Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 180: Chương 180



Cô ấy vốn tưởng rằng bản thân mình đã rất giỏi rồi, không ngờ, bên ngoài còn có người khác giỏi hơn.

“Đúng vậy, cô ấy thật sự rất tuyệt vời. Anh ấy đại khái nói về Cố Nghiên một hồi.

“Cô gái này, thật giỏi, thật giỏi. Sau khi nghe xong, ba mẹ nhà họ Tần không khỏi xúc động.

Đặc biệt khi nghe nói cô gái này nhìn có chút phần trông giống mình, ba mẹ nhà họ Tần càng thích thú với cô hơn.

“Nếu như có cơ hội, nhất định phải gặp một lần mới được, khó mà có cơ duyên như vậy. Mẹ Tần cười nói.

Nói ra đến bà ấy cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng là người là không hề quen biết, nhưng không biết tại sao, khi nhắc đến Cố Nghiên, bà ấy lại nóng lòng muốn gặp đến vậy.

Nghĩ lại, đây đúng là lực hút từ trường trong truyền thuyết?

“Vậy cô ấy có đối tượng chưa? Nếu chưa có thì... chỉ nghe mẹ Tần tiếp lời.

Bà ấy khó mà gặp được người mà mình thích, nếu có thể, đương nhiên là muốn đối tượng bước vào nhà mình.

Chỉ là lời chưa nói xong, Tần Chi Văn nhanh chóng chen lời: “Mẹ, người ta kết hôn được hai năm rồi, mẹ đừng làm loạn đôi chim uyên ương nữa.

“Chậc, vậy à.” Mẹ Tần chỉ lắc đầu hơi nuối tiếc.

“Đúng rồi anh trai, vừa rồi anh nói huyện Tân Vân, là huyện Tân Vân của thành phố Ngọc Liên sao?” Lúc này, Tần Mộc Vân dường như nghĩ ra gì đó, vội vàng đuổi theo.

“Đúng vậy” Tần Chi Văn gật đầu, tựa hồ không hiểu tại sao cô ấy lại hỏi như vậy.

Tần Mộc Vân hai mắt sáng lên, lập tức giải thích: “Đó là nơi em được sinh ra năm đó!"

“Cái gì, nơi mà em sinh ra?” Tần Chi Văn không khỏi mơ hồ.

Em gái lẽ nào không phải sinh ra ở tỉnh thành sao?

Thấy vậy, mẹ Tần giải thích: “Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, năm đó mẹ và ba bị điều đến huyện Tân Vân làm việc, không nỡ để con theo cùng, nên để con ở cùng bà ngoại. Không lâu sau đó, mẹ mang thai em gái con, sau đó ở bệnh viện huyện đó sinh em gái con. Nói ra cũng trùng hợp, lúc đó có rất nhiều người phụ nữ cũng đi sinh cùng ngày với mẹ."

“Vốn dĩ, những chuyện cũ như vậy mẹ không định nói cho các con biết, nhưng con bé này vài ngày trước phát hiện một tấm ảnh cũ, là bức ảnh mẹ và ba con chụp ở huyện Tân Vân năm đó, rồi cứ đi theo mẹ để hỏi!” Mẹ Tần nói chuyện kèm theo sự bất lực, nhưng phần lớn là cưng chiều.

Mặc dù hai đứa con đều trong bụng mình chui ra, nhưng đối với con gái, bà ấy đặc biệt cưng chiều con cái.

“Hóa ra là vậy” Tần Chi Văn hiểu ra, sau đó không khỏi thở dài.

“Vậy hóa ra chúng ta và cô Cố thật sự có cơ duyên.

“Còn không phải sao!” mẹ Tần cười trả lời.

Thấy họ nói chuyện về Cố Nghiên, không biết tại sao nữa, cảm giác bất an trong lòng Tần Mộc Vân không khỏi tuôn ra.

Luôn cảm giác, hình như có gì không ổn.

Ngày hôm sau.

Ba người nhà Cố Nghiên, ngồi trên ô tô của em trai Tân.

Hơn nữa còn tài xế riêng lái xe.

“Đây là ô tô sao!” Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng thì thầm, đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn bốn phía, hăng hái như lần đầu đi xe lửa.

Vẻ mặt Cố Nghiên rất bình tĩnh, dù sao năm đó cô cũng đã bắt taxi vài lần.

Trình Kính Tùng nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ bên cạnh mình, thầm thề sau này cũng sẽ mua một cái xe cho gia đình.

Để họ không còn phải ngưỡng mộ bất kỳ ai nữa!

Sau khi đến huyện Tân Vân, đã là buổi sáng của ngày hôm sau.

Cố Nghiên đích thân đưa em họ Tần đến thăm nhà máy.

Em họ Tần vốn tưởng rằng quy mô nhà máy không lớn, nhưng sau khi tham quan mới phát hiện, không nhỏ một chút nào.

Mà là nhà máy thực phẩm lớn nhất toàn huyện, đặt trong thành phố cũng đứng thứ năm.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 181: Chương 181



Phương thức sản xuất theo dây chuyền, phòng làm việc vô cùng sạch sẽ.

“Bà chủ Cố, thật lợi hại!” Em họ Tần luôn tự hâm mộ bản thân, bởi vì điều kiện gia đình tốt, nên trước giờ chưa từng hâm mộ ai.

Nhưng đối với Cố Nghiên, nhưng lời khen ngợi ấy, trong suốt đoạn đường tham quan không thể dừng lại.

Thử hỏi, nếu như anh ấy từ hai bàn tay trắng đi lên, vậy có lẽ anh ấy, chẳng thể làm được như vậy.

Nhưng một cô gái có vẻ ngoài mong manh và yếu đuối như cô, lại làm nên sự nghiệp một cách đàng hoàng, khiến người xem phải kinh ngạc.

“Quá khen rồi” Cố Nghiên mỉm cười, vẫn khiêm tốn, không hề nhìn thấy sự tự hào hay tự mãn từ cô.

Sự ung dung và điềm tĩnh này, khiến em họ Tần càng thêm bái phục.

Đợi sau khi tham quan xong, Cố Nghiên nói: “Mọi người đường xa tới đây, vất vả rồi, bên tôi vừa bảo trợ lý chuẩn bị một bàn ăn bên ngoài, mời mọi người đến ăn thử món ăn ở chỗ chúng tôi, mọi người cũng nên cho tôi chút thể diện"

“Bà chủ Cố khách sáo quá.

