Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 240: Chương 240



Anh cả đã hai mươi tuổi, đã sớm thể hiện ra sự thành thục của anh ấy, không còn là đứa trẻ ngày trước muốn bảo vệ cái nhà này nhưng bởi vì tuổi quá nhỏ, có tâm không có lực nữa.

“Anh em các con nhất định phải tương thân tương ái, không nên giống thế hệ ba mẹ, tính kế lẫn nhau, cuối cùng tình cảm anh em càng ngày càng nhạt, cuối cùng đoạn tuyệt quan hệ.” Tô Cần cảm thán.

Tình cảm anh em, nếu có thể tốt thì cố gắng tốt hết sức, có cái gì tốt hơn tình cảm anh em chứ? Anh em tính kế lẫn nhau, đây là điều khiến người ta đau lòng nhất. Vận mệnh của anh ấy không tốt, anh cả tham lam, chú ba lại nhìn không thấu, anh ấy không hy vọng mấy anh em Kiến Quốc cũng bước lên con đường cũ của bọn họ.

Tô Kiến Quốc nói: "Ba, ba yên tâm, chỉ cần có con ở đây, sẽ không có chuyện anh em tương tàn. Ai dám tính kế, con sẽ đánh người đó. Kiến Binh, Kiến Dân, hai đứa có nghe chưa, nắm đ.ấ.m của anh cả cứng lắm đấy"

Kiến Binh/Kiến Binh gật đầu, từ nhỏ đã nghe theo anh cả như thiên lỗi sai đâu đánh đó. Lời anh cả nói, đó chính là chân lý, bởi vì bọn họ biết, anh cả sẽ không hại bọn họ.

“Còn nữa, về sau cho dù là cưới vợ, cũng không cho phép làm ra chuyện tổn thương lẫn nhau, không thể bắt nạt Vãn Vãn, hiểu chưa?" Tô Kiến Quốc nói tiếp.

Kiến Binh Kiến Dân lại gật đầu, cảm thấy lời của anh cả rất có đạo lý, nên là như vậy.

Kiến Dân còn nhỏ, chưa nghĩ tới chuyện cưới vợ, nhưng Tô Kiến Binh đã mười tám tuổi, tự nhiên biết vợ đại biểu cho cái gì. Sau này anh ấy cưới vợ, nhất định sẽ quan sát thật kỹ rồi mới cưới, sẽ không tùy tiện cưới ai vào nhà.

Tô Cần nói: "Ngày mai Kiến Hoành qua đây, ba cũng sẽ nói với nó, giữa anh em, không nên tổn thương lẫn nhau, mấy anh em các con sau này đều phải đi ra ngoài, sẽ không giống như thế hệ bọn ba, cả đời làm Ổ ở thôn Hạ Hà. Ở bên ngoài, nhiều anh em sẽ không bị người ta bắt nạt, chỉ cần các con đồng lòng, không có chuyện gì không làm được.

Mấy anh em Tô Kiến Quốc liên tục gật đầu, cảm thấy lời này của ba quá đúng.

Sau này bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ổ ở thôn Hạ Hà, ít nhất cũng sẽ sinh hoạt ở trong huyện thành, cho dù là Kiến Hoành, bọn họ cũng nghĩ nhất định anh ta sẽ bay ra khỏi thôn. Sau này nếu quả thật khôi phục kỳ thi đại học, như vậy về sau bọn họ đều là người phải học đại học, khởi điểm tương lai khẳng định là cao hơn so với thế hệ của ba.

Anh em đoàn kết, đi ra ngoài còn sợ người khác bắt nạt sao?

Trình Kiêu vô cùng hâm mộ nhìn đám người Tô Kiến Quốc, bọn họ nhiều anh em, không giống cậu ấy chỉ có một mình. Trước kia còn có một em gái, bây giờ ngay cả em gái cũng mất, chỉ còn lại có một mình cậu ấy cô độc.

Chỉ còn mỗi mẹ ở bên cậu ấy, nhưng bây giờ sức khỏe của mẹ không tốt, cậu ấy có chút hoảng.

Đúng rồi, còn có một ông cụ Tiêu, đối xử với cậu ấy như cháu ruột. Đáng tiếc ông ấy cũng nhận được thông báo, lập tức phải quay về. Sở dĩ bây giờ ông cụ còn chưa về, cũng là bởi vì có rất nhiều thủ tục phải làm, tạm thời còn chưa làm xong.

Trước kia còn có sư phụ Thạch ở cùng cậu ấy, nhưng sau rồi sư phụ lại rời đi.

Hiện tại ông cụ Tiêu còn chưa trở về, còn có thể ở bên cạnh nhiều hơn chút ít, nhưng cậu ấy biết sớm muộn gì ông cụ cũng phải trở về, sau này thật sự chỉ còn lại cậu ấy và mẹ.

Không đúng, còn có Vãn Vãn.

“Trình Kiêu, tới đây, dùng bữa. Lục Tư Hoa thấy Trình Kiêu vẫn đang ngẩn người, cho rằng cậu ấy không tiện dùng bữa, vội vàng gắp thức ăn cho cậu ấy.

Trình Kiêu mỉm cười trở lại, trong lòng ấm áp nói không nên lời, cậu ấy nói: "Cảm ơn thím, cháu sẽ tự gắp." Đũa khẽ động, gắp cho Vãn Vãn một đũa thức ǎn.

Đến lượt Vãn Vãn cảm ơn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 241: Chương 241



Nghĩ nghĩ, cậu ấy lại gắp thức ăn cho Lục Tư Hoa. Đũa dừng lại, lại gắp thức ăn cho Tô Cần và ba anh em Kiến Quốc, chu đáo mọi mặt.

Tô Kiến Quốc làm mặt quỷ với cậu ấy.

Kiến Binh và Kiến Dân không hiểu lắm, ăn món Trình Kiêu gắp cho bọn họ.

Cả gia đình, ăn uống vui vẻ hòa thuận.

Quả nhiên ngày hôm sau Tô Kiến Hoành tới nhà, anh ta tới cảm ơn Kiến Quốc.

Nếu không là Kiến Quốc ra chủ ý cho anh ta, cái nhà này anh ta quả thực không tách được. Những người trong nhà khó chơi cỡ nào, không phải anh ta không biết, đúng là vô cùng khó chơi a.

Lúc ấy Kiến Quốc nói với anh ta, anh ta nhất định phải tỏ ra yếu thế trước, chịu chút nỗi khổ da thịt, mới có thể thành công tách hộ.

Anh ta làm theo, quả nhiên làm được thật, xác thật quá tốt rồi.

Tay không rời hộ, tuy rằng không được chia cái gì cả, nhưng anh ta thấy thế là đủ.

So với chú hai, tuy rằng nhà chú hai được chia chút đồ, nhưng lại bị tổn thương sâu hơn anh ta nhiều.

So sánh ra, anh ta may mắn hơn chú hai nhiều.

Nghe chú hai nói muốn để nhà cho anh ta ở, còn để cho anh ta ở nhà trong huyện, anh ta cảm động đến mức không lời nào diễn tả được.

"Chú hai, thật sự rất cảm ơn chú, con thật lòng không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của con thế nào. Ba mẹ ruột của con cũng không suy nghĩ cho con, chỉ nghĩ tới lợi ích của bọn họ, chỉ có chú hai mới tính toán cho con. Anh ta thật lòng không biết nên cảm ơn nhà chú hai thế nào, chẳng những giúp anh ta nghĩ kế, còn cho anh ta ở nhờ, đúng là ngời tốt a, thế mà lúc trước ba anh ta luôn nói chú hai của anh ta ích kỷ ra sao.

Tô Cần nói: "Đứa nhỏ này, con là cháu của chú, sao chú có thể không lo lắng cho con được? Con là một đứa trẻ ngoan, không giống như ba con, chú Hai sẽ nguyện ý giúp con. Nhớ kỹ, con và đám Kiến Quốc là anh em họ, một bút viết không ra được hai chữ Tô, sau này đi ra ngoài, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau, phải tương thân tương ái, biết chưa?"

Tô Kiến Hoành nói: "Chú hai, con sẽ ghi tạc trong lòng. Cả nhà chú đều có ân với con, con sẽ ghi nhớ trong lòng mãi không quên"

Ngoài miệng Kiến Hoành không thể nói ra được hết toàn bộ lời muốn nói, nhưng những gì anh ta nói đều là lời nói thật, cả đời này anh ta sẽ không quên ơn nghĩa nhà chú hai đã cứu tế anh ta.

Ở thời điểm anh ta khó khăn nhất, có thể vươn tay ra giúp anh ta, sao anh ta có thể quên phần ân tình này được chứ?

“Con là một đứa trẻ ngoan, sau này nhà bác cả phải dựa vào con, ba con... Quên đi, không nói đến anh ta nữa. Sau này nhà bác cả phải dựa vào con lập môn hộ, chú hai tin tưởng con. Chăm chỉ học tập, nghe nói sẽ khôi phục kỳ thi đại học, con theo Kiến Quốc cùng nhau học tập, nếu như có thể thi vào đại học từ sớm, đó là tốt nhất"

Tô Kiến Hoành nói: "Chú Hai, con biết rồi" Suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Chú Hai, thi đại học sẽ khôi phục thật sao? Chú có nghe được tin tức gì về phương diện này không?"

“Mặc dù chú không nghe được, nhưng phỏng đoán có thể khôi phục. Con nghĩ xem, xây dựng quốc gia cần nhân tài, nhiều trường đại học như vậy, ắt sẽ có lúc phải khai giảng, đây là chuyện sớm muộn. Chú nghe Vãn Vãn nói, con bé nói là giáo sư Lý nói, quốc gia sẽ khôi phục kỳ thi đại học trong mấy năm tới. Tô Cần cân nhắc, rồi vẫn nói tin tức này cho Kiến Hoành biết.

Tô Kiến Hoành dùng sức bóp nắm đấm, trong lòng vô cùng nhảy nhót. Nếu quả thật có thể khôi phục kỳ thi đại học, như vậy anh ta kiên trì muốn lên trung học phổ thông là đúng.

Trước kia anh ta nghĩ, sau khi tốt nghiệp trung học sẽ giống chú Ba cũng tìm một công việc trong thành phố, nhưng nếu thật sự có thể khôi phục kỳ thi đại học, vậy nhất định anh ta phải tham gia kỳ thi đại học này.

Chỉ có tham gia thi đại học, như vậy mới có thể trở nên nổi bật, anh ta nhất định sẽ rời khỏi nông thôn, bay ra núi lớn.

“Chú hai, cám ơn chú, con biết phải làm sao rồi. Bắt đầu từ hôm nay, con sẽ chăm chỉ học tập, đợi đến lúc khôi phục kỳ thi đại học, con mới có năng lực tham gia.” Tô Kiến Hoành cam đoan với Tô Cần.

Tô Cần vỗ vỗ vai anh ta: "Con à, tốt lắm, con có thể nghĩ như vậy, chú hai cảm thấy vui mừng cho con.

Lúc Tô Kiến Quốc trở về, liền kéo Tô Kiến Hoành đến phòng của bọn họ, hai người ở trong phòng thì thà thì thầm, không biết đang bàn bạc cái gì.

Vãn Vãn muốn đi nghe, đáng tiếc bọn họ đóng cửa lại, nghe không được.

Nhưng Vãn Vãn suy đoán, chắc là có liên quan đến chuyện tách hộ của anh họ Kiến Hoành.

Chắc chắn bên nhà bác cả sẽ không buông tay, sẽ còn quấn lấy anh họ Kiến Hoành. Không quấn quít thì làm sao bây giờ? Nhà bác cả bây giờ què, yếu, vốn trông cậy vào việc anh họ Kiến Hoành đi học xong, xin nghỉ về nhà kiếm tiền, mới có thể kiếm được nhiều lương thực hơn một chút, như thế thì cả nhà mới không đến mức đói bụng.

Lại thêm ông nội Tô và bà nội Tô làm việc, hai ông bà còn chưa già đến mức làm không nổi, tự nhiên cũng là có điểm công, hơn nữa nhà con thứ hai và nhà con thứ ba chia lương thực dưỡng lão, có vậy thì một nhà bác cả mới có thể ăn đủ uống đủ.

Giờ đây anh họ Kiến Hoành đơn phương tách hộ, sao bọn họ có thể bỏ qua?

Ngẫm lại, đúng là cần cho ra một điều lệ.

