Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 270: Chương 270



"Bác sĩ, sức khỏe con gái tôi không có việc gì chứ?" Bà nội Trương nghĩ lại cảm thấy sợ hãi.

Bác sĩ nói: "Không có gì lớn, nhiều vấn đề nhỏ, cần tĩnh dưỡng. Ngoài ra cô ấy quá béo, điều này sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến đứa bé, cô ấy sẽ phải ở lại bệnh viện để theo dõi"

Nghe không có việc gì thì tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng lại nghe cần nhập viện quan sát, thì có chút lo lắng.

Mã Tĩnh Đan thật sự quá béo, cơ thể béo như vậy thì tố chất thân thể rất kém. Giờ lại mang thai, cũng không biết có ảnh hưởng lớn nào không. Nằm viện theo dõi, bọn họ cũng yên tâm.

Khi Mã Tĩnh Đan được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, cô ấy vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.

Phòng bệnh của cô ấy là một căn phòng sạch sẽ bốn người, cũng là nhờ ông nội Mã nhờ một số mối quan hệ để có được phòng bệnh ổn nhất. Nếu không sẽ bị xếp vào phòng sáu hoặc tám người.

Mã Tĩnh Đan mãi vẫn chưa tỉnh, tới trưa cũng chưa tỉnh lại.

Bác sĩ lại kiểm tra nói: "Yên tâm, không có chuyện gì lớn, cô ấy gần đây mệt mỏi quá độ, ngủ một giấc nghỉ ngơi cũng là chuyện tốt. "

Nếu bác sĩ đã nói vậy, họ lo lắng cũng có ích gì đâu?

Tô Cần ở lại phòng bệnh không lâu liền rời đi, chỉ để lại Lục Tư Hoa với Vãn Vãn cùng với hai ông bà họ Mã.

Kiến Binh cùng Kiến Dân đi theo anh ấy đến phòng thi, đợi Kiến Quốc Kiến Hoành thi xong, cũng tiện đợi Tô Thành Tài, kể lại chuyện này cho chú ấy.

Lúc Tô Thành Tài đi theo mấy người Tô Cần về thì cũng đã giữa trưa. Bài thi buổi sáng đã kết thúc, hai giờ chiều sẽ tiếp tục thi.

Lúc họ đến, Mã Tĩnh Đan vẫn còn chưa tỉnh, còn đang ngủ.

"Tĩnh Đan, cô ấy không có bị sao chứ?"

"Bác sĩ nói không sao, chỉ là quá mệt thôi." Bà nội Trương trả lời.

Tô Thành mới nói: "Con cũng không biết cô ấy mang thai, con.." Trong lúc nói còn nghẹn ngào không ít.

Nhìn bộ dạng như này của anh ta, bà nội Trương vốn đang oán hận cũng tan thành mây khói.

"Chúng ta cũng không đâu có ngờ tới đâu phải không? Tĩnh Đan cùng con kết hôn đã ba năm, vẫn chưa thấy động tĩnh gì, chúng ta cũng đã quen, không nghĩ đến, con bé đã mang thai" Nếu không phát hiện ra, đợi đến lúc thi xong, lấy tính cách cả Tĩnh Đan sợ rằng sẽ tiếp tục tập thể dục với cường độ cao, với loại cường độ vận động này, sợ đứa nhỏ không còn mất.

Tĩnh Đan làm việc, không làm thì thôi, một khi hạ quyết tâm, chính là không hoàn thành không được.

Đứa nhỏ này đến, nói khéo cũng không khéo, nhưng mặc kệ khéo hay không, đây cũng làm một chuyện vui lớn.

Tô Thành mới nói: "Con với Đan Đan từng thương lượng với nhau, đứa nhỏ đợi chúng con thi xong đại học rồi tính. Khi đó Đan Đan chắc cũng đã giảm cân xong, thể lực nhất định sẽ tốt hơn bây giờ, đến lúc đó mang thai, cũng là có trách nhiệm với đứa nhỏ. Chúng con thật không ngờ tới, đứa nhỏ lại cứ lặng yên không tiếng động đến như vậy"

Ánh mắt thâm tình nhìn Mã Tĩnh Đan, làm ngay cả người bên cạnh đều cảm động.

Thật là một người đàn ông tốt, thâm tình.

Vãn Vãn yên lặng nhìn, không lên tiếng.

Lúc mấy người Vãn Vãn đi ra, Mã Tĩnh Đan còn chưa tỉnh lại.

Cả nhà đều đang nói chuyện nhà chú ba.

"Không nghĩ tới thím ba mang thai, kỳ thi của thím ấy làm sao bây giờ? Thi hai ngày, hôm nay là ngày cuối rồi, thật đáng tiếc" Tô Kiến Hoành thổn thức nói.

Cậu ta cho rằng việc tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học lần này rất quan trọng, là một cơ hội tốt. Về sau khó có thể có cơ hội như vậy, đây là cơ hội để vào đại học đó.

Đứa nhỏ này đến quả thật không đúng lúc, cơ hội tốt như vậy, đây chính là cơ hội bước vào cửa rồng cả đời.

"Có lẽ đối với thím ba mà nói, kỳ thi với đứa nhỏ, thì đứa nhỏ quan trọng hơn." Suy nghĩ của Tô Kiên Quốc không giống với Tô Kiến Hoành.

Kỳ thi tuyển sinh đại học quả thật quan trọng, là cơ hội để đổi đời, nhưng tính mạng của con cái vẫn quan trọng hơn.

Hơn nữa đã bỏ lỡ thì còn có thể làm như thế nào? Sang năm có thể thi lại lần nữa, quốc gia hẳn sẽ cho cơ hội đi?

"Năm nay không thi được, ngày mai thi lại, ngày mai không có cơ hội sao?" Vãn Vãn thốt lên.

Cô bé nhớ không nhầm, sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, khóa 77 chuẩn bị có chút vội vàng, cho nên kỳ thi là vào mùa đông. Đợi đến khóa 78, rất nhiều công tác chuẩn bị đã hoàn thành đầy đủ, rất nhiều trường đại học cao đẳng cũng chuẩn bị tốt tài liệu, lần lượt mở các đợt tuyển sinh, đợi đến lúc đó, cơ hội càng nhiều hơn.

Lần này thím ba bỏ lỡ, còn có sang năm, đứa nhỏ đã đến, đây là niềm kinh hỉ lớn, thím ba khẳng định cũng cảm ơn ông trời đã gửi đứa nhỏ đến.

Tô Cần đưa họ về nhà, lần này họ cũng không đến nhà hàng ăn tốt, Lục Tư Hoa tự mình xuống bếp. Buổi chiều, Kiến Quốc cùng Kiến Hoành còn phải đến phòng thi, vẫn còn một bài thi chưa xong, trận chiến cuối cùng này học phải đánh tốt.

Cơm nước xong, hai anh em đi ngủ trưa, rồi một nhà lại đến trường thi.

Lần này, bởi vì kỳ thi sắp kết thúc nên mọi người cũng không căng thẳng như lúc trước nữa.

Ở trường thi, họ gặp Tô Thành Tài vội vàng từ bệnh viện trở về.

Chú ấy nói chuyện với Tô Cần vài câu rồi đi thẳng vào phòng thi không dừng lại.

"Chú ba không ở lại chăm sóc thím ba sao?" Vãn Vãn tò mò hỏi.

Tô Cần nói: "Không, chú ba con buổi chiều nay là bài thi cuối cùng rồi, chú ấy không thể đánh mất cơ hội lần này được. Thím ba con còn chưa tỉnh, chờ chú ấy thi xong, liền đi về chăm sóc."

Vãn Vãn "À" một tiếng, không thèm nói thêm.

Suy nghĩ mỗi người đều khác nhau, mục tiêu theo đuổi cũng khác nhau.

Nếu đổi lại là Vãn Vãn, cô bé tuyệt đối không thể tập trung nổi khi mà người thân của mình vẫn chưa tỉnh lại như này.

"Chú ba không phải từ trước tới nay đều như vậy sao? Ở trong lòng chú ấy, chuyện của bản thân mới quan trọng. Cũng không biết thím ba tỉnh lại, không thấy chồng mình ở bên cạnh, sẽ nghĩ như thế nào" Lục Tư Hoa nhịn không được nói một tiếng.

Không ai lên tiếng thay Tô Thành Tài, cũng không biết nói gì cho tốt.

Buổi chiều hôm nay, hai vợ chồng họ Mã cũng không đến trường thi.

Vốn bọn họ đến đây cũng là bởi vì Mã Tĩnh Đan, giờ cô ấy nằm trong bệnh viện, bọn họ sao có thể ở ngoài trường thi đợi Tô Thành Tài?

"Chờ các anh thi xong, chúng ta lại đến bệnh viện thăm thím ba đi!" Vãn Vãn đề nghị.

Cô bé luôn cảm thấy thím ba thật đáng thương, trong lúc mang thai lại còn ngất xỉu, chồng lại vô tâm làm như vậy, thật sự không xứng đáng.

Có lẽ chuyện này ở trong mắt người khác, cảm thấy cũng không có gì, dù sao thím ba cũng đang hôn mê, khi nào tỉnh lại cũng không biết. Kỳ thi cuối cùng, lại còn là kỳ thi quan trọng như vậy, đổi lại ai cũng sẽ không bỏ qua, chú ba đi thi, người khác cũng thấy hợp tình hợp lý.

Nhưng Vãn Vãn chỉ là cảm thấy tiếc hận thay thím ba mà thôi.

Có lẽ do cô bé hơi đa cảm, cũng có lẽ cô bé đòi hỏi cao trong tình yêu, hoặc có thể là do...

Ưu tiên của mỗi người đều khác nhau, có người trọng tình cảm, có người lấy sự nghiệp làm trọng, cũng có người lấy tiền tài lảm trọng.

Ở trong mắt bọn họ, có lẽ thật sự cho rằng, chưa đến mức nguy hiểm tính mạng thì thật sự không tính là chuyện gì.

Khi tiếng chuông vang lên, kỳ thi tuyển sinh đại học mùa đông cuối cùng đã kết thúc.

Nhìn thấy Kiến Quốc Kiến Hoành vui vẻ đi ra, bọn họ biết hai người thi nhất định không kém.

"Thế nào? Thi thế nào rồi?" Lục Tư Hoa nhịn không được hỏi liền.

Tô Kiến Quốc nói: "Con cảm thấy bản thân thi không tồi, Bắc Đại rất hứa hẹn"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 271: Chương 271



Lục Tư Hoa lại nhìn về phía Tô Kiến Hoành, Kiến Hoành dè dặt hơn nhiều: "Con thì cảm thấy đại học trọng điểm có thể có chút vấn đề, nhưng đại học tốt hẳn là không có vấn đề."

"Anh Kiến Hoành, anh khiếm tốn quá, em cảm thấy anh thi tỉnh cũng không có vấn đề gì." Vãn Vãn ở bên cạnh cổ vũ cậu ấy.

Kiến Hoành nói: "Anh nếu có thể đủ thi tinh vậy tốt quá"

Cậu ấy một chút kỳ vọng cũng không có, luôn cảm thấy thi được bình thường đã là tốt lắm rồi. Thành tích của cậu ấy không tốt bằng Kiến Quốc, Kiến Quốc được nhận vào trường đại học nổi tiếng hẳn không phải vấn đề lớn, nhưng của cậu ấy thật sự không tốt như vậy.

Lần này cậu ấy ôn tập, vốn có chút vội vàng, không giống Kiên Quốc, chuẩn bị rất đầy đủ.

Nhưng có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, trong lòng cậu ấy cũng thỏa mãn rồi.

Sau khi vào đại học, về sau sẽ có một công việc chính thức, không cần phải ở nông thôn làm ruộng nữa.

Đang nói chuyện, Tô Thành Tài cũng bước ra khỏi trường thi, nhìn biểu cảm, giống như rất thoải mái?

Đây là thi không tồi?

"Chú ba, thi thế nào?" Ở lúc tất cả mọi người chưa hỏi Tô Thành Tài, Tô Cần đã hỏi chú ấy một câu.

Tô Cần biết, mọi người trong nhà đối với chú ba đều thất vọng, thật ra anh ấy cũng rất thất vọng.

"Rất tốt, em cảm thấy thi được vào đại học ở Bắc Kinh cũng không phải vấn đề." Giọng điệu cò rất hưng phấn.

"Đi thôi, đến bệnh viện, chúng ta cũng đi thăm vợ em" Tô Cần vỗ vai chú ấy.

Lục Tư Hoa không có nói chuyện, thậm chí đến ánh mắt cũng không nguyện ý liếc.

Tô Thành Tài đương nhiên không nhìn đến, vẫn như cũ cùng Tô Cần nói chuyện.

Khóe miệng Tô Kiên Quốc nhếch lên: "Chú ba, lần này có hy vọng thi vào Hoa Đại đi?"

Tô Thành Tài gật đầu: "Chú cảm thấy một chút cũng không có vấn đề, chú thi rất tốt."

Nói như vậy, rất nhanh đã đến bệnh viện, rồi mới biết Mã Tĩnh Đan đã tỉnh.

