Ngôn Tình Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
499,374
0
36
AP1GczNYY6w16Rz84SHlpibXu5Grf3ycgaOvqOUdmzh9jqfcFZ3G8_3stRvjfFZTM0wr8Ov24XbQIZ_4OipntFRIKgDgE2blWsHZmNjcY3mjkhi-5XN_TFXR7ECbND3ai-FStvGwTf_0fqNK2v5KqFITn335=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Tác giả: Tuyết Hạ Kim Đao
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng, Gia Đấu, Điền Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên thư, Làm giàu, Cẩu huyết, Nữ phụ, Nghịch tập, Niên đại văn.

Văn án:

Sở Phong xuyên qua thập niên 70 thành chị gái của Phúc Đoàn(*).

(*) 福气包 (phúc khí bao): túi mang phúc khí, mang lại may mắn, phúc lành.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Phúc Đoàn không thể chịu đựng được chút uất ức nào, sẽ khiến cho những người làm cho Phúc Đoàn không vui rơi xuống nước, hoặc rơi xuống vách núi.

Gia đình của nguyên chủ thậm chí đến mức nhà tan cửa nát.

Sau khi Sở Phong xuyên qua, tay không xé kịch bản, nhân vật phụ này ai thích thì đi mà làm!

Kết quả là, khi Phúc Đoàn cảm thấy uất ức, Sở Phong nhìn thấy bản thân sắp rơi vào hố phân, Sở Phong đá ra một đá, mạnh mẽ đá Phúc Đoàn vào hố phân.

Những người đang dự tính khen Phúc Đoàn thật là có may mắn đều trợn tròn mắt.

Khi Phúc Đoàn bị bà Bạch nhà kế bên nói một câu, nhìn thấy bà Bạch sắp rơi xuống sông băng, Sở Phong nhảy xuống sông cứu bà Bạch.

Bà Bạch được cứu nghe Phúc Đoàn nói bà không có phúc, chống nạnh dẫn theo cả gia đình đi tìm Phúc Đoàn gây phiền phức.

Trong lúc Phúc Đoàn bắt cá, nuôi gà đẻ trứng, Sở Phong đang liều mạng học tập.

Trong lúc Phúc Đoàn còn đang bận rộn lấy lòng các anh trai để được yêu thương cưng chiều, Sở Phong dẫn dắt mấy em gái cùng đọc sách để thay đổi vận mệnh.

Khi Phúc Đoàn độc chiếm đường nâu trong nhà, ba mẹ Sở Phong, bà Bạch, thím hai Tống trước đây bị Phúc Đoàn hại, tất cả đều đang liều mạng lao động, bắt được làn gió giàu có của thời đại.

Sau đó, Phúc Đoàn choáng váng: Tại sao những người chống lại Phúc Đoàn, không có lợi thế nhờ may mắn lại có thể giàu có như vậy?

Sao bọn họ lại không hâm mộ sự may mắn của mình chứ?

Những điều chú ý:

1. Trong những đoạn ngắn về cha mẹ, sẽ có rất nhiều cực phẩm xuất hiện.

2. Trong những năm gần đây, bản thân tác giả đã nhiều lần phẫu thuật mắt, không thể đọc được khu bình luận, không phải là cố tình bỏ qua.

3. Lúc đầu, nữ chính cũng không quá khó chịu với Phúc Đoàn như vậy, mãi cho đến khi Phúc Đoàn càng ngày càng khủng bố, cô ấy mới khó chịu.

Tag: Vả mặt, Dốc lòng nhân sinh, Niên đại văn

Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Sở Phong​
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 1: Xuyên Qua (1)


“Loại người không có phúc như mày, mà cũng dám chọc Phúc Đoàn? Tao nói cho mày biết, chỉ cần đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ xui xẻo, đối xử tốt với Phúc Đoàn thì mới có thể được thơm lây!”

Trong trí nhớ, có một người đã chỉ vào mũi cô mà mắng như vậy, một câu lại một câu đều là không có phúc, giẫm đạp Sở Phong xuống bùn đất.

Sở Phong mở mắt ra, màn giường màu xanh xám được chắp vá, vật dụng trong nhà dù dùng câu nhà chỉ có bốn vách tường cũng không hề nói quá chút nào, cô nâng tay lên, là cánh tay của một cô bé.

Cô xuyên qua rồi.

Thân thể này vừa hay cũng tên là Sở Phong, Sở Phong nhìn lại cuộc đời bi thương đã qua của cô.

Bi kịch của cuộc đời cô bắt đầu từ khi cha mẹ cô từ chối tiếp tục nhận nuôi một đứa bé mồ côi tên là Phúc Đoàn.

Phúc Đoàn là một đứa trẻ mồ côi, không biết bị ai bỏ rơi ở công xã, các đội trưởng đều đau đầu vì việc để ai nhận nuôi Phúc Đoàn. Trong đội mở một cuộc họp, những đội viên biết ăn nói đều nói điều kiện nhà mình khó khăn, trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ còn phải nuôi không thể gánh vác được gánh nặng như vậy.

Chỉ có Sở Chí Quốc thành thật nhìn đôi mắt ngấn nước đầy sợ hãi của Phúc Đoàn, nghĩ tới đứa bé này không cha không mẹ, lời từ chối nghẹn ở cổ họng, dù thế nào cũng nói không nên lời.

Đại đội trưởng bèn gõ một búa đưa ra quyết định, Phúc Đoàn sẽ do Sở Chí Quốc nuôi nấng.

Sở Chí Quốc mang Phúc Đoàn về nhà, mặc dù vợ là Trần Dung Phương không vui cho lắm, nhưng người cũng đã dẫn về nhà rồi, còn có thể trả lại được sao? Cô ấy cũng đành phải dốc lòng nuôi Phúc Đoàn cho tốt, cứ xem như thêm một đứa con gái.

Cứ như vậy hơn một năm trôi qua, đến Tết năm sau thì không được tốt, toàn bộ đội sản xuất đều có thu hoạch kém, gia đình Sở Chí Quốc chỉ có hai người lớn có sức lao động có thể kiếm điểm công, số lương thực, tiền bạc đổi lấy được dựa theo điểm công tính trên đầu người kia vừa phải hiếu kính mẹ già, lại còn phải nuôi ba đứa con nhỏ, thật sự là không chống đỡ được.

Sở Chí Quốc không còn cách nào, cắn răng đi tìm sơn trân(*) lén đổi chút tiền, vô tình làm chân bị thương, hoàn cảnh gia đình lại càng thêm khó khăn.

(*) 山珍 (sơn trân): Món ăn quý của vùng núi, tức thịt rừng.

Mặc dù Trần Dung Phương thật lòng thật dạ nuôi nấng Phúc Đoàn, nhưng bây giờ nhìn thấy hai đứa con ruột của mình đều đói đến xanh xao vàng vọt, chồng cũng nằm liệt ở trên giường, cuối cùng cô ấy cũng không thể chống đỡ được nữa, bèn đi tìm đại đội trưởng nói rõ tình huống, nói nhà mình không nuôi được Phúc Đoàn nữa.

Cũng không thể để Phúc Đoàn chết đói với gia đình mình được.

Đó là sự khởi đầu của thảm kịch.

Sau đó Phúc Đoàn được em trai của Sở Chí Quốc là Sở Chí Nghiệp nhận nuôi, sau đó khi Sở Chí Nghiệp nuôi Phúc Đoàn, cuộc sống càng ngày càng rực rỡ, cho dù vào thời đại thu hoạch không tốt, gần như mỗi người đều phải chịu đói, heo nhà khác đều bị dịch tả lợn, số heo mà nhà Phúc Đoàn chịu trách nhiệm nuôi dưỡng lại trắng trẻo mập mạp.

Ngay cả khi lên núi cắt cỏ cho heo ăn, cũng có thỏ nhỏ gà rừng này kia chui vào trong lòng Phúc Đoàn, được Phúc Đoàn đưa về nhà, cả nhà ăn uống đến mức cảm thấy mỹ mãn.

Dần dần, trong đội rộ lên tin đồn, nói Phúc Đoàn là người có phúc khí, ai đối xử tốt với Phúc Đoàn, người đó có thể lây dính sự may mắn của Phúc Đoàn. Mà ai đối xử tệ với Phúc Đoàn… Ví như Sở Chí Quốc nuôi Phúc Đoàn rồi vứt bỏ kia, sẽ bị xui xẻo.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 2: Xuyên Qua (2)


Ở trong đội, gia đình Sở Chí Quốc nghiễm nhiên trở thành gia đình không có lương tâm, ngược đãi trẻ em mồ côi, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỏ sau lưng, không ngẩng đầu lên được. Thật ra Trần Dung Phương từng có một lần tới tìm Phúc Đoàn, để cho cô ta nói rõ ràng một câu, Trần Dung Phương này đây có từng có lỗi gì với cô ta chưa? Trong việc ăn uống cũng chưa bao giờ thua kém gì so với hai đứa con nhà cô ấy cả.

Nhưng ở trước mặt mọi người, Phúc Đoàn chớp chớp đôi mắt to, nhìn thẳng vào ngón tay mà nói, “Cháu, cháu không nhỡ rõ.”

Tuổi của Phúc Đoàn vẫn còn nhỏ, cô ta nói một câu không nhớ, rồi lại rụt rè không dám nhìn Trần Dung Phương.

Người trong đội lại có cái nhìn mới, cảm thấy Trần Dung Phương thế này là đang bắt ép đứa trẻ nói dối, lôi kéo Trần Dung Phương, “Được rồi chị dâu à, chúng tôi cũng không nói gì chị, chị cũng đừng làm khó đứa nhỏ nữa.”

Bát nước bẩn hắt lên người cả nhà Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương có rửa cũng không sạch được, huống hồ, từ sau khi Phúc Đoàn được nhà khác nhận nuôi, gia đình Sở Chí Quốc thật sự cực kỳ xui xẻo, uống một ngụm nước lạnh thôi cũng bị nghẹn, dần dần trở thành gia đình nghèo nhất trong đội.

Ngay cả mẹ già của Sở Chí Quốc cũng coi thường gia đình bọn họ, bà ta luôn thiên vị gia đình con trai nhỏ Sở Chí Nghiệp, người già là những người mê tín nhất, thật sự rất xem nặng cái thứ phúc khí kia, nhìn thấy Phúc Đoàn đúng thật là có thể đưa tới vận may, càng đối xử tốt với cô ta, bồi dưỡng cô ta. Ban đầu cũng chỉ là dùng danh nghĩa hiếu đạo mà bắt gia đình Sở Chí Quốc lấy tiền lương ra báo đáp ơn sinh thành của bà ta, mà trợ cấp cho con trai nhỏ và Phúc Đoàn.

Đến sau đó nhà nước khôi phục thi đại học, đúng lúc Phúc Đoàn cũng lên trung học cơ sở, mẹ già cũng muốn đưa Phúc Đoàn đi học trường trung học cơ sở trong thành phố, nhưng bà ta không nỡ để con trai út Sở Chí Nghiệp phải chi tiền, mà lại muốn Sở Chí Quốc chịu trách nhiệm học phí, phí sinh hoạt của Phúc Đoàn. Sở Chí Quốc vốn đã nghèo, anh ấy không chịu, mẹ già làm loạn đòi sống đòi chết, đánh anh ấy, đành Trần Dung Phương, đánh hai đứa con nhỏ của anh ấy, đi khắp nơi trong đội khóc lóc nói anh ấy bất hiếu.

