Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 70


Uống một ly nước vào trong miệng, một nửa đã theo cổ chảy xuống vào trong quần áo.

Mãi cho đến khi cô đã nuốt thuốc vào bụng, người đàn ông này mới buông cô ra.

“Kẻ lừa đảo.”

Anh vừa thu tay lại, Khương Tuệ Ninh lập tức lưu loát chạy ra ngoài, chỉ là cô đã đánh giá cao tình trạng hiện tại của mình hiện, trong lúc xoay người, cô lập tức cảm thấy đau đầu chóng mặt, tự mình ngã lên giường.

Cô cảm thấy mình thật uất ức, cũng không đứng dậy, cứ nằm như vậy trừng mắt u oán nhìn anh.

Quý Thần Nham cúi đầu nhìn cô, ánh mắt vừa lúc dừng ở trước ngực của cô. Trên người cô là áo ngủ bằng vải cotton màu trắng, sau khi dính nước thì trở nên trong suốt, cô không có mặc áo lót, lúc này giống như đang trần như nhộng vậy.

Hai luồng mềm mại nhấp nhô theo hô hấp của cô, đối với đàn ông mà nói, nó như đang mời gọi anh muốn làm gì thì làm.

Ánh mắt Quý Thần Nham đen tối hơn. Hình như Khương Tuệ Ninh cũng phát hiện ra, cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh…

Khương Tuệ Ninh:…

Được rồi, gương mặt này có cần hay không cũng không sao cả, dù sao thì ngoài đẹp ra cũng không có gì.

Cuối cùng vẫn là Quý Thần Nham đắp chăn lại giúp cô, sau đó đi đến tủ quần áo tìm áo ngủ cho cô.

Chờ đến lúc bác sĩ tới, Khương Tuệ Ninh đã ngủ lại rồi.

Bác sĩ là một bác sĩ nữ, nghe Quý Thần Nham nói cô sốt 39 độ, cô ấy lại đo nhiệt độ một lần nữa, nhiệt độ tạm thời còn chưa giảm xuống, còn tăng lên một chút.

Nhưng mà cô ấy thấy người trên giường đang không ngừng ra mồ hôi, bèn nói: “Thủ trưởng Quý, có khả năng sau nửa đêm bệnh nhân sẽ hạ sốt, nhưng mà trước khi hạ sốt vẫn cần phải liên tục giảm nhiệt vật lý, anh nên dùng nước ấm pha cồn lau chà toàn thân cho cô ấy, ướt đẫm mồ hôi cũng cần đổi áo ngủ, nên không sẽ sốt cao hơn.”

Sau khi tiễn bác sĩ đi, dì Lưu giúp đỡ pha nước ấm với cồn xong cũng đi xuống lầu.

Quý Thần Nham nhìn người nằm trên giường, lặng im vài phút, sau đó bắt đầu khom lưng c** q**n áo cho cô.

Toàn bộ quá trình Khương Tuệ Ninh đều không có tỉnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy cả người hơi lạnh một chút, sau đó là rất lạnh lẽo, nhưng đối với người phát sốt như bị bắt lên giá nướng như cô mà nói, cảm giác này là thoải mái chưa từng có.

Bởi vì quá thoải mái, nên cô đã trực tiếp ngủ tới giữa trưa ngày hôm sau.

“Đồng chí Khương, cô xuống rồi à? Có cảm thấy khá hơn chút nào không?”

Dì Lưu đi mua đồ ăn xong vừa đến nhà thì nhìn thấy Khương Tuệ Ninh xuống lầu.

“Dì Lưu, tôi khá hơn nhiều rồi.” Khương Tuệ Ninh khẽ ho một tiếng, ngoài cổ họng có chút đau ra, cô không cảm thấy có nơi nào không thoải mái nữa, xem ra sức khỏe của cô vẫn rất tuyệt, hai chén canh gà hầm nhân sâm tối hôm qua cũng không phải ăn uổng phí.

“Tốt là tốt rồi, cô màu ngồi xuống đi, đừng đứng đó đón gió lạnh.” Dì Lưu vừa nói vừa đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm cho Khương Tuệ Ninh.

“Tôi có hầm cháo cho cô, cô ăn một ít trước rồi uống thuốc.”

Khương Tuệ Ninh uống mấy ngụm nước, mặc dù tối hôm qua cô không tỉnh táo lắm, nhưng cô rõ chuyện Quý Thần Nham đút thuốc cho mình, đến bây giờ vị cay đắng của thuốc kia vẫn còn đọng lại trong khoang miệng cô, cô không hề suy nghĩ đã từ chối: “Dì Lưu à, tôi đã khỏe rồi, không cần uống thuốc đâu.”

Hiện tại xem như cô đã biết ở niên đại này, tất cả thuốc đều là loại thuốc tây vừa lớn vừa đắng này, cô không muốn uống, dù sao Quý Thần Nham cũng không có ở đây, không ai đút cô uống thuốc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 71


Trước kia có nhiều lúc cô bị bệnh cũng là cố gắng chịu đựng một chút là được, hoàn toàn không cần phải uống thuốc.

“Không được, phải uống thuốc.” Dì Lưu bưng cháo lên cho cô, sau đó tiếp tục nói: “Tối hôm qua cô bị sốt gần 40 độ, đồng chí Quý vì chăm sóc cô mà thức cả đêm, hôm nay sáng sớm dậy bón cô ăn một ít cháo rồi trực tiếp đến quân khu, nếu cô không uống thuốc thì đồng chí Quý sẽ rất lo lắng.”

Quý Thần Nham chăm sóc cô một đêm? Sao cô lại không nhớ, cô chỉ nhớ tối hôm qua anh đút cô uống thuốc, còn những chuyện khác thì không có ấn tượng gì. Còn có chuyện bón cô ăn cháo vào buổi sáng, cô càng là không nhớ gì cả.

“Chăm sóc tôi suốt đêm?” Bị sốt không phải uống thuốc rồi đi ngủ sao? Có gì cần chăm sóc đâu.

Dì Lưu lấy thuốc mà sáng nay bác sĩ đưa tới đặt trong ngăn tủ ra, nói: “Không phải sao, cô sốt cao không lùi, bác sĩ sợ cô sốt lâu có chuyện gì nên đã bảo đồng chí Quý dùng nước ấm pha cồn chà lau người cô, sáng sớm tôi thấy trong đôi mắt của đồng chí Quý đều là tơ máu, có lẽ là cậu đã lau người cho cô suốt đêm.”

Lau người hạ nhiệt độ???

