Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch [Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!

[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 10: Chương 10



Xưởng trưởng thở dài, vỗ vai tôi: "Tiểu Tần, nếu cô đã nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ viết giấy giới thiệu cho cô."

Tôi sụt sịt mũi, cúi đầu xuống, chỉ sợ ông ta phát hiện ra mình đang cười thầm: "Vâng, tôi nghĩ kỹ rồi, ly hôn."

Sau khi thêm mắm thêm muối lan truyền chuyện xấu của Lưu Kiến Nghiệp và Tạ Hà Hoa ra ngoài, tôi cầm đơn ly hôn và giấy giới thiệu, hí hửng về nhà.

Vừa vào cửa, cả nhà đang ngồi quây quanh bàn với vẻ mặt đầy oán khí, như thể đang đợi tôi vậy.

Tôi đập đơn ly hôn lên bàn, lạnh giọng nói: "Tôi muốn ly hôn với Lưu Kiến Nghiệp. Đống Đống và nhà cửa thuộc về tôi, cộng thêm hai nghìn tệ tiền bồi thường tổn thất tinh thần."

Bọn họ vừa nghe xong, lập tức xù lông.

Lưu Mỹ Hoa như gà chọi, giật lấy tờ đơn xé tan tành, nhảy cẫng lên gào vào mặt tôi: "Nhà là của bố mẹ tao, dựa vào đâu mà đưa cho mày?"

"Mày đúng là đồ nhà quê, thèm tiền đến phát điên rồi hả?"

Bố mẹ chồng tức đến trợn trắng mắt: "Đừng nói hai nghìn tệ, hai xu tao cũng không cho mày.

"Đồ sao chổi, mày muốn ly hôn cũng được, cuốn gói biến đi tay không."

Tôn Nhã và Tôn Manh cũng không chịu thua: "Dì Hà Hoa xinh hơn thím, tốt hơn thím, dì ấy còn mua kẹo cho bọn cháu ăn nữa."

"Không như thím, keo kiệt c.h.ế.t đi được. Đáng đời bị cậu cả của cháu đá..."

Tôi nhìn bộ mặt xấu xí lải nhải không ngừng của bọn họ, nhếch mép cười, vớ lấy cái phích nước trên bàn ném mạnh xuống đất.

Tai cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.

"Nếu các người không đồng ý điều kiện của tôi, tôi sẽ đưa đơn ra tòa.

"Tội quan hệ bất chính, làm giả giấy giới thiệu, không kiện cho Lưu Kiến Nghiệp ngồi tù mọt gông thì tôi không mang họ Tần nữa."

Bố mẹ chồng sững sờ, nhìn nhau, rồi thay đổi sang bộ mặt nịnh nọt.

"Tiểu Quyên, con nể mặt Đống Đống, đừng chấp nhặt nữa được không?"

"Đúng vậy, nó chỉ phạm phải lỗi lầm mà đàn ông nào trên đời cũng mắc phải thôi, con cứ nắm mãi không buông làm gì? Phụ nữ chúng ta phải độ lượng."

Độ lượng? Hy vọng lúc bố chồng ngoại tình, bà cũng độ lượng được như thế.

Tôi hắng giọng, thái độ kiên quyết: "Không có thương lượng gì hết."

Lưu Mỹ Hoa hừ một tiếng, huých tay Chủ nhiệm Lý đang im lặng, nũng nịu nói: "Chồng ơi, anh nói gì đi chứ.

"Chuyện của anh trai em, anh đã hứa với em là sẽ lo đến cùng mà."

Chủ nhiệm Lý sa sầm mặt, ậm ừ cho qua, sau đó hướng ánh mắt cảnh cáo về phía tôi: "Tần Tiểu Quyên, mối quan hệ của tôi ở Lâm Thành cô biết rồi đấy.

"Kẻ đắc tội với tôi lần trước đã bị tống cổ ra sa mạc trồng cây rồi..."

Tôi nhướng mày: "Chủ nhiệm Lý đang đe dọa tôi đấy à?"

Lưu Mỹ Hoa vênh váo như kẻ tiểu nhân đắc chí, trợn mắt muốn lòi cả tròng trắng: "Mày tốt nhất là biết điều một chút, nếu không tao cho mày biết tay."

