Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 190: Chương 190



Sau khi nghe cô ấy kể lại toàn bộ quá trình, nhà họ Tần vừa không thể tin được, vừa không thể không tin, trên mặt tràn đầy sự kinh ngạc, tức giận và khó chịu.

Ai ngờ được, một người mẹ có thể bất chấp làm ra một chuyện vô lương tâm như vậy!

Ba Tần và mẹ Tần lại càng giống như mất thần hồn, ánh mắt nhìn về phía xa, tóc đen bên tai đều trở thành màu trắng.

Chứng kiến cảnh thăng trầm của họ trong giây lát, trái tim Tần Mộc Vân đau nhói, hận không thể c.h.ế.t để tạ lỗi.

“Con xin lỗi thật sự rất xin lỗi..” Cô ấy kìm nén hai từ “ba mẹ” suýt nữa thốt ra.

Cô ấy của hiện tại, làm gì còn tư cách gì để gọi họ như vậy.

“Đây... đây không phải lỗi của con, con gái, người phải xin lỗi không phải là con. Mẹ Tần cuối cùng lấy lại tinh thần, nước mắt ướt đẫm, dùng hai tay đang run rẩy xoa đầu cô ấy.

Cô ấy năm đó chỉ là một đứa trẻ không biết gì, cô ấy không có lỗi gì.

Nếu như có, đó chính là không may gặp phải một người mẹ như vậy.

“Con tình nguyện để mọi người mắng con, đánh con..” Cảm xúc của Tần Mộc Vân, lại rơi vào sụp đổ trong sự cuồng loạn.

Cảm giác tội lỗi dày đặc như biển cả vô biên, quấn chặt lấy cô ấy.

Nhà họ Tần dạy dỗ cô ấy quá tốt, ý thức đạo đức cả người cô ấy quá lớn, vì vậy cô ấy không có cách nào chấp nhận nổi bản thân giống như một người ăn cắp, chiếm thân phận của người khác, ba mẹ vẫn dành cho cô ấy sự yêu thương tỉ mỉ chu đáo.

“A Vân, em bình tĩnh lại chút.” Tần Chi Văn vỗ vai cô ấy, ánh mắt tràn đầy đau khổ.

“Bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là phải đưa thủ phạm cầm đầu ra pháp luật!” Anh ấy nói.

Nghe xong, Tần Mộc Vân cảm xúc vừa mới sụp đổ, lập tức tìm được một cửa tháo nước, liên tục gật đầu: “Đúng, nhất định phải đưa bà ta ra pháp luật!"

“Bà ta dựa vào đâu mà nghĩ sau khi tráo đổi đứa trẻ, là có thể vô lo vô nghĩ, thậm trí còn dựa vào chuyện này để lấy cớ, đến để tống tiền em?"

Đôi mắt Tần Mộc Vân đỏ hoe, không ai có thể nghĩ trên đời này người mà cô ấy cảm thấy ghê tởm nhất không phải ai khác, lại là người mà cô ấy gọi là mẹ ruột.

“Bà ta còn dựa vào cái gì mà không đối xử với con gái của nhà người ta như người, các loại lăng nhục, ngược đãi."

“Con muốn bà ta ngồi tù! Con muốn bà ta ngồi tù!"

“Bà ta sẽ phải trả giá cho hành động của mình!"

“Đây là bà ta nợ nhà họ Tần, nợ Cố Nghiên! Bà ta nhất định phải trả giá những gì bà ta đã làm với họ."

Giọng nói của Tần Mộc Vân ngày càng lớn, sự căm ghét đối với nhà họ Cố không kém gì Cố Nghiên năm đó.

Bởi vì, trên đường cô ấy trở về, trong thất thần mơ một giấc mơ.

Cô ấy mơ thấy kết cục đã từng rất thê thảm của Cố Nghiên.

Tuy rằng hiện thực không như trong mơ, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô ấy biết, những chuyện đã từng đó thật sự xảy ra!

Chỉ là vì một sự kết hợp với nhiều yếu, vì vậy mới dẫn đến kết quả của hiện thực và giấc mơ xảy ra khác biệt.

Người nhà họ Cố nhẫn tâm và tàn nhẫn như vậy, ai mà không căm ghét đánh cho một trận chứ!

Đến cả Tần Mộc Vân còn hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng đừng nói đến người nhà họ Tần.

“Bà ta sao có thể làm như vậy chứ, cho dù đó không phải là con gái ruột của bà ta, bà ta cũng không thể chà đạp người ta như thế mà đúng không?” Nghe xong những lời này, nhất là cái giấc mơ kia, trước mắt mẹ Tần toàn là hình ảnh đó, bà ấy run rẩy bịt miệng lại, trong mắt chứa đầy nước mắt chực trào ra.

Kia quả thật là không coi con gái bà ta là người mà đối xử!
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 191: Chương 191



Ngay cả Tần Chi Văn vẫn luôn kiềm chế bản thân phải thật bình tĩnh cũng không nhịn đem cái cốc sử dụng một lần trong tay bóp chặt không ra cái hình thù gì nữa.

“Tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta."

Mà ba Tần không nén nổi giận dữ, mặt ông ấy rét lạnh, trực tiếp quay số gọi điện thoại báo cảnh sát.

Việc cố ý đánh tráo đứa nhỏ với mua bán trẻ con có gì khác nhau đâu chứ, bây giờ còn tới đây tống tiền, tội này đủ cho bà ta ngồi tù một gông cả đời này rồi.

Bên này, Lý Chiêu Đệ vẫn còn vô cùng đắc chí ngồi chờ Tần Mộc Vân đưa tiền đến cho bà ta.

Vì chuyện này, bà ta lang thang mấy ngày trong thành thị cuối cũng cũng dám bỏ tiền ra thuê nhà nghỉ để tắm rửa kì cọ bằng nước nóng.

Bà ta vừa tắm rửa vừa cảm thấy kiêu ngạo vì kiệt tác của chính bản thân mình.

Nếu không phải là nhờ bà ta đa mưu túc kế thì làm sao mà tìm được cây ATM rút tiền như bây giờ chứ!

Cộc cộc cộc!

Ngày hôm sau, khi nghe thấy tiếng gõ cửa nhà nghỉ, nụ cười trên mặt Lý Chiêu Đệ không cần nói cũng biết có bao nhiêu là chói mắt.