Có lẽ anh cả có kế gì cho anh ta, chắc là đang dạy cho anh họ Kiến Hoành, xảy ra chuyện như thế thì nên xử lý như thế nào.

Lúc Tô Kiến Quốc và Kiến Hoành đi ra, nháy mắt với Vãn Vãn, nụ cười trên mặt rất sâu.

Quả nhiên, vẫn để cho Vãn Vãn đoán được.

Trong lúc đám người Tô Kiến Quốc chờ khôi phục thi đại học, thi đại học còn chưa chờ được, lại chờ được tin tức ông cụ Tiêu quay về.

Đồng thời nghe nói bệnh của mẹ Trình càng ngày càng nặng, ngay cả giường cũng không xuống được, cũng không biết là cái gì k*ch th*ch chị ấy.

Vãn Vãn và ba anh trai cũng cùng nhau đi đến thôn Hạ Hà, ông cụ Tiêu đối xử với nhà họ Tô rất tốt, chưa kể đến anh hai Tô Kiến Binh là học trò của ông ấy, Vãn Vãn còn gọi ông ấy một tiếng ông nội.

Bây giờ, ông cụ Tiêu phải quay trở lại Bắc Kinh rồi, sau khi trở về tình hình như thế nào, người khác không biết, nhưng Vãn Vãn có thể đoán được.

Sau khi ông cụ Tiêu trở về, chắc chắn sẽ trở về với chức vụ ban đầu của mình, điều này không cần nghĩ cũng biết.

Ông cụ Tiêu không phải là kỹ thuật kiếm sống thuần túy như ông Thạch và giáo sư Lý, ông ấy là chính khách. Chính khách trở về, hiển nhiên có vị trí của ông ấy.

“Vãn Vãn, cháu đến đây?” Tiêu Trường Chinh vẫy tay với Vãn Vãn.

Tiêu Trường Chinh lúc này đã thay bộ quần áo, mặc quân phục hoàn toàn mới, chỉ là tóc đã bạc phơ. Ở thôn Hạ Hà vài năm, khiến tóc của ông ấy bạc trắng hoàn toàn rồi.

Vãn Vãn đi tới, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn ông cụ Tiêu.

Ông cụ đưa tay v**t v* mái tóc của cô: “Đợi cháu lớn lên rồi, nhất định phải nhớ đến Bắc Kinh tìm ông nội, có được không?"

Vãn Vãn nói: “Bây giờ cháu không đến được."

“Ông nội biết cháu phải đi học, đợi cháu lớn lên, thi vào đại học, đến Bắc Kinh có được không? Đến lúc ấy ông nội giới thiệu đứa cháu gái nhỏ của ông cho cháu, giới thiệu Ngọc Nguyệt của ông cho cháu làm quen."

Vãn Vãn nghiêng đầu suy nghĩ, nhất thời chưa trả lời lời của ông ấy.

“Ngọc Nguyệt nhà ông là một đứa bé ngoan, đến lúc ấy cháu chắc chắn sẽ rất vui vẻ làm quen với nó. Đến tìm ông nội, có được không?” Trong mắt Tiêu Trường Chinh tràn đầy sự mong chờ.

Tiêu Trường Chinh cho dù địa vị cao bao nhiêu, ông ấy cũng là một lão già, một lão già mất đi đứa con trai. Ông ấy ở đây bảy tám năm rồi, vẫn luôn rất thích Vãn Vãn, chính là muốn cô bé có thể đến tìm ông ấy, còn có Trình Kiêu…
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 242: Chương 242



Ông ấy nhìn về phía Trình Kiêu, trong tim có chút nhói, có hơi run, nhưng lại nhẫn lại sự mong chờ này.

Vãn Vãn thuận theo ánh mắt của ông ấy nhìn về phía Trình Kiêu, suy nghĩ một lúc, đã đồng ý: “Ông nội Tiêu, cháu sẽ tới thăm ông, dẫn theo anh Trình Kiêu cùng tới"

Tiêu Trường Chinh nói: “Tiểu tử thối này, ông sắp phải đi rồi, nó cũng không đi lên khóc vài tiếng, nó vốn dĩ là chỉ mong lão già này đi, một chút không nỡ cũng không có"

Trình Kiêu chỉ lặng lẽ bước tới, không nói không nỡ, cũng không ôm ông cụ Tiêu khóc nức nở. Tính cách của cậu ấy như thế này, ông cụ cũng biết, đương nhiên cũng không cưỡng cầu.

Cũng chính vì tính cách này của cậu ấy có chút giống với đứa con trai của mình, lúc Tiêu Trường Chinh nhìn cậu ấy, liền không kìm lòng nổi mà nhớ đến đứa con trai. Cũng coi như là nhìn vật nhớ người đi.

“Được rồi, ông không ép, ông phải trở về rồi. Vẫy tay chào họ, Tiêu Trường Chinh ngồi vào chiếc xe jeep đó rồi.

Một chiếc xe jeep quân dụng.

Tiêu Luân Đạt đứng bên cạnh ông cụ Tiêu, cậu ta không nhìn Trình Kiêu, cũng không nhìn ông cụ Tiêu, chỉ là đôi mắt lại đang nhìn Vãn Vãn.

Cậu ta cũng học theo ông cụ Tiêu, muốn v**t v* đỉnh tóc mềm mại của Vãn Vãn, nhưng nhìn thấy đôi mắt ánh nước sương mù của Vãn Vãn đang nhìn cậu ta, cậu ta càng muốn véo khuôn mặt nhỏ của cô.

Nhưng tay cậu ta lại bị một bàn tay khác cản lại, cậu ta nhìn sang, phát hiện người đang cản trở cậu ta vậy mà lại là Trình Kiêu!

Đôi mắt cậu ta khẽ nheo lại, trừng mắt nhìn Trình Kiêu một cách giận dữ, lại thấy đối phương chỉ nhìn cậu ta bằng một ánh mắt thờ ơ.

Đột nhiên cảm thấy, thiếu niên mười sáu tuổi trước mắt sẽ là đối thủ của cậu ta.

Trình Kiêu chỉ mím chặt môi, lấy khóe mắt liếc cậu ta, hình dáng cậu ta trong đôi mắt của cậu ấy đang lay động, cậu ấy thu lại tầm mắt, trong phút chốc, không còn bóng dáng ấy nữa.

“Luân Đạt, trở về thôi.” Tiêu Trường Chinh hô lên một tiếng, thò nửa đầu ra khỏi chiếc xe jeep.

Tiêu Luân Đạt đáp lại một tiếng, nói với Vãn Vãn: “Vãn Vãn, tôi về trước đây.” Muốn bắt tay với Văn Vãn, nhưng Trình Kiêu ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cậu ta cái gì cũng không làm được.

Lúc này lên chiếc xe jeep, còn thò đầu ra nhìn Văn Vãn, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến, cho đến khi chiếc xe chở họ dần khuất hỏi tầm mắt của mọi người.

“Ông nội Tiêu, Tiêu Luân Đạt!” Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, một giọng nói từ trong đoàn người truyền đến.

Giọng nói quen thuộc này, Vãn Vãn không bao giờ quên được, nhìn lại liền thấy Tô Vũ Đình xô đoàn người hai bên ra, muốn đuổi kịp đoàn xe đang dần rời đi.

Tô Vũ Đình thật sự tức giận đến mức muốn cắn răng rồi, cô ấy từ sớm đã hẹn giờ rõ ràng, bảo bà nội Tô gọi cô ấy dậy. Nhưng cuối cùng cô ấy lại ngủ dậy muộn, bà nội Tô vậy mà lại không gọi cô ấy.

Đến khi cô ấy nôn nóng chạy qua, trên đường vì chạy quá nhanh, còn bị ngã mấy lần, không dễ gì cô ấy mới đuổi kịp, ông cụ Tiêu sao lại đi rồi?

Khiến cô ấy đến tiễn người cũng tiễn không thành? Quá buồn bực.

“Tảo Tảo... Bà nội Tô bên đó hét, chuyện Tô Vũ Đình ngã bà ta từ xa đã nhìn thấy, đang đau lòng đây.

Mặc dù người khác hết lần này đến lần khác nói với bà ta, Tô Vũ Đình đảm đương không nổi hàm tước phúc tinh, bà ta vẫn ngoan cố cho rằng điều đó không sai.

Lúc này nhìn thấy hai đầu gối của Tô Vũ Đình ngã sưng lên, bà ta đau lòng muốn đi tới giúp cô ấy xoa хоа.

Trong đáy mắt của Tô Vũ Đình hiện lên một tia chén ghét, chỉ có điều rất nhanh chóng trở lại bình thường, không bị ai nhìn thấy.

Tô Vãn Vãn nhìn cảnh này từ xa, đã rất lâu cô bé mới lại nhìn thấy Tô Vũ Đình.

Tô Vũ Đình thực sự là càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi? Gia đình bác Cả bên đó, bất kể là Tô Đại Lực hay Lưu Chiêu Đệ, tướng mạo đều hết sức bình thường, chỉ có Tô Vũ Đình nhặt được những ưu điểm tốt nhất của cha mẹ, xinh đẹp ra tựa như một đóa sen.

Trình Kiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y Vãn Vãn, trao cho cô bé hơi ấm, cô bé trao cho cậu ấy nụ cười ấm áp.

“Ngay cả lão Tiêu cũng đi rồi à, chỉ còn lại một mình ông” Giáo sư Lý thở dài một tiếng, nói rằng ông ta cũng sẽ trở về, nhưng ông ta vẫn luôn chưa nhận được thông tin quay lại.

Vãn Vãn nói: “Ông nội Lý, ông chắc chắn cũng sẽ trở về, nói không chừng rất nhanh sẽ được thông qua.

Cô bé nhớ kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ 77 được thông báo vào tháng mười, mà vào tháng chín, có lẽ đã mở cuộc họp rồi. Vậy giáo sư Lý sẽ trở về muộn nhất là tháng mười, nói không chừng còn sẽ trở về sớm hơn.

Bây giờ là tháng năm, cách ngày đó thực sự không xa rồi.

Giáo sư Lý chỉ nghĩ là Vãn Vãn đang an ủi ông ta, không trở về thì không trở về, ông ta sẽ ở đây sống quãng đời còn lại. Hiếm khi Vãn Vãn đứa trẻ này còn quan tâm ông ta như thế, đứa trẻ này thật sự khiến người ta rất ấm lòng.

Càng nhìn càng thích, nhưng đáng tiếc là Vãn Vãn không nguyện ý học quốc họa với ông ta. Ông ta thu nhận Tô Kiến Dân, đó là kết quả tốt thứ hai của ông ta, ông ta vẫn mong muốn Vãn Vãn có thể học quốc họa cùng với ông ta.

Lúc đó hỏi cô bé, cô bé vẫn nhỏ, mới bốn tuổi, đứa trẻ bốn tuổi hiểu cái gì? Bây giờ Vãn Vãn cũng tám, chín tuổi rồi, hẳn là biết tương lai muốn làm gì. Ông ta lại hỏi cô bé một lần nữa? Có nguyện ý học vẽ cùng ông ta không?

“Vãn Vãn, cháu tới đây, ông nội Lý có chuyện muốn hỏi cháu. Giáo sư Lý vẫn quyết định động viên cô bé, nếu thực sự có thể thay đổi cách nghĩ, thực sự có thể cùng ông ta học vẽ, vậy thì trong lòng ông ta sẽ rất vui mừng.

Cũng không biết tại sao, trong lòng ông ta luôn có một loại cảm giác, nếu Vãn Vãn cùng ông ta học vẽ, thành tích sau này tuyệt đối sẽ vượt qua ông ta.

Mặc dù Vãn Vãn không hiểu tại sao giáo sư Lý lại đột nhiên gọi cô bé đi tới chuồng bò, nhưng ông ta gọi rồi, cô bé đương nhiên cũng không từ chối.

Cùng đi qua đó, còn có Trình Kiêu, cậu ấy không yên tâm về Vãn Vãn.

Đến chỗ chuồng bò, giáo sư Lý rót một ly nước, và hỏi cô bé: “Vãn Vãn, có muốn học vẽ cùng ông không?"

Vãn Vãn nói: “Ông nội Lý, vấn đề này lúc trước ông đã từng hỏi cháu rồi, cháu nhớ là cháu cũng từng nói qua với ông"

“Ông biết, lúc trước cháu từ chối ông, nhưng ông vẫn cảm thấy cháu có thiên phú, cho nên muốn dạy cháu. Mặt giáo sư Lý tràn đầy mong chờ.

