Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 90


“Thư ký Trương đến đây nói trong bộ xảy ra chút chuyện, con xuống lầu uống nước thì nghe thấy tiếng gõ cửa.” Hành động lúc này của cậu giống như đang giải thích cho việc mình vừa gõ cửa.

Quý Thần Nham trở tay đóng cửa lại, anh đi thẳng xuống lầu, Quý Tử Thư cũng đi theo sát phía sau, cậu dự định xuống lầu khóa cửa, sau đó lại lên lầu trở lại.

“Lãnh đạo…” Trương Hạ đứng ở phòng khách chờ đợi, vừa nhìn thấy lãnh đạo của mình bước xuống, hắn đã nhanh chóng bước lên trước hai bước, sau đó mới bắt đầu báo cáo chuyện gì đã xảy ra.

Quý Tử Thư đã quen thuộc với những cảnh tượng thế này từ trước, cậu nhìn cha mình đã leo lên xe mới đóng cửa, khóa trái. Vừa quay người trở lại đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh mặc áo trắng, mái tóc xõa ra đứng ngay sau lưng mình.

“Dì làm gì?”

“Đêm nay, cha cậu sẽ quay về không?”

Hiện tại Khương Tuệ Ninh đã tỉnh táo trở lại. Tuy cô có cảm giác Quý Thần Nham sẽ không thể nào đột nhiên muốn làm gì với cô, nếu thật sự muốn làm gì anh sẽ không đợi đến lâu như thế. Chắc chắn là vì anh tức giận nên cố ý muốn dọa cô sợ hãi mà thôi.

Nhưng Khương Tuệ Ninh không dám chắc chắn với suy nghĩ này của mình, vừa rồi nếu không có Quý Tử Thư gõ cửa, cô không đoán được tiếp theo đó sẽ như thế nào.

Nói thật thì cô rất thèm gương mặt và cơ bụng của của Quý Thần Nham, điều đó còn phụ thuộc vào việc anh không được. Nói thế nào thì đây chính là khẩu vị của cô, chiếm chút lợi nhỏ mà thôi.

Còn việc thật sự mong muốn ở phương diện kia, cô còn chưa nghĩ đến.

Dù sao biết đâu có một ngày cô có thể phải quay về.

Tóm lại cô phải cẩn thận trong việc thực hiện nghĩa vụ. Thế nhưng bị chọc giận đến mức này rồi, Quý Thần Nham thật sự không có hành động gì sao?

Quý Tử Thư thấy dáng vẻ cô hớt hải đuổi ra đến đây, đột nhiên cậu cảm thấy rất đồng tình với cô, cô phải gả cho một người chồng không thể lúc nào cũng tiết lộ hành tung được.

Đêm khuya lại đi ra khỏi nhà, cũng không biết đi bao lâu mới trở về, đây chính là cảm giác cậu đã cảm nhận được ngay từ khi còn nhỏ.

Rõ ràng thái độ rất bình thường nhưng nhìn thấy cha mình không nói lời nào, cứ thế mà rời đi, đến bản thân cậu, cậu cũng không nhịn được cảm thấy rất khó chịu.

Có phải tâm trạng của Khương Tuệ Ninh cũng giống như cậu trước đây?

Cậu có nên nói đỡ một số lời gì đó với cô không? Lỡ cô không chịu được cảnh cha mình không ở nhà thường xuyên thế này, rồi lại muốn rời khỏi ngôi nhà này không?

“Cha tôi có thể sẽ không trở về nhà trong mấy ngày tới.” Quý Tử Thư mới nghe thư ký Trương nói chuyện đã xảy ra ở trụ sở của bộ, phải tìm đến cha mình vào lúc nửa đêm thế này, chuyện này chắc chắn không đơn giản.

Trụ sở bên ngoài tỉnh, cha cậu đến đó chắc chắn không có khả năng chỉ đi tầm vài ngày, trước đây cũng từng có tình huống thế này, mấy ngày là còn ít, thỉnh thoảng phải mất từ một đến hai tháng mới có thể quay về nhà.

Mấy ngày tới còn không trở về sao? Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng được thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt giống như được sống lại. Cô sợ Quý Tử Thư nhìn ra thái độ của mình nên chỉ mím môi, gật đầu không nói gì cả. Tình hình lúc này nếu có thể tránh được mấy ngày thì hay mấy ngày, nói không chừng qua mấy ngày nửa Quý Thần Nham đã quên luôn chuyện này rồi.

Mà cô cũng đã quyết định, sau này mình sẽ cụp đuôi mà sống, tuyệt đối sẽ không dám gây ra chuyện khiến Quý Thần Nham nổi lửa giận nữa.

Quý Tử Thư thấy dáng vẻ thất vọng của cô, dù cậu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng bỗng cảm thấy hơi thương cảm.

“Dì…” Cậu muốn an ủi cô, thế nhưng hoàn toàn không biết nói gì, cậu không giỏi an ủi người ta.

Cậu không biết sở thích của cô, thứ duy nhất cậu biết cô hẳn là rất thích tiền.

Đúng. Cô rất thích tiền. Cô thích bản thân mình có nhiều tiền. Nếu cho cô tiền, có phải cô sẽ dễ chịu hơn không? Ít nhất hiện tại cô cũng không muốn rời khỏi ngôi nhà này?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 91


“Trong tay tôi có một ít tiền, dì giữ giúp tôi đi!” Quý Tử Thư trực tiếp nhắc đến tiền, bản thân cô lại nhà người nhát gan, lỡ cảm thấy cậu có âm mưu gì thì không tốt lắm.

Khương Tuệ Ninh còn đang suy nghĩ xem mình nên tìm lý do gì để từ chối yêu cầu của Quý Thần Nham thì đã nghe Quý Tử Thư đề nghị như thế.

Cô nhẹ nhàng nhìn sang. Lẽ nào vì cha mình rời đi ngay trong đêm đã k*ch th*ch đứa nhỏ này điên lên rồi? Cậu còn chủ động nộp tiền lên cho mình giữ giúp?

“Cậu có ý gì?” Đúng như cô đã hiểu sao? Là sau này lớn lên rồi sẽ không cho nữa…

“Không có ý gì cả. Nếu dì cần dùng thì cứ dùng đến. Không phải dì đã từng nói rằng trẻ con giống như tôi mang theo quá nhiều tiến trên người là không hay lắm sao?” Để an ủi cô, cậu sẵn lòng làm trẻ con.

Lúc này Khương Tuệ Ninh giống như bị sét đánh trúng. Tên tác giả thứ bỏ đi kia viết cái quái gì thế nhỉ? Nam chính người ta rõ ràng là một mặt trời nhỏ ấm áp, làm thế nào lại nói người ta cay nghiệt, vô tình?

