Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 60


Tuy rằng nói đưa quà kết hôn là khám sức khỏe làm anh có chút kỳ lạ, nhưng mà nghĩ đến nhà cậu mợ cô chỉ có thể đưa những cái đó làm hồi mộ, khả năng cũng là sự thật.

Cũng không phải nghĩ nhiều nữa.

“Không cần, năm nay tôi đi đến bệnh viện Đông Thành kiểm tra sức khoẻ.”

Trần Huy lập tức hiểu ra, đây hẳn là do đồng chí Khương đã sắp xếp xong, hắn gật đầu nói: “Vậy đến lúc đó tôi sẽ lái xe đưa anh và đồng chí Khương qua đó.”

“Ừ, hôm nay anh cũng vất vả rồi, không có việc gì nữa đi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Không quấy rầy lãnh đạo nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai tối sẽ tới đón anh.” Trần Huy nói xong lại nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng chưa đến chín giờ, trước đây lúc này lãnh đạo còn có thể ngồi thêm hai giờ nữa, đúng là kết hôn rồi cũng không còn giống trước nữa.

Hôm nay dì Lưu lại làm đồ ăn mà Khương Tuệ Ninh thích ăn, vậy nên cô đã không cẩn thận ăn những hai bát cơm, sau khi ăn xong lại thấy dạ dày có chút căng, nên thừa lúc thư ký Trần ở thư phòng với Quý Thần Nham nói chuyện, cô quyết định ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.

Ở những năm thập niên bảy mươi này, ban đêm luôn vô cùng yên tĩnh, nhưng mà bởi vì ở đại viện thường xuyên có người đi kiểm tra nên cô cũng không có quá sợ hãi, mới cả khu đại viện này hầu như toàn là người làm ở đoàn bộ ở, cũng không tính là rộng lắm, chỉ đi bộ được một chút thì lại tới nhà.

Cô vô cùng sợ bóng tối và ma quỷ, trời tối thì không thích ra ngoài, lại càng không tính đi ra ngoài, nên đang định quay người trở về, nhưng vừa mới định thì nghe thấy một âm thanh giận dữ truyền đến,”Cút đi, về sau không được dùng bất cứ cơ gì tới tìm tôi, Thái Minh Ngọc, tôi đã nói rồi tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người nào trong số các người hết.”

Giọng nói này sao lại quen tai như thế?

Quý Tử Thư!!!

Khương Tuệ Ninh quay đầu lại, đúng thật là Quý Tử Thư, bên cạnh cậu còn có một người con gái trạc tuổi, đây là cô đang gặp phải cảnh chia tay hay là cảnh vứt bỏ vậy??

Lúc này Quý Tử Thư cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau trên bầu trời cũng không tính là sáng nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trên mặt hai người đều lộ ra một chút xấu hổ.

Loại chuyện này không khác gì việc, lúc học cao trung yêu đương vụng trộm, hai người đang tay trong tay đi dạo phố thì vô tình bị mẹ bắt gặp, mà Khương Tuệ Ninh chính là người mẹ già kia, nhưng mà chuyện này cô cũng không có quyền lấy danh nghĩa người mẹ ra để quản giáo cậu.

Nói thật thì ngày thường Quý Tử Thư đều có chừng mực, cũng sẽ không vượt qua cái giới hạn kia, loại chuyện này xảy ra nên cô muốn ra mặt đảm nhận là mẹ kế thì hẳn sẽ bị người khác chán ghét.

“Anh Tử Thư.” Cô bé vừa khóc lóc vừa giữ chặt lấy vạt áo của cậu.

Bây giờ nếu không đi thì còn tính đến bao giờ mới đi, cô cũng không nghĩ phải xem cảnh con riêng của chồng chia tay ban gái, vì vậy Khương Tuệ Ninh liền xoay người theo hướng nhà mình mà chạy nhanh.

Hôm nay quả nhiên ra ngoài không xem ngày, mọi chuyện cũng không thuận lợi chút nào.

Quý Tử Thư nhìn thấy tốc độ rời đi của cô, cho rằng cô định về nhà cáo trạng, nên cậu trực tiếp ném tay người đang giữ mình ra, chạy nhanh đuổi kịp Khương tuệ Ninh.

Cô gái nhỏ không có giấy thông hành, hiển nhiên là ngăn ở ngoài địa viện, và chỉ có thể đưa ánh mắt mong đợi nhìn người đang rời đi.

“Dì chạy cái gì?”

Khương Tuệ Ninh cả người lười biếng, nên không phải là đối thủ của Quý Tử Thư, chạy chưa được ba mét thì đã bị cậu đuổi kịp.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 61


Cô đưa mắt nhìn cậu thiếu niên điển trai đang tức giận trước mặt, quả nhiên là con trai của Quý Thần Nham, đến bộ dạng tức giận cũng rất dọa người khác, một chút cũng không nhìn ra được vẻ đáng yêu trước kia.

“Tôi không chạy, tôi đang đi dạo.”

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn về phía cánh tay cậu đang bắt lất tay cô, tên nhóc này còn khá mạnh tay đấy, Quý Tử Thư nhìn theo ánh mắt của cô, rồi nhanh chóng buông lỏng tay ra.

“Dì thấy hết rồi?” Quý Tử Thư cũng không có vòng vo với cô trực tiếp hỏi luôn.

Nếu cô nói không thấy thì chắc hẳn là đang lạy ông tôi ở bụi này, nên cô gật đầu luôn,”Thấy.”, giọng điệu của cô còn mang theo vài phân kiêu ngạo, cậu yêu sớm bị người lớn trong nhà như cô không phải là đang chột dạ sao, hơn nữa cậu còn vội vàng hỏi như vậy.

Cậu không xấu hổ, thì cô sợ cái gì.

“Đừng nói cho bố tôi.”

Hả? Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ kiêu ngạo mà uy h**p cô, vì dù sao cậu cũng chính là nam chủ tương lai, ai ngờ đâu vừa mới mở miệng thì lại là nhỏ giọng cầu xin cô.

Khương Tuệ Ninh như lập tức tìm thấy đường sống của mình, nhưng cô còn muốn làm bộ làm tịch nhàn nhạt nói: “Tôi có thể giúp cậu giữ bí mật, nhưng mà…”

“Muốn bao nhiêu?”

“Cái gì?” Cô đang có ý định là cho cậu bưng trà đổ nước hầu hạ cô hai ngày, muốn bao nhiêu là có ý gì?

