Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 160


Khương Tuệ Ninh nhớ đến hôm qua bị người này ép buộc lại kêu lên, rõ ràng cũng không phải tên gọi của thời đại này nhưng không biết vì sao người đàn ông này lại muốn nghe như thế.

Cuối cùng Quý Thần Nham cũng hài lòng, nhưng anh vẫn chưa buông ta cô ra, vẫn phải hôn xuống một cái mới nói: “Em ngoan như thế, tôi thưởng cho em.”

“Anh…” Đồ lưu manh thối tha.

Kết quả dì Lưu vừa đi ra, hỏi: “Đồng chí Tiểu Khương làm sao vậy?”

Khương Tuệ Ninh cắn môi không nói lời nào, Quý Thần Nham vẫn giải thích thay cô: “Không cẩn thận đụng phải tay.”

Dì Lưu lại nhắc nhở: “Đồng chí Tiểu Khương, phải cẩn thận hơn mới được.”

Lần này Khương Tuệ Ninh rất ngoan ngoãn “ừm” một tiếng, rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Dáng vẻ e sợ của cô bị Quý Thần Nham nhìn thấy, anh lại cười ra tiếng.

Lúc ăn cơm, cô cố ý không ngồi gần Quý Thần Nham, anh ngược lại cũng không nói gì, chỉ giúp cô gắp thức ăn.

Mời vừa ăn cơm xong, thư ký Trần cũng đến nơi. Đến cùng lúc với hắn còn có Trương Hà, bình thường hắn sẽ ở lại trong bộ, xử lý công tác, đồng thời còn trợ giúp việc trong nhà cho lãnh đạo. Quý Thần Nham dặn dò hắn một số việc trong nhà.

Khương Tuệ Ninh đứng một bên nghe dì Lưu liệt kê những thứ cần mang về nhà.

Lúc Quý Thần Nham dặn dò công việc, giọng điệu rõ ràng, lạnh lùng, tư duy rõ ràng, từng câu đều nói rõ trọng điểm.

Cả người vô cùng nghiêm túc, hơi thở trên người khiến hai thư ký chỉ có thể gật đầu lắng nghe.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy lại không kìm được mắng chửi trong lòng. Giả vờ nghiêm chỉnh.

Kết quả vừa mới lén lút chửi mắng xong thì ánh mắt của người đàn ông kia đã rơi trên người cô, ánh mắt kia giống như đang nói anh đã nghe rõ lời cô chửi mắng trong lòng, dọa cô phải nhanh chóng cúi đầu, giả vờ sắp xếp lại mấy món đồ dì Lưu đã chuẩn bị.

Quý Thần Nham nhìn thấy cô giống như chim sợ cành cong, lông mày nhíu lại, nhưng lập tức nhớ đến biểu lộ trên mặt cô vừa rồi thì không nhịn được cũng cong môi cười.

Sự dịu dàng này của anh khiến cả hai thư ký đều giật mình.

Trương Hà và Trần Huy liếc nhìn nhau, mỗi người lại quay đầu sang chỗ khác.

Lúc Trần Huy quay đầu đi đã lập tức nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, hắn nhớ lại vừa rồi lãnh đạo nhìn hướng nào rồi mỉm cười thì cả người lập tức đều nổi da gà.

Thật ra nhìn kỹ thì đồng chí Khương cũng chỉ xinh đẹp một chút, đôi mắt to một chút, da thịt trắng trẻo một chút, tuổi còn nhỏ một chút, làm thế nào lại khiến lãnh đạo u mê như thế?

“Thư ký Trần.”

Hắn còn chưa kịp nghĩ xong đã nghe thấy tiếng gọi của lãnh đạo, Trần Huy vui vẻ quay đầu, nghiêm túc trở lại: “Lãnh đạo.”

“Ra ngoài lau xe đi!”

Giọng nói của Quý Thần Nham rất thản nhiên, nghe qua không có quá nhiều cảm xúc, rõ ràng là đang thương lượng nhưng giọng điệu lại không cho phép người khác phản bác.

Trần Huy không thể tin nhìn lãnh đạo mình kính trọng, hắn không thể tin được trong hoàn cảnh ấm áp thế này lại nói ra được lời lạnh lùng như băng thế kia.

Nhưng hắn có thể từ chối sao? Đương nhiên là không. Từ khi bắt đầu bước vào quân đội, bài học trước tiên nhất chính là phải chấp hành mệnh lệnh: “Vâng,”

Trần Huy đã làm thư ký mười năm, lần đầu tiên hắn bị bắt đi lau xe, làm sao cũng thấy rất uất ức.

Dì Lưu nghe đồng chí Quý muốn cho người đi lau xe thì nhanh chóng chạy xuống nhà bếp lấy cho thư lý Trần một chậu nước nóng, nói: “Trời lạnh lắm, dùng nước nóng sẽ tốt hơn.”

Trần Huy cảm thấy trái tim bị tổn thương của mình lại được nước nóng của dì Lưu vuốt lên, hắn giương mắt vừa khéo nhìn phải Khương Tuệ Ninh, sau đó lập tức nhìn thấy ánh mắt của lãnh đạo rơi trên người mình.

Trong thoáng chốc hắn đã hiểu vì sao lại bị bắt đi lau xe rồi. Thế là hắn lặng lẽ thở dài, bưng chậu đi ra.

Trương Hà vẫn không hiểu vì sao thư ký Trần lại bị phạt, nhưng hắn ta luôn chấp hành theo lời của lãnh đạo, lãnh đạo nói gì hắn nghe nấy nên không hề có chút nghi ngờ nào.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 161


Quý Thần Nham đã dặn dò mọi việc trong nhà xong thì lập tức dẫn theo Khương Tuệ Ninh đi ra.

Thư ký Trương xách hết tất cả đồ đạc dì Lưu đã chuẩn bị lên xe.

Khương Tuệ Ninh đi ra ngoài nhìn thấy thư lý Trần đang làm tròn bổn phận lau xe của mình, thật ra cô cũng không hiểu sắp xếp thế này của Quý Thần Nham. Vì sao trước khi lên đường lại phải lau xe, lúc đi ra đường còn không phải bị dơ bẩn lại sao?

Nhưng cô cảm thấy lãnh đạo chắc chắn có sự sắp xếp của chính mình.

Chỉ là khổ cho thư ký Trần. Xem ra cuộc sống của một thư ký cũng không được dễ dàng gì.

“Thư ký Trần vất vả quá.”

Khương Tuệ Ninh đi qua nhìn thấy hai tay của thư ký Trần đều đỏ lên vì bị đông lạnh, lại nhớ đến khoản thời gian mình làm một nhân viên nho nhỏ phải ngoan ngoãn làm việc hầu hết thời gian thì đột nhiên cảm thấy đồng tình với thư ký Trần.

