Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 170: Chương 170



Đừng nói một đứa trẻ, Cô Nghiên và Trình Kính Tùng đã lớn như vậy rồi cũng không kìm được mà nhìn nhiều thêm mấy lần.

Trong cả kiếp trước lẫn hiện tại thì đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi tàu hoả.

Nhưng có thể là vì tâm lý ổn định, hoặc cũng có thể là vì người đàn ông giống như cảng tránh gió đang ở bên cạnh mình, cho nên ngược lại cũng không thấp thỏm giống như người lần đầu đi xa.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, Trình Kính Tùng đặt hành lý cẩn thận xuống, còn Cố Nghiên thì đặt cô bé xuống giường mềm.

Lần này ra ngoài, mấy người Cố Nghiên cũng không mang theo bao nhiêu tiền mặt, mặc áo choàng ngắn cũng rất đơn giản, cho người ta cảm giác của người chất phác, quần áo không đáng bao nhiêu tiền.

Tiền của bọn họ đều ở trong thẻ ngân hàng, thời đại này rất nhiều người đều sợ để tiền trong thẻ ngân hàng, nhưng Cố Nghiên là người sống lại sao có thể sợ được.

Hơn nữa bây giờ cô còn vay ngân hàng hai trăm vạn tiền làm ăn chưa trả.

Có sợ thì cũng là ngân hàng sợ cô đi.

“Nhuyễn Nhuyễn khát hay đói bụng thì cứ nói với chị.” Tàu hoả bắt đầu chạy, Cố Nghiên trìu mến xoa đầu cô bé “Ừm ừm!"

Trên đường đi Nhuyễn Nhuyễn rất ngoan, ngay cả đồ ăn vặt cũng chỉ ăn đậu phộng khô của nhà máy nhà mình sản xuất, với lẩu tự sôi các loại.

“Thơm quá!"

Bữa trưa của mấy người Cố Nghiên cũng là lẩu tự sôi, một chai nước lạnh cũng có thể có được một bát cơm thơm ngào ngạt và một nồi Ma lạt thang.

Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên Cân nhắc đến nguyên do nặng mùi, đồ bọn họ ăn đều là canh suông.

Nhưng cho dù là canh suông thì mùi vị cũng giống như canh gà vừa mới nấu xong, đậm đà mê người, ích thích khẩu vị.

“Mọi người mua cái này ở đâu vậy?"

“Sao chúng tôi không thấy trên tàu hoả bán cái này nhỉ."

“Lại còn nóng hỏi nữa."

“Đây không phải đồ xe lửa bán, đây là nhà máy của chị dâu...” Nhuyễn Nhuyễn ngây thơ, lúc cô bé sắp nói hết ra thì Cố Nghiên vội vàng tiếp lời.

“Là chúng tôi mua ở bên đó.” Cố Nghiên cười tủm tỉm trả lời.

Cái đạo lý tài không lộ ra ngoài này, trẻ con không hiểu, nhưng người lớn sẽ hiểu.

Nhuyễn Nhuyễn cũng ý thức được vừa rồi hình như là mình nói sai rồi nên lập tức im bặt, yên lặng ăn cơm.

“Hoá ra là vậy à!” Dứt lời, mọi người đều không khỏi có chút tiếc nuối.

Nhưng cũng có người không chịu được bị con sâu thèm ăn quấy phá, không kìm được hỏi: “Cô gái, mấy người còn dư không? Có thể bán cho chúng tôi một chút cho đỡ thèm không? Đồ ăn trên cái tàu hoả này quá là khó ăn ".

“Có thể.” Lần này Cố Nghiên mang theo không ít, ngoài để nhà mình ăn ra thì cũng muốn mang vào trong phố tỉnh để gặp vận may.

Cố Nghiên không bán đắt mà còn có thể mua vé giường nằm.

“Xin chào, xin hỏi là còn không vậy?"

Lúc này một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi, tao nhã lễ độ đi tới.

Cố Nghiên vô thức ngẩng đầu nhìn đối phương.

Chỉ thấy ngũ quan của người đàn ông rất đoan chính, mũi rất cao, đeo kính gọng vàng, ăn mặc sang trọng, áo sơ mi tơ tằm phối với quần đen và một đôi giày không dính một hạt bụi. Nhìn tao nhã lịch sự giống như quý công tử trong danh gia vọng tộc.

Cố Nghiên còn ngửi được mùi nước khử khuẩn thoang thoảng quanh người anh ta. Có lẽ là một bác sĩ.

Cố Nghiên vốn không muốn tiếp tục bán lẩu tự sôi, nhưng tay lại nhanh hơn nào đưa đồ cho đối phương rồi.

“Cảm ơn.” Đối phương mỉm cười với Cố Nghiên, mỉm cười rồi rời đi.

Lúc anh ta cười lên, khiến người ta thấy như gió xuân thổi tới, lòng Cố Nghiên run lên bần bật.

Cảm giác này từ xưa đến nay cô chưa từng có, giống như bắt nguồn từ sâu trong xương tủy, lại giống như sự thu hút nào đó không có cách nào nói rõ từ trong huyết mạch.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 171: Chương 171



“Nghiên Nghiên, sao vậy?” Trình Kính Tùng thấy dáng vẻ ngây ra của Cố Nghiên, không nhịn được vươn tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt cô.

Anh đương nhiên sẽ không hoài nghi Nghiên Nghiên vừa ý anh ta, chỉ cảm thấy phản ứng của cô rất kỳ lạ.

“Không sao, chỉ cảm thấy anh ta hình như có chút quen quen, còn tưởng là có quen biết. Nhưng suy nghĩ lại thì căn bản không có người nào như vậy." Cố Nghiên lắc đầu một cái, nghiêm túc giải thích, tránh cho có hiểu lầm gì đó.

“Chị dâu ơi, em cũng cảm thấy người này quen quen."

Nhuyễn Nhuyễn cũng nói thêm vào, lông mày nhỏ nhíu chặt, dường như cũng đang suy nghĩ xem có phải đã gặp đối phương ở đâu rồi hay không.

“Vậy sao?” Nghe vậy Trình Kính Tùng cũng không kìm được nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Vừa rồi anh đang thu dọn đồ đạc cho nên không nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đó ra sao, hiện tại nhìn bóng lưng, vậy thì lại càng không nhìn ra cái gì.

“Chắc là ảo giác. Anh nói.

“Chắc vậy: Cố Nghiên cũng không xoắn xuýt vấn đề Isao này, dù sao cũng chỉ là người qua đường thôi.

