Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 500


Hôm sau, hai chị em dậy thật sớm, vừa dậy đã nhìn thấy bố đang xếp hành lý để ở trong sân, sự vui vẻ không giấu được hiện rõ trên khuôn mặt, ai không biết còn cho rằng hai đứa nó sắp được đi chơi chứ.

Nhất là khi nhìn thấy mẹ lên xe, nói tạm biệt với mẹ không nói quá to, sau khi cổng được đóng lại, chiếc xe còn chưa kịp lăn bánh đã nghe thấy tiếng hò reo của hai chị em truyền ra từ trong nhà.

Khương Tuệ Ninh liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, nói: “Anh xem hai đứa con của anh kìa.”

Quý Thần Nham có chút bất đắc dĩ nói: “Anh biết làm gì bây giờ, ai bảo mẹ của chúng khi còn nhỏ cũng như vậy chứ?”

“Anh nói lung tung, anh đừng có đổ oan cho em.” Khương Tuệ Ninh không tin bản thân khi còn bé sẽ có dáng vẻ như vậy.

Quý Thần Nham còn muốn nói rằng ở phương diện này, hai đứa trẻ đúng là không so được với mẹ chúng, hai đứa nó tốt xấu cũng biết che đậy một chút, nhưng mẹ chúng thì không.

Nơi mà họ sắp đến là Giang Thành, chính là nơi mà đời sau Khương Tuệ Ninh từng sống, sau khi Quý Thần Nham xử lý xong mọi chuyện thì sẽ đi vòng đến Nam Thành để đón bố mẹ của Khương Tuệ NInh đến Bắc Kinh.

Bố mẹ cô đã nghỉ hưu, muốn tranh thủ thời gian để ở bên con gái và cháu gái của mình.

Hai người đi máy bay, đến nơi, Quý Thần Nham đã sắp xếp người đến đón họ, để thuận tiện họ để ở trong nhà khách của quân khu.

Đây là một nhà khách bình thường, Khương Tuệ Ninh cũng có thể đi theo, nhưng mà cô không thích nơi nghiêm túc như vậy, cho nên muốn ra ngoài đi dạo.

Quý Thần Nham lo lắng cho sự an toàn của cô, cho nên đã bảo chỉ huy của nơi này sắp xếp lính cần vụ đi theo.

Khương Tuệ Ninh đi dạo một vòng trong nội thành, ăn một ít đồ ăn vặt, sau đó lại đi dạo công viên, nhưng cô không tìm thấy bóng dáng của mình đời sau, buổi chiều cô đến trường mẫu giáo trung tâm, cô nhớ rằng sau khi tốt nghiệp trong năm nay, người mẹ tương lai của mình đã được phân phối đến làm giáo viên của trường mẫu giáo trung tâm, cô muốn đến xem một chút, xem có thể gặp được người phụ nữ đã nuôi nấng cô không.

Lính cần vụ lái xe đưa cô đến trường mẫu giáo trung tâm, nhà trẻ của bây giờ không có xây kín mít giống như đời sau, tường vây xung quanh nhà trẻ cũng không quá cao, lúc này đang là giờ ra chơi, tất cả trẻ em và giáo viên của trường đều đang nhảy múa trong sân thể dục của trường.

“Văn Thư, hôm nay cô đến làm mẫu đi.”

“Vâng, hiệu trưởng Trương.”

Khương Tuệ Ninh nhìn cô gái tên Văn Thư mặc một chiếc quần ống loe, trên người mặc một chiếc áo sơ mi chấm bi màu đỏ sẫm kết hợp với những đường viền trên cổ áo, mặc một chiếc áo khoác màu sẫm bên ngoài, mái tóc xoăn được buộc lên bởi một chiếc khăn trùm đầu rực rỡ.

Cả khuôn mặt tràn đầy nụ cười rạng rỡ của tuổi trẻ.

Bởi vì cô ấy rất hoạt bát, cho nên rất được bọn trẻ yêu quý.

Cô dựa theo tiếng nhạc, đi vòng qua giữa những đứa trẻ, vừa nhảy múa vừa khen ngợi lũ trẻ.

Lũ trẻ nhảy múa cành vui vẻ hơn, cô ấy dường như vẫn luôn rất thích trẻ con, cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, dường như cô ấy cũng chưa bao giờ thay đổi.

Thời gian ngoại khóa có 30′, sau khi nhảy múa hơn mười phút thì đến thời gian hoạt động tự do.

Những đồ chơi thời bấy giờ đều là cầu trượt ngựa gỗ, Văn Thư là một cô gái vô cùng có trách nhiệm, cô ấy không chỉ trông đám trẻ của lớp mình, chỉ cần là những đứa trẻ trong tầm mắt của cô ấy, cô ấy đều sẽ chăm sóc chúng một cách nghiêm túc.

“Tuệ Tuệ?” Sau khi Quý Thần Nham làm việc xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy vợ mình quay về, cho nên lo lắng đi ra ngoài tìm cô.

