Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 120


Dựa theo tính tình của thủ trưởng Lương này, nếu nói rằng đã về nhà ngoại, anh ta chắc chắn sẽ đến tận cửa xem thử, chỉ cần anh ta không nhìn thấy người thì chắc chắn sẽ chịu rời đi, sau đó cũng không muốn đến tìm thất bại nữa.

Quý Thần Nham nghe Trần Huy nói thì liếc mắt nhìn hắn, anh thản nhiên nói: “Không cần, buổi chiều trở về đón cô ấy, buổi tối tôi sẽ đưa cô ấy đi theo gặp Lương Viện Bồi.

Trần Huy bị cái nhìn thoáng qua này của lãnh đạo làm cho tâm lý bất ổn, dường như những lời anh ta vừa nói khiến lãnh đạo không được vui.

Chẳng lẽ lãnh đạo cảm thấy anh ta đang xem thường đồng chí Khương?

Trời đất chứng giám cho lòng của anh ta, anh ta chỉ dựa theo tiêu chuẩn làm việc trước kia của lãnh đạo mà chuẩn bị mọi chuyện mà không có ý gì khác.

Nhưng việc này cũng không dễ dàng gì giải thích cho rõ. Anh ta vội vàng cúi thấp đầu nói: “Vâng! Buổi chiều tôi sẽ lập tức đi đón đồng chí Khương.”

Xem ra sau này, đối với những việc liên quan đến đồng chí Khương thì anh ta nên bớt tự đưa ra ý kiến gì thì hay hơn.

“Lúc đi đón cô ấy nhớ nhắc nhở cô ấy mặc nhiều quần áo hơn một chút, trở về nhà có thể sẽ rất trễ.”

“Vâng, lãnh đạo.”

Bên này tâm trạng Khương Tuệ Ninh không phải quá tốt, buổi trưa cô ăn cơm rất ít, kết quả mới qua bữa trưa chưa được bao lâu cô lại đói bụng.

Dì Lưu đã giúp cô nấu một bát sủi cảo, mới vừa ăn được một miếng đã thấy Trần Huy đến.

Hôm nay Quý Thần Nham tan làm sớm thế này sao?

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua phía sau của thư ký Trần, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Quý Thần Nham.

“Thư ký Trần sao lại đến đây?” Dì Lưu hỏi.

Trần Huy đi thẳng đến phòng ăn, nói: “Lãnh đạo bảo tôi đến đón đồng chí Khương.”

“Khục khụ khụ…”

Không phải chứ? Mới đây mà Quý Thần Nham đã biết rồi sao?

Khương Tuệ Ninh muốn khóc rồi. Cô còn muốn tự mình sẽ giải thích trước, nhưng làm sao mà một chút quyền chủ động cũng không đến được với cô thế này?

Dì Lưu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bị sặc đến đỏ cả mặt thì nhanh tay chạy đến vỗ vào lưng cô, nói: “Chậm một chút, cũng đâu có ai giành với cô.”

Khương Tuệ Ninh vất vả lắm mới thở lại được, cô nơm nớp lo sợ hỏi: “Đón tôi đi đâu vậy?”

“Buổi tối nay lãnh đạo sẽ có một buổi xã giao, cần cô đi cùng.” Ban đầu Trần Huy còn muốn nói lãnh đạo muốn dẫn cô đi gặp một người nhưng hắn cũng sợ đồng chí Khương lại hỏi lung tung này kia, hắn cũng không biết có nên nói hay không nên chỉ có thể đổi thành xã giao.

Xã giao à? Khương Tuệ Ninh đã yên tâm rồi.

Nhưng lại bắt đầu lo lắng trở lại, nếu một người có thân phận như anh khi đi xã giao còn muốn dẫn theo vợ mình thì chắc chắn tư cách không phải thấp. Chẳng qua thời đại này vẫn xem trọng mộc mạc. Cô nên đóng thành vai gì nhỉ?

Xem ra có tham khảo ý kiến của thư ký Trần cũng không được, dì Lưu lại càng không được, tính toán một hồi có lẽ cô nên tự lo.

Dù sao cũng có kinh nghiệm xem ti vi rất nhiều ở hậu thế sau này, cứ chọn lấy một bộ quần áo đúng quy củ là được. Chẳng qua vẫn cần thêm chút mẹo nhỏ, cô sẽ kết hợp đơn giản với nhau, đơn giản nhưng không qua loa, bên trong quy cũ lộ xa chút xinh xắn, không cứng ngắc, phù hợp với lứa tuổi và thân phận của cô.

Trần Huy đứng dưới lầu chờ Khương Tuệ Ninh, tiện thể còn nói chuyện với dì Lưu.

Chờ đến khi Khương Tuệ Ninh chậm rãi đi xuống lầu, hai người họ vừa nhìn lên thì đã sững sờ.

Trong đầu Trần Huy vang lên một câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, lời này không sai.

Bình thường đồng chí Khương ăn mặc có vẻ rất trẻ con, đột nhiên lại ăn mặc thế này thật sự quá đẹp mắt.

Khương Tuệ Ninh nghĩ rằng Trần Huy sẽ đưa mình đến thẳng nơi tổ chức tiệc, kết quả lại đưa cô vào bộ.

Quý Thần Nham nhìn thấy cô thì câu hỏi đầu tiên chính là: “Chân còn đau không?”

“Đã hết rồi.” Khương Tuệ Ninh nói xong thì lắc lắc cái chân đau của mình, biểu thị đã hết đau.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 121


Quý Thần Nham gật đầu. Xem ra tứ hợp viện có tác dụng rất lớn, nếu không cô sẽ không nghĩ đến loại lời nói sau lưng phải tích lũy nhiều tiền để mua tứ hợp viện.

Khương Tuệ Ninh chưa từng xã giao, cũng chỉ thấy qua ở những cảnh phim ảnh, nhưng cũng đều là buổi xã giao của các lão đại trên truyền hình, cô không biết những người như Quý Thần Nham khi tham gia xã giao thì cô nên nói gì. Nói thật thì cô rất sợ mình lỡ mồm nói sai gì đó lại làm anh mất mặt.

Cho nên trước khi đi cô rất căng thẳng hỏi: “Chờ một lát nữa em sẽ cố gắng không nói lời nào, khi cần mở miệng anh có thể ám chỉ bằng ánh mắt cho em không?”

