Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 80


Nhưng cô có thể từ chối sao? Tất nhiên là không rồi, chỉ có thể rưng rưng nước mắt cầm lấy quyển sách anh đưa.

“Em có nên đọc ra thành tiếng không?” Khương Tuệ Ninh có chút thù dai hỏi, nào, chúng ta cùng làm tổn thương nhau đi.

Nếu muốn học thì mọi người cùng nhau học.

“Em thích đọc như vậy thì đọc đi.” Hoàn toàn không cảm thấy bị đe dọa chút nào.

Khóe miệng của Khương Tuệ Ninh hơi giật giật, cô đang nói lung tung cái gì vậy.

Cuối cùng đành phải làm bộ làm tịch mở sách ra nghiêm túc đọc to.

Càng đọc càng cảm thấy chua xót, bản thân cô đang làm gì thế này? Nửa đêm còn bị chồng của mình bắt đứng học giáo dục công dân.

Anh đến cùng là trung thực đến mức nào hả?

Người đẹp tự động nhào vào lòng anh không để ý, còn muốn người đẹp phải học xong giáo dục công dân.

“Đọc sai rồi.”

“Sai ở đâu chứ?”

Khương Tuệ Ninh sắp tức đến bốc khói, đây là chuyện của con người nên làm sao, anh thậm chí còn chưa đọc sách, sao lại có thể nói cô đọc sai được chứ? Muốn vu oan cho cô à, không có cửa đâu.

Quý Thần Nham thực sự là không chút nể nang chỉ ra lỗi sai của cô, Khương Tuệ Ninh thực sự là muốn cảm ơn cả tổ tiên nhà anh luôn.

Ai có thể tin được năm đó khi Khương Tuệ Ninh thi đại học cũng chưa chăm chỉ như vậy, nhưng lại có thể đứng đọc một giờ giáo dục công dân dưới sự giám sát của chồng mình, ông chồng này còn nhân tiện giải thích cho cô nghe ý nghĩa lớn lao của cuộc sống.

Làm tốt lắm!!

“Thầy Quý, thầy thật là một giáo viên tốt.” Bây giờ cả người Khương Tuệ Ninh đã mềm oặt cả lại, cô nằm ườn trên sô pha như một con cá vô hồn.

“Cảm ơn đã khen.”

“Vậy sau này em gọi anh là thầy nhé.” Đây là kiểu chồng gì chứ?

Những lời này của Khương Tuệ Ninh khiến Quý Thần Nham nhướng mày, nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh trở nên vô cùng phức tạp: “Em không cần kêu anh thầy làm gì, anh cũng không dạy em cái gì cả.”

Ồ, anh cũng biết à.

Nhưng mà lúc này, cảm xúc của cô có chút kích động, càng muốn chống đối anh, vẻ mặt tràn đầy ngây thơ hỏi: “Vậy em nên gọi anh là gì bây giờ? Nếu không em gọi tên anh nhé? Anh muốn em gọi anh là Quý Thần Nham hay Thần Nham?”

Cô cố ý bóp họng để làm giọng mình trở nên quyến rũ hơn, lại còn cố tình ghé sát vào người Quý Thần Nham, nửa nằm trên người của anh, giống như một yêu tinh không có xương vậy.

Không phải anh luôn dùng những tư tưởng cao thượng để giáo dục cô sao? Vậy hôm nay để cho anh thấy gương mặt thật của cô đi.

Anh muốn sống cuộc sống như một nhà sư, lại còn muốn kéo cả cô cũng sống không dục không cầu như vậy, điều đó là không thể nào.

Cảm xúc và h*m m**n của cô rất phong phú đấy.

Quý Thần Nham cũng không từ chối cô, thậm chí còn cố ý ngả người ra sau một chút, để cô có thể nằm thoải mái hơn một chút.

Còn người của Khương có chút nổi loạn, nếu như người khác cấm cô, cô càng muốn chống đối lại, nhưng nếu người khác thuận theo ý cô, thì cô lập tức lại không biết làm sao, thậm chí còn cảm thấy có chút xấu hổ.

Đây là đang làm gì a?

Cô giống như một cô yêu tinh không quyến rũ được hoà thượng lại còn bị đánh trả về nguyên hình, cô có chút xấu hổ xoa xoa mũi, ngồi trở lại chỗ của mình.

Sau khi suy nghĩ một chút, ổn định lại cảm xúc, trong lòng nảy ra một ý, mở miệng nói: “Thần Nham (Dương) Thái Thú Niệm Vương Tôn, Xa Trích Nguyên Khê Hà Dĩ Luận.” Sau khi đọc xong thì nịnh nọt nói: “Ôi, trong tên của anh cũng có hai chữ này, rất có ý thơ đấy, là lấy chữ từ thơ cổ à, trách không được hay như vậy.”

Vẻ mặt của Quý Thần Nham không chút biến hoá, lạnh lùng nhìn nàng bắt đầu nói lung tung, theo lời nói của cô sửa lại một câu: “Thần Dương Thái Thú Niệm Vương Tôn.”

“Hả?”

“Em đọc sai chữ rồi.” Anh tốt bụng nhắc nhở cô.

“Ôi chao, là vậy à? Anh giỏi quá, ngại ghê, em còn nghĩ đó là Thần Nham chứ, kiến thức của anh thật sâu rộng.” Khương Tuệ Ninh lại nịnh nọt nói, cũng không quan tâm anh có chấp nhận hay không, dù sao khen xong là được.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 81


Dù sao nếu bây giờ cô không nói gì thì càng thấy xấu hổ hơn.

“Tên của anh rất êm tai sao?”

Phản xạ hình cung của Quý Thần Nham dường như dài hơn người bình thường, rõ ràng cô đã bắt đầu vấn đề tiếp theo, sao bây giờ anh mới hỏi lại vấn đề trước?

Nhưng mà Khương Tuệ Ninh vô cùng cổ động, chuyện nịnh nọt chính là như vậy, nhìn thấy người liền khen luôn, chỉ cần có cơ hội, lời nịnh nọt hôm nay, cô phải khen cho anh ngất ngây: “Vô cùng hay, đây là cái tên hay nhất mà em từng nghe.”

Không biết có phải do cô tưởng tượng hay không, cô luôn cảm thấy sau khi nghe cô nói xong, người đàn ông trước mặt hình như hơi mỉm cười.

Nhìn xem, cô biết mà, sao lại có người không thích được khen chứ?