Anh đã tìm những nơi mà cô đã nói, nhưng cũng không thấy, cho nên đã lái xe đến trường mẫu giáo, quả nhiên cô đang ở đây, cũng không biết đã đứng đây nhìn bao lâu rồi.

“Sao anh lại đến đây?”

Quý Thần Nham nhìn thoáng qua mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong sân, đi đến nắm tay cô nói: “Anh đến đón em về.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 501


Khương Tuệ Ninh rất tự nhiên nắm lấy tay của anh, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi về nào.”

Quý Thần Nham gật đầu, nắm tay cô đi về chiếc xe đang dừng ở ngã tư.

“Văn Thư, cô đang nhìn cái gì vậy? Là nhìn người quân nhân đó à? Nhưng mà hình như anh ta đã kết hôn rồi thì phải, anh ta đang nắm tay một cô gái đấy, có lẽ chính là vợ của anh ta?” Người nói chuyện là bạn cùng trường với Văn Thư, năm nay cả hai cùng được sắp xếp đến đây, cho nên quan hệ cũng tốt hơn một chút.

Văn Thư lắc đầu, cô ấy không để ý đến người quân nhân kia, cô ấy nhìn chính là cô gái kia, vừa rồi cô gái đó đang cười với cô sao?

Cô ấy hình như không quen cô gái kia, nhưng sao cô ấy luôn cảm thấy cô gái đó trông rất quen, cảm giác như đã từng thấy cô ấy ở đâu rồi.

“Không phải, vừa rồi tôi đang nhìn cô gái kia, rất xinh đẹp.”

“Vậy sao?” Cô giáo kia lại không chú ý đến điều này lắm.

Văn Thư gật đầu nói: “Rất xinh đẹp.” Không biết tại sao cô lại có cảm giác tự hào như vậy.

Sau khi quay lại nhà khách, Khương Tuệ Ninh có chút đau đầu, có lẽ là do buổi chiều đứng hóng gió ở sông quá lâu, Quý Thần Nham lấy thuốc cho cô uống, rồi bảo cô nghỉ ngơi trước.

“Reeng reeng reeng…” Tiếng đồng hồ báo thức vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên, khiến Khương Tuệ Ninh sợ đến mức giật mình thức giấc.

Đột nhiên phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng nhỏ quen thuộc vừa xa lạ, được trang trí theo phong cách đơn giản mà hiện đại.

Cô dừng sức véo mạnh mặt của bản thân một cái ‘Á’ đau quá.

Cô đã trở lại tương lai sao, tại sao lại có thể như vậy?

Không nên như vậy, ngay từ đầu cô đã không thuộc về nơi này, sao cô lại quay về, cô nhớ rõ bản thân vẫn đang ở trong nhà khách, nếu như cô đến tương lai thì chồng của cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao đây?

Khương Tuệ Ninh cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cô không kịp đi dép lê đã mở cửa chạy ra phòng khách.

Chử Anh nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của cô, hỏi: “Ninh Ninh, sao cậu dậy sớm thế? Không phải tối hôm qua cậu tăng ca sao? Lát nữa chúng ta ăn nướng BBQ nhé, dù sao thì Tiểu Ngải và những người khác cũng muốn ngủ nướng.”

“Anh Anh…” Khương Tuệ Ninh nhìn bạn thân của mình, cố nén hoảng hốt hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

Chử Anh thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, cũng có chút sợ hãi, cô ấy bỏ gói nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, rót cho cô cốc nước, nói: “Cậu ngủ đến ngu rồi à, hôm nay là ngày 21 tháng 3.”

Cô đã quay lại vào ngày thứ 3, đôi tay cầm lấy nước của Khương Tuệ Ninh run rẩy, còn Khương Tuệ Ninh kia thì sao? Không phải cô ấy đã đổi trở lại với cô rồi sao? Tại sao thời gian lại bị xáo trộn để cô thức dậy vào lúc này?

“Ninh Ninh, cậu sao thế?” Ban đầu Chử Anh còn cho rằng Khương Tuệ Ninh ngủ mơ màng, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, và đôi tay vẫn luôn run rẩy, cô ấy nhanh chóng cầm lấy cốc nước trong tay cô, đỡ cô ngồi xuống, hỏi: “Cậu không sao chứ? Có phải thức khuya để tăng ca nên bị bệnh rồi?”

“Không phải.” Khương Tuệ Ninh mệt mỏi lắc đầu.

“Ninh Ninh, cậu có cần đi bệnh viện kiểm tra một chút không? Từ hôm qua đến giờ, trạng thái của cậu đã có chút không ổn rồi, còn nói những lời nói rất kỳ lạ, nói gì mà muốn thôi việc, còn nói không biết làm những việc như thế này, hôm nay cũng thế, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé?” Chử Anh cảm thấy Khương Tuệ Ninh từ trước đến nay vẫn luôn là một người rất hoạt bát, nhưng tại sao hai ngày nay lại có những thay đổi mạnh mẽ như vậy?