Quý Tử Thư nhìn cô còn giả ngu thì nói thẳng: “Lần trước tôi mới mua một chiếc xe đạp, giờ trong người cũng chỉ có thể lấy được khoảng bảy, tám trăm tệ, liệu có đủ không?” Không đủ cậu lại nghĩ cách.

Này…

Đây là cách bịt miệng khiêm tốn của nam chủ sao? Cô thích!

Khương Tuệ Ninh nhìn thằng nhóc thối hào sảng khí phách trước mắt, tuổi còn nhỏ đã có khí chất của nam chính, đúng là tương lai đáng mong chờ.

Nhưng một người trưởng thành như cô thì sao có thể tùy tiện nhận tiền của con nít được? Đương nhiên có thể nhận, nhưng phải tìm được lý do đứng đắn đã.

Vậy còn không khéo sao? Cô không có bản lĩnh gì khác, chứ viện cớ thì chắc chắn đứng đầu.

Cô vừa há mồm đã có lý do đứng đắn rồi: “Tử Thư, theo lý thuyết thì người trưởng thành như tôi không thể nhận tiền của cậu được, nhưng một đứa bé như cậu mà mang nhiều tiền như thế cũng không tốt, rất dễ thu hút kẻ xấu, cậu yên tâm đi, tiền này tôi sẽ cất giúp cậu, chờ sau này cậu lớn rồi tôi sẽ trả lại cho cậu nhé, không lẽ tôi còn tham tiền của cậu được sao?”

Lý do này giống như lý do khi mẹ bạn muốn bạn nộp tiền lì xì lên vậy, tìm không được lý do để từ chối, một khi tìm được lý do thì đó là bạn không hiểu chuyện.

Dù sao trước kia năm nào tiền lì xì của cô cũng chưa kịp để nóng trên người đã bị nói là chờ lớn lên rồi sẽ trả, nhưng đến khi hơn hai mươi rồi, mẹ cô vẫn chưa trả tiền lì xì lại cho cô.

Hơn nữa cô cũng lo sau khi lớn Quý Tử Thư sẽ thật sự đòi mình số tiền này, cậu là ai chứ? Cậu là nam chính đó!! Sau này vị trí của cha cậu chính là của cậu, cậu đâu thèm nhìn chút tiền lẻ này làm gì, cũng chắc chắn không thể nào có mặt mũi đi đòi tiền mẹ kế được.

Quý Tử Thư đợi một lúc thì chờ được lý do mà Khương Tuệ Ninh tự nhận là đường hoàng này, sửng sốt một lúc lâu.

Cậu nhìn người thấp hơn mình nửa cái đầu, hằng ngày đều lợi dụng các loại lý do để làm trưởng bối, không phải thích làm trưởng bối như thế là vì đang chờ ngày này đấy chứ?

“Đi thôi, về rồi tôi đưa cho dì.” Quý Tử Thư không quan tâm quá nhiều đến chuyện tiền bạc, mỗi tháng ông bà nội ở thủ đô đều gửi tiền cho cậu.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 62


Hơn nữa cũng không có quá nhiều nơi để dùng tiền, sinh hoạt thường ngày có dì Lưu chăm sóc, những thứ cần để đi học thì có thư ký Trần phụ trách.

Mà dù bản thân có muốn mua gì thì cũng có thể trực tiếp tìm thư ký Trần, trừ khi mua mấy thứ không thể để cha biết thì cậu mới phải dùng đến tiền trong tay mình.

Quý Tử Thư vô cùng giữ chữ tín, vừa về tới nhà đã lên lầu lấy tiền ra đưa cho Khương Tuệ Ninh.

Vẫn là mấy tờ đại đoàn kết chiếm đa số như cũ, được xếp gọn gàng, vừa nhận lấy thì mùi tiền nồng nặc đã xông vào mũi.

Vừa thơm vừa thanh mát, còn say lòng người hơn rượu được ủ trăm năm, một đứa bé mà có thể tùy tiện lấy ra nhiều tiền như thế, Khương Tuệ Ninh hâm mộ.

“Nhớ kỹ chuyện dì đồng ý với tôi đấy.”

Quý Tử Thư thấy mắt cô dính hết vào tiền, sợ sau khi cô nhận tiền rồi sẽ quỵt.

Khương Tuệ Ninh tỏ vẻ cậu xem thường người ta đấy à, nói: “Cậu yên tâm, chuyện này chỉ có trời biết đất biết cậu biết tôi biết thôi.” Nói xong còn giơ tay trái lên, dùng ngón cái và ngón trỏ kéo từ bên phải miệng sang bên trái.

Yên tâm đi, trực tiếp khóa ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng.

Quý Tử Thư nhìn dáng vẻ này của cô, nghĩ thầm không biết rột cuộc ai mới là con nít nữa.

Cậu nói một câu: “Ấu trĩ.” Sau đó thấy cô lại đếm tiền lần nữa thì ngẫm nghĩ rồi nói nhỏ: “Hôm nay cảm ơn dì.”

Được rồi, nhận tiền người ta thì giải quyết rắc rối cho họ, thằng nhóc này còn khách sáo làm gì.

Bây giờ mà không đáp lại cái gì thì có vẻ như mình vô tình quá, Khương Tuệ Ninh khẽ cắn môi, khổ sở rút ra một tờ năm nguyên đưa cho cậu: “Hay là chừa lại cho cậu một chút?”

Quý Tử Thư nhìn thoáng qua tờ tiền cô đưa nhưng không nhận, biết là cô hiểu lầm lời mình nói,”Ý tôi nói là cảm ơn dì đã bảo dì Lưu đưa trà sữa với món bánh rán nhân đậu đỏ kia.”

Chuyện này à, Khương Tuệ Ninh xua tay, hiếm khi nào hào phòng nói: “Nếu cậu thích thì sau này tôi lại làm cho cậu.” Nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong nhà, người làm là dì Lưu, cô chỉ đưa phương pháp xem như mượn hoa hiến Phật, dù sao cũng do cô muốn ăn.

“Có được không?” Quý Tử Thư cảm thấy bản thân không phải người ham ăn, nhưng từ khi Khương Tuệ Ninh đến đây, cậu cảm thấy chắc là mình cũng hơi ham rồi.

“Được chứ, rất được luôn.” Nhận được tiền nên Khương Tuệ Ninh vô cùng dễ nói chuyện.

Chỉ là trong lòng lại khó hiểu tại sao bây giờ hình tượng của vị nam chính lạnh lùng kiêu ngạo trong tương lai này lại sụp đổ nhiều đến vậy? Vừa tham ăn lại còn yêu sớm.