Trước kia lúc cô đi làm, chỉ cần tâm trạng của lãnh đạo không vui, sẽ lảng vảng đến trước mặt cô, nghe cô nịnh nọt một trận, tâm trạng liền nở hoa vui vẻ.

“Em thật sự thích gọi như vậy sao?”

Khương Tuệ Ninh vốn đang đắm chìm trong suy nghĩ trong tưởng tượng vui vẻ của mình, khi nghe câu hỏi của anh suýt chút nữa ngã ngửa, trên mặt cô liên tục loé lên mấy màu sắc như xanh, vàng, cam, … Mặc dù khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh như một hoà thượng đang tụng kinh, nhưng cô hơi nghi ngờ anh cũng đang suy nghĩ lung tung, mặc dù không có chứng cứ chứng.

“Thích…” Nhỉ.

Trên thực tế, lúc này Khương Tuệ Ninh cũng không biết bản thân đang trả lời cái gì, cô cũng không phản ứng lại đây là anh đang nói về cái tên nào.

“Vậy sau này em cứ gọi thẳng tên của anh đi.”

Quý Thần Nham bây giờ đã hiểu ra, Khương Tuệ Ninh là người vừa to gan, vừa nhát gan, tất cả những sự to gan của cô đều chỉ thể hiện ở ngoài miệng.

Ôi? Sao cô lại cảm giác như mình đang bị chơi xỏ vậy?

Vài ngày sau, báo cáo kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện cũng đã có, Khương Tuệ Ninh vốn muốn tự mình đi lấy, nhưng Quý Thần Nham cố ý dành ra một ngày nghỉ để đi cùng cô, còn bảo thư ký Trương chuẩn bị rất nhiều quà.

Khương Tuệ Ninh nhìn vào một đống quà đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, hỏi: “Không phải chúng ta chỉ đi lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe thôi sao?”

“Đúng là đi lấy kết quả, nhưng anh cũng nên chính thức đến thăm cả nhà cậu em nữa, đúng lúc hôm nay là ngày nghỉ của bác sĩ Từ, cậu và ông ngoại em cũng về rồi, còn có hai người anh họ của em nữa, chắc cũng lâu rồi mọi người chưa gặp nhau.”

Hôm nay Quý Thần Nham quả thật rất dịu dàng.

Dịu dàng đến mức khiến Khương Tuệ Ninh có chút lo sợ, không phải lâu rồi cô chưa gặp cậu và ông ngoại, mà là chưa từng gặp.

Đợi lúc nữa đến đấy, cô có khi còn không nhận ra ai.

Hôm nay cô phải cẩn thận một chút không thể để lộ thân phận của mình được.

“Hôm nay sao lại là thư ký Trương đưa chúng ta đi vậy, thư ký Trần đâu rồi?” Khương Tuệ Ninh nhìn thư ký Trương ngồi ở ghế lái phụ, đột nhiên nhận ra rằng đã mấy ngày rồi chưa nhìn thấy thư ký Trần.

“Thư ký Trần đi công tác ở Nam Thành rồi.”

“Rất gần nhà em đấy.” Khương Tuệ Ninh nghĩ đến chuyện nhà của nguyên chủ là ở huyện Dung, Năm Thành.

Quý Thần Nham gật đầu nói: “Đúng là rất gần, em có muốn cậu ta lấy gì giúp em không? Anh sẽ liên lạc với nhà khách nơi đó để họ thông báo cho thư ký Trần.”

“Không cần, không cần lấy gì cả, lúc đó em cũng đã mang theo tất cả đồ của mình đến đây rồi, những thứ không mang theo chỉnh là đồ không cần thiết, cho nên để ở nhà.”

Lấy cái gì mà lấy, cô cũng không biết bản thân có những cái gì. .

Sau khi Quý Thần Nham nghe cô nói xong cũng không nói gì nữa, bảo Trương Hạ vào nhà gọi Quý Tử Thư.

“Tử Thư cũng muốn đi cùng sao?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 82


Sau khi Khương Tuệ Ninh nói xong mới nhớ ra, hôm nay dì Lưu về nhà, ngày mai mối quay lại, trong nhà không có người nấu cơm, nếu để Quý Tử Thư ở nhà đúng là không được tốt cho lắm, nhưng mà cũng không biết thằng bé có chịu đi cùng họ không, dù sao thì đa số những đứa trẻ đều không muốn đến nhà ngoại của mẹ kế.

Quý Thần Nham còn chưa nói gì thì Quý Tử Thư đã chạy đến chỗ họ trước.

Hôm nay cậu mặc một bộ quần áo mới, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhung màu nâu sẫm, trông hơi giống đồng phục bóng chày, nhưng có vạt áo.

Phía dưới mặc một cái quần dài đen thẫm, đi một đôi ủng da mũi vuông, trên cổ quấn chiếc khăn lên cô đã mua cho nó.

Trông vừa cao lớn vừa đẹp trai, giống như chàng trai trong truyện tranh.

“Có thể đi chưa ạ?”

Quý Tử Thư liếc nhìn Khương Tuệ Ninh một cái, sau đó quay sang hỏi bố mình.

“Đi thôi.”

Sau khi nghe thấy câu trả lời chính xác của bố mình, cuối cùng thằng bé cũng có thể ra ngoài chơi.

Thư ký Trương có vẻ ít nói hơn thư ký Trần, khi lên xe, anh ấy ngoài nói chuyện công việc ra thì không nói thêm một câu dư thừa nào nữa.

Bản thân Khương Tuệ Ninh cũng muốn nói chuyện, nhưng cô nghe thấy Trương Hạ không ngừng báo cáo tình hình công việc với Quý Thần Nham.

Cô cũng không tiện chén ngang ngắt lời họ.

Nhưng mà cô vô tình nghe được một cái tên rất quen thuộc trong cuộc nói chuyện của hai người họ, Phùng Du.

Người này là dì nhỏ của Quý Tử Thư, trong nguyên tác, số lần cô ta xuất hiện còn nhiều hơn cô rất nhiều, là một người đàn bà đanh đá độc ác, khiến mọi người vô cùng căm ghét.

Nhưng sau đó chồng cô ta ly hôn với cô ta, mà bản thân cô ta một mình ra nước ngoài, kết cục cũng không quá tệ, nhưng cũng không được tốt lắm.

Trong nguyên tác, cô ta vô cùng chán ghét nguyên chủ, hơn nữa sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, có một lần hai người tiếp xúc trực tiếp liền khiến cho nguyên chủ biến thành trò cười của mọi người, khiến nguyên chủ tức đến nỗi bị bệnh nằm nhà mất mấy ngày.