Nói những lời kỳ la? Nói muốn từ chức? Cô dường như đã nhận ra điều gì, đột nhiên bình tĩnh trở lại, lại cầm lấy cốc nước trên bàn uống hai hớp, nói: “Anh Anh, hôm nay chúng ta không ăn thịt nướng nữa nhé, mình muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Được, cậu nghỉ ngơi trước đi, mình đi gọi điện thoại báo cho mấy người tiểu Ngải.” Nói xong, cô ấy định đỡ Khương Tuệ Ninh vào phòng.

Khương Tuệ Ninh dường như nghĩ ra điều gì đó, cô từ chối sự giúp đỡ của Chử Anh, nói: “Không sao đâu, để tự mình về phòng là được, cậu đi báo cho mấy người tiểu Ngải đi.”

Nói xong, cô hít sâu một hơi, hy vọng nó giống như những gì cô đã nghĩ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 502


Khương Tuệ Ninh đẩy cửa ra quả nhiên nhìn thấy một người giống hệt mình, cô ấy đang đứng ở mép giường bối rối nhìn về phía cô.

Cô liền khóa trái cửa lại, đi đến bên cạnh người “Khương Tuệ Ninh” kia,”Là cô đưa tôi đến đây?”

Vừa mới chạy ra ngoài thì mới phát hiện ra bản thân mình đi đến phòng khách nhà người khác, nhưng trên người vẫn đang mặc quần áo ngủ, vậy chứng minh cô hẳn là đã xuyên cả người qua thời gian.

Anh Anh hai ngày trước còn nói “Cô” căn bản không thích ứng được với công việc và sinh hoạt hàng ngày.

Hơn nữa cô nhớ đến lúc ấy bản thân mình còn nhận được một bức thư, thật ra là của “Khương Tuệ Ninh” đã để lại, cô ấy chắc hẳn là có phương pháp làm cho hai người hoán đổi.

“Khương tuệ Ninh”: “Thật xin lỗi, nhưng tôi thật sự quá khó tiếp thu, mới trở về hai ngày, tôi đã phát hiện ra bản thân mình hoàn toàn không theo kịp được thời đại này, công việc không làm được tốt, sinh hoạt cũng không biết cách, tôi cũng dám trở về nhà, sợ nhìn thấy mẹ, sợ bà ấy phát hiện ra tôi đã thay đổi…”

Nhìn người con gái giống mình y đúc, xong mặt mày lại khóc sướt mướt, Khương Tuệ Ninh cảm thấy thật vi diệu, cô đi qua đó nhưng cũng không biết nên an ủi như thế nào, dù sao cô cũng không thể chạy qua chạy lại cả hai nơi.

“Cô tới tìm tôi là muốn làm gì?”

Muốn làm gì? Thật ra cô ấy cũng không biết, cô ấy chỉ cảm thấy thật là khó tiếp thu, cảm giác như là ở nơi nào cũng đều không được, nơi nào cũng đều không phải nhà của cô ấy.

“Cô ở đây có ổn không?” “Khương Tuệ Ninh” hỏi.

“Rất tốt.” Khương Tuệ Ninh muốn nói rằng cô có một người chồng yêu cô, có đứa nhỏ…

Nhưng mà cô cũng không nói gì, mặc dù hai người tráo đổi thân phận và đi sang thế giới của nhau, nhưng lại chưa đạt đến mức độ thân quen như vậy.

“Khương Tuệ Ninh” nghĩ rằng cô nhất định sẽ làm rất tốt, từ khi mà cô thay thế cô ấy thì không chỉ có rất nhiều người bạn tốt, hoàn thành xong việc học, mà còn cùng mẹ vượt qua được những ngày khó khăn nhất.

Cô ấy thì sao? Hình như là ngoại trừ ở trong ngôi nhà kia thì cô ấy cũng không có đi ra ngoài, không có giao lưu với bạn học, cảm giác như là nơi nào có cô ấy cũng đều là dư thừa.

“Tôi chỉ muốn hỏi một chút sao cô bắt đầu một cuộc sống mới mà có thể sống vui vẻ tự tại như vậy.” “Khương Tuệ Ninh” dang tay ra, cảm giác có chút vừa bất lực lại vừa uể oải, cuối cùng đem văn kiện mà công ty sắp xếp cho mình đưa qua cho Khương Tuệ Ninh,”Cô xem, đây là những công việc mà từ trước đến giờ tôi chưa từng làm qua, chúng ta đổi qua cũng không có thừa kế ký ức của nhau, cho nên cái gì tôi cũng không biết làm, bên ngoài có bạn bè, nhưng tôi cùng các cô ấy không có đề tài chung nào để nói, muốn về nhà gặp mẹ thì lại sợ bà ấy phát hiện ra tôi đã thay đổi…” Cho nên, bây giờ cô ấy phải làm gì?