Tô Thành Tài một bước ngắn thành bước dài đi lên, ngôi bên cạnh giường cầm tay Mã Tĩnh Đan: "Đan Đan, em làm anh sợ c.h.ế.t khϊếp, lúc ấy anh hận không thể lao ra ngoài cùng em đến bệnh viện"

Vãn Vãn cừa đặt chân vào cửa, chợt nghe thấy lời này của Tô Thành Tài, khóe miệng giật giật.

Mã Tĩnh Đan nói: "Kỳ thi lần này quan trọng, cơ hội khó có được, anh vì kỳ thi, em có thể hiểu được." Mã Tĩnh Đan nói xong, tay lại xoa bụng, trong mắt hiện ra tình thương của mẹ.

Cô ấy không ngờ rằng bản thân lại mang thai tình cờ như vậy.

Bọn họ kết hôn đã ba năm, kinh nguyệt của cô ấy luôn đều đặn, chưa từng có thai. Lần này cũng như vậy, kinh nguyệt của cô vẫn đến đều, tuy rằng lượng ít hơn một chút, nhưng nghĩ gần đây mình quá mệt mỏi, tinh thần căng thẳng, áp lực quá lớn.

Cô ấy thật sự không ngờ rằng thế mà mình lại mang thai.

Khẩu vị của cô ấy luôn tốt, nếu không bây giờ giảm béo, ăn ít đi, cô ấy nhất định sẽ ăn càng nhiều hơn.

Cũng không giống như người khác, lúc mang thai bị nôn mửa vân vân, cô một điểm bệnh trạng cũng không có.

Lần này nếu không phải vì kỳ thi, choáng váng ngất trong phòng thi, cũng không biết cục cưng đã ở đây ba tháng rồi.

Cô ấy cũng không cảm thấy thất vọng, tuy rằng bỏ lỡ cơ hội thì vào trường cao đẳng có chút tiếc nuối, nhưng cô ấy càng thích đứa nhỏ đến lúc này hơn.

Đứa nhỏ là thịt trong tim của cô ấy, là bảo bối của cô ấy.

"Đan Đan em biết không? Em ngất xỉu anh lo lắng nhiều lắm, cha mẹ bảo anh về làm bài thi, đừng bỏ lỡ kỳ thi, anh hận không thể ở bệnh viện chăm sóc em" Tô Thành Tài xấu hổ, tràn đầy thâm tình.

Bà nội Trương nói: "Tĩnh Đan, ăn táo, nhiều dinh dưỡng" Còn nói: "Thành Tài giữa trưa đến chăm sóc con, cơm nước xong, cha con bảo nó đến trường thi tiếp."

Mã Tĩnh Đan nói: "Kỳ thi quan trọng hơn, đã là bài thi cuối cùng, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc"

Vãn Vãn nghe, cảm thấy thím ba thật sư là một thấu hểu với ủng hộ chú ba. Chú ba có người vợ tốt như vậy, thật đúng là phúc khí.

Từ bệnh viện đi ra, đã là chạng vạng, trời đã tối sầm lai.

Buổi tối mùa đông, giá lạnh như băng, nhưng một nhà chi hai cùng Tô Kiến Hoành trong lòng đều có một lò sưởi ấm áp nhè nhẹ.

Mùa đông năm nay nhất định làm một mùa đông tràn ngập sức sống cùng hy vọng.

Trong lòng mỗi người đều ấm áp.

Sau đó, mỗi ngày cũng không khác ngày thường. Duy chỉ có một điều khác đó là hồi hộp chờ đợi kết quả.

Cần một đoạn thời gian mới có kết quả.

Lúc mọi người chờ kết quả, họ cũng chú ý đến vấn đề của nhà chú ba.

Vãn Vãn nghe nói, thím ba đã xuất hiện, bác sĩ nói sức khỏe khôi phục không tồi, đứa nhỏ cũng ổn định.

Cô bé cùng Lục Tư Hoa từng đến nhìn qa, Mã Tĩnh Đan quả thật bảo dưỡng rất tốt, không biết có phải do mang thai hay không, người khác mang thai đều vàng da phù nhũng lên, cô ấy thế mà lại trắng ra rất nhiều, phù nhũng cũng không nghiêm trọng.

Mã Tĩnh Đan nôn nghén bắt đầu vào tháng thứ tư của thai kỳ, người khác đều bắt đầu mang thai đã nôn mửa, cô ấy thì ở giữa thai kỳ.

Cũng may sau khi bác sĩ kiểm tra, nói đây là do thể chất mỗi người khác nhau, có người đầu thai kỳ, có người giữa thai kỳ, cũng có người cuối thai kỳ, thậm chí có người kỳ quái hơn, cả mười tháng đều nôn mửa.

Kể từ khi ốm nghén, Mã Tĩnh Đãn người bắt đầu gầy xuống, gương mặt cũng nhỏ lại. Tuy rằng nhìn qua vẫn tròn vo như cũ, nhưng so với trước kia, quả thật gầy hơn rất nhiều.

Mang thai đối với phụ nữ, quả thật vừa đau đớn vừa hạnh phúc.

Ngày ngày, cuối cùng cũng đợi được thành tích.

Một nhà chi hai đều dậy rất sớm, họ cần kiểm tra điểm số, cần đến phòng giáo dục để tra điểm thi đại học.

Thức dậy không lâu, Kiến Hoành cũng đến, sáng sớm cậu ấy đã chạy lên thị trấn.

"Kiến Hoành, anh sao dậy sớm vậy?" Tố Kiến Quốc đang đánh răng.

"Anh sốt ruột, muốn biết điểm, trước bình minh đã tỉnh rồi" Tô Kiến Hoành ngượng ngùng.

“Anh từ từ, em xong ngay đây" Tô Kiến Quốc nói xong, liền đánh răng rửa mặt.

Anh ấy cũng không chờ ngồi ăn sáng, lấy hai cái bánh bao, đi theo Kiến Hoành ra bên ngoài.

"Hai cái bánh bao sao đủ? Còn sữa đậu nành nữa!"

Lục Tư Hoa nói to.

"Không sao, hai bánh bao đủ rồi, con chờ không được muốn tra điểm" Tiếng Tô Kiến Quốc từ bên ngoài vang lên.

Vãn Vãn đầu tóc rối bời đi ra, ngáp một cái: "Mẹ, anh trai đi rồi sao?"

"Đi rồi, bữa sáng cũng không ăn tử tế, đứa nhỏ này"

"Anh cũng sốt ruột thôi, cũng không biết anh trai thi thế nào, có thể thi vào Bắc Đại hay không."

"Chờ bọn nó đến là biết."

Lúc này, hai người Tô Kiến Quốc cùng Tô Kiến Hoành đã đứng trước cửa sổ tra điểm.

Rất nhiều người đều đang chờ tra điểm, Tô Kiến Quốc cùng Tô Kiến Hoành đến chậm, không chen vào được.

Hai người tuy rằng sốt ruột nhưng phía trước có người chờ, bọn họ cũng không thể chen lên phía trước.

Thật vất vả đến lượt họ, báo số báo danh dự thi với chứng minh, rất nhanh tra được điểm.

Tô Kiến Quốc đạt được: 461 điểm.

Tô Kiến Hoành đạt được: 323 điểm.

Kiến Quốc, anh đủ điểm rồi" Tô Kiến Hoành vừa nhìn thấy điểm kích động ôm lấy Tô Kiến Quốc.

Tô Kiến Quốc nhìn điểm của mình trong lòng cũng rất vui vẻ, nghe thấy Kiến Hoành nói xong, hỏi cậu ấy: "Anh thi được bao nhiêu?"

"Anh thi được 323 điểm, đủ điểm đạt rồi." Tô Kiến Hoành kích động nói.

Tô Kiến Quốc vỗ vai anh ta: "Anh Kiến Hoành, thế là tốt rồi, với số điểm này, trường đại học tỉnh sẽ không có vấn đề gì ,đại học ở Bắc Kinh có lẽ hơi khó một chút, xem người khác thi thế nào"

Tô Kiến Hoành chưa từng nghĩ đến việc thi vào đại học Bắc Kinh, đến việc thi đại học tinh anh ta cũng không dám nghĩ đến. Anh ta hỏi " Kiến quốc, em thì sao? Thi được bao nhiêu điểm ?"

Tô Kiến Quốc nói: " Em thi được 461 điểm"

Tô Kiến Hoành mở to hai mắt: " Trời ạ, em làm thế nào vậy, cũng không bị trừ nhiều điểm, quả lợi hại"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 272: Chương 272



Tổng điểm là 500 điểm, Kiến Quốc thi được 461 điểm, Trạng Nguyên lần này là anh ấy đi.

Hai người vừa cười vừa nói chuyện, Kiến Hoành nói: Không biết chú ba tra điểm chưa, cũng không biết được bao nhiêu điểm"

Nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng chủ ba đâu cả, đây là đã đến từ sớm?

"Chú ba chắc đã đến rồi, chắc tra xong rồi. lúc chúng ta tới người cũng không đông lắm, giờ người còn ít hẳn" Tô Kiến Quốc nhìn xung quanh, quả thật không thấy chú ba đầu.

"Chúng ta đi thôi, tin tức chú ba bên kia, sớm hay muộn chúng ta cũng biết "

Vãn Vãn vừa ăn xong không lâu, thì Kiến Quốc cùng Kiến Hoành trở về.

Vừa thấy bọn họ trở về Vãn Vãn đã chạy vội qua: "Anh cả, anh Kiến Hoành, hai người thi thế nào? Đủ điểm đi?"

Tô Kiến Quốc còn chưa kịp nói, Kiến Hoành đã nói trước :" Anh thi được 323 điểm, Kiến Quốc lợi hại thi được 462 điểm, tổng cộng 500 điểm mà em ấy thì được điểm như vậy, thật trâu bò, Trạng Nguyên huyện chúng ta khẳng định là em ấy"

Tô Kiến Quốc lại khiêm tốn nói: "Kỳ thi lần này nội dung đơn giản, em ôn tập kỹ, với thành tích điểm thi như này không chứng minh được gì. Cũng không biết chú ba thi thế nào."

Vãn Vãn biết, trong sách có miêu tả qua, chú ba lúc đó là Trạng Nguyên của huyện, lấy vị trí đầu khoa học tự nhiên, đỗ vào Hoa Đại, lúc ấy đã gây chấn động toàn bộ huyện. Anh cả bởi vì khi ấy nhị phòng chưa tách ra ở riêng, cũng không đến trường, cả đời cũng không có thi đại học, sau lại cùng mấy người chơi với hỗn tạp chơi với nhau, cuối cùng thành bia đỡ đạn.

"Lúc nào chúng ta đi hỏi chú ba chẳng phải là biết sao? Nếu thím ba lúc ấy tiếp tục thi, khẳng định có thể thi được kết quả tốt." Vãn Vãn cảm thấy Trạng Nguyên hẳn vẫn là chú ba.

Thành tích của chú ba quả thật rất tốt, nhớ lại trong sách miêu tả, chỉ trong hơn một tháng ôn tập nhưng lại có thể thi tốt như vậy, còn thi được thành tích Trạng Nguyên, không thể không nói năng lực của chú ấy tốt.

Họ còn chưa đến nhà họ Mã tìm hiểu tình hình, Tô Cần đã nhanh chóng về báo tin Tô Thành Tài là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên rồi.

"Là anh Lý gọi điện thoại cho ba biết, nói thành tích Kiến Quốc với Kiến Hoành, còn có Thành Tài cho ba biết, anh ấy sáng sớm đã nhận được tin tức của phòng giáo dục rồi" Tô Cần rót cho mình cốc nước, uống một ngụm: "Kiến Quốc nhà chúng ta là Trạng Nguyên khoa văn, Bắc Đại đã là điều chắc chắn, Thành Tài chắc là Hoa Đại, thi khoa học tự nhiên là Trạng Nguyên. Nhà họ Tô chúng ta có tận hai Trạng Nguyên, đúng là mộ phần tổ tiên bốc khói"

Nghĩ đến đây, Tô Cần vui mừng không nói được.

Nhà họ Tô xưa nay chưa từng có phong thủy tốt như vậy, một nhà hai Trạng Nguyên, đây là chuyện hiếm có cỡ nào.

Vãn Vãn nói: "Quả thật nha, nhà họ Tô chúng ta ra hai Trạng Nguyên, đừng nói ở thôn Hạ Hà, này là đề tài của cả huyện" Dừng một chút: "Tương lai con cũng muốn làm Trạng Nguyên Tô Kiến Quốc cũng cười: "Vãn Vãn sẽ là nữ Trạng Nguyên, cố gắng học tập, ha ha anh ủng hộ em"

"Đúng đúng, nhà chúng ta sẽ lại thêm một Trạng Nguyên." Lục Tư Hoa cũng trêu ghẹo.

Kiến Binh nhỏ giọng nói: "Vậy anh có thể trở thành Trạng Nguyên hay không?" Giọng có chút nhỏ, nếu không nghe kỹ, mọi người thật không chú ý đến.