Nói đến yêu sớm Khương Tuệ Ninh lại nhớ tới một chuyện, trong truyện miêu tả hình như nam chính luôn đóng chặt cánh cửa trái tim, không phải là vì bị chuyện yêu sớm này làm tổn thương đấy chứ?

Hầy, còn nhỏ tuổi đã ăn trái đắng tình yêu rồi.

Vậy mới rút ra kết luận là con nít đừng nên yêu sớm, không thể vì một gốc cây mà từ bỏ cả khu rừng rậm được.

“Tôi lên lầu ngủ đây, nhớ kỹ chuyện dì đồng ý với tôi đấy.” Quý Tử Thư không tin tưởng Khương Tuệ Ninh lắm, vừa nhìn đã thấy cô là người không kín miệng rồi.

“Được rồi được rồi, cậu yên tâm đi.” Khương Tuệ Ninh cảm thấy hôm nay Quý Tử Thư rất dong dài, dù sao thì mình cũng là một người trưởng thành, không lẽ còn lừa cậu được sao? Chỉ là cô cũng hiểu, dù sao con nít luôn lo lắng những chuyện rất kỳ lạ mà.

Moi tiền nam chính không dễ chút nào, nhìn cha ruột của nam chính mà xem, đưa tiền xong thì không nói gì nữa, hào phóng biết bao.

Hi vọng nam chính mau chóng trưởng thành trở thành một người như vậy đi.

“Dì đang nói bậy cái gì đó?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 63


Khương Tuệ Ninh vừa dứt lời đã thấy Quý Tử Thư xụ mặt, hàng lông mày cau chặt, mang theo một chút phẫn nộ xen lẫn thẹn thùng, là thẹn quá thành giận à???

Suýt chút nữa là Quý Tử Thư bật khóc vì sự ngu xuẩn của mình, hóa ra cô chưa nghe thấy gì, còn hiểu lầm quan hệ giữa mình với Thái Minh Ngọc.

Sớm biết thế cậu chủ động nói chuyện tiền bạc làm gì, nhưng bây giờ tiền cũng đưa ra ngoài rồi, nhìn cô là biết chắc chắn sẽ không trả.

Đúng là giận thật, thiệt cho cậu hồi nãy còn cảm ơn vì cô làm trà sữa cho mình, cảm ơn cái gì chứ, đây toàn là dùng tiền của cậu để mua mà.

Đúng lúc này lại thấy cha đi xuống từ trên lầu, cậu chỉ có thể căm giận trừng Khương Tuệ Ninh một cái, đồ lừa đảo, lại lừa cậu rồi.

Khương Tuệ Ninh bị Quý Tử Thư trừng mà không hiểu tại sao, ngay sau đó chú ý tới Quý Thần Nham thì lập tức hiểu ra, đây là đang nhắc nhở cô đừng để cha cậu phát hiện chứ gì.

Cô vội vàng cho cậu một ánh nhìn hãy yên tâm đi, sau đó lui về sau một bước mượn thân hình cao lớn của cậu rồi nhanh chóng nhét tiền vào túi quần, sau khi làm xong còn hất cằm với cậu, ra hiệu với cậu rằng mọi chuyện giải quyết xong rồi.

Sau đó cô đứng song song với Quý Tử Thư, giống hai con chim cút đang xếp hàng, đầu di chuyển theo tốc độ xuống lầu của Quý Thần Nham.

Quý Thần Nham cầm ly nhìn động tác nhịp nhàng của hai người, ánh mắt đảo qua hai người một lần, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Quý Tử Thư.

“Ngày mai phải đi học?”

“Dạ.”

“Vậy sao chưa đi ngủ?”

Khương Tuệ Ninh nhìn ánh mắt và vẻ mặt của Quý Thần Nham, anh không phải loại người hung dữ, chỉ là khí thế hơi sắc bén một chút, còn giọng điệu thì lại rất bình thường.

Nhưng không biết phải nói thế nào, nó vẫn khiến người ta có cảm thấy cảm giác bị chèn ép.

Rõ ràng là hỏi Quý Tử Thư, nhưng cô cứ thấy lời nói đó như đang chất vấn mình, không hiểu sao lại thấy chột dạ, còn là loại như bị cha mẹ bắt quả tang đi chơi tới đêm khuya mới về hồi còn học cấp ba.

“Đi ngay đây ạ.” Quý Tử Thư trả lời không chút do dự.

Xem ra người chột dạ không chỉ một mình cô, người mà nam chính trong tương lai cũng sợ, cô chột dạ cũng là lẽ thường thôi.

Quả nhiên người thì phải so sánh, bằng không sẽ luôn tự hoài nghi bản thân.

Khương Tuệ Ninh thấy Quý Tử Thư rời đi, thế nên tất nhiên ánh mắt của Quý Thần Nham sẽ dừng lại trên người cô, nghĩ tới chuyện mình mắc phải hôm nay, cô quyết định nghe theo sự an bài của số phận, bớt ở riêng với Quý Thần Nham.

Buổi chiều vất vả lắm mới dùng cảm tưởng hoàn mỹ để kéo về một chút thiện cảm, không thể làm sai được nữa.

“Em cũng lên lầu.” Nói xong không quan tâm đến ánh mắt của Quý Thần Nham, xoay người chạy thẳng lên lầu.

Quý Thần Nham nhìn người chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, ánh mắt thay đổi.

Sau khi Khương Tuệ Ninh lên lầu thì nhanh chóng thay quần áo rửa mặt, sau đó thừa dịp Quý Thần Nham còn chưa về phòng thì lấy toàn bộ phí bịt miệng của Quý Tử Thư bỏ vào hộp nhỏ của mình.

Vừa mới bỏ vào xong thì Quý Thần Nham đã đẩy cửa bước vào.

Anh xuất hiện đột nhiên dọa cô nhảy dựng, sau đó lập tức khôi phục bình thường, nhanh chóng nhét hộp nhỏ vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo, cô giả vờ giả vịt hỏi một câu: “Bộ quần áo đó của em đâu rồi nhỉ?”

Cũng may là Quý Thần Nham chỉ liếc mắt nhìn một cái đã cúi đầu tháo đồng hồ, cởi áo khoác.

Khương Tuệ Ninh biết đây là anh muốn đi rửa mặt, thế là cô đóng tủ quần áo lại rồi trèo lên giường.

“Ngày kia tôi rảnh.”

“Hả?” Cô còn chưa nằm xuống đã nghe thấy anh nói chuyện, tạm thời chưa phản ứng kịp anh có ý gì.

