Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng

Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 160: Chương 160



Khuôn mặt Cố Nguyệt lộ ra nụ cười, hình như đã rất lâu rồi cô ta không nghe thấy Cố Nghiên gọi mình là chị họ.

Gió khẽ thoảng qua gương mặt của hai chị em, hôm nay chia tay, cũng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.

Cố Nguyệt chưa đầy hai ngày sau đã rời đi, có thể thấy rằng cô ta thực sự không muốn ở lại đây.

Chuyện của nhà họ Triệu đã náo động một thời gian ở cái huyện nhỏ này, dù là nam nữ già trẻ, chỉ cần có chút thời gian là lại tán dóc chuyện này.

Trong đó, các thôn dân của đại đội Thanh Sơn và đại đội Hướng Dương là bàn tán tưng bừng nhất.

Đâu còn cách nào đâu, ai bảo người trong cuộc là người của hai thôn này đâu.

"Ai mà có thể ngờ được số phận cuối cùng của hai chị em lại khác nhau nhiều như vậy"

“Vốn tưởng rằng chỉ gái lấy chồng giàu thì có thể hưởng vinh hoa phú quý, ai mà ngờ được kết cục cuối cùng lại là bị bạo lực mà ly hôn."

"Còn cô em gái thì tự dựa vào bản thân mình vươn tới cuộc sống đầy đủ sung túc."

"Còn không phải à!"

"Bây giờ tôi đột nhiên hiểu ra tại sao ban đầu Cố Nghiên lại sống c.h.ế.t không chịu gả cho Triệu Kiến Minh rồi."

"Mấy người thử nói xem, có phải con bé đã biết đối phương là kẻ không ra gì từ lâu rồi không?"

"Điều này quá không khả thi rồi. Sao cô ấy có thể biết được chuyện được che đậy kín như này"

"Nói cũng đúng, có thể vận may tốt"

Người trong thôn bàn luận khí thế ngất trời, nhị phòng nhà họ Cố lúc đầu đắc ý bao nhiêu thì bây giờ xấu hổ bấy nhiêu.

"Đúng là tức c.h.ế.t tôi rồi! Mọi người có biết bây giờ người trong thôn nói nhà chúng ta như thế nào không? Cái con tiện nhân Cố Nguyệt này lại còn cố tình đi mất.” Thím Cố suốt ngày chửi bới trong nhà.

Lúc thì trách Cố Nghiên lúc đầu không cản cuộc hôn nhân này, đẩy chị họ vào hố lửa.

Lúc thì trách Cố Nguyệt ly hôn làm gia đình họ mất mặt.

Tóm lại là ngang ngạnh ngu xuẩn, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì.

Nhưng Cố Nghiên sẽ không lãng phí thời gian để ý đến những người như bà ta.

Thực phẩm của Cố Nghiên cũng không bị kiểm tra ra bất cứ vấn đề. Cô tiếp tục mở rộng việc sản xuất của mình.

Sau khi ký hợp đồng đường dây tiêu thụ này với cửa hàng bách hoá, Cố Nghiên lại để mắt đến nhà máy thực phẩm Mỹ Vị ở trong huyện.

Mọi người đều biết trong những năm 80, rất nhiều nhà máy đã tuyên bố phá sản.

Mà nhà máy thực phẩm Mỹ Vị cũng không ngoại lệ.

Lòng tham của ba Triệu khiến việc kinh doanh càng ngày càng tồi tệ, nhà máy liên tiếp gặp phải khó khăn. Xuôi theo sự khốc liệt của cạnh tranh, sự đào thải của sản phẩm, nhà máy ngày càng tồi tệ, cuối cùng nhà máy thực phẩm đã từng là nhà máy lớn nhất trong huyện này cũng đi đến bước đường cùng.

Cố Nghiên lập tức thu mua, cải tạo lại dây chuyền sản xuất bên trong nhà máy, liền có thể sản xuất thực phẩm của mình.

Đầu tháng, ngày mà nhà máy thực phẩm được đổi tên thành "Nhà máy thực phẩm Nghiên Tùng" ấy, tiếng pháo nổ vang tận mấy con phố.

Còn rải không ít kẹo mừng và tiền mừng.

"Xảy ra chuyện gì mà lại náo nhiệt vậy?"

"Cô không biết gì à, nhà máy thực phẩm bị thu mua rồi. Hôm nay đổi tên thành nhà máy thực phẩm Nghiên Tùng” Đối phương lớn tiếng trả lời.

Ai có thể ngờ được nhà máy thực phẩm lớn nhất trong huyện lại cứ như vậy bị người khác thu mua.

Nghe nói bà chủ còn là một cô gái trẻ, vây ngân hàng hơn một trăm vạn đấy.

Sự quyết đoán này, bọn họ có tuổi vậy rồi ngược lại cũng không dám làm.

Nghiên Tùng, Nghiên Tùng, Cố Nghiên và Trình Kính Tùng.

Người bên cạnh không biết, nhưng Triệu Kiến Minh đang ở trong đám người ăn xin lại biết rất rõ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 161: Chương 161



Ai có thể ngờ được, nhà máy vốn nên thuộc về nhà mình, cuối cùng lại trở thành đồ vật trong túi Cố Nghiên.

Anh ta hận, thật sự rất hận!

Nếu không phải Cố Nghiên hại, nhà bọn họ sao có thể tan cửa nát nhà.

Triệu Kiến Minh mặc dù không có chứng cứ xác thực, nhưng vừa nghĩ đến các loại truyện trong khoảng thời gian này đều trùng hợp như vậy, anh ta còn có cái gì mà không hiểu đây.

Nhất định là Cố Nghiên báo thù!

Con tiện nhân!

"Ể, sao tên ăn mày này nhìn quen quen?"

Mao Mao phát hiện ra sự tồn tại của Triệu Kiến Minh, vừa cho anh ta một đồng, kết quả lại phát hiện chỗ không đúng. Vì thế cậu bé vội vàng chớp mắt, cẩn thận nhìn đối phương.

Triệu Kiến Minh không muốn dáng vẻ chật vật của mình bị người quen nhìn thấy, vội vàng cúi đầu.

Anh ta càng trốn trốn tránh tránh như vậy, ngược lại khiến cho hai đứa trẻ càng thêm nghi ngờ.

Cuối cùng Nhuyễn Nhuyễn đã nhận ra: "Anh ơi, hình như anh kia là cái tên đểu cáng Triệu Kiến Minh!"

"Ôi vãi! Đúng vậy thật!" Mao Mao dứt khoát chạy lên phía trước, giựt cái mái tóc như kẻ trộm của anh ta ra.