Như vậy không phải là cởi toàn bộ quần áo của cô hay sao?

Mặc dù Khương Tuệ Ninh đã sớm quyết định không cần gương mặt này, nhưng cô vẫn là không nhịn được mà mặt đỏ, không hiểu sao trong đầu đều là đôi tay thon dài mạnh mẽ của Quý Thần Nham ở trên người mình…

Chị em ơi, tỉnh táo một chút, anh ấy không được, là chị em, là chị em.

Vất vả dùng các loại tâm lý ám chỉ cho bản thân, cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng đã đá bay tất cả Quý Thần Nham ra khỏi đầu nhỏ của mình, nhưng mà đầu vẫn còn choáng.

Mãi cho đến khi nhận thuốc dì Lưu đưa qua, bỏ vào trong miệng và cảm nhận được hương vị ngon ngọt lan ra, lúc này cô mới tỉnh táo lại.

Cô vội vàng uống hai ngụm nước nuốt thuốc này xuống, ngạc nhiên hỏi: “Dì Lưu, thuốc này là vị ngọt sao?”

“Đúng vậy, đồng chí Quý cố ý dặn bác sĩ lấy, là loại thuốc dành cho con nít uống. Đồng chí Quý nói cô không uống thuốc đắng được, tối hôm qua bác sĩ không chuẩn bị, thuốc này là đưa đến vào sáng sớm hôm nay.”

Khương Tuệ Ninh nghe vậy lại nâng lên lự kính đối với Quý Thần Nham.

Cô quyết định phải có qua có lại đối với Quý Thần Nham, không thể chỉ lo cho mạng sống của anh, còn phải quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của anh nữa.

Cần phải xây dựng hình tượng vợ hiền.

Nhưng mà việc này không vội, bởi vì Quý Thần Nham lại đến nơi dừng chân, lần này anh đi khá xa, phải qua vài ngày mới có thể trở về.

Mọi người đều nói bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Khương Tuệ Ninh cũng cảm nhận được. Hôm mới hạ sốt, cô còn cảm thấy mình đã khỏe, không ngờ trong mấy ngày tiếp theo, cô cảm thấy cả người đều không có sức lực, ở nhà nằm vài ngày mới cảm thấy cơ thể đã có một chút sức lực.

May mắn Quý Thần Nham đã đi nơi dừng chân, nếu không anh ở nhà thì cũng không biết là ai chăm sóc ai.

Ngày thứ tư, cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng cảm thấy mình sống lại, sáng sớm thức dậy cô ngâm mình tắm một cái, sau đó sảng khoái đi xuống lầu.

Hôm nay là ngày nghỉ của Quý Tử Thư, nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi xuống lầu, cậu hỏi: “Cô đã hết cảm rồi à?”

“Hết rồi.” Khương Tuệ Ninh tràn đầy sức sống đi tới ngồi xuống bên bàn.

Dì Lưu bưng bữa sáng lên giúp cô, cô ngọt ngào nói với dì Lưu một câu: “Cảm ơn dì.”

Quý Tử Thư nhìn cô một cái, sau đó cúi đầu ăn bữa sáng, lúc sắp ăn xong, cậu do dự một chút rồi ấp úng hỏi: “Tôi muốn đi thành phố mua đồ, cô có muốn đi dạo sao?”

“Được, cậu muốn mua cái gì?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 72


Khương Tuệ Ninh có em trai, ngày thường ở nhà cũng có quan hệ rất tốt với em trai, nên cô cũng rất tự nhiên xem Quý Tử Thư như em trai của mình. Hơn nữa sau một khoảng thời gian ở chung, cô phát hiện cậu chàng Quý Tử Thư này rất lễ phép, mặc dù thích làm ra vẻ ngầu, nhưng ở chung rất tốt, không có tính tình xấu và bố láo của cậu ấm.

Hơn nữa mấy ngày cô bị bệnh này, nghe dì Lưu nói Quý Tử Thư rất tự trách, cậu cảm thấy là mình lôi kéo cô đắp người tuyết mới hại cô bị bệnh, người cũng yên tĩnh hơn.

Quý Tử Thư cũng không phải muốn mua cái gì, là bởi vì bà nội gửi tiền cho cậu, cậu đi lấy tiền rồi thuận tiện đi dạo luôn.

“Chút vật dụng học tập.”

“Được.” Khương Tuệ Ninh cũng định mua một ít đồ vật, tiết trời càng ngày càng lạnh, cô cần chuẩn bị trang phục mùa đông.

Dì Lưu nói công ty bách hóa của thành phố có quần áo may sẵn, cô chuẩn bị đi xem thử.

Ăn cơm xong, hai người chuẩn bị xuất phát.

“Dì Lưu, chúng tôi ra ngoài nhé.” Khương Tuệ Ninh nói với dì Lưu đang rửa chén phòng bếp.

“Được, hai người mặc dày một chút.” Dì Lưu lau tay trên tạp dề, đi ra nhìn hai người mặc dù theo tuổi không thể nói là mẹ hiền con thảo, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hài hòa, bèn hỏi: “Trưa nay hai người có về ăn cơm không?”

“Không trở về.” Đây là Quý Tử Thư trả lời.

Hả? Không trở về ăn cơm? Chắc không phải thằng nhóc thối này để mình mời khách đấy chứ?

Cô cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Quý Tử Thư một chút, cô rất nghèo: “Tôi không có tiền mời khách ăn cơm đâu.”

Quý Tử Thư không để ý đến cô, ánh mắt có chút thâm trầm nhìn cô một cái, đi ra ngoài trước cô một chút.

Khương Tuệ Ninh lạc lại phía sau một chút. Cùng lắm là mời cậu ăn một chén mì, thật sự không thể thêm gì nữa, cô kiếm được chút tiền cũng không dễ dàng.

Hôm nay bọn họ rất may mắn, lúc lên xe còn một chỗ ngồi trống, Khương Tuệ Ninh giả vờ khiêm nhượng một chút: “Hay là cậu ngồi đi?”

“Tôi không ngồi.”

Quý Tử Thư còn chưa nói xong, Khương Tuệ Ninh đã đặt mông ngồi xuống. Quý Tử Thư nhìn cô một cái, biểu cảm lạnh nhạt, tự động đi tới đứng bên người cô.

Hôm nay trên đường có tuyết đọng, cho nên tài xế lái xe hơi chậm một chút, Khương Tuệ Ninh chống cánh tay nhìn phong cảnh bên ngoài.

Nơi xa là một mảnh tuyết trắng xóa, trên ngọn cây phủ đầy băng tuyết, cảnh tượng thật xa lạ.