Cô ấy cũng đã vắng bóng nhiều năm như vậy, làm sao có thể nhanh chóng thích ứng được với cuộc sống ở đô thị phồn hoa bên kia.

“Khương Tuệ Ninh” chưa bao giờ là một người dễ dàng thích nghi được với cuộc sống mới, cô ấy vẫn là một người nhát gan, sợ hãi cuộc sống của mình sẽ phát sinh ra nhiều biến cố, cô ấy cảm thấy bản thân mình sẽ không có cách nào có thể chịu đựng được biến cố kia.

Năm cô ấy mười tuổi, thì tình cảm của cha mẹ bị tan vỡ, cha muốn ly hôn, mẹ thì khóc suốt ngày suốt đêm, cô ấy sợ hãi đến mức không muốn đi học, cô sợ mình không được cha mẹ yêu quý, cho nên chỉ biết cầu khấn trời cao giúp cho cha mẹ cô ấy yêu thương nhau trở lại và không ly hôn nữa.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 503


Ai ngờ cô ấy lại đi đến một nơi khác, cha mẹ ở nơi đó rất tốt, không chỉ tình cảm vô cùng hòa thuận mà còn đối xử với cô ấy vô cùng tốt, cô ấy nghĩ cứ như vậy đi, trải qua cuộc sống như vậy cô ấy cũng đã đủ cảm thấy vừa lòng.

Không ngờ đến mới bảy, tám năm sau cha cô ấy lại có thể chỉ vì một bài báo mà xảy ra những chuyện kinh thiên động địa như vậy.

Mẹ cô ấy tuy rằng vô cùng nỗ lực, và cũng cố gắng tìm cho cô ấy một chỗ để dựa vào, nhưng cô ấy vô cùng sợ phải thay đổi, không nghĩ muốn làm theo, nhưng đối phương lại muốn cưới cô ấy, cô ấy nghe xong thì lại càng sợ, nghe nói anh ta còn đã có con, đứa nhỏ cũng đã lớn, chỉ kém bản thân cô ấy mấy tuổi.

Gia đình như vậy cô ấy cũng không muốn vào, cô ấy cũng không phải là người có thể chủ động ở cùng với người khác, cô ấy sợ hãi phải sống trong hoàn cảnh xa lạ cùng với những người xa lạ.

Khương Tuệ Ninh nhìn “Khương Tuệ Ninh” kia thầm nghĩ, người này có phải bị chứng sợ xã hội nghiêm trọng hay không, nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô ấy thật đúng là sợ hãi, có một số việc không phải là do tính cách cô ấy quyết định, mà là từ trong xương cốt thì cô ấy đã có loại sợ hãi này rồi.

Cũng giống như người sợ độ cao, người khác sẽ cảm thấy là người đó đang ra vẻ, thậm chí còn đứng đó chỉ trích người đó là “Luyện tập nhiều hơn thì tốt rồi, nhưng chính là vô cùng để ý, chỉ giỏi làm bộ làm tịch.”

Cô cũng có thể hiểu loại sợ hãi này là phát ra từ trong lòng, hơn nữa nhìn người này vậy là lại giống cô ý đúc, nên thái độ đối với cô ấy cũng dịu dàng hơn,”Không làm được công việc như vậy thì nghỉ đi, hãy làm những việc mà mình thích, trước kia khi còn đi học cô cũng được nhiều người khen ngợi, hãy chọn việc cô thích để đi làm, cùng những người bạn mà cô thích thì chơi cùng, mẹ là người yêu thương cô nhất, mặc kệ là cô có biến thành người như thế nào thì tình yêu của bà ấy dành cho cô sẽ không đổi, đời người ngắn ngủi như vậy, chỉ có mấy chục năm, cô không cần phải cố gắng để hoà hợp với người khác, chỉ cần chúng ta không hại ai, thì hãy sống cuộc sống mà mình tự cảm thấy là thoải mái nhất.”

“Người khác sẽ chỉ trích thì sao?” Như là nói cô ấy không biết nói chuyện, không thích xã giao, cả ngày chỉ biết ngây ngốc ở nhà, nhưng cô ấy chính là thích được ở trong nhà một mình để viết viết vẽ vẽ.

“Chúng ta là vì chính bản thân mình mà tồn tại, cũng không phải vì người khác mà sống, sao phải quản người ta nói gì nhiều như vậy, nếu mà cô luôn để tâm đến ánh mắt và lời nói của người khác đối với mình thì cuộc sống sẽ mãi mãi không tốt lên được.”

Khương Tuệ Ninh cũng không biết đối phương có thể hoàn toàn thích ứng được hay không, cô ấy dường như quá để ý đến nhưng ý kiến mà người khác dành cho mình, nhưng mỗi người cũng đều có những cách xử lý khác nhau.

