Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 100


Quý Tử Thư và dì Lưu liếc nhìn nhau, ngay sau đó lại quay đầu đi nơi khác, trong lòng đều có một ít suy nghĩ.

Đặc biệt là Quý Tử Thư, lúc này trong lòng cậu rất không an ổn, lúc này cậu đã nhìn thấu rồi, nếu chuyện đêm nay cần có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm, vậy người đó chắc chắn là cậu.

“Đồng chí Quý và thư ký Trần đi đường mệt nhọc rồi đúng không, tôi đi trước rót cho hai người một ít nước.”

Dì Lưu chọn đúng thời cơ vội vàng chạy vào phòng bếp chạy.

Quý Tử Thư nhìn dì Lưu rời đi, cậu cũng muốn nhanh chóng tìm cớ chạy đi.

Lại nói tiếp, nhìn dáng vẻ của cha cậu không giống như đang tức giận, nhưng cậu cứ cảm thấy chuyện này tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy.

Trước kia cậu đi ra ngoài chơi bóng về trễ một chút là sẽ bị phê bình không có quan niệm về thời gian, đêm nay đêm hôm khuya khoắt như vậy còn chơi bài, nghĩ như thế nào cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua.

Quả nhiên cậu còn chưa tìm được lấy cớ đã nghe cha hỏi chuyện: “Ngày mai không phải chủ nhật, sao lại được nghỉ?”

Khương Tuệ Ninh còn gỡ tờ giấy dính trên mặt thì bị lời nói này của Quý Thần Nham làm cho trực tiếp dừng tay lại, theo bản năng nhìn về phía Quý Tử Thư.

Đứa nhỏ này nói dối? Không phải nói ngày mai cậu không đi học sao?

Ngày thường cậu phải đi học, cho nên bọn họ đều chơi đến 10 giờ là đi ngủ, nhưng vì nghe cậu nói không đi học nên bọn họ mới quyết định chơi mệt mới đi ngủ.

Xong rồi!!

Trong lòng Khương Tuệ Ninh nghĩ đến hai chữ này đầu tiên, có khi nào Quý Thần Nham sẽ cảm thấy là mình lôi kéo Quý Tử Thư thức đêm chơi không?

Loại người như anh chắc là rất chú trọng việc học của con cái đúng không? Nếu là nghỉ chơi một chút còn có thể giảo biện được, nhưng nếu là học thì…

Có khi nào cô bị phạt chung luôn không.

“Ngày mai trường học cho nghỉ đột xuất một ngày.”

Nghỉ cũng tùy ý như vậy sao? Khương Tuệ Ninh âm thầm chú ý biểu cảm của Quý Thần Nham, không để lộ ánh mắt nghi ngờ, xem ra anh thật sự tin tưởng lời nói của con trai mình.

Cô lại nhìn về phía Quý Tử Thư, lúc cậu nói lời này là dõng dạc rõ ràng, cũng không giống như đang nói dối.

Cuối cùng cũng yên tâm.

“Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Lòng cô còn chưa hoàn toàn thả lỏng, Quý Thần Nham đã nói tiếp.

“12 giờ rưỡi.” Quý Tử Thư liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo trên tường.

“12 giờ rưỡi khuya.” Quý Thần Nham sửa đúng lại.

Quý Tử Thư gật đầu, không dám nói câu nào nữa, ngoan ngoãn đứng chờ anh mắng.

Quý Thần Nham nhìn cậu: “Cũng không còn sớm, đi lên ngủ trước đi, sau tám giờ sáng ngày mai đeo vật nặng chạy 5 km.”

Vừa nghe đến đeo vật nặng chạy 5km gương mặt Quý Tử Thư lập tức ỉu xìu, ánh mắt cầu xin nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh.

Như là đang cầu cô nói đỡ vài câu.

Nói thật, lúc này Khương Tuệ Ninh nào dám có tấm lòng Bồ Tát, bản thân cô cũng là Bồ Tát bằng đất sét qua sông.

Quý Tử Thư bị phạt đeo vật nặng chạy 5 km, cô sẽ không đeo vật nặng chạy 5 km giống cậu ta chứ?

Đừng nói là đeo vật nặng, chỉ chạy 5 km cũng đủ lấy đi nửa cái mạng của cô.

Đúng lúc này, ánh mắt của Quý Thần Nham thật sự nhìn về phía cô, nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, Khương Tuệ Ninh cố ý lắc lư cơ thể một chút, lập tức đưa tay đỡ đầu, như là bị chóng mặt vậy, chọn đúng thời cơ ngã về ghế sô pha mà Quý Tử Thư đã ngồi lúc vừa rồi.

Vừa rồi trong lúc Quý Thần Nham vừa bắt lấy Quý Tử Thư, cô đã bí mật thăm dò hoàn cảnh xung quanh một chút, ngã về phía sau không hiện thực, ngã về phía trước thì không mỹ quan nên thôi, rất dễ không khống chế được lực đạo, trật khớp eo.

Bên trái cũng không được, bên này là cái bàn gỗ đặc, ngã đập đầu cũng không phải chuyện đùa.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 101


Chỉ có ghế sô pha ở bên phải là tốt nhất, Quý Tử Thư đã đi ra ngoài, nơi này khá rộng lớn, cô cố ý giơ tay lên che đầu, như vậy ngã xuống có thể nương theo đó dùng cánh tay chống đệm mềm của ghế sô pha giảm xóc một chút.

Kế hoạch ngất xỉu hoàn mỹ trực tiếp thông qua.

Cô cũng đã ngất xỉu rồi, chắc hẳn Quý Thần Nham sẽ không điên cuồng đến mức đánh thức mình chỉ vì tuyên bố nội dung hình phạt đúng không?

Khi còn nhỏ cô cũng thường xuyên nghịch ngợm, thường xuyên làm ầm ĩ cùng những đứa nhỏ trong khu, lần nào cô cũng nhìn người bạn ở nhà kế bên bị cha mẹ cùng nhau đánh.

Nhưng từ trước đến nay không có ai đánh cô.

Bởi vì mỗi lần trước khi mẹ cô đến, cô đều chạy trước một bước, chạy ra ngoài chơi một vòng cho đến khi mẹ cô hết giận mới về nhà, còn nếu không kịp chạy thì cô sẽ giả vờ ngất xỉu, như vậy sẽ không bị đánh.