Tiền của bà ta đến rồi!

Đến đây!

“Đừng gõ nữa, đến ngay đây rồi!"

Bà ta nhanh chân chạy đến trước cửa, trong miệng còn ngân nga bài hát.

Vốn nghĩ rằng sau khi mở cửa, người đến hẳn là Tần Mộc Vân và hai mươi vạn của bà ta.

Ai mà ngờ được rằng...

“Đồng chí cảnh sát, anh, các anh có phải, có phải là tìm nhầm người rồi không?” Bởi vì đã ngồi tù một lần rồi, cho nên Lý Chiêu Đệ lúc nhìn thấy cảnh sát liền trực tiếp ngu người luôn rồi, không khống chế được mà nói lắp ba lắp bắp, rụt cổ lại, nhìn dáng vẻ rất chi là sợ hãi.

Công an đánh giá người phụ nữ trung niên trước mặt rồi đối chiếu với tấm hình ở trong tay.

Sau cùng chắc chắn nói: “Không tìm sai đâu, chúng tôi đúng là muốn tìm bà, Lý Chiêu Đệ!"

Nói rồi liền có hai người công an trực tiếp đeo còng tay vào cổ tay bà ta, trong mắt đều là nghiêm nghị.

Ai có thể nghĩ đến một người phụ nữ bình thường như vậy mà lại có thể cả gan làm cái chuyện khiến người ta nghẹn họng trân trối như vậy chứ.

“Các anh dựa vào cái gì mà bắt tôi!” Lý Chiêu Đệ tuy rằng sợ hãi, nhưng nhìn thấy bản thân lại đeo vào bộ còng tay số 8 kia, trong nháy mắt bực bội dồn lên não, làm gì mà còn có thời gian lo lắng nhiều được như thế.

“tự mà làm cái gì mà còn không biết à?” Công an nghiêm nghị lên tiếng: “hai mươi ba năm về trước, bà ở huyện Tân Vân đánh tráo con gái của bà với con gái nhà họ Tần, bây giờ còn đến cửa nhà người ta tống một khoản tiền lớn, bà nói xem chúng tôi dựa vào cái gì để bắt giữ bà hả?"

“Không...không...” Lý Chiêu Đệ lúc nghe được chữ đầu tiên thì liền phát hoảng rồi, ánh mắt sợ hãi trốn tránh của bà ta, còn muốn phủ định, “Tôi, tôi không có, tôi không có làm chuyện đó, các anh đừng có mà nói lung tung!"

Công an nói luôn: “Tần Mộc Vân đã đem toàn bộ chứng cứ giao nộp rồi, vả lại còn tự mình ra tòa làm chứng nữa.

Thoáng chốc, biểu tình trên khuôn mặt của Lý Chiêu Đệ như gặp phải sét đánh ngang tai.

Vậy mà lại là chính miệng Tần Mộc Vân nói ra!

Nó làm sao dám chứ!

Sao dám!

Lẽ nào nó không biết một khi lộ ra chân tướng, sau này nó cũng khó mà sống nổi ở nhà họ Tần ư?

Mà nó cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán sau giờ ăn cơm của toàn bộ đơn vị!

“Cái con bé ngu ngốc kia rốt cuộc có đầu óc không thế, chẳng nhẽ nó không muốn tiếp tục ở lại làm thiên kim nhà họ Tần nữa ư?” Chuyện đã đến nước này rồi, Lý Chiêu Đệ cũng biết là có phủ nhận thì cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa hết, chỉ thấy bà ta suy sụp giẫm mạnh chân giãy đành đạch.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 192: Chương 192



Bất luận có như thế nào thì bà ta cũng không nghĩ được rằng người cuối cùng đ.â.m cho bà ta một d.a.o vậy mà lại là con gái ruột của bà ta, Tần Mộc Vân!

“So với làm thiên kim, tôi càng không muốn làm chuyện hổ thẹn với lương tâm của mình hơn, cũng muốn đem loại người đầu sỏ gây nên tội ác như bà đưa ra ngoài ánh sáng công lý” giọng nói của Tần Mộc Vân từ phía đằng sau truyền tới.

Lúc này đây sắc mặt của cô gái trắng bệch cùng căm giận, cũng không có bộ dáng nhã nhặn và tự tin như trước nữa, càng giống như con thiên nga kiêu ngạo bị kéo vào đầm lầy nhơ nhớp, trong mắt cũng không còn hào quang chói lọi của trước kia nữa.

Nhưng Lý Chiêu Đệ lại không thèm để ý đến những điều đó, chua ngoa đanh đá mắng cô ấy: “Mày vậy mà lại lấy oán báo ơn, mày với con khốn cô Nghiên kia giống y như nhau, đều là sói mắt trắng cả."

“Lấy oán báo ơn?” Nghe được bốn chữ này, Tần Mộc Vân đột nhiên cười phá lên, cười đến nỗi chảy ra cả nước mắt, căm giận nói: “Mật ong trong mắt bà là đồ quý giá nhưng trong mắt tôi nó lại là thuốc độc. Đối với bà mà nói, đây là ơn huệ của bà cho tôi, nhưng đối với tôi mà nói, đây là tội lỗi mà tôi phải dùng cả đời còn lại để chuộc tội đó."

Cô ấy sẽ mãi mãi cảm thấy áy náy có lỗi, cũng không có biện pháp tiếp tục đối diện với những người nhà họ Tần luôn yêu thương nữa, những đau đớn này so với bị lăng trì còn đau hơn gấp nhiều lần.

Cái gì mật ong cái gì mà thuốc độc, mấy chuyện điên rồ của bà. Loại người ích kỷ chỉ luôn đặt lợi ích của mình lên đầu như Lý Chiêu Đệ làm sao có thể hiểu được cái cảm giác dằn vặt trong nội tâm của Tần Mộc Vân chứ, mắt bà to đỏ ngầu, oán trách gào thét nói: “Suy cho cùng thì đến ngay cả mẹ ruột của mày mà mày còn hại, còn gián tiếp hại c.h.ế.t em trai của mày, con đ**m thối tha như mày, mày c.h.ế.t không được yên ổn đâu"

Nếu không phải bị công an giữ chặt lấy, thì bà ta đã nhào đến đem Tần Mộc Vân phanh thây thành trăm nghìn mảnh rồi.