Tôi cười khẩy một tiếng, chỉ vào bụng dưới của cô ta: "Như nhau cả thôi."

Nụ cười của Lưu Mỹ Hoa cứng đờ trên mặt, cô ta chột dạ kéo kéo vạt áo.

"Đống Đống, nhà cửa, hai nghìn tệ, một thứ cũng không được thiếu!" Tôi lấy giấy bút ra, nằm rạp trên tủ viết đơn ly hôn, "Tần Tiểu Quyên tôi không phải lớn lên trong sợ hãi đâu. Ra tòa kiện, đến cơ quan làm loạn, viết biểu ngữ tố cáo, tôi không tin Chủ nhiệm Lý có thể một tay che trời..."

Chủ nhiệm Lý nghiến răng nghiến lợi bật dậy khỏi ghế sô pha: "Tần Tiểu Quyên, đồ đàn bà chanh chua! Tôi..."

Ông ta đột nhiên nghẹn lời, nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn tôi đang viết, tán thưởng gật đầu, "Nét chữ gọn gàng, mạch lạc rõ ràng..."

"Nó là cái đồ nhà quê đến tiểu học còn chưa tốt nghiệp, viết được chữ nào ra hồn?" Lưu Mỹ Hoa nghe vậy, giật phắt lấy tờ đơn.

Cô ta nắm chặt tờ đơn xem đi xem lại, kinh ngạc trợn tròn mắt, "Mày... sao mày lại biết viết nhiều chữ thế này?"

Tôi nhún vai: "Thì sao?"

Chủ nhiệm Lý tươi cười, luôn miệng khen tôi: "Phụ nữ tài hoa như Tiểu Quyên đây thật sự hiếm thấy.

"Cô có muốn chuyển đến Cục t.h.u.ố.c lá của chúng tôi làm thư ký cho tôi không?"

Mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lưu Mỹ Hoa, tôi nhếch môi: "Đợi tôi ly hôn xong, tôi có thể cân nhắc ông đấy nha."

Lưu Mỹ Hoa xù lông, đẩy mạnh tôi vào tường: "Đồ lẳng lơ không biết xấu hổ, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không."

"Tao có không biết xấu hổ cũng không có chửa hoang." Tôi đứng vững lại, nháy mắt với Vương Tuyết Mai, "Phiền dì lấy món quà lớn tôi chuẩn bị cho Chủ nhiệm Lý ra đây."
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 11: Chương 11



Vương Tuyết Mai hiểu ý, mặc kệ Lưu Mỹ Hoa ngăn cản, đổ cả một thùng đầy thư tình ra trước mặt Chủ nhiệm Lý.

"Đây đều là thư từ của Lưu Mỹ Hoa và gian phu. Cô ta sợ ông biết nên thư toàn mạo danh là gửi cho Lưu Kiến Nghiệp."

"Chủ nhiệm Lý, ông vừa bỏ tiền nuôi con hộ cô ta, vừa tốn sức vớt vát anh trai cô ta. Chậc chậc chậc, đúng là đồ ngốc bị lợi dụng."

Chủ nhiệm Lý nắm chặt lá thư, nhìn những lời lẽ sến súa nồng nàn tình ý trên đó, mặt thối như vừa ăn phải phân.

"Anh yêu, anh tin em đi, người em yêu nhất là anh..." Lưu Mỹ Hoa ngã ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy đùi Chủ nhiệm Lý, khóc lóc như mưa như gió, "Em đã mang thai con của anh rồi, anh không thể không cần em."

Chủ nhiệm Lý tức run người, đạp văng cô ta ra: "Nói bậy! Ông đây bị vô sinh, mày có thai kiểu gì?"

"Muốn ông đây đổ vỏ, nuôi con cho thằng khác à, mơ đi cưng!"

Tiếng khóc của Lưu Mỹ Hoa tắt ngấm, cô ta bò dậy khỏi mặt đất, cào cấu túi bụi vào mặt Chủ nhiệm Lý: "Lão già khốn kiếp, ông chiếm hết tiện nghi của tôi rồi, giờ muốn phủi đ.í.t bỏ đi à?"