Mọi người sửng sốt, Vãn Vãn làm động tác cố lên với Kiến Binh: "Anh hai, anh nhất định phải tin bản thân, anh chắc chắn làm được. Còn nửa năm nữa, cố gắng lên, tranh thủ thi được Trạng Nguyên"

Thật ra trong lòng Tô Kiến Binh không để ý, bây giờ mọi người đều biết kỳ thi đại học đã được khôi phục, ai mà không cố gắng ôn tập để thi cử? Nếu muốn vượt qua mấy học bá đó, anh ấy cảm thấy bản thân mình không lợi hại như vậy.

Quên đi, không nghĩ đến Trạng Nguyên này với Trạng Nguyên nọ nữa, anh ấy chỉ cần có thể thi vào trường quân đội là được.

Quả nhiên, rất nhanh đã nhận được tin chính xác của Tô Thành Tài, chú ấy lần này là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên.

Nhà họ Tô có hai Trạng Nguyên liên tục, còn hai là chú cháu, ở huyện Nghi An đúng thành giai thoại.

Tin này truyền đến thôn Hạ Hà, nhà cũ bên kia rốt cuộc có thể ưỡn ngực.

Đặc biệt là bà nội Tô, bởi vì chuyện của Tô Vũ Đình mà vẫn một mực tránh trong nhà không ra ngoài, lúc này nhà họ Tô liên tiếp có ba sinh viên, bà ta lại có thể đắc ý.

Nhưng thật ra còn ai nói Tô Vũ Đình, cho dù có nói ra cũng không có người tin, Tô Vũ Đình đã đi giáo dục ở cơ sở lao động cải tạo rồi.

Bà ta lúc này khoe khoang đều là phong thủy nhà họ Tô tốt, có tận ba sinh viên, trong đó còn có hai Trạng Nguyên.

Mọi người không ai phản bác bà ta, bởi vì là sự thật nên cũng chẳng sợ nói đi nói lại.

Nhưng bà ta không nói gì nào là Tô Vũ Đình là phúc khí hay nói Vãn Vãn là phúc tinh. Trong lòng bà ta vẫn như cũ, phán đoán lúc trước của thầy bói, chẳng qua là không biết làm sao lại rẽ có chút trật mà thôi.

Bà ta tuyệt đối không cho rằng bản thân mình lầm, là bà ta ngu xuẩn, coi mắt cá như ngọc, bà ta sẽ không thừa nhận.

Ông nội Tô bảo người gửi tin cho Tô Cần, Tô Kiến Quốc thi được Trạng Nguyên, nên trở về Hạ Hà tổ chức yến tiệc, để mọi người trong thôn cùng vui.

Mấy người Tô Cần vốn không muốn làm tiệc mừng gì cả, nhưng ông nội nói, tiệc này không muốn cũng phải làm.

Cùng Lục Tư Hoa thương lượng một chút, quyết định thời gian, quay về thôn Hạ Hà.

Tô Thành Tài bên kia cũng được ông nội Tô thông báo, cũng muốn về quê tổ chức tiệc rượu.

Mã Tĩnh Đan giờ sức khỏe đỡ hơn nhiều, nhưng bởi vì mang thai, nên cơ thể không tốt như trước kia.

Trọng điểm đó chính là cô ấy gầy đi.

So với lúc vừa mới mang thai, sụt cân rất nhiều.

Hiện tại cô ấy một miếng cơm cũng ăn không vào, ăn liền nôn, còn luôn cảm thấy mệt, sợ đi được vài bước cũng cảm thấy mệt.

Trước kia lúc béo cũng không cảm thấy mệt như vậy, chẳng lẽ mang thai đều như vậy?

Bà nội Trương nói: "Mang thai, quả thật là cái dạng này, mẹ nhớ năm đó lúc mẹ mang thai con, cũng như vậy. Lúc ấy cả người sưng phù, hai chân phù đến mức đường cũng không đi được. Đợi đến lúc sinh con xong, mới thoải mái đi nhiều"

"Con thật không ngờ, mang thai lại mệt như vậy" Mã Tĩnh Đan tuy nói như vậy, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.

Tuy mệt mỏi nhưng mỗi lần cô cảm nhận được động tác của đứa nhỏ, trong lòng có cảm giác hạnh phúc nói không lên lời.

Cảm giác huyết mạch tương liên này, là một cảm giác phi thường kỳ diệu, làm trái tim cô ấy cảm nhận được một sự ngọt ngào tự nhiên.

Điểm của cô ấy chỉ hơn 200 điểm, lại không đăng ký nguyện vọng, lần này cô ấy không có cơ hội vào trường đại học. Cũng không biết có cơ hội tiếp theo hay không. Trước mắt còn chưa có thông báo gì, nếu còn có cơ hội, cô ấy vẫn sẽ đi thi, mang theo đứa nhỏ đến trường thi.

"Tĩnh Đan, con lần này bỏ lỡ, quả thật đáng tiếc. Nếu con lần này thi, khẳng định danh Trạng Nguyên là của con." Bà nội Trương thở dài.

trong lòng bà ấy, con gái là ưu tú nhất, mặc dù con rể cũng xuất sắc nhưng tuyệt đối không bằng con gái mình. Đáng tiếc, ngày thi cuối cùng, thi được một nửa ngất xỉu, điểm không đủ, không đi đăng ký nguyện vọng được.

Nếu lúc ấy con gái điền thì dù không vào được đại học cũng có thể vào cao đẳng đi? Nhưng mà, với tính cách kiêu ngạo của Tĩnh Đan, bảo vào cao đẳng học cô ấy khẳng định không chịu, còn không bằng không đi.

Đây chung quy là số mệnh, lời điểm oán giận cũng không được. Đứa nhỏ này tới không biết là tình cờ ai có thể nghĩ đến được? Đây là chuyện không thể tính toán được.

"Sang năm còn có thể thi được." Bà nội Trương rất là chờ mong.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 273: Chương 273



Mã Tĩnh Đan nói: "Sang năm nếu có thể thi, cũng là vào tháng 7, lúc này đứa bé chắc sẽ sinh. Vạn nhất trùng hợp mà sinh vào lúc đó có khả năng không thi được." Tính toán ngày dự sinh thì cũng gần lúc đó, có chút hồi hộp.

Bà nội Trương "phi phi" hai tiếng: "Sẽ không trùng hợp như vậy đâu, trẻ nhỏ nói chuyện không có cố kỵ, lão thiên gia đừng nghe lời của con bé. Cháu trai nhà chúng ta khẳng định sẽ sớm sinh ra thôi, sẽ không đúng dịp lúc đó đâu. Lão thiên gia sẽ không tàn nhẫn với con như vậy, cháu trai của mẹ cũng không làm mẹ nó buồn đâu"

Mã Tĩnh Đan cười, tuy rằng cô ấy rất mốn có thể thi vào trường đại học, nhưng nói thật, nếu để cùng đứa nhỏ, cô ấy có lẽ sẽ không nói hai lời lựa chọn con bé.

Nếu lần sau lúc thi, vẫn vì nguyên nhân cũ, đó cũng là số của cô ấy, chẳng trách kẻ nào.

Cũng may Thành Tài thi được, nhà bọn họ có một sinh viên, còn là Trạng Nguyên, này là đủ rồi. Về sau lúc đứa nhỏ trưởng thành, có thể kể lại chuyện xưa cho đứa nhỏ.

"Thành Tài còn chưa trở về sao?"

Bà nội Trương nói: "Thành Tài đến xưởng đúc, lãnh đạo bên kia có chuyện tìm nó, còn có nhóm công nhân."

Mã Tĩnh Đan cười lạnh: "Bọn họ muốn gì? Bởi vì bị Tô Tảo Tảo liên lụy, Thành Tài mới bị sa thải, bọn họ sao không nghĩ đến chúng ta có vô tội hay không? Lúc ấy ba bởi vì chuyện này mà phải nghỉ hưu sớm, họ thế nào cũng không nghĩ đến nhà chúng ta? Giờ Thành Tài thành Trạng Nguyên, họ liền mời người đến? Thật sự làm người ta ghê tởm"

Năm đó vì chuyện của Tô Tảo Tảo, làm Thành Tài phải gánh trên lưng phần tử hắc loại, nếu không phải quốc gia thông báo rằng bất kỳ ai cũng có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, một nhà bọn họ có thể bị đóng đinh trong nỗi sỉ nhục? Có phải hay không cả đời không trở mình được?

Giờ biết Thành Tài lập tức sẽ về huyện Nghi An, lãnh đạo đến lôi kéo tình cảm ngay? Lúc trước đã làm gì không nhớ sao?

"Con người là vậy, bỏ đá xuống giếng là việc mà nhiều người sẽ làm, lúc ấy chuyện của phòng lớn nhà họ Tô, mẹ với cha con đã nghĩ nên sớm chuẩn bị. Chúng ta trước về hưu sớm, tốt hơn so với việc bị họ bắt rồi ép lui."

Mã Tĩnh Đan biết nên mới càng hận.

Cũng may, hiện tại chính sách cũng đang dần rõ hơn, nói không chừng không lâu nữa, chuyện của bọn họ cũng sẽ được xử án lại.

Nhưa vậy, lúc đứa nhỏ này sinh ra, cũng không bị phạt đi?

Cô ấy chán ghét khi bị đối đãi như vậy.

Chờ lúc Tô Thành Tài về, đã là buổi chiều, cũng kể lại chuyện nhà bọn kia muốn bọn họ về tổ chức tiệc rượu.

"Em không muốn đi." Mã Tĩnh Đan một chút cũng không nghĩ, trực tiếp từ chối.

Cô ấy với nhà cũ bên kia quan hệ không tốt, lúc trước lại cùng Tô Tảo Tảo làm một trận, giờ lại còn mang thai, đi đường không tiện, muốn làm cái tiệc rượu này cô không muốn đi.

Tô Thành Tài nói: "Đến lúc đó chúng ta ngồi ô tô đi về, cha mẹ bên đấy muốn tổ chức cho anh bữa tiệc, cũng để chúng ta hãnh diễn trước mặt mọi người. Nhà họ Tô có hai Trạng Nguyên, trong lòng cha cao hứng, cũng đã nói với nhà anh hai, Kiến Quốc cũng làm tiệc.

Mã Tĩnh Đan giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói lời từ chối ra.

Tô Thành Tài nói: "Đây là chuyện tốt, lại sắp đến năm mới, vừa lúc đi đón năm mới, Đan Đan, được không?"

Mã Tĩnh Đan thật không có lý do để từ chối, cuối cùng dưới ánh mắt của chú ấy đồng ý.

Tô Thành Tài lúc này trong lòng mới thở nhẹ nhõm một cái.

"Đến lúc đó, để cha con mời đồng nghiệp cũ tổ chức tiệc cho Thành Tài, cũng là việc vui của nhà họ Mã mình." Bà nội Trương cũng nói.

Tô Thành Tài nói: "Vậy khi đó gọi mấy công nhân ở xưởng đúc đến, thêm náo nhiệt hơn."

Mã Tĩnh Đan há miệng th* d*c, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Này quả thật là chuyện tốt, người nhà đều vui như vậy, sao từ chối cho được?

Sau tết âm lịch, Kiến Quốc cùng Kiến Hoành sẽ đến trường báo danh. Trước đó, còn phát sinh một chuyện, Kiến Hoành thiếu chút nữa trượt đại học.

Kiến Quốc sau khi nhận điểm không lâu, thì nhận được thông báo nhập học từ trường. Anh ấy đăng ký vào khoa Luật của đại học Bắc Kinh, lại còn là Trạng Nguyên khoa văn, nhị phòng nhà họ Tô cũng có quan hệ với Lý Hải Quân phó bí thư huyện ủy, thật đúng là không ai dám động đến anh ấy, thay danh sách của anh ấy.

Nhưng Kiến Hoành không giống, điểm của Kiến Hoành không cao, vừa đủ qua điểm sàn, báo danh lại là đại học nông nghiệp, anh ta đợi rất lâu cũng không chờ được thông báo nhập học của trường đại học Nông Nghiệp.

Tô Kiến Hoành nóng nảy mà nhà cũ bên kia cũng sốt ruột.

Đại phòng giờ chỉ có Kiến Hoành là đứa có tiền đồ, rõ ràng là đủ điểm, nhưng mãi chưa có thông báo nhập học, này là làm sao? Không có giấy thông báo, cậu ấy không được vào trường học, không vào được đại học.

Tô Kiến Hoành nói chuyện này với Kiến Quốc, cũng nói với Tô Cần.

Tô Cần vừa nghe, còn chưa tệ, lập tức nói:" Chuyện này để chú đi hỏi thăm, xem xảy ra vấn đề ở đâu"

Tô Cần hỏi thăm bí thư Lý, Lý bí thư nghe xong, lại thêm quan hệ với nhà họ Tô, nên đương nhiên không qua loa. Hơn nữa có quan hệ với phòng giáo dục, vừa lúc có thể quản, hiện tại đối với giáo dục vô cùng coi trọng, sao có thể tùy ý để chuyện như vậy xảy ra?

Mặc kệ nguyên nhân gì, ông ấy cũng tra bằng được.

Cuối cùng cũng tra được nguyên nhân, là có người thay thế danh sách của Tô Kiến Hoành.

Kiến Hoành bởi vì chuyện của Tô Tảo Tảo, bị đánh vào thành phần đen, nên có người cảm thấy đây là cơ hội.