Gương mặt đó không phải là Triệu Kiến Minh thì còn là ai được nữa?

Chỉ là so với năm đó, anh ta không còn vẻ gọn gàng sạch sẽ mà thay vào đó thì quần áo rách rưới, vừa bẩn vừa hôi, giống như mấy chục năm rồi chưa tắm lần nào.

Quan trọng hơn là anh ta còn mất một cánh tay, một bên chân cũng không còn, nhìn bộ dáng anh ta bây giờ chắc hẳn là bị người ta cố ý gây ra rồi.

Tóm lại, quá là thê thảm.

Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được, năm đó anh ta đứng trên cao nhìn bọn họ châm chọc như thế nào. Giờ đây, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, anh ta đã trở thành dáng vẻ như vậy, anh ta ngay cả con giun con gián dưới cống cũng không bằng.

"Đúng thật là ác giả ác báo, người xấu xa cũng đã nhận lấy hậu quả!"

Mặc dù Mao Mao còn nhỏ nhưng chưa từng quên việc bị làm nhục. Nói xong liền lấy lại số tiền mà ban nãy định đưa cho anh ta.

"Tên đểu cáng như vậy không xứng đáng với tiền của tôi!"

Nói xong liền nhổ miếng nước bọt vào anh ta.

Có mấy người không biết sự tình còn cho rằng thằng nhóc này hung dữ quá, nhưng sau khi nghe được ngọn nguồn, đầu đuôi câu chuyện thì đều thị nhau nhổ nước bọt vào anh ta.

"Hóa ra tên này là tên bạo lực gia đình mà tiếng xấu đồn xa!"

"Ô kìa, không phải là trong nhà đã tham ô nhiều tiền lắm sao? Sao bây giờ lại gãy chân gãy tay thế này? Đúng là đáng đời mà!"

"Để xem sau này tên này còn đánh phụ nữ, ngược đãi động vật như thế nào!"

Trong một thời gian ngắn, Triệu Kiến Minh giống như một con chuột, bị mọi người cùng nhau mắng chửi, lăng nhục.

Triệu Kiến Minh vô cùng xấu hổ, vội vàng thu dọn chậu xin tiền, chật vật dọn đồ, lúc này chỉ khao khát có thể nhanh chóng tìm được một lỗ trên mặt đất để có thể chui vào.

"Mao Mao, Nhuyễn Nhuyễn, đi thôi, so đo gì với hạng người như này, mất mặt lắm." Không biết Cố Nghiên từ đâu đi tới, dắt hai đứa trẻ rời khỏi chỗ đó.

Giọng điệu cô nhàn nhạt, thậm chí còn không thèm nhìn Triệu Kiến Minh một cái, giống như sự tồn tại của anh ta là điều buồn nôn và ghê tởm nhất trên cuộc đời này.

Cô sớm đã nhờ người trông chừng Triệu Kiến Minh rồi, tất nhiên cũng biết kết cục bây giờ của anh ta như thế nào.

Anh ta mê cờ bạc, vẫn còn nợ sòng bạc số tiền lớn như trước, nhưng lần này anh ta làm gì còn người vợ nào để bán nữa.

Cho nên người của sòng bạc rất tức giận, cũng chỉ đày đọa anh ta, c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n anh ta, khiến anh ta sống không bằng c.h.ế.t mà thôi.

"Chị dâu nói rất đúng, cái loại này, bây giờ nhìn chỉ thấy buồn nôn!" Mao Mao và Nhuyễn Nhuyễn đồng thanh đáp.

Trước khi đi còn không quên nhổ miếng nước bọt nữa.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 162: Chương 162



Triệu Kiến Minh quỳ rạp trên mặt đất, để mặc cho bọn họ nhục mạ mình, đợi sau khi bọn họ đi mới dám ngước đầu lên, nhìn theo bóng lưng thướt tha của người phụ nữ.

Cô mặc một bộ sườn xám tinh xảo, ở đuôi váy có thêu một bông hoa thủ công đang nở rộ, hết sức sinh động, vừa nhìn là biết giá không hề rẻ.

Hiển nhiên là không cần nói cũng biết cuộc sống bây giờ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.

Lúc trước mọi người đều mắng cô không có mắt, không vừa ý con rể quý hơn rùa vàng như anh ta.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đều cảm thấy may mắn vì cô không lấy anh ta.

Nhưng nào ai có thể biết được, nhà họ Triệu anh ta có kết cục như bây giờ đều là nhờ người phụ nữ này ban cho!

Hận! Anh ta rất hân!

Nhưng như vậy thì đã sao, người tàn phế như anh ta ăn còn không đủ no nói gì đến chuyện báo thù.

Nghĩ đến đây, sự thù hằn của Triệu Kiến Minh đã giảm bớt, vừa chật vật vừa thảm hại mà quỳ rạp trên mặt đất.

Cố Nghiên đương nhiên biết anh ta rất căm ghét cô, nhưng cô sẽ không để anh ta vào mắt nữa.

Bởi vì cô biết rằng đối phương không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào được nữa, chỉ có thể nín nhịn mà sống đến hết đời.

À, có lẽ là cũng không sống được quá lâu đâu, không chừng sáng mai sẽ có thêm vài xác c.h.ế.t vì say nắng ở trên đường cũng nên.

"Nhà họ Triệu đã không thể ngóc đầu lên được, nhưng còn cái sòng bạc kia.." Cố Nghiên vừa về tới phòng làm việc, mặt đã lạnh như sương.

Cho dù đã qua rất lâu nhưng cô vẫn nhớ như in Trình Kính Tùng bị đám người liều mạng đó đánh c.h.ế.t như thế nào, yếu ớt ngã vào vòng tay cô ra sao.

Máu tươi và nước mưa hòa vào làm một, dường như muốn nhuộm đỏ hết tất cả mọi thứ.

Tất nhiên Cố Nghiên sẽ không thể nào bỏ qua cho bọn họ.

Chỉ là đám người này vừa xảo quyệt vừa hung ác, chuyện xấu gây ra cũng có rất nhiều, muốn một lưới bắt hết bọn chúng thì phải tính kế dài lâu.

....

Ngay sau đó, có một tin tức lớn được lan truyền trong huyện này.

Một sòng bạc nhanh chóng bị bắt giữ, bởi vì tình tiết vụ án vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng mỗi người đều bị kết án tử hình.

Toàn dân không một ai là không vỗ tay chúc mừng.