Nhìn xem! Người ta còn nhỏ thế này mà giác ngộ cao biết bao. Thế này là cay nghiệt, vô tình sao? Đây quả thực chính là hóa thân của hiền lành.

“Cậu có rất nhiều tiền sao?” Khương Tuệ Ninh đắn đo trong giây lát, sau đó lại hỏi đến vấn đề mình quan tâm nhất.

Phía sau đứa nhỏ này còn không phải có cả một núi vàng sao? Lấy mãi lấy mãi cũng không dùng hết ấy chứ.

Thời gian này cũng đâu phải dễ kiếm tiền, mà tiền của cha cậu hiện tại vẫn ở trong tay cha cậu nên chắc chắn tiền này của cậu không phải có được từ chỗ Quý Thần Nham. Lẽ nào cậu làm trong chợ đen?

Trong tiểu thuyết, con đường làm giàu của nữ chính bắt đầu từ chợ đen, chẳng lẽ nam chính cũng thế? Nhưng thân phận của nam chính không giống vậy, cậu không đến mức vậy chứ?

“Không nhiều lắm. Chỉ là một ít tiền tiêu vặt thôi.”

Khi Khương Tuệ Ninh nhìn thấy cậu cầm đến chỗ cô tổng cộng khoảng ba trăm đồng đã khiến cô phải đứng ngồi không yên. Cô bắt đầu tính toán lại vật giá ở thời này.

Tiền lương một tháng là năm mươi cho dân kỹ thuật cao cấp, một lập trình viên ở thời đại sau này có mức lương khoản hai mươi ngàn.

Ba trăm đồng là sáu tháng tiền lương. Một trăm tám mươi ngàn.

Một trăm tám mươi ngàn tiền tiêu vặt? Thế mà cậu còn nói đó là tiền tiêu vặt! Thế này không phải một ít mà là một ít của trăm triệu.

“Cậu nói đây chỉ là một ít sao? Quý Tử Thư, không phải cậu đã làm chuyện phạm pháp rồi chứ?” Với thân phận hiện tại của cha cậu, chỉ cần cậu làm ra chút chuyện gì đó thì không chừng cả nhà cậu cũng xong đời.

Mới xuyên đến đây còn chưa được mấy ngày, cô có ăn khổ cũng không chịu được cảnh này.

“Dì yên tâm đi! Tiền này không có vấn đề gì cả.”

“Cậu có được nhiều tiền thế này ở đâu?”

“Ông bà tôi cho tôi.”

Nói đến ông bà, Khương Tuệ Ninh mới nhớ ra mình còn có cha mẹ chồng, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện trong tiểu thuyết, cũng chỉ được viết cho mấy câu. Đúng là họ rất tốt với đứa cháu nội duy nhất là Quý Tử Thư, sau này con trai lại không còn, còn không phải đặt hết tất cả tình thương lên người cậu sao?

Đương nhiên mỗi năm Quý Tử Thư đều đặc biệt cố ý dành thời gian rảnh quay về thăm ông bà nội.

Giống như mỗi một tên bá chủ đều muốn quay về khu nhà cũ của mình, cậu cũng không ngoại lệ. Hàng năm cậu sẽ lấy ra một khoản thời gian nhất định quay về.

Tuy được ông bà nội cho nhưng vì sao cậu lại muốn nộp số tiền này cho mình? Khương Tuệ Ninh về đến phòng mình vẫn chưa hiểu được. Mục đích Quý Tử Thư đột nhiên đưa tiền cho mình là gì nhỉ?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 92


Lẽ nào có người đã uy h**p, muốn lấy tiền của cậu? Cậu sợ hãi nên mới muốn mình giữ giúp?

Cô không khỏi nhớ đến trước kia từng nhìn thấy mấy kẻ đầu gấu trong trường học, hình như những người đó cũng đe dọa người khác lấy tiền.

Quý Tử Thư đang gặp phải vấn đề này sao? cha của cậu là Quý Thần Nham, đoán chừng ở toàn bộ Đông Thành này cũng không có ai dám bắt nạt cậu đâu.

Nhưng cậu đột nhiên đưa nhiều tiền cho cô thế này khiến cô cảm thấy rất có thể là như thế, cô dự định ngày mai sẽ quan sát cậu nhiều hơn.

Khương Tuệ Ninh nằm trên giường mà không ngủ được. Chuyện với Quý Thần Nham thế này, cô làm sao bưng bít được đây?

Ngẫm nghĩ một hồi, cô quay người sờ đến tiền đặt ngay dưới gối. Thôi vậy. Sống trên đời, ai không phải chó săn của đồng tiền chứ?

Có tiền rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Nói không chừng anh cũng chỉ đang dọa mình mà thôi.

Đúng vậy, nếu anh lợi hại như vậy, muốn làm gì đã làm từ sớm rồi, tội gì còn chờ đến bây giờ?

Chắc chắn là cố ý hù dọa mình. Vì sao? Vì cô đã nói sai. Cô nói cái gì nhỉ?

Cô nói anh không được.

Lời này chắc chắn chính là vảy ngược của anh.

Bây giờ cô cũng không quản anh có được hay không nữa, nói thật ra anh cưới nguyên chủ cũng bởi vì ân tình, mà đoán chừng nguyên chủ chưa chắc đã có tình cảm với anh.

Cuộc hôn nhân chắp vá của hai người họ nếu đặt vào hoàn cảnh của người khác, có một số người có thể sẽ chịu đựng sống qua ngày nhưng chắc chắn Quý Thần Nham không phải loại người này.

Trong lòng anh theo đuổi lý tưởng cao cả, ý nghĩa trong sinh mạng của anh chính là lao đến lý tưởng vĩ đại của bản thân.

Nói không chừng đến đứa con trai kia của anh cũng bởi vì nghĩa vụ mà được sinh ra. Vì vậy trong cuộc đời anh từ tình cảm đến d*c v*ng hoàn toàn không phải điều quan trọng.

Thảo nào cô luôn cảm thấy anh giống như một hòa thượng, từ trong ra ngoài đều tỏa ra hơi thở cấm dục. Thì ra anh cấm thật sự.

Đây cũng là lý do vì sao anh không để mình đọc, viết mấy loại sách viết tư tưởng chính trị.

Đây đúng là biểu thị cho việc vô dục vô cầu, muốn biến tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn.

May mắn là thời đại này không cho xuất hiện kinh thư cái gì đó vì để bài trừ mê tín, cổ hủ, nếu không có lẽ anh còn bắt buộc cô phải chép thanh tâm chú vào hàng đêm rồi.