Cô ấy nói bản thân mình không thích ứng được với cuộc sống của một Khương Tuệ Ninh khác, nhưng muốn có một cuộc sống thoải mái thì chủ yếu là dựa vào bản thân cô ấy phải tự suy nghĩ thông suất.

“Cảm ơn.” “Khương Tuệ Ninh” biết bản thân mình không duyên không cớ đem cô đến đây nên vô cùng có lỗi, hơn nữa lại còn bắt cô nghe một đống lời vô nghĩa như vậy, lúc cô ấy biết rằng bản thân mình còn có thể trở lại thì vô cùng vui vẻ, dù sao thì nơi này mới thuộc về cô ấy, thậm chí còn tràn đầy tự tin để lại một bức thư cho Khương Tuệ Ninh, ai ngờ lần trở về này lại hỏng bét như vậy,”Thật sự cảm ơn cô rất nhiều.”

“Cô cảm ơn cái gì chứ?” Khương Tuệ Ninh có chút buồn cười, các cô cũng chỉ trao đổi thận phận, bây giờ đổi lại, giống như là cô không giúp gì được đối phương mà còn làm cho mọi chuyện thêm khó khăn hơn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 504


“Đúng rồi, tôi có thể hỏi cô đã trở lại đây bao lâu rồi không?” “Khương Tuệ Ninh” cũng không có trả lời câu hỏi của cô, mà tự hỏi vấn đề của mình.

“Đã chín năm rồi.”

“Chín năm? Vậy cuộc sống của cô và chồng có thật sự hạnh phúc không? Anh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu, mày giật giật, ánh mắt hiện lên vẻ nghiên cứu tìm tòi.

“Khương Tuệ Ninh” cười nhẹ,”Chín năm như vậy là tốt rồi, xem ra cô đã thay đổi hoàn toàn giấc mộng kia của tôi.”

“Có ý gì?”

“Khương Tuệ Ninh” không nói gì mà lấy từ trong ngăn tủ ra một quyển sổ đưa cho Khương Tuệ Ninh.

“Đây là cái gì?” Khương Tuệ Ninh nhận lấy một quyển sổ rất giày, trong đó cũng đã được viết không ít chữ.

“Cô mau xem đi, đây là lúc tôi thay thế cô, trước khi xuất giá mơ thấy giấc mộng này, trong mộng chúng ta cũng không có tráo đổi trở về, tôi ở trong nhà kia cũng không được bao nhiêu thời gian, sau khi kết hôn được nửa năm thì liền rời đi.”

“Đi đâu?”

“Khương Tuệ Ninh” lắc đầu, ý bảo cô xem trước đi.

“Được.”

Khương tuệ ninh mở ra quyển sổ ra, hóa ra là câu chuyện này cô cũng đã đọc, chỉ là lúc này đây không phải là đứng trên góc độ của nam nữ chủ để viết truyện, mà câu chuyện này, là ở chỗ người mẹ kế “Khương Tuệ Ninh” kể lại.

Ở trong sách cô ấy cũng như cũ gả cho Quý Thần Nham, chỉ là cô không thích, Quý Thần Nham dường như cũng là đang muốn giúp cô ấy giải thoát ra.

Ở trong ngôi nhà kia, cô ấy cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, cho dù là bất cứ ai mà cô ấy tiếp xúc.

Quý Thần Nham ở phòng ngủ tầng ba, còn cô ấy vẫn ở phòng của Khương Tuệ Ninh ở trong quá khứ, toàn bộ quãng thời gian ở đây cô ấy đều ngây ngốc ở trong phòng ngủ.

Thậm chí ngay cả khi ăn cơm cũng là dì Lưu mang lên cho cô, sau đó đúng giờ lại đi lên thu dọn.

Cứ như vậy mơ hồ trải qua một tháng thì cậu mợ cô đến nhà tìm, sau một hồi khuyên giải thì cô ấy mới bắt đầu xuống tầng tiếp xúc với dì Lưu và con riêng của anh, nhưng mà do tính tình của cô ấy, nên mọi người cũng không dám nói nhiều.

Ngày thường đều là dì Lưu giúp đỡ cô ấy, dì Lưu này cũng thật là tri kỷ, giống như là người mẹ, nên cho dù có chuyện gì cô cũng đồng ý đi cùng dì Lưu ra ngoài.

Quý Thần Nham lúc này vẫn bận rộn như cũ, nhưng mà sau khi ở được ba tháng thì anh mang trở về một tin tốt, nói cô ấy cố gắng chịu đựng một thời gian nữa, nhiều nhất là một năm thì có thể đưa cô ấy về nhà.

Cô ấy vô cùng vui vẻ, cô ấy không muốn kết hôn, cũng không nghĩ đến chuyện trở thành vợ và mẹ của người khác, cô ấy chỉ muốn trở về và ở với bố mẹ mình.

Có lẽ là bởi vì chuyện này, nên cô ấy bắt đầu muốn đi ra ngoài, có đôi khi dì Lưu có việc cô ấy cũng sẽ chủ động giúp đỡ đi mua đồ ăn.