Tàu hỏa chạy ba ngày hai đêm, cuối cùng cũng đến tỉnh.

Mệt nhọc lâu như vậy, mấy người Cố Nghiên chắc chắn sẽ không đến bệnh viện ngay mà đến nhà khác ở gần bệnh viện tỉnh trước.

Bởi vì tiền trong điện thoại cũng dư dả nên nhà khách bọn họ ở cũng là nhà khách tốt nhất.

Bên trong không chỉ cung cấp nước nóng hai tư giờ mà còn có cả tivi.

“Wao! Đây là tivi trong truyền thuyết ư!”Nhuyễn Nhuyễn giống như là khám phá ra đại lục mới, không chờ nổi cầm lấy điều khiển.

Ti vi mấy năm gần đây chẳng có mấy kênh, nhưng trẻ con xem mấy tin tức mới khô khan vẫn rất nồng nhiệt.

“Đợi về nhà chúng ta cũng mua tivi” Cố Nghiên thấy cô bé vui như vậy liền lập tức bổ sung.

Mặc dù đã xây nhà mới, nhưng họ rất ít khi quay về, cơ bản là ở trong ký túc xá của nhà máy.

Loại đồ vật như Tivi này Cố Nghiên không có hứng thú, Trì Kính Tùng lại càng không hứng thú, hai đưa snhor lại rất ngoan chưa bao giờ nhắc tới, lại thêm công việc bận rộn nên lâu ngày quên mất chuyện mau tivi.

“Hay là thôi đi ạ. Lỡ như mê rồi thì sẽ chểnh mảng học hành, hơn nữa sẽ hỏng mắt ấy. Nhuyễn Nhuyễn vội vàng lắc đầu “Đúng đấy Nghiên Nghiên, chúng ta không nên nuông chiều bọn trẻ.” Trình Kính Tùng cũng đồng tình.

Cố Nghiên cười, cũng không khăng khăng nữa.

“Lát nữa chúng ta lần lượt tắm rửa. Tối nay nghỉ sớm một chút, ngày mai đi bệnh viện lấy số.” Cố Nghiên nói.

“Được."

Ban đêm Trình Kính Tùng đây hai cái giường vào sát nhau, nếu không ba người ngủ có chút không thoải mái.

Một nhà ba người nằm cùng nhau, giống như quay về năm ấy, quay về những ngày tháng cùng nhau nằm trên giường đất.

“Chị dâu, anh, Nhuyễn Nhuyễn có hai người thật tốt.” Cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y hai người bên cạnh, khế cảm khái.

Trước đây có ba mẹ đối xử tốt với cô bé, bây giờ có anh và chị dâu thương cô bé, bỗng nhiên cảm thấy những đau khổ từng phải chịu đựng đều đáng.

“Con bé ngốc này.” Cố Nghiên xoa đầu cô bé.

“Chị dâu thương em “Em cũng thương chị dâu. Nhuyễn Nhuyễn đáp.

Còn Trình Kính Tùng đương nhiên cũng thương hai người, nhưng tính tình anh hướng nội, cuối cùng cũng chỉ vương tay xoa đầu hai người.

“Ngủ đi, anh bảo vệ hai người.

Một đêm ngủ ngon.

Tuy đổi chỗ ở, nhưng so với việc ngủ trên xe lửa, không cần nói cũng biết thoải mái hơn nhiều.

Ngày mới sáng, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng đã dây.

Khi Trình Kính Tùng xuống lầu mua cơm sáng, Cố Nghiên gọi cô bé dậy rửa mặt chải đầu.

"Mau đến ăn khi còn nóng, lạnh không tốt với dạ dày:" Trình Kính Tùng vừa bỏ bánh bao các thứ xuống vừa nói.

“Aizz"

Sau khi ăn xong, một nhà ba người liền đi đến bệnh viện tỉnh.

Trước đó vị bác sĩ mà bệnh viện huyện đề cử cho bọn họ có tên là Tần Chi Văn, là chuyên gia nội khoa tim mạch bệnh viện tỉnh.

Nhưng chuyên gia như vậy, đều là rất khó cầu.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 172: Chương 172



Ngồi chờ ba ngày liên tiếp, cuối cùng cũng lấy được số.

“Mời vào"

Theo sự rời đi của người bệnh trước đó, bên trong phòng khám truyền đến một giọng nói ôn hoà.

Nghe tiếng nói rõ ràng còn rất trẻ, cũng rất quen tai.

Quả nhiên...

Khi mở cửa, Cố Nghiên thấy được người đàn ông ngồi sau bàn không phải người trước đó đến mua lẩu tự sôi của cô sao, lại là ai chứ?

"Hoá ra là anh trai kia!" Nhuyễn Nhuyễn trực tiếp kinh hô, mắt hạnh mở to, hiển nhiên không nghĩ đến sẽ trùng hợp như vậy.

Tần Chi Văn cũng phản ứng lại, đẩy đẩy cặp kính trên mũi, cười nói: "Thật đúng là trùng hợp..."

Anh ấy nói, khi nhìn thấy dung mạo của Cố Nghiên, trợn mắt một lát.

Một là, lần trước anh ấy vì ngược sáng, căn bản không thấy rõ diện mạo của Cố Nghiên, nhưng bây giờ, gương mặt này, sao lại quen mắt như vậy?

Thậm chí loại cảm giác quen thuộc này thật giống như đã ở chung rất lâu.

Đừng nói anh ấy, Trình Kính Tùng và Cố Nghiên cũng đang nhìn anh ấy chằm chằm.

Hai người đều cảm thấy anh ấy cũng quen mắt, đặc biệt là Cố Nghiên, cái loại rung động trong nội tâm lại xuất hiện.

Thậm chí đột nhiên cô còn có hơi muốn khóc.

Trong lúc nhất thời, không khí đều có chút đọng lại.

"Anh trai, hoá ra anh là bác sĩ!" Nhuyễn Nhuyễn hiển nhiên không cảm nhận được cảm xúc phức tạp giữa những người lớn.

Cô bé dường như rất thích đối phương, vừa thẹn thùng vừa tự quen thuộc chạy đến.

Bị cô bé làm gián đoạn, mấy người lớn đều ý thức được chính mình thất thố, sôi nổi thu hồi tầm mắt.

"Đúng vậy, anh là bác sĩ." Tần Chi Văn ngồi xuống một lần nữa, đồng thời cũng làm thủ thế: "Mọi người cũng ngồi đi, nói tình huống của đứa nhỏ đi"

Nhắc đến cái này, hai vợ chồng Cố Nghiên không có tâm tư nghĩ gì khác, lập tức trả lời nghiêm túc.