Quý Thần Nham lần đầu tiên thấy cô căng thẳng thành thế này nên nói: “Không cần để ý nhiều. Muốn nói gì thì nói cái đó.”

“Như vậy sao được?” Khương Tuệ Ninh lắc đầu lia lịa, nói: “Chúng ta là vợ chồng, mỗi lời nói, mỗi hành động của em đều là mặt mũi của anh, nếu em có nói sai lời nào thì sau lưng họ chắc chắn sẽ chế giễu anh, đường đường là lãnh đạo Tam Bộ lại cưới phải cái quái gì thế này.”

Quý Thần Nham bị cô làm cho sững sờ, nhưng anh lập tức bị chữ “vợ chồng” cô nói ra lấy lòng không ít. Dù anh không cười nhưng rõ ràng sắc mặt đã ôn hòa hơn rất nhiều, có thể nhìn ra tâm trạng cũng không kém.

“Sẽ không có ai chế giễu cả.” Không biết vì sao cô lại có nhiều ý nghĩ kỳ quái như vậy.

Phương diện ganh đua, so sánh cũng càng kỳ quái hơn.

“Cũng chỉ là đến gặp một chiến hữu trước kia của tôi thôi, tất cả mọi người đều là bạn bè, cứ thoải mái.” Quý Thần Nham làm cho cô bớt căng thẳng.

Khương Tuệ Ninh hỏi: “Bạn bè thật sao?” Không phải loại bạn bè giả tạo chứ?

“Còn có bạn bè giả nữa à?”

“Ha ha ha.” Khương Tuệ Ninh ngây ngô cười lên, không dám nhắc đến bạn bè giả tạo thông dụng ở thế hệ sau này.

Quý Thần Nham thấy cô không nói nữa thì dẫn cô ra ngoài.

Chờ đến trước cửa nhà nghỉ, Khương Tuệ Ninh theo bản năng lại soi mình vào cảnh cửa kính, sửa soạn lại một chút trên người mình. Quý Thần Nham yên lặng đứng một bên chờ đợi, khi thấy cô đã cảm hài lòng rồi mới nắm tay cô đi vào bên trong.

Khương Tuệ Ninh bước vào phòng tiếp đãi, sau khi bước vào lập tức nhìn thấy bên trong vô cùng lộng lẫy. Thời đại này, nhà nghỉ là sự kết hợp giữa nhà hàng và nơi nghỉ lại.

Phía trước là một tòa nhà đều là nơi để ở lại, họ phải đi qua một hành lang rất dài, sau đó mới tiến vào một đại viện, đằng sau là một tòa nhà hai tầng lầu làm nhà hàng.

Chẳng qua đây chính là tài sản của bộ mà không phải mở cửa kinh doanh.

Đừng tưởng rằng hai tầng lầu là nhỏ, bên trong đó không có một bàn khách nào cả.

Đợi đến khi họ đã bước vào đại viện rồi thì Khương Tuệ Ninh đã nhìn thấy một người đàn ông đang nhanh chân bước về phía họ, phía sau còn có hai người đi theo nhưng bước chân lại chậm hơn người đi đầu.

“Tên nhóc này, kết hôn là chuyện lớn như thế mà không nói một tiếng.” Người đàn ông này vừa bước đến đã lập tức vỗ một bàn tay lên bả vai Quý Thần Nham.

Nhìn có vẻ rất ác liệt nhưng thật ra lực lại không lớn, dù sao cơ thể của Quý Thần Nham cũng không hề động đậy.

“Không nói thì anh cũng đã đến đây rồi.”

“Anh Thần Nham, đã lâu không gặp.”

Quý Thần Nham vừa dứt lời thì hai người đàn ông đi phía sau đã đến kịp, cùng nhau mở miệng chào.

“Đã lâu không gặp.”

Khương Tuệ Ninh từ từ bước đến, trên mặt cô vẫn nở nụ cười. Tuy mấy người này đều mặc quần áo thường ngày nhưng cô vẫn cảm giác được thân phận của họ cũng không khác gì Quý Thần Nham nên cô đã không tự mình giới thiệu trước, chỉ lễ phép cười với họ.

Nụ cười này của họ khiến mấy người đàn ông kia ngược lại bị mất tự nhiên, trên mặt còn mang theo nụ cười không được tự nhiên lắm.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 122


Khương Tuệ Ninh tự hỏi có phải mình lại phạm phải sai lầm gì rồi không, cô chột dạ nhìn thoáng qua Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng dùng thêm chút lực bóp vào tay cô giống như đang trấn an cô: “Không có gì đâu.”

“Đây là em dâu sao?” Trên mặt Lương Viễn Bội vẫn là nụ cười mất tự nhiên như thế. Anh ta không ngờ người vợ của Quý Thần Nham lại còn nhỏ tuổi thế này.

Cũng may anh ta có thể gọi là em dâu, hai tên phía sau anh ta lại thảm hơn, phải gọi cô nhóc trước mặt này là chị dâu.

Quả nhiên sau khi Quý Thần Nham giới thiệu mấy người họ với nhau xong, trên mặt Trang Trạch Hưng và Đồ Quốc An càng mất tự nhiên hơn nữa, chẳng qua họ vẫn phải cắn răng, vươn tay ra gọi một tiếng: “Chào chị dâu.”

Chỉ là vừa mới lên tiếng chào đã nhìn thấy ánh mắt của Quý Thần Nham thì lập tức thu tay mình về.

Khương Tuệ Ninh không hiểu động tác này của họ, cô không biết có nên bắt tay hay không, nhưng nghĩ đến tay mình còn đang được Quý Thần Nham nắm lấy nên không có chủ động giơ tay ra, chỉ gật đầu nói: “Chào mọi người.”

Lúc này xem như Khương Tuệ Ninh đã hiểu rồi, người đứng đầu kia tên là Lương Viễn Bội hiện là chỉ huy tối cao của không quân, năm nay đã bốn mươi tuổi.

Hai người phía sau thấp hơn một chút tên là Trang Trạch Hưng, cao hơn một chút là Đồ Quốc An, hai người này nhỏ hơn Quý Thần Nham hai ba tuổi, đều ở không quân.

Cha mẹ của cả bốn người họ đều từng là bạn bè chiến đấu với nhau, sau khi dân tộc giành được thắng lợi trong cuộc chiến thì họ đều ở lại Bắc Kinh.

Lương Viễn Bội bước đến không quân khi lực lượng không quân vô cùng yếu kém nên anh ta thường xuyên động viên các bạn bè chơi đùa từ nhỏ với nhau hãy cùng đến không quân với anh ta.