Hơn nữa nhị phòng đã cắt đứt quan hệ với đại phòng, có người đã sớm hỏi thăm rõ ràng, liền động chút tay chân, việc này liền thành.

Ai cũng không nghĩ đến, Kiến Hoành lại cắt đứt quan hệ với đại phòng không có đoạn, hơn nữa Kiến Hoành đã sớm ở riêng, nhưng vẫn qua lại cùng nhị phòng.

Đương nhiên bọn họ cũng không dám động đến Tô Thành Tài, dù sao Tô Thành Tài là trạng nguyên khoa học tự nhiên, việc này lãnh đạo cũng sớm biết, danh sách này không dễ đổi, dễ gặp chuyện không may.

Không quan hệ, thành thích lại tầm trung, chỉ có Tô Kiến Hoành là dùng được.

Ai biết thế mà lại đi sai.

"Hoạt động của hội đen này thật đáng giận, nên nghiêm trị." Kiến Binh tức giận bất bình nói.

Vãn Vãn nói: "Cũng may nhà chúng ta có quan hệ, nên chuyện của Kiên Hoành không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, nếu người bị đoạt danh sách là người khác, chẳng phải cứ câm miệng ăn hoa sen vàng sao? Mọi người còn nhớ chuyện của anh Trình Kiêu không?"

Điều này làm Vãn Vãn nhớ lại chuyện Trình Kiêu bị cướp danh sách khi đến trường trung học huyện, sau đó danh sách lấy lại được, nhưng Trình Kiêu cũng bởi vậy không đến học trung học huyện, mà học ở trung học xã.

Giờ chuyện như vậy lại xảy ra trên người anh Kiến Hoành, này không biết lần sau sẽ phát sinh trên người ai?

Chuyện này nếu không coi trọng, về sau còn có nhiều trường hợp khác.

"May mắn chúng ta có quan hệ, mới lấy lại được giấy thông báo của anh Kiến Hoành" Tô Kiến Quốc cảm thán, quả thật mạo hiểm.

Lúc Kiến Hoành nhận được giấy báo nhập học của mình, đã ôm lấy khóc to, nếu giấy thông báo thật sự bị người khác lấy, như vậy cho dù anh ta có thi lần nữa cũng không được, tên bị chiếm, đến lúc đó không thể thi, cả đời anh ta có thể không thể vào đại học.

Đây là hy vọng cả đời của anh ta, cơ hội như này chỉ có một lần.

Không sao, giấy thông báo cầm trên tay, danh sách cũng không bị chiếm, anh ta vẫn là anh ta.

Có thể nói là một đệm nhỏ, nhưng đệm nhỏ này đối với Kiến Hoành có thể là mất mát cả đời.

Việc này truyền đến tại nhà cũ bên kia, bà nội Tô lại bắt đầu hùng hổ chửi lên, mắng tự nhiên là đám ngời lang tâm cẩu phế không có lương tâm kia. Thiếu chút nữa, cháu trai của bà ta không được vào đại học.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 274: Chương 274



Nhưng mắng cũng chỉ là mắng, nếu mắng có hữu dụng, như vậy cũng không phát sinh chuyện như này.

Đồng thời, bà nội Tô vô cùng kiêu ngạo khi nhà họ Tô có ba sinh viên, đừng nói thôn Hà Hạ, hay cả toàn bộ huyện.

Lần này thôn Hà Hạ có mấy thanh niên trí thức chưa trở lại thành phố, tổng cộng có sáu người trúng tuyển đại học, nhà họ Tô chiếm ba, quả thật là một chuyện rúng động.

Trách không được ông nội Tô muốn nhà Tô Cần về nhà tổ chức yến tiệc, đây chính là một chuyện vinh quang, hơn nữa chú cháu Tô Thành Tài với Tô Kiến Quốc đều được nhận vào đại học của Bắc Kinh, một trong hai trường được cho là có thể trở thành quan chức.

Một nhà Tô Cần đêm 30 quay về thôn Hà Hạ, đây là nửa năm sau kỳ nghỉ hè của Vãn Vãn, lại lần nữa quay trở lại thôn Hạ Hà.

Ở trong này, cô bé chẳng những được gặp được Trình Kiêu, còn gặp được bà nội Tô.

Đây là lần đầu cô bé gặp lại bà nội Tô sau khi kéo Tô Tảo Tảo đến thôn ủy, lại một lần nữa nhìn thấy bà nội Tô.

Lần này rất kỳ quái, bà nội Tô cũng không làm ầm ĩ nhị phòng, không biết có phải do ông nội Tô quản bà nội Tô hay không, hay là bà ta nghĩ thông suốt rồi?

Nhưng lúc nhìn Vãn Vãn, mặt mày cau có vẫn như cũ, 3T mắt không phải mắt, mũi không mũi – chỉ người trong trạng thái cực kỳ không vui, quá tức giận (mặt mày cau có) Vãn Vãn sờ mũi, cảm thấy tình huống này cũng quen rồi. Bà nội là người cố chấp, sao có thể thông suốt nhanh thế được? Sở dĩ không nói về Tô Vũ Đình khắp nơi, cũng là do Tô Vũ Đình bị bắt, nhưng cũng không có nghĩ là bà ta thật sự nghĩ thông.

Một bà già cứng đầu lại cố chấp như vậy, thật đúng là hiếm thấy, đôi khi cũng thật bất lực.

Cũng may chi hai đã tách khỏi nhà cũ, ngày thường nếu không có chuyện gì cũng không thường xuyên quay về thôn Hà Hạ, cũng bớt nhiều phiền toái.

Ông nội Tô bàn với Tô Cần, có muốn tổ chức tiệc chúc mừng của Tô Kiến Quốc cùng Tô Thành Tài cùng nhau không? Có thể tiết kiệm ít tiền.

Đề nghị này, ông ấy cũng không tránh Tư Hoa, cũng không tránh bọn nhỏ, nghĩ rằng với tính cách của Lục Tư Hoa tuyệt không phản bác.

Nhưng lần này, đề nghị này bị Lục Tư Hoa từ chối, nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp từ chối.

“Không cần, ba, chúng con không cần phải tổ chức tiệc nhập học cùng chú ba, cha cũng không cần lo lắng về tiền bạc, bọn con tự mình có tiền.

Nói đùa, để Kiến Quốc tổ chức tiệc nhập học cùng chú ba? Đây là ý chó mà gì vậy? Hai trạng nguyên huyện cùng nhau tổ chức tiệc, Kiến Quốc hay chú ba mới là nhân vật chính? Đề nghị như vậy mà cũng có thể nói ra?

Ông nội bảo vệ chú ba như vậy, đặt cháu trai mình sang một bên sao?

“Tôi với thằng hai đang nói chuyện, cô chen miệng vào làm cái gì?” Ông nội Tô nhất thời tức giận, khiển trách.

Lục Tư Hoa cũng nổi giận, cười lạnh: “Tôi là vợ của anh ấy, ông nói có nên quản hay không? Ngược lại, ba đã tách riêng, ngày thường có ăn có ở, còn quản chuyện nhị phòng nhà chúng tôi làm gì. Kiến Quốc là con tôi, tôi muốn làm thế nào chuyện của nó thì làm như thế, ba cách một thế hệ, tránh sang một bên đi"

Lục Tư Hoa ở cùng chỗ với Mã Tĩnh Đan lâu ngày, cũng học được cái miệng sắc sảo của bà ấy. Hơn nữa chị Bao Cúc Hoa hàng xóm cách vách cũng là một người thẳng thắn, nói chuyện không quanh co. Ở trong thị trấn đã lâu, sớm đã không còn cái khí chất nhà quê nữa, người cũng trở nên không giống.

Nếu đổi lại lúc trước chưa ở riêng, hoặc mới ra ở riêng, bà ấy tuyệt đối không có lá gan dám nói với ông nội Tô như thế, nhưng lúc này bà ấy tuyệt đối không sợ, còn dám nói lại.

Có gì to tát đâu, cùng lắm bọn họ trở về thị trấn, không quay về quê nữa, muốn ăn cơm nhà bọn họ phải suy nghĩ kỹ. Hiếu thuận có thể có cơm ăn sao, giờ bà ấy không để ý đến mấy thanh danh đó nữa.

Thím ba nói không sai chút nào, chính là bởi vì bà ấy quá để ý thanh danh nên mới bị đè ép nhiều năm như vậy, kết quả ai bị tổn thương?

Chồng bà ấy ở trong huyện đi làm, ba đứa con đều ngoan ngoãn, con gái thì là áo khoác nhỏ tri kỷ, người nào mà không ấm lòng, sao phải quan tâm đến người nhà cũ bên kia nghĩ thế nào về bà ấy? Bà ấy vừa mắng đấy, thì sao nào?

Ông nội Tô nói: “Kiến Quốc là cháu trai tôi, tôi sao có thể không quản? Thằng hai là con tôi, sao tôi không quan tâm? Mấy đứa ở riêng thì cánh cứng rồi? Tôi là vì ai? Còn không phải vì muốn tiết kiệm cho mấy đứa chút tiền à? Hai nhà cùng nhau làm, có thể tiết kiệm một bữa"

Lục Tư Hoa hừ lạnh:“Là muốn tiết kiệm tiền của mấy người đi? Đây là muốn tự mình chuẩn bị tiệc cho chú ba, nhưng không có tiền, muốn chi hai chúng tôi coi tiền như rác? Chúng tôi ra tiền, sau đó hai nhà làm chung? Cha có hỏi qua chú ba thím ba chưa? Bọn họ chấp nhận ý của cha sao? Nếu bọn họ đồng ý, thì bảo bọn họ tự mình nói với con, không cần cha ở đây nói này nói nọ. Chúng ta đều đã tách riêng, mỗi người có cuộc sống của mình, còn cần một ông già như ba làm đương gia ra quyết định cho chúng tôi sao? Tôi ở đây nói luôn, tôi, không, đồng, ý!"

Ông nội Tô: “Thằng hai, con sao không quản vợ mình di?"

Tô Cần nói: “Ba, nhà chúng con, chuyện lớn con quản, chuyện nhỏ Tư Hoa quản, trong nhà không có chuyện lớn, chỉ có chuyện nhỏ. Chuyện bên ngoài con quản, chuyện trong nhà Tư Hoa quản, chuyện tổ chức tiệc cho Kiến Quốc là chuyện trong nhà, tự nhiên để Tư Hoa quản.

Vãn Vãn âm thầm giơ ngón tay cái với Tô Cần, hôm nay ba siêu soái!

“Ba, có một số việc không phải là của cha, vợ chồng chúng con là vợ chồng chúng con, ba mẹ chỉ cần quan tâm chuyện ăn uống là được, mặt khác không cần quan tâm.” Tô Cần tuy rằng không giống Lục Tư Hoa nói khó nghe, nhưng lời này cũng không khác gì tát thẳng vào mặt ông nội Tô.

Lúc này ông ấy càng cảm thấy phân ra ở riêng là sai Tâm.

Tô Kiến Quốc nói: “Ông nội, ông già rồi nên hưởng phúc thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, hôm nay chúng cháu tới làm tiệc nhập học, cũng là vì mặt mũi cha mẹ Tô. Ông đừng quan tâm cái này cái kia được không? Chú ba quan trọng, chẳng lẽ Tô Kiến Quốc cháu không quan trọng? Chi hai trong mắt ông với bà chẳng lẽ không đáng một xu? Không đáng một xu, vậy về sau nhà chúng cháu ít về quê, về sau nhà ông bà có chuyện gì, cũng đừng đến tìm chúng cháu, trực tiếp tìm chú ba đi"

Mặt ông nội Tô đã đỏ bừng, nếu không phải ông ấy nhịn sợ đã lấy cái tẩu thuốc ném qua.

Nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tô Kiến Quốc nhìn mình, thật giống như đang xem một trò cười, ông ấy đột nhiên ý thức được hiện tại ông ấy đã không còn làm chủ gia đình, chi hai cũng không phải nhị phòng trước kia, có thể tùy ý mặc ông ấy xoa nån.

Mệ kệ là đứa con hay là con dâu, cả kể cháu trai, cũng không giống như trước. Bọn họ có nhà, con cái cũng lớn, mà ông ấy cũng già rồi.

Ông ấy hít một hơi: “Thằng hai à, vợ thằng hai à, cha không phải có ý này, chủ yếu vẫn là cho các con suy nghĩ. Các con đã không muốn, vậy cha cũng không nhắc lại nữa. Nhà thằng ba bên kia chúng ta cũng đã bàn xong rồi, sáng mai tổ chức tiệc, các con ngày mốt đi."

Điểm này, Tô Cần cùng Lục Tư Hoa không phản đối, ngày nào cũng không sao, ngày mốt cũng tốt, ngày kia cũng được, họ đã chuẩn bị tốt hết rồi, cũng cùng quán thịt bên kia bàn sau, sẽ để thịt cho họ. Còn mấy món khác, cũng đã bàn xong từng thứ một, đến lúc đó sẽ lo đủ, chỉ cần có vé, cái gì không mua được?