Tuy rằng cùng những người khác trong viện vẫn như trước không thân thiết, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn coi như là hàng xóm mà chung sống, sau hai tháng ở đây cô ấy quen được một người.

Người kia như là vô cùng hiểu cô ấy, cô ấy cũng không có bạn bè nào, lại không phải là người thích chủ động cùng người giác giao tiếp, nhưng người kia dường như có thể đoán được suy nghĩ của cô ấy, nên dần dần hai người trở thành bạn bè.

Nhưng mà bởi vì mối quan hệ đặc biệt của nhà họ Quý, nên cô ấy chưa bao giờ mời đối phương đến nhà chơi, đều là cô ấy qua bên kia tìm cô ta.

Người kia cũng là người mà cô ấy thân thiết nhất ở Đông Thành trừ bỏ dì Lưu, hơn nữa cô ta cũng không hỏi “Khương Tuệ Ninh” bất cứ chuyện gì ở trong nhà.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 505


Về cơ bản đây chính là kiểu mà cô ấy thích, không hỏi bất cứ chuyện gì, nhưng cũng là kiểu bạn tốt có thể kể cho nhau nghe những chuyện phiền muộn.

Mùa đông cũng rất nhanh đã đến, Quý Thần Nham phải đi công tác xe một chuyến, sau đó lại bị thương và phải ở nhà dưỡng thương.

“Khương Tuệ Ninh” nghĩ đã nhận được sự chăm sóc của anh, nên nhân dịp này cũng muốn có qua có lại chăm sóc anh, nhưng mà đã bị anh từ chối.

Trong khoảng thời gian này, Quý Thần Nham vô cùng bận rộn, hai người thư ký kia cũng luôn ở nhà cô ấy làm việc, chính bản thân anh cũng thường xuyên ở thư phòng đến tận khuya, có thể là bởi vì quá bận rộn hay là quá mệt nhọc, nên rất lâu miệng vết thương mới có thể khép lại, cuối cùng còn phải đi bệnh viện Tam Bộ nằm viện.

Rồi có một hôm dì Lưu bị trẹo chân, liền nhờ cô ấy đi đưa canh và đồ ăn cho Quý Thần Nham, cô ấy vừa đi ra khỏi đại viện không xa thì liền gặp vị bằng hữu kia.

Người bạn kia cũng rất tự nhiên nhận lấy một phần đồ ăn kia mang đỡ cô ấy, sau đó còn đưa cô ấy đến tận cổng bệnh viện.

Sau đó bệnh tình của Quý Thần Nham dường như càng nghiêm trọng hơn, nhưng anh vẫn vô cùng bận rộn, cơ bản thời gian đều làm ở trong bệnh viện.

Khương Tuệ Ninh đọc đến đoạn này trong lòng cũng hiện lên một số suy đoán, sau đó cô vẫn kiên nhẫn đọc thật nhanh nội dung tiếp theo.

Quả nhiên giống trong sách viết, Quý Thần Nham qua đời, bệnh viện cuối cùng cũng chỉ có thể kết luận là do bệnh cũ tái phát.

Nhưng mà lúc này tất cả những người trong nhà đều bị đưa đi điều tra.

Không bao lâu sau thì được đưa về, chỉ là sau lần này Quý Tử Thư lập tức thôi học và nhập ngũ vào quân đội.

Dì Lưu cũng rời đi, dường như là cô ấy đã bị tất cả mọi người vứt bỏ, không biết nên đi nơi nào.

Sau này cô ấy mới biết được nguyên nhân hóa ra là do đồ ăn mà cô ấy đưa cho Quý Thần Nham đã bị người khác hạ độc, mà người kia cũng chính là người mà cô ấy coi như là bạn tốt.

Thật ra một đám người này chính là bị gián điệp xúi giục, mà Phùng Giai, người vô cùng hiểu biết về nhà họ Quý cũng chính là chủ mưu.

Theo như cốt chuyện, thì người điều tra rõ chân tướng sự thật chính là Quý Tử Thư, trong vòng hai năm cậu đã đem hết tất cả những tên gián điệp cho dù là đang trú ngụ ở những nơi tối tăm nhất tóm sạch vào một lưới, đây cũng chính là nguyên nhân mà cậu đã đem chính người mẹ ruột của mình đẩy vào ngục giam.

Cậu cũng oán hận “Khương Tuệ Ninh” không biết nhìn người hại cha,”Khương Tuệ Ninh” cũng bởi vì tự trách mà lựa chọn một nơi mơ hồ sống một mình hết cả một đời.

Khương Tuệ Ninh nghĩ đến cái lần Quý Thần Nham mang cơm cho cô khi cô mang thai, có lẽ là cùng một kịch bản, nhưng cô lại phát hiện ra sự khác lạ của nó.