“Không vất vả, không vất vả.”

Trần Huy nhận lệnh, lại lau lên cửa sổ xe một lần nữa.

Nghe thấy lời này hơi quen thuộc, trong thoáng chốc Khương Tuệ Ninh cảm giác tìm được tổ chức, cô muốn trao đổi chút ám hiệu với thư ký Trần, kết quả còn chưa kịp lên tiếng thì thư ký Trần đã bưng chậu nước, xoay người chạy mất, chỉ để lại một làn gió lạnh.

“Sao không lên xe? Không lạnh sao?” Quý Thần Nham nhìn thấy Khương Tuệ Ninh vẫn còn đứng cạnh xe thì mở cửa xe giúp cô.

“Không thể lên được.”

Không phải Khương Tuệ Ninh già mồm. Trước đây cô còn có thể tự mình leo lên xe, nhưng hôm nay vừa mới nhấc chân lên thì rất đau, chân cô không ngừng đau đớn.

Quý Thần Nham ngầm hiểu, anh ôm cô lên xe.

Thừa dịp tài xế còn chưa lên xe , Quý Thần Nham đã kề sát vào tai cô nói nhỏ: “Anh đã cho người đưa thuốc đến, đến tối đến được trụ sở đầu tiên, anh sẽ bôi thuốc cho em.”

Khương Tuệ Ninh giật mình, gương mặt trắng muốt lập tức đỏ bừng lên, chính cô cũng cảm thấy xung quanh mình có một đám lửa.

Nhưng hết lần này đến lần khác Quý Thần Nham đều nghiêm chỉnh, tựa như đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

“Anh không được nói bậy.”

“Làm sao lại nói bậy? Không phải đau sao?”

Đệt! Khương Tuệ Ninh không muốn để ý đến anh.

Trần Huy vừa buông cái chậu xuống, đi ra đã nhìn thấy cảnh lãnh đạo của mình ôm Khương Tuệ Ninh lên xe. Hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn chỉ cảm thấy lần này mình đi theo lãnh đạo đến trụ sở là một sự lựa chọn cực kỳ không được tốt.

Thế là hắn lôi kéo Trương Hà sáng một bên nói: “Hay là lần này cứ để tôi ở lại trong bộ vậy. Cậu xem, trời đông gió rét thế này, cậu đi theo lãnh đạo đến phương nam ấm áp đi! Nghe nói các cô gái ở Nam thành rất xinh đẹp. Cậu cũng đừng nói nhiều năm nay anh đây không giúp đỡ cậu, nhân cơ hội tốt này để cậu được thay đổi.”

Trương Hà không nói chuyện, chỉ liếc nhìn Trương Hà một cái, nói rất rõ ràng: “Anh Trần, tôi còn trẻ, chuyện tìm vợ gì đó vẫn không cần nóng vội.”

Trần Huy: …

Cậu nói ai lớn tuổi hả?

Sau khi lên xe, ban đầu Khương Tuệ Ninh còn ngồi rất ngay ngắn, nhưng đi được một đoạn cô đã không chịu nổi nữa phải nghiêng người dựa vào Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham lại giúp cô xoa bóp em.

Trần Huy thật sự không đành lòng phá vỡ cảnh tượng này nhưng không còn cách nào khác, hắn vẫn phải làm việc.

Thế là đành phải căng da dầu lên báo cáo chuyện công tác, cũng may lãnh đạo không phải người thấy sắc là mờ mắt, anh vẫn làm việc rất nghiêm túc.

Khi nói đến Bắc Kinh, thư ký Trần nghĩ đến việc họ phải đến trụ sở: “Lãnh đạo, bộ trưởng Diêu và vợ của anh ta vừa khéo cũng ở trụ sở Phượng Tuyền, anh ta có nói khi chúng ta đến thì muốn gặp anh một lần.”

“Bộ trưởng Diêu làm sao lại đến Phương Tuyền rồi?”

“Dường như bởi vì chuyện của con nhà anh ta. Nói đến thì ngày đó thư ký của bộ trưởng Diêu gọi điện thoại đến bộ đã nhắc đến…” Trần Huy vừa muốn nói, ánh mắt của hắn lại nhìn đến lãnh đạo mình, hắn cũng không biết có nên nói chuyện này không.

“Nhắc đến cái gì?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 162


“Chuyện anh cả của lãnh đạo.” Trần Huy thấy ánh mắt của lãnh đạo cũng không có ý muốn ngăn hắn ta nói nên hắn cũng yên tâm.

Khương Tuệ Ninh rất buồn ngủ, cô phát hiện nghe Quý Thần Nham nói chuyện rất dễ dàng buồn ngủ, giọng nói của anh giống như khiến người ta yên tâm, thả lỏng hơn.

Chỉ là trong lúc mơ màng cô lại nghe thấy thư lý Trần nhắc đến chuyện anh cả của Quý Thần Nham.

Cô đã đọc hết quyển sách đó rồi, Quý Thần Nham không phải con một sao? Sao lại lòi ra một người anh cả?

Cơn buồn ngủ lập tức chạy mất, cô mở mắt ra nhưng vẫn không nhúc nhích, yên lặng lắng nghe hai người họ nói tiếp.

Quý Thần Nham chú ý, biết được người trong lồng ngực mình đã tỉnh, anh cúi đầu nhìn cô nhưng bàn tay xoa trên eo cô vẫn không dừng lại: “Thế nào?”

Lời này là hỏi thư lý Trần.

“Bộ trưởng Diêu nói anh cả của anh có thể vẫn còn sống.”

Lời nói của thư ký Trần khiến động tác trên tay của Quý Thần Nham hoàn toàn dừng lại.

Khương Tuệ Ninh để ý thấy nhiệt độ trên người người đàn ông giống như đã thấp xuống hai độ, khiến cô không dám động đậy.

Trong đầu cô cũng không ngừng suy nghĩ. Cô hoàn toàn không biết chuyện Quý Thần Nham có anh cả, mà anh cả còn sống, cô cũng không biết.

Lẽ nào cô đọc sách giả?

Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện. Chắc Quý Tử Thư không phải con trai của anh cả đó chứ?

Nhưng nếu là con trai của anh cả, vì sao phải nói là con trai của anh, còn thông báo ra bên ngoài rằng anh kết hôn với Phùng Giai.

Tầng tầng lớp lớp nội dung cốt truyện này khiến Khương Tuệ Ninh cảm thấy hứng thú hơn. Cô ngồi dậy, kết quả còn chưa kịp động đã bị Quý Thần Nham ấn xuống.

Khương Tuệ Ninh cũng không biết anh làm như vậy là có ý gì, bị anh đè tay như vậy cô cũng không thể động đậy được, chỉ có thể nửa nằm ở trên người anh như cũ.

