Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 130


Hương vị ngọt lành, hơi lạnh lẽo, anh như là một du khách đi bộ trong sa mạc gặp phải một ốc đảo mê người.

Lại như là bị nhốt một nơi giá rét vô cùng lạnh lẽo, đột nhiên có một chồi non lên từ khe hở, giãy giụa hướng về phía trước, chỉ cần một chút cũng đủ làm anh đã biết ngày là mùa xuân sắp tới.

Có một số suy nghĩ điên cuồng kêu gào trong cơ thể anh, anh đã rất cố gắng khống chế, nhưng mấy thứ này giống như viên thuốc độc có vỏ bọc là kẹo, sẽ ăn mòn tư tưởng con người, anh chỉ có thể từng bước từng bước đi theo suy nghĩ đó.

Khoang miệng Quý Thần Nham thoang thoảng mùi vị bạc hà, đôi môi lạnh lẽo lại mềm mại, nhưng nụ hôn cũng không dịu dàng giống như anh nghĩ, thậm chí còn có chút hung ác, như là một con sư tử đã ngủ đông rất lâu.

Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy đầu ong ong lên, cái gì cũng nhớ không nổi.

Cô bị hôn đến mức mặt đỏ tai đỏ, ngón chân căng thẳng, bàn tay không vô thức leo lên cánh tay của anh.

Như là con cá bị mắc kẹt trên bờ, cần lắm một người đưa nước đưa và dưỡng khí.

Đoàn lửa trên eo kia còn đang chậm rãi di chuyển về phía trước.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy cổ họng của mình có khả năng đã bị hạ cổ, luôn muốn phát ra một ít âm thanh mà cô không muốn phát ra.

Cô biết anh uống rượu, có khả năng không rõ mình đang làm gì, nhưng mà cô vẫn tỉnh táo, cô muốn ngăn cản, nhưng luôn là bị anh dẫn dắt theo, đã quên chuyện phải ngăn cản.

Bỗng nhiên cô cảm thấy bụng hơi đau một chút, dưới thân truyền đến cảm giác khó chịu quen thuộc.

Cô đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng duỗi tay đẩy người đang đè trên người mình, kết quả không chút sứt mẻ, cô chỉ có thể há miệng c*n m** d***.

Sức lực không hề yếu.

Người đàn ông “Hít hà” một tiếng, mê mang mở đôi mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm người bên dưới.

Hơi thở của hai người đều không ổn định, nhưng Khương Tuệ Ninh không quan tâm nhiều như vậy, nhân lúc anh ngẩn người, cô trực tiếp linh hoạt lăn xuống giường.

Người đàn cho rằng cô là ngã xuống, duỗi tay muốn bắt lấy cô, nhưng chậm một bước, không bắt được nàng.

Khương Tuệ Ninh còn chưa kịp mang dép lê đã ôm bụng chạy vào phòng tắm.

Nghe được tiếng đóng cửa, Quý Thần Nham cũng tỉnh táo lại, đôi con người vốn còn tan rã đột nhiên ngưng tụ lại.

Sau khi tỉnh táo lại, anh hít sâu một hơi, cơ thể biến hóa làm anh tạm thời không nhúc nhích, mà là nhắm chặt mắt, làm cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chờ đến lúc hoàn toàn bình thường trở lại, anh mới phát hiện ra người đi vào phòng tắm vẫn chưa đi ra.

Anh đứng dậy nhìn thấy dép lê cô không mang, xoay người lấy dép lê cho cô, rồi đi qua gõ cửa: “Khương Tuệ Ninh?”

“Anh đừng đi vào.” Khương Tuệ Ninh nghi ngờ có phải đến bên này mình ăn ngon uống tốt phá hay không mà dì cả của cô mới ghé thăm mà như bị rong huyết vậy.

Rõ ràng vừa có cảm giác là cô lập tức chạy tới, nhưng mà quần ngủ vẫn bị dính hết.

Không biết trên khăn trải giường có dính hay không, hiện tại cô không có lấy quần vào đây, không có khả năng lại tr*n tr** đi ra ngoài.

Mặc đồ dơ đi ra ngoài là chắc chắn không được, quần màu trắng ngà quá dễ thấy.

Quý Thần Nham đứng hai phút, cho rằng mình dọa cô sợ, nên nhỏ nhẹ nói: “Em ra mang dép vào trước đi.”

Anh vừa dứt lời, cửa phòng tắm đã được mở ra, Khương Tuệ Ninh vươn một bàn tay ra từ khe cửa.

Quý Thần Nham đưa dép lê lên.

Phanh một tiếng, cánh cửa lại bị đóng lại.

Quý Thần Nham:…

Anh lui về xốc chăn ở mép giường lên, nhìn thấy một mảnh màu đỏ trên khăn trải giường, lập tức hiểu ra.

Anh thở dài, xoay người mở tủ quần áo ra lấy quần áo thay đổi giúp Khương Tuệ Ninh.

Chỉ là khi vừa mở cửa tủ quần áo ra, một chiếc áo màu đen bé tý lập tức lăn ra tới.

Quý Thần Nham khom lưng nhặt lên, trực tiếp vào tận cùng bên trong tủ quần áo của cô, lấy đồ ngủ sạch sẽ rồi mới đi tới gõ cửa.

“Khương Tuệ Ninh, mở cửa lấy quần áo.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 131


Khương Tuệ Ninh cũng không khách khí, cô ngại bảo Quý Thần Nham đi lấy giúp cô, nhưng nếu anh tự động đưa tới, vậy cô cũng tự nhiên duỗi tay nhận lấy.

Chờ Khương Tuệ Ninh thu dọn xong đi ra thì Quý Thần Nham cũng đang đổi khăn trải giường mới.

Cô cẩn thận đi qua, đứng ở một bên, nghiêng người dựa vào tủ quần áo.

Cô là loại người đau bụng kinh đặc biệt nghiêm trọng, hơn nữa còn vô cùng nhanh chóng, vừa đến thời kỳ kinh nguyệt là sẽ lập tức đau đớn.

Lúc này cô chỉ cảm thấy bụng dưới nặng nề, eo cũng đau, bởi vì đau đớn làm cô quên mất xấu hổ, chỉ còn cảm thấy đau.

Quý Thần Nham đổi khăn trải giường xong quay đầu lại thì nhìn đến dáng vẻ cẩn thận chặt chẽ của cô, chân mày nhíu chặt lại: “Lên giường ngủ thôi.”