Mà tên xã hội đen đã gϊếŧ c.h.ế.t Trình Kính Tùng cũng nằm trong số đó.

Khi hành hình, Cố Nghiên đích thân đến xem.

Nhìn thấy bọn họ trút hơi thở cuối cùng, lúc này trên mặt Cố Nghiên mới gọi là có chút ý cười.

Cuối cùng không còn ai có thể làm hại đến người đàn ông của cô nữa rồi!

Vận mệnh của cô và anh đều đã thay đổi.

"Em đó, đến đó xem làm gì, không sợ tối về nằm mơ thấy ác mộng sao?" Trên đường đi về, Trình Kính Tùng nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của vợ.

"Sao có thể được" Cố Nghiên nháy mắt với anh, "Có anh ở bên cạnh, có mơ thấy ác mộng gì em cũng không sợ."

Lời này cực kỳ mờ ám, gò má Trình Kính Tùng phiếm hồng: "Nói, nói cũng đúng, anh sẽ bảo vệ Nghiên Nghiên Ngay cả giọng nói cũng vấp váp, ngại ngùng.

Cố Nghiên không khỏi bật cười.

Đúng là ngốc.

"Trình Kính Tùng, sau này chắc chắn anh sẽ sống đến trăm tuổi!" Không biết tại sao đột nhiên cô lại nói mấy lời như vậy.

"Em cũng vậy, Nghiên Nghiên." Trình Kính Tùng nói.

Nhất định bọn họ sẽ bạch đầu giai lão!

Trên đường trở về nhà máy, Cố Nghiên nhìn thấy một nhóm người đang vây quanh đường, hình như là đang xem cái gì đó.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Trình Kính Tùng cũng tò mò, níu một bà lão lại lịch sự hỏi.

"Cậu còn chưa biết sao, có một tên ăn mày vừa mới c.h.ế.t vì nóng ở bên đường, vốn là có người muốn gọi cấp cứu cho anh ta, nhưng mà người đó sớm đã tắt thở rồi."

"Nhưng mà cũng đáng đời lắm, ai bảo lúc còn sống anh ta làm nhiều việc ác!"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 163: Chương 163



"Anh ta là ai vậy ạ? Chẳng lẽ là Triệu Kiến Minh?" Kết hợp hai điểm này lại, khiến Trình Kính Tùng nghĩ tới một người, vậy là không tự chủ được nói ra.

"Còn không phải là anh ta sao?"

Cố Nghiên: Trùng hợp thật đấy!

Lúc trước cô chỉ đoán rằng đối phương có thể bị cảm nắng mà chết, không ngờ được cuối cùng đúng là như vậy.

Nhưng như vậy cũng hợp tình hợp lý, trời nắng nóng như vậy, anh ta ăn cơm còn không no, còn phải lết theo tấm thân tàn tật đi ăn xin, có thể không bị say nắng được sao?

Hoặc là do bản thân anh ta cũng không còn mong muốn sống sót gì nữa rồi.

Dù sao thì cũng đã tan cửa nát nhà.....

Cố Nghiên đã kéo theo Trình Kính Tùng đi vào đoàn người đó.

Anh ta nằm ở ven đường vô cùng thê thảm, quần áo rách rưới, lộ ra lồng n.g.ự.c bẩn thỉu, hôi hám, gầy trơ cả xương, ruồi nhặng không ngừng bay quanh.

Cố Nghiên liếc nhìn bộ dạng c.h.ế.t không nhắm mắt của anh ta, khóe môi còn chưa hạ xuống giờ không khỏi cong lên.

Tốt lắm!

Không nói đến thù cũ của kiếp trước, chỉ nói đến kiếp này không ít lần cô bị anh ta gài bẫy.

Bây giờ không phải là rất tốt rồi sao?

Khi tấm vải trắng được đặt lên mặt anh ta, tất cả oán hận của kiếp trước, kiếp này đối với Triệu Kiến Minh cuối cùng cũng đã chấm dứt.

Kể từ khi bê bối nhà họ Triệu tham ô tiền bạc, bạo lực gia đình bị lộ ra, mấy người thân thích, bạn bè từng nịnh hót bọn họ đều trốn xa.

Đến cuối cùng, ngay cả người nhặt xác cho Triệu Kiến Minh cũng không có.

Vẫn là khu phố đứng ra qua quýt giúp chôn anh ta.

Nghe nói, ba mẹ nhà họ Triệu ở trong tù sau khi nghe tin này liền hôn mê bất tỉnh.

Hai vợ chồng đã như tro tàn, nửa năm sau cũng nối gót đi theo con trai bọn họ.

Tất nhiên đây đều là những chuyện của sau này.

Công việc kinh doanh của Cố Nghiên ngày càng lớn mạnh, nhiều xưởng nhỏ cũng được mở ở trong thành phố.

Con đường tiêu thụ cũng dần được mở ra cùng với sự xuất hiện của các đường phố, các quầy bán quà vặt ở thôn.

Các đối tác ở nơi khác cũng đến đàm phán.

Chỉ là khi Cố Nghiên ngày càng kiếm được nhiều tiền, cũng không biết có người nghĩ thế nào lại bắt đầu bàn luận nói Trình Kính Tùng bám váy vợ.

Còn nói sớm muộn gì Cố Nghiên cũng sẽ ly hôn với Trình Kính Tùng.

Còn nói Cố Nghiên thường xuyên vừa nói vừa cười với một người đàn ông, nhiều lần còn thấy ăn cơm cùng nhau.

Dù sao bọn họ đều nói thẳng ra không hề kiêng dè, giống như Cố Nghiên cũng có thể đá chồng đi rồi lại tìm về bất cứ lúc nào vậy.

“Thời buổi này ấy mà, đâu chỉ đàn ông có tiền mới không chân thành, kể cả phụ nữ có tiền thì cũng sẽ như vậy thôi!” Không ít người cũng bắt đầu hùa theo.

Đương nhiên, Cố Nghiên không hề biết những chuyện này, bởi vì cô đang nghiên cứu phát triển sản phẩm mới.

Công việc bộn bề chất đống, đương nhiên cô cũng không rảnh để ý tới bên ngoài, công nhân trong nhà máy cũng không dám buôn chuyện nói năng lung tung.

Mãi đến khi “Bà chủ Cố, không xong rồi, mấy đứa nhỏ nhà cô đang đánh nhau với người ta ở ngoài kia!"

Trình Kính Tùng đi ra ngoài bán hàng, hiện giờ mọi người trong phòng trực chỉ có thể gọi điện thoại tìm Cố Nghiên.

