Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 480


Sau khi dắt ngựa về chuồng cô ấy còn tự mình cho nó thêm cỏ khô rồi mới trở lại chỗ nghỉ ngơi.

Ni Ni muốn uống nước nên Đồ Quốc An liền đưa cô bé đi uống nước, Quân Quân cũng chạy đi theo.

Quý Thần Nham cũng đến bên kia đặt những đồ chuẩn bị cho bữa tối, nên nơi nghỉ chân cũng chỉ còn lại Khương Tuệ Ninh và Ngô Nguyệt.

“Cô lợi hại quá đi.” Khương Tuệ Ninh từ đáy lòng nói ra lời khen, sau đó nhìn Ngô Nguyệt, cô có giảm như cô ấy chính là nữ hiệp trong tiểu thuyết, Không nghĩ đến một cô gái ôn nhu như vậy lại có một mặt giỏi giang và mạnh mẽ như vậy.

Ngô Nguyệt sau khi xuống ngựa liền khôi phục lại bộ dạng ôn nhu,”Bây giờ rất ít cưỡi, trước kia nông trại ngựa này đều là của nhà chúng tôi…” Cô cũng chỉ nói một nữa, những lời kế tiếp cũng không nói ra.

Khương Tuệ Ninh hiểu, biết rằng cô ấy đã từng là viên ngọc quý trong tay người nhà, chỉ là dòng thời gian đã tách gia đình của cô ấy ra.

Cô ấy cảm thấy bầu không khí đã lạnh hẳn đi, nên chủ động nói chuyện,”Thủ trưởng Quý đối xử với cô rất tốt, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người chủ động dạy vợ cưỡi ngựa, hơn nữa anh ấy thực sự rất quan tâm chăm sóc cô, cô rất may mắn.”

Khương Tuệ Ninh cười cười, khách sáo nói,”Con người của Đồ Quốc An cũng không tồi.”

Ngô Nguyệt không gật đầu, cũng không lắc đầu,”Nhưng mà cũng chỉ là hợp tác để sống chung, cả ngày cũng chỉ có chuyện củi gạo mắm muối, là ai thì cũng vậy, suy nghĩ của Quốc An cũng như vậy.” Tiền lương hàng tháng cũng nộp lên, cũng không làm chuyện gì xằng bậy, như vậy là đủ rồi, cô ấy là một người quả phụ đã chồng mất, có được như vậy xem như là tốt rồi, giờ có yêu hay là không yêu tựa hồ như là chuyện vụn vặt trong cuộc sống, cũng không còn quan trọng nữa.

Bây giờ Khương tuệ Ninh đã hiểu nguyên nhân mà Quý Thần Nham tại sao không hỏi đến chuyện nhà người khác rồi, bởi vì mỗi nhà đều có một hoàn cảnh khác nhau.

Có đôi khi con người ta dễ nảy sinh sự đồng cảm, nghe xong chuyện vui của nhà khác thì không nói, nhưng nếu mà có chuyện không vui thì lại càng dễ dàng ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Ngô Nguyệt lại đưa Khương Tuệ Ninh đi hái nấm dại mọc hoang.

Sáng sớm đã bị người ta hái một lần, buổi chiều cũng còn không nhiều, nhưng mà cũng chỉ là đi chơi, Khương Tuệ Ninh không chỉ mê hái nấm dại, mà sau đó còn bắt đầu đi đào đất để tìm gì đó.

Quý Thần Nham đi tới thì nhìn thấy cô đang nghiêm túc tìm kiếm, liền hỏi,”Tìm cái gì vậy?”

“Anh nói xem nơi này có đông trùng hạ thảo không?” Nếu tìm được thì chắc chắn là nó sẽ là loại được mọc từ tự nhiên.

Quý Thần Nham,”… Căn cứ bên kia đang thu mua cái này 20 tệ một cân, nếu em muốn thì chúng ta có thể đến đó mua, nơi này không có, em ở đây tìm từ giờ đến trời tối cũng không thấy được.”

Anh vừa nói xong thì Khương Tuệ Ninh mới nghĩ đến, đúng rồi, thứ này phải đến khoảng thập niên chín mươi thì mới bị đẩy tăng giá lên cao, vì vậy liền đứng dậy vỗ hết cỏ khô đang bám trên người xuống.

“Đi thôi, em không tìm nữa.”

Quý Thần Nham duỗi tay giúp cô bỏ những cọng cỏ trên người xuống hết,”Sao lại muốn tìm loại đồ kia?”

Khương Tuệ Ninh vô cùng thần bí ghé sát vào bên tai anh nói,”Đương nhiên là để bồi bổ thân thể cho anh.”

“… Tiểu hỗn đản lại thiếu đòn rồi phải không?” Quý Thần Nham duỗi tay bắt lấy cô, ai ngờ con hồ ly nhỏ này đã sớm tính toàn rồi, liền nhanh chóng tránh được.

Anh tức giận đến mức không làm gì được, liền nguy hiểm đưa mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói,”Ngoan ngoãn đi về, em nên biết rằng, hòa thượng cũng không chạy được khỏi chùa đâu.” Uy h**p của anh cũng không cần phải quá cáu gắt.

Khương Tuệ Ninh thấy anh nghiêm túc như vậy, nên vẫn có chút sợ, liền ngoan ngoãn chạy lại ôm anh làm nũng,”Em sai rồi, em chỉ nói giỡn với anh thôi.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 481


Nói xong cũng không đợi Quý Thần Nham nói lại liền nói tiếp,”Quý Thần Nham, cảm ơn anh, em yêu anh, có anh bên cạnh thật là tốt.”

Quý Thần Nham thở dài, cô cũng đã thành thạo, luôn luôn có cách đối phó lại với sự tức giận của anh, cô có thể khiến anh tức giận chỉ bằng một câu nói, nhưng cũng có thể dỗ dành anh ngay lập tức.

“Cảm ơn tôi cái gì?” Anh khẽ nhéo phần thịt mền trên eo cô, cảm giác như nếu hôm nay không nói hết ra thì vẫn sẽ còn cảm giác bị cô thu thập.

“Cảm ơn anh đã yêu em hơn cả mạng sống của mình, anh đã lo lắng cho cuộc sống của em và bọn nhỏ, làm cho em có thể vô lo vô nghĩ mà sống dưới sự che chở của anh, làm em cho dù đã nghĩ cuộc sống hôn nhân tương kính như thân, phải lo nghĩ nhiều chuyện mắm muối củi gạo mà xong vẫn như cũ có thể tùy hứng làm mọi việc.” Để cô vẫn giữ được sự ngây thơ và tùy hứng như trước đây.