Nhưng sau này Quý Thần Nham chuyển ra khỏi không quân đến Đông Tam Bộ.

Sau khi giới thiệu đơn giản xong thì mấy người họ mới ngồi vào bàn, đồ ăn cũng được lục tục đưa lên.

Nhưng theo quan sát của Khương Tuệ Ninh ba người họ giống như hơi căng thẳng, ánh mắt kia cứ thoáng nhìn qua nơi cơ thể cô và Quý Thần Nham ngồi gần sát vào nhau lại nhanh chóng ời ánh mắt đi.

Điều này càng khiến cô căng thẳng hơn nữa, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể duy trì nụ cười giả, đến mức mặt cũng sắp cứng đờ.

Nhìn thấy đồ ăn đã được bày lên đầy đủ, Quý Thần Nham nói: “Ăn cơm đi. Nhìn tôi cũng không no được.”

Lương Viễn Bội thu hồi ánh mắt, lại nhìn thoáng qua hai người bên cạnh mình, hai người họ nhanh chóng cúi đầu cầm chén ăn cơm.

Tức giận lườm hai người bên cạnh mình, Lương Viễn Bội lại nhìn Quý Thần Nham hỏi: “Thần Nham này, tôi có thể hỏi em dâu đã bao nhiêu tuổi rồi không?”

Quý Thần Nham không lên tiếng, anh tự nhiên đặt chén canh lên phía trước mặt của Khương Tuệ Ninh xong mới quét mắt nhìn mấy người trước mặt: “Tôi nghe thư ký Trần nói các người đến đây là để thăm tôi.”

“Ha ha ha.” Lương Viễn Bội cười ha hả, nói: “Thăm cậu và thăm em dâu thì có gì xung đột? Dù sao chúng ta cũng đều lớn lên cùng nhau, cậu kết hôn lại không báo chúng tôi một tiếng, làm vậy đúng là không nói nổi cậu. Có ai lại giống như cậu, có vợ rồi là quên hết anh em.”

Rất nhanh Lương Viễn Bội đã nắm lại thế chủ động, còn tiện thể lên án Quý Thần Nham một câu.

Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng Quý Thần Nham sẽ uyển chuyển giải thích một câu nhưng ai ngờ anh lại nói thẳng: “Chuyện trước kia không phải đã nói rồi sao? Anh em không bằng vợ.” Anh rất hào phóng thừa nhận vợ tốt hơn anh em.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 123


Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng đũa rơi trên mặt bàn, sau đó quay đầu nhìn Quý Thần Nham, anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên như thế, biết Khương Tuệ Ninh nhìn mình, anh cũng quay lại nhìn cô.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, Khương Tuệ Ninh đột nhiên đỏ bừng cả mặt, cô vội vàng cúi đầu húp miếng canh.

Hành động vừa rồi của họ hoàn toàn biến nơi này trở thành hiện trường vung thức ăn chó, Lương Viễn Bội không nói hai lời, anh ta trực tiếp đặt rượu đã giấy từ nãy giờ lên bàn, hét lên: “Hay lắm, Quý Thần Nham. Thế mà tôi không biết cậu chính là người như vậy, cậu không nhớ tình anh em thì cũng đừng trách tôi không niệm tình cũ với cậu. Cậu không thoát khỏi rượu đêm nay đâu.”

Biết trước anh sẽ không chuẩn bị rượu nên Lương Viễn Bội dứt khoát tự mình mang đến, thừa dịp này lấy ra toàn bộ.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy Lương Viễn Bội cầm lần lượt ba chai rượu đặt lên bàn thì hơi lo lắng liếc qua nhìn Quý Thần Nham, uống thế này sẽ không có vấn đề gì chứ?

Dường như Quý Thần Nham cũng đã dự đoán được tình hình từ trước, anh nhìn mà lông mày cũng chưa từng cau lại.

Trước kia Khương Tuệ Ninh cũng từng là người say rượu, cô biết để bụng rỗng uống rượu sẽ rất khó chịu nên thừa dịp mấy người họ đang bận rộn rót rượu thì mua thêm canh đưa cho Quý Thần Nham, lại giúp anh gắp thức ăn, nói: “Anh húp chút nước canh, ăn thêm một ít gì đó trước đã!”

“Cảm ơn.” Quý Thần Nham bưng chén canh lên húp hai ngụm, cũng ăn chút gì đó mang tính tượng trưng.

Khương Tuệ Ninh thấy mấy người họ uống rượu như thế thì rất sợ hãi. Đặc biệt là Lương Viễn Bội, anh ta ỷ vào việc mình lớn tuổi nhất, nhìn thấy Quý Thần Nham vừa uống hết ly thứ hai đã vội vàng đưa lên một ly khác.

Cô có cảm giác có lẽ anh ta nhất định phải đánh gục Quý Thần Nham ngay trong đêm nay.

Quý Thần Nham cũng không từ chối. Ban đầu còn có cảm giác mọi người có vẻ sợ anh nhưng sau khi uống hết vài ly, nhìn thấy anh vẫn ôn hòa như thế, mọi người giống như được thả lỏng, nói được hai câu đã hô hào muốn uống rượu.

Lương Viễn Bội lại đứng lên rót cho Quý Thần Nham một ly, sau đó cũng rót cho Khương Tuệ Ninh một ly: “Nói ra thì hôm nay cũng xem như ngày đầu tiên chúng ta gặp được em dâu, em dâu làm thế nào cũng phải uống một ly chứ!”

Thật ra Khương Tuệ Ninh không sợ uống rượu, trước kia bọn cô còn phải thường xuyên uống chất có cồn. Chẳng qua đó là bia, còn rượu trắng thế này thì cô chưa từng uống.

Quý Thần Nham nghe Lương Viễn Bội đề nghị, đôi lông mày vốn đang bằng phẳng đã lập tức nhíu lại, giống như cũng trở nên lạnh lùng: “Mấy người đừng bắt nạt cô ấy tuổi còn nhỏ. Tôi uống với mấy người.”

Giọng nói lạnh lùng, âm u như thế khiến bầu không khí đang sinh động cũng trở nên tĩnh lặng. Lương Viễn Bội nói: “Được rồi, cậu muốn uống thay cho em dâu thì phải uống ba ly, còn em dâu chỉ cần uống một ly.”