Ông nội Tô nhìn một nhà chi hai trò chuyện cười đùa, bàn về bữa tiệc, hơn nữa ông ấy cũng không muốn nói gì nữa nên đành thở dài chắp tay sau lưng rời đi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 275: Chương 275



Lúc ông nội đi rồi, Lục Tư Hoa hừ lạnh một tiếng, nói với Tô Cần: “Cha anh đem chúng ta thành đứa ngốc à, còn nghĩ có thể quản chúng ta? Còn to tiếng với em, nói em không được xen vào? Tô Cần anh nói, em quản được không?"

Tô Cần nói: “Cha già rồi, không còn minh mẫn, em so đo với ông ấy làm gì?"

“Em này gọi là so đo sao? Tô Cần, anh nói rõ cho em biết? Có phải anh thấy em nói với ba anh mấy câu, cảm thấy em hung dữ?” Lục Tư Hoa trừng mắt nhìn anh ấy.

Tô Cần vội vàng đầu hàng: “Anh không có ý đấy, anh nói ông ấy già rồi không minh mẫn nữa, chuyện chúng ta ông ấy không xen vào được, em nhìn lại em xem, lại nóng với anh như vậy? Nhà chúng ta không phải đều là em nói sao?"

Lục Tư Hoa hư một tiếng, cam chịu.

Lúc ông nội Tô về cũng không nói việc này cho người khác, giữ trong lòng.

Nhưng bà nội Tô với ông nội Tô là vợ chồng nhiều năm như vậy, sao có thể không biết chồng mình có tâm sư, vừa thấy biểu cảm như vậy khẳng định là ở bên thằng hai chịu ủy khuất rồi, nhất thời tức giận: “Có phải thằng hai chọc giận ông không? Nó chán sống rồi hả, dám bất hiếu? Tôi phải đi mắng nó một trận!"

“Bà trở về cho tôi!” Ông nội Tô mắng một tiếng, chỉ cảm thấy càng xấu hổ: “Bà còn ngại không đủ mất mặt sao? Còn muốn úp mặt vào chân người khác phải không? Còn ngại người ta dẫm lên mặt chưa đủ há?"

“Tôi...” Bà nội Tô sững sờ.

“Trở về!” Ông nội Tô bình tĩnh.

Bà nội Tô không làm theo, trong thời gian này bà ta vẫn một mực kiềm chế tính tình, nay rốt cuộc bạo phát:“Tôi nói có gì sai? Ông là cha nó, cho dù có nói sai thì làm sao? Đến lượt bọn nó nói ba nói bốn? Tôi thật muốn đi hỏi thằng hai một chút, trong mắt nó còn có cha mẹ này không?"

“Được rồi, có cái gì thì về phòng nói, thằng hai muốn ở riêng, không có chuyện của chúng ta. Ông nội Tô khiển trách bà nội Tô.

Bà nội Tô còn muốn nói gì, đột nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói: “Cho hỏi, hai người tranh cãi chuyện quan hệ nhị phòng, tam phòng chúng ta là chuyện gì?"

Quay đầu lại, phát hiện Mã Tĩnh Đang đang khoanh tay dựa vào tường, đưa mắt nhìn bọn họ.

Mã Tĩnh Đan giờ đã được bốn tháng, đứa nhỏ cũng lớn, nhưng vì cô ấy béo nên không nhận ra cô ấy đang mang thai.

Bà nội Tô sợ nhất chính là đứa con dâu này, mắng không được, đánh không xong, nói to một chút cũng có thể bị đối phương mắng lại.

Đứa con dâu như vậy khiến bà ta cảm thấy mình như con dâu nhỏ, chưa nói trong lòng bà ta đang có bao nhiêu tức giận.

Nhưng thằng ba nói rồi, tuyệt đối không được chọc vợ chú ấy tức giận, Mã Tĩnh Đan không phải như người khác, có thể mặc bà ta x** n*n. Cho dù có giận thế nào cũng phải nuốt vào trong bụng.

Ông nội Tô suy nghĩ chu đáo hơn bà nội Tô, tự nhiên biết tuyệt không thể đắc tội Mã Tĩnh Đan, không giống Lục Tư Hoa, cho dù có mắng thằng hai cũng không nói ông ấy nửa câu.

Ông ấy sợ nhất vợ mình vô cớ nổi giận, nhìn thấy vợ mình bình tĩnh như vậy, cũng biết thằng ba chắc đã giải thích hết, ông ấy thở nhẹ nhõm một hơn, kỳ thật trong lòng cũng có chút giận.

Nhưng ông ấy không thể chút giận lên người khác.

“Tôi vừa nghe các người cãi nhau, là vì chuyện tổ chức tiệc nhập học cho Thành Tài với Kiến Quốc phải không? Tôi có nói thể rõ cho các người, tiệc nhập học hai người không cần lo lắng, đó là việc của tôi với Thành Tài, các người đừng lẫn lộn chuyện chúng ta với chuyện nhà anh hai với chị dâu. Tôi lúc trước, đến lúc đó anh hai chị dâu cho rằng chúng tôi đi giật dây các người đi làm như vậy, sau đó hiểu lầm thì tôi không tha cho các người đâu. Đừng tưởng rằng các người là cha mẹ của Thành Tài, mà tôi mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Người khác kính ta một thước ta kính người khác một trượng, đừng khiến tôi thành một đứa con dâu không lịch sự, tôi không gánh nổi".

Bà nội Tô trong lòng tức giận lên, vừa định mắng vài câu, thì bị ông nội Tô kéo cánh tay lại, nhìn ánh mắt cảnh cáo của ông nội Tô, lập tức nuốt lại lời bên miệng về.

Mã Tĩnh Đan đứng bên cạnh nhìn hết, cười lạnh một tiếng.

“Các người cũng đừng nghĩ muốn đến cáo trạng với Thành Tài, chỉ cần tôi còn là vợ anh ấy một ngày, trong bụng tôi còn đang mang thai huyết mạch nhà họ Tô các người, anh ấy phải nghe tôi, chi hai chi ba chúng tôi rất ổn, đừng nhiều chuyện!” Mã Tĩnh Đan nói rõ ràng.

“Các người chỉ cần không làm phiền, chúng tôi ắt sẽ tôn kính yêu thương các người, tiền dưỡng lão tiền hưu không thiếu các người một đồng, nhưng nếu các người chọn làm phiền, làm chi ba chúng tôi không làm người, vậy thật xin lỗi, tôi Mã Tĩnh Đan cũng không tốt như vậy, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí!"

Ông nội Tô há miệng th* d*c, cuối cùng vẫn không nói ra, rút tẩu thuốc ra im lặng hút.

Mã Tĩnh Đan cũng không để ý bọn họ, nói xong lời cần nói, liền đỡ người đi về phía bắc, nhà của chi hai bên kia.

Cô ấy biết, hôm nay nói nhiều như vậy, khẳng định trong lòng hai vợ chồng già mắng cô ấy ngập đầu. Có người chính là cố chấp, chưa bao giờ tự mình suy nghĩ cẩn thận, luôn cho rằng người khác điều khiển mình.

Cũng không ngẫm lại, bản thân mình làm việc kia gọi là gì? Thậm chí còn gây rắc rối cho anh hai với chị hai vì tiệc nhập học, nói ra còn cảm thấy xấu hổ. Chi hai không chừng còn như thứ mà hiểu lầm bọn họ, thành sự thì ít bại sự thì nhiều, luôn mang lại chọn bọn họ một đống phiền toái.

Cô ấy cũng không quản ông bà nội Tô nghĩ thế nào, có đi cáo trạng cho Tô Thành Tài hay không, dù sao tính cách cô ấy là vậy, Thành Tài cũng biết tính của cô ấy. Chỉ cần không tìm cô ấy gây rối, cô ấy sẽ nói chuyện tử tế, cũng không đắc tội ai, nhưng nếu gây chuyện với cô ấy, quản có là hoàng đế cô ấy cũng phản lại.

Mã Tĩnh Đan tìm chi hai nói chuyện này, sợ chi hai hiểu lầm, giải thích ý của mình.

Lục Tư Hoa cầm tay cô ấy: “Em dâu, em đừng lo, chị với anh hai em không nghĩ gì cả, cũng biết đây là ý riêng của ông nội, không nghĩ là ý của em với chú ba đâu."

Mã Tĩnh Đan nói: “Chị dâu, em sợ đến lúc đó mọi người hiểu lầm. Lần này chuyện tổ chức tiệc, em với Thành Tài cũng đã bàn qua rồi, mời bao nhiêu khách, mất bao nhiêu tiền, mua thức ăn thế nào, cũng không bảo ông bà nội bỏ tiền, không biết sao họ lại nghĩ đến việc cùng tổ chức tiệc với nhau, thật là làm người ta xấu hổ muốn chết. Cô ấy thắng tính, nghĩ gì nói đấy.

Hiểu lầm được giải, tảng đá trong lòng cũng hạ.

“Cũng không biết hai vị kia sẽ cáo trạng thế nào với Thành Tài” Mã Tĩnh Đan cau mày.

Lục Tư Hoa cười nói: “Còn cáo trạng thế nào nữa, hai người là vợ chồng, chú ba còn không hiểu em sao? Biết em là vì gia đình, hơn nữa ông nội chắc sẽ không đi cáo trạng đâu.

Thật đúng như Lục Tư Hoa nói, ông nội Tô thật không đi làm cái chuyện cáo trạng.

Ông nội Tô không nhưng bà nội Tô thì có.

Tô Thành Tài sau khi nghe bà nội Tô thêm mắm thêm muối, lông mày hơn nhắn lại, cuối cùng nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà? Không cần đi chọc tức Mã Tĩnh Đan, cứ mặc kệ cô ấy, mẹ như thế nào lại...” Đến cuối cùng, giọng còn bất đắc dĩ.

Bà nội Tô nói: “Mẹ không có mắng nó, mà là nghe nói mắng tới mắng lui. Mẹ nói với con chuyện này để con quản lại vợ mình, còn như vậy, không phải là cưỡi lên đầu chúng ta ngồi sao, con không phải là đại trượng phu sao, thiên hạ nào để vợ quản chế?"

Sắc mặt Tô Thành Tài không tốt, âm trầm, mỗi khi bà nội Tô nói cái gì, sắc mặt chú ấy càng tối hơn. Cuối cùng âm trầm đến đáng sợ.

“Mẹ, chuyện này con biết rồi. Con có suy nghĩ của mình, mẹ không cần quản nhiều như vậy, con đều biết. Chú ấy dừng lại một chút; “Con cùng cô ấy là vợ chồng, bây giờ còn dựa vào cha mẹ người ta ủng hộ, có một số việc cần suy nghĩ kỹ."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 276: Chương 276



Việc này cũng cứ như vậy không giải quyết được gì.

Tiệc nhập học hai nhà đều vô cùng ổn thỏa, cũng rất hoàn mỹ.

Người cả thôn ăn đến no căng bụng, hưởng thụ món ngon của tiệc nhập học.

Cũng biết, chú cháu nhà họ Tô, đồng thời thi vào đại học ở Bắc Kinh, một người là thi vào Hoa Đại, một người thi vào Bắc Đại, một cái là trạng nguyên khoa văn, một cái là trạng nguyên khoa học tự nhiên.

Tô Kiến Hoành bên cả kia cũng không tồi, thi được vào đại học Nông Nghiệp, về sau cũng làm nông dân.

Còn có thôn dân không hiểu, hỏi Kiến Hoành: “Kiến Hoành, cháu nói cháu thi vào đại học Nông Nghiệp, dạy cho các cháu làm ruộng thế nào, vậy cần gì phải vào đại học, chúng ta trực tiếp dạy không phải được sao?"

Tô Kiến Hoành nói: “Chú, này khác nhau, trồng trọt với làm ruộng là khác nhau, người khác có thể sản xuất hàng chục nghìn mẫu sản mỗi mùa, chúng ta chỉ có mùa thu mới thu hoạch mấy trăm cân. Về sau chú sẽ biết, con học đại học rốt cuộc được hay không"

Thôn dân kia cái hiểu cái không, loại làm vườn này có khác gì nhau.

Tuy rằng còn muốn làm rõ, nhưng người ta cũng nói về sau tốt nghiệp sẽ về chỉ bọn họ như thế nào là thu hoạch mấy nghìn cân, trong lòng bọn họ cũng vui.

Ai mà không muốn làm nhiều lương thực để có cơm ǎn?

Lần này về nhà, Vãn Vãn gặp được Trình Kiêu. Nửa năm không gặp, Trình Kiêu lại cao thêm, hiện tại cô bé nói chuyện với anh phải ngẩng đầu lên.

Cậu ấy sợ cô bé ngẩng đầu khó chịu nên mỗi lần nói chuyện cùng đều không tự giác ngồi xổm xuống, đối mặt với cô bé nói chuyện.

Cậu ấy săn sóc như vậy làm cho Vãn Vãn vô cùng vui vẻ, có cảm giác được người ta sủng.

“Anh Trình Kiêu, anh sang năm về trung học ở huyện học đi?"

Trình Kiêu ừ một tiếng: “Sang năm lên trung học.