Lúc cô đến đây, trong nhà vẫn là tháng ba mùa xuân, vốn dĩ cô đang hẹn bạn thân vào cuối tuần đi ra hồ nướng BBQ, nguyên liệu nấu ăn đã được cô mua xong bỏ vào tủ lạnh, nhưng vừa mở mắt đã tới thập niên 70 xa lạ này, còn có thêm một ông chồng và con trai…

Ôi, điều quan trong là đống nguyên liệu nấu ăn kia ngốn của gần gần năm trăm, vậy mà cô không được ăn một tiếng, quá hời cho cô bạn thân kia.

Quý Tử Thư nghe cô thở dài nên cúi đầu nhìn thoáng qua, cô đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, biểu cảm cô đơn.

Cậu nhìn theo ánh mắt của cô, ngoài một ông cụ bán khoai lang đỏ ở ven đường ra thì không còn gì cả.

Hai người trực tiếp ngồi xe đến trạm ở trung tâm mua sắm quốc doanh kia. Khương Tuệ Ninh vừa xuống xe đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tòa nhà cao bảy tầng trước trước mắt làm, thì ra lúc này đã khí thế như vậy rồi sao?

Hơn nữa số người đến rồi đi ở trước cổng cũng không hề thua kém lưu lượng khách đến trung tâm mua sắm ở đời sau.

Hôm nay là chủ nhật, cũng xem như là ngày nghỉ.

Trên đường có không ít người.

Phía trước thế nhưng còn có một rạp chiếu phim, cao bốn tầng lầu, trên đỉnh treo mấy chữ màu đỏ thật to ‘Rạp chiếu phim Đông Thành’.

Đối diện bên kia đường cái lại là nhà hát lớn của Đông Thành, trên cửa còn dán hôm nay tên vở kịch sẽ diễn trong hôm nay.

Bên trái trung tâm mua sắm quốc doanh có một bãi đất trống rất lớn, chuyên dùng làm bãi đậu xe đạp cho người đi dạo phố. Sau khi đi vào phải trả tiền ở cổng trước, giao tiền xong sẽ nhận một tấm thẻ treo trên xe đạp, xem như bãi đậu xe nguyên thủy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 73


Ái chà, cô cảm thấy mình giống như lần đầu tiên được vào thành phố, nhìn cái gì cũng cảm thấy thật mới mẻ.

Quý Tử Thư nhìn dáng vẻ mới lại của cô, nhịn không được mà nhíu mày. Nơi cô sinh sống không có những cái này sao?

Cậu nhìn thấy phía trước vừa lúc có một chiếc xe đẩy tay kéo một lò nướng bằng thiết đang bán khoai lang nướng, nghĩ đến vừa rồi cô thở dài ở trên xe, cậu hỏi: “Cô có muốn ăn khoai lang nướng không?”

Khương Tuệ Ninh nghe cậu nói vậy, gương mặt hiện lên vẻ khó hiểu, thầm nghĩ cái thằng nhóc hư đón này khi ra ngoài trong mắt đều là đồ ăn sao?

Nhưng mà khoai lang đỏ đó nướng lên thơm thật đấy, vị ngọt sắp tràn ra rồi. Nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn cố gắng nhịn xuống, hôm nay muốn mua thì chắc chắn phải mua hai cái, giữa trưa còn phải mời cậu ăn mì nữa, mẹ nói, vượt mức chi tiêu nghiêm trọng.

Không ăn, không ăn.

“Tôi không ăn.”

Quý Tử Thư nhìn thấy dáng vẻ rối rắm do dự của cô, lại nghĩ đến câu nói trước khi ra khỏi nhà của cô, cậu đưa ra một kết luận, có khả năng lão Quý chưa cho cô tiền.

Nhưng mà không đúng, không phải ngày hôm đó mình mới cho cô mấy trăm hay sao?

Thôi, có lẽ là cô muốn mua nhiều đồ, chút tiền đó không đủ.

“Tôi muốn ăn, thuận tiện mua cho cô một cái vậy.” Quý Tử Thư nói.

“Cậu còn tiền sao?”

“Tiền mua cái khoai lang đỏ thì vẫn phải có.” Quý Tử Thư nói rồi bước nhanh về hướng xe bán khoai lang đỏ ở bên cạnh.

Khương Tuệ Ninh vội chạy theo. Không ngờ thằng nhóc thối này vẫn còn tiền, chỉ cần cậu đưa tiền thì đương nhiên mình muốn ăn.

Ông cụ bán khoai lang đỏ nhìn thấy hai người trẻ tuổi đi tới, vội vàng thân thiện tiếp đón: “Đồng chí muốn mua khoai lang đỏ sao? Khoai lang đỏ vừa ngọt vừa thơm.”

Quý Tử Thư gật đầu: “Cho tôi hai củ khoai lang đỏ, muốn nướng mềm một chút.”

Ông cụ chọn lửa hai củ khoai lang đỏ vừa mềm vừa ngọt trong một đống khoai lang đỏ rồi đưa cho Quý Tử Thư.

Quý Tử Thư đưa cho Khương Tuệ Ninh một củ, còn mình cầm một củ trong tay.

Khương Tuệ Ninh vội vàng vui sướng hài lòng nhận lấy: “Cảm ơn.”

Quý Tử Thư nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, bản thân cũng đi theo cười một chút.

Trung tâm mua sắm quốc doanh có nhiều người, nhưng mà quần áo may sẵn lại không nhiều lắm, chỉ hai ba quầy, hơn nữa kiểu dáng cũng vô cùng đơn giản, Khương Tuệ Ninh chọn tới chọn lui mới chọn được một cái.

Cũng không biết quần áo của nguyên chủ là mua ở nơi nào, hình như đều rất đẹp, không hề giống của niên đại này, càng giống đời sau.

Quý Tử Thư thấy Khương Tuệ Ninh đi dạo nửa ngày chỉ mua một thứ, kinh ngạc hỏi: “Dạo nửa ngày chỉ mua một thứ sao?”

“Ừm, mấy cái khác đều không đẹp.” Thật sự không được thì cô trở về hỏi dì Lưu một chút, thử xem việc làm quần áo này có thể là cô cung cấp bản vẽ, còn bọn họ làm theo không.

Xem dáng vẻ chau mày ủ rũ của cô, Quý Tử Thư xác định người cha kia của mình thật sự không cho cô tiền.

“Còn đi dạo nữa không?” Cậu hỏi.

