Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1010: Chương 1010



Vì Lạc Di muốn nghiêm túc nghiên cứu khoa học một cách cẩn thận, mà chỉ có quốc gia phát triển như Mỹ mới có thể cho cô điều kiện thế thôi.

Điều kiện nghiên cứu khoa học ở đây cũng thuộc hàng tốt nhất toàn thế giới, ai lại cam lòng rời đi chứ?

Vậy nên ông ấy cũng chưa từng hỏi cô, không cần hỏi.

"Thầy thấy cũng được, đến đấy thầy sẽ giúp em tham khảo qua một chút."

Lạc Di cười híp mắt gật đầu: "Cảm ơn thầy, phiền thầy rồi, em nghe thầy."

Nhìn xem, cô học trò tinh tế thế kia.

Giáo sư Johnson cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, càng hăng hái lo liệu hơn: "Bây giờ em đã có sản phẩm, có danh tiếng, giờ chính là thời cơ tốt nhất. Em cũng không thiếu tiền, thành lập một phòng thí nghiệm độc lập đúng là lựa chọn tốt nhất, về phần mời chào thành viên, thầy có thể đề cử mấy người qua giúp em."

"Vâng, về rồi em sẽ bắt đầu thực hiện ngay ạ."

Đề tài này hấp dẫn những giáo sư khác, đều là các chuyên gia nhận lời mời đến Hồng Kông họp.

Bọn họ nhao nhao vây lại hiến kế cho cô, ông một câu tôi một câu, nói đến là hào hứng.

Lạc Di cầm bút không ngừng ghi chép lại, lâu lâu chen vào vài câu, bầu không khí thảo luận học thuật rất mạnh mẽ.

Chỉ một chốc sau, Lạc Di đã ghi đầy hai trang, tất cả đều là ý tưởng cho phòng thí nghiệm trong tương lai.

Loa phát thanh chợt vang lên: "Quý khách chuẩn bị bay đến HongKong xin lưu ý: Chuyến bay mang mã số S570 của quý khách đang chuẩn bị cất cánh…"

Cả nhóm bắt đầu thu dọn hành lý mang theo người, cùng nhau qua các tầng cửa kiểm soát, tay Lạc Di cầm vé máy bay, không nhanh không chậm đi theo đám người.

Từng người một bước tới theo thứ tự, lúc đến phiên Lạc Di, một đám người bỗng nhiên chạy tới, giật lấy vé máy bay của Lạc Di: "Cô Le Yi, cô không thể rời khỏi biên giới nước Mỹ."

Biến hóa đột ngột nhảy ra khiến tất cả mọi người đều giật nảy mình, Lạc Di thầm kêu một tiếng hỏng rồi, gương mặt nhỏ trắng bệch: "Tôi phạm tội gì?"

Thái độ của phía bên kia vẫn tương đối ôn hòa, họ dịu giọng nói: "Mời cô theo chúng tôi một chuyến."

Nhưng Lạc Di lại vừa tức vừa sợ đáp: "Xin hãy trả lời vấn đề của tôi, không cần tránh, có muốn bắt người thì cũng phải cho một lý do thích hợp chứ."

Có một người đàn ông bỗng nhiên hiên ngang mở miệng nói: "Có người tố cáo cô ăn cắp công nghệ cao của nước Mỹ…"

Người đàn ông dẫn đầu đoàn âm thầm ảo não, liếc mắt trừng cấp dưới.

Lạc Di cười khẩy một tiếng: "Học ngành máy tính ở nước Mỹ tính là trộm cắp kỹ thuật rồi sao? Các người dứt khoát đừng có tuyển sinh viên nước ngoài nữa đi, vĩnh viễn tiêu trừ tai họa về sau, vậy không phải tốt hơn sao?"

Đối phương cau mày lại: "Cô nói thế chẳng khác nào nói càn, chúng tôi có chứng cứ."

"Vậy lấy ra đi, để tất cả mọi người nhìn xem, tôi tự cảm thấy mình là một người tuân thủ luật pháp sống có nguyên tắc." Lạc Di đã sắp tức khóc rồi: "Nhưng các người cứ năm lần bảy lượt hãm hại tôi, khiến người khác cực kỳ thất vọng, đây còn gọi là nước tự do dân chủ được à? Này cũng chẳng phải lần đầu tiên."

Còn không phải thế sao? Các giáo sư nghĩ đến chuyện lúc trước, sắc mặt rất khó coi.

"Rốt cuộc các người muốn thế nào? Lần trước còn hùng hổ xông đến trường học bắt người, lùng sục khắp nơi, không có chứng cứ không giải quyết được gì, lần này lại gây chuyện, các người có thôi đi hay không?"

Ai cũng sẽ thấy tức giận.

Giáo sư Johnson lại càng giận tím mặt: "Tôi thấy chưa nói đến việc Le Yi trộm cắp kỹ thuật, rõ ràng là các người đang nhắm vào người giáo sư là tôi này. Con bé học gì đều do tôi dạy, các người muốn bắt con bé, còn không bằng bắt tôi."

Lý do này cũng quá gượng ép rồi, Le Yi người ta vẫn là một cô bé ngoan nghiêm túc giữ quy củ.

Người đàn ông không ngờ rằng tất cả mọi người đều che chở Lạc Di, sắc mặt có chút khó coi: "Chúng tôi có chứng cứ rõ ràng, nhưng không thể công khai."

Nói như này còn chẳng bằng đừng nói, càng nói càng khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1011: Chương 1011



"Không thể công khai? Bịa đặt à? Cũng vì tôi quá ưu tú, phải không?" Lạc Di tức đến cùng cực: "Nếu ưu tú cũng là một cái tội, vậy tôi không còn gì để nói nữa."

Người đàn ông nhìn cô một cái thật sâu, cô gái nhỏ này chính là người đã xử lý cục trưởng bên trên lúc trước.

"Chuyến này cô mang theo rất nhiều tư liệu kỹ thuật, chuẩn bị chạy ra nước ngoài…"

Không đợi ông ta nói xong, Lạc Di đã cả tiếng bảo: "Lấy hành lý của tôi ra đây."

Động tĩnh bên này kinh động đến hành khách sân bay, mọi người nháo nhào vây lại quan sát.

Tất cả mọi người đều nhận ra Lạc Di, cảm thấy cực kỳ tò mò, chuyện gì đây?

Ban đầu hành lý đã gửi cho bên vận chuyển rồi, giờ lại đào ra, Lạc Di mở vali của mình ra trước mặt mọi người: "Tất cả mọi người nhìn xem, có mấy người muốn hãm hại tôi thế nào này, hôm nay có thể hãm hại tôi, không biết ngày mai sẽ còn hãm hại ai."

Chỉ có ba bộ quần áo thay, hai đôi giày, khăn mặt này nọ, với đồ rửa mặt, không khác gì với những người khác cả.