“Em đó.” Quý Thần Nham không biết nên nói gì, bạn nhỏ này nhà anh lúc thì nói làm người ta giận sôi máu, lúc thì lại nói ra những lời làm cho người ta cảm động đến không biết nên nói gì cho phải.

Anh là bầu trời trong mắt cô, là ngôi nhà ấm áp mà cô có thể quay về mỗi khi mệt mỏi mà không phải lo nghĩ gì.

Quý Thần Nham bận xong công việc thì chừa trống thời gian mấy ngày để dắt Khương Tuệ Ninh đi chơi xung quanh, cũng tiện thể đưa cô đi sa mạc, mang cô ngắm hoàng hôn và bình minh trên sa mạc, anh đang thực hiện từng lời hứa của mình với cô.

Ở Tây Bắc ngây người chừng mười ngày thì họ lên đường quay lại thủ đô.

Các bé cưng còn chưa về, dì Vương có việc phải về nhà, dì Lưu tạm thời tới đại viện chăm sóc cha mẹ chồng.

Hiếm khi nào ở nhà chỉ có hai vợ chồng bọn họ, chỉ cần ngày nào không có việc thì Quý Thần Nham sẽ ngủ cùng Khương Tuệ Ninh đến khi cô tự nhiên tỉnh.

Gần đây thời tiết nóng bức, Khương Tuệ Ninh cũng ngủ không ngon lắm, lúc tia nắng ban mai xuyên qua rèm che chiếu vào phòng thì cô đã tỉnh rồi.

Hiếm khi nào Quý Thần Nham chưa tỉnh, cô có chút hoảng hốt nhìn người đàn ông trước mắt.

Dường như năm tháng không để lại bao nhiêu dấu vết trên người anh, bởi vì gia đình nên cảm giác củi gạo mắm muối trên người càng ngày càng nặng, bớt cảm giác xa cách khó tiếp cận ngày xưa.

Bởi vì đang nhắm mắt nên đường cong sắc bén của xương quai hàm vô cùng rõ ràng, không nhìn thấy đôi mắt đong đầy tình cảm nên khí chất lạnh lẽo toát ra rõ ràng, cũng càng đẹp trai hơn.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy mỗi ngày mình được vẻ đẹp trai của anh kêu tỉnh giấc, có cảm giác vui vẻ như nhặt được của hời, lúc cô còn đang trầm mê trong dung mạo anh tuấn điển trai của ông xã nhà mình thì cảm thấy bàn tay trên eo siết chặt hơn một tí.

Người đàn ông đã tỉnh lại, cơ thể hơi nghiêng nhưng vẫn chưa mở mắt, anh kéo cô vào lòng mình, thân mật cọ lên gương mặt của cô,”Xem nữa là phải trả tiền đấy.”

Giọng nói của anh mang theo độ khàn do vừa tỉnh giấc, không phải giọng vô cùng trầm thấp, lúc nói xong thì ôm lấy cô rất tự nhiên, chân dài đầy sức lực dưới tấm chăn đè nặng cô, không cho cô có cơ hội ngọ nguậy.

“Nhìn chồng mình mà cũng phải bỏ tiền? Anh có cần nhỏ mọn như thế không ngài Quý?” Khương Tuệ Ninh thật sự keo kiệt, còn khua cô mới chịu bỏ tiền, không chỉ không muốn bỏ tiền, cô còn muốn được nước lấn tới, vươn tay sờ cơ bụng của anh.

Toang rồi, cô đang cảm thấy trầm mê trong cơ thể tuyệt đẹp của quý ngài nhà cô.

Tật xấu này của cô không đổi được, thật ra Quý Thần Nham không để ý lắm, anh rất thích cô như thế, cười khẽ một tiếng,”Anh không keo kiệt, nhưng mà em cũng phải để anh…”

Tay Khương Tuệ Ninh mới vừa đặt lên khe rãnh giữa cơ bụng của anh, nghe thấy lời anh nói thì nhanh chóng rút tay về, sợ quá sợ quá, anh già lại quyến rũ cô rồi.

“Rời giường.” Khương “rùa rút đầu” quyết định nhận thua.

Nhưng có người không đồng ý, nhấn đôi chân đầy sức lực, không cần dùng quá nhiều sức cũng có thể éo cô không nhúc nhích được.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 482


Quý Thần Nham lấy đồng hồ đeo tay ra nhìn thoáng qua,”Mới bảy giờ, bình thường phải hơn tám giờ em mới dậy mà.”

Anh nói xong thì vừa thuận thục vừa vội vào ôm eo cô kéo tới như mọi lần, xoay người đè lên người cô.

Mặc dù chuyện thế này xảy ra rất thường xuyên, nhưng Khương Tuệ Ninh vẫn nhịn không được đỏ mặt kêu một tiếng như trước.

Quý Thần Nham thích nhìn người trong lòng từ trên cao xuống như thế, mặc kệ đã qua bao nhiêu lần thì cô vẫn luôn thẹn thùng trong chuyện này.

Đặc biệt là lúc anh nhìn cô, đôi môi đỏ bừng sắp bị răng cô cắn chảy máu.

Có lẽ là do anh nhìn lâu quá nên cô vừa xấu hổ vừa bực bội, vươn tay ôm cổ anh muốn ra tay trước, nhưng trong chớp mắt khi môi cô dán lên, Quý Thần Nham lại hôn cô trước, giống như trêu đùa với chú mèo con, không cho cô có cơ hội vươn móng vuốt.

Nụ hôn của anh vẫn hung hăng và tàn nhẫn như mọi khi, Khương Tuệ Ninh bị trêu chọc mà không biết làm sao, đúng là tức đến nghẹn.

Cô hoàn toàn không chịu phối hợp với anh, nào biết như thế lại càng khiến người đàn ông hưng phấn hơn, cuối cùng bị lăn lộn một vố chết khiếp.

Tới hơn chín giờ người đàn ông mới hài lòng, hoàn toàn buông lỏng cô ra, chủ động ôm cô vào phòng tắm để tắm rửa.

Khương Tuệ Ninh xoa thắt lưng, cả ngày không nguôi giận nổi.

Đến chiều thì cửa sân bị gõ vang, Quý Thần Nham mở cửa thì phát hiện bên ngoài là Tô Ngự.

“Chào chú Qúy ạ.”

“Chào, Đường Đường ra ngoài chơi với anh trai nó rồi, gần đây không ở nhà.” Quý Thần Nham nghĩ, may mà Tử Thư đã dắt hai em gái đi chơi, bằng không chắc mùa hè này sẽ khiến quan hệ giữa Tô Ngự này và Đường Đường càng tốt hơn.