Vừa nghe lời này, Cố Nghiên nào còn tâm trạng làm việc, cô lập tức bước nhanh xuống dưới.

Tới khi cô ra tới nơi, mấy đứa trẻ vừa đánh nhau đã bị mọi người xung quanh kéo ra rồi.

Chỉ là có lẽ cả hai bên đều chưa đánh đủ, hai mắt đỏ ngầu, giống như đối phương là kẻ gϊếŧ ba mình vậy.

“Mày còn dám nói một câu thử xem!"

“Tao cứ nói, tao cứ nói đấy, thế nào, bị ông đây nói nên thẹn quá hóa giận sao?"

“Tao đánh c.h.ế.t mày!"

Thấy không đánh được, hai đứa trẻ hai bên trực tiếp chửi nhau ầm lên, giọng nói cũng đã hơi khàn khàn rôi.

Cố Nghiên vừa đến đã nhìn thấy cảnh này.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 164: Chương 164



“Mao Mao! Nhuyễn Nhuyễn!” Thấy quần áo trên người hai đứa trẻ lộn xộn, Cố Nghiên hít vào một hơi, vội vàng chạy lên quan tâm, kiểm tra hai đứa từ trên xuống dưới.

“Ngoan, có bị thương không?"

Cô kéo hai đứa trẻ vào trong lòng mình, từ bọn nhỏ từ trên xuống dưới, sợ bọn nhỏ xảy ra chuyện gì.

“Chị dâu!” Vừa thấy cô đến, hai đứa nhỏ vốn đang hùng hổ lập tức như xả khí trong quả bóng cao su.

Nhưng trong lúc nhất thời lại không dám nhìn vào mắt Cố Nghiên.

“Bọn em không sao cả, chị dâu.

Bọn nhỏ sợ hãi trả lời.

Cố Nghiên cũng đã kiểm tra xong rồi, xác nhận mấy đứa không bị sao, cũng không có trầy xước ngoài da gì cả.

“Không sao là được rồi."

Vốn tưởng rằng chị dâu sẽ dạy dỗ mình, nhưng không ngờ chị dâu chỉ dịu dàng xoa xoa đầu bọn họ.

Đặc biệt là với Nhuyễn Nhuyễn, cô còn lấy ra một sợi dây cột tóc, buộc lại kiểu tóc đuôi ngựa đã bị rối tung cho cô bé.

Lúc đó, cuối cùng hai đứa nhỏ cũng không kìm nén được nữa, hai đứa ngả vào trong lòng Cố Nghiên khóc nức nở.

Tiếng khóc vừa non nớt vừa tủi thân nhưng cũng mang theo chút sợ hãi, khiến Cố Nghiên không nhịn được nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cô chỉ hận không thể xách tên đầu sỏ gây ra chuyện này ra, dạy dỗ cho một trận.

Cũng không biết đối phương đã làm cái gì mà lại khiến hai đứa nhỏ sợ hãi lo lắng như vậy cơ chứ.

“Được lắm, là ai dám ức hϊếp con trai tôi!"

Không đợi Cố Nghiên bùng phát, mẹ của đối phương cũng đã tìm tới.

Đứa trẻ đánh nhau với hai anh em Mao Mao lại không may mắn như hai đứa Mao Mao, quai hàm bị đánh cho sưng tấy lên, chắc là bị đ.ấ.m vào miệng, trên cánh tay cũng có dấu cắn khá sâu.

Chỗ da dầu cũng hơi hói, chắc là bị giật tóc.

Tóm lại, nhìn vô cùng thảm.

“Mẹ, chính là bọn họ ức hϊếp con, mẹ mau dạy dỗ bọn họ cho con đi!” Thằng nhóc kia nhìn thấy chỗ dựa, cũng vội vàng khóc nức nở chạy vào trong lòng mẹ.

“Nhị Đản không sợ, không sợ, có mẹ ở đây!” Đối phương vừa thấy con nhà mình bị đánh thành ra thế này, cô ta cũng vô cùng đau lòng, vội vàng nhẹ nhàng dỗ con.

Nhưng chờ giây tiếp theo, cô lại hung dữ trừng mắt với mấy người Cố Nghiên: “Cố Nghiên đúng không, cô xem mấy đứa nhóc nhà cô đánh con trai tôi, tôi nói cho cô biết, nếu không có 500 đồng thì còn lâu tôi mới để yên chuyện này!!"

Hiển nhiên là biết Cố Nghiên có tiền, lúc này mới muốn nhân cơ hội tống tiền cô.

“Hơn nữa, các người còn phải công khai xin lỗi con trai tôi!!” Lại thấy đối phương diễu võ giương oai.

Đúng là có gia giáo, còn chưa làm rõ mọi chuyện thế nào mà đã bắt đầu định tội?

Cố Nghiên khinh thường liếc mắt một cái, ánh mắt đó khiến cho đối phương có một cảm giác chột dạ không thể hiểu nổi.

Căn bản cô không thèm để ý tới đối phương, cô cúi đầu hỏi hai đứa nhỏ: “Mao Mao, Nhuyễn Nhuyễn, nói cho chị biết, vì sao lại đánh nhau?"

Cô hiểu quá rõ tính cách của hai đứa nhỏ, nếu không phải đối phương chọc cho bọn nhỏ nóng nảy, hai đứa nhỏ cũng không có khả năng vô duyên vô cớ đánh người được.

Quả nhiên.

Mao Mao lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cậu ta thấy bọn em mua được kem bơ đắt tiền nên ghen ghét, sau đó nguyền rủa anh cả với chị ly hôn, còn nói hiện giờ chị được thăng chức rất nhanh, sau này chắc chắn sẽ không muốn ở cùng anh cả nữa, bọn em sẽ phải quay lại nông thôn sống cuộc sống cực khổ."

“Còn mắng chị không đứng đắn, một người đàn bà mà suốt ngày đi ra đường lộ diện"

“Bọn em đã bảo cậu ta đừng nói nữa, nhưng cậu ta không nghe, còn tiếp tục nói, hơn nữa lại làm mặt quỷ khıêυ khí©h bọn em.

“Hơn nữa cũng không phải bọn em đánh cậu ta trước, lúc đang tranh luận, đối phương cãi không lại bọn em nên tức quá trực tiếp lao tới đánh bọn em!"

Hai đứa nhỏ tức giận nói ra ngọn nguồn mọi việc.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 165: Chương 165



Cố Nghiên không ngờ hai đứa nhỏ lại ra mặt vì cô, cô duỗi tay xoa xoa đầu hai đứa, ánh mắt nhìn hai đứa nhỏ càng thêm dịu dàng hơn.

