Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOjwcxS7t0NXL24DrVqRQRv2C4CWTHleVYmQ7GPqpzdP7eK8Ifqya7tbE8aFS7tr8yPdGlE4-nKErYwROORJ96YLDeiVLnKm5v-j4CiVKsXcDUvGkXJQRKy3ZY54dg04dOeZaF4jfwezjtAXhCCPY7E=w215-h322-s-no-gm

[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Trọng Sinh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Cố Bạc Xuyên giấu tôi, lén lút đi đăng ký kết hôn với ánh trăng sáng của mình.

Sau khi biết chuyện, tôi đã cãi nhau một trận trời long đất lở với ông ta rồi một mình dọn ra ngoài sống.

Cố Bạc Xuyên nhìn bộ dạng như mụ đàn bà đanh đá của tôi, mệt mỏi rã rời xoa trán.

"Tô Mển Nhi, Nghiên Nghiên bị bệnh tim, anh đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy. Em đã chiếm lấy người của anh rồi, có thể đừng gây rối vô cớ nữa được không?"

Ngay cả hai đứa con của tôi cũng khuyên tôi nên rộng lượng.

Nhưng thực tế, Trương Nghiên còn sống lâu hơn cả tôi, còn lâu cô ta mới chec.

Sau khi may mắn được trùng sinh, tôi đã lựa chọn lại cuộc hôn nhân của mình, từ bỏ Cố Bạc Xuyên đẹp mã.

Chọn anh họ của Cố Bạc Xuyên, cũng là vị hôn phu ban đầu của tôi, Cố Hàn Châu​
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 1: Chương 1



Cố Bạc Xuyên giấu tôi, lén lút đi đăng ký kết hôn với ánh trăng sáng của mình.

Sau khi biết chuyện, tôi đã cãi nhau một trận trời long đất lở với ông ta rồi một mình dọn ra ngoài sống.

Cố Bạc Xuyên nhìn bộ dạng như mụ đàn bà đanh đá của tôi, mệt mỏi rã rời xoa trán.

"Tô Mển Nhi, Nghiên Nghiên bị bệnh tim, anh đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy. Em đã chiếm lấy người của anh rồi, có thể đừng gây rối vô cớ nữa được không?"

Ngay cả hai đứa con của tôi cũng khuyên tôi nên rộng lượng.

Nhưng thực tế, Trương Nghiên còn sống lâu hơn cả tôi, còn lâu cô ta mới chec.

Sau khi may mắn được trùng sinh, tôi đã lựa chọn lại cuộc hôn nhân của mình, từ bỏ Cố Bạc Xuyên đẹp mã.

Chọn anh họ của Cố Bạc Xuyên, cũng là vị hôn phu ban đầu của tôi, Cố Hàn Châu.

1

"Mển Nhi à, con nói cho cha biết, con thật sự không muốn lấy Hàn Châu sao?"

Cha Cố chưa đến năm mươi tuổi nhưng vì lao lực quanh năm nên tóc mai đã điểm nhiều sợi bạc.

Nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu trên làn da đen sạm.

Gặp lại cha Cố, tôi mấp máy môi, vừa định gọi ông.

Thì phát hiện cổ họng vừa khô vừa khàn.

Cố Đại Minh thấy tôi không nói gì, lặng lẽ thở dài: "Nếu thật sự không muốn..."

Tôi lập tức cắt ngang lời cha Cố, kích động nói: "Con đồng ý."

Cố Đại Minh sững người một chút: "Mển Nhi, con thật sự đồng ý?"

Cha Cố thấy tôi gật đầu, khóe mắt ánh lên ý cười, liếc nhìn Cố Hàn Châu đang dựa người vào khung cửa.

"Vừa nãy anh cả con còn nói, con không muốn lấy nó, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép người."

Tôi nhìn theo ánh mắt của cha Cố, chạm phải đôi mắt đen láy của Cố Hàn Châu.

So với Cố Bạc Xuyên, Cố Hàn Châu thực ra chẳng hề thua kém.

Anh ấy có tướng mạo cương nghị hơn, vì huấn luyện quanh năm nên da có màu lúa mạch, cộng thêm việc anh ấy ít cười, khá nghiêm nghị, tạo cho người ta cảm giác khó gần.

Cố Hàn Châu dời mắt đi, nói với cha Cố: "Dù cô ấy đồng ý, con cũng không muốn cưới."

Cố Đại Minh quát lớn: "Thằng nhóc hỗn xược này, con nói gì thế!"

Anh ấy cười lạnh một tiếng, bước vào trong.

"Cả làng này ai mà không biết, cô ta thích Cố Bạc Xuyên."

Tôi là con dâu nuôi từ bé của Cố Hàn Châu.

Năm sáu tuổi, tôi bị bảo mẫu trong nhà lừa đến đây.

May mắn là gia đình nhận nuôi tôi là người tốt, chỉ muốn tôi làm con dâu nuôi từ bé.

Nhưng trong thời đại vật chất thiếu thốn này, cha Cố cũng chưa từng bạc đãi tôi.

Cố Bạc Xuyên là con trai của em trai cha Cố, mười lăm tuổi thì mất cha, mẹ anh ta cũng bỏ đi theo người khác, nên được cha Cố nuôi nấng cùng.

Cố Bạc Xuyên tướng mạo tuấn tú, học hành giỏi giang, lại đỗ đại học, trường đại học còn cùng thành phố với nhà tôi.

Trong lòng tôi vốn đã yêu thầm anh ta, cộng thêm mỗi lần anh ta về nhà đều tỏ ra có ý tứ và quan tâm tôi.

Thế là tôi nhất thời bốc đồng, bất chấp sự phản đối của gia đình, yêu đương với Cố Bạc Xuyên, còn nói những lời như không phải Cố Bạc Xuyên không gả.

Kiếp trước vào thời điểm này, chính là lúc cha Cố muốn tôi gả cho Cố Hàn Châu, tôi không chịu, nên đã đập đầu vào tường để từ chối.

2

Cố Miểu là con út trong nhà, nhỏ hơn tôi hai tuổi, hiện đang học cấp ba, cô ấy trừng mắt nhìn tôi một cái thật ác.

"Tô Mển Nhi, cô bỏ cái ý định đó đi! Cha Cố tôi nhận nuôi cô là để cô làm con dâu nuôi từ bé cho anh tôi, chứ không phải cho anh họ tôi.

"Nhà chúng tôi cho cô ăn, cho cô mặc, bỏ tiền cho cô đi học, việc nặng trong nhà cô chưa từng làm, toàn là tôi và anh trai làm, tay tôi đến nỗi bị cước hết cả rồi.

"Cô thì hay rồi, quay đầu đi thích người đàn ông khác. Cô và Cố Bạc Xuyên đều là đồ vong ơn bội nghĩa."

Kiếp trước, tôi chính là người vô lương tâm như vậy.

Tôi hưởng thụ đồ ăn thức uống, quần áo mặc mà nhà họ Cố cung cấp, nhưng lại coi thường sự thô lỗ vô lý của người nhà họ Cố.

Kiếp trước tôi đã trả lời Cố Miểu như thế này:

"Tôi thích Cố Bạc Xuyên thì có gì sai? Cố Bạc Xuyên vừa đẹp trai vừa có học thức, lại còn thích tôi, chúng tôi là tình đầu ý hợp.