"Không có cửa đâu!"

Bố mẹ chồng thấy thế, vội lao vào bếp, mỗi người cầm một con dao, uy h.i.ế.p Chủ nhiệm Lý.

"Không đưa năm mươi nghìn tệ tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho con gái tôi thì tôi kiện ông tội giở trò lưu manh."

"Ông mà không đưa tiền, chúng tôi đến cơ quan ông làm ầm lên."

Chủ nhiệm Lý hừ lạnh một tiếng, đạp bay hai người họ, cảnh cáo: "Dám gây sự, tôi cho Lưu Kiến Nghiệp mọt gông cả đời này luôn!"

Ba người kia đờ mặt ra, ngây người tại chỗ không biết phải làm sao.

Chủ nhiệm Lý khinh bỉ hừ một tiếng, sải bước bỏ đi.

Tôi vội nhặt đơn ly hôn đuổi theo: "Chủ nhiệm Lý, nể tình chúng ta đều là người bị hại, ông giúp tôi một việc được không?"

"Ép Lưu Kiến Nghiệp ký đơn ly hôn, tốt nhất là nhốt hắn thêm vài năm nữa."

Chủ nhiệm Lý liếc tôi một cái, không có ý định xen vào.

Tôi hít sâu một hơi, níu lấy tay áo ông ta: "Lý ca ca, giúp em đi mà. Xin anh đó."

Chủ nhiệm Lý khẽ thở dài, nhận lấy tờ đơn trong tay tôi: "Được."

10

Buổi tối.

Tôi vừa thiu thiu ngủ thì bị tiếng động lạ phòng bên cạnh đánh thức.

Chuyện hóng hớt phải nhiệt tình chứ, tư tưởng phải thông suốt.

Tôi nhanh chóng bật dậy khỏi giường, rón rén đi đến cửa phòng Vương Tuyết Mai, áp tai vào cửa nghe lén.

Bố chồng éo éo cái giọng, hổn hển: "Tuyết Mai cưng à, em là người phụ nữ quyến rũ nhất anh từng gặp."

"Ngay từ lần đầu gặp em, anh đã thích em rồi."

Vương Tuyết Mai ư ư a a đánh vần phụ họa: "Lưu đại ca, em cũng yêu anh."

"Người ta đã theo anh rồi, khi nào anh mới ly hôn mụ phù thủy già kia để cưới em đây."

"Ngay, ly hôn ngay. Cưng à, thơm thơm..."

Xì... Chói hết cả tai.

Cái lão già này, hơn sáu mươi tuổi rồi mà còn lắm trò ghê.

Tôi bĩu môi, vừa định chuồn đi thì nghe thấy tiếng ổ khóa lạch cạch.

"Con về rồi, mọi người mau ra đây." Giọng Lưu Mỹ Hoa chửi đổng vọng vào từ cửa, "Lão già Lý Bảo Điền kia đuổi mẹ con con ra khỏi căn nhà nhỏ của lão rồi."

Đáng đời!

Tôi lách người trốn về phòng mình.

"Ông ngoại bà ngoại, mau ra giúp bọn con xách đồ vào."

"Ông ngoại bà ngoại, con đói, con muốn ăn trứng rán."

Tiếng thì thầm mờ ám phòng bên cạnh tắt ngấm, ngay sau đó là một loạt tiếng loảng xoảng.

Tôi không nhịn được cười phá lên, lão già kia chắc sợ đến mức "xìu" luôn rồi, hahaha.

"Đêm hôm chúng mày làm ầm cái gì thế?" Bố chồng bật đèn cái "bụp", bực bội mắng cô ta, "Gây tội với Chủ nhiệm Lý rồi, mày còn mặt mũi nào mà về nhà?"

"Bố, bố nói gì thế? Đây là nhà con mà."

Tôi vươn vai, mở cửa bước ra, liếc nhìn đống hành lý tồi tàn của họ, chế nhạo: "Ối chà, người thành phố sao lại tha cả đống rác về thế này?"