“Đi dạo chứ, tôi thấy ở dưới lầu có bán khăn quàng cổ bằng len cừu, còn có bao tay nữa, chúng ta đi xem đi.”

Quý Tử Thư còn nghĩ cô còn không có tiền mua quần áo thì sao có thể để ý hàng len sợi này, thứ này càng đắt tiền hơn.

Bất quá cậu không nói gì, cùng cô đi xuống lầu.

Ở niên đại này quần áo rất xấu, nhưng khăn quàng cổ bằng len cừu lại rất được, có màu đen, màu xám và màu xanh nhạt.

Khương Tuệ Ninh bảo nhân viên bán hàng lấy một chiếc khăn quàng cổ màu xám trước, cô kiểm tra nguyên liệu rồi nói với Quý Tử Thư: “Nào, thử xem.” Nói rồi cô nhón chân quấn lên cổ cậu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 74


Quý Tử Thư rất cao, lại trắng nõn sạch sẽ, vì phối hợp cô nên hơi nhún đôi chân dài xuống một chút, dáng vẻ có vài phần thuận theo.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy cậu rất thích hợp với màu xám, trông có vẻ càng phong độ trí thức hơn một chút, không hổ là nam chủ của cuốn sách này, diện mạo thật sự không có gì để nói, nếu là ở đời sau thì tùy tiện đưa đến tiết mục tuyển chọn nào đó, chỉ dựa vào nhan sắc này cũng có thể debut cậu ở vị trí Center.

“Cậu cảm thấy thế nào?” Khương Tuệ Ninh rất vừa lòng, nhưng mà vẫn phải hỏi đương sự một chút.

“Cô muốn mua cho tôi sao?” Quý Tử Thư không hiểu vì sao một người không nở tiêu tiền mua một củ khoai lang đỏ lại mua khăn quàng cổ bằng len cừu cho cậu.

Khương Tuệ Ninh gật đầu,”Đúng vậy.”

Quý Tử Thư nhìn chằm chằm cô một lúc, lấy chiếc khăn quàng cổ trên cổ mình xuống, sau đó kéo cô đi đến bên góc, nhỏ giọng hỏi: “Cô có biết chiếc khăn quàng cổ vừa rồi bao nhiêu tiền không? Còn cần phiếu nữa.”

“Biết chứ, tôi cũng không phải người thất học, vẫn nhận ra chữ.”

Đây là vấn đề thất học sao? Là cô hoàn toàn không có tiền, cho cậu mua làm gì?

“Không cần, tôi không dùng đến.” Quý Tử Thư từ chối.

“Sao có thể không sử dụng, bây giờ tuyết đang rơi, cậy cũng không quấn khăn quàng cổ, cậu nhìn ra bên ngoài đi, có ai không quấn khăn quàng cổ không? Mặc dù cậu còn trẻ, nhưng cũng không thể không quan tâm đến sức khỏe của mình.” Trước kia cô không quản được, nhưng hiện tại cô là mẹ kế trên danh nghĩa của anh, nên không thể cho người ta đặt điều nói chuyện, thấy cậu ngày nào cũng ăn mặc mỏng manh, không biết còn tưởng là người làm mẹ kế như cô ngược đãi con riêng của chồng. Đây là vấn đề lớn, cô không thể vô duyên vô cớ mang tiếng xấu trên lưng được.

Quý Tử Thư nhìn cô, nhất thời không biết phải nói cái gì. Nói thật, từ nhỏ cậu đã không thiếu cái gì cả, nhưng cũng không có ai quản cậu, loại cảm giác này hình như có chút kỳ quái, nhưng lại không khiến người ta chán ghét.

Nhưng mà ngay sau đó cậu nói: “Cô còn không nở mua khoai lang đỏ thế nhưng lại tiêu tiền mua khăn quàng cổ bằng len cừu? Đổi chiếc khăn quàng cổ rẻ tiền chút đi.”

Khương Tuệ Ninh xua tay nói: “Cậu không hiểu, cái này kêu là quét xe đạp công đi quán bar, nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu xài thì tiêu xài, với lại cái này bằng len cừu mới giữ ấm, khăn quàng cổ bằng len sợi bình thường không đủ giữ ấm, hơn nữa giặt hai lần là sẽ xơ cứng.” Cô thấy thật ra cũng không tính là đắt, mua cái khăn quàng cổ dù sao cũng tiết kiệm hơn mua một đống quần áo.

Hơn nữa khăn quàng cổ là mua hàng len cừu, như vậy sẽ không có ai nói người làm mẹ kế như cô không thích con riêng.

“Xe đạp công cộng gì, quán bar gì?” Quý Tử Thư rất giỏi bắt trọng điểm.

Không xong, vừa không cẩn thận đã nói ra câu nói của đời sau, Khương Tuệ Ninh vội nói bù lại: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều như vậy, câu nói đó có nghĩa là tiền nào của nấy, có một số đồ vật không nên ham đồ rẻ tiền.”

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh không chỉ có mua một chiếc khăn quàng cổ cho Quý Tử Thư, cô cũng mua cho Quý Thần Nham một chiếc màu đen, lại mua một đôi bao tay cho dì Lưu, miễn cho sau này dì Lưu đi ra ngoài mua đồ ăn bị lạnh tay

Quý Tử Thư nhìn cô không hề do dự lấy tiền và phiếu ra mua đồ cho người khác, chân mày hơi giật nhẹ.

Khương Tuệ Ninh được xem là khách hàng lớn trong ngày hôm nay, trong lúc đóng gói khăn quàng cổ, chủ quầy nhân cơ hội khen ngợi một câu: “Đồng chí và người yêu thật xứng đôi, đúng là trai tài gái sắc.”

Nói rồi anh mắt còn liếc qua người hai người một cái, rất hiếm khi nhìn thấy đôi vợ chồng nào đều có nhan sắc xuất chúng như vậy, thoạt nhìn tình cảm của hai người này cũng rất tốt.

Khương Tuệ Ninh xấu hổ vội vàng xua tay nói: “Không đúng, không đúng, chúng tôi không phải loại quan hệ này, cậu ta là em trai tôi.” Cô định nói tôi là mẹ cậu ta, nhưng sợ chủ quầy sẽ càng không tin.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 75


Quý Tử Thư thì sắc mặt như thường, nghe cô giải thích cũng không nói gì, giúp đỡ nhận lấy đồ vật Khương Tuệ Ninh đã.

Chủ quầy cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Khương Tuệ Ninh ngoài cười nhưng trong không cười mà lắc đầu, dẫn Quý Tử Thư đi ra ngoài.

