Ngôn Tình Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 20


Đại đội trưởng vừa nghe, liền cảm thấy cô gái này thật xui xẻo. Đang giặt quần áo, tự dưng lại bị rơi xuống nước?

Vợ đại đội trưởng: "Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô không phải là vì giặt quần áo cho thanh niên trí thức Lâm Yến mà bị rơi xuống nước sao? Thanh niên trí thức Lâm Yến có nói gì không?" Theo ý nói của vợ đại đội trưởng, Lâm Yến phải bồi thường cho cô chứ?

Lâm Dư Dư giải thích: "Chuyện này không liên quan đến Yến Tử, lúc đấy là tôi quá mệt, nên mơ màng rồi rơi xuống nước."

Vợ đại đội trưởng: "Cô đúng là một người lương thiện." Vậy sao này tiền thuốc men phải tự mình gánh vác? Đương nhiên, vợ đại đội trưởng sẽ không nghĩ rằng Lâm Dư Dư lừa bọn họ, thứ nhất không ai nghĩ rằng bản chất của người khác lại xấu xa như vậy, thứ hai, nguyên chủ ở đây đã hai tháng, vẫn luôn vô cùng chăm chỉ, làm việc cũng rất tích cực, thứ ba, dù Lâm Dư Dư không làm việc, cô sẽ không có công điểm cũng không có lương thực, không liên quan đến người khác.

Lâm Dư Dư thẹn thùng cười cười, khuôn mặt cô rất thanh tú, khi cười lên lại vô cùng ngoan ngoãn, khiến cho người khác rất dễ có hảo cảm