Lúc này cô chạy thì chắc chắn là tất ngốc, hơn nữa bên ngoài quá tối, cô sợ.

Chỉ có cách giả vờ ngất xỉu này mới là cách tốt nhất.

Cô cũng đã nghĩ sẵn lời kịch rồi, sau khi té xỉu, chắc chắn mọi người sẽ không mặc kệ cô nằm trên mặt đất, ít nhất cũng sẽ đến đỡ cô dậy, sau đó là hoảng loạn gọi tên cô. Đến lúc đó cô mới suy yếu tỉnh lại, sau đó ỉu xìu nói rồi nhanh chóng về phòng ngủ.

Chắc chắn Quý Thần Nham sẽ không kịp trở tay, anh cũng sẽ tạm thời quên đi chuyện muốn trừng phạt mình.

Chỉ cần ngủ một giấc, tới ngày mai chắc hẳn chuyện này cũng trôi qua.

Loại người như Quý Thần Nham là người bận rộn như vậy thì sao có thế vẫn luôn nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt này chứ.

Chỉ là không ngờ sau khi cô đến nơi này, chuyện gì cũng đều chệch đường ray, cô đã đủ lanh tay lẹ mắt, thế nhưng có người còn nhanh hơn cô một bước!!

Cô được người ta tiếp được??

Điều này không có khả năng, sao lại có người dự đoán đúng dự đoán của cô, trừ khi anh là người rất quen thuộc với các thao tác của cô. Không đúng, đây là kỹ xảo cô chỉ sử dụng khi còn nhỏ, anh phải không biết mới đúng.

Khương Tuệ Ninh vốn có một loạt thao tác của riêng mình, kết quả lại bị gián đoạn như vậy, làm cô quên mất mình còn phải từ từ tỉnh lại.

Bị Quý Thần Nham ôm vào lòng ngực một hồi lâu mới phản ứng lại, giờ này phút này cô nên làm thế nào để mở mắt ra??

Hơn nữa chuyện cô giả vờ ngất xỉu này chỉ cần người ta vừa tiếp xúc là chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Nhưng vì sao Quý Thần Nham không vạch trần cô, còn vẫn luôn ôm cô như vậy.

Móa, không phải là anh đang đợi mình chủ động tỉnh lại đấy chứ.

Không được, nếu mình tỉnh lại, vậy chuyện giả vờ ngất xỉu này sẽ bị bại lộ, như vậy sẽ càng nặng tội hơn.

Cô quyết định dù thế nào, nếu không tìm được cơ hội tốt nhất thì dù có giả vờ cũng phải giả vờ đến cùng, chỉ có thể liều mạng thi kiên nhẫn với anh.

Quý Tử Thư bị loạt thao tác này của Khương Tuệ Ninh làm cho sợ ngây người, nếu cậu không có nhớ nhầm thì vừa rồi lúc chơi bài, người có tinh thần tốt nhất chính là cô, con khỉ trong núi cũng không sinh long hoạt hổ bằng cô, lần này chỉ vậy đã ngất xỉu?

Cậu không tin, chắc chắn cô là vì tránh né trừng phạt.

Quý Tử Thư cảm thấy con người Khương Tuệ Ninh quá chơi xấu, rõ ràng một ngày trước cô còn nói anh em tốt là cùng nhau đi, ai buông tay trước người đó chính là cún.

Chỉ mới một ngày trôi qua mà cô vì tránh né trừng phạt đã tự mình giả vờ ngất xỉu trước, hơn nữa cô hoàn toàn không nói cho mình biết phương pháp này, nếu cô đã nói thì thật ra cậu cũng không phải không thể thử xem.

Lúc này dì Lưu bưng hai ly nước đi từ phòng bếp ra, nhìn thấy Quý Thần Nham ôm một người vào trong lòng ngực, bà lập tức lo lắng hỏi: “Đồng chí Khương là bị làm sao vậy?”

Khương Tuệ Ninh như nghe được âm thanh cứu rỗi, trong lòng kêu gọi dì Lưu mau đến gọi tôi đi, để tôi nắm bắt cơ hội suy yếu mở mắt ra.

Kết quả cô rõ ràng cảm nhận được người đang đi lại đây đột nhiên phanh lại, sau đó giọng nói của Quý Thần Nham cũng vang lên: “Không có việc gì, có lẽ cô ấy quá buồn ngủ nên ngủ thiếp đi.”

Khương Tuệ Ninh:…
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 102


Cái lý do này hình như còn tốt hơn ngất xỉu đó!!

Còn Quý Tử Thư và thư ký Trần chứng kiến toàn bộ thao tác của Khương Tuệ thì đều lộ vẻ mặt không thể tin được.

Trần Huy ‘Lãnh đạo, ngài như vậy là bất công quá mức. ‘

Quý Tử Thư ‘Cha, con muốn hỏi cha một câu là người nào có thể đi ngủ trong vòng một giây không?’

Có lẽ là được người ta bế, trong lòng lại muốn ngủ lấy cớ, nên Khương Tuệ Ninh cũng thật sự ngủ thiếp đi, cũng không biết là được bế vào phòng từ lúc nào.

Chỉ biết khi cô vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường, mà vị trí thuộc về Quý Thần Nham ở trên giường đã trống rỗng.

Cô duỗi tay s* s**ng một chút, rất lạnh, phảng phất không có ai ngủ ở đây vậy.

Xem ra Quý Thần Nham đã ra ngoài, như vậy có phải là cô đã tránh được một kiếp không?

Tâm trạng của Khương Tuệ Ninh rất tốt, vội vàng bò dậy nghênh đón một ngày mới. Lúc xuống lầu thì vừa hay gặp Quý Tử Thư vừa đeo vật nặng chạy 5 km trở về.

Hai người vừa thấy mặt nhau, bầu không khí không thể nói là xấu hổ, chỉ có thể nói Khương Tuệ Ninh cảm nhận được lòng phẫn nộ của Quý Tử Thư.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Khương Tuệ Ninh cảm thấy hành động của mình thật sự không có nghĩa khí, nhưng mà từ xưa đều là đạo hữu chết cũng không chết bần đạo, cô đây cũng là không có cách nào.

So với hai người cùng bị phạt, chi bằng một người trốn thoát cũng được xem là lời.

“Tử Thư, sớm vậy.”

“Tôi là rất sớm.”