“Nên làm mà"

Cũng trùng hợp, Cổ Nghiên bọn họ chưa ra khỏi nhà máy được bao xa, cũng tình cờ gặp người nhà họ Cố cũng đến huyện có chút chuyện.

Khi hai người chạm nhau, mùi khói thuốc s.ú.n.g xộc vào không khí.

“Trời, sáng sớm gặp phải một con hèn hạ, đúng là xui xẻo!” Lý Chiêu Đệ vẫn cay nghiệt xấu tính như trước, đặc biệt là sau khi Cố Nghiên tống cổ bà ta vào tù, bà ta đối với Cố Nghiên không nể, tỏ ra hận thù.

“Trời, sáng ra đã gặp phải một tội phạm đang bị cải tạo, thật là đen đủi!” Nói đến mỉa mai, Cố Nghiên làm sao có thể chịu thua.

Nếu để người khác nhìn thấy, làm gì có ai nghĩ được bọn họ là mối quan hệ mẹ con, e rằng còn tưởng là kẻ thù gϊếŧ cha.

Ít nhất em họ Tần ở bên cạnh, chính là nghĩ như vậy.

“Mày!” Thấy chuyện xấu của mình bị vạch trần trước nơi đông người, Lý Chiêu Đệ liền thẹn quá hóa giận dẫm chân.

Cổ Đại Bảo làm sao có thể trơ mắt nhìn Lý Chiêu Đệ bị sỉ nhục, lập tức tức giận chỉ vào Cố Nghiên: “Con khốn này, chị kiêu ngạo cái gì, không phải chỉ là mở được một cái nhà máy thôi sao, tưởng rằng chị vĩ đại lắm à, nói cho chị biết, ông đây bây giờ chẳng kém gì chị."

Kể từ khi hợp tác với bạn của mình để trở thành đại lý hai đầu mua và bán, cái hầu bao này càng ngày càng phồng ra.

Đặc biệt là chuyện làm ăn gần đây, tiền đổ về túi ngày càng nhiều.

Mới chỉ vậy, cậu ta càng đứng thẳng lưng trước mặt Cố Nghiên, hất cằm kiêu ngạo, trông như một ông chủ giàu có nhất thế giới.

Dáng vẻ này, đối với Cố Nghiên mà nói không biết nực cười đến mức nào.

“Ồ? Thật sao? Vậy liên quan gì đến tôi?” Giọng điệu nhẹ nhàng của cô rõ ràng không coi trọng cậu ta chút nào.

Chuyện liên quan đến nhà cậu ta, cô ít nhiều cũng nghe ngóng được chút.

Chẳng qua là cùng với người bạn xấu đó làm chút mua bán, kiếm chút tiền bẩn.

Mấu chốt là phương thức lấy tiền không đúng, sớm muộn cũng có một ngày, đến bản thân mình c.h.ế.t như thế nào còn không biết.

Cố Nghiên không khỏi cười thầm trong lòng.

Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Cố Nghiên, Cố Đại Bảo lập tức nổi giận, nói thêm: “Chúng tôi chuẩn bị xây một tòa nhà mới!"

Đây cũng là mục đích mà họ đến huyện ngày hôm nay, chuẩn bị tìm một đội xây dựng để xây ngôi nhà sang trọng nhất trong làng.

“Ồ... Chúng tôi xây từ một năm trước rồi.” Cố Nghiên trả lời.

"Chúng tôi sẽ xây một căn sang trọng hơn, to hơn của chị!"

“Một năm trước tôi đã xây rồi."

"!!!"

Chỉ một câu nói như vậy.

Khuôn mặt tức giận của Cổ Đại Bảo đỏ bừng.

“Hừ, chẳng qua là nhất thời kiếm được ít tiền thối, nên kiêu ngạo mà thôi” Enh họ Tần không khỏi cười lạnh một tiếng.

Vốn dĩ trợ lý của Cố Nghiên muốn đưa anh ấy đi trước.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 182: Chương 182



Nhưng anh ấy vốn dĩ vì gương mặt của Cố Nghiên, mà trong lòng cảm thấy thân thiết với cô, hơn nữa bây giờ cũng là đối tác hợp tác, vì vậy làm sao anh ấy có thể trơ mắt nhìn cô bị bắt nạt.

Thấy đối phương hùng hổ dọa người như vậy, đương nhiên không khỏi nói thay cho Cố Nghiên, đôi mắt góc mày toàn là giễu cợt.

“Anh lại là cọng hành ở chỗ nào đến vậy, ở đây có chỗ cho anh nói à?” Cố Đại Bảo thấy mình bị một người không hề liên quan chửi, lập tức thẹn quá hóa giận chỉ tay vào anh ấy.

“Thiếu gia nhà chúng tôi là chỗ để cho cậu chỉ vào à?” Người đi theo cùng em họ Tần, lập tức ngăn trước mặt cậu ta, nhìn chằm chằm Cổ Đại Bảo.

Trông có vẻ có thể bẻ đứt tay cậu ta bất cứ lúc nào.

Đối phương đông người, dáng vẻ còn cường tráng, Cổ Đại Bảo nhất thời sợ hãi, lúng túng bỏ tay xuống.

“Cố Nghiên, đây không phải là nhân tình mày tìm được bên ngoài đấy chứ, mày là hỗn loạn trong hôn nhân, đúng là không biết xấu hổ!” Lý Chiêu Đệ sao có thể để con trai bảo bối của mình bị bất lợi, lập tức nói thêm.

Nói xong, Cố Nghiên không nói gì, trực tiếp ra lệnh cho trợ lý: “Tiểu Khả, gọi giúp tôi vào số của cảnh sát, nói là ở đây có người gây sự, còn có người vu khống thanh danh của tôi."

“Mày, mày dám!” Lúc này, Lý Chiêu Đệ cuối cùng cũng hoảng loạn.

Kể từ sau khi ra khỏi nhà tù, cả đời này bà ta sợ nhất là hai chữ cảnh sát.

“Tôi có gì mà không dám chứ? Bà nghĩ bà là ai? Đừng có nói bản thân là mẹ của tôi đấy chứ?” Cố Nghiên châm chọc hỏi.