Lúc đi ra đến cổng, cô đã bị gió lạnh thổi đến mức run rẩy một chút, vội vàng kéo khăn quàng cổ của mình lại, che khuất đôi tai để lộ ra bên ngoài.

“Cậu cũng đeo khăn quàng cổ lên.” Khương Tuệ Ninh lấy chiếc khăn quàng cổ màu xám kia ra.

Quý Tử Thư cũng rất nể tình mà không từ chối, học theo dáng vẻ của Khương Tuệ Ninh, quấn khăn quàng cổ kiểu khóa rút, cũng kéo một phần quấn chồng lên che khuất lỗ tai.

Sau khi làm xong, cậu nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh, như là đang hỏi cô như vậy đã được chưa?

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua, vô cùng vừa lòng, có cảm giác như người mẹ nở nụ cười vừa lòng sau khi bắt thằng con thỏa hiệp mặc quần áo mùa đông, cười nói: “Được rồi, lúc này mới đúng, có ai không sợ lạnh đâu.”

Giữa trưa là Quý Tử Thư mời cơm, vốn dĩ Khương Tuệ Ninh nói ăn một chén mì là được rồi, nhưng đứa nhỏ này nhất quyết phải dẫn cô đến tiệm cơm quốc doanh.

Một bữa cơm tiêu tốn mười mấy đồng tiền và phiếu, không cần nói Khương Tuệ Ninh đau lòng đến mức nào. Đứa nhỏ này thật là, cái nên tiêu xài thì không tiêu xài, cái nên tiết kiệm thì không tiết kiệm, nói thật đồ ăn ờ tiệm cơm quốc doanh kia còn không ngon bằng cơm dì Lưu làm.

Cơm nước xong xuôi, đứa nhỏ hư đốn này lại nói muốn đi rạp hát xem múa rối, người mẹ già Khương Tuệ Ninh thật sự rầu thúi ruột, đúng là tiêu tiền như nước chảy.

“Cậu thích múa rối? Hay là về nhà tôi biểu diễn cho cậu xem, cậu đưa tiền cho ta, cậu biết múa rối bóng chứ, tôi còn có thể biểu diễn cái đó.”

Cô vừa nói dứt lời, Quý Tử Thư đã thật sự đưa một ít tiền cho cô, năm, sáu tờ đại đoàn kết.

Khương Tuệ Ninh hiểu rõ, đứa nhỏ này là thật sự có tiền.

“Lâu rồi tôi chưa đi rạp hát xem múa rối, tiền này cho cô, cô đi xem cùng tôi đi.”

Khương Tuệ Ninh nhìn cậu nhìn mình với dáng vẻ vô cùng đáng thương như chú chó nhỏ, đáy lòng mẹ già lập tức bị k*ch th*ch, thôi thôi, nể mặt tiền cũng không thể làm cậu thất vọng được.

Ở niên đại này các hạng mục giải trí không có nhiều như đời sau, một vở diễn múa rối cũng đầy người ngồi xem. Nhưng mà biểu diễn thật sự không tệ, dù sao Khương Tuệ Ninh cũng ngồi cười từ đầu đến đuôi.

Đến khi tan cuộc vẫn còn lưu luyến không rời, ngược lại người nhốn nháo muốn đến xem là Quý Tử Thư lại có phản ứng rất bình thường.

Thật là lãng phí tiền.

Hai người đi ra ngoài thì gặp người bán kẹo hồ lô, Khương Tuệ Ninh mua hai xiên và đưa cho Quý Tử Thư một xiên.

Hai người vừa nhai kẹo hồ lô vừa đi đến trạm xe buýt.

“Lãnh đạo, đó không phải đồng chí Khương sao? Bên cạnh cô ấy là Tử Thư đúng không.”

Quý Thần Nham ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Khương Tuệ Ninh dẫn theo Quý Tử Thư vừa ăn quà vặt vừa đi về phía trước.

Không biết hai người đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn ra Khương Tuệ Ninh rất vui vẻ, cô vẫn luôn tươi cười.

Quý Tử Thư thì lại không hoạt bát giống như cô, bất quá cậu vẫn luôn mỉm cười thật khẽ, hơn nữa vẫn luôn ăn kẹo hồ lô ở trong tay.

“Tử Thư thích ăn những món này từ khi nào vậy?” Bí thư Trần nhìn hai người ở ven đường, thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có chút xứng đôi.

Hơn nữa hắn nhớ rõ Quý Tử Thư chưa bao giờ ăn mấy thứ này, hiện tại lại trở nên tham ăn giống như đồng chí Khương.

Nhưng mà hắn mới nói dứt lời đã cảm nhận được ánh mắt của lãnh đạo ở phía sau lưng như mang theo một lớp băng.

Cậu vội vàng ngậm miệng lại.

“Lái xe qua đi, đón bọn họ.”

“Vâng, lãnh đạo.” Tài xế nhìn thoáng qua bên kia, trực tiếp xoay tay lái đuổi theo hai người đi ở phía trước.

Khi xe của Quý Thần Nham ngừng ở bên cạnh hai người, hai người bọn họ đều có chút sửng sốt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 76


Nhưng mà xe mới đứng vững, Trần Huy đã vội vàng chạy xuống xe, chạy chậm đến trước mặt hai người: “Đồng chí Khương đi mua đồ với Tử Thư à?” Nói rồi hắn đi tới trợ giúp Tử Thư xách đồ vật trong tay.

“Cảm ơn thư ký Trần, tôi xách là được.” Quý Tử Thư cũng không đưa đồ vật cho hắn.

Thư ký Trần cười thu tay về, lúc này Quý Thần Nham cũng đã đi xuống xe.

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy anh thì vội chạy tới hai bước: “Anh đã về rồi.” Bởi vì trong miệng cô còn đang nhai kẹo hồ lô, cho nên sặc một chút.

Quý Thần Nham thấy sắc mặt của cô đã khôi phục, nói vậy chắc đã hết cảm rồi: “Nuốt thức ăn xuống rồi đã nói chuyện.”

Khương Tuệ Ninh vội nhai mấy miếng và nuốt toàn bộ kẹo hồ lô trong miệng, sau đó há mồm để sát vào anh nói: “Em đã nuốt rồi.”

Quý Thần Nham nhìn cô, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn Quý Tử Thư.

Quý Tử Thư đi tới kêu lên: “Cha.”

“Lên xe về nhà trước.” Quý Thần Nham nói.

Quý Tử Thư lên xe trước tiên, cậu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, kế tiếp Quý Thần Nham lên xe, sau đó anh kéo Khương Tuệ Ninh lên xe.