Khương Tuệ Ninh lại không ngờ được hoá ra chồng của Phùng Du là tổng tư lệnh của Cục thứ ba ở phương Bắc, nhưng mà bây giờ Cục thứ ba đã bị Quý Thần Nham tiếp quản.

Trong nguyên tác viết anh ta đã bị điều quay trở lại đơn vị cũ, trở thành đội trưởng của đơn vị cũ.

Nghĩ như vậy, chẳng lẽ Phùng Du bởi vì chuyện này mà ghét cô sao? Nhưng ai bảo chồng cô ta không có năng lực chứ?

Cô cũng không phải nguyên chủ, cho nên cũng không sợ Phùng Du, nhưng lần này cô chưa chắc đã gặp được cô ta.

Theo lời nói của thư ký Trương thì gia đình của họ cũng sắp chuyển đi rồi, đây còn là lệnh của Quý Thần Nham.

Nói gì thì nói, hai nhà vẫn là họ hàng của nhau, thái độ của Quý Thần Nham dường như không bao dung họ như người thân họ hàng.

Khương Tuệ Ninh không nhịn được liếc nhìn về phía Quý Tử Thư một cái, thấy thằng bé dường như không phản ứng gì.

Trong sách cũng không nhắc nhiều đến quan hệ giữa hai nhà, nhưng Phùng Dự lại rất nhiệt tình với đứa cháu trai này, lúc không có việc gì cũng thường đi tìm cháu trai.

Đặc biệt là sau khi Quý Tử Thư nhập ngũ, cô ta thường xuyên gửi đồ cho thằng bé.

Chi tiết cụ thể rằng Quý Tử Thư có nhận hay không nhận thì trong sách không có nhắc đến, nhưng trong sách thằng bé được miêu tả như một người lạnh lùng, không để ý đến ai, cũng không có cảm tình gì đối người dì này cả, cho nên khi nghe thấy cũng không có không mảy may quan tâm gì cả.

Lúc Khương Tuệ Ninh đang ngẩn ngơ thì xe của họ đã dừng ở trước cửa nhà mợ cô.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 83


Thư ký Trương vừa mới mở cửa xe ra, cô liền nhìn thấy có một nam một nữ đứng đợi ở ven đường, trong sách viết bây giờ chỉ có anh cả nhà cậu đã kết hôn, đây chắc hẳn là anh cả rồi.

Nhưng mà lúc cô bước xuống xe cũng không có hấp tấp hành động, đầu tiên là mỉm cười nhìn bọn họ.

“Ninh Ninh.” Tôn Uy bước lên hai bước trực tiếp ôm lấy em họ một cái, sau đó lùi lại hai bước đưa tay xoa xoa đầu cô, nói: “Ôi chao đã là một cô gái lớn rồi.”

Sau khi Khương Tuệ Ninh được mười tuổi liền không bao giờ bị người khác xoa đầu nữa, cho nên khi bị xoa cô có chút đứng không vững, thậm chí có loạng choạng một chút.

Quý Thần Nham đứng phía sau thấy vậy thì lập tức vươn tay đỡ lấy cô, nhìn bàn tay của Tôn Uy đang đặt trên đầu của Khương Tuệ Ninh.

Tôn Uy cũng liếc nhìn em rể của mình một cái, trông lớn hơn nhiều so với em gái mình, nhưng mà đúng như mẹ nói, đối xử khá tốt với Ninh Ninh, anh cũng không sợ đo gì, nhiệt tình vươn tay chào Quý Thần Nham: “Đây là em rể đúng không, anh là Tôn Uy-anh cả của Ninh Ninh, đây là vợ của anh, Đào Lệ Bình.”

“Chào anh.” Quý Thần Nham cởi găng tay ra, nắm lấy tay anh chào hỏi.

Khương Tuệ Ninh cũng vội vàng lên tiếng chào: “Em chào anh họ, chị dâu.”

“Sao giờ em lại đổi cách xưng hô khác rồi, khi còn nhỏ, em vẫn luôn gọi anh là anh cả mà, sao lại thêm chữ ‘họ’ làm gì? Kết hôn xong liền không thân với anh cả nữa à?”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy người anh họ này cứ loi cha lời choi, nhưng mà cũng bởi vì câu nói này của anh, cô mới biết được quan hệ của cô và anh cả lúc còn nhỏ vô cùng thân thiết, nếu không cũng sẽ không trực tiếp gọi anh cả như vậy.

“Anh cả, hôm nay có khách đến chơi, anh nên chững chạc một chút.” Nếu gặp chuyện không biết làm sao thì trước tiên cứ đẩy trách nhiệm trước.

Mà trách nhiệm này nhất định phải do anh cả khiêng, không phải do cô xa lạ mà là do anh không chững chạc.

Lúc này, chị dâu đứng bên cạnh cũng kéo tay áo của anh ấy, mẹ chồng đã nói với cô rằng em rể là một nhân vật lớn, nhìn thấy chồng trẻ con như vậy, thật sự không chững chạc lắm, đến lúc đấy lại thành trò cười cho người khác.

“Chúng ta đều là người một nhà, cần gì phải để ý đến những thứ xã giao khách sáo thế, em rể thấy có đúng không?” Tôn Uy vô cùng tùy tính, nói xong muốn vươn tay khoác lên bả vai của Quý Thần Nham, kết quả sau khi vươn tay lên mới nhận ra rằng Quý Thần Nham quá cao, cho nên anh ấy quay đầu trực tiếp ôm lấy vai của Quý Tử Thư.

Mặc dù Quý Tử Thư thấp hơn bố mình một chút, nhưng vẫn cao hơn Tôn Uy, thằng bé bất ngờ bị Tôn Uy ôm lấy, theo phản xạ hơi khom người xuống một chút.

“Ôi chao, đây là con trai của em rể nhỉ, chàng thanh niên trẻ rất đẹp trai, cháu tên gì ý nhỉ?”

Quý Tử Thư ổn định thân thể, hơi đứng thẳng lên nói: “Quý Tử Thư.”

“Nào, đến đây, cháu trai lớn Tử Thư, em rể em gái hai đứa nhanh vào nhà đi, hôm nay bố mẹ anh đã nấu một bàn thức ăn lớn rất ngon đấy, họ đang đợi nhà em đến đấy.”

