Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 110


Thư ký Trần vừa nói xong thì cả Quý Tử Thư cũng quay đầu nhìn cha mình một cái, biểu cảm trên mặt cũng là sự kinh ngạc.

Không phải chứ, cả Quý Tử Thư cũng không biết chuyện này sao?

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ tò mò của bọn họ, nhìn thoáng qua Trần Huy rồi nói: “Tập trung lái xe đi.”

Lời này rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện trước kia, thư ký Trần cũng phát hiện là mình lỡ lời rồi, yên lặng lái xe, vốn muốn giúp lãnh đạo kiếm chút thiện cảm trước mặt đồng chí Khương, kết quả hình như nói nhiều quá rồi.

Khương Tuệ Ninh cũng biết điều không quấn lấy hỏi tiếp, cô hỏi chuyện này cũng không có tác dụng gì, chỉ là cô khá tò mò, tại sao anh lại chuyển từ không quân sang lục quân.

Dì Lưu ở nhà hoàn toàn không biết chuyện xảy ra bên ngoài, chỉ biết là ba vị chủ nhân trong nhà chưa ai về cả, thư ký bên Bộ đã gọi điện thoại tới, bà còn tưởng đồng chí Qúy dắt đồng chí Tiểu Khương và Tử Thư ra ngoài ăn cơm.

Kết quả khi nhìn thấy đồng chí Quý ôm đồng chí Tiểu Khương bước vào còn quan tâm hỏi: “Mọi người về rồi sao đồng chí Quý? Đồng chí Tiểu Khương bị sao thế?” Đôi mắt của đồng chí Tiểu Khương đang mở thật to, vậy thì không phải đang ngủ rồi.

“Cô ấy bị trẹo chân, dì Lưu chuẩn bị chút đồ ăn cho mọi người trước đi.”

Quý Thần Nham nghe tiếng bụng Khương Tuệ Ninh kêu rột rột, nên vào nhà đã để Khương Tuệ Ninh ngồi xuống ghế trước bàn ăn rồi dặn dò dì Lưu.

“Được.” Dì Lưu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, xoay người đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.

Mọi người đều đói bụng, đặc biệt là Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư, phải nói là ăn như hổ như sói.

Chờ sau khi ăn xong Khương Tuệ Ninh mới cảm thấy như mình được sống lại, ngồi dựa vào ghế phát ra tiếng kêu thỏa mãn, sau đó lôi kéo dì Lưu nói: “Dì Lưu à, dì có biết là hôm nay Tử Thư phá huỷ một ổ buôn người không, cứu mười mấy đứa bé đấy.”

Khương Tuệ Ninh nói tới chuyện này thì kích động, kể lại một lần sự tích anh dũng của Quý Tử Thư sống động như thật, đặc biệt là khi một mình cậu lẻn vào ổ của kẻ địch, tuổi còn nhỏ nhưng không sợ nguy hiểm, dùng tay không lật đổ hang ổ của bọn buôn người.

“Dì đừng nói nữa.” Quý Tử Thư cảm thấy Khương Tuệ Ninh nói khoa trương quá, cái gì mà vượt nóc băng tường, một mình chống lại cả ngàn người, cậu nghe xong mà đỏ hết mặt.

Khương Tuệ Ninh không để ý đến cậu mà tiếp tục lôi kéo dì Lưu để nói: “Chắc dì Lưu không biết đâu, đến công an cũng phải khen Tử Thư còn trẻ mà dũng cảm đến thế.”

Dì Lưu nghe xong chỉ thấy hú hồn hú vía, bà kéo hai người tới kiểm tra một chút rồi vội vàng hỏi: “Hai người không bị thương chỗ nào chứ, có phải chân cô bị thương là do bọn buôn người làm không đồng chí Tiểu Khương?”

“Không phải không phải, là do tôi không cẩn thận để trẹo chân thôi.” Khương Tuệ Ninh ngượng ngùng nói, mình vừa động chân đã trẹo mất tiêu, hỗ trợ như cô vô dụng quá.

“Có nặng lắm không?”

“Không nặng không nặng, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

“Vậy để tôi đi tìm thuốc bôi chấn thương, tôi bôi cho cô.”

Lần này thì Khương Tuệ Ninh không từ chối, cô cảm thấy vẫn nên bôi tí thuốc, mặc dù không đau lắm nhưng cô không dám dùng quá nhiều sức.

Dì Lưu vừa dứt lời thì thư ký Trần đã mở miệng,”Dì Lưu không cần tìm thuốc trong nhà đâu, chỗ của tôi có thuốc chấn thương mang từ Bộ tới.”

Không hổ là thư ký thân thiết của lãnh đạo, chuẩn bị mọi chuyện chu đáo hết.

Thuốc bôi chấn thương trong Bộ luôn là hàng tốt, thế nên dì Lưu không đi tìm thuốc nữa, mà hỏi Khương Tuệ Ninh: “Không phải hai người đi ra ngoài chơi sao? Sao muộn thế này rồi gặp bọn buôn người?”

Dì Lưu vừa nói xong thì Quý Thần Nham buông chén đũa vừa cầm lên xuống, anh liếc nhìn hai người một cái: “Hôm nay ra ngoài chơi?”

“Ừ, em với Tử Thư đi công viên và sở thú bên Thành Bắc ấy.”

Thành Bắc? Quý Thần Nham nhớ rõ lần trước thành phố tấn công bọn buôn người cũng là bắt ở bên Thành Bắc, bây giờ chưa đầy ba tháng đã ngóc đầu dậy lại.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 111


Bên đó có công viên và sở thú, lại là khu nhà ở của xưởng nên nhiều con nít, chắc đó là lý do mà lần nào bọn buôn người cũng chọn bên kia.

Khương Tuệ Ninh thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh tức giận, nghĩ thầm không lẽ ra ngoài chơi một chuyến cũng không được à?

Chẳng lẽ là đang trách cô nhiều chuyện dắt con trai anh đi gặp nguy hiểm?

Lúc cô đang tính giải thích thì Quý Thần Nham đã nói,”Chơi vui không?”

“… Chơi vui.”

Quý Thần Nham gật đầu, không nói gì.

Ăn cơm xong thư ký Trần để lại thuốc rồi rời đi, Quý Tử Thư cũng quay về phòng mình.

Khương Tuệ Ninh là người bị thương, nên vẫn được ôm lên lầu như cũ.

Sau khi thay đồ ngủ xong thì cô vệ sinh cá nhân đơn giản, rồi phát hiện hình như cổ chân mình sưng to hơn nhiều quá, cô vươn tay nhấn một cái, đau đến nỗi “ui da” hít hà.