Vãn Vãn nói: “Sang năm em cũng lên sơ trung, chúng ta có thể học cùng trường"

Sơ trung cùng trung học ở huyện không tách ra, cùng học chung một trường, đến lúc đó bọn họ sẽ gần nha không cần như bây giờ, một đứa ở thị trấn một đứa ở xã, còn phải chuyên môn chạy đến nông thôn hoặc là Trình Kiêu chạy đến trong thị trấn.

“Chỉ là sức khỏe mẹ anh...” Cậu ấy bối rối.

Vãn Vãn đương nhiên biết ý của cậu ấy, mẹ Trình giờ sức khỏe quả thật càng lúc càng kém, đã không thể xuống đất làm việc được nữa.

Không có điểm công, chỉ có dựa vào Trình Kiêu lúc tan học rảnh rỗi đi giúp việc, đợt phân phát lương thực gần nhất, nhà họ Trình ít đến đáng thương.

Cuộc sống của nhà họ Trình ngày càng khó khăn, mẹ Trình vẫn phải dùng thuốc điều trị, may là Trình Kiêu có học y với ông Thạch, biết dùng thuốc gì, dùng thuốc nào tốt, cũng không tốn nhiều tiền.

Theo lời Trình Kiêu, bệnh của mẹ cậu ấy là tâm bệnh, cũng không phải loại bệnh sinh lý.

“Anh Trình Kiêu, bệnh của mẹ Trình....Không có việc gì đâu. Nếu không, chúng ta dẫn cô lên bệnh viện huyện xem đi, có lẽ..."

Trình Kiêu nói: “Ngay cả sư phụ cũng không cách gì, bệnh viện huyện càng không trị được. Anh biết tâm bệnh của mẹ là gì, mẹ nhớ cha, nhớ em gái anh” Nhưng hai chuyện này, anh không làm được.

Cha cậu ấy đã chết, cậu ấy không thể giúp mẹ đạt được tâm nguyện. Em gái anh bị bắt cóc, chưa tìm được về, về phần có về được hay không, trong lòng cậu ấy cũng không dám chắc.

“Nếu không, em viết thư cho ông nội Tiêu, nhờ ông ấy hỗ trợ tìm Hiểu Mộng? Ông ấy quen nhiều người, có lẽ có thể tìm được.

Trình Kiêu nói: “Anh có nói qua với sư phụ chuyện này, ông nội Tiêu chỗ đó...” Cậu ấy hít một hơi: “Vậy viết một bức thư đi"

Thấy Trình Kiêu rốt cuộc cũng buông tay, Vãn Vãn rất vui.

Cô bé vẫn luôn muốn làm việc này, nhưng sợ Trình Kiêu tức giận, không dám làm. Trình Kiêu rất nhạy cảm. Đôi khi cô bé đưa ra quyết định ngẫu nhiên mà không có sự đồng ý của cậu ấy, cô bé sợ cậu ấy sẽ gì ra cái gì đó.

Quyết định làm thế, Vãn Vãn liền biết viết thư thế nào.

“Vẫn là để anh viết đi, tự anh viết cho ông nội Tiêu Trình Kiêu quyết định tự mình ra mặt.

Vãn Vãn ừ một tiếng, cũng biết Trình Kiêu có thể làm đến bước này, cũng tương đương mở rộng nội tâm cho người khác.

Từ thôn Hà Hạ trở về không lâu, năm mới đã đến.

Tô Kiến Quốc đã chuẩn bị hành lý đến Bắc Kinh nhập học trước.

Vãn Vãn cũng nên đi học.

Nửa năm này, nhiệm vụ của cô bé rất chặt chẽ, bởi vì cô ấy sắp vào học sơ trung. Cô bé rời khỏi trường học dành cho đội vận chuyển, nhập học trường trung học huyện.

Tin tức kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ 78 đã được chính thức công bố trên báo, cách thức thi, đối tượng thi, đều viết rõ ràng.

Kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ 78 vẫn tuân thủ chế độ của lần thứ 77, thậm chí còn chi tiết hơn so với khóa 77.

Không chỉ thằng ba có thể dự thi, ngay cả những người chưa từng học cấp ba cũng có thể dự thi, chỉ cần có thể đi đỗ là được.

Ở mức độ kêu gọi kỳ thi tuyển sinh đại học lớn như vậy, để quốc gia chọn lựa nhân tài.

Lần này càng nhiều người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học hơn.

Mã Tĩnh Đan cũng báo danh thi đại học lần này, mặc kệ thế nào, cô ấy phải làm được.

Cô ấy v**t v* bụng tròn xoe của mình, đứa nhỏ còn chưa sinh, cũng không biết khi nào có thể sinh ra.

Đứa nhỏ sẽ chọn ngày thi đại học sinh ra sao? Khiến cho cô ấy lần nữa từ bỏ kỳ thi tuyển sinh đại học?

Cô ấy không biết, ông trời có làm như vậy hay không.

Vãn Vãn đã tốt nghiệp tiểu học, chính thức bước vào đội hình trung học cơ sở.

Tháng bảy, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ chính thức bắt đầu.

Những người tham gia kỳ thi đại học này, ngoài Kiến Binh ra, nhà họ Tô còn một người cũng tham gia kỳ thi, đó là Mã Tĩnh Đan của tam phòng.

Lúc này bụng cô ấy đã to đến đáng sợ, người nào không biết sẽ nghĩ rằng cô ấy đang mang song thai, chỉ có cô ấy mới biết, đó là bởi vì cô ấy mập, cộng thêm đứa trẻ trong bụng, nhìn lại càng to hơn.

Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, đứa trẻ còn chưa chào đời, thực ra cô ấy rất lo lắng. Chỉ cần cô ấy vượt qua ba ngày, chỉ cần vượt qua, dù kết quả có như thế nào cô ấy cũng không hối tiếc. Nhưng nếu là trùng hợp như vậy, cô ấy sẽ rất hối hận vì bản thân không thể tham gia kỳ thi lần này.

Vãn Vãn đương nhiên cũng nghe được thông tin này, trong lòng không khỏi cảm động, thím ba thật sự rất chăm chỉ.

Bụng to, kiên trì học bài, bây giờ lại vác bụng to đi thi, những người khác sẽ không thể chịu nổi.

Thời tiết nắng nóng như thế này, một sản phụ sắp sinh mà vẫn nhất quyết vùng vẫy trong phòng thi, có ai làm được.

Nhưng Mã Tĩnh Đan lại làm được.

Người phụ nữ này, chỉ cần cô ấy không từ bỏ chính ít mình, không gì có thể đánh bại cô ấy.

“Mẹ, thím ba không sao chứ?” Vãn Vãn rất lo lắng cho cô ấy.

Bụng to như vậy mà nhất quyết đi thi, ý chí mạnh mẽ như vậy thật đáng khâm phục.

“Yên tâm đi, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu. Chỉ mất ba ngày thôi, và cô ấy nhất định sẽ vượt qua kỳ thi” Lục Tư Hoa cũng cầu nguyện trong lòng, hy vọng Mã Tĩnh Đan có thể vượt qua cơn nguy kịch này và thuận lợi hoàn thành kỳ thi.

Vãn Vãn nói: “Lần này không biết thím ba thi như thế nào?"

“Nghe bà nội con nói, trước đây thím ba con là một sinh viên hàng đầu, bây giờ lại bắt đầu học lại, nhất định sẽ thi tốt"

Kỳ thi đại học năm nay quả là căng thẳng, thậm chí còn căng thẳng hơn những năm 77. Nhiều người đã có chuẩn bị, và ngày càng có nhiều người đăng ký tham gia.

Có thể thấy điều đó khi nhìn thấy những người thân chờ đợi bên ngoài phòng thi.

Lần này, Vãn Vãn vẫn nhìn thấy cặp vợ chồng họ Mã. Năm ngoái họ đi cùng con gái và con rể trong kỳ thi, lần này là vì con gái của mình. Tô Thành Tài sớm đã đến Đại học Thanh Hoa để học, kỳ nghỉ hè này không trở về.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 277: Chương 277



Rất tò mò, chú ba đang làm gì vậy, nghỉ hè lại có thể không về, vợ của mình còn đang trong thời gian chuyển dạ, có thể sinh con bất cứ lúc nào.

Cô bé không nghe chút thông tin gì về chú ba từ miệng nhà họ Mã, nhưng lại nghe được thông tin về tương lai của chú ba từ miệng nhà họ Tô. Có vẻ như đã tham gia hội sinh viên, trở thành bộ trưởng tuyên truyền trong đó.

Vào cuối ngày, Mã Tĩnh Đan bước ra khỏi phòng thi với khuôn mặt nhợt nhạt, Kiến Binh bên cạnh đang đỡ cô ấy, và những người chờ đợi bên ngoài đều rất đau lòng.

Thời kỳ chuyển dạ, nhưng lại kiên trì đi thi, thật là làm khó cô ấy.

Cuối cùng, một ngày trôi qua, mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nghĩ đến còn có hai ngày cần phải chiến đấu, trong lòng lại lo lắng hơn.

Không biết hai ngày tới sẽ như thế nào, nhất định không thể trong hai ngày này.

“Thím ba, thím không sao chứ? Có cảm thấy mệt không?” Vãn Vãn vội vàng chạy tới.

Mã Tĩnh Đan mặt mồ hôi đầm đìa, nhìn Vãn Vãn cười nói: “Không sao, bảo bối của dì vẫn luôn kiên trì ở bên mẹ, nó rất ngoan, rất nghe lời, không hề quấy rầy mẹ chút nào. Đặt tay lên bụng, đôi mắt đầy ánh sáng dịu dàng của người mẹ.

“Vẫn còn hai ngày, thím ba, cố lên, cháu ủng hộ thím"

Mã Tĩnh Đan vuốt mái tóc xùm xòa của Vãn Vãn: “Thím ba nhất định sẽ cố gắng, đứa trẻ nhà chúng ta nhất định sẽ ủng hộ mẹ nó.

Bà nội Trương cũng mỉm cười nói: “Cháu của bà ngoan như vậy, nhất định sẽ quan tâm mẹ của mình, đúng không nào, cháu ngoan.”

Mọi người cười lên, chỉ có Mã Tĩnh Đan nhìn về phương xa, có chút cô đơn, không biết đang suy nghĩ gì.

Khi những người khác tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, họ chỉ cần nắm bắt cơ hội với mọi người, hàng vạn người trải qua con đường gian nan. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học của Mã Tĩnh Đan, cô ấy không chỉ phải tranh giành cơ hội với những người khác mà còn tranh giành thời gian với con của mình.

Chỉ cần vượt qua ba ngày, đứa bé sinh ra lúc nào cũng được, đến lúc đó thì vẹn cả đôi đường.

Lại một ngày nữa trôi qua, mọi người cũng nhẹ nhõm đi một nửa.

“Vẫn còn ngày cuối cùng, chỉ hy vọng sẽ không giống như năm ngoái, ngày cuối cùng xảy ra chuyện gì, thật sự là... sẽ khiến người ta suy sụp. Vãn Vãn nghĩ trong lòng, thầm cầu nguyện cho thím ba thuận lợi hoàn thành kỳ thi đại học.

Ông trời thích làm xáo trộn mọi thứ, khi Mã Tĩnh Đan thức dậy vào sáng sớm, liền cảm giác bụng bị trùng xuống, hơi có chút sưng lên.

Cô ấy không quan tâm, tình trạng này đã xảy ra rất nhiều lần trước đây, đây là triệu chứng xuất hiện khi cô ấy sắp sinh, cô ấy không ngờ sẽ sinh vào ngày hôm nay.

Bên ngoài phòng thi, Vãn Vãn giơ tay cổ vũ.

Mã Tĩnh Đan vẫy tay chào người thân và bước vào phòng thi theo đám đông.

Cả buổi sáng khá bình lặng, tuy bụng hơi trướng nhưng không có dấu hiệu sắp sinh.

Quả nhiên là như vậy!

Mã Tĩnh Đan yên tâm hơn, buổi chiều còn phải tiếp tục kỳ thi.

Bên ngoài, Vãn Vãn cùng mọi người chờ đợi, cũng nói về chủ đề này.

“Cháu thấy sắc mặt thím Ba vừa mới bước vào phòng thi có vẻ không ổn, chẳng lẽ thím sắp sinh rồi sao?” Dáng vẻ vừa rồi, sắc mặt có chút nhợt nhạt, cả mặt toát mồ hôi, Vãn Vãn có chút lo lắng.

“Thật ra buổi sáng bụng con bé hơi đau, nhưng khi về nhà ăn trưa thì lại không có dấu hiệu sinh, bà và ông nhà từng thuyết phục con bé, để con bé từ bỏ kỳ thi lần này, đến bệnh viện sinh con, nhưng con bé không đồng ý. Bà nội Trương thở dài, thời gian này, thực sự quá trùng hợp.

Hai kỳ thi tuyển sinh đại học đều gấp gáp về thời gian, ai nghe được đều cảm thấy đau lòng cho cô ấy.

Nhưng Mã Tĩnh Đan là một người mạnh mẽ, và cô ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng.

“Hy vọng, có thể bình an vô sự vượt qua, như vậy mới yên tâm chuyển dạ.” Trong lòng Vãn Vãn không ngừng tiết thêm động lực cho thím ba.