Khương Tuệ Ninh phát hiện giọng điệu của anh có chút lạnh lùng, nên không dám nhiều lời lời nói, dựa vào tủ quần áo lăn lên trên giường.

Dáng vẻ của cô làm người đàn ông vàng nhíu chặt chân mày hơn.

Còn Khương Tuệ Ninh thì cho rằng là bởi vì mình làm người đàn ông chịu đựng, cho nên ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Sau khi nằm xuống, cô kéo chăn đắp lên rồi xoay người đưa lương về phía Quý Thần Nham và nhắm hai mắt lại.

Quý Thần Nham đứng ở mép giường nhìn chằm chằm vào lưng cô một hồi lâu, càng nhìn càng tức giận, trực tiếp tắt đèn nằm lên giường.

Lúc này anh có chút bực bội, không phải trách Khương Tuệ Ninh, mà là trách bản thân mình.

Còn có một chút là giận Khương Tuệ Ninh, dáng vẻ của cô như là hoàn toàn không xem anh là chồng, nhưng cô lại luôn thích cọ vào người anh, sẽ nhìn anh với ánh mắt thèm ch** n**c miếng, cho nên đúng là cô chỉ thèm thân thể của anh??

Sau khi phát hiện sự thật này, không tiếng động thở dài, anh chỉ có thể nhẫn nhịn cơn giận rồi đi ngủ.

Quý Thần Nham nhắm hai mắt tích tụ cơn buồn ngủ, nhưng đầu óc lại không chịu nghe khống chế, vẫn là tỉnh táo không hề buồn ngủ.

Bên cạnh có tiếng động rất nhỏ, mọi âm thanh đều lọt vào tai.

Cùng với tiếng rầm rì khe khẽ của cô càng làm anh không thể nào đi vào giấc ngủ.

Quý Thần Nham xoay người lại kéo người đến trong lòng ngực mình, ngay sau đó bàn tay to phủ lên bụng cô.

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh đang đau bụng, phía sau lưng đụng phải lòng ngực của người đàn ông làm cô sợ đến mức hoảng loang bắt lấy tay anh: “Em đến cái kia…”

Quý Thần Nham cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Nói xong bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên bụng cô.

Thì ra anh phát hiện mình đau bụng? Khương Tuệ Ninh cảm thấy trong lòng có chút cái gì đang thay đổi, nhưng mà ngay sau đó lại cảm thấy xấu hổ, vừa rồi cô còn tưởng là anh muốn cái đó kia, ôi, do chuyện này náo loạn.

Nói thật, ngay cả Khương Tuệ Ninh cũng không để ý đến cái tật xấu đau bụng kinh này, thật sự không chịu được thì uống thuốc giảm đau. Lần đầu tiên có người xoa bụng cho cô, lòng bàn tay của anh rất nóng, thật sự giảm bớt rất nhiều.

Thế cho nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay, ngày hôm sau tỉnh lại thì cạnh vẫn là không có ai.

Ngủ một giấc không làm giảm bớt cơn đau ở bụng, eo và bụng đều đau, đau làm người ghê tởm muốn nôn.

Nhưng là nghĩ đến tối hôm qua quần ngủ của mình còn chưa giặt, Khương Tuệ Ninh lại bò dậy.

Kết quả cô đi vào phòng tắm tìm nửa ngày, không chỉ không có quần ngủ của cô, mà ngay cả khăn trải giường cũng đã không có.

Chắc sẽ không phải là sáng sớm nay Quý Thần Nham bảo dì Lưu đi giặt khăn trải giường đấy chứ, rồi cuốn quần ngủ của cô vào giặc luôn?

Khương Tuệ Ninh chịu đựng cơn đau, đi xuống lầu thì thật sự nhìn thấy dì Lưu bưng chậu giặt quần ở đi từ bên ngoài vào: “Dì Lưu, là dì giặt sạch sẽ quần áo của tôi sao?”

“Không phải, tôi chỉ giặt khăn trải giường, quần áo của cô là đồng chí Quý thức dậy giặt vào sáng sớm hôm nay.”

A… Cái gì??
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 132


Khương Tuệ Ninh nghĩ đến trên quần mình dính một mảnh lớn, chỉ cảm thấy bụng càng đau hơn.

“Đồng chí Khương, cô còn khó chịu à? Đi ăn bữa sáng trước, tôi có nấu trà gừng đường đỏ cho cô.”

“Cảm ơn dì Lưu.”

Hôm nay Khương Tuệ Ninh không có tinh thần khen ngợi khách sáo, đau bụng kinh thật sự tra tấn người ta.

“Cảm ơn cái gì, nếu không phải đồng chí Quý nhắc nhở thì tôi cũng không biết cô đau cái đó.” Dì Lưu bưng cơm sáng lên cho Khương Tuệ Ninh: “Đợi chút tôi rót một bình nước ấm cho cô, cô chườm một chút sẽ đỡ hơn rất nhiều.”

Lại là Quý Thần Nham nhắc nhở?

Khương Tuệ Ninh lại xấu hổ thêm lần nữa, nhưng mà ngay sau đó cô đã nghĩ đến nụ hôn của Quý Thần Nham vào tối hôm qua, dường như quan hệ của cô và anh đã lại gần hơn mồ chút.

Anh là hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật người chồng sao?

Vậy cô cũng cần hoàn hoàn toàn toàn hòa nhập vào nhân vật người vợ sao? Chắc chắn là cô có ấn tượng tốt với Quý Thần Nham, vốn dĩ lúc cô đến đây thân phận của hắn cũng đã là chồng của cô, điều này vô hình chung đã kéo gần lại khoảng cách của hai người.

Mặc kệ là có cảm tình hay không, quan hệ của bọn họ là hợp pháp.

Thật ra cô có chút lo lắng, cô cũng không xác định mình có thể trở về hay không.

Trước kia cô cảm thấy Quý Thần Nham chính là loại người lục căn thanh tịnh, sẽ không vì tình yêu mà lay động, cho nên cô cũng không lo lắng. Nhưng tối hôm qua rõ ràng không phải như vậy, phản ứng của anh không nên quá mãnh liệt.

Điều này đã làm Khương Tuệ Ninh bắt đầu lo lắng, phảng phất như một người đi tới ngã ba đường, không biết nên đi con đường nào.