Khương Tuệ Ninh cảm giác mình đã nắm được sự thật, xem như không làm chó săn cho đồng tiền cũng không mất ngủ nữa.

Quả nhiên vừa quay đầu cô đã ngủ mất rồi.

Giữa trưa ngày hôm sau, dì Lưu đã trở lại, đến chiều Khương Tuệ Ninh đi mua đồ ăn với dì Lưu, vừa khéo là thời gian Quý Tử Thư tan học.

Thư ký Trần còn chưa trở lại, thư ký Trương lại bị Quý Thần Nham dẫn theo.

Vì vậy không ai sắp xếp xe đưa đón Quý Tử Thư, cậu chỉ có thể ngồi xe công cộng đi về.

Khương Tuệ Ninh nhìn thời gian này cũng không chênh lệch lắm, vừa khéo từ đằng xa đã nhìn thấy một chiếc xe công cộng đang chạy đến gần. Cô quay lại nói với dì Lưu: “Dì Lưu, chúng ta đợi Tử Thư đi!”

“Đồng chí Tiểu Khương, cô đợi Tử Thu đi! Để tôi về trước nấu cơm.”

“Vâng.” Khương Tuệ Ninh cũng không ép buộc dì Lưu, một mình cô đứng cạnh trạm dừng chờ Quý Tử Thư.

Chờ cho đến khi xe công cộng đã chạy đến, trên xe này thật sự có bóng dáng Quý Tử Thư trên đó.

Khương Tuệ Ninh muốn đến gần xem thử Quý Tử Thư có hành động kỳ lạ gì không, nếu không xem như cô có thể nhận số tiền kia rồi.

Từ trên xe Quý Tử Thư đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, khi xe vừa dừng lại hẳn cậu đã lập tức bước xuống xe.

“Sao dì lại đến đón tôi?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 93


Khương Tuệ Ninh chưa lên tiếng đã nhìn thấy ba cậu trai khác đang đuổi theo sau Quý Tử Thư.

“Tử Thư, cậu chờ một chút, không phải nói cùng nhau chơi bóng sao?”

Nhưng mấy cậu bạn kia chạy đến nơi, trông thấy Khương Tuệ Ninh thì sững sờ.

Nụ cười trên mặt Khương Tuệ Ninh vẫn chưa kịp thu hồi lại, cô cũng gật đầu, cười với họ.

“Tử Thư, đây là ai? Chị của cậu à?” Mấy người họ đều sống cùng một đại viện, chưa từng nghe nói cậu có chị gái.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy sắc mặt Quý Tử Thư đã thay đổi, không thể nói là xấu, nhìn thế nào cũng hiện lên vẻ bất lực.

Nhưng cậu vẫn giới thiệu với các bạn học của mình. Cậu nói đây là mẹ kế của mình. Mẹ kế chỉ hơn cậu có hai tuổi, quả thực rất khó tiếp nhận.

“Chắc các cậu là bạn học của Tử Thu, tôi là vợ của cha Tử Thu.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy đây là lời giải thích hoàn mỹ nhất, đều là những người sống trong đại viện, điều nên hiểu sẽ hiểu cả.

Mấy cậu bạn sửng sốt, trong đầu đều đang nghĩ đến người mẹ kế của Quý Tử Thư còn trẻ và đẹp thế này.

Thảo nào chú Quý không chịu cưới vợ rất nhiều năm nay, thế nhưng đột nhiên lại lấy vợ.

Cậu bạn vừa gọi Quý Tử Thư phản ứng nhanh nhất, nói: “Dì, chào dì, tôi là Hà Ngộ, đây là Trương Chi Lâm, còn đây là Đằng Duy, chúng tôi đều là bạn học của Từ Thư.”

“Đúng rồi, tôi cũng ở cùng đại viện.” Hà Ngộ nhấc tay chỉ vào ngôi nhà nhỏ, màu đỏ cách Quý gia không xa lắm, nói: “Nhà tôi ở bên kia.”

Khương Tuệ Ninh nghe thấy cái tên Hà Ngộ thì nhận ra đây chính là nam hai, người cơ mưu, chính là trợ lý đắc lực của Quý Tử Thư. Nhưng lúc này không ngờ lại là một cậu trai nhiệt tình, thành thật thế này.

“Chào các cậu.” Khương Tuệ Ninh lại mỉm cười, gật đầu với họ.

“Chào… chào dì.” Trương Chi Lâm và Đằng Duy hơi ngại ngùng, nhìn thấy cô gái trẻ tuổi không lớn hơn mình mấy tuổi thì khó mà gọi một tiếng “dì”, chẳng qua thấy Hà Ngộ đã làm mẫu trước đó nên họ cũng chỉ có thể gọi theo.

Sắc mặt Quý Tử Thư đã trở lại như bình thường. Thật ra cậu cũng không bài xích việc người khác biết mình có mẹ kế, vừa nói trong chốc lát không thể nói ra lời chỉ đơn giản vì không biết giới thiệu như thế nào, cậu thật sự nói không được hai chữ “mẹ kế” với gương mặt kia của Khương Tuệ Ninh.

Có lẽ cũng là nỗi phiền não khi tuổi còn quá trẻ.

“Các cậu muốn đi chơi bóng sao?” Khương Tuệ Ninh nhớ đến vừa rồi Hà Ngộ có nói đến cuộc hẹn đi chơi bóng của họ.

Quý Tử Thư: “Không.”.

Ba người còn lại: “Muốn.”

Khương Tuệ Ninh: … Đến cùng là các cậu có hẹn với nhau chưa?

Quý Tử Thư nhớ đến tối qua Khương Tuệ Ninh nhìn thấy cha mình rời đi thì rất cô đơn, hôm nay lại còn cố ý đến rước mình có lẽ cũng là vì ở nhà cảm thấy rất vắng vẻ nên cậu không có ý định đi chơi banh nữa, sẽ ở nhà với cô.

“Cậu bận cái gì mà không chơi? Hiếm hoi lắm mới không có bài tập, chơi một trận đi!” Gần đây Hà Ngộ cảm thấy tính tình của mẹ mình trở nên nóng nảy hơn, không được tốt lắm, cậu mới không muốn về nhà, cậu muốn ở bên ngoài chơi bóng, nhưng kỹ thuật của Trương Chi Lâm và Đằng Duy không được tốt, chơi với họ không tốn chút sức nào.

Kết quả Quý Tử Thư cũng không đi, vậy cậu chơi với ai?

“Không muốn đi.” Quý Tử Thư không nói lý do, dù sao cũng chính là không đi.

