Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 140


Thế nên cậu mới muốn nói cho Khương Tuệ Ninh, rằng cô mới là nữ chủ nhân trong gia đình này, cho dù ai xuất hiện cũng không thay đổi được điều ấy.

Hơn nữa rất rõ ràng là cha hoàn toàn không thích mẹ, cả mình mà cha cũng đối xử lạnh nhạt, càng giống như một loại trách nhiệm hơn.

Cậu cũng luôn chấp nhận cuộc sống như thế, nhưng sự xuất hiện của Khương Tuệ Ninh đánh vỡ những điều này, cô không giống ai trong nhà, cô không sợ cha, luôn thích làm gì thì làm cái đó, đến cha cũng không có cách nào với cô.

Bầu không khí tĩnh mịch nặng nề trong nhà bị cô đánh tan từng chút, hòa vào đó là tiếng cười nói vui vẻ.

Giống như nhà cậu của cô vậy, lúc nào cũng vô cùng náo nhiệt.

Quý Tử Thư nghĩ có lẽ đây mới là nhà, ngày trước nơi này chỉ là nơi cậu về để ăn và ngủ, còn bây giờ tan học rồi là cậu chỉ muốn về nhà.

Ở trường xảy ra chuyện gì cũng muốn nói với Khương Tuệ Ninh, cô còn hỏi ở trường có ai thích cậu không.

Sẽ quan tâm cậu học có mệt không, chơi có vui không…

Cậu rất sợ vì chuyện của mẹ mà Khương Tuệ Ninh sẽ cãi vã chia tay với cha, sau đó gia đình này cũng không còn nữa.

Khương Tuệ Ninh không ngờ được Quý Tử Thư cũng hoàn toàn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì cả.

Bây giờ cô coi như đã hiểu được, toàn bộ quyền phát ngôn trong nhà họ Quý đều ở chỗ của Quý Thần Nham, trong nhà này, những chuyện liên quan đến gia đình này mà Quý Tử Thư và dì Lưu có thể biết cơ bản đều đếm trên đầu ngón tay.

Hiện tại có thêm cô nữa, họ đang sống trong một lâu đài chân không mà Quý Thần Nham đã xây lên cho họ.

Thật ra cô cũng không phải để ý đến những chuyện vặt vãnh như vậy, cô chỉ đang thấy lo lắng mà thôi.

Nếu như chuyện gì cũng không biết, nhỡ đâu trong nhà xảy ra chuyện, cô chẳng phải sẽ để lỡ mất cơ hội chạy trốn sao?

Nghĩ đến chuyện chạy trốn, Khương Ninh đột nhiên nhớ đến những gì mà Phùng Du đã nói: “Phùng Du nói rằng bố của cậu ở Bắc Kinh đã xảy ra chuyện.”

Quý Tử Thư lắc đầu nói: “Đừng tin những lời mà dì ta đã nói, người như dì ta còn chưa có quyền nhúng tay vào chuyện của bố tôi, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, Cục số ba cũng sẽ không im lặng như vậy.”

Khương Tuệ Ninh nhìn ông cụ non Quý Tử Thư, trong lòng thầm nghĩ, không hổ là con trai của Quý Thần Nham, nhắc đến chuyện này, thằng nhóc này còn bình tĩnh hơn so với cô rất nhiều.

“Vậy gần đây trong đại viện luôn có người đến nhà chúng ta là chuyện gì thế? Mỗi lẫn họ đến tìm tôi nói chuyện, đều lộ ra mấy phần đồng tình.”

Quý Tử Thư có chút quái lạ nhìn Khương Tuệ Ninh một cái, sau khi nghĩ một lúc mới nói: “Không sao đâu, có lẽ mấy người họ đang rảnh quá.”

Chuyện của Phùng Giai cũng không gây ảnh hưởng nhiều đến Khương Tuệ Ninh, nó dường như cũng không ảnh hưởng nhiều đến Quý Tử Thư, sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, bầu không khí trong nhà lại tốt lên rất nhiều.

Nhưng khi tháng mười hai càng ngày càng đến gần, nỗi lo lắng trong lòng của Khương Tuệ Ninh càng ngày càng tăng lên, cô thật sự không chịu được mới cầm điện thoại lên gọi điện đến bộ phận thư ký trong bộ.

Thư ký Trương vẫn nhẹ nhàng an ủi cô, nói rằng công việc của thủ trưởng Quý quá bận, cho nên không có thời gian về thăm nhà.

Nhưng lần này, Khương Tuệ Ninh cầm điện thoại rất lâu không động đậy, cô cảm thấy Quý Thần Nham đang có chuyện lừa dối cô.

Nếu có chuyện gì thì cũng nên thông báo cho nhà một chút chứ, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến chuyện chạy trốn của cô thì sao?

Trương Hạ vẫn luôn báo cáo với Quý Thần Nham đang ở Bắc Kinh về chuyện Khương Tuệ Ninh cứ hai ba ngày lại gọi đến đến bộ phận thư ký.

Hôm nay người nhận điện thoại là Trần Huy.

Anh ấy tạm thời không báo cáo việc này, nhưng đợi sau khi anh ấy báo cáo xong những công việc trong tay, Quý Thần Nham mới hỏi: “Trương Hạ đã nói gì?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 141


Trần Huy vô cùng nghi ngờ vừa rồi lúc anh đi nghe điện thoại, lãnh đạo còn chưa ngủ, nhưng mà lúc đó không phải bác sĩ vừa tiêm thuốc an thần xong rồi sao? Bác sĩ rõ ràng đã nói thuốc kia có thể cưỡng chế người ta nghỉ ngơi, anh ấy cũng đã tận mắt thấy lãnh đạo ngủ thiếp đi rồi mà?

“Đồng chí Khương đang lo cho ngài.”

Quý Thần Nham ‘ừm’ một tiếng, đang muốn đứng dậy.

Trần Huy bước đến muốn đỡ lấy anh, lại bị anh ngăn lại, nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không có vấn đề gì lớn cả.”

Sau đó tự mình ngồi dậy, còn đi bộ xuống giường, đi đến bên cạnh bàn làm việc giở lịch ra xem, nói: “Cậu đi sắp xếp một chút, tối nay tôi muốn về nhà.”

Trần Huy:… Có tình yêu vào liền ngay cả mạng sống cũng không cần sao?

Nhưng vẫn nghe lệnh đi sắp xếp lịch trình.

Rạng sáng 3 giờ.

Hai ba chiếc xe quân sự dừng ở trước cổng biệt thự nhà họ Quý.

Khương Tuệ Ninh bị tiếng xe ô tô đánh thức, cô đứng dậy nhìn đồng hồ, sau đó lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Quý Thần Nham đã về rồi?

