Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 200: Chương 200



Sau khi thu xếp ổn thoả, Cổ Nghiên và Trình Kính Tùng liền tự mình lái xe về đón bà nội và hai đứa nhỏ.

Còn người nhà họ Cố lòng lang dạ sói, sau khi Lý Chiêu Đệ bị bắt đi chịu án, ba Cố chỉ có thể cùng Cố Địa Bảo gắng gượng sống trong nhà tranh không có ai cần, cả ngày chăm sóc anh ta, người đã trở thành người thực vật.

Có lẽ là cả đời đều sẽ như vậy.

Dù sao Cố Nghiên cũng lười nghe, bởi vì nỗi hận hai đời của cô đã hoàn toàn tiêu tán từ lâu rồi. Cho nên người không quan trọng còn để ý làm gì.

Nhưng lần này, sau khi rời khỏi huyện Tân Vân, có lẽ là sẽ không quay lại nữa.

Dầu sao nhà máy chi nhánh cũng có quản lý mới rồi. Đến lúc đó cứ ba tháng tìm cô báo cáo một lần là được.

Khi biết Cố Nghiên phải rời đi, rất nhiều người ở huyện Tân Vân đến tiễn cô. Các thôn dân của thôn Hướng Dương và thôn Thanh Sơn cũng đến tiễn.

“Chị ơi, sau này nhớ chị thì phải làm thế nào bây giờ?” Trong đám người, Cố Nhị Ni nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nghiên, trong mắt toàn là nước mắt.

Cô bé ngày nào vẫn còn ngây ngô bây giờ đã trưởng thành rồi, dung mạo trong trẻo, xinh đẹp.

Cố Nghiên lau sạch nước mắt cho cô ấy: “Không phải là nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học trên tỉnh rồi à? Còn buồn vì sau này không gặp được chị à?"

“Chị vẫn mong sau này em đến làm chỗ chị đấy.” Cố Nghiên cố ý trêu chọ cô ấy.

“Đó là đương nhiên. Nghĩ đến sự giúp đỡ của chị họ, Cố Nhị Ni nào không đồng ý.

Phải biết rằng, ba mẹ cô ấy vốn không muốn cho cô ấy học tiếp cấp ba, cuối cùng là chị A Nghiên tìm ba mẹ cô ấy, đóng học phí cho cô ấy, cô ấy mới có thể tiếp tục đi học.

Nếu không e là cô ấy đã đính hôn, chuẩn bị kết hôn từ lâu rồi.

Phải biết rằng, vốn bạn học của cô ấy bị gia đình ép buộc, gả cho người ta đổi sính lễ. Bây giờ cũng đã mang thai rồi.

Nếu không có chị A Nghiên, e là cô ấy cũng sẽ như vậy.

Cho nên sao cô ấy có thể không biết ơn được.

Cố Nghiên xoa đầu cô ấy, vẫy tay một cái: “Nhị Ni, bọn chị phải đi rồi."

“Được, chị A Nghiên đi đường bình an, khai giảng chúng ta gặp lại. Cố Nhị Ny vẫy tay tạm biệt với Cố Nghiên, cứ đưa mắt nhìn theo cô rời đi.

“Được. Tạm biệt.

Một chiếc xe Santana dừng lại bên cạnh mọi người rồi dần dần đi xa chỉ còn lại phần đuôi xe thấp thoáng.

Từ khoảnh khắc này trở đi, tất cả mọi người đều biết, hai vợ chồng Cố Nghiên và bọn họ không còn là người của một thế giới nữa.

Người xung quanh ngược lại vẫn ổn, ba Cố là người hối hận nhất.

Hôm nay ông ta cũng đứng lẫn trong đám người, nhìn cảnh tượng Cố Nghiên ăn mặc sạch sẽ xinh đẹp mở cửa chiếc xe đến đón, anh ta ngưỡng mộ đến đỏ mắt.

Nếu như năm đó, ông ta và người vợ Lý Chiêu Đệ kia đối xử thật tốt với con bé, như vậy tất cả những gì con bé có bây giờ có phải cũng là của bọn họ không?

Đáng tiếc...trên đời này không có thuốc hối hận.

“Còn nhớ năm đó chúng ta còn nói Cố Nghiên không có mắt nhìn gả cho một tên nghèo nàn thấp hèn. Nhưng bây giờ Trình Kính Tùng cũng là ông chủ."

“Còn không phải sao? Có nhìn thấy chiếc xe đó không, là Trình Kính Tùng mua đó"

“Chậc chậc, hoá ra đây mới là con rể vang thật sự."

“Chúng ta phải nói là Cố Nghiên rất có mắt nhìn, tìm được cái đùi vàng. Khó trách ban đầu cô ấy lại sống c.h.ế.t cũng không lấy Triệu Kiến Minh"

“Đúng, đúng"

Mọi người thổn thức, rối rít cảm thán. Ai cũng không thể ngờ được, hai người họ lại có thể gặp được thời cơ may như vậy.

Nhớ năm đó bọn họ ngay cả cơm cũng không có mà ăn, ngày đầu tiên kết hôn còn bị chủ nợ của nhà họ Trình làm nhục, mà hôm nay người ta đã là sự tồn tại xa không thể với tới rồi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 201: Chương 201



Trung tâm thành phố của tỉnh.

“Sau này chúng ta sẽ sống ở đây!” Sau khi về đến nhà, Cố Nghiên cười hì hì tuyên bố với mọi người.