Khương Tuệ Ninh khẽ sờ cái mũi, không để ý lời trào phúng của cậu, vô cùng thân thiện nói: “Hôm nay có mặt trời à, Tử Thư, chúng ta đi ra ngoài chơi đi, cậu muốn chơi hay là muốn ăn cái gì nào? Tôi mời khách.”

Cô quyết định tốn chút tiền đền bù đắp vết thương trong lòng của Quý Tử Thư.

“Dì mời khách?” Quý Tử Thư híp mắt suy nghĩ chút gì đó rồi nói: “Được thôi.”

Khương Tuệ Ninh vừa nhìn đã biết chắc chắn hôm nay thằng nhóc này sẽ cho mình đổ nhiều máu, đau lòng túi tiền của mình ba giây, nhưng mà cô vẫn quyết định thực hiện lời hứa, mục tiêu hôm nay là dỗ được Quý Tử Thư, miễn cho sau này cậu không còn tin mình là một người giữ lời hứa.

Dì Lưu nghe bọn họ nói muốn đi ra ngoài chơi thì dặn dò bọn họ vài câu,”Hai người phải về nhà sớm một chút đấy, hôm nay đồng chí Quý sẽ về nhà ăn cơm tối.”

Khương Tuệ Ninh ước gì trở về ăn cơm, như vậy đỡ tốn tiền ăn một bữa cơm, nên không chút do dự trong trẻo trả lời: “Được.”

“Cậu muốn chơi cái gì?” Khương Tuệ Ninh không biết hiện tại có thứ gì hay ho, nếu là ở đời sau thì cô sẽ trực tiếp dẫn cậu đi chơi gắp thú, như vậy cũng có thể chơi một ngày, chỉ là có hơi phí tiền.

Hiện tại cô cũng không biết có các hạng mục giải trí nào.

Quý Tử Thư thật sự không biết đi nơi nào chơi, nói nữa, thật ra cậu rất ít khi đi ra ngoài chơi, từ trước đến nay cha cậu vẫn luôn rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi dẫn cậu đi ra ngoài chơi, khi còn nhỏ cậu rất hâm mộ những bạn học khác vào cuối tuần là được cha mẹ dẫn đi công viên chơi.

Nghe bạn học nói bên trong có cầu thang trượt, bàn đu dây và còn có đường cáp treo dài…

Chỉ là hiện tại cậu đã trưởng thành rồi, hình như cũng không thích hợp đi chơi.

Khương Tuệ Ninh thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, suy nghĩ một chút, trong sách Quý Tử Thư là dì Lưu chăm sóc từ nhỏ đến lớn, chắc chắn dì Lưu cũng chỉ chăm sóc phần ăn no mặc ấm cho cậu mà thôi, còn về cảm xúc vui sướng thì tuyệt đối không có.

Ngay lập tức, cô có chút đồng tình Quý Tử Thư. Mặc dù khi còn nhỏ cha mẹ cô ly hôn, mẹ một mình dẫn theo cô và em trai, nhưng mẹ quan tâm chăm sóc cô và em trai rất chu đáo.

Lúc ấy điều kiện trong nhà không tốt, nhưng nhất định mẹ sẽ để dành hai phần tiền, chờ đến ngày sinh nhật của cô và em trai thì sẽ dẫn bọn họ đến công viên giải trí chơi, sau đó mua cho bọn họ một chiếc bánh kem sinh nhật thật xinh đẹp, đi ăn một bữa ở quán ăn mà ngày thường có nghĩ cũng không dám nghĩ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 103


Mẹ nói chỉ cần có bà ấy còn sống, đời này cô và em trai không thể thành đứa trẻ có nhiều tiền nhất, nhưng bà ấy hy vọng cô và em trai sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất.

Sao sánh như vậy, cô cảm thấy mình thật sự quá hạnh phúc, cho nên cô quyết định dẫn Quý Tử Thư đi công viên.

Nghe mẹ nói ở niên đại này công viên sẽ có một ít thiết bị trò chơi đơn giản.

Dù sao hai người cũng coi như rất quen thuộc rồi, thích hợp đền bù một ít tuổi thơ thiếu sót của Quý Tử Thư cũng phù hợp với thân phận mẹ kế của cô.

“Chúng ta đi công viên đi.”

Quý Tử Thư suy nghĩ một chút, nói: “Công viên có cái gì hay đâu, tôi đã trưởng thành rồi, mấy thứ đó chỉ dành cho những đứa nhóc chơi.”

“Ai nói với cậu là những thứ đó là trẻ con chơi? Có rất nhiều người lớn cũng chơi, lại nói tiếp, cậu chỉ là vị thành niên mới mười lăm tuổi, có thể chơi.” Khương Tuệ Ninh thầm nghĩ, ngày đó cậu và Tôn Thiến Thiến chơi bắn bi cũng rất hăng hái đó thôi?

Đương nhiên cô không nói ra, dù sau cũng phải chừa mặt mũi cho cậu.

Mặc dù Quý Tử Thư không nói chuyện, nhưng cậu cũng không có từ chối, đi xem, cũng không nhất định sẽ chơi.

Công viên của Đông Thành ở khu phố phía bắc, đầu tiên là hai người ngồi xe buýt công cộng đi tới trung tâm thành phố rồi đổi qua chuyến xe khác đến khu phố phía bắc.

Xuống xe còn phải đi mấy trăm mét nữa mới đến công viên.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, lại là mùa đông cho nên trong công viên không có nhiều người lắm, nhưng vẫn có người dẫn theo con nhỏ tới chơi.

Hơn nữa công viên của Đông Thành thế nhưng nối liền với vườn bách thú, nhưng mà có một cánh cửa nhỏ nối tiếp.

Cho nên lúc mua vé có thể lựa chọn chỉ mua vé công viên hoặc cùng mua chung với vé vườn bách thú.

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến cũng đã đến rồi nên cô mua cả hai vé. Dù sao bây giờ cũng còn sớm, hôm nay phải cho Quý Tử Thư đã mới trở về.

Đây là lần đầu tiên Quý Tử Thư vào công viên, nhìn những món đồ chơi ở nơi xa, giống như lời kể của bạn học lúc cậu còn nhỏ, chỉ là không lớn như trong tưởng tượng.

Trên cầu trượt có hai cậu bạn nhỏ, chỉ mới mấy tuổi, hai cậu nhóc nhìn thấy Khương Tuệ Ninh và Quý Tử Thư đi tới, cái đầu nho nhỏ chứa một câu hỏi rất lớn.