"Dựa vào đâu mà tôi bị các người mua về thì nhất định phải làm con dâu nuôi từ bé của nhà các người? Các người đây là đang ép buộc về mặt đạo đức."

Nghĩ đến sự lòng lang dạ sói của mình ở kiếp trước, mắt tôi bất giác hơi ươn ướt.

Kiếp này dù thế nào tôi cũng phải báo đáp cha Cố, Cố Hàn Châu và Cố Miểu.

Tuần sau Cố Bạc Xuyên sẽ từ Kinh Thành về nghỉ hè.

Cũng chính vào thời điểm này, anh ta gặp Trương Nghiên ở trường.

Nhưng lúc này trong lòng anh ta vẫn còn tình cảm với tôi, đã từ chối những lời ám chỉ của Trương Nghiên hết lần này đến lần khác.

Thế nhưng chỉ vài năm sau khi cưới tôi, anh ta đã hối hận.

Trong lòng anh ta luôn có một cái gai.

Đâm nhói gần bốn mươi năm.
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 2: Chương 2



3

Tôi thu hồi suy nghĩ, nói với Cố Hàn Châu: "Anh cả, lần này anh xin nghỉ phép ở đơn vị mấy ngày? Em muốn chúng ta tranh thủ kỳ nghỉ này nhanh chóng kết hôn."

Cố Hàn Châu gạt tàn thuốc, rít một hơi, vẻ mặt khó đoán nhìn tôi chằm chằm.

"Tô Mển Nhi, rốt cuộc cô đang giở trò gì?"

"Em..."

Cố Hàn Châu cắt ngang lời tôi, đáy mắt sâu thẳm mang theo vẻ châm biếm.

"Đừng nói với tôi là thích tôi, tôi không tin."

Cố Hàn Châu chỉ có bằng cấp ba.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ấy liền đi bộ đội, chúng tôi rất khó gặp mặt.

Thêm vào đó, tuổi tác hai đứa cũng hơi chênh lệch, anh ấy lớn hơn tôi sáu tuổi, nên dù anh ấy có về nhà, hai chúng tôi gần như cũng không có bất kỳ giao tiếp nào.

Anh ấy chỉ biết rõ một điều, tôi là người vợ mà sau này anh ấy phải cưới.

Hơn nữa, các cặp vợ chồng trẻ ở thập niên tám mươi này rất ít có chuyện tự do yêu đương.

Phần lớn vẫn là do người mai mối giới thiệu, cũng có không ít người là con dâu nuôi từ bé như tôi, hoặc là đổi dâu giữa các nhà.

Trước khi kết hôn đều không có nền tảng tình cảm gì.

Cố Hàn Châu có thích tôi hay không cũng chưa chắc.

Hơn nữa, tôi thật sự không xứng với anh ấy.

Đừng nhìn anh ấy bây giờ chỉ là một ban trưởng trong quân đội.

Năm bốn mươi tuổi tôi đã thấy anh ấy trên tivi, anh ấy đầy khí phách hiên ngang, sớm đã trở thành một nhân vật hiển hách được nhân dân kính trọng.

Lúc đó tôi một mình chăm sóc hai đứa con, sớm đã biến thành bà cô mặt vàng già nua.

Cho nên, dù tôi có sống lại một đời, nhưng phản bội chính là phản bội.

Tôi có tư cách gì để ở bên anh ấy chứ.

4

Tôi hít một hơi thật sâu, gượng cười.

"Anh Hàn Châu, vậy em không ép anh nữa.

"Mong anh sau này cưới được người tốt."

Còn về kiếp này của tôi.

Cố gắng học hành, sau khi tốt nghiệp đại học, sẽ bù đắp thật tốt cho cha Cố.

Cố Hàn Châu cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu.

"Tô Mển Nhi, đây mới là bộ mặt thật của cô."

Cố Đại Minh trừng mắt nhìn Cố Hàn Châu, nghiêm giọng quát: "Hàn Châu, Mển Nhi học giỏi, con bé là đứa con gái duy nhất trong khu này và cả các khu khác từng học trường cấp ba trọng điểm đấy, nó chịu lấy con là con phải biết đủ rồi, còn làm cao cái gì nữa?"

Cố Hàn Châu liếc tôi một cái, xoay người rời khỏi gian nhà chính.

Cha Cố quay đầu dỗ dành tôi.

"Mển Nhi, đừng giận, lát nữa cha mắng nó."

Cha Cố đối với tôi thật sự rất tốt.

"Nhân lúc nó nghỉ phép, cha lo liệu tổ chức đám cưới cho hai đứa."

Tôi mím môi nói: "Cha Cố, nếu anh cả đồng ý cưới con, con đương nhiên là đồng ý gả, nếu anh ấy không muốn, cha đừng ép anh ấy."

"Thằng nhóc thúi đó cưới được con, trong lòng mừng còn không kịp ấy chứ."

5

Tôi không biết cha Cố đã nói gì với Cố Hàn Châu.

Cố Hàn Châu vậy mà lại không từ chối cưới tôi.

Có lẽ là do anh ấy bây giờ đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi, người trong làng bằng tuổi anh ấy con cái đã biết đi mua nước tương rồi.

Anh ấy cảm thấy cưới ai cũng như nhau.

Để kịp thời gian, ngày tôi và Cố Hàn Châu kết hôn là hai ngày trước khi Cố Hàn Châu lên đường nhập ngũ.

Tôi và Cố Hàn Châu đến phòng đăng ký kết hôn nhận giấy chứng nhận.

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy đăng ký kết hôn, sống mũi bất giác cay cay.

Hóa ra tờ giấy đăng ký kết hôn mà tôi khao khát, lại có thể nhanh chóng lấy được như vậy.

Kiếp trước, tôi và Cố Bạc Xuyên chỉ tổ chức đám cưới đơn giản, vì sổ hộ khẩu nằm trong tay cha Cố.

Năm đó tôi và Cố Bạc Xuyên chỉ tổ chức đám cưới qua loa, cha Cố tức đến phát bệnh.

Tôi không dám xin sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn cũng không làm được.

Sau này khi lấy được sổ hộ khẩu, Cố Bạc Xuyên luôn có cớ để trì hoãn.

Kiếp này, đám cưới của tôi và Cố Hàn Châu vẫn rất đơn giản.

Nhưng có lời chúc phúc của người trong làng, cũng có vài mâm cỗ.

Buổi tối, Cố Hàn Châu đẩy cửa bước vào, nhìn tôi một cái, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn không có biểu cảm gì nhiều.

Anh ấy mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn màu đen mà cha Cố đã tốn nhiều tiền tìm thợ may làm cho anh.

Hai bên hàng khuy áo và cổ tay áo được thêu chỉ vàng hình cây trúc, ngụ ý ngày càng thăng tiến, trước n.g.ự.c cài một bông hoa đỏ.

"Tôi biết em gả cho tôi, trong lòng em không thoải mái.

"Em yên tâm, tôi sẽ không đụng vào em."

Tôi: "..."

Cố Hàn Châu ngồi trên giường gỗ, lưng thẳng tắp.

"Cố Hàn Châu tôi còn chưa đến mức làm ra chuyện ép buộc một người phụ nữ."
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 3: Chương 3



Tôi đưa tay đặt lên mu bàn tay Cố Hàn Châu.