Cô nhanh chóng mặc thêm một cái áo khoác, mở cửa phòng chạy xuống dưới nhà, cô cũng không biết bản thân đang vui vì điều gì, có lẽ là do Quý Thần Nham đã về rồi, cuộc sống của cô sẽ càng thấy an toàn hơn.

Nhưng mà đợi khi cô xuống đến tầng 1, nhìn trong phòng khách ngoài Trần Huy đang đỡ lấy Quý Thần Nham ra thì còn có mấy người đang mặc áo Blouse trắng nữa, tất cả đều là bác sĩ.

Trong tay họ đều cầm hòm thuốc, Quý Thần Nham bị thương sao?

“Anh bị sao thế?”

Trần Huy nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi đến bên này thì tự nhiên lùi sang một bên, cô vội vàng chạy đến đỡ lấy Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham vô cùng tự nhiên nắm lấy tay của Khương Tuệ Ninh, nhìn thấy mái tóc mượt mà của cô có chút rối, rõ ràng là mới vừa thức giấc, anh vươn cánh tay còn lại ra vuốt mái tóc rối bù của cô nói: “Anh không sao, khiến em thức giấc à?”

“Không phải, là do em tự nhiên tỉnh lại mà thôi.”

Khương Tuệ Ninh cũng không biết bản thân của cô làm sao nữa, gần đây giấc ngủ của cô không được tốt lắm, nửa đêm thường hay tỉnh giấc.

Thực ra hôm nay cũng không phải bị đánh thức, mấy ngày gần đây cô thường hay thức dậy vào nửa đêm.

“Lãnh đạo, chúng ta đi xử lý vết thương trước nhé.”

Trần Huy kịp thời nhắc nhở hai người đang liếc mặt đưa tình với nhau này, đằng sau còn có một nhóm bác sĩ, y tá đang đứng đấy.

“Anh bị thương ở đâu? Có nặng lắm không?”

Thảo nào mấy ngày nay cô luôn cảm thấy lo lắng, hóa ra là do anh ấy thật sự bị thương, nhưng cô cũng không dám mở miệng nói đây là do sự ăn ý của hai vợ chồng họ, có lẽ đây là do cô quá chấp niệm với phiếu cơm dài ngày này của mình.

Trong lòng cô tự đưa ra câu trả lời rất tốt cho sự bồn chồn mấy ngày nay của mình.

“Không sao đâu, em đừng lo, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.”

Khương Tuệ Ninh không tin, nếu như là vết thương nhỏ thì cũng sẽ không có đội quân y bác sĩ hùng hậu như này.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ không tự mình kiểm tra thì không yên lòng của cô, cho nên mở miệng nói: “Để lại thuốc thay băng, mọi người có thể đi về trước rồi.”

Trần Huy:…

Lãnh đạo, ngài thật sự không muốn sống nữa sao, lá gan của đồng chí Khương nhỏ như con thỏ, nhìn thấy miệng vết thương của ngài liền ngất rồi, ngài còn có thể hy vọng cô ấy giúp ngài thay băng nữa sao?

Nhưng mà lãnh đạo đã nói như vậy, mọi người tất nhiên muốn nghe theo.

Những lời này của Quý Thần Nham vô cùng rõ ràng, người giúp anh thay băng sẽ là Khương Tuệ Ninh, cho nên bác sĩ dẫn đầu đã lấy thuốc và băng để thay ra, sau đó nói với cô lưu trình thay thuốc và băng bó, cùng với một số thứ cần lưu ý cho cô biết.

Cuối cùng dì Lưu đã tiễn họ ra cửa, lúc đi ánh mắt của Trần Huy vẫn luôn dừng lại trên người của Khương Tuệ Ninh, khiến cho cô có một loại cảm giác như là nếu đêm nay cô dám không thay băng cho hẳn hoi thì ngày mai anh ấy sẽ bắt cô đi thẩm vấn vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 142


Lúc quay về phòng, Khương Tuệ Ninh nghĩ đến việc anh đã mệt nhọc cả một chặng đường dài, đang định đi lấy nước giúp anh lau người một chút, sau đó mới để anh nằm trên giường thay thuốc.

Không ngờ Quý Thần Nham lại từ chối nói: “Không sao đâu, vết thương của anh đã khép lại rồi, tự anh có thể làm được, em đi ra ngoài đợi anh trước nhé.”

Khương Tuệ Ninh lại nghĩ rằng số điểm về ấn tượng của cô trong lòng Quý Thần Nham có lẽ đã âm lắm rồi, trong lòng anh chắc cho rằng cô chỉ có thể làm được mấy chuyện nhỏ nhặt như kia.

Ôi chao, thật là một ấn tượng tồi tệ.

Thực ra trong tình huống nghiêm túc như vậy, cô cũng rất đứng đắn đấy, nhưng nhỡ đâu anh lại không tin thì sao?

Ý tưởng của Quý Thần Nham thì lại thế này, anh là một người đàn ông, cũng không muốn người phụ nữ của mình vì mình mà khổ sở.

Anh có thể nhờ cô giúp anh rửa mặt, rửa chân, giặt quần áo, nhưng anh cũng không nỡ để cô làm vậy.

Có lẽ là do ấn tượng của anh đối với cô khi còn nhỏ, anh không nỡ để cô phải mệt mỏi.

Khương Tuệ Ninh đợi một lúc thì Quý Thần Nham liền đi ra, cô cho rằng anh đề phòng cô như vậy thì chắc chắn sẽ ăn mặc vô cùng chỉnh tề, kết quả cúc áo sơ mi của anh đã mở một nửa, để lộ b* ng*c trần, cùng làn da màu mật ong với những đường cong sắc nét.

Ngay cả viền áo sơmi vốn dĩ được sơ vin vào trong quần cũng bị bung ra, buông xõa xuống dưới, cả người anh thoạt nhìn trông tùy tiện hơn ngày thường rất nhiều.

Nghĩ đến ấn tượng cố hữu của Quý Thần Nham đối với bản thân, Khương Tuệ Ninh chỉ nhìn thoáng qua rồi quay mặt đi, nói: “Anh ngồi xuống trước đi, em đi rửa tay tiêu độc ròi giúp anh thay thuốc.”

Khương Tuệ Ninh không chỉ rửa tay bằng xà phòng mà còn khử trùng tay bằng cồn do bác sĩ để lại.

Tóc cô đã được cô buộc lên.

Nếu như trên người cô khoác thêm một cái áo Blouse trắng thì sẽ càng giống hơn.

Lúc cô đi ra, Quý Thần Nham đang bắt đầu c** q**n áo, một tay anh đỡ lấy mép giường, một tay cởi cúc áo.

Đợi sau khi anh gỡ tất cả các cúc áo ra, anh mới cởi áo sơmi ra.