Sở Chí Quốc vừa tức vừa hận, anh ấy cũng cần mặt mũi, sau khi khóc một hồi thì đi theo người ta lên núi đốn củi, đi vác đá, đi Sơn Tây đào quặng, cứ như vậy kiếm được tiền cho Phúc Đoàn tới trường đi học, anh ấy lại không nỡ để hai đứa con nhỏ của anh ấy thua kém người ta, cũng cắn răng đưa hai đứa nhỏ tới học trường học trong thành phố.

Cứ như vậy chống đỡ qua ba năm, quặng mỏ xảy ra chuyện, Sở Chí Quốc bị đè chết dưới quặng mỏ. Trong ba năm nay, gia đình Sở Chí Nghiệp nhờ vào sự may mắn Phúc Đoàn mang tới, cũng buôn bán thành công, kiếm được không ít tiền bạc, học phí của Phúc Đoàn cũng không cần Sở Chí Quốc lo nữa.

Cuối cùng, hai đứa con của Sở Chí Quốc bởi vì cái chết của cha mà chán ghét Phúc Đoàn, gây gỗ, đánh nhau với Phúc Đoàn, bị sứ giả hộ hoa của Phúc Đoàn--- cậu ấm nhà giàu có tiền có thế đánh ngược cho một trận, lại bị trường học đuổi, con đường tương lai cũng bị hủy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 3: Xuyên Qua (3)


Con trai lớn Sở Thâm chỉ có thể đi làm thuê, con gái nhỏ Sở Phong thì thảm hại hơn, gả cho một gã lưu manh, bị bạo hành gia đình, bị buộc sinh con trai rồi hầu hạ cha mẹ chồng, cuối cùng trở thành loại đối lập với Phúc Đoàn bạch phú mỹ(*).

(*)白富美 (Bái fùměi): Bạch Phú Mỹ. -Bạch (trắng trẻo), Phú (giàu có), Mỹ (xinh đẹp). 》》 là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.

Mà mẹ của bọn họ là Trần Dung Phương, vì kế sinh nhai mà không thể không đi làm giúp việc cho nhà Sở Chí Nghiệp, lấy mức lương còn thấp hơn cả mức lương thị trường, lại còn bất cứ lúc nào cũng phải chịu sự cười nhạo của người khác.

“Nhìn đi, thế này cũng bởi vì trước kia tầm nhìn hạn hẹp đấy, nếu nhà họ nuôi Phúc Đoàn, Phúc Đoàn có thể mang đến biết bao nhiêu may mắn tới cho bọn họ chứ?”

“Nhà bọn họ còn đưa cả con trai con gái của mình đi học trường trong thành phố, muốn tranh đua với Phúc Đoàn, Phúc Đoàn người ta có phúc khí như thế nào chứ, hai đứa nhóc kia nhà cô ta chẳng có cái mệnh đó đâu!” Những người muốn lấy lòng Sở Chí Nghiệp và Phúc Đoàn đều thường nói như vậy.

Sở Phong nhìn lại một đời trước kia của mình, trong lòng có suy tính kỹ càng.

Loại hình nữ chính mà Sở Phong đụng phải là nữ chính phúc khí, trong loại truyện, phúc khí hư vô mờ ảo đều sẽ ào ào đổ xô về nữ chính, loại nữ chính này làm cái gì cũng sẽ được trời giáng cho vận may, nếu quan hệ tốt với cô ta thì cũng sẽ được một chút may mắn, mặc dù chẳng là gì so với nữ chính, nhưng nếu đắc tội cô ta, nhất định sẽ xui xẻo khắp nơi.

Cô muốn thay đổi cuộc sống bi thảm của Sở Phong, có hai lựa chọn.

Thứ nhất, thuyết phục cha mẹ của Sở Phong, tiếp tục nuôi nấng Phúc Đoàn.

Sở Phong nhìn quanh căn phòng chỉ có bốn vách tường, lắc đầu, hũ gạo trong nhà còn sạch sẽ hơn cả chậu rửa mặt, thật sự không đủ khả năng để nuôi thêm một miệng ăn. Hơn nữa, Sở Phong cho rằng mọi chuyện đều dựa vào bản thân mới là tốt, dựa vào thứ phúc khí hư vô mờ mịt? Đắc tội với Phúc Đoàn, cả nhà sẽ lập tức gặp xui xẻo, loại cuộc sống gần vua như gần cọp kia, không thể sống yên ổn được.

Khiến Sở Phong nghi hoặc là, gia đình này nuôi dưỡng Phúc Đoàn cũng đối xử rất tốt với cô ta, nhưng một năm rưỡi trôi qua, gia đình chẳng gặp được may mắn nào, trái lại Sở Chí Quốc còn bị ngã bị thương ở chân, anh trai Sở Thâm và em gái Sở Phong đều bị bệnh với mức độ khác nhau.

Thứ hai, quan tâm cái thứ phúc khí chó má kia làm gì, nhân định thắng thiên(*), cần cù làm giàu.

(*) 人定胜天 /rén dìng shèng tiān/

- 人定: /rén dìng/: nhân định. Nhân ở đây là người, “định” ở đây lại được hiểu theo hai hướng: 定=一定 /yí dìng/: chắc chắn. Vậy câu này sẽ có nghĩa là “con người nhất định, chắc chắn thắng thiên”. Hướng hiểu thứ hai “định” ở đây có nghĩa là định tâm, bình tĩnh. Khi con người định tâm lại thì có thể thắng thiên.

- 胜 /shèng/: chiến thắng.

- 天 /tiān/: thiên, có nghĩa là trời, có thể được hiểu là tự nhiên hoặc mang nghĩa ẩn dụ chỉ cuộc đời, số phận.

Sở Phong thì thích lựa chọn thứ hai hơn, dựa vào núi núi sập dựa vào nước nước chảy, thứ dựa vào bản lĩnh của chính mình làm ra được, mới là vững chắc nhất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 4: Xuyên Qua (4)


Sở Phong hạ quyết tâm, đứng dậy khỏi giường, hiện tại là ban ngày, sở dĩ cô bé nằm trên giường cũng là bởi vì bản thân bị bệnh, trong khoảng thời gian này ba sinh bệnh, một mình mẹ đi làm việc, nguyên chủ và anh trai gánh vác mấy công việc nhà lặt vặt như giặt giũ nấu cơm.

Giặt quần áo lại không nỡ dùng củi nấu nước nóng, nguyên chủ và anh trai vốn đã bị suy dinh dưỡng, cứ lăn lộn như vậy cũng bị bệnh.

Trong nhà có ba người bệnh, Trần Dung Phương thật sự không chống đỡ nổi, than ngắn thở dài suốt ba ngày, mới quyết định hôm nay sẽ đưa Phúc Đoàn tới tìm đại đội trưởng.

Sở Phong xuống giường, mềm nhũn cả người đặt chân xuống mặt đất, bây giờ cô bé chỉ mới bảy tuổi, anh trai Sở Thâm thì tám tuổi.

Sở Phong xử lý xong mái tóc xõa tung, tay của nguyên chủ rất khéo léo, chỉ loay hoay một hồi đã thắt được hai bím tóc to, da thịt có màu vàng của suy dinh dường, cực kỳ gầy yếu, một đôi mắt vừa to vừa sáng, được di truyền từ Trần Dung Phương.

Sở Thâm nghe thấy tiếng động, thò đầu từ một chiếc giường khác ra, cũng là một gương mặt suy dinh dưỡng, “Em gái, em đứng dậy làm gì vậy?”

“Không phải đã quyết định là hôm nay anh sẽ nấu cơm rồi sao? Bệnh của anh sắp lành rồi, em cứ ngủ thêm một lát đi.”

Sở Phong lắc đầu, “Anh trai, em đi tìm mẹ.”

Hôm nay, là ngày Trần Dung Phương đưa Phúc Đoàn tới công xã, trong trí nhớ của nguyên chủ Sở Phong, Trần Dung Phương trở về nhà thì bật khóc, cũng bắt đầu từ ngày hôm nay, cả nhà bọn họ bị người ta len lén chỉ trỏ sau lưng.

Sở Thâm nghi hoặc: “Em đi tìm mẹ làm gì?”

Sở Phong cũng không kiêng dè cậu bé: “Tối hôm qua em nghe ba mẹ ở trong phòng nói, gia đình chúng ta quá nghèo, muốn tìm cho Phúc Đoàn một gia đình mới.”

Sở Thâm gật đầu, mặc dù cậu bé chưa trưởng thành, nhưng có nhận biết rất sâu về cái nghèo, trong nhà quả thật không còn gì để ăn nữa rồi.

Sở Phong tiếp tục nói, “Vốn là nhà chúng ta nuôi Phúc Đoàn, bây giờ nhà chúng ta xảy ra chuyện, không nuôi Phúc Đoàn nổi nữa. Nhưng có lẽ người khác sẽ nghĩ, có phải chúng ta cố ý không muốn nuôi nữa hay không? Còn có một số người, sợ đội trưởng sẽ nói bọn họ nuôi Phúc Đoàn, có lẽ sẽ dùng lời lẽ công kích mẹ, để mẹ tiếp tục nuôi, nhưng mẹ nuôi không nổi, chỉ có thể từ chối.”

“Khẳng định tình cảnh sẽ rất hỗn loạn, mẹ chỉ có một mình, một cái miệng, có lẽ sẽ không thể nói rõ ràng được, em đi giải thích giúp mẹ.”

Những đứa trẻ thật ra hiểu biết rất nhiều, đặc biệt là những đứa bé hiểu chuyện như Sở Thâm và nguyên chủ, hiển nhiên Sở Thâm cũng hiểu được, “Em gái, anh đi cùng với em.”

Hai anh em cũng nhau đi ra ngoài.

Bên kia trên con đường bùn đất, Trần Dung Phương cẩn thận nắm tay Phúc Đoàn băng qua bùn lầy, gặp phải vũng nước hơi lớn một chút, Trần Dung Phương sẽ ôm Phúc Đoàn lên.

Cô ấy ôm Phúc Đoàn, nuôi đứa bé này hơn một năm, nói không có tình cảm gì hết là không thể nào.

Nhưng thật sự là không có cơm ăn, cũng không thể để cô bé chết chung với gia đình cô ấy được.

“Phúc Đoàn, mẹ thật sự không còn cách nào khác nữa.” Trần Dung Phương đỏ mắt, “Mẹ nghèo, không có tài cán gì, sau này cho dù là đến nhà nào, cho dù là gặp phải khó khăn gì, con cũng có thể tới tìm mẹ, cho dù mẹ không có tài cán gì cũng sẽ giúp con---”

Phúc Đoàn cựa quậy trong lòng cô ấy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 5: Xuyên Qua (5)


Cô ta chớp chớp mắt, trên khuôn mặt tròn trịa tràn đầy sự khó hiểu.

Phúc Đoàn không thích mẹ Trần này, ngày đầu tiên cô ta được ba Sở đưa về nhà, nghe lén thấy người mẹ này lén nói: “Hai đứa con của chúng ta thôi đã không nuôi nổi rồi, sao anh lại mang thêm con của người khác về nữa?”

Cha Sở nói: “Con bé không có nhà, sao có thể để nó sống một mình được?”