"Anh cả, đêm tân hôn, anh định để em lẻ bóng phòng không sao?"

Cố Hàn Châu nghiêng đầu nhìn tôi một cái, mím chặt đôi môi.

"Anh sợ em không thoải mái."

Tôi phản bác: "Không hề."

Cố Hàn Châu: "..."

Cố Hàn Châu không nói gì, tôi cũng khá câu nệ.

Dù sao giữa tôi và anh ấy cũng ít giao tiếp, cộng thêm việc anh ấy ở trong quân đội quanh năm, tự nhiên mang một khí chất nghiêm nghị ít nói khiến người khác kính sợ.

Tôi liếc trộm anh ấy một cái, lấy hết can đảm từ từ đưa tay ra cởi bộ đồ Tôn Trung Sơn của anh.

Tôi vừa cởi được hai chiếc cúc áo, Cố Hàn Châu đã nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn.

"Để anh."

Cố Hàn Châu tự mình cởi cúc áo, rồi nằm thẳng lên giường, một tay gối dưới đầu, nhắm mắt ngủ.

Tôi ngây người.

Sống mũi tôi có chút cay cay, buồn bã cụp mắt xuống, nằm xuống mép giường bên kia, xoay người đi.

Đêm tân hôn anh ấy căn bản không có ý định đụng vào tôi.

6

Sáng sớm, tôi đang mặc quần áo trong phòng, dùng khăn lau mặt thì nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa.

Cố Bạc Xuyên nhìn thấy trong nhà dán đầy chữ Hỷ, có một linh cảm không lành.

"Đại bá, nhà mình có ai làm đám cưới ạ?"

Cha Cố vốn tốt bụng, đối với đứa cháu trai này khá thương yêu, cũng vì giấu giếm anh ta mà có chút áy náy.

"Anh cả con và Mển Nhi."

Cố Bạc Xuyên giận không kìm được, chất vấn:

"Mển Nhi và cháu yêu thương nhau, đã lén lút hẹn hò định tình rồi, dựa vào đâu mà mọi người làm như vậy?

"Anh cả, em kính trọng anh là anh cả, thế mà anh lại giấu em giấu diếm kết hôn với Mển Nhi."

Tôi từ phòng ngủ đi ra, Cố Bạc Xuyên nhìn thấy tôi, liền bước nhanh tới.

"Mển Nhi, có phải bọn họ ép em không?"

Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh ta.

Tôi rất nghi hoặc, kiếp này tại sao Cố Bạc Xuyên lại về sớm ba ngày?

Cố Hàn Châu đứng bên cạnh, sắc mặt có chút sa sầm hơn lúc nãy.

Tôi đến kéo lấy cánh tay Cố Hàn Châu.

"Không có, em vốn là con dâu nuôi từ bé của anh cả, nói cho sang một chút, chính là vị hôn thê."

Tôi ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn Cố Hàn Châu.

Vẻ u ám trên mặt anh ấy lập tức tan biến.

Không ngờ lại là kiểu người ngoài lạnh trong nóng nha!

Cố Bạc Xuyên siết chặt hai tay, mày cau chặt đến mức kẹp c.h.ế.t được ruồi.

Một lúc lâu sau, anh ta nhìn chằm chằm tôi nói: "Anh hiểu rồi."

7

Ngày mai Cố Hàn Châu phải đi bộ đội rồi, tôi đang xếp quần áo cho anh ấy.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, vốn tưởng là Cố Hàn Châu.

Quay đầu lại thấy Cố Bạc Xuyên, nụ cười trên mặt tôi lạnh đi.

Cố Bạc Xuyên nhìn tôi đầy thâm tình.

"Mển Nhi, có phải em cũng trùng sinh rồi không?"

Tôi không nói gì.

Chả trách Cố Bạc Xuyên về sớm ba ngày, hóa ra cũng đã trùng sinh.

Anh ta hối hận nói: "Mển Nhi, kiếp trước anh có lỗi với em, cho nên việc đầu tiên sau khi trùng sinh trở về, chính là phải chạy về xin lỗi em."

Nếu anh ta không trùng sinh, kiếp này tôi chỉ coi anh ta như người xa lạ.

Nhưng anh ta đã trùng sinh, lại khiến tôi vừa khó chịu vừa ghê tởm.

Kiếp trước, anh ta giấu tôi lén lút đi đăng ký kết hôn với Trương Nghiên.

Sau khi tôi biết, liền cầm giấy đăng ký kết hôn đến chất vấn anh ta.

Anh ta cảm thấy tôi như một mụ đàn bà lắm điều, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa mệt mỏi.

"Tô Mển Nhi, Nghiên Nghiên bị bệnh tim, anh đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô ấy. Em đã chiếm lấy người của anh rồi, có thể đừng gây rối vô cớ nữa được không?"

"Em gây rối vô cớ?"

Cuối cùng tôi bị ép thành một mụ đàn bà đanh đá thật sự, đập tan tành đồ đạc trong nhà.

Con trai con gái nhìn thấy tôi, trong mắt cũng là sự bất đắc dĩ xen lẫn chán ghét.

"Mẹ, bao nhiêu năm nay, cha vẫn luôn nuôi mẹ, ăn uống chưa bao giờ thiếu thốn của mẹ.

"Mẹ tự hỏi lòng mình xem, gả cho cha bao nhiêu năm nay, mẹ chưa từng đi làm ngày nào, mẹ còn không biết đủ, cũng không biết mẹ và cha cứ cãi nhau suốt vì chuyện gì?"

"Đúng vậy, chị con nói đúng! Cha cũng chỉ là đăng ký kết hôn với dì Trương thôi, chứ có ngoại tình đâu.

"Mẹ cũng biết mà, dì Trương sức khỏe vẫn luôn không tốt, lại còn thường xuyên giúp đỡ nhà mình, cha chẳng qua chỉ là trả ơn thôi, mẹ thật sự không cần phải làm ầm ĩ lên như vậy, biết điều một chút giống như dì Trương không tốt sao?"
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 4: Chương 4



Đây chính là những đứa con mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay, lại nói ra những lời như vậy.

Cố Bạc Xuyên phải đến năm ba mươi lăm tuổi sự nghiệp mới có khởi sắc.

Trước đó, tôi một mình tằn tiện chắt bóp nuôi hai đứa con.

Đến hộp kem tuyết hoa cũng không nỡ mua, da mặt khô đến bong tróc.

Sau lần cạch mặt với gia đình đó, tôi không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì trong nhà nữa, từ chối trông cháu.

Nấu cơm cũng chỉ nấu phần của mình.

Tâm đã c.h.ế.t thì còn gì đau buồn hơn.

Ban đầu Cố Bạc Xuyên thường xuyên đến chỗ Trương Nghiên để "chăm sóc" cô ta, còn đưa Trương Nghiên đi du lịch nước ngoài.

Anh ta đi đâu, tôi không còn quản nữa, không hỏi thêm một câu nào.

Trương Nghiên thường xuyên đăng ảnh lên mạng xã hội, ảnh Cố Bạc Xuyên đưa cô ta đi du lịch.

Tôi biết, cô ta cố ý đăng cho tôi xem.

Tôi chẳng hề bận tâm.