Lời này cũng không biết là đ.â.m trúng chỗ nào của Lý Chiêu Đệ, một tiếng đập trong lòng bà ta, không còn dám nhìn thẳng vào mắt cô, giống như sợ trong lòng có thứ gì đó bị tiết lộ ra ngoài.

“Tao... tao không tính toán với mày nữa!"

Nói xong, Lý Chiêu Đệ trực tiếp kéo Cổ Đại Bảo rời đi, trong ánh mắt của người khác còn tưởng rằng bà ta sợ cảnh sát nên muốn chuồn.

Cố Nghiên chẳng thèm quan tâm bọn họ, càng không thèm lời xin lỗi miễn cưỡng của bọn họ, dù sao dựa vào chuyện làm ăn của Cố Đại Bảo, cuộc sống sung sướиɠ của bọn họ cũng chẳng được mấy ngày.

“Bà ta vậy mà lại là mẹ của cô? Vậy người kiêu ngạo kia là em trai của cô sao?” Em họ Tần không khỏi ngan ra.

Em họ Tân từ nhỏ sống trong tình yêu của ba mẹ, tình thương yêu của anh chị em, đương nhiên khó mà hiểu được trên đời này lại có những người thân như vậy.

...... Đúng vậy” Cố Nghiên lộ ra một nụ cười khổ, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không thừa nhận đối phương thật sự là người mẹ cùng huyết thống với cô.

“Trên đời này làm gì có người mẹ nào như vậy. Em họ Tần không khỏi thở dài.

Dù sao anh ấy cũng chưa bao giờ thấy người mẹ nào mở miệng ra nói con gái mình là hèn hạ, thậm trí vô duyên vô cớ vu cáo hãm hại con gái mình không trong sạch.

Cố Nghiên bất lực lắc đầu, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện xấu trước đây, ngược lại cô gật đầu áy náy với anh ấy: “Làm ông chủ Tần cười chê rồi, còn làm một ông chủ Tần bị người khác mắng chửi"

“Không sao, không sao, tôi không để trong lòng đâu. Em họ Tần vẫy vẫy tay rộng lượng.

“Vậy chúng ta đi dùng cơm thôi"

“Đi thôi, bụng tôi đói cồn cào lên rồi."

Tại bữa ăn, Cố Nghiên và em họ Tân chính thức trở thành đối tác, ký hợp đồng thành công.

“Ông chủ Tần, hợp tác vui vẻ."

“Hợp tác vui vẻ."

Sau khi hai bên bắt tay lịch sự, tùy ý buông tay xuống.

Sau khi nhận được đơn đặt hàng lớn này, Cố Nghiên vội vàng dặn dò nhà máy tăng ca để sản xuất, cố gắng giao hàng sớm.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 183: Chương 183



Bên này, Cổ Đại Bảo và Lý Chiêu Đệ cũng biết được lai lịch của em họ Tần từ miệng những người đi đường.

"Quả nhiên là một ông chủ lớn đến từ tỉnh.”

Lý Chiêu Đệ cũng không biết nghĩ đến cái gì, vừa lẩm bẩm vài chữ, vừa ngẩn người, như thể nghĩ tới chuyện gì đó trong quá khứ.

Năm đó, không biết đứa trẻ đó như thế nào rồi!

“Vậy thì khá lắm rồi?” Cổ Đại Bảo không phát hiện ra sự kỳ lạ của Lý Chiêu Đệ, ngược lại tỏ vẻ chẳng bố, trong lòng nghĩ, bản thân sau này nhất định sẽ giàu có hơn anh ấy, để anh ấy phải quỳ xuống gọi cậu ta là ba.

Nhưng quan trọng nhất bây giờ, đó là xây nhà!

Sau khi hai mẹ con tìm được đội thợ xây ở tỉnh, bọn họ chỉ có một yêu cầu, đó là ngôi nhà được xây phải to và sang trọng hơn ngôi nhà của nhà Cố Nghiên ở làng bên!

Đội xây dựng đã đáp lại bằng một nụ cười, kỳ thực trong lòng chẳng biết phải nói gì.

Cố Nghiên nhà người ta bây giờ là bà chủ lớn số một số hai ở trong tỉnh, không biết nghĩ như thế nào mà lại không có chút hối hận nào khi năm đó đối xử với con gái mình như vậy, mà còn đi đâu cũng hơn thua.

Còn không biết tự cầm chân lên mà nghĩ, thật sự so bì được không?

Ngôi nhà cũ nhà họ Cố được phá bỏ, sau đó đào móng bên dưới.

Khi nhà họ Cố đang chìm đắm trong khao khát về căn nhà mới, ai ngờ, Cổ Đại Bảo làm chuyện khuất tất cuối cùng cũng lộ ra, bị công an bắt ở hang ổ làm hàng giả.

Chỉ là tên nhóc này không thành thật, lựa chọn nhảy xuống biển chạy trốn, kết quả đầu va phải tảng đá, sau khi được cứu lên thì trở thành người thực vật.

“Sao có thể như vậy được, làm sao có thể như vậy được, con trai tôi rõ ràng là làm ăn chân chính, sao các người có thể nói thằng bé liên quan đến lừa đảo?”

Lý Chiêu Đệ biết được tin tức này, khi chạy đến bệnh viện, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, khóc cạn nước mắt.

Chân của ba Cố cũng mềm nhũn,môi điên cuồng run rẩy, hồi lâu không nói được lời nào.

Đây là đứa con duy nhất của nhà họ Cố!

Hơn nữa buổi sáng mọi chuyện còn tốt đẹp, cậu ta còn bảo ăn thêm hai cái bánh bao thịt, nhưng bây giờ lại trở thành một người thực vật sống dở c.h.ế.t dở. Ai rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ không chịu nổi.

“Chứng cứ đã xác thực rồi.” Công an nghiêm túc trả lời.

Có điều Cổ Đại Bảo bây giờ đã rơi vào tình cảnh như vậy, đương nhiên cũng không còn cách nào bắt cậu ta vào tù, bây giờ chỉ có thể để cậu ta chịu án bên ngoài nhà tù.

“Tôi không tin, tôi không tin, con trai tôi thật thà như vậy." Lý Chiêu Đệ vô cớ bắt đầu làm loạn, khỏi phải nói là giọng nói vang đến mức nào, e là còn vang hơn cả gϊếŧ heo.

Khi Cố Nghiên đến, nhìn thấy Lý Chiêu Đệ nằm trên đất khóc lóc om sòm.