Quý Thần Nham ngước mắt nhìn thoáng qua người mang vẻ mặt sững sờ giật mình, hơi cau mày nói: “Không phải muốn tôi đi kiểm tra sức khoẻ sao?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 64


“Đúng đúng đúng, xem đầu óc em này, trí nhớ tệ quá đi. Ngày mai em sẽ nói trước cho mợ em một tiếng.” Khương Tuệ Ninh cảm thấy như mình vừa quên mất nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho vậy, bước tới nịnh nọt nhận lấy đồng hồ mà Quý Thần Nham vừa tháo xuống: “Em cất giúp anh, anh mau đi tắm đi.”

Quý Thần Nham nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, nghĩ tới mấy tật xấu này của cô, không hiểu sao lại cau mày.

Nhưng cuối cùng vẫn đưa đồng hồ cho cô.

“Sáng mai thư ký Trần sẽ ra ngoài làm việc, sau đó tôi sẽ bảo cậu ấy tới đón em.”

“Không cần không cần, tự em bắt xe đi được rồi.” Ngày mai cô tính gửi hết tiền trong tay vào sổ tiết kiệm, có thư ký Trần đi theo không tiện chút nào.

Mặc dù thư ký Trần sẽ không nhìn xem cô để dành được bao nhiêu tiền, nhưng bản thân cô lại không muốn bất cứ ai biết chuyện cô gửi tiết kiệm.

Quý Thần Nham không nói gì, xem như đồng ý.

Khương Tuệ Ninh xác định chuyện kiểm tra sức khoẻ của Quý Thần Nham rồi, xem như đã hoàn thành một chuyện lớn nên mới nằm trên giường vài phút đã ngủ mất. …

Ngày hôm sau dậy rất sớm, lúc xuống lầu Quý Thần Nham đã đi tới Bộ, chỉ còn mỗi Quý Tử Thư đang ngồi trên bàn ăn gì đó thôi.

“Chào buổi sáng.” Khương Tuệ Ninh nhìn cậu cứ như đang nhìn Thần Tài nhỏ, thân thiện chào hỏi cậu.

Sắc mặt Quý Tử Thư không tốt lắm, có điều vẫn đáp lại lễ phép,”Chào buổi sáng.”

Khương Tuệ Ninh ăn sáng xong nhìn thoáng qua đồng hồ, còn chưa tới tám giờ.

Cô xoay người lên lầu lấy túi xách rồi nói một tiếng với dì Lưu, sau đó mới ra cửa.

Kết quả vừa ra cửa đã thấy Quý Tử Thư còn đứng ở đó, cô thấy bất ngơ nên hỏi: “Cậu còn chưa đi? Không sợ muộn à?” Giờ vào học của trường cấp ba ở thời đại này muộn vậy sao?

“Còn sớm.” Quý Tử Thư nói rồi treo cặp sách trên vai, cùng đi ra ngoài khu nhà chung với Khương Tuệ Ninh.

Tới trạm xe buýt công cộng, cô mới biết thời này mỗi trạm xe buýt chỉ có một tuyến, hơn nữa Quý Tử Thư nói cho cô hai người bọn họ ngồi cùng một xe, điểm dừng của hai người cũng chỉ cách nhau một trạm, vậy thì khéo rồi, cô không cần lên xe rồi phải hỏi tài xế xem phải xuống ở trạm nào.

Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng xe buýt ở thời đại này rất vắng, không ngờ vẫn có giờ cao điểm.

Trên xe đầy người đi làm và người đi học chen chúc nhau, đừng nói tìm chỗ ngồi, người ta còn đứng chen lúc nhúc kìa.

Lúc này có mấy cậu nhóc cùng tuổi với Quý Tử Thư vẫy tay với cậu, Khương Tuệ Ninh đoán có thể là bạn học của cậu.

Cô nhìn thoáng qua Quý Tử Thư, thằng nhóc này được đấy, vậy mà vẻ mặt cậu lại bình thường, hoàn toàn không thèm phản ứng với bạn mình.

Đúng là một đứa bé kỳ quặc, cũng không biết với cái tính hay giả bộ này thì cậu có bạn bè gì ở trường hay không.

Đang nghĩ vẩn vơ thì xe đột nhiên lăn bánh, cô còn chưa nắm chắt tay vịn nên cả người không tự chủ được ngã ra sau.

Quý Tử Thư dùng một tay nắm tay vịn, một tay đỡ lấy người suýt ngã sấp xuống, dù sao cũng biết lý do tại sao lão Qúy lại kêu mình chờ cô đi chung là gì, đến đi xe buýt cũng đứng không vững, nói không chừng nếu hôm nay cậu không đưa còn lạc đường chứ chẳng chơi.

Khương Tuệ Ninh nhanh chóng vươn tay nắm chắt tay vịn, tài xế ở thập niên 70 này cũng mạnh thật, chạy như hỏa tiễn luôn, vừa mới lăn bánh đã khiến cô suýt văng đi mất, sau khi đứng ổn thì cô mới nhớ phải nói lời cảm ơn với Quý Tử Thư: “Cảm ơn nhé.”

Quý Tử Thư liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện.

Khương Tuệ Ninh không để ý cậu nhóc kỳ quái này, nhanh chóng đứng vững.

Kết quả không ngờ cậu lại xoay người gạt đám người ra rồi chen vào, sau đó vỗ bả vai cậu bạn hồi nãy vẫy tay với cậu.

“Cậu đứng dậy.”

Hình như người bị Quý Tử Thư vỗ rất sợ cậu thì phải, lập tức đứng lên.

Sau đó Quý Tử Thư đặt cặp sách của mình lên ghế.

Khương Tuệ Ninh hết hồn mở to hai mắt nhìn dáng vẻ đại ca trường học này của Quý Tử Thư, ngang ngược vậy à?

Cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã nghe thấy Quý Tử Thư kêu một tiếng với mình: “Dì lại đây ngồi đi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 65


Khương Tuệ Ninh còn tưởng rằng chỉ có mình quan tâm đến sức khỏe của Quý Thần Nham, không ngờ là có một khối người cũng quan tâm đến sức khỏe của anh. Khi viện trưởng Tôn biết Quý Thần Nham muốn đi đến bệnh viện của bọn họ kiểm tra sức khoẻ, ông ta cố ý triệu tập tất cả phòng lại mở họp.

Tư thế như hận không thể kiểm tra kỹ càng mỗi một tấc da thịt của Quý Thần Nham.

Nhưng như vậy hợp ý của cô, cô không cần lo lắng phải kịch liệt yêu cầu, bản thân cô yêu cầu lại có vẻ như có rắp tâm gì đó, đúng là vô hình giải quyết rối rắm của cô.