Dù sao thì bây giờ người ta mới là vợ chồng "hợp pháp".

Sau này, Cố Bạc Xuyên thấy tôi không thèm quản anh ta, lạnh nhạt với anh ta.

Anh ta lại như lên cơn, trong lòng cảm thấy khó chịu, thường xuyên hỏi han ân cần tôi.

Lúc tôi nhắm mắt lìa đời, Cố Bạc Xuyên khóc như mưa, hết lần này đến lần khác nói anh ta sai rồi.

Tôi chỉ cảm thấy ồn ào như ruồi vo ve.

Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là không còn yêu anh ta nữa thôi.

Chẳng hiểu anh ta lại lên cơn gì nữa.

Năm sáu mươi tuổi, tôi kết thúc cuộc đời ở kiếp trước.

Bốn năm trước đã nói Trương Nghiên bị bệnh tim sắp chết, thế mà trước khi tôi qua đời, sức khỏe của cô ta còn tốt hơn cả gái đôi mươi.

8

Cố Bạc Xuyên thấy tôi không nói gì, tiến lên ôm tôi vào lòng, hốc mắt phủ một tầng sương mờ.

"Mển Nhi, anh thật sự sai rồi. Ông trời đã cho chúng ta cùng trùng sinh, kiếp này, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em."

Tôi đẩy anh ta ra, nhíu mày ghê tởm nói: "Anh có thể đừng đến làm tôi ghê tởm nữa không? Thật sự, rất ghê tởm."

Cố Bạc Xuyên lộ vẻ mặt bị tổn thương.

"Mển Nhi."

Cố Miểu ở trong sân nhìn thấy Cố Bạc Xuyên vào phòng tôi, liền bỏ cái chổi xuống, ghé vào cửa liếc trộm.

Cô ấy thấy Cố Bạc Xuyên tiến lên đụng tay đụng chân với tôi, liền đẩy cửa xông vào, mặt đầy tức giận.

"Tô Mển Nhi, cô vừa mới cưới anh cả tôi, đã không thể chờ đợi được mà đi tằng tịu với Cố Bạc Xuyên rồi sao?

"Được lắm, bây giờ tôi sẽ đi nói cho anh cả tôi biết!"

Cô ấy vừa quay người lại, đã chạm mặt Cố Hàn Châu, mắt đỏ hoe mách tội với Cố Hàn Châu:

"Anh cả, Tô Mển Nhi và anh họ đang vụng trộm."

Cố Hàn Châu bước vào, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn Cố Bạc Xuyên.

"Cậu đến phòng của tôi và chị dâu cậu làm gì?"

Cố Bạc Xuyên thấy tôi khoác tay Cố Hàn Châu, mắt tóe lửa.

Anh ta tức quá hóa cười, nhướng mày, định bụng đã thế thì làm tới luôn.

"Anh cả, trước kia Tô Mển Nhi yêu em, chuyện này ai cũng biết, thế mà cô ấy đột nhiên đồng ý gả cho anh, anh không thấy kỳ lạ sao?"

Cố Hàn Châu không hề bị lời nói của anh ta ảnh hưởng, thản nhiên nói: "Có gì kỳ lạ? Người ta cũng phải vấp ngã một lần, để nước trong đầu chảy ra ngoài, mới phân biệt được ngọc thô và đá cuội."

Tôi: "..."

Đây là đang mắng cả tôi nữa.

9

Tôi kéo kéo tay áo Cố Hàn Châu, giải thích với anh ấy: "Cố Hàn Châu, em không có..."

Cố Hàn Châu vuốt tóc tôi, vén ra sau tai, ánh mắt đầy cưng chiều, cười nhẹ: "Em nói gì vậy? Anh đương nhiên tin em."

Tôi sững người.

Cố Hàn Châu liếc Cố Bạc Xuyên: "Cố Bạc Xuyên, nể tình cậu là em trai tôi, cút ngay cho tôi. Bao nhiêu năm qua, Cố gia coi như nuôi phải một con sói mắt trắng."

Nghe Cố Hàn Châu nhắc đến ba chữ "sói mắt trắng", tôi chột dạ cúi đầu.

Cố Bạc Xuyên đúng là đồ sói mắt trắng.

Nhưng kiếp trước, tôi cũng là một con sói mắt trắng.

Cố Bạc Xuyên siết chặt hai tay, môi mím thành một đường thẳng.

Anh ta không đáp lời Cố Hàn Châu, ánh mắt rơi trên người tôi.

"Mển Nhi, đợi anh.

"Anh sẽ khiến em gả lại cho anh thôi."

Tôi cau mày.

Thấy anh ta định rời đi, tôi lên tiếng gọi lại.

"Đợi đã."

Tôi không muốn Cố Hàn Châu hiểu lầm.

Vốn dĩ chúng tôi là hôn nhân sắp đặt, anh ấy không có tình cảm với tôi, không thể vì lời khích bác của Cố Bạc Xuyên mà mất đi chút lòng tin cuối cùng.
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 5: Chương 5



Cố Bạc Xuyên mặt mày vui hẳn lên, mắt ánh lên vẻ phấn khích long lanh.

"Mển Nhi, anh biết ngay trong lòng em vẫn còn yêu anh mà."

Cố Hàn Châu không nói gì, nhưng tôi cảm nhận rõ sắc mặt anh ấy đột nhiên tối sầm, như đang kìm nén điều gì đó.

Cố Miểu tức giận nói: "Tô Mển Nhi, sao cô lại vô liêm sỉ thế, đã gả cho anh tôi rồi mà còn định bỏ trốn với anh ta à? Bố tôi đối xử tốt với cô như vậy, cô có thấy xứng đáng với ông ấy không?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi lờ đi cơn giận của Cố Miểu, nhìn về phía Cố Bạc Xuyên, khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu.

"Cố Bạc Xuyên, mặt anh cũng to thật đấy khi nghĩ rằng tôi sẽ gả cho anh? Còn yêu anh nữa chứ?

"Anh tuy cũng đẹp trai đấy, nhưng so với chồng tôi, chỉ xứng xách giày cho anh ấy thôi."

Cố Miểu đang tức giận nghe tôi nói vậy, vẻ mặt như vỏ rùa nứt vỡ, nhìn tôi với ánh mắt khó dò.

Cố Bạc Xuyên thấy tôi chế nhạo anh ta không chút nể nang, mặt tái đi, đau đớn nhìn tôi chằm chằm.

"Mển Nhi, lẽ nào em quên Nam Nam Bắc Bắc của chúng ta rồi sao?"

Tôi không để ý thấy trong mắt Cố Hàn Châu thoáng qua vẻ căng thẳng.

Tôi cười lạnh: "Tôi còn Đông Đông Tây Tây nữa này!"

Cố Miểu mặt mày hóng hớt, tò mò hỏi: "Nam Nam Bắc Bắc là ai thế?"

Tôi nhìn Cố Bạc Xuyên đầy ẩn ý, nhướng mày: "Là... hai con súc sinh nhỏ mà Cố Bạc Xuyên nuôi thôi."

10

Cố Bạc Xuyên loạng choạng lùi lại một bước, ôm trán, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi.

Cố Miểu gật đầu, nghiêng đầu nhìn Cố Bạc Xuyên: "Anh không phải không thích chó mèo sao?"