Trình Kính Tùng biết tỉ mỉ hơn một chút, anh biết gì nói hết không giấu diếm nửa lời.

"... Bác sĩ, tình huống chính là như vậy" Sau khi nói xong, trong mắt anh mang theo sự thấp thỏm, lo lắng nhìn Nhuyễn Nhuyễn, hận không thể là người mắc bệnh tim.

"Trước đừng lo lắng." Tần Chi Văn đã từng gặp rất nhiều vẻ mặt như vậy, sau khi an ủi vài tiếng, lấy ra ống nghe: "Bạn nhỏ Nhuyễn Nhuyễn, lại đây, anh bác sĩ nghe cho em trước."

"Vâng vâng!!"

Nghe quá trình chẩn đoán bệnh, khi thì anh ấy nhíu mày, khi thì buông ra, cuối cùng buông ống nghe bệnh ra.

"Tình huống có hơi phức tạp, đi làm mấy loại kiểm tra trước, sau khi xác định tình huống cụ thể của tim, chúng ta lại chế định phương án phẫu thuật kỹ càng tỉ mỉ." Tần Chi Văn vừa nói, vừa cúi đầu bắt đầu khai đơn.

“Tốt tốt." Trình Kính Tùng vội vàng trả lời.

Trong quá trình kiểm tra, Nhuyễn Nhuyễn cũng là ngoan ngoãn hiểu chuyện, không khóc không nháo, từ điện tâm đồ, CT, tất cả đều kiểm tra một lượt.

Kết quả là ngày hôm sau mới có.

Nhận được đơn kiểm tra, hai vợ chồng Cố Nghiên đi thẳng đến văn phòng bác sĩ Tần.

Tần Chi Văn cẩn thận quan sát báo cáo: "... Tình huống tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, xác suất phẫu thuật thành công cũng ở 95% trở lên, tôi nắm rất chắc, đồng thời cũng rất kiến nghị hai người làm phẫu thuật cho đứa nhỏ, cũng không biết phụ huynh của hai người có ý kiến gì?"

"Mặt khác tổng chi phí, chi sau phẫu thuật tầm 3000 đồng!"

“Nếu có khó khăn trong phương diện tiền nong, có thể viết đơn xin ở chỗ cửa xanh bệnh viện chúng tôi.” Đối phương lại nói, như lo lắng bọn họ không có đủ tiền.

“Tiền không là vấn đề.” Hai vợ chồng Cổ Nghiên lắc đầu, đừng nói 3000 đồng, cho dù hiện tại ba vạn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay với bọn họ.

Bọn họ lo lắng chính là...

"Vậy nếu thất bại sẽ có hậu quả gì?"

Tuy rằng xác suất thành công rất cao, nhưng lỡ như có lỡ như thì sao?
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 173: Chương 173



"Vẫn sẽ giống như trước đây, không thể tiến hành vận động mạnh, không thể ăn đồ quá dầu mỡ hoặc ăn mặn, mỗi ngày đều phải uống thuốc khống chế đúng hạn, chẳng qua chắc sẽ không xảy ra tình huống ngất xỉu trước đó"

Nói cách khác kết quả kém nhất đều tốt hơn rất nhiều so với trước mắt.

Nhuyễn Nhuyễn vội vàng nắm tay hai người: "Anh chị dâu, em phải làm phẫu thuật này, em không sợ thất bại, tóm lại em không muốn uống thuốc mỗi ngày, cũng không muốn nhìn những bạn học khác đến sân thể dục tận tình chạy bộ chơi đùa, mà em chỉ có thể ở trong phòng học."

Nói xong, tiếng nói của cô bé trở nên nghẹn ngào.

“Đừng khóc đừng khóc."

Cố Nghiên vội vàng cong lưng xoa nước mắt cho cô bé, lập tức đồng ý: “Anh chị cũng chưa nói không cho làm, làm là nhất định phải làm, xác suất thành công cao như vậy, Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta nhất định là ở hiền có trời phù hộ."

"Đúng!" Triệu Kính Tùng cũng đồng ý: "Chúng tôi làm."

Dù sao kém nhất cũng không kém như bây giờ.

"Được, vậy ngày phẫu thuật định vào ngày kia." Tần Chi Văn nhìn ca làm của mình.

"Được, cảm ơn bác sĩ Tần. Ba người Cố Nghiên vội vàng nói lời cảm tạ.

"Không cần khách khí, nên làm" Tần Chi Văn cười khuôn mặt như tắm trong gió xuân cộng thêm áo blouse trắng càng có vẻ bình dị gần gũi.

"Hai ngày này hai người có thể dẫn đứa nhỏ, đi thăm một vài nơi, để đứa nhỏ thả lỏng tâm tình, càng có lợi cho việc tiến hành phẫu thuật" Sau đó anh ấy lại dặn dò.

“Đều nghe bác sĩ."

Tiếng của Cố Nghiên vừa dừng lại, đã nghe thấy bên cạnh cửa truyền đến tiếng giày cao gót thanh thúy.

Sau đó chính là một giọng nữ trẻ tuổi...

"Em nói anh cả nghe này, hôm nay không phải anh nghỉ ngơi sao? Sao lại đến bệnh viện làm việc rồi, anh coi đơn vị là nhà mình rồi à?" Cô ấy oán trách, trong mắt đều là đau lòng.

Mấy người Cố Nghiên vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc rất đẹp đi đến.

Đối phương dường như lớn bằng Cố Nghiên.

Cô ấy mặc một bộ áo váy liền tay, đeo dây chuyền trân châu chất lượng cực tốt, mặt mũi tuy không xinh xắn lắm nhưng lại thắng ở khí chất.

Bởi vậy rõ ràng diện mạo chỉ năm điểm, nhưng khí chất lại chín điểm.

Trong mắt cô ấy là ánh sáng rực rỡ, giữa lông mày lại mang theo một chút yếu đuối, mỏng manh chưa từng chịu khổ.

Là cái loại làm người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, cô ấy là đại tiểu thư nhà giàu có.

"Đây không phải là nghĩ đến hôm nay có đơn đăng ký khám của người bệnh à." Tần Chi Văn trả lời, tiếng nói rõ ràng dịu dàng hơn so với vừa rồi.

Lúc này mấy người Cố Nghiên mới ý thức được, hoá ra đối phương là tăng ca vì bọn họ.

Trong lúc nhất thời đáy lòng lại là ngàn ân vạn tạ.