Quý Thần Nham vẫn luôn ở ngoài cửa chờ cô vệ sinh cá nhân xong, nghe thấy tiếng hít hà của cô thì gõ cửa,”Khương Tuệ Ninh, vệ sinh cá nhân xong chưa?”

“Xong rồi.”

Tôi vào đây.” Quý Thần Nham vừa nói xong, liền đẩy cửa đi vào thì thấy cô đang để chân bị thương lên trên một chiếc ghế nhỏ và đang nhìn chằm chằm vào cổ chân mình.

Anh bế cô ra ngoài rồi đặt lên trên giường, sau đó lấy ra lọ thuốc mỡ mà vừa rồi thư ký Trần đưa, bóp ra lòng bàn tay xoa đều rồi nắm lấy cổ chân cô nhẹ nhàng xoa ở vị trí còn đang bị sưng, để cho thuốc mỡ dính hoàn toàn lên chỗ đó.

Vừa rồi Khương Tuệ Ninh tự mình sờ đã cảm thấy đau đớn, nhưng bây giờ khi Quý Thần Nham bôi thuốc như vậy nhưng cũng không đau chút nào, hơn nữa lòng bàn tay anh còn có vết chai, tuy không phải quá dày nhưng cảm giác có hơi cứng, khi xoa vào chân, cô còn cảm thấy có chút ngứa.

Quý Thần Nham ngẩng đầu lên nhìn cô,”Em sợ đau không?”.

“Không sợ… A!!”

Khương Tuệ Ninh cho rằng làm như vừa rồi đã được tính là xoa thuốc, cho nên cảm thấy cũng không đau, ai ngờ câu hỏi cùng hành động vừa rồi của anh đều là lừa gạt, hai chữ không sợ cô còn chưa nói xong thì đã bị tiếng kêu đau lấn áp.

Nước mắt cũng nhịn không được, không ngừng lăn ra.

Không đợi cơn đau dữ dội đó tiêu tán xong, Khương Tuệ Ninh vừa nghĩ vừa sợ liền liên tục lùi về phía sau, không ngừng giãy giụa bàn chân đang bị người đàn ông kia nắm,”Không cần, không cần bôi, đau quá.”

Trước kia khi cô chạy bộ bị trẹo chân, cũng không có xoa thuốc liền để nó tự khỏi.

Cô tình nguyện chờ đợi vết thương của mình tự khỏi, chậm một chút cũng không sao.

Quý Thần Nham cũng không buông chân cô ra, chỉ là lực trên tay cũng không dùng, tuy nhiên cũng không cho cô cơ hội để có thể giãy ra,”Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ tay hơn.”

“Không muốn, không muốn, không cần bôi nữa có được không, em không đau, ngày mai tỉnh dậy chắc hẳn sẽ tiêu sưng.”

Khương Tuệ Ninh đã không còn tin nữa, kiên quyết từ chối, cô thật sự rất sợ đau.

Cô vừa nói còn vừa duỗi một tay đẩy tay anh ra.

Qúy Thần Nham bật cười nhìn người đang lừa gạt trước mặt, cổ chân cô không tổn thương đến xương, nhưng đã sưng lên, nếu không bóp cho máu bầm tản ra thì về sau đi đứng chắc hẳn sẽ bị ảnh hưởng, tuy là không đến mức què chân, nhưng chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ tái lại.

Vì vậy mặc dù biết cô không thể chịu khổ, lại sợ đau, nhưng bây giờ không phải lúc mà anh có thể mềm lòng được.

Nên chỉ có thể nghĩ cách dời sự chú ý của cô,”Có muốn đồ gì không?”

Khương Tuệ Ninh không hiểu anh đột nhiên chuyển sang chuyện khác là có ý gì, mày cô hơi nhíu lại hỏi anh: “Có ý gì?”

“Muốn gì thì hiện giờ có thể nói cho tôi biết, giờ em muốn gì tôi đều có thể cho em.”

Sao tự nhiên lại dễ nói chuyện như vậy? Khương Tuệ Ninh vừa định nói không muốn xoa bóp chân nữa.

Không ngờ Quý Thần Nham như là nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy, anh trước cô một bước nói ra,”Chuyện xoa bóp chân này không tính, căn cứ vào ý của chuyện này đi, nếu em đồng ý cho tôi xoa bóp chân thì tôi sẽ cho em đồ.”

“Không giới hạn gì sao?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 112


Khương Tuệ Ninh nghĩ, người đàn ông này không sợ cô sẽ ra công phu sư tử ngoạn sao.

Quý Thần Nham gật đầu,”Không có giới hạn.”

Không phải anh tự tin, mà là tâm tư của cô quá dễ đoán, nên điều cô muốn chắc hẳn là những thứ đơn giản và trong sáng.

Nguyện vọng nhỏ này của cô, cô có thể tự mình thực hiện được.

Khương Tuệ Ninh nghĩ lần trước anh đến đã đưa một bao lì xì cho nhà cậu mình, chẳng lẽ anh thực sự có tiền riêng?

Nhưng mà cô muốn bao nhiêu thì hợp lý đây?

“Em muốn tất cả tiền riêng của anh.” Khương Tuệ Ninh muốn nhìn xem anh rốt cuộc có bao nhiêu tiền riêng.

“Tiền riêng?”

Chẳng lẽ bây giờ không có dùng cách nói này sao, không phải chứ, Khương Tuệ Ninh thay đổi cách nói, nói thẳng ra,”Chính là tiền anh âm thầm tiết kiệm sau lưng em.”

“Vậy thì không có.” Toàn bộ tiền của anh cũng đã đưa hết cho cô.

“Không thể nào, vậy lần trước anh đi đến nhà cậu em làm sao vẫn còn tiền mà lì xì cho hai đứa cháu nhỏ của em?”

Khương Tuệ Ninh tỏ ra bộ dạng, thể hiện là anh đừng có mà lừa gạt em.

Quý Thần Nham chợt hiểu ra, trong lòng lại càng cảm thấy buồn cười, nói: “Số tiền kia hàng tháng được chuyển cho thư ký Trần, như là để dùng cho việc khẩn cấp, lần trước anh cũng chỉ dùng một ít, tuy rằng bình thường nó được sử dụng cho chúng ta, nhưng nó không thuộc về tôi.”

“Bất cứ ai trong bộ đều có thể đi đăng ký khi cần, mà lúc nào đến thời điểm trả lương thì nó sẽ tự động trừ đi, số còn dư lại mới là của tôi.”