Hà Ngộ nhìn thấy Quý Tử Thư từ chối thẳng thừng như thế, cậu lại nhìn sang Khương Tuệ Ninh, trong lòng giống như nảy ra một suy nghĩ. Lẽ nào Quý Tử Thư sợ người mẹ kế này của mình?

Có lẽ là vậy rồi. Rõ ràng trước đó đã hẹn nhau xong rồi, nhưng sau khi nhìn thấy mẹ kế thì từ chối. Xem ra người mẹ kế này không cho phép cậu đi chơi.

Đột nhiên cậu cảm thấy rất đồng tình với Quý Tử Thư. Tuy bình thường tính tình của mẹ cậu khá nóng nảy, nhưng tốt xấu gì cũng không ngăn cản cậu chạy ra ngoài chơi. Bây giờ so sánh với Quý Tử Thư, cậu cảm thấy mình vẫn hạnh phúc hơn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 94


Sau cùng Quý Tử Thư được nhìn bằng ánh mắt đồng tình xách theo cặp sách của mình đi về nhà.

Về đến nhà, Quý Tử Thư cất cặp sách, cởi áo khoác xong thì lập tức chạy xuống lầu giúp dì Lưu nhặt rau.

Khương Tuệ Ninh phát hiện hình như Quý Tử Thư rất chịu khó, việc gì trong nhà cậu cũng có thể giúp đỡ một tay.

Một tay trợ giúp thế này thì cô còn không phải trở thành kẻ rảnh rỗi rồi sao?

Chẳng qua Khương Tuệ Ninh cũng không có ý định muốn thay đổi bản thân, nói thật ra chỉ một số việc trong cuộc sống thế này, cô có làm hay không cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì cả, cứ nằm không vậy.

Thỉnh thoảng một người nằm đó còn có đóng góp hơn cả việc động tay làm gì.

Quý Tử Thư nhặt xong rau, dì Lưu cũng bảo cậu lên phòng khách. Cậu nhìn thoáng qua phòng khách đã nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đang dựa vào ghế sofa, trên mặt đầy vẻ u sầu. Lẽ nào cô vẫn còn buồn? Hay là cậu đến trò chuyện với cô?

Cậu rửa tay xong và đi thẳng ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua cậu.

Sao mặt mày lại nghiêm túc thế kia? Chắc không phải đầu óc đã tỉnh táo lại nên muốn hỏi cô về số tiền hôm qua đó chứ?

“Dì…”

Quý Tử Thư vừa mới mở miệng, Khương Tuệ Ninh không hề nghĩ ngợi gì, cô đã trực tiếp đánh gãy lời cậu: “Quý Tử Thư, nam tử hán đại trượng phu, tứ mã nan truy. Cậu phải hiểu đã cho đi thì không thể lấy về. Tôi đã cất số tiền kia rồi, bây giờ lấy ra không được.”

Đột nhiên Quý Tử Thư cười một tiếng. Xem ra cậu đã lo lắng thừa thãi rồi.

Thế nhưng dù sao cũng đã bắt đầu, cũng phải nói gì đó, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Đang lúc cậu còn tìm đề tài thì ngoài cửa đã có người gõ cửa.

Quý Tử Thư đứng lên mở cửa, cậu vừa nhìn thấy người đến đây là ai thì lông mày đã cau lại, hỏi: “Sao dì lại đến đây?”

Khương Tuệ Ninh nghe thấy tiếng nói này thì bắt đầu tò mò. Ai thế nhỉ?

Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng trước cửa ra vào.

Dường như người này cũng nhìn thấy Khương Tuệ Ninh, nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thấy cô đã lập tức lườm cô.

Khương Tuệ Ninh: … Chắc không phải một người bị giật kinh phòng chứ?

“Tử Thư, dì sẽ theo dượng của cháu về thành phố Bắc ngay lập tức, sau này cháu phải một mình ở lại nơi này. Cha cháu vừa mới cưới vợ, dì sợ cháu bị bắt nạt nên mới cố ý ghé thăm cháu.”

Chỉ một câu đã nhắc đến quá nhiều việc. Khương Tuệ Ninh xem như đã biết người này là ai rồi. Đây chính là người dì Quý Tử Thư rất chán ghé, Phùng Du.

Cô biết nguyên chủ vì sao tức giận sinh bệnh, đầu tiên chính là vì người này thường xuyên dùng lời trong lời ngoài chỉ trích mẹ kế ngược đãi con riêng, bất kỳ ai bị đồn như thế mà không tức giận.

Hôm qua còn nói đoán chừng là không gặp nữa, hôm nay lại tìm đến cửa thế này. Trong tiểu thuyết, dường như người này chưa xuất giá cơ mà?

Chẳng qua Khương Tuệ Ninh cũng không phải người dễ bị người ta bắt nạt, cũng đã nói đến đây rồi, cô còn im lặng nữa thì không được lễ phép lắm.

Cô nói với Quý Tử Thư đang đứng ở cửa ra vào: “Tử Thư, ngoài cửa là gì thế? Đừng đứng ngay cửa như vậy, thả vào đây đi.”

Thả vào? Phùng Du nghe thấy lời này của Khương Tuệ Ninh thì sắc mặt đã xám ngoét. Coi cô ta là gì? Chó sao?

Nhưng Khương Tuệ Ninh cũng không nói trắng trợn như thế, nếu cô ta phản ứng lại khác gì đã thừa nhận. Thế là cô ta không phản ứng lại, chỉ tiếp tục nói chuyện với Quý Tử Thư: “Tử Thu sao lại gầy thế này? Có phải cháu không được ăn cơm không?”

Khương Tuệ Ninh nghĩ cứ nói thẳng là cô ngược đãi Quý Tử Thư cho xong.

“Cháu tăng hai cần rồi.”

Đứa nhỏ Quý Tử Thư này rất có sức mạnh, ngay lập tức đã không cho cô ta mặt mũi.

Điều này làm cho Khương Tuệ Ninh có thể nhìn ra Quý Tử Thư rõ ràng vô cùng không thân thiện với người dì này. Chỉ với chút quan hệ này vì sao Phùng Du còn đuổi đến đây? Còn không phải vì đến tìm cô sao?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 95


Dì Lưu ở trong nhà bếp nghe thấy giọng nói này cũng nhanh chóng đi lên, khi thấy Phùng Du đi đến chỗ Khương Tuệ Ninh thì trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

Phùng Du đối diện với cháu trai không chịu nể mặt mình nhưng cô ta vẫn mảy may không thèm để ý. Cô ta bước vào nhà, đi thẳng đến trước mặt Khương Tuệ Ninh.