"Được được được, còn không biết anh coi người bệnh như người thân à!" Tần Mộc Vân rõ ràng cũng biết tính anh mình, đi ra trước, đưa hộp cơm trong tay cho anh ấy: "Nào, đây là canh gà mẹ anh tự hầm, cứ bắt em phải mang cho anh nếm thử."

"Thay anh cảm ơn mẹ anh"

"Muốn cảm ơn thì buổi tối anh tự về nhà mà cảm ơn, em không thèm giúp anh tiện thể nhắn nhủ."

"Được được được, buổi tối anh về."

Hai anh em đối thoại liên tục, cho dù là người khác cũng có thể cảm nhận được quan hệ của bọn họ rất tốt.

Nhưng Cổ Nghiên lại không nhịn được mà nắm chặt tay.

Trong mơ hồ cô cảm thấy trái tim mình cũng bắt đầu không thoải mái, thật giống như có thứ gì bị người khác trộm đi rất nhiều năm rồi.

Thật là kỳ quái, rõ ràng chỉ là mấy người bèo nước gặp nhau thôi…
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 174: Chương 174



Trình Kính Tùng nhìn Cố Nghiên cau mày, còn tưởng rằng cô có chỗ nào không thoải mái, vì thế thừa dịp hai người đang nói chuyện, vội vàng nói: “Bác sĩ Tần, nếu người nhà của anh đến rồi, chúng tôi đây đi trước, hôm nay cảm ơn anh trong thời gian nghỉ ngơi cũng đến bệnh viện xem báo cáo kiểm tra của Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi"

“Cảm ơn” Nhắc tới cái này, Cố Nghiên cũng lấy lại tinh thần, nói cùng.

"Anh trai, Nhuyễn Nhuyễn cảm ơn anh!" Cô gái cũng nãi thanh nãi khí nói .

Nãi thanh nãi khí: miêu tả giọng nói non nớt, ngây ngô của trẻ con.

Tần Chi Văn nhìn một nhà ba người, đặc biệt là khi nhìn về phía Cổ Nghiên, nụ cười trên mặt càng dịu dàng, tựa như nhìn em gái nhà mình: "Không cần khách khí."

"Đúng rồi, giới thiệu với hai người một chút, đây là em gái tôi Tần Mộc Vân, là người dẫn đầu đoàn vũ đạo tỉnh.

Rõ ràng bọn họ chỉ là quan hệ bác sĩ và người nhà bệnh nhân, căn bản không cần phải giới thiệu gì, nhưng nhìn ra được Tần Chi Văn muốn kết bạn với bọn họ, cho nên mới bằng lòng chân thành như vậy.

Hoá ra là dẫn đầu đoàn vũ đạo tỉnh...

Trong lòng Cố Nghiên hiểu rõ, khó trách khí chất của đối phương tốt như vậy.

Chẳng qua là người bằng tuổi cô, lại lợi hại như vậy!

"Xin chào." Tuy Cố Nghiên cảm thấy cô gái này cho mình cảm giác rất kỳ quái, cũng hoàn toàn không muốn làm quen đối phương, nhưng bác sĩ Tần đã giới thiệu rồi, cô lễ phép chào hỏi.

"Chào hai người" Đối phương cũng tự nhiên hào phóng chào hỏi, sau đó lại xin lỗi.

“Là tôi quấy rầy mọi người, thật là ngại quá. Cô ấy vội vàng gật đầu bảo.

"Không sao, lúc cô đi vào, chúng tôi vừa lúc đã nói xong"

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Tần Mộc Vân vội vàng trả lời, chỉ là khi ngẩng đầu lên nhìn thấy diện mạo của Cố Nghiên, lại hơi sửng sốt.

Cô gái thật mỹ lệ, mà còn hơi quen mắt.

Chẳng qua những thứ đó không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là...

Cô ấy nhìn Cố Nghiên ở cách đó không xa, trong lòng vậy mà lại có một loại cảm giác hốt hoảng không có nguyên do.

Thật giống như... Ăn trộm bị gia chủ bắt được ngay tại hiện trường.

Đây quả thực không thể hiểu được!

Đâu chỉ có cô ấy cảm thấy không thể hiểu được, Cổ Nghiên càng cảm thấy không thể hiểu được, cho nên sau khi chào hỏi, một nhà ba người lại rời khỏi văn phòng.

Cho đến khi cô đã đi mất không còn bóng dáng, Tần Mộc Vân mới đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, loại cảm giác quái dị ở đáy lòng mới hoàn toàn biến mất.

Kết quả vừa quay đầu, đã nhìn thấy anh trai Tần Chi Văn vẫn nhìn bóng dáng Cố Nghiên chằm chằm.

"Anh trai, còn nhìn sao, người ta đã có chồng rồi." Thấy vậy, Tần Mộc Vân vốn tùy tiện không khỏi trêu ghẹo.

Nghe vậy, Tần Chi Văn lập tức thu hồi suy nghĩ, bất đắc dĩ lắc đầu với cô ấy: "Nha đầu nhà em nói bậy gì thế, anh chỉ là cảm thấy cô gái này rất là quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó."

"Cũng không phải vậy sao, em cũng cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu." Tần Mộc Vân lập tức tiếp nhận lời nói, mà cái cảm giác hốt hoảng lại khó yên lại quay cuồng ở trong đầu.

Làm sắc mặt cô ấy có hơi tái nhợt.

Cuối cùng Tần Chi Văn đột nhiên nghĩ tới nói: “Anh nhớ ra rồi, cô ấy có chút giống mẹ."

"Phải không?" Tần Mộc Vân không khỏi hỏi lại, chờ đến khi đặt dung mạo hai người vào so sánh, lập tức có một vài chỗ bắt đầu trùng hợp.

Thật đúng là có hơi giống, đặc biệt là mặt mày, đi trên đường sợ không phải mọi người đều phải cảm thấy cô ấy mới là con gái ruột của mẹ đấy!"

Nói xong, cô ấy không khỏi bĩu bĩu môi.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 175: Chương 175



Không nhịn được có hơi buồn bực vì sao mình không có chỗ nào giống mẹ, nếu không phải cái mũi của cô ấy giống ba, mà cô ấy còn có một loại giấy chứng minh, cô ấy đều cho rằng mình là nhặt được.

"Em đấy, em đấy." Tần Chi Văn bị lời này của cô ấy làm cho dở khóc dở cười.

Đây là cái gì với cái gì chứ.

Cho dù cô Cổ trông giống mẹ, vậy chẳng qua cũng là vừa khéo thôi.

Nếu không hai người trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, có thể có giao thoa gì chứ?