“Hả?” Khương Tuệ Ninh thầm nghĩ rằng đây không phải là khoản tiền ứng trước tiền lương sao? Anh làm như vậy nếu để người khác biết được, liệu có chê cười cô không, nói là cô không cho anh tiền?

“Sau này anh không cần tìm bí thư Trần để lấy tiền như vậy nữa, thời điểm anh cần tiền thì nói với em, em sẽ đưa cho anh.”

Tuy nói là cô yêu tiền, nhưng nói như thế nào thì số tiền này cũng là do Quý Thần Nham đi làm kiếm được, cô không thể ngay cả tiền tiêu vặt cũng không cho anh được chứ? Nếu để mọi người biết được một người lãnh đạo của cả ba bộ này còn xảy ra chuyện như vậy, thì không phải làm trò cho mọi người chê cười sao.

Thật ra Quý Thần Nham cảm thấy cũng không sao cả, trước kia anh cũng đều như vậy, lúc cần tiền thì trực tiếp bảo bí thư Trần lấy từ nơi đó ra, còn đến lúc có lương tiền dư liền gửi vào sổ tiết kiệm của anh.

Nhưng mà bây giờ đã có Khương Tuệ Ninh, anh cũng có thể lấy từ nhà mang đi.

“Được, sau này nếu muốn thì tôi sẽ nói với em.”

“Không, không, không, không cần phải hỏi em, mỗi tháng em sẽ trực tiếp cho anh một khoản đi.” Hỏi cô cũng không hay chút nào, nhỡ mà sau này anh phải mời khách ăn bữa cơm, chẳng lẽ phải bảo khách là các người chờ một chút anh gọi người nhà ra trả tiền sao, điều đó rất là không ổn.

“Được, vậy bây giờ có thể xoa nhẹ chưa? Quý Thần Nham hỏi.

Khương Tuệ Ninh sau khi nghe ngóng mới biết được toàn bộ gia sản của Quý Thần Nham đều đang ở trong tay cô, nghĩ đến bây giờ bản thân cô vô tình gây rối cũng không tốt, sau khi nghĩ đến điều đó, cô c*n m** d***, gật đầu như thể đang chấp nhận đại hình vậy.

Quý Thần Nham nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cô, thật sự không đành lòng, nhưng mà vẫn phải cúi đầu như cũ, không nhìn lên bộ dạng đáng thương của cô nữa, tay anh lại một lần nữa đè lên mắt cá chân của cô.

Gần như cũng lúc đó, anh nghe được tiếng Khương Tuệ Ninh thét chói tai, từ thấp đến cao rồi nhanh chóng hạ xuống.

Thỉnh thoảng còn có thể chuyển sang một từ khác.

Kèm theo đó là tiếng thở mạnh của cô, nói thật thì vô cùng ảnh hưởng đến mọi người.

Quý Thần Nham vẫn như trước xoa hết thuốc mỡ trong lòng bàn tay vào da của cô, mãi cho đến khi làn da trắng của cô bắt đầu đỏ dần lên thì anh mới buông lỏng tay ra.

Sau đó mới ngẩng đầu, nhìn người trước mặt khóc đến hai hàng lệ ướt đẫm cả khuôn mặt, cả chán và chóp mũi cũng đỏ bừng lên vì đau đớn, mỗi chỗ đều thấm một tầng mồ hôi mỏng.

“Còn đau không?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 113


Khương Tuệ Ninh cắn môi gật đầu, thật sự là rất đau, như là đâm vào tim cô vậy, cô cảm giác bản thân mình đau như là chết đi sống lại vậy, rõ ràng lần trước bị trẹo chân cô cũng không có việc gì, sao bây giờ lại có thể đau đớn đến như vậy?

Hơn nữa trong lòng còn trống rỗng, phảng phất như là đã mất đi cái gì đấy hoặc là chưa đạt được gì đó, dù sao lúc này cô cũng đã bị đau đến mức đầu óc trống rỗng không biết rõ chuyện gì hết.

Quý Thần Nham đứng lên, lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ đưa về phía người còn đang phiền muộn đau đớn bên kia nói: “Tôi còn có một tòa nhà biệt thự ở Bắc Kinh, chờ thêm mấy năm nữa chúng ta về đó, tôi sang tên nó cho em.”

“Hả?” Khương Tuệ Ninh đang lấy khăn tay lau nước mắt liền dừng lại một chút.

Cô mở to đôi mắt vô tội của mình nhìn từ trên xuống thấy người đàn ông của cô.

Không phải là cô xuất hiện ảo giác chứ?

Ở Bắc Kinh anh còn cả biệt thự, và sau này giá trị của một căn biệt thự này có thể lên đến hàng trăm triệu đó?

Sau đó, anh còn muốn cho mình căn biệt thự này?

Đúng vậy, đúng vậy rồi!

“Anh không lừa gạt em chứ?” Khương Tuệ Ninh nghĩ hẳn không phải là đang nằm mơ chứ.

Quý Thần Nham hỏi lại cô,”Tôi đã lừa gạt em sao?”

Hình như là không có, ít nhất là về mặt tài chính này anh cũng chưa từng lừa gạt cô.

“Vậy biệt thự kia của anh có to không? Nằm ở vị trí nào…”

Khương Tuệ Ninh thật đúng là nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, cô còn nói chờ sau này kinh tế mở cửa, bản thân cô sẽ tự mình kiếm tiền mua, không nghĩ đến bây giờ còn chưa bắt đầu nghĩ kế hoạch kiếm tiền thì đã liền có biệt thự đến trước rồi.

“Chân không đau nữa chứ?”

Anh nhìn tinh thần của người trước mặt, mặt cũng không thèm lau, khăn tay thì ném ở một bên, nước mắt ở khóe mắt cũng chưa rơi xuống được, như thể che dấu một nụ cười hạnh phúc, nhưng cũng không che giấu được bởi vì đôi mắt của cô đã được rửa sạch sẽ bằng nước mắt, giống như là bầu trời sáng bừng lên sau cơn mưa vậy, nó trong trẻo một cách lạ thường, cả người cô trông trong sáng đến mức chói mắt.

“Ha ha, không đau nữa.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy thật là thần kỳ, từ sau khi nghe anh nói sẽ để lại cho cô căn biệt thự kia, chân cô cũng không còn đau nữa, cô đưa tay ấn vào một chút, đúng là không còn cảm thấy quá đau.

Quý Thần Nham chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tâm tư của cô thật sự quá đơn giản.