Thân trên của anh vô cùng cường tráng, sau khi chiếc áo sơmi được cởi ra, cơ bắp săn chắc ở phần bụng dưới cũng lộ ra, theo động tác đặt áo sơmi sang một bên của anh, các cơ bắp trên người anh đều được kéo căng ra, khi chúng trở lại trạng thái bình thường sẽ cho người ta một loại cảm giác vô cùng căng chặt.

Sau khi Khương Tuệ Ninh nhìn lướt qua một cái, sự chú ý của cô ngay lập tức bị thu hút bỏi miếng băng đẫm máu trên eo anh.

Cô bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, dựa theo cách mà bác sĩ đã hướng dẫn, từng chút từng chút nhẹ nhàng gỡ bỏ miếng gạc cũ ra, càng gỡ ra càng cảm thấy ngạc nhiên, đây được gọi là vết thương nhỏ sao?

“Sao anh lại bị thương thế?”

“Bị người dùng đao đâm.”

Khương Tuệ Ninh ngẩng đầu nhìn anh một cái.

“Có người dùng đao đâm bị thương người khác, lúc đó anh chạy đến kiểm tra vết thương của đứa bé kia, cho nên không nhận ra kẻ kia còn có đồng bọn.”

Cô gật đầu tỏ ý đã biết.

Trước đây, lúc Khương Tuệ Ninh học đại học, cô đã từng làm việc trong bộ phận hậu cần của đội cứu hộ dân sự, cho nên cô biết cách xử lý những vết thương đơn giản.

Vết thương này của Quý Thần Nham rõ ràng đang sắp khép lại, hôm nay lại chảy máu có lẽ là do miệng vết thương lại bị vỡ ram nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

Nhưng mà cô vẫn cảm thấy có chút dọa người, cô sợ làm đau anh, nhưng Quý Thần Nham thậm chí còn không kêu một tiếng nào cả.

Mặc dù anh ấy không kêu, nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn vô cùng cẩn thận, đặc biệt là lúc bôi thuốc, cô còn vừa bôi vừa thổi nhẹ, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bị thương vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 143


Cảm giác của phần eo có chút nhảy cảm, Quý Thần Nham cúi đầu nhìn dáng vẻ cẩn thận này của cô, khóe miệng anh không tự chủ được khẽ nhếch lên.

Bởi vì đang vội, cho nên cô đã tùy ý buộc tóc mình lên, bên tai còn có mấy lọn tóc rơi lả tả, khiến cho d** tai tròn tròn của cô trông càng đầy đặn hơn.

Chiếc cổ trắng nõn hơi cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn vết thương trên bụng của anh, miệng hơi chu lại, nhẹ nhàng thổi phù phù nơi đang bôi thuốc.

Rất dễ thương!!

Mãi cho đến khi quấn băng xong, Khương Tuệ Ninh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Khi đứng thẳng dậy liền nhìn thấy Quý Thần Nham đang chăm chú nhìn về phía mình.

Cô hơi xấu hổ nói: “Có phải động tác của em hơi vụng về khiến anh bị đau không?”

Quý Thần Nham không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.

Tư thế của hai người bây giờ là cô đang đứng, còn anh đang ngồi, cho nên Khương Tuệ Ninh cao hơn anh ấy một chút.

Cô hơi cúi đầu nhìn anh, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

Quý Thần Nham đưa tay về phía cô, cô theo phản xạ cúi thấp mặt xuống.

Tay của anh hơi khựng lại một chút, sau đó trượt theo gò má mượt mà mềm mịn của cô xuống đến cằm.

Cảm giác được những ngón tay thon dài của anh đang nắm lấy cằm cô, Khương Tuệ Ninh nghĩ về cái đêm anh cũng là làm động tác như vậy nắm lấy cằm cô.

Chẳng lẽ anh ấy đang muốn hôn cô? Đây là muốn khen thưởng vì cô giúp anh bôi thuốc, hay là chỉ đơn giản muốn hôn một cái, khó trách vừa rồi anh lại nhìn chằm chằm cô như vậy, hóa ra là trong lòng của người đàn ông lớn tuổi này đang suy nghĩ chuyện kia sao?

Dù sao hôm nay anh đang bị thương, cũng không thể làm gì khác được, chỉ là hôn một cái cũng không phải không được.

Cô hôn chồng mình thì sao chứ, chủ yếu là trong lòng cô cũng có chút muốn hôn anh.

Nếu Khương Tuệ Ninh đã quyết định để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên thì cô tất nhiên muốn phối hợp với anh rồi.

Nhưng mà nghĩ đến vết thương trên eo của anh, nếu như để anh dùng sức đứng dậy thì miệng vết thương có bị rách ra lần nữa không?

Nghĩ đến đây, Khương Tuệ Ninh đặt tay lên vai của Quý Thần Nham, nói: “Anh đừng cử động, để em làm cho.”

Trước khi Quý Thần Nham hiểu được ý của cô, thì mũi của anh đã ngửi được một mùi thơm ngọt ngào vây lại đây.

Sau đó là cảm giác ẩm ướt mềm mại được truyền đến từ trên môi.

Nụ hôn của cô không theo trật tự, nhưng lại mang theo chút ngây ngô, cũng không có hôn lộn xộn, mà là nhẹ nhàng đụng chạm.

Hai tay của Quý Thần Nham ôm lấy eo cô, làm chỗ dựa cho cô, ngẩng đầu lên cố gắng phối hợp nụ hôn của cô, mãi cho đến khi cảm giác được hơi thở của cô có chút rối loạn, anh mới nhẹ nhàng kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Bàn tay của Khương Tuệ Ninh vẫn còn đang đặt trên vai của Quý Thần Nham, cảm nhận được sự rút lui của anh, cô mới mở mắt ra, con ngươi màu nâu từ từ tỉnh táo lại.

Giống như con mèo nhỏ đang ngủ buổi sáng bị đánh thức miễn cưỡng mở mắt ra.

Ánh mắt của Quý Thần Nham vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

Trong lòng Khương Tuệ Ninh âm thầm suy nghĩ, vẻ mặt này của anh là đang cảm thấy rất hài lòng sao?

“Khương Tuệ Ninh.”

Lúc anh gọi tên cô luôn mang theo ý cười, dư âm cuối kéo dài giống như âm cuối của tiếng đàn.

“Ừm?” Khương Tuệ Ninh phát hiện khi anh ấy gọi tên cô, giọng nói vô cùng dịu dàng êm tai, từ ngữ chuẩn xác, sạch sẽ rõ ràng, bất giác khiến mọi người muốn nghiêm túc lắng nghe xem anh ấy muốn nói gì.