Đương nhiên không phải là cô đến thăm Cố Đại Bảo.

Chỉ là đưa Nhuyễn Nhuyễn đến bệnh viện khám về tình hình phục hồi của tim, tình cờ gặp phải cảnh tượng này.

“Chị dâu, kia hình như là người nhà họ Cố, hay là chúng ta tránh ra xa chút đi." Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói, nhìn thấy đối phương hung hãn như vậy, theo bản năng nắm lấy Cố Nghiên, muốn kéo cô đi.

Cố Nghiên gật đầu, quay người chuẩn bị rời đi.

“Cố Nghiên, rốt cuộc mày có chút lương tâm nào không? Em trai mày giờ biến thành bộ dạng như vậy rồi mày còn không thèm nhìn nó một cái!” Lý Chiêu Đệ đang phát điên, cũng không biết từ lúc nào nhìn thấy cô, đột nhiên đổ cơn tức giận lên đầu cô.

Theo bà ta nghĩ, nếu như không phải Cố Nghiên lúc đầu không nghe theo sự sắp xếp của bà ta, gả cho nhà họ Triệu giàu có và quyền lực.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 184: Chương 184



Con trai bà ta sao phải cực khổ chạy đi kiếm tiền, để rồi bị người khác dẫn đi làm những công việc bất hợp pháp. Càng hận cô rõ ràng có nhiều tiền như vậy, nhưng chưa bao giờ cho họ một xu.

“Các người là cái thá gì? Tôi từng nói rồi, tôi đã trả hết công ơn sinh thành, công ơn dưỡng giục vốn dĩ không có!” Cố Nghiên lập tức đứng trước mặt bà ta, vẻ mặt lạnh như sương, nói ra từng câu từng chữ: “Nếu tôi lấy đức để báo thù, vậy lấy đức ở đâu?"

Trong quá khứ và hiện tại, ba người họ từng có một chút thiện ý nào với cô không?

Kể cả một chút, cũng không có!

Không có!

Vì thế bọn họ rốt cuộc có mặt mũi nào lấy đạo đức ra để ràng buộc cô?

“Tôi à, hận không thể để cậu ta c.h.ế.t đi, đây là cậu ta nợ tôi, cậu ta đáng đời!” Cố Nghiên cúi đầu, gương mặt lạnh lùng áp vào tai Lý Chiêu Đệ, chậm rãi nói ra, giọng điệu tràn đầy báo thù sau kh*** c*m.

Giống như hồi đó, cậu ta hận không thể làm cô bị người khác hại chết!

Cô không bao giờ quên, cậu ta gián tiếp hại c.h.ế.t Trình Kính Tùng, cũng hủy hoại lòng tốt cuối cùng trong trái tim cô.

“Mày đúng là đồ đê tiện! Mày mới đáng chết! Mày đáng chết!” Lý Chiêu Đệ sao mà chịu nổi cơn kích động này, đôi mắt đỏ hoe, muốn bắt và đánh Cố Nghiên.

Cuối cùng, bị cảnh sát giữ lại.

“Đồ điên!” Cố Nghiên lạnh lùng buông lời, ôm Nhuyễn Nhuyễn rời đi mà không quay đầu lại.

Không biết qua bao lâu, hai vợ chồng Lý Chiêu Đệ cuối cùng mới bình tĩnh lại.

Mà Cổ Đại Bảo đã được chuyển đến phòng bệnh thông thường.

“Mẹ nó, bà nói bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?” Ngoài phòng bệnh, ba Cố ôm đầu, nói một cách thông khổ.

Bọn họ bây giờ, muốn tiền không có tiền, muốn nhà không có nhà, toàn bộ đều nghèo khổ và tránh tay.

Trước đây chỉ đưa tiền cọc cho đội thợ xây, bây giờ đối phương chắc chắn không giúp họ xây nhà nữa.

Sớm biết, dù có như nào ông ta cũng sẽ không xây căn nhà này, bây giờ tốt rồi, nhà bị dỡ rồi, nhất định sẽ bị người trong thôn chê cười.

Còn người thân, bạn bè trước đây cũng đắc tội không ít, nhất định sẽ không có ai tình nguyện giúp đỡ nhà họ.

Đúng là khi trời mưa thì nó đổ.

“Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai!?” Lý Chiêu Đệ làm sao hiểu tình hình hiện tại, giọng nói trở nên sắc bén, đôi mắt đỏ hoe dường như nhuốm đầy máu.

Rõ ràng cuộc sống đang tốt đẹp, đột nhiên trở thành như vậy.

“Không đúng! Không đúng! Có một người có thể giúp đỡ chúng ta! Con bé nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta!” Lý Chiêu Đệ không biết nghĩ ra cái gì, gương mặt nhếch nhác bất ngờ lộ ra sự bóng loáng và tính toán.

“Ai?” Ba Cố thấy bà ta kích động như vậy, vội vàng hỏi.

“Con gái của chúng ta!” Lý Chiêu Đệ sợ người khác nghe thấy, vội vàng hạ giọng.

“Bà nói Cố Nghiên à?” Ba Cố tức chết, hận không thể tát cho bà ta một cái: “Nó còn mong cả nhà chúng ta c.h.ế.t đi mới được, còn giúp chúng ta, bà ở đấy mà nằm mơ."

“Tôi nói không phải đồ đê tiện đó." Lý Chiêu Đệ cau mày và tức giận chửi rủa.

Cả đời này bà ta có cứu ai, cũng không bao giờ cứu con tiện nhân đó.

Cô sớm đã nhìn thấu, đây không phải con ruột, đúng là m.á.u lạnh nhẫn tâm.

Ba Cố sửng sốt: “Vậy còn có ai nữa?"

Lẽ nào...

Rất nhanh, ba Cố đã hiểu lầm, mặt tái xanh túm lấy cổ áo của bà ta: “Mẹ nhà bà làm loạn ở ngoài sau lưng lão tử à?"

“Ông bị điên à?” Đã lúc này rồi, ông ta còn có tâm trí nghĩ đến cái này, Lý Chiêu Đệ không khỏi tức giận, tát cho ông ta một cái bạt tai.

“Tôi nói là đứa con gái ruột của chúng ta!” Sau đó bà ta nói thêm.

Ba Cố: ????

Đầu vốn bị Lý Chiêu Đệ đánh bù lu bù loa, bây giờ lại càng thêm khó hiểu.