‘Khương Tuệ Ninh’ thấy cô đóng notebook lại, cười xin lỗi nói: “Cô nói cô đã trở về đó được 9 năm rồi, chắc là mọi thứ đã thay đổi, anh ấy không có giống như trong mộng bị tôi hại chết, may quá, tôi cũng thấy yên tâm rồi.”

Khương Tuệ Ninh cũng không biết nên nói gì, cô đứng dậy, vỗ vai cô ấy nói: “Sau này, chúng ta hãy sống tốt cuộc sống của mình nhé, nếu như cô không muốn làm việc ở đây nữa thì có thể quay lại thăm mẹ, bà ấy chắc là rất nhớ cô đấy.”

“Cảm ơn.” ‘Khương Tuệ Ninh’ ngoài việc nói cảm ơn ra thì dường như không biết nên nói thêm gì nữa, nếu là cô ấy, ở bên nào thì cuộc sống ở đó đều rất tồi tệ, nhưng Khương Tuệ Ninh thì ngược lại, ở chỗ nào cũng có thể sống rất tự do thoải mái, Khương Tuệ Ninh đã cùng mẹ vượt qua quãng thời gian đau khổ đó.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 506


Lúc cô vừa quay lại đây, đã nhận được một cuộc điện thoại của mẹ, từ trong giọng điệu của mẹ có thể cảm nhận được sự bầu bạn nhiều năm qua của Khương Tuệ Ninh khiến cho mẹ cô cảm thấy vui vẻ và tự tin như thế nào, ngay cả em trai cũng thương nhớ người chị như cô ấy, nói mười câu thì chín câu đều nhắc đến chị gái.

Mặc dù vẫn còn là học sinh, nhưng tối qua thằng bé còn mua quà tặng cho chị mình, nói rằng đó là món quà bù lại cho ngày mùng 8/3 năm nay.

Gia đình mà cô có thể hòa nhập được, cô ấy lại có thể dễ dàng hòa nhập với họ, bọn họ cũng đã sống hạnh phúc hơn chín năm, sau này cuộc sống của bọn họ chắc chắn sẽ càng tốt hơn.

“Không cần cảm ơn, tôi cũng nên trở về rồi.” Khương Tuệ Ninh sợ bản thân rời đi quá lâu sẽ khiến Quý Thần Nham lo lắng, hơn nữa cô muốn quay về ôm anh một cái.

Nếu như những việc được ghi lại đã từng xảy ra, vậy thì ông Quý nhà cô thật sự quá đáng thương, anh không thể đợi đến người mình chờ đợi, cũng đã sớm biến mất ở trên thế giới đó, may mà cô đã quay trở lại, tất cả những tai nạn ngoài ý muốn đều không tồn tại.

“Vô cùng xin lỗi.”

Giây phút Khương Tuệ Ninh rời đi, cô đã nghe thấy lời xin lỗi đến từ ‘Khương Tuệ Ninh’ của một thời không khác.

“Khương Tuệ Ninh… Em đã đi đâu thế?”

Quý Thần Nham đã tìm kiếm cô cả một đêm, cũng đã huy động hơn 300 người của nơi dừng chân đi tìm, nếu như không phải sợ gây ra khủng hoảng thì anh đã huy động toàn bộ người trong ở nơi dừng chân đi tìm rồi, cũng suýt chút nữa lật tung cả cái Giang Thành này lên, nhưng cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của cô.

Anh rõ ràng vẫn luôn ở bên cô, chỉ là quay người đi rót một cốc nước thôi mà cô đã biến mất không thấy đâu cả.

Biến mất một cách sạch sẽ, không để lại bất kỳ lời nhắn nào.

Từ trước đến nay, anh chưa có giây phút nào cảm thấy hoảng sợ như vậy, linh hồn giống như bị rút cạn vậy, cả người giống như một nhánh cây khô từng chút từng chút một bị người bẻ gãy.

Tuệ Tuệ của anh là một cô gái nghịch ngợm, có lúc rất thích trêu đùa nhưng sẽ không phải người thất hứa như vậy.

Cuối cùng anh đã bảo lính cần vụ lái xe đến trường tiểu học trung tâm, từ xa hình như anh đã nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô gái khiến anh muốn phát điên.

Không kịp để lính cần vụ dừng xe lại, anh đã nhảy xuống, chạy về phía đó.

Lần này, anh trực tiếp gọi cả tên cả họ của cô, anh bước nhanh đến trước mặt cô, đế giày dưới chân và mặt đất như ma sát ra tia lửa điện.

Anh ôm chặt cô vào lòng, ôm thật chặt, anh biết cô không phải là người nói không giữ lời mà.

Khương Tuệ Ninh cũng không hiểu sao lúc quay lại cô lại đứng trước cổng của nhà trẻ trung tâm, rõ ràng lúc rời đi, cô đang ở trong phòng ngủ của nhà khách mà, cho nên đáng lẽ cô phải đứng trong phòng ngủ của nhà khách mới đúng chứ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 507: Hoàn


“Ông Quý, em đã rời đi được bao lâu rồi?”