Bởi vì nhận được sự đồng ý của Quý Thần Nham, nên sang ngày hôm sau Khương Tuệ Ninh đã tỉnh dậy vô cùng sớm.

Một chân vừa đi vừa nhảy xuống tầng, dì Lưu thấy cô như vậy liền nhanh chóng chạy lại đỡ cô, bà ấy nói: “Sao lại xuống dưới này, đồng chí Quý không phải bảo cô ở trên tầng nghỉ ngơi sao? Tôi đang muốn chuẩn bị đồ ăn đem lên tầng cho cô đây.”

Khương Tuệ Ninh được dì Lưu đỡ lại ngồi ở bàn ăn,”Ở trên tầng buồn chán lại không thoải mái, hơn nữa chân cháu cũng gần khỏi rồi, phải vận động nhiều một chút mới có lợi cho việc khôi phục.

Dì Lưu cười cười cũng không nói gì, chỉ đi vào nhà bếp lấy bữa sáng cho cô.

Sau khi nhìn cô ăn cơm xong, bà mới nói: “Đồng chí tiểu Khương, cô ăn cơm xong rồi có muốn lên tầng nghỉ hay là ở phòng khách?”

“Cho cháu ở phòng khách đi, dì Lưu, có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, cô muốn lên tầng thì tôi đợi cô ăn xong rồi dìu cô lên tầng lại, rồi đi mua đồ ăn, nếu bây giờ tôi sẽ đi, thì cô cứ ăn đi, ăn xong để đó là rồi bao giờ về tôi thu dọn.”

“Cháu không lên tầng.” Khương Tuệ Ninh nói.

“Được, vậy trước hết tôi đi mua đồ ăn đã.” Dì Lưu nói xong liền bỏ tạp dề ra, rồi xoay qua lấy chiếc giỏ đi chợ.

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, hôm nay vẫn chưa đến 8 giờ, sao sớm như vậy đã đi mua đồ ăn?

“Dì Lưu, sao hôm nay dì lại đi mua đồ ăn sớm như vậy?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 114


Dì Lưu lấy giỏ đi chợ ra, nói: “Tôi vội đi mua hai cái móng lợn về hầm canh, nghe nói ăn gì bổ nấy, không phải chân cô đang bị thương sao, về làm cho cô tẩm bổ.”

“Ôi, cháu chỉ là bị trẹo thương chân, dựa vào cách nói này dùng cũng hiệu quả sao?”

“Chắc chắn là dùng được, tôi đi trước, đến chậm sợ không mua được. Dì Lưu vừa đi ra cửa vừa cầm theo cái giỏ đồ.

Khương Tuệ Ninh ăn cơm xong, thì thử ấn vào chân mình, chỉ cảm thấy có chút đau nhẹ, không quá rõ, nhưng mà khi đi nếu quá sức thì vẫn sẽ có cảm giác.

Cô nhìn thoáng qua, hình như là không sưng lên to quá, xem ra tối hôm qua nhịn đau chịu một trận xoa bóp như vậy xem như cũng có tác dụng.

Hôm nay vì nghĩ trong nhà đang có người bị thương, vì vậy dì Lưu nghĩ để một mình đồng chí tiểu Khương ở nhà cũng không yên tâm lắm, cho nên lúc mua đồ ăn cũng không chậm trễ chút nào, nhanh chóng chọn đồ sau đó lấy tiền giấy ra thanh toán rồi đi về nhà luôn.

Khi ra ngoài thì bà ấy gặp ngay một người quen trong đại viện,”Dì Lưu, sao hôm nay mới sớm vậy đã đi mua đồ ăn?”

Người chào hỏi với dì Lưu chính là người vợ của một quân nhân, tên là Triệu Xuân Mai, làm việc ở bệnh viện Tam Bộ.

“Hôm nay chị Triệu cũng không phải đến bệnh viện à?”

“Hôm nay đến lượt tôi được nghỉ.” Triệu Xuân Mai đẩy xe đạp đi, đầu xe còn treo một giỏ thức ăn lớn.

Dì Lưu nhìn thoáng qua giỏ đồ ăn của bà ấy,”Khó trách hôm nay lại đi mua đồ ăn sớm như vậy.”

“Đúng vậy, sáng sớm toàn đồ tươi sống, hơn nữa nhà tôi gần đây vô cùng kén ăn, một hai đòi ăn cá, nên tôi mới phải vội đi sớm để mua được mẻ cá tươi này.”

Triệu Xuân Mai cũng quen biết nhiều người, hơn nữa biết chuyện dì Lưu làm việc ở nhà họ Quý, nên càng đối xử với dì Lưu nhiệt tình hơn.

“Dì Lưu, sao hôm nay chị lại đi mua đồ mua đồ ăn sớm như vậy?”

“Đồng chí tiểu Khương tối hôm qua bị thương ở chân, nên tôi vội đi mua hai cái móng lợn hầm canh cho cô ấy.”

Triệu Xuân Mai nhìn thoáng qua bốn phía, nhỏ giọng hỏi: “Là vì tối qua bắt người lái buôn kia xong bị thương sao?”

Dì Lưu không nghĩ tin tức lại bị truyền ra ngoài nhanh như vậy, nhưng mà nghĩ lại nếu bọn buôn đó biết chuyện phát khùng lên, xong lại biết được chuyện này thì sẽ trả thù bọn họ, vì vậy liền mỉm cười nói,”Gì mà lái buôn? Cô ấy ra ngoài đi dạo xong không cẩn thận bị trẹo chân thôi.”

Triệu Xuân Mai cũng cười cười, biết là dì Lưu là người kín miệng nên cũng không hỏi tiếp nữa, mới sáng sớm, còn chưa đến sáu giờ lão Hà nhà chị ta đã phải nhận nhiệm vụ, đưa người phối hợp với cục công an Đông Thành thăm hỏi một lần, chính là muốn đem hết bọn buôn người của Đông Thành bắt hết một lượt.

Chị ta nghe chính lão Hà nói, Quý Thần Nham coi trọng như vậy là bởi vì tối hôm qua vợ anh và con trai cùng bắt bọn buôn người đó, thậm chí vợ anh còn bị thương.

“Dì Lưu, tôi đạp xe đưa dì trở về, không phải dì đang nói phải vội vàng về nhà chăm sóc người sao, đi như vậy đến nhà cũng chậm trễ mất rất nhiều thời gian rồi.

Dì Lưu suy nghĩ chút rồi nói,”Được, vậy đành phiền em dâu Triệu rồi.”