Cố Bạc Xuyên: "Tô Mển Nhi, em lại có thể nói chúng là súc sinh! Chúng là..."

Tôi cắt ngang lời anh ta: "Tôi không thích súc sinh, tôi thích trẻ con. Tôi và chồng mình sẽ sinh thật nhiều đứa con xinh đẹp, đáng yêu."

Tôi kéo tay Cố Hàn Châu, giọng điệu có vài phần làm nũng.

"Chồng ơi, em buồn ngủ."

Cố Bạc Xuyên nghe tôi gọi "Chồng ơi", sắc mặt vốn đã khó coi lại càng tái thêm.

Cố Miểu, cô nhóc mười bảy mười tám tuổi, bụm miệng cười.

Vì vấn đề thời đại, tôi gả cho anh ấy chưa từng gọi anh ấy là chồng, anh ấy cũng chưa bao giờ gọi tôi là vợ. Mãi sau này cách gọi "chồng ơi vợ ơi" mới dần phổ biến, lúc đó tôi đã bốn mươi tuổi rồi.

Cố Hàn Châu hiểu ngay lập tức, lạnh lùng liếc Cố Bạc Xuyên: "Còn không cút?"

Sau khi Cố Bạc Xuyên đi, Cố Miểu cũng cười hì hì rời khỏi.

11

Sáng sớm mai Cố Hàn Châu phải về đơn vị, tôi vội vàng thu dọn quần áo cho anh ấy.

Cố Hàn Châu hút xong điếu thuốc, trở về phòng, đi tới nói: "Để anh tự làm."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "CHồng ơi, em bây giờ là vợ của anh."

Cố Hàn Châu: "Vậy em nói cho anh biết, Nam Nam Bắc Bắc là ai?"

Đáy mắt tôi thoáng qua tia chột dạ, nhưng mặt vẫn không đổi sắc nói: "Là một con ch.ó và một con mèo Cố Bạc Xuyên nuôi."

"Hờ."

Cố Hàn Châu cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa, tự mình sắp xếp quần áo.

Tối đến tắt đèn, tôi khẽ hỏi Cố Hàn Châu: "Chồng ơi, anh ngủ chưa?"

"Chưa."

"Ngày mai em có thể cùng anh đến thành phố không?"

Cố Hàn Châu quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn tôi đầy khó dò: "Em đang nói linh tinh gì vậy?"

Tôi nói: "Trường học của em và đơn vị của anh ở cùng một thành phố, em có thể gặp anh bất cứ lúc nào. Kỳ nghỉ hè này, em không ở nhà nữa, em muốn đi cùng anh sớm hơn để ở bên anh."

Kiếp trước vào thời gian này, tôi đã dùng tiền học phí của mình gửi cho Cố Bạc Xuyên, bắt đầu làm thêm ở xưởng của nhà, giúp Cố Bạc Xuyên đi học.

Hậu quả là tôi chỉ có bằng cấp ba, bị hai đứa con kia coi thường, luôn cảm thấy tôi không xứng với Cố Bạc Xuyên.

Cố Hàn Châu thở dài: "Rốt cuộc là muốn gặp anh, hay là muốn gặp Cố Bạc Xuyên?"

Tôi dang tay ôm lấy Cố Hàn Châu, vùi đầu vào vai anh, hốc mắt bắt đầu ẩm ướt.

"Em không thích anh ta, không yêu anh ta nữa, Chồng ơi anh đừng nhắc đến anh ta nữa được không?"

Nghe Cố Hàn Châu thở dài, tim tôi lại đau nhói.

Rốt cuộc tôi đã mù mắt đến mức nào mới phụ lòng anh ấy cơ chứ.

Cũng không biết Cố Hàn Châu có tin không, anh ấy thuận theo lời tôi mà an ủi một câu.

"Ừm, ngủ đi."

Tôi cắn môi: "Chồng ơi, em bây giờ là vợ của anh."

Cố Hàn Châu: "Cho nên?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao anh không chạm vào em?"

Cố Hàn Châu hỏi lại đầy ẩn ý: "Anh chạm vào em, em thật sự sẽ không hối hận?"

Tôi: "Đương nhiên không hối hận."

Cố Hàn Châu lật người, đè thẳng xuống.

Đêm khuya, căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng le lói xuyên qua khe cửa chiếu vào.

Chiếc giường ở nhà cũng là giường gỗ cũ kỹ, kêu "kẽo kẹt" không ngừng.
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 6: Chương 6



12

Sáng sớm hôm sau, tôi dậy sớm cùng Cố Hàn Châu, bắt đầu thu dọn quần áo của mình, chuẩn bị rời đi cùng anh ấy.

Cha Cố từ sớm đã chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.

Cố Hàn Châu và Cố Miểu cũng đang phụ giúp.

Lúc tôi dậy thì bữa sáng đã xong xuôi.

Nói ra cũng thấy hơi xấu hổ.

Ở Cố gia bao nhiêu năm, tôi chưa từng nấu cơm, cha Cố cũng không trách tôi.

Nếu là con nhà người khác, chắc sớm đã ăn roi rồi.

Tôi húp bát cháo loãng, nói với cha Cố: "Bố, con với Hàn Châu mới cưới, nghỉ hè này con không ở nhà đâu ạ, con muốn đến đơn vị cùng anh ấy để bồi đắp tình cảm ạ."

Cha Cố gật đầu, nhìn tôi và Cố Hàn Châu cười tủm tỉm: "Được chứ, thế thì tốt quá rồi.

"Hàn Châu, lúc đi tàu nhớ mua vé ghế mềm, chăm sóc Mển Nhi cho tốt."

Cố Hàn Châu: "Con biết rồi."

Cha Cố vẫy tay với Cố Bạc Xuyên: "Bạc Xuyên, mau qua ăn cơm."

Cố Bạc Xuyên liếc nhìn tôi và Cố Hàn Châu, quay người rời đi.

"Không ăn nữa."

13

Sau khi đến Kinh Thành, Cố Hàn Châu đưa tôi đến đơn vị của anh ấy.

Vì chức vụ hiện tại chưa đủ cao, chưa có nhà tập thể cho gia đình quân nhân, nên anh ấy chỉ có thể đưa tôi đến ở nhà khách.

Mấy người cấp dưới của Cố Hàn Châu đi theo sau trêu chọc anh ấy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Đội trưởng, anh về nhà một chuyến sao lại dắt về một cô vợ thế này?"

"Anh cũng đâu có nói là về nhà cưới vợ đâu? Chơi không đẹp gì cả."

"Chị dâu xinh thật đấy ạ, chào chị dâu, em là cấp dưới của đội trưởng Cố, Từ Nhất Phàm."

Tôi cười gật đầu với họ.

Cố Hàn Châu đỡ lời giúp tôi.

"Vợ tôi hơi nhát người lạ, các cậu đừng dọa cô ấy."

Triệu Trạch cười toe toét như một tên "lính đểu": "Rồi rồi, tụi em đi nhà ăn lấy cơm cho anh với chị dâu trước đây."

Sau khi mấy người họ đi, tôi mím môi cười trộm.

Cố Hàn Châu thấy vậy, khóe môi cũng nhếch lên một nụ cười gần như không có: "Cười gì thế?"

Tôi ngượng ngùng nói: "Anh vừa mới nói em là vợ anh."