“Mắng chửi đủ chưa hả!” Mẹ Tần cuối cùng cũng không kiềm chế được nổi nữa, xông lên giáng cho bà ta hai cái bạt tai.

Chát!

Cái âm thanh vang dội đó, đánh cho miệng của Lý Chiêu Đệ ứa m.á.u luôn rồi, đầu óc quay mòng mòng xám xịt.

“Gϊết người rồi gϊết người rồi, đem bắt bà ta lại nhanh lên!” Chờ sau khi phản ứng được trở lại chuyện gì xảy ra thì Lý Chiêu Đệ lập tức thét ra tiếng gào thét bị thảm chói tai.

Người không biết chuyện chắc còn tưởng là mẹ Tần đ.â.m cho bà ta một nhát d.a.o đấy chứ.

“Bà bắt nạt một đứa con gái của tôi, giờ còn muốn bắt nạt đứa con gái còn lại của tôi à, tôi liều mạng với bà!” Mẹ Tần trước giờ vẫn luôn đoan trang nhã nhặn giờ đây cũng không thèm để ý đến hình tượng cái gì đó nữa, dùng sức giật mạnh tóc của Lý Chiêu Đệ.

Rõ ràng là nhìn mẹ Tần yếu đuối mong manh như vậy, nhưng giờ phút đó vậy mà ngay cả đến mấy người đàn ông đều không kéo nổi bà ấy.

Đợi đến lúc khó khăn lắm mới kéo được hai người ra thì trong tay mẹ Tần là một nắm tóc đen dày, còn ở giữa phần trán của Lý Chiêu Đệ thì lại hỏi một mảng to đùng.

Sau cùng mẹ Tần cũng bị nghe giảng đạo lý vài câu.

Nhưng mẹ Tần không hối hận, nếu trở lại một lần nữa, bà ấy cũng sẽ chọn đánh người đàn bà điêu ngoa đanh đá kia, hung hăng đánh cho bà ta một trận ra trò thì thôi!

Bà ấy sợ bà ấy với con gái ruột đã rời xa bà hai mươi năm không nhận nhau, sợ A Nghiên đã chịu nhiều đau đớn khổ sở, cũng sợ Vân Vân day dứt không nguôi.

Một gia đình đang êm ấm hạnh phúc của bà ấy đều bị bà ta hại cho tan tành rồi!
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 193: Chương 193



“Tạo nghiệt a! Tạo nghiệt! Cả một đời tôi đều làm việc thiên, tại sao lại bắt tôi phải nhận lấy những điều này chứ!"

Mẹ Tần lại rời vào trong sụp đổ, hít thở không thông rồi liền ngã quỵ ra đất.

"Mẹ!"

“Nhanh đưa đi bệnh viện!"

Sau khi mẹ Tần tỉnh lại, tầm mắt vẫn còn chưa nhìn được rõ ràng lắm, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy có cô gái đang ngồi ở ngay bên cạnh người mình, nhưng không phải là Vân Vân.

Tầm mắt được khôi phục trở lại, khuôn mặt của cô gái xinh đẹp ở trước mắt dần dần rõ ràng hơn rồi, rất xa lạ mà lại rất quen thuộc.

Rất nhanh mẹ Tần liền nhận ra được điều gì đó, tim đập bình bịch liên hồi!

Bởi vì bà ấy biết đối phương là ai rồi, là A Nghiên, đứa con gái ruột của bà mà hai mươi năm qua bà chưa từng một lần gặp mặt!

“A Nghiên... Nghiên..."

Loại loại cảm giác thân thuộc đến từ m.á.u mủ ruột thịt này, khiến cho mẹ Tần nước mắt rơi đầy mặt, không kìm nén được mà muốn lại gần Cố Nghiên.

“Bác tỉnh rồi!” Sau khi nghe được động tĩnh của người trên giường, cuối cùng thì Cố Nghiên cũng lộ ra vẻ yên tâm, cô ấy đến đỡ mẹ Tần ngồi dậy, sau đó lại chỉnh lại chiếc gối đầu kê sau lưng bà ấy.

Sau khi Tần Mộc Vân nói cho nhà họ Tần biết chuyện, nhà họ Tần lập tức gọi điện thoại cho cô.

Vốn dĩ cô không tin chuyện này.

Nhưng nghĩ đến rất nhiều sự việc, lại thêm có cả bản giám định ADN, và chuyện đối phương cũng không có lý do gì lại đi lừa cô cả.

Cho nên cô mới không thể không tin cái chuyện hoang đường này.

Thế là, ngay ngày hôm ấy cô và Trình Kính Tùng lại lên đường lần nữa đi tỉnh chuẩn bị nhận người thân.

Chỉ là khi cô vội vội vàng vàng chạy đến thì mẹ Tần đã ngã quỵ được đưa vào bệnh viện rồi.

“A Nghiên, con gái của mẹ, con là con gái của mẹ...” Mẹ Tần rõ ràng rất kích động, ngay lúc này cả người đều run lên.

Tay bà ấy nắm lấy tay của Cố Nghiên, giống như sợ chỉ chớp mắt một cái thôi là không thể nhìn thấy cô nữa vậy.

Tuy rằng hai mẹ con hai mươi năm chưa một lần gặp mặt nhau, nhưng cái loại m.á.u mủ tình thâm ruột thịt ấy làm cho mẹ Tần không cảm thấy xa lạ chút nào hết.

“Trước tiên bác đừng kích động quá, cảm xúc lên xuống không ổn định đối với sức khỏe của bác cũng không tốt đâu ạ.” Khóe mắt của Cố Nghiên đỏ lên, trong mắt cũng không kìm nén nổi trào ra nước mắt, gấp gáp an ủi bà ấy: “Con biết bác muốn nói cái gì, tất cả mọi chuyện con đều biết cả rồi."

“Mẹ, con đến rồi, con đến gặp mẹ đây rồi...” Cố Nghiên vốn nghĩ rằng chữ kia rất khó nói ra khỏi miệng, nhưng suy cho cùng thì bọn họ vẫn là mẹ con ruột thịt, nhiều năm như vậy rồi đến gặp mặt thôi cũng chưa có gặp nhau lấy một lần.