Vãn Vãn trầm mặc rồi, cô bé không phải là không muốn đồng ý. Điều này khác với học ngành y, chuyện học ngành y có ảnh hưởng trực tiếp đến kiếp trước của cô bé, cô bé không thích bệnh viện, nhưng không muốn tiếp xúc với ngành bác sĩ này. Nhưng học vẽ lại khác.

Huống chi, trong lòng cô bé còn có một bí mật, điều đó không đủ để nói với người ngoài nghe.

Ở kiếp trước, đã từng học thiết kế, vào thời điểm đó tiếp xúc nhiều nhất là máy tính, cô bé thường vẽ trên máy tính. Cũng có lúc sẽ dùng tranh kỹ thuật, vẽ phác họa, nhưng chưa bao giờ học qua quốc họa.

Nhưng giáo sư Lý có biết cách vẽ tranh kỹ thuật phác họa không?

Những thứ này cô bé chưa từng hỏi qua ông ta, lúc ấy ông ta hỏi cô bé có muốn học quốc họa không, cô bé từ chối rồi. Không phải là cô bé không muốn học, mà là sợ suy nghĩ cố định của mình sẽ bị làm loạn. Quốc họa và tranh kĩ thuật, mặc dù đều là vẽ, suy cho cùng là không giống nhau.

“Vãn Vãn, ông biết trong lòng cháu bận tâm điều gì, ông già này chỉ đơn thuần là thích cháu, chưa từng nghĩ đến việc khiến cháu đạt được những thành tựu gì trong giới quốc họa.” Giáo sư Lý nói: “Cho dù tương lai không thể truyền từ đời này qua đời khác, ông chỉ đơn thuần là muốn dạy cháu mà thôi, chuyện rất đơn giản"

Vãn Vãn đang suy tư.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 243: Chương 243



Trình Kiêu ở bên cạnh nói: “Vãn Vãn, nếu em thực sự thích thì có thể học cùng với giáo sư Lý. Em và Kiến Dân hai người đều trở thành học sinh của giáo sư Lý, chẳng phải là một chuyện khá tốt hay sao? Bây giờ Kiến Dân trưởng thành rất nhanh trên lĩnh vực hội họa.

Giáo sư Lý nói: “Kiến Dân thích hội họa, nhưng thiên phú của nó trên hội họa dù sao cũng chỉ ở mức phổ thông. Giữ gìn cái đã có thì có thừa, nhưng sáng tạo lại chưa tới, hơn nữa thiếu sự thông minh tài trí Vãn Vãn là đứa trẻ đầu tiên mà ông ta để mắt tới, lúc đó ông ta cảm thấy đứa trẻ này rất thông minh, nếu có thể tham gia vào hội họa Trung Quốc, chắc chắn sẽ có triển vọng rất lớn.

Vãn Vãn nói: “Ông nội Lý, cháu không thích loại vẽ tranh bằng cọ mềm, cháu thích dùng bút cứng vẽ phác họa.

“Cháu là nói tranh kỹ thuật hoặc là phác họa sao? Hay là tranh sơn dầu?” Giáo sư Lý lại lắc đầu: “Tranh sơn dầu cũng cần cọ dầu, cọ vẽ tuy không giống lắm với cọ lông, nhưng kỳ thực cũng tương tự."

Vãn Vãn nói: “Lúc trước cháu thích dùng cành cây vẽ trên mặt đất, sau này khi học tiểu học, có bút chì, cháu thích dùng bút chì vẽ."

Đôi mắt giáo sư Lý sáng lên: “Vãn Vãn, cháu thể hiện chút tài năng cho ông nội Lý xem xem.

Ông ta vẫn luôn biết Vãn Vãn là một đứa trẻ có trí thông minh, nhưng ông ta không biết những lúc không có người, Vãn Vãn vậy mà lại biết dùng bút cứng vẽ sao? Cũng không biết cô bé vẽ loại tranh gì, người có thiên phú, cho dù không có ai ở bên cạnh dạy cô bé, bản thân cô bé tự học cũng có thể học được.

Vãn Vãn không từ chối, quả nhiên cầm lấy một chiếc đũa, thấm nước bắt đầu vẽ trên bàn.

Mắt giáo sư Lý càng ngày càng sáng hơn, đến cuối cùng hoàn toàn là kinh ngạc.

Ông ta thực sự không ngờ rằng, Vãn Vãn lại có thiên phú lớn như vậy, bức vẽ tay này, hoàn toàn không giống một đứa trẻ có thể vẽ ra được.

“Vãn Vãn, cháu tự học sao?” Ông ta không nhịn được hỏi, trong giọng nói không che đậy được sự phát run.

Vãn Vãn nói: “Lúc trước khi cháu đi trên phố nhìn thấy có người vẽ tranh, người đó vẽ tranh bằng bút chì, sau đó nhân vật được vẽ ra giống như đúc. Sau đó cháu có hỏi qua ông ấy, khi có thời gian sẽ đi tới chỗ đó xem ông ấy vẽ. Nhưng về sau không nhìn thấy ông ấy nữa, cũng không biết là đi đâu, hay là bị người khác bắt rồi.” Trong ngữ khí có sự tiếc nuối sâu sắc.

Giáo sư Lý biết, Vãn Vãn chắc chắn là nhìn thấy ở trong phố có người vẽ tranh như vậy, vì tò mò mà đã yêu thích nó, sau đó ngày ngày đều đến xem. Nhưng loại tranh này, vào thời điểm đó thuộc vào loại nhảy cảm, chỉ sợ là thực sự có khả năng bị người khác bắt rồi.

Giáo sư Lý nói: “Bây giờ đất nước đã mở rộng quản chế của phương diện này, nếu người kia bị bắt, chắc chắn sẽ được thả ra. Ngừng một chút, ông ta lại nói: “Thực ra điều ông vẫn luôn chưa nói với cháu là, ông không chỉ biết vẽ quốc họa, còn biết tranh kỹ thuật và phác họa. Là một họa sĩ, sao có thể chỉ biết vẽ một loại cơ chứ?” Nhưng tranh kỹ thuật và phác họa của ông ta vẽ không xuất sắc bằng quốc họa thôi.

Mắt Vãn Vãn sáng lên, sao cô bé lại không những đến điều này cơ chứ?

Giáo sư Lý vẽ quốc họa lợi hại như thế, sao có thể không biết vẽ tranh kỹ thuật và phác họa được. Nhưng cô bé chưa từng nhìn thấy ông ta vẽ phác họa, chỉ thấy khi ông ta vẽ quốc họa.

Quốc họa của ông ta thực sự rất đẹp.

“Đó là đương nhiên, thực ra năm đó ông đã ra nước ngoài. Nếu không, lúc đại vận động, ông sao có thể bị lật đổ? Đó là bị người khác báo cáo, nói ông qua nước ngoài, ở nước ngoài du học. Giáo sư Lý th dài.

Năm đó bị người khác thông báo như vậy, trái tim ông ta thực sự rỉ máu.

Ông ta ra nước ngoài, lúc đó cũng là vì nghệ thuật, nào đã từng nghĩ quá nhiều? Năm đó điều kiện gia đình cũng tốt, ra nước ngoài du học, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Làm sao có thể nghĩ ra được, chính là vì ông ta ra nước ngoài du học, vậy mà lại bị người khác nắm thóp, trở thành bằng chứng của những người đi theo con đường tư bản và liên kết với nước ngoài.

Nếu không phải có người đã báo cáo ông ta, có lẽ ông ta chưa đến được thôn Hạ Hà, đã bị người khác xóa sổ rồi.

“Ông không chỉ biết vẽ tranh kỹ thuật phác họa, ông còn biết vẽ tranh sơn dầu. Giáo sư Lý nói thêm.

Mắt Vãn Vãn sáng lên, giáo sư Lý đây là toàn năng.

Cô bé không ngờ tới, ông ta lại hiểu nhiều đến vậy.

“Có hứng thú học với ông không?” Giáo sư Lý lại hỏi cô bé.

Vãn Vãn không chút nghĩ ngợi, gật đầu: “Dạ muốn Lúc trước cô bé không học cùng ông ta, vì cô bé lo ngại, dù sao lúc ấy cô bé mới có bốn tuổi, giả vờ cái gì cũng không biết vẽ, có lúc ngược lại còn là thao tác có độ khó cao. Khi không cẩn thận liền có khả năng sẽ chơi quá đà, bị người khác nhận ra chỗ sơ hở.

Cô bé từ chối, đương nhiên là có mục đích của cô bé. Bây giờ đồng ý, cũng là bởi cô bé quả thực muốn học vẽ cùng với giáo sư Lý.

Giáo sư Lý thực sự là người toàn tài, nhân tài cao cấp như vậy, suýt chút nữa bị chôn vùi trong cuộc vận động ở đây, thực là đáng tiếc. May mắn thay dân thôn Hạ Hà hiền lành chất phác, cho dù đề cập đến mệnh lệnh của cấp trên, muốn họ tiến hành đấu tranh nghiêm trọng với giáo sư Lý, vẫn sẽ được ông Sơn bí thư chi bộ và đội trưởng Đại Minh bảo vệ, chỉ giả bộ, chiến đấu một chút.

Giáo sư Lý dừng lại, ông ta thế nào cũng không nghĩ tới việc, Vãn Vãn lại đồng ý nhanh như vậy. Ông ta vẫn luôn cho rằng cô bé sẽ đợi đến khi ông ta mòn cả miệng mới đồng ý.

Không ngờ rằng, ông ta chỉ là thể hiện ra những kỹ năng khác của mình mà ông ta biết, Vãn Vãn liền đồng ý rồi.

Nếu ông ta sớm biết đơn giản như vậy, năm đó ông ta đã đem những thứ này thể hiện ra hết rồi, chứ không cần phải đợi đến bây giờ mới thể hiện. Điều này đã lãng phí mất bao nhiêu thời gian?

Ông ta thế nào cũng không nghĩ tới, Vãn Vãn vậy mà sẽ thích vẽ bằng bút cứng.

Thật là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.

“Được được, vậy cháu học cùng với ông, ông sẽ đem những thứ ông biết dạy cho cháu. Giáo sư Lý rất vui mừng: “Sau này cháu gọi ông là ông nội Lý cũng được, gọi ông là thầy giáo cũng được.

Vãn Vãn nghĩ một chút, vẫn là rất thận trọng củi chào, hô lên một tiếng: “Thầy giáo.

Thầy giáo và sư phụ hiển nhiên có sự khác biệt, nhưng nói đến hội họa, giáo sư Lý là giáo viên đại học, chắc hẳn sẽ thích nghe Vãn Vãn gọi ông ta một tiếng thầy giáo hơn.

“Được, được.” Giáo sư Lý vui mừng đáp lại, lúc Tô Kiến Dân kêu ông ta một tiếng thầy giáo, ông ta cũng không phản ứng lớn đến như vậy.

Có thể thấy được, ông ta thực sự thích Vãn Vãn, muốn Vãn Vãn làm học sinh của ông ta.

Trình Hiểu nhìn, biểu cảm cũng thả lỏng, Vãn Vãn học vẽ cùng với giáo sư Lý, cậu ấy cũng cảm thấy vô cùng tốt.

Vãn Vãn cô bé này, học vẽ một chút, thể hiện tình cảm sâu sắc một chút, là một chuyện rất tốt.

Không giống với y học Trung Quốc, những thứ cần phải hiểu quá nhiều, hơn nữa Vãn Vãn cũng quả thực không phù hợp, cô bé lại không thích. Đối với việc học vẽ, Trình Hiểu hoàn toàn tán thành.

Vãn Vãn chính thức bắt đầu theo giáo sư Lý học vẽ.

Cô bé thường ngày đều sẽ đến trường đi học, chỉ có cuối tuần mới rảnh. Đợi đến kỳ nghỉ, cô bé mới có thể theo giáo sư Lý mọi lúc để học vẽ.

Theo giáo sư Lý học vẽ hai tháng, Vãn Vãn thay đổi rất lớn, tiến bộ cũng vô cùng nhanh.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 244: Chương 244



Một ngày, thôn Hạ Hà lại một lần nữa hoan nghênh một nhân vật lớn, lái xe con đi tới, ngay tức khắc người xung quanh đã vây kín.

Khi chiếc xe chạy tới, dân thôn Hạ Hà đều sôi nổi.