Người đàn ông kia cưỡi hổ khó xuống, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Ba lô của cô có vấn đề."

Lạc Di lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, dốc ba lô đổ hết tất cả mọi thứ ra.

Chỉ có mấy món đồ tùy thân, vài thanh chocolate với chút đồ ăn, với mấy thứ đồ trang sức, phụ nữ cứ đổi một bộ quần áo là đổi một bộ trang sức, này cũng rất bình thường.

Các vệ sĩ của cô cũng sạch sẽ y vậy, rất giản đơn, không thể tìm ra chút khuyết điểm nào.

Người đàn ông không dám tin lật qua lật lại tìm mấy lần, này không đúng.

Nếu đi trốn thì sao chỉ mang mấy thứ này?

Ông ta còn yêu cầu Lạc Di mở laptop ra, Lạc Di để cho các giáo sư kiểm tra, trong đấy toàn là mấy bài luận văn đã từng phát biểu, tài liệu học tập, hòm thư cũng không có điểm gì khác thường.

Thật sự không thể đào ra chút khuyết điểm nào.

Một giáo sư có tiếng còn lôi bản ghi chú của mình ra: "Mấy người nhìn xem, đây là đề tài thảo luận ban nãy của chúng tôi, về việc nên làm sao để trợ giúp Le Yi xây dựng một phòng thí nghiệm tại nước Mỹ, gì mà lẩn trốn, nói nhăng nói cuội."

Hành khách vây xem đã không xem nổi nữa: "Le Yi là một cô gái tốt, cô ấy không lạm dụng quyền lực, vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của chính mình… Quyền lực? Chẳng lẽ là trả đũa? Này cũng hơi quá rồi."

"Cô Le Yi càng ưu tú thì những người kia càng sợ hãi nhỉ? Thế nên không dằn nổi lòng hại người sao, trời còn có mắt hay không?"

"Cô Le Yi, tôi ủng hộ cô."

Mọi người mồm năm miệng mười lên tiếng ủng hộ: "Chúng tôi cũng ủng hộ cô."

Lạc Di nổi giận đùng đùng vươn tay ra: "Trả vé máy bay lại cho tôi, các người càng cản tôi như thế, lòng tôi càng không phục, càng phải đối nghịch với các người. Tôi cứ tùy hứng như vậy đó, có bản lĩnh thì g.i.ế.c tôi đi."

Cô nổi giận nhưng giọng vẫn mềm mại, không có chút lực uy h.i.ế.p nào, trái lại còn có phần đáng yêu.

Giáo sư Johnson nhẹ giọng nói: "Trả vé máy bay lại cho con bé đi, bắt nạt một cô gái nhỏ có gì hay chứ?"

Đối diện với sự chỉ trích của mọi người, khuôn mặt người đàn ông thoắt trắng thoắt xanh, ông ta cắn răng nói: "Cô ấy không thể đi, vì cô ấy là người phát minh ra Stellar."

Hiện trường tĩnh lặng, các giáo sư dồn dập kêu lên: "Gì chứ? Đùa cái gì vậy?"

"Sao có thể? Stellar đã được phát minh ra từ sáu năm trước rồi, khi đó cô ấy mới mười mấy tuổi?"

"Mười tám tuổi, khi đó cô ấy còn chưa có kỹ thuật như này, tuyệt đối không thể nào thế được."

Lòng Lạc Di thầm dậy sóng, nhưng mặt cô vẫn giấu kỹ, còn ra vẻ trào phúng đáp lại: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này đấy, tôi là người phát minh ra Stellar à, ai da, vậy không phải tôi phát tài rồi sao? Stellar bán được biết bao nhiêu cái máy tính chứ."

Biểu cảm của cô quá mức tự nhiên, không chút kẽ hở.

Quần chúng tại hiện trường đều vô cùng phẫn nộ, mắt thấy thế trận càng lúc càng thoát khỏi khống chế, người đàn ông không khỏi âm thầm lo lắng: "Đưa người tới."

Lạc Di thấy được một bóng người quen thuộc, lòng chấn động kịch liệt, ra là anh ta!
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1012: Chương 1012



Người đàn ông giơ tay chỉ vào một thanh niên trẻ mặt mũi tái nhợt: "Cô biết người này không?"

Lạc Di rất tự nhiên gật đầu: "Biết, bạn học cũ của tôi, bạn học Hàn Á Huy, anh cũng đi xa nhà sao?"

Sắc mặt Hàn Á Huy rất kém: "Xin lỗi."

Mặt Lạc Di đầy hoang mang: "Ý gì chứ? Anh đã làm ra chuyện có lỗi với tôi?"

Mẹ nó, tính đủ mọi thứ, nhưng lại tính sót một người như vậy.

Người tính không bằng trời tính sao?

Hàn Á Huy nhắm mắt lại, bờ môi run lẩy bẩy, một bộ dạng đứng cũng không vững.

Người đàn ông lớn tiếng quát: "Nói."

Cơ thể Hàn Á Huy run lên: "Stellar là do tôi với cô ấy cùng nhau nghiên cứu ra, cô ấy là người chủ đạo, đa số là do cô ấy hoàn thành."

Toàn trường lập tức xôn xao.

Trời ạ, mới mười tám tuổi đã có thể nghiên cứu phát minh ra máy tính Hằng Tinh, đúng là thiên tài trăm năm khó gặp.

Hằng Tinh xuất hiện bất ngờ, không biết đã khiến biết bao người đố kỵ.

Nếu đây là sự thật, vậy thì không cần nói cũng biết giá trị của Lạc Di như thế nào.

Chắc chắn về phía Mỹ sẽ không dễ dàng để cô rời khỏi nước họ, đây là trò lưu manh bọn họ hay làm.

Suy nghĩ của Lạc Di thay đổi nhanh chóng, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc: "Bạn học Hàn Á Huy à, có phải anh luôn yêu thầm em đúng không? Thật ra em biết đấy, chỉ là không nói toạc ra mà thôi, có biết tại sao em không thích anh không?"

Thật ra Hàn Á Huy chỉ biết chuyện về Hằng Tinh, còn chuyện sau đó thì anh ta hoàn toàn không biết gì cả, vậy nên vẫn có thể cứu chữa được một chút.

Hàn Á Huy mặt đỏ tía tai, tương tư thời niên thiếu, đối mặt với một thiếu nữ xinh đẹp, tiếp xúc thường xuyên, có ai lại không động lòng kia chứ?

Không riêng gì anh ta, ngay cả Dương Nam Ba cũng có ý với Lạc Di.

Nhưng ai cũng không nói toạc vì biết là không có cơ hội.

Mặc dù Lạc Di còn trẻ nhưng cô đã bày tỏ suy nghĩ chỉ muốn học hành cho giỏi từ trước, không có hứng thú gì với yêu đương.

"Tại sao?"