Sau đó, giọng nói bình tĩnh của anh vang lên trong căn phòng tĩnh lặng: “Trên mặt em dính đầy thuốc mỡ, vừa rồi anh đã muốn lau mặt giúp em.”

Anh cũng không nói thêm gì, nhưng những lời này cũng đủ để Khương Tuệ Ninh hét lên một tiếng rồi, cô lập tức vươn tay che miệng lại, hồng từ mặt cho đến cổ…

Quý Thần Nham nhìn mặt cô đỏ như vậy, anh rất muốn khen cô một câu, trông thật dễ thương.

Kết quả là Khương Tuệ Ninh lại xông lên bịp miệng anh lại, khuôn mặt đỏ suýt nhỏ máu, ánh mắt nhìn anh như xấu hổ không biết chui đi đâu.

“Anh trai à, xin anh đừng nói gì nữa, để lại cho em một chút thể diện đi.”

Quý Thần Nham hoàn toàn bị từ ngữ cô nói ra chọc cho bật cười, tiếng cười cũng không rõ, nhưng hơi phát ra tiếng thở nhẹ nhàng, kết hợp với giọng nói khàn khàn sau khi hôn xong, giống như vị ngọt của nước hoa quả vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 144


“Được rồi, anh không nói nữa.”

Khương Tuệ Ninh cũng không biết bản thân quay về giường như thế nào nữa, hôm nay cô vừa mới quyết tâm rửa sạch ấn tượng cũ mà bản thân đã để lại trước mặt của Quý Thần Nham, bây giờ lại thành tiến thêm một bước rồi.

Hơn nữa, bây giờ đầu lưỡi cùng môi của cô còn thấy hơi tê, hai chân cũng có chút bủn rủn.

Rõ ràng vừa rồi cô hôn anh nhiệt tính như vậy, chẳng lẽ anh còn không thấy hài lòng sao? Vì sao lại nói ra câu khiến cho cô muốn chui xuống hố như vậy chứ.

Ngay cả khi đèn trong phòng ngủ đã tắt, Khương Tuệ Ninh vẫn cảm thấy mặt của mình nóng như lửa.

Nhưng mà tắt đèn chưa đầy một phút, cô đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Quý Thần Nham, nói: “Anh đang bị thương, chúng ta vẫn nên ngủ riêng sẽ tốt hơn chứ?”

Nếu buổi tối dáng ngủ của cô không tốt động đến vết thương của anh thì phải làm sao?

“Không sao đâu.” Trong bóng đêm Quý Thần Nham mở mắt ra, vươn tay ấn Khương Tuệ Ninh nằm xuống.

Khương Tuệ Ninh lại nghĩ đến chuyện của Phùng Giai, mặc dù người của anh vẫn luôn đi theo bảo vệ cô, nhưng cô vẫn quyết định nói với anh ấy một chút, hơn nữa lúc đó Phùng Du nói anh đã xảy ra chuyện, có vẻ như lúc đó cô ta cũng không nói dối, chỉ là do cô đã hiểu nhầm thành một loại tai nạn khác.

“Ngày hôm đó, ngoài Phùng Giai chặn đường em ra thì đi theo cô ta còn có cả Phùng Du và cậu của Tử Thư…” Khương Tuệ Ninh còn chưa nói hết câu, cô đã cảm thấy giọng điệu này của bản thân có chút giống như đang mách lẻo vậy.

Cô mở to mắt liếc nhìn về phía Quý Thần Nham.

Trong phòng ngủ không có ánh đèn, nhưng ánh trăng lại rất sáng, xuyên qua cửa sổ chưa kéo rèm cửa chiếu vào, nghiêng nghiêng chiếu vào hai người đang nằm trên giường.

Quý Thần Nham nàm thẳng, một nửa cơ thể của anh được chiếu sáng bởi ánh trăng, nửa còn lại đang chìm trong bóng tối.

Đặc biệt là đôi lông mày, sống mũi cao thẳng giống như đường ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.

Lúc cô chống cằm nhìn về phía anh, con mắt trong bóng tối có vẻ lạnh nhạt đó, dưới sự chiếu sáng của ánh trăng lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng dịu dàng.

Giọng nói trầm thấp của Quý Thần Nham truyền đến: “Em đừng lo, mấy người đó đều không ở Đông Thành nữa.”

Khương Tuệ Ninh nghe vậy thì hơi sững sờ một chút, khi Quý Thần Nham giải quyết chuyện gì đều không có chút lề mề chậm trễ gì cả.

Những điều này lại khiến Khương Tuệ Ninh nghĩ đến một chuyện khác, với thủ đoạn nhanh như chớp này của Quý Thần Nham, thì theo lý thuyết, Phùng Giai hoàn toàn không có cơ hội nhảy nhót lung tung mới đúng chứ, nhưng theo những gì mà Quý Tử Thư đã nói, thì đây là lần thứ hai cô ta đến gây rắc rối.

Cô ta dường như không hề sợ Quý Thần Nham chút nào, như thể trong tay cô ta đang cầm Thượng Phương Bảo Kiếm vậy.

Cho nên cô ta là chắc chắn rằng Quý Thần Nham cùng lắm chỉ đuổi cô ta đi, vi vậy cô ta mới dám tự tin như vậy?

Nhưng cô thật sự không thể hiểu được, Phùng Giai đang muốn làm gì? Chẳng lẽ cô ta còn muốn tiếp tục nối lại tình xưa? Hoặc là đòi lại quyền nuôi con?

Nếu như có thể thành công thì đã thành công từ lâu rồi, mấy năm nay cô ta cũng không khiến cô ta có một chút sợ hãi nào sao?

Từ trạng thái tinh thần của cô ta, Khương Tuệ Ninh chắc chắn rằng cuộc sống của cô ta ở Tây Bắc vô cùng tồi tệ.

Chẳng lẽ đây đều là do Qúy Thần Nham làm? Vậy sao cô ta vẫn không có một chút sợ hãi nào?

Khương Tuệ Ninh cảm thấy nổi hết da gà, trong lòng âm thầm nghĩ, Phùng Giai 100% đã gây ra chuyện gì có lỗi với Quý Thần Nham, cho nên mới có thể nhận được sự ‘chăm sóc’ đặc biệt như vậy.

Chẳng lẽ cô ta thật sự ngoại tình?

Cô cảm thấy trong đầu bản thân bây giờ giống như có mười vạn câu hỏi vì sao đang đợi được trả lời, nhưng những chuyện này, cô cũng không tiện hỏi rõ.

Quý Thần Nham nhìn cô gái không chịu đi ngủ đang chống cằm nghĩ ngợi.

Anh vươn tay bắt cô nằm xuống.

“Khương Tuệ Ninh, từ đầu đến cuối, vợ của anh chỉ có một mình em, đi ngủ đi, muộn rồi đấy.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 145


Từ đầu đến cuối vợ của anh cũng chỉ có một mình anh?