Cái gì mà con ruột của bọn họ?
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 185: Chương 185



Lẽ nào không phải Cố Nghiên, còn có ai khác.

“Đúng, không phải con tiện nhân Cố Nghiên đó.” Lý Chiêu Đệ dường như nhìn ra nghi hoặc của ông ta, nghiên răng nói thêm.

Theo đó, bà ta cuối cùng cũng nói ra bí mật đã giữ trong lòng hơn hai mươi năm.

Hóa ra vào ngày bà ta sinh con, bởi vì đẻ khó nên được đưa đến bệnh viện huyện.

Lúc đó cũng có mấy người phụ nữ cùng sinh con.

Trong đó có một người phụ nữ sắp sinh mà tất cả người dân địa phương đều biết đến, bà ấy và chồng đều là chuyên gia dưới huyện thành, giúp đỡ bản địa bọn họ phát triển.

Người phụ nữ sắp sinh này bất kể là nhà chồng hay nhà ngoại, điều kiện đều rất thuận lợi.

Vì thế, bà ta mới có một suy nghĩ lệch lạc.

Nhân cơ hội tráo đổi con gái của mình với con gái của bà ấy.

Dù sao đứa trẻ chưa sinh ra được bao lâu, dù có đổi cả cái nôi cũng chẳng phát hiện ra.

Hơn nữa, hai đứa trẻ lúc đó cũng chẳng có đặc điểm gì rõ rệt.

Đương nhiên, sở dĩ bà ta làm như vậy, không phải thật sự muốn con gái mình sống một cuộc sống tốt trong nhà giàu.

Bà ta chỉ đang tìm một con đường cho tương lai con trai mình..

Bà ta chỉ muốn sau này tay cầm để giữ chân đối phương, uy hϊếp đối phương phải giúp em trai mình.

Vốn dĩ cuộc sống của cả nhà bọn họ cũng dần dần tốt lên rồi, con trai bà ta tự mình có thể kiếm được nhiều tiền, bà ta cũng dần quên đi sự tồn tại của đứa con gái này.

Dù sao thay vì đòi tiền, bà ta cũng sợ mọi chuyện năm đó bại lộ, sẽ bị bắt đi tù tiếp.

Nhưng bây giờ!

Đến đứa con trai của bà ta cũng sắp không còn nữa, trên đời này không còn cái gì khiến bà ta sợ hãi nữa.

Bà ta muốn đi tìm con ruột, ra lệnh cho cô ấy giúp đỡ đứa em trai duy nhất này.

“......Nếu không phải tôi đổi nó với đứa con nhà giàu, nó được sống một cuộc sống sung sướng như thế, bây giờ, đến lúc nó phải báo đáp người mẹ này rồi!”

Khi Lý Chiêu Đệ nói, lông mày đầy sự nham hiểm và dĩ nhiên nếu không phải con đầu lòng là đứa con gái, bà ta hận không thể đổi đứa con trai mình đến nhà giàu có, để được nuôi dạy đàng hoàng.

Như vậy, con trai bà ta thuận lý trở thành người kế thừa gia sản nhà đối phương.

Chứ không phải một con hàng rẻ tiền hưởng thụ cuộc sống giàu có bao nhiêu năm như vậy.

“Sao... sao lại còn có chuyện như vậy.

Khi ba Cố vừa mới nghe thấy, con ngươi kinh ngạc suýt rớt ra ngoài, trên mặt đều là vẻ khó mà tin được.

Chuyện này rơi vào đầu ai, chắc họ cũng không thể ngờ được, người vợ đầu gối ma kề với mình vậy mà lại che giấu một bí mật lớn như vậy.

Nhưng sau khi hỏi đi hỏi lại nhiều lần, cuối cùng ba Cố cũng có thể xác nhận đó là sự thật.

“Bà điên rồi à?” Dưới sự đả kích lớn như vậy, ba Cố không khỏi hét lên một tiếng.

Lý Chiêu Đệ khẳng định hơn: “Tôi không điên, tôi còn không phải là vì cái nhà này sao!"

“Ông nhìn bây giờ xem, không phải đến lúc cần dùng tới nó rồi sao!” ;ý Chiêu Đệ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đưa tay ra vuốt tóc, giọng điệu thậm chí còn có chút tự mãn: “Đây còn phải cảm ơn sự lo trước tính sau của tôi"

"l Ba Cố nghĩ bản thân mình đã đủ liêm sỉ rồi, không ngờ rằng người vợ này còn vô liêm sỉ hơn.

Có điều, bà ta nói cũng đúng.

“Đến lúc nó nên phải báo đáp rồi!” Ba Cố như bị truyền nhiễm vậy, lộ ra vẻ mặt như nhau.

Lý Chiêu Đệ rất hài lòng, bắt đầu sắp xếp: “Vậy bây giờ, ông trông coi con trai, tôi lên tỉnh thành tìm con gái ruột chúng ta!"

“Được! Bà nhớ cẩn thận!” Ba Cố vội vàng trả lời.

“Yên tâm"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 186: Chương 186



Chuyện này quyết định xong, Lý Chiêu Đệ đau lòng nhìn Cố Đại Bảo, sau khi lau mặt cho cậu ta, nghiến răng đành phải rời đi.

“Con trai yêu, con đợi mẹ, mẹ đi tìm chị gái ruột của con lấy tiền, đến lúc đó chắc chắn con sẽ khỏe lại!” Sau khi bà ta tự mình lẩm bẩm, liền đem theo số tiền còn lại đi lên tỉnh thành.

Mặc dù nói bà ta cả đời này chưa đi đến thành phố, nhưng chỉ cần nghĩ vì con trai, vì tiền, từ đáy lòng cô không có gì phải sợ hãi.

Trên đường đi, Lý Chiêu Đệ rất suôn sẻ.

Bởi vì biết được thông tin cụ thể của hai vợ chồng nhà họ Tần, hơn nữa họ là những người giàu có nổi tiếng ở địa phương, vì vậy sau khi ngồi không vài ngày, Lý Chiêu Đệ dễ dàng phát hiện ra con gái ruột của mình- Tần Mộc Vân, là người múa dẫn đầu trong đoàn vũ đạo của tỉnh.

Ngày này, vừa mới xong huấn luyện, Tần Mộc Vân số giày cao gót, nho nhã vẫy tay với các đồng nghiệp, mỉm cười rời khỏi đơn vị.