Mẹ Trần cũng chỉ thở dài một tiếng, không nói gì nữa. Mặc dù sau đó mẹ Trần đối xử với cô ta cũng không tệ, nhưng Phúc Đoàn luôn nhớ tới lời nói của ba Sở và mẹ Trần, không thích mẹ cho lắm.

Hơn nữa, ba Sở thường hay múc cơm gắp đồ ăn cho cô ta, nói là trong đội có gửi năm mươi cân khoai lang đỏ cho cô ta.

Mới đầu mẹ Trần cũng không nói cái gì, nhưng sau đó, mẹ Trần lại nói: “Lương thực của đội đưa tới cũng phải tiết kiệm, ăn no một bữa rồi chịu đói một bữa không bằng bữa nào cũng có ăn, bây giờ nhà nào cũng phải tiết kiệm thì mới có thể tế thủy trường lưu(*), hơn nữa, sau này Phúc Đoàn sẽ sống về lâu về dài với chúng ta, trong nhà có ba đứa nhỏ, anh phải đối xử giống nhau, mấy đứa nó mới không tị nạnh nhau.”

(*) Tế thủy trường lưu có nghĩa là nước chảy nhỏ thì chảy dài, sau sẽ dài thành một đoạn sông dài về sau nhằm ám chỉ đến việc nhà nhà nếu biết cách tiết kiệm- sử dụng tiền bạc vào đúng việc cần thiết thì chẳng bao giờ thiếu cả, đừng hoang phí ném tiền qua cửa sổ cho những thứ không đâu thì sẽ không bao giờ lâm vào cảnh thiếu thốn, chật vật cả.

Phúc Đoàn mới bảy tuổi, cô ta nghe không hiểu mấy đạo lý kia, chỉ nhìn thấy sau khi mẹ Trần nói xong, ba Sở không còn đối xử tốt với cô ta như trước đó nữa.

Cho nên, Phúc Đoàn cũng không thích cái nhà này.

Trần Dung Phương cố nén nước mắt, vừa ngẩng đầu, tròng mắt của Phúc Đoàn giống như một hồ nước đen, chẳng hề có chút gợn sóng nào cả.

Hơn một năm nay, Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc tình nguyện bản thân nhịn đói, hoặc ăn ít, cũng phải để ba đứa trẻ ăn. Bây giờ Trần Dung Phương đã hai ngày không ăn gì, bây giờ chợt nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Phúc Đoàn, nói trong lòng chẳng có chút đau đớn nào là chuyện không thể nào.

Cô ấy chỉ cho rằng Phúc Đoàn đang oán trách cô ấy đã đưa mình đi, thở dài một hơi đi đến công xã.

Bên kia, Xuân Hoa trọng sinh trở lại đang chạy như bay trên bờ ruộng.

Bà ta tính toán, lúc này, có phải Phúc Đoàn vẫn còn chưa tới nhà Chí Nghiệp, còn ở nhà thằng lớn Chí Quốc?

Đời trước, Xuân Hoa đã tận mắt nhìn thấy phúc khí của Phúc Đoàn tốt đến nhường nào, Chí Nghiệp cũng dựa vào đó liên tục gặp may mà làm giàu, bà ta cũng vào thành phố, sống cuộc sống sung sướng.

Bây giờ, cũng không thể để đứa bé kia tiếp tục ở lại nhà Chí Quốc dù chỉ là một ngày, dành một ngày đó để tăng thêm vận may cho nhà Chí Nghiệp không phải tốt ơn sao!

Xuân Hoa bất chấp trời nắng, chạy chậm suốt cả một đường, chạy đến đội sản xuất trước cả Trần Dung Phương, đi vào đã hô lên: “Đội trưởng, tôi muốn báo cáo!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 6: Đối Đầu (1)


Bất chợt nhìn thấy nhiều quan viên như vậy, chân Niên Xuân Hoa chợt mềm nhũn cả ra, nhưng ngay lập tức nghĩ đến việc nếu Phúc Đoàn ở lại nhà Chí Quốc thêm một ngày, há chẳng phải gia đình Chí Nghiệp sẽ mất đi phúc khí một ngày hay sao.

Lần này Niên Xuân Hoa sống lại, đối với những sự việc cụ thể xảy ra trong quá khứ thì bà ta có chút mơ hồ mung lung, giống như trong bóng tối có một bàn tay, chỉ giúp cho bà ta được sống lại, chứ không giúp bà ta nhớ rõ hết thảy mọi thứ.

Nhưng Niên Xuân Hoa không hề sợ chút nào, sợ cái gì? Có Phúc Đoàn mà, Phúc Đoàn chính là một con búp bê may mắn, có cô bé bên cạnh, mọi điều may mắn sẽ luôn đến với nhà bà ta.

Nhất định phải giành Phúc Đoàn về cho bằng được. Niên Xuân Hoa không thể đợi thêm một ngày nào nữa.

Bà ta nuốt nước bọt, đối diện với nhiều đội trưởng lớn nhỏ thế này, bà ta đứng thẳng người nói: “Tôi muốn báo cáo với tổ chức rằng... con dâu của tôi, Trần Dung Phương đã ngược đãi đứa bé Phúc Đoàn, kính mong tổ chức giao con bé cho Chí Nghiệp nuôi dưỡng.”

Lưu Thiêm Tài, đội trưởng đội sản xuất số 9 chợt chau mày, anh ấy rất hiểu Trần Dung Phương, cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, nói cô ấy có lòng dạ độc ác như vậy, anh ấy thật sự không tin.

Lưu Thiêm Tài nhăn mặt: “Niên Xuân Hoa, muốn báo cáo thì phải có bằng chứng, bà nói con dâu của bà ngược đãi Phúc Đoàn, chính mắt bà đã nhìn thấy cô ấy đánh Phúc Đoàn sao? Hay là nhìn thấy vết thương trên người con bé?”

Thực ra Niên Xuân Hoa không hề nhìn thấy gì cả, sở dĩ bà ta nói như vậy là vì kiếp trước Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương thật sự là quá xui xẻo.

Nếu không phải họ đối xử tệ với Phúc Đoàn, thì sao lại có thể xui xẻo như vậy, nhiều năm trôi qua, Niên Xuân Hoa hiểu quá rõ một điều, bất cứ ai đối xử không tốt với Phúc Đoàn thì đều sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng trước với câu hỏi này của Lưu Thiêm Tài, Niên Xuân Hoa ấp úng không thể đưa ra được bằng chứng, mặt Lưu Thiêm Tài tối sầm lại, ở trong đội Niên Xuân Hoa chính là người ngang ngược, cũng là người không biết trái phải nhất, giờ đang trong lúc tổ chức cuộc họp mà bà ta lại dám đến làm loạn.

Anh ấy nói to: “Nếu bà không có bằng chứng thì không thể nói lung tung.”

Từ trước đến nay Niên Xuân Hoa luôn là người nổi trội trong đội nhóm chuyên gia đi cãi nhau, bà ta bắt đầu ngụy biện: “Bí thư, đội trưởng, mọi người hãy thử nghĩ xem, Trần Dung Phương đã có một đứa con trai và một đứa con gái, nó không hề thiếu con gái, vậy thì làm sao có thể đối tốt với Phúc Đoàn được, làm gì có người nào không đối tốt với con ruột mà lại đi đối tốt với người ngoài chứ?”

“Vậy cũng không thể nói Trần Dung Phương ngược đãi Phúc Đoàn được.” Người nói là bí thư Hồng Thuận, trên người anh ấy toát lên vẻ uy nghiêm: “Đội trưởng của bà nói rất đúng, bà không thể báo cáo trong khi không có bằng chứng như thế này được, hiện nay có rất nhiều đồng chí lợi dụng việc báo cáo để trả thù tư lợi cá nhân, đây là một vấn đề rất lớn.”

“Trần Dung Phương có ngược đãi Phúc Đoàn hay không, tôi sẽ cho chuyên gia đi điều tra, còn bà, ở lại đây một lúc để đội trưởng đội sản xuất của bà làm công tác tư tưởng cho bà.”

Niên Xuân Hoa lập tức choáng váng, bà ta đến từ thời kỳ đặc biệt đó, điều bà ta sợ nhất chính là bị người khác nói tư tưởng của mình có vấn đề.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 7: Đối Đầu (2)


Cho dù ngày nay không phải thời kỳ đó, nhưng Niên Xuân Hoa vẫn sợ, song bà ta không thể để vụt mất con bé đó được.

Đúng lúc bà ta tính nói cái gì đó thì Trần Dung Phương mang Phúc Đoàn đến phòng thị chính Đông Phong.

Trần Dung Phương đặt Phúc Đoàn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, còn bản thân thì đi tới nói chuyện, cô ấy vừa mới đi tới thì Lưu Thiêm Tài hỏi ngay: “Trần Dung Phương, cô tới đây làm gì?”

Trần Dung Phương ngượng ngùng xoa xoa góc áo: “Đội trưởng Lưu, gia đình tôi không thể nuôi thêm một người nữa, tôi muốn nhờ đội trưởng giúp tôi tìm một nơi tốt hơn cho Phúc Đoàn.”

Mọi người đều kinh ngạc, hôm nay là ngày gì vậy? Niên Xuân Hoa vừa đến để báo cáo việc Trần Dung Phương ngược đãi Phúc Đoàn, thì Trần Dung Phương ngay lập tức đến nói là không thể nuôi Phúc Đoàn.

Lưu Thiêm Tài không nén nổi cơn tức giận, nói: “Trần Dung Phương, cô có biết mình đang nói cái gì không? Ban đầu là Sở Chí Quốc đã đồng ý nhận nuôi Phúc Đoàn mà!”

Khuôn mặt Trần Dung Phương chợt hiện lên nét buồn bã, nhưng Niên Xuân Hoa thì lại nhảy cẫng lên sung sướng, sớm vậy mà cô con dâu ngu dốt bị xui xẻo cả đời này của bà ta lại có thể nói là không nuôi được Phúc Đoàn sao? Sớm biết như vậy, hôm nay bà ta đã không phải mất công tới đây một chuyến.

Niên Xuân Hoa đắc ý nói: “Nếu cô ta không thể đối xử tốt với Phúc Đoàn thì cứ để con bé cho Chí Nghiệp nhà chúng tôi nuôi.”

Trần Dung Phương không hề có phản ứng gì.

Ban đầu khi mà Chí Quốc mang Phúc Đoàn về nhà nuôi, bà nội Niên Xuân Hoa đã chửi họ là đã nghèo lại còn giả nhân giả nghĩa, sợ rằng sau này nhà họ sẽ càng ngày càng nghèo, thế nên bà ta còn yêu cầu họ phải đưa tiền trợ cấp hàng năm sớm cho bà ta. Nhưng tại sao bây giờ bà ta lại tranh giành muốn nuôi Phúc Đoàn?

Trần Dung Phương mở lời: “Mẹ, mẹ nhận nuôi Phúc Đoàn thì con cảm ơn, nhưng con không thể thừa nhận những việc mình không hề làm, hơn nữa con cũng không có đối xử không tốt với Phúc Đoàn.”

Suýt chút nữa Niên Xuân Hoa không phản ứng kịp, đứa con dâu luôn vâng vâng dạ dạ ở kiếp trước lại dám nói với bà ta những lời như vậy sao? Niên Xuân Hoa nhớ ra, hiện tại Trần Dung Phương vẫn chưa bị xui xẻo, chẳng trách khẩu khí lại cứng như vậy.