Lạc Di nhìn chằm chằm vào anh ta, cảm thấy cực kỳ thất vọng, anh ta cũng được quốc gia bồi dưỡng ra mà, sao lại chọn phản bội chứ?

"Anh không có tinh thần nghiên cứu khoa học, bằng lòng làm người tầm thường, không có tiếng tăm gì, không mong hồi báo trong thế giới xô bồ này, còn em là kiểu người kiên định dốc lòng nghiên cứu khoa học, anh lại không phải, anh có quá nhiều suy nghĩ râu ria, chúng ta không phải người cùng chung chí hướng."

Sắc mặt Hàn Á Huy vô cùng tái nhợt: "Không, anh cũng muốn nghiên cứu học vấn nghiêm túc..."

Lạc Di khẽ thở dài một hơi: "Ngày xưa em từng đọc một quyển sách, có một câu nói thế này: Khi bạn quay đầu nhìn về quá khứ, không thấy hối hận vì sống phí hoài cuộc đời, cũng không cảm thấy thẹn với lòng vì tầm thường vô vị. Câu nói này tác động rất lớn tới em, chờ khi em già rồi, quay đầu nhìn lại những chuyện trong đời, nếu đã từng cống hiến cho nhân loại, tác động tới thế giới thì em cảm thấy mình không sống phí cuộc đời này, Hàn Á Huy, e rằng anh phải sống trong tiếc nuối cả đời rồi."

Cơ thể Hàn Á Huy lảo đảo, vẻ mặt thống khổ đến cực điểm: "Anh cũng đâu muốn thế."

"Anh vì yêu mà sinh hận với em, thấy tiếng tăm của em vang xa, trong lòng anh thấy khó chịu, vậy nên muốn hủy hoại em, đúng không?" Lạc Di rất cố gắng phủi sạch quan hệ, cố gắng dẫn về phía quan hệ nam nữ.

"Máy tính Hằng Tinh là niềm kiêu ngạo của đất nước chúng ta, em cũng rất tự hào, nhưng làm một nhà nghiên cứu khoa học phải tôn trọng sự thật, tôn trọng quy luật khách quan, Hằng Tinh không phải do em phát minh, em không thể giả mạo để nhận công lao này được."

Cô bình tĩnh trần thuật sự thật, vừa lý trí vừa tỉnh táo.

Cô nói chuyện rất cuốn hút, mọi người không khỏi tin vào những gì cô nói.

"Ôi trời, không ngờ là vì yêu sinh hận, không chiếm được nên muốn hủy hoại, chàng trai này cũng hẹp hòi quá đi."

"Hẹp hòi cái gì, rõ ràng là ác độc, lần trước tôi từng đọc được tin tức này, có một người đàn ông tỏ tình thất bại đã lái xe tận mấy ngàn dặm chỉ để đào mộ cha mẹ nhà gái lên cho hả giận."

"Má ơi, vậy thì đáng sợ quá, sao có thể làm thế được nhỉ?"

"Chàng trai này có vẻ ngoài ưa nhìn như thế, không ngờ lại là kẻ mặt người dạ thú, đúng là nhìn không ra đấy."

"Tôi đứng về phía Le Yi, từ trước tới nay cô ấy rất có nguyên tắc, sẽ không nói dối đâu."

"Tôi cũng tin tưởng nhân phẩm của cô ấy."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1013: Chương 1013



Sắc mặt Hàn Á Huy càng ngày càng tái nhợt, đến đầu cũng không ngẩng dậy nổi.

Người đàn ông lạnh giọng gầm lên: "Nói chuyện đi, Hàn, lấy bằng chứng ra đây."

"Tôi..." Hàn Á Huy nào có bằng chứng gì, chuyện này được ghi chép trong hồ sơ tuyệt mật, anh ta từng đồng ý vĩnh vĩnh sẽ không tiết lộ.

"Lạc Di, em đừng sợ, bọn họ sẽ không thương tổn em, chỉ có coi trọng em hơn thôi, sẽ cho em đãi ngộ rất tốt..."

Anh ta cố gắng thuyết phục Lạc Di, cũng là đang thuyết phục chính mình.

Chỉ cần Lạc Di ở lại nước Mỹ, bên nước Mỹ sẽ chỉ nâng đỡ cô, cho cô vô số hoa tươi và vinh dự.

Anh ta đang muốn tốt cho cô thôi! Trong nước nghèo khó như vậy mà!

Trong đám người vang lên một giọng nói khinh thường: "Không phải đây là con trai của Hàn Kỳ làm việc ở Sở nghiên cứu Vật liệu hay sao? Không ngờ lại là Hán gian, cha mẹ của cậu ta phải chịu liên lụy rồi, ừm, nên tra xét nghiêm."

Tiếng Trung rõ ràng truyền vào trong tai Hàn Á Huy, anh ta vội vàng nhìn sang nhưng lại không tìm thấy người vừa nói chuyện.

Anh ta đổ mồ hôi lạnh, quen cha anh ta sao? Nếu người này về nước nói bậy thì cha mẹ anh ta thảm rồi: "Không không, tôi không phải Hán gian, tôi chỉ nói ra chân tướng sự thật thôi."

Anh ta ngây thơ đến buồn cười, Lạc Di nhịn không được lắc đầu.

Sinh viên nhiệt tình ngây thơ, rất dễ bị kích động, cũng rất dễ bị dụ dỗ.

Giọng nói kia lại vang lên lần nữa: "Kẻ phản quốc."

Ba chữ này như búa tạ đập mạnh vào tim Hàn Á Huy, trước mắt biến thành màu đen: "Không, tôi không phải."

Đây chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại nói nghiêm trọng như thế!

Người đàn ông ở Cơ quan tình báo nhịn không được trừng mắt với anh ta: "Hàn, cậu bị cái gì thế?"

Lạc Di thở dài bất đắc dĩ: "Chỉ vì mấy câu nói điên điên khùng khùng của người này mà mấy người muốn giam tôi lại à? Tôi nói lại lần nữa, Hằng Tinh là do Viện khoa học nghiên cứu ra, năm đó tôi chỉ mới là một sinh viên vào đại học, trước đó chưa từng tiếp xúc với máy tính."

Ánh mắt người đàn ông lóe lên, giọng điệu hơi bình tĩnh lại: "Cô đi theo chúng tôi trước đã."

Không nói là điều tra, chỉ nói năng lập lờ.

Ông ta cũng biết chỉ với lý do này thì không giữ lại được.

Cho dù người ta có phát minh được thứ tốt thì đó cũng không phải lý do không cho phép người ta ra ngoài, có một số việc trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng, nhưng không thể công khai ở ngoài được.

"Được." Lạc Di khẽ gật đầu: "Nhưng tôi có một điều kiện, Tổng thống Mỹ phải xin lỗi tôi, xin lỗi vì quốc gia này đã thô lỗ vô lễ, các người đã giẫm lên tôn nghiêm của tôi."