Khương Tuệ Ninh cảm thấy đầu óc của bản thân không được thông minh, tuy rằng anh và mẹ Quý Tử Thư không đăng ký kết hôn, nhưng lại tuyên bố kết hôn với truyền thông, còn đứa nhỏ kia, không tính sao?

Hay Quý Thần Nham vẫn cho rằng đó không phải là vợ chồng? Nhưng đã có con rồi.

Chẳng lẽ anh chính là một tên tra nam? Không phải chứ, đầu của Khương Tuệ Ninh chợt lóe lên ý nghĩ.

Vậy bản thân gả cho anh…

Nhưng mà còn may, cô có tiền, nghĩ đến những đồng tiền mà anh cho mình, hình như cũng không đáng sợ như thế, đúng rồi Kinh Thị còn có một tứ hợp viện, nhanh chóng chuyển nhượng sang danh nghĩa của bản thân.

Cho dù thế nào, có tiền trong tay thì không cần phải hoảng hốt.

Nhưng mà cô vẫn có chút khúc mắc với Quý Thần Nham, nếu anh là tên tra nam, trong lòng vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu.

Ai, Khương Tuệ Ninh thở dài, ngay sau đó tưởng tượng, cô chú ý làm gì, cùng lắm thì giữ tâm chỉ làm một thiếu nữ xinh đẹp yêu tiền, cũng chẳng lỗ cái gì.

Quý Thần Nham biết đầu óc của Khương Tuệ Ninh sẽ không ngừng suy diễn, nhiều ý tưởng, có một số việc đúng thật anh không biết nên nói với cô như thế nào.

Nghe thấy cô thở dài, anh cũng thở dài không tiếng động ở trong lòng, duỗi tay ôm người vào trong lòng ngực của mình, xoa xoa giống như đang trấn an.

Khương Tuệ Ninh suy nghĩ quá nhập tâm, cảm giác tay anh đang xoa xoa người mình, tức khắc nín thở, nhưng mấy phút sau người kia cũng không có hành động gì khác, cô lại thở ra.

Sau đó vẫn quyết định cách xa anh một chút, rốt cuộc anh có thương tích.

Nhưng mà cô vừa mới lăn lên phía trước, lại bị anh dùng chân kéo về.

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm mang chút cảnh cáo của anh: “Ngủ.”

Được rồi!

Khương Tuệ Ninh cũng mệt mỏi, chưa được một lát đã lăn ra ngủ.

Sáng sớm đồng hồ sinh học của Khương Tuệ Ninh cũng không đúng giờ.

Mở mắt ra s* s**ng cái đồng hồ thì thấy sắp đến 9 giờ rồi, lại là một ngày vui vẻ, cô thả cái đồng hồ xuống rồi duỗi người, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Quý Thần Nham vẫn còn đang ở trên giường.

Bốn mắt nhìn nhau, Khương Tuệ Ninh nhanh chóng duỗi tay xoa xoa cái mặt.

“Hôm nay anh không đi vào Bộ sao?” Hỏi xong cô cảm thấy bản thân hỏi thừa rồi, anh đang bị thương chắc chắn sẽ không đi.

Khương Tuệ Ninh lại hỏi thêm lần nữa: “Tối hôm qua em không đạp lung tung đấy chứ? Có đụng vào miệng vết thương của anh không?”

“Không có, em ngủ rất ngoan.”

Quý Thần Nham không lừa cô, tối hôm qua đúng thật Khương Tuệ Ninh rất ngoan, không hề lộn xộn một chút nào.

Khương Tuệ Ninh rất vừa lòng với câu trả lời của anh, hai người im lặng hai giây, cô quyết định đi xuống giường, trên giường không phải là một nơi tốt để nói chuyện phiếm.

Nhưng mà cô còn chưa kịp thả hai cái tay giơ lên để duỗi người, thì cảm giác được một lực lượng đè ép xuống.

Chờ cô nhìn thấy rõ, thì mới phát hiện Quý Thần Nham dùng một tay nắm lấy hai cổ tay của cô, cố định tay cô ở trên đỉnh đầu, một cái tay khác thì nắm lấy cằm cô, hơi dùng sức, xoay mặt cô về phía anh.

Còn anh nghiêng nửa người cúi đầu nhìn bản thân, sóng mắt ôn nhu như nước nhìn qua nhìn lại người cô.

Có vết xe đổ, dù có nói gì thì Khương Tuệ Ninh không thể chủ động, miễn nói sai ý.

Quý Thần Nham nhìn người dưới thân, bộ dạng cố gắng hết sức áp chế sự ngo ngoe rục rịch của mình, vô cùng đáng yêu, gương mặt vốn dĩ bình tĩnh như nước lại tăng thêm chút ý cười.

Cúi đầu hôn lên môi cô, không phải hôn sâu, chỉ đơn thuần hôn nhẹ một cái, tựa như nụ hôn chào buổi sáng.

Khương Tuệ Ninh giống như đứa nhóc bắt tại trận người lớn nào đó đang ăn vụng, nháy mắt cười nói: “Hôm nay anh hôn em.”

Tạm biệt lỗi lầm thuốc thần nhất phẩm của cô cũng làm xong hai phần rồi.

“Hửm? Anh là ai?”

Thật ra Quý Thần Nham có chút không hài lòng về chuyện Khương Tuệ Ninh cứ gọi anh anh, không phải lần trước cô còn khen tên anh dễ nghe có ý thơ sao?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 146


Giống như sau khoảnh khắc ấy từ trước đến nay cô toàn gọi tên anh.

Quý Thần Nham hỏi rất ôn nhu, ngữ khí nhạt như ánh trăng, mang theo chút bất mãn nhè nhẹ, tức khắc dỡ phòng bị của Khương Tuệ Ninh xuống, nghiễm nhiên coi bản thân và Quý Thần Nham giống như đôi vợ chồng già,”Ông xã của em?”

Nói xong lại nhớ đến thời đại này không biết anh có thể tức tốc tiếp thu hai chữ ông xã hay không, lại đổi thành,”Người đàn ông của em?”

Đừng nói anh đang hỏi bản thân tên anh là gì đấy chứ?

Khương Tuệ Ninh tự mình lý giải như thế.

Hiển nhiên mấy chữ người đàn ông của em đã hoàn toàn lấy lòng Quý Thần Nham, thật là cô vừa cho người ta cảm giác ngoan lại táo bạo.

Nhưng cô cũng không thuộc kiểu táo bạo mù quáng, giống như một chú mèo con, đầu tiên dùng móng vuốt nhỏ cào thử xem rốt cuộc có nguy hiểm gì không, sau khi xác nhận xong thì mới cao ngạo dẫm lên nện bước đi tới đi lui bên cạnh người ta diễu võ dương oai.