Đây là căn biệt thự nhỏ một toà hai tầng, có sân vườn và hồ bơi bên ngoài.

Căn nhà này do ba Tần và mẹ Tần chuẩn bị.

Ban đầu Cố Nghiên không cần nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn được sự cố chấp của hai ông bà.

Không những thế, hai ông bà còn để Cố Nghiên đứng tên một toà nhà khác.

Họ biết bây giờ Cố Nghiên không thiếu những thứ này nhưng họ vẫn muốn cho.

Tần Chi Văn cũng không thua kém, để Cố Nghiên đứng tên chiếc xe bản thân vừa mưa cứ xem như tặng món quà mừng cô về nhà.

Ông bà nội nhà họ Tần, còn ông bà ngoại họ cũng tặng quà cho Cố Nghiên, mỗi món không có giá trị cao thì cũng làm người ta hài lòng.

Không thể không nói, mỗi người trong nhà họ Tần đều rất vui khi Cố Nghiên trở về.

“Woa, ở đây đẹp quá đi!” Âm thanh phấn khích của hai đứa trẻ kéo ký ức Cố Nghiên quay về.

Chỉ thấy Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn kéo nhau ra ngoài xem, tò mò không chịu được.

“Chạy chậm thôi, cẩn thận ngã.” Cố Nghiên dặn dò “Yên tâm đi chị dâu!"

Bên này, bà nội Cố kéo tay Cố Nguyên, ánh mắt chứa đầy nước mắt cảm động: “Bà nội đúng thật sự phải nhờ vào phúc của A Nghiên, nếu không bà làm gì sống trong căn nhà tốt như vậy!"

Ban đầu, sau khi xuất thân của cháu gái bị phát hiện những người xung quanh lời ra tiếng vào.

Nói gì mà A Nghiên vào tỉnh nhận người thân sẽ không thèm quan tâm bà lão này.

Rồi nói gì mà, A Nghiên cũng muốn vứt người chồng hiện giờ muốn kết hôn với vị hôn phu ban đầu.

Nói chung kiểu gì cũng nói được.

Mấy ngày đó bà cụ thiếu điều mắng ba con đường, dạy dỗ đám người miệng dài đó một lần.

Đương nhiên, không cần biết người ngoài nói như thế nào, bà cụ cũng không d.a.o động, bởi vì bà cụ biết cháu gái bà cụ chắc chắn không phải loại người này.

Trên thực tế đúng như dự liệu.

“Tất cả mọi người cháu sẽ không từ bỏ bất cứ ai đâu” Cố Nghiên dường như nhìn thấy điều bà cụ đang nghĩ trong lòng, cúi người ôm bà cụ nhẹ nhàng vỗ vai bà cụ.

Bất kể chuyện gì đi chăng nữa đều không.

Trình Kính Tùng bên cạnh thấy vậy cũng bước đến ôm họ.

Hai đứa nhóc nghịch ngợm không biết từ lúc nào cũng chạy sang, ngoan ngoãn đứng cạnh mấy người lớn.

Đầu hè gió nhẹ hơi thổi qua ô cửa sổ dưới đất, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lêи đỉиɦ đầu mọi người.

Năm tháng hết sức ấm áp và tốt đẹp.

Ban đêm.

Cố Nghiên và Trình Kính Tùng sóng vai nằm ngủ trên giường.

Cố Nghiên nắm trong tay tài liệu ôn thi đại học chăm chú xem.

Năm nay cô định thi đại học, bù đắp cảm giác tiếc nuối không thể lên đại học.

“Nghiên Nghiên, trên giường đừng xem sách nữa, hư mắt” Trình Kính Tùng quan tâm dặn dò.

“Ây, chờ em một chút, xem xong tấm này, chỉ tấm này thôi!” Cô Nghiên ngẩng đầu cười ấm áp với anh sau đó mang theo giọng điệu nũng nịu của người phụ nữ nhỏ.

“Vậy được thôi." Trình Kính Tùng làm sao chịu được nhanh chóng đồng ý.

Sau đó vẫn luôn nhìn cô chăm chú, hết như việc sợ cô xem lố vậy.

“Nói 1 tờ là một tờ, ngớ ngẩn!” Cố Nghiên xem xong, không thể không cuộn tài liệu trong tay lại, vỗ nhè nhẹ lên vai anh.

"Anh thương em” Trình Kính Tùng muốn ôm cô vào lòng nhưng vì tư thế nằm như thế sẽ làm hai người không thoải mái.

Thế nên, anh nhanh chóng dứt khoát ôm cô ngồi lên đùi mình, để cả người cô nằm trong n.g.ự.c mình.

Đây là lần đầu tiên Trình Kính Tùng to gan như vậy.

Anh không thể không khống chế được mà nuốt nước bọt, tai cũng ửng đỏ lên.

Điều lấy mạng nhất, mùi hương trên người vợ mình cứ thoang thoảng bay vaog mũi, làm phần dục trên người anh ta ngo ngoe đứng dậy...

“Nghiên Nghiên, em ngửi rất thơm"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 202: Chương 202



Trình Kính Tùng không thể tự chủ nói, chờ sau khi nói xong mới phát hiện bản thân dùng từ hổ sói thế nào.

Mặt Cố Nghiên trong thời gian ngắn nhất đỏ ửng hồng lên.