Khương Tuệ Ninh phát hiện ra rằng người anh họ này của mình có chút nhiệt tình quá mức.

Cô liếc nhìn Quý Thần Nham một cái, thái độ của anh vẫn rất dịu dàng và bình tĩnh.

Đào Lệ Bình lúng túng liếc nhìn chồng mình đang kéo Quý Tử Thư vào nhà, vội vàng nói: “Đồng chí Quý, mời anh vào nhà ngồi.”

Quý Thần Nham mỉm cười đáp lại.

Thư ký Trương đứng phía sau giúp họ xách quà, khi Đào Lệ Bình muốn vươn tay xách giúp thì thư ký Trương từ chối nói: “Không sao, để mình tôi xách vào là được rồi.”

Khương Tuệ Ninh cũng vội vươn tay ôm lấy cánh tay của Đào Lệ Bình, nói: “Chị dâu, đồ vật đều rất nặng, cứ để cho họ xách vào đi.”

Đào Lệ Bình mỉm cười nhìn cô em họ xinh đẹp trước mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người em họ này, quả thực đúng như những gì mà mẹ chồng cô đã nói, trông giống như một nàng tiên.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 84


Cô lại nhất nhìn người em rể đứng bên cạnh, trông cũng rất đẹp trai phong độ, hai người họ quả thực rất xứng đôi.

Quý Tử Thư bị Tôn Uy ôm lấy, loạng choạng bước vào trong sân, trên đường đi lại còn bị hỏi rất nhiều câu hỏi.

“Cháu trai lớn, cháu có biết uống rượu không?”

“Cháu trai lớn, cháu đã có người yêu chưa?”

Quý Tử Thư: … Nhiệt tình và tự quen thuộc có phải là truyền thống của nhà họ hay không? Nhưng mà nhà họ rất vui vẻ.

Lúc bước vào trong nhà, Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ông ngoại, cậu và còn anh họ thứ hai, cùng với hai đứa con của anh cả, đứa thứ nhất là một cô bé tầm 5-6 tuổi, đứa thứ hai làm cậu con trai chưa đầy một tuổi, lúc này đang nằm trong phòng ngáy o o.

Rõ ràng đây cũng không phải là người thân của cô, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy ông ngoại, trong lòng cô lập tức dâng lên cảm giác vô cùng thân thiết, vội vàng chạy đến ôm ông ngoại không chịu buông ra.

Ông ngoại cô năm nay đã ngoài 70 tuổi, nhưng bận không cũng là một bác sĩ, biết cách chăm sóc sức khỏe cho nên nhìn qua trông vẫn có vẻ trẻ hơn tuổi, trông như khoáng 60 tuổi: “Ôi chao, Ninh Ninh của chúng ta sao vẫn còn làm nũng như hồi còn nhỏ thế, để ông ngoại nhìn xem nào, cô gái lớn rồi mà vẫn còn làm nũng nữa.”

“Ông ngoại, con nhớ ông lắm.” Sau khi Khương Tuệ Ninh nói xong câu này bản thân cô cũng hơi giật mình, chẳng lẽ em là do cô đã nhập tâm quá sâu vào vai diễn này sao?

Lúc này cậu cũng từ trong bếp đi ra, trên người cậu còn đeo một cái tạp dề, trên tay cầm muôi múc thức ăn, nói: “Ninh Ninh đến rồi à.”

“Cậu ơi.” Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ của cậu mình, truyền thống bao đời nay của nhà cô là đàn ông nấu cơm.

Khương Tuệ Ninh lại lần lượt giới thiệu Quý Thần Nham và Quý Tử Thư cho mọi người, sau khi cả nhà chào hỏi làm quen với nhau xong, buổi họp mặt gia đình hôm nay cũng chính thức bắt đầu.

Quý Thần Nham không hổ danh là lãnh đạo lớn, không chị chuẩn bị quà viếng thăm, còn chuẩn bị cả bao lì xì cho hai đứa con nhà anh họ.

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, ước tính trong đó có khá nhiều tiền.

Nhưng mà trong lòng cô lại nảy sinh nghi vấn, không phải anh đã đưa hết sổ tiết kiệm của mình cho cô rồi sao? Vậy số tiền này của anh ở đâu ra? Có phải anh ấy đang giấu quỹ đen?

Anh họ và chị dâu tỏ ý không cần, cuối cùng sau mấy lần đưa đây họ mới nhận lấy.

Dù sao chuyến thăm hôm nay, lần đầu tiên gặp mặt coi như đã thành công tốt đẹp.

Tiếp theo chính là đợi đến bữa cơm.

Anh họ và chị dâu đã đi theo cậu và mợ vào phòng bếp để hỗ trợ, ông ngoại thì kéo Quý Thần Nham vào trong phòng để nói chuyện.

“Ninh Ninh, em ở Đông Thành đã quen chưa?”

Anh họ thứ hai, Tôn Thừa là một bác sĩ nhi khoa, năm nay mới được bổ nhiệm làm việc trong bệnh viện.

Tính cách của anh ấy và anh họ lớn khác nhau như trời với đất, là một người vô cùng ít nói, vừa rồi anh ấy chỉ chào hỏi một câu, bây giờ thấy không có ai, anh ấy mới bước lên nói chuyện với Khương Tuệ Ninh.

“Em đã quen rồi ạ.” Khương Tuệ Ninh cười nói.

Tôn Thừa mỉm cười nói: “Đã quen rồi là được, ngày thường nếu không có chuyện gì thì phải thường xuyên đến đây chơi nhé, trong nhà vẫn giống như hồi trước, em vẫn mãi là em gái của anh và anh cả.”

Khương Tuệ Ninh nhớ rằng trong sách có viết nhà có hai người trước kia ở cùng một thành phố, khi cô được tầm 10 tuổi nhà họ mới chuyển đi, sau đó lại đúng dịp xảy ra cuộc đại cách mạng, sau khi chuyến đi, hai nhà cũng ít liên lạc với nhau hơn, quanh năm chị liên lạc qua thư từ nhưng nhìn dáng vẻ này có thể thấy được tình cảm giữa họ vẫn không hề suy giảm

Ít nhất cô cảm thấy cả nhà của cậu đối xử với cô rất tốt.

“Vâng ạ.” Khương Tuệ Ninh gật đầu đồng ý.