Cũng không ngốc nghếch đi qua đi lại rồi hỏi khiêu chiến bạn, luôn chú ý đến hướng đi của bạn, nhạy cảm phát hiện ra chút thay đổi trong cảm xúc của bạn, cô lại biến thành chú mèo con đáng yêu dịu ngoan.

Thậm chí còn cố ý làm nũng lấy lòng, kiểu không được đẩy cô ra.

“Ngoan.” Lời của cô làm cho Quý Thần Nham hôn cô thêm một chút nữa.

Lúc này môi anh dừng lại lâu hơn một chút, thế mà Khương Tuệ Ninh lại ngửi được mùi bạc hà từ kem đánh răng quét qua kẽ răng của anh.

Khương Tuệ Ninh cho rằng việc này đã kết thúc, nhưng Quý Thần Nham vẫn không chịu buông cô ra như cũ.

Không phải anh còn định làm thêm cái gì đấy chứ?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe tiếng Quý Thần Nham gọi tên cô,”Khương Tuệ Ninh.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy Quý Thần Nham đặc biệt thích kêu tên mình, trước khi nói bất cứ điều gì sẽ gọi tên mình một lần, còn cô mỗi lần như thế đều dừng lại nghe lời anh nói.

Quý Thần Nham nhìn người trong lòng ngực mình, có hai nút thắt ở trên áo ngủ bị tuột ra, lộ ra một mảng ngực trắng, xương quai xanh gợi cảm trắng nõn dưới bả vai, xuống chút nữa là phong cảnh ngạo nghễ không thể che đậy được.

Cố tính gương mặt nhỏ mang vẻ giống như không rành thế sự, mái tóc đen mềm mại như lụa phủ kín gối đầu, làm cho gương mặt càng nhỏ lại.

Một đôi mắt thanh thuần lấp ló vụn ánh sáng, lấp lánh như vô số ánh sao, lại ấm áp như nắng gắt.

Cô chính là vợ của mình, người mình yêu.

“Tình yêu của anh chỉ dành cho một người, suốt cả cuộc đời này, giống như chức nghiệp của anh, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội Tổ quốc, cũng vĩnh viễn không phản bội em, cả đời này anh chưa từng yêu một ai, chỉ có một mình em Khương Tuệ Ninh, vĩnh viễn chỉ có một mình em.”

Nếu là chuyện quá khứ, cô muốn nghe, anh sẽ từ từ kể cho cô nghe, không hi vọng cô cảm thấy bản thân đang giấu giếm cô, mà âm thầm đau lòng.

Khương Tuệ Ninh nuốt một ngụm nước miếng, tim đập giống như khinh khí cầu được thổi bay lên, sau đó phanh một tiếng nổ tung, nhảy nhót khó kiềm chế được, sự kích động quay cuồng trong lòng ngực.

Biểu cảm của Quý Thần Nham vẫn ôn hòa như cũ, lại pha thêm chút nghiêm túc, làm cho người ta cảm thấy vô cùng đứng đắn, không giống như đang đùa giỡn.

“Cho nên anh đang thổ lộ với em sao?”

Đúng không? Lời anh nói là những lời tỏ tình đúng không?

Nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của cô, xoang mũi của Quý Thần Nham tràn ra một tiếng cười hừ, cũng gật đầu theo lời của cô: “Đúng thế.”

Thẳng thắn như vậy, bỗng dưng gương mặt Khương Tuệ Ninh nóng lên, đôi mắt trộm liếc anh một cái, không rõ tại sao đột nhiên anh bắt đầu lừa tình như thế.

Còn cô thế mà lại đắm chìm trong lời nói của anh.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 147


Rõ ràng tối hôm qua cô còn nhắc nhở bản thân phải giữ trái tim không được sa vào tình yêu, sao người đàn ông này lại làm như thế?

“Vừa rồi anh nói không có bất cứ ai… Có phải giống như cách em hiểu hay không?”

Khương Tuệ Ninh nắm giữ trọng điểm rất nhanh, sau khi đỏ mặt thì lập tức hỏi ý tứ trong lời nói của anh, cùng lắm cũng chỉ cảm động ba giây chính là cô.

Quý Thần Nham cũng vô cùng thẳng thắn thành khẩn, nếu đã quyết định nói ra, tất nhiên anh cũng không che che giấu giấu,”Đúng, Phùng Giai và anh không có bất cứ quan hệ gì, nhưng mà cô ta có quan hệ với Quý gia.”

Đột nhiên nghe thấy tin tức này Khương Tuệ Ninh nói không khiếp sợ là giả, nhưng điều làm cho cô khiếp sợ nhất đó chính là Quý Thần Nham lại nhẹ nhàng nói với bản thân như thế.

Bởi vì chuyện Quý Tử Thư là con anh là một chuyện được công nhận, nếu dựa theo ý tứ trong lời nói của anh thì Quý Tử Thư không phải con anh.

“Tử Thư có biết không?”

“Việc này ngoại trừ anh và Phùng Giai, một vài người liên quan ở Kinh Thị, thì không có ai biết, bây giờ có thêm cả em.”

Quý Thần Nham không hề giấu giếm một chút nào, tiếp tục nói: “Trước kia anh cho rằng Phùng Giai sẽ không xuất hiện nữa, cô ta cũng không phải là người quan trọng gì, cho nên anh không nói chuyện này cho em nghe, nhưng lúc này đây cô ta lại xuất hiện, Khương Tuệ Ninh anh không hy vọng em khổ sở vì bất cứ sự hiểu lầm nào, giữa anh và cô ta chưa từng xảy ra chuyện gì, em muốn biết bất cứ chuyện gì, thì có thể hỏi anh, anh sẽ không giấu giếm bất cứ thứ gì, bởi vì em là vợ của anh.”

“Tối hôm qua không nói, thứ nhất là do đã quá trễ, thứ hai tối hôm qua tâm trạng khá tốt, nên thật sự không muốn nhắc đến người và chuyện không vui.”

Khương Tuệ Ninh bị anh giữ chặt, tư thế của hai người rõ ràng vô cùng ái muội, nhưng lại đang thảo luận những vấn đề rất nghiêm túc.

Cô cũng không tiếp tục hỏi lại, nói tiếp mấy thứ bát quái đúng thật rất hấp dẫn người khác, nhưng sau khi người ta hào phóng thoải mái kể ra, thì dường như lại mất đi hứng thú nghe.

“Có định để Tử Thư biết không?”

Quý Thần Nham cho rằng Khương Tuệ Ninh sẽ hỏi rốt cuộc Tử Thư là con của ai, hoặc vì sao anh lại nuôi Tử Thư như con trai ruột của mình, không nghĩ đến cô chỉ hỏi có định để Tử Thư biết hay không.