Cô gái dáng người mảnh khảnh, khí chất tao nhã, hiểu lễ nghĩa, ăn mặc trang nhã, thoạt nhìn giống như một cô gái thanh tú được nhà giàu nuôi nấng.

Lý Chiêu Đệ nhìn đứa con gái ruột như vậy, trong lòng không khỏi đắc ý.

Nếu năm đó bà ta không nhanh trí, thì sao cô ấy có một điều kiện sống tốt như vậy.

“A Vân!” Chỉ nhìn bà ta trìu mến chạy tới.

Tần Mộc Vân giật mình, đợi khi phản ứng trở lại thì đã bị người phụ nữ ôm chặt.

Người phụ nữ này khắp người bẩn thỉu, toát ra một mùi hôi thối khó tả, như thể mấy tháng không tắm.

Tần Mộc Vân nhíu mày, chỉ nhẹ nhàng đẩy bà ta ra, nhẹ giọng nói: “Người này... dì, dì nhận lầm người sao?"

Tần Mộc Vân có thể xin thề, cô ấy hoàn toàn không biết người phụ nữ trung niên xa lạ trước mặt này.

Cũng không biết Lý Chiêu Đệ cụ thể muốn nói gì, đợi sau khi bà ta rời đi, chỉ thấy Tần Mộc Vân lảo đảo ngồi trên băng ghế dài trên đường.

Cô ấy thẫn thờ nhìn về phía mặt trời thiêu đốt phía ха.

Rõ ràng thời tiết hơn ba mươi độ, nhưng cả người cô ấy lại lạnh như rơi vào hố băng.

Cô ấy không phải con gái ruột nhà họ Tần?

Cố Nghiên mới phải?

Tần Mộc Vân nắm chặt gấu váy, cắn chặt môi, trong mắt nước mắt không thể kiểm soát được trào ra.

Cô ấy cũng không muốn tin những lời hoang đường như vậy.

Nhưng đối phương nói xác thực như vậy, thậm trí còn để lại sợi tóc cho cô ấy, nói là nếu cô ấy không tin, có thể đi xét nghiệm ADN.

Nếu như không có gì để lấy lòng tin, ai lại có thể nói dối hoang đường trắng trợn như vậy.

Hơn nữa, năm đó quả thực mẹ sinh cô ấy ra ở bệnh viện huyện đó, nếu như bà ta muốn hoán đổi con cái, dựa vào điều kiện lúc đó mà nói, quả thực là cực kỳ có khả năng.

Hơn nữa, cô ấy cơ bản trông không giống ba mẹ nhà họ Tần, nhưng vùng trán Cố Nghiên lại rất giống!

Càng ngày càng nhiều nước mắt rơi ra từ đôi mắt của Tần Mộc Vân, nhiều cảm xúc khác nhau như sốc, nghẹt thở, tuyệt vọng, v.v. quấn chặt lấy cô.

Vô lý! Thật sự quá vô lý!

Tần Mộc Vân rất lâu sau mới bình tĩnh lại, cô ấy gồng người đứng dậy khỏi ghế, nghiến răng nghiến lợi đi đến trung tâm xét nghiệm ADN gần đó.

Mặc dù đây là chuyện rất có thể xảy ra, nhưng Tần Mộc Vân vẫn báo một tia hy vọng cuối cùng.

Nhỡ may, nhỡ may chỉ là đối phương muốn lừa tiền, là một lời nói hoang đường vô cùng vụng về để lừa tiền.

Nhà họ Tần.

Một biệt thự hai tầng rưỡi tinh xảo, hàng rào trắng trong sân phủ đầy hoa hồng tím mỏng manh, pháp phới trong gió.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 187: Chương 187



Một người phụ nữ trung niên mặc bộ sườn xám thanh lịch, đang nho nhã xách bình tưới cây.

“Vân Vân, sao hôm nay con tan làm muộn vậy?” Sau khi mẹ Tần nghe thấy động tĩnh ngoài cổng, lập tức đặt bình tưới cây xuống, nhấc chân bước đi.

Thấy sắc mặt cô ấy không được tốt, bà ấy cau mày lo lắng hỏi: “Con làm sao vậy, hay là bị bệnh?"

Mẹ Tần vội đưa tay sờ đầu cô ấy.

“Mẹ!” Cùng với sự tiến lại gần của mẹ Tần, Tần Mộc Vân đang kím nén không kìm được mà lao vào lòng mẹ đau xé ruột xé gan khóc nức nở.

Ai có thể chịu đựng nổi người ba mẹ từ nhỏ yêu chiều mình, có thể không phải ba mẹ ruột.

Điều đáng xấu hổ hơn, người mẹ ruột của cô ấy lại chủ động đổi con cái.

Cô ấy không biết, sau khi biết kết quả thật sự, cô ấy phải đối diện với ba mẹ nhà họ Tần như thế nào, anh trai, còn cả Cố Nghiên!

Tần Mộc Vân lúc này thật sự tuyệt vọng đến cực độ, đến nghĩ cũng không có dũng khí để nghĩ.

“Làm sao vậy? Có phải bị người khác bắt nạt không?” Trái tim của mẹ Tần đều vì tiếng khóc của cô ấy mà siết chặt lại, lập tức hỏi: “Con nói cho mẹ biết, bất luận là ai, mẹ sẽ không tha cho người đó!"

Nói xong, người phụ nữ vốn yên lặng đã lâu, lông mày đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn.

Người phụ nữ yếu đuối, nhưng lại là một người mẹ mạnh mẽ.

“Không... không có ai..” Tần Mộc Vân nghẹn ngào lắc đầu, lý trí và bình tĩnh cuối cùng trở lại, cô ấy mở miệng thử hỏi thăm mẹ: “Mẹ, nếu như, nếu như con không phải con ruột của mẹ thì phải làm sao?"

“Đứa trẻ ngốc, con nói bậy gì vậy, sao con có thể không phải là con ruột của mẹ chứ?” Đối diện với lời nói của cô ấy, mẹ Cố thấy mơ hồ.

Xét nghiệm ADN chưa có kết quả, Tần Mộc Vân không tiện nói cho bà ấy biết chuyện này, vì vậy cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, quay lại an ủi bà ấy: “Không, không sao, mẹ, mẹ không phải lo cho con, không có ai bắt nạt con cả, tại gần đây con hơi áp lực."