“Nói phiền với không phiền gì đâu, chúng ta cũng là hàng xóm nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa hôm nay tôi còn muốn hỏi dì lần trước chỉ tôi cách làm món cá om dưa chua đấy, hôm trước mọi người trong nhà tôi vô cùng thích ăn dưa chua dì làm, nhân dịp hôm nay nghỉ tôi muốn làm cho anh ấy.”

“Được, đợi chút về cô vào nhà tôi lấy đi.” Hồi trước dì Lưu nghe Khương Tuệ Ninh nói muốn ăn cá nấu dưa chua, nên lần trước còn cố tình lấy ở nhà lên một thùng dưa chua mang đến.

Lúc mà bà ấy đang làm cá thì cũng vừa lúc Triệu Xuân Mai đem đồ sang cho, nên bà ấy cũng lấy một ít dưa chua cho lại.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 115


Khương Tuệ Ninh ở nhà không có chuyện gì, liền bưng một cái ghế nhỏ ngồi ở phòng khách, bên cạnh là một loạt thức ăn cùng thuốc mà mợ cô đã cho cô để bồi bổ thân thể.

Từ đêm đó, sau khi cô biết được thuốc này có tác dụng đều là bồi bổ phương diện kia, Quý Thần Nham cũng không cần dùng, cô phải nhanh chóng chạy đến chứng minh trong sạch, sau đó còn phải bỏ ra thời gian cầm thuốc đi trả cho mợ.

Bằng không để nó ở trong nhà ngày nào nhỡ bị Quý Thần Nham nhìn thấy, thì chuyện xưa sẽ lại bị nhắc lại.

Tuy rằng cô tin là con người Quý Thần Nham này tuyệt đối không phải kiểu người sẽ lục lọi ngăn tủ, nhưng nếu đặt chúng trong nhà một thời gian dài cũng không phải chuyện tốt, nhỡ mà để hỏng còn rất lãng phí.

Ngay khi cô đang tất bật sửa soạn thu dọn, thì dì Lưu đã trở về.

Phía sau bà ấy còn có một người phụ nữ xa lạ đi theo.

“Đồng chí tiểu Khương, cô đang làm gì vậy?”

Dì lưu nhìn mặt đất đang chất đầy thuốc bổ, còn giật mình không biết từ khi nào trong nhà lại có nhiều thuốc bổ như vậy?

“Tôi đang dọn lại ngăn tủ một chút.”

“Ôi, chân cô còn đang bị thương, đừng cử động nữa, để tôi đến sắp xếp là được.” Nói xong còn kéo Triệu Xuân Mai chưa nói câu nào vào nhà,”Chị Triệu, cô chờ tôi một chút, tôi vào nhà lấy dưa chua cho cô.”

“Không cần lo lắng, vội vàng quá đâu, dì Lưu, đây chắc hẳn là vợ của thủ trưởng Qúy đi?”

Thật ra Triệu Xuân Mai đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh từ xa một lần, nhưng lúc ấy quá xa không nhìn rõ, chỉ cảm thấy cô rất trắng, hôm nay đột nhiên lại có thể thấy như vậy, bà ấy cảm thấy thật sự rất xinh đẹp, chính là kiểu vừa đẹp vừa trẻ.

Khó trách thủ trưởng Qúy rất quý trọng, cưới về nhà lâu như vậy vẫn luôn giấu ở trong nhà, cũng không thấy cô đi ra ngoài làm bao giờ, hiện giờ phụ nữ nhà ai mà không có công việc chứ, trừ những người ở nhà trông em bé, ngay cả trước kia vợ của Thái Văn Thân ở phía bắc Tam Bộ cũng luôn phải đi làm.

Hơn nữa hôm qua nghe lão Hà đi cục công an đến đón người thì nghe nói Quý Thần Nham đã ôm cô ấy từ đó về đến tận nhà.

“Đúng vậy, đây là đồng chí tiểu Khương.” Dì Lưu nói xong thì nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Khương Tuệ Ninh, nên liền giới thiệu về Triệu Xuân Mai,”Đồng chí tiểu Khương, đây là đồng chí Triệu Xuân Mai vợ của quân trưởng.”

“Xin chào, đồng chí Triệu.” Khương Tuệ Ninh mở đầu duỗi tay ra chào.

Triệu Xuân Mai nhanh chóng duỗi tay ra nắm lại nói: “Đồng chí tiểu Khương, xin chào.”

“Đồng chí Triệu, cô ngồi trước đi.” Sau khi rút tay về Khương Tuệ Ninh bắt đầu tiếp đón Triệu Xuân Mai.

Triệu xuân mai khách khí xua tay nói: “Không cần, không cần đâu, tôi đến xin dì Lưu một ít dưa chua, lấy xong sẽ về nhà luôn.”

Khương Tuệ Ninh thấy cô ấy khách khí như vậy thì cũng không ép buộc.

Có lẽ hai người không nói lời nào nên hơi có chút ngại ngùng, Triệu Xuân mai cũng không tìm được lời nào để nói, nên liền nói: “Đúng rồi, đồng chí Tiểu Khương, đứa nhỏ nhà tôi là bạn học đang học cùng Tử Thu đó.”

Nói xong chị ta liền cảm thấy hối hận, sao có thể nói như vậy, lại còn dám ở trước mặt vợ mới nói chuyện của con riêng?

Đây không phải là có ý gây sự sao?

Nhưng Khương Tuệ Ninh sau khi nghe chị ta nói chuyện con trai, liền nhịn không được liếc nhìn chi ta thêm vài cái, trong sách có nói chị ta có tính tình vô cùng nhiệt tình lại thẳng tính, chỉ là cái miệng không được tốt, nói quá nhiều, hơn nữa còn mau mồm mau miệng, và có chuyện gì ở trước mặt chị ta biết thì chưa từng giữ kín đươc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 116


Triệu Xuân Mai thấy Khương Tuệ Ninh đang nhìn mình, hơn nữa còn nhìn những hai lần, liền biết mình nói sai, có chút xấu hổ, vội vừa cúi đầu vừa nói: “Đồng chí tiểu Khương, tôi giúp cô thu dọn.”

“Không cần, không cần đâu, tôi tự mình có thể làm được.”

“Không có việc gì, đây không phải là tiện tay làm luôn sao?”

Lúc này Triệu Xuân Mai vô cùng muốn làm gì đó để có thể cứu vãn lại một chút, vì dù sao chồng của chị ta cũng là cấp dưới đang làm việc dưới trướng Quý Thần Nham, lỡ mà hôm nay cô nói những điều không hợp lòng người, Khương Tuệ Ninh lại thổi gió bên gối Quý Thần Nham, thì không phải là cô tự mình hại chồng mình sao?