"Ai da, không nói này đó nữa, anh mau nếm thử canh gà mẹ làm cho anh đi bằng không lạnh thì không dễ uống" Tần Mộc Vân tách đề tài ra, đẩy canh gà lên trước mặt anh ấy.

Thật sự là nhắc tới Cố Nghiên, trong lòng cô ấy sẽ dâng lên cảm giác kỳ quái.

Tần Chi Văn gật gật đầu, sau đó mở ra, ngửi mùi hương: “Vẫn là hương vị trước sau như một!"

Nói xong, anh ấy uống một hơi hết hơn phân nửa.

"Ngon chứ!" Tần Mộc Vân cười tủm tỉm hỏi.

Bởi vì ba mẹ bận làm việc, cho nên cô ấy cơ bản là do một tay anh trai nuôi lớn, tất nhiên là thân với anh ấy.

"Ngon.” Tần Chi Văn gật đầu.

Chẳng qua sau đó anh ấy lại nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi, anh ăn được một món đồ ăn rất ngon trên xe lửa, gọi là Ma lạt thang"

Ma lạt thang là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên “Ma lạt thang? Đó là thứ gì?” Tần Mộc Vân lập tức trở nên tò mò.

“Chính là...” Tần Chi Văn dùng cách nói thông dụng nhất giải thích một chút.

Tần Mộc Vân đều sắp bị anh ấy kể cho thèm: "Vậy có thể mua ở chỗ nào, nói em đều thèm rồi"

"Dường như là đặc sản ở chỗ cô Cố, chờ bọn họ trở về, anh nhờ bọn họ gửi một ít lên đây cho em nếm thử."

"Hoá, hoá ra là như vậy à." Vừa nghe có quan hệ với Cố Nghiên, Tô Mộc Vân không khỏi mím môi.

Không biết vì sao, cô ấy luôn cảm thấy cuộc sống sau này có lẽ sẽ xuất hiện rất nhiều chuyện ngoài ý muốn của cô ấy!

"Mùi vị này là rất ngon, chuỗi siêu thị của em họ nếu nhập hàng này nhất định có thể kéo đến không ít khách." Tần Chi Văn không phát hiện sự khác thường của em gái mình, nói tiếp.

"Chờ sau khi anh hỏi thăm rõ ràng, sẽ liên hệ cung cấp hàng hoá, đến lúc đó em gái muốn ăn cũng có thể ăn bất cứ lúc nào!"

"Cho nên anh đây rốt cuộc là muốn giúp em họ, hay là vì hiểu rõ em thèm ăn?"

“Đều có, đều có"

Cố Nghiên còn không biết vận mệnh chủ định, cô lập tức có đơn đặt hàng lớn.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Cố Nghiên hít sâu một hơi, lúc này mới cảm nhận được sự kỳ lạ trong lòng biến mất.

Nhưng tại sao?

Tại sao cô sẽ sinh ra một sự mâu thuẫn lớn như vậy với một người vốn không quen biết gì?

Là từ trường của cô và Tần Mộc Vân trời sinh tương khắc?

"Nghiên Nghiên, có phải thân thể em không thoải mái không?" Trình Kính Tùng thấy cô nhíu chặt mày, lập tức lo lắng truy hỏi, bàn tay to lập tức sờ lên trán của cô.

Nhìn xem có bị sốt hay gì đó không.

“Vừa hay nơi này là bệnh viện, nếu không chúng ta lấy số khám bệnh?” Tuy rằng không sốt, nhưng Trình Kính Tùng vẫn không yên tâm.

“Không cần không cần” Cố Nghiên vội vàng lắc đầu, nhưng lại không biết nói như thế nào mới tốt.

Cũng không thể nói, cô nhìn Tần Mộc Vân giống như nhìn thấy ăn trộm, nên chỉ có thể nói: “Chỉ là trong lòng em có hơi khó chịu thôi.

"Vậy có thể là mùi nước sát trùng quá nặng, k*ch th*ch em rồi, chúng ta đi ra ngoài cho dễ thở." Trình Kính Tùng vội vàng đỡ cô.

"Đúng vậy chị dâu, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí, thật ra em cũng cảm thấy buồn." Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn kéo tay cô.

"Được.

Cố Nghiên trả lời.

Ra đến bên ngoài, không khí mới mẻ lập tức làm tâm tình người ta dễ chịu hơn.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 176: Chương 176



Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, dường như nghĩ đến cái gì, nói: "Đúng rồi chị dâu, cuối cùng em cũng biết bác sĩ Tần kia vì sao lại quen mặt như vậy!"

“Vì sao?” Cố Nghiên hỏi theo bản năng.

Tiếng nói ngây ngô của Nhuyễn Nhuyễn: "Bởi vì mặt của anh ấy có hơi giống chị dâu!"

Nghe vậy, Cố Nghiên không khỏi ngơ ngẩn.

Bọn họ trông giống nhau??

“Đứa nhỏ này nói...” Nói linh tinh gì vậy.

Trình Kính Tùng vừa định khiển trách đôi câu, nhưng lại chợt nghĩ lại, thế mà anh phát hiện giữa họ thật sự giống nhau.

Nhất là giữa lông mày.

“Chị Tần đó là em gái ruột bác sĩ Tần, nhưng còn không giống bác sĩ Tần bằng chị dâu." Nhuyễn Nhuyễn nói thêm.

“Đúng thật!” Lần này Trình Kính Tùng cũng gật đầu tán đồng.

Thế nên, đây chính là người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo?

Cuối cùng Cố Nghiên bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế."

“Vậy đúng là trùng hợp, thế giới lớn như vậy, có thể gặp được người lớn lên giống mình cũng là duyên phận." Cô cười bảo.

Còn cái khác, Cố Nghiên cũng không nghĩ nhiều, dù sao bọn họ một người đến từ thôn núi nhỏ cách xa thành phố, một người lớn lên ở thành phố.

Hai người cách nhau ngàn dặm, dù lớn lên giống nhau nhưng có thể có liên quan gì chứ?

Hơn nữa, thậm chí bà nội còn tự chứng minh, Lý Chiêu Đệ thật sự đã sinh cô, lúc ấy bà cụ cũng ở đó.

Người khác có thể lừa cô, nhưng làm sao bà nội có thể vậy.

“Đúng đó, đúng là có duyên." Hai anh em Trình Kính Tùng gật đầu theo.

Cố Nghiên không nghĩ nhiều, tất nhiên họ sẽ càng không nghĩ nhiều gì.