Lúc hai người họ đang nói chuyện, thì Tôn Thiến Thiến-con gái của anh cả chạy vào, ôm lấy chân của Khương Tuệ Ninh và hét lên: “Cô ơi, cô mau đến giúp con, con đấu không lại anh trai rồi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 85


Lúc Khương Tuệ Ninh bị Thiến Thiến kéo chạy vào sân thì nhìn thấy Quý Tử Thư đang chơi bi với Tôn Thiến Thiến, tương tự giống như trò chơi bi-a sau này, dùng một cây gậy gỗ đẩy một quả bóng vào lỗ được chỉ định, xem ai đẩy được nhiều nhất thì người thắng.

Quý Tử Thư đã mười năm tuổi rồi, Tôn Thiến Thiến mới có 5 tuổi, cô nhóc chắc chắn là không đấu lại được Quý Tử Thư rồi.

được Quý Tử Thư con có đấy chơi trò chơi này với trẻ con.

Cô bước đến, nhìn cậu thanh niên đang ngồi xổm trên mặt đất nói: “Cậu đang bắt nạt một đứa trẻ à, Thiến Thiến đều chạy đến kiện với tôi rồi đấy.”

Quý Tử Thư vẫn ngồi xổm, nghe thấy giọng nói của Khương Tuệ Ninh, thằng bé ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhướng mày, sau đó đứng dậy khiêu khích nói: “Tôi bắt nạt trẻ con sao? Nếu không cô cũng chơi thử xem, xem là cô bắt nạt tôi hay là tôi bắt nạt cô?”

Tinh thần chiến đấu của Khương Tuệ Ninh lập tức bị khơi dậy, trong lòng âm thầm nghĩ thằng nhóc thối này, lúc tôi đi chơi trò này thì cậu còn không biết đang ở đâu đâu.

“Chơi thì chơi, ai sợ ai chứ.”

“Nếu thua thì cô mất gì nào?”

Quý Tử Thư bắt đầu đặt tiền cược.

“Vậy cậu muốn thế nào?” Khương Tuệ Ninh đang muốn xem thằng nhóc này muốn làm gì?

“Nếu cô thua thì tôi sẽ búng trán cô một cái, có dám đặt cược không?”

Trong lòng Khương Tuệ Ninh thầm nghĩ, thằng nhóc này được lắm, có phải đang muốn lợi dụng việc này để trả thù cô không?

Nhưng mà cô cũng không sợ đâu, nói: “Được, Nhưng mà nếu như tôi thắng, cậu đưa tôi tiền được chứ?”

Quý Tử Thư nhưng thật ra sảng khoái,”Được.”

Thành giao!!

Trong lòng Khương Tuệ Ninh quyết tâm kiếm được số tiền này của Quý Tử Thư, cô trực tiếp đẩy Tôn Thiến Thiến vào trong lòng của Tôn Thừa nói: “Anh hài, đây là một trận chiến giành lại tôn nghiêm, anh trông Thiến Thiến nhé, đừng để con bé được bên cạnh ảnh hưởng đến em.” Nói xong, cô còn véo nhẹ khuôn mặt nhỏ của Tôn Thiến Thiến, nói: “Thiến Thiến ngoan nhé, đợi cô nhỏ kiếm tiền mua kẹo cho con.”

“Vâng ạ, cô nhỏ xông lên, đánh bại anh trai đi…” Tôn Thiến Thiến vui mừng vỗ tay khi nghe được rằng vừa có thể trả thù cho con bé, vừa có thể mua kẹo cho nó ăn.

Tôn Thừa ôm cháu gái đứng sang một bên nhìn em gái và con riêng của em gái đang chém giết lẫn nhau như hai đứa trẻ con.

Mặc dù Khương Tuệ Ninh đã rất lâu rồi không chơi loại bi như này, nhưng mà cô cũng không thấy xa lạ gì với nó, chơi một cách vô cùng quen thuộc.

Nhưng Quý Tử Thư cũng rất giỏi, mỗi lần thằng bé bán đều vô cùng chính xác, có thể nói là bắn đâu trúng đấy.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy sắp thua, trong lòng cô cũng hơi bối rối, trận đấu này chẳng lẽ không những không giành được tiền lại còn bị búng trán, như vậy thì xấu hổ lắm, dù sao thì cô cũng là bậc bề trên mà.

“Này, lần này của cậu không được tính, cậu đứng gần vạch quá, một điểm này không tính.” Cô bắt đầu chơi xấu.

Quý Tử Thư cũng không tranh cãi với cô, trực tiếp cầm lại viên bi kia, nói: “Được, không tính.”

“Cái này cũng không được tính, quá gần.”

Quý Tử Thư cũng không nói gì nhặt nó lên.

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh dựa vào gian lận đã ở thế hoà với Quý Tử Thư, mặc dù hôm thắng được tiền, nhưng dù sao cũng không cần bị búng trán, cuối cùng cũng xem như giữ được thể diện cho bản thân, Sau này cô quyết định sẽ cố gắng không chơi loại trò chơi thi đấu này với con riêng nữa.

Rất dễ ảnh hưởng đến trải nghiệm của trò chơi.

“Cô ơi, có thể mua kẹo được chưa ạ?”

Lúc này trong mắt của cô bé Thiến Thiến chỉ có kẹo.

Khương Tuệ Ninh:…

Thiến Thiến, con không thấy được trên mặt của cô nhỏ không có chút niềm vui khi chiến thắng là sao? Đứa trẻ này sao lại không có một chút thấu hiểu lòng người chứ.

“Thiến Thiến…”

“Đi thôi, anh trai dẫn em đi mua.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 86


Ngày khi Khương Tuệ Ninh vừa muốn mở miệng từ chối thì nghe thấy giọng nói khí phách của Quý Tử Thư ở sau lưng.

“Tốt quá, anh trai, anh tốt nhất! Anh trai, anh thật sự rất đẹp trai! Anh trai, anh giỏi nhất! Chơi bị cũng rất giỏi, còn giỏi hơn cả cô nhỏ nữa.” Tôn Thiến Thiến thoát khỏi tay của chú hai, lao thẳng vào lòng của Quý Tử Thư, hôm lấy chân của thằng bé như ôm lấy Thần Tài, hai mắt phát sáng lấp lánh.

Khương Tuệ Ninh cũng có chút choáng váng trước hành động này của Tôn Thiến Thiến, con nhóc này giỏi lắm, tốc độ gió chiều nào xoay chiều đấy nhanh thế này, cô thật sự xấu hổ không theo kịp.

Quý Tử Thư bị Tôn Thiến Thiến khen đến mức không nhịn được cười, trực tiếp cuối người bế cô bé lên, nói: “Đi thôi, chúng ta đi mua kẹo nào.”