Ngày hôm sau lúc Quý Thần Nham lại đây kiểm tra sức khoẻ, anh nhìn bảng các hạng mục cần kiểm tra sức khỏe đã chuẩn bị tốt trong tay, hỏi viện trưởng Tôn: “Bệnh viện các ông kiểm tra sức khỏe đều có nhiều hạng mục như vậy sao?”

Viện trưởng Tôn vừa nghe vậy, nghĩ đến cách đây không lâu Quý Thần Nham vì cô vợ mới cưới này mà cố ý tới đến bệnh viện, hơn nữa mỗi năm anh đều làm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện khu ba, hôm nay lại cố ý đến bệnh viện của bọn họ, hoàn toàn là bởi vì mợ của vợ ở bệnh viện của bọn họ, nên lập tức ngầm hiểu.

Lúc này không tích cực khen ngợi đồng chí Khương thì đợi đến lúc nào, những việc như công lao này phải ưu tiên cho đồng chí Khương.

“Không có không có, đại đa số đều là đồng chí Khương yêu cầu. Thủ trưởng Quý, đồng chí Khương vô cùng quan tâm sức khỏe của ngài, người còn cẩn thận, các hạng mục kiểm tra sức khỏe đều là cô ấy yêu cầu gia tăng.”

Quý Thần Nham nghe viện trưởng Tôn nói vậy, nhìn các hạng mục nhấn mạnh trong bảng đơn, có vài cái đều là về nam khoa.

Là rất quan tâm, nhưng là phương hướng quan tâm vẫn trước sau như một, cô thật sự rất chấp nhất.

Viện trưởng Tôn thấy Quý Thần Nham không nói lời nào, cho rằng có chỗ nào sắp xếp chưa được ổn thỏa, vội hỏi: “Thủ trưởng Quý là cảm thấy không hài lòng sao?”

Không hài lòng? Rất vừa lòng …

Gương mặt Quý Thần Nham không để lộ biểu cảm gì, liếc mắt nhìn viện trưởng Tôn: “Sắp xếp rất ổn thỏa, làm bệnh viện các ông lo lắng rồi.”

“Không có, không có, đều là đồng chí Khương nhọc lòng, chúng tôi đều nghe theo sắp xếp của đồng chí Tiểu Khương.”

Quý Thần Nham không nói chuyện, chỉ là trong lúc xoay người, gương mặt đen hơn hai tông màu.

Chờ anh rời đi, viện trưởng Tôn mới vừa lòng gật đầu. Sắp xếp này thật sự rất ổn thỏa, ông ta nói mà, hai người mới kết hôn, kiểm tra sức khỏe chắc chắn là có liên quan đến việc sinh con, thấy anh không hề có chút bất mãn nào, như vậy đã chứng minh suy đoán của mình là đúng.

Thật ra loại kiểm tra sức khỏe này rất khó định nghĩa xem rốt cuộc là làm kiểm tra cái gì, nên tất nhiên phải mọi mặt đều chu đáo mới thể hiện sự chuyên nghiệp của bọn họ.

Hiện tại có tin Bắc khu ba cũng xác nhập lại đây, chắc chắn bệnh viện Đông khu ba sẽ không gánh nổi.

Bây giờ mấy bệnh viện trong Đông Thành đều cố gắng hết sức để treo lên cái tên khu ba, một khi được khu ba chỉ định, vậy chắc chắn bệnh viện khi sẽ có vinh quang rất lớn.

Hiện tại bọn họ có một quan hệ của bác sĩ Từ, mặc dù bọn họ đã lại gần Quý Thần Nham hơn một bước, nhưng cũng xinh đẹp hoàn thành mỗi một sự kiện, nếu không thì dù có ở gần chiếm ưu thế, người ta cũng sẽ không lựa chọn bệnh viện không đủ chuyên nghiệp.

Trần Huy nhìn thấy lãnh đạo rời khỏi văn phòng viện trưởng mà sắc mặt đen sầm lại, tưởng là bên bệnh viện có cái vấn đề gì đó, kết quả không cẩn thận nhìn thấy bảng hạng mục kiểm tra sức khỏe trong tay lãnh đạo.

Trong đầu hắn lập tức hiện lên mấy chữ cơ thể lãnh đạo không được lắm, nhưng cũng lập tức phủ nhận, mới rời xa hai ngày mà lãnh đạo đã gấp gáp không chờ nổi gọi đồng chí Khương đi qua, theo lý thuyết không nên là như vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 66


Chẳng lẽ là vấn đề thời gian? Dựa theo thời gian ngày đó, nếu là ăn cơm như bình thường thì thật sự có khả năng là vấn đề này.

Nhưng loại vấn đề này có thể trắng trợn táo bạo đưa lên mặt bàn nói sao? Sau khi có kết quả kiểm tra sức khoẻ, lãnh đạo biết giấu mặt đi nơi nào?

Quả nhiên hắn còn không chưa nghĩ ra phải nói gì đã nghe lãnh đạo nói.

“Khương Tuệ Ninh đâu?”

Xem đi, hắn nói đồng chí Khương đá trúng ván sắt mà, sự tình này đừng nói là lãnh đạo, cho dù là một người đàn ông bình cũng rất có thể không chấp nhận được.

Trần Huy cảm thấy mình gặp khiêu chiến lớn nhất kể từ khi làm thư ký đến nay, vừa muốn nói giúp đồng chí Khương, lại muốn giữ thể diện cho lãnh đạo.

“Hạng mục kiểm tra sức khỏe hơi nhiều một chút, buổi chiều ngài còn phải đến nơi dừng chân Hạ Hạt chỉ đạo công tác, có lẽ đây là lần đầu tiên đồng chí Khương sắp xếp chuyện này, không quá quen thuộc, hay là xóa bỏ một ít, nếu không có khả năng không đủ thời gian.”

“Không cần.”

Cự tuyệt vô cùng dứt khoát và lưu loát.

Trần Huy cảm thấy đồng chí Khương thật giỏi, lãnh đạo thế nhưng có mất mặt cũng không hề so đo cách làm của cô, không thua gì chắp tay dâng tặng non sông lấy lòng nàng.

Vừa rồi hắn lo lắng dư thừa, xem ra hắn vẫn không đủ hiểu biết đàn ông đã kết hôn.

“Đồng chí Khương ở văn phòng của bác sĩ Từ.” Nếu lãnh đạo không lo lắng, vậy tất nhiên một thư ký như hắn cũng sẽ không chú ý quá nhiều rồi, vội trả lời câu hỏi vừa rồi của lãnh đạo.