Thậm chí lúc cô mê man, cô vẫn cứ liên tục ấp ủ cảm xúc hy vọng đó.

Nhưng lúc thật sự đến giờ khắc này đây, cô gọi mẹ một cách vô cùng quen thuộc đến lạ lùng, giống như là cô chưa bao giờ rời xa bà ấy bao giờ vậy.

Hóa ra cái loại quan hệ m.á.u mủ ruột thịt này sớm đã chiến thắng mọi rào cản ngăn trở của thời gian đem đến rồi!

“Ơi, mẹ đây, mẹ ở đây mà!” Mẹ Tần một giây trước còn đang khóc, ngoắt cái giây sau đã kích động giống như một đứa trẻ rồi ôm chặt lấy Cố Nghiên.

“Lần này mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, cũng không cho người khác có cơ hội đem con đi nữa!” Mẹ Tần khóc khản cả cổ họng rồi!

“Tạo nghiệt a!"

“Mẹ, sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa đâu, sẽ không có chuyện đó nữa đâu"

Cố Nghiên cũng ôm bà ấy thật chặt, nhẹ nhàng củi đầu để cằm dựa lên trên tóc bà ấy, mặc cho nước mắt theo quai hàm chảy dọc xuống.

Cô khóc vì vui mừng, cũng là khóc vì thống hận.

Vui mừng là vì, hóa ra ba mẹ ruột của cô là người khác, vả lại bọn họ còn vô cùng để ý đến cô, rất thích cô.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 194: Chương 194



Ban đầu lúc cô mới đến, ba Tần và Tần Chi Văn đối với cô vô cùng thân thiết, ân cần hỏi han chăm sóc tỉ mi.

Ở trạm tàu hỏa cô không cẩn thận bị trật chân, ba Tần còn tự mình cũng cô.

Ông ấy nói: “Con à, từ nhỏ đến lớn người làm ba như ba chưa có cõng con một lần nào, cũng chưa cho con chút tình thương nào, lúc con khó chịu ba cũng không có ở bên cạnh con, ba rất day dứt dằn vặt, lần này trở về để ba bù đắp lại cho con nhé."

Nghe vậy, Trình Kính Tùng và Tần Chi Văn đều yên lặng thối lui.

Đó là lần đầu lên Cố Nghiên được ba cõng ở trên lưng.

Tuy rằng bây giờ ông ấy đã không còn trẻ nữa, nhưng vẫn rất dẻo dai khỏe mạnh, bước chân vững vàng, trong lòng của Cố Nghiên tràn đầy cảm giác an toàn, yên tâm đem mặt của mình dán ở trên lưng của ông ấy.

Khuôn mặt ông ấy toát vẻ phấn khởi vô cùng, dáng vẻ giống như là một ông bố vừa mới có được cô con gái vậy đó.

Mà thống hận là bởi vì Lý Chiêu Đệ vì lợi ích cá nhân, hại cô chịu không biết bao nhiêu là khổ cực không nên thuộc về cô.

May mà cô có cơ hội sống lại một lần nữa, mới có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, bây giờ lại gặp được mẹ ruột của mình.

“Tất cả rồi sẽ tốt lên thôi mà” Ba Tần và Tần Chi Văn không biết từ lúc nào đã tiến vào phòng rồi, lần lượt ôm hai mẹ con đang khóc ở nơi đó.

Bên ngoài, Tần Mộc Vân nhìn vào cảnh ấm áp động lòng người phía bên trong phòng, che miệng lại, rơi nước mắt trong sự áy náy, mất mát và cảm động.

Từ đó trở đi, bọn họ là người một nhà rồi.

Không đúng, bọn họ vốn dĩ nên là người một nhà mà.

Là cô ấy và cái bà mẹ trời đánh không nên thân của cô ấy đã hủy đi một gia đình vốn nên hạnh phúc đầm ấm nhà bọn họ.

“Mộc Vân!"

Ngay lúc này, một giọng nói tràn đầy lo lắng của người đàn ông vang lên bên tại Tần Mộc Vân.

Cô ấy cứng ngắc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người con trai tuấn tú đang đi về phía cô ấy.

Đây là vị hôn phu được đính ước từ trong bụng mẹ của cô ấy, Đào Nghị Nghiên.

“Xảy ra chuyện lớn như thế mà sao em không nói cho anh biết hả, nếu không phải mẹ anh với anh lúc gọi điện thoại cho nhau rồi mẹ lỡ miệng rồi ra thì anh còn không biết chuyện luôn đấy."

Người đàn ông giống như là đang trách móc nhưng phía trên hai hàng lông mày của anh đều hiện rõ sự lo lắng, ánh mắt đang đánh giá cô gái sợ cô ấy gầy đi sợ cô ấy bị thương.

Anh ấy quả thật khó mà tưởng tượng nổi, áp lực tâm lý mà cô ấy phải chịu đựng những ngày qua lớn đến nhường nào.

Tần Mộc Vân nhìn thấy sự lo lắng tràn đầy cả khuôn mặt của anh ấy, trong tim tức khắc nhói đau vô cùng.

Cuối cùng thì anh ấy cũng biết tất cả rồi.

Tần Mộc Vân cười khổ một tiếng: “Lúc đấy anh đang ở bên ngoài bận việc, em không muốn bởi vì những chuyện này mà làm phiền tới anh"

Không muốn nghĩ đến, cũng là sợ phải nghĩ đến.

Ba Tần mẹ Tần yêu thương cô ấy hơn hai mươi năm, cô ấy không muốn vì chính bản thân mình mà giấu giếm bọn họ chuyện này.

Nhưng đối với anh ấy, cô ấy chỉ muốn vì bản thân mà ích kỷ một chút, muốn chờ một chút, một chút nữa thôi rồi sẽ nói cho anh ấy biết.

Để cho cô ấy tham lam ích kỷ ở cùng với anh ấy mấy ngày cuối cùng.

“Đấy gọi là làm phiền sao, anh là vị hôn phu của em đấy, những lúc như thế này, anh phải nên ở bên cạnh an ủi em mới đúng” Đào Nghị Nhiên không thể nào không xụ mặt lại được, bất lực không biết phải làm sao giơ tay lên xoa xoa đầu cô ấy.