Khương Tuệ Ninh nghe xong cảm thấy áp lực này không phải dành cho cô sao? Tất cả mấy người họ chuốt một mình Quý Thần Nham, anh căn bản không chịu đựng nổi.

Cô lập tức đứng lên, bưng ly rượu lên nói mấy câu khách sáo, sau đó đã lập tức uống một ly.

Cay quá!

Mọi người cũng biết ý tứ hơn, lại nhìn thấy ánh mắt kia của Quý Thần Nham thì không tiếp tục ép Khương Tuệ Ninh uống nữa.

Uống càng về sau, ngược lại mọi người giống như càng tỉnh táo, cũng không thể mời rượu nữa, họ bắt đầu nhớ lại ngày xưa.

Văn hóa bàn rượu của mấy lão đàn ông đây mà.

Nhưng Lương Viễn Bội nhớ đến nhiều nhất, còn Trang Trạch Hưng và Đồ Quốc An thỉnh thoảng cũng phụ họa theo hai câu.

Trên cơ bản Quý Thần Nham lại không nói lời nào, cảm xúc của anh vẫn thản nhiên, bình tĩnh như thế.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 124


Nhưng Khương Tuệ Ninh có thể nhìn thấy hốc mắt anh bắt đầu đỏ dần lên, đoán chừng cũng đã bắt đầu say, thế nhưng anh vẫn kiềm chế mình không nói lời nào.

“Thần Nham, năm nay chuyện của cậu và Văn Thân đã huyên náo khắp Bắc Kinh, không ai mà không biết. Đừng nói là không quân chúng tôi bên Bắc Kinh đều có chỗ nghe ngóng được tình hình. Nói thế nào thì trước kia cả năm chúng ta đều là anh em tốt với nhau, làm sao lại ầm ĩ lên thế này?”

Quả nhiên Lương Viễn Bội là người lớn tuổi nhất, khi nhắc đến chuyện xưa thì nói không ngừng nghỉ.

Đồ Quốc An nhìn Quý Thần Nham, lại nhìn sang Khương Tuệ Ninh, anh ta cũng sợ người anh lớn này sẽ nói ra một ít lời không hay nên vội vàng đổi đề tài: “Anh Viễn Bồi, hôm nay chúng ta đừng nói những chuyện không vui kia nữa.”

Khương Tuệ Ninh đã ăn no uống đủ nên rất ưa thích hóng hớt. Văn Thân trong miệng Lương Viễn Bội có lẽ chính là Thái Văn Thân. Thì ra anh ta lại là anh em tốt trước kia của Quý Thần Nham.

Nhưng vì sao bây giờ lại ầm ĩ thành thế này?

Vợ của Thái Văn Thân là Phùng Du, là dì của Quý Tử Thư, là chị em với vợ trước của Quý Thần Nham, thế thì có thể xem mối quan hệ giữa Quý Thần Nham và Thái Văn Thân là anh em cột chèo.

Hai người lại là bạn tốt, làm sao lại náo loạn giống như ngày hôm nay?

Chẳng lẽ lại có chuyện cũ yêu hận gì đó? Phim truyền hình vẫn thường diễn như thế.

Trong nháy mắt Khương Tuệ Ninh hăng hái lên hẳn, cô vội vàng ngồi thẳng lưng, muốn nghe xem Quý Thần Nham sẽ nói thế nào.

Kết quả chờ đến nửa ngày sau Quý Thần Nham cũng không nói lời nào cả. Cô tò mò nhìn sang anh, kết quả vừa mới quay đầu sang đã nhìn thấy ánh mắt của Quý Thần Nham vẫn một mực nhìn về phía cô.

Không biết anh đã nhìn bao lâu rồi.

A, chuyện này…

Lại bị anh nắm được rồi.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng muốn quay đầu sang chỗ khác nhưng không ngờ Quý Thần Nham đã nắm lấy lỗ tai cô.

Cô còn tưởng rằng anh muốn vặn lỗ tai của mình, dọa khiến cô không dám động, cứ ngây ngốc nhìn anh. Chắc anh sẽ nể mặt cô nhỉ? Hu hu hu, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng cần thể diện mà.

Kết quả anh chỉ khẽ vuốt lấy vành tai cô rồi buông tay xuống.

Lúc buông tay ra, giống như anh đã nghĩ đến điều gì đó nên nhìn thoáng qua cô, chẳng qua chỉ vừa liếc qua đã nhìn sang nơi khác.

Nhiệt độ từ lỗ tai truyền đến, mặt cô đỏ bừng. Hôm nay người này thế nào ấy nhỉ?

Kết quả vừa lơ là chưa được bao lâu đã nghe Quý Thần Nham nói cái gì đó, chờ đến khi cô lấy lại bình tĩnh thì Quý Thần Nham đã mím môi không nói nữa.

Trên bàn ăn đột nhiên yên tĩnh trở lại, bốn người đàn ông không hẹn mà cùng bưng ly lên muốn cụng ly với cô. Cứ thế mà câu hỏi này đã qua đi.

Khương Tuệ Ninh bình tĩnh trở lại, cô thở dài. Không biết là chuyện gì mà cô không thể nghe, cô rất tò mò.

Sau cùng tất cả mọi người đều uống đến chóng mặt. Đặc biệt là Lương Viễn Bội, trong miệng không nói được câu nào hoàn chỉnh nữa.

Người có trạng thái tốt nhất chính là Quý Thần Nham, ngoại trừ hốc mắt anh hơi đỏ lên nhưng bề ngoài thì không có thay đổi gì quá nhiều, bước đi cũng không còn vững vàng như trước đó.

Lúc này thư ký Trần bước đến, đoán chừng là phải sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho những người từ đường xa đến đây nên hắn không rề rà, nói được mấy câu đã vội vàng đứng lên.

Thư ký Trần vịn Lương Viễn Bội ngã trái ngã phải, hai người còn lại thì tự dìu lẫn nhau.

Khương Tuệ Ninh thì vịn Quý Thần Nham. Tuy nói là vịn anh nhưng cô không có sức lực, vô dụng cũng chỉ yếu ớt kéo lấy cánh tay của anh.

Ra khỏi nhà ăn, gió trong viện thổi rất lạnh, men rượu giống như lập tức vụt lên đến đầu.