Ăn bữa sáng xong, Khương Tuệ Ninh ôm ly rót một nửa trà gừng đường đỏ, đặt bình nước lên trên bụng, cả người đỡ hơn rất nhiều.

Sáng sớm những bối rối mà Quý Thần Nham mang đến cho mình cũng theo chuyển biến tốt đẹp của cơ thể mà thay đổi, sao phải nghĩ nhiều như vậy chứ?

Sau khi đến đây mình làm những chuyện như vậy còn không phải là để cuộc sống của mình càng nhẹ nhàng hơn sao? Nếu vừa đến quyết định rồi thì sao lúc này mới rối rắm làm gì?

Cô là người thích ứng trong mọi tình cảnh, nếu mọi chuyện phát triển theo chiều hướng này, vậy cô cũng thuận theo tự nhiên là được.

Bên này Khương Tuệ Ninh nghĩ thông suốt, nhưng Quý Thần Nham lại không trở về.

Anh trực tiếp đi Kinh Thị, bởi vì có việc khẩn cấp, nên anh còn chưa kịp về nhà.

Là buổi tối thú ký Trương đến thông báo tin tức, Quý Thần Nham thường xuyên đột ngột rời đi như vậy, người trong nhà cũng đều quen rồi.

Nhưng mà sau ngày thứ năm, Khương Tuệ Ninh nhận ra có một số điều không thích hợp.

Trong nhà số lượng khách đến thăm mỗi nhiều hơn, nhưng mà cơ bản đều là mấy người trong khu các cô.

Thật ra trong số những người này, Khương Tuệ Ninh chỉ tiếp xúc qua Triệu Xuân Mai, những người khác thì cô gần như chưa từng tiếp xúc, nhưng mà dì Lưu đều quen biết.

Cho nên khi mấy cô ấy đến đây, Khương Tuệ Ninh buộc phải bắt đầu xả giao dối trá với bọn họ.

Cô là không bài xích giao tiếp với người khác, nhưng cô càng có khuynh hướng quen biết một cách tự nhiên.

Loại xã giao tổ chức thành đoàn thể này thật sự khiến người ta rất mệt mỏi, đã không thể cùng nhau nhẹ nhàng ăn xiên nướng tám chuyện, lại không phải công việc cần thiết, cho nên ý nghĩa không lớn.

Nhưng người tới là khách, Phía sau Khương Tuệ Ninh lại là Quý Thần Nham, nên tất nhiên là muốn nhiệt tình chiêu đãi, không thể tùy ý có lệ, mang tai mang tiếng.

Sau khi tiễn đi đám khách cuối cùng, Quý Tử Thư đã trở lại.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 133


Nhưng mà cậu mới vừa vào cửa, Khương Tuệ Ninh đã lập tức phát hiện không thích hợp, trên mặt cậu có vết thương.

“Quý Tử Thư, cậu đánh nhau với người khác à?”

Quý Tử Thư nghe tiếng nói của Khương Tuệ Ninh, đầu cũng chưa nâng lên, lập tức giơ tay che kín mặt: “Không có.”

Dì Lưu nghe thấy âm thanh cũng vội vàng chạy ra từ phòng bếp, lại nói tiếp, bà còn quan tâm Quý Tử Thư hơn Khương Tuệ Ninh: “Tử Thư, sao lại thế này? Sao lại đánh nhau, để dì nhìn xem?”

“Tôi không có đánh nhau, là hôm nay chơi bóng không cẩn thận đụng phải.”

Dì Lưu kiểm tra một lượt, thật ra bà cũng không phân biệt ra có phải là bị va phải hay không, nhưng mà Khương Tuệ Ninh biết, vừa nhìn đã biết vết thương đó chính là đánh nhau với người ta.

Nhưng mà hình như thằng nhóc này không muốn cho người khác biết, cho nên cô cũng không ép hỏi.

Quý Tử Thư thấy mọi người không hỏi thì trực tiếp đi lên lầu.

Bầu không khí trong nhà đột nhiên trở nên kỳ lạ.

“Dì Lưu, trước kia trong nhà có nhiều người đến làm khách như vậy không?”

Dì Lưu suy nghĩ một chút, lắc đầu,”Không có, trước kia trong nhà cũng không có nữ chủ nhân, ai sẽ đến chứ?”

“Vậy mấy cô ấy thật sự chỉ đơn thuần là đến thăm gặp tôi sao? Vì sao khoảng thời gian trước không ai tới chứ?”

Câu hỏi này làm dì Lưu nghẹn lời: “Đồng chí Khương, cái này tôi cũng không biết.” Mọi người tới đều là muốn giao lưu làm quen, bà cũng không biết người ta có phải là mục đích này hay không.

Dù sao bà cũng chỉ là quen biết những người này, không có giao lưu quá sâu.

Mọi người trò chuyện với bà hoàn toàn là vì bà là dì giúp việc do đồng chí Quý mời đến.

“Dì Lưu, trước kia mỗi Quý Thần Nham đi ra ngoài cũng là chưa bao giờ gọi điện thoại về nhà sao?” Không biết tại sao lại như vậy, trong lòng Khương Tuệ Ninh luôn có một cảm giác bất an.

“Có đôi khi là như vậy, bình thường là có việc cậu ấy mới liên hệ, nhưng mà đều là thư ký liên hệ trong nhà.”

Nghe dì Lưu nói như vậy, Khương Tuệ Ninh cũng không phân biệt được nỗi bất an trong lòng là đúng hay không.

Nhưng mà cô vẫn gọi điện thoại cho văn phòng thư ký, người nghe điện thoại chính là thư ký Trương. Nghe cô hỏi thăm chuyện của Quý Thần Nham, hắn nói anh Kinh Thị là có chuyện quan trọng cần xử lý, bên cạnh có thư ký Trần đi theo, hơn nữa Kinh Thị có lão thủ trưởng của nhà họ Quý ở, bảo cô không cần lo lắng.

Lời nói của thư ký Trương đã nhắc nhở Khương Tuệ Ninh, sao cô lại quên mất thật ra nhà của Quý Thần Nham là ở Kinh Thị chứ.

Cha ruột của anh ở Kinh Thị, ai cũng có thể có chuyện nhưng riêng anh thì không.

Xem ra là mình suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa ở trong sách, lúc này anh cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, cuối cùng buông tâm.

“Cô tự mình gọi điện cho ba tôi sao?” Khương Tuệ Ninh vừa buông điện thoại xuống đã nhìn thấy Quý Tử Thư đứng ở trước mặt mình.