Người đàn ông không thèm nghĩ ngợi gì đã từ chối thẳng: "Điều đó không thể nào."

"Là tôi không xứng? Hay là người trong giới học thuật không xứng? Hay là những người không mang quốc tịch Mỹ không xứng?" Lạc Di chỉ vào mình, rồi lại chỉ vào người bên cạnh: "Ừ, chúng tôi đều không xứng."

Người đàn ông tức tới mức méo miệng, rất biết kiếm chuyện, rất biết kéo thù hận: "Nếu cô không muốn tự đi thì để tôi đỡ cô đi..."

Tay ông ta còn chưa đụng tới Lạc Di, A Phượng đã nhào tới, vậy là tay người đàn ông đúng lúc chạm vào ngực, cô ấy lớn tiếng thét chói tai: "Á á á, sàm sỡ."

Lúc nói lời này, cô ấy dùng tay c.h.é.m mạnh ra, sau đó cho hai bạt tay thật mạnh, thêm một cú đá, đá người đàn ông bay ra.

Ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn, còn ra tay có lý do, chiếm lý về mặt đạo đức.

Sàm sỡ phụ nữ để bị đánh, đáng đời mà.

Người đàn ông bị đánh sững sờ, lập tức thẹn quá thành giận: "Bắt hết bọn họ lại, mau."

Mấy người A Văn đều vây quanh lại đây, bảo vệ Lạc Di ở giữa.

Nhưng vào lúc này, không biết từ đâu có một đám phóng viên ùa vào, liên tục chụp lại cảnh tượng này, tranh nhau phỏng vấn.

"Nghe nói Cục trưởng Cục tình báo vừa ý nhan sắc cô Le Yi nên muốn tìm cớ giam cầm cô ấy, chuyện này có phải là thật không?"

Người đàn ông bị đánh: "..."

Những người ở hiện trường: "..."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1014: Chương 1014



Vẻ mặt Lạc Di bừng tỉnh, môi run run: "Thật ghê tởm, buồn nôn, hạ lưu, nhất định tôi sẽ không khuất phục."

Một gã phóng viên lớn tiếng hỏi: "Cô Le Yi không biết sao? Vị Cục trưởng mới kia rất háo sắc, đến siêu sao còn dám nhúng chàm mà."

Lạc Di run lên lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Tôi không biết, tôi ở trong phòng thí nghiệm cả ngày, đến báo giải trí còn không đọc, thầy, sư mẫu, em sợ quá, em chỉ lẻ loi một mình, không có chỗ dựa, cha mẹ lại không ở bên, hu hu."

Là một cô bé đáng thương yếu đuối, bất lực.

Sư mẫu ôm lấy cô với vẻ thương tiếc: "Đứa bé đáng thương, sao lại xảy ra chuyện này kia chứ?"

Giáo sư Johnson tức xanh cả mặt: "Nhất định không thể để người như thế gây họa cho giới khoa học chúng ta được."

Tất nhiên người của Cục tình báo phải giữ gìn danh dự cho người nhà mình: "Cục trưởng của chúng tôi giữ mình trong sạch, là người thành thật, chắc chắn không có những tật xấu đó, mọi người đừng tin mấy lời đồn đãi đó..."

Còn chưa nói dứt lời, một xấp ảnh chụp đã bị ném tới đây, tung ra một cách chuẩn xác về phía những hành khách, nhóm hành khách đều nhận được, vừa nhìn thì thấy toàn là ảnh chụp rất phóng túng, mặt nữ chính được đánh Mosaic nhưng có thể nhìn ra là những người khác nhau, còn nam chính thì cùng một người.

Có người hô to lên: "Không phải đây là Cục trưởng mới nhậm chức của Cục tình báo hay sao? Tôi từng thấy ông ta trên bản tin thời sự."

"Đúng vậy, chính là ông ta, vậy mà nói là giữ mình trong sạch đấy à? Ha ha."

Bị vả mặt với vận tốc ánh sáng như thế, sắc mặt đám người của Cục tình báo rất khó coi.

Bây giờ lại càng không thể mang Lạc Di đi được, không riêng gì mấy người A Văn che chở Lạc Di, nhóm giáo sư bảo vệ cô mà đến cả những hành khách ở sân bay cũng tự động bảo vệ cô, không thể để cô gái xinh đẹp đáng yêu thế này bị tên háo sắc nhúng chàm được.

Sự kiện này hoàn toàn lớn chuyện.

Còn Cục trưởng sau khi nghe nói chuyện này thì mặt mũi tái xanh, di động vang lên hết lần này tới lần khác, là cấp trên gọi tới, mắng ông ta té tát, sau khi mắng một hồi lại bảo ông ta xử lý chuyện này cho ổn thỏa, nếu không... Hừ.

Cấp trên trực tiếp cúp điện thoại, Cục trưởng không kịp biện giải cho mình, tức giận đến mức méo miệng, đập mạnh điện thoại xuống: "Tôi không có! Tôi chỉ phá án như thường thôi!"

Những người khác cũng gọi điện thoại tới, ai cũng hỏi thăm tình hình, còn bảo ông ta đừng làm bậy, danh tiếng của Le Yi tốt lắm, dân chúng còn dùng Le Yi để làm tấm gương cho con cháu của mình, độ phổ biến rất cao, là thần tượng trong lòng vô số người.

Muốn nhúng chàm người như vậy, cũng giống như dẫn lửa lên người.

Cục trưởng tự đ.â.m đầu vào ngõ cụt, ông ta thật sự không có ý đó! Tại sao không ai tin ông ta hết vậy!

Có vài trang báo giành quyền đưa tin trước, hay lắm, giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, rất nhiều người dân ùa tới sân bay để lên tiếng ủng hộ.

Tình thế biến hóa quá nhanh, nhanh đến mức theo không kịp.

Lạc Di chỉ lặng lẽ để sư mẫu ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng vẻ yếu ớt đáng thương này đã làm biết bao người phải đau lòng không thôi.

Đám người của Cục tình báo bị đáng ngớ người, ngơ ngác không biết làm sao.

Bọn họ còn không tới gần được Lạc Di, lại càng không phải nói tới chuyện cưỡng chế dẫn cô đi.

Cục diện giằng co mãi cho tới khi tiếng chuông điện thoại của người đàn ông vang lên, ông ta nhanh chóng nhận điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta thở dài một hơi: "Cô Le Yi, cô có thể rời khỏi lãnh thổ nước Mỹ tùy ý, nhưng có một điều kiện..."

Không đợi ông ta nói xong, Lạc Di đã trực tiếp cắt ngang: "Tôi không chấp nhận bất cứ điều kiện nào cả, tự do qua lại là quyền lợi của tôi, tôi chọn đấu tranh tới cùng, có nhiều người quan tâm và ủng hộ tôi như thế, tôi không sợ mấy người đâu."