Quý Thần Nham khẽ lung lay cơ thể mình nhưng anh lập tức đứng vững lại.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 125


Ngược lại là Lương Viễn Bội, anh ta lảo đảo vô cùng, nếu không phải có thư ký Trần đỡ giúp, có lẽ đã ngã sấp trên mặt đất. Thế nhưng trong miệng lại bắt đầu hùng hổ nói: “Quý… Thần Nham, cậu đúng là cầm thú… Ban đầu là ai đã dõng dạc nói đời này sẽ không kết hôn… Thế nhưng vừa quay đầu đi là cậu đã cưới một cô gái mới mười tám tuổi… Sao cậu có thể xuống tay được vậy?”

“Thiệt thòi cho tôi còn lo lắng thay cho cậu…” Lo cậu không chịu kết hôn, sau này già cả lại phải cô đơn sống một mình thì làm thế nào?

Cậu hay lắm! Kết quả cậu lại tìm được một cô gái còn nhỏ thế này, để hầu hạ cậu khi về già còn được đấy chứ.

Lương Viễn Bội càng nghĩ càng tức giận, vì anh ta rất quan tâm đến người anh em này, kết quả người ta chẳng những đã kết hôn mà còn xem anh em không bằng vợ. Đau lòng quá!

Thư lý Trần nghe xong cũng nhanh chóng dùng tay bịt miệng anh ta, sau đó không nói lời nào, cứ dắt theo người say này đi ra phía ngoài của nhà nghỉ.

Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Thần Nham, thế mà anh lại vô cùng bình tĩnh, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời say xỉn của Lương Viễn Bội. Anh thản nhiên nói: “Về nhà đi! Xe của thư lý Trương ở bên ngoài.”

Bởi vì rượu mà giọng nói của người đàn ông hơi khàn, nhưng trong ban đêm yên tĩnh thế này lại làm lộ ra vẻ mê hoặc.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy lỗ tai mình ngứa, cô nghiêng đầu cọ xát vào cánh tay anh.

Quý Thần Nham nghiêng người nhìn thoáng qua, anh lật ngược tay nắm chặt lấy tay cô, kéo cô đi ra ngoài.

Lúc về đến nhà Quý Tử Thư cũng đã đi ngủ, chỉ còn dì Lưu vẫn còn dọn dẹp trong nhà.

Nhìn thấy hai người họ đã về, trên người còn mang theo mùi rượu: “Đồng chí Quý, đồng chí Tiểu Khương, để tôi đi pha cho hai người hai chén mật ong trước đã.”

Khương Tuệ Ninh đỡ cơ thể Quý Thần Nham dựa vào ghế sofa, sau đó mới chạy theo dì Lưu vào nhà bếp, nói” “Dì Lưu pha một ly mật ong là được rồi. Tôi không có uống rượu.

Dì Lưu “ồ” một tiếng rồi cầm hũ mật ong từ trong tủ chén ra.

Khương Tuệ Ninh nhớ đến mình còn hai dây quần áo đang phơi ngoài cửa, có cả quần áo lót của mình nên không để dì Lưu lấy vào giúp mình: “Dì Lưu, dì mang nước mật ong pha xong đến cho thủ trưởng nhé, tôi ra ngoài lấy quần áo của mình.”

“Được, cô đi đi! Trước khi đi ra nhớ phải mở đèn.” Dì Lưu cũng không cướp việc này, bà biết đồng chí Tiểu Khương không thích để người khác đụng vào quần áo lót của mình cho nên đến bây giờ.

“Đồng chí Khương.”

Khương Tuệ Ninh ra ngoài bật công tắc đèn ở một bên vách tường, đột nhiên bên ngoài lại xuất hiện một thứ gì đó to đùng, đen xì, dọa cho cô giật cả mình.

“Đồng chí Triệu?” Khương Tuệ Ninh mượn theo ánh sáng ở khe cửa lộ ra cô mới nhìn thấy rõ ràng người đến đây chính là Triệu Xuân Mai đã đến vào buổi sáng.

Khương Tuệ Ninh nhìn cách ăn mặc này của Triệu Xuân Mai, giống như gián điệp, cô nghi ngờ hỏi: “Đồng chí Triệu, chị làm gì vậy?”

“Tôi đến tìm cô, đồng chí Khương.”

Khương Tuệ Ninh: …

Hai người họ không quen biết nhau, lại đạt đến trình độ nửa đêm đến tìm, mà hai người mở miệng là một tiếng đồng chí, thật sự không khác gì gián điệp.

“Chị có chuyện gì không?”

Triệu Xuân Mai không nhiều lời, chị ta nhanh chóng móc từng túi vải nhỏ bên trong túi xách của mình, nói: “Đồng chí Khương, tôi cũng là bác sĩ, hôm nay tôi đã xem qua tất cả những dược liệu kia của cô, phần nhiều trong đó đều có tác dụng hỗ trợ điều trị, hiệu quả không được rõ ràng. Ở chỗ này của tôi có một liều thuốc tương đối tốt hơn, tôi đã cố ý đến viện trung ý của Tam Bộ lấy về, cô cầm đi mà dùng.”

Sau khi về nhà, chị ta đã suy nghĩ rất lâu, chị ta cảm thấy mình cũng không phải đang nịnh bợ vợ của thủ trưởng, mà bản thân chị ta là một bác sĩ, nếu cứ nhìn người khác điều trị trong mù quáng, không tìm được cách trị thì chị rất khó chịu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 126


Cho nên chị ta dứt khoát làm người tốt, vừa khéo trước kia chị ta đã học Trung y từ trong gia đình mình, sau này người ta nói Tây y khá được hoan nghênh nên học đại học chị ta mới lựa chọn học Tây y.

Dù sao chị ta đều biết ở hai phương diện này.

Khương Tuệ Ninh thấy Triệu Xuân Mai nhét thuốc trở về, nói: “Đồng chí Triệu, chị hiểu lầm rồi, tôi phải gửi tất cả mấy thứ thuốc kia đến chỗ mợ tôi.”

“Đồng chí Khương, tôi biết cô còn trẻ tuổi, da mặt mỏng. Nhưng tôi là bác sĩ, cô hãy tin tưởng chị, chị chắc chắn sẽ không nói chuyện này cho người khác biết.”

Ồ, chị nhìn xem tôi có tin không? Khương Tuệ Ninh rất muốn nhắc lại sáng sớm hôm nay chị ta đã bắt lấy một người to nhỏ với nhau. Đừng tưởng rằng cô không biết.