Nếu là biểu cảm có thể nói thì chắc sẽ nói là, là chúng ta chơi sai trò chơi rồi sao?

Khương Tuệ Ninh không quan tâm đến bọn họ, trực tiếp mời gọi Quý Tử Thư: “Tử Thư, đi lên thử xem.”

Quý Tử Thư liên tục lắc đầu, có nhiều người như vậy, cậu sẽ không tranh giành cầu trượt với một đám nhóc mấy tuổi đâu.

“Cậu sợ à?” Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua cầu trượt cao khoảng chừng nửa tầng lầu. Lại nói tiếp, cô cũng không nhớ khi còn nhỏ mình chơi cầu trượt cao chừng nào, chỉ gặp được cầu trượt nhỏ hình phim hoạt hình của nhà trẻ thôi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cầu trượt cao như vậy.

Hơn nữa vẫn là cái loại rất đơn giản, một mặt là cầu thang, một mặt là cầu trượt thẳng tắp.

Cô định đi lên thử xem, hai cậu bạn nhỏ vốn đang ngồi trên cầu trượt nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi lên thì không biết phải làm cái gì bây giờ, chỉ có thể đưa ánh mắt nhìn về phía mẹ đang chờ mình ở phía dưới.

Khương Tuệ Ninh nhìn qua bên đó, mẹ của cậu nhóc trông rất dịu dàng và hiền lành, cô nhiệt tình vẫy tay với cô ấy và nói: “Chị gì ơi, em chỉ chơi thử thôi, sẽ không đụng vào bạn nhỏ.”

Người mẹ dịu dàng mỉm cười gật đầu, định hỗ trợ đưa con của mình xuống dưới trước.

“Không cần đâu, không cần đâu, có phải bọn họ sợ hãi không dám trượt không, để em ôm bọn họ trượt xuống dưới.” cô nhìn hai quỷ nhỏ này rất lâu, cả buổi vẫn luôn ngồi ở phía trên, hoàn toàn không dám trượt xuống, chắc chắn là sợ hãi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 104


Người mẹ dịu dàng không từ chối, Khương Tuệ Ninh lại thương lương với hai bạn nhỏ một chút, hai đứa nhỏ vậy mà lại đồng ý.

Quý Tử Thư cứ như vậy nhìn Khương Tuệ Ninh dùng hai tay trái và phải ôm hai bạn nhỏ trượt xuống dưới.

“Tử Thư, cậu tới thử xem, rất vui.” Khương Tuệ Ninh đi xuống dưới thì chạy thẳng đến chỗ Quý Tử Thư, loại cảm giác trượt từ trên cao xuống này rất k*ch th*ch.

Quý Tử Thư không có muốn chơi cho lắm, xoay người định rời đi, kết quả là bị Khương Tuệ Ninh kéo lại, nói: “Thử xem đi mà, không đáng sợ.”

Khi Quý Tử Thư đứng ở đỉnh cầu trượt, cậu còn đang suy nghĩ là tại sao mình lại lên đây?

Khương Tuệ Ninh thấy cậu đứng yên không cử động, nhiệt tình vẫy tay với cậu, lớn tiếng nói: “Tử Thư, mau trượt xuống dưới đi.”

Cậu sợ giọng nói của cô sẽ hấp dẫn càng nhiều người đến đây, cắn răng một cái, nhận mệnh trượt xuống dưới.

Thật ra cũng rất vui.

Quý Tử Thư trượt đi trượt lại vài lần, sau đó còn ôm hai tiểu quỷ vừa rồi trượt xuống hai lần.

Khương Tuệ Ninh thấy cậu có vẻ đã thả lỏng một chút, lại tiếp tục dẫn cậu đi cầu treo. Cầu treo chính là bốn, năm sợi dây xích sắt xếp thành một hàng, ở giả có một tấm ván gỗ rộng chừng năm ngón tay, cứ một thước là khảm một tấm ván gỗ trên dây xích sắt.

Có điểm giống cầu treo ở trận đoạt cầu Lô Định kia, loại này là dành cho trẻ tuổi lớn hơn một chút chơi, gan lớn thì trực tiếp dẫm lên ván gỗ đi qua, nhát gan thì bò qua.

Hình như Quý Tử Thư rất thích trò này, cậu đi tới xem vài lần, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh không đi lên còn bắt đầu kêu cô: “Dì không chơi trò này sao?”

Khương Tuệ Ninh có chút sợ độ cao, sợ hãi mấy trò treo trên không này. Hơn nữa tấm ván gỗ chỉ rộng có chừng đó, lỡ như dẫm không chuẩn thì rất dễ bị ngã xuống.

“Tôi không chơi, cậu chơi đi! Tôi đi chơi đánh đu.” Khương Tuệ Ninh nói rồi chạy về hướng bàn đu dây bên kia.

Quý Tử Thư biết cô sợ, nên cũng không ép buộc cô chơi, cũng đi theo cô đi đến bàn đu dây bên kia.

Ở đây không có quá nhiều hạng mục trò chơi, hơn nữa cũng vô cùng đơn giản, chơi xong hai người lại đi vườn bách thú.

Thời đại này vườn bách thú còn không đóng kín mít giống như đời sau, vòng bảo hộ thoạt nhìn có vẻ thô ráp, Khương Tuệ Ninh luôn sợ lão hổ sẽ chạy ra.

Nhưng mà khi thấy mọi người bế trẻ nhỏ cũng đến rất gần để xem, cô cũng đi lên một chút.

Thật ra hiện tại vườn bách thú cũng có khá nhiều động vật, ngay cả quốc bảo cũng có, mặc dù chỉ có hai con, nhưng cũng không tệ, nuôi dưỡng tròn vo, không thua kém gì đời sau, bởi vì bên này thời tiết lạnh, nên người ta còn đặt biệt xây liều ấm cho bọn chúng.

Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng các hạng mục giải trí ở niên đại này không phong phú, sẽ chơi xong rất nhanh, không nhờ có lẽ là vì có ít lựa chọn, nên càng thuần túy hơn, ngược lại bọn họ chơi tới gần 5 giờ, công viên cũng đã thông báo đóng cửa mới lưu luyến không rời mà đi ta ngoài.

“Hôm nay vui vẻ không?”