Quý Thần Nham nhăn mày rất chặt, giống như đây là một việc làm người ta phải rất khắc chế cảm xúc của mình.

Im lặng quá lâu làm trong xe chỉ có thể nghe được tiếng động cơ xe ô tô, ngay cả tiếng gió bắc gào thét ở bên ngoài cửa sổ cũng đều bị ngăn cách ở bên ngoài xe.

Anh không nói gì, nhưng bàn tay xoa eo cho Khương Tuệ Ninh vẫn không dừng lại.

Bởi vì anh trực tiếp với tay vào bên trong lớp áo bông dày nặng áo, nhẹ nhàng mềm mại mang theo độ ấm, xóa tan cơn mệt nhọc đồng thời lại mang theo trấn an.

Cô nằm nghiêng ở trên người anh, hơi ngước mắt là có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh, môi nhấp thành một đường thẳng.

Thật ra dù nhìn trong lúc nào, Quý Thần Nham cũng đều là loại người vô cùng bắt mắt và tuấn tú.

Hơn nữa hình như anh không phải là một người dễ dàng tức giận, cảm xúc luôn được khống chế rất thành thạo.

“Chờ gặp bộ trưởng Diêu lại nói.”

Cuối cùng Trần Huy cũng chờ được câu trả lời của lãnh đạo, tất nhiên cũng thuận theo nhắc đến chuyện tiếp theo.

Khương Tuệ Ninh không hóng chuyện nhưng vẫn nghe, thế mà lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chờ đến lúc tỉnh lại thì phát hiện xe đang chạy vào một khu núi.

“Dậy rồi?”

Quý Thần Nham thấy cô ngồi dậy, giúp cô gom áo khoác quân đội dày nặng trên người lại.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Khương Tuệ Ninh vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút, là con đường quanh co khúc khuỷu của vùng núi con đường, hai bên con đường đều là rừng cây tươi tốt, bởi vì là mùa đông nên có tất nhiều nhánh cây không có lá cây, phủ lên một lớp tuyết thật dày.

Liếc mắt nhìn một cái vẫn không nhìn thấy điểm cuối, cuối đường cũng đều là tuyết trắng và núi rừng.

Nếu không phải Khương Tuệ Ninh đang ngồi trên xe quân đội của chồng mình thì cô đã nghi ngờ là mình bị lừa bán rồi.

“Đang sợ hãi à?”

Quý Thần Nham nhìn người vừa mới tỉnh ngủ vẫn luôn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi mày đẹp nhíu chặt lại, ánh mắt tràn đầy mê mang.

Khương Tuệ Ninh gật đầu, từ trong thành phố phồn hoa ra tới, vừa mở mắt ra đã ở nơi núi rừng không có một bóng người như vậy mà không sợ hãi mới là lạ.

Lúc này Trần Huy thế nhưng mở miệng nói chuyện: “Đồng chí Khương, chúng ta đang đến nơi dừng chân, nơi dừng chân đó là ở trong núi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 163


Khương Tuệ Ninh nghe thư ký Trần giải thích như vậy, gật đầu nói: “Tôi thấy con đường này tuyết dày quá, có phải lại lạnh hơn một chút là con đường này sẽ bị chặn lại không.”

“Cũng có trường hợp này, năm trước lãnh đạo lại đây vừa lúc gặp trận tuyết lớn chặn đường núi, mắc kẹt ở nơi dừng chân một tháng, thậm chí còn từng ăn tết ở nơi dừng chân.”

“Chỉ có một con đường này thôi sao? Chặn đường thì ăn cái gì?”

“Nơi dừng chân sẽ cử người đi bộ xuống núi gánh vật tư lên, đương nhiên chắc chắn đồ vật sẽ tương đối đơn giản, khoai tây và khoai lang đỏ tương đối nhiều, đồng chí Khương ăn có quen không?”

Trần Huy thấy Khương Tuệ Ninh nũng nịu, bình thường lãnh đạo cũng chăm sóc cô rất nhiều, nên cũng nghĩ không biết cô có thể chịu được hoàn cảnh ở nơi dừng chân này hay không, cũng không biết vì sao chuyến đi này lãnh đạo lại dẫn cô đi cùng.

“Lúc anh đến đây thì ăn cái gì?” Khương Tuệ Ninh hỏi Quý Thần Nham trước.

“Đương nhiên là anh sẽ ăn cùng mọi người.” Vốn dĩ Quý Thần Nham định nói là sẽ không để cô chịu khổ, cũng không khoa trường như Trần Huy nói, hiện tại điều kiện bên này đã tốt hơn rất nhiều.

Vì đề phòng tuyết lớn chặn đường, nơi dừng chân đã dự trữ vật tư từ rất sớm.

Nhưng mà hiện tại giải thích cho cô cũng là vô dụng, đợi chút dẫn cô đi xem sẽ biết.

“Em cũng có thể.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình cũng không được xem là kiểu người nũng nịu như vậy, năng lực thích ứng của cô rất mạnh, chỉ là sẽ vất vả một chút, nhưng nghĩ đến người bảo vệ tổ quốc cũng không than khổ, nên đương nhiên cô không thể kéo chân sau.

Quý Thần Nham biết cô có tính trẻ con rất trầm trọng, lòng hiếu thắng cũng mạnh, nhưng anh thật sự không biết cô là hiếu thắng ở tất cả các phương diện.

Nghe cô nói như vậy, thật ra anh cũng rất vui vẻ, bởi vì cô là vì bản thân anh nên mới bằng lòng tiếp nhận những thứ này: “Được, em có thể.” Nhưng mà anh cũng sẽ không để cô chịu khổ.

Rất nhanh xe của bọn họ đã chạy đến nơi dừng chân, nghe thu ký Trần nói đây là một nơi dừng chân lớn cuối cùng liên tiếp với biên phòng, Khương Tuệ Ninh xuống xe nhìn xem một mạnh nhà trệt mênh mông vô bờ.

Nơi xa đều là chiến sĩ tuần tra, sau khi các cô đi vào cánh cổng nơi dừng chân thì đi đến khu người nhà trước tiên.

Quý Thần Nham có một nơi ở tạm thời ở chỗ này, cũng chính là ngôi nhà trong khu người nhà.

Nhưng mà khu người nhà bên này không giống với khu người nhà ở Đông Thành, một ngôi nhà độc lập độc viện, bên này là một dãy nhà trệt nối tiếp nhau, nhà và nhà bên cạnh có đều có chung một vách tường.

Mà nơi ở tạm thời của Quý Thần Nham chính là căn nhà ở cuối cùng.

Thấy bọn họ đi vào khu người nhà, có một ít người phụ nữ trong khu người nhà tụm ba tụm bảy nhìn bọn họ.