Lưu Mỹ Hoa bĩu môi rõ dài, nghiến răng nói: "Lão già đó, đến quần áo mới cũng không cho tôi mang đi."

"Đồ keo kiệt! Theo lão hơn một năm trời, chẳng vớ được cái gì sất."

Mẹ chồng nghe tiếng, dụi mắt bước ra khỏi phòng, đau lòng ôm Lưu Mỹ Hoa lau nước mắt: "Không sao, mẹ nuôi con."

Tôn Nhã và Tôn Manh lập tức ôm lấy chân bà, đồng thanh kêu đói, đòi ăn trứng rán.

Mẹ chồng luôn miệng nói được, quay sang nhìn tôi: "Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, mày giấu trứng đi đâu rồi?"

Tôi đảo mắt: "Không có. Muốn ăn thì tự đi mà mua."

Tôi không nộp lương, Lưu Kiến Nghiệp lại vào tù, bố chồng biết bà ta ham cờ b.ạ.c nên không đưa cho một xu lương hưu nào.

Lưu Mỹ Hoa, cái đứa trẻ to xác chỉ biết ăn bám.

Cho nên, bà ta lấy đâu ra tiền mà mua đồ ăn?
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 12: Chương 12



Mẹ chồng nghiến răng, dỗ dành hai đứa nhóc: "Hôm nay muộn rồi, đi ngủ trước đi nha. Mai bà ngoại hầm thịt kho tàu cho các cháu ăn."

Tôn Nhã và Tôn Manh bĩu môi, bất mãn hỏi: "Bà ngoại, chúng cháu ngủ ở đâu ạ?"

Mẹ chồng đảo mắt một vòng, xông vào căn phòng ngăn tạm mà Vương Tuyết Mai đang ở, lôi cô ta ra ngoài: "Cút đi cho tôi, nhà tôi không cần người giúp việc nữa."

"Là Tiểu Quyên thuê tôi đến trông con, bà lấy tư cách gì đuổi tôi đi? Bà là cái thá gì!" Vương Tuyết Mai cũng chẳng phải dạng vừa, nhếch mép cười, túm lấy tóc mẹ chồng.

Giật mạnh một cái.

Mái tóc lơ thơ còn sót lại của mẹ chồng bị cô ta giật mất một nửa.

Kiểu tóc giống hệt Quảng Khôn, bà ta xứng đáng có được.

"Mày dám hỗn à, xem tao đánh c.h.ế.t con hồ ly tinh này không." Mẹ chồng tức phồng má, vớ lấy cây phất trần trên bàn, quất về phía Vương Tuyết Mai.

Ai ngờ, phất trần còn chưa chạm vào người Vương Tuyết Mai, bà ta đã ăn ngay một cái tát trời giáng của bố chồng.

"Mụ đàn bà điên, bà lên cơn gì thế!" Bố chồng giật lấy cây phất trần, quất mạnh bà ta một cái.

Mẹ chồng đau đến hít một hơi lạnh, co rúm người lại, ấm ức nhìn bố chồng: "Ông ơi, sao ông cứ bênh nó thế?"

Bố chồng ghét bỏ liếc bà ta một cái, kéo Vương Tuyết Mai vào lòng: "Tuyết Mai có thai con của tôi rồi."

"Tôi muốn ly hôn với bà!"

Vương Tuyết Mai e thẹn dụi dụi vào lòng ông ta, còn nháy mắt với tôi.

Mẹ chồng ngây ngốc đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, cả người run lên không kiểm soát: "Lưu Quân, ông là đồ không có lương tâm. Tôi lấy ông bốn mươi năm, sinh con đẻ cái cho ông, vậy mà ông lại vì một con hồ ly tinh mà đòi ly hôn tôi?"

"Lưu Kiến Nghiệp vô dụng rồi, tôi để Tuyết Mai sinh cho tôi một đứa con trai thì sao nào?" Bố chồng đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn bà ta, "Ban đầu nếu không phải bà bỏ thuốc vào rượu tôi, tôi có bị giám đốc nhà máy ép cưới cái thứ đàn bà đanh đá như bà không?"