“Có lẽ do do mùi sữa tắm đó.” Cô thẹn thùng nói, tiếp đó lại không biết nghĩ đến chuyện gì, nói thêm một câu: “Đúng rồi, anh Kính Tùng, em đã giúp anh lấy số của bác sĩ rồi, chờ ngày mai em cùng anh đến bệnh viện".

Vốn dĩ vài năm trước, cô lấy danh nghĩa kiểm tra sức khoẻ đưa anh đến đó nhưng cũng chẳng có vấn đề gì.

Cô tưởng là không tra ra được, nên lần này cô giúp anh tìm một chuyên gia.

“Vì sao?” Trình Kính Tùng không hiểu.

Mọi năm anh đều đi kiểm tra sức khoẻ, vì sao lại phải đi kiểm tra sức khoẻ thêm lần nữa?

“Làm gì có nhiều vấn đề vì sao như vậy, chỉ là tuỳ tiện...” Kiểm tra sức khoẻ mà thôi.

Không biết như cảm giác được gì, Cố Nghiên nói một nửa thì lời nói dừng bên môi.

Đó là!

Đó là !!!

Cố Nghiên trừng to mắt, cô nhìn anh với ánh mắt khó tin.

Đây không phải rất được sao!

Trình Kính Tùng bị cô nhìn chằm chằm trong một lúc cảm thấy mình làm sai việc gì đó nhanh chóng đưa cô xuống, gãi đầu như làm chuyện xấu gì đó.

“Trình Kính Tùng rốt cuộc anh có ý gì?” Cố Nghiên thấy anh còn dám đẩy cô ra. Ngay lập tức tức cười.

Cô nắm cổ áo anh một phen, chất vấn: “Vì sao làm chuyện đó với em?"

“Anh... anh...” Trình Kính Tùng nghẹn nửa ngày, cũng chẳng biết phải mở lời ra sao.

“Nghiên Nghiên, khi trước do anh không hiểu những chuyện này, sau này khi hiểu rồi nhưng anh vẫn muốn bù cho em một hôn lễ rồi mới tiến hành làm."

Nói ra cũng đúng lần đó là do ngoài ý muốn, cũng chẳng phải anh chủ động xem, do Nhị Thuận xem trộm sau đó không cẩn thận bị anh bắt gặp.

Thì...tóm lại rất ngượng.

“Lúc trước do anh không có năng lực, ngay cả hôn lễ cũng không thể cho em, nay, anh đã âm thầm chuẩn bị nghi thức hôn lễ rồi." Trình Kính Tùng nói thêm.

Anh định để đến lúc đó rồi tặng cô bất ngờ nhưng hiện giờ, anh sợ Nghiên Nghiên giận, nên vội vàng khai hết.

Cố Nghiên nghe xong, cô vốn tức giận và buồn bực giờ đây tất cả trở nên hư ảo.

“Có phải anh ngốc hay không?” Cô vẫn tức giận trừng tặng anh.

Nếu cô mà xem nặng mấy thứ nghi thức này, lúc đó cô làm gì chịu gả cho anh Chỉ là có gì nói đó, người phụ nữ nào chẳng thích một hôn lễ lãng mạn cơ chứ, thế nên bên miệng Cố Nghiên dỗi anh nhưng trong lòng lại ngọt ngào như mật.

“Nghiên Nghiên em không giận nữa à?” Thấy khóe miệng cô kéo lên, Trình Kính Tùng vội hỏi.

“Ừ, em làm gì có sức giận anh cơ chứ!” Cố Nghiên dỗi nói.

“Thế thì tốt, thế thì tốt.” Trình Kính Tùng cũng buông lỏng theo mà thở dài một hơi. Sau đó anh chuyển đến gần mặt cô thấp giọng nói.

“Nghiên Nghiên, anh không biết em gấp như vậy, vậy thì giờ đây chúng ta...” Trong ánh mắt anh mang theo vẻ sâu kín khó nhìn thấy tia sáng nào.

Cô Nghiên xấu hổ đến đỏ mặt: “Không phải anh nói chờ bổ sung hôn lễ sao?"

“Anh chờ không kịp nữa rồi, dù sao chúng ta cũng đã nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn trở thành vợ chồng hợp pháp rồi, làm chuyện này không phạm pháp đâu!” Trình Kính Tùng tranh luận hùng hổ.

Trong phòng chỉ còn lại khung cảnh yên lặng, sau đó vang lên tiếng hôn.

Tiếp đó ánh trăng cũng đỏ mặt mà trốn vào trong mây.

Ngày hôm sau, Cố Nghiên cứ thế ngủ đến giữa trưa.

“Vì sao mà chị dâu vẫn chưa dậy nữa.” Hai đứa nhóc vẫn không thể không buồn bực hỏi.

Phải biết rằng khi trước chị dâu vẫn luôn dậy vào lúc bảy giờ đúng.

Trình Kính Tùng không biết nên nói gì chỉ mất tự nhiên cười khụ hai tiếng, giữ nguyên sự im lặng.

Hai đứa nhỏ nhỏ tự mình đoán mò: “Có phải đọc sách mệt quá không, anh cả à, anh không thể khuyên chị dâu đừng dùng sức như vậy, sức khoẻ quan trọng hơn".

Trình Kính Tùng:“..."
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 203: Chương 203



Trên ghế sô pha bà nội Cố nhìn thấy cảnh này thì cười mủm mỉm thêu giày đầu hổ trong tay.