Khi Quý Thần Nham dẫn theo Trần Huy đến văn phòng của bác sĩ Từ, vừa đến cửa đã nghe được tiếng cười của Khương Tuệ Ninh.

Trần Huy chú ý tới sắc mặt của lãnh đạo thần sắc, lại khôi phục vẻ bình tĩnh như mọi khi, vội vàng chạy lên gõ cửa.

“Thư ký Trần tới à?” Từ Ngọc Trân nhìn thấy người tới, cũng được xem là người quen nên rất tự nhiên.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy Quý Thần Nham ở bên cạnh, cả người lập tức trở nên căng thẳng. Lại nói tiếp, mặc dù đây là cháu rể, nhưng thân phận của anh và bọn họ vẫn xa cách rất lớn.

Khương Tuệ Ninh lại như người không có việc gì, cười hỏi: “Có phải anh không muốn đi làm kiểm tra sức khỏe không, em đi cùng anh vậy.” Lúc đứng dậy, cô vội vàng giới thiệu mợ của mình với Quý Thần Nham.

“Mợ.” Quý Thần Nham cũng theo Khương Tuệ Ninh gọi một tiếng.

Từ Ngọc Trân không ngờ Quý Thần Nham cũng rất hiền hòa, nên không căng thẳng như vậy nữa,”À” một tiếng đáp lại rồi nói: “Bây giờ mợ đưa mọi người qua đó.”

Viện trưởng Tôn đã giao toàn quyền kiểm tra sức khỏe của Quý Thần Nham cho bà, bà chắc chắn phải phụ trách đến cùng.

“Bác sĩ Từ cứ bận việc của ngài đi ạ, có đồng chí Khương đi cùng lãnh đạo là được.” Trần Huy vội vàng ngăn cản Từ Ngọc Trân, trong sự việc ngày hôm nay, có lẽ lãnh đạo chỉ muốn đi đồng chí Khương đi cùng.

Khương Tuệ Ninh còn không hiểu gì cả, nói với Từ Ngọc Trân: “Mợ, cháu đi cùng anh ấy là được rồi, mợ cứ bận việc đi ạ.”

Trần Huy cũng không đi theo, trong lúc này đi theo sẽ không có việc tốt gì, chỉ có trở thành pháo hôi.

Quý Thần Nham đi làm kiểm tra sức khỏe xong, Khương Tuệ Ninh cảm thấy mình sắp mệt gãy chân rồi, từ lúc xuyên qua đến bây giờ, cô chưa từng mệt mỏi như vậy.

Nhưng mà mệt mỏi cũng đáng, sau khi kiểm tra xong, Quý Thần Nham có bệnh cũ gì cũng sẽ không thể tái phát.

Vất vả một ngày, hạnh phúc ngàn vạn ngày, đáng giá!!

Quý Thần Nham làm kiểm tra xong đi ra thì nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Khương Tuệ Ninh, anh nhăn mày: “Buổi chiều anh phải đi nơi dừng chân, nem muốn ở bên này chơi hay là về nhà trước?”

“Về nhà, về nhà.” Buổi chiều có cuộc phẫu thuật, cũng không có ai chơi cùng cô, ở chỗ này chơi còn không bằng về nhà nằm.

“Vậy để anh bảo Trương Hạ đến đón em.”

Khương Tuệ Ninh nghe giọng điệu của anh là có vẻ lập tức phải đi ngay?

“Anh trực tiếp đi nơi dừng chân luôn, không ăn cơm sao?”

“Thư ký Trần sẽ chuẩn bị đồ ăn, ăn ở trên xe.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 67


Chậc chậc, như vậy cũng quá liều mạng, đã ông trùm một phương rồi mà vẫn còn vất vả như vậy?

Tưởng tượng anh cố gắng kiếm tiền đều là cho mình, Khương Tuệ Ninh cảm thấy vẫn nên đối xử tốt với anh một chút, phải bồi bổ cho anh, làm anh có thể sống lâu trăm tuổi, như vậy anh có thể nhận lương hưu thật nhiều năm, chắc chắn tiền lương hưu của anh sẽ rất cao.

“Tối nay anh có trở về không?” Nếu trở về thì cô sẽ sắp xếp thực đơn bồi bổ hằng ngày.

Quý Thần Nham nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, lông mi rũ xuống đôi mắt sáng ngời chan chứ sự quan tâm, anh im lặng một chút rồi nói: “Trở về.”

Khương Tuệ Ninh cho rằng Quý Thần Nham nói trở về là có thể trở về ăn cơm chiều, cố ý lấy một ít râu nhân sâm được mợ tặng xuống bảo dì Lưu hầm canh gà.

Kết quả đã qua giờ cơm chiều mà Quý Thần Nham vẫn chưa về nhà.

Cô nghĩ người này quá không có lộc ăn, món ăn tốt như vậy, dựa theo tiểu thuyết nói thì chỉ cần ngửi mùi vị của nhân sâm trăm năm là đã có thể cứu mạng, thế mà anh lại bỏ lỡ.

Nhưng mà cô cũng bảo Lưu để lại một ít cho Quý Thần Nham, lỡ như buổi tối anh trở về cũng có thể uống một ít, hiện tại anh chính là máy ATM của mình, phải đối xử tốt với anh một chút.

Lúc Quý Thần Nham trở về đã là hơn 10 giờ, ở nơi dừng chân chậm trễ chút thời gian, trên đường trở về nhà lại đuổi gặp tuyết rơi, cũng không dám chạy xe quá nhanh.

Dì Lưu nghe được tiếng ô tô thì chạy ra mở cửa cho anh: “Đồng chí Quý, ngài đã trở lại, đã ăn cơm chưa? Đồng chí Khương lo lắng suốt buổi trưa, vừa mới lên lầu ngủ đây.”

“Còn chưa ăn.” Quý Thần Nham đưa chiếc ô trong tay cho Trần Huy, liếc mắt nhìn dì Lưu một cái, hỏi: “Người tuyết ở ngoài cửa là ai làm?” Một hàng thật dài, ước chừng có bảy, tám cái. … Ánh mắt của dì Lưu chợt lóe lên, nếu biết sớm thì bà đã không tự động nhiều chuyện nói câu kia, vội vàng cúi đầu nói: “Là đồng chí Khương và Tử Thư làm, đồng chí Khương chưa từng gặp tuyết nên khá tò mò. Tôi đang hâm đồ ăn, để tôi dọn lên cho ngài.”

Đắp nhiều người tuyết như vậy mà vẫn có thể bớt thời giờ lo lắng cho mình, rất quan tâm.

