhìn tôi trở nên lơ đãng, không biết đang nghĩ gì.

Nhưng tôi đã không còn quan tâm hắn đang nghĩ gì nữa rồi.

Khách trong tiệm rất đông, tôi phải vào tiếp khách thôi.

Dù sao thì, tôi là người muốn kiếm thật nhiều tiền mà.

Nhìn bóng lưng tôi rời đi, Lưu Thúy Phương bĩu môi một tiếng: "Một đứa gái quê như nó mà mở được tiệm lớn thế này, ai biết làm cách nào mà mở được."

"Phì, bẩn thỉu c.h.ế.t đi được."

Lâm Vũ cũng bĩu môi theo Lưu Thúy Phương.

Lục Tự Cảnh đứng bên cạnh, không nói gì.

Chỉ là ánh mắt coi thường thường thấy mỗi khi gặp Diệp Tố Tâm trước đây, bất giác đã không còn nữa.

15

Việc kinh doanh của Hồng Mân Côi rất tốt.

Nhưng tôi và Chu Thiến còn phải học, không thể thường xuyên qua giúp được.

Thế là Tất Thành Công lại tuyển thêm mấy nhân viên phục vụ.

Thoáng cái tôi và Chu Thiến đã đến ngày thi đại học.

Đợi lúc ra khỏi phòng thi, tôi nhìn bầu trời xanh như gột rửa mà thở phào một hơi dài.

Bốn môn thi, tôi đều làm khá tốt.

Đặc biệt là Toán và tiếng Anh.

Tôi biết, lần này tôi chắc suất rồi.

Tôi chắc chắn có thể đỗ vào một trường đại học tốt.

Chu Thiến nhảy chân sáo chạy tới, ôm lấy tôi nói: "Tố Tâm, tớ cảm thấy tớ thi cũng không tệ, may mà có cậu phụ đạo tiếng Anh cho tớ, lần này tớ chắc chắn đỗ đại học cho bố mẹ tớ xem."

Nếu được như vậy thì tốt quá rồi.

Đời này tôi không chỉ giúp bản thân thực hiện ước mơ mà còn giúp được cả bạn bè.

Thật sự quá vui.

16

Thi đại học xong, tôi và Chu Thiến cuối cùng cũng có thời gian đến Hồng Mân Côi giúp đỡ.

Bây giờ tôi và Chu Thiến đều là tiểu vạn nguyên hộ rồi.

Chúng tôi dự định lên đại học cũng không tách rời.

Đến lúc đó lại cùng nhau làm ăn.

Tất Thành Công nghe vậy cũng tích cực bày tỏ muốn tham gia.

"Hai người không thể bỏ rơi tôi được đâu nha, chúng ta là bộ ba sắt đá, làm gì cũng phải có nhau."

Tôi cười gật đầu: "Được, có cả cậu nữa."

Tất Thành Công làm ăn đúng là rất có nghề.

Hơn nữa tôi và Chu Thiến lên đại học cũng không có nhiều thời gian tự mình quản lý công việc kinh doanh.

Mang theo vị thủ phủ tương lai này, chúng tôi không thiệt.

Cuộc sống ngày càng thoải mái dễ chịu, nhưng có những kẻ lại không muốn thấy bạn tốt đẹp.
 
Back
Top Bottom