Niên Xuân Hoa xì một tiếng.

Ánh mắt Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận nhìn nhau, hiện tại Trần Dung Phương không muốn nuôi Phúc Đoàn, hay nói cách khác là không đủ điều kiện để nuôi con bé, nếu Niên Xuân Hoa nhận nuôi thì chẳng phải đây là chuyện tốt sao, chỉ có điều không biết Sở Chí Nghiệp và vợ của anh ta là Lý Tú Cầm có đồng ý việc này hay không.

Hơn nữa, con mắt Hồng Thuận rất tinh, anh ấy cảm thấy con người Niên Xuân Hoa không phải người tốt đẹp gì.

Chợt anh ấy lên tiếng: “Gọi các xã viên đến họp đã.”

Bí thư đã mở lời, rất nhanh, mỗi hộ gia đình trong đội sản xuất gần đó đều cử một người đại diện tới.

Khi nghe nói sẽ thảo luận lại vấn đề nhận nuôi Phúc Đoàn, các thành viên trong đội tỏ ra không đồng tình.

“Lại có chuyện gì nữa vậy? Lúc đầu không phải Sở Chí Quốc nhận nuôi Phúc Đoàn hay sao, nói hay lắm cơ mà, sao giờ lại lật lọng là sao?”

Quá nhiều người bất bình, ở cái thời đại này thì chả ai giàu có cả, đang làm thì lại bị gọi lên họp, quá là mệt mỏi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 8: Đối Đầu (3)


Dưới sự kích động của mọi người, Trần Dung Phương mở lời, nói thế nào đi nữa bản thân cũng không còn lựa chọn nào khác, cô ấy cũng tỏ ra là bản thân đang rất mệt mỏi.

Lúc này Niên Xuân Hoa xua tay: “Người khác không nuôi, vậy tôi nuôi, Trần Dung Phương coi đây là gánh nặng, nhưng tôi thì không, đứa trẻ này cứ để Sở Chí Nghiệp nhà tôi nuôi.”

Các thành viên trong đội nhìn Niên Xuân Hoa ra vẻ hào hùng, họ không hề nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, đây có còn là Niên Xuân Hoa không dễ cam lòng chịu thiệt của trước kia không vậy?

Trần Dung Phương kiên định nói: “Tôi thật sự không có ngược đãi con bé.”

Lưu Thiêm Tài chợt thở dài, anh ấy cũng không tin Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc là loại người như vậy, ban đầu không có ai tình nguyện nuôi Phúc Đoàn, chỉ có Sở Chí Quốc là tình nguyện nhận nuôi.

Anh ấy ôm Phúc Đoàn vào lòng, nói: “Phúc Đoàn, nói cho chú nghe, con sống với mẹ Phương có tốt không?”

Mọi người đều im lặng, chờ đợi câu trả lời của Phúc Đoàn, khuôn mặt Phúc Đoàn tròn xoe đầy sự lanh lợi, đôi mắt to tròn lấp lánh, trước một nơi nhiều người thế này, dường như cô bé có chút sợ sệt.

Cô bé hơi cúi đầu, ngón tay chỉ chỉ: “Cháu có quần áo đẹp, có giấc ngủ ngon.”

Trần Dung Phương lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, Phúc Đoàn chớp chớp đôi mắt, nói với giọng trẻ con lanh lảnh: “... Nhưng không cho cháu ăn thịt.”

Lần này, Lưu Thiêm mới thay đổi sắc mặt, có vài đội viên đã sớm cảm thấy tất cả mọi người không ai giàu có, dù Trần Dung Phương có tốt đi chăng nữa thì cũng không thể đối xử tốt với đứa con gái nuôi này, bây giờ mọi thứ đều đã sáng tỏ, họ liền bĩu môi.

Cũng có một số người thì lại cho rằng, đây là thời đại nào? Cái thời đại này nhà ai cũng nghèo khó, không thân không thích mà nhận nuôi Phúc Đoàn đã là tốt lắm rồi, chứ chẳng lẽ nó muốn cái gì thì cho c** ** mới gọi là tốt sao?

Niên Xuân Hoa như bị dẫm phải đuôi, hừ lên một tiếng: “Người lớn chúng ta, bản thân không ăn thịt thì cũng phải cho con cái ăn thịt chứ, con bé nhỏ như vậy, lại còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn!”

Trần Dung Phương nóng nảy, thời đại này có ai ngày ngày được ăn thịt chứ, trong ấn tượng của cô ấy, nhà cô ấy chỉ ăn thịt được có mấy lần, mà mấy lần đó đều là ba đứa con của cô ấy ăn, còn cô ấy và chồng thì ăn bánh ngô mặn chấm thịt.

Nhớ có một lần ăn thịt…. hiện tại Trần Dung Phương đang rất lo lắng nên không nghĩ được gì nữa cả, chỉ vội vàng nói: “Phúc Đoàn, con nghĩ lại đi, mẹ cũng cho con ăn mà.”

Phúc Đoàn bĩu chiếc môi nhỏ nhắn: “Ừm, mẹ ngủ cùng con, còn cho con ăn khoai lang, còn….” Dù sao cô bé cũng chỉ mới bảy tuổi, cho nên chỉ khắc sâu trong kí ức những lần không được ăn thịt kia, còn những chuyện vặt vãnh khác cô bé không nhớ được, hiện tại cô bé cứ nói úp mở, Trần Dung Phương thực sự lo lắng muốn chết.

Ngay khi Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận nhìn Trần Dung Phương với ánh mắt đầy thất vọng, thì chợt có hai đứa trẻ chạy tới phòng thị chính Đông Phong.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Sở Phong và Sở Thâm tới rồi.

Vừa nhìn thấy hai đứa con, Trần Dung Phương không nói nên lời, lo lắng đến rơi nước mắt, Sở Phong cũng bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc còn lưu lại từ nguyên chủ, sống mũi chợt cay cay.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 9: Đối Đầu (4)


Sở Thâm thì lại càng khóc to lên gọi “mẹ”, chạy nhào vào lòng Trần Dung Phương. Hai đứa trẻ muốn bảo vệ mẹ, liên tục nói với những người xung quanh: “Mọi người không được bắt nạt mẹ của cháu!”

Vốn Sở Phong không phải là một đứa trẻ, cho nên cô bé có phần bình tĩnh hơn, đi đến trước mặt Lưu Thiêm Tài, nói: “Chú đội trưởng ơi, mẹ cháu không có thế!”

Cô bé bắt chước bộ dáng của một đứa trẻ, cúi đầu lo lắng nhìn chằm chằm dưới chân mình: “Ở nhà chúng cháu thực sự không có thịt để ăn.”

Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận quay qua nhìn Sở Phong, đôi giày mà Sở Phong đang đi đã bị rách tươm, còn để thò ra một ngón chân.

Sở Phong giấu ra đằng sau: “Lúc trước toàn là mẹ sửa giày cho cháu, dạo gần đây mẹ cháu không khỏe, cháu bệnh, anh trai cháu bệnh, ba cũng bệnh…”

Các thành viên trong đội đều biết điều này có ý nghĩa gì, một nhà có ba người bệnh, người có khả năng kiếm được ra tiền chỉ có thể là người phụ nữ, làm sao có thể không mệt cho được? Lo được bên trong nhưng không thể lo được bên ngoài.

Nhìn Sở Phong được Trần Dung Phương kéo vào trong lòng, rồi nhìn Sở Thâm ôm chặt cô ấy không buông, nhìn mà thấy đáng thương thay, hai đứa nhỏ xanh xao gầy gò, đứng đó trông giống hệt như hai cây gai, nhìn từ trên xuống dưới chỉ còn lại lớp da, bệnh ho của Sở Thâm còn chưa khỏi hẳn, ban nãy cậu ấy vừa khóc vừa ho dữ dội.

Một số thành viên trong đội có ý tốt lập tức đi lấy cho Sở Thâm ít nước, họ đều từng bị bệnh hiểm nghèo, cho nên ai cũng hiểu.

Ánh mắt Lưu Thiêm Tài đảo quanh Sở Phong, Sở Thâm còn có Phúc Đoàn, vẻ mặt ngưng trọng, các đội viên cũng cảm thấy kỳ quái. Nhìn tình huống của hai đứa nhỏ nhà Sở Chí Quốc, thì đúng là nhà này không có gì để ăn, khuôn mặt của hai đứa nhỏ lem nhem, nếu nói ngược đãi thì không thể nào lại ngược đãi cả chính con ruột của mình được.

Hơn nữa mặt của Phúc Đoàn nhìn tròn trịa hơn nhiều, trông qua thì rất khỏe mạnh.

Phải biết rằng dù sao Phúc Đoàn cũng là nữ chính, cô bé mới ở nhà của Sở Chí Quốc được một năm, nom trông sức khỏe cũng không tệ lắm. Phúc Đoàn trông rất đáng yêu. Do tuổi còn nhỏ nên Sở Thâm và Sở Phong không có khả năng sai Phúc Đoàn làm việc quá sức được, mặc dù Phúc Đoàn không được ăn no, nhưng cũng đủ bữa, sức khỏe có vẻ tốt hơn nhiều.

Niên Xuân Hoa thấy thế lập tức nói: “Đó là do Phúc Đoàn có phúc khí, trời sinh đã có khuôn mặt tròn trịa. Còn hai đứa nhóc này suốt ngày nghịch ngợm nên mới sinh thành bệnh.”

Nghĩ đến kiếp trước của hai đứa cháu đáng xấu hổ này, Niên Xuân Hoa không nhịn được mà bĩu môi, đã không có phúc khí, lại còn muốn lên thành phố học như Phúc Đoàn sao? Lãng phí!

Sở Phong lập tức ngẩng đầu lên: “Chú đội trưởng, hay là giờ chú về nhà cháu xem thử đi, nhà cháu thực sự không có nhiều thức ăn.”

Người nhà của nguyên chủ vẫn phải sống nhờ vào đội, Sở Phong không thể để họ mang tiếng ngược đãi những đứa trẻ mồ côi cả đời được.

Hồng Thuận và Lưu Thiêm Tài cùng gật đầu, ra hiệu sẽ cùng cô về nhà, Lưu Thiêm Tài vì không muốn mang tiếng thiên vị bất cứ ai nên có mang theo vài tiểu đội trưởng khác cùng đi tới nhà của Sở Chí Quốc.

Họ đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã về.

Niên Xuân Hoa vẫn ôm Phúc Đoàn trêu đùa, nói bóng nói gió: “Phúc Đoàn ngoan, sau này bà nội sẽ không để bất cứ ai bắt nạt cháu nữa!” Nói xong liền liếc mắt nhìn Trần Dung Phương.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 10: Đối Đầu (5)


Hồng Thuận hỏi Lưu Thiêm Tài: “Sao rồi?”

Lưu Thiêm Tài bình tĩnh đáp: “Không có cái gì hết, trong vại gạo chỉ còn sót lại một ít gạo, còn không đủ cho một người ăn, ngoài ra lương thực dự trữ cũng không còn, trên bếp nhà họ có chút lá cây, phỏng chừng đã đói mấy ngày nay rồi.”

Thời đại này không còn như lúc trước, mặc dù phần lớn ăn không đủ no, nhưng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện có người chết đói. Nhà Sở Chí Quốc bệnh liền một lúc ba người, thực sự rất khó khăn.