Chỉ là khi đứng lên đối mặt với người lớn của thằng nhóc kia, sự dịu dàng trên mặt cô biến mất không dấu vết, chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị: “Các người nghe rõ chưa, người gây chuyện trước là các người, người đánh trước cũng là các người, vậy hiện giờ các người có tư cách gì đứng ở đây yêu cầu được xin lỗi?"

“Tôi mới không tin lời nói một phía của mấy người!” Người đàn bà kia khẽ cắn môi, không cam tâm nói: “Nhị Đản, con mau nói xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào"

“Là bọn họ đánh con trước, hơn nữa con cũng không nói gì, chính là bọn họ vô duyên vô cớ đánh người.” Đương nhiên Nhị Đản không thừa nhận, hơn nữa còn đổ tội cho hai đứa nhỏ.

“Cậu nói bậy!” Hai anh em Mao Mao lập tức giận dữ.

Gặp qua nhiều kẻ vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa bao giờ thấy một người vô liêm sỉ như vậy.

“Nếu bên nào cũng cho là mình đúng, vậy thì báo cảnh sát đi, nếu trẻ con nói dối lừa người thì cũng sẽ bị bắt giữ thôi. Cố Nghiên dứt khoát nói.

“Không...không được báo cảnh sát... "

Thằng nhóc kia lập tức luống cuống, lập tức túm lấy tay áo mẹ mìn, gào khóc: “Mẹ, cứu cứu con, con không muốn bị bắt đầu, là con làm, đều là con làm, là con ghen ghét nhà hai anh em bọn họ có tiền, nên cũng là con đánh trước, con thật sự biết sai rồi."

Bị dọa sợ như vậy, thằng nhóc sao dám không thừa nhận nữa chứ.

“Con!!” Sắc mặt mẹ thằng nhóc kia chuyển từ trắng sang đỏ.

Đương nhiên cô ta không trách con trai mình, vậy nên chỉ biết oán hận Cố Nghiên, người lớn như vậy còn đe dọa trẻ con.

Đúng là đồ đê tiện!!

“Hơn nữa, những lời này cũng không phải con nói trước, ba mẹ còn có hàng xóm láng giềng đều nói như vậy mà, oa oa oa!"

Thằng nhóc kia thật sự sợ bị bắt đi, vì thế trực tiếp bán đứng đồng đội.

Nhưng lúc này lại rất hay.

Chưa tính đến nói sau lưng người ta, đây lại còn bị vạch trần trước mặt mọi người...

Lúc trước mẹ của thằng nhóc này cũng nói bậy về Cố Nghiên, hiện tại đang xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

“Thì ra mọi người đều nói như vậy về tôi sao?” Cố Nghiên lạnh lùng cười, trong ánh mắt không có một chút độ ẩm nào cả.

Cô một lòng toàn tâm toàn ý chú tâm vào nhà máy, nhưng cuối cùng lại không biết lời đồn đãi vớ vẩn về mình đã bay đầy trời ở ngoài kia.

“Không, sao có thể vậy được."

Ai dám thừa nhận chuyện này chứ, mọi người lập tức nhao nhao trốn tránh.

Bọn họ có không ít bạn bè người thân làm ở trong nhà máy thực phẩm Nghiên Tùng.

Hơn nữa, hiện tại trong huyện đều đang hết sức ủng hộ Cố Nghiên gây dựng sự nghiệp, vì cô đã giúp đỡ rất nhiều, bọn họ cũng chỉ cùng lắm nói vài lời sau lưng thôi chứ nào dám đắc tội trực tiếp ngay trước mặt.

“Mấy người nói bậy, một đám người dám nói mà không dám nhận, rõ ràng là mấy người nói nhiều nhất!” Thằng nhóc kia lại không hề thuận theo buông tha cho bọn họ, hiển nhiên là muốn kéo tất cả cùng xuống nước.

Kết quả lại quên ban nãy chính thằng nhóc đó cũng không dám thừa nhận chuyện mình làm.

Mọi người: “!!!"

“Nếu mọi người đã quan tâm đến việc riêng của tôi như vậy, vậy thì tôi đây cũng không ngại tâm sự với mọi người đâu. Cố Nghiên khoanh tay nói.

Nếu là ngày thường cô chắc chắn sẽ lười giải thích, nhưng chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Trình Kính Tùng, vậy nên đương nhiên Cố Nghiên sẽ không nhượng bộ.

“Sao từ miệng các người chồng tôi lại trở thành kẻ ăn bám vô dụng vậy? Anh ấy là đối tác của nhà máy chúng tôi, là người kề vai sát cánh gây dựng sự nghiệp với tôi, tâm huyết và sức lực anh ấy dành cho nhà máy này hoàn toàn không hề thua kém tôi."

“Không có sự ủng hộ và trợ giúp của anh ấy, nhà máy này sẽ không thể phát triển nhanh như vậy!"
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 166: Chương 166



“Hơn nữa, hiện tại đã là thời đại nào rồi, vậy mà vẫn còn có người cảm thấy phụ nữ không thể ra ngoài làm việc, vì sao cứ phải gò bó bản thân đến nỗi ngạt thở rồi c.h.ế.t đi, hay các người là tàn dư của triều đại trước?"

“Tôi kinh doanh chính đáng, tạo ra nguồn thu nhập từ thuế cho bốn huyện, tạo công ăn việc làm cho dân chúng, nhưng sao trong miệng các người, tôi lại như trở thành một người cặn bã hạ đẳng vậy?"

“Đúng là không ăn được nho thì lại đổ lỗi cho nho xanh, tầm nhìn nông cạn, đúng là khiến người ta phải bật cười."

Cố Nghiên thẳng thắn mạnh mẽ nói ra, không hề ng nang chút nào, khiến cho những người kia mặt mũi đều đỏ lên, vội vàng muốn giải tán.

Có lẽ nếu như cô tự mình ra mặt làm sáng tỏ mọi chuyện, chắc chắn sau này sẽ không có ai nhàn rỗi bàn tán sau lưng cô nữa.

“Người khác có thể đi, nhưng hai người đứng lại!” Cố Nghiên thấy hai mẹ con đánh người kia cũng muốn nhân cơ hội trốn đi, cô lập tức lạnh giọng quát lớn.

“Hai mẹ con cô cho rằng đánh người xong cứ như vậy là hết chuyện à?"