Trong lòng nói, không lâu nữa sẽ có bé bi thôi!

Hôn lễ của Cố Nghiên và Trình Kính Tùng đã được định là vào đầu tháng sau.

Vào ngày đó, Trình Kính Tùng đã lấy trước sính lễ, lại tới nhà họ Tần để cầu hôn.

Sính lễ đó được mười chiếc xe trực tiếp kéo đến, chất đầy cả gian phòng.

Mở ra là một thùng vàng miếng, tiền mặt, đồ trang sức, còn có những bức tranh thư pháp cổ.

Đồ trang sức rực rỡ đến mức làm người khác đều hoa cả mắt.

Chỉ riêng tiền mặt cho lễ đính hôn đã là chín mươi chín vạn tệ rồi.

Hơn chín mươi vạn tệ vào những năm 80, tương đương với bảy hoặc tám ngôi nhà ở trung tâm thành phố trực thuộc tỉnh.

Đừng nói người nhà họ Tần kinh ngạc, đến cả Cố Nghiên cũng bị dọa sợ.

Anh chàng này, là móc hết của cải trong nhà tới đây hả.

Trình Kính Tùng không cảm thấy có vấn đề gì cả, thậm chí anh còn cho rằng thế là chưa đủ nhiều.

Trước đây anh không có năng lực, chỉ có thể mang nửa cân bánh đào vụn tới cửa, để cô gả cho anh trong sự chế giễu của mọi người.

Bây giờ, anh nhất định phải làm cho Nghiên Nghiên nở mày nở mặt, bù đắp thật tốt cho cô.

Vì vậy cho nên cho dù có bao nhiêu sính lễ đi chăng nữa anh vẫn cảm thấy ít.

“Ba, mẹ, hôm nay con chính thức tới thăm hỏi mọi người, đồng thời chân thành cầu hôn Nghiên Nghiên” Trình Kính Tùng nói với giọng điệu trang trọng, như thể anh còn chưa cưới được Cố Nghiên vậy, hồi hộp và cung kính chờ đợi câu trả lời.

“Con sẽ dùng cả cuộc đời mình để đối xử tốt với Nghiên Nghiên, tất cả tài sản của con đã được chuyển sang tên Nghiên Nghiên".

Anh cũng chẳng nói lời nào êm tai, nhưng chỉ đơn giản một câu này thôi cũng đủ để lấn át mọi lời đường mật rồi.

Người của nhà họ Tần vốn dĩ rất thích người con rể này, bây giờ càng có hảo cảm với anh hơn.

“Kính Tùng, chúng ta tin vào nhân cách của con, cũng tin tưởng sự lựa chọn của A Nghiên. Các con từ nghèo khó trở thành giàu có như ngày hôm nay đều vẫn như cũ, tâm ý không đổi. Điều này chứng tỏ rằng các con rất yêu thương nhau. Bây giờ, chúng ta triệt để giao A Nghiên cho con đó." Ba Tần hơi nghẹn ngào nói.

Bọn họ đã bỏ lỡ con gái mình hai mươi ba năm, đến nay vừa mới tìm lại được, còn chưa được gần gũi bao lâu lại phải gả con gái đi cưới chồng, giao cô cho một nhà khác.

Nghĩ đến đây sao mà buồn.

May mắn thay, chồng cô là một người đáng để ủy thác cả đời.

“Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ.” Trình Kính Tùng lập tức cung kính cúi đầu, khóe miệng cười toe toét đến tận mang tai.

Tần Chi Văn nhìn dáng vẻ cao hứng đó của anh, nhìn anh ôn tồn lễ độ cũng không quên cảnh cáo nói: “Tên tiểu tử cậu nếu dám đối xử tệ với em gái tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu"

Em gái anh ấy vốn dĩ đã chịu khổ nhiều rồi, nếu trong hôn nhân còn tiếp tục chịu khổ nữa, chắc anh ấy đập tan nhà Trình Kính Tùng mất.

“Còn có bọn em mà, bọn em cũng sẽ không bỏ qua cho anh cả đâu, cho dù anh ấy có là anh trai ruột của bọn em đi chăng nữa." Ngay cả hai đứa nhỏ Mao Mao và Nguyễn Nguyễn cũng nói thêm.

Trong mắt bọn chúng, anh trai quan trọng nhưng chị dâu còn quan trọng hơn!

Giống như mẹ của bọn chúng vậy.

“Xin anh vợ và các em trai em gái yên tâm, tôi, Trình Kính Tùng sẽ không bao giờ phản bội Nghiên Nghiên” Trình Kính Tùng lại bảo đảm lần nữa với một giọng nói mạnh mẽ đanh thép.

“Đây mới là người đàn ông chân chính chứ.” Tần Chi Văn hài lòng nói.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 204: Chương 204



Ngay sau đó, cả gia đình vui vẻ ngồi xuống, bắt đầu thảo luận chi tiết về đám cưới.

“Trước kia chúng ta không có cơ hội tham dự hôn lễ của A Nghiên, đến bây giờ rốt cục cũng được tính rồi." Mẹ Tần nói, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Có ba mẹ nào không muốn tham dự đám cưới của con gái mình chứ?

“Đúng rồi, các con thích hôn lễ kiểu gì, mẹ sẽ giúp các con chuẩn bị.” Mẹ Tần lại mỉm cười hỏi.