Niên Xuân Hoa nghe vậy, vươn cổ nói: “Có phải là cố ý giấu đi không, lần trước tôi tới…”

Lưu Thiêm Tài cố nén cơn giận: “Lúc chúng tôi đến, trong nhà chỉ có một mình Sở Chí Quốc đang bị gãy chân, sao anh ấy có thể giấu được? Rốt cuộc bà muốn làm cái gì? Nhất định phải quy tội ngược đãi lên đầu con dâu bà thì mới hài lòng sao? Bà xem Phúc Đoàn đi, xem xem rõ ràng là con bé khỏe mạnh hơn hẳn Sở Thâm và Sở Phong!”

Lý do anh ấy tức giận như vậy là vì anh ấy có cảm giác hổ thẹn áy náy, sao có một số đội viên anh ấy quản lý đang sống khổ như thế này mà anh ấy lại không biết.

Niên Xuân Hoa là một người đàn bà chanh chua không nói đạo lý, nhưng đội trưởng vừa nổi giận, bà ta vẫnsợ hãi, rụt cổ lại và lẩm bẩm: “Hai đứa nhãi con xui xẻo đó không có phúc, Phúc Đoàn có phúc khí nên mới tránh được bệnh tật.”

Sở Phong nghe thấy những lời này, không có phúc sao?

Sức khỏe Sở Phong và Sở Thâm không tốt là vì năm nào Niên Xuân Hoa cũng lấy danh nghĩa báo hiếu rồi lấy đi hơn một nửa lương thực của nhà họ. Hai đứa trẻ từ nhỏ đã chịu cảnh nghèo đói, bệnh tật, dinh dưỡng không đủ, sao cơ thể có thể khỏe mạnh được?

Về sau gia đình Sở Phong càng ngày càng nghèo, chẳng phải cũng là vì Niên Xuân Hoa hút máu họ để đi trợ cấp cho Phúc Đoàn sao? Bà ta càng giày xéo họ, cuộc sống của họ càng ngày càng khổ, cuối cùng lại biến thành những thứ sinh ra không có phúc từ chính miệng của bà ta.

Không thể để Niên Xuân Hoa cắn xé gia đình Sở Phong được nữa, phải tìm cách đưa chuyện này ra ánh sáng.

Thời điểm hiện tại chính là một cơ hội tốt.

Sở Phong quyết tâm, dùng giọng điệu của trẻ con nói: “Bà nội, cháu với anh cháu không cố ý mắc bệnh đâu, chỉ là mỗi năm bà đều lấy đi lương thực của nhà cháu, năm nay bà lại nói sợ nhà cháu nuôi Phúc Đoàn, không thể trợ cấp đủ tiền dưỡng lão cho bà, nên bà đã lấy đi trước hơn một nửa lương thực của nhà cháu, chúng cháu không có cái ăn nên mới đói rồi sinh thành bệnh. Phúc Đoàn đến sau, nếu mà hàng năm em ấy cũng bị bỏ đói như vậy thì cơ thể cũng sẽ không khỏe mạnh như thế này.”

“Bà nội không được mắng chúng cháu nữa.” Giọng nói của Sở Phong lọt vào tai của những thành viên đội đang đứng gần đó một cách rõ ràng.

“Bà nội, chúng cháu đói quá.”

Cô bé vừa nói xong, sắc mặt Niên Xuân Hoa liền tối sầm lại.

Đúng là xui xẻo, Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc có thói quen giao khẩu phần lương thực mỗi năm, bọn nó còn chưa nói chuyện này ra, ngược lại là con nhóc này làm lộ ra trước.

Nếu như là bình thường, bà ta là người già, lấy lương thực từ chỗ con trai sẽ không có ai nói năng gì cả, nhưng hiện tại cả nhà Sở Chí Quốc đang chết đói, việc này đã làm ầm đến chỗ đội sản xuất rồi.

Lưu Thiêm Tài trầm mặt nhìn Niên Xuân Hoa: "Những lời con bé nói đều là sự thật?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 11: Đối Đầu (6)


Niên Xuân Hoa muốn phản bác lại, nhưng nhìn thấy Trần Dung Phương đang bảo vệ Sở Phong, trong lòng biết không thể chống chế lại được, sắc mặt không được tự nhiên.

Cuối cùng Lưu Thiêm Tài cũng biết tại sao lương thực của gia đình Sở Chí Quốc lại không đủ ăn.

Tỷ lệ phân phối lương thực của đội sản xuất số 9 là bảy trên ba nhân khẩu so với điểm công.

Nếu mà điểm công không đủ, các thành viên đội cũng có thể bị đói, cũng có thể nghèo tới mức không có tiền, nhưng để mà giống như gia đình của Sở Chí Quốc, rơi vào tình trạng sắp chết đói thì là không có. Bởi vì nhà người khác không có bị mẹ già nhà mình dọn sạch đi hết nửa số lương thực!

Anh ấy nhìn khuôn mặt già nua của Niên Xuân Hoa, sắc mặt tối sầm lại: "Rốt cuộc bà muốn cái gì? Đó đều là con ruột cháu ruột của bà, bà lấy nhiều lương thực của người ta như vậy, người ta còn đủ ăn sao? Bây giờ bà còn nói ngược lại là con dâu của bà ngược đãi Phúc Đoàn? Bà muốn đội bắt con dâu của bà lại sao? Hay là muốn nhìn họ chết đói?"

Lưu Thiêm Tài thật sự không hiểu nổi trong đầu một số người già như Niên Xuân Hoa đang nghĩ cái gì nữa, đúng là lú lẫn rồi mà.

Những người còn lại cũng nhìn Niên Xuân Hoa với ánh mắt đầy ẩn ý, họ đều là người thân ruột thịt của bà ta, đương nhiên họ cũng biết Niên Xuân Hoa thiên vị cho đứa con trai út của mình, nhưng họ lại không thể ngờ rằng, bà ta lại làm mọi chuyện đi quá xa như vậy, suýt chút nữa khiến cả nhà Chí Quốc chết đói.

Lúc này có người chợt lên tiếng: “Mẹ Chí Nghiệp à, bà làm vậy là không đúng rồi.”

Niên Xuân Hoa mất mặt: “Tôi là mẹ nó, nó không nên hiếu thuận với tôi chắc?”

“Hiếu thuận là điều nên làm, nhưng bà nhìn xem hai đứa cháu nó đói ra sao rồi kìa, dù sao chúng nó cũng gọi bà một tiếng bà nội mà.”

Có đội viên đầu óc sáng suốt nhìn thấy Niên Xuân Hoa ôm Phúc Đoàn như ôm bảo bối, lắc đầu, thím Xuân Hoa này đang nghĩ gì vậy? Đối với người ngoài thì coi như bảo bối, đối với cháu trai cháu gái mình thì hoàn toàn ngược lại, giày xéo không thương tiếc. Mở miệng ra là nói người khác có phúc, còn con cháu mình thì nguyền rủa, thật không thể nào hiểu nổi.

Lưu Thiêm Tài cũng lên tiếng: “Hiếu thuận thì đúng là nên, nhưng một người già như bà, sao có thể ăn hết một nửa lương thực của một gia đình có đến mấy người như vậy?”

Lưu Thiêm Tài tức giận muốn trào lên não, trước mặt bí thư mà đội của anh ấy lại xảy ra cái chuyện thế này: “Ngón tay cũng là thịt, lòng bàn tay cũng là thịt, tại sao lại có một người thiên vị đến mức độ này chứ.”

Hồng Thuận cũng nói: “Nên tăng cường giáo dục tư tưởng, đây là hành vi chiếm đoạt thành quả lao động của người khác, phá hoại sự đoàn kết gia đình.”

Lần này Niên Xuân Hoa không dám ho he một tiếng nào nữa nữa, bà ta ôm lấy Phúc Đoàn ngồi sang một bên, nhìn Trần Dung Phương, Sở Phong và Sở Thâm với ánh mắt hằn học, nhất là Sở Phong, sao hôm nay con bé này nhanh mồm nhanh miệng vậy nhỉ? Lẽ nào nó cũng sống lại?

Không, Niên Xuân Hoa lập tức phủ nhận, nếu quả thực là nó sống lại, thì sao nó nỡ lòng đẩy một ngôi sao may mắn như Phúc Đoàn ra xa chứ? Chắc chắn là do Phúc Đoàn đã ở nhà nó một thời gian, mang đến chút phúc khí cho nhà nó, cho nên hai đứa nhóc này mới đúng lúc ra tay giúp đỡ cho Trần Dung Phương.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 12: Lòng Tham Không Đáy (1)


Nhưng cứ đợi tới sau này khi mà gia đình Chí Nghiệp nhận nuôi Phúc Đoàn rồi, chắc chắn những phúc khí này sẽ không còn bên đấy nữa.

Sở Phong ngả đầu vào người Trần Dung Phương.

Cô bé cũng cảm thấy rằng Niên Xuân Hoa rất kỳ lạ. Trong ký ức của nguyên chủ, bà nội chanh chua, chưa bao giờ muốn nhìn mặt con trai cả, ghét đến mức muốn quét từng hạt gạo ra khỏi các vết nứt trên tường của đứa con trai cả.

Bà ta không phải người tốt, trước khi nhận nuôi Phúc Đoàn cũng năm lần bảy lượt từ chối, đợi đến khi thấy được lợi ích mới đồng ý nhận nuôi.

Sau đó, khi thấy được những “phúc khí” mà Phúc Đoàn mang lại, bà nội vỗ đùi nói rằng Phúc Đoàn có vận may rất lớn, bà ta không nỡ để đứa con trai út bỏ tiền, làm om sòm bắt ép đứa con trai cả bỏ tiền chu cấp cho Phúc Đoàn. Cuối cùng, Phúc Đoàn và gia đình đứa con trai út lên như diều gặp gió, gia đình con trai cả bị hút cạn đến tan cửa nát nhà. Thấy thế, Niên Xuân Hoa chỉ bĩu môi và nói rằng ai bảo họ không có phúc.

Một con người như vậy, bây giờ lại có thể nhiệt tình nhận nuôi Phúc Đoàn, điều ấy có bình thường không?

Sở Phong nhìn về phía Niên Xuân Hoa, có lẽ, bởi vì người xuyên việt xuất hiện, thế giới này vì "bảo vệ" phúc khí của nữ chính, nên đã để Niên Xuân Hoa sống lại?

Sự kì lạ của Niên Xuân Hoa, không những Sở Phong phát hiện, mà Lý Tú Cầm cũng phát hiện ra.

Nhưng trong lòng cô ta còn lo lắng hơn, trong nhà cũng không mấy khá giả, ngày nào cô ta cũng phải mệt chết mệt sống kiếm tiền, tại sao giờ mẹ lại bỗng nhiệt tình muốn nuôi một người ngoài cơ chứ?

Nhân lúc các đội trưởng thảo luận về quyền nuôi dưỡng Phúc Đoàn, Lý Tú Cầm khom lưng đổi vị trí với một đội viên, hỏi: “Mẹ, chúng ta làm sao nuôi nổi? Nhà chúng ta còn có hai trai, một gái...”

Niên Xuân Hoa vốn muốn mắng đứa con dâu không hiểu chuyện này, đến phúc khí mà cũng muốn ném ra ngoài ư?