Khương Tuệ Ninh đi ra ngoài vẫn mời Quý Tử Thư ăn kẹo hồ lô như cũ. Hiện tại có quá ít món ăn vặt có thể mua, một xiên kẹo hồ lô có vẻ cũng rất ngon.

“Tôi cũng không có không vui.” Quý Tử Thư rất vui vẻ, nhưng cậu không muốn nói ra.

Khương Tuệ Ninh cảm nhận được Quý Tử Thư vui vẻ, chỉ là cậu không muốn thừa nhận mà thôi, thật là đứa nhỏ ngại ngùng.

Cô mặc kệ câu, thấy sắc trời không còn sớm nữa, cô định trực tiếp đi qua ngõ nhỏ đến trạm bắt xe buýt.

“Ôi.”

Hai người đang đi tới thì đột nhiên một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu xanh đen trùm khăn che đầu hoảng loạn bước tới, trực tiếp đụng vào Khương Tuệ Ninh.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 105


Làm cô lảo đảo một chút, người phụ nữ kia không thèm nói một câu xin lỗi mà vẫn tiếp tục chạy về phía trước. Quý Tử Thư đi tới bắt bà ta lại, lạnh lùng nói: “Đụng vào người ta cũng không biết xin lỗi sao?”

Người phụ nữ kia quay đầu lại liếc mắt nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh đứng ở bên cạnh: “Xin lỗi đồng chí, tôi vội vàng về nhà nấu cơm, thật sự quá ngại ngùng, không làm cô bị thương chứ.”

Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh định nói không sao, nhưng không biết vì sao ánh mắt lại nhìn vào lòng ngực người phụ nữ kia.

“Chị gì ơi, con của chị bị rơi giày kìa.”

Cô nhìn đứa bé được người phụ nữ này ôm vào trong lòng bị che kín mít đầu, giày lại bị rớt, trong thời tiết này để trống chân ra bên ngoài chạy về nhà sẽ không bị cảm sao?

Người phụ nữ kia nghe Khương Tuệ Ninh nói như vậy, ánh mắt hơi trốn tránh một chút: “Ôi, là tôi sốt ruột nghĩ trong nhà còn có mấy đứa nhỏ chờ tôi nấu cơm, xem tôi sơ ý này, rớt một chiếc giày lúc nào cũng không biết, cảm ơn đồng chí đã nhắc nhở.” Nói xong bà ta vội vàng nhét chân đứa bé vào góc áo bông của mình.

“Đồng chí, cô xem tôi có thể đi được rồi chứ? Mấy đứa con nhà tôi còn đang chờ tôi về nấu cơm đâu.”

Lúc này Quý Tử Thư còn chưa buông người phụ nữ kia ra, lúc nói chuyện, lời nói của bà ta có chút đáng thương.

“Đương nhiên có thể, Tử Thư mau buông ra.”

Quý Tử Thư nghe Khương Tuệ Ninh nói vậy lập tức buông tay ra, chờ người phụ nữ kia xoay người đi vào một hẻm nhỏ, Quý Tử Thư hỏi: “Đứa bé người phụ nữ kia bế không phải con của bà ta đúng không? Có khi nào là bọn buôn người không?” Vừa rồi cầu thấy ánh mắt của người phụ nữ kia luôn là né tránh, không hề giống người tốt.

“Cậu cũng nhìn ra sao?” Vừa rồi Khương Tuệ Ninh đã chú ý thấy người phụ nữ kia ăn mặc vô cùng thô ráp, mà ống quần lộ ra bên ngoài của đứa bé lại tất tinh xảo, trên chiếc giày còn chưa rớt kia còn có hình thêu.

Thoạt nhìn hoàn cảnh cuộc sống của hai người là hoàn toàn không giống nhau, còn có ánh mắt trốn tránh của người phụ nữ kia để lộ vẻ tàn nhẫn, có tám mươi, chín mươi phần trăm là bọn buôn người.

“Vậy vì sao chúng ta lại thả bà ta đi.” Quý Tử Thư nói rồi muốn đuổi theo.

Khương Tuệ Ninh vội vàng giữ người lại, nói: “Loại buôn người này bình thường đều là có đoàn đội gây án, một khi gây rối là bọn họ sẽ nhào lên, hai người chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù cậu không sợ, nhưng lỡ như làm đứa nhỏ bị thương thì phải làm sao đây? Chúng ta cũng không biết trong tay bọn họ có bao nhiêu đứa trẻ, cái hẻm nhỏ bà ta vừa đi vào chỉ có một lối ra, rất có khả năng nơi đó chính là nơi trú ẩn của bọn họ. Tốt nhất là chúng ta cử một người ở lại canh chừng ở bên, một người đi báo công an.”

May mắn cô đi đường luôn thích nhìn xung quanh, vừa lúc chú ý bên này mỗi một hẻm nhỏ đi vào nhà đều chỉ có một ngã rẽ.

Nhưng mà mặc dù chỉ có một ngã rẽ, nhưng hiện tại báo cảnh sát không có điện thoại di động, chỉ có thể tự mình đi đến Cục Công An.

Như vậy hai người bắt buộc phải tách ra, không có giúp đỡ nhau.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 106


Trước kia nghe cô nghe mẹ nói vào thập niên 70-80, vụ việc lừa bán trẻ em hoành hành vô cùng hung hăng và ngang ngược, bọn họ thật sự là muốn tiền mà không muốn mạng, lúc nào cũng mang theo dao trên người.

Kỳ thật một người ở lại vẫn là có nguy hiểm.

“Dì đi báo công an, tôi canh giữ ở chỗ này.” Quý Tử Thư nói mà không cần suy nghĩ .

Khương Tuệ Ninh không do dự, nói: “Cậu không được hành động thiếu suy nghĩ, canh giữ là được, nhất định phải nghe lời, biết chưa? Tất cả chờ công an tới.”

“Mau đi đi, tôi sẽ không làm bậy.” Quý Tử Thư đẩy cô một cái, nói: “Đi ra khỏi ngõ nhỏ này, rẽ phải đi khoảng năm, sáu trăm mét chính là Cục Công An.”

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn Quý Tử Thư một cái, không rề rà mà vội vàng ra đầu ngõ, trong lúc chạy, trái tim của cô đập “Thình thịch”, hiển nhiên là rất hoảng loạn, nhưng cô lại không làm được gặp mà ngó lơ, trước kia cô đã xem rất nhiều tin tức trẻ em bị bắt cóc, lương tâm của cô không cho phép cô khoanh tay đứng nhìn, nhưng để Quý Tử Thư ở lại thì cô càng lo lắng hơn.