Gần đây, luôn có ô tô đến, từ lúc ông Thạch bị đón đi, sau đó là ông cụ Tiêu bị đón đi, bây giờ lại có ô tô đến, ánh mắt của mọi người đều hướng tới giáo sư Lý.

Đây là muốn đón giáo sư Lý đi sao?

Nghĩ lại cũng có khả năng, dù sao giáo sư Lý không phải là nông dân bản địa ở thôn Hạ Hà, ông ta là từ trường đại học tỉnh đến, là giáo sư đại học, bây giờ được mời trở về, điều này không phải là một chuyện rất bình thường sao?

Ông Sơn bí thư chi bộ và đội trưởng Đại Minh hai người họ ở cạnh những nhân vật lớn đó, đó là lãnh đạo từ tỉnh đến, nghe nói là lãnh đạo lớn của sở giáo dục tỉnh, còn lớn hơn cả huyện trưởng.

Ông Sơn bí thư chi bộ có thể gặp bao nhiêu lãnh đạo? Quan chức lớn nhất mà ông ấy từng gặp, đó là bí thư huyện ủy, còn là vì khi ấy cấp trên đến đón ông Thạch và ông nội Tiêu, huyện trưởng và bí thư cùng đến.

Lần này, huyện trưởng vẫn ở cạnh lãnh đạo lớn, còn kèm theo nụ cười.

Trong lòng mãn nguyện rồi, thôn Hạ Hà không lớn, lại đón ba nhân vật lớn ở đây. Ông ấy và Đại Minh hai người cũng thông minh khôn khéo, không làm khó ba người, sau khi tranh đấu sẽ luôn đến chuồng bò an ủi họ, còn mang đến những thứ ăn được dùng được.

Ông nội Tiêu biết họ cũng khá khó xử, sẽ không thù hằn họ.

Lúc này, giáo sư Lý lại rất bình tĩnh chờ đợi, như thế những chiếc xe đó không liên quan gì đến ông ta vậy.

Tổng cộng có hai chiếc xe tới, trên xe một vài người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn bước xuống.

Một người trong số đó nói: “Xin hỏi là giáo sư Lý phải không?"

Giáo sư Lý lúc này ăn mặc như lão nông, trên người mặc một quần áo lao động màu xám, trên quần áo còn có miếng vá, trên tay áo và ống quần có bùn, trên tay còn cầm cuốc, đang vác nó trên vai.

Cứ vậy mà đứng trước mặt những người này, quần áo họ mặc quá sạch sẽ, trên người lại có sự sang trọng của phần tử trí thức, so với giáo sư Lý cảm thấy là có sự ngăn cách.

Ông ta hỏi: “Đúng vậy, mấy người là...?"

Một người trong số họ cúi đầu chào giáo sư Lý: “Chào ngài giáo sư Lý, tôi là người của sở giáo dục tỉnh, cấp trên gửi thông báo, bảo ngài đến Bắc Kinh họp, ngài thấy sao?"

Giáo sư Lý chỉ nhàn nhạt nhìn họ một cái, lắc đầu: “Tôi bây giờ là nhân viên bị điều về thôn, tôi có lỗi, tôi muốn cải tạo. Tôi đến Bắc Kinh cái gì, họp cái gì? Mấy người trở về đi"

Đối với những lời nói về việc đến Bắc Kinh họp, ông ta khịt mũi khinh bỉ, hoàn toàn không tin.

Năm đó khi ông ta bị đánh xuống, trên người gánh tội danh nghiêm trọng, lúc đó ông ta nghĩ rằng bản thân xong đời rồi. Sau này dưới sự điều hành của người quen, mới có thể giữ được cái mạng này.

Cũng là may mắn của ông ta, bị điều đến thôn Hạ Hà, cán bộ của thôn Hạ Hà đều là người tốt, không có áp lực gì đối với ông ta. Dân trong thôn cũng không tiến hành đấu tranh với ông ta, chỉ là hành động như thường lệ.

Ông ta không cảm nhận được bất cứ tổn hại nào.

Nhưng lúc bị điều xuống, tổn thương đã hình thành, ông ta cũng sợ, lỡ như quay trở về, lại bị công kích một lần nữa thì phải làm sao? Nghĩ lại, vẫn là ở thôn này đi, còn có thể dạy học sinh của mình, hai đứa học sinh ông ta đều rất hài lòng.

Vãn Vãn thông minh, tiến bộ vô cùng nhanh, ông ta trước giờ chưa từng thấy học sinh nào tiến bộ nhanh như vậy. Tô Kiến Dân cũng không tệ, tuy thiên phú không bằng Vãn Vãn, nhưng cậu bé chịu khó, rất nỗ lực, đổi mới không đủ nhưng bảo thủ có thừa, thế là đủ rồi.

Ông ta ở thôn quê rất vui vẻ, thế là đủ rồi. Dù là ông ta rất muốn quay trở lại trường học, tiếp tục sự nghiệp trồng người, nhưng lại sợ phải chịu tổn thương một lần nữa, nghĩ lại, ở thôn quê sự nghiệp trồng người cũng vậy, mặc dù học sinh ít hơn, cũng đủ rồi.

“Giáo sư Lý, là thông báo của Bắc Kinh gửi đến, là bộ giáo dục đích thân gọi điện thoại tới, bảo chúng tôi bắt buộc phải đón giáo sư Lý trở lại, sau đó hộ tống đến Bắc Kinh họp, ngài vui lòng"

Giáo sư Lý xua tay: “Không cần, tôi là một thư sinh, đi họp cái gì? Mấy người về đi, tôi ở lại đây, không đi đâu cả.” Ông ta muốn đi về.

Vãn Vãn theo sau ông ta, không nhịn được quay đầu lại nhìn.

Bây giờ là kỳ nghỉ hè, cô bé vừa hay có thời gian, liền về quê, theo giáo sư Lý học vẽ.

Những người trong sở giáo dục tỉnh này, một người cô bé cũng không quen biết, nhưng nhìn thái độ thành khẩn của họ, chắc là đến với sự chân thành.

Cô bé nhớ lại khoảng thời gian ở kiếp trước, đã từng hiểu giai đoạn lịch sử này. Đặng Công trở về chủ trì công việc, chủ trì phương diện liên quan đến giáo dục, cũng vào khoảng thời gian này, ông ấy nêu ra những việc liên quan đến việc khôi phục kỳ thi đại học. Ông ấy chống chọi với tất cả các áp lực, muốn mang đến cơ hội cho sinh viên khắp nơi được tiếp tục học tập, cho tất cả các nhà giáo dục một đãi ngộ công bằng, sửa đổi lại tất cả các giáo sư đại học ở nông thôn hoặc là cấp cơ sở. Muốn sinh viên có thể hoạt động bình thường trở lại, có thể khôi phục công việc tuyển sinh bình thường.

Nhưng rất nhiều người không tin, cũng sợ rồi, sợ rằng chuyện tốt như này đến cuối cùng lại không có cách nào thực hiện được, còn có một số người đang trông ngóng.

Cô bé chỉ nhớ vào thời điểm đó, sau này có rất nhiều giáo sư được mời đến Bắc Kinh tham gia hội nghị, sau hơn một tháng, phương án cuối cùng đã được quyết định.

Việc này có lẽ là sự thật.

Nhưng giáo sư Lý bây giờ thực sự sợ rồi, ông ta không dám cùng họ quay trở về, sợ đến lúc đó ngay cả cơ hội ở thôn quê cải tạo cũng không có.

Bản chất con người, nghĩ lại cũng có thể hiểu được ông ta.

“Giáo sư Lý... Những người đó hét.

Giáo sư Lý chỉ vẫy vẫy tay, vác cuốc chậm rì rì quay lại chuồng bò của ông ta.

Tám năm cải tạo ở nông thôn, khiến ông ta đã thích nghi với nông thôn, lúc này nếu ông ta không nói, không có ai biết rằng ông ta là giáo sư đại học, đã hoàn toàn biến thành nông dân. Làm mấy việc đồng áng, còn trơn tru hơn nhiều người nông thôn.

Người của sở giáo dục tỉnh cứ đưa mắt nhìn ông ta đi về, rất muốn đến gần nhưng lại bị mọi người trong đó ngăn lại.

“Chuyện này chúng ta trước tiên nên quay về báo cáo với bộ trưởng, nghĩ biện pháp nên làm thế nào. Thở dài nói, đây là làm ơn mắc oán, ngay từ đầu sao anh ta lại động vào cái việc rủi ro này làm gì cơ chứ.

Rõ biết giáo sư Lý tính tình rất thẳng thắn, nhất định sẽ không theo anh ta trở về một cách dễ dàng như vậy, lại còn nguyện ý muốn đến thử, kết quả là bị vả mặt như thế này.

Cảm nhận của lần vả mặt này, thực sự rất khó chịu.

“Trở về thôi, những người ở địa phương khác chắc chắn cũng sẽ không thuận lợi như này, nhất định cũng sẽ bị từ chối giống chúng ta. Nghĩ đến đây, tự an ủi mình một chút, cũng cảm thấy cũng không quá mất mặt.

Mặc dù giáo sư Lý từ chối họ, ít nhất cũng là nói chuyện tử tế, thái độ cũng không tệ, nói không chừng các động chỉ ở những địa phương khác còn gặp phải tình hình tồi tệ hơn họ thì sao?

Nghĩ như vậy, lại cảm thấy trong lòng được an ủi.

Nói không chừng những người khác còn ngại hơn, thảm hơn họ nữa.

Vãn Vãn theo sau giáo sư Lý, theo ông ta cùng quay lại chuồng bò.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 245: Chương 245



Cô bé nhìn giáo sư Lý, khuôn mặt u ám, một nét cười cũng không có. Thấy rõ được cơ thể ông ta đang run rẩy, giáo sư Lý cũng không nghĩ đến sẽ có chuyện này xuất hiện nhỉ? Trong lòng đang hoài nghi, muốn tin lại không dám tin?

Cô bé có thể hiểu được tâm lý của ông ta, bị điều xuống nông thôn lâu như vậy, còn là bị điều xuống với tình cảnh như thế. Một giáo sư, giáo viên trường đại học, học giả, lại bị đuổi khỏi trường như vậy, trong lòng bất cứ ai cũng không dễ chịu nhỉ?

Ông ta nhất định muốn quay trở lại, có nhà giáo dục nào mà không muốn quay lại trường đại học nơi mình đã làm việc nửa cuộc đời, tiếp tục công việc của ông ta?

Chắc chắn là muốn.

Nhưng là bị đấu tranh làm sợ rồi, cũng là những lo lắng chồng chất.

Có thể là cần một phần an tâm.

“Thầy giáo.” Vãn Vãn khẽ gọi.

Giáo sư Lý muốn rót cho mình một cốc trà, tay vẫn luôn run cầm cập, không nghe.

Vãn Vãn vội vàng đến rót trà cho ông ta, đưa đến tay ông ta.

Tay ông ta vẫn run cầm cập, tay cầm cốc trà không vững, run rẩy, nước trong cốc cũng rung chuyển theo.

“Thầy giáo..” Vãn Vãn kêu lên, có chút lo lắng.

Giáo sư Lý mỉm cười nhìn cô bé, tay cầm cốc trà vẫn đang run lên.

Thở dài một tiếng, ông ta lại nói: “Bây giờ căng thẳng như này, mũ của ông cũng chưa bị tháo xuống, sẽ có tình huống như thế nào, ai cũng không biết. Ông chỉ sợ...” Sợ một đi sẽ không trở lại được nữa.

Vậy thì còn không bằng ở nông thôn, làm một lão nông.

Vãn Vãn nói: “Thầy giáo, thầy có thể đổi một góc độ suy nghĩ khác, bây giờ cuộc vận động đó đã kết thúc rồi, đất nước đã khôi phục lại trật tự, cần phải có nhiều nhân tài đi vào xây dựng đất nước hơn. Nhưng bây giờ trường đại học không tuyển sinh thì không có nhân tài, vậy lớp con em của những công nông binh có thể làm gì? Việc các trường đại học tuyển sinh trở lại là xu thế tất yếu. Thầy là giáo sư trong đại học, có kinh doanh phong phú, có lẽ là muốn gọi ông đến Bắc Kinh để nói về chuyện giáo dục?"

Giáo sư Lý lắc đầu, những thứ này ông ta đương nhiên hiểu, nhưng giáo dục không phải là chính trị, ông ta sợ đến lúc ấy ngay cả làm một người nông dân cũng không được.