“Không.”

Khương Tuệ Ninh cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng, có thể thấy được đứa bé Quý Tử Thư đặc biệt rất khát vọng về gia đình, phải biết rằng bản thân không phải là ruột thịt, nên không có cách nào tưởng tượng cậu bé sẽ cảm thấy thế nào.

Hơn nữa cô cũng không muốn ý ích phá vỡ bí mật mà người khác trăm cay ngàn đắng che giấu.

Nhưng Quý Thần Nham lại tiếp tục hỏi cô,”Khương Tuệ Ninh, cảm thấy tủi thân không?”

Nếu tủi thân, anh sẽ bồi thường cho cô như thế nào?

Tủi thân? Thật ra Khương Tuệ Ninh không cảm thấy như thế.

Nhưng anh hỏi vậy là có ý gì? Muốn nghe bản thân trả lời tủi thân hay không tủi thân?

“Tủi thân thì thế nào?”

Lúc này Khương Tuệ Ninh lại trở nên thông minh, cô cũng biết hỏi vặn lại.

Quý Thần Nham định nói chỉ cần không ly hôn, thì có thể nói ra bất cứ yêu cầu gì.

“Vậy em muốn làm sao bây giờ?”

Quý Thần Nham không hổ là Quý Thần Nham, nên nói thẳng thì nói thẳng, nên chơi tâm cơ thì chơi tâm cơ, lại vứt vấn đề này sang cho Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh tự nhận chút thủ đoạn nhỏ này của mình không đủ dùng trước mặt anh, trực tiếp hỏi: “Thủ trưởng, anh còn có một tứ hợp viện đúng không?”

Quý Thần Nham hừ cười, ánh mắt hài hước nhìn cô,”Có để lại cho con anh một căn, em muốn sao?”

Nhìn đi, Khương Tuệ Ninh biết ngay tài phú của Quý Thần Nham tựa như bọt biển,

“Muốn.”

Rốt cuộc Quý Thần Nham cũng buông tay cô ra, tiếng nói trầm thuần từ tính, vang lên bên tai cô: “Cho em tất.”

Vô cớ Khương Tuệ Ninh lại có được một căn tứ hợp viện, cô cảm giác bản thân quá giàu, cả người không nên mang tâm trạng tốt.

Ngay cả khi trời có trận tuyết lớn cũng không thể ngăn cô bước ra ngoài, lần đầu tiên chủ động muốn đi mua đồ ăn với dì Lưu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 148


Quý Thần Nham không ngờ Khương Tuệ Ninh lại dễ dỗ dành như vậy, cô vui vẻ thì cũng vui ra mặt, nhưng anh vẫn chú ý nhắc nhở cô mặc thêm đồ vào.

Khương Tuệ Ninh nhìn những bông tuyết dày đặc đang rơi xuống, cô còn cố ý mang thêm một chiếc ô, nhưng lúc mới ra ngoài mới biết, người phương bắc cũng không có bật ô khi tuyết rơi.

Vì không để người khác chê cười, cô liền nhanh chóng thu ô lại.

Bởi vì tuyết rơi, nên trên đường hầu như là không có người đi, rõ ràng là buổi sáng, nhưng bầu trời lại trầm xuống giống như là đang chập tối vậy.

Bên ngoài ranh giới đại viện, có một ngôi nhà gỗ nhỏ, nghe người dân địa phương nói sắp tới nó sẽ được tu sửa thành một khu trường học mới, nên toàn bộ người dân ở khu vực đó đều đã dọn đi, chỉ trống lại căn nhà.

Bình thường ngồi xe đi qua thì còn không cảm thấy gì, nhưng hôm nay đi đến, cảm giác ở đây vô cùng hoang sơ cùng u buồn, nơi này đã từng rất đông đúc người dân địa phương, sau khi bị dọn hết đi thì chừa lại cho người ta một cảm giác cô tịch, Khương Tuệ Ninh là người tò mò, đi đường luôn thích nhìn đông nhìn tây xem.

Nghĩ đến trước kia xem những video về khám phá những căn phòng bị bỏ hoang, nên cảm giác nơi này cũng giống như vậy, không biết bên trong như thế nào?

Bỗng nhiên cô nghe thấy một loạt âm thanh khóc nỉ non của trẻ con truyền đến, dọa cho Khương Tuệ Ninh nhảy dựng lên.

Ngay cả dì lưu đang đứng ở bên cạnh thấy cô như vậy cũng vô cùng kinh ngạc.

“Dì lưu, dì có nghe thấy tiếng trẻ con khóc không?”

“Không…”

Dì Lưu đang muốn nói không có, thì lại một đợt tiếng khóc nữa truyền đến, nhưng mà rất nhỏ, nếu không chú ý thì cũng không nghe thấy được.

Hai người liếc nhau, sau đó chạy nhanh theo hướng tiếng khóc đi đến cạnh phòng bỏ hoang vài bước.

Cuối cùng, hai người phát hiện ở phía bên dưới góc tương có một tấm vải đen bọc bên trong là một đứa nhỏ.

Không biết đứa nhỏ đã nằm đây bao lâu, trên người cũng đã dính đầy những bông tuyết trắng.

May mắn có một mảnh vải che ở trước mặt đứa nhỏ, nếu không nó đã sớm bị tuyết rơi vào lạnh đến chết rồi.

Khương Tuệ Ninh lập tức lấy khăn quàng cổ từ trên người cô xuống, để dì Lưu bế đứa nhỏ lên và giũ sạch tuyết ở trên người nó, sau đó Khương Tuệ Ninh nhanh chóng lấy khăn quàng quấn đứa trẻ lại.

Dáng vẻ của đứa nhỏ thì hình như mới đầy tháng, củ thể là bao nhiêu ngày thì không ra được, sau khi bị bế lên thì cũng chưa phát ra tiếng động nào, dì Lưu nhìn đứa nhỏ bị lạnh đến tím xanh hết người lại, thì run rẩy mắng một tiếng: “Đúng là tạo nghiệt.”

Khương Tuệ Ninh cũng chưa thấy chuyện này bao giờ, trên người đứa nhỏ chỉ được bọc đơn bạc một chiếc chăn nhỏ, tứ chi đều lạnh cóng, không biết có còn hô hấp hay không, nghĩ đến nước mắt của cô liền rơi xuống, cô nhận lấy đứa nhỏ,”Dì lưu, trước hết cháu đưa đứa bé đi bệnh viện đã, muộn nữa sợ không giữ được mạng.”

Dì lưu nhìn người đang ôm đứa nhỏ chạy đi thì nhanh chóng nhắc nhở,”Đến bệnh viện Tam Bộ, nơi đó là gần nhất.”