Khi chuông sắp kêu lên, bên kia phòng thi đột nhiên vội vàng cõng ra một người.

Mọi người đều kinh ngạc, trong lòng nghĩ là Mã Tĩnh Đan, ngay lập tức chạy tới, quả nhiên thấy người được cõng trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi, cả người bê bết máu.

“Đây là... sắp sinh rồi?” Mọi người đều bị dọa sợ.

Thật không ngờ, đứa trẻ ở thời khắc này lại muốn sinh.

Mã Tĩnh Đan nghiến răng chịu đựng từng cơn đau đẻ nói: “Con tôi rất kiên cường. Thằng bé đã cùng mẹ nó hoàn thành tất cả các kỳ thi”.

Cuối cùng thì ông trời cũng không trêu đùa quá đáng với cô ấy, kỳ thi tuyển sinh đại học của Mã Tĩnh Đan đã kết thúc một cách mỹ mãn.

“Đừng nói nữa, chúng ta đi bệnh viện, đi bệnh viện!” Bà nội Trường sắp khóc.

Được đưa vào bệnh viện và đẩy vào phòng sinh một cách gấp gáp, mọi người lo lắng chờ đợi bên ngoài.

“Cảm ơn thầy vì đã đưa người đến bệnh viện. Lúc này, không ai hỏi Mã Tĩnh Đan có vượt qua kỳ thi hay không, tất cả họ đều quan tâm đến việc liệu cô ấy có sinh con an toàn hay không.

Người thầy nói: “Không có gì, thí sinh này thật sự rất kiên cường, tôi thấy cô ấy cuộn tròn trong cơn đau đớn, thế nhưng vẫn kiên trì tham gia kỳ thi, nhất định viết ra nét chữ cuối cùng. Quá kiên cường, tôi hi vọng cô ấy không xảy ra chuyện gì, đến lúc đó sẽ trở thành một kỳ tích của huyện chúng ta.

Ông ấy thật sự chưa từng thấy qua người nào mạnh mẽ hơn người phụ nữ này, sắp sinh rồi nhưng lại nghiến răng kiên trì. Ngay cả khi cô ấy làm không tốt trong kỳ thi, ông ấy vẫn ngạc nhiên và ngưỡng mộ người này.

Lần này xuống đây điều tra nghiên cứu, thu hoạch khá lớn.

Hai nhà họ Tô và nhà họ Mã cảm ơn người thầy này.

Không để họ chờ lâu, trong phòng sinh truyền đến một tiếng em bé khóc, trong lòng mọi người đang căng thẳng cuối cùng cũng buông xuống.

Mã Tĩnh Đan sinh ra một bé gái, khi y ta bế ra ngoài, đứa trẻ vẫn đang giãy dụa khóc lóc.

Giọng ồm ồm, tay chân chắc nịch, ai cũng bảo lớn lên chắc chắn sẽ là một đứa bé mập mạp.

Mã Tĩnh Đan sinh con gái và kỳ thi tuyển sinh đại học lại kết thúc thành công, mọi người đều chúc mừng cô ấy.

“Mẹ, nhà bên nội có ai đến không?"

Lục Tư Hoa nói: “Không có ai đến, ông bà nội đều không đến"

Vãn Vãn tò mò, thím ba sinh con, bên nội thực sự có thể giả vờ không biết sao? Lẽ nào là vì sinh con gái nên không muốn đến?"

Cho đến khi Mã Tĩnh Đan đã đầy tháng, cô ấy vẫn không thấy bóng dáng nhà bên nội, cũng không thấy Tô Thành Tài trở về.

Lòng cô ấy trĩu xuống, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu lột xác.

Vãn Vãn gặp lại Mã Tĩnh Đan, bị thím ba trước mặt làm cho giật mình, đây là thím ba mà cô biết sao?

Sau thời gian ở cữ, cô ấy đã giảm cân rất nhiều, tuy vẫn béo nhưng đường nét đã lộ ra.

Cô ấy đã từng béo như quả bóng, cô ấy bây giờ chỉ là nhìn trông khỏe mạnh mà thôi, bụng có chút to.

Qua kiểm tra trực quan, thím ba hiện tại chỉ nặng một trăm bốn mươi cân, cằm đã nhô ra ngoài.

Vãn Vãn không khỏi nói: “Thím ba, thím thay đổi nhiều quá? sao thím gầy đi được vậy?"

Mã Tĩnh Đan nói: “Chỉ cần có quyết tâm, chuyện gì cũng có thể làm được? Trên đời này, chẳng có gì có thể làm khó được thím, chỉ cần quyết tâm giảm cân, chẳng có gì mà không thể giảm được.”

Vãn Vãn ngoài sự ngưỡng mộ ra, còn có sự quý trọng.

Quả là một người khiến cho người khác cảm thấy ngưỡng mộ, cô nhất thời ngước nhìn cô ấy.

“Con dâu ba thật đáng thương, chú ba rõ ràng biết em dâu ba tháng bảy sẽ sinh, thế mà đến cái hình bóng cũng không thấy, lẽ nào chú ấy không thấy đau lòng cho cô con dâu này sao?” Sau khi từ nhà họ Mã trở về, Lục Tư Hoa không nhịn được mà nói với Tô Cân.

Tô Cần vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ và im lặng, đến anh ấy cũng không muốn bảo vệ Tô Thành Tài vào lúc này.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 278: Chương 278



Cho dù thật sự xảy ra chuyện, còn có điều gì quan trọng hơn vợ con của anh ấy? Anh ấy cũng không biết thằng ba đang nghĩ gì.

“Mình à, anh nói xem có phải chú ba thay lòng rồi?” Lộ Tư Hoa đột nhiên nói.

Tô Cần ngạc nhiên: “Không phải chứ?"

“Rất có khả năng, ngay cả bố mẹ anh cũng không đến nhà họ Mã để gặp thím ba. Lục Tư Hoa càng cảm thấy khả năng này rất cao.

Tô Cần liên tục lắc đầu: “Chuyện này chúng ta đoán thì được, nhưng đối với em dâu ba không thể nói lung tung."

Lục Tư Hoa nói: “Em đâu có ngốc? Em chỉ đoán thôi. Làm sao em dám truyền tai người khác về những chuyện không chắc chắn? Em thực sự hi vọng chú ba ở bên ngoài không có người khác, nếu không thím ba quá là đáng thương"

Buổi tối nghe ba mẹ phân tích, trong lòng cũng hỏi, chẳng lẽ chú ba thật sự thay lòng sao?

Cho dù chú ba thật sự không yêu thím ba, nhưng để có được ngày hôm nay, công sức của thím ba không nhỏ, là không thể thiếu nghị lực, nếu như chú ấy thật sự dám bỏ rơi thím ba, thật sự quá đê tiện.

Chẳng mấy chốc, kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học đã có, Kiến Binh đã đến trường sớm để chờ kết quả.

Vãn Vãn và ba mẹ cũng ở nhà chờ phiếu điểm của anh hai, không biết đã thi được bao nhiêu điểm, có thể trúng tuyển đại học hay không.

Kiến Binh nộp đơn vào học viện quân sự lần này, Đại học Chỉ huy Lục quân ở tỉnh Hà, ngôi trường mạnh nhất trong Học viện Quân sự Lục quân.

Lần này rất nhanh, không đợi lâu, Kiến Binh đã trở về và mang theo phiếu điểm của mình.

“Ba mẹ, con thi được 406 điểm, nhất định có thể vào được học viện quân sự.” Kiến Binh giơ phiếu điểm lên, vui vẻ nói.

Anh ấy luôn lo lắng mình thi không tốt, nhưng không ngờ sau khi có kết quả, anh ấy thi được hơn 400 điểm, với số điểm này, vào Đại học Bắc Kinh không thành vấn đề.

“Có thấy thím ba của con không? Thím ấy làm bài thi thế nào?” Lục Tư Hoa không nhịn được hỏi.

Kiến Binh lắc đầu: “Con không thấy, con đến trường lấy phiếu điểm. Thím ba chắc là trực tiếp đến phòng giáo dục tra điểm. Con và thím ấy không cùng đường"

Lục Tư Hoa nghĩ thấy cũng đúng.

Dù sao Mã Tĩnh Đan đã mười năm không thi, bây giờ cô ấy lại tham gia kỳ thi đại học, chắc chắn cô ấy phải đến phòng giáo dục để tra kết quả, giống như Kiến Quốc năm ngoái.

“Không biết thím ấy thi như thế nào"

Kiến Binh nói: “Khóa thi này của chúng con, thí sinh thi giỏi nhất trong quận là một cô gái. Tổng điểm là 482 điểm, và điểm tiếng Anh là 572. Tuy nhiên, trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tiếng Anh không được tính” Anh ấy thở dài: “Cũng không biết cô gái này là ai, cô ấy rất giỏi, tổng điểm 500 mà cô ấy lại thi được 482 điểm, bài kiểm tra tiếng Anh là 572 điểm. Con nhớ năm ngoái, anh trai và chú ba còn không thi được tốt như vậy, thật là giỏi"

Vãn Vãn cũng ngẩn người, thi tốt như vậy, không chỉ đạt được thủ khoa huyện, có khi còn đạt được thủ khoa tỉnh.

Tổng điểm là 500 mà thi được 482, gần như không có điểm nào bị trừ.

Không biết tại sao Vãn Vãn nghĩ đến Mã Tĩnh Đan, có cảm giác rằng người này rất có thể là thím ba Mã Tĩnh Đan của cô.

“Ba, mẹ, anh trai, người này chẳng lẽ là thím ba?” Vãn Vãn hỏi những thứ cô nghĩ trong lòng.

Mọi người giật mình, rất có khả năng đó.

Họ thấy Mã Tĩnh Đan đã liều mạng như thế nào, cô ấy vẫn kiên trì trong phòng thi kể cả gần đến ngày sinh, đợi đến khi kỳ thi kết thúc mới đến bệnh viện sinh con. Nếu một người như vậy không làm tốt trong kỳ thi, họ chắc chắn không muốn tin.

Hơn nữa được biết từ bà nhà họ Mã rằng khi Mã Tĩnh Đan còn đi học, thành tích của cô ấy rất tốt, và cô ấy là học sinh đứng đầu trường cấp hai của huyện vào thời điểm đó. Cho dù mười năm không thi, cầm sách lên đọc lại, cũng dễ dàng đạt điểm cao.

“Chúng ta đi nghe ngóng thử xem đi?” Lục Tư Hoa hỏi một cách nghi ngờ.

Tô Cần nói: “Anh đi hỏi anh Lý, anh ấy là thư ký, chắc là người hiểu tình hình của mặt này nhất, dù sao bây giờ anh ấy cũng là người quan lý mặt này của giáo dục."

Lục Tư Hoa nói: “Mặc kệ có phải là thím ấy không, chúng ta đều đến nhà họ Mã xem đi, nhân tiện đi thăm tiểu Giai Giai.

Nhà bên nội không có ai đến thăm mẹ con Mã Tĩnh Đan, thân là anh chồng, chị dâu theo lý nên thỉnh thoảng đến thăm.

Tô Cần nhanh chóng nhận được tin từ Thư ký Lý, người phụ nữ đạt điểm cao trong bài kiểm tra rốt cuộc là ai.

Khi quay lại, khuôn mặt Tô Cần co giật, với vẻ mặt không thể tin được, điều này khiến cả Lục Tư Hoa và Vãn Vãn tò mò.

“Ba, ba sao vậy? Có phải thủ khoa là thím ba không ạ?” Vãn Vãn không nhịn được hỏi.

Tô Cần gật đầu, cảm thấy như thể mình đang ở trong một giấc mơ, ông ấy nói: “Anh vẫn chưa gọi cho anh Lý, anh ấy đã gọi cho đơn vị và nói với anh về chuyện này” Ông ấy hít một hơi, uống một ly nước, mãi đến khi mọi người không thể chờ thêm được nữa, ông mới nói tiếp: “Quán quân đạt điểm cao trong kỳ thi đúng là con dâu thứ ba Mã Tĩnh Dan."

Dù đã đoán ra nhưng mọi người vẫn vô cùng sửng sốt khi nghe câu trả lời chắc chắn như vậy.

Họ biết tình hình của Mã Tĩnh Đan nguy hiểm như thế nào trong kỳ thi tuyển sinh đại học, trong kỳ thi cuối cùng vào ngày cuối cùng, cô ấy đã cố chịu đựng cơn đau và nhất quyết làm cho xong bài.

Khi đó, mọi người đều cảm phục trước tinh thần của cô, ngay cả lãnh đạo Sở Giáo dục cũng gửi lời hỏi thăm Bây giờ tin tức đã được xác nhận, hơn nữa cô ấy còn đạt điểm cao như vậy trong bài thi, có thể tưởng tượng nếu lúc đó cô ấy không trải qua cơn đau chuyển dạ thì sẽ đạt điểm cao như thế nào?

Cho dù nội dung bài kiểm tra đơn giản, nhưng điểm cao như vậy thật sự rất khó tưởng tượng, cũng đáng khâm phục.

Sinh viên hàng đầu quả nhiên là sinh viên hàng đầu, ngay cả khi cô ấy không tham gia kỳ thi trong mười năm, cô ấy vẫn có thể đạt được kết quả kinh ngạc.