Tối tăm âm u không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Không phải.”

Thấy cô phủ nhận, Quý Tử Thư cũng không nói chuyện, xoay người đi đến nhà ăn.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy hôm nay Quý Tử Thư thật kỳ lạ, giống như thiếu niên u buồn ở đời sau vậy, rõ ràng ngày hôm qua không phải tình huống như vậy, ngày hôm qua cậu vì một miếng thịt mà tranh giành với cô, nhưng hôm nay cả người lại ỉu xìu uể oải.

Nhưng mà cô quan sát dì Lưu một chút, cũng không cảm thấy kỳ lạ, vẫn thường thường giống như mọi ngày.

Khương Tuệ Ninh cũng lập tức yên tâm, có lẽ đứa nhỏ này cũng có mấy ngày không vui vẻ vào mỗi tháng.

Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, Khương Tuệ Ninh sửa sang lại tất cả dược liệu rồi đóng gói lại, chuẩn bị trả lại cho mợ.

Vừa lúc buổi sáng hôm nay mợ có ở nhà, Khương Tuệ Ninh đi qua lập tức nói với mợ là bà ấy hiểu lầm ý của cô rồi.

Từ Ngọc Trân nghe cháu ngoại gái nói xong mới biết là mình hiểu lầm lớn.

Vội hỏi: “Thủ trưởng Quý là bởi vì việc này mà làm khó dễ cho con đúng không?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 134


Khương Tuệ Ninh lắc đầu nói: “Không có, người ta là thủ trưởng thì sao có thể vì chút chuyện này mà làm khó xử con chứ.”

Nói đến việc này, Từ Ngọc Trân lại bắt đầu khen ngợi Quý Thần Nham: “Trước kia mợ còn lo lắng thân phận của cậu ấy, con gả qua thì cuộc sống sẽ không tốt lắm. Nhưng mà lần trước các con lại đây chơi, mợ đã nhìn ra thật ra con người cậu ấy cũng không không hống hách kiêu ngạo, hơn nữa đứa con trai của cậu ấy cũng rất hòa đồng, đến nhà của một lần mà làm Thiến Thiến nhà chúng ta nhắc rất hồi lâu, hỏi bao giờ anh trai đến chơi nữa.”

Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy tình cách của Quý Thần Nham và Quý Tử Thư rất dễ ở chung, nghĩ đến Quý Tử Thư, cô chợt nhớ đến vết thương trên mặt cậu ngày hôm qua: “Mợ, chỗ mợ có thuốc mỡ không? Thuốc mỡ thoa vết bầm tím đấy ạ?”

“Có, trong nhà có chuẩn bị một ít loại thuốc này, để mợ đi lấy cho con.”

Từ Ngọc Trân đưa một hộp thuốc mỡ cho Khương Tuệ Ninh.

Cô ở nhà cậu ăn cơm trưa.

Ông ngoại lại xuống nông thôn, anh họ lớn không ở trong nhà, anh họ thứ hai đi làm, cậu cũng ở trong xưởng.

Bữa trưa của hai mợ cháu cũng không hề đơn sơ, làm mấy món đồ ăn đều là món Khương Tuệ Ninh thích.

Hơn nữa nghe Khương Tuệ Ninh nói bị đau bụng kinh, bà lại bốc một ít thuốc trung cho cô lấy về uống.

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh là tới trả thuốc, kết quả là lúc trở về vẫn mang theo bao lớn bao nhỏ thuốc cho mình uống.

Đi ra khỏi nhà mợ, Khương Tuệ Ninh lập tức đi đến trạm xe buýt công cộng.

Thời tiết này càng ngày càng càng lạnh, nhưng Quý Thần Nham nói muốn dẫn cô về Nam Thành, bên kia chắc chắn sẽ ấm áp hơn bên này.

Nhưng mà không biết bao giờ anh mới về nhà, mắt thấy sắp qua tháng sau rồi mà anh vẫn còn chưa trở lại.

Khương Tuệ Ninh đang suy nghĩ mất tập trung thì cảm thấy hình như trước mặt mình, cô theo bản năng nhích sang bên cạnh nhường đường, kết quả là người nọ cũng di chuyển theo cô, hai lần như thế.

Cho dù Khương Tuệ Ninh có mất tập trung thì cũng nổi giận, cô ngẩng đầu lên thì thấy người ngăn cản mình thế nhưng lại là Phùng Du.

Ồ, người này lần trước đưa tiền giấy cho cô, hôm nay lại cố ý ngăn cản mình, chẳng lẽ còn muốn mình trả tiền lại?

Nhưng mà không phải có tin mấy ngày hôm nay Thái Văn Thân phải chuyển nhà đi sao? Sao Phùng Du còn ở đây.

“Ồ, đây không phải đồng chí Khương sao? Làm gì đây? Trong tay cầm theo thuốc à, sao lại bị bệnh rồi, bị bệnh còn phải một mình đi khám bệnh, ngay cả một chiếc xe cũng không chịu cấp cho cô, xem ta anh rể của tôi cũng không thích cô lắm.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy có lẽ Phùng Du điên rồi, cô lạnh lùng cười nói: “Cô gọi ai là anh rể vậy? Tôi không có đứa em gái nào lớn như cô.”

Phùng Du bị Khương Tuệ Ninh làm nghẹn đến mức sắc mặt thay đổi, khóe miệng không theo khống chế run rẩy một chút, như sắp bộc phát rồi, nhưng cô ta vẫn nhịn xuống.

Miệng lưỡi sắc bén, không phải là ỷ vào quan hệ với Quý Thần Nham hay sao?

Nhưng mà chắc là cô ta vẫn còn chưa biết là người cô ta dựa vào sắp không ổn rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 135


Thôi thôi, hôm nay mình tạm thời không so đo với cô ta.

“Đồng chí Khương, chắc là cô vẫn còn chưa biết đúng không?”

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn cô ta một cái, cũng không đáp lại lời nói của cô ta.

Điều này làm Phùng Du sốt ruột, cũng không quan tâm được nhiều, lập tức nói thẳng: “Quý Thần Nham đã xảy ra chuyện ở Kinh Thị.”

Khương Tuệ Ninh nghe vậy, trong lòng vang lên tiếng “Đùng”, nhưng mà sắc mặt vẫn như thường. Cô cảm thấy lời bói của loại người như Phùng Du không có mức độ tin cậy quá lớn.