Nhưng không đợi đến lúc anh ấy chạm đến, Tần Mộc Vân liền nghiêng đầu tránh khỏi tay của anh ấy, ở trong lòng là sự đau đớn cùng cực.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 195: Chương 195



Thiên kim giả như cô ấy, sao có thể sánh đôi được với anh ấy chứ?

“Mộc Vân?” Đào Nghị Nhiên nhìn bàn tay mình giữa không trung, có chút sững sờ.

Cô ấy vừa cười vừa khóc: “Anh biết không, em giống như một tên trộm, em trộm mất ba mẹ, anh trai của người khác, trộm mất cuộc sống của người khác suốt hai mươi năm trời!"

“Em là một người có tội, là một tên gϊếŧ người nhưng tay không dính máu” Cô ấy cuồng loạn, đôi mắt cô ấy gần như là đỏ gạch muốn chảy ra m.á.u vậy.

“Mộc Vân, em bình tĩnh lại đi, đó căn bản không phải lỗi của em!” Đào Nghị Nhiên nắm lấy hai vai của cô ấy, chau chặt mày, nghiêm túc nói với cô ấy.

Tuy rằng mấy ngày trước đó anh ấy không ở bên cạnh cô ấy, nhưng cũng nghe ba mẹ nhà họ Tần nói rồi, Cố Nghiên là người bị tổn thương đều bày tỏ rằng không có trách gì cô ấy cả.

“Không ai trách em cả.” Anh ấy lặp lại một lần nữa.

“Nhưng em tự trách bản thân mình...” Tần Mộc Vân nhẹ nhàng nói, nhưng mấy chữ này dừng lại ở trong tai lại dường như nặng cả nghìn cân vậy.

Giờ phút này đây, trong mắt cô ấy toàn là cố chấp và sự tuyệt vọng, làm cho trong lòng của Đào Nghị Nhiên bắt đầu cảm thấy hoảng loạn.

Anh ấy mơ hồ có thể cảm nhận được có gì đó khác thường ở đây rồi, cô ấy giống như là muốn rời xa anh ấy vậy.

“Mộc Vân, em không nên nghĩ như thế, em sẽ tự đ.â.m đầu vào trong ngõ cụt mất.” Đào Nghị Nhiên cố nén lại cảm giác hoảng loạn kia, cố sức khuyên bản cô ấy.

Tần Mộc Vân rưng rưng nước mắt nở nụ cười.

Ngõ cụt sao?

Cái lúc mà cô ấy biết được chân tướng sự việc thì cô ấy đã sớm đi vào cái ngõ cụt kia rồi.

Cô ấy không ra khỏi được nữa!

Dù có ai khuyên bảo hay an ủi cũng không có tác dụng nữa đâu.

Tần Mộc Vân ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn người đàn ông.

Thời khắc này, ánh mắt cô ấy cẩn thận tỉ mỉ từng tí một khắc ghi hình dáng khuôn mặt của anh ấy, giống như người yêu thâm tình vậy.

Nhưng lời nói ra miệng thì lại vô cùng tuyệt tình.

“Đào Nghị Nhiên, chúng ta...hủy hôn đi."

“Em nói cái gì?” Đào Nghị Nhiên khó mà tin được nhìn cô ấy.

“Em nói, chúng ta hủy hôn đi!” Tần Mộc Vân lặp lại một lần nữa, ngữ khí không thể nghi ngờ nữa.

Cô ấy nhìn như tràn đầy tuyệt tình, nhưng khóa mắt lại chảy xuống những giọt nước mắt nóng hổi.

Khổ sở không?

Làm sao mà có thể không khổ sở được cơ chứ!

Người đàn ông ngay trước mắt là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ cùng với cô ấy, bọn họ từ ngây thơ hồn nhiên, khờ khạo non nớt rồi đến yêu đương, bày tỏ tình cảm với nhau.

Vẻn vẹn suốt hai mươi ba năm, sớm đã là một phần không thể thiếu đi trong sinh mạng của đối phương rôi.

Nhưng là đến hiện tại...

“Vốn dĩ nên là hôn ước của anh với con gái nhà họ Tần định ra mới đúng, mà em chỉ là hàng giả mạo mà thôi, em làm gì còn có tư cách mà ở bên anh chứ!” cổ họng của Tần Mộc Vân đã khàn rồi, cô ấy dùng hết sức lực của toàn thân mới có thể nói ra được những chữ này.

Nếu như nói năm đó chiếm mất đi thân phận của Cố Nghiên, là chuyện bất đắc dĩ, nhưng bây giờ việc hôn ước này thì sao!

Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn muốn cưỡng đoạt chiếm lấy hay sao?

Đào Nghị Nhiên nắm chặt lấy tay của cô ấy, ngay lập tức giải thích: “anh căn bản không có để ý em là thiên kim thật hay là thiên kim giả, người anh yêu chính là Tần Mộc Vân em, chứ không phải là thân phận của em."

Coi như Cố Nghiên có là thiên kim thật đi nữa thì thế nào chứ, người anh ấy yêu từ đầu đến cuối chỉ có mình cô ấy mà thôi.

“Nhưng nếu em không có cái thân phận này, anh làm sao có thể quen biết em được?” Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Tần Mộc Vân thét vào mặt anh ấy, trên mặt toàn là nước mắt.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 196: Chương 196



Đào Nghị Nhiên mấp máy miệng, nhưng lại không biết nên đáp lại như thế nào.

“Anh sẽ không cho rằng là em cũng có thể giống như Cố Nghiên, tự dựa vào bản thân mà có thể làm nên sự nghiệp chứ, sau đó đi lên tỉnh? Hoặc là giống như những lời mà trong sách nói, lại cùng anh có một cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn?” Tần Mộc Vân lại tự giễu nói.

“Vậy em có thể nói luôn cho anh biết, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng đâu!"

Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng rất lớn đối với một người, lúc đó cô ấy chắc chắn sẽ giống như Cố Nghiên đã từng trong quá khứ, bị tẩy não triệt để, cam nguyện dâng hiến tất cả những gì bản thân có.

Cô ấy nói với anh ấy: “em sẽ chỉ mãi đợi ở trong cái thôn núi kia, bị cha mẹ mang theo quan niệm trọng nam khinh nữ mà làm coi như vật mua bán vậy, bán cho một nhà chồng với mức giá cao nhất, sau đó sống những ngày tháng sống không bằng chết!"