Xem ra đến đây là có ác ý rồi.

Quả nhiên Phùng Du vừa vào nhà đã khinh thường lướt nhìn qua Khương Tuệ Ninh, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng: “Cô là ai? Sao lại đến Quý gia?”

Nếu nói cô ta không biết Khương Tuệ Ninh có thân phận gì, Khương Tuệ Ninh chắc chắn không tin. Cô ta đang cố ý muốn gây khó dễ cho cô, muốn tự nói ra thân phận của mình, sau đó cô ta lại khinh thường nói “thì ra cô chính là người nào người nào đó”, tiếp theo lại là một trận soi mói, bỡn cợt cô.

Dì Lưu muốn lên tiếng giới thiệu giúp nhưng đã bị ánh mắt của Khương Tuệ Ninh ngăn lại. Đây chính là chiến trường của cô.

Thậm chí Khương Tuệ Ninh còn không thèm đứng dậy, cô nghiêng người dựa vào tay dựa của ghế sofa, lười biếng hỏi: “Cô là gián điệp trà trộn vào đây à?”

Phùng Du không ngờ Khương Tuệ Ninh không trả lời mà lại hỏi ngược lại, trận tuyến loạn lên, cô ta cũng trở nên mờ mịt. Nhưng sau một lúc mờ mịt giống như đã tỉnh táo lại. Đây là nơi nào, mục đích Khương Tuệ Ninh dám hỏi mình là gián điệp là gì?

“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi là dì của Tử Thư.”

Khương Tuệ Ninh “ồ” một tiếng. Cô tiếp tục chậm rãi mở miệng: “Cô vừa bước đến nơi này đã vặn hỏi thế này thế kia với vợ của thủ trưởng Tam Bộ, tôi còn tưởng rằng cô là gián điệp trà trộn vào đây. Hóa ra là dì của Tử Thư? Tử Thư, sao cậu còn không mời dì của cậu ngồi xuống? Tuy dì của cậu có đứng cũng không khác biệt lắm nhưng chúng ta phải lễ phép, tiếp đón khách khứa cũng phải có dáng vẻ của tiếp đón khách khứa chứ.”

Phùng Du ngược lại không ngờ Khương Tuệ Ninh còn nhỏ tuổi người miệng lưỡi lại rất lưu loát. Cô ta bực tức ngồi xuống, sau đó lại bày ra nụ cười thản nhiên: “Ôi, cô chính là đồng chí Tiểu Khương. Tôi thật sự xin lỗi, tôi không ngờ cô còn trẻ thế này, trong phút chốc còn chưa đoán được thân phận của cô. Tôi thật sự xin lỗi.”

Khương Tuệ Ninh cũng không ngờ da mặt người này lại dày như vậy, đã thế này rồi vẫn có thể cười được, đúng là không khách sáo.

“Tôi không chỉ nhìn trẻ tuổi như vậy mà vốn dĩ là rất trẻ tuổi.”

Phùng Du: …

Lần đầu tiên cô ta gặp một người thuận thế trèo lên như thế này, lẽ nào Khương Tuệ Ninh không biết cho người ta bậc thang là nghi thức xã giao thông thường sao? Khương Tuệ Ninh này làm gì thế nhỉ?

“Đồng chi Tiểu Khương…”

“Dì của Tử Thư, hôm nay cô đến thăm Tử Thư sao? Có phải có tôi ngồi bên cạnh thế này khiến cô có điều gì khó nói không?”

“Không có, không có. Đồng chí Tiểu Khương, sao cô lại nghĩ như vậy?”

Phùng Du dùng bộ mặt vô tội nhìn Khương Tuệ Ninh giống như bày ra chứng cứ Khương Tuệ Ninh cố tình gây sự.

“Tôi ngược lại không nghĩ như vậy, chủ yếu là vì từ khi cô còn đứng ngoài cửa thì lực chú ý đã nhắm vào tôi mà chưa nói được câu nào với Tử Thu, biết cô đến thăm Từ Thư, ai không biết còn tưởng cô đến nhìn tôi đấy chứ.”

Phùng Du lúng túng cười một tiếng: “Đồng chí Tiểu Khương, cô hiểu lầm rồi. Tôi đến thăm Tử Thu.”

Khương Tuệ Ninh nghe cô ta nói xong lại gật gù, nói lời thấm thía: “Dì của Tử Thu này, không phải tôi hiểu lầm đâu, chủ yếu là vì tôi thấy cô đến thăm cháu lại đến bằng hai tay không, thăm thế này của cô đúng là chỉ đến nhìn mà thôi.”

Nếu vừa rồi Phùng Du còn miễn cưỡng duy trì sắc mặt nhưng Khương Tuệ Ninh vừa nói xong câu này, trong nháy mắt sắc mặt của cô ta đã không giữ được nữa. Cô ta cảm thấy xấu hổ, tức tối, nhưng lại không phải phát tiết ra được.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 96


“Ôi, đồng chí Tiểu Khương, Tử Thư cũng đã lớn rồi, cũng không thích mấy món đồ chơi dỗ dành mấy đứa bé kia, tôi thật sự cũng không biết nên mua gì.”

Khương Tuệ Ninh không che giấu tiếng cười gằn, lập tức quay đầu về phía Quý Tử Thư: “Từ Thư, thế này thì cậu sai rồi. Dì quan tâm cậu, sao cậu còn không nói cho dì cậu biết mình thích cái gì? Cậu xem, dì cậu quan tâm cậu như thế nhưng bởi vì không biết cậu thích cái gì, mỗi lần đến thăm cậu đều đi bằng hai tay không sẽ khiến người ngoài nghi ngờ tấm lòng của dì ấy.”

Quý Tử Thư đột nhiên bị gọi tên vừa nghe Khương Tuệ Ninh nói xong, cậu còn chưa kịp phản ứng nhưng đã kịp nhìn thấy ánh mắt của Khương Tuệ Ninh, nói: “Tôi cũng không ưa thích gì cả, chỉ thích tiền.”

Nói xong cánh mắt của cậu và cả Khương Tuệ Ninh đều nhìn về phía Phùng Du.

Cô xem! Cháu trai của cô nói thích tiền, người dì như cô sao có thể thờ ơ? Vậy xem như việc chúng tôi nghi ngờ mục đích cô đến đây chính là thật rồi.

Phùng Du cắn răng, nói: “Cháu, đứa nhỏ này, sao không nói sớm? Dì còn có thể bạc đãi cháu sao?” Vừa nói cô ta vừa mở túi xách của mình ra, lấy ra mấy tờ nhân dân tệ đưa cho Quý Tử Thư: “Cháu nhận lấy, thích cái gì thì mua.”