Cố Nghiên nói: “Mẹ, anh Kính Tùng đã chuẩn bị xong rồi, cứ giao cho anh ấy đi. Mẹ đó, vừa mới ngất xỉu tỉnh lại không bao lâu, thân thể còn chưa hồi phục nên nghỉ ngơi thật tốt. Ngồi đợi rượu mừng của bọn con đi"

Nhiều năm như vậy cô không ở bên cạnh bà ấy báo hiếu, bây giờ cô không muốn mẹ đã cao tuổi rồi mà còn phải vất vả lo cho hôn lễ của cô.

Nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của con gái, trái tim mẹ Tần vô cùng ấm áp, đồng thời càng cảm thấy áy náy vì ngần ấy năm trôi qua bản thân đều không ở bên cạnh cô.

“Mẹ, Nghiên Nghiên cũng là sợ mẹ mệt thôi, có điều hôn lễ không chỉ là chuyện của hai người bọn con, cũng là chuyện của hai gia đình, ba mẹ có ý kiến như thế nào thì cứ tận lực đề xuất đi ạ.” Trình Kính Tùng vội vàng bổ sung.

“Chúng ta thì làm gì có ý kiến chứ, chỉ cần các con thích là được rồi." Mẹ Tần cười nói, cũng không định nhúng tay vào.

Bởi vì bây giờ bà ấy cần suy nghĩ cẩn thận xem nên chuẩn bị của hồi môn gì cho A Nghiên.

Bà ấy quyết định đợi đến ngày lấy chồng sẽ cho con gái mình nở mày nở mặt, để toàn bộ người ở tỉnh thành này phải ngưỡng mộ cô.

Ba Tần mẹ Tần trêu ghẹo mãi mấy ngày trời, cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong của hồi môn.

Nhà cửa, xe hơi, tiền bạc, các loại trang sức.

Những của hồi môn này so với sính lễ của Trình Kính Tùng dường như tương đương ngang nhau.

Cố Nghiên nào muốn nhiều thế: “Ba mẹ, mọi người không cần cho con nhiều như vậy đâu, cái gì con cũng không thiếu, những thứ này mọi người giữ lại khi về già mà dùng đi ạ."

“Khi về già ba mẹ còn có tiền, con không cần lo lắng cái này." Ba Tần mẹ Tần vội vàng nói.

“Tóm lại, ba mẹ đều muốn cho con những thứ này, chúng ta biết con không thiếu mấy thứ này nhưng những thứ này đều là tình thương ba mẹ dành cho con và những áy náy trong nhiều năm qua."

Thấy cô vẫn là không muốn, hai vợ chồng dứt khoát bắt đầu bán thảm.

“Tóm lại, nếu con không chịu nhận lấy thì mẹ và ba con sẽ rất buồn rầu"

Cố Nghiên bất lực, muốn nhận cũng không phải mà không muốn nhận cũng không được.

“Vậy bên phía anh trai thì sao, sẽ không có dị nghị sao.” Cô do dự một lúc rồi hỏi.

Vốn dĩ đối với tài sản của ba mẹ thì con cái đều có quan niệm riêng nên cô cũng sợ vì chuyện này mà khiến anh trai phiền muộn, không vui vẻ.

“Đây đều là tiền riêng của hai vợ chồng già chúng ta, liên quan gì đến anh trai con chứ.” Ba Tần mẹ Tần lập tức hừ một tiếng.

“Hơn nữa A Nghiên con yên tâm đi, ba mẹ cũng chừa lại một phần cho anh con rồi, con không cần lo lắng những thứ không cần thiết này."

Mẹ Tần đã sống đến ngần tuổi này rồi, làm sao bà ấy không biết những băn khoăn lo ngại của cô, ngay tức khắc kéo lấy tay cô, nghiêm túc thành khẩn nói.

“A Nghiên, cho dù ba mẹ có đem hết tài sản của gia đình đưa cho em thì anh trai cũng sẽ không có ý kiến gì đâu." Lúc này, Tần Chi Văn nghe thấy động tĩnh liền đi tới, nghiêm túc nói.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 205: Chương 205



Gia đình anh ấy nợ em gái hai mươi ba năm, cho dù có cho thêm bao nhiêu tiền thì cũng đáng giá.

Cuối cùng Cố Nghiên cũng không còn lo ngại gì nữa, đôi mắt đỏ hoe, cô ôm bọn họ vào lòng: “Ba, mẹ, anh trai, mọi người thật tốt."

“Chúng ta là người một nhà mà." Mẹ Tần đau lòng vỗ vỗ lưng cô.

“Dạ, là người một nhà"

Ngày tổ chức hôn lễ đã được lựa chọn tổ chức trong khách sạn lớn nhất tỉnh.

Nơi tổ chức nghi lễ là bên bờ biển.

Biển xanh và bầu trời xanh, những ngọn núi phía xa nhấp nhô, thời tiết nắng ấm lạ thường.

Cố Nghiên mặc một chiếc váy cưới đặt may màu trắng tinh khiết, lớp váy xếp tầng lộng lẫy và tao nhã khiến vòng eo của cô càng thêm thon thả.

Chiếc cổ thiên nga thon thả trắng nõn hơi nhô lên, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

Cùng với sự xuất hiện của Cố Nghiên, tất cả mọi người và cảnh vật xung quanh đều trở thành những thứ làm nền.