“Cô gái đi theo thủ trưởng Quý là ai vậy? Cô ấy thật xinh đẹp, môi hồng răng trắng.”

“Chắc là con gái của thủ trưởng đó, thoạt nhìn rất nhỏ tuổi, cô nhìn dáng vẻ hoạt bát kia đi, cũng giống với Tú Quân của nhà chị Trương.”

“Chao ôi, Tú Quân nhà tôi sao có thể so sánh với con gái của thủ trưởng Quý.” Chị Trương nói xong lại nhìn thoáng qua chạy cô gái đang chạy về phía trước chơi tuyết, không hổ là con gái của thủ trưởng, dáng vẻ thật xinh đẹp.

Ôi, một cô gái như vậy không biết là người thế nào mới có thể xứng đôi với cô ấy.

Bà ta lập tức nghĩ tới doanh trưởng Diệu vừa lập công cách đây không lâu lập, nghe nói nhà anh ta ở Kinh Thị, từ sau khi anh ta đến, có rất nhiều người trong khu người nhà không kiềm chế được nên đã đi ở hỏi thăm hoàn cảnh gia đình của anh chàng kia, kết quả là sau đó nghe ngóng được cha của người ta làm bộ trưởng ở Kinh Thị.

Hai ngày trước cha mẹ của anh ta cũng đã đến đây.

Chị Trương suy đoán chắc không phải thủ trưởng Quý dẫn con gái đến đây là để xem mắt đấy chứ?

Bà ấy như là phát hiện ra một bí mật lớn, vội vàng kéo hai người bên cạnh qua thì thầm vào tai bọn họ vài câu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 164


Mấy người sôi nổi bày ra vẻ mặt ngạc nhiên bất ngờ.

“Chẳng trách, tôi nói doanh trưởng Diêu cũng đã hai hai, hai ba rồi, sao lại không có chút nóng nảy nào, mỗi lần có người giới thiệu cậu ta đều lạnh lùng từ chối, thì ra là người ta đã chọn được nhà rồi.”

“Đúng vậy, tôi nói mấy cô gái trong khu người nhà của chúng ta, có ai có thể so sánh với con gái của thủ trưởng được.”

Mấy người nói rồi bày ra vẻ tiếc hận, nhưng mà ngay sau đó lại cảm thấy may mắn vì lúc ấy bọn họ không vội vàng mà đi giới thiệu con gái nhà mình, nếu không sẽ bị người ta chê cười.

Trần Huy nghe mấy người bọn họ nghị luận, vội đi tới bên người Quý Thần Nham nhỏ giọng nói: “Lãnh đạo, có cần tôi đi giải thích một chút không?”

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua cô gái chạy ở phía trước, dừng lại một chút rồi nói: “Không cần.” Không lâu sau mọi người sẽ tự nhiên biết được Khương Tuệ Ninh là vợ của anh, không cần thiết phải giải thích từng bước từng bước như vậy.

Hơn nữa người khác đang thảo luận cô là con gái của anh, lúc này anh đi lên giải thích sẽ làm mọi người xấu hổ.

Nhưng mà trong lòng Quý Thần Nham đang suy nghĩ một vấn đề, anh già như vậy sao?

Đúng lúc này quân trưởng Tôn của nơi dừng chân cũng lại đây, giơ tay làm quân lễ, sau đó vội vàng chạy đến bên người Quý Thần Nham.

“Cậu dẫn Khương Tuệ Ninh đi nói ở của tôi đi, tôi đi doanh trại trước.”

Trần Huy gật đầu nói vâng, nhìn lãnh đạo đi theo quân trưởng Tôn rời khỏi mới vội vàng đuổi theo Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh đi theo Trần Huy tới nơi ở của Quý Thần Nham, nơi này chỉ là một nơi ở tạm thời, cho nên vậy dụng tương đối đơn giản, đẩy cửa đi vào chính là một cái phòng khách giản dị.

Chỉ có một cái bàn nhỏ và bộ sô pha nhỏ.

Bởi vì anh cũng không cần nấu cơm không có phòng bếp, phòng ngủ ở bên trong, Trần Huy không đi vào, đưa chìa khóa cho Khương Tuệ Ninh và nói: “Đồng chí Khương, tôi còn phải đi văn phòng trong doanh trại, cô ở đây nghỉ ngơi một chút trước, nếu là nhàm chán cũng có thể đi ra ngoài dạo, chỉ cần không đi ra khỏi cổng doanh trại là được, có thể lãnh đạo sẽ về trễ một chút.”

Khương Tuệ Ninh nhận chìa khóa và nói một câu cảm ơn, sau đó Trần Huy lập tức rời đi.

Căn nhà đã được quét tước sạch sẽ từ trước, khắp nơi đều sạch sẽ gọn gàng.

Khương Tuệ Ninh đi vào phòng, giường đệm không phải là loại giường gỗ truyền thống, mà là giường đất của phương bắc.

Thật ra khu người nhà ở nơi này đã lắp đặt hệ thống cung ấm tập thể, nhưng mà không biết vì sao vẫn còn để lại một cái giường đất.

Khương Tuệ Ninh thử một chút, thế nhưng còn đang đốt giường đất, trên giường ấm áp dễ chịu.

Bên cạnh có một cái tủ quần áo bằng gỗ, ở giữa còn được khảm một mặt gương, vô cùng có cảm giác niên đại.

Trên giường đất trải lớp đệm bông thật dày, thật ra cũng không tính là cứng, chăn được xếp thành hình vuông vức gọn gàng, cô duỗi tay đè một chút, hình dạng rất tốt.

Khương Tuệ Ninh nhìn xung quanh một vòng, trong phòng ngủ cũng không có chuyện gì để làm, nên cô dự định đi ra ngoài xem thử.

Loại doanh trại này rất khác với trong khu của Quý Thần Nham, khu người nhà ở bên kia có nhiều khu vực làm việc hơn, hoàn toàn khác bên này.

Trên không trung lại bắt đầu có tuyết rơi, nhiệt độ không khí ở trên núi lạnh hơn ở dưới chân núi, nhưng mà hình như cô đã quen thuộc với thời tiết này của phương bắc rồi, đi ra ngoài cũng không cảm thấy lạnh.

Phía sau doanh trại là sân tập luyện, các chú bộ đội đang huấn luyện trong sân, cô còn chưa tới đã nghe được tiếng hô khẩu hiệu.

Lúc Khương Tuệ Ninh chạy tới thì nhìn thấy người ở trong sân huấn luyện đứng trong nền tuyết mà như không hề cảm thấy lạnh, mệnh lệnh vừa được ban ra, dù là núi đao biển lửa cũng phải chấp hành.