Tô Ngự biết Đường Đường không ở nhà, gật đầu nói: “Hôm nay cháu không tới tìm Đường Đường, cháu tìm dì Khương.”

Mặc dù Quý Thần Nham cũng không hoan nghênh Tô Ngự đến nhà mình lắm, nhưng vẫn nghiêng người cho cậu ấy vào.

Khương Tuệ Ninh đi ra khỏi phòng thì thấy Tô Ngự tới, cô rất thích đứa bé này, lớn lên vừa đẹp vừa thông minh.

“Tô Tiểu Ngự, sao cháu lại tới đây? Cháu tìm Đường Đường bọn nó để chơi sao?”

Tô Ngự lắc đầu,”Không phải, cháu tới tìm dì Khương.”

“Tìm dì?” Khương Tuệ Ninh nhanh chóng bảo cậu bé đẹp trai ngồi xuống, sau đó nói với Quý Thần Nham đang đứng cạnh: “Anh lấy một phần kem trong tủ lạnh ra cho Tô Tiểu Ngự đi.”

Đây là món do cô tự làm, người bình thường sẽ không được đãi món này, Quý Thần Nham không ngờ cô sẽ cho Tô Ngự, cảm thấy trong lòng có hơi nghẹn.

Nhưng anh vẫn nghe lời đi lấy một phần cho Tô Ngự.

“Cảm ơn chú Qúy.”

Quý Thần Nham gật nhẹ đầu, Khương Tuệ Ninh thúc giục nói,”Mau nếm thử đi, dì tự làm đấy.”

Tô Ngự dùng thìa múc một miếng, sau khi nếm xong thì vẻ mặt lộ vẻ thích thú,”Khó trách Đường Đường cứ khen dì Khương làm gì ăn cũng ngon, đúng là ngon hơn mua ngoài rất nhiều.”

Khương Tuệ Ninh cũng chỉ có chút tài năng này thôi, người khác khen một câu khiến cô vui vẻ vô cùng, hiền lành nói: “Vậy cháu ăn nhiều một chút, không đủ ăn thì trong nhà vẫn còn.”

“Cảm ơn dì Khương.”

“Đúng rồi, Tô Tiểu Ngự, cháu tới tìm dì là có chuyện gì?” Khương Tuệ Ninh hỏi.

Tô Ngự để cái thìa xuống, vô cùng cẩn thận lấy ra một cuốn tập vẽ từ trong cái túi xách đeo chéo màu xanh quân đội.

“Dì Khương, cha cháu lại bị điều sang cương vị mới, cháu với mẹ phải theo cha tới nơi khác, có lẽ chưa chờ được Đường Đường về thì cháu phải đi rồi, xin dì đưa cuốn tập vẽ này cho Đường Đường, đây là mấy bức tranh cháu đồng ý vẽ cho em ấy.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 483


“Tham mưu Tô lại bị điều đi?” Khương Tuệ Ninh nhận tập vẽ,”Dì có thể xem được không?”

“Được ạ.”

Khương Tuệ Ninh nhận được sự đồng ý của thì mở tập tranh ra, bắt đầu từ trang thứ nhất toàn bộ là vẽ Đường Đường, có dáng vẻ khi con bé vẽ tranh, dáng vẻ khi bắt bướm, dáng vẻ khi ăn cơm…

Cuối trang là lời nhắn nhủ để lại cho Đường Đường.

Khương Tuệ Ninh nhìn ra cảm giác chua xót trong những lời từ biệt của bạn nhỏ, thật ra cô cũng có tư tâm, ngay từ đầu cô đã rất thích Tô Ngự rồi, nghĩ hai nhà ở gần, không chừng có thể bồi dưỡng một chút, sau này kéo về làm con rể nhà mình, ai ngờ đoạn tình cảm này còn chưa kịp vun đắp thì Tô gia lại phải dọn đi rồi.

Trời định số con gái của cô không có anh trúc mã vừa đẹp trai vừa biết chiều chuộng rồi.

Lần từ biệt này cũng khiến Khương Tuệ Ninh thấy khổ sở.

Khó trách hôm nay tới đây trông Tô Ngự không có hứng thú lắm, hai người anh trai của cậu ấy đều lớn rồi, một người đã đi làm, một người còn học đại học, vất vả lắm mới có bạn chơi cùng mà lại phải chia xa, chắc chắn cậu ấy đang thấy rất buồn bã.

“Tô Tiểu Ngự đừng buồn nữa, chờ Đường Đường về, dì sẽ bảo con bé gọi điện thoại cho cháu.”

Tô Ngự gật đầu, thật ra cậu ấy cũng không buồn bã bao nhiêu khi ly biệt, dù sao cậu ấy vẫn còn cơ hội gặp lại, điều khiến cậu khổ sở là không thể tự nói lời chào tạm biệt với Đường Đường.

Lúc em ấy tới Cảng Thành chơi còn cố ý tới nhà chào tạm biệt cậu ấy, nhưng khi cậu ấy đi nơi khác lại không thể tự mình nói với em ấy.

Khương Tuệ Ninh lại lôi kéo Tô Ngự nói chuyện một lúc, còn tặng cậu vài món ăn vặt mà mình làm, cuối cùng mới lưu luyến tiễn cậu ấy ra cửa.

Tô gia sắp dọn đi, người vui vẻ nhất là Quý Thần Nham, có cảm giác như nguy hiểm được giải trừ.

Mặc dù bọn nhỏ lớn lên sẽ có cuộc sống của riêng mình, nhưng anh cũng không thích cải thìa nhà mình bị heo nhìn chằm chằm.

“Thủ trưởng Quý, anh tém tém lại, bọn em đều buồn mà vẻ mặt mặt vui mừng phấn khởi như thế là sao?” Khương Tuệ Ninh quay đầu lại nhìn dáng vẻ vô cùng vui vẻ của Quý Thần Nham, càng khó chịu hơn.

Quý Thần Nham nhướng mày, kéo vợ tới,”Hình như em rất thích Tô Ngự?”

“Đúng vậy, Đường Đường rất thích thằng bé, hơn nữa anh không cảm thấy Tô Ngự trông xinh trai lắm sao?Chắc chắn lớn lên sẽ đẹp trai cho xem, nếu có thể mang về làm con rể nhà mình thì tốt biết bao?”

“Tốt cái gì mà tốt? Cục cưng nhà mình còn nhỏ, không vội nghĩ tới mấy chuyện đó.”

Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Thần Nham nghiêm túc đứng đắn, bĩu môi nói: “Đồ cổ hủ, anh không biết thanh mai trúc mã là thứ người ta rất thích à?”

“Em cũng thích?”

Sao tới chuyện này cũng kéo lên người cô thế, nhưng nghĩ lại thì ngài Qúy nhà cô là một bình giấm chua, cô nhanh chóng phủ nhận,”Anh biết em thích anh nhất mà.”

Quý Thần Nham hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Hai bé cưng vẫn còn nhỏ, đừng dùng quá nhiều cảm xúc ràng buộc chúng, em cảm thấy Tô Ngự tốt, bây giờ con bé cũng cảm thấy chơi với thằng bé vui, nhưng tương lai con bé sẽ còn gặp rất nhiều người, chúng ta không thể quyết định sớm được, anh thấy vừa rồi đúng là em nhìn trúng Tô Ngự làm con rể.” Lỡ như sau này không tiến tới được, hoặc có một bên không muốn thì chẳng tốt cho cả hai.

Khương Tuệ Ninh cảm thấy Quý Thần Nham quá nghiêm túc ở mấy chuyện này, nhưng đúng là chuyện tụi con nít thì không nói chắc được gì, thế nên cô không nói gì nữa,”Được được được, nghe theo anh hết.”

Ngày nhà họ Tô dọn đi, Khương Tuệ Ninh đi tiễn cả nhà chị Văn.

Chị Văn kéo tay Khương Tuệ Ninh nói,”Tiểu Khương, cảm ơn sự giúp đỡ của em trong một năm này, chị còn tưởng sau này sẽ ở lại thủ đô, ai ngờ sắp về hưu rồi còn phải lăn lộn một lần.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 484


Tham mưu Tô bị điều động chức vị nhưng tài sản vẫn không đổi, nhà vẫn ở đại viện nên sau này về hưu rồi vẫn sẽ về đây.

“Đâu còn mấy năm là mưu Tô về hưu, em ở thủ đô chờ mọi người.”

“Được.” Chị Văn kéo Tô Ngự tới chào tạm biệt với Khương Tuệ Ninh.

Tiễn cả nhà chị Văn xong Khương Tuệ Ninh ở lại đại viện ăn trưa, cuộc đời là thế, người đến người đi, Khương Tuệ Ninh dường như đã quen nên không thấy khổ sở bao nhiêu, chỉ là bạn thân rời đi nên trong lòng thấy hơi chua xót.

Bởi vì nhà máy vùng duyên hải xảy ra vấn đề mà Quý Tử Thư trì hoãn thời gian về nhà, hai bé con cũng theo anh trai chơi bên ngoài một tháng.

Chờ đến lúc về thì trường học cũng sắp khai giảng.

Hai bé con cũng phải đi nhà trẻ, Quý Thần Nham đã sắp xếp xong ở nhà trẻ bên cạnh đại viện, ngoài cửa còn có trạm gác, vừa an toàn vừa tiện đưa đón.

Hôm nay bọn nhỏ về, Quý Thần Nham cố ý nghỉ một ngày ở nhà chờ hai cục cưng của anh, lúc hai giờ chiều, Quý Tử Thư bọn họ về tới.

Hai bé con còn chưa xuống xe mà tiếng kêu cha mẹ của chúng đã truyền vào nhà rồi, Quý Thần Nham bước tới mở cửa.

Một tháng không gặp nên hai bé con vừa thấy cha là xông lên, ôm cha không buông tay.

Hai bé con mở to đôi mắt tròn như quả nho, ôm cha hỏi: “Cha mẹ, hai người có nhớ tụi con không?”

“Nhớ.”

“Ngày nào cha cũng nhớ tới hai bé cưng của nhà ta.”

“Điềm Điềm cũng nhớ cha mẹ.”

“Đường Đường cũng nhớ, còn nhớ ông bà nội nữa.”

Trong sân lập tức náo nhiệt lên, Quý Thần Nham bế hai bé con vào nhà, Quý Tử Thư bắt đầu tìm người bê đồ đã mua trên xe xuống, dọn vào trong nhà.

Cậu và hai em gái ngồi chung một chiếc xe, còn chiếc xe còn lại thì để chứa những đồ đã mua.

Sau khi tiến vào nhà thì hai chị em rất phấn khởi, bắt đầu kể lại hôm nay chơi được những gì.

“Mẹ, tụi con đến công viên hải dương chơi, con nhìn thấy một con cá mập rất lớn.” Đường Đường duỗi tay ra đo,”Con cá mập đó lớn bằng chừng này.”

Kết quả dù có dang rộng cả hai tay thì cũng không thể miêu tả được con cá mập dài bao nhiêu.

Điềm Điềm đứng ở bên cạnh phụ họa,”Anh hai nói cá mập sẽ ăn thịt con người.”

“Đúng là đáng sợ thật, miệng nó rất lớn, anh hai nói chỉ cần cắn một miếng là nuốt được cả một bạn nhỏ.”

“Anh hai còn dẫn tụi con đi ăn hamburger.”

Hai chị em chia sẻ những gì mà bản thân đã được trải nghiệm trong một tháng, đứa nào cũng vui vẻ vô cùng.

Xem ra chuyến lữ hành này rất viên mãn.

Quý Tử Thư nhờ người đem tất cả hành lý vào trong viện, đây là đồ mà cậu mua cho người trong nhà, ai cũng có phần, mua mấy cái túi cho Khương Tuệ Ninh, mua cho cô một vài chiếc túi sau này cô vốn dĩ không thể mua nổi.

Quả nhiên bất luận là phụ nữ ở niên đại nào cũng không có năng lực kháng cự trước túi xách, quả nhiên Khương Tuệ Ninh yêu thích không buông tay.

“Ba mẹ con cũng mua đồ cho hai người.” Đường Đường không có tiền, nhưng con bé phải mua quà cho ba mẹ, toàn dùng tiền của anh hai.

Cô gái nhỏ rất hiểu chuyện, mua son môi cho mẹ, rồi mua cho ba một cái ly uống nước.

Cuối cùng con bé còn móc ra một chiếc hộp nhỏ,”Món quà này là của anh Tô Ngự.”

Lúc này Khương Tuệ Ninh mới nhớ đến Tô Ngự đã rời đi được vài ngày, vội vàng lấy bức tranh mà Tô Ngự đã vẽ đưa cho Đường Đường rồi nói,”Đường Đường, anh Tô Ngự đi theo ba mẹ đến nơi khác sống, đến Tết mới về lại, đây là món quà mà anh đã hứa tặng con.”