Cô cố gắng chạy thật nhanh, nhất định đừng xảy ra sự cố gì, nếu Quý Tử Thư bị thương, cô không biết phải ăn nói như thế nào.

Cho nên đoạn đường này Khương Tuệ Ninh chạy bằng hết sức bình sinh, gió lạnh sặc vào phổi khó chịu giống như bị kim đâm cũng không dám dừng lại.

Ở niên đại này việc truy quét bọn buôn người diễn ra rất mạnh mẽ, hơn nữa sau khi bắt được sẽ bắn chết, nhưng ích lợi quá cao, cho nên vẫn có rất nhiều người bí quá hóa liều.

Cho nên lúc Khương Tuệ Ninh chạy đến Cục Công An, bên kia đã trực tiếp cử hơn phân nửa người đến bên này.

Lúc tới là có xe, nên cũng nhanh hơn được một chút. Khương Tuệ Ninh nhìn đồng hồ, mới có mười mấy phút trôi qua.

Thời gian ngắn như vậy, chắc là Quý Tử Thư sẽ không xúc động đâu. Kết quả khi Khương Tuệ Ninh chạy đến vị trí tách ra lúc vừa rồi thì không nhìn thấy Quý Tử Thư, cô sợ tới mức không đứng vững, nếu không phải đồng chí công an ở bên cạnh đỡ cô thì có lẽ cô đã ngã xuống đất rồi.

“Đồng chí Công an, nhanh lên… Chính là hẻm nhỏ phía trước, có lẽ chàng trai đi cùng tôi đã đi vào rồi.” Khương Tuệ Ninh không cho công an đỡ mình, nhanh chân chạy về phía hẻm nhỏ mà người phụ nữ kia đi vào.

Một đám người cũng phân tán ra chạy về hướng đó bọc đánh, một đội công an xông vào phía trước, Khương Tuệ Ninh hoảng hốt đi theo sau. Khi đi vào sân thì nhìn thấy có ba, bốn người nằm trên mặt đất, trong đó có một người là người phụ nữ đã va vào cô.

Người trên mặt đất đã trói buộc đơn giản.

Mà Quý Tử Thư vẫn còn đứng, cũng không th* d*c lấy một hơi.

Khương Tuệ Ninh hơi thả lỏng một chút, vội đi lên đẩy Quý Tử Thư một cái: “Sao cậu lại làm vậy? Không phải tôi bảo cậu đừng đi đâu sao? Tôi đã gọi công an đến nhanh như vậy, cậu thể hiện cái gì chứ? Cậu có biết là…”

Mấy chữ bọn họ có dao còn chưa kịp nói ra thì cô nhìn thấy vết máu trên ống tay áo của Quý Tử Thư, tức thù giữ chặt lấy cậu, lo lắng hỏi: “Cậu bị thương sao? Bị thương ở đâu?” Nếu là bị thương thì chắc chắn Quý Thần Nham sẽ lột da mình.

Quý Tử Thư nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, vội xua tay nói,”Tôi không sao, đây là máu trên người bọn họ.”

Khương Tuệ Ninh vừa định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên một người nằm trên mặt đất nhảy dựng lên. Cô tưởng là gã muốn đả thương Quý Tử Thư, không chút nghĩ suy đã lập tức đẩy Quý Tử Thư ra, kết quả là vì sốt ruột nên đã làm mình trẹo chân, cũng may công an đang kiểm tra đã gạt chân làm gã ngã xuống.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 107


“Dì không sao chứ” Quý Tử Thư vội vươn ta ra đỡ lấy nàng.

“Hít… Trẹo chân.”

Quý Tử Thư:…

Trên đường quay về Cục Công An, lúc này Khương Tuệ Ninh mới Quý Tử Thư động thủ sớm hơn là bởi vì cậu theo vào thì nhìn thấy mấy bọn buôn người kia cho mấy đứa trẻ đang khóc lóc kia uống thuốc mê, nhưng bọn người này hoàn toàn không khống chế, nhiều khi đứa trẻ có thể chất không tốt sẽ không thể sống sót, cho nên cậu bất đắc dĩ phải ra tay sớm hơn.

Cũng may nơi đó không có nhiều bọn buôn người, một mình Quý Tử Thư vẫn có thể đối phó được. Lúc này Khương Tuệ Ninh mới xem như an tâm, thầm nghĩ cậu không hổ là ông trùm trong tương lai, mới mười lăm tuổi đã có thể nhanh chóng đánh ngã một đống bọn buôn người, chắc là BUFF vai chính.

Chờ trở về trong cục làm ghi chép xong xuôi, đồng chí công an mới nói với bọn họ là bên bệnh viện nói, may mắn hôm nay Quý Tử Thư ra tay sớm hơn, có một cái hài tử đã bị bệnh vài ngày rồi.

Vốn dĩ cậu bé đã tương đối suy yếu, nếu lại bị cho uống một liều thuốc mê lớn thì rất có khả năng không qua được đêm nay, mà cậu bé đó còn chưa đầy ba tuổi.

Trong giây phút này, toàn bộ văn phòng đều đồng thời phát ra tiếng cảm thán may mắn, có một số đồng chí công an đã bắt đầu khen ngợi Quý Tử Thư, không chỉ đã cứu lại mười ba gia đình, mà còn cứu lại một sinh mệnh nhỏ.

Làm Khương Tuệ Ninh cũng nở mày nở mặt, đang lúc cô vui vẻ thì nhìn thấy đồng hồ treo trên tường đã sắp đến 9 giờ rưỡi.

“Xong rồi, chúng ta còn phải về nhà nữa.” Cô vừa dứt lời thì nhìn thấy có hai người đi từ cổng Cục Công An đến đây, người cao lớn đẹp trai đi đầu còn không phải ông chồng của mình, Quý Thần Nham sao, phía sau anh là thư ký Trần.

Hai người vừa mới đi đến cửa, cụ trưởng Chu trong lời nói của mọi người lập tức đến lên chào đón: “Thủ trưởng Quý, thư ký Trần, mời vào bên trong.”

“Cục trưởng Chu, gây thêm phiền toái cho anh rồi.”