Cẳng chân lún vào nền tuyết, người vừa nằm sấp xuống là lập tức bị tuyết vùi lấp.

Cô nhìn một lúc, sau đó đi ra phía sau. Doanh trại là xây dựng dựa vào núi, khu vực sát với sườn núi là không có tường vây.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 165


Hôm nay ở trên xe cô đã nhìn thấy hạt sương trong núi vô cùng xinh đẹp, như là một đóa hoa đặc biệt của vương quốc Tuyết.

Người phương nam luôn có những mơ ước lãng mạn đối với băng tuyết của phương bắc, đi vào phảng phất như hòa mình vào thế giới truyện cổ tích.

Cô hoài niệm có di động, như vậy có thể tùy ý chụp một đống ảnh lớn.

Nơi gần sát sườn núi có một dãy gạch đỏ, ở cửa không có người đứng canh gác, nhưng thật ra lại có mấy người đi ra đi vào. Khương Tuệ Ninh tò mò nên nhìn thoáng vào trong đó, thế nhưng là một nơi gieo trồng rau dưa, gần giống với nhà kính ở đời sau.

Diện tích khu trồng rất rộng, nhưng mà rau dưa lại không nhiều lắm, có rất nhiều vị trí đã trụi lủi.

“Lão Tô này, mọi người trong doanh trại đều đang oán giận, ngày nào nhà ăn cũng chỉ cung cấp khoai lang đỏ hoặc là khoai khoai lang, không thì cũng là, rau dưa này của ông đến lúc nào mới có thể sử dụng vậy.”

Lúc này một ông anh đeo tạp dề ngang eo vội vàng chạy đến cửa, vừa oán giận vừa hỏi.

Người được gọi là Lão Tô nhìn thấy người kia đến đây cũng là nói một chuỗi dài: “Nơi này chỉ rộng chừng đó, dù sao cũng phải cho rau dưa có thời gian trưởng thành chứ.” Nói rồi anh ta lôi kéo người nọ đi vào bên trong: “Ông nhìn xem, toàn bộ một đám rau chân vịt cuối cùng đã đưa đến nhà ăn vào ngày hôm qua, chỉ còn lại một ít như vậy, quả hồng quả cũng chưa chín hoàn toàn, ông nói xem phải làm sao bây giờ.”

Ông anh đeo tạp dề nhìn thoáng qua nhà ấm giống như đã bị cướp sạch, thật sự không còn gì bèn nhỏ giọng nói: “Đám măng tây này không tệ, cắt một chút cho tôi trước đi.”

“Như vậy sao được, lúc này nó còn mới choai choai, ăn thì quá lãng phí, ông lại chờ thêm mười ngày nữa hẳn đến.”

Lão Tô xem phòng rau dưa này như mạng sống của mình, còn chưa trưởng thành thì dù là ai cũng không được đụng vào.

“Lão Tô, không phải tôi muốn động vào, hôm nay thủ trưởng Quý lại đây, chúng ta cũng không thể chỉ nấu ba món ăn cũ rích kí, cũng nên có điểm rau dưa tươi mới. Bây giờ tiết trời đang lạnh, trong thành phố dưới chân núi cũng chỉ cất chứa cải trắng, đội trưởng chúng tôi nói, hôm nay dù thế nào cũng phải kiếm được một ít rau tươi.”

Khương Tuệ Ninh nhìn hai người đang tranh cãi nhau, lại nhìn đám măng tây kia. Nó mới lớn chừng một ngón cái, gọt vỏ thì còn thừa lại cái gì?

Lão Tô và ông anh đeo tạp dề cũng nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang đi qua đây, đặc biệt là lão Tô vừa thấy có người muốn đi vào khu đất trồng rau của anh ta thì vội vàng chạy tới ngăn cản: “Đây là con gái nhà ai vậy, nơi này cũng không phải nơi cho cô chơi.”

Khương Tuệ Ninh thấy anh ta tuổi gần bốn mươi, gọi là chú có vẻ không thích hợp cho lắm, dù sao chồng của cô cũng là 35 tuổi, nên cô gọi một tiếng: “Anh ơi, đám rau trong lều này rau là anh gieo trồng à, thật lợi hại.”

Thật ra ở niên đại này vẫn chưa phổ cập trồng rau trong nhà kính, chỉ ở phương nam bắt đầu thí nghiệm, cho nên có thể trồng rau ở địa phương có thời tiết giá lạnh như vậy đã là rất lợi hại.

Tuy rằng rau dưa mọc hơi kém một chút, nhưng mà cũng không tệ lắm.

Lão Tô được người ta khen ngợi, lập tức quay về vẻ mặt hiền hoà: “Cô nhóc này tuổi không lớn nhưng miệng ngọt thật đấy, nói đi cô là con gái nhà ai.”

“Tôi mới đến.”

“Là nhà đoàn trưởng Trương sao?”

Khương Tuệ Ninh nghĩ lại lời nói vừa rồi của ông anh đeo tạp dề kia, nếu cô nói mình là vợ của Quý Thần Nham thì chắc chắn hai người bọn họ sẽ thay đổi sắc mặt, nên cô thuận theo gật đầu.

Lúc này ông anh đeo tạp dề thấy hai người nói chuyện thì lập tức trộm đi vào ngắt măng tây, nhưng đã bị lão Tô bắt được.

“Măng tây thật sự còn rất nhỏ, hái đi thì quá đáng tiếc. Thật ra tôi cảm thấy thủ trường Quý tới một chuyến cũng không phải vì ăn một bữa rau dưa.” Chỉ làm mặt ngoài như vậy là không được.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 166


Lại nói Quý Thần Nham cũng không phải là người để ý đến ăn uống này đó, ở nhà đều là nấu cái gì ăn cái đó, cũng không kén ăn.

“Nghe đi, một cô nhóc cũng có giác ngộ cao hơn các ông.” Lão Tô trừng mắt liếc nhìn ông anh mang tạp dề đại ca.

Ông anh mang tạp dề thấy cứng rắn không được, bắt đầu chơi trò tình cảm: “Nói là nói như vậy, nhưng thủ trưởng ở nơi xa xôi lại đây, chúng ta cũng phải cung cấp cho thủ trưởng một bữa ăn ngon chứ. Hơn nữa lão Tô nè, ông nói xem mấy năm nay thủ trưởng Quý đối xử tệ với chúng ta sao? Có ai không khen một câu thủ trưởng Quý thật tốt, hiện tại chỉ muốn cho thủ trưởng ăn một bữa rau cũng không được sao?”

Hình như vẻ mặt lão Tô rất khó xử, cuối cùng anh ta vẫn chọn mấy cây măng tây tương đối lớn trong đám măng tây rất nhỏ kia.