Tôn Thiến Thiến vòng tay ôm lấy cổ của Quý Tử Thư, nhìn qua còn thân hơn cả anh trai ruột.

Quá tệ, đã không thắng được trò chơi thì chớ, ngay cả cháu gái cũng bỏ rơi cô, trong lòng Khương Tuệ Ninh cảm thấy quá chua xót.

Quý Tử Thư đi được hai bước, lại dừng lại, quay đầu gọi Khương Tuệ Ninh, nói: “Cô có muốn đi cùng không?”

“Tôi không đi đâu.” Ai thèm chứ, hay là muốn lôi tôi đi để trả tiền cho.

“Lúc mới đến đây, tôi nhìn thấy có người đang bán kẹo hồ lô, cô không muốn ăn sao?”

“Thế ai trả tiền?” Vào thời khắc mấu chốt, đầu óc nhất định phải sáng suốt.

“Tôi.”

“Vậy thì đi.” Khương Tuệ Ninh cũng không quên hỏi Tôn Thừa: “Anh hai, anh đi cùng bọn em không?”

Tôn Thừa nhìn hai người, cười lắc đầu nói: “Anh không đi đâu, mấy đứa đừng ham ăn quá, lát nữa còn ăn cơm đấy.”

“Vâng ạ.” Khương Tuệ Ninh nói xong liền đuổi theo Quý Tử Thư.

“Thủ trưởng Quý, nhanh ngồi xuống đi.”

Ông ngoại của Khương Tuệ Ninh tên là Tôn Diệu An, trước đây từng làm bác sĩ trung y tại Bệnh viện y học cổ truyền Nam Thành, năm đó lúc Quý Thần Nham bị thương ở bên đấy cũng do ông ấy chữa cho anh.

Lần này Khương Tuệ Ninh có thể kết hôn bới Quý Thần Nham cũng là vì mối quan hệ này.

“Ông ngoại, ông khách sáo quá rồi, cứ gọi cháu là Thần Nham là được rồi.”

“Được, vậy ông cũng không khách sáo nữa.” Tôn Diệu An cũng không phải người thích nó những lời nói xã giao, những năm qua, ông đã lên núi xuống nông thôn để chữa bệnh cho rất nhiều người, trong số đó có rất nhiều người có địa vị rất cao, nếu như tất cả đều nói lời khách sáo thì sao có thể làm được gì chứ.

Quý Thần Nham ngồi xuống, sau đó Tôn Diệu An rót cho anh một cốc trà thảo dược, nói: “Uống thử xem có quen uống nó không?”

Anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm, gật đầu nói: “Có mùi dược liệu, rất ngon.”

“Vết thương năm đó của cháu không tái phát nữa chứ?” Tôn Diệu An đặt cốc trà xuống hỏi.

“Không ạ.”

“Không có là tốt rồi, con người đó, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

Những người già thường hay nói về sự khỏe mạnh, Quý Thần Nham cũng gật đầu đồng ý.

Hai người nói chuyện một lúc, cuối cùng Tôn Diệu An thấy thời gian cũng qua rất lâu rồi, đứng dậy lấy thuốc mỡ mà ông đã điều chế từ lâu đưa cho Quý Thần An nói: “Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ông đã bào chế một ít thuốc mỡ bôi vào huyệt vị để tăng cường sức khỏe, khi nào về nhà cháu cứ dựa theo huyệt vị xoa một chút, bản đồ huyệt vị và tờ hướng dẫn sử dụng viết tay của ông đều ở bên trong đấy.”

Quý Thần Nham nhận lấy, sau đó nói: “Cảm ơn ông ngoại ạ.” Anh cũng không rõ lắm tại sao ông ngoại lại đưa cho mình loại thuốc này để làm gì, nhưng mà anh cũng không hỏi nhiều, đây là tấm lòng của ông ngoại, anh tất nhiên sẽ nhận lấy.

Khương Tuệ Ninh và cả nhà ở lại nhà của cậu mợ chơi cả một ngày, mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, cả nhà mới quay về đại viện.

Về đến nhà, mọi người đều cảm thấy rất mệt mỏi, đặc biệt là Quý Tử Thư đã cùng đi chơi với Thiến Thiến cả một ngày dài, sau khi về nhà cậu lập tức đi về phòng.

Cũng đã muộn rồi, Khương Tuệ Ninh cũng không lề mề, sau khi rửa mặt xong thì theo thói quen bắt đầu chăm sóc da mặt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 87


Đợi đến khi Quý Thần Nham tắm rửa xong đi ra ngoài, cô mới hỏi: “Lọ thuốc mà hôm nay ông ngoại em đưa cho anh, anh để đâu rồi?”

Buổi tối trước khi đi về, mợ đã kéo cô vào trong phòng, nói với cô rằng, kết quả kiểm tra sức khỏe của Quý Thần Nham về cơ bản đều rất ổn, nhưng mà để bảo đảm hơn, mợ đã nhờ ông ngoại làm thêm cao dán để dán vào huyệt vị, hiệu quả rất tốt.

Sau đó còn đưa cho cô một đống dược liệu bổ dưỡng, thường dùng để ăn cùng với thức ăn, hiệu quả tăng gấp đôi.

Khương Tuệ Ninh nghe nói bí phương của lọ thuốc mỡ kia được truyền lại từ nội cung, không chắc sống lâu trăm tuổi, nhưng sống đến 80-90 tuổi cũng không thành vấn đề.

Cho nên khi cô vừa về đến nhà, đã không thể đợi được mà hỏi Quý Thần Nham gói thuốc kia ở đâu.

Quý Thần Nham đưa cho Khương Tuệ Ninh gói thuốc mà ông ngoại đã đưa cho anh vào buổi chiều.

Cô lập tức nâng niu nó như vật quý hiếm, sau đó vừa mở gói thuốc ra vừa nói: “Anh biết không, loại thuốc này là bí dược trong cung, nghe mợ em nói hiệu quả của nó rất tuyệt.”

Trên thực tế, Khương Tuệ Ninh cũng không biết loại thuốc này có tác dụng đến mức nào, nhưng mà nó là nhằm vào vấn đề cửa Quý Thần Nham, lại còn do chính tay ông ngoại cô bào chế, cô cho rằng dược hiệu của nó nhất định rất tốt.