Khán giả hội trường đều im lặng, chỉ có ánh sáng kinh ngạc lóe lên trong ánh mắt.

Ba Tần khoác tay con gái, dẫn cô đi trên thảm đỏ.

Còn ở phía bên kia thảm đỏ chính là Trình Kính Tùng đang đứng đợi.

Hôm nay anh đẹp trai lạ thường, đầu tóc tỉ mỉ, ngũ quan cương nghị, dưới ánh mặt trời càng thêm bắt mắt.

Bông hoa trước túi bộ trang phục cùng tone với bó hoa trên tay Cố Nghiên đang cầm.

Ba Tần trịnh trọng đem tay của Cố Nghiên đặt vào trong tay của anh.

Người điều khiển nghi thức của buổi lễ nói: “Xin hỏi chú rể Trình Kính Tùng, anh có bằng lòng lấy cô gái xinh đẹp bên cạnh mình - Cố Nghiên làm người vợ hợp pháp của mình, yêu thương và bảo vệ cô ấy cả đời, cho dù có xảy ra bất cứ hoàn cảnh gì cũng đều không thay đổi không"

“Tôi đồng ý” Trình Kính Tùng gật đầu chắc nịch.

“Xin hỏi cô dâu Cố Nghiên, cô có bằng lòng lấy chú rể Trình Kính Tùng làm chồng hợp pháp của mình, yêu thương và bảo vệ anh ấy suốt đời, cho dù có xảy ra bất cứ hoàn cảnh gì cũng sẽ không thay đổi không"

“Tôi đồng ý." Cố Nghiên cũng gật đầu chắc nịch.

Sau hôn lễ, bởi vì kỳ thi đại học đang đến gần nên đôi vợ chồng son Cố Nghiên cũng không rảnh lo đi hưởng tuần trăng mật mà dành hết tâm tư để chuẩn bị cho kỳ thi.

Vì kỳ thi đại học mới vừa khôi phục không lâu nên quy tắc cũng không quá nghiêm ngặt, cho nên chỉ cần ai muốn đăng ký dự thi thì về cơ bản đều có thể đăng ký thành công.

Trước kỳ thi đại học một ngày, cuối cùng Cố Nghiên cũng chịu khép sách vở trước mặt lại.

Tuy nói rằng cô có lòng tin tưởng về bản thân nhưng trong nội tâm vẫn nhịn không được mà có chút thấp thỏm.

“Nghiên Nghiên, ngày mai là ngày thi đại học rồi, em đừng tự tạo áp lực lớn cho mình như vậy nữa. Anh tin là em nhất định có thể thi được thành tích lý tưởng thôi” Trình Kính Tùng không biết lại đây từ khi nào, anh cúi người xuống dịu dàng nói với cô.

“Bây giờ cùng anh đi ra ngoài giải sầu đi, từ từ thư giãn thả lỏng tinh thần” Trình Kính Tùng vươn tay về phía cô, anh xoè lòng bàn tay to ra ra hiệu cho cô đặt tay lên đó.

“Được.” Cố Nghiên không từ chối mà đưa tay qua cho anh.

Bàn tay to lớn của Trình Kính Tùng lập tức ôm trọn lấy những ngón tay nhỏ nhắn không xương của cô, anh nắm tay dẫn cô đi ra ngoài.

Đầu hạ từng cơn gió nhẹ vờn qua mặt, hàng rào ngoài sân phủ đầy những bông hoa tường vi kiều diễm ướt át thu hút đàn bướm bay múa đầy trời.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 206: Chương 206



Mao Mao cùng Nhuyễn Nhuyễn đang đào giun đất trong vườn.

Bà nội Cố ngồi trên chiếc ghế mây dưới giàn nho tiếp tục thêu đôi giày đầu hổ.

Ánh nắng tươi sáng, năm tháng tĩnh lặng hiện lên nét dịu dàng.

Vốn dĩ trong lòng Cố Nghiên còn đang có chút xáo động nhưng rồi đột nhiên cũng bình tĩnh lại, trên mỗi mang theo vẻ tươi cười nhẹ nhàng.

Cô không nên tự tạo cho mình gánh nặng như vậy.

Hãy để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi.

“Anh, chị dâu, hai người muốn đi đâu vậy?” Hai đứa nhỏ nghe thấy động tĩnh nối đuôi nhau chạy tới, trong con mắt to tròn tràn ngập vẻ tò mò.

“Còn chưa xác định.” Trình Kính Tùng trả lời.

Thế nhưng mặc dù như vậy hai đứa nhỏ vẫn ríu rít nói: “Bọn em có thể đi cùng anh chị được không?"

“Không thể.” Cố Nghiên vừa muốn đồng ý lại nghe thấy Trình Kính Tùng từ chối không chút do dự.

“Vì sao?"

Lúc này không chỉ có hai đứa nhỏ mà đến ngay cả chính Cố Nghiên cũng sửng sốt, cô nghi hoặc nhìn anh.

Trình Kính Tùng ho khan một tiếng nghiêm túc nói: “Bởi vì hai đứa đi theo sẽ vướng bận." Nói xong anh lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Nghiên.

Hôm nay anh chỉ muốn cùng Nghiên Nghiên trải qua thế giới của hai người!

“Quào, em hiểu rồi, anh muốn cùng chị dâu đi hẹn hò chứ gì?” Cuối cùng Mao Mao cũng phản ứng lại đây, mắt to trừng mắt mắt nhỏ cùng Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm hai người.