Lập tức trên mặt Đường Đường hiện lên sự mất mát, thật ra con bé không khóc, nhưng dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy nét đau buồn dần hiện rõ.

Ba bốn tuổi đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự chia ly, Khương Tuệ Ninh nhìn cũng thấy hơi đau lòng.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 485


Quý Thần Nham vẫn bộ dạng này, nhìn đi nhìn đi, anh đã nói không nên để con gái anh có quan hệ thân thiết với người khác, nếu mối quan hệ này là một mối quan hệ tiêu cực thì sẽ không phải đau buồn, nhìn xem Điềm Điềm giống như chẳng bận tâm đến, lúc nãy nghe nói nhà Tô Ngự đã dọn đi rồi, chỉ cảm thán một câu,”Vậy sau này không ai giúp tụi con hái trái cây trong vườn.”

Nhưng mà cảm xúc của cô bạn nhỏ đến nhanh mà cũng đi rất nhanh, mấy ngày sau thì đã tốt trở lại, đặc biệt là lúc đi nhà trẻ quen biết được nhiều bạn hơn nên trên cơ bản tất cả tâm tư đều đặt trên người của những người bạn mới.

Đôi lúc sẽ ngẫu nhiên hỏi một câu khi nào anh Tô Ngự về.

Thời gian thấm thoát thoi đưa nháy mắt một cái kinh tế đã phát triển vượt bậc những năm 80.

Năm 1982 cuộc sống đại học của Khương Tuệ Ninh chính thức kết thúc, lần này do các cô thi vào mùa đông, cho nên lễ tốt nghiệp được tổ chức trong nửa năm đầu, tháng ba là lúc trường học tổ chức lễ tốt nghiệp.

Đây được coi như lễ tốt nghiệp lần thứ nhất của sinh viên, chuẩn bị vô cùng long trọng.

Tháng trước mọi người mới hoàn thành luận văn tốt nghiệp và bài biện luận của mình theo phương pháp luận văn và bài biện luận đại học ngày nay, vốn đang định chia sẻ Quý Tử Thư một chút, kết quả tổng tài bá đạo vốn dĩ không cần.

Đây là lớp không cần phải kiểm tra nặng, mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, Khương Tuệ Ninh viết xong còn đưa cho Quý Tử Nham xem, nghe anh khen bản thân mình, cô không nhịn được hơi kiêu ngạo một chút.

Lễ tốt nghiệp hôm nay được coi như một ngày khá quan trọng trong cuộc đời của mẹ và anh hai, cho nên hai công chúa nhỏ sáng sớm đã thức dậy để chuẩn bị, anh trai mua cho hai đứa những bộ váy nhỏ, trên đầu còn mang thêm mũ của công chúa, trên chân mặc giày được làm bằng da dê màu đen.

Bởi vì ăn mặc giống công chúa, nên chiếc trượng trên tay cũng nặng, không chơi bời lung tung như bình thường, khép nép không ít, thoạt nhìn trông rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn.

Chiếc camera năm đó Quý Tử Thư mua cho em gái đã được thay mới, cậu đem chiếc camera la, còn cầm thêm một máy ghi hình DV.

Ngay từ đầu hai nhãi con giữ vững tư thế, sau khi đến trường học thì lập tức chơi đùa vui vẻ, chị rượt em đuổi.

Quý Tử Thư lấy máy quay DV ra quay lại hình ảnh hai chị em, ghi âm lại tiếng cười của hai đứa.

Tuổi tác vô ưu vô lựu, tiếng cười cũng ngọt ngào, hồn nhiên lại trong trẻo.

Quý Thần Nham nắm tay Khương Tuệ Ninh đi ở phía sau, nhìn mấy đứa nhỏ đang chạy vội đằng trước, trong lòng vừa ấm áp lại kích động.

“Tuệ Tuệ, năm nay là năm thứ bảy chúng ta ở bên nhau, thời gian trôi qua nhanh thật. thật” Bởi vì có cô bầu bạn nên anh thật sự hi vọng thời gian có thể trôi chậm một chút.

Từ trước đến nay hình như Khương Tuệ Ninh luôn bị dị ứng với sự lãng mạn, ngửa đầu trả lời,”Không phải thế sao, năm nay anh cũng 42 tuổi rồi, nhưng mà em mới hơn hai mươi ha ha ha!! Anh sống chung với một người trẻ tuổi như em, thì cũng trông trẻ hơn.”

Quý Thần Nham:… Anh cảm ơn em!!

Lễ tốt nghiệp được diễn ra trong lễ đường, nhưng mà bởi vì diện tích sân có hạn, người tham gia lại đông, nên người nhà đều đứng chờ ở bên ngoài.

Nhưng Quý Thần Nham dùng gương mặt này để được đi vào, còn dẫn theo hai đứa con gái.

Lúc này Khương Tuệ Ninh vừa mới đi vào đã nhìn thấy Ôn Lê, Phan Phỉ Phỉ và cả Đường Xuân Kiều chung ký túc xá đang vẫy tay về phía mình,”Ninh Ninh bên này.”

“Em đi trước nhé.” Khương Tuệ Ninh phải về vị trí của lớp mình.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 486


Quý Thần Nham gật gật đầu,”Đi đi.” Nhìn cô rời đi rồi cũng dắt tay hai đứa nhỏ đi sang chỗ ngồi mà trường học đã sắp xếp.

“Cậu tới trễ quá.” Bây giờ Phan Phỉ Phỉ đã thay đổi rất nhiều, chẳng còn bộ dạng lạnh nhạt không thèm quan tâm đến người khác như xưa, tình cảm giữa cô và Doãn Đào cũng được thắt chặt, hai người quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn.

“Đâu có trễ, tớ còn phải chăm hai đứa nhỏ, không thể so sánh với các cậu được.” Khương Tuệ Ninh ngồi xuống vị trí mà Ôn Lê đã giữ cho mình.

“Đúng đúng, cậu là người bận rộn, nhưng mà hai đứa nhỏ nhà cậu đang được đại thủ trưởng chăm đúng không.” Ôn Lê thấy cô đi qua không nhịn được trêu ghẹo nói.

“Ôn Tiểu Lê, cậu phải nhớ kỹ, sau này cậu phải kêu tớ một tiếng dì đấy.” Đúng rồi, Ôn Lê và Diêu Triều Chi đã ở bên nhau.

Cách hai người gặp được nhau cũng phải cảm ơn Khương Tuệ Ninh, cô ở nhà mở tiệc có mời thêm mấy người bạn chung ký túc xá, kết quả Diêu Triều Chi đến cọ cơm, kết quả liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Ôn Lê.