Nhưng nghĩ lại, Lý Tú Cầm là vợ của Chí Nghiệp, nếu cô ta không có đầu óc, không nắm bắt được phúc khí thì sẽ là một tổn thất lớn cho Chí Nghiệp.

Niên Xuân Hoa không biết xấu hổ, ra vẻ dùng giọng điệu của người từng trải để dạy đời: “Cô biết con khỉ gì? Phúc Đoàn nhà mình không phải là một em bé thông thường, là một em bé có phúc! Nó bước vào nhà cô, là mang phúc khí đến cho nhà cô!”

Sở Phong tai thính mắt tinh, nghe những lời Niên Xuân Hoa nói thì muốn bật cười, quả nhiên Niên Xuân Hoa là người trùng sinh.

Niên Xuân Hoa hạ giọng, nói một cách bí hiểm: “Cô nghĩ xem, đầu mùa đông khi Phúc Đoàn được gửi đến xã chúng ta, nếu đổi lại là một đứa bé bình thường, nó đã sớm chết lạnh rồi. Nhưng Phúc Đoàn lại không hề bị ảnh hưởng gì, tất cả là nhờ phúc khí lớn của Phúc Đoàn đó.”

Không phải là do đội trưởng đã phát hiện kịp thời sao? Lý Tú Cầm nghĩ trong lòng, nhưng cô ta cũng không dám phản bác lại Niên Xuân Hoa.

Niên Xuân Hoa lại nói: “Cô nhìn tướng mạo của Phúc Đoàn mà xem, trắng trẻo mềm mại, nụ cười ngây ngô, nhìn là biết đây là tướng mạo có phúc, nhìn đi, đây không phải là tướng mạo được nuôi dưỡng trong đội sản xuất, hơn nữa, hôm nay Trần Dung Phương cũng không cần nó, đúng lúc hôm nay tôi muốn nuôi nó, Phúc Đoàn không hề chịu lấy một ngày khổ cực, đây không phải là phúc khí lớn sao?”

Cho dù giọng nói của Niên Xuân Hoa có nhỏ đến đâu, một số đội viên ở gần đó cũng có thể mơ hồ nghe thấy được.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 13: Lòng Tham Không Đáy (2)


Họ liếc mắt nhìn Phúc Đoàn, quả nhiên trắng trẻo, mềm mại tròn trịa, quả thực nhìn rất giống có phúc như Niên Xuân Hoa đã nói.

Họ lập tức nghĩ đến những gì đã xảy ra với Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương, cảm thấy ớn lạnh, cả nhà Trần Dung Phương gầy gò, xanh xao, bệnh tật vì đói, lúc Phúc Đoàn đến thì thùng gạo hết sạch, cả nhà ốm yếu; trong khi đó Phúc Đoàn cùng ăn chung một nồi thì lại trắng trẻo, mũm mĩm, không cần biết là có phúc hay không, nhưng cũng khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh.

Cô bé là một người có phúc, không ngày nào phải chịu khổ, Trần Dung Phương nuôi cô bé không những bị đội kiểm tra xem có ngược đãi cô bé không, mà còn suýt bị đổ tội oan.

Theo lời Niên Xuân Hoa nói về loại phúc khí của cô bé, khiến cho người khác cảm thấy đáng sợ.

Lùi một bước, họ thà rằng nhận Sở Phong, Sở Thâm “phúc khí” không lớn ấy là con, chứ cũng chả muốn Phúc Đoàn trắng trẻo, mũm mĩm ấy làm con.

Khi Niên Xuân Hoa dạy dỗ Lý Tú Cầm, bí thư và các đội trưởng đã họp xong.

Nghe Hồng Thuận nói: “Phúc Đoàn được nuôi dưỡng bởi gia đình Sở Chí Nghiệp, do người trong đội phụ trách làm thủ tục nuôi dưỡng”, trong lòng Niên Xuân Hoa mới nhẹ nhõm hẳn ra.

Phúc khí vào nhà rồi, bà ta liếc đôi mắt vàng đục nhìn về phía Sở Phong, Trần Dung Phương vừa khiến bà ta bị đội trưởng giáo dục, gân cổ nói lớn: “Bí thư, đội trưởng Lưu, lúc đầu Trần Dung Phương nhận nuôi Phúc Đoàn thì được nhận năm mươi cân khoai, bây giờ nó không nuôi Phúc Đoàn nữa, những lương thực này có phải nên để họ trả lại cho tôi không?”

Niên Xuân Hoa đúng là người đàn bà chanh chua hạng nhất, nhà Sở Chí Nghiệp có ba người lao động tính cả bà ta, lại phải nuôi bốn đứa con tính cả Phúc Đoàn.

Áp lực của bọn họ không nhỏ, vì thế mà mỗi lần Niên Xuân Hoa giở trò, bà ta đều móc tiền và lương thực của nhà Sở Chí Quốc để giảm bớt áp lực.

Bà ta ngang tàn, dùng huyết thống và áp lực hiếu thảo để chèn ép nhà Sở Chí Quốc hết lần này đến lần khác.

Nhưng bây giờ không thể thế được, sắc mặt Sở Phong âm trầm nhìn Hồng Thuận, Lưu Thiêm Tài đen mặt, hiện tại chuyện nhà Sở Chí Quốc đói đến mức cùng cực đã bị bóc trần trước mặt tất cả mọi người, sao các đội trưởng có thể trơ mắt nhìn đội viên chết đói được?

Lưu Thiêm Tài mở miệng trước: "Niên Xuân Hoa, rốt cuộc bà đang nghĩ gì vậy, không phải bà cũng biết nhà Sở Chí Quốc đang rất đói kém sao?”

Trần Dung Phương ôm lấy hai đứa con, cắn chặt răng, bình thường dù có bất công hơn đi chăng nữa, nể mặt bà ta là mẹ chồng của cô ấy, cô ấy vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng bây giờ, bà ta lại còn muốn ép chết cả nhà họ hay sao?

Niên Xuân Hoa nghiêm mặt, bình thường bà ta không dám xung đột với đội trưởng, nhưng đây là lương thực!

Niên Xuân Hoa ngẩng đầu lên: “Đội trưởng, ban đầu nhà họ vì nuôi dưỡng Phúc Đoàn nên mới được chia lương thực, bây giờ họ không nuôi dưỡng nữa, những lương thực này trả lại cho tôi không phải là điều hiển nhiên sao?”

“Vậy bà mang số lương thực mà chúng tôi kiếm được trả lại cho chúng tôi trước đi, cái gì bà cũng muốn lấy, sao bà không lấy luôn cái mạng này của tôi đi? Số lương thực mà bà lấy được từ nhà của chúng tôi cũng không chỉ là năm mươi cân thôi đâu, số lương thực ấy hoàn toàn đủ để nuôi Phúc Đoàn rồi!” Trần Dung Phương tức giận.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 14: Lòng Tham Không Đáy (3)


Nếu là người khác, Trần Dung Phương sẵn sàng trả lại lương thực, cho dù phải ghi giấy nợ, nhưng Niên Xuân Hoa thì không. Trước đây Trần Dung Phương rất nhát gan, nhưng sau khi nhìn thấy hai đứa con của mình khóc như thế, trái tim cô ấy không khỏi cứng rắn lên.

Lưu Thiêm Tài cũng không đành lòng, Trần Dung Phương ở trong đội luôn luôn thành thật an phận, cô ấy tức giận như thế là vì Niên Xuân Hoa quá đáng quá mức, bức ép nhà người ta không còn con đường sống.

Niên Xuân Hoa đã quen thói, chỉ vào Trần Dung Phương mắng lại: “Đấy là số lương thực chúng mày phải biếu tao, biếu thì cũng biếu rồi, còn lý do gì để trả lại nữa? Lương thực chúng mày biếu tao là một chuyện, việc đưa lương thực cho tao để nuôi Phúc Đoàn lại là một chuyện khác.”

Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận nhìn nhau, Niên Xuân Hoa quá ngang tàn, họ đều coi thường hành động của bà ta, nhưng bà ta vẫn là mẹ của Sở Chí Quốc, nếu thực sự khẳng định đó là lòng hiếu thảo, số lương thực biếu cho bà ta, bà ta muốn ăn gấp đôi, trong đội sẽ rất khó để hòa giải.

Đúng lúc này, Sở Phong không nặng không nhẹ nói một câu: “Bà nội, sao bà cứ lấy đồ của nhà cháu thế, nhà cháu không đủ ăn, không đủ mặc, bọn cháu không phải là cháu trai cháu gái của bà sao? Tại sao bà lại ngược đãi chúng cháu?”

Niên Xuân Hoa muốn phỉ nhổ vào, hai đứa đáng xấu hổ này xứng đáng làm cháu của bà ta sao?

Bà ta lườm Sở Phong, Sở Phong không quan tâm, những lời nói vừa nãy căn bản không phải để Niên Xuân Hoa nghe.

Hồng Thuận thường xuyên ra ngoài học tập, sau khi nghe Sở Phong nói tới ngược đãi, trong lòng anh ấy khẽ động.

Anh ấy uy nghiêm nói: “Niên Xuân Hoa, bà và Sở Chí Nghiệp đang nuôi dưỡng Phúc Đoàn, người trong đội sẽ gửi năm mươi cân khoai cho nhà bà.”

Niên Xuân Hoa lại nói: “Vậy năm mươi cân lương thực nuôi dưỡng Phúc Đoàn của nhà Sở Chí Quốc vẫn phải trả cho tôi. Bây giờ không trả được, sau này vẫn phải trả, nếu không, họ không nuôi Phúc Đoàn, chẳng phải ăn trắng bao nhiêu lương thực như vậy hay sao?”

Bà ta nghĩ Phúc Đoàn thực sự là một đứa trẻ may mắn, năm mươi cân lương thực trong đội cộng thêm năm mươi cân lương thực của nhà Sở Chí Quốc, ôi, như thế chẳng phải bà ta chả làm gì mà cũng ăn được một trăm cân lương thực sao!

Hai má Hồng Thuận giật giật.

“Sở Chí Quốc không thể cho bà năm mươi cân lương thực. Thứ nhất, số lương thực này không phải họ nợ bà, mà là đội cho họ, họ nuôi Phúc Đoàn một năm rưỡi, trong một năm rưỡi này họ phải mất lương thực, một người có thể ăn hơn năm mươi cân lương thực trong một năm rưỡi, đội sẽ không truy xét. Thứ hai, tôi biết bà muốn truy xét, nhưng bà đã lấy gần hết lương thực của nhà họ, số lương thực đó tôi biết nếu bảo bà trả lại bà cũng không muốn trả, cũng nhất quyết không trả.”

Hồng Thuận là một người sống thiết thực, anh ấy sẽ không hô khẩu hiệu lung tung, anh ấy biết rằng một vị quan trung thực khó giải quyết việc nhà, và ngay cả luật pháp cũng có những điểm mù không thể ràng buộc gết. Đối với những người như Niên Xuân Hoa, không phải cứ để đội trả lương thực là có thể giải quyết được vấn đề.