Cố Nghiên và Trình Kính Tùng bị nhìn lập tức cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

Trình Kính Tùng tức giận lên tiếng:“Hẹn hò thì làm sao, sao nào, hâm mộ ghen tị à?"

Được, lời này càng làm tăng giá trị oán hận lên.

Mao Mao cùng Nhuyễn Nhuyễn: Hừ, chờ bọn họ trưởng thành rồi là bọn họ cũng sẽ có người yêu thôi!

“Hai đứa đi đi, trong nhà để bà để ý là được." Bà nội Cố cười tủm tỉm xua tay với hai người.

“Vất vả, vất vả cho bà nội rồi." Hai vợ chồng trăm miệng một lời.

“Vất vả cái gì."

“Sao anh lại đưa em tới công viên giải trí?"

“Không thích sao?"

“Thích"

“Bởi vì anh muốn cho Nghiên Nghiên của chúng ta trở về làm một bạn nhỏ."

“Công bằng mà nói hôm nay Trình Kính Tùng cũng muốn trở lại làm một bạn nhỏ."

“Được!"

Ngoại trừ một số những trò chơi quá k*ch th*ch ra thì Cố Nghiên và Trình Kính Tùng gần như đã chơi hết ở công viên giải trí.

“Hiện tại tốt thật đấy, chẳng giống như khi chúng ta còn nhỏ cùng lắm chỉ có thể chơi đùa trên đỉnh núi, lúc đó có muốn chơi đu dây còn phải lấy dây thừng cột vào trên cây để đu"

"Đúng vậy..."

Hai người vai kề vai ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ nhớ lại những chuyện dường như đã trải qua từ rất lâu trước kia.

Cuối cùng kỳ thi đại học kéo dài trong ba ngày cũng đã kết thúc.

Cố Nghiên cảm thấy bản thân mình thi cũng không tồi lắm, kế tiếp cô cũng không để tâm vào chuyện vụn vặt mà tiếp tục bận việc ở trong nhà máy.

Cô dự tính sẽ thành lập công ty khoảng nửa cuối năm.

Còn về nguyện vọng thì cô đã điền vào ba trường học ở trên tỉnh thành.

Cả gia đình và công việc đều ở tỉnh thành cho nên chắc chắn cô sẽ không lựa chọn trường học nào mà cách quá xa nhà.

Còn về phần chuyên ngành thì cô đã điền vào khoa pháp luật.

Bởi vì đời trước mộng tưởng của cô là được làm một luật sư.

Tuy rằng hiện tại không như mong muốn nhưng cô vẫn muốn học pháp luật để đền bù cho những tiếc nuối trước đó.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến thời điểm công bố thành tích thi đại học.

"...Thí sinh Cố Nghiên, tổng điểm sáu trăm năm mươi, trúng tuyển vào trường đại học tỉnh thành"

Nhìn đến kết quả hiển thị trên chiếc máy tính cồng kềnh, hai bên gia đình Tần, Trình đều vui mừng tới phát điên.

“Nghiên Nghiên, thành tích của em còn cao hơn cả anh thi năm đó đấy, thật sự quá giỏi mà."
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 207: Chương 207 [Hoàn]



Kể từ sinh ra anh ấy chưa từng buông sách vở xuống một ngày, mặc dù như vậy nhưng lúc thi đại học anh ấy vẫn không thể thi vượt qua được em gái.

Không thể không nói có những người sinh ra đã có sẵn thiên phú.

“Cũng tạm, cũng tạm." Cố Nghiên khiêm tốn.

Mao Mao nhịn không được cảm thán: “Chị dâu, chị cũng khiêm tốn quá rồi đấy, lúc trước hỏi chị thi thế nào chị cũng chỉ nói bình thường làm em còn tin là thật mà an ủi chị lâu như vậy. Hiện tại nhìn xem người đóng vai hề lại chính là em đây"

Cố Nghiên bật cười không thôi, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.

“Nghiên Nghiên, chúc mừng em, cuối cùng cũng đã thực hiện được mộng tưởng rồi." Trình Kính Tùng hơi cúi người xuống ghé vào bên tai cô nói.

“Đúng vậy, cuối cùng cũng đã thực hiện được rồi."

Nhân sinh đã còn không còn tiếc nuối nữa rồi.

Thời gian bốn năm trôi qua cũng chỉ bằng một cái búng tay.

Ngày tốt nghiệp, bụng nhỏ của Cố Nghiên đã hơi nhô lên, cô đang mang thai một cặp song sinh.

Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp xong, Cố Nghiên lại tươi cười kéo theo Trình Kính Tùng, Mao Mao, Nhuyễn Nhuyễn, người nhà họ Tần, còn cả bà nội Cố qua để cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình khác trong trường học.

Mỗi một người trong gia đình đều vui vẻ nở nụ cười tươi rạng rỡ.

Thời gian, dừng lại trong hình ảnh, vĩnh viễn hạnh phúc.

Năm sau, Cố Nghiên sinh hạ được hai cô công chúa nhỏ.

Cục cưng nhỏ mới sinh ra vẫn còn nhăn nheo, hai mắt nhắm chặt, bàn tay cũng đang nắm chặt thành những nắm tay nhỏ.

“Là hai bé gái."