Sau đó tiễn ông anh mang tạp dề và còn các loại dặn dò thứ này là tặng thủ trưởng Quý, nếu là người khác thì anh ta tuyệt đối sẽ không hái.

Khương Tuệ Ninh không ngờ Quý Thần Nham lại có uy vọng trong lòng mọi người như vậy, lập tức trò chuyện với ông anh lão Tô.

Từ lời nói của anh ta, Khương Tuệ Ninh thật sự đã biết một cái Quy Thân Nham rất khác, anh thật sự đi vào lòng tất cả mọi người.

Nói đến chỗ cảm động, lão Tô thế mà còn rơi nước mắt, điều này làm Khương Tuệ Ninh rất ngạc nhiên. Người ở niên đại này thật sự quá chất phác, ơn tình có thể khắc ghi vào nơi sâu nhất trong lòng. Chắc trách từ lúc cô đi vào khu người nhà, cô đã cảm thấy mọi người trong khu rất thân thiện với cô.

Lại nói tiếp, đây hoàn toàn là bởi vì bọn họ thật lòng tôn sùng con người Quý Thần Nham này đi.

Nhân cách và sự cuốn hút của anh chinh phục người khác, đối, chính là thứ này, cho nên điều này đã làm mọi người nhìn cô với một ánh mắt khác.

“Cô nhóc, cô có hứng thú với việc trồng rau à?” Lão Tô còn chưa nói xong đã thấy Khương Tuệ Ninh ngồi xổm bên cạnh đám rau rau ta trồng rồi nhìn trái nhìn phải, anh ta tưởng là cô cũng cảm thấy có hứng thú với việc trồng rau.

Khương Tuệ Ninh cũng không phải là cảm thấy hứng thú, chỉ là cô cảm thấy ông anh lão Tô này trồng rau dưa có chút vấn đề, nhưng mà cô cũng không trực tiếp chỉ ra, mà là giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh lão Tô, hạt giống này là cà chua sao?” Cô khua hạt giống gieo trên mặt đất một chút, hạt giống này không biết đã gieo xuống đất mấy ngày rồi, nhưng là nó vẫn còn chưa nảy mầm.

“Đúng vậy, cô cũng nhận ra à, không tệ đâu cô nhóc.” Lão Tô đi tới ngồi xổm xuống rồi thở dài nói: “Tôi cũng đã khống chế tốt nhiệt độ, nhưng mà tiết trời càng ngày càng lạnh, vẫn làm ảnh hưởng đến sự nảy mầm, đã gieo xuống ba ngày rồi mà vẫn chưa nảy mầm.”

Khương Tuệ Ninh cảm nhận nhiệt độ trong nhà ấm một chút, ở cửa không ngừng có gió lạnh, mặc dù nhiệt độ hiển thị trên nhiệt kế ở nơi này thật sự là nhiệt độ cho cây giống nảy mầm, nhưng nhiệt độ vẫn luôn không đều, có thể nhanh chóng nảy mầm mới là lạ.

“Anh lão Tô, quê quán của tôi là ở phương nam, ở chỗ chúng tôi có một phương pháp thúc giục hạt giống nhanh chóng nảy mầm, không biết là có thích hợp với nơi này của các anh hay không.” Cô là một cô gái trẻ tuổi, cũng không thể nghi ngờ người khác, chỉ có thể nói một câu là phương pháp quê nhà, cũng không biết người ta có tiếp thu hay không.

“Phương pháp gì?” Lão Tô lại tỏ ra rất có hứng thú.

“Chính là dùng nhiệt độ cực nóng thúc mầm trước rồi mới trồng, hơn nữa bức mành bông ở cửa kia tốt nhất phải đậy kín về sau cửa mở ra ở bên kia, không có gió lạnh trực tiếp thổi lại đây, như vậy càng thích hợp cho rau dưa nơi này phát triển hơn.”

Những tri thức của Khương Tuệ Ninh đều xuất phát từ người mẹ của cô. Trước kia sau khi mẹ cô nghỉ việc, bà ấy đã chuyển sang trồng rau trong nhà kính, chính là dựa vào thứ này nuôi cô và em trai khôn lớn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 167


Thật ra lão Tô cũng trồng trọt được mấy mươi năm rồi, nhưng mà đều là trồng trong thôn. Nhưng 5 năm trước, con trai của anh ta đi làm nhiệm vụ gặp nạn, di nguyện của con trai là được chôn cất ở đỉnh núi cậu ta phục dịch, vẫn muốn bảo vệ mảnh đất cậu ta vẫn luôn bảo vệ.

Lão Tô chỉ có một đứa con trai, bạn già cũng mất sớm, Quý Thần Nham lập tức phê duyệt thủ tục cho anh ta, cho anh ta tới nơi dừng chân, một là giữ bia mộ của con trai, sau đó đến ở nơi dừng chân cũng nhiều một phần chăm sóc.

Nhưng là anh ta cũng không phải người ăn không ngồi rồi, lại đây là lập tức trồng rau cung cấp cho nhà ăn của nơi dừng chân. Hai năm trước, anh ta nghe phương nam đã có người trồng rau trong nhà ấm, nên anh ta cũng xin làm một cái.

Mặc dù rau dưa vẫn không cung ứng đủ cho nơi dừng chân, nhưng anh ta cũng đang cố gắng.

Anh ta là người không biết một chữ, đến được bước này cũng đều là bản thân anh ta tự tìm tòi học hỏi.

Khương Tuệ Ninh nghe anh ta nói vậy thì thật sự rất bội phục anh ta. Chẳng trách người đời sau đều nói dân tộc các cô đối yêu quý ruộng đất là khắc vào trong gien.

Đi đến nơi nào là trồng trọt ở nơi đó.

“Cô nhóc, cô mau nói phương pháp của quê nhà cô cho tôi biết đi.”

Lão Tô nghe được hai câu thì lập tức có hứng thú, mặc dù anh ta chưa có thử qua, nhưng lại cảm thấy cô gái ở trước mắt nói rất có đạo lý, làm cho người ta rất là tin tưởng.

Khương Tuệ Ninh thấy lão Tô cũng không để ý có người ta khua tay múa chân chỉ đạo anh ta, nên cũng không che giấu nữa: “Anh lão Tô, anh nhìn hạt giống cà chua này đi, chúng ta có thể rửa qua nước nóng 50 độ, sau đó lại ngâm 5,6 tiếng đồng hồ, dùng vải ướt bao lại, đặt ở nơi có nhiệt độ 20,30 để thúc mầm, bình thường chỉ cần ba ngày là có nảy mầm, chờ hạt giống nảy mầm là có thể gieo giống.”