Cô vẫn luôn mang hình tượng nhỏ yếu nhưng lại kiên cường, không gây cảm giác khó chịu chút nào.

Người đàn ông cố ý nói: "Cô Le Yi, cô đang sợ đấy à?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1015: Chương 1015



Lạc Di biết đây là thời khắc mấu chốt nhất: "Dùng phép khích tướng cũng vô dụng, tôi cứ ngồi ở đây đấy, có ngon thì cưỡng chế mang tôi đi đi."

Nếu thật sự không được thì cứ ngồi lỳ luôn ở đây, dù sao bọn họ cũng không dám cưỡng chế cô làm gì.

Để xem ai có thể kiên trì tới cùng trong trận chiến tâm lý này.

Người đàn ông nhìn đám người đông đúc, nhịn không được thở dài, sao lại thành ra thế này?

"Chỉ cần cô điền vào đơn xin nhập quốc tịch của nước chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cô tự do qua lại."

Lạc Di tức đỏ mặt tía tai, trừng mắt giận dữ: "Ông ép tôi điền, tôi không điền đấy! Không điền, sẽ không điền."

Ô trời, sao mà ngang bướng quá đi, người đàn ông trừng mắt: "Mọi người đều thấy rồi đúng không, không phải chúng tôi không thả cô ta đi, mà là cô ta không chịu phối hợp."

Ông ta còn tưởng có thể lấy lại hình tượng.

Nhưng ai ngờ người trẻ tuổi đều lục tục đứng ra chỉ trích: "Ép buộc một cô gái yếu đuối thì lên mặt cái gì? Đúng là làm mất mặt nước ta."

Rất có tính lan tỏa, bọn họ đặt mình vào vị trí của Lạc Di, nghĩ thôi đã thấy tức rồi.

Đây hoàn toàn là ép buộc!

"Bị ức h.i.ế.p như thế, ôi đáng thương quá, tôi thấy thương cho em gái Le Yi ghê."

"Nếu là tôi thì tôi cũng không điền, buồn nôn muốn chết, rõ ràng nhập tịch là chuyện tốt mà cứ phải làm khó coi như vậy, tôi thấy quá thất vọng với vài Cục rồi."

Người đàn ông: "..." Thanh niên bây giờ đều kỳ lạ như vậy sao?

Ông ta thật sự không giải quyết được, đành phải gọi điện thoại cho cấp trên để xin giúp đỡ.

Cuối cùng Cục trưởng cũng chạy tới, còn chưa mở miệng đã bị một túi sữa đập trúng, túi sữa vỡ ra, sữa xối hết lên mặt ông ta, cả người ông ta lôi thôi, muốn bảo cấp dưới đi bắt người nhưng người đó xen lẫn giữa đám đông nên không tìm thấy được.

Như bị đánh thức, mọi người thay phiên nhau ném đồ tới.

Tính sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục cực mạnh.

Lúc này chỉ có thể nhịn mà không thể trách, Cục trưởng vô cùng chật vật, cả người cực kỳ bẩn nhưng vẫn kiên trì đi về phía Lạc Di, vẻ mặt tỏ vẻ chân thành: "Cô Le Yi, tôi không có ý đó với cô, toàn là truyền thông nói lung tung thôi, xin cô hãy tin tôi."

Lạc Di giấu thân mình sau lưng sư mẫu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, cực kỳ thấp thỏm lo âu: "Ảnh chụp này cũng là giả sao?"

Giọng điệu yếu ớt, nhưng một đao cắm thẳng vào trọng tâm, Cục trưởng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Thật? Vậy thì chứng tỏ ông ta là kẻ háo sắc, thấy gái đẹp là muốn nhúng chàm.

Giả? Chẳng lẽ tưởng đám người trong ngành truyền thông này chỉ bày ra cho đẹp thôi sao?

Cục trưởng chọn cách tránh không trả lời mà nói sang chuyện khác: "Cô Le Yi à, tôi thật lòng hy vọng cô gia nhập quốc gia chúng tôi, đại gia đình ấm áp này hoan nghênh cô, nước Mỹ có những tiện nghi vật chất tốt nhất, có điều kiện nghiên cứu khoa học tốt nhất..."

Lạc Di sẽ không dễ dàng buông tha ông ta: "Nhưng có kẻ háo sắc như ông, ỷ thế h.i.ế.p người, ngoài mặt nói chuyện dễ nghe nhưng lại lén lút muốn làm gì thì làm, để thỏa mãn h*m m**n cá nhân mà không từ thủ đoạn."

Đây đúng là kéo thể diện của Cục trưởng xuống, giẫm mạnh dưới lòng bàn chân.

Cục trưởng không kiềm được vẻ mặt: "Càn rỡ."

Lạc Di bị dọa run rẩy, mọi người nhìn Cục trưởng bằng ánh mắt khiển trách, Cục trưởng giận điên lên, không lẽ mấy người bị mù hết rồi sao? Rõ ràng là cô ta không nói lý trước.

Một gã phóng viên hỏi lớn tiếng: "Le Yi chỉ đi tham gia hội nghị, dự thay thầy mình thì dựa vào đâu mà hạn chế tự do của cô ấy? Cách làm của Cục mấy người khiến dân chúng quá thất vọng quá."

Trong đám người có người lên tiếng: "Hành vi của ông ta không thể đại biểu cho cả nước, quốc gia không gánh tiếng xấu này."

"Vậy tức là chuyện ông ta thèm muốn nhan sắc của Le Yi là thật sao? Người như thế thì sao xứng ngồi ở địa vị cao được? Nước chúng ta có người quản lý như thế khiến tôi lo lắng quá."

"Anh nói chuyện cẩn thận một chút, coi chừng bị bắt đấy."

Nhóm quần chúng anh một câu tôi một câu, ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ Cục trưởng này.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1016: Chương 1016



Cục trưởng đối mặt với những lời chỉ trích khắp nơi, vừa tức vừa giận, cho dù ông ta có giải thích như thế nào thì cũng không có ai tin tưởng ông ta.

Ông ta định nói chuyện với Lạc Di nhưng lại không tới gần cô được, ai cũng đang đề phòng ông ta.

Máy bay đã cất cánh, Lạc Di và cả đoàn giáo sư đều không lên máy bay, Lạc Di từng khuyên họ, bảo họ cứ đi trước nhưng họ đều bảo sẽ đổi chuyến bay.

Mỗi ngày chỉ có hai chuyến bay, bọn họ đổi sang chuyến bay buổi tối.

Sau mấy tiếng giằng co, cuối cùng Cục trưởng không chịu được áp lực, để cho Lạc Di rời đi.

Cũng hết cách, ai cũng đang mắng ông ta, các phóng viên truyền thông thì truy hỏi những câu cay độc khiến ông ta không thở nổi, hơn nữa bên ngoài sân bay còn hô to khẩu hiệu, bảo ông ta từ chức.