Phi! Cô đang suy nghĩ gì thế này phải tranh thủ thời gian giải thích mới là chuyện quan trọng, nếu hôm nay để chị ta tiếp tục mang chuyện này về nhà mới là không thể nói được rõ ràng.

“Chị Triệu, chị nghe tôi nói, chị thật sự đã hiểu lầm rồi. Mợ của tôi là bác sĩ của bệnh viện Đông Thành, trước kia ông ngoại của tôi cũng là bác sĩ của bệnh viện ở Nam Thành, mấy thứ thuốc này là tôi muốn gửi đến chỗ nhà cậu tôi, thật sự không để nhà tôi sử dụng.”

Khương Tuệ Ninh thật sự hận đến mức gọi Triệu Xuân Mai là chị ruột, làm sao chị ta có thể nhiệt tình đến mức này?

“Thật sao?” Triệu Xuân Mai vẫn nửa tin nửa ngờ, thậm chí chị ta còn lấy thái độ của một bác sĩ, nói: “Em gái Tiểu Khương này, không phải chị muốn nói nhiều, nhưng chúng ta đều là phụ nữ đã lấy chồng nên cũng không màng những thứ hư vinh kia. Muốn có con hay không là sự lựa chọn của mình mình, nhưng hạnh phúc là phải do mình theo đuổi. Em hiểu chứ!”

Cái này… Đây là lời một người năm 1970 nên nói sao?

Khương Tuệ Ninh thật sự sợ hãi người tên Triệu Xuân Mai này rồi. Cô dứt khoát cắn răng nói: “Chị Triệu, chị tin tưởng tôi đi, lão Quý nhà chúng tôi thật sự không có vấn đề, anh ấy rất lợi hại, cực kỳ lợi hại.”

Đệt! Vì sao từng người lại quan tâm đến đời sống riêng tư của cô như vậy, hết lần này đến lần khác mấy người họ đều giỏi tưởng tượng hơn cả cô. Họ thật sự lặng lẽ tìm đến. Mẹ nó! Lại lặng lẽ đi về nhà.

Triệu Xuân Mai nhìn thấy vẻ mặt Khương Tuệ Ninh có vẻ kiên định nên đành cất lại thuốc đi về. Sau đó còn nói: “Được rồi, em gái Tiểu Khương đã nói như vậy thì tôi cũng không muốn chậm trễ em nữa. Dù sao chị cũng làm việc trong bệnh viện Tam Bộ, nếu em có vấn đề gì cần tư vấn thì có thể đến tìm tôi, tôi biết cả Tây y và Đông y.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua Triệu Xuân Mai rời đi giống như một tên lừa đảo. Thật sự dáng vẻ chị ta sốt ruột giống như mấy phòng khám dỏm cho người nhét tấm card nhỏ vào lòng bàn tay người ta.

Nhìn thấy Triệu Xuân Mai đã đi xa, cuối cùng Khương Tuệ Ninh mới được thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến việc cần làm cô quay người đi tìm chốt mở đèn phòng phơi áo.

Kết quả khi cô vừa quay người lại thì Quý Thần Nham đã đứng ngay sau cánh cửa ra vào đã được mở một nửa, trên mặt anh cười mà như không cười nhìn chằm chằm cô.

Khương Tuệ Ninh: …
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 127


Không nghe thấy, không nghe thấy!!

Khương Tuệ Ninh mặc niệm ở trong lòng, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của mình, tim đập rất nhanh, vừa rồi mình nói chuyện chắc là cũng có kiềm chế đi, ngoài phạm vi một mét ngoại chắc sẽ nghe không thấy đúng không?

Cố tình Quý Thần Nham cũng không nói lời nào, cứ như vậy đứng làm như không để ý nhìn cô đứng ở ngoài cửa.

Ánh trăng và ánh đèn giao nhau, bóng hình hai người bị chiếu lên trên mặt đất, lộn xộn lại yên tĩnh.

Không biết có phải là vì uống rượu hay không, Khương Tuệ Ninh cảm thấy đêm nay Quý Thần Nham mang đến cho người ta một loại cảm giác đặc biệt dễ gần.

Ánh mắt vẫn sâu thẳm như cũ, nhưng mà không lạnh lùng thản nhiên như ngày thường, hình như có lây dính một chút bụi bặm của trần gian.

Vị tiên không dính khói lửa phàm tục đã vào trần thế.

“Muốn bật đèn sao?”

Hồi lâu sau, Quý Thần Nham mở miệng hỏi cô.

Khương Tuệ Ninh mất hai giây mới biết anh là hỏi mình có phải tìm công tấc mở đèn phòng phơi đồ hay không. Cô vội vàng “Ừm” một tiếng: “Tôi muốn đi lấy quần áo.”

Quý Thần Nham gật đầu, bước đi ra ngoài, đứng ở bên người Khương Tuệ Ninh, nghiêng người giơ tay ấn mở công tắc nhỏ ở bên cánh cửa.

Một cái công tắc cũng cao như vậy cao? Chẳng trách vừa rồi cô ở cạnh cửa nhìn nửa ngày mà vẫn không tìm được.

Sau khi đèn sáng lên, Quý Thần Nham nói: “Đi thôi.”

Khương Tuệ Ninh vội quay đầu bước “Lộp Bộp” chạy về hướng phòng phơi đồ, kéo theo một làn gió đêm lạnh lẽo thổi qua chóp mũi Quý Thần Nham.

Mùi hương trên người cô cũng truyền tới, nhàn nhạt nhẹ nhàng, rất thơm.

Nhìn bóng dáng vui sướng của cô, Quý Thần Nham không cử động, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo bóng hình của cô.

Anh phát hiện hình như ngày nào cô cũng tràn trề năng lượng, dùng mãi không hết, cũng không có phiền não gì, đây là người trẻ tuổi sao?

Người trẻ tuổi tràn trề năng lượng sống!

Khương Tuệ Ninh thu xong quần áo xong, khẽ liếc nhìn qua vị trí Quý Thần Nam còn đứng, vội vàng nhét đồ lót vào trong hai chiếc áo khoác.

Hai món bảo bối này là cô mang theo trên người khi đến đây, cô đã xử lý áo ngủ rồi, còn hai món đồ này thì thật sự không nỡ.

Đồ lót của thời đại này quá xấu, mặc dù cái này cũng không cho người khác xem, nhưng con gái mà, ai mà không muốn xinh đẹp từ trong ra ngoài.

Nhưng mà cô sợ người trong nhà phát hiện điều khác lạ, cho nên cô đều kẹp vào đống quần áo phơi cùng với nhau.