Cứ ở lại nông thôn đã, đợi đến khi thực sự chắc chắn, ông ta sẽ suy nghĩ đến việc có nên quay trở lại hay không.

Còn có chiếc mũ của ông ta, đến nay vẫn chưa bị tháo xuống, ông Thạch và ông Tiêu đều là sau khi tháo mũ mới được đón trở lại.

Ông ta là cái gì? Mũ vẫn còn đây, người liền bị mời đến Bắc Kinh rồi?

Nghĩ một chút, vẫn là ở nông thôn an toàn hơn.

Những việc đấu tranh đó, ông ta đã trải qua quá nhiều, đều đã sợ rồi.

Vãn Vãn không biết nên khuyên giáo sư Lý như nào, cô bé lại không thể nói với ông ta tất cả những gì cô bé biết ở kiếp trước, chỉ có thể nói khía cạnh như vậy, nhưng điều đó không khiến trong lòng ông ta thả lỏng một chút nào.

Điều cô bé có thể làm, đó là ở bên cạnh ông ta thật tốt, trong vấn đề quan trọng này, ở bên cạnh ông ta, cho ông ta sự an ủi.

Từ lúc giáo sư Lý từ chỗ đó trở về, trong lòng Văn Vãn vẫn luôn không được bình tĩnh.

Cô bé biết, kỳ thi đại học sắp được khôi phục trở lại, tháng chín sẽ tổ chức xong cuộc họp. Tháng mười liền có thể có được thông báo từ trên báo rồi. Cô bé phải báo tin này cho anh cả càng sớm càng tốt, anh cả bây giờ đã tốt nghiệp cấp ba rồi, đang lo lắng về điều này.

Cậu ấy luôn nghĩ về việc kỳ thi đại học có thể khôi phục được không.

Lần này trở về thôn Hạ Hà, không phải chỉ có một mình cô bé, còn có ba người anh trai cùng trở về với Cô.

Ở trong thành phố họ cũng chán ngấy rồi, thỉnh thoảng về quê khuây khỏa cũng tốt.

“Anh cả, anh cả...” Cô vừa trở về, còn chưa đến cổng sân đã hét Tô Kiến Quốc.

Tô Kiến Quốc còn chưa đi ra, một bóng hình từ trong sân chạy vụt ra, vừa nhìn thấy cô bé liền bổ nhào lên, cái lưỡi đã ở trên mặt cô chào hỏi.

“Tia chớp! Mày lại rửa mặt cho tao rồi!” Vãn Vãn ôm Tia Chớp, dù miệng đang oán trách, nhưng động tác ôm nó lại không có đẩy ra.

Lần này cô bé trở về thôn Hạ Hà, không vất nó ở trong thị trấn.

Tia Chớp thích chơi thích huyên náo, ở thị trấn chịu ấm ức rồi. Nó thích chạy khắp nơi, ở thôn Hạ Hà tốt biết bao, nhưng có thể để nó chạy và chơi ở khắp nơi, còn có người bạn đồng hành cơ.

Báo Săn bây giờ rất dũng mãnh, từ khi bị thương được Trình Kiêu cứu, nó bây giờ càng dũng mãnh hơn, theo Trình Kiêu ra ngoài lên núi săn con mồi, cải thiện món ăn cho nhà họ Trình.

Nếu không phải là Báo Săn mỗi lần đều có thể bắt được con mồi, bồi bổ cho thân thể mẹ Trình thì thân thể chị ấy không gục cũng phải gục. Chị ấy bị bệnh, rất cần bổ sung dinh dưỡng.

Tô Kiến Quốc nghe thấy giọng Vãn Vãn ở bên ngoài gọi anh ấy, đặt quyển sách xuống rồi từ trong phòng bước ra.

Vừa vặn nhìn thấy Vãn Vãn đang chơi với Tia Chớp, trong lòng cậu ấy lập tức thả lỏng một chút, cười nói: “Vãn Vãn, chuyện gì khiến em vui mừng như vậy?"

Vãn Vãn vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên, không có chuyện gì khiến cô bé đau lòng, khiến cô bé buồn. Hôm nay trên mặt tràn đầy biểu cảm vui sướиɠ, niềm vui phát ra từ trong nội tâm, ngay cả cậu ấy cũng cảm nhận được. Thường thì chỉ có chuyện tốt, cô bé mới vui vẻ như vậy.

“Anh cả, em muốn nói với anh một tin tốt.” Cô bé chơi với Tia Chớp một hồi rồi đi tìm Tô Kiến Quốc.

Lúc này, trong nhà chỉ có một mình Kiến Quốc, Kiến Binh và Kiến Dân đều không ở nhà, ngay cả anh họ Kiến Hoành cũng không, nghe nói là đi ra sông bắt cá rồi.

“Có chuyện tốt gì đây?” Tô Kiến Quốc cũng không coi trọng chuyện này, cho rằng là Vãn Vãn theo giáo sư Lý bên đó học vẽ, lại tiến bộ rồi, muốn nói cho anh ấy biết khiến anh ấy cũng vui vẻ.

Vãn Vãn không muốn ở ngoài sân nói chuyện này với anh ấy, liền kéo Tô Kiến Quốc đến phòng.

Cô bé rót cho mình một cốc nước, uống một ngụm: “Anh, anh phải chuẩn bị tốt tâm lý chuẩn bị, đợi lát nữa đừng vì quá hưng phấn mà ngồi không vững "} Tô Kiến Quốc ngờ vực: “Là chuyện tốt gì đây, khiến em căng thẳng như vậy?"

Vãn Vãn uống một ngụm nước, để tâm tình bình tĩnh lại, sau đó nói: “Anh, kỳ thi đại học sắp khôi phục lại rồi!"

Tô Kiến Quốc đang rót cho mình một cốc nước, vừa đưa lên miệng uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống.

Nghe thấy cô bé nói như vậy, lúc đầu vẫn chưa phản ứng lại, chỉ “ừm” một tiếng, sau đó anh ấy mở to mắt, nước trong miệng cũng phun ra, phun khắp mặt Vãn Vãn.

Anh ấy bị sặc, ho dữ dội.

“Anh cả!” Vãn Vãn lau mặt, cả người đều ướt, vội vã đi lấy khăn mặt.

Tô Kiến Quốc khó khăn lắm mới có thể ngăn cơn họ của mình, hỏi cô bé: “Em vừa nói cái gì? Đã khôi phục lại kỳ thi đại học?” Anh ấy sao lại không biết? Cũng chưa có thông báo của chuyện này, trường của họ nên thông báo cho tất cả học sinh.

Sau khi Vãn Vãn lau sạch nước trên mặt, trên người cũng lau sạch sẽ, nói: “Anh có nghe nói đến chuyện hôm nay có người đến tìm thầy giáo em không?"

Tô Kiến Quốc lắc đầu, anh ấy vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, thực sự chưa nghe nói về chuyện này.

“Hôm nay có hai chiếc xe đến thôn Hạ Hà, đều là đến từ sở giáo dục tỉnh. Đến mời thầy giáo đến Bắc Kinh mở cuộc họp, nhưng bị thầy giáo từ chối rồi.

Tô Kiến Quốc nói: “Vậy điều này cũng không có nghĩa, kỳ thi đại học đã khôi phục. Không suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này, chỉ là buột miệng nói ra.

“Anh, họ mời thầy giáo đến Bắc Kinh mở cuộc họp, là làm cái gì? Thầy giáo là thân phận gì, là giáo sư đại học, mời ông ta đến chắc chắn không phải là vì việc chính trị, nhất định là vì chuyện khôi phục lại kỳ thi đại học. Nếu trường đại học khôi phục tuyển sinh, có phải là sẽ khởi động lại kỳ thi đại học đã bị đình chỉ trong mười năm không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 246: Chương 246



Tô Kiến Quốc cân nhắc, còn không phải lý do này sao? Anh ấy học một biết mười, lập tức nghĩ thông được tất cả các chuỗi logic.

Nếu bên trên mời giáo sư Lý đến Bắc Kinh chuyện này là thật, mà không phải là giở âm mưu, vậy thì chuyện này có khả năng thực sự là vì chuyện khôi phục lại kỳ thi đại học. Bên trên cũng là muốn khôi phục kỳ thi đại học nhỉ, có không ít học tử biết rằng không thể tham gia kỳ thi đại học, đều đến đâu hay đến đó, không học tập một cách dụng tâm.

Trong lòng anh ấy thầm nghĩ, kỳ thi đại học khôi phục lại, vậy thì những học sinh như họ chẳng phải sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn hay sao? Không cần suy sụp tinh thần nữa.

“Giáo sư Lý đồng ý đi không?” Trái tim anh ấy có một sự nhiệt huyết.

Vãn Vãn lắc đầu: “Thầy giáo không dám tin chuyện này là sự thật, ông ta bị làm cho sợ rồi. Sợ đây chỉ là một âm mưu, âm mưu lừa ông ta quay trở lại, cho nên ông ta không dám đi cùng họ. Nhưng em cảm thấy, chuyện này không giống là giả. Anh xem, ông Thạch và ông nội Tiêu đều đã bình phản trở lại, bây giờ đến lượt thầy giáo rồi, điều này không phải rất bình thường sao?"

Tô Kiến Quốc cân nhắc một lúc, nói: “Chuyện này không thể nào là giả được. Nếu họ thực sự muốn hãm hại giáo sư Lý, không cần dùng lời nói dối này, trực tiếp ỷ quyền bức người là được, trực tiếp bắt ông ta đi, sự tình thuận tiện hơn nhiều. Không cần thiết phải làm ầm ĩ lên, cố ý đến lừa người đi, sau đó mới hãm hại. Hơn nữa hình thức hiện tại càng ngày càng tốt, giáo sư Lý nên được bình phản rồi."

“Em cũng nghĩ như vậy, nhưng thầy giáo cũng có sự lo lắng của mình, dù sao ông ta bị điều xuống nông thôn đã bảy tám năm rồi, trong lòng ít nhiều cũng có chút ý kiến. Nếu họ thực sự muốn mời thầy giáo quay trở lại, đến Bắc Kinh họp thì nhất định sẽ còn tới mời, đến lúc ấy chắc còn cầm cả “thượng phương bảo kiếm” đến, lúc đấy chúng ta sẽ biết chuyện này có phải thật hay không"

Dừng một chút, Vãn Vãn nói: “Nhưng chuyện này, ước chừng cũng tám chín phần rồi, nên kỳ thi đại học nhất định sẽ khôi phục lại, nói không chừng trong một hai năm nay. Anh cả, anh phải ôn tập cẩn thận, xem có thể lấy được trước tài liệu ôn tập không. Còn có anh họ Kiến Hoành bên đó, có phải là cũng cần chuẩn bị sớm một chút, vừa vặn tham gia kỳ thi đại học?"

Tô Kiến Quốc nói: “Nền tảng của anh Kiến Hoành không tốt bằng anh, cậu ta bây giờ còn có một năm cuối, cũng không biết kỳ thi đại học bao giờ có thể khôi phục. Nếu là năm sau khôi phục, vậy thì vừa hay có thể tham gia kỳ thi đại học.

“Nói không chừng năm nay liền khôi phục lại đấy."

Vãn Vãn vô tình nói một câu.

Tô Kiến Quốc chỉ xem như cô bé đang đùa, nói: “Điều này không thể nào, năm nay không nhanh như thế được"

“Anh, nếu năm nay thực sự khôi phục lại thì sao?

Ai cũng biết trong lòng các lãnh đạo nghĩ thế nào, chúng ta thế nào cũng phải chuẩn bị trước đúng không? Không bằng để anh hai và anh Kiến Hoành học cùng anh đi, anh giúp anh hai và anh Kiến Hoành, mọi người cùng nhau ôn tập, còn có thể giúp nhau cùng có lợi.

Tô Kiến Quân vẫn là lắc đầu: “Không nhanh như vậy đâu, làm sao có thể trong năm nay sẽ có tin tức. Dù năm nay có tin tức, cũng phải cho người ta việc chuyện bị chứ?"

Vãn Vãn rất muốn nói với anh ấy, chính là nhanh như vậy gấp như vậy, từ thông báo đến thi, chỉ có thời gian chuẩn bị là một tháng, bây giờ không chuẩn bị, sau này nhất định càng gấp rút hơn.