Niên Xuân Hoa như tên lưu manh quay mặt đi, hiếu thảo với bà ta, không phải là đương nhiên sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 15: Lòng Tham Không Đáy (4)


“Nhưng.” Hồng Thuận nửa đe dọa, nói: “Bà cũng biết, Sở Chí Quốc bị gãy chân một khoảng thời gian, bây giờ mất đi khả năng lao động, Sở Thâm, Sở Phong vẫn còn nhỏ, cũng không có khả năng lao động, giờ chỉ còn một m*nh tr*n Dung Phương, bà nhìn dáng vẻ Trần Dung Phương cũng phải mấy ngày không được nhắm mắt rồi, cả nhà họ đều không có bao nhiêu khả năng lao động.”

“Liên quan gì đến tôi?” Niên Xuân Hoa hỏi, bà ta luôn cảm thấy nhà đứa con trai cả không có phúc, không có triển vọng, đáng đời nghèo đói.

“Đương nhiên có liên quan đến bà, bà là mẹ của Sở Chí Quốc, là bà nội của Sở Thâm, Sở Phong, họ là những người có cùng dòng máu, là người trong cùng một nhà với bà, vừa nãy bà tố cáo Trần Dung Phương tội ngược đãi, chứng tỏ bà biết tội ngược đãi là những hành vi liên quan đến việc thường xuyên đánh đập, hành hạ, mắng chửi, bỏ đói, v.v... với thành viên trong gia đình.”

Niên Xuân Hoa đâu có biết những thứ này, bà ta chỉ đang tìm cớ để giành lấy Phúc Đoàn thôi.

Bà ta nghe ra ý của Hồng Thuận, bà ta đến kiện Trần Dung Phương tội ngược đãi không thành công, ngược lại còn bị nghi ngờ ngược đãi người nhà Sở Chí Quốc.

Niên Xuân Hoa lập tức bỏ cuộc: “Bí thư, cậu đừng nói nhảm, tôi ngược đãi họ lúc nào, họ đói hay lạnh thì có liên quan gì đến tôi?”

Sở Phong nhẹ giọng nói: “Bà nội, lúc bà lấy lương thực của nhà cháu, một năm rưỡi nhà cháu không được ăn cơm, cháo khoai lang cũng chỉ được ăn nửa bát con, ba mẹ thường xuyên nhịn đói, cháu và anh trai mấy lần còn phải phát khóc vì đói.”

Trong kí ức của nguyên chủ, không chỉ Sở Phong, Sở Thâm, đến cả hai người lớn cũng thì thầm lau nước mắt.

Cô bé xanh xao gầy yếu, một trận gió cũng có thể thổi ngã, Niên Xuân Hoa bĩu môi, cảm thấy có chút không thoải mái.

Sắc mặt Hồng Thuận càng tối sầm lại: “Cái này không gọi là ngược đãi thì gọi là gì? Bà rõ ràng biết nhà họ nhiều miệng ăn như thế, bà lại lấy đi lương thực của nhà họ, đây không phải là cố ý làm cho người ta chết đói, chết cóng sao?”

Thực tế, Hồng Thuận chỉ nghe nói về tội ngược đãi khi còn đi học, anh ấy không phải là luật sư nên không thể xác định điều này có đúng hay không.

Lý do tại sao anh ấy phải nói đến điều này, là vì Niên Xuân Hoa quá hùng hổ dọa người. Đội nào cũng có mấy kẻ côn đồ quấy rối như thế, hoặc là cực kỳ trọng nam khinh nữ, hoặc là cực kỳ gia trưởng.

Bản thân họ không có năng lực, chỉ có thể kết thúc bằng sự bóc lột điên cuồng kẻ yếu và trợ cấp cho kẻ mạnh. Niên Xuân Hoa chính là điển hình cho kiểu côn đồ quấy rối đó.

Đối với những người khác thường thì phải dùng thủ đoạn khác thường, Hồng Thuận nửa nói dối, nửa đe dọa: “Vốn dĩ, Sở Chí Quốc đã trưởng thành, nhưng giờ Sở Chí Quốc đang bị gãy chân, không có khả năng lao động, bà lấy lương thực của nhà họ, trực tiếp ảnh hưởng đến khẩu phần ăn của hai đứa trẻ Sở Thâm, Sở Phong.”

Lúc này, hầu hết các đội viên đều rời khỏi đây và đi đến nơi làm việc, nhưng vẫn còn một số đội viên vẫn chưa kịp rời đi, họ nhìn Niên Xuân Hoa với ánh mắt kỳ dị.

Sở Thâm, Sở Phong là những đứa trẻ do họ tận mắt trông nhìn trưởng thành mỗi ngày, chúng vui vẻ, hoạt bát như thế, lại bị chính bà nội ruột thịt ngược đãi thành dáng vẻ như vậy.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 16: Lòng Tham Không Đáy (5)


Niên Xuân Hoa rùng mình, bà ta không có học thức, trong lòng cũng biết bản thân quá khắt khe với nhà Sở Chí Quốc, bị Hồng Thuận dọa một phen, bà ta hoàn toàn sợ hãi.

Niên Xuân Hoa không muốn đi tù, một số người trong đội kể rằng một người con trai ở đội bên cạnh đã ngược đãi ba mẹ mình, trước khi anh ta bị đưa ra tòa đã bị đánh đập nhiều lần tại đồn cảnh sát.

Nếu bà nội ngược đãi cháu trai, cháu gái thì...

Tay Niên Xuân Hoa run rẩy, phúc khí vào nhà rồi, bà ta còn chưa kịp hưởng thụ: “Bí thư, tôi...” Bà ta run run: “Tôi là mẹ của Sở Chí Quốc, là bà nội của mấy đứa Sở Thâm, chúng tôi là người một nhà, người một nhà làm sao có thể ngược đãi nhau...”

Vài đội viên cười mỉa mai, một nữ đội viên còn nói khích thêm: “Lúc nãy đòi lấy lại lương thực đâu thấy nghĩ đến người một nhà, bây giờ nghĩ đến rồi à.”

Hồng Thuận lạnh mặt nói: “Pháp luật không nhân từ, ở chỗ chúng tôi nói thì dễ, nhưng đến tòa án hoặc đồn cảnh sát thì bà không nói dễ như vậy đâu. Tôi cũng không biết bà đang ở trong tình huống nào, hay là bây giờ tôi đến đồn cảnh sát một chuyến?”

Trong lòng Sở Phong thầm khen ngợi Hồng Thuận, người cán bộ này quả thật quá tuyệt vời. Cơ thể của cô bé vẫn còn quá nhỏ, tạm thời cô bé không thể làm được nhiều việc ở thời điểm hiện tại.

Cuối cùng, dưới sự sắp đặt của Hồng Thuận, Niên Xuân Hoa cuối cùng cũng không dám lên tiếng yêu cầu Sở Chí Quốc “trả lại” lương thực nữa. Nhưng đồng thời, những lương thực mà bà ta đã nuốt xuống bụng, sống chết bà ta cũng không nhổ ra.

Bà ta không còn dáng vẻ om sòm la làng như hồi nãy nữa, mà chán nản lắng nghe đội trưởng chính trị giáo dục tư tưởng cho mình.

“Chỉ khi gia đình hòa thuận, mọi thứ mới có thể thịnh vượng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.”

“Bà làm loạn muốn tố cáo con dâu của bà ngược đãi Phúc Đoàn, thực chất bản thân bà mới là người đang ngược đãi nhà Sở Chí Quốc, bà làm như thế thì có ích gì?”

“Làm người phải chính trực, không được làm những chuyện thất đức!” Đội trưởng chính trị cũng bận bịu công tác, vì Niên Xuân Hoa mà chậm trễ thời gian, nên đang cảm thấy cực kỳ không hài lòng.

Khi Niên Xuân Hoa bị giáo dục xong và rời khỏi phòng thị chính, trước cửa phòng thị chính chỉ còn lại cô con dâu Lý Tú Cầm dắt tay Phúc Đoàn đứng đợi bà ta, ngoài ra còn có một vài kẻ lười biếng đứng chờ.

Những kẻ lười biếng không có chuyện gì làm, chỉ thích hóng những chuyện ồn ào, cắn hạt bí ngô phơi ở sân nhà mình, cười nhạo Niên Xuân Hoa: “Thím à, thím thật là, họ đều là con trai do thím đẻ ra, thím ngược đãi khiến nhà Sở Chí Quốc chết đói, sau này thím làm gì còn mặt mũi đề nhìn mặt chú ba nữa.”

Niên Xuân Hoa nghiêm mặt: “Ai ngược đãi bọn họ? Đội trưởng không biết rõ tình hình, nhà họ tự nghèo đói, liên quan gì đến tôi.”

Những kẻ lười biếng cười nhạo, không thèm vạch trần tính toán của Niên Xuân Hoa.

Niên Xuân Hoa nhìn về hướng nhà Sở Chí Quốc, muốn nhổ nước bọt. Lần này bị giáo huấn tư tưởng, Niên Xuân Hoa không dám ghét Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận, mà chỉ dám ghét người nhà Trần Dung Phương, đặc biệt là Sở Phong, đáng đời con nhóc này ở kiếp trước bị người khác hành hạ.

Niên Xuân Hoa nghĩ ngợi rồi nhìn về phía Phúc Đoàn, bà ta mỉm cười và ôm Phúc Đoàn vào lòng, phúc khí của Phúc Đoàn là vô cùng lớn, thứ gì cũng là tốt nhất.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 17: Quyết Liệt (1)


Niên Xuân Hoa nghĩ ra, nói với mấy người đằng đó: “Mấy người cứ nhìn mà xem, núi không chuyển nhưng nước thì có, sau này bọn họ vẫn sẽ nghèo, họ đều là con cháu của tôi, tôi đi guốc trong bụng bọn họ, bọn họ có bao nhiêu phúc khí, tôi còn lạ gì nữa.”

Nhà Sở Chí Quốc, Trần Dung Phương thật sự rất nghèo.

Nhưng dưới cái nhìn của Sở Phong, bây giờ nghèo, không đại biểu tương lai cũng sẽ nghèo.

Sở Chí Quốc, Trần Dung Phương đều chăm chỉ, có cốt khí, nếu không phải gia đình vốn đã không tốt, lại còn phải chiều người mẹ hút máu là Niên Xuân Hoa, mấy người Sở Chí Quốc đã sớm trở nên giàu có.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi cải cách, Sở Chí Quốc nắm đúng thời cơ đến quặng mỏ Sơn Tây làm công, vốn là nhóm người đầu tiên dám nghĩ dám làm đi ra ngoài lang bạt, có thể hoàn thành tích lũy nguồn vốn ban đầu.

Đáng tiếc, tiền anh ấy kiếm được bị moi đi cho Phúc Đoàn đi học trung học trên thị trấn, anh ấy không đành lòng cho hai đứa con của mình đi học trường kém nên cũng đưa Sở Phong và Sở Thâm đi.

Một phần tiền lương mà nuôi tận ba đứa trẻ, Sở Chí Quốc vẫn luôn không thể tích góp được, chỉ có thể tiếp tục làm công ở mỏ, mãi cho đến khi gặp tai nạn khai thác mỏ.

Sở Phong xem kỹ ký ức của nguyên chủ, Sở Chí Quốc cũng không phải là một người đàn ông ngu hiếu, anh ấy đau lòng cho vợ và con, không để Trần Dung Phương đi làm việc nặng nhọc, được phát tiền lương thì sẽ mua trang sức cho cô ấy. Cho dù là Niên Xuân Hoa lần nào cũng lấy lương thực của anh ấy, anh ấy bị hiếu đạo đè nặng, không phản kháng được, cũng sẽ tận lực đi đào sơn trân, tìm bó củi kiếm ăn cho vợ con.