“Cả một buổi tối.” Anh đã đi tìm cô cả một buổi tối.

Khương Tuệ Ninh liếc nhìn xung quanh, đã nhìn thấy được chân trời có những tia nắng ban mai đang dần dần xuất hiện nơi phía chân trời, may mà cô chỉ rời khỏi có một đêm, nếu như rời đi lâu quá, ông Quý nhà cô có lẽ sẽ phát điên mất.

Quý Thần Nham dường như có thể nghe thấy những lời nói trong lòng của cô, nói: “Tuệ Tuệ, em không thể không nói lời nào đã rời khỏi được, anh sẽ phát điên lên mất.”

Nếu như cô muốn đi đâu, anh có thời gian thì nhất định sẽ đi cùng cô, nhưng nếu như anh không thể đi cùng thì cũng nên nói với anh một câu, cho anh biết rằng bản thân có thể đợi được cô quay lại.

“Không đâu, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.” Cô cũng không biết trước được chuyện bản thân sẽ đột nhiên biến mất như vậy, khoảnh khắc mở mắt ra kia, trong lòng cô cũng cảm thấy rất sợ hãi.

“Chúng ta trở về trước đã.” Bây giờ Quý Thần Nham cũng không muốn hỏi cái gì cả, anh khoác chiếc áo của mình lên người của Khương Tuệ Ninh.

Trên người cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ sáng màu, ở thời đại này, sáng sớm mặc đồ ngủ đi ra ngoài là một hành động rất không tốt.

Quý Thần Nham ôm cô trở lại trong xe, lính cần vụ lái xe chở hai người quay lại nhà khách.

“Ông Quý, anh ngủ trước đi.” Khương Tuệ Ninh lấy quyển notebook mang về ra.

Cô muốn đưa cho Quý Thần Nham xem, nhưng mà nghĩ đến chuyện anh đã vất vả tìm cô cả một đêm, cho nên vẫn muốn anh nghỉ ngơi thật trước đã.

Quý Thần Nham lắc đầu, bây giờ anh không dám nhắm mắt lại, bởi vì sợ vừa mở mắt ra sẽ không thấy được cô.

Cuối cùng, dưới sự năn nỉ, ỉ ôi của Khương Tuệ Ninh, anh cuối cùng cũng đồng ý đi ngủ, nhưng mà muốn cô cùng ngủ với anh, hơn nữa anh vẫn luôn cô thật chặt.

Khương Tuệ Ninh không thể ngờ được ông Quý lại ngây thơ, khó chiều hơn so với một đứa trẻ nhiều, thậm chí còn giỏi nũng nịu hơn cả hai đứa nhóc trong nhà.

Giấc ngủ của Quý Thần Nham cũng không quá ngon, lúc ngủ lúc thức, nhưng mà đến buổi chiều, Khương Tuệ Ninh cũng không chịu được nữa, hai người ôm nhau ngủ, khi họ tỉnh dậy cũng đã là đêm rồi.

Cả hai đứng dậy đi ăn chút gì đó rồi quay lại nhà khách.

Lúc này Khương Tuệ Ninh mới đưa quyển notebook cho Quý Thần Nham, cũng kể cho anh ấy nghe toàn bộ câu chuyện.

Anh lại không thèm để ý những chuyện xảy ra trong sách, xác nhận thêm lần nữa: “Tuệ Tuệ, em sẽ không rời đi nữa chứ?”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu nói: “Em cũng không muốn rời khỏi ông Quý của mình đâu, lần này hoàn toàn là ngoài ý muốn, có lẽ là do cô ấy chưa quen được với cuộc sống ở đó.”

Quý Thần Nham hừ lạnh một tiếng nói: “Chưa quen liền phải lôi vợ của anh đến đó sao?”

“Được rồi, được rồi, anh đừng tức giận nữa, sau này cô ấy sẽ không làm như vậy nữa.”

“Nếu sau này cô ta còn dám làm như vậy…”

Quý Thần Nham thực sự rất tức giận, vô cùng tức giận, Khương Tuệ Ninh là vợ của anh, cũng là Khương Tuệ Ninh của không gian này, anh không cho bất cứ kẻ nào muốn mang cô đi.

“Anh muốn làm như thế nào?” Khương Tuệ Ninh đột nhiên cảm thấy rất tò mò.

“Anh sẽ đi tìm mẹ của cô ta, sẽ không để cho cô ta sinh ra nữa.” Nếu như xóa đi dấu vết của cô ta, vậy thì Khương Tuệ Ninh thuộc về anh sẽ trở lại, nếu như thời gian có thể trôi ngược lại thì càng tốt.

Anh muốn sớm đến Nam Thành đợi cô, đợi cô lớn lên, anh sẽ nói với cô rằng, Khương Tuệ Ninh, anh đã đợi em rất lâu rồi!!!

“Trẻ con…”
 
Back
Top Bottom