“Cậu ở lại ăn một chút gì rồi trở về.”

Lời này là nói với Trần Huy.

Hắn là một người đàn ông độc thân, đương nhiên là có thể ăn ké đứa bữa nào thì hay bữa đó, nếu không lúc này trở về cũng là phòng bếp lạnh lẽo, còn phải tự mình nấu ăn.

“Vâng.”

Lưu tự biết vừa rồi nói giúp đồng chí Khương không được hay lắm, lúc này bà cố ý bưng hai chén canh gà nhân sâm đi ra cho Quý Thần Nham và thư ký Trần.

Thấy hai người uống được một chút mới nói: “Đồng chí Quý, đây là đồng chí Tiểu Khương cố ý hầm canh gà nhân sâm trăm năm cho cậu, nói là rất bổ.” Ý của bà là nhìn đi, đồng chí Khương là thật sự quan tâm ngài, nhân sâm trăm năm cũng lấy ra không chút do dự.

“Khụ khụ khụ…” Dì Lưu vừa dứt lời, Trần Huy đã bị sặc đến mức ho khan liên tục. Đồng chí Khương là không hài lòng đến mức nào mới dùng đến nhân sâm trăm năm.

Hắn hối hận ở lại nhà lãnh đạo gia ăn cơm, lúc này hắn tình nguyện đói chết cũng không muốn ở chỗ này ăn chén canh gà này.

Hắn thật cẩn thận liếc mắt lãnh đạo, thế mà anh vẫn bình tĩnh vững vàng ăn chén cạnh gà, trong lòng không nhịn được thở dài, sắc đẹp hại người, lãnh đạo vì đồng chí Khương mà cam nguyện nhẫn nhục đến mức này, hắn là thật sự rất bội phục.

Mặc dù did Lưu không biết rốt cuộc mình đã nói sai cái gì, nhưng thấy thư ký Trần vẫn luôn im lặng không nói gì, bà vẫn nên nói ít lại là tốt nhất.

Quý Thần Nham ăn xong lập tức đi lên lầu, thư ký Trần giúp đỡ dì Lưu dọn chén đũa vào phòng bếp, sau đó chạy nhanh như bay.

Anh đi vào phòng ngủ, nhìn thoáng qua Khương Tuệ Ninh đang lộn xộn ngủ, nghĩ đến những việc cô làm hằng ngày, anh nghỉ chân một lát mới xoay người đi vào phòng tắm.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 68


Sau khi ra ngoài, anh vẫn theo lẽ thường khom lưng ôm Khương Tuệ Ninh quay về gối đầu của cô, nhưng khi anh vừa bế cô lên, người trong lòng ngực giãy giụa rất mạnh, còn ưm ưm một hồi.

Quý Thần Nham cảm thấy khác thường, bèn buông người xuống, sau duỗi tay đặt lên cái trán của cô, nóng đến đáng sợ.

“Khương Tuệ Ninh.” Anh duỗi tay vỗ nhẹ gương mặt cô.

Lúc này mới thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng.

Anh gọi thêm vài tiếng nữa, người người thanh trên giường chỉ rầm rì, cũng không mở mắt ra.

Quý Thần Nham không kịp mặc áo khoác đã vội vàng xoay người chạy xuống lầu.

Dì Lưu vừa mới thu dọn xong, thấy anh chạy xuống lầu bèn hỏi: “Đồng chí Quý, có chuyện gì sao?”

“Khương Tuệ Ninh phát sốt, tôi đi lấy ít thuốc.”

“Có cần mời bác sĩ không?” Dì Lưu nghĩ có thể là buổi tối cô đắp người tuyết nên bị cảm lạnh.

Quý Thần Nham đứng trước ngăn tủ cầm nhiệt kế và thuốc hạ sốt: “Dì gọi điện cho thư ký Trần, bảo cậu ấy đi mời bác sĩ đến đây một chút.”

“Được.”

Quý Thần Nham quay lại phòng ngủ, lại gọi tên Khương Tuệ Ninh và lần, lúc này cô có mở mắt ra, nhưng mà bởi vì đang phát sốt, cả người trông mơ màng.

Quý Thần Nham vừa định cho cô uống thuốc, cô đã nghiêng đầu chìm vào hôn mê.

Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể bế người lên, làm cô dựa lưng vào lòng ngực mình ngực, duỗi tay vòng ra sau gáy đến cằm cô, nâng gương mặt cô lên, đưa ly nước đến đút cô uống một ít.

Khương Tuệ Ninh đã bị sốt làm miệng khô lưỡi khô, môi vừa gặp phải chất lỏng ấm áp đã gấp áp không chờ nổi mà hấp thu.

Có lẽ là đã uống nước, nên Khương Tuệ Ninh lại mơ màng mở to đôi mắt.

Ý thức của cô thoáng tỉnh táo một chút, nhưng mà lại phát hiện mình bị Quý Thần Nham ôm vào trong lòng ngực, còn anh lại đang vùi đầu mở cúc áo của mình.

Không biết vì sao trong đầu Khương Tuệ Ninh lại hiện lên một suy nghĩ b**n th** như thế này, cô sợ tới mức vội vàng đè đôi tay đang lộn xộn kia lại.

Hai người ngủ chung lâu như vậy, Quý Thần Nham chưa từng có quá phản ứng gì, cô cũng xem anh là chị em, không ngờ nửa đêm thức tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Chẳng lẽ con người anh là đến nửa đêm mới làm chuyện này?

Đột nhiên cô nhớ tới một bộ phim điện ảnh từng xem trước đây, vào ban ngày người đàn ông bày ra vẻ nghiêm túc vô dục vô cầu, nhưng đến buổi tối lại lén lút cho vợ mình uống thuốc mê rồi làm chuyện đó, còn quay lại, mỗi khi nhàn rỗi không có việc gì lại lấy ra xem.

“Không cần…”

Khương Tuệ Ninh bị dọa khóc.

Vốn dĩ cô đang bị sốt, cả người như là con cá mắc cạn, miệng lúc đóng lúc mở hô hấp, đuôi mắt ửng đỏ, hốc mắt ngập nước.

Giọng nói cũng bởi vì sợ hãi mà mềm đến rối tinh rối mù, cả người không có dáng vẻ từ chối, ngược lại là giống một loại dụ dỗ.

Quý Thần Nham thật sự không ra tay, bởi vì tay của anh đang bị Khương Tuệ Ninh đè vào n** m*m m** kia của cô.

Nếu anh rút ra thì sẽ mang đến nhiều tiếp xúc hơn.