Vài vị Thượng nghị sĩ gọi điện thoại tới để tạo áp lực, nếu ông ta không giải quyết được chuyện này thì cứ chờ bị cắt chức đi.

Vậy nên ông ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ, dù sao sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Ông ta không tin không lật ngược được tình thế này, chờ sau khi cô quay về thì... Hừ.

Ông ta gọi điện thoại cho một cấp dưới: "Sắp xếp một nhóm người đi theo tới HK, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo lại tình hình cho tôi, nhớ kỹ, nhất định phải đưa người về đây, chỉ cần không c.h.ế.t là được."

Thật ra thì ông ta muốn xử lý cô luôn hơn, nhưng không thể ở thời điểm mấu chốt này được.

Hiện trường một mảnh vui mừng, tiếng cười, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai không dứt bên tai, cả khu hân hoan vui sướng.

Mọi người như vừa đánh thắng trận, vô cùng vui vẻ.

Lạc Di sửa sang lại hành lý, vé máy bay đi từng bước về phía cửa soát vé, vừa kiên định vừa trầm ổn.

Ánh mắt Cục trưởng lóe lên, tối tăm đáng sợ, trong lòng thấy rất bất an: "Le Yi, cô..."

Ông ta hối hận, ông ta muốn cản lại!

Lạc Di vượt qua cửa soát vé, không tiếp tục đi về phía trước nữa mà xoay người, cúi rất thấp người để chào, rất lâu vẫn không đứng lên.

Đây là tỏ vẻ cảm ơn những người đã giúp đỡ cô, tiếng ồn ào lập tức tắt ngấm, mọi người ngơ ngác nhìn cô, ánh đèn flash chớp tắt cả một vùng.

Qua rất lâu, Lạc Di mới đứng thẳng người dậy, vành mắt rưng rưng: "Cảm ơn mọi người, mọi người là những người đáng yêu nhất mà tôi từng gặp, mặc dù tôi từng bị đối xử không công bằng nhưng chính sự lương thiện của mọi người đã sưởi ấm cho tôi, giúp tôi cảm thấy thế giới này không tệ đến thế, cảm ơn."

Cô tạo hình trái tim thật lớn: "Mọi người khác màu da, khác dân tộc, khác quốc tịch nhưng lại là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng tôi, tôi sẽ khắc ghi giờ phút này vĩnh viễn."

Nhìn mà xem, cô gái này thiện lương biết tri ân biết bao, so với cô thì Cục trưởng đúng là một gã cặn bã.

Mọi người cảm thấy tất cả những sự bảo vệ đều là đáng giá, được khẳng định, vậy nên trong lòng tràn ngập vui sướng, lại càng yêu thích Lạc Di hơn nữa.

Đã từng đấu tranh vì cô, cảm tình này khác với hư tình giả ý chỉ làm bộ ngoài mặt, chắc chắn sẽ tiếp tục vẹn nguyên như thế.

Bọn họ không chỉ đang bảo vệ Lạc Di, mà đây còn là thời khắc tỏa sáng mà họ cùng nhau đấu tranh, là sự kiên trì và dũng khí.

Bach đứng xen lẫn trong đám đông mà khóe miệng giật giật, cho dù sắp đi cũng phải tô điểm lại hình tượng, không hổ là người có lòng dạ hiểm độc.

Anh ta nhìn Lạc Di rời đi, gửi một tin nhắn: "Cô nợ tôi một ân tình đấy."

Rất nhanh, đã nhận được hồi âm, OK.

Máy bay từ từ cất cánh, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng xong.

Dọc theo đường đi, Lạc Di mang vẻ mệt mỏi, luôn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cô không mua vé khoang hạng nhất mà đi hạng thương gia cùng với mọi người, bên cạnh là mấy vệ sĩ.

Lúc phát thức ăn, Lạc Di còn đang ngủ, sư mẫu ngồi trước nhìn cô một cái, A Phượng lập tức cười nói: "Không cần đánh thức cô ấy đâu, cô ấy chịu tủi thân nên để cô ấy ngủ một giấc sẽ tốt hơn, mọi người cứ ăn trước đi, chúng tôi có mang đồ ăn theo."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1017: Chương 1017



Sư mẫu khẽ thở dài một hơi: "Sau khi tỉnh thì lại kêu phục vụ vậy."

Bà ấy lấy một phần ăn, ăn mà chẳng thấy ngon lành gì, vừa quay đầu đã thấy ông xã lo lắng sốt ruột.

"Bây giờ ông mới thấy sợ? Có phải là hơi muộn rồi không?"

Không phải giáo sư Johnson sợ hãi, với địa vị xã hội của ông ấy thì người bình thường không dám động đến ông ấy, đã thế ông ấy còn nhiều đồng nghiệp như thế kia mà.

Ông ấy chỉ đang lo một chuyện, lần này Lạc Di chịu k1ch thích quá lớn, chỉ sợ...

Haiz, cũng không thể trách cô được, cô vẫn còn là một đứa trẻ, bình thường cao ngạo, không chịu được ấm ức, lại liên tục bị đối xử bất công thì sao mà chịu được chứ?

Là lỗi của người khác!

Lạc Di ngủ suốt chặng đường, mãi đến khi máy bay đáp xuống sân bay HongKong thì cô mới bị A Phượng gọi dậy: "Mau tỉnh lại, đến Hồng Kông rồi."

Lạc Di mơ màng mở mắt, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lấy lại sức sống.

Giáo sư Johnson ở phía trước nhìn qua: "Le Yi, em tỉnh rồi à? Có thấy đói bụng không?"

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới Lạc Di đã cảm thấy đói bụng cồn cào: "Đói quá, mau cho tôi một miếng bánh mì."

Cô vừa cầm bánh mì ăn, vừa để A Phượng dắt xuống máy bay, dáng vẻ mơ mơ màng màng làm cho người ta dở khóc dở cười.

Nhóm giáo sư buồn cười: "Hình như khôi phục lại rồi, Giáo sư Johnson, ông nhớ an ủi con bé, đừng để con bé để trong lòng."

"Có lẽ hơi khó đấy." Giáo sư Johnson vẫn khá hiểu học sinh của mình.

Nếu bùng nổ ngay tại chỗ thì xem như chuyện này đã qua.

Nhưng nếu bình tĩnh như vậy thì có gì đó không bình thường.

Giọng của Lạc Di vang lên: "Các giáo sư, em muốn mời mọi người mấy món ăn vặt ở sân bay, không cần khách sáo với em đâu, muốn ăn cái gì cứ việc gọi, em có tiền."

Dáng vẻ đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn cực kỳ đáng yêu.

Mọi người cũng không khách sáo với cô, người có bốn vệ sĩ đi theo mọi lúc mọi nơi thì sao thiếu tiền được?