“Chúng ta sẽ không gặp gỡ, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau, anh có biết không hả?” Tần Mộc Vân rít gào giọng nói ra chuyện làm con người ta tuyệt vọng.

Nếu như không phải bởi vì chuyện đứa nhỏ bị đánh tráo, giữa bọn họ mãi mãi sẽ chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau.

“Anh vốn không nên thuộc về em!” Tần Mộc Vân khóc nghẹn ngào nói, tình cảm lại một lần nữa đổ vỡ rồi, trái tim đau đến nỗi không đứng dậy nổi, chỉ có thể nổi xổm ở dưới đất.

“Anh mặc kệ, Mộc Vân, anh không thể sống thiếu em được.” Đào Nghị Nhiên cũng không thèm để ý đến xung quanh vẫn còn có người, cứ thế đem cô ấy ôm chặt vào lòng.

“Em không được rời xa anh, cầu xin em đấy...” Khóe mắt anh ta cũng phiếm hồng, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống hõm cổ của cô ấy, nóng đến nỗi làm cho toàn thân cô ấy phát run.

Đều nói là con trai cũng có nước mắt nhưng sẽ không dễ dàng mà rơi nước mắt, chỉ là anh ấy chưa có gặp được chuyện khiến cho người con trai ấy rơi nước mắt mà thôi.

Nhưng đến cuối cùng, Tần Mộc Vân vẫn quyết tâm đẩy anh ấy ra.

“Mộc Vân, em đừng như vậy mà!” Đào Nghị Nhiên tiên lên phía trước, tiếp tục lại gần cô ấy, “Cố Nghiên cô ấy đã có chồng rồi, bọn họ rất ân ái yêu thương nhau, bọn họ cũng sẽ không vì chuyện này mà ly hôn"

“Mà anh lại càng không bởi vì chuyện thân phận thiên kim thật mà yêu cô ấy được!” Ngữ khí của anh ấy vô cùng kiên quyết.

Tần Mộc Vân cắn răng giả bộ dứt khoát nói: “Nhưng mà em không chấp nhận nổi."

Anh ấy cũng giống như cha mẹ nhà họ Tần vậy, đều không nên thuộc về cô ấy!

“Đào Nghị Nhiên, mọi chuyện kết thúc ở đây đi!"

Nói xong câu này, cô ấy liền nghiêng ngả lảo đảo đẩy anh ấy ra, dùng tất cả sức lực chạy khỏi, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại nhìn, bởi vì không dám.

Cô ấy sợ cô ấy sẽ mềm lòng, sợ rằng sẽ nhịn không được mà hối hận.

Nhưng cô ấy không thể.

Cô ấy dựa vào cái gì để chiếm giữ thân phận của người khác, lại dựa cái gì để công khai đường hoàng chiếm đoạt vị hôn phu của người khác chứ.

Quãng đời về sau, cô ấy sẽ vẫn cứ yêu anh ấy, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Đào Nghị Nhiên, gặp được anh thật tốt, anh phải sống thật tốt nhé.

Đây là lời nói cuối cùng sâu tận đáy lòng mà Tần Mộc Vân lưu cho anh ấy.

“Mộc Vân!” Đào Nghị Nhiên đuổi theo, nhưng sớm đã không nhìn thấy được bóng dáng của cô ấy nữa rôi.

Thậm chí là từ này về sau, mỗi lần cô ấy đều sẽ trốn anh ấy, đến ngay cả người nhà họ Tần cô ấy cũng trốn.

Chuyện hai người hủy hôn rất nhanh liền truyền đến tai người nhà họ Tần.

Mãi đến cái ngày mà mẹ Tần xuất viện, Tần Mộc Vân mới nguyện ý lộ mặt.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 197: Chương 197



“Con gái, cuối cùng thì con cũng đến thăm mẹ rồi.” Mẹ Tần nhìn Tần Mộc Vân đã gầy đi rất nhiều, khóe mắt không nhịn được trào ra nước mắt.

Tuy rằng thân phận hiện tại của bọn họ rất ngại ngùng, nhưng không thể phủ nhận được chuyện bà ấy đã nuôi nấng Tần Mộc Vân hơn hai mươi năm.

Phần tình cảm không có huyết thống này, trên thực tế đã sớm ăn sâu vào m.á.u thịt rồi.

Tần Mộc Vân sắc mặt nhợt nhạt: “Xin lỗi, con không biết nên đối mặt với cả nhà như nào"

Thậm chí ngay cả hai chữ ba mẹ bây giờ cô ấy cũng không dám gọi ra miệng nữa rồi.

“Không có ai trách con hết, cho dù là Cố Nghiên cũng không trách con." Mẹ Tần làm sao mà không biết được vướng mắc trong lòng cô ấy chứ, bà ấy vội vã nói.

“Con biết.” Tần Mộc Vân hít sâu một hơi: “Chính là bởi vì con biết cả nhà tốt vô cùng, con mới cảm thấy nên thay mẹ đẻ của con hổ thẹn và áy náy"

Đạo đức của cô ấy thực sự là quá mạnh rồi.

“Đều qua cả rồi, Lý Chiêu Đệ bà ta đã bị kết án tù chung thân, bà ta cũng đã nhận sự trừng phạt nên có rồi."

“Con không cần vì bà ta mà tự trừng phạt dằn vặt chính bản thân” Mẹ Tần vẫn còn đang cất tiếng khuyên bảo cô ấy.

“Vâng.” Tần Mộc Vân đáp lại một tiếng, nhưng rất rõ ràng là cô ấy vẫn còn tự đ.â.m đầu vào trong ngõ cut.

“Hôm nay con đến là vì còn có chuyện muốn nói với mọi người, con đã thuê phòng ở bên ngoài rồi, sau này con sẽ chuyển ra ngoài ở luôn." Tần Mộc Vân nói tiếp.

Tuy rằng Cố Nghiên không để ý đến sự tồn tại của cô ấy, nhưng cô ấy cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục ở lại nhà họ Tần nữa.

“A Vân...” Ba Tần mẹ Tần, còn có Tần Chi Văn đang định nói thì lại bị cô ấy ngắt lời.

Tần Mộc Vân giống như là biết bọn họ định nói cái gì, lập tức lắc lắc đầu nói: “Mọi người không cần phải khuyên con nữa đâu, ý con đã quyết rồi, trừ phi mọi người muốn sau này cũng không gặp lại con nữa!"

Sợ bọn họ không đồng ý, cô ấy dứt khoát uy hϊếp luôn.

Nhìn thấy cô ấy cố chấp như thế, người nhà họ Tần cũng chỉ có thể bỏ cuộc mà thôi.

“Nhưng cô cũng không cần thiết phải hủy hôn." Cố Nghiên đi đến trước mặt cô ấy, đồng thời nói với cô ấy về chuyện này luôn.

“Tôi đã kết hôn rồi, sẽ không bởi vì cái gọi là hôn ước gì đó liền vứt bỏ chồng của tôi mà đi lấy người khác đâu."

Còn nữa, dù là chưa kết hôn đi chăng nữa tôi cũng sẽ không thực hiện cái hứa hẹn lấy gả này đâu, anh ấy vốn cũng không phải là kiểu người mà tôi yêu thích.

Cố Nghiên có thể thấy được hai người bọn họ là yêu nhau thật lòng, cho nên cũng không muốn hai người bởi vì vậy mà rời xa nhau.

Đời trước làm ra sai lầm, đời trước gánh lấy là đã đủ rồi.

Không cần thiết lại làm liên lụy đến thế hệ sau nữa.

Tần Mộc Vân nở nụ cười với cô gái vừa lương thiện vừa xinh đẹp trước mặt, nhưng thái độ vẫn là như lúc ban đầu: “A Nghiên, ý tôi đã quyết rồi"

“Có một số việc...không thể chấp nhận nổi thì chính là không thể chấp nhận nổi nữa"

Tình yêu đương nhiên là một thứ đẹp đẽ, nhưng cô ấy của bây giờ đã không phải là cô ấy của ngày trước nữa rồi.

Thấy thế, Cố Nghiên chỉ có thể từ bỏ.

Cô có thể nhìn thấy rõ được tính cách của Tần Mộc Vân thật ra khá giống với tính cách của cô, một khi đã nhận định một chuyện gì rồi thì có chín con trâu cũng không kéo lại được.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 198: Chương 198



“A Nghiên...” Tần Mộc Vân xách lấy va li hành lý, trước khi rời đi hướng về phía cô nói: “Cảm ơn cô, rõ ràng là tôi đã chiếm mất thân phận của cô suốt hơn hai mươi năm trời, nhưng cô từ đầu tới cuối vẫn không có trách cứ tôi nửa lời"

Tuy rằng là lời xin lỗi đã nói qua hết lần này đến lần khác rồi, nhưng giờ phút này, Tần Mộc Vân vẫn là muốn nói xin lỗi.

“Thật sự cảm ơn.., cũng... rất xin lỗi cô."

Nói cô ấy liền cúi gập người trước Cố Nghiên.

“Xin lỗi, cô thay tôi chịu khổ cực nhiều năm như thế."

Cố Nghiên nhanh chóng di chuyển, tránh đi cái cúi gập người kia của cô ấy, chỉ nói: “Người hại tôi, bà ta đã dùng nửa đời còn lại để trả giá rồi.

Từ lúc biết chuyện đánh tráo đứa trẻ, người cô hận từ trước đến giờ chỉ có mỗi mình Lý Chiêu Đệ.

Tần Mộc Vân cuối cùng vẫn rời đi.

Không phải là đi thuê phòng trọ, mà chính là rời khỏi tỉnh.

Còn rốt cuộc cô ấy đi đâu thì không ai biết.

Nhà họ Tần cùng Đào Nghị Nhiên đi tìm khắp nơi, cũng không tìm được bất kỳ tung tích nào của cô ấy.

Hiển nhiên là cô ấy không muốn bất kỳ ai tìm được cô ấy, nhất là những người đã từng là người thân.

Mãi đến hơn hai mươi năm về sau, một sinh viên nữ đến từ vùng núi thi đỗ đại học, trong thời gian nghỉ hè về quê đã livestream về trường học cũ đầy hoài niệm.

Khi livestream thì đối phương đã vô tình quay được Tần Mộc Vân.

"Cho mọi người nhìn, đây chính là hiệu trưởng của trường chúng tôi, trường tiểu học này lúc đầu cũng do cô ấy gây dựng.." Trong video, nữ sinh viên đại học giới thiệu với vẻ phấn chấn, trong giọng nói đều là sự biết ơn.

Thì ra năm đó, sau khi rời đi Tần Mộc Vân đã xây dựng trường tiểu học này.

Cô ấy ở trong ngọn núi lớn này, ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng học sinh.

Cố Nghiên cũng nhìn thấy cô ấy ở trên TV. Nói thật, cô rất nể phục cô ấy. Từ bỏ một công việc có tiền đồ như vậy, đến vùng núi gian khổ, khó khăn chỉ vì để chuộc tội. Thay mình, cũng thay cả Lý Chiêu Đệ.

Đây quả thực là đỉnh cao của cảm giác đạo đức.

Sau đó, bởi vì nhiều năm kiên trì ở trong núi dạy học cho học sinh mà cô ấy được chọn là một trong mười giáo viên gương mẫu nhất trong nước.

Ngày nhận thưởng ấy, Tần Mộc Vân cuối cùng cũng bước lên mảnh đất quê hương lần nữa.

“Mộc Vân. Sau khi trao giải, Đào Nghị Nhiên ngăn cản cô ấy đang vội vàng chuẩn bị rời đi.

Tần Mộc Vân đành dừng bước, ngước khuôn mắt đã không còn trẻ trung lên, khổ sở nhìn anh ấy: “Anh Nghị Nhiên, đã lâu không gặp."

“Hai ba năm rồi, còn có thể không lâu ư?” Đào Nghị Nhiên đỏ mắt, tâm trạng kích động vịn lấy vai cô ấy.

Vẻ mặt này, vấn giống như vẻ mặt năm ấy anh ấy cầu xin cô ấy đừng đi.

Vành mắt Tần Mộc Nhiên lập tức đỏ bừng.

Những cảm xúc cố gắng giấu đi ấy, khoảnh khắc này giống như sóng to gió lớn tràn vào tâm trí, trái tim truyền đến những nhịp đập đau đớn. Từng chút, từng chút truyền khắp tứ chi, xương cốt.

Cô ấy cuối cùng vẫn vi phạm lời hẹn ước, bỏ rơi anh ấy.

Đào Nghị Nhiên tiếp tục nói: “Năm đso, Cố Nghiên bị mẹ em hại phải sống trong núi hai mươi ba năm, bây giờ em cũng đã sống trong núi hai mươi ba năm rồi. Đã đủ rồi. Từ nay về sau em không còn nợ cô ấy cái gì nữa"

“Không còn nợ nữa. Nước mắt anh ấy cuối cùng cũng rơi xuống.

Sao anh ấy có thể không biết đây là áy náy lớn nhất trong lòng cô ấy.

Tần Mộc Vân cũng khóc. Bởi vì khoảnh khắc này, cuối cùng cô ấy cũng có thể buông bỏ rồi.

“Em về bên anh đi, có được không?” Đào Nghị Nhiên cách hai mươi ba năm lại nắm lấy tay cô ấy lần nữa, khẩn cầu nhìn cô ấy, trong mắt đều là mong đợi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 199: Chương 199



Nhiều năm như vậy, anh ấy bởi vì áp lực gia đình, không thể không chọn kết hôn. Nhưng quan hệ hôn nhân không hạnh phúc, sớm đã đường ai nấy đi rồi. Ngay cả con cái cũng không có.

Tần Mộc Vân không kìm được nhìn vào mắt anh ấy, cúi đầu, thở dài nói: “Xin lỗi, em không nỡ bỏ nghề nghiệp của em, những đứa trẻ đó cũng cần em"

“Cả đời này em sẽ như vậy. Những đứa trẻ ấy mới bắt đầu cuộc đời, em phải nỗ lực dạy dỗ chúng, giúp chúng đi ra khỏi cái vùng núi ấy, đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới.” Giọng nói của cô ấy kiên định mà ấm áp, đã sớm quyết tâm dâng hiến cả đời mình.

Đây cũng là trụ cột tinh thần của cô ấy.

Cho nên cô ấy nào có thể trở về cùng anh ấy.

“Vậy em dẫn anh theo đi?" Đào Nghị Nhiên thốt lên.

Từ lâu rồi, ba mẹ và anh trai nhìn cái dáng vẻ ngây ngốc, vô dụng của anh ấy, cũng đang giúp anh ấy tiếp tục tìm kiếm Tần Mộc Vân, hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau lần nữa. Cho nên hôm nay bọn họ sẽ không ngăn cản anh ấy.

“Để anh cùng em đến vùng núi đó, cùng em dạy dỗ lũ trẻ.” Đào Nghị Nhiên rất bằng lòng cùng cô ấy lao tới lý tưởng của cô ấy.

Đáy lòng Tần Mộc Vân rung động, hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, hoàn toàn không nghĩ tới anh ấy sẽ có dũng khí như vậy, chỉ để ở bên cô ấy.

“Nhưng chỗ đó rất khổ.” Khoé môi Tần Mộc Vân run rẩy, lần nữa cất tiếng.

Điều kiện vật chất ở trong vùng núi đó chắc chắn là kém hơn ở tỉnh này.

Năm đó, lúc cô ấy rời đi, suýt nữa thì cô ấy đã không thể kiên trì nổi.

Đáp lại cô ấy là tiếng cười khổ của Đào Nghị Nhiên: “Anh biết nhưng anh không sợ. Chẳng lẽ còn khổ hơn cả nỗi khổ anh giấu trong lòng suốt 23 năm qua à?"

Câu nói này đã hoàn toàn hạ gục Tần Mộc Vân, nước mắt lại không kìm được mà rơi xuống lần nữa.

“Mộc Vân, đừng từ chối anh nữa, anh xin em đấy. Anh ấy lại cầu xin lần nữa.

Tần Mộc Vân ngẩng đầu nhìn gương mặt đau khổ của anh ấy, cuối cùng nghèn nghẹn gật đầu: “...Được."

Tần Mộc Vân chủ động nắm tay anh ấy.

Lần này, cuối cùng họ cũng có thể mãi mãi, mãi mãi ở bên nhau.

Đào Nghi Nhiên bước lên phía trước ôm cô ấy vào lòng, gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Từ nay về sau trong quãng đời còn lại, hạnh phúc và vui vẻ của anh ấy lại quay về rồi.

Năm sau, Tần Mộc Vân sinh một đôi long phụng.

Vốn suy nghĩ đến hai bên tuổi tác đã cao, phụ nữ lớn tuổi sinh nở rất nguy hiểm, Đào Nghi Nhiên nói gì cũng không muốn con cái.

Nhưng Tần Mộc Vân sau khi nghe ý kiến của bác sĩ, sau khi chắc chắn cơ thể rất khoẻ mạnh liền kiên quyết muốn có kết tinh tình yêu.

Đào Nghi Nhiên không ép được nên chỉ có thể đồng ý với cô ấy.

Lúc sinh nở cũng rất thuận lợi, ba mẹ con đều rất bình an.

Lúc ấy, ba Tần, mẹ Tân, Tần Chi Văn, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng cũng bay đến thăm cô ấy.

“Bảo bảo đáng yêu quá, nhìn cái mặt giống mẹ chưa này! Chân tay cũng dài là bé con của nhảy múa.” Cố Nghiên quen bế em bé, cười khen.

Tần Mộc Vân cũng cười: “Bé con nhà cô cũng xinh xắn mà, nhất là chúa gái nhỏ sinh năm ngoái.

Rõ ràng là cùng tuổi, nhưng cô ấy đến tận bây giờ mới có con gái con trai, người ta thì đã có con trai con gái từ lâu, còn có cả cháu trai cháu gái rồi.

“Thời gian trôi qua nhanh quá. Tần Mộc Vân cảm thán.

Nhớ năm đó, lần đầu gặp gỡ, bọn họ còn hào hoa phong nhã trẻ trung, bây giờ đã có nếp nhăn rồi.

Thời gian quay về 23 năm trước.

Sau khi nhận lại người nhà họ Tần, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng liền bắt đầu đặt trọng tâm công việc ở tỉnh này.

Trong một năm ngắn ngủi, hai người đã thuận lợi mở nhà máy ở bên này.
 
Back
Top Bottom