“Thủ trưởng Quý khách khí quá rồi, hôm nay nếu không phải nhờ đồng chí Quý thì Cục Công An Đông Thành đã mất hết mặt mũi rồi.” Cục trưởng Chu kể ngắn gọn lại việc hai người bắt được bọn buôn người, còn dẹp hang ổ của người ta cho Quý Thần Nham.

Lúc này Quý Thần Nham mới biết vợ mình dẫn theo con trai của anh đi làm chuyện gì.

Đối mặt với lời khen bên Cục Công An, anh đều cười khẽ ứng phó, cục trưởng Chu cũng không dám làm chậm trễ việc về nhà của người khác, chỉ trò chuyện mấy câu rồi thôi.

Quý Thần Nham đi đến bên hai người, hỏi: “Đều không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Hai người đồng thời lắc đầu.

“Vì sao đứng một chân?” Anh nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, từ vào cửa anh đã thấy có một chân của cô chỉ nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

Khương Tuệ Ninh: “Không chú ý nên bị trẹo chân một chút.” Cô nói rất nhỏ, kỳ thật cô rất sợ Quý Thần Nham trách mình, rốt cuộc chuyện này rất nhiều nguy hiểm, Quý Tử Thư chính là con của anh, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?

Quý Thần Nham gật đầu nói: “Không có việc gì thì về nhà thôi.”

Khương Tuệ Ninh nghe anh nói về nhà, bả vai lo lắng lập tức buông lỏng xuống, vừa định đi lại cảm thấy cơ thể chợt nhẹ.

Quý Thần Nham trực tiếp khom lưng bế người lên.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 108


Cảm giác không trọng lượng ập tới bất ngờ khiến Khương Tuệ Ninh đưa tay ôm cổ người đàn ông theo bản năng.

Quý Thần Nham cảm nhận được cổ tay trắng nõn nhỏ xinh của cô nhẹ nhàng đặt sau cổ mình, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, bàn tay ôm chân cô dùng thêm chút sức để chỉnh vị trí của cô lên cao hơn.

Để đầu cô ngang bằng với đầu mình, như vậy thì cô chỉ cần dùng ít sức hơn để ôm cổ anh, cũng có cảm giác an toàn hơn.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy tư thế này như đang bế con nít vậy, hai cánh tay của anh tự động vòng thành chiếc ghế dựa vô cùng an toàn.

Mà cô ngồi trên cánh tay anh, một cánh tay vòng qua cổ anh rồi đan lại với cánh tay còn lại.

Cách này khiến hay người dựa vào gần hơn, cũng khiến Khương Tuệ Ninh thấy rõ diện mạo của Quý Thần Nham hơn.

Gương mặt anh sắc nét tuấn tú, trên gương mặt có loại khí chất thanh liêm chính trực, lịch lãm như vầng trăng, sáng ngời rực rỡ.

Khí chất sạch sẽ, trong trẻo nhưng lạnh lùng và thuần khiết.

Không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện câu nói “đá tích thành ngọc, tùng thẳng như châu”.

Thật ra Quý Thần Nham người này thật sự rất dễ khiến người ra sinh ra thiện cảm, đừng nói đến loại người ham mê những thứ trần tục như cô, chỉ cần vẻ ngoài này thôi đã khiến cô có lòng muốn làm xằng làm bậy rồi.

Mà khí chất và phẩm hạnh, giáo dưỡng tốt trên người anh mới càng khiến người ta thấy mê muội hơn.

Khương Tuệ Ninh nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ khi mình đến đây, từng chuyện từng chuyện thật sự có thể khiến người đàn ông trước mắt mất kiên nhẫn và thậm chí là lớn tiếng quát mắng, nhưng chưa lần nào anh làm thế, bao dung đến nỗi khiến người ta sinh lòng áy náy.

Ý thức trách nhiệm và sự tin tưởng thì càng không phải nói, chưa bao giờ anh tỏ ra nghi ngờ người vợ như mình, giao hết tiền bạc vào tay cô, từ lúc đó cũng chưa hỏi thăm lần nào.

Ánh mắt của Khương Tuệ Ninh không tự giác dừng lại trên mặt anh, Quý Thần Nham cũng ngây người dừng mắt lại trên gương mặt cô nhìn chằm chằm.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong đôi mắt anh là sự dịu dàng và kiên định.

Khương Tuệ Ninh có loại cảm giác như tình coi bị bắt được nên hơi luống cuống, cô nhanh chóng thu mắt lại rồi cúi đầu giả vờ như đang nghĩ ngợi gì đó.

Quý Thần Nham biết tính tình của cô nên không so đo, thấy cô xúi đầu thì cũng thu tầm mắt lại, nhìn mặt đường.

Chuyện Quý Thần Nham ôm Khương Tuệ Ninh, thư ký Trần và Quý Tử Thư đã thấy nhiều nên không thấy lạ nữa, nhưng hành động này của anh lại khiến người trong văn phòng thấy lạ lẫm.

Đặc biệt là hai đồng chí nữ đang đứng sửa sang lại hồ sơ ở đằng xa, nhìn thấy chuyện bên này thì dừng luôn việc trong tay lại, đẩy bả vai nhau lộ ra vẻ mặt cười hóng chuyện.

Mấy nhân viên thụ án khác cũng nhìn về phía bọn họ, chỉ là không dám nhìn nhiều, mới nhìn thoáng qua đã vội vàng cúi đầu giả vờ bận rộn.

Cục trưởng Chu cũng chú ý tới, ông không ngờ người từ trước đến nay không nể nang ai như Quý Thần Nham cũng có dáng vẻ thế này, có điều thấy vẻ mặt bình tĩnh của thư ký Trần, ông cũng khống chế vô cùng tốt biểu cảm trên mặt, còn đưa mấy người đi thẳng một đường ra tận xe.

Lúc ra ngoài Khương Tuệ Ninh nhịn không được co người lại một chút, buổi tối mùa đông của phương Bắc đúng là lạnh quá, gió đêm như những con dao nhỏ vậy.

Quý Thần Nham liếc mắt nhìn người trong lòng một cái, ôm chặt cô vào lòng hơn,”Lạnh à?”

Hơi thở của anh khi nói chuyện lướt nhẹ qua gương mặt Khương Tuệ Ninh, dịu dàng vén lên một cảm giác tê dại.

Cô lại run lên một chút.