Bánh mỳ bơ, vịt quay, gà Hải Nam không xương, thịt xốt chua ngọt, hủ tiếu xào bò xốt dầu hào, cơm cà ri thịt bò, bánh trứng, mì hoành thánh, cả bàn đầy ụ.

Lạc Di gọi một phần cơm Tứ Bảo, lạp xưởng được chiên vàng giòn, thịt bò mềm nhưng không bị nát, vịt quay mọng nước không bị khô, bánh trứng ngọt nhiều nhân, món nào ăn cũng rất ngon.

Ăn xong bữa tiệc này, cả thấy người như được sống lại.

Ngoài cửa sân bay có nhân viên công tác đến đón, xếp cho một chiếc xe buýt tới khách sạn, cả đoàn người trực tiếp kéo đến khách sạn Bán Đảo, cũng là mà ban tổ chức sắp xếp cho.

Lạc Di vừa vào cửa đã gặp được mấy minh tinh quen mắt, không khỏi mỉm cười, không hổ là điểm đếm của minh tinh.

Làm thủ tục checking xong, ai cầm thẻ phòng người nấy rồi tự lên lầu.

Cửa thang máy, giáo sư Johnson gọi Lạc Di lại: "Le Yi, thầy muốn nói chuyện với em."

Lạc Di mỉm cười, cô biết ông ấy muốn nói chuyện gì: "Thầy ơi, mắt thầy sắp mở lên hết nổi rồi kìa, mau đi nghỉ ngơi đi, có gì thì để lúc dậy rồi nói cũng được mà."

Sư mẫu cũng nhỏ nhẹ khuyên: "Đúng vậy, đâu cần sốt ruột lúc này, ông cũng có tuổi rồi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn."

Khuyên can mãi mới tiễn hai người đi được, Lạc Di đứng ở cửa thang máy xem bảng phân bố của khách sạn, nhưng vào lúc này, một giọng nói đầy mừng rỡ vang lên: "Lạc Di! Không ngờ thật sự là cô!"

Là một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ tây trang màu trắng, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, là một người thu hút ong bướm, khoác tay một người phụ nữ xinh đẹp.

Lạc Di nhìn sang, a, người này vẫn mang dáng vẻ lưu manh đó.

Người đàn ông hơi nhướng mày: "Cô không nhớ tôi là ai à? Tôi là Trịnh Tương Long đây."

Lạc Di mỉm cười: "Nhớ chứ, Trịnh Tương Long con trai trưởng nhà họ Trịnh, cậu ấm trăng hoa thay bạn gái như thay áo."

Khóe miệng Trịnh Tương Long giật giật, sao phải thêm cái câu phía sau làm gì?

Người phụ nữ bên cạnh mở miệng: "Cô gái này cũng là bạn gái cũ của anh sao?"

Người phụ nữ mắt hạnh má đào, quần áo lộng lẫy, trang sức tinh xảo, vừa nhìn là biết cô chủ nhà giàu.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1018: Chương 1018



Ánh mắt cô ta nhìn Lạc Di có một chút khinh thường, đúng là phát phiền với đống nợ đào hoa của chồng chưa cưới mà.

Trịnh Tương Long nhanh chóng phất tay: "Là cổ đông của công ty anh, cô Lạc Di, đây là vợ chưa cưới của tôi, cô Quách Vịnh Văn."

Quách Vịnh Văn kinh ngạc không thôi: "Cổ đông? Sao từ trước tới nay em chưa từng gặp?"

"Đến anh còn bốn năm chưa gặp mà." Trịnh Tương Long nhìn cô gái trổ mã ngày càng xinh đẹp, loại cảm giác rung động đó lại tới nữa: "Lạc Di, cô chạy đi đâu thế? Hỏi Nhất Hách mà cậu ta không chịu nói."

"Chắc anh ta cũng không biết." Lạc Di tùy ý ứng phó, cô còn quên mất có công ty này.

Lúc trước tính lừa người này để xâm nhập vào ngành trang trí nội thất, mang ý định mượn Hồng Kông để bắt đầu, vậy thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nhưng mấy năm nay cô lại chưa từng để ý tới chuyện đó, cũng không biết tình hình thế nào.

Ánh mắt Trịnh Tương Long nhìn cô như đang nhìn kẻ phụ lòng: "Cô không nói cho cậu ta biết sao? Có ai làm đối tác như cô không? Mấy năm nay chúng tôi không đá cô ra, cô nên cảm thấy may mắn đi."

"Anh ồn quá." Lạc Di không rảnh để ôn chuyện với anh ta, phất tay: "Được rồi, tôi vừa xuống máy bay, để hôm nào mời anh ăn cơm."

Để lại những lời này, cô chẳng thèm quay đầu đã đi mất, theo sau là vài vệ sĩ xách hành lý.

Trịnh Tương Long còn rất nhiều lời chưa kịp nói: "Này này, Lạc Di, cô đi luôn như vậy à? Đúng là vô tình mà!"

Nhìn bóng dáng cô khuất xa, anh ta cảm thấy rất phiền muộn, cô vẫn mang dáng vẻ khi xưa, xa cách anh ta.

Quách Vịnh Văn nhìn sáng vẻ ngơ ngác của anh ta, trong lòng thấy rất khó chịu: "Người đã đi xa rồi, còn nhìn gì nữa?"

"Cô ấy chướng mắt anh, hầy." Trịnh Tương Long khẽ thở dài: "Sao vẫn còn đẹp như thế chứ, có khí chất hơn, càng có... Á á, đau."

Quách Vịnh Văn véo anh ta một cái thật mạnh, tức giận bỏ đi.

Về trò hề này thì Lạc Di không biết, mà cho dù có biết cũng sẽ không quan tâm.

Mới nghỉ được một lát thì chuông cửa vang lên, một bóng người bước tới.

Lạc Di ngẩng đầu nhìn xem, không ngờ lại là Nhiếp Khôn Minh: "Bác, bác tới đây một mình à?"

Hai mép tóc của Nhiếp Khôn Minh đã bạc, mấy năm nay nhọc lòng nhọc sức quá vất vả.

Nhưng gặp được Lạc Di, ông ấy vô cùng vui vẻ: "Lúc Tiêu Thanh Bình về là bác đón, đương nhiên tới lúc cháu về bác cũng phải đón chứ."

Ông ấy vươn tay ôm lấy Lạc Di: "Lạc Di, hoan nghênh về nhà."

Cuối cùng cô gái nhỏ ông ấy luôn dõi theo từ khi còn bé đã học xong quay về, vô số người còn đang chờ cô.

Vành mắt Lạc Di cay cay, cuối cùng cũng có cảm giác chân thật, cô đã về rồi!

Nghe Lạc Di nói xong, Nhiếp Khôn Minh khẽ cau mày: “Có nhất thiết phải như thế này không? Hiện tại rời đi trong đêm là an toàn nhất.”

Ông ấy có thể thu xếp thuyền trở về Thâm Thành, đảm bảo chắc chắn có thể an toàn trở về thủ đô.