Nhưng trong lòng thật sự vẫn có chút hoảng hốt.

Bất quá cô sẽ không ngu ngốc sốt ruột hỏi Quý Thần Nham đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao trong nhà không phải chỉ có một mình cô, còn có con trai của Quý Thần Nham, thư ký Trương cũng ở trong khu ba, nếu thật sự có chuyện gì, mặc dù anh không thông báo cho cô thì chắc chắn cũng sẽ thông báo cho con trai của mình.

Sau khi bình tĩnh lại, Khương Tuệ Ninh vẫn không thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: “Ồ, anh ấy đã xảy ra chuyện, cô là dì của Quý Tử Thư mà, không phải nên chạy nhanh đến quan tâm cháu trai của cô sao, chứ sao lại cản đường của tôi trước, sao cô quan tâm đến tôi như vậy?”

Phùng Du:…

Cô ta lộ vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh. Cô ta thế mà lại bình tĩnh như vậy, Quý Thần Nham không phải là chồng của cô ta, là chỗ dựa của cô ta sao?

“Đồng chí Khương, lời nói của cô thật sự không có lương tâm, Quý Thần Nham là chồng của cô, nghe tin anh ta xảy ra chuyện, sao cô lại chẳng quan tâm gì hết vậy?”

Phùng Du còn chưa nói gì, người đứng bên cạnh cô ta đã không nhịn được mà mở miệng nói chuyện.

Lúc này Khương Tuệ Ninh mới chú ý thấy Phùng Du đang lôi kéo một người, hai người bọn họ trông có chút tương tự, nhưng mà người này trông ít nhất cũng phải 50 tuổi, tóc khô vàng, gương mặt nhăn nheo.

Vốn dĩ Phùng Du chính là người trông già hơn tuổi thật, rõ ràng mới hơn 30 tuổi mà trông như 40 tuổi.

Cho nên người này là mẹ của Phùng Du?

Không phải chứ, người này lần trước không chiếm lợi nên lần này mời phụ huynh sao, thật là không nói võ đức.

“Hai người thân phận gì mà khoa tay múa chân với tôi, Quý Thần Nham cũng chưa chỉ trích tôi có lương tâm hay không, nào đến lượt hai người?”

“Cô, cô, cô…” Người phụ nữ lớn tuổi bị chọc tức giận muốn vươn tay ra định đánh người.

Khương Tuệ Ninh cũng không hề khách khí với cô ta, lập tức chụp tay bà ta rồi ném qua một bên.

Dù sao mình cũng là người trẻ tuổi, sao phải sợ một bà già?

Phùng Du thấy vậy vội chạy tới đỡ người phụ nữ kia, bà già kia như là bỗng nhiên nổi điên nhào tới Khương Tuệ Ninh xông tới.

Nhưng mà ngay lúc Khương Tuệ Ninh định lui một bước trời cao biển rộng thì cô bị người ta kéo ra sau, sau đó một tiếng “Bốp”, một cái tát vang dội vang lên.

“Quý Tử Thư, mày che chở cô ta?”

Khương Tuệ Ninh còn không thấy rõ ràng người đến đã nghe được tiếng nói của Phung Du.

Ồ, là đứa con trai lớn của cô.

Cái tát của bà già kia đánh thẳng vào gương mặt Quý Tử Thư.

“Mày giúp cô ta?” Phùng Du lại hỏi một câu?

Quý Tử Thư không nói gì.

Nhưng mà Khương Tuệ Ninh nhịn không được nói: “Chị gái, chị có thể dẫn mẹ tới hỗ trợ, còn tôi thì không thể nhờ con trai lớn của tôi giúp sao?”

Cô vừa dứt lời, ánh mắt của ba người đồng thời nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt của Quý Tử Thư là khó hiểu, còn hai người còn lại là vẻ ngơ ngác, ngay sau đó lập tức thay đổi thành vẻ mặt oán hận.

Hả… Không đúng sao???
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 136


“Quý Tử Thư!!!”

Lại là một tiếng thét chói tai, bây giờ không chỉ có một mình bà lão lao tới, đến Phùng Du cũng hỗ trợ, nói thật là Khương Tuệ Ninh không sợ, nhưng hình như không nay không có cơ hội cho cô ra tay, con trai đã che chở cho cô rồi.

Hành động này khiến cô thấy cảm động, đây là ưu điểm của việc có con trai à?

Nước mắt cảm động của cô còn chưa kịp chảy xuống thì đã nghe thấy Quý Tử Thư rống lên một tiếng: “Đủ rồi.”

Sau đó bà lão bị đẩy ra đất cất lên tiếng khóc thê lương khó có thể tưởng tượng nổi: “Tử Thư, con vì cô ta mà đẩy mẹ mình sao?”

Mẹ? Bà ta là Phùng Giai mẹ Quý Tử Thư?

Khương Tuệ Ninh hóa đá trong nháy mắt, không phải chứ! Mắt thủ trưởng mù rồi à?

Bây giờ cô có cảm giác thắc mắc, khó hiểu dâng lên mạnh mẽ tràn ngập trong lòng cô.

Rồi lại đột nhiên không biết nên hình dung tâm trạng lúc này thế nào, nói Phùng Du là mẹ của Quý Tử Thư thì cô còn cảm thấy bình thường, chứ còn tướng mạo người kia thì chênh lệch quá lớn với Quý Thần Nham.

Ai cũng nói là hoa nhài cắm bãi phân trâu, nhưng lúc này Khương Tuệ Ninh cảm thấy là Quý Thần Nham đang kết hôn với Godzilla vì nền hòa bình của xã hội.

Cô nhìn thoáng qua Quý Tử Thư, vẻ mặt cậu nhóc này không thể nói là không gợn sóng, nhưng cũng không có phản ứng gì lớn, chẳng có vẻ như thiếu kiến thức giống cô.

Cậu vẫn che chở Khương Tuệ Ninh sau lưng như cũ, bình đạm nói: “Cha tôi không ở nhà, tôi phải bảo vệ người trong nhà.”

Câu nói này càng khiến hai người đối diện bị k*ch th*ch, mắt thường có thể thấy được Phùng Giai như đang khống chế không được bản thân vậy, hai tay run rẩy.

Cứ như lời nói này của Quý Tử Thư giống như một quả bom, bùng nổ khiến người ta không phân rõ đâu là thật đâu là ảo.