Cố Hàn Châu: "Chỉ vì chuyện này thôi à?"

Mắt tôi cong cong như trăng lưỡi liềm, gật đầu với anh.

Lúc ăn cơm ở nhà ăn, Cố Hàn Châu dẫn tôi đi làm quen với không ít người ở đây.

Người nhà quân nhân ở nhà khách cũng không chỉ có mình tôi.

Người nhà của đồng chí phòng đối diện có một cậu con trai ba tuổi, tên là Triệu Mai, thường xuyên sang phòng tôi chơi.

"Này em gái, em vẫn còn đi học à?"

Tôi đặt sách xuống, lấy một quả quýt bóc vỏ đưa cho con trai Triệu Mai.

"Vâng, hết hè này là em lên năm hai đại học rồi ạ."

Triệu Mai chỉ khoảng hai lăm tuổi, da không trắng lắm nhưng rất duyên, cũng rất nhiệt tình, vừa cắn hạt dưa vừa nheo mắt nhìn tôi.

"Ối chà, em xinh thật đấy, ở khu nhà chị chưa thấy cô gái nào xinh đẹp như em đâu.

"Ông nhà chị cứ bảo đội trưởng Cố là cái đồ không biết nói chuyện, không tìm được đối tượng, lần này thì xem ổng nói sao!"

Tôi chỉ cười mà không nói gì.

Cố Hàn Châu của kiếp trước đúng là không lấy vợ.

Theo lý mà nói, dù có là người khô khan đến mấy, ngồi lên vị trí đó rồi cũng sẽ có hàng tá cô gái chủ động theo đuổi anh ấy nhưng không hiểu sao anh ấy lại ở vậy cả đời.

14

Sau khi Cố Hàn Châu về, tôi tiến lên một bước định ôm anh ấy.

Cố Hàn Châu lùi lại một bước, cởi hai cúc áo: "Đừng chạm, bẩn."

Tôi lắc đầu, cười tủm tỉm ôm lại anh ấy: "Không bẩn đâu.

"Cởi ra đi, em giặt cho anh."

Cố Hàn Châu cúi mắt nhìn tôi: "Không cần, lát nữa tắm anh tiện tay giặt luôn."

Nhìn dáng vẻ vẫn còn xa cách ngàn dặm của Cố Hàn Châu, tôi tức đến bật cười.

"Cố Hàn Châu, em là vợ anh mà, việc này anh không để em làm thì để cho ai làm?"

Cố Hàn Châu khẽ nhướng mí mắt, khe khẽ nói: "Lúc nhỏ, một đôi tất của người nhà em còn lười chẳng buồn giặt."

Tôi xấu hổ cúi đầu: "Lúc nhỏ em không hiểu chuyện."

Cố Hàn Châu không định bỏ qua cho tôi: "Hình như cũng không phải là không giặt, đã từng giặt quần áo cho Cố Bạc Xuyên đúng không?"

Tôi bịt tai lại, rất ghét phải nghe tên của tên tra nam đó.

"Aiya, em không nghe đâu.

"Cố Hàn Châu, sau này anh đừng nhắc đến anh ta nữa, em chỉ giặt đồ cho anh thôi."

Cố Hàn Châu nhếch môi: "Được, không nhắc nữa."

15

Thoáng cái đã một tháng trôi qua, tôi cũng sắp khai giảng rồi.

Những lúc chị Triệu Mai sang nói chuyện, tôi cũng thường than phiền Cố Hàn Châu quá kiệm lời.

Chị Triệu Mai lập tức như được tiêm m.á.u gà, bày cho tôi đủ mọi kế sách, hiệu quả nhất vẫn là bảo tôi quấn lấy Cố Hàn Châu làm nũng nhiều hơn.

Tôi thử làm theo cách đó.

Cũng khá hiệu quả.
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 7: Chương 7



Cố Hàn Châu đi làm nhiệm vụ về, việc đầu tiên là đến nhà khách gặp tôi.

Quần áo trên người còn chưa kịp thay đã ôm lấy tôi mà hôn ngấu nghiến.

Trán Cố Hàn Châu còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, tôi né anh ra, cũng không vòng vo.

"Người anh hôi quá."

Cố Hàn Châu lại không giận, cười nói: "Chê anh hôi rồi à?"

Tôi nịnh nọt: "Đâu có, người nhà em là có mùi đàn ông, cởi ra em giặt cho."

Cố Hàn Châu vừa cởi áo khoác vừa hỏi tôi: "Miệng ngọt thế? Ở đây một mình, có chán không?"

Tôi: "Cũng tạm ạ. Lúc anh không có ở đây, em có thường xuyên đến phòng liên lạc gọi điện về cho gia đình."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Cố Hàn Châu tắm xong liền bế bổng tôi lên.

Anh ấy giữ chặt cổ tay tôi, gây ra từng cơn run rẩy khó tả.

Tôi nghỉ ngơi hai mươi phút tưởng là đã xong.

Không ngờ lại là một vòng mới bắt đầu.

Tôi sợ đến mức vội vàng giữ tay anh lại, "Không được, em còn phải đi học, lỡ có thai thì sao?"

Cố Hàn Châu hôn lên khóe môi tôi: "Không giống lúc trước quấn lấy anh như mèo con nữa rồi à?"

Tôi: "..."

16

Sau khi khai giảng, muốn gặp Cố Hàn Châu lại càng khó, chỉ có thể đợi kỳ nghỉ.

Vì vậy lúc Cố Hàn Châu rời khỏi trường, tôi cứ đi vài bước lại ngoái đầu nhìn lại, mấy lần muốn lao lên ôm chầm lấy anh.

Nhưng nỗi nhớ nhung nhanh chóng bị sự bận rộn của việc khai giảng thay thế.

Khai giảng được nửa tháng, bạn học nói có người tìm tôi ở ngoài cổng trường.

Tôi lòng đầy mong đợi, cười tươi chạy ra cổng trường, nhìn thấy người đến là Cố Bạc Xuyên, mặt lập tức xịu xuống.

Đúng là xui xẻo!

Tôi quay người định đi, Cố Bạc Xuyên chạy lên giữ tay tôi lại.

"Mển Nhi."

Tôi hất tay anh ta ra. Cố Bạc Xuyên nhìn bàn tay bị hất ra của mình, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Hồi lâu, anh ta mới lên tiếng: "Nói chuyện chút đi."

Tôi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với anh ta: "Cố tiên sinh, chúng ta còn gì để nói sao?"

Cố Bạc Xuyên thấy vẻ xa cách của tôi không giống giả vờ, mặt mày trắng bệch.

"Mển Nhi, anh biết sai rồi, từ lúc em không để ý đến anh trước khi qua đời, anh đã hối hận rồi. Nhưng dù anh bù đắp thế nào, em cũng không thèm để tâm nữa.

"Anh biết Trương Nghiên đã lừa anh, cho nên sau khi em mất, anh cũng không còn dũng khí sống tiếp. Con trai con gái chúng ta cũng biết lỗi rồi, Trương Nghiên cũng đã gặp báo ứng.

"May mà ông trời cho chúng ta cơ hội trùng sinh, là hy vọng kiếp này anh có thể đối xử tốt với em, yêu thương em."

Lời của anh ta, không hề gợn lên chút sóng nào trong lòng tôi.