Tô Kiến Quân cân nhắc: “Nếu thực sự là năm nay khôi phục kỳ thi đại học, chỗ Kiến Quốc, anh sẽ nói với cậu ta, xem cậu ta có nguyện ý muốn tham gia thi đại học trước thời hạn không. Chỗ Kiến Binh thì thôi, dù sao cũng khoảng một năm, nền tảng phải nắm chắc cẩn thận, lúc thi cũng có thể phát huy tốt hơn, lúc này chúng ta cũng không vội.” Trong lòng vẫn luôn cho rằng, điều này là không thể nào, nói như vậy chỉ là đang an ủi Vãn Vãn.

Vãn Vãn nghĩ một chút, cũng gật đầu rồi.

Kỳ thi đại học kỳ thứ 77, tổ chức vào mùa đông, kỳ thứ 78 giống với các kỳ thi đại học bình thường, tổ chức vào mùa hè. Sinh viên thi đại học trong hai kỳ này, đều không bình thường, thành tích trong tương lai cũng không giống.

Nghe nói, sinh viên của hai kỳ này, ở các ngành nghề đều là tinh anh trong xã hội.

Cô bé thực sự hy vọng các anh của cô bé tham gia hai kỳ thi đại học này, thành tích trong tương lai cũng sẽ không tầm thường.

Nhưng những lời này, cô bé lại không thể một lúc nói ra hết được, phải từ từ nói với các anh.

Anh ba và Trình Hiểu hai người, vừa tốt nghiệp cấp hai, nếu muốn tham gia kỳ thi đại học, phải học trước toàn bộ những kiến thức của ba năm cấp ba. Có lẽ đã quá muộn để bắt kịp với kỳ thi tuyển sinh đại học kỳ thi lần thứ 78 này.

“Vậy đợi khi anh hai và anh ba trở về, cũng sẽ nói chuyện này với họ. Chuẩn bị sớm một chút, chúng ta không đánh trận bất trắc, sau này thi đạt điểm cao. Anh, đến lúc ấy anh đến Bắc Kinh đi” Vãn Vãn nghĩ một chút, đưa ra ý kiến của mình.

Tô Kiến Quốc nói: “Chuyện này nói sau đi, muốn đi đâu, cũng phải xem anh thi thế nào đã. Thực ra anh cũng muốn nộp đơn vào đại học Bắc Kinh. Điều này vẫn luôn là mơ ước của cậu ấy, từ khi cậu ấy biết kỳ thi đại học có thể khôi phục trở lại, cậu ấy đã chuẩn bị rồi.

Bây giờ mặc dù tin tức này không chắc chắn, nhưng người của sở giáo dục tỉnh đã đến mời giáo sư Lý rồi, chuyện này cũng chắc tám chín phần rồi.

Trong lòng anh ấy hừng hực, kích động đến tay run lên. Là một học tử, ai không muốn thi đại học. Đó là con đường dẫn sinh viên đến ánh sáng, anh ấy nhất định phải bước qua nó.

Lúc Tô Kiến Binh và Tô Kiến Dân, còn có Tô Kiến Hoành trở về, rất nhanh đã nghe được tin tức này.

Trong lòng họ cũng kích động một hồi, đặc biệt là Tô Kiến Hoành, anh ta càng mong muốn tham gia kỳ thi đại học này hơn.

Anh ta từ sau khi tách hộ, dù bây giờ đang sống ở gia đình thằng Hai, nhà cũ bên đó vẫn thường đến tìm cậu ta, muốn cậu ta quay về.

Anh ta từ chối rồi, điều này anh ta đặc biệt kiên định.

Ai cũng không thể ngăn cản anh ta đi học, càng không thể ngăn cản anh ta thi đại học.

Dù sao hộ khẩu cũng tách rồi, anh ta là một người độc lập, ai cũng không thể cưỡng cầu anh ta điều gì, dù là cha mẹ anh ta cũng không được.

“Bọn anh quả thực đã nhìn thấy hai chiếc xe đi về phía thôn Hạ Hà, lúc đó bọn anh chưa tham gia vào cuộc vui, chưa nghĩ đến đây là đến tìm giáo sư Lý. Vãn Vãn, tin tức này chắc chắn không? Thực sự muốn khôi phục kỳ thi đại học?” Tô Kiến Hoành còn có chút căng thẳng, sợ tin tức này là giả.

Vãn Vãn nói: “Chưa chắc chắn, chỗ thầy giáo cũng chưa có đáp án chính xác, nhưng các lãnh đạo của sở giáo dục tỉnh đến mời ông ta quay lại họp, chuyện này e là việc đinh đã đóng cột rồi, chúng ta có hy vọng"

Tô Kiến Hoành kích động đến mức cứ ở đó quay vòng vòng.

Anh ta vốn dự định, học xong cấp ba, đến lúc đó xem xem có thể dựa vào quan hệ mà tìm một công việc không, đời này anh ta cũng mãn nguyện rồi.

Bây giờ vậy mà lại có thể tham gia kỳ thi đại học, vậy việc tìm việc sau khi tốt nghiệp cấp ba, liền bị anh ta đẩy ra sau tâm trí.

Có kỳ thi đại học, ai còn muốn công việc nữa? Còn chuyện gì quan trọng hơn kỳ thi đại học?

Là sinh viên, còn sợ không có việc làm?

Sinh viên, đó là cán bộ, trong huyện ai mà không muốn vội? Có thể so sánh với học sinh cấp ba sao?

“Được, được, được.” Tô Kiến Hoành kích động đến run môi: “Anh không thể chơi bời lêu lổng được nữa, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ cùng với Kiến Quốc, học hành cẩn thận, anh phải tham gia kỳ thi đại học.

Vãn Vãn nói: “Anh Kiến Hoành, nếu năm nay khôi phục lại kỳ thi đại học, anh tham gia không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 247: Chương 247



Tô Kiến Hoành sững sờ một lúc: “Năm nay khôi phục. Nhanh như vậy sao?"

Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, đều cảm thấy không thể nào nhanh như thế được. Bây giờ đã là tháng bảy rồi, nhưng một chút tin tức vẫn chưa có, năm nay còn có thể tham gia kỳ thi đại học? Điều này không thể sao có thể nhanh như vậy, nhanh nhất cũng phải đợi năm sau.

Vãn Vãn nói: “Mọi chuyện đều có khả năng, nói không chừng các lãnh đạo cảm thấy, thi đại học bị gác lại lâu như vậy, muốn lập tức khôi phục trở lại, sau đó tuyển sinh nhân tài vào trường đại học thì sao? Em đoán, sở giáo dục tỉnh đến mời thầy giáo tới Bắc Kinh họp, nhất định là vì chuyện này. Chỉ cần cuộc họp kết thúc, nói không chừng sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học rồi."

Dù vậy, mọi người vẫn luôn cảm thấy, không thể nào nhanh như vậy được.

Ngay cả Tô Kiến Quốc cũng cảm thấy, kỳ thi đại học sớm nhất cũng phải năm sau. Đến lúc ấy vừa vặn anh Kiến Hoành và anh ấy cùng với Kiến Binh cùng nhau tham gia.

Còn Kiến Dân và Trình Hiểu, vẫn còn sớm.

Thấy họ đều không tin, Vãn Vãn cũng không thể nói là kỳ thi đại học chắc chắn sẽ đưa thông tin tới vào tháng mười, đến lúc ấy kỳ thi sẽ tổ chức vào cuối năm nhỉ?

Những điều này cô bé không thể nói, cũng không dám nói.

Chuyện thi đại học còn chưa đến, nhưng gia đình thằng Hai đã có một người đến.

Vãn Vãn không ngờ tới, Tô Vũ Đình vậy mà lại đến tìm cô bé.

Giữa cô bé và cô ấy, không phải vẫn luôn là nước sông không phạm nước giếng sao?

Vãn Vãn điềm đạm nhìn cô ấy, muốn biết cô ấy rốt cuộc muốn làm cái gì?

Tô Vũ Đình thái độ khác thường, vậy mà lại mỉm cười nhìn cô bé.

Trong lòng Vãn Vãn lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Vãn Vãn lạnh lùng nhìn cô ta, suy đoán cô ta đến làm gì ở trong lòng?

Thiểm Điện ghé vào bên cạnh Vãn Vãn, lè lưỡi, một đôi mắt trừng mắt nhìn thẳng Tô Vũ Đình, rất có một xu thế chỉ cần cô ta dám làm gì thì sẽ nhào lên.

"Chị qua đây làm gì? Đắc ý chuyện chị sắp lên cấp ba rồi? Hay là gì?" Vãn Vãn suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, Tô Vũ Đình tìm cô bé có chuyện gì. Ngoại trừ khoe khoang, sẽ còn có cái gì?

Tô Vũ Đình nói: "Chị lên cấp ba đó là bởi vì ta thông minh, đó là chuyện em không thể nào sánh được."

Trong lòng Vãn Vãn khịt mũi coi thường, một người sống lại, lên cấp ba trước đã đắc ý rồi? Nếu như có thể, hiện tại cô bé cũng có thể trực tiếp thi Đại học, chẳng qua là không muốn khoe khoang như vậy thôi.

Mọi người cũng không phải ngốc, lớn lên ở nông thôn, không có ai dạy con gái cả, có thể nhảy lớp liên tục, sau đó lấy chín tuổi lập tức sẽ lên cấp ba? Đổi lại là ai cũng sẽ nghi ngờ.

Cũng không giống Vãn Vãn, ba người anh trai ai cũng là người học giỏi, mặc kệ đổi là ai dạy cô bé thì đều có thể dạy ra một thiên tài. Nếu cô bé nhảy lớp, chí ít sẽ không có người nghi ngờ.

Tô Vũ Đình thì hoàn toàn không giống vậy. Vốn là còn một anh Kiến Hoành có thể dạy cô ta, nhưng cô ta lại làm anh Kiến Hoành tức tối bỏ chạy. Chú ba lại ở huyện thành, mà quan hệ lại không tốt với nhà bác cả, ai đến dạy cô ta. Nhìn thế nào cũng có thể làm người khác nghi ngờ, không biết Tô Vũ Đình này sao lại nóng vội như vậy, vội vã đi làm loại chuyện khoa trương mà bị người khác nghi ngờ này.

Chỉ bởi vì thể hiện cô ta thông minh, là một tài nữ?

Để cho người ta cảm thấy, bà nội Tô chiều cô ta là đúng?

"Hôm nay chị đến tìm em, không phải là khoe khoang với em. Cái này cũng không có gì phải khoe cả, chị vốn thông minh hơn em, em ngoại trừ người nhà sủng mình cũng không có bản lĩnh gì, người chín tuổi mới học lớp bốn, không có gì đáng để chị hao tâm tổn trí cơ." Tô Vũ Đình khẽ nâng cằm.

Vãn Vãn lại cười, cô bé chín tuổi học lớp bốn, ở trong mắt người khác lại là kẻ ngốc?

"Tô Tảo Tảo, chị thật sự coi người khác không biết chị mấy cân mấy lạng à? Tôi chỉ lười nói thôi, lười so đo với chị. Coi như là thằng hề múa loạn thôi." Văn Vãn thật sự không tức giận chút nào.

Đối với một người sống lại, lợi dụng tri thức của kiếp trước, đi tranh đoạt với học sinh khác, thật không có gì đáng để khoe khoang cả.

Nếu như có thể, cô bé cũng có thể làm được.

Chẳng qua cô bé cảm thấy, cùng nhau đi học với các bạn cùng trang lứa ở trường, chậm rãi lớn lên cũng chính là một niềm vui. Tuổi thơ nên có cuộc sống tuổi thơ, gánh chịu áp lực quá mức, sau này lớn lên còn có thời gian nhẹ nhõm gì chứ? Có phải gánh chịu áp lực càng lớn, lại đi tranh đoạt với những tinh anh trong xã hội hay không?

Còn không bằng hưởng thụ cuộc sống cho tốt, nên làm gì trong niên kỷ nào thì cứ làm như vậy.

Kiếp trước, cô bé muốn nhất chính là cuộc sống như vậy, đáng tiếc thân thể của cô bé không tốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người khác đi học, chơi đùa, mà cô bé chỉ có thể một mực ở trong phòng bệnh, ngay cả học cũng chỉ có thể mời người về nhà dạy, cũng không có loại không khí học tập kia.

Hiện tại cô bé xuyên vào trong thế giới này, có được một thân thể khoẻ mạnh, cuối cùng có thể đùa giỡn, đi học cùng đám bạn, cuộc sống như vậy, làm sao cô bé có thể để mất đi?