“Điên rồi, các người đều điên rồi, Quý Tử Thư mày quá vô lương tâm, vì mày mà mẹ mày suýt mất mạng, vất vả lắm mới về tới, vậy mà mày vì một người ngoài lại đối xử với mẹ mình như thế, tao thấy mày giống thằng cha mày đấy, không có tí lương tâm nào.”

“Những năm qua mẹ mày sống thế nào, mày không biết sao? Đồ ăn cháo đá bát vô lương tâm, lúc đó không nên sinh đứa tai họa như mày ra.”

Phùng Du nhanh chân đỡ chị hai mình dậy, luôn mồm hung hăng, có điều lần này cô ta cũng thông minh, chỉ chỉ trích Quý Tử Thư mà không khiêu khích Khương Tuệ Ninh câu nào, dường như cô ta biết chỉ cần cô ta mắng Quý Tử Thư, thì Quý Tử Thư sẽ không cãi lại.

Đột nhiên Khương Tuệ Ninh cũng không biết nên giúp Quý Tử Thư thế nào, dù sao đó cũng là mẹ cậu.

Uổng phí một đống kỹ năng xỉa xói người ta, bây giờ cô chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.

Nhưng mà cô nhìn ra được khi Phùng Du mắng cậu không nên sinh ra, trong mắt của cậu vẫn hiện lên vẻ khổ sở tan nát cõi lòng.

Khương Tuệ Ninh vỗ cánh tay cậu tỏ vẻ an ủi.

Nhưng thật ra trạng thái của Quý Tử Thư khôi phục lại nhanh, cô vừa mới vỗ tay thì khuôn mặt cậu đã quay về vẻ lạnh nhạt rồi.

Dưới sự nâng đỡ của Phùng Du, cuối cùng Phùng Giai cũng đứng lên, nhưng vì vừa rồi lăn một vòng trên nền tuyết đã tan một nửa nên hơi thở nặng nề, làm thế nào cũng không thể che giấu loại trạng thái chỉ có lớn tuổi mới có này, vừa chật vật vừa già yếu.

Nhưng ánh mắt vẫn ác độc như cũ, nhìn chằm chằm Khương Tuệ Ninh giống như muốn xé nát cô ra.

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn cô ta một cái, không biết ác ý của cô ta đến từ đâu, nếu nói là vì mình gả cho Quý Thần Nham, vậy thì bọn họ cũng ly hôn hơn mười năm rồi, trong khoảng thời gian đó bọn họ không liên lạc với nhau, chẳng lẽ còn muốn trách mình chen chân vào tình cảm của họ à.

Hơn nữa không phải cô tự tin, nhưng với sự chênh lệch giữa cô với Phùng Giai, nếu cô ta nhất quyết muốn so sánh thì cô ta chỉ có thể rước nhục vào người.

Bây giờ hai người không ở cùng một đẳng cấp, cô cũng ngại không muốn nói mình đẹp như tiên, nhưng Phùng Giai đi ra ngoài thế này, nói là bà ngoại Quý Tử Thư thì người khác cũng sẽ không nghi ngờ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 137


Cô cũng từng gặp những người khiếm khuyết về diện mạo, nhưng vấn đề của Phùng Giai không phải xinh đẹp là giải quyết được.

Người xưa hay nói năm tháng là con dao mổ heo, từ trên người Phùng Giai, Khương Tuệ Ninh đã hiểu năm tháng là con dao phay, còn là loại đuổi theo chém.

Cô khinh thường so bì với Phùng Giai, cứ như nhược trí ấy.

Hơn nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, vợ Quý Thần Nham bây giờ là Khương Tuệ Ninh cô!!

Thế nên khi cô cảm thấy có phải mắt Phùng Giai mờ rồi hay không, có mình rồi thì Quý Thần Nham còn liên quan gì tới cô ta? Mở chương trình hài kịch xuyên quốc gia gì thế.

Làm gì có ai mù liên tiếp hai lần.

Ánh mắt Phùng Giai bên kia đầy thù hận như muốn xuất huyết, nhưng dáng vẻ Khương Tuệ Ninh vẫn còn thong dong.

Điều này chẳng khác nào đang đổ dầu vào lửa, nhưng cô ta và Phùng Du hoàn toàn không có cách, dù sao Quý Tử Thư cũng đang che trước mặt cô.

Bắt đầu từ tối hôm qua nhìn thấy Quý Tử Thư, cậu đã mang dáng vẻ dầu muối không ăn, mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, nhưng cậu vẫn không dao động, mấy năm nay cậu không xem cô ta như mẹ mình lần nào.

Giờ phút này Phùng Giai thật sự hối hận vì đã sinh Quý Tử Thư, nếu lúc ấy không sinh cậu, có phải cô ta và Quý Thần Nham vẫn còn cơ hội hay không?

Khuyên không được con trai nên cô ta tới gặp vợ sau của Quý Thần Nham, thế mà thằng con trai cô ta vất vả sinh ra lại che chở người ngoài.

“Tử Thư, mẹ hỏi con lại lần nữa, con thật sự không nhận người mẹ như mẹ sao?”

Phùng Giai đẩy bàn tay đang đỡ mình của Phùng Du, run rẩy đi về phía trước hai bước.

Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ giống như bị bệnh lao phổi của cô ta, khó tránh lại già nhanh đến thế, cũng không biết bệnh đó có truyền nhiễm hay không, cô kéo Quý Tử Thư lui về phía sau hai bước.

Quý Tử Thư cũng nghe lời, lui về sau hai bước theo cô.

Sự ăn ý của hai người đánh vỡ hy vọng cuối cùng của Phùng Giai.

Cô ta lập tức té xỉu.

Khương Tuệ Ninh: …

May mà bây giờ không phải thời đại đỡ người già cũng bị ăn vạ, bằng không chuyện hôm nay không xong nổi.

Cũng may Phùng Du đã đỡ lấy người mới không để Phùng Giai té lăn ra đất.

Khương Tuệ Ninh thấy Quý Tử Thư rõ ràng là muốn vươn tay, nhưng không biết vì sao cậu lại thu lại về.

Nhưng mà lúc này lại có một người đàn ông lao tới từ xa, nhận lấy Phùng Giai từ tay Phùng Du.

Không xa phía sau là bệnh viện Đông Thành, , chắc mà muốn đưa người tới bệnh viện.