Khương Tuệ Ninh vừa mới chạy được vài bước thì phát hiện ra có hai người đi theo mình, đều là người là Quý Thần Nham sắp xếp đến bảo vệ cô, vừa hay lúc này có thể dùng đến, cô nhanh chóng giao đứa nhỏ cho bọn họ.

Hai người bọn họ so với cô thì chạy nhanh hơn, nên mặc dù cô chạy ngay theo sau thì mấy người ôm đứa nhỏ đã nhanh chóng chạy nhanh đi bỏ lại cô ở phía sau.

Chờ sau khi cô đến bệnh viện, thì nhìn thấy người cảnh vệ đón đứa nhỏ vừa nãy đang đứng ở cửa.

“Sao rồi, đứa nhỏ còn sống không?” Khương Tuệ Ninh vọt nhanh vào bệnh viện hỏi.

“Cô yên tâm, đứa trẻ được đưa đến kịp thời, có thể cứu chữa, bác sĩ đều đang ở bên trong.”

Nghe được đứa trẻ còn có thể cứu chữa, thì lúc này Khương Tuệ Ninh mới yên tâm.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 149


Trước kia cô cũng chỉ thấy trong tin tức có đưa những đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, lúc đó cô đã cảm thấy rất khó có thể tiếp thu được, mà giờ thời tiết như này, là dạng bố mẹ như thế nào mới có thể đem cốt nhục thân sinh bỏ trên nền tuyết.

Đứa nhỏ cũng chưa được đưa ra, thì Quý Thần Nham đã đến bệnh viện trước.

Dì Lưu không đuổi theo Khương Tuệ Ninh, mà trực tiếp chạy về nhà báo cho Quý Thần Nham biết tình hình trước, không nghĩ anh cũng không chờ xe của thư ký đến đón, mà trực tiếp đến bệnh viện luôn.

Khương Tuệ Ninh nhìn tuyết trên vai Quý Thần Nham, liền đi nhanh đến đến giúp anh phủi xuống, hỏi: “Sao anh lại qua đây? Vết thương của anh sao rồi?”

Quý Thần Nham xem nhìn mặt cô đều đã vì lạnh mà đỏ ứng hết lên, thì liền đem khăn quàng của mình lấy xuống rồi quàng lên cho cô: “Anh không sao, đứa nhỏ đâu?”

“Vẫn còn ở bên trong, nhưng mà bác sĩ nói không sao, vẫn còn sống.”

Quý Thần Nham gật đầu,”Vấp ngã có đau không?”

Khương Tuệ Ninh giờ phút này vô cùng chật vật, trên quần áo đều xuất hiện dấu vết bị ngã, mái tóc cũng vì cô chạy quá nhanh mà rối loạn.

“Không sao, chỉ ngã một chút thôi.”

Hai người lính bảo vệ nhìn lãnh đạo đến đây, cũng tự nhiên đi lại đứng chờ.

Quý Thần Nham giúp cô sửa sang lại đầu tóc, còn khoác áo lên cho cô, rồi nắm tay cô nói: “Đi vào bên trong ngồi chờ, ngoài cửa quá lạnh.”

Không bao lâu sau bác sĩ liền đưa đứa trẻ đến phòng bệnh.

Theo lời bác sĩ, thì đứa nhỏ này hẳn là mới vừa đầy tháng, là một bé gái, bởi vì thời gian bị bỏ rơi cũng ngắn, nên không xảy ra chuyện gì lớn.

Thân thể cũng khỏe mạnh, cũng không có bệnh bẩm sinh nào.

Còn nguyên nhân vứt bỏ đứa nhỏ thì phải tìm được bố mẹ ruột của nó mới biết được.

Khương Tuệ Ninh ở trong phòng bệnh nhìn đứa nhỏ được cô cứu sống, cô duỗi tay chọc một chút lên khuôn mặt mềm mại mũm mĩm kia, vốn dĩ nó đã bị lạnh đến tím tái, nhưng bây giờ cũng đã khôi phục được một chút.

Bác sĩ cho đứa nhỏ ăn sữa bột nhưng nó cũng rất ngoan ngoãn uống, sau đó còn trợn tròn mắt nhìn khắp nơi.

Quý Thần Nham vẫn luôn ở bên cạnh Khương Tuệ Ninh, nhìn cô trêu chọc đứa nhỏ, anh cũng nghiêng người qua nhìn theo.

Đúng lúc này chủ nhiệm của liên đoàn phụ nữ và cảnh sát đều đến đây, dì Lưu giải thích ngắn gọn tình huống xảy ra lúc vừa nãy với bọn họ.

Một số người đang tìm hiểu về chuyện đã xảy ra thì liền nhìn đến Quý Thần Nham đi ra, họ lập tức vô cùng khẩn trương.

Thật ra Quý Thần Nham cũng chưa nói gì, chỉ dẫn Khương Tuệ Ninh tới văn phòng của bác sĩ.

Đứa trẻ tạm thời được y tá chăm sóc.

Chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ và dì Lưu vô cùng thân quen, hơn nữa hai người họ lại vừa là đồng hương lại vừa cũng họ, nên cũng có một chút thân thích, lại nữa dì Lưu làm ở trong nhà Quý Thần Nham, vì vậy ai cũng sẽ nể mặt bà một chút.

“Dì Lưu, đứa nhỏ là vợ của thủ trưởng nhặt được sao? Thủ trưởng đã nói gì chưa?”

“Chưa nói gì, thủ trưởng có thể nói gì chứ? Vẫn phải nhờ mọi người nhanh chóng tìm được bố mẹ của đứa nhỏ, kiểm tra xem tình hình cụ thể ra sao, các người cũng không nhìn thấy được dáng vẻ của đứa nhỏ lúc mới được chúng tôi phát hiện ra đâu, đúng là tạo nghiệt mà.”

“Yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp người bắt đầu điều tra luôn.”

Tàn ác ném bỏ đứa nhỏ là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, mọi người đương nhiên không dám buông lỏng.

Quý Thần Nham để lại một ít tiền ở bệnh viện, số tiền phải chi trả cũng là do anh tự bỏ ra.

Đứa nhỏ tạm thời được nuôi ở bệnh viện, để cho bác sĩ chăm sóc, còn những chuyện còn lại thì đợi khi tìm được bố mẹ ruột của đứa trẻ rồi tính.

Đông Thành rất lớn, thời buổi này lại không có camera, thông tin nhân sự cũng không đầy đủ, có thể tìm được bố mẹ của đứa trẻ cũng là chuyện của ba ngày sau.

Hóa ra bố mẹ của đứa trẻ này cũng không phải là người của thành phố Đông Thành, mà đến từ một thôn nhỏ thuộc sự kiểm soát của bên trên.
 
Back
Top Bottom