“Đi thôi, chúng ta dẫn Nhuyễn Nhuyễn dạo quanh một vòng, thả lỏng tâm trạng” Cố Nghiên khôi phục trạng thái bình thường, dịu dàng nắm tay cô nhóc.

Lân cận có một công viên nhỏ, một nhà ba người có thể đi dạo.

Trùng hợp ở đó có nhϊếp ảnh gia thu phí chụp hình.

“Chúng ta cũng qua chụp hình đi” Cố Nghiên chợt nhớ hai năm qua, thậm chí một tấm hình chung họ cũng không có.

“Được ạ!” Nguyễn Nhuyễn lập tức nhảy lên vui vẻ.

Vừa nghĩ tới có thể có một tấm hình chung với Nghiên Nghiên, khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Trương Kính Tùng cũng xuất hiện nụ cười, anh gấp không chờ nổi lôi kéo hai người: “Đi, qua chụp ảnh"

Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, thấy tươi cười trên mặt anh cô bé sắp tràn cả ra.

A, nhìn cũng biết anh cả không phải vì muốn chụp ảnh với cô bé mới vui vẻ như vậy. Không chừng, anh còn ghét bỏ cô bé là kỳ đà cản mũi!

Trong lúc nội tâm Nhuyễn Nhuyễn đang bêu rếu anh, Trình Kính Tùng đã đi lên trước hỏi thăm: “Chào anh, xin hỏi một lần chụp bao nhiêu tiền?"

“Một đồng tiền." Đối phương trả lời.

“Vậy cho bọn tôi chụp hai tấm.” Cố Nghiên tiếp lời.

“Được rồi.” Đối phương gật đầu, sau đó sắp xếp dáng chụp cho họ: “Hai vợ chồng trẻ đứng vai sóng vai, bạn nhỏ đứng phía trước, ở giữa hai người đó....Ây....Đúng đúng đúng...Cứ như vậy...Tới, cùng nói quả cà theo tôi"

“Quả cà (*)!"

(*) Bắt nguồn từ câu nói của Từ Hi Thái Hậu, lần đầu tiên chụp bằng máy ảnh phương Tây, bà đã nói “quả cà” để chụp, quả cà khẩu hình giống = cheese. Khi chụp hay nói từ này để có một khuôn miệng tươi cười tự nhiên.

Theo âm thanh phát ra, chỉ nghe “Tách” một tiếng, khoảnh khắc ba người tươi cười đã dừng lại trong ảnh.

Phía sau họ là mặt hồ gợn sóng lăn tăn, mấy con chim bồ câu đang bay lượn cạnh lan can, đúng lúc cũng bị máy chụp chụp vào, họ nam tuấn nữ hiền, như một cặp trời đất tạo thành, cô bé nhỏ trước họ lớn lên cũng thanh khiết dễ thương.

“Quá đẹp, thật sự quá đẹp!” Chuyên viên quay phim chụp qua vô số tấm hình, giờ phút này cũng không kìm được cảm thán.

Tiếp đó, nhóm Cố Nghiên đổi tư thế, chụp một tấm nữa.

Giờ là Trình Kính Tùng ôm Nhuyễn Nhuyễn, Cố Nghiên dựa sát vào Trình Kính Tùng, một nhà ba người lại tiếp tục nở nụ cười hạnh phúc.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 177: Chương 177



“Rất tốt rất tốt, tấm này cũng rất đẹp."

Sau khi chụp xong, nhϊếp ảnh gia lại khen, giữa lông mày đều là đắc ý sau khi chụp được kiệt tác.

“Phải rồi, vợ chồng hai người không chụp một tấm riêng sao?” Sau đó anh ta lại nói thêm, trong mắt đều là nóng lòng muốn thử.

Người ăn ảnh như vậy, nhϊếp ảnh gia nào có thể không thích chứ.

Trình Kính Tùng và Cố Nghiên được hỏi đều sửng sốt, tiếp đó gò má hai người đỏ lên.

“Muốn muốn, chú ơi, chú nhanh chụp họ đi." Chỉ thấy Nhuyễn Nhuyễn che miệng lại, vừa cười trộm vừa đồng ý thay họ.

“Vậy...vậy thì chụp đi!” Hai vợ chồng trẻ thật sự giống như cưỡi hổ khó xuống, gắng gượng đồng ý.

Nhưng trên thực tế, lúc chụp hình, họ cười xán lạn hơn so với bất kì ai khác.

Sau đó...Một hơi chụp tận mười bức.

Không biết còn tưởng rằng họ chụp ảnh cưới ở đây!

“Xin hỏi lúc nào có thể nhận được hình?” Lúc trả tiền chụp xong, Cố Nghiên mở miệng hỏi.

Trình Kính Tùng và Nhuyễn Nhuyễn mặt đầy mong đợi chờ câu trả lời.

Đối phương nói: “Phải chừng năm ngày, đây là danh thϊếp tiệm chúng tôi, nó ở cuối con phố này, mấy người đi qua là có thể thấy"

“Được.” Cố Nghiên nhận lấy danh thϊếp.

“Anh, chị dâu, chơi chụp hình thật sự vui quá!” Mỗi tay Nhuyễn Nhuyễn nắm một người, cô bé cười khỏi nói ngọt ngào bao nhiêu, nhưng rất nhanh khuôn mặt nhỏ lại suy sụp, cô bé tiếc nuối nói: “Đáng tiếc anh hai và bà nội không có ở đây, nếu không có thể chụp chung với nhau rồi"

Người một nhà cùng chụp tốt biết bao!

Cố Nghiên cười, cô xoa đầu cô nhóc: “Chuyện này không phải đơn giản à, đợi sau khi trở về, chúng ta lại dẫn bà nội và Mao Mao cùng đến tiệm chụp ảnh chụp ảnh gia đình"

“Được được được!” Nhuyễn Nhuyễn lập tức lại nở nụ cười, trong mắt đều là mong chờ.

Cố Nghiên rủ mi nhìn cô nhóc, hơi dò xét hỏi: “Cho nên Nhuyễn Nhuyễn bọn mình sẽ kiên cường đối mặt với phẫu thuật hai ngày sau, đúng không?"

“Phải kiên cường!” Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu như gà con mổ thóc: “Có anh và chị dâu bên cạnh em, em mới không sợ."

“Nhuyễn Nhuyễn giỏi quá.” Cố Nghiên và Trình Kính Tùng đồng loạt khen.

Thời gian ngày Nhuyễn Nhuyễn phẫu thuật cuối cùng đã tới.