Mỗi người có ý nghĩ khác nhau, cuộc sống mong muốn cũng không giống.

Tô Vũ Đình muốn trở nên nổi bật, muốn giẫm người khác dưới lòng bàn chân của cô ta, vậy để cô ta làm đi.

Đợi đến khi Vãn Vãn chậm rãi hưởng thụ cuộc sống xong, cũng có thể học Đại học tốt nhất, tìm công việc xong, thậm chí có tương lai tốt, đây không phải tốt hơn sao?

Thành tựu tương lai, chưa hẳn đã chênh lệch gì so với Tô Vũ Đình.

"Nói cho em, năm nay chị có thể lên trung học, chậm nhất là sang năm, chị đã có thể thi Đại học."

Tô Vũ Đình vẫn luôn cảm thấy, Vãn Vãn là một đứa ngốc, làm sao có thể hơn được người sống lại hai đời như cô ta.

Khoá 77 thi Đại học, cô ta có lẽ không kịp, khoá 78 thi Đại học, cô ta nhất định phải lên. Cô ta muốn làm người đầu tiên của thôn Hạ Hà, làm người đầu tiên của huyện Nghệ An, thậm chí là người đầu tiên của thành phố Minh Cô ta muốn lưu phương muôn đời, muốn trở thành người mà ai vừa nhắc tên mình thì sẽ dựng ngón tay lên.

Cô ta muốn để nhà chú hai chú ba nhìn xem, Tô Vũ Đình có phải phúc tinh hay không.

Cô ta muốn đánh mặt của tất cả mọi người, làm cho tất cả mọi người nhìn cô ta - một người tương lai đứng trên đỉnh cao nhìn xuống.

Đặc biệt là Tô Vãn Vãn, còn có Trình Kiêu kia!

Rõ ràng cô ta đã lấy lòng như vậy rồi, Trình Kiêu chính là không nguyện ý để ý đến cô ta, ngay cả con mắt cũng không nguyện ý liếc nhìn cô ta một cái, dựa vào cái gì?

Muốn nói mặc kệ thế giới nào cô ta đều không nhằm vào Trình Kiêu, dù là kiếp trước anh nghèo đến mức leng keng, cô ta đều chưa từng nhắm vào anh, tại sao phải đối đãi với cô ta như vậy?

Trong lòng lại có chút không cam tâm, luôn luôn muốn anh quỳ trên váy xoè của cô ta.

Nếu như Trình Kiêu biết tâm lý của cô ta, khẳng định sẽ tặng cô ta một câu: Lại nằm mơ giữa ban ngày!

Vãn Vãn gật đầu: "Tin chứ, dù là năm nay chị tham gia thi Đại học, tôi cũng tin. Chẳng qua..." cô bé xích lại gần Tô Vũ Đình: "Tô Tảo Tảo, có phải chị coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc hay không?"

"Em có ý gì?" Tô Vũ Đình dựng lông mày lên.

Vãn Vãn biết sẽ khôi phục thi Đại học? Cô bé...

Tô Vũ Đình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô bé, chẳng lẽ cô bé cũng sống lại? Trong lòng nhất thời có cảnh giác.

Vãn Vãn nói: "Bây giờ chưa khôi phục thi Đại học, chị lại biết sắp khôi phục, chị thật sự coi mọi người là kẻ ngốc sao? Chị biết tin này ở chỗ nào?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 248: Chương 248



Tô Vũ Đình thở dài một hơi, còn tưởng rằng Tô Vãn Vãn cũng sống lại cơ.

Ngẫm lại cũng không có khả năng. Nếu Tô Vãn Vãn sống lại, biết mình kiếp trước c.h.ế.t như vậy, sẽ coi như không có việc gì với người khác, còn không phải sẽ xé rách cô ta hay sao?

Nhưng trên mặt Tô Vãn Vãn cũng không phát hiện sự thù hận, nói rõ đối phương cũng không phải sống lại.

Thật sự là dọa cô ta nhảy lên một cái, nếu Tô Văn Vãn cũng sống lại, nhất định sẽ biết chuyện xảy ra sau này của đất nước, sẽ còn ngồi chờ c.h.ế.t sao?

Khẳng định cũng sẽ giống như cô ta, liên tục nhảy lớp, sau đó lên Đại học mà? Cơ hội tốt như vậy, nếu như từ bỏ, vậy rất đáng tiếc.

Cô ta lại không biết, ở nơi cô ta không nhìn thấy, Vãn Vãn hạ tầm mắt xuống, ngón tay siết thật chặt ở đó, cô bé biết đó là ý thức của nguyên thân, sự thù hận tự nhiên với Tô Vãn Vãn.

"Tô Tảo Tảo, nếu tôi mà là chị, sẽ không khoa trương như vậy, thật giống như người nào không biết chị rất có năng lực vậy. Chuyện thi Đại học, ngay cả giáo sư Lý cũng không biết, chị lại biết, chị thật đúng là người tài ba, có thể biết trước" Vãn Vãn dường như là hét ra.

Tô Vũ Đình dùng sức nắm chặt nắm đấm, miệng của Tô Vãn Vãn càng ngày càng lợi hại, làm cho người ta cực kỳ chán ghét.

Vừa rồi mình quá đắc ý, nói lời không nên nói, nói ra chuyện thi Đại học, không nghĩ đến lỗ tai con nhóc này linh như vậy, liền bị cô bé bắt lấy đằng chuôi.

Cô ta nghĩ nghĩ nói: "Đoạn thời gian trước người của bộ giáo dục của tỉnh không phải đến tìm giáo sư Lý sao? Không cần nghĩ cũng biết, giáo sư Lý sắp được đón đi? Tự nhiên là phải quan phục nguyên chức rồi, cái này còn phải nghĩ sao?"

Tô Vãn Vãn nói: "Tô Tảo Tảo, tôi vẫn là câu nói kia, đừng coi người khác đều là kẻ ngốc, đừng cho rằng chị là thông minh nhất, ở trong mắt người khác chị chẳng phải là gì"

Tô Vũ Đình khó thở, xông lên đến bắt tóc của Vãn Vãn: "Mày đúng là do kỹ nữ nuôi, miệng tiện như vậy!"

Da đầu Vãn Vãn đau một trận, trở tay đánh cô ta một cái: "Miệng thúi như vậy thì nên đánh!"

Tô Vũ Đình giống như điên lên xông vào muốn đánh. Cô ta cho đến bây giờ chưa từng bị người tát cho một cái như vậy, Tô Vãn Vãn tính là thứ gì?

Nhưng cô ta còn chưa xông lên, định nắm lấy tóc Vãn Vãn, liền bị Tia Chớp ở bên cạnh rống lên một tiếng.

Miệng Tia Chớp toét ra, lộ ra răng nanh, như vậy dọa đến mức trong lòng Tô Vũ Đình không ngừng run rẩy.

Vãn Vãn chỉ cảm thấy da đầu lại tê rần tiếp, liền thấy Tô Vũ Đình lấy mấy sợi tóc của cô bé xuống, đau đến ánh mắt của cô bé đều bốc lên bọt nước.

Tô Vũ Đình vừa mới bắt được tóc của Vãn Vãn, thấy được động tác của Tia Chớp, dọa đến mức cô ta lập tức buông tay, thân thể liền lui lại, miệng nói: "Tô Vãn Vãn, mày ít cầm chó của mày hù dọa người! Nói cho mày, tao không sợ đâu!" Nói xong, tay giấu ra sau lưng, chuyển hướng chạy ra ngoài.

Tia Chớp làm sao lại buông tha cho cô ta, coi cô ta là con mồi, mài răng xong liền đuổi theo.

"Tia Chớp!" Vãn Vãn khẽ giật mình, hô một tiếng.

Quá khứ chỉ cần cô bé hô một tiếng, Tia Chớp liền có thể dừng lại, nhưng lần này không biết xảy ra chuyện gì, Tia Chớp giống như phát điên xông về phía Tô Vũ Đình Vãn Vãn giật mình, Tia Chớp bắt đầu điên lên, đây chính là ngay cả thịt rừng trên núi đều có thể bị nó cắn xé.

Cô bé mặc dù chán ghét Tô Vũ Đình nhưng cũng đừng bị Tia Chớp cắn cho bị thương thật, đây chính là sẽ c.h.ế.t người. Càng quan trọng hơn là, một khi cắn Tô Vũ Đình bị thương, như vậy Tia Chớp nhất định cũng không sống nổi, sẽ bị người đánh c.h.ế.t tươi.

Cô bé vội vàng chạy ra ngoài, hô: "Tia Chớp, quay lai!"

Tia Chớp dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua Văn Vãn, cái mũi lại hít hà, lại như không cần mạng vọt đến chỗ Tô Vũ Đình.

Trong lòng Vãn Vãn giật mình, dạng này của Tia Chớp rất không bình thường.

Tia Chớp rất ít khi phát cuồng như vậy, nó được tiêm vắc xin phòng ngừa không thể phát cuồng được nữa.

Mà vừa rồi vẫn còn tốt, làm sao đột nhiên lại phát cuồng, đó chính là Tô Vũ Đình làm chuyện gì làm Tia Chớp nổi giận?

Vãn Vãn bắt đầu suy nghĩ đến cuộc đối thoại giữa mình và Tô Vũ Đình ở trong đầu, còn có động tác. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như ngoại trừ mấy câu ép buộc của các cô, cô bé đánh Tô Vũ Đình một cái, Tô Vũ Đình lại nắm tóc của cô bé, hình như cũng không làm gì.

Chẳng lẽ bởi vì động tác Tô Vũ Đình nắm tóc cô bé, làm Tia Chớp nổi điên?

Ngẫm lại, có lẽ vậy.

Tô Vũ Đình thật hận c.h.ế.t con ch.ó này, cô ta phải nghĩ biện pháp đánh con ch.ó này, quá đáng ghét.

Mỗi lần cô ta đối đầu với Vãn Vãn, nó nhất định sẽ lao ra, mỗi lần cô ta đều không chiếm được chỗ tốt nào.

Lần này cũng vậy, thế mà nó lại nổi điên với cô ta.

Cô ta vừa chạy trước, vừa hô hào cứu mạng.

Rất nhiều người thấy cảnh này, cầm gậy đi ra, giúp cô ta đánh chó.

"Súc sinh, xem tao có đánh c.h.ế.t mày không!" Bà nội Tô cũng bị hấp dẫn đến, nhìn thấy màn này, tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài, cầm lấy chổi liền đánh lên người Tia Chớp.

Tia Chớp thật giống như không thấy đau, đi qua phía Tô Vũ Đình.

Dù là có người che chở cô ta, y nguyên vẫn bị Tia Chớp dọa đến quá sức.

Tia Chớp cũng không xông lên người cô ta để cắn, mà là dùng răng cắn lên tay cô ta.

Tô Vũ Đình dọa đến trốn ở sau lưng một đứa trẻ khác, toàn thân đều run rẩy rẩy.

"Chó chết, cút đi! Tô Vãn Vãn, mày còn trốn tránh làm cái gì? Còn không dắt chó c.h.ế.t của mày đi!"

Sau khi Tia Chớp nhào đến bàn tay Tô Vũ Đình, bị bà nội Tô đánh cho đau, lại nhào đến chỗ bà nội Tô làm bà ta sợ đến quá mức.

Tô Vãn Vãn thật vất vả chạy tới bên kia, dắt Tia Chớp, không cho cây gậy của bà nội Tô đánh trên người Tia Chớp.

"Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, sao tai hoạ, sao chổi, đồ xui xẻo! Tao đánh c.h.ế.t mày, đánh c.h.ế.t mày!"

Cây gậy còn chưa rơi xuống, tay đã bị người ta tóm lấy.

Là Trình Kiêu!

"Anh Trình Kiêu, mau cứu Tia Chớp." Vãn Vãn ch** n**c mắt, lông trên người Tia Chớp đều rơi rất nhiều: "Là Tô Tảo Tảo muốn đánh em, Tia Chớp hộ chủ, lúc này mới muốn cắn chị ta. Nếu như chị ta không đánh em, nắm tóc em, Tia Chớp sẽ không đi cắn chị ta.

Tia Chớp ngoại trừ doạ Tô Vũ Đình ngay từ đầu, suýt cắn tay cô ta, sau đó liền không động đậy nữa.

Bà nội Tô nói: "Con chó dại này nên đánh chết, hiện tại dám cắn Tảo Tảo, sau này nói không chừng sẽ cắn người khác!" Bà ta hung ác, lại đánh lên người Tia Chớp tiếp.