Khương Tuệ Ninh không nghĩ đến chị ta đúng thật là nhiệt tình, nói xong cũng không nghe khuyên bảo mà ngồi xuống hỗ trợ.

“Đồng chí tiểu Khương, đây đều là thuốc cô mua sao?” Triệu Xuân Mai là bác sĩ, nên vừa nhìn liền biết thuốc này là điều trị bệnh gì.

“Không phải, không phải, đây là tôi giúp mợ tôi dọn một chút.” Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ánh mắt đồng tình trên mặt Triệu Xuân Mai liền đoán được chị ta hẳn là đã nhận ra loại thuốc này, nên phải nhanh chóng phủ nhận.

Triệu Xuân Mai cau mày, không tin tưởng những lời mà Khương Tuệ Ninh nói, mợ cô làm gì chứ, cần gì phải cần nhiều thuốc như vậy, hơn nữa tất cả những loại thuốc này đều là để trị liệu phương diện kia.

Nếu dì cô thật sự cần nó, không phải là mợ cô sẽ tự mình qua thu dọn lấy đi sao? Sao có thể để cháu gái ngoại đi dọn giúp?

“Ôi, loại thuốc này cũng không được để ẩm, cô để ở ngăn tủ dưới tầng không được, tốt nhất là cất lên trên tầng hai, những thuốc này nếu để bị dính nước thì hiệu quả sẽ không được tốt.”

Triệu xuân mai cũng không phải kẻ ngốc, người khác đã không thừa nhận, chị ta chắc chắn sẽ không dò hỏi đuổi theo đến cuối cùng, nhưng mà chị ta cũng tốt bụng đưa ra lời khuyên có ích cho Khương Tuệ Ninh.

Số thuốc này uống không phải một năm thì cũng nửa năm mới hết, nếu để như vậy thì không được.

“Không sao đâu, hai ngày nữa thôi sẽ đưa cho mợ tôi.” Khương Tuệ Ninh không để ý lắm, khẳng định thuốc này chưa bị ẩm đã được trả lại, ai còn mang lên tầng hai tìm việc chứ, nhỡ mà để ở tầng hai bị Quý Thần Nham nhìn thấy thì không phải là đang tìm việc làm rắc rối sao?

“Được, dù sao cô nhớ là không được để bị ẩm.” Triệu Xuân Mai thấy cô còn nói dối, thì cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng giúp cô bỏ toàn bộ thuốc vào một chiếc túi vải.

Vừa lúc xong thì dì Lưu cũng cầm dưa chua ra ngoài, Triệu Xuân Mai nói một tiếng cảm ơn, rồi lại mời Khương Tuệ Ninh,”Đồng chí tiểu Khương, nếu rảnh thì tới nhà tôi chơi nhé.”

“Được, đồng chí Triệu đi thong thả.”

“Được, vậy tôi về trước đây, nhớ kỹ thuốc kia không được để bị ẩm đâu.”

Triệu Xuân Mai đi được hai bước thì quay đầu lại nhìn Khương Tuệ Ninh một cái, lộ ra vẻ mặt đồng tình, thật đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy.

Khương Tuệ Ninh vừa nương mắt thì bắt gặp ánh mắt đồng tình của chị ta.

Triệu Xuân Mai nhanh chóng cất bước chạy mất.

Khương Tuệ Ninh:…

Cô bỗng nhớ đến Triệu Xuân Mai trong sách miêu tả, con người này của chị ta không biết giữ miệng, không thể kiểm soát miệng của mình, mà chị ta rõ ràng đang nghĩ rằng thuốc này là cho Quý Thần Nham uống.

Đây, có phải cô đang chuẩn bị gặp rắc rối nữa không?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 117


Triệu Xuân Mai mang dưa chua ra ngoài, đặt vào trong giỏ thức ăn, sau đó đẩy xe đi về phía nhà mình, vừa đi còn không ngừng lắc đầu, thở dài.

Thảo nào chị ta còn cảm thấy kỳ lạ vì sao năm nay Quý Thần Nham không sắp xếp kiểm tra sức khỏe ngay trong Tam Bộ, đâu cần bỏ gần tìm xa tìm đến tận Đông Thành như thế.

Lúc đó mọi người còn truyền tai nhau vì anh không hài lòng về sự kiện kia của bệnh viện vào ngày mùng ba tháng giêng.

Dù sao người bệnh kia là tài xế của Quý Thần Nham, mặc dù sau đó mọi vấn đề đã được điều tra rõ ràng, việc xảy ra biến chứng trong phẫu thuật cũng không phải bởi kỹ thuật của các bác sĩ chưa tốt nhưng vì không thể cứu giúp người bên cạnh anh nên bệnh viện vẫn cảm thấy khá áp lực.

Khi biết được anh sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho bản thân mình ở bệnh viện Đông Thành thì toàn bộ bệnh viện đều cảm thấy áp lực còn cao hơn nữa, anh là thủ trưởng của họ cũng không tin tưởng họ, vậy còn có thể khiến ai tin tưởng vào bệnh viện này?

Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng vì sự cố kia mà anh không hài lòng về bệnh viện. Nhưng bây giờ Triệu Xuân Mai cảm thấy căn bản không phải nguyên nhân này.

Có thể anh mượn lý do kiểm tra sức khỏe để tìm hiểu về vấn đề khác. Nghe nói năm nay có một chuyên gia khoa nam từ Bắc Kinh đến bệnh viện Đông Thành.

Triệu Xuân Mai cảm thấy chắc chắn là như thế, nếu không một đống bác sĩ tài giỏi ở đây sẽ không có cách nào hiểu được. Tuy Tiểu Khương không thừa nhận nhưng bản thân Triệu Xuân Mai đã từng nhìn thấy biết bao nhiêu phụ nữ đưa đàn ông đến khám bệnh ở bệnh viện, Triệu Xuân Mai nhìn rất rõ ánh mắt xấu hổ và thừa nhận của họ.

“Chị Triệu, chị đi mà không tập trung gì cả, em gọi chị nửa ngày rồi.”

Triệu Xuân Mai đang tập trung suy nghĩ thì thấy bả vai mình bị người ta vỗ vào, chị ta lập tức nghe thấy tiếng nói quen thuộc nên dừng chân, quay đầu nhìn thoáng qua.

“Hồng Anh, hôm nay em không đi làm sao?”