Thư ký Trần giúp đỡ đóng cửa lại rồi mới leo lên ghế phụ.

Lúc mới lên xe, mọi người đều không nói chuyện, không khí nhất thời có chút tĩnh lặng.

Khương Tuệ Ninh là loại người nói nhiều, bầu bầu không khí như vậy làm cô có chút khó chịu. Cô nhớ ra mình có mua cho Quý Thần Nham một chiếc khăn quàng cổ, vội vàng nói với Quý Tử Thư: “Tử Thư, cậu mau lấy chiếc khăn quàng cổ của cha cậu ra đi.”

Sau đó cô ngửa đầu nhìn Quý Thần Nham và nói: “Hôm nay em mua cho anh một chiếc khăn quàng cổ bằng len cừu.”

Đúng lúc này Quý Tử Thư lấy chiếc khăn quàng cổ màu đen kia ra, Khương Tuệ Ninh trực tiếp nhận lấy, không hỏi không rằng đã quấn lên cho Quý Thần Nham.

“Anh thật sự rất thích hợp với màu đen, trông anh có vẻ rất đẹp trai.”

Trên xe chỉ có một mình Khương Tuệ Ninh vui sướng hân hoan.

Tài xế ở phía trước nhìn thoáng qua kính chiếu hậu rồi tiếp tục nghiêm túc lái xe. Thư ký Trần là thật sự muốn đáp lời, nhưng lão đạo ở phía sau vẫn chưa nói gì, hắn vẫn là quyết định làm một cái mỹ nam an tĩnh trước.

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua, vừa định quay đầu lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ thì bị Khương Tuệ Ninh bắt được: “Tử Thư, cậu có cảm thấy đẹp không?”

Quý Tử Thư như là đi học bị điểm danh vậy, khô cằn đáp lạ một câu: “Đẹp.”

“Anh cảm thấy thế nào? Em cảm thấy màu đen rất hợp với anh.”

Nói thật, Khương Tuệ Ninh rất là tự tin với thẩm mỹ của mình.

Quý Thần Nham cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc khăn quàng cổ mà Khương Tuệ Ninh quấn lên cổ của mình, một đôi mắt đen nhìn vào cô: “Của Tử Thư cũng là mua vào hôm nay?”

Khương Tuệ Ninh nhướng lên, cười rất vui vẻ, trong nụ cười để lộ chút nghịch ngợm nói: “Đúng vậy, cho hai người mua đồ cha con, quá là thích hợp luôn.”

Cô thật sự càng xem càng thấy vừa lòng, nhìn Quý Thần Nham rồi lại nghiêng người nhìn Quý Tử Thư, mẹ ơi, sao ông chồng đẹp trai như vậy, đứa con trai đẹp trai như vậy đều là của mình.

Thật sự có cảm giác thành tựu.

Trên gương mặt lạnh nhạt của Quý Thần Nham xuất hiện chút hiền hòa, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Tử Thư: “Đúng là rất thích hợp.”

Lúc này thư ký Trân cũng vội vàng tiếp lời: “Đồng chí Khương thật biết chọn, chiếc khăn quàng cổ quá hợp với lãnh đạo, cái của Tử Thư cũng rất đẹp.”

Mấy người trở về đến nhà đã là hơn bốn giờ.

Dì Lưu nhìn thấy cả nhà bọn họ cùng nhau trở về, cuối cùng cũng có cảm giác gia đình, bà vội cười nói: “Đồng chí Quý đã trở về rồi à? Chẳng trách sáng sớm hôm nay đồng chí Tiểu Khương lại cầm nửa gốc nhân sâm xuống dưới bảo tôi hầm canh gà.”

Khương Tuệ Ninh lấy nhân sâm xuống là bởi vì mình bị cảm mạo một lần mà kéo dài mấy ngày mới khỏe lại, trách ngày hôm đó nhân sâm quá ít không có tác dụng, cho nên lần này cô trực tiếp cắt nửa gốc.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 77


Không ngờ dì Lưu lại hiểu sai, nhưng mà cô cũng không định giải thích, điều này không phải chứng minh cô hiền huệ sao?

Quý Thần Nham xoa huyệt thái dương, nhẹ nhàng tiếng thở dài một hơi qua khoang mũi: “Cảm ơn em!”

“Không cần khách khí.”

Khương Tuệ Ninh đã biết tính lễ phép của Quý Tử Thư bắt nguồn từ đâu rồi, quả nhiên cha mẹ chính là giáo viên đầu tiên của bọn trẻ.

Không hổ là cha của nam chính, thật là cả nhà đều là người lễ phép.

Quý Tử Thư không hiểu vì sao hai người lại đột nhiên khách khí như vậy, vội đổi giày rồi đưa đôi bao tay trong tay cho Khương Tuệ Ninh.

Cô vội cầm lấy chạy vào trong phòng bếp, không biết cụ thể là nói cái gì, nhưng lại truyền ra tiếng cười của cô và dì Lưu.

Quý Thần Nham còn phải xách hành lý về phòng, cũng không đừng lại lâu mà trực tiếp đi lên lầu. Quý Tử Thư vội chạy theo, đưa quần áo mà Khương Tuệ Ninh mua cho cha mình: “Đây là quần áo cô ấy mua.”

Quý Tử Thư thấy cha mình nhận quần áo mà không nói gì, cậu suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: “Hình như cô ấy rất tiết kiệm, hôm nay đi dạo rất nhiều nhưng chỉ mua một món đồ, ngay cả ăn một củ khoai lang nướng cũng luyến tiếc.” Cô tiết kiệm nhưng vẫn mua rất nhiều đồ cho cả nhà như vậy, chắc là cha cậu có thể hiểu Khương Tuệ Ninh thiếu tiền đúng không?

Rất tiết kiệm? Quý Thần Nham nhớ tất cả tiền trong nhà đều ở chỗ cô, vì sao lại tiết kiệm chứ?

Anh còn chưa nghĩ thông thấu thì Khương Tuệ Ninh đã lên lầu.

Khương Tuệ Ninh tiến vào đã nhìn thấy Quý Thần Nham dùng một tay cởi cúc áo bộ đồ quân đội, có loại cảm giác như một tay kéo cà vạt.

Hít… Chết mất.

“Thư ký Trần nói ở nơi dừng chân anh ngủ lều trại, rất mệt đúng không, em pha nước tắm cho anh nhé?”

Trong phòng tắm có bồn tắm, hầu như Quý Thần Nham không sử dụng, nhưng mà hôm nay hiếm khi anh lại gật đầu: “Được.”