Bà mẹ ban nãy còn hùng hổ, bây giờ đã ngượng ngùng quay đầu lại nói: “À thì, chuyện này chỉ là trẻ con cãi nhau ầm ĩ, cô cần thiết phải làm lớn chuyện lên vậy sao?"

“Hơn nữa mấy đứa trẻ nhà cô cũng đâu có bị thương gì đâu."

Ý của câu nói này tức là cảm thấy Cố Nghiên đang làm to chuyện.

Cố Nghiên bị chọc tức đến phì cười, cô lạnh mặt, không hề nói nhiều với mẹ con cô ta, cô trực tiếp lấy điện thoại ra:“Vậy tôi báo cảnh sát là được rồi"

Hai mẹ con kia đều ngẩn ra.

Ai cũng không ngờ Cố Nghiên lại cứng rắn như vậy, một lời không hợp lại đòi báo cảnh sát.

“Đừng! Tôi xin lỗi!” Thằng nhóc kia cũng lo sợ, lại lần nữa nhận tội.

“Xin lỗi, tôi không nên nói xấu chị dâu các cậu, càng không nên ra tay đánh người. Mặt thằng nhóc đỏ lên, rõ ràng không cam tâm nhưng vẫn phải xin lỗi.

“Hừ, mới không thèm tha thứ cho cậu. Nhuyễn Nhuyễn xì một cái, hậm hừ quay người đi.

Mao Mao trợn mắt: “Mau cút về đi, sau này không bao giờ muốn nhìn thấy mày nữa"

Nếu thằng nhóc đó chỉ đánh bọn họ, nói một tiếng xin lỗi là có thể tha thứ, nhưng thằng nhóc đó lại nói xấu anh trai với chị dâu bọn họ, vậy nên không bao giờ được tha thứ!

“Được được được.” Thằng nhóc kia sợ Cố Nghiên lại đòi báo cảnh sát, vội vàng kéo mẹ mình rời đi.

“Chị dâu, chị thật sự sẽ không rời khỏi bọn em sao?"

Sau khi đám người giải tán hết, Nhuyễn Nhuyễn nắm ống tay áo Cố Nghiên, ngẩng cái đầu nhỏ, vẫn hỏi lại một câu duy nhất.

Mao Mao cũng ngẩng mặt, chờ cô trả lời.

Mặc dù chị dâu gả tới nhà bọn họ còn chưa đến hai năm, nhưng ở trong lòng bọn họ, cô không có gì khác so với người anh trai lớn lên với bọn họ cả.

Cô đã là người thân vô cùng quan trọng với bọn nhỏ!

“Đương nhiên!” cuối cùng Cố Nghiên cũng ý thức được hai đứa nhỏ đang lo sợ cái gì, trong lòng cô xót xa, cô ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ, nghiêm túc gật đầu: “Chị dâu bảo đảm!"

Lúc này, hai đứa trẻ mới hoàn toàn yên tâm.

“Chị dâu, sau này bọn em sẽ cố gắng học tập hơn, bọn em hứa sẽ trở nên nổi bật, đến lúc đó bọn em sẽ nuôi chị!

Chị dâu tốt với bọn họ như vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô!

“Được, chị dâu tên hai đứa!” trên mặt Cố Nghiên hiện nụ cười tươi, trong lòng cũng vô cùng chờ mong.

Buổi tối, mặc dù mấy người Cố Nghiên không nói cho Trình Kính Tùng biết việc này, nhưng anh vẫn biết chuyện từ bên ngoài.

“Nghiên Nghiên, anh đã nghe nói chuyện hôm nay rồi. Anh ngồi trước bàn, ngước mắt nhìn phía vợ mình.

Ánh đèn rọi xuống, Cố Nghiên buông quyển sách xuống, làn da vốn đã trắng của cô lúc này giống như đang phát sáng.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 167: Chương 167



“Chỉ là nói bậy thôi, em đã dạy cho bọn họ một bài học rồi, anh đừng để ở trong lòng” Giọng điệu của Cố Nghiên vô cùng bình thản, cô sợ anh sẽ suy nghĩ lung tung.

Đương nhiên Trình Kính Tùng sẽ không nghĩ nhiều: “Bọn họ đều chỉ là mấy người râu ria, đương nhiên anh sẽ không để trong lòng, chỉ là… "

Nói đến này, bỗng nhiên anh dừng lại, như có gì đó khó nói, không biết nên nói ra miệng thế nào.

“Sao vậy?” Cố Nghiên hỏi anh: “Có chuyện cứ việc nói, chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ anh còn có chuyện gì không thể nói với em sao?"

Dù sao cô cũng đã nói như vậy rồi, Trình Kính Tùng vội vàng nói: “Chuyện là thế này…. Nghiên Nghiên, anh muốn mở một cửa hàng sửa chữa ô tô, hiện giờ ngành sửa chữa đang thiếu hụt, nhu cầu thị trường lại không nhỏ, cho nên anh mới ra quyết định này".

Mặc dù anh cũng là một trong những người thành lập nhà máy thực phẩm, nhưng ngoại trừ lúc bắt đầu, trước mắt hiện tại thức sự ở nhà máy có anh hay không đều được.

Cho nên trước cả khi có những lời đồn đãi vớ vẩn, anh đã bắt đầu muốn tự lập nghiệp rồi.

Bởi vì anh sợ.

Sợ khoảng cách chênh lệch với Nghiên Nghiên càng lúc càng lớn, sợ sẽ có một ngày Nghiên Nghiên cũng sẽ coi thường anh, mặc dù anh cũng biết rõ rằng Nghiên Nghiên sẽ không thể nào đối xử với anh như vậy được.

Nhưng anh cũng muốn trở nên giỏi giang, lúc trước bọn họ đã hứa rồi, bọn họ sẽ kề vai sát cánh cùng nhau trưởng thành, nhưng hôm nay, anh lại bị thua xa một khoảng cách lớn.

Nghe vậy, Cố Nghiên cũng im lặng nghĩ.

Cô thầm nghĩ, đây chính là số phận sao, dù là kiếp trước hay kiếp này, có lẽ cũng không thay đổi được.

Kiếp trước Trình Kính Tùng cũng mở một xưởng sửa chữa xe.

Hiện giờ quay đi quay lại anh cũng vẫn có kế hoạch này.

“Đương nhiên, nếu em không muốn anh rời nhà máy, vậy thì anh cũng sẽ không nhắc tới chuyện này nữa." Thấy cô mãi không mở miệng, trong lòng Trình Kính Tùng có chút luống cuống, lập tức sửa lời.