Người gọi Triệu Xuân Mai là Ngô Hồng Anh, là vợ của đoàn trưởng Vương nhà bên cạnh.

Năm trước hai người họ mới kết hôn, đầu năm nay đã sinh được một cậu nhóc béo mập.

Bởi vì là lần đầu tiên sinh con nên không có kinh nghiệm, nhưng nhờ có Triệu Xuân Mai giúp đỡ cho không ít mà mối quan hệ giữa hai người họ trong đại viện này tương đối thân thiết nhau hơn.

“Không ạ. Tối hôm qua, tên nhóc nhà em không được thoải mái nên khóc cả đêm, em căn bản không hề ngủ được nên đã xin phép nghỉ một ngày.

Ngô Hồng Anh cũng là người phương nam, dáng người nho nhỏ, yểu điệu, bởi vì vẫn còn nhỏ tuổi nên khi nói chuyện cảm thấy hơi yếu ớt.

Nhưng cũng vì đã không được ngủ cả đêm nên lúc này nhìn người có vẻ rất tiều tụy.

“Hay em có muốn nghỉ ngơi một lúc không, dù sao cung tiêu xã cũng có rất người có thể thay thế.” Không giống như ở bệnh viện của chị ta, chỉ cần thiếu đi một người là đều bận rộn cả lên, ngoại trừ bình thường thay phiên nhau nghỉ ngơi ra thì xin một ngày nghĩ là chuyện không hề dễ dàng.

“Chị Triệu, em thấy chi đi trên đường mà liên tục lắc đầu, thở dài, có chuyện gì sao ạ?”

“Chị thì không có việc gì.” Triệu Xuân Mai lắc đầu nói: “Em gái Hồng Anh này, em đã từng gặp vợ của thủ trưởng chưa?”

Ngô Hồng Anh gật đầu: “Em đã gặp một lần ở đại viện ạ, bề ngoài cũng rất xinh đẹp.”

Triệu Xuân Mai nở nụ cười, nói: “Người có đẹp cũng vô dụng mà thôi.”

“Sao lại vô dụng ạ?” Ngô Hồng Anh nhớ đến cảnh tượng mình đã nhìn thấy vào tối hôm qua nên lôi kéo Triệu Xuân Mai, nhỏ giọng nói: “Chị Triệu, tối hôm qua em đi lấy thuốc cho nhóc con nhà em, chị đoán xem em đã nhìn thấy gì?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 118


“Nhìn thấy gì?” Triệu Xuân Mai chậm bước lại, chị ta nghiêm túc lắc nghe Ngô Hồng Anh sẽ nói gì.

“Em nhìn thấy thủ trưởng Quý ôm theo vợ mình xuống xe, sau khi xuống xe cũng không nỡ để cô ấy đứng dưới đất mà trực tiếp ôm về nhà. Chị không thấy đâu, lúc đó thủ trưởng Quý ôm cô ấy như ôm đứa bé. Ôi, chị nói xem thủ trưởng Quý có thân phận gì, thế nhưng lại vô cùng yêu thương cưng chiều vợ mình như thế. Số mệnh của đồng chí Khương cũng quá tốt rồi.”

Ngô Hồng Anh vô cùng hâm mộ, từ cổng nhà đi vào trong thì được mấy bước chân đâu, ngồi xe hơi về đến nhà cũng không đành để chân vợ mình chạm đất.

Nhìn lại mình, ngoại trừ lúc kết hôn thì chồng cô ấy còn ôm cô ấy được một lần, từ đó về sau lại không có nữa.

Đừng nói là ôm vào lúc bình thường mà kể cả lúc sinh bệnh không thoải mái, cùng lắm chồng của cô ấy chỉ bảo cô ấy nên uống nước và nghỉ ngơi nhiều một chút.

Vừa so sánh với người khác đã khiến Ngô Hồng Anh hâm mộ muốn chết rồi.

Triệu Xuân Mai đã biết đến chuyện này từ trước, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hâm mộ của Ngô Hồng Anh, chị ta vẫn nhịn không được giội cho cô ấy một bầu nước lạnh.

“Tốt số cái gì chứ? Dù có yêu thương cưng chiều cô ấy đến đâu cũng đâu có tác dụng gì, có thể cả đời này cũng không thể có con cái được ấy chứ. Em xem gia đình thủ trưởng Quý là gia đình gì, Quý gia ở Bắc Kinh cũng là một nhân vật có mặt mũi, thủ trưởng Quý lại có bản lĩnh, có nhiều tiền như vậy cũng không có liên quan gì đến đồng chí Khương.”

“Ý của chị Triệu là gì?”

Chị ta nói không rõ ràng nên Ngô Hồng Anh không hiểu, việc cưng chiều này sao lại dính líu liên quan đến chuyện con cái?

Triệu Xuân Mai nhìn quanh quẩn bốn phía một vòng, sau khi chắc chắn không có người mới kề sát vào tai Ngô Hồng Anh nói hết toàn bộ liên quan đến đến số thuốc kia của Quý gia.

Nói xong chị ta vẫn chưa yên tâm nên căn dặn Ngô Hồng Anh không được nói ra: “Hồng Anh, em không được nói chuyện này với nhiều người đâu nhé, chị nói với em là vì quan hệ giữa hai chị em mình thân thiết nên mới nhắc đến. Sau này, trước mặt đồng chí Tiểu Khương, chúng ta tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện con cái.”

Lúc đầu chị ta cũng không muốn nói ra chuyện này nhưng lại nghĩ đến mọi người đều là hàng xóm, sau này cơ hội đụng mặt nhau cũng nhiều, khó tránh những lúc gặp mặt như vậy phải nói chuyện đôi ba câu, lỡ như không cẩn thận nói phải lời gì đó, người nói vô tình người nghe lại cố ý, trong khi chồng của họ đều là cấp dưới của thủ trưởng Quý cả.

Nếu có thể không làm người khác khó chịu thì cũng đừng làm.

Ngô Hồng Anh nào dám nói, cô ấy mím chặt môi, gật đầu lia lịa.

Mà Khương Tuệ Ninh không yên lòng nên đã mở cửa nhà tạo thành một khe cửa nhỏ, chăm chú nhìn vào Triệu Xuân Mai rời đi, khi nhìn thấy chị ta đứng ở đằng xa chau đầu trò chuyện với một người khác, người khác kia lại có dáng vẻ bừng tỉnh, cô lập tức biết được thiết lập nhân vật của Triệu Xuân Mai vẫn chưa bị sụp đổ.