Đáng tiếc động tác của bà ta đều bị Trình Kiêu ngăn lại, cậu ấy nói: "Có tôi ở đây, ai dám động đến Vãn Vãn, động vào Tia Chớp?" Cặp mắt kia sung huyết nhìn bọn họ, lại thêm vết m.á.u vì đi lấy thịt rừng còn lưu lại, nhìn thế nào cũng doạ người như vậy.

Bà nội Tô kìm lòng không đặng lùi về phía sau.

Vãn Vãn nói: "Bà nói bậy! Tia Chớp tiêm vắc xin từ nhỏ, nó sẽ không nổi điên! Nếu như không phải Tô Tảo Tảo muốn giật tóc cháu, ức hϊếp cháu, Tia Chớp sẽ không vì bảo vệ cháu mà đuổi theo chị ta. Chị ta biết Tia Chớp ở ngay cạnh cháu, sẽ che chở cháu, chị ta chạy đến giật tóc cháu làm gì? Còn muốn đánh cháu."

Tô Vũ Đình rống: "Rõ ràng là mày tát tao! Cũng chỉ cho mày tát tao, lại không cho tao nắm tóc mày rồi?"

Bà nội Tô đi qua, hỏi cô ta: "Tảo Tảo, cháu có bị con ch.ó kia cắn không?"

Tô Vũ Đình nhìn xem tay mình, dường như cũng không có bị cắn, vừa rồi chỉ là bị nó dọa cho, nó cũng không có vọt tới trên người cô ta cắn cô ta. Nhưng cô ta làm sao lại buông tha con ch.ó c.h.ế.t kia, khóc nói: "Nội, cháu bị nó cắn bị thương, cháu có thể nhiễm bệnh hay không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 249: Chương 249



Lại nhìn trên tay mình, tóc lúc đầu nắm được của Tô Vãn Vãn không biết rơi trên mặt đất từ lúc nào rồi?

Hình như còn trộn lẫn lông tóc khác nữa?

Cô ta vội vàng nhặt lên, không để lại sợi nào, giấu đi như bảo bối.

Vãn Vãn và Tia Chớp đã ở dưới sự bảo vệ của Trình Kiêu và Báo Săn về đến nhà.

"Chuyện gì xảy ra?" Trình Kiêu ôn nhu hỏi cô bé.

Vãn Vãn nói: "Em cũng không biết Tô Tảo Tảo này xảy ra chuyện gì, không hiểu nổi đến nhà nói một vài chuyện không thể giải thích được, sau đó không hiểu vì sao muốn nắm tóc của em, bị Tia Chớp doạ lui."

Tay của cô bé không ngừng sờ thân thể của Tia Chớp, lông trên người Tia Chớp bị đánh đến rơi rất nhiều, còn có máu, nhìn rất thảm.

Cô bé đau lòng như bị cắn, vừa băng bó giúp Tia Chớp, vừa rơi nước mắt.

Tia Chớp phảng phất không cảm thấy đau chút nào, dùng đầu chạm Vãn Vãn, hé miệng, đưa miệng đến trên tay Vãn Vãn, sau đó phun ra mấy sợi tóc.

Tóc? Đây là tóc của cô bé?

Tia Chớp là bởi vì điều này, mới đi ra ngoài đuổi theo Tô Vũ Đình?

Trình Kiêu đã cầm tóc lên, trong lòng đang suy tư cái gì.

Lúc đầu Vãn Vãn băng bó tay, bởi vì động tác của Tia Chớp mà đã ngừng lại, lúc này nhìn xem vài sợi tóc trên tay hỏi Tia Chớp: "Đây là tóc mà trước đó Tô Tảo Tảo giật xuống trên đầu tao?"

Tia Chớp "O" một tiếng, biểu thị ra đúng là vậy.

Trình Kiêu cau mày: "Cô ta nắm tóc em làm gì? Nắm xong còn một mực cầm trên tay? Cô ta muốn làm gì?" Dưới tình huống bình thường, không phải sau khi bứt tóc, liền sẽ tiện tay ném xuống hay sao?

Vãn Vãn mở to hai mắt nhìn: "Tia Chớp, mày là bởi vì chị ta nắm tóc, cầm tóc của tao chạy, mày mới đuổi theo sao?"

Tia Chớp lại "Ô" một tiếng.

Vãn Vãn và Trình Kiêu nhìn nhau, Tô Vũ Đình đây là muốn làm gì?

Cái này không quá bình thường?

Đột nhiên, Vãn Vãn dường như đã hiểu.

"Đáng chết, chị ta đây là muốn làm gì?" Tô Vãn Vãn nghiến răng nghiến lợi, nhịn không được thốt ra.

"Vãn Vãn, em nghĩ ra cái gì?"

Vãn Vãn cắn chặt răng, không nghĩ tới Tô Vũ Đình này vậy mà lại ghê tởm như vậy.

Lúc cô bé đi học, vẫn tò mò, Tô Vũ Đình đến cùng là dùng thủ đoạn gì đoạt lấy phúc khí của nguyên thân. Trong sách miêu tả là lợi dụng chuyện sống lại, biết tất cả những chuyện sắp xảy ra, vượt lên bắt lấy tiên cơ trước, lúc này mới có phú quý tận trời của nữ chính sau này.

Vãn Vãn vẫn luôn đề phòng, đề phòng động tác của Tô Vũ Đình. Nhưng chín năm qua, Tô Vũ Đình ngoại trừ vài động tác nhỏ, dường như không làm chuyện gì quá đáng cả.

Hoàn toàn không may như trước đây, ngay cả chuyện đi đường cũng ngã cũng có thể xảy ra, Văn Vãn cảm thấy không cần tự mình ra tay, cô ta sẽ không làm ra sóng to gió lớn gì cả.

Chín năm qua, cũng thật sự không tạo ra sóng lớn gì.

Vậy mà lúc này lại nắm tóc của cô bé? Đây là cố ý cãi nhau với cô bé, mà cố ý chọc giận, vừa vặn có lý do để đánh nhau hay sao?

Cũng đúng lúc có cơ hội nắm tóc của cô bé?

Nắm tóc xong vậy mà lại giấu đi, đây là muốn âm mưu gì?

Cô bé đột nhiên nghĩ đến những tin đồn kiếp trước nghe được, nói ở Đông Nam Á có nhiều chỗ có thể dùng tóc để hạ vu cổ.

Chỉ cần bị hạ vu cổ, chủ nhân của sợi tóc cả đời này sẽ sống trong nguyền rủa. Người nhẹ thì vận mệnh nghèo khó thất vọng, người nặng thì có nguy hiểm về tính mạng, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không trốn thoát khỏi tay của các vu cổ sư.

Đột nhiên, Vãn Vãn rùng mình một cái.

Tô Vũ Đình đây là muốn dùng chiêu này để đối phó với cô bé sao? Hạ vu cổ với cô bé?

"Vãn Vãn, thế nào? Em nghĩ ra cái gì?" Trình Kiêu thấy biểu cảm của cô bé không đúng.

Vãn Vãn suy nghĩ nên nói chuyện này cho Trình Kiêu hay không, cậu ấy sẽ tin tưởng cô bé sao?

Càng nghĩ, cuối cùng cô bé vẫn quyết định nói cho cậu ấy biết: "Anh Trình Kiêu, em nghe người ta nói, có vài người có thể cầm tóc làm chuyện xấu, nguyền rủa cái gì đó, Tô Tảo Tảo có phải muốn làm như vậy hay không?"

Đối với Vãn Vãn, Trình Kiêu từ trước đến nay đều là tin tưởng vô điều kiện, dù là cậu ấy cảm thấy trong này có vấn đề sai về logic, cũng tuyệt đối tin tưởng.

"Em nghe ai nói?"

"Anh còn nhớ ông nội Tiêu không?" Vãn Vãn nghĩ nghĩ, quyết định nói việc cô bé biết đến trước đó ra, đó là có liên quan đến ông Tiêu, việc này làm kíp nổ dẫn đến chuyện của cô bé.

Trình Kiêu nhíu mày: "Ông nội Tiêu thế nào?"

Đối với ông Tiêu, cậu ấy tràn đầy cảm kích, lão nhân này cũng không có quan hệ m.á.u mủ gì với cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, cậu ấy đều để ở trong mắt. Tám năm qua, nếu như không phải cậu ấy đang yên lặng chú ý mẹ, cậu ấy nhiều lần suýt xảy ra chuyện, đều là ông Tiêu nghĩ cách để người khác giúp một tay.

Năm đó ông Tiêu không có chút năng lực nào, dùng cách của ông ấy chăm sóc cho nhà họ Trình.

"Năm đó ông nội Tiêu từng nói một chuyện với em, là có liên quan đến bên Đông Nam Á. Năm đó con trai của ông nội Tiêu qua đó đánh trận, đã từng bị trúng vu cổ thuật, dùng chính là tóc của con trai ông ấy." Vãn Vãn không biết con trai ông Tiêu tên là gì, lúc ấy ông ấy cũng không nói cho cô bé, cô bé sợ chạm đến bên trong nội tâm của ông ấy làm ông ấy đau lòng cũng không dám hỏi.

Trình Kiêu nhíu mày: "Bọn họ dùng tóc làm cái gì?" Trong lòng của cậu có một loại dự cảm không tốt: "Đây là muốn dùng tóc của chú Tiêu để nguyền rủa?" Cậu ấy nhớ đến phương diện có liên hệ với "nguyền rủa" Vãn Vãn vừa nói.

"Ừm, ông nội Tiêu nói lúc ấy sau khi chú Tiêu trúng vu cổ, liền bệnh, bệnh rất lâu, tính cách cũng thay đổi. Sau này thân thể tốt lại ra chiến trường, không nghĩ đến liền hy sinh."

Trình Kiêu trầm mặc, chuyện này cậu ấy thật đúng là không biết.

Cậu ấy không phải một người thích nghe ngóng việc tư của người khác, đặc biệt là sau khi biết con trai ông Tiêu hy sinh trên chiến trường, liền càng không dám đi nghe ngóng, sợ chạm vào chỗ đau trong lòng ông ấy.

Cậu ấy thậm chí cũng không biết con trai ông ấy có tên là gì, bao nhiêu tuổi, làm sao lại hy sinh, cũng không biết.

Hôm nay nếu không phải Vãn Vãn nói chuyện này, cậu ấy xác thật vẫn luôn không biết.

Hoá ra con trai của ông ấy đã từng bị người thiết kế ở bên Đông Nam Á. Đến cùng là người nào thiết kế ông ấy như vậy? Sau này con trai ông ấy hy sinh, có phải có liên quan đến chuyện này hay không?

Trong lòng của cậu có một loại dự cảm, tuyệt đối có quan hệ.

"Em nghi ngờ Tô Tảo Tảo cũng muốn lợi dụng chuyện như vậy đối phó em?" Trình Kiêu lập tức liên tưởng đến sự liên hệ giữa hai bên.

Năm đó con trai ông Tiêu tổn thương do vu cổ thuật, như vậy nếu Tô Tảo Tảo dùng phương thức như vậy đối phó với Vãn Vãn thì sao?

"Gần đây em cũng đừng tiếp xúc với Tô Tảo Tảo, đặc biệt là lúc cô ta nắm tóc em, nhất định phải chú ý chút. Tia Chớp nhất định phải đi theo em không thể rời khỏi thời khắc nào." Trình Kiêu nghĩ nghĩ, còn nói: "Không biết Tia Chớp có lấy được hết tóc về hay không. Em đốt tóc đi, sau đó đi xem những nơi có để lại tóc trong nhà một lần, tìm được lập tức thiêu hủy... không được, việc này anh phải nói với nhóm anh Kiến Quốc một chút, nhất định phải chú ý bất cứ lúc nào"

Vãn Vãn gật đầu, cô bé cũng nghĩ đến những chuyện này. Nếu như Tia Chớp mang hết tóc về, như vậy Tô Vũ Đình sẽ ra tay thêm lần nữa. Nếu như không lấy được về toàn bộ, cô bé phải nghĩ cách cầm hết tóc của mình về.

"Chỗ Tô Tảo Tảo, anh sẽ nhìn chằm chằm, nếu cô ta muốn hại em, như vậy anh sẽ không buông tha cho cô ta." Trình Kiêu cũng nghĩ đến loại khả năng này, an ủi Vãn Vãn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back