Lúc này, Mã Tĩnh Đan đang lạnh lùng nhìn bà nội Tô.

Cô ấy không ngờ khi mình sinh con, nhà nội không ai đến, khi cô ấy ở cữ nhà nội cũng không có ai đến, đã qua một tháng rồi, nhà nội vẫn không có ai đến.

Thứ mà nhà họ đem đến chỉ là ánh mắt ghét bỏ của bà nội Tô với cô ấy.

Mã Tĩnh Đan ôm Giai Giai, lạnh lùng nhìn bà nội Tô kiêu ngạo, và vỗ nhẹ vào lưng đứa bé, sợ làm đứa bé sợ hãi.

Hôm nay, Mã Tĩnh Đan đã giảm được một trăm ba mươi cân, trong khoảng thời gian này, cô ấy liều mạng tập thể dục chỉ để giảm cân. Nhưng cô ấy không dám ăn kiêng, sợ con gái bị đói.

Nói ra thật kỳ, trước đây cô ấy không thể giảm cân, nhưng kể từ khi mang thai, cô ấy đã dần dần giảm cân. Đặc biệt là khoảng hơn 1 tháng sau khi sinh, thực sự sụt cân rất nhanh.

Có lẽ đó là vì một cái gì đó trong tâm trí của cô ấy?

Sau mười năm chờ đợi, kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng cũng kết thúc và công bố kết quả. Nỗi lo lắng và áp lực cũng không còn.

“Cô nghĩ cô là thần tiên à? Thành Tài nhà chúng tôi phải thuận theo cô chắc? Cô giỏi cái quái gì? Thành Tài nhà chúng tôi bây giờ là sinh viên đại học, là một trường đại học Bắc Kinh, cô thì có cái gì? Còn muốn cưỡi lên đầu lên cổ nhà họ Tô chúng tôi, cô nghĩ mình là mẹ người ta chắc? Đúng là đồ c.h.ế.t tiệt, béo như heo, Thành Tài nhà chúng tôi kết hôn với cô, là đem đến vận may cho nhà họ Mã nhà cô.

Mã Tĩnh Đan nhếch mép cười chế nhạo.

“Nói cho cô biết, một người phụ nữ như cô, tôi đã muốn Thành Tài ly hôn với cô từ lâu rồi! Thành Tài nhà tôi đường đường là một sinh viên đại học lại cần loại người như cô, cô có cái thá gì? Ngoại trừ có chút tài sản, cô còn có gì nữa không?” Bà nội Tô tiếp tục mắng mỏ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 279: Chương 279



Bà nội Trương tức giận đến mức định lao tới nhưng bị Mã Tĩnh Đan ngăn lại. Cô ấy đưa đứa bé cho mẹ: “Mẹ, mẹ bế Giai Giai đi trước đi, đừng làm Giai Giai sợ."

“Tĩnh Đan, con không sao chứ? Bà ta... bà nội Trương lo lắng nhìn cô ấy.

Mã Tĩnh Đan nhìn bà ấy lắc đầu: “Mẹ, con không sao, mẹ không tin sao? Đưa Giai Giai ra ngoài trước, Giai Giai bị dọa sợ rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đứa cháu gái, trong lòng bà nội Trương cảm thấy uất ức, cuối cùng ôm đứa bé đi ra ngoài.

Thấy bà nội Trương đã rời đi, cô ấy càng đắc ý. Bây giờ chỉ có một mình Mã Tĩnh Đan ở trong đó, cô ấy có thể mắng mỏ bao nhiêu tùy thích.

Mã Tĩnh Đan bình tĩnh nhìn bà nội Tô, hỏi: “Tô Thành Tài bảo bà nói những lời này?"

“Đương nhiên không phải, Thành Tài nhà tôi không thèm nói chuyện với cô, cô là một học sinh cấp ba, nó không rảnh mà đích thân đến nói chuyện với cô? Nếu cô biết điều, thì mau từ bỏ vị trí này đi, Thành Tài nhà tôi có thể tìm được một cô con dâu khác có địa vị!” Nhìn thấy vẻ mặt bất an của đứa cháu gái trong lòng, Trương phu nhân cảm thấy áp lực, cuối cùng ôm đứa nhỏ đi ra ngoài.

Chưa kịp nói xong, liền bị Mã Tĩnh Đan tát vào mặt một cái, bà ta sửng sốt.

Bà ta bị tát rồi? Bà ta bị tát rồi? Bà ta bị con dâu của mình tát rồi?

Bà nội Tô lập tức tức giận đến phát điên, trước đây Mã Tĩnh Đan đã mắng bà ta nhưng chưa bao giờ đánh. Bà ta chỉ nghĩ rằng mở miệng ra cắn người, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Không ngờ Mã Tĩnh Đan lại có khuynh hướng bạo lực.

Đột nhiên, bà nội Tô tức giận đến phát điên, lao tới túm lấy mặt Mã Tĩnh Đan nhưng lại bị Mã Tĩnh Đan ngăn lại.

Mã Tĩnh Đan có một cơ thể cường tráng, hiện tại cô ấy tập thể dục và chạy bộ hàng ngày, cô ấy có sức lực rất tốt, bà nội Tô, một bà già gầy gò, bà ta thì có bao nhiêu sỨC lực?

Bà nội Tô quát: “Tôi là mẹ chồng cô! Cô là đồ bất hiếu, dám đánh cả mẹ chồng? Tôi kiện cô, tôi sẽ cho Thành Tài ly hôn với cô!"

Mã Tĩnh Đan chế nhạo: “Bà đã cố thuyết phục Thành Tài ly hôn với tôi, bà còn nói Thành Tài không muốn tôi nữa, đợi chúng tôi ly hôn rồi, bà còn là cái thá gì nữa? Nếu đánh bà thì sao? Tôi không sợ bà kiện, bà có gan kiện thì kiện đi! Thành Tài nhà bà là sinh viên đại học, tôi không xứng với anh ta sao?

Mã Tĩnh Đan “hừ” lên một tiếng: “Ban đầu lúc anh ta không có công việc, sao lúc ấy không nghĩ như vậy đi? Lợi dụng mối quan hệ của nhà họ Mã chúng tôi, thuận lợi bước vào xưởng đúc, trở thành công nhân chính thức, vì thế mà thăng tiến rồi? Tiếp tục kỳ thi tuyển sinh đại học, Nếu tôi không dạy kèm cho anh ta, liệu anh ta có đạt được kết quả thi như vậy không? Con trai của bà tuyệt vời như thế nào? Mẹ đây thay nhà họ Tô nhà bà cưu mang và nuôi dạy con cái, giờ bà nói Thành Tài phải ly hôn với tôi? Tôi không cần bà phải nói gì với tôi, tôi sẽ đích thân đến Bắc Kinh để hỏi anh ta, rốt cuộc anh ta muốn như thế nào!"

Bà nội Tô bị Mã Tĩnh Đan vặn vẹo thân thể, bà ta mắng: “ Cô còn đích thân đến Bắc Kinh hỏi sao? Cô là một học sinh cấp ba, lấy tư cách gì mà hỏi? Thành Tài nhà tôi nhất định sẽ ly hôn với cô, đó là do cô không xứng với nó."

Mã Tĩnh Đan đập phiếu điểm vào mặt bà ta: “Bà nghĩ tôi có năng lực đấy không!"

Phiếu điểm từ từ trượt xuống mặt bà nội Tô, trên phiếu điểm ghi “tổng điểm là 482 điểm.

Vãn Vãn cùng ba mẹ đến nhà họ Mã, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Mã Tĩnh Đan đang nắm cánh tay bà nội Tô, bà nội Tô không ngừng kêu la.

“Thím ba!” Lục Tư Hoa hét lên, sợ cô ấy chịu thiệt.

Bà nội Tô quay đầu lại nhìn thấy Tô Cần đang nhìn về hướng này, hét lên: “Thằng hai, cứu mẹ, giúp mẹ đánh c.h.ế.t con đàn bà đanh đá này!"

Lúc này, Mã Tĩnh Đan đã buông tay bà ta ra, vừa rồi cô ấy cũng đã trút hết giận, bây giờ mọi người đã đến, cô ấy không cần phải xô xát với bà nội Tô, cũng là để giữ thể diện cho Tô Cần.

Nhị phòng có quan hệ tốt với cô ấy, cô ấy không thể làm khó người nhà nhị phòng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Cần hỏi một câu.

Bà nội Tô nói: “ Thằng hai, có người đánh mẹ anh, sao anh lại có thể đứng im không làm gì như vậy chứ, anh có phải là con trai của tôi không thế?"

Tô Cần vẫn không nói gì, Lục Tư Hoa nói: “Còn phải xem chuyện gì xảy ra, mẹ là mẹ anh ấy, nhưng Tĩnh Đan con dâu thứ ba. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến hai người lại đánh nhau như vậy?"

Mã Tĩnh Đan lúc này đã bình tĩnh lại, vừa rồi là cô ấy tức giận đến phát điên nên đã dạy cho bà nội Tô một bài học.

Cô ấy cũng biết rằng mình không thể quay đầu lại được nữa. Tô Thành Tài không thay lòng thì tốt, nếu anh ta thay lòng, cô ấy sẽ không nhân nhượng chuyện này.

Cũng không thể nói cô ấy nhất định tin Tô Thành Tài không thay lòng, thực chất cô ấy không tin Tô Thành Tài, bà cụ nhà họ Tô lúc nào cũng loay hoay như sợ mọi chuyện không hay.

Lời của bà nội Tô, thực sự chỉ có thể tin một nửa, không thể hoàn toàn tin tưởng.

Cô ấy đã điền nguyện vọng của đại học Thanh Hoa, còn một tháng nữa là có thể đi báo cáo, đến lúc đó cô ấy sẽ đích thân đến hỏi Tô Thành Tài, rốt cuộc muốn như thế nào? Nếu thực sự bên ngoài đã có người khác, vậy thì xin lỗi, cuộc hôn nhân này không ly hôn thì cũng phải ly hôn, cô ấy không muốn bản thân mình oan ức, cũng sẽ không vì đứa con mà khiến mình bị uất ức, đây không phải là tính cách của cô ấy.

Nhưng nếu Tô Thành Tài bên ngoài không có ai, trận hỗn loạn này là do bà nội Tô tự khıêυ khí©h, như vậy cô ấy sẽ không tha cho bà nội Tô.

Bà mẹ chồng như vậy, cần phải cắt đứt càng sớm càng tốt.

Lục Tư Hoa đã kéo Mã Tĩnh Đan ra ngoài, chỉ còn lại Tô Cần nói chuyện với bà nội Tô trong phòng.

“Em dâu, có chuyện gì vậy? Tại sao em lại đánh nhau với cụ nhà?” Lục Tư Hoa luôn biết rằng Mã Tĩnh Đan tính khí không tốt lắm, nhưng bà ấy không bao giờ nghĩ rằng Mã Tĩnh Đan sẽ đánh bà cụ.

Mã Tĩnh Đan đã bình tĩnh hơn rất nhiều, giờ nhìn thấy Lục Tư Hoa, dù cảm thấy uất ức thế nào, cô ấy cũng không khóc cùng bà ấy.

“Hôm nay bà cụ đến, bảo em và Thành Tài ly hôn. Vô cớ, đột nhiên bắt em ly hôn, em không hiểu chuyện gì, bạ cụ cứ châm chọc, sỉ nhục em. Bà ta nói Thành Tài lấy em, đó là ân oán, còn nói bây giờ Thành Tài đã là sinh viên đại học rồi, em là học sinh cấp ba không xứng với anh ta, bắt em từ bỏ vị trí này để cho người phụ nữ bên ngoài của anh ta một cái danh nghĩa.

Nhưng mà nghĩ lại, bà nội Tô quả thực là một người lo sợ cả thế giới hỗn loạn, những chuyện còn chưa chắc, bà ta có lẽ không dám nói ra. Nếu không bà ta sớm sớm đã nói ra rồi.

Cũng có lẽ bởi vì chú ba đã đi học đại học, bà cụ cảm thấy không cần đổ oan chú ba nữa? Trong mắt bà ta, chú ba cưới thím ba, như vậy là oan ức sao? Cảm thấy không xứng với chú ba sao?

Vãn Vãn cảm thấy, thím ba tuy mập một chút, đen một chút, nhưng thật sự không có điểm nào là không xứng với chú ba.

Nhưng giờ chân tướng như thế nào, cũng không rõ nữa, Vãn Vãn đương nhiên sẽ không bênh vực chú ba. Nhưng nếu so sánh hai người này với nhau, cô sẽ thích thím ba hơn.

“Bà cụ thực sự nói như thế à? Nói Thành Tài bên ngoài có người phụ nữ khác sao?” Lục Tư Hoa ngẩn người, cảm thấy chuyện này thực sự khiến người khác kinh ngạc.

Bà ấy vốn đứng nói chuyện với chồng, cũng chỉ là đoán mò, nhưng không ngờ lại đoán trúng? Chú ba đi học được nửa năm, bên ngoài đã có người khác rồi?
 
Back
Top Bottom