Chỉ là cô không ngờ miệng người này lại nhanh như thế, tốc độ của Tào Tháo cũng không bì với miệng của chị ta.

Cô cảm thấy mình phải nhanh chóng thổi gió báo trước vối Quý Thần Nham, nếu không đợi đến một ngày nào đó anh nghe thấy lời đồn này chắc chắn lại cho rằng mình làm nên lời đồn.

Khương Tuệ Ninh thật sự không nhịn được phải thở dài, sao lại có thể gây chuyện đến mức này?

“Đồng chí Tiểu Khương đang làm gì vậy?” Dì Lưu đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh bám vào cửa từ lâu, nếu không phải bà nhìn thấy rõ ràng cô vẫn đứng nguyên vẹn ở đó thì còn cho rằng cô đang bị cánh cửa bắt đấy chứ.

Khương Tuệ Ninh nghe dì Lưu hỏi, cô lại thở dài.

“Đồng chí Tiểu Khương làm sao vậy? Cô đau chân sao?”

Dì Lưu rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ uể oải, suy sụp của Khương Tuệ Ninh, bà nhanh chóng bước đến gần cô, ân cần hỏi han cô.

“Chân tôi không đau ạ. Mà là đau lòng.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 119


“Làm sao vậy? Có phải do hôm qua đón phải gió lạnh nên không thoải mái?”

“Không phải đâu ạ. Có thể là do trời sắp mưa đấy ạ.”

Khương Tuệ Ninh vô cùng sầu não.

Dì Lưu: “…”

“Trời mưa thì sao phải đau lòng?”

Số phận đã định, có một số việc không thể nào ngăn được, làm thế nào lại không đau lòng đây.

Quý Thần Nham trở về từ sân huấn luyện, Trần Huy cũng đi theo anh về.

“Sắp xếp thế nào rồi?” Quý Thần Nham hỏi.

Trần Huy đẩy cửa ban công cho lãnh đạo, đứng sang một bên chờ cho lãnh đạo đi vào rồi hắn mới đuổi theo sau: “Hứa Bộ của bộ công an bên Đông Thành cực kỳ biết ơn Tam Bộ của chúng ta đã điều người đến phối hợp.”

Hắn nói xong lại dừng một lát, thoáng nhìn qua lãnh đạo của mình.

Quý Thần Nham “ừm” một tiếng, thấy hắn không nói tiếp thì giường mắt nhìn thoáng qua: “Có gì thì nói thẳng.”

“Hứa Bộ nói Đông Thành muốn thành lập thêm các phân cục công an, hiện tại bên họ đang thiếu người, rất nhiều thị trấn dưới phạm vi quản lý của họ có nhiều sở cảnh sát thậm chí chỉ có hai cảnh sát. Vì vậy đã hỏi Tam Bộ chúng ta có thể điều người đến các thị trấn một lần không. Mấy năm lại gần đây, những người muốn gây chuyện ở các thị trấn nhỏ bắt đầu nhiều hơn, rất dễ dàng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người.”

Quý Thần Nham kẹp bút máy ở khe giữa hai ngón tay, anh quay một vòng, cây bút chạy hết các khe ngón tay rồi lại quay trở về, hỏi: “Hàng năm khi Tam Bộ cho xuất ngũ không phải đều giao người cho họ sao? Hàng năm không phải họ cũng không thiếu người sao?”

Trần Huy cười: “Lãnh đạo, anh biết đó nếu nhân viên đã phân đến bên đó thì tiền lương đều phải từ chỗ họ cấp ra, nhưng nếu để chúng ta điều đến thì đương nhiên họ không cần cấp đồng nào nữa.”

“Tính toán cũng hay lắm.”

Trần Huy gật đầu đồng ý, hắn tiếp tục hỏi: “Vậy chúng ta có điều đến không?”

Quý Thần Nham gật đầu đồng ý, lập tức nói: “Chờ đến sang năm, bên này xuất ngũ rồi sẽ liên hệ trao đổi với mấy người Hứa Bộ kia, để hắn có thể phân phối đủ nhân viên.”

“Lãnh đạo, hắn có thể sẽ không muốn đồng ý. Hàng năm số tiền lương họ dự toán cũng không nhiều, người đến đó rồi cũng khó mà có tiền trả lương.”

“Nói cho hắn biết, số tiền này tôi sẽ giúp hắn xin.”

Trần Huy ngước mắt nhìn thoáng qua lãnh đạo. Khó trách từ sau khi lãnh đạo đến Đông Ba Bộ thì dư luận luôn luôn là những điều tốt đẹp. Đúng là một lãnh đạo luôn đặt sự an toàn của người dân lên vị trí đầu tiên.

“Vâng, lãnh đạo. Hôm qua thư ký của thủ trưởng Lương của không quân bên kia đã liên hệ với tôi, nói rằng thủ trưởng Lương về thủ đô có việc nên thuận đường ghé Đông Thành thăm anh, buổi chiều là có thể đến Đông Thành rồi.”

“Gặp tôi?”

Biểu cảm trên mặt Quý Thần Nham rõ ràng không xác định.

Trần Huy gượng cười hai tiếng, giải thích: “Thư ký Lưu đã nói với tôi như thế, chẳng qua bên trong điện thoại tôi có thể nghe thấy có cả giọng nói của thủ trưởng Lương. Anh ta nói muốn đến gặp em dâu, còn bảo anh phải chuẩn bị tiệc rượu, nghe giọng điệu giống như trách anh kết hôn nhưng không chịu nói với anh ta.”

Quý Thần Nham biết vì sao Lương Viễn Bồi lại lượn một vòng đến Đông Thành để gặp mình, quả nhiên muốn gặp anh cũng chỉ là một cái cớ thôi.

Trần Huy thấy lãnh đạo nhà mình không nói lời nào, cũng không dễ dàng suy đoán được trong lòng lãnh đạo suy nghĩ thế nào nhưng hắn cảm thấy lãnh đạo có thể không muốn để người khác gặp đồng chí Khương.

Vì nếu thủ trưởng Lương gặp được thì không quân bên kia sẽ từng người nối đuôi nhau tìm đến, thế là sẽ làm người khác có suy đoán rằng không quân bên kia và lục quân bên này quá mức thân thiết là điều không tốt lắm, mà lãnh đạo cũng không thích nhất chính là công tư không rõ ràng.

“Nếu không tôi sẽ bảo Trương Hạ đưa đồng chí Khương đến nhà cậu cô ấy ở một đêm, đến lúc đó có thể nói đồng chí Khương đã trở về nhà mẹ đẻ.”
 
Back
Top Bottom