Hai vợ chồng trẻ tự mình đưa cô bé vào phòng phẫu thuật, bắt đầu thời gian chờ đợi dài đằng đẳng.

“Nghiên Nghiên, Nhuyễn Nhuyễn chắc chắn bình an thuận lợi ra bên ngoài. Trên ghế, Trình Kính Tùng vỗ nhẹ vào vai cô, như đang an ủi cô, cũng như là đang an ủi chính mình.

“Chắc chắn sẽ!” Cố Nghiên nhìn anh, gật đầu nặng nê.

Một tiếng tiếp theo, lại một tiếng, lại một tiếng nữa...Mỗi một phút mỗi một giây đều như bị chậm chạp kéo dài, chậm đến mức tim người ta cũng tê dại theo.

Cho đến khi cuối cùng đèn phòng phẫu thuật tắt!

Trái tim Cố Nghiên và Trình Kính Tùng lại lần nữa dâng tới cổ họng, rối rít đứng dậy xông qua.

“Bác sĩ Tần, em gái tôi con bé thế nào rồi?” Cổ họng Cố Nghiên vì khô khốc thời gian dài mà giọng nói trở nên khàn khàn, ánh mắt nhìn anh ấy đều là sốt ruột và lo lắng.

Tần Chi Văn lập tức nói: “Yên tâm yên tâm, phẫu thuật rất thuận lợi, chờ sau khi tu dưỡng tốt, Nhuyễn Nhuyễn có thể giống như đứa trẻ bình thường rồi."

“...Cảm ơn, cảm ơn.” Cố Nghiên lập tức mừng đến mức ch** n**c mắt, Trình Kính Tùng ở sau lưng đỡ cô, trong mắt cũng là kích động và vui sướиɠ.

Tốt quá!

Tốt quá rồi!

Nhuyễn Nhuyễn được đẩy tới phòng bệnh, đang nằm ở trên giường bệnh.

Đây là phòng đơn Cố Nghiên nhờ bác sĩ Tần lấy được, hoa ngọc lan ở cửa sổ nở rộ trắng tinh không tỳ vết, mùi hương xông vào mũi, hoàn cảnh rất an tĩnh, cực kỳ thích hợp để điều dưỡng.

“Nhuyễn Nhuyễn đại khái sẽ tỉnh lại trong nửa giờ, tuy rằng dùng thuốc tê, nhưng miệng vết thương vẫn sẽ cảm thấy hơi đau, nhưng hẳn là ở trong phạm vi chịu đựng được." Bác sĩ Tần nhẹ nhàng dặn dò.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 178: Chương 178



“Mấy ngày nay cô bé ăn uống, tốt nhất ăn thức ăn lỏng thanh đạm là chính.."

Chờ sau khi anh ấy nói xong, hai người Cố Nghiên lại cảm ơn anh ấy rất nhiều.

“Nghiên Nghiên, em uống nước đi. Đợi sau khi bác sĩ Tần rời đi,Trình Kính Tùng lập tức cầm một bình nước ấm, đổ vào cốc đưa cho Cố Nghiên.

Cố Nghiên lúc này mới ý thức được miệng mình khô khốc, lập tức cầm lấy, uống một hơi cạn sạch.

Ngoài cửa, Tần Chi Văn vốn đang định mang nước cho Cố Nghiên, sau khi nhìn thấy cảnh này, lập tức nhét bình giữ nhiệt mới tinh vào áo khoác, đồng thời, đột ngột nhận ra hành vi của mình đã vượt quá giới hạn.

Mặc dù anh ấy chỉ vì đối phương trông có mấy phần giống mẹ mình, trong lòng có cảm giác gần gũi, vì vậy mới không khỏi đối tốt với Cố Nghiên.

Nhưng trong mắt chồng người ta, e là không phải như vậy.

Tần Chi Văn cười khổ, chỉ có thể rời đi.

Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Cố Nghiên, khả năng phục hồi sau phẫu thuật của Nhuyễn Nhuyễn rất tốt, vài ngày nữa là có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

“Chị dâu, em có thể cảm nhận rõ ràng em với bản thân trước kia không giống nhau!” Lúc mới bắt đầu có lẽ chưa rõ ràng, nhưng theo sự dần phục hồi của vết thương, Nhuyễn Nhuyễn cảm nhận rõ ràng cơ thể nặng nề của mình dần nhẹ xuống.

Đặc biệt là vị trí bụng, không còn những cơn đau, ngột ngạt.

Vừa nghĩ đến bản thân sắp giống với những đứa trẻ bình thường, Nhuyễn Nhuyễn hận không thể nhảy ra khỏi giường, gào cho cả thế giới biết.

“Chắc chắn rồi.” Cố Nghiên cũng mừng thay cho cô bé, ngón tay trắng nõn đang buộc cho tóc cô bé.

“Cũng đúng!” Nhuyễn Nhuyễn lộ ra một nụ cười ngốc nghếch, cảm thấy mình giống như nói lời thừa.

Phẫu thuật thành công như vậy, sao có thể không có hiệu quả chứ.

“Cũng không biết bà nội và anh hai ở nhà như thế nào rồi?” Vừa nói, cô bé vừa mím môi.

Cũng đã nửa tháng rồi chưa được gặp họ.

Cố Nghiên lấy dây chun, buộc tóc đuôi ngựa cho cô bé, trả lời: “Yên tâm đi, họ vẫn khỏe, sáng nay chị gọi điện thông báo cho họ rồi, họ cũng rất nhớ em.

“Em thật sự nóng lòng muốn trở về ngay ngày mai.

“Vội vàng làm gì, chăm sóc tốt sức khỏe mới là mấu chốt"

“ưm ưm! Nghe lời chị dâu!"

Sau bao nhiêu mong đợi, cuối cùng cũng đến ngày Nhuyễn Nhuyễn được xuất viện.

Khi Trình Kính Tùng sắp xếp đồ đạc cho Nhuyễn Nhuyễn, Cố Nghiên đến quầy lễ tân để thanh toán tiền thuốc.

Đợi sau khi Cố Nghiên thanh toán xong, phía bên Trình Kính Tùng cũng dọn dẹp xong.

“Chúng ta đi thôi.” Cố Nghiên cười nói.

Sau bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng có thể xuất viện.

“Ưm!” Trình Kính Tùng và Cố Nghiên vẻ mặt cũng tràn đầy vui mừng.

Có điều ba người họ vừa rời khỏi bệnh viện, liền nhìn thấy Tần Chi Văn từ xa vẫy tay với họ, bên cạnh còn có một thanh niên trẻ vừa cao vừa gầy.