Trước kia cậu vô cùng chán ghét những cuộc xem mắt do gia đình sắp xếp, cũng mang bộ dạng không gần nữ sắc, không nghĩ đến khi nhìn thấy Ôn Lê lập tức rơi vào lưới tình, theo đuổi không bỏ gần một năm rốt cuộc cũng cưa đổ vào mấy tháng trước.

“Cậu đáng ghét.” Ôn Lê thật sự cảm thấy rất thẹn thùng, nghe Khương Tuệ Ninh trêu ghẹo bản thân như thế, cũng đỏ mặt quay đầu đi.

Khương Tuệ Ninh ngồi xuống cạnh Phan Phỉ Phỉ,”Cậu và Doãn Đào tính thế nào, trong hộp thứ tớ có nói cậu ấy sẽ đi Quảng Thành, cậu cũng đi sang đó sao?”

“Tớ đi theo anh ấy sang đó.”

“Ở trong văn phòng của cậu ấy à?”

Doãn Đào dưới sự trợ giúp của Quý Tử Thư đang chuẩn bị thành lập một văn phòng luật, đây là văn phòng luật đầu tiên của cả nước, tất cả những tài liệu cần xét duyệt đã được đưa lên, chỉ chờ phê duyệt.

“Không, tớ viết báo, tạm thời anh ấy phải ở lại xưởng của Tử Thư để giải quyết mấy vụ, chờ văn phòng treo biển chính thức hành nghề anh ấy mới có thể đi, tuy rằng không biết văn phòng của anh ấy có được thông qua hay không.” Phan Phỉ Phỉ nói có hơi lo lắng, tuy rằng bây giờ quốc gia đang tích cực đề xuất việc cải cách, nhưng có rất nhiều việc không đủ minh bạch, nhưng mà nghe nó vùng duyên hải không giống thế, cũng không biết không giống ở điểm nào, cô còn chưa bao giờ đi qua.

“Chắc chắn là được, cậu không nên xem thường Doãn Đào nhà cậu, cậu ấy rất lợi hại.” Khương Tuệ Ninh từng nghe Quý Tử Thư nói qua, Doãn Đào là một người rất lợi hại, cho nên cậu mới bằng lòng giúp đỡ Doãn Đào, sau này công ty của cậu có cậu ta giúp đỡ chắc chắn sẽ càng phát triển mạnh.

“Ừ, cậu tính thế nào? Đang chờ để được điều đến công ty nào à?” Phan Phỉ Phỉ cảm thấy Khương Tuệ Ninh là người chiến thắng nhân sinh trong số các cô, chồng và con riêng đều là nhân trung long phượng*, cô không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.

[*] Nhân trung long phượng: Rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường.

“Không định đến công ty làm việc, tớ định đi theo các cậu lăn lộn ngoài xã hội.”

“Cậu cũng đến Quảng Thành?” Phan Phỉ Phỉ phấn khích nói.

Cô đi theo Doãn Đào sang đó, nếu có một người bạn đi chung đương nhiên cô sẽ vui hơn, rốt cuộc bên kia là nơi trời xa đất lạ.

“Lâu lâu tớ sẽ ghé, không phải nhà máy quần áo trẻ em sẽ hợp tác với các nhà máy quần áo khác để tổ chức một cuộc thi thiết kế sao? Tớ sang đó giúp đỡ vài ngày.”

Cho dù là như thế thì Phan Phỉ Phỉ cũng rất vui, hỏi,”Có dắt hai đứa nhỏ sang đó không?”

“Đương nhiên là có, hai đứa nhỏ là người mẫu nhí của tớ.”

“Đại thủ trưởng nhà cậu có đồng ý không?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 487


“Nhãn hiệu nhà mình nên chắc nơi lỏng một chút, coi như chơi đùa.”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua dáng vẻ nghiêm túc của Đường Xuân Kiều, vỗ vỗ bả vai cô,”Phóng viên cô đã quyết định ở lại tòa soạn sao?”

Năm trước Đường Xuân Kiều bắt đầu thực tập ở tòa soạn, bởi vì thái độ chuyên nghiệp và sự cầu tiến trong công việc, nên năm nay tòa soạn trực tiếp liên lạc với trường học điều người đến công ty của bọn họ.

Phải biết rằng đây là tòa soạn nổi tiếng nhất cả nước, đại diện cho quốc gia, có thể được đặt chân vào trong này thì vô cùng có tiền đồ.

“Đúng vậy, tớ giữ vững trận địa của chúng ta, cho dù sau này các cậu ở đâu, tớ đều ở Kinh Thị chờ các cậu.”

Phòng ngủ của cô có bốn người, đúng là có Đường Xuân Kiều giữ vững trận địa, lâu lâu cô sẽ đi đến Quảng Thành một chuyến, nhưng không phải thu thập tin thức, tuy rằng Phan Phỉ Phỉ không bỏ học nhưng sẽ đến Quảng Thành, Ôn Lê chắc chắn sẽ đi theo Diêu Triều Chi, không có gì xảy ra bất ngờ thì chắc hẳn cậu sẽ được điều nhiệm đến quân khu Tây Nam.

Vừa khéo hai anh trai của Ôn Lê cũng ở bên kia, đi sang đó cũng có người chăm sóc.

Khi mấy người nói chuyện này thì sinh viên thay mặt cho toàn thể đã lên bục phát biểu, ở trên đài chủ tịch dõng dạc tuyên thệ hùng hồn, còn kiên quyết yêu cầu điều mình đến những khu vực hẻo lánh, đại diện cho lực lượng mới đi xây dựng tổ quốc.

Khương Tuệ Ninh không nói chuyện nữa, nghe lời tuyên ngôn nhiệt huyết vứt đầu giận sái của mọi người, trong lúc nhất thời cô có hơi cảm động, cũng chính là lý tưởng cao thượng của mỗi người trẻ tuổi nhiều thế hệ, từ lời thề xây dựng tổ quốc này đến hành động mới tạo ra sự phồn vinh cho quốc gia sau này.

Có lẽ tình cảm trong bài diễn thuyết quá mãnh liệt, thẳng đến khi buổi lễ kết thúc, tiếng vỗ tay trong lễ đường vẫn không ngớt.

Hai nhãi con không thể ngồi yên, nên giữa buổi lễ Quý Thần Nham đã dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài.

Chờ đến khi Khương Tuệ Ninh đi ra ngoài thì không thấy Quý Thần Nham đâu, nhưng lại thấy Diêu Triều Chi đứng nơi đó chờ Ôn Lê, sẵn tiện còn nắm tay hai đứa nhóc.