Tôi ngước mắt nhìn anh ta, nhướng mày: "Anh sai rồi.

"Cho tôi cơ hội làm lại là để tôi lựa chọn lại, để tôi biết kiếp trước chọn anh, tôi đã mù mắt đui lòng đến mức nào.

"Cho anh cơ hội làm lại, là để anh nhìn tôi và Cố Hàn Châu đầu bạc răng long ở kiếp này."

Cố Bạc Xuyên day trán, có chút bất đắc dĩ: "Mển Nhi, dù sao chúng ta cũng đã sống cùng nhau bốn mươi năm. Chúng ta sớm đã qua giai đoạn tìm hiểu rồi, lẽ nào em còn muốn đặt cược bản thân vào Cố Hàn Châu sao?

"Em và anh ấy ở bên nhau có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, Cố Hàn Châu, anh ấy chưa chắc đã tốt bằng anh."

"Chát" một tiếng, tôi giơ tay tát Cố Bạc Xuyên một cái.

"Cố Hàn Châu chính là tốt hơn anh! Cố gia nuôi anh mấy năm trời, nuôi ra một con sói mắt trắng.

"Cố Bạc Xuyên, con người anh cũng bạc tình bạc nghĩa như cái tên của anh vậy.

"Anh thay lòng chính là thay lòng. Trương Nghiên lừa anh bị bệnh tim, nếu anh không tin, chỉ cần tìm đại một bệnh viện kiểm tra là biết, nhưng anh lại trực tiếp chọn tin cô ta, cùng cô ta đăng ký kết hôn.

"Anh nói dối ngon ngọt là lừa tôi đi cùng Trương Nghiên chữa bệnh, cùng cô ta ra nước ngoài giải khuây, anh dám nói anh không quấn quýt bên cô ta sao?"

Cố Bạc Xuyên im lặng không nói, khóe môi tôi nhếch lên, mang theo vẻ chế nhạo.

"Tôi nói trúng rồi chứ gì, thực ra anh đã ngoại tình từ mấy chục năm trước rồi đúng không?

"Nhưng mà không quan trọng.

"Hy vọng sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

17

Sau lần Cố Bạc Xuyên tìm tôi này, anh ta vẫn năm lần bảy lượt đến trường, tôi đều tránh mặt không gặp, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị anh ta bám riết.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng phải nói Cố Bạc Xuyên trông rất đẹp trai, lại đeo một cặp kính gọng vàng, nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bạn nữ trong trường.

Bạn học trong trường tưởng anh ta là người theo đuổi tôi, cũng thấy ghê tởm thật sự.
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 8: Chương 8



Hôm nay Cố Bạc Xuyên không tìm tôi, người tìm tôi lại là Trương Nghiên.

Ở thời đại này, cách ăn mặc của Trương Nghiên thời thượng hơn người thường, một chiếc váy hoa nhí màu xanh lá nhạt.

Sau khi nhìn rõ tôi, ánh mắt vốn khinh thường của cô ta lại thêm một tia căng thẳng.

"Cô chính là Tô Mển Nhi?"

Tôi cười như không cười gật đầu: "Là tôi."

Trương Nghiên chất vấn: "Cô và Bạc Xuyên có quan hệ gì?"

Tôi nhướng mày: "Chính là mối quan hệ mà cô nghĩ đấy."

"Đồ không biết xấu hổ!"

Trương Nghiên tức giận giơ tay định tát tôi, bị tôi nắm lấy cổ tay, trở tay tát lại cô ta một cái.

Cú tát này gần như dùng hết sức lực toàn thân tôi.

Cô ta bị tôi tát ngã sõng soài trên đất, ôm lấy má phải sưng đỏ, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn.

"Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không!"

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn bộ dạng thảm hại này của Trương Nghiên: "Cô là ai không liên quan đến tôi, nhưng mà chắc cô vẫn chưa phải là bạn gái của Cố Bạc Xuyên đâu nhỉ?"

Trương Nghiên không nói gì.

Thời điểm này, Cố Bạc Xuyên vẫn còn chút lương tâm, đối mặt với loại tiểu thư nhà giàu như Trương Nghiên mà không lập tức động lòng đá tôi đi.

Không...

Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?

Mẹ nó chứ, thà rằng anh ta động lòng rồi đá phăng tôi đi còn hơn.

Biết đâu kiếp trước tôi đã không phải sống nghẹn khuất như vậy.

Tôi nhếch môi, cười như không cười nói: "Vậy thì tôi lùi một vạn bước, cứ cho là cô là bạn gái của Cố Bạc Xuyên đi."

"Chó thích lân la ra ngoài, chắc chắn là vì xương ở ngoài thơm hơn đồ thừa trong nhà rồi. Tiếc thật, cô tìm nhầm người rồi, tôi không phải khúc xương đó."

Tôi phủi tay, đứng thẳng dậy, liếc Trương Nghiên một cái.

"Giữ kỹ con ch.ó nhà cô vào, đừng để nó mò ra tìm tôi nữa. Chó tôi đã chẳng ưa, huống chi là loại chó ăn đồ thừa, tôi thấy buồn nôn."

Đúng là xui xẻo!

Vốn dĩ đã hẹn hôm nay Cố Hàn Châu sẽ đến gặp tôi.

Dù sao thì chúng tôi cũng đã hơn một tháng không gặp nhau rồi.

Tôi vừa quay người lại thì thấy Cố Hàn Châu trong bộ quân phục màu xanh lá, một tay đút túi quần, đang nhìn thẳng về phía tôi.

Mặt tôi rạng rỡ niềm vui, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy anh, mắt mày cong cong cười nói: "Anh đến khi nào vậy?"

Cố Hàn Châu cụp mắt nhìn tôi: "Từ lúc người phụ nữ kia hỏi em và Cố Bạc Xuyên có quan hệ gì."

Tôi sợ Cố Hàn Châu hiểu lầm mình nên ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích với anh.

"Em cố tình chọc tức cô ta thôi. Những lời sau đó, anh cũng nghe thấy rồi đó."

Cố Hàn Châu cười nhẹ: "Mèo con sao lại căng thẳng thế?"

Tôi không nói gì, chỉ cắn cắn môi.

Cố Hàn Châu: "Sợ anh không tin em à?"

"Hơi hơi ạ."

Tôi vùi cả mặt vào lòng anh, sụt sịt mũi, mắt lưng tròng nói: "Dù sao thì trước đây em đúng là đứa hồ đồ."

Cố Hàn Châu đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi: "Hay khóc thế?"

Thấy nước mắt tôi không ngừng rơi, gương mặt vốn luôn trầm tĩnh lạnh lùng của anh thoáng lộ vẻ bối rối.

"Được rồi, đừng khóc nữa, anh biết, anh biết hết mà."

Lần này Cố Hàn Châu đến đúng vào dịp tôi nghỉ đông, đón tôi đến đơn vị quân đội ở một thời gian.

Nhưng trước đó, hai chúng tôi đến một nhà hàng ăn cơm trước đã.

Cố Hàn Châu một tay đút túi quần, một tay dắt tôi vào nhà hàng.

Nhìn thấy nhà hàng cực kỳ sang trọng, tôi dừng bước.

Anh quay lại nhìn tôi đầy nghi hoặc.

"Sao lại dừng lại?"