Cũng may mắn dì Lưu ở trong nhà rất tôn trọng riêng tư của người khác, hai người còn lại đi sớm về trễ nên sẽ không chú ý đến cái này.

Khương Tuệ Ninh cố gắng thẳng eo ôm quần áo đi ra ngoài, gương mặt không cảm xúc đi ngang qua.

Quý Thần Nham cũng thật sự không chú ý đến đống quần áo cô đang cầm, thấy cô lại đây thì giơ tay tắt đèn.

Sau đó anh đi theo Khương Tuệ Ninh đi vào, đóng cửa khóa trái lại, động tác liền mạch lưu loát.

Khương Tuệ Ninh không dám rề rà, ôm quần áo đi lên lầu trước, cô phải nhanh chóng đi cất quần áo.

Quý Thần Nham nhìn người chạy còn nhanh hơn thỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng đi theo lên lầu.

Sau khi Khương Tuệ Ninh rửa mặt xong và đi ra ngoài thì nhìn thấy Quý Thần Nham ngồi trên ghế sô pha nhỏ sau phía sau bức rèm, bức rèm nhẹ nhàng đong đưa, thấy anh không có động tĩnh, cô vén rèm lên gọi anh lên đi rửa mặt.

Lúc Quý Thần Nham đứng dậy, đôi mắt nhắm lại, cơ thể lung lay, Khương Tuệ Ninh vội chạy tới đỡ anh.

Đây là cơn say nổi lên.

Anh lợi hại thật đấy, về đến nhà lâu như vậy mới có dấu hiệu say.

Nhưng mà anh chỉ nửa chống lên cánh tay được cô nâng đỡ một lát rồi lập tức buông cô ra, nói: “Không có việc gì, anh đi trước rửa mặt.”

Khương Tuệ Ninh vẫn đỡ anh đi phòng tắm như cũ.

Quý Thần Nham không từ chối ý tốt của cô. Sau khi vào phòng tắm, anh dùng đôi tay chống lên bồn rửa mặt, hơi khom lưng xuống tạo thành một đường cong lưu loát: “Em có thể lấy đồ ngủ giúp anh không?”

“Được.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 128


Cô vội chạy về phòng lấy đồ ngủ lại đây cho anh, lúc lại đây anh đã đứng thẳng lưng lên rồi.

“Có phải anh rất khó chịu không? Muốn uống nước không? Em pha một ly nước mật ong cho anh nhé?”

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến dáng vẻ thất tình say xỉn của của cô bạn thân lúc trước, không phải cũng khóc quậy, nhưng mà nôn đến mức không kiềm chế được, Quý Thần Nham thì không có trường hợp nào.

Nhưng mà chắc chắn anh đã say, có lẽ là say không nhẹ, bốn người bọn họ gần như đã uống hết mấy bình rượu trắng.

Hơn nữa anh là người uống nhiều nhất.

Vậy mà anh vẫn giữ được sự tỉnh táo, Khương Tuệ Ninh thật sự bội phục, ngay cả cồn không tê mỏi được người này, đây là ý chí nghị lực gì.

“Cảm ơn.”

Quý Thần Nham vẫn không từ chối đề nghị của cô, lúc này anh thật sự rất khó chịu.

Tốc độ của Khương Tuệ Ninh rất nhanh, Quý Thần Nham vừa tạt nước vào mặt, cô đã đưa nước tới.

Cô bưng ly nước lên, người đàn ông nhận lấy ngửa đầu lên chậm rãi uống mấy ngụm, nước mật ong ấm áp ngọt ngào giảm bớt sự khó chịu của dạ dày do cồn mang lại, chân mày đang nhíu chặt của anh cũng dần dần giãn ra.

Còn lại nửa ly nước, anh không uống nữa, đưa cho Khương Tuệ Ninh và nói “Cảm ơn.”

Khương Tuệ Ninh đặt ly nước lên tủ đầu giường, sợ anh tắm rửa xong đi ra ngoài lại muốn uống nữa.

Lúc Quý Thần Nham đi ra, Khương Tuệ Ninh vẫn chưa ngủ, cô dựa người trên giường, thấy anh đi ra thì hỏi một câu: “Anh còn khó chịu không?”

“Khá hơn nhiều.”

Khương Tuệ Ninh không nhịn được nên nhìn anh thêm hai lần, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông dùng ý chí đánh bại cồn, thật lợi hại.

Nếu là cô thì chắc là càng về sau càng say, không biết sẽ thành dạng gì.

Quý Thần Nham lên giường cũng không lập tức tắt đèn, mà là cùng Khương Tuệ Ninh nửa dựa vào giường, vươn tay ra xoa bóp chân mày của mình, dùng lực bên ngoài làm dịu đi sự khó chịu mà cồn mang lại.

Khương Tuệ Ninh vừa định hỏi có cần hỗ trợ không, người đàn ông đã buông tay ra, cô chỉ có thể im lặng không nói gì.

Quý Thần Nham thấy nàng vẫn luôn dựa vào giường mà không có ý định nằm xuống: “Còn chưa ngủ sao?”

“Anh muốn ngủ à?” Khương Tuệ Ninh hỏi lại anh.

Anh lắc đầu nói: “Nếu em mệt nhọc thì ngủ trước đi.”

Ngụ ý là anh còn chưa ngủ.

Thật ra Khương Tuệ Ninh cũng không buồn ngủ: “Em không buồn ngủ, em đi lấy quyển sách tới đọc.” Nói rồi cô xoay người đi xuống, chuẩn bị đi thư phòng lấy sách.

Quý Thần Nham nắm được bàn tay cô, Khương Tuệ Ninh không kịp phòng bị đã bị anh kéo nằm ngửa xuống, đầu gối lên người anh, nhưng mà cách một lớp chăn rất dày.

Anh nhìn bàn tay nắm trong tay, trắng trẻo nhỏ bé, chỉ lớn chừng nửa bàn tay của anh, nắm ở trong tay giống như con người cô vậy, nhỏ bé mềm mại, ngây thơ không biết u sầu là gì.

“Nói chuyện với anh một lúc.” Anh nói.

Khương Tuệ Ninh ngơ ngác gật đầu, sau đó ngồi dậy và dựa vào giường giống như anh.

Thật ra trong lòng cô đang cảm thấy rất khó hiểu, đây là chứng tổng hợp khi say rượu sao? Quý Thần Nham thế nhưng lại bảo cô nói chuyện cùng anh?