Cô ấy chỉ đành nói dối.

“Con đó, lúc nào cũng vậy, chuyện gì cũng muốn làm tốt nhất, cả ngày khiến cho mình nhiều áp lực như vậy?" Mẹ Tần không khỏi thở dài, đưa tay lên xoa đầu cô ấy.

Ánh mắt của Tần Mộc Vân lần nữa nhòe đi bởi nước mắt:“Mẹ."

Cô ấy gọi to.

“Sao vậy?” Mẹ Tần mến yêu nhìn cô ấy.

“Không sao ạ, con muốn gọi mẹ như thế."

Tôi sợ sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, tôi sẽ không có tư cách gì để gọi mẹ nữa.

Cũng không có mặt mũi nào để gọi mẹ như vậy nữa.

Nghĩ đến đây, nước mắt Tần Mộc Vân lần nữa ròng ròng rơi xuống.

“Vân Vân, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có mẹ ở đây không phải nghĩ ngợi gì hết." Mẹ Tần ôm cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy như dỗ dành một đứa trẻ.

Tần Mộc Vân nức nở một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh lại.

Ba ngày sau.

Tần Mộc Vân cầm kết quả xét nghiệm ADN.

Quả nhiên, không có gì bất ngờ, như Lý Chiêu Đệ đã nói, bà ta mới là mẹ ruột của cô ấy.

Tần Mộc Vân lòng lạnh như tro nguội, ngón tay không nắm nổi tờ giấy mỏng, tờ giấy xét nghiệm ADN vô thức rơi xuống đất.

Lúc này, một bàn tay khô héo, thô ráp khác nhặt tờ giấy lên.

“Sao, tôi không lừa cô đúng chứ!” Chỉ thấy Lý Chiêu Đệ đắc ý nói với cô ấy.

Mặc dù bà ta không biết chữ cũng không hiểu kết quả xét nghiệm ADN, nhưng không phải bà ta không thấy được phản ứng của Tần Mộc Vân.

Tần Mộc Vân ngẩng đầu lên, nhìn người phụ nữ trung niên cả người bẩn thỉu trước mặt này.

Cả mặt bà ta đều là tự phụ và kiêu ngạo.

Con cái không thấy ba mẹ xấu xí, nhưng lúc này cô ấy thật sự cảm thấy mặt mũi này của đối phương tồn tại thứ buồn nôn nhất trên đời.

“Bà như vậy mà lại không có chút áy náy nào!” Cả người Tần Mộc Vân rùng mình chất vấn.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 188: Chương 188



Cô ấy từ nhỏ đã tiếp nhận sự giáo dục tốt, lại được hun đúc trong một gia đình tốt như vậy, vì thế mà ý thức đạo đức rất lớn, kể từ sau khi biết được chuyện này, ngày đêm không ngủ, tội lỗi không thể hình dung được.

Nhưng một người đầu têu thói xấu như bà ta, lại vô liêm sỉ như vậy.

Không nhưng không có chút tỉnh ngộ nhận lỗi nào, thậm chí còn rất hài lòng những chuyện mà mình đã làm được.

Lý Chiêu Đệ không khỏi ngẩng đầu hô lớn: “Nói đùa, tôi làm gì phải áy náy, tôi phải áy náy với ai, tại sao cô lại vô lương tâm như vậy? Sao cô không nghĩ, nếu không có tôi, cô có thể ăn sung mặc sướng nhiều năm như vậy không?"

“Có thể cô không biết, Cố Nghiên đã từng sống một cuộc sống như thế nào, mỗi ngày đều làm việc từ sáng đến tối, giống như bò như ngựa vậy." Trên mặt bà ta đầy sự chanh chua.

“Còn cô thì sao, hạnh phúc như vậy, cô có mặt mũi gì để dạy dỗ tôi!” Lý Chiêu Đệ từng bước ép cô ấy, mắng chửi nước bọt b.ắ.n tung tóe.

Tần Mộc Vân sắc mặt đỏ bừng, sao lại có người đàn bà chanh chua nói ra những lời như vậy.

“Được rồi, bây giờ ở nhà có nạn, cô nhanh bỏ tiền ra để giúp chúng ta." Lý Chiêu Đệ cuối cùng nói ra mục đích chính.

“Không có tiền!” Tần Mộc Vân kinh tởm bà ta, sao có thể can tâm cho bà ta tiền.

“Không có tiền?” Lý Chiêu Đệ sao có thể tin lời này, cười lạnh một tiếng, lại lần nữa ép sát bà ta: “Cô làm việc nhiều năm như vậy, sao có thể không có tích lũy gì, hơn nữa nhà họ Tần nhiều tiền như vậy, cô không có tiền không thể hỏi xin gia đình được sao?"

“Không thể!” Tần Mộc Vân lạnh mặt lui về sau, trong mắt đầy sự tức giận.

Ai có thể ngờ, người mẹ ruột sở dĩ đến tìm cô ấy là vì muốn tiền!

“Vậy xem ra, cô muốn cá c.h.ế.t lưới rách có phải không?” Lý Chiêu Đệ không ngờ cô ấy lại nhẫn tâm như vậy, lập tức giậm chân tức giận, bắt đầu cảnh cáo cô ấy.

“Tôi cho cô biết, nếu cô không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ đi nói với Cố Nghiên, cô ta mới là đứa con gái ngàn vàng thật của nhà họ Tần, cô biết tính cách của cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho cô!"

“Con tiện nhân đó nham hiểm nhất, tôi nuôi cô ta hơn hai mươi năm, cô ta còn có thể tống tôi vào tù, huống hồ cô là đứa con gái giả chiếm mất thân phận của cô ta." PLý Chiêu Đệ thề thốt.

Lúc này bà ta đã quên mất, lúc đầu chính bà ta tạo ra bi kịch hoán đổi hai đứa trẻ.

“Vì thế, cô thật sự không đưa tiền cho tôi sao?” Lý Chiêu Đệ mặt mày nghiêm nghị, nhìn thẳng mắt cô ấy, giống như rắn độc.

Tần Mộc Vân không nghi ngờ gì, nếu cô ấy vẫn còn từ chối, bà ta chắc chắn sẽ làm sáng tỏ chuyện này.

Vì vậy... cô ấy không thể!