"Tuyết Mai là người phụ nữ dịu dàng chu đáo nhất tôi từng gặp, bà mà còn dám hỗn với cô ấy, tôi đánh gãy chân bà!"

Mẹ chồng ngã ngồi bệt xuống đất, đập đùi khóc lóc thảm thiết.

Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt mẹ chồng, cười nói: "Ông ấy chỉ phạm phải lỗi lầm mà mọi đàn ông trên đời đều mắc phải thôi, bà khóc cái gì? Làm phụ nữ phải rộng lượng chứ."

Mẹ chồng sụt sịt mũi, khóc càng to hơn.

Lưu Mỹ Hoa c ắn môi dưới, điên cuồng trút giận lên người tôi: "Tần Tiểu Quyên, con sao chổi này, đều tại mày, cứ đòi giữ con hồ ly tinh này ở lại nhà."

"Mày hại anh tao, giờ lại muốn hại mẹ tao nữa."

"Mày cút đi cho tao." Cô ta giằng Vương Tuyết Mai ra khỏi vòng tay bố chồng, đẩy cả hai chúng tôi ra cửa, "Cút! Tất cả cút hết đi."

"Lưu ca." Vương Tuyết Mai ôm bụng dưới, mắt đỏ hoe, "Cả nhà các người định ép c.h.ế.t mẹ con tôi sao?"

"Được được được, tôi đi c.h.ế.t là được chứ gì."

Bố chồng đau lòng muốn chết, ông ta tát mạnh Lưu Mỹ Hoa một cái: "Người phải cút là mày!"

Nói xong, ông ta đá văng cuộn chăn rách của Lưu Mỹ Hoa ra khỏi cửa.

Không đợi Lưu Mỹ Hoa phản ứng, ông ta vừa đá vừa đạp, tống cả ba mẹ con họ ra khỏi nhà: "Đồ ăn bám, tao coi như chưa từng sinh ra đứa vô dụng như mày."

Tôn Nhã và Tôn Manh bực bội đá mấy cái vào cửa, rồi trút giận lên người Lưu Mỹ Hoa.

"Đều tại mẹ, đắc tội với chú Lý và ông ngoại, hại chúng con không có nhà để về."

"Không có xe hơi của chú Lý đưa đón đi học, bạn bè toàn cười nhạo sau lưng con thôi."

"Hừ, đồ ngu ngốc. Cái thằng nhân tình mẹ kiếm vừa nghèo vừa kiết xác, chẳng ra cái gì."

Lưu Mỹ Hoa tức điên, tát mỗi đứa một cái đau điếng, gào lên: "Lũ vong ơn bội nghĩa! Tao không được có tình cảm riêng sao?"

"Cho dù anh ấy không có gì cả, tao vẫn yêu anh ấy. Tao chính là không yêu lão già Lý Bảo Điền kia."

"Từng này tuổi rồi còn yêu với đương, đúng là không biết xấu hổ."

"Đúng đấy, không biết xấu hổ. Già mà còn mất nết..."

11

Một tuần sau.

Tôi nhận được đơn ly hôn có chữ ký của Lưu Kiến Nghiệp.

Con cái, nhà cửa và 2000 tệ trong sổ tiết kiệm của Lưu Kiến Nghiệp đều thuộc về tôi.

Ngoại trừ 200 tệ đưa cho Vương Tuyết Mai theo thỏa thuận, nhà và tiền tôi đều chuyển sang tên Lưu Đống Đống.

Tôi sắp rời khỏi thế giới này, nhưng tôi hy vọng thằng bé có thể sống tốt ở đây.

Gia đình bố mẹ chồng không phục, tôi trực tiếp gọi người của ban bảo vệ đến đuổi họ đi.

Họ cũng không chịu đi xa, thuê một căn phòng dưới tầng hầm ở tòa nhà tôi.

Sáu miệng ăn, hai mươi mét vuông.

Mẹ chồng sống c.h.ế.t không chịu ly hôn, thà làm người hầu cho Vương Tuyết Mai cũng phải giữ lấy danh phận vợ cả.

Bố chồng vì muốn cho Vương Tuyết Mai một sự đảm bảo, đã chủ động giao nộp sổ tiết kiệm lương hưu.