Khương Tuệ Ninh khẽ ca hát, vui sướng đi vào pha nước tắm cho anh.

Quý Thần Nham thấy cô đi vào, tiếp tục cởi áo khoác, đột nhiên cây bút trong túi áo khoác rơi xuống lăn đến chân giường.

Anh vươn tay xoay người đi nhặt, phát hiện ở chân giường có một tờ giấy gấp gọn gàng.

Anh tiện đường nhặt tờ giấy viết thư được gấp gọn gàng lên, tiện tay mở ra.

Sáng sớm nay Khương Tuệ Ninh vừa mới sử dụng bồn tắm, cho nên không cần phải rửa quá kỹ. Nhưng mà cô biết có thể con người Quý Thần Nham có chút thói ở sạch, cho nên cô vẫn dùng nước sạch rửa lại một lần nữa cho anh.

Chờ rửa sạch sẽ xong, cô bắt đầu rót nước vào bên trong, trong lúc chờ nước đầy, Khương Tuệ Ninh suy nghĩ một vấn đề.

Cô cảm thấy mình vẫn nên quy hoạch cuộc đời của mình một chút, năm sau khôi phục thi đại học, cô nên đi thi đại học hay là nhân lúc kinh tế mở ra đi làm buôn bán đây?

Thật ra cô đã đi học đại học rồi, không muốn đi cho lắm, hai là cô trực tiếp làm buôn bán đi.

Nhưng mà cô lại sầu không biết nên kinh doanh gì đây, có quá nhiều lựa chọn, cô lại có chứng khó chọn lựa.

“Nước tràn ra rồi.” Quý Thần Nham ở cửa nhìn cô đã nửa ngày, không biết cô đang suy nghĩ cái gì, mãi cho đến khi nhìn thấy nước tràn ra mới lên tiếng nhắc nhở cô.

Khương Tuệ Ninh bị nhắc nhở lập tức lấy lại tinh thần, nhưng cô quên trong tay đang cầm vòi hoa sen, lúc xoay người lạo, vòi hoa sen rọi thẳng lên người Quý Thần Nham.

Anh duỗi tay che trước đôi mắt, nhưng mà trên người đã gần như bị xối ướt hết.

Khương Tuệ Ninh sợ đến mức vội vàng khóa nước lại, duỗi tay lấy khăn lông muốn lau nước cho anh.

Chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã ướt đẫm, dính sát vào cơ thể, màu trắng và màu da hòa quyện vào nhau, phác họa ra đường cong cơ thể cường tráng.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình sắp chảy máu mũi rồi, mỗi lần lau là lại muốn dùng tay sờ một chút, cô thật sự rất mê cơ bụng đó.

Móa, hình như nhìn xuống chút nữa có đường nhân ngư.

Quý Thần Nham nhìn theo động tác của cô, nhìn ánh mắt không kiêng nể gì của cô, chợt nghĩ đến dáng vẻ cô sợ hãi trong đêm bệnh đó, anh khẽ véo tay cô, không cho cô cử động.

“Khương Tuệ Ninh.”

Khương Tuệ Ninh còn đang say đắm cơ thể của anh, đột nhiên bị gọi tên, cô ngửa đầu ngây ngốc nhìn người có sắc mặt hơi tái xanh.

“Em không sợ hãi đúng không?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 78


Sợ hãi? Cô sợ hãi cái gì?

Chẳng lẽ ngày đó sau khi vô tình đâm phải chỗ đó của anh, bị anh phạt chép lại và viết cảm nghĩ về sách giáo dục công dân?

Thật ra thì cũng không có gì đáng sợ cả, dù sao nói bậy nói bạ đều há mồm ra là nói được, viết mấy cái kia lại càng đơn giản hơn, trong đầu cô có cả một sọt văn mẫu, chỉ cần copy lại là xong hết.

Nếu như viết một bài kiểm điểm như vậy có thể chạm một lần thì cô có thể khiến chỗ đó của anh bị bong da luôn, nguyên nhân là giống như xoa lông mèo vậy, dễ nghiện.

Nhưng mà cô cũng không dám làm bừa nói năng lung tung như vậy, làm như vậy không phải đang thách thức quyền uy của anh sao?

Khương Tuệ Ninh vội vàng cúi đầu, làm ra dáng vẻ như đang sợ hãi nói: “Anh đi tắm trước đi.”

Nói xong cũng không dám nhìn anh nữa, im lặng quay người chạy ra ngoài.

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ của cô một giây lại giống như chuột nhìn thấy mèo, sự lạnh lẽo trong mắt lập tức tan ra, chỉ nói một câu đã khiến cho cô bị dọa rồi?

Anh nên nói cô can đảm hay nhát gan đây?

Tối nay, sau khi ăn cơm xong, Quý Thần Nham cũng không đến thư phòng giải quyết công việc nữa mà là cầm một đống giấy tờ quay lại phòng ngủ.

Khi Khương Tuệ Ninh tắm xong đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng anh đang nghiêm túc ngồi trên chiếc sô pha cạnh rèm cửa lật xem giấy tờ.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ, sao hôm nay anh lại chạy đến phòng ngủ làm việc vậy? Cô còn đang muốn đến thư phòng đọc sách đấy, bây giờ còn có thể đi được không?

Khương Tuệ Ninh đi đến bên cạnh anh hỏi: “Hôm nay sao anh lại xem giấy tờ trong phòng ngủ vậy?”

Quý Thần Nham không trả lời câu hỏi của cô mà cúi người lấy một bức thư từ trên chiếc bàn nhỏ cạnh sofa đưa cho cô: “Cái này chắc là của em, anh nhặt được ở trên giường.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thấy bức thư kia giống như loại giấy mà mẹ của Nguyên chủ đã viết cho cô ấy khi cô ấy mới gả đến đây, cô đưa tay nhận lấy nói: “Cảm ơn.”

Chỉ là lúc cô mở bức thư ra xem, ánh mắt cô lập tức thay đổi.

Nội dung trong thư viết như thế này: “Khương Tuệ Ninh, mặc dù chúng ta chưa từng thật sự gặp được nhau, nhưng tôi thật sự rất thích em, giống như là thích chính bản thân mình vậy, hôm nay chúng ta sẽ phải quay về nhà, mong rằng sau này em luôn khỏe mạnh bình an, đừng nhớ mong!!”

Thư tình???

Đây đây đây là…

Khương Tuệ Ninh nghĩ rằng đây có lẽ là bức thư tình mà nguyên chủ đã nhận được.