“Cây cà chua này có bộ rễ chắc khỏe, thích đất mềm xốp và dày, chúng ta nên trồng trên mặt đất, còn cây rau mầm, hoặc các loại rau thân leo có bộ rễ nông thì không cần chiếm nhiều ruộng đất. Anh xem phần không trung của căn nhà này không phải trống rỗng sao, trên núi có nhiều cây như vậy, lấy một ít làm thành cái giá, sử dụng các chậu đã vứt bỏ hoặc là vật dụng khác, tất cả đều trải lên một lớp đất mỏng, hạt giống gieo dày một chút, nó vẫn sẽ phát triển rất tốt.

Còn có bón phân nữa, cái này vô cùng quan trong. Trong thời tiết hiện tại thì không cần dùng phân khô, chúng ta nên hòa tan trong nước làm hệ thống tưới nước, như vậy sẽ không làm mầm cây bị nóng cháy.”

Ở thời đại này đã có phân hóa học, vẫn là mua sắm bằng phiếu, cô tin nơi dừng chân sẽ không thiếu những cái này.

Lão Tô nghe xong liên tục vỗ tay, không ngờ một cái có gái nhỏ lại có những lý giải về trồng trọt như vậy.

Khương Tuệ Ninh thấy lão Tô cảm thấy hứng thú như vậy, lập tức nói: “Hay là như vậy đi, tôi có thể làm mẫu một lần trước.” Khi còn nhỏ cô từng giúp mẹ thúc hạt giống nảy mầm rất nhiều lần, những việc này thật sự rất nhẹ nhàng.

Lão Tô lập tức đồng ý, lấy hạt giống còn dư lại ra, dựa theo phương pháp của Khương Tuệ Ninh, bắt đầu bận việc.

Trùng hợp lúc này binh lính ngoài sân huấn luyện cũng kết thúc, lão Tô lập tức đi mời bọn họ đến hỗ trợ, cây gỗ xếp chồng sẵn ở phía sau, có thể lầm tức làm giàn gỗ.

Khương Tuệ Ninh cởi áo khoác đặt ở một bên, bắt đầu gây giống, trong lúc các chiến sĩ làm giàn gô, ông anh lão Tô bắt đầu học hỏi Khương Tuệ Ninh cách bón phân như thế nào là có hiệu quả tốt nhất.

Tất cả ký ức của cô đều là học từ mẹ, mỗi một bước đều làm rất chính xác. Thật ra phân bón ở thời đại này còn tốt hơn đời sau một chút, rất dễ làm mầm móng bị nóng cháy, cô đã giảm bớt một chút cho phù hợp.

Hòa với nước rồi tưới theo cách nguyên thủy, phân bón sẽ ngấm xuống lớp đất, chờ bộ rễ cây hấp thu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 168


“Thời gian bón phân cũng không nên quá dày đặc, có một số cây rau chỉ nên tưới một lần trước khi trưởng thành là được.” Khương Tuệ Ninh nói rõ phương pháp cho từng loại rau khác nhau cho lão Tô.

“Được, được, cô nhóc, cô thật lợi hại.”

Khương Tuệ Ninh dùng mu bàn tay sạch sẽ lau gương mặt và đầu tóc, tươi cười nói: “Anh lão Tô, anh cũng rất lợi hại.”

Thật sự, ở một nơi có thời tiết như thế này mà có thể nghĩ đến cách trồng rau trong nhà ấm, còn có thể trồng được thì thật sự là quá lợi hại.

Vốn dĩ cô đã đẹp rồi, nở nụ cười lại càng như tắm mình trong gió xuân, giọng nói cũng không phải cái loại này cố ý nũng nịu, mà là mang phong cách uyển chuyển tinh tế của người phương nam. Lão Tô thầm than cô gái này thật xinh đẹp, không biết sau sau thằng nhóc thối nào hưởng lợi.

Mấy người được mời đến hỗ trợ làm việc người cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm vài lần. Nhưng mà kỷ luật của bọn họ vẫn luôn rất nghiêm khắc, nên cũng không dám trắng trợn nhìn chằm chằm cô gái nhỏ một lần nào, đều là nhìn thoáng qua rồi lập tức rũ mắt, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng Khương Tuệ Ninh.

Vừa rồi nghe lão Tô nói cô gái nhỏ này là con gái đi theo tùy quân của đoàn trưởng Trương, cũng không biết cô ấy đã có hôn ước chưa.

Nhưng nghĩ có thể đến tùy quân thì chắc là vẫn chưa có, mấy binh lính làm việc càng thêm hăng hái hơn, thậm chí còn có hai người lớn gan đã cởi áo khoác ra, chỉ còn một chiếc áo sơ mi quân đội màu xanh lá, cổ tay áo được sắn lên đến khuỷu tay, để lộ ra cơ bắp săn chắc.

Lúc mới đầu ánh mắt của Khương Tuệ Ninh cũng không chú ý đến bên này. Là ông anh lão Tô bảo cô lại đây kiểm tra giàn gỗ nên cô mới phát hiện ra, mấy người tham gia quân ngũ này đều có dáng người rất tốt.

Cô cũng không dám xem nhiều, dù sao cô cũng là vợ của Quý Thần Nham, nếu người ta phát hiện thì còn thể thống gì nữa?

Nhưng mà cô không nhìn cũng không có nghĩa là không có người khoe ra, một đám người đi tới đi lui bên người cô, ôi…

May mắn ông anh lão Tô vẫn luôn tập trung vào công việc trồng rau thượng, không ngừng học hỏi Khương Tuệ Ninh.

Tất cả tâm trí của Khương Tuệ Ninh cũng đều dùng cho việc trồng rau, nên không hề chú ý xung quanh.

“Ai da.”

Bỗng nhiên lão Tô vướng phải cây gậy gỗ ở dưới chân, cả người ngã nhào trên mặt đất, đầu gối va vào một cái bồn sứ vừa mới dọn qua đây.

Khương Tuệ Ninh chạy vội tới dùng nước rửa sạch tay rồi đi tới kiểm tra.

“Anh lão Tô, anh không sao chứ.”

Lão Tô vội xua tay nói: “Không có việc gì, không có việc gì, là tôi vụng về, cô nhóc cô mau bận việc của mình đi, đừng làm chậm trễ việc quan trọng.”

Khương Tuệ Ninh vẫn có chút không yên tâm, định khuyên anh ta đi phòng y tế xem thử, kết quả lão Tô đã bắt đầu tập trung vào công việc.

Thấy Khương Tuệ Ninh không yên tâm, anh ta còn an ủi cô: “Cô nhóc, không có việc gì, thật sự, chú vết thương này của tôi so với vết thương của những chiến thì chẳng là gì cả, tôi lại không có bản lĩnh gì cả, chỉ có thể làm làm ruộng, tôi không thể chỉ làm việc trồng trọt mà cũng chậm trễ được, nếu không thì các chiến sĩ ở tiền tuyến trở về sẽ ăn cái gì?”