Đợi lát nữa chụp ảnh, mấy người khoác tay nhau đi sang đó.

“Tuệ Tuệ, chúc mừng em tốt nghiệp.” Không biết Quý Thần Nham chuẩn bị bó hoa khi nào, lấy một bó từ phía sau bồn hoa đưa cho Khương Tuệ Ninh.

Đây là món quà độc nhất, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Khương Tuệ Ninh ôm hoa, làm cho mọi người trêu ghẹo sôi nổi.

Diêu Triều Chi nhìn thấy thao tác này của chú thì sợ ngây người, sao anh không nghĩ đến chứ, vừa khéo chú nhờ mình trông mấy đứa nhỏ giúp, anh cũng ngoan ngoãn trông hai đứa, đôi này lẹ hơn cả bản thân.

Nhưng mà may cậu đã chuẩn bị từ sớm, chuẩn bị cho Ôn Lê một chiếc đồng hồ, vốn dĩ định lấy ra khi cầu hôn, đành phải lấy ra trước trong trường hợp khẩn cấp.

Ôn Lê không nghĩ đến Diêu Triều Chi còn chuẩn bị cả quà cho mình, tức cảm cảm động muốn chết.

Đường Xuân Kiều và Phan Phỉ Phỉ bên cạnh cũng liên thủ ồn ào,”Các cậu tốt xấu gì cũng chừa cho bọn tớ con đường sống chứ.”

Kết quả Phan Phỉ Phỉ vừa mới nói xong, Doãn Đào và Quý Tử Thư cũng đi ra, hóa ra Doãn Đào cũng chuẩn bị quà tốt nghiệp cho Phan Phỉ Phỉ.

Đường Xuân Kiều trợn tròn mắt, hóa ra chỉ có mình cô là vai hề? Đừng bắt nạt cẩu độc thân như thế.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 488


Mọi người nhìn thấy Đường Xuân Kiều sắp khóc lên nên nhao nhao đến an ủi.

Ôn Lê cười dỗ dành cô ấy, nói: “Kiều Kiều, cậu cũng nên tìm bạn trai rồi.”

Đôi mắt Đường Xuân Kiều đỏ lên, cô ấy lắc đầu: “Không muốn. Tớ muốn trở thành một cô gái độc lập, đời này cũng không phải chỉ kết hôn mới có thể sống, chính mình phải yêu lấy mình, cuộc đời này như vậy là đủ rồi.”

Khi cô ấy phải xuống nông thôn và gặp được mấy chị gái cùng phòng ngủ thì đã hiểu rõ, ở cái tuổi tốt đẹp nhất, trong giai đoạn mơ mộng tình yêu đẹp nhưng lại gặp phải người không tốt, đó sẽ là bóng mờ ám ảnh cả đời.

Ôn Lê và Phan Phỉ Phỉ vẫn còn mang tư tưởng cũ, trong suy nghĩ của họ vẫn cảm thấy nếu không kết hôn là chuyện không thể nào nói được. Họ vẫn khuyên giải Đường Xuân Kiều, nếu ở đơn vị có người thích hợp thì hãy thử một lần.

Đường Xuân Kiều nhìn Khương Tuệ Ninh bằng ánh mắt cầu xin.

Khương Tuệ Ninh nói ra suy nghĩ của mình: “Kiều Kiều, tôi rất ủng hộ sự lựa chọn của cậu. Kết hôn hay không cũng không được quên phải yêu chính bản thân mình.”

Có bạn bè ủng hộ, Đường Xuân Kiều cảm thấy mình đã dũng cảm hơn, càng kiên định với sự lựa chọn của mình hơn.

Khi chụp ảnh tập thể trước đó, các bạn ở hai phòng ngủ đều thay phiên nhau ôm hai đứa bé và chụp rất nhiều ảnh đẹp. Đây là giai đoạn mấy đứa bé rất thích nói nên với ai chúng cũng nói chuyện.

“Chú ơi, cháu chụp ảnh gia đình cho mọi người nhé!” Hiện tại Diêu Triều Chi xem một nhà của chú nhỏ giống như cháu ruột. Hơn nữa người yêu của anh ta quả thực cũng nghe lời thím Khương Tuệ Ninh răm rắp nên tự nhiên anh ta cũng làm theo.

“Được.” Khi hai đứa bé vừa sinh ra đời thì cả nhà đã đến tiệm chụp ảnh chụp ảnh kỷ niệm cho gia đình. Những năm này Quý Tử Thư đều ghi chép sự trưởng thành từng ngày của các em gái, rất thích chụp ảnh nhưng lại chưa từng chụp ảnh gia đình, hôm nay là ngày hai người tốt nghiệp, rất đáng lưu lại kỷ niệm, đương nhiên phải chụp ảnh làm kỷ niệm.

Quý Thần Nham và Quý Tử Thư mỗi người ôm một đứa bé và đứng sau Khương Tuệ Ninh, trong tay cô đang ôm bó hoa Quý Thần Nham tặng cho, làm nổi bật lên một người xinh đẹp long lanh.

Bộ trưởng nghiêm túc lộ ra nụ cười thản nhiên, Quý Tử Thư cũng cười rất vui vẻ mà không phải trạng thái hay mắng chửi người trong phòng họp.

Diêu Triều Chi đè cửa chớp xuống, gia đình hoàn mỹ mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.

Cuối cùng là chụp ảnh tập thể, bốn năm làm bàn cùng nhau, vừa học chung cùng nhau cũng vừa là bạn bè.

Sau khi chụp hình xong, mọi người lại ôm nhau lần sau cùng xem như lời chào tạm biệt. Đây cũng là một cảm giác rất thương cảm, có thể nói đây cũng là một trong những lần ly biệt phải vượt qua trong cuộc đời mỗi con người. Lần thứ nhất là chào tạm biệt cha mẹ ở trường mẫu giáo, sau đó lại chia tay các bạn ở trường tiểu học.

Tóm lại không phải ly biệt cũng là trùng phùng, tuy đã đi đến nửa đời người nhưng dường như con người vẫn chưa quen với nỗi buồn thế này, có một số người còn khóc lóc bù lu bù loa.

Nhưng họ vẫn dành cho những người bạn của mình lời chúc phúc chân thành nhất.

Cầm lấy bằng tốt nghiệp, mọi người đều lưu luyến không thôi.

Về đến nhà, Khương Tuệ Ninh lại lật bằng tốt nghiệp của mình ra.

Phía trên có dán hình của cô, viết rõ thời gian nhập học và thời gian tốt nghiệp.