Cô lập tức quan sát biểu cảm trên mặt của Quý Thần Nham, để mặt anh vẫn không có cảm xúc gì, nhưng giữa hai hàng lông mày hơi cau lại.

Thật ra cô không có sinh ra cảm giác nào như kiểu bị chồng bắt quả tang ngoại tình, nhưng cô luôn cảm thấy nếu để chồng nhìn thấy bức thư tình của người yêu cũ có chút không tốt.

Cảm giác này sẽ không buồn lắm nhưng trong lòng cũng sẽ có chút không thoải mái.

Không được, cô nhất định phải nói gì đó.

Quan hệ giữa hai vợ chồng không thể xuất hiện sự rạn nứt không thể giải thích như vậy được, nhỡ đâu sau này anh dùng chuyện này để tính sổ với cô, không đưa lương hưu cho cô thì phải làm sao đây?

“Đây là do một người bạn cùng lớp của em đã biết, lúc sắp tốt nghiệp mọi người ai cũng biết một bức thư cảm nghĩ lúc sắp xa nhau cho cả lớp, anh cảm thấy bài văn chương của cô ấy tốt không?” Sau khi hỏi xong, cô lại nói thêm một câu,”Lúc đi học em cũng không thân với cô ấy lắm, Anh đọc mà xem cô ấy còn dùng câu ‘chúng ta chưa từng chính thức gặp mặt nhau’ để mô tả mối quan hệ giữa em và cô ấy, Cô ấy viết khá tốt.”

Quý Thần Nham đóng tài liệu trong tay lại, nhướng mày liếc nhìn người đang đứng bên cạnh.

“Thực ra cũng không viết hay bằng em.”

“Hả?” Đây là nước cờ gì vậy?
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 79


Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ bối rối của cô, anh im lặng hai giây rồi nói: “Tình cảm dạt dào không chân thật nhưng những gì mà em đã biết ngày hôm đó.”

Khương Tuệ Ninh bị câu nói không biết là khen hay chê của anh khiến cho bối rối, cô cười khan: “Ha ha ha, anh nói như vậy xem ra cũng đúng, lúc em đi học cũng không thân với cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn có thể nói ra câu ‘thích em như thích chính bản thân cô ấy’, quả thật là quá khoa trương rồi.”

Quý Thần Nham nghe xong những lời nói của cô, ánh mắt anh có chút kỳ quái, đang muốn nói cái gì, nhưng sau lại không nói nữa.

Khương Tuệ Ninh ngay lập tức nhận thấy sự thay đổi của anh, cô lập tức tỏ ý hiểu: “Nhưng mà cô bạn đó trông cũng rất dễ thương.”

Ánh mắt của Quý Thần Nham nhìn cô càng trở lên quái lạ.

Cô lại hiểu thành Quý Thần Nham đang giật mình hiểu ra.

Nhìn đi, bức thư này thực ra là cho con gái viết, tâm tư của con gái thường hay tỉ mỉ cẩn thận hơn con trai, thường xuyên viết cho nhau những lời nói sến súa như vậy cũng là chuyện rất bình thường.

“Vậy em cất nó đi đi.”

“Vâng, vâng.” Khương Tuệ Ninh vừa thấy tình hình tốt liền lập tức ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng cất bức thư vào trong hộp, giờ Quý Thần Nham cũng đã nhìn thấy rồi, cô chắc chắn là không thể vứt nó đi được nữa, nếu làm như vậy không phải đang xác nhận rằng đây đúng là một bức thư tình sao.

Sau khi cô cất bức thư đi, cô bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí đêm nay sao mà im lặng đến kỳ lạ.

Bầu không khí này có chút không ổn rồi.

Khương Tuệ Ninh đi đến bên cạnh của Quý Thần Nham, ngồi xuống cạnh anh, cô cảm thấy có hơi buồn chán, muốn tìm đề tài nào đó để nói.

Quý Thần Nham đang xem qua một số tài liệu của ba Cục phương Bắc, bởi vì anh chỉ cần hiểu biết một vài người có thân phận đặc biệt, cho nên anh cũng không đến thư phòng ngồi.

Tuy nhiên, cả người Khương Tuệ Ninh giống như có con sâu vậy, cứ lảng vảng bên cạnh anh, mùi thơm thuộc về cô cũng luôn phả đến phả đi xung quanh anh, điều này gây ảnh hưởng rất lớn đến sức tập trung của anh.

Cũng may hồ sơ còn lại không nhiều lắm, Quý Thần Nham đặt hồ sơ lên trên đùi của mình, nửa người dựa vào sô pha, nhìn thoáng qua cô gái đang ngồi buồn chán ở bên cạnh, nói: “Không phải em thích đọc sách sao, có thể đến thư phòng lấy một quyển sách để đọc.”

Nhắc đến chuyện này, Khương Tuệ Ninh cảm thấy có chút khó chịu, quyển sách dài tập kia biến mất rồi, cô đã tìm kiếm mọi ngóc ngách trong giá sách, cuối cùng cũng không tìm được quyển sách kia, cô có lý do để nghi ngờ rằng Quý Thần Nham đã cất quyển sách kia đi đâu rồi.

Nhưng cô cũng không thể hỏi thẳng ra như vậy được, làm như vậy có vẻ như là trong đầu cô chẳng có chút chất xám nào vậy.

Nhưng sau khi đọc quyển sách dài tập đó, cô đã mất hứng thú với những quyển sách khác, cũng không muốn đọc chúng lắm.

“Hôm nay em thấy hơi mỏi mắt, không muốn đọc sách.”

Quý Thần Nham cảm thấy cô vợ của mình mỗi ngày đều có rất nhiều lý do nhỏ khác nhau.

Hơn nữa mở mồm liền ra, dường như không có gì ảnh hưởng đến tốc độ chuyển động của đầu cô.

Cái miệng của cô luôn không ngừng nói chuyện, nhưng đa số đều là nói những điều nhảm nhí, nhưng có một câu cô ấy nói rất hay, chính là người có đầu óc thông minh thường có phản ứng chậm, cho nên chữ viết rất xấu.

Cô ấy đúng là có một đống thông minh, giống như là dùng mãi cũng không hết.

“Đau mắt sao?” Quý Thần Nham dứt khoát đóng tập tài liệu lại, đặt ở trên cái bàn nhỏ bên cạnh, sau đó lại lấy ra quyển sách giáo dục công dân đưa cho cô nói: “Xem cái này có thể giúp cho đôi mắt càng khỏe hơn.”

Khương Tuệ Ninh:…

Mỉa mai cô sao??
 
Back
Top Bottom