“Cô xem trên người bọn hắn có ai là không bị thương đâu.” Lão Tô còn sợ cô không tin, lập tức chỉ vào phía sau lưng một chiến sĩ chỉ mặc áo lót.

Lời nói của lão Tô làm mọi người không đáp lại được, tất cả đều im lặng làm việc.

Khương Tuệ Ninh nhìn người yên lặng làm việc, nghĩ đến đời sau phồn vinh và hưng thịnh. Thật ra chính là bởi vì có một đám người như vậy kiên trì với thứ bọn họ tự nhận là bình thường, cho nên dân tộc của các cô mới càng ngày càng tốt.

Từ thế hệ này qua thế hệ khác kiên trì và cố gắng đổi lấy cuộc sống bình an và hạnh phúc cho các cô.

“Anh lão Tô, anh yên tâm đi, trong tương lai chúng ta đều sẽ rất tốt, đồ ăn của chúng ta không chỉ đủ cung cấp cho các chiến sĩ ở tiền tuyến ăn, mà còn có thể trông đến đến nam cực, trồng đến vũ trụ luôn.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 169


Cô thích hợp cổ vũ mọi người, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.

“Vũ trụ là nơi nào?” Lão Tô hỏi.

“Vũ trụ… Chính là mặt trăng, trên mặt trăng.” Khương Tuệ Ninh chỉ không trung.

Lời nói này đã chọc cười lão Tô: “Ai da, cô nhóc này, cô làm tôi cười chết mất. Chúng ta cũng không phải thần tiên, sao còn có thể bay đến trên mặt trăng được.”

“Con người thật sự có thể lên mặt trăng.” Lúc này có một người mặc bộ đồ quân đội đi từ bên ngoài vào, dáng người cao lớn kéo mảnh vải bông dày nặng, lúc đi vào còn nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.

Anh ta có vẻ bề ngoài rất điển trai, nhưng mà ánh mắt quan sát người khác lại mang theo chút lạnh lẽo.

Khương Tuệ Ninh cũng nhìn anh ta một cái.

“Doanh trưởng Diêu, sao cậu lại đến đây?” Lão Tô thấy người thì nhiệt tình hỏi.

Diêu Triều Chi nhìn thoáng qua nhà ấm có chút lộn xộn: “Nghe nói có một cô nhóc dạy anh cách trồng rau, cho nên tôi đến xem thử.”

Nói xong ánh mắt lại quét qua Khương Tuệ Ninh một lần nữa, cái loại lạnh lẽo này quá rõ ràng, một cô nhóc 17,18 nói trồng rau là sẽ trồng rau? Nhìn xem cô ta biến nhà ấm này thành cái hình dạng gì? Cũng mất công lão Tô tin tưởng cô ta.

Anh ta có vẻ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi một chút, Khương Tuệ Ninh thật sự không thích vẻ tự cho mình là đúng và gọi cô là cô nhóc này, giọng điệu của câu nói mới rồi cũng tỏ rõ sự khinh thường.

Lão Tô vội vàng khen Khương Tuệ Ninh một lần, Diêu Triều Chi nghe vậy bèn đi đến bên người Khương Tuệ Ninh: “Cô nhóc, tuổi không lớn, nhưng giọng điệu nói chuyện lại thật sự không nhỏ đấy, còn muốn đến vũ trụ trồng rau, cô cứ trồng đồ ăn trên mặt đất trước đi rồi nói sau”

Vừa rồi Khương Tuệ Ninh nghe anh ta nói con người có thể thượng mặt trăng, lại xem dáng vẻ khinh thường của anh ta lúc này, cô đoán chắc là anh ta biết tin tức nước Mỹ đã bay lên mặt trăng. Ở thời đại này, một người biết được những tri thức vượt qua người thường này đều là gia đình tri thức, chẳng trách anh ta lại kiêu ngạo như vậy.

Nhưng mà dáng vẻ khinh thường người khác của anh ta là có ý tứ gì, cô nói chuyện của cô, liên quan gì đến anh ta?

“Hừ.” Khương Tuệ Ninh không nhịn được mà ở trong lòng hừ một tiếng, dự định đầu tiên cứ yên lặng không tỏ vẻ gì, trở về tìm Quý Thần Nham cáo trạng.

Kết quả cô không cẩn thận đã hừ ra tiếng.

Diêu Triều Chi trừng cô hỏi: “Hừ ai vậy? Cô nhóc.”

Anh ta cho rằng trốn đến nơi dừng chân thì sẽ không bị cha mẹ thúc giục kết hôn, không ngờ cha mẹ thế nhưng lại đưa cô gái đến nơi dừng chân.

Kết quả cô ta vừa đến đây còn chưa lên núi thì đã nghe nói là bị bệnh, ở dưới chân núi dưỡng bệnh, mẹ nói là hôm nay sẽ đặc biệt đi đón người ta.

Diêu Triều Chi không thích loại con gái nũng nịu yếu ớt như thế này nhất, vốn dĩ anh ta định không gặp mặt, kết quả mới vừa huấn luyện xong thì nghe lão Tô nói có cô nhóc mới tới lại đây dạy anh ta trồng rau.

Vừa lúc mượn binh lính trong tay anh ta. Cô nhóc mới đến còn không phải người mẹ anh ta dẫn tới hay sao? Anh thật sự muốn lại đây nhìn xem cô ta muốn làm chuyện gì, kết quả vừa lại đây đã nghe cô dõng dạc nói câu đó.

Anh ta nhìn cô một cái, xác thật giống cô tiên đúng như lời mẹ nói, nhưng vậy thì thế nào? Anh ta cũng không thích.

Đẹp thì có ích lợi gì? Nhìn dáng vẻ trắng trẻo non mềm của cô ta kìa, vừa thấy đã biết là nũng nịu, ngay cả trồng rau cũng là làm giả vờ giả vịt đúng không.

“Ai là cô nhóc?”

Quý Thần Nham xử lý xong việc ở nơi dừng chân, đang chuẩn bị quay về nơi ở, vừa đi ra cửa đã gặp được bộ trưởng Diêu và vợ của ông ta, nghe thư ký Trần nói Khương Tuệ Ninh tới bên nhà ấm này, vừa lúc đôi vợ chồng bọn họ muốn đến sân huấn luyện tìm con trai, nên mấy người cùng nhau lại đây.

Kết quả vừa đến cửa đã nghe Diêu Triều Chi nhìn về Khương Tuệ Ninh gọi cô nhóc.

Quý Thần Nham theo bản năng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, sau đó bước vội đến bên người Khương Tuệ Ninh, ngước mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diêu Triều Chi.
 
Back
Top Bottom