Mặc dù anh cũng muốn tự thân lập nghiệp, nhưng anh càng không muốn khiến cô phải giận.Sau khi Cố Nghiên lấy lại tinh thần, cô lập tức cứng rắn nói: “Hiện giờ đến lượt em làm hậu thuẫn cho anh!"

Cô cười, giống như lúc trước anh đã từng ủng hộ cô vô điều kiện vậy.

Vốn dĩ cô có ý nghĩ sẽ nuôi anh cả đời, nhưng nghĩ lại, kiếp trước xưởng sửa xe chính là điều tiếc nuối của anh, cũng là niềm tiếc nuối của cô.

Nếu như kiếp này đã có cơ hội đền bù, như vậy, tại sao lại không làm chứ??

Như vậy, bọn họ cũng có thể chân chính đứng trên cùng một độ cao, sau này còn ai dám so sánh hai người nữa sao?

"A!!"

Trình Kính Tùng vội lên tiếng, mặc dù chỉ có một chữ, nhưng ánh mắt khi anh nhìn cô đã chứa đầy sự biết ơn và dịu dàng rồi.

Lúc này, Trình Kính Tùng không còn là một tên nhóc nghèo hai bàn tay trắng như kiếp trước nữa, anh đã đầu tư toàn bộ số tiền lãi kiếm được nhà nhà máy thực phẩm vào xưởng sửa chữa.

Nhưng chỉ trong nửa năm anh đã thu hồi được cả vốn lẫn lãi.

Ngoại trừ sửa xe, anh cũng bán xe đạp, xe mới cũ xe đều có.

Theo sự tiến bộ của thời đại, xe đạp điện, xe hơi nhỏ lần lượt phổ biến hơn, cuối cùng trở thành một xưởng lớn.

Quy mô còn lớn hơn so với kiếp trước.

Đương nhiên, đây chỉ là những chuyện về sau.

Hiện giờ khai trương xưởng sửa xe, hai vợ chồng cô sẽ càng bận hơn, có khi cả tháng chỉ gặp nhau được hai ba lần.

Dạo gần đây Cố Nghiên đang bắt đầu lên kế hoạch mở một quán lẩu cay, nếu nói xưởng sửa xe là tiếc nuối ở kiếp trước của Trình Kính Tùng. Vậy quầy hàng lẩu cay chính là niềm tiếc nuối của cô.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 168: Chương 168



Vốn dĩ cô muốn mở quầy hàng lẩu cay trên toàn quốc. Nguyên liệu nấu nướng hay thịt viên thì đều từ nhà máy thực phẩm, hương vị đều là bí mật.

Còn các loại canh, nước súp cũng đều được biến tấu thành nước cốt lẩu, khiến cho người ăn không thể nào phân tích rõ được thành phần bí ẩn trong nó.

Như vậy cũng có nghĩa là những cửa hàng bên cạnh căn bản không thể nào sao chép được hương vị đặc trưng từ quán của cô.

Sau khi quầy hàng lẩu cay đầu tiên được khai trương, nó đã đạt được một kỷ lục hoàn hảo.

Những chi nhánh kế tiếp cũng như măng mọc sau mưa.

Nhưng Cố Nghiên cũng không quá sốt ruột, cô sợ bước chân quá dài, đến lúc đó quản lý không tốt, ngược lại sẽ bị hiệu quả ngược.

Hiện tại chuyện khiến Cố Nghiên sốt ruột chính là bệnh tình của Nhuyễn Nhuyễn.

Bệnh tim của cô bé tái phát ngày càng nhanh trong thời kỳ dậy thì, giờ đây đến thuốc cũng rất khó kiểm soát được.

Ban đầu cô bé không muốn cả nhà lo lắng nên vẫn luôn giấu giếm.

Mãi đến khi...

Đến một ngày, Nhuyễn Nhuyễn trực tiếp ngất đi ở trường học.

Sau khi Cố Nghiên với Trình Kính Tùng nhận được điện thoại, bọn họ vô cùng lo lắng, vội vàng bỏ lại công việc rồi chạy vào bệnh viện.

May là đã không còn nguy kịch, cô bé được được cứu kịp thời.

Này sẽ bác sĩ bản báo cáo kiểm tra, vẻ mặt u sầu lắc đầu: “...Hiện giờ phương pháp trị liệu đã không dùng được nữa, chỗ của chúng tôi không chữa được căn bệnh này, cho nên chúng tôi kiến nghị anh chị hãy đưa cô bé đến bệnh viện cấp trên, ở trên bệnh viện tỉnh có bác sĩ Mạnh, là chuyên gia trong lĩnh vực này, đây là danh thϊếp của ông ấy, đến lúc đó anh chị hãy liên hệ với ông ấy"

“Cảm ơn” Cố Nghiên nhận lấy.

“Không cần khách khí"

Rời khỏi văn phòng bác sĩ, Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng lại quay lại phòng bệnh.

Cô bé nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, dáng người gầy gò mảnh khảnh, yếu đuối như một con mèo con.

Cố Nghiên trìu mến duỗi tay, xoa xoa đầu cô bé.

Đứa trẻ đáng thương, hiện giờ còn chưa đến mười tuổi nhưng đã phải chịu đủ loại tra tấn do bệnh tật.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, cuối cùng Nhuyễn Nhuyễn cũng tỉnh lại.

Cô bé vừa mở mắt, liền phát hiện mình lại tới bệnh viện, anh trai với chị dâu đang ngồi bên cạnh.

“Em xin lỗi, anh chị, là em liên lụy đến anh chị.” Cô bé vừa mở miệng đã nói xin lỗi, nước mắt không ngừng rơi xuống, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy mép chăn.

Từ nhỏ đến lớn, hình như cô bé vẫn luôn làm liên lụy đến mọi người trong nhà.

Có đôi khi cô bé chỉ hận bản thân không thể ngủ một giấc rồi c.h.ế.t đi, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

Như vậy là xong chuyện, cô bé được giải thoát rồi, người nhà cô bé cũng nhẹ nhõm hơn.

“Đứa nhỏ ngốc, em xin lỗi cái gì, cái gì mà liên lụy với không liên lụy” Cố Nghiên vô cùng đau lòng, cô vội vàng ôm cô bé vào lòng, an ủi: “Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta sẽ khỏe lên thôi."

Haizz, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa chỉ non nớt, từng có cuộc sống cùng cực khốn khó nên đã khiến cô bé càng thêm hiểu chuyện, nhưng như vậy càng khiến người ta phải thương xót.