Một lần nữa cầm lấy bằng tốt nghiệp, tâm trạng thì hoàn toàn khác nhau.

Cô nhìn thấy Quý Thần Nham đã bước vào nhà thì nâng bằng tốt nghiệp lên giống như hiến vật quý: “Thủ trường Quý, anh xem! Em đã tốt nghiệp rồi.”

Quý Thần Nham đi đến ngồi bên cạnh cô, giơ tay nhận lấy bằng tốt nghiệp: “Rất tốt! Xem như dấu chấm tròn viên mãn cho bốn năm đại học. Xin hỏi tiếp theo phu nhân Quý có tính toán gì chưa?”

Ban đầu anh còn cho rằng Khương Tuệ Ninh sẽ làm theo sự sắp xếp và làm việc tại đơn vị được bố trí cho, kết quả dường như cô cũng không hứng thú với loại công việc kia.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 489


“Em ở nhà cho nhàn hạ. Anh nuôi em được không?” Khương Tuệ Ninh nhào vào ôm người đàn ông, làm nũng với anh.

“Đương nhiên không thành vấn đề.”Nhưng Quý Thần Nham vẫn bận tâm nhìn Khương Tuệ Ninh. Trong lúc cô mang thai ở Đông Thành đều muốn ra ngoài làm việc, bây giờ thì ngược lại, cô lại muốn được nhàn rỗi, cô phải là người không chịu ngồi im mới đúng.

Anh rất sẵn lòng nuôi cô nhưng lại sợ cô ở nhà ngột ngạt, dù sao con người vẫn là động vật quần cư. Còn về việc có anh bầu bạn, hiện tại thời gian của anh cực kỳ giới hạn, từ năm ngoái mỗi một năm anh căn bản sẽ không có ở nhà, toàn bộ thời gian đều phải đến khu vực thăm hỏi.

Quý Tử Thư càng ngày càng bận rộn, trong nhà cũng chỉ một mình cô và hai đứa bé.

Đột nhiên Quý Thần Nham nghĩ đến chuyện gì đó thì hốc mắt đột nhiên đỏ lên, ôm người vào ngực mình: “Tuệ Tuệ… Thiệt thòi cho em rồi.” Giọng nói rất trầm thấp kèm theo sự áy náy.

“Thủ trưởng, em không thiệt thòi, em ở nhà với hai đứa bé và chờ anh về nhà là em vui vẻ rồi.”

Cả hai người không thể bận rộn tất cả, nhất định phải có một người phối hợp theo bước chân của người còn lại.

Quý Thần Nham đã cho cô rất nhiều thứ, lần này hãy để cô đi theo bước chân của anh vậy.

Để khi anh quay người là có thể lập tức thấy được cô và mấy đứa bé.

Mỗi người đều là chim bay lượn trên bầu trời tự do, Quý Thần Nham cũng không mang tư tưởng gia trưởng, truyền thống, . Anh không cảm thấy giam cầm người phụ nữ của mình ở nhà sinh con dưỡng cái cho mình mới gọi là thành tựu. Anh hy vọng cô cũng bay lượn trên bầu trời xanh, không cần ngưỡng mộ anh, cũng không cần cố gắng hết sức để sóng vai bay lượn với anh. Anh chỉ hy vọng cô càng được tự do, không được để mặc cho những thứ như thân phận trói buộc

Trước hết cô vẫn là Khương Tuệ Ninh, sau đó mới là vợ anh và là mẹ của các con anh.

Nhưng bây giờ cô lại tự nguyện lấy đi đôi cánh của cô mà đứng phía sau anh…

Anh biết Tuệ Tuệ của anh sợ nhất là bị giam cầm, nhưng trách nhiệm trên vai vẫn còn đó. Mấy đứa bé trưởng thành cũng nên có người làm bạn, anh đã tận dụng hết sức để giảm bớt thời gian cho công việc, nhưng có thể các con đã trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức người cha đã cố gắng hết sức vẫn không thể ngăn cản sự thay đổi mỗi ngày của chúng.

Cha không thể mỗi phút giây đều ở bên cạnh chúng thì người mẹ này càng không thể dành ít thời gian hơn để bầu bạn với chúng.

Vì anh còn có con cái nên vợ của anh sẽ tự nguyện hy sinh.

“Tuệ Tuệ, trước mắt dù tôi có bồi thường đến mức nào thì cũng không bù đắp được việc em đã hy sinh khoảng thời gian đẹp nhất.” Giọng nói của anh khàn đi, lộ vẻ bất lực, kìm nén sự chua xót trong lòng. Phải yêu anh bao nhiêu cô mới tình nguyện buông bỏ hết thảy và nguyện làm người đứng sau lưng anh mà không có bất kỳ tiếng tăm gì.

Quý Thần Nham chưa bao giờ cảm thấy bản thân anh thua thiệt người nào như thế, duy chỉ có Khương Tuệ Ninh, giống như anh có bồi thường cho cô đời đời kiếp kiếp cũng không đủ.

Anh và cô chênh lệch nhau hơn mười tuổi, , hơn sáu ngàn ngày, trong vườn hoa nở hoa tàn biết bao lần mới có thể để anh đợi được cô.

Mà hôn nhân của họ lại vô cùng vội vàng. Tuy lúc ấy cũng không phải cô, nhưng cô không hiểu vẫn phải chấp nhận người chồng thật sự này, thậm chí bởi vì mọi thứ đều không rõ ràng cô phải cẩn thận thăm dò từng bước một.

Anh không cho cô cảm giác yêu đương mà những người khác thường mong đợi mà chỉ vây cô lại dưới danh nghĩa là vợ mình.

Cũng không cho cô sự lựa chọn, giống như ngoại trừ việc làm vợ mình ra thì không còn con đường thứ hai nào.

Bây giờ lại vì con cái của anh, cô cam tâm tình nguyện lùi vào vị trí nhỏ nhỏ trong ngôi nhà này.

Đoạn đường này dường như đều là Tuệ Tuệ của anh đã hy sinh.

“Tuệ Tuệ, tôi nên làm gì bây giờ?” Phải bù đắp cho em như thế nào?

“Yêu em cả đời.” Khương Tuệ Ninh vô tư cười lên.

Quý Thần Nham nghĩ cả đời làm sao đủ với anh, anh tham lam nghĩ đến kiếp sau, kiếp sau anh nhất định sẽ ở bên cạnh cô từ khi cô còn nhỏ, phải làm thanh mai trúc mã nắm lấy tay cô, bầu bạn với cô suốt một đời.
 
Back
Top Bottom