Lúc y tá đi ra thông báo, Trình Kính Tùng cũng không lại nhìn tụi nhỏ mà chỉ lo lắng hỏi.

“Vợ tôi đâu?” Lúc nói chuyện anh còn không ngừng vươn cổ ra nhìn xung quanh phòng mổ, bộ dạng nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng.

“Yên tâm, mẹ con đều bình an vô sự.” Y tá mỉm cười nói: “Một lát nữa là có thể được đẩy ra."

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Nghe thấy vậy, cuối cùng Trình Kính Tùng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh giơ tay lau mồ hôi lạnh trên thái dương.

Tuy nói rằng toàn bộ quá trình sinh đẻ của Cố Nghiên đều rất nhanh rất thuận lợi nhưng khi ở bên ngoài chờ đợi anh vẫn cảm thấy sống một ngày giống như bằng một năm.

Nếu như được anh chỉ ước mình có thể lao vào trong đó thay Nghiên Nghiên chịu đựng cơn đau sinh nở này.

Nhà họ Tần và cả bà nội Cố cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Vậy mọi người bế em bé trước đi.” Cô ý tá thấy không có ai trong bọn họ tiến lên nên vội vàng bổ sung.

“Phải phải phải, đứa nhỏ, nào lại đây để bà ngoại xem cháu gái ngoan của chúng ta cái nào." Lúc này mẹ Tần mới bế hai đứa nhỏ đến cùng bà nội Cố mỗi người ôm một đứa.

“Đáng yêu quá, giống y như đúc A Nghiên khi còn nhỏ!"

Hai cục cưng nhỏ đều rất ngoan, sau khi phát ra hai tiếng nỉ non thì cũng lập tức yên lặng nép vào trong lồng n.g.ự.c người lớn.

Chờ sau khi Cố Nghiên tỉnh lại thì cô đã ở phòng bệnh.

Cô vừa mở mắt đã trông thấy bên cạnh cũi có hai quả bóng nhỏ đáng yêu đang ngủ ở đó.

Nhìn vừa hồng hào lại trắng nõn, là sự tồn tại đáng yêu nhất trên thế giới này!

Khóe mắt Cố Nghiên không tự chủ được mà ươn ướt, đây là hai cục cưng nhỏ mà cô đã mang đến thế giới này sau khi chịu đựng những khó khăn về cơ thể không khỏe trong suốt mười tháng qua.

“Nghiên Nghiên, em vất vả rồi.” Trình Kính Tùng ôm cô vào trong ồng ngực, anh nhẹ nhàng an ủi vỗ về phía sau lưng cô.

Cố Nghiên duỗi tay ôm lại anh.

Tuy rằng lúc mang thai sinh con thật sự không dễ dàng nhưng ai bảo người này là anh cơ chứ!

Anh yêu cô như vậy cơ mà!

Và cô cũng yêu anh nhiều như thế!

“Anh Kính Tùng, em rất vui vẻ chịu đựng” Cố Nghiên ghé vào trong lồng n.g.ự.c anh nhẹ nhàng nói.

“Anh yêu em.” Trình Kính Tùng nhìn xuống hôn lên trán cô.

“Em cũng yêu anh"

Hai đứa nhỏ này chị cả sẽ được đặt tên là Trình Ái Cố, em gái sẽ được đặt là Trình Ái Nghiên.

Điều này nhằm thể hiện sự ân ái giữa hai vợ chồng họ.

Mấy đứa nhỏ: Ba mẹ cao thượng lấy tên của bọn con để thể hiện tình yêu!

Chờ đến khi hai đứa nhỏ đầy tháng, bộ dạng của hai đứa đã thanh tú tới mức có thể nhìn ra được tương lai nhất định sẽ là mỹ nhân.

Bởi vì là chị em song sinh khác trứng cho nên hai chị em cũng không hoàn toàn giống nhau, ban đầu vẻ ngoài khác biệt còn không lớn lắm nhưng dần dần cũng dễ dàng phân biệt hơn.

Đặc biệt là về phương diện tính cách.

Cô em gái thì thiên về mềm mại đáng yêu, tính cách bám dính người giống như một bé mèo con.

Còn chị gái lại là kiểu tùy tiện, rất thích chơi đùa.

“Rõ ràng là chị em ruột mà tính cách lại hoàn toàn khác nhau. Trông thấy hai chị em đang bò tới bò lui trong phòng khách". Cố Nghiên chỉ biết bất lực mỉm cười cưng chiều nói.

“Đúng vậy” Trình Kính Tùng cũng tán đồng ý kiến này.

Nhoáng cái đã ba năm trôi qua, hiện giờ bọn họ đều đã có công ty của chính mình.

Đặc biệt là Nghiên Nghiên, cô đang chuẩn bị ra mắt thị trường và mang ra cả nước ngoài.

“Ba mẹ.” Không biết hai đứa nhỏ đã bò lại đây từ khi nào, chúng bò đến chân Cố Nghiên cọ mặt vào trong lồng n.g.ự.c của cô.

“Bọn con yêu ba mẹ."

Hai khuôn mặt ngây ngô trẻ con nói với bọn họ bằng giọng đầy mùi sữa.

Trong lòng Trình Kính Tùng và Cố Nghiên ngay lập tức bị tan chảy, hai người cũng nói: “Ba mẹ cũng vậy, ba mẹ yêu hai con"

HOÀN VĂN
 
Back
Top Bottom