“Cô Cố!” Chỉ thấy anh ấy vừa gọi, vừa đi nhanh về phía họ, giống như đặc biệt chờ bọn họ.

“Bác sĩ Tần?” Cố Nghiên nhớ hôm nay anh ấy không đi làm, nhưng giờ lại đến tìm cô, lẽ nào là...

“Bác sĩ Tần, vẫn còn cần dặn dò gì thêm sao?” Cố Nghiên hỏi vội, nếu không phải, cô thật sự không biết đối phương tìm mình còn có chuyện quan trọng nào khác.

Anh ấy lắc đầu: “Không phải là dặn dò thêm, những gì cần nói tôi đã nói với mọi người trước đó rồi, hôm nay đến tìm cô thực ra là một chuyện khác.

“Anh nói đi” Cố Nghiên mặc dù không biết giữa cô và anh ấy còn có chuyện khác nào, nhưng cô có một cảm giác, khả năng là có liên quan đến người thanh niên trẻ bên cạnh, vì vậy mới lịch sự để đối phương tiếp tục nói chuyện.

Tần Chi Văn đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, hỏi một cách ngại ngùng: “Là như thế này, tôi có thể hỏi một chút là món lẩu tự sôi, cả que cay mà cô mua ở trên tàu hỏa, là nhà máy sản xuất nào ở chỗ của hai người?"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 179: Chương 179



Nghe xong, Cố Nghiên đột nhiên sửng sốt, một lúc sau mới trả lời: “Sao vậy?"

Lẽ nào, sản phẩm có vấn đề?

Thấy cô có vẻ hiểu lầm, Tần Chi Văn liền nói thêm: “Không sao, không sao, là tôi thấy mùi vị rất ngon, sau đó đưa một hộp súp cay còn lại cho đối phương, sau khi đối phương ăn thử, rất có hứng thú, bởi vì nhà cậu ấy mở một chuỗi siêu thị, vì vậy mới nhờ tôi đến hỏi cô cách liên hệ với nhà máy này"

“Xin chào, tôi chính là em họ của anh Chi Văn, xin lỗi vì đã làm phiền cô.” Người thanh niên bên cạnh, em họ Tần, liền nói: “Nhưng tôi thật sự rất thích sản phẩm này, vì vậy rất hy vọng cô giúp đỡ, đến lúc đó tôi nhất định sẽ biết ơn cô."

“Hóa ra là như vậy." Nghe xong, Cố Nghiên ba người bọn họ bật cười, không ngờ chuyện làm ăn này lại có thể trực tiếp đi lên.

Sau đó, họ chỉ nghe thấy Cố Nghiên nói thêm: “Là tôi"

“Ồ.” Tần Chi Văn như vẻ không nghe hiểu cô nói, ánh mắt sau tròng kính gọng vàng nhìn cô có chút nghi hoặc.

Em họ Tần cũng vậy.

“Cái gì, chính là cô"

Ngay khi ánh mắt của họ choáng váng, Cố Nghiên nói thêm: “Tôi nói, tôi là nhà máy sản xuất, những thứ này đều do tôi nghiên cứu phát triển, do nhà máy của tôi sản xuất."

“!!!”

Lúc này, Tần Chi Văn và em họ cuối cùng cũng nghe ra, đồng thời kinh ngạc đến suýt chút nữa rớt hàm.

Ai mà tin được, một cô gái mới hai mươi vậy mà lại là bà chủ của một nhà máy?

“Cô Cố, cô giỏi quá.” Lúc này, cả Tần Chi Văn và em họ Tần đều không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên.

“Quá khen rồi. Cố Nghiên khiêm tốn, sau đó nói thêm: “Như vậy đi, đợi tôi đưa người về nhà nghỉ ngơi đã, sau đó chúng ta tìm một quán trà trò chuyện cụ thể hơn."

“Được được.” Em họ Tần lập tức đồng ý.

Khi nói chuyện hợp tác, Cố Nghiên mới biết, siêu thị thương nghiệp của đối phương ở trong tỉnh thành có vài căn, ở một số tỉnh lân cận cũng có, hơn nữa còn đang dần dần được mở rộng.

Mà em họ Tần rất có hứng thú với lịch sử hình thành và nhà máy của cô, thậm trí...

“Cô Cố, tôi rất muốn đến nhà máy của cô tham quan một chút, không biết có tiện không?” Em họ Tần đề nghị.

Bởi vì trong đầu anh ấy đột nhiên có một suy nghĩ khác, sản phẩm tốt như vậy, nếu ở tỉnh thành anh ấy có thể độc chiếm được, đến lúc đó những người kinh doanh trong tỉnh thành muốn mua, không phải đều tìm đến anh ấy để nhập hàng sao!

Như vậy anh ấy không cần phải làm gì, trực tiếp kiếm từ việc chênh lệch giá là có thể phát tài.

Sao Cố Nghiên có thể dự đoán được ý định của anh ấy, đương nhiên là cô vui vẻ đồng ý, lập tức gật đầu: “Hoan nghênh, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ông chủ Tần đến tham quan."

“Quyết vậy, chọn ngày không bằng trúng ngày, nghe nói ngày mai hai người phải rời khỏi tỉnh thành, vậy tôi đi cùng hai người, đúng lúc lái xe đưa hai người đi một chuyến." Em họ Tần tiếp lời.

“Vậy thì ngại quá. Cố Nghiên cười, lịch sự nói.

“Không có gì phải ngại cả, quyết định như vậy."

Cố Nghiên vốn dĩ không phải thật sự muốn từ chối, chỉ có thể tùy tiện gật đầu: “Vậy cảm ơn anh."

“Không có gì, không có gì, đều là đối tác hợp tác, khách sáo như vậy làm gì."

Em họ Tần liếc nhìn gương mặt cô có chút phần giống với người dì cả của anh ấy, trong lòng cảm thấy có chút gần gũi với cô, sau khi lắc đầu cười, liền nói thêm: “Vậy sáng sớm ngày mai đi, tôi đến phòng tiếp khách đón hai người."

“Được.” Cố Nghiên trả lời.

Sau khi quyết định như vậy, họ trở về nhà mình.

Sau khi Tần Chi Văn trở về, vô tình đề cập với người nhà chuyện em họ Tần muốn đến huyện Tân Vân.

“Trời ơi, cô gái Cố Nghiên đó lại giỏi như thế à? Thế mà mở một nhà máy?”

Sau khi Tần Mộc Vân nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc giống hệt Tần Chi Văn và em họ Tần lúc đó.
 
Back
Top Bottom