Trong tâm nguyện của nguyên chủ có một tâm nguyện là muốn ba sống thật tốt.

Sở Phong rũ mắt, nếu muốn cứu Sở Chí Quốc, một bước đầu tiên chính là để Sở Chí Quốc học được cách phản kháng "hiếu đạo" hoàn toàn.

Rút củi dưới đáy nồi, có lẽ là một biện pháp.

Dưới đèn, Sở Chí Quốc ghi chép sổ sách, anh ấy chỉ có bằng tiểu học, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, lại viết rất nghiêm túc.

Mấy người đội trưởng Lưu ứng lương giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn, là mối tình nghĩa lớn hơn cả trời, tương lai anh ấy nhất định phải trả lại.

"Dung Phương." Sở Chí Quốc nói: "Ngày mai em bắt đầu làm việc lại, thuận tiện mang cho anh ít rơm rạ hoặc là cỏ râu rồng nhé."

Trần Dung Phương nghi hoặc: "Anh muốn lấy rơm rạ làm cái gì?"

Sở Chí Quốc khom lưng lấy một chồng đồ vật từ trong túi da rắn ra, Trần Dung Phương nhìn lên, mắt đỏ lên: "Sao anh bện nhiều giày rơm như vậy?"

Cô ấy nhận chồng giày rơm đã được bện chỉnh tề, ngực có chút đau.

Anh ấy còn đang bị bệnh!

Sở Chí Quốc nói: "Trước đó anh nằm trên giường không xuống được mà, nhàn rỗi không có việc gì làm nên bện những chiếc giày rơm này, còn làm ít dây thừng nữa. Dung Phương, em cầm đến trạm thu mua của hợp tác xã mua bán đổi lấy ít tiền, có nó em sẽ không cần phải vất vả như vậy."

Bện giày rơm và làm dây thừng là thứ mà người trong đội thích làm vào mùa đông nông nhàn, có thể cầm chúng đến hợp tác xã mua bán thu mua.

Ở nơi thâm sơn cùng cốc này còn chưa bị cắt bỏ như "cái đuôi của chủ nghĩa tư bản".
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 18: Quyết Liệt (2)


Hiện tại người bện giày rơm ít, lúc ngày mùa mọi người đều muốn đi kiếm thêm công điểm càng có lời hơn, cũng không có ai bện giày rơm, làm dây thừng, một là không có thời gian, hai là cho hợp tác xã mua bán thu mua thì không có lợi.

Hợp tác xã mua bán khác với chợ đen, con đường hợp tác xã mua bán chính quy nhưng giá cả ép xuống vô cùng thấp, yêu cầu với chất lượng giày rơm cũng cao đến thái quá.

Nếu chân của Sở Chí Quốc tốt, có lẽ có thể đi chợ đen bán đồ, nhưng bây giờ anh ấy không muốn Trần Dung Phương phải đi mạo hiểm.

Trần Dung Phương nắm chặt giày rơm, cái mũi chua chua: "Một đôi giày rơm có giá bao nhiêu tiền cơ chứ, anh vốn đã ốm rồi, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt? Em có thể kiếm công điểm, cuối năm sẽ khá hơn."

Cơ thể Trần Dung Phương không tốt, Sở Chí Quốc vẫn luôn che chở cho cô ấy một cách đầy đủ, nếu không phải bởi vậy, cô ấy cũng không có cách nào chịu đựng được Niên Xuân Hoa điêu ngoa.

Sở Chí Quốc không muốn thấy vợ khó chịu, cười: "Mỗi ngày bây giờ anh nghỉ ngơi, nằm lâu rồi không hoạt động cũng không tốt."

Anh ấy ốm cũng phải làm dây thừng, bện giày rơm, Trần Dung Phương không sợ khổ không sợ mệt, cũng tận lực kiếm công điểm.

Người nhà này cần lao nỗ lực, ở toàn bộ công xã đều là số một số hai, lại là tổ đối chiếu phụ trợ cho phúc khí của nữ chính, cộng thêm sự hút máu của Niên Xuân Hoa mà cuối cùng phải rơi vào kết cục tan cửa nát nhà.

Sở Phong đã sớm có cân nhắc, cô bé ngồi trên ghế: "Mẹ, ngày mai mẹ không cần mang cỏ râu rồng về đâu, con với anh trai có thể đi tìm."

Cô bé buông bát trống không: "Con và anh trai cũng có thể bện giày rơm, cắt có thừng, chia sẻ với người nhà."

Sở Thâm chậm hơn cô bé một bước, cũng vẫn cứ gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, con và em gái có thể làm được!" Niên đại này đi học muộn, Sở Thâm và Sở Phong cũng chưa kịp lên lớp một.

Sở Chí Quốc nói theo bản năng: "Không cần các con phải làm, các con đang tuổi ăn tuổi lớn, phải nghỉ ngơi nhiều."

Anh ấy còn chưa nói xong, Sở Phong đã có chút cô đơn nói: "Không đâu, ba ơi, con và anh trai cũng muốn làm chút chuyện cho nhà mình."

"Ba, con và anh trai thật sự rất vô dụng sao? Hôm nay ở phòng thị chính, bà nội mắng con và anh trai là đồ vô dụng, nói chúng con không có phúc, xứng đáng ba bệnh hai tai, rất nhiều người đều nghe thấy được." Lông mi Sở Phong run rẩy: "Con muốn giúp trong nhà nhiều chút, chứng minh con và anh trai hữu dụng, để bà nội đừng mắng chúng con nữa."

Không những vẻ mặt của cô bé sợ hãi, mà ngay cả Sở Thâm nghĩ đến Niên Xuân Hoa hung thần ác sát cũng rùng mình một cái.

Trái tim Sở Chí Quốc lạnh xuống, ngón tay run rẩy: "Dung Phương, anh đã sớm nhắc nhở mẹ rồi, mẹ mắng anh không sao cả, nhưng không được đối xử với con anh như vậy."

Trẻ nhỏ là một trang giấy trắng, là kết tinh của anh ấy và Trần Dung Phương, vốn dĩ chúng nên vô ưu vô lo mà trưởng thành, nhưng mẹ anh ấy vậy mà không e dè nhục nhã bọn chúng trước mặt mọi người, thật sự không sợ để lại bóng ma tâm lý cho bọn trẻ sao?

Trần Dung Phương cũng chua xót theo, cô ấy hận mẹ chồng của mình.

Sở Chỉ Quốc đỏ mắt: "Dựa theo tính cách của bà ấy, có phải bà ấy còn mắng em trước mặt các đội viên khác hay không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Chương 19: Quyết Liệt (3)


Trần Dung Phương không trả lời, Sở Phong lại cho rằng phải hạ thuốc mạnh với Sở Chí Quốc hơn.

Cần làm anh ấy biết ngay bây giờ, mẹ của anh ấy đã tạo thành thương tổn cực lớn đối với không gian sống của vợ con của anh ấy, sau khi anh ấy không còn chút khả năng cân bằng nào, Sở Chí Quốc mới có khả năng bởi vì tình thương với vợ con, trở nên dám phản kháng hoàn toàn.

Đây là ép anh ấy, cũng là cứu anh ấy, nếu không nhà của bọn họ sẽ trở thành túi máu cho Niên Xuân Hoa.

Sở Phong dựa vào ưu thế tuổi tác, nói: "Ba, bà nội mắng mẹ, còn nói với đội trưởng rằng mẹ ngược đãi Phúc Đoàn, muốn bắt mẹ lại, anh trai, anh nói có đúng không?"

"Đúng vậy." Sở Thâm gật đầu: "Bà nội còn muốn ép nhà chúng ta cho bà ta thật nhiều thật nhiều lương thực, cuối cùng đội trưởng không đồng ý, bà nội mới ngừng lại."

Sở Chí Quốc càng nghe càng cảm thấy sự rét lạnh khắc vào xương.

Ngược đãi? Hiện tại có tội lưu manh, tội ngược đãi, lực chấp pháp vô cùng nghiêm khắc, nếu tội ngược đãi mà Niên Xuân Hoa kiện Trần Dung Phương được thành lập, đời này của Trần Dung Phương đều bị hủy rồi.

"Bà ấy nói mẹ ngược đãi người khác là vì sao?" Sở Chí Quốc hỏi, anh ấy hiểu Niên Xuân Hoa, không có lợi thì không làm.

Sở Phong nói: "Bà nội nói Phúc Đoàn có phúc khí, có tạo hoá lớn, phải nuôi Phúc Đoàn."

Phúc khí? Vì Phúc Đoàn có phúc khí, nên người nhà của anh ấy đáng bị giẫm đạp?

Sở Chí Quốc cười bi thương, mẹ anh ấy luôn luôn mê tín, nói ra lời này vừa ngoài ý muốn lại vừa không ngoài ý muốn.

Sở Chí Quốc nhìn về phía Trần Dung Phương dịu dàng dưới ánh đèn, cô ấy không kể gì với anh ấy, là sợ anh ấy lo lắng nhỉ, mẹ anh ấy vì em trai, vì Phúc Đoàn làm tổn thương người nhà của anh ấy nhiều lần, người nhà của anh ấy lại sợ anh ấy đau lòng, chịu đựng những sự tra tấn đó.

Bây giờ Sở Chí Quốc có vô số lời xin lỗi và quyết định muốn nói với Trần Dung Phương.

Anh ấy còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm, không khách khí chút nào.

Sở Phong biết người đến là ai, cô bé chạy vài bước ra mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Niên Xuân Hoa, bà ta ôm Phúc Đoàn, một đôi mắt tam giác âm trầm đánh giá Sở Phong, lạnh lùng nói: "Tao đến lấy quần áo của Phúc Đoàn đi."

Sở Phong gật đầu: "Mẹ đã sớm bọc quần áo của Phúc Đoàn lại rồi, cháu đi lấy cho bà."

Niên Xuân Hoa biết nhà của bọn họ nghèo, xụ mặt: "Tự tao vào lấy!"

Bà ta ghét bỏ mà nhìn hoàn cảnh nghèo khổ, bước vào ngạch cửa: " Khe nước dễ mở, hố nghèo khó lấp! Quỷ mới biết được chúng mày có bọc lại quần áo hẳn hoi cho Phúc Đoàn hay không.” Nói xong sợ Sở Phong chặn đường của Phúc Đoàn, ghét bỏ hất cô bé ra.

Vốn Sở Phong có vô số cơ hội để trốn, nhưng cô bé chỉ giả vờ bị doạ sợ, cố ý bị Niên Xuân Hoa đẩy lên trên cửa.

Tuy không đau nhưng cô bé vốn đã gầy yếu, bị người trưởng thành đẩy một cái, thoạt nhìn cũng kinh tâm động phách.

Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc thấy một màn như vậy, cả người hai người lạnh lẽo, họ chưa từng nghĩ đến việc Niên Xuân Hoa lại dám tùy tùy tiện tiện ra tay với trẻ nhỏ, Trần Dung Phương đi qua ôm lấy Sở Phong, Sở Chí Quốc què chân đi đến, đè tay của Niên Xuân Hoa lại, cả giận nói: "Mẹ! Mẹ đẩy Tiểu Phong làm cái gì?"
 
Back
Top Bottom