Quý Thần Nham không nói nữa, sải bước nhanh hơn để đến chỗ chiếc xe đậu ngoài cửa Cục Công An, từng sải chân dài hơn bình thường, giẫm lên mặt đường tạo ra tiếng “bộp bộp”.

Trần Huy dẫn Quý Tử Thư chạy chậm theo sau, tới trước một bước mở giúp cửa xe.

Chờ bọn họ lần lượt lên xe rồi Trần Huy mới đi tới ghế lái.

Vào thập niên 70-80 thì lúc mười giờ, phần lớn mọi người đã lên giường đi ngủ rồi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 109


Mặc dù đèn đường trong thành phố vẫn còn sáng lên, nhưng ánh sáng này không rõ như tương lai, trên đường cũng không thấy có ai đi nữa.

Thư ký Trần lái xe với tốc độ nhanh, có đôi khi còn đánh tay lái khiến Khương Tuệ Ninh ngồi không vững.

Trên xe cũng không có ai nói chuyện, cô cũng không tiện nhắc thư ký Trần lái xe chậm lại.

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn sang Quý Thần Nham, anh vẫn ngồi nghiêm chỉnh như cũ, không ngã trái ngã phải như mình, sống lưng thẳng tắp đĩnh bạt, quân trang màu xanh lá phẳng phiu đến độ không có một nếp gấp.

Ơ? Anh không mặc áo khoác.

Khó trách vừa rồi cô thấy là lạ chỗ nào, cứ cảm thấy sao hôm nay Quý Thần Nham có gì đó khang khác, trời lạnh như thế mà anh chỉ mặc lớp quân trang mỏng manh, bên ngoài không phủ thêm áo khoác.

Anh không lạnh sao?

Khương Tuệ Ninh vừa định hỏi thử thì xe bất ngờ đổi hướng, Khương Tuệ Ninh trực tiếp té nhào vào ngực Quý Thần Nham.

Là loại cả người lộn nhào 90 độ vào lòng anh, còn không cẩn thận chạm vào cái chân bị trẹo, nhịn không được “ui da” một tiếng.

Nhưng mà Quý Thần Nham đã nhanh chóng vươn tay đỡ lấy cô.

“Đụng trúng chân à?” Anh hỏi.

“Đụng trúng một tí.” Khương Tuệ Ninh nhích cơ thể, tính dời cái chân bị thương đi, kết quả hình như Quý Thần Nham phát hiện suy nghĩ của cô, hơi cúi đầu cầm chân cô gác lên khe hở sau lưng ghế dựa của xe.

Sau khi làm xong thì tay anh ôm eo Khương Tuệ Ninh, kéo cả người cô vào lòng mình, dùng lực cánh tay vững chắc mạnh mẽ đỡ sau lưng cô, để tránh cô ngồi không vững.

Thấy cô ngồi ổn rồi anh mới nhỏ giọng nói: “Vừa rồi đang suy nghĩ về bọn buôn người nên không để ý đến em.”

“Là em không cẩn thận.” Đúng là Khương Tuệ Ninh đang ngây người, nếu không ngây người thì cô đã không bị ngã.

Quý Thần Nham thấy cô vội vàng giải thích, ánh mắt hơi dao động, sau đó lên tiếng nhắc nhở Trần Huy: “Thư ký Trần, chạy ổn một chút.”

Trần Huy nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh từ kính chiếu hậu, rồi xin lỗi và giải thích: “Ngại quá lãnh đạo, tôi nghĩ ngài không có áo khoác nên muốn chạy nhanh để đưa mọi người về nhà.”

“Không sao, tôi không lạnh.”

À, đúng, vừa rồi Khương Tuệ Ninh đã muốn hỏi tại sao anh không mặc áo khoác ra ngoài, bị chuyện này cắt ngang nên suýt thì quên.

“Sao anh không mặc áo khoác thế? Trời này lạnh như thế lỡ như cảm lạnh thì sao, để em cởi khăn quàng cổ xuống cho anh đeo nhé.” Nói rồi Khương Tuệ Ninh tháo khăn quàng cổ trên cổ mình xuống rồi quấn lên cho Quý Thần Nham.

Cái khăn quàng cổ này là cô cố ý chuẩn bị cho mình, vô cùng to và dày, dành riêng để chống lại mùa đông ở phương Bắc.

Dù sao bây giờ ngồi trên xe cô cũng không thấy lạnh.

Cô nghĩ rằng anh không mặc áo khoác là do lo cho con trai, có điều cô cũng được đón về, bốn bỏ năm lên có khác gì không mặc áo khoác là vì đến đón cô đâu, thế nên tất nhiên cô phải có qua có lại rồi.

Quý Thần Nham phát hiện Khương Tuệ Ninh là một người thuộc phái hành động, vừa dứt lời thì khăn quàng đã quấn được phủ lên người anh, chẳng mất bao lâu nhiệt độ ấm áp thuộc về cô đã bao vây lấy anh, anh muốn trả cho cô nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn không tháo xuống.

Trần Huy giương mắt nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, nói tiếp: “Cô không biết đâu đồng chí Khương, hôm nay lãnh đạo vốn tính về nhà ăn cơm, cuối cùng vì cuộc họp bị kéo dài, còn chưa ra khỏi Bộ tôi đã nhận được điện thoại từ bên phía công an, nói cô với Tử Thư ở Cục Công An, cô còn bị thương, thế là lãnh đạo không thèm lấy áo khoác đã đi mất rồi, hơn nữa lúc tới còn là lãnh đạo lái xe, bánh xe ma sát sắp cháy luôn.”

Khương Tuệ Ninh lại hỏi: “Anh còn biết lái xe nữa à?”

Từ khi cô đến chỉ thấy Quý Thần Nham hoặc có tài xế rước, hoặc là hai vị thư ký lái xe, còn tưởng rằng anh không biết nữa cơ.

Cô vừa nói xong câu này thì trong xe lặng đi một lúc, đặc biệt là biểu cảm trên mặt thư ký Trần có hơi kỳ lạ.

“Cô đừng xem thường lãnh đạo chứ đồng chí Khương, máy b** ch**n đ** ngài ấy còn lái được thì ô tô có khó gì?”

“Hả?” Khương Tuệ Ninh tò mò nhìn Quý Thần Nham, anh chuyển từ không quân sang lục quân à?
 
Back
Top Bottom