Hoặc cải trang, đi máy bay cũng được.

Lạc Di đã lên kế hoạch từ lâu, từng bước làm việc để có được sự ưu ái của mọi người, cực khổ xây dựng mối quan hệ, để không phải trở về nước một cách im hơi lặng tiếng.

“Đây là địa bàn của chúng ta, bác kinh doanh nhiều năm như vậy còn sợ không bảo vệ được cháu sao? Cháu muốn quang minh chính đại trở về nước, bác à, quỹ đạo và mối quan hệ mà cháu xây dựng mấy năm nay ở Mỹ rất là quan trọng, không thể dễ dàng từ bỏ.”

Không từ mà biệt, rất dễ ảnh hưởng đến cảm tình, cũng không có chỗ đứng trong dư luận.

Nhiếp Khôn Minh im lặng, mối quan hệ của cô không chỉ trong giới học thuật nghiên cứu, mà còn trong giới chính trị và kinh doanh, họ đều là những nhân vật hàng đầu.

Người khác phải vất vả nhiều năm mới có được một ít, nhưng cô lại nắm bắt được dễ dàng, còn khiến những người này đối xử với cô một cách rất chân thành, luôn luôn bảo vệ cô.

Điều này đặc biệt hiếm gặp, cô cũng rất giỏi quản lý các mối quan hệ, tuy rằng không đi theo cách thông thường.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1019: Chương 1019



Đại lục cách ly với nước ngoài, thông tin không được trao đổi nên ở một khía cạnh nào đó rất bị động.

Vì vậy, bọn họ rất cần những mối quan hệ này để có thể giúp đỡ đất nước trong thời kỳ xây dựng.

“Cháu luôn nghĩ chu đáo hơn người khác.” Ông ấy phải công nhận điều này.

Người bình thường làm tới đâu hay tới đó, người thông minh thì nhìn một thấu ba, còn Lạc Di là nhìn một thấu mười, cô đúng là người có trí tuệ.

Ở một góc độ nào đó, cô giống một nhà chiến lược khoa học hơn.

Lạc Di hao tâm tổn sức như vậy là vì ai? Chẳng phải vì nước nhà của mình sao?

Quốc gia phát triển, cô mới có thể rảnh rỗi ăn uống vui chơi.

“Cháu cũng đã cho đi sự chân thành của mình, không lừa dối tình cảm của người khác.”

Đám người đó đều rất tinh ý, có phải giả tạo hay không bọn họ không nhận ra sao?

Cô luôn tin rằng mối quan hệ bền vững nhất chính là gắn liền với lợi ích.

Tâm trạng Nhiếp Khôn Minh rất phức tạp, ông ấy khâm phục nhưng cũng thấy xót cho cô: “Cháu đó, không chịu về nhà sớm? Người nhà cháu đều rất nhớ cháu, bác muốn cho bọn họ một bất ngờ, nên không có thông báo cho bọn họ.”

Lạc Di nhếch môi, cô rất nhớ gia đình, cô muốn ăn những món cha mẹ nấu, muốn được ôm mẹ làm nũng, trở thành một đứa trẻ vô ưu vô lo.

Nhưng, cô phải nghĩ cho đại cục: “Mọi chuyện đều có khởi đầu và kết thúc, đã hoàn thành chín mươi chín bước rồi, bước cuối cùng này phải làm cho tốt, tuyệt đối không để uổng công vô ích.”

Các khoản đầu tư của cô vào thị trường chứng khoán Phố Wall, các thỏa thuận hợp tác đạt được với nhiều bên khác nhau và các tòa nhà ở Hoa Kỳ đều là nguồn tài sản ổn định.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, quyên góp một nửa cho đất nước, một nửa còn lại tiếp tục đầu tư, đương nhiên cũng không thể để bản thân thiệt thòi.

Đây là những lợi ích có thể nhìn thấy được, còn nhóm giáo sư kết giao chính là nguồn lực tiềm tàng.

Một nhà khoa học hàng đầu cũng giống như thiên binh vạn mã.

Nhiếp Khôn Minh thừa nhận lựa chọn của cô là đúng đắn nhất, nhưng vẫn cảm thấy xót cho cô, đặt quốc gia lên trên gia đình không phải là điều người bình thường có thể làm được.

Nhưng chính nhờ những con người âm thầm hi sinh nên đất nước của bọn họ mới đứng vững dù trải qua bao sóng gió, chưa hề bị đánh bại.

“Được, bác sẽ hết sức phối hợp với cháu.”

Lạc Di cùng Nhiếp Khôn Minh thảo luận hồi lâu mới nằm xuống nghỉ ngơi, lệch múi giờ là một việc rất vất vả.

Phía tổ chức suy nghĩ cặn kẽ, cho mọi người thời gian hai ngày để điều chỉnh, sư mẫu nôn nóng muốn hẹn Lạc Di ra ngoài đi dạo.

“Bác mang theo toàn áo khoác dày nên muốn mua vài bộ quần áo mỏng, tối nay có một buổi tiệc chào mừng, phải trang điểm đẹp một chút.”

Tuyết rơi dày đặc ở New York, nằm trong vùng cận nhiệt đới, chỉ cần một chiếc áo len mỏng phối với một chiếc áo gió.

Lạc Di chỉ mang theo ba bộ quần áo để thay, đương nhiên phải đi mua thêm rồi.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Sư mẫu, nhà em có một cửa hàng chuyên kinh doanh mặt hàng này ở HongKong, chúng ta đi xem thử đi.”

Sư mẫu sững sờ: “Đỉnh vậy sao? Đi thôi.”

Lạc Di gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến cửa hàng quần áo lông vũ sặc sỡ, không phải ở một trung tâm mua sắm đông người, cũng không phải ở khu trung tâm sầm uất mà là trong một con hẻm nhỏ ở khu Trung Tâm.

Một hàng người đẩy cửa đi vào, nhân viên nhiệt tình chào đón, Lạc Di tùy ý xem qua cách bố trí cửa hàng, quán không lớn nhưng được sắp xếp ngăn nắp.

“Sư mẫu, cô thích cái gì cứ lấy, đừng khách sáo với em.”

Lạc Di nhìn nhân viên của mình: “A Văn, mọi người vừa ý cái nào cứ tính cho tôi, mấy năm qua cực khổ cho mọi người rồi.”

Cô rất hào phóng với người của mình, hàng năm đều tặng họ một phong bì lớn màu đỏ, bình thường một ngày ba bữa, cô ăn gì thì bọn họ cũng ăn như thế.

“Tuyệt vời.” Ánh mắt A Phượng sáng lên: “Cảm ơn cô.”

Bọn họ biết Lạc Di có tiền, nhưng cũng không phải loại người vung tiền mua đồ bừa bãi, cô ở Mỹ bốn năm, nhưng đi mua sắm chỉ được vài lần.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back