Bởi vì cuối tiểu thuyết có xuất hiện nội dung nói về ông ngoại cô đã ngồi chuyên cơ hộ tống đến Bắc Kinh để chữa bệnh cho một vị lãnh đạo nước ngoài đến thăm viếng quốc gia họ, lúc ấy, người hộ tống ông ấy đến Bắc Kinh chính là Quý Tử Thư.

Chỉ bằng thân phận này của ông ngoại, Khương Tuệ Ninh lại không hiểu, làm thế nào mà nguyên thân trong nguyên tác có thể sống một sống khốn khổ được?

Quý Thần Nham nhìn cái miệng nhỏ của Khương Tuệ Ninh không ngừng mở ra khép lại, anh không thể không nhắc nhở cô: “Ông ngoại nói rằng đây chỉ là một loại thuốc bồi bổ tăng cường sức khỏe cho cơ thể thôi.”

Dựa theo cách nói khoa trương cửa Khương Tuệ Ninh, thì đây đúng là một loại tiên đan cứu mạng.

Khương Tuệ Ninh lại không cảm thấy như vậy, trong lòng âm thầm nghĩ chẳng lẽ cô lại xông lên nói rằng đó không phải là một loại thuốc tầm thường, nó chính là loại thuốc có thể cứu mạng của anh đấy? Nhỡ đâu anh không tin lại coi cả nhà cô bị điên thì sao.

“Ừm, đúng vậy, để bồi bổ thân thể.” Khương Tuệ Ninh hiếm khi không có tranh luận đáp lại: “Chúng ta bắt đầu từ tối nay nhé.”

Quý Thần Nhan nhìn dáng vẻ háo hức muốn thử kia của cô, hỏi: “Ông ngoại nói bên trong có hướng dẫn sử dụng, còn có một bản đồ huyệt vị để tìm huyệt, tốt nhất là em nên nhìn xem một chút đi.”

Dáng vẻ hoàn toàn không làm theo trình tự này của cô, người biết nhìn thì hiểu cô đang lấy thuốc, người không biết nhìn vào lại tưởng cô đang chuẩn bị đi sơn tường.

Nếu như đã là thuốc tốt, còn là bí phương cung đình, còn có tác dụng như tiên đan cứu mạng, làm lung tung như vậy không phải quá lãng phí sao?

“Đúng, đúng, đúng.” Khương Tuệ Ninh có chút phấn khích, nghĩ đến chuyện cô sắp tự mình cứu được mạng sống của Quý Thần Nham, trong lòng cô đột nhiên có một loại cảm giác bản thân như một vị bác sĩ cứu người qua hoạn nạn vậy.

Cô đặt lọ thuốc mỡ sang một bên, bắt đầu mở bản đồ huyệt vị ra, đây là một tấm bản đồ đầy đủ các huyệt vị trên cơ thể con người, cẩn thận đánh dấu các vị trí cụ thể của từng loại huyệt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 88


Quý Thần Nham đưa tay muốn cầm bản đồ huyệt vị, nói: “Em đọc tờ giấy hướng dẫn sử dụng, anh sẽ tự tìm huyệt để dán.”

Khương Tuệ Ninh không có hứng thú gì với loại hình ảnh khỏa thân thiếu thẩm mỹ này lắm, cho nên không chút do dự đưa bản đồ huyệt vị cho Quý Thần Nham.

Bản thân cô thì cầm lấy tờ giấy cách sử dụng do ông ngoại viết.

Không thể không nói, nét chữ của ông ngoại thực sự rất đẹp, mạnh mẽ có lực, chữ viết vô cùng rõ ràng, rất dễ đọc.

Mặt trước của tờ hướng dẫn sử dụng toàn là về các thành phần thuốc trong thuốc mỡ, Khương Tuệ Ninh đọc qua một lượt, nhưng cô lại không biết loại dược nào trong này cả.

Đằng sau chính là viết tác dụng của việc dán vào những huyệt này, cô thật sự hận không thể cầm sổ tay đến để ghi lại, bởi vì cô không nhớ nổi các huyệt vị.

“Những huyệt đạo khác nhau sẽ có các tác dụng khác nhau.” Khương Tuệ Ninh nhìn lướt qua, ánh mắt suýt chút nữa tối sầm lại.

Quý Thần Nham không để ý đến cô, chỉ cầm lấy bản đồ huyệt vị đợi cô đọc.

“Được, vậy chúng ta bắt đầu nhé, huyệt thứ nhất là ấn huyệt Thận Du, dán ở vị trí này để chữa bệnh dương…” Khương Tuệ Ninh cảm thấy bản thân hình như nhìn nhầm rồi, cô liếc mắt nhìn Quý Thần Nham một cái, vội vàng nói: “Không đúng, chỗ này không cần dán, đổi chỗ khác…”

“Ấn huyệt Quan Nguyên chủ yếu có ích thận…” Tráng dương???

“Cũng không đúng.”

Lúc này, đầu của Khương Tuệ Ninh đã toát ra vô số mồ hôi lạnh, ông ngoại đến cùng là đang cho chồng cô dùng thuốc gì vậy.

“Ấn huyệt Dũng Tuyền…” Chữa rối loạn chức năng???

Cô giơ tay lau mồ hôi lạnh trên thái dương, trong lòng không ngừng kêu than, cô vùi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của Quý Thần Nham, cô nên giải thích như thế nào rằng chuyện này không phải do mình để lộ ra ngoài đây?

E là bây giờ cho dù cô có nói gì đi chăng nữa thì Quý Thần Nham đều sẽ không tin, bởi vì lúc này toàn bộ khuôn mặt của anh đã lạnh đến mức nhìn bằng mắt thường có thể thấy.

Anh đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói là anh đang cười, nhưng sao Khương Tuệ Ninh lại có cảm giác nụ cười này còn lạnh hơn gió đang thổi bên ngoài kia vậy.

“Đưa anh bản hướng dẫn sử dụng.”

Khương Tuệ Ninh không dám từ chối, cô đưa hai tay lên, ngồi yên tĩnh một bên, im lặng giống như một con vẹt bị bóp chặt cổ, cũng không dám hít thở mạnh.

Quý Thần Nham còn chưa lên giường, anh vẫn đứng cạnh giường như thế, nhận lấy tờ giải thích của cô, nhanh chóng quét một vòng.

Khương Tuệ Ninh tờ giấy yếu ớt của mình bị bóp chặt tạo thành những nếp gấp, cô liên tưởng giống như chiếc cổ yếu ớt của mình.

“Khương Tuệ Ninh, em có ý gì?”