Cho nên anh yên lặng không có động gì khác, nhưng mà đôi con ngươi màu nâu hơi thay đổi, thì ra cô cũng biết sợ.

Có mưu đồ xấu nhưng không có gan làm chính là nói cô đúng không?

Sau khi hiểu rõ bản chất của cô, Quý Thần Nham không nhịn được mà thở ra một hơi. Trong khoảng thời gian này anh thật sự bị cô gái nhỏ này làm cho không biết giận, thì ra cô chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.

“Tỉnh thì tự mình bỏ vào đi.”

Khương Tuệ Ninh:…

Còn muốn tự mình bỏ vào sao, quả nhiên anh chính là tên b**n th**, không cần đâu, mẹ ơi cứu con!!

Khương Tuệ Ninh nghe nói tên b**n th** đều có tâm lý thay đổi rất méo mó, sẽ không để ý sinh mạng của người khác, cô sợ trực tiếp từ chối sẽ chọc giận anh, nên chỉ có thể run rẩy nói: “Em không biết.”

Chỉ là cô vừa dứt lời đã nhận ra trong tay bị nhét một thứ gì đó lành lạnh.

Cô cúi đầu thì thấy là một cái nhiệt kế thủy ngân.

Sắc mặt của Khương Tuệ Ninh lập tức trở nên rất xuất sắc, các loại màu sắc thay phiên trình diễn, cái sau tiếp nối cái trước, như sợ bị giành mất nổi bật vậy.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 69


Giờ khắc này cô đã hiểu ra nàng, ở trước mặt Quý Thần Nham, cô không có xấu hổ nhất, chỉ có càng xấu hổ hơn.

Lúc này Quý Thần Nham còn đổ thêm dầu vào lửa hỏi một câu: “Không biết cái gì?” Hỏi xong anh dừng lại một chút, mặt mày thả lỏng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nụ cười không rõ ràng lắm, nhưng anh là đang giễu cợt mình.

Hu hu hu…

Khương Tuệ Ninh muốn khiêng tên lửa chạy đi ngay trong đêm.

Trái đất đã không còn hợp với cô nữa.

Khương Tuệ Ninh cầm nhiệt kế, vội vàng ngồi dậy, trốn thoát cái ôm của Quý Thần Nham, tự mình trốn anh vội vàng nhét nhiệt kế vào.

Quý Thần Nham thu tay về, ngón tay hơi khép lại véo nhẹ, trong lòng bàn tay vẫn còn lại chút hơi ấm trên người cô, ngay sau đó anh đứng dậy đi qua một bên, chờ cô đo nhiệt độ cơ thể.

“39 độ, uống một ít thuốc hạ sốt trước.”

Quý Thần Nham giơ nhiệt kế lên cách chân mày một khoảng, dựa vào ánh đèn nhìn xem, sau đó anh lắc lắc nhiệt kế rồi bỏ lại trên tủ đầu giường, bắt đầu lấy thuốc cho Khương Tuệ Ninh.

Khương Tuệ Ninh nhìn viên thuốc màu trắng trong tay anh, lớn chừng đầu ngón tay của mình.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Có thể bẻ thành bốn phần cho em được không?”

Đời này cô sợ nhất là chích thuốc bà uống thuốc, viên thuốc lớn như vậy phỏng chừng có thể nhồi máu cô.

Quý Thần Nham nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Thuốc này không đắng.”

“Thật sao?” Khương Tuệ Ninh nửa tin nửa ngờ. Thật ra trước kia đã rất nhiều năm rồi cô chưa uống thuốc, thỉnh thoảng cô bị đau đầu nhức óc cũng chỉ mua một ít thuốc pha nước về uống.

Những thuốc pha nước uống đó rất nhân tính hóa, hầu hết đều rất ngọt.

“Thật sự.”

Khương Tuệ Ninh thấy gương mặt anh nghiêm túc như vậy, không giống một người nói dối, nên cô đã vươn tay ra nhận thuốc.

Nhưng mà anh cũng không đưa thuốc cho cô, mà là nói: “Em chưa rửa tay, anh đút cho em.”

Khương Tuệ Ninh cảm thấy con người Quý Thần Nham thật sự có rất nhiều ưu điểm, anh rất thích sạch sẽ, đặc biệt chú ý thói quen vệ sinh cá nhân vệ sinh, từ trước đến nay móng tay đều được cắt tỉa rất gọn gàng sạch sẽ.

Quần áo vẫn luôn ăn mặc chỉnh tề, thật sự là vừa đẹp vừa sạch sẽ.

Người cũng phong độ, mặc kệ là ở bên ngoài hay ở nhà, hầu như anh đều sẽ không chủ động sai sử người khác.

Hiện tại ngay cả uống thuốc cũng phải rửa tay, thật sự quá kỹ.

Cô cảm thấy mình có lự kính với ông chồng hời này, cô nhướng tới há mồm chuẩn bị uống thuốc.

Nhưng Quý Thần Nham không có trực tiếp đút thuốc cho nàng, mà là vươn tay ra vòng qua cổ của cô, giữ trong lòng ngực anh, làm cô gối đầu lên cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của anh.

Khương Tuệ Ninh bất ngờ bị anh đặt nằm trên cánh tay, hơi ngửa đầu lên, có thể nhìn thấy phần cằm có vài cọng râu nhỏ của anh, có chút gợi cảm.

Người đàn ông này đút thuốc cũng cần lãng mạn như vậy sao? Làm cái quỷ gì vậy.

Mình đang bị bệnh không chịu được cám dỗ của anh đâu.

Nhưng mà ba giây sau, những suy nghĩ đẹp đẽ trong lòng đều bị đánh mất sạch sẽ.

Kẻ lừa đảo, đàn ông đều là kẻ lừa đảo.

Thuốc này quá đắng, không phải đắng đơn thuần mà là hương bị chua đắng rất k*ch th*ch, hơn nữa thuốc này là vừa gặp nữa đã tan.

Cô có thể cảm nhận được vị cay đắng đang nổ tung lan rộng khắp khoang miệng của mình.

Bởi vì cô bị người đàn ông này nửa ôm vào trong lòng, bàn tay to chắc khỏe của anh bóp cằm mình, không chỉ có người không thể động đậy mà miệng cũng không động đậy được, chỉ có thể phát ra âm thang ưm ưm phản kháng bất mãn.

Anh đâu phải lãng mạn, anh là đã nhìn ra mình không chịu uống thuốc, không cho mình có cơ hội phản kháng.

Quý Thần Nham không quan tâm đến cô, bưng thủy đút cô uống mấy ngụm.
 
Back
Top Bottom