Lưu Mỹ Hoa nghiễm nhiên trở thành trụ cột kinh tế của cả nhà.

Nhưng cô ta vẫn không sửa đổi thói quen sống tiểu tư sản.

Lĩnh lương xong, ngoài xem phim thì là mua quần áo mới, tiền chi cho ăn uống chẳng còn lại bao nhiêu.

Tôn Nhã và Tôn Manh đói không chịu nổi, thường xuyên đến tìm tôi nịnh nọt, chỉ cần cho miếng ăn thì bảo gì cũng làm.
 
[Thập Niên 80] Đánh Chừa Đám Cặn Bã!
Chương 13: Chương 13 (Hoàn)



Mẹ chồng tức giận tát Lưu Mỹ Hoa một cái: "Mày đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao không có chút dáng vẻ làm mẹ nào thế?"

"Bọn trẻ đói đến vàng vọt cả mặt mày, sao mày chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thế?"

Lưu Mỹ Hoa bĩu môi, chẳng thèm để ý: "Hừ, chuyện của con mẹ bớt quản đi."

"Đợi Trần ca ca của con ly hôn xong, anh ấy sẽ đến cưới con."

Cô ta xoa xoa cái bụng nhô lên, vẻ mặt mơ màng, "Đến lúc đó con sẽ theo anh ấy đi sống cuộc sống tốt đẹp, không bao giờ quay lại nữa."

Ai ngờ, cô ta vừa dứt lời đã bị một thanh niên đạp ngã xuống đất: "Con đàn bà đê tiện, mày còn dám quyến rũ bố tao nữa, tao đánh c.h.ế.t mày."

Chàng trai hừ lạnh một tiếng, đá mấy phát vào bụng cô ta rồi chạy biến.

Lưu Mỹ Hoa đau đớn ôm bụng, m.á.u từ từ chảy xuống dưới, nhuộm đỏ cả mặt đất...

Con của cô ta mất rồi, chuyện xấu của cô ta cũng đến tai lãnh đạo cơ quan, công việc cũng mất luôn.

Tôn Nhã và Tôn Manh cũng vì cô ta mà bị cô lập ở trường.

Nhìn bọn họ ác giả ác báo, lòng tôi vô cùng hả hê.

12

Một năm sau.

Con trai của bố chồng và Vương Tuyết Mai đầy tháng, gọi tôi đến mừng tiền.

Ngày hôm đó cũng vừa đúng là ngày Lưu Kiến Nghiệp ra tù.

Tôi nghĩ bụng có kịch hay để xem nên vui vẻ đồng ý ngay.

Sáng hôm đó, Lưu Kiến Nghiệp mặt mày xám xịt trở về, còn chưa kịp vào nhà đã bị tôi lôi đến căn hầm của bố chồng.

"Bố anh đẻ cho anh một thằng em trai đấy." Tôi bình tĩnh chỉ vào đứa bé trong lòng bố chồng, trêu chọc Lưu Kiến Nghiệp, "Chúc mừng nha. Hân hạnh có thêm một 'cậu con trai'."

Lưu Kiến Nghiệp sững sờ, rồi như phát điên túm lấy cổ áo bố chồng: "Ông điên rồi à? Kiếm một con bé giúp việc, còn đẻ ra cả một đứa con hoang."

"Chuyện của tao không cần mày quản. Tao với Tuyết Mai bây giờ là vợ chồng hợp pháp, mày còn dám nói bậy, tao đánh gãy chân mày." Bố chồng đẩy hắn ra, tát mạnh một cái, "Cô ấy dù có tệ thế nào cũng hơn con phò mày kiếm về."

Lưu Kiến Nghiệp c.h.ế.t lặng, bất giác nhìn về phía mẹ chồng đang giặt tã ở góc nhà.

Mẹ chồng giật giật khóe miệng, cười khổ hai tiếng, kéo hắn lại gần: "Kiến Nghiệp, con em gái bất hiếu của con không biết c.h.ế.t xó nào rồi. Mẹ chẳng trông mong gì được vào nó."

"Con thì..."

"Haiz, sau này mẹ còn phải trông cậy vào em trai con nuôi mẹ lúc về già nữa..."