“Tử Thu thích nhất là xe đạo, một ít này có thể cũng không đủ, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của dì ấy, Tử Thư, mau nhận và cảm ơn dì đi!”

Quý Tử Thư rất nghe lời, cậu đưa tay ra nhận tiền, lại nói một câu: “Đúng là không đủ.”

Phùng Du: …

“Tử Thư muốn mua xe đạp, các người lại không cho thằng bé mua sao?”

Phùng Du chỉ ngơ ra trong một giây, sau đó lập tức tìm lại sân nhà của mình. Khương Tuệ Ninh là mẹ kế, con trai muốn mua xe đạp cũng không được mua, thế này còn không phải đang nói rõ ràng người mẹ kế này không cho phép cậu mua sao?

Khương Tuệ Ninh không hề hoang mang: “Mua chứ. Nhưng dì của Tử Thư này, cô có biết xe đạp người trong nhà mua cho và xe đạp cô cho tiền mua cho rất khác nhau không. Chúng tôi mua xe đạp cho Tử Thu là chuyện hết sức bình thường, nhưng cô cho tiền Từ Thư mua xe đạp là chúng minh tình yêu thương của cô dành cho Tử Thư. Hay là tình yêu thương cô từng nói đều là giả cả sao? Đến một chiếc xe đạp cũng không nỡ mua cho Tử Thư?”

Hôm nay đến đây, vốn dĩ Phùng Du cho rằng Quý Thần Nham không có ở nhà nên mượn cớ đến thăm cháu trai muốn nhìn Khương Tuệ Ninh xúi quẩy, cô ta không dám chọc vào Quý Thần Nham nhưng lẽ nào còn đi sợ một cô dâu mới đến từ một nơi khác.

Vừa nhận được tin tức của chị hai nói thêm hai tháng nữa mới quay lại.

Lúc đầu cô ta còn muốn báo lại tin tức này cho Tử Thư, tiện thể khiến Khương Tuệ Ninh bức bối một phen, Khương Tuệ Ninh trẻ tuổi nóng vội, nói không chừng nghe thấy chuyện về chị hai và Quý Thần Nham sẽ náo loạn một trận với Quý Thần Nham.

Như thế dù không gây khó dễ gì cho Quý Thần Nham cũng sẽ khiến nhà cửa anh không yên.

Chỉ là không ngờ khi cô ta đến đây là tự tin tràn trề, nhưng lại xám xịt rời đi, đã vậy còn làm bay luôn hai trăm đồng tiền và phiếu công nghiệp.

Mãi đến khi cô ta đã ra đến cổng viện mới nhớ đến, hình như mình đến đây còn chưa được nói gì, đến lúc muốn về bảo vệ ở cổng lại không cho cô ta bước vào. Đúng là xúi quẩy.

Mà Quý Tử Thư và Khương Tuệ Ninh ngồi đối diện nhau nhìn vào mớ tiền và phiếu công nghiệp trải trên bàn.

“Hay là chúng ta chia năm năm nhé!”

“Đều cho dì cả đấy.” Quý Tử Thư không muốn cầm tiền Phùng gia cho.

“Vậy tôi không khách sáo nhé.”

Khương Tuệ Ninh không chê.

Nhưng cô thật sự rất tò mò nên hỏi Quý Tử Thư: “Dường như mối quan hệ giữa cậu và cô ta không được tốt cho lắm?”

“Không qua lại thường xuyên nên tất nhiên là không tốt.”

Khương Tuệ Ninh không hỏi nhiều, nếu hỏi nhiều giống như cô đang thám thính chuyện riêng tư bí ẩn của cậu.

Nhưng dù cô không hỏi thì sau khi Quý Tử Thư đã đi lên lầu, cô vẫn nghe được rất nhiều chuyện từ chỗ dì Lưu. Thì ra Phùng Du này cũng không tốt với Quý Tử Thư, mỗi lần đến tìm Quý Tử Thư đều có chuyện nhờ vả mới đến nên Quý Tử Thư cũng không muốn gặp cô ta.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 97


Khương Tuệ Ninh nghĩ có lẽ hôm nay Phùng Du đến đây cũng không chiếm được ích lợi gì, đoán chừng là sai này sẽ không đến nữa. Chẳng qua cô đã đánh giá thấp độ dày mặt của Phùng Du.

Trần Huy về lại từ Nam Thành nghe nói lãnh đạo đã đi trụ sở, nhớ đến chuyện lãnh đạo đã dặn dò trước khi đi, đoán chừng đây là chuyện rất gấp nên hắn lập tức đổi hướng đi, cũng đi đến trụ sở.

Quý Thần Nham vừa xử lý xong việc, quay lại phòng làm việc của mình đã nhìn thấy Trương Hạ trước cửa.

“Vào rồi nói.”

Trương Hạ đi theo lãnh đạo của mình bước vào phòng, sau khi đóng cửa lại thì đưa ra một chồng hồ sơ: “Lãnh đạo, tất cả hồ sơ của đồng chí Khương đều nằm ở đây.”

Quý Thần Nham nhận lấy hồ sơ, rút ra, nhìn thoáng qua. Ở đây ngoại trừ là những tài liệu cơ bản về trường học thì còn có những ghi chép khen ngợi trong quá trình học hành, phía dưới cùng còn có một hàng chữ viết “đơn xin”.

Chữ viết rất tinh tế, bởi vì số lượng nhiều và rất dài nên rất dễ dàng có thể nhìn ra là nét chữ hoàn toàn khác biệt.

Anh đưa đơn xin này cho Trương Hạ, nói: “Tiêu hủy cái này đi! Còn lại thì lưu lại trong hồ sơ.”

“Vâng, lãnh đạo.”

Trương Hạ cũng không nhìn vào đơn xin này, hắn cất vào túi văn kiện tiêu hủy, quay người đi ra ngoài.

Quý Thần Nham lại lật lịch trên bàn mình xem. Anh đã rời khỏi nhà năm ngày rồi, cũng không biết trong nhà thế nào rồi.

Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi đứng lên, mặc áo khoác vào, chuẩn bị trở về nhà.

Khương Tuệ Ninh ngây ngốc qua vài ngày nữa, cô đã hoàn toàn quên đi chuyện về Quý Thần Nham, cả ngày chỉ vui chơi, giải trí, trông rất thư thản.

Thậm chí cô còn tìm ra một loại trò chơi mới. Đấu địa chủ.