Hình như anh chưa bao giờ chủ động nói chuyện với mình, ngày thường đều là mình quấn lấy anh nói rất nhiều.

Mặc dù khó hiểu, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi, chuẩn bị nghe anh nói chuyện bất cứ lúc nào.

Quý Thần Nham thấy cô ngoan ngoãn như một đứa trẻ nghe giảng bài lúc đi học: “Em nhớ nhà không?”

Hả? Câu hỏi thứ nhất, Khương Tuệ Ninh tạm thời không trả lời, đương nhiên là cô nhớ nhà, nhưng mà không biết có thể quay về hay không.

“Nhớ.”

Chắc chắn là Quý Thần Nham nói đến ngôi nhà ở Nam Thành kia, nhưng tính ra nơi đó không phải nơi cô từng sinh sống. Nhưng anh vừa nhắc nhở như vậy, bỗng nhiên cô cũng cảm thấy nhớ ngôi nhà ở Nam Thành kia, thật kỳ lạ, ở trong đầu, ấn tượng về ngôi nhà ở đời sau kia lại rất mờ nhạt.

“Tháng sau anh phải đi nơi dừng chân ở Nam Thành, có lẽ sẽ ở bên đó nửa tháng, anh dẫn em về thăm nhà đi.”

Khương Tuệ Ninh suy nghĩ một chút, thật ra cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ là trong đầu rất trống rỗng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 129


Quý Thần Nham thấy cô yên lặng nửa ngày vẫn chưa trả lời, trong lòng hơi thở dài, khẽ véo tay cô mạnh hơn một chút.

Cảm nhận được sức lực trên tay, Khương Tuệ Ninh mới nhận ra mình đang mất tập trung.

Cô ngẩng đầu lên lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của Quý Thần Nham, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của anh hơi u tối.

Cô vội tỉnh táo lại: “Được, tháng sau là khi nào?”

“Đầu tháng.” Anh đáp.

Vậy không phải là mấy ngày nữa sao, xem ra cô phải chuẩn bị một chút.

“Buổi tối đồng chí Triệu đến tìm em làm gì?”

Quý Thần Nham chủ động hỏi chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.

Nên cô thành thật không hề giấu kể lại chuyện từ sáng sớm đến buổi tối cho Quý Thần Nham.

Sau khi nói xong, Khương Tuệ Ninh còn nói: “Chuyện này thật sự là chị Triệu kia suy nghĩ quá nhiều, thật đấy, có phải là bác sĩ nào cũng đều như vậy không?” Mợ cũng như vậy, chị Triệu cũng như vậy.

Hình như bọn họ đều nhận định cô và Quý Thần Nham không hài hòa.

Lúc cô nói chuyện, Quý Thần Nham rũ mắt nhìn cô, đôi mắt sẫm màu tĩnh lặng như nước, nhàn nhạt, không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Mỗi khi người chột dạ người nhìn thấy loại này ánh mắt thì đều nghi ngờ mình có phải bị nhìn thấu hay không.

Mặc dù Khương Tuệ Ninh không nói dối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt này của anh, không hiểu sao cô lại cảm thấy giống như anh đang nghi ngờ cô vậy.

Cô hít thở chậm lại, cố gắng làm cho mình trông ngay thẳng một chút, nói: “Thật sự, những lời em nói đều là thật.”

Lúc cô nói chuyện quá lo lắng thì sẽ theo bản năng cắn môi một chút, hàm trắng muốt quét qua đôi môi đỏ mọng, ánh mắt cũng không phải ngay thẳng, lông mi chớp rất nhanh, sợi lông mi dài nhẹ nhàng chớp nháy rung động… Nhu nhược động lòng người!!

Quý Thần Nham nhìn cô một cái, trong mắt hiện lên nụ cười.

Cho nên cô khen mình rất lợi hại, vô cùng lợi hại cũng không phải là nói năng lực làm việc của anh.

Thì ra là anh hiểu sai rồi.

Chẳng trách vừa rồi cô nhìn thấy mình lại xấu hổ như vậy.

“Khương Tuệ Ninh.”

Anh gọi tên cô.

“Hả?”

“Nói dối không tốt.”

Anh có dáng người cao, hơi nghiêng người lại, bảo phủ Khương Tuệ Ninh xuống dưới cơ thể mình.

Khương Tuệ Ninh vội vàng lắc đầu nói: “Em không nói dối, thật sự, những câu nói này đều là thật.”

“Bao gồm cả việc anh vô cùng lợi hại sao?”

Khương Tuệ Ninh chỉ cảm thấy gương mặt mình bỗng chốc nóng cháy lên, nóng đến mức làm cô không phân biệt rõ thật hư.

Mà người đàn ông trước mắt lại nghiêm túc hỏi như vậy, như là thầy giáo nghiêm túc ngay thẳng đang hỏi vì sao bạn đi học mà không tập trung vậy.

Bởi vì anh uống rượu đôi mắt không quá mơ hồ, nhưng cũng không nghiêm túc bằng ngày thường, đôi mày xếch lên, chiếc mũi cao thẳng, làm đôi mắt trông trầm lặng và sâu lắng đến bất ngờ, đôi môi hơi mỏng khẽ mím lại, quai hàm lưu loát gần ngay trước mắt, hầu kết nhô lên, thỉnh thoảng khẽ chuyển động ở trước mặt.

Lại dục lại nghiêm túc, bị người nam nhân này đắn đo.

Khương Tuệ Ninh đỏ mặt, ấp úng thật lâu sau mới nói: “Em… Em…” Em nửa ngày mà đầu óc giống chết bị chết máy, không dám nói gì cả.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở của cô thổi lên cổ anh, miệng lúc đóng lúc mở như quả anh đào chín mọng, vô cùng quyến rũ, Quý Thần Nham cảm thấy giọng nói của mình có chút ngứa.

Ý định ban đầu của anh là đùa cô một chút, nhưng không ngờ mình lại là người ngã xuống bẫy trước.

Ngay thời khắc này, tính tự chủ mà ngày thường anh luôn lấy làm tự hào bỗng chốc như là bị cồn cuốn trôi toàn bộ, lý trí đang liên tục bại trận.

Anh nhướng người lên, vươn tay véo cằm Khương Tuệ Ninh, sau đó duỗi tay giữ sau gáy cô, nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia.
 
Back
Top Bottom