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đồ ở đây đắt lắm, chúng ta đổi quán khác đi."

Cố Hàn Châu cười khẽ: "Không sao đâu vợ, chồng em được thăng chức rồi."

Tôi vui mừng khôn xiết: "Thật sao?"

Cố Hàn Châu không nói gì, chỉ cười cười ôm eo tôi vào nhà hàng.

Lúc đang gọi món, Cố Hàn Châu bị nhân viên nhà hàng gọi đi.

Tôi đứng dậy đi vệ sinh.

Còn chưa bước vào nhà vệ sinh, đột nhiên một đôi tay to lớn bịt miệng tôi lại, kéo tôi vào trong.

Tôi nhìn rõ mặt người đó, anh ta đã bế tôi đặt lên bồn rửa tay, ôm trọn lấy tôi vào lòng.

Cố Bạc Xuyên mặc chiếc áo len dệt kim màu trắng gạo, tay áo xắn lên tới cẳng tay, đeo cặp kính gọng vàng trông có vẻ hơi u ám.

"Mển Nhi, em thật sự yêu Cố Hàn Châu rồi sao?"

Tôi gật đầu không chút do dự: "Đúng! Tôi yêu Cố Hàn Châu đấy."

Ánh mắt Cố Bạc Xuyên trở nên u ám: "Chúng ta đã ở bên nhau bốn mươi năm! Hai người mới ở bên nhau bao lâu? Dựa vào đâu mà em yêu anh ta?"

Anh ta đột nhiên giữ chặt cằm tôi, điên cuồng cưỡng hôn tôi.

Cảm giác buồn nôn như nuốt phải ruồi vậy.

Trong lúc giãy giụa, tôi rút được một tay ra, tát thẳng vào mặt anh ta một cái.

"Cút!"
 
[Thập Niên 80] Mèo Con Của Cố Hàn Châu
Chương 9: Chương 9



Tôi ghê tởm lườm anh ta một cái, không muốn nói thêm với Cố Bạc Xuyên nửa lời, chuẩn bị rời đi.

Cố Bạc Xuyên níu cánh tay tôi lại: "Mển Nhi, có muốn biết thân thế của em không? Bố mẹ ruột của em là ai?"

Tôi quay đầu nhìn anh ta.

Khóe miệng Cố Bạc Xuyên hơi nhếch lên: "Ly hôn với anh ta đi, tôi sẽ đưa em đi gặp bố mẹ em!"

Tôi từ chối ngay lập tức.

"Không đời nào."

Anh ta nhìn tôi không thể tin nổi: "Bố mẹ mà em đã tìm cả đời, em cũng không cần nữa sao?"

Tôi cười nhạo: "Tôi tìm bố mẹ cả đời còn không thấy, sao anh lại có thể biết được chứ?"

"Mển Nhi, em từng nói với tôi, mẹ em là giáo sư âm nhạc, bố là doanh nhân đúng không?"

Cố Bạc Xuyên cười hai tiếng, lưỡi đẩy vào má bên phải.

"Em nói xem có trùng hợp không, có lẽ đời này đến ông trời cũng cố tình tác hợp cho chúng ta quay lại với nhau đấy.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Là học trò cưng nhất của giáo sư Mạc, tôi nhìn thấy trong văn phòng của bà ấy một tấm ảnh cô bé năm tuổi mặc váy múa, giống hệt em lúc nhỏ! Hơn nữa chồng của giáo sư Mạc cũng họ Tô."

Sắc mặt tôi đột ngột thay đổi, đồng tử co rút nhìn Cố Bạc Xuyên.

Hô hấp thoáng chốc trở nên dồn dập.

Cố Bạc Xuyên nhướng mày với tôi: "Muốn gặp không?"

Tôi im lặng nhìn chằm chằm Cố Bạc Xuyên.

Anh ta không tốt bụng đến thế đâu.

Cố Bạc Xuyên: "Suy nghĩ kỹ xem có muốn quay lại với tôi không."

Tim tôi chợt thắt lại.

Quả nhiên!

Đoán không sai mà.

"Nếu anh dùng điều kiện này để uy h.i.ế.p tôi thì tôi từ chối."

Tôi nhấc chân định đi, Cố Bạc Xuyên giữ chặt cổ tay tôi, gương mặt trở nên méo mó vì tức giận.

"Vì muốn ở bên anh ta, em đến cả bố mẹ ruột cũng không muốn gặp sao?"

Cố Hàn Châu tìm thấy tôi, thấy Cố Bạc Xuyên đang kéo tay tôi, trầm giọng ra lệnh: "Buông cô ấy ra."

Cố Hàn Châu kéo tôi về bên cạnh mình, lạnh lùng nhìn Cố Bạc Xuyên.

"Cố Bạc Xuyên, cậu mà còn cố chấp làm phiền Mển Nhi nữa, đừng trách tôi không nể tình anh em."

"Ha ha."

Cố Bạc Xuyên cười như điên dại bất chấp hậu quả: "Anh, tôi và Mển Nhi, sớm đã ở bên nhau rồi.

"Chúng tôi đã sống cùng nhau bốn mươi năm, có một đôi trai gái, Nam Nam Bắc Bắc chính là con của chúng tôi."

Tôi từ từ nhắm mắt lại.

Cố Bạc Xuyên, tên súc sinh này.

Bản thân không sống tốt, cũng không muốn để tôi được yên ổn.

Cố Bạc Xuyên nhìn Cố Hàn Châu đầy nham hiểm: "Anh chẳng qua chỉ là kẻ đến sau, dựa vào đâu mà nói tôi làm phiền Mển Nhi? Người nên buông tay là anh mới đúng."

Trong lòng tôi có chút hoảng hốt, sợ Cố Hàn Châu tin lời Cố Bạc Xuyên mà ghét bỏ mình.

"Anh ta thần kinh không bình thường, anh ta nói bậy đó."

Cố Hàn Châu nắm tay tôi chặt hơn, nhìn anh ta như nhìn một tên hề nhảy nhót.

"Vậy sao?

"Nói cứ như cậu tình sâu nghĩa nặng lắm vậy, nếu thật sự sâu nặng, sao Mển Nhi lại không muốn gả cho cậu?

"Kiếp trước Mển Nhi chọn cậu, tôi tôn trọng lựa chọn đó và không làm phiền."

Tim tôi ngừng đập một nhịp.

Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.

"Nhưng đời này người Mển Nhi chọn là tôi."

Cố Hàn Châu nâng bàn tay đang nắm tay tôi đặt lên tim mình, lạnh lùng liếc Cố Bạc Xuyên một cái.

"Cho nên, cậu có thể tránh xa vợ chồng tôi ra một chút được không?"

Cố Bạc Xuyên suy sụp rời đi.

Giây phút này, cảm xúc của tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.

"Thì ra anh đều biết cả rồi."

"Ừ, anh biết hết."

"Vậy tại sao anh còn giả vờ như không biết?"

Cố Hàn Châu thở dài, ôm tôi vào lòng: "Bởi vì anh c.h.ế.t sớm hơn em, nên không biết sau đó giữa em và Cố Bạc Xuyên đã xảy ra chuyện gì.

"Sau khi em quay về, anh sợ người em chọn vẫn là Cố Bạc Xuyên."
 
Back
Top Bottom