“Nhuyễn Nhuyễn, em không được nói bừa nữa, ngay mai anh sẽ đưa em lên tỉnh, chúng ta sẽ đi tìm chuyên gia để khám bệnh cho em, đến lúc đó chắc chắn em sẽ khỏe hơn” Trình Kính Tùng nói ngay sau cô, trong ánh mắt là sự kiên định chắc chắn.

“Tỉnh?” Nghe vậy, Nhuyễn Nhuyễn lập tức nhíu mày.

Đó chính là thành phố lớn đó, nếu như đi không biết là phải tốn bao nhiêu tiền nữa.

Hơn nữa anh chị lại bận rộn như vậy, nếu công việc bị chậm trễ vì cô bé, như vậy có thể sẽ không ổn.

“Anh cả, chị dâu, đi cũng không chắc sẽ tốt hơn, hay là thôi đi, chỉ cần ngày thường em ít hoạt động đi là được!” Cô bé cố gắng lộ ra nụ cười tươi, có ý đồ xóa tan đi suy nghĩ của bọn họ.
 
Thập Niên 80: Anh Chồng Thô Kệch Yêu Vợ Như Vàng
Chương 169: Chương 169



“Không được!” Nhưng Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng căn bản không hề bị lay động.

Mao Mao cũng như thế.

“Nhưng như vậy thì tốn rất nhiều tiền... Nhuyễn Nhuyễn rối rắm gãi gãi bàn tay nhỏ.

“Chuyện tiền nong không có liên quan đến con nít như em, hơn nữa đừng nói đến hiện tại nhà chúng ta có tiền, dù cho không có tiền, chỉ cần có thể giúp Nhuyễn Nhuyễn khỏe hơn, vây tiền thì có sao chứ?” Cố Nghiên nói.

“Tóm lại tiền ai cũng cần phải kiếm, tẩu tẩu chỉ muốn Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta khỏe lên thôi."

“Nhuyễn Nhuyễn, chờ sau khi em khỏe rồi, đến khi em lớn sau đó kiếm tiền trả lại cho anh chị không phải là được rồi sao!"

“Vâng!!"

Cuối cùng cô bé cũng đồng ý.

“Vậy chúng ta thu dọn đồ đạc, ngày mai đi luôn. Cố Nghiên không muốn chậm trễ một phút một giây nào cả.

“Nghiên Nghiên, anh đưa Nhuyễn Nhuyễn đi là được rồi.” Trình Kính Tùng giữ chặt Cố Nghiên.

Anh giải thích: “Hiện giờ tạm thời xưởng sửa chữa của anh còn nhỏ, có Nhị Thuận với hai người nữa phụ giúp nữa anh nên cũng không thành vấn đề, nhưng nhà máy của em lớn như vậy, em đi sao được?"

Cố Nghiên nói: “Sao lại không được, nhà máy cũng không phải em rời đi mười ngày nửa tháng là không hoạt động được, nếu như vậy chắc mấy ông chủ kia cũng mệt c.h.ế.t đấy"

Tất cả trong nhà máy đều gọn gàng ngăn nắp, các chức vị đều có những người cô tin tưởng, đều có năng lực, chỉ cần làm theo đúng hợp đồng, hợp vệ sinh và giao hàng đúng hạn là được.

Cho nên hiện giờ ngoại trừ để ý đến việc mở thêm chi nhánh, những việc khác căn bản cô đều ủy quyền cho cấp dưới.

Nửa năm nay cũng đã hoạt động rất tốt.

Hiện giờ, rời đi nhiều nhất cũng chỉ gần một tháng, sẽ không có vấn đề gì cả.

“Hơn nữa, em cũng không yên tâm về hai người."

Trên tỉnh cách bọn họ hơn một ngàn km, ngồi tàu hỏa cũng phải ba ngày hai đêm mới tới.

Trên tàu nếu không chú ý, có khi cả người cả tiền đều mất.

Hơn nữa anh lại là đàn ông, còn dẫn theo một cô bé đi xa nhà, mặc dù là em gái ruột, nhưng dù sao cũng không thể nào tiện bằng có phụ nữ đi cùng.

Thấy cô kiên trì, Trình Kính Tùng đành phải gật gật đầu: “Vậy chúng ta cùng đi"

“Em cũng muốn đi!” Nghe vậy, Mao Mao cũng giơ lên tay.

“Không được."

“Em làm loạn cái gì"

Chỉ nghe Cố Nghiên cùng Trình Kính Tùng tức khắc nói không với cậu bé.

Mặc dù Mao Mao rất ngoan, nhưng đến lúc đó trên tàu hỏa loạn như vậy, bọn họ cũng không thể phân thân ra để chăm cho hai đứa nhỏ được.

Mao Mao:!!!

Sáng sớm hôm sau, Cố Nghiên với Trình Kính Tùng đưa Nhuyễn Nhuyễn tới ga tàu hỏa.

Tới tiễn họ còn có mấy người như bà nội Cố, Mao Mao với Nhị Ni.

“A Nghiên, Kính Tùng, ở bên ngoài hai đứa nhất định phải chú ý an toàn, nhớ không được để tiền lộ ra ngoài, trên xe này loại người gì cũng có đấy!” Nói đến về sau, bà cụ vội vàng hạ giọng, sợ khiến cho kẻ xấu nghe thấy.

Vốn dĩ bà cụ cũng muốn đi theo, dù sao bà ấy cũng từng đi theo ba mình đi khắp muôn nơi, cũng coi như có chút kiến thức.

Nhưng hôm nay chân cẳng lại không tiện, cho nên cuối cùng vẫn từ bỏ.

“Bà nội, bà yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Nghiên Nghiên với Nhuyễn Nhuyễn” Trình Kính Tùng vội vàng bảo đảm.

“Bà nội, bà lớn tuổi rồi cũng đừng lo lắng, chờ bọn cháu trở về là được.” Cố Nghiên cũng nói.

“Ừm! Thuận buồm xuôi gió!” Bà cụ với mọi người vội vàng vẫy tay với bọn họ, sụt xịt nhìn chiếc tàu hỏa màu xanh từ từ rời đi.

Mãi đi khi con tàu đã đi khuất bóng, ba người mới rời đi dưới sự hộ tống của bảo vệ trong xưởng.

Trong tận đáy lòng vẫn đang cầu nguyện cho bọn họ có thể bình an trở về.

Trên chiếc tàu hỏa màu xanh lục kiểu cũ náo nhiệt, tấp nập như một khu chợ bán thức ăn. Ngay cả gà vịt cũng đem lên.

“Đây là tàu hoả đó!” Nhuyễn Nhuyễn tò mò nhìn xung quanh.
 
Back
Top Bottom