Lúc người đàn ông ôm Phùng Giai đi ngang qua Quý Tử Thư, bước chân hơi dừng lại một chút, mắng một câu: “Thứ khốn nạn.” Sau đó ôm người đi không quay đầu lại.

Chờ bọn họ đi xa, Khương Tuệ Ninh mới thu hồi ánh mắt.

Dường như Quý Tử Thư cũng không chú ý bên kia nữa, thản nhiên nói thản nhiên nói: “Về nhà thôi.”

Khương Tuệ Ninh đi theo cậu được hai bước rồi mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng, không phải hôm nay Quý Tử Thư phải đi học sao?

“Cậu trốn học?”

Nghe thấy lời cô nói, người phía trước dừng chân một chút nhưng rồi lại đi tiếp,”ừ” một tiếng,”Nếu dì muốn mách thì mách đi.”

Khương Tuệ Ninh bị lời này của cậu chặn họng nên hơi giận: “Quý Tử Thư, cậu nói lời này là có ý gì? Trong lòng cậu, tôi là loại người thích mách lẻo sao?”

“Tôi cho rằng với khoảng thời gian tiếp xúc của hai ta, mặc dù không đến nỗi mẹ hiền con thảo, nhưng ít nhất cũng được tính là quan hệ bạn cùng phòng hòa thuận chứ? Lời này của cậu khiến người ta tổn thương quá đi.” Hồi nãy cô còn cảm động nữa chứ, uổng công quá.

Cuối cùng Quý Tử Thư cũng dừng bước, quay đầu nhìn cô,”Tôi không có trốn học, tôi có xin nghỉ rồi.”

Khương Tuệ Ninh gật đầu nhưng thật ra trong lòng vẫn còn nhiều thắc mắc, chỉ là cảm thấy không tiện hỏi lắm, thế nên tiện tay lấy thuốc bôi trong túi ra đưa cho cậu,”Về từ bôi đi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 138


Quý Tử Thư dừng một chút, vươn tay nhận thuốc bôi,”Người đàn ông vừa rồi là cậu tôi.”

Hay lắm, hôm nay nhà người ta kéo tới ba người à, cả gia đình đều ra trận, đột nhiên Khương Tuệ Ninh có dự cảm nếu không phải Quý Tử Thư xuất hiện, có phải là mình đã bị ba người kia đánh hội đồng rồi không?

“Không để bọn họ ức h**p dì đâu.”

Hình như Quý Tử Thư nhìn thấu sự lo lắng của cô.

Khương Tuệ Ninh còn chưa kịp phủ nhận thì đã nghe Quý Tử Thư nói tiếp: “Nhìn thấy hai người ở hướng mười giờ không, từ lúc dì ra cửa thì người của cha tôi đã đi theo dì rồi.”

Nếu hôm nay cậu không xuất hiện thì hai người kia sẽ ra mặt, tập kích phu nhân thủ trưởng, cả ba người hôm nay đều mắc.

“Ồ.” Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua hướng bên kia, đúng là có hai người đàn ông vóc dáng cao ngất đang đứng, mặc dù mặc đồ bình thường nhưng vừa nhìn đã biết là được trải qua huấn luyện, có sự khác biệt rõ ràng với người bình thường.

“Không đúng, nếu đã có người đi theo tôi thì sao lần trước không thấy ai ra giúp chúng ta khi gặp bọn buôn người chứ?”

Quý Tử Thư lộ vẻ mặt có phải dì bị ngốc không,”Là sau chuyện đó cha tôi mới xếp người đi theo dì.”

“Cậu cũng có à?” Cảm giác an toàn đáng chết này.

“Tôi không có, đàn ông nhà họ Quý không yếu ớt đến thế.”

Khương Tuệ Ninh bĩu môi, được rồi, hôm nay xem như cậu nói cái gì cũng đúng.

Bởi vì Quý Tử Thư nói có người đi theo bảo vệ cô nên cô cố ý chú ý thử, sau khi các cô lên xe thì hai người kia cũng lên xe.

Nhưng từ đầu tới cuối vẫn không chủ động nói chuyện với các cô, cứ như người xa lạ gặp gỡ ven đường vậy.

Lúc đến khu nhà, hai người kia thấy bọn họ đi vào rồi mới xoay người về phòng bảo vệ.

Về đến nhà, chắc là di Lưu đi chợ rồi nên ở nhà không có ai.

Quý Tử Thư không lên lầu, Khương Tuệ Ninh cũng không đi lên, vậy là hai người ăn ý ngồi ở phòng khách.

Không ai mở miệng nói chuyện cả.

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh vẫn là người không khống chế được miệng mình,”Lời hôm nay tôi nói không phải cố ý, tôi cũng không quen cô ta, không biết cô ta là mẹ cậu.”

Dù trông Quý Tử Thư không thân thiết gì với mẹ mình nhưng dù sao đó cũng là người sinh ra cậu, cho dù là Phùng Giai kiếm chuyện trước, cô nói lại cũng không quáng đáng, nhưng vẫn nên giải thích thì hơn.

“Không sao.” Thật ra Quý Tử Thư nhìn rất thoáng, chỉ là dừng một chút rồi đột nhiên lại đứng dậy lên lầu.

Vài phút sau, cậu lại đi xuống, sau đó đưa một tấm ảnh chụp cho Khương Tuệ Ninh.

Người phụ nữ trong ảnh xinh đẹp quyến rũ đa tình, là một người phụ nữ rất đẹp.

“Cậu đừng nói đây là mẹ cậu đấy nhé?”

Khương Tuệ Ninh nghĩ chắc chắn người này sẽ không vô duyên vô cớ cho cô xem một tấm ảnh của người xa lạ, tám chín phần mười là mẹ cậu.

Chỉ là từ trạng thái lúc này của Phùng Giai nhìn không ra cô ta có liên quan đến bức ảnh này, đúng là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.

Người trên ảnh chụp chỉ khoảng hai mươi, dù tính thế nào thì bây giờ cũng mới hơn ba mươi chứ nhỉ, sao lại thay đổi lớn như thế?

Không phải là vấn đề về tuổi, mà đến cả gương mặt cũng đã thay đổi,

“Là bà ấy.”

Khương Tuệ Ninh rút lại lời thủ trưởng mắt mù, không phải mắt thủ trưởng mù, là cô mới đúng!!