Thời đại này còn chưa lưu hành trò chơi thế này. Cô nghe Quý Tử Thư nói hiện tại mọi người thích chơi bài gõ tam gia, và cần sáu người chơi.

Họ lại không có nhiều người như vậy, Khương Tuệ Ninh nói rõ phương pháp và quy tắc của trò chơi cho Quý Tử Thư một lần, đến dì Lưu cũng hiểu được, từ đó cứ mỗi buổi chiều là họ lại chơi đấu địa chủ.

Vừa khéo ngày mai Quý Tử Thư không đến trường, Quý Thần Nham lại không có ở nhà nên họ đã quyết định sẽ chơi cho đến khi buồn ngủ mới đi ngủ.

Nhưng họ cũng không phải chơi bằng tiền, tuy Khương Tuệ Ninh rất yêu thích tiền, thế nhưng nghĩ đến dì Lưu là người lớn tuổi, vốn dĩ đã sống hơn nửa đời người, làm như thế không phải khi dễ người ta sao?

Cho nên hình phạt của trò chơi là dán giấy, người nào thua thì bị dán giấy.

Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng mình hiểu rõ trò chơi này, sẽ chiếm được ưu thế nhiều hơn. Ai ngờ sau khi Dì Lưu đã hoàn toàn hiểu rõ luật chơi khiến cô dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Đặc biệt là đêm nay, bản thân Quý Tử Thư đã có buff nam chính có thể đánh đâu thắng đó, trong khi dì Lưu lại học rất nhanh, bà biết mình yếu nên mỗi một bước đi cũng đều tự động theo Quý Tử Thư.

Khương Tuệ Ninh gan lớn, mỗi khi nhìn thấy bài trong tay mình đều nghĩ mình có thể thắn, kết quả đi một vòng lại thành tự giết mình.

Chơi cho đến nửa đêm, cả khuôn mặt của cô đã bị dán đầy giấy, đến mắt cũng bị dán mất một bên.

Trái lại dì Lưu và Quý Tử thư lại chưa bị dán đến nửa gương mặt.

Mười hai giờ đêm, Quý Thần Nham về đến nhà. Đây là lần đầu tiên không có người mở cửa cho anh, nhưng bên trong cửa lại là một trận tiếng cười rất vui vẻ, tiếng cười lớn nhất là của Khương Tuệ Ninh.

Họ nói gì đó mà anh nghe không hiểu gì cả.

Sau khi gõ cửa đến lần thứ ba vẫn không có ai trả lời anh, thư ký Trần phải lấy chìa khóa dự phòng của mình ra mở cửa cho lãnh đạo.

“Vương nổ… Tôi thắng rồi. Ha ha ha!!!” Khương Tuệ Ninh thét lên, sau cùng chỉ còn lại hai lá vương to nhỏ, cô trực tiếp ném bài ra, đứng lên ghế sofa.

Cô dùng tư thế vương giả nhìn xuống hai kẻ bái tướng.

Lúc Trần Huy đẩy cửa ra lập tức nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đã đứng trên ghế sofa, trên mặt lại bị dán đầy giấy trắng, toàn bộ trên đầu ngoại trừ giấy trắng cũng chỉ có tóc đen, trong khi hai người còn lại đang ngồi phía dưới cũng không được tốt là bao.

Hắn không hề bị cảnh tượng trước mắt này khiến cho mù mắt mà ngược lại ba người trong phòng khách kia mới bị dọa cho hoảng sợ.

Một trận những tiếng va chạm, hoảng hốt phát ra.

Quý Tử Thư là phản ứng nhanh nhất, cậu nhanh chóng giật phăng tất cả giấy trên mặt mình xuống, đứng lên gọi một tiếng: “Cha.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 98


“Đang làm gì vậy?”

Quý Thần Nham vừa vào nhà đã cảm thấy mọi người giống như bị điểm huyệt, đứng yên bất động, ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại.

Nhìn mấy thứ kỳ quái trên gương mặt bọn họ, anh thế mà lại không đoán được vừa rồi bọn họ đang làm gì.

Giọng điệu nói chuyện của anh rất giống với thầy giáo, làm Khương Tuệ Ninh có loại cảm giác như không nghiêm túc học tập tiết tự học buổi tối, thầy giáo đột nhiên xuất hiện bắt lấy các cô đang nói chuyện phiếm vậy.

Giọng điệu phảng phất như cho bọn họ cơ hội tự mình kiểm điểm.

Khương Tuệ Ninh sẽ kiểm điểm sao? Hiển nhiên là không, lúc này người nào mở miệng trước thì người đó chính là kẻ ngốc.

Cô không nói chuyện, hai người khác cũng không nói chuyện.

Dì Lưu nghĩ là dù sao hôm không thể là tôi nói chuyện trước, hôm nay phải là hai chủ nhân nói chuyện trước mới đúng.

Quý Tử Thư lại nghĩ là Khương Tuệ Ninh chính là vợ của cha mình, chắc chắn sẽ càng thích hợp nói chuyện hơn mình.

Đương nhiên trong lòng Khương Tuệ Ninh cũng có suy nghĩ của mình, ở đây dì Lưu lớn tuổi nhất, cần nói cũng phải là bà ấy nói trước.

Nếu luận theo thân sơ thì Quý Tử Thư chính là con trai của Quý Thần Nham, cậu cũng có thể là người nói chuyện trước.

Ba người cứ như vậy không hẹn mà cùng chờ một con chim đầu đàn bay ra trước.

Yên tĩnh giống như sao trời đêm khuya, đôi mắt cũng không dám chớp nhiều một chút.

Quý Thần Nham khom lưng nhặt trái cây trong lúc hoảng loạn vừa rồi bị làm rớt xuống lăn đến bên chân mình, cũng không nói chuyện.

Trần Huy thì càng không thể đánh vỡ bầu không khí yên lặng và quỷ dị vào lúc này được. Nhưng mà cậu yên lặng duỗi tay ra, không tiếng động nhận lấy quả táo bị lãnh đạo cầm trong tay.

Sau đó dùng đôi tay nâng quả táo đặt ở ngang bụng, đứng ở một bên, nhìn ba người ngây ra như phỗng.

Trên mặt bọn họ đều dán đầy giấy màu trắng, tầng tầng lớp lớp, Quý Tử Thư còn đỡ hơn một chút, vừa rồi trong lúc hoảng loạn cậu có kéo xuống một chút, tốt xấu gì cũng để lộ ra hoàn chỉnh đôi mắt và cái mũi.

Một cơn gió đem chen vào từ cửa sổ trong phòng bếp, hình như cũng rất tò mò về bọn họ, nghịch ngợm thổi qua gương mặt bọn họ, vén những tờ giấy này lên, lột ra nhìn xem.