Lưu Kiến Nghiệp cười khẩy một tiếng, hai tay dang ra: "Tôi đếch thèm quan tâm chuyện vớ vẩn của các người, mau trả sổ tiết kiệm lại cho tôi."

Bố chồng trợn mắt, đẩy hắn ra ngoài cửa: "Sổ tiết kiệm nào?"

Lưu Kiến Nghiệp cứng đờ người, mày nhíu chặt lại: "Tôi đã nhờ lão Lý lấy sổ tiết kiệm tôi giấu trong tường nhà vệ sinh đưa cho hai người rồi mà."

"Sao lại..."

"Phá sạch nhà cửa rồi, giờ lại đến đây ăn vạ tao hả? Cút mau! Tao coi như chưa từng sinh ra thằng con bất hiếu như mày."

Hết đường xoay sở, Lưu Kiến Nghiệp mặt dày mày dạn đòi tái hôn với tôi.

"Tiểu Quyên, em là người phụ nữ xinh đẹp đảm đang nhất anh từng gặp. Em cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"

"Nể tình Đống Đống, em cho anh về nhà đi. Anh hứa sẽ đối tốt với em..."

"Biến biến biến." Đối với mấy lời sủa bậy của hắn, tôi đến một dấu chấm câu cũng không tin.

13

【Ting! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.】 Giọng nói của hệ thống A Qua vang lên trong đầu, 【Xin hỏi ký chủ có muốn quay về thế giới thực không?】

Tôi nhếch môi, vừa định trả lời thì bị Lưu Đống Đống ôm chặt lấy chân.

"Mẹ ơi mẹ ơi, mẹ cũng không cần con nữa phải không? Hu hu hu."

Nhìn gương mặt nhỏ bé đáng thương của thằng bé, tim tôi thắt lại.

Tôi xoa đầu thằng bé, im lặng một lúc lâu.

【A Qua, tôi... có thể đưa Đống Đống đi cùng không?】

A Qua lập tức từ chối: 【Không được, điều này không đúng quy định. Cô đã thay đổi số phận bi thảm bị gia đình bòn rút đến c.h.ế.t của Tần Tiểu Quyên, theo quy định, sau khi cô rời đi, thế giới tiểu thuyết sẽ bị xóa sổ.】

Nó ngừng một chút, nói thêm, 【Bao gồm cả Lưu Đống Đống.】

Tôi hít sâu một hơi, cố nén nước mắt: 【Vậy tôi có thể nhường cơ hội sống lại cho thằng bé không?】

【Thằng bé, rất giống em trai tôi.】

A Qua nhíu mày, lẩm bẩm một câu: 【Hai chị em cô phiền phức thật, có mỗi một cơ hội sống lại mà cứ nhường qua nhường lại...】

【Hả? A Qua, ý cậu là sao?】

【Không... không có gì...】

Giây tiếp theo, một luồng sáng trắng lóe lên trước mắt tôi, cổ tôi lệch sang một bên, rồi ngất đi.

14

"Chị, chị tỉnh dậy đi. Ăn cơm thôi."

Một giọng nói non nớt của con trai đánh thức tôi.

Tôi đột ngột mở mắt, khuôn mặt bụ bẫm của Lưu Đống Đống phóng đại trước mắt tôi.

"Vậy là... không phải mơ."

Tôi ôm chầm lấy Lưu Đống Đống vào lòng, xoa nựng tới tấp: "Đống Đống, em về rồi, tốt quá."

Lưu Đống Đống cố sức giãy ra khỏi vòng tay tôi, bĩu môi tỏ vẻ bất mãn: "Chị, em đã là người đàn ông bảy tuổi rồi. Chị đừng ôm em như ôm con nít nữa được không?"

Tôi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, gật đầu lia lịa: "Được được được."

Giọng nói của A Qua lại vang lên: 【Chúc mừng nha, chị em đoàn tụ rồi nhé.】

【Cảm ơn cậu nhé, A Qua.】

【Không có gì đâu. Nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành rồi, vậy thì, tạm biệt nhé.】

(Hết truyện)
 
Back
Top Bottom