Cô lại nhìn thoáng qua ảnh chụp, gạt hết mọi chuyện thì thật ra dáng vẻ của Quý Tử Thư cũng hao hao giống Phùng Giai, trước kia cô còn cảm thấy Quý Tử Thư và Quý Thần Nham giống nhau khoảng năm phần, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì thật ra cũng không giống đến mức đó.

Năm phần thì nhiều quá, nhiều lắm là ba phần.

Nhưng hình như cậu cũng không giống Phùng Giai bao nhiêu, thần kỳ ghê, không biết mấy phần còn lại trong gương mặt của thằng bé này giống ai nữa.

“Bà ấy vốn bị cha tôi hạn chế ở bên Tây Bắc, không biết vì sao lại đột nhiên quay về.”

Quý Tử Thư đang thay Phùng Giai giải thích lý do cô ta đột nhiên xuất hiện ở đây.

“À.” Khương Tuệ Ninh không biết nên nói cái gì.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 139


Người như cô mồm miệng lạnh lợi không thua ai, nhưng thấy Quý Tử Thư giải thích như vậy, cô lại không biết nên nói cái gì.

“Thật đấy, cha tôi với bà ấy không có tình cảm, chắc là cha tôi cũng nói với dì rồi, bọn họ hoàn toàn chưa kết hôn, chỉ là tuyên bố với bên ngoài là đã kết hôn thôi, bà ấy sinh tôi xong đã bị cha tôi đưa đi, mười lăm năm qua bà ta luôn sống ở Tây Bắc.”

Những lời này Quý Thần Nham chưa từng kể ra câu nào, nhưng lại bị con trai ai nói lộ ra hết.

Khương Tuệ Ninh không khỏi tò mò,”Bọn họ không kết hôn thì sao lại có cậu?”

Cô hiểu khả năng mình tới đâu nên không mồi cho cậu nói, mà là hỏi thẳng.

Thời đại này đã bắt đầu thình hành chuyện chưa kết hôn đã mang thai à? Người như Quý Thần Nham cũng có lúc không kiểm soát được bản thân sao?

Kiểm soát không được thì thôi đi, vì sao lại không chịu kết hôn, còn chờ người ta sinh con xong rồi đưa đi nữa.

Nhìn trạng thái hiện giờ của Phùng Giai, hoàn toàn là dáng vẻ vất vả lắm mới giữ được tính mạng, đã hoàn toàn mất đi phong thái ngày xưa, nói vậy thì chắc những ngày tháng sống ở Tây Bắc vô cùng thê thảm rồi.

Trong truyện Phùng gia ở thủ đô cũng là một gia đình có danh tiếng, mặc dù không phải là quan lớn nhưng cha là lãnh đạo của tòa soạn báo, mẹ là hiệu trưởng trường cao đẳng.

Cho dù là mười năm đại nạn cũng không chịu ảnh hưởng.

Bọn họ có thể chịu đựng Quý Thần Nham đối xử với con gái của mình như thế sao?

Hơn nữa còn chuyện anh trở mặt thành thù với Thái Văn Thân, không lẽ thật sự có vở kịch gút mắt tình cảm gì đó à?

Không phải Khương Tuệ Ninh nhiều chuyện, mà dù là ai nghe xong chuyện này thì trong lòng cũng sẽ dâng lên chút tò mò mà thôi.

“Không biết, dì hỏi cha tôi thử đi.”

Thật ra Quý Tử Thư cũng rất lạ lẫm với Phùng Giai, mấy năm trước cô ta cũng từng lén về một lần rồi ngăn cậu lại trước cổng trường, nói là muốn dắt cậu đi.

Lúc đó cậu còn không biết đó là mẹ mình, từ nhỏ cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình không có mẹ, vậy nên còn kinh động lính cảnh vệ của cha.

Sau đó cô ta không xuất hiện lại nữa, cậu cũng hỏi cha, nhưng câu trả lời của cha là cô ta không xứng làm một người mẹ, bảo cậu quên hết đi, xem như mình không có mẹ.

Cũng không biết vì sao, càng bảo cậu quên thì cậu lại càng muốn biết.

Chỗ cha không hỏi thăm được gì, cậu về hỏi thăm ông bà nội cũng không thu được manh mối nào.

Lúc ấy cậu như phát điên, liều mạng muốn biết chuyện trong quá khứ, thậm chí còn từng nảy ra suy nghĩ muốn đi tìm mẹ, nhưng cậu lại không đi mà lén đi tìm bà ngoại, bà ngoại cho cậu một tấm ảnh chụp, kể một chút chuyện cũ đau khổ nhưng không quan trọng.

Sau đó Phùng Du lại hay tới tìm cậu, nói mấy lời vô cùng chối tai.

Cậu biết mọi người đang giấu cậu chuyện gì đó.

Nhưng cũng vì thế mà dường như đã khiến cậu mất đi suy nghĩ muốn đi tìm chân tướng.

Hình ảnh của mẹ hoàn toàn bị khóa lại trong trí nhớ của cậu, chỉ để lại bức ảnh đó thôi.

Lần này mẹ lại bất ngờ quay về, mà cha thì đã đi thủ đô.

Tối hôm qua cậu bị mẹ dắt đi, cậu đã từ chối mẹ rõ ràng rằng sẽ không rời khỏi gia đình hiện tại, thế mà hôm nay lại thế bọn họ tới tìm Khương Tuệ Ninh.

Thật ra cậu biết chắc chắn cha sẽ không để Khương Tuệ Ninh bị ức h**p.

Sự xúc động của bọn họ chỉ làm bản thân chịu tội nhiều hơn thôi, nhưng dù sao người đó cũng là mẹ cậu, dù thế nào thì cô ta cũng đã sinh mình ra, nếu bị bắt thật thì cậu không biết mình sẽ có tâm trạng như thế nào, thế nên cậu vẫn bước ra ngăn cản.

Cậu nghĩ đây là lần cuối cùng, chỉ giúp thêm lần này nữa thôi, để bản thân hoàn toàn chặt đứt nhung nhớ chuyện mình có mẹ này.

Sắp nghênh đón tuổi mười sáu, cậu nghĩ có lẽ mình không cần mẹ nữa rồi.

Nhưng xong chuyện cậu lại thấy rất có lỗi với Khương Tuệ Ninh, để bọn họ lởn vởn ở ngoài, có khi nào lại đến tìm Khương Tuệ Ninh gây chuyện nữa không?
 
Back
Top Bottom