Tờ giấy gần như đã che đậy tất cả biểu cảm trên gương mặt bọn họ, cũng không viết dưới những tờ giấy đó sẽ là biểu cảm gì.

Theo tờ giấy tung bay, mấy người bọn họ trông như giấy thành tinh, à, đúng rồi, Quý Tử Thư thì giống nửa yêu, bởi vì cậu vẫn còn có thể nhìn ra hình người.

Không kh*ng b*, nhưng thật sự rất buồn cười.

Trần Huy sử dụng sức chịu đựng mà hắn được huấn luyện khi mới vào bộ đội năm đó, không chế cơ bắp trên gương mặt và xúc động muốn cười.

Cố gắng hết sức bình sinh làm mình trông bình tĩnh không có một chút gợn sóng.

Lúc này Khương Tuệ Ninh đứng ở vị trí cao nhất. Vừa rồi cô mới thắng bài, kích động đến mức nhảy lên đứng trên ghế sô pha.

Quý Thần Nham đột nhiên vào nhà, cô hoảng loạn không tìm thấy dép lê, không thể kịp thời đi xuống đất.

Tuy rằng cô đã cúi đầu nhưng vẫn có thể rõ ràng thấy được dì Lưu ở bên tay trái và Quý Tử Thư ở bên tay phải.

Bọn họ cũng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không chút sứt mẻ, giống như hai bức tượng điêu khắc, tờ giấy trắng bị gió đêm thôi qua đang tung bay trên gương mặt bọn họ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 99


Khương Tuệ Ninh không biết có phải là vì quá an tĩnh hay không, hay là vì cái gì khác, rõ ràng lúc chơi bài bọn họ cũng là như thế này, nhưng vào giờ này phút này bỗng nhiên cô lại cảm thấy thật buồn cười, vô cùng muốn cười chứ.

Nhưng mà cô không dám, lúc này cười không phải là tội càng nặng thêm sao?

Cô chỉ có thể cắn chặt đôi môi non mềm, dùng chút đau đớn k*ch th*ch cảm giác muốn cười của mình.

Nhưng mà việc nhịn cười này lại càng làm cho người ta cảm thấy buồn cười hơn.

Cô thật sự ở trong đáy lòng cầu xin các vị chủ động một chút đi, chẳng lẽ đêm nay muốn cô đợi đến lúc hóa thành tượng La Mã mới vừa lòng sao?

Trong đáy lòng hai người khác cũng suy nghĩ như vậy, đặc biệt là dì Lưu thầm nghĩ bà làm việc nhiều năm như vậy, chưa bao giờ mệt như lúc này, sao đồng chí Khương vẫn chưa trả lời chứ, ngày thường không phải cô ấy nói nhiều nhất sao?

Quý Tử Thư cũng như vậy, dù như thế nào thì cậu cũng là người nhỏ nhất, phía trên có mẹ kế chống, không tới lượt cậu đi đầu.

Lúc này cậu phát hiện có một người trưởng bối thật sự quá tốt.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy hiện giờ dáng vẻ của bọn họ giống như là đi KTV, cách vách gọi mấy người phục vụ uống rượu, người vừa đến thì gặp đội phòng chống m** d*m…

Mà các cô cũng không có lỗi sai gì, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của đội phòng chống m** d*m, bọn họ lại cảm thấy bản thân đã làm sai.

Lúc này ánh mắt của Quý Thần Nham quét qua quét lại mấy người các cô vài lần, giống như là đang cân nhắc xem các cô có gọi phục vụ uống rượu hay không.

“Ngày mai con không đi học?”

May là lúc mọi người đều sắp không kiên trì được nữa, Quý Thần Nham đã bắt đầu điểm danh.

Loại cảm giác này giống như mấy người bọn họ đều là học sinh kém, hôm nay thầy giáo đột nhiên bắt đầu rút thăm điểm danh trả lời câu hỏi.

Khi phát hiện mình không bị chọn, ở sâu trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó lập tức dựng lỗ tai lên nghe thử học sinh kém kế bên trả lời như thế nào.

“Ngày mai nghỉ ạ.” Quý Tử Thư đứng thẳng người, nhưng lại không dám ngẩng đầu lên.

Đáp án thường thường đúng quy củ, nói như chưa nói.

Cảm thấy thầy giáo lại muốn bắt đầu điểm gọi người tiếp theo.

Dì Lưu thật sự không nhịn được, nếu bà lại không hành đồng thì chắc chắn bộ xương già này sẽ gãy ở chỗ này.

“Đồng chí Quý đã về rồi, cậu ăn cơm không?”

Lúc bà nói chuyện, tờ giấy theo hơi thở bay lên phấp phới như con bạch tuộc đang dữ tợn tung múa.

Có lẽ là dì Lưu dán đầy giấy trên gương mặt quá kỳ quái, Quý Thần Nham thế mà lại hơi lùi về sau một chút, nhưng mà không quá rõ ràng.

Bởi vì Khương Tuệ Ninh đứng ở trên cao nên đã nhìn thấy rất ẽo, cô muốn cười nhưng đã cố nhẫn nhịn.

“Ăn rồi.” Giọng nói của Quý Thần Nham không dao động quá lớn, nghe không ra cảm xúc: “Thu dọn sạch sẽ gương mặt trước đi.” Anh nhìn dáng vẻ kỳ kỳ quái quái của cả nhà, cảm thấy giống như là đang nói chuyện với một đống giấy tinh.

Anh nói chuyện là nhìn về hướng Quý Tử Thư, nhưng mà cả nhà đều như nhận được mệnh lệnh, tất cả yên lặng không một tiếng động vùi đầu gỡ những tờ giấy trên gương mặt.

Tốc độ của Quý Tử Thư là nhanh nhất, rất nhanh đã dọn sạch gương mặt mình.

Trên mặt Khương Tuệ Ninh dán nhiều, sau khi để lộ gương mặt ra thì bắt đầu cúi đầu tìm giày của mình. Lúc này vị trí của cô thật sự quá cao, đặc biệt dễ thấy, phải chạm chân xuống đất mới có cảm giác an toàn.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ tìm kiếm khắp nơi của cô, lại nhìn đôi giày ở dưới bàn, anh hơi nhích bàn lên một chút nhặt dép và đặt trước sô pha giúp cô.

“Cảm ơn.” Khương Tuệ Ninh liếc nhìn Quý Thần Nham một cái, vội vàng nhảy xuống sô pha.

Ngay lúc cô bước xuống, anh còn vươn tay ra đỡ cô một chút.
 
Back
Top Bottom