Quý Thần Nham vẫn lạnh lùng, giọng nói giống như đóng băng vang lên từ trên đỉnh đầu cô, dọa Khương Tuệ Ninh sợ đến run chân, trong vô thức, lòng cầu mong sống sót dâng cao, cánh tay mềm nhũn giơ lên cao, đong đưa cánh tay anh: “Em thề chuyện này tuyệt đối không liên quan đến em.” Cô mở to đôi mắt như bị sương mờ che phủ nhìn anh.

Trên mặt cô là biểu cảm vô cùng đáng thương, lại vô cùng chân thành tha thiết khiến người ta không đành lòng trách móc nặng nề.

Trong nháy mắt Quý Thần Nham cũng không biết nên làm gì với cô.

Chẳng qua sự khoan dung của anh cũng chỉ tồn tại được ba giây.

“Thật. Anh phải tin tưởng em! Em tuyệt đối không nói chuyện anh không được cho người thứ ba biết.” Khương Tuệ Ninh còn sợ anh không tin nên chỉ tay lên trời thề thốt.

Có cho cô mười cái gan chó cô cũng không dám đi rêu rao chuyện này ở khắp nơi, trước nhất không nói đến sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Quý Thần Nham mà còn ảnh hưởng đến cô. Tuy cô cũng không để ý đến việc đó, nhưng nếu để người ngoài biết được không phải lại trở thành mấy chuyện trà dư tửu hậu của các gia đình khác sao?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 89


Mà mục tiêu của cô cũng chỉ có, một là cứu mạng của anh, tiêu tiền của anh, sờ cơ bụng anh. Còn lại? Cô cũng không thèm để ý.

Nhưng cô không biết mọi chuyện lại lệch hướng như thế, còn cả việc vì sao đến mợ cũng biết cơ thể của Quý Thần Nham không được?

Còn việc anh không được là do cô cho là như vậy nên đoạn thời gian này cô làm tất cả mọi chuyện đều là đang thử thăm dò, bao gồm cả việc sắp xếp cho anh kiểm tra sức khỏe.

Đôi mắt lạnh lùng, nghiêm túc của Quý Thần Nham lướt qua người cô.

Khương Tuệ Ninh cảm ánh mắt kia của anh còn lợi hại hơn cả X quang, dường như tất cả lục phủ ngũ tạng của cô đều bị anh nhìn thấu cả rồi.

Bỗng nhiên Quý Thần Nham nghiêng người về phía trước, một tay ôm chặt eo cô, một tay giữ chặt sau gáy cô, ngón tay thon dài rất tự nhiên trượt lên xuống trên mái tóc cô, dùng sức ôm cả người cô vào lồng ngực mình.

Khương Tuệ Ninh vốn đang quỳ ngồi trên giường, bị anh kéo qua nên tư thế đã thay đổi thành quỳ thẳng dậy, ngửa đầu nhìn lấy anh.

Cô nhìn thấy ánh mắt anh đang qua lại trên khắp mặt mình.

Mỗi nơi ánh mắt anh lướt qua giống có bị đốt lửa, một mùi thơm quen thuộc quấn quanh cô giống như dây leo đã móc chặt vào, không cho cô cơ hội thoát thân.

Trái tim cô giống như có ai đang gõ trống, tiếng “thùng thùng” rất đinh tai nhức óc.

Lúc này Khương Tuệ Ninh cảm thấy bản thân mình giống như người lần đầu tiên lặn xuống biển, không đủ oxy để hô hấp, cô hốt hoảng muốn trồi lên phía trên để được hít thở, nhưng sau gáy lại bị anh vô tình ấn xuống.

“Cho nên thử một lần đi!” Hơi thở mang theo nhiệt độ của anh lướt qua lỗ tai cô.

Rõ ràng cái gì cũng chưa làm nhưng lại khiến cả người Khương Tuệ Ninh giống như bị điện giật, cô không tự chủ được mà run rẩy.

“Em…”

Khương Tuệ Ninh giãy giụa theo bản năng nhưng sau gáy đã bị người đàn ông này giữ chặt, cô không thể lùi lại, hai bàn tay chống đỡ trên lồng ngực của anh, dáng vẻ giống như đang bị tra tấn.

“Đùng đùng đùng…”

Ngay lúc này bên ngoài lại vang lên một trận tiếng đập cửa rất gấp.

Tiếp theo đó đã vang lên tiếng nói của Quý Tử Thư.

“Cha, thư ký Trương đến đây, nói trong bộ xảy ra chút chuyện.”

Ánh mắt Quý Thần Nham lập tức thay đổi.

Khương Tuệ Ninh thừa dịp này đẩy anh ra, chính mình thì ngồi bệt xuống giường, đột nhiên lại ngửa đầu lên nhìn anh, tầm mắt của cả hai lại giao nhau ngay trên không trung.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy cả người mình đều nổi da gà, cổ họng cũng không tự chủ được phải nuốt nước bọt.

Quý Thần Nham thu hồi ánh mắt, lông mày cau lại, anh nhanh chóng cầm theo quần áo đi về phía phòng tắm, chưa đầy một phút đồng hồ sau đã ăn mặc chỉnh tề bước ra.

Lúc anh đi ngang qua, Khương Tuệ Ninh vẫn giữ nguyên dáng vẻ như vừa rồi, không hề nhúc nhích, chân vẫn quỳ gối cạnh mép giường, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Hơi thở còn chưa đều đặn trở lại đã nhìn thấy anh đi ra, quần áo trên người còn chỉnh tề như vậy, bản thân cô chỉ c** q**n áo còn không nhanh được như thế.

Lúc này trên người Quý Thần Nham vẫn là dáng vẻ thanh tâm quả dục như thế, ánh mắt rủ xuống nhìn hai tai của người nào đó đã đỏ bừng, chỉ để lại cho cô một câu: “Miệng cọp gan thỏ.”

Khương Tuệ Ninh nghĩ thế nào cũng thấy mình vừa mới bị chơi xỏ.

Quý Tử Thư muốn giơ tay gõ cửa một lần nữa thì cửa đã được mở ra.

Mặc dù bản thân cậu đã quá quen thuộc với người cha này nhưng vẫn bị hơi thở lạnh lùng trên người anh dọa cho phải lùi về sau một bước.

Không biết có phải do ảo giác hay không nhưng cậu luôn cảm thấy hôm nay cha mình hung dữ hơn ngày thường rất nhiều.
 
Back
Top Bottom