Không phải cô ấy sợ bị vạch trần, mà cô ấy muốn đánh đòn phủ đầu, không thể để chuyện này rơi vào thế bị động.

“Được, bà đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi đi chuẩn bị chút.” Sau khi suy nghĩ kĩ, Tần Mộc Vân căn răng cắn môi, như thể đã bị dọa dẫm.

Nghe xong, Lý Chiêu Đệ lập tức lộ ra nụ cười, lại cầm ra tấm trân tình: “Yên tâm đi con gái ngoan, chỉ cần con cho mẹ tiền, mẹ đảm bảo không nói gì cả, dù sao mẹ cũng là mẹ con, mẹ đương nhiên là muốn tốt cho con!"

Tần Mộc Vân tránh né bà ta muốn kéo cánh tay cô ấy đi, trong lòng tràn đầy chán ghét cực độ đối với khuôn mặt này.

Người mẹ vô liêm sỉ như vậy, một ngày cô ấy cũng không chịu nổi, vậy mà Cố Nghiên lại thay cô ấy chịu đựng suốt hai mươi năm.

Tần Mộc Vân lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên trong lòng chịu sự dày vò như thế, tất cả sự kiêu ngạo và tự tôn của cô ấy tại thời khắc này toàn bộ đều biến thành số không, chỉ còn lại đầy sự hổ thẹn và đau khổ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 189: Chương 189



Bất luận như thế nào, cô ấy cũng muốn vì ba mẹ nhà họ Cố đã ngậm cay nuốt đắng nuôi dưỡng, còn cả Cố Nghiên đã thay cô ấy chịu khổ, đòi lại sự công bằng.

Sau khi rời khỏi chỗ Lý Chiêu Đệ, Tần Mộc Vân quay trở về nhà, lấy điện thoại gọi cho ba mẹ, cả anh trai đến.

Cô ấy biết, chỉ dựa vào năng lực của cô ấy e là khó khiến cho Lý Chiêu Đệ phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Nhưng nhà họ Tần chắc chắn có khả năng này.

“Vân Vân à, có chuyện gì vậy, không nói luôn trong điện thoại, làm mẹ với ba con lo lắng quá. Mẹ Tần và ba Tần lo lắng đi đến.

Sau đó Tần Chi Văn cũng đến.

“A Vân, rốt cuộc có chuyện gì thế?” Thấy sắc mặt cô ấy nhợt nhạt, trong lòng Tần Chi Văn lập tức nhảy đến.

Cả nhà vây quanh cô ấy, hỏi han ân cần các loại.

Tần Mộc Vân vốn đã điều chỉnh được cảm xúc, lại lần nữa sụp đổ.

Người trong nhà đối tốt với cô ấy như vậy, nhưng cô ấy lại là một tên ăn cắp, ăn cắp cuộc sống vui vẻ hạnh phúc và giàu có suốt hai mươi năm của đứa con gái ruột của họ.

Tần Mộc Vân che mặt, xấu hổ không dám đối diện với họ: “Con... con muốn nói cho mọi người một chuyện."

“Vân Vân, con đừng kích động, từ từ nói, từ từ nói.” Ba Tần mẹ Tần thấy cô ấy nghẹn ngào, nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

Tần Chi Văn rót một cốc nước, định đưa cho cô ấy.

Nhưng chuyện này, sao Tần Mộc Vân có thể từ từ nói được, cô ấy sợ chỉ cần từ từ nói, sợ rằng sẽ mất đi sự dũng cảm, không dám nói nữa.

“Con, con thực chất không phải con gái ruột nhà họ Tần, Cố Nghiên mới phải!!"

Với tất cả sự dũng cảm của mình, cô ấy hét lên một cách đau lòng.

Sau khi nói xong, cả người nằm trên ghế sofa, sự nghẹn ngào trào ra, tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay lần nữa tuột rơi xuống đất.

“Cái gì!?"

Lúc này, tất cả mọi người đều bị lời nói của cô ấy làm cho sửng sốt.

Mẹ Tần ngã xuống sàn nhà.

Ba Tần nghẹn họng nhìn trân trối, giống như bị điểm huyệt, không động đậy gì.

Mà Tần Chi Văn, cốc nước trên tay trực tiếp rơi xuống đất.

“Đứa trẻ này, con nói bậy gì vậy, sao con có thể không phải con gái ruột của chúng ta."

Hai chữ cuối cùng, sau khi mẹ Tần nhìn thấy dòng chữ trên giấy xét nghiệm ADN, liền nghẹn ngào cổ họng.

Bà ấy mở to mắt, vẻ mặt khó mà tin được, giống như bị sét đánh.

Không ai có thể tiếp nhận nổi, đứa con nuôi hơn hai mươi năm, kết quả lại có một ngày được thông báo đối phương không phải con gái ruột của mình.

“A Vân, em nói cho anh trai biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao em lại biết chuyện này?” Người phản ứng đầu tiên là Tần Chi Văn, anh ấy kinh ngạc đồng thời nghi ngờ nhiều hơn.

Nếu không làm gì có ai vô duyên vô cớ đi làm xét nghiệm ADN.

Tần Chi Văn đau lòng kéo đứa em gái khóc nức nở lên, đưa cô ấy ngồi lên ghế sofa, chu đáo đưa khăn giấy.

“Cũng không cần vội nói, em ổn định lại tinh thần đã” Anh ấy nhẹ giọng nói.

Bởi vì anh ấy biết, chuyện này người bị đả kích nhiều nhất, ngoài ba mẹ anh ấy ra, chính là người liên quan đến chuyện này như cô ấy.

Thậm chí, lòng tự tôn và cảm giác tội lỗi của cô ấy, phải chịu đựng đau khổ nặng nề hơn nhiều so với ba mẹ.

“Bà ta, bà ta đến tìm em rồi, mẹ ruột của em, mẹ ruột... Khi nói xong hai từ này, trên mặt Tần Mộc Vân tràn đầy sự phản kháng.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ từ mẹ vĩ đại như vậy, sẽ có một ngày trở nên khó chịu như vậy.

“Lúc đó, em cũng không muốn tin, nhưng đối phương nói rất chắc chắn, sau đó em, em làm xét nghiệm ADN, không ngờ lại giống với những gì bà ta nói..” Nói xong, Tần Chi Văn lại khóc không thành tiếng.

Tần Chi Văn vỗ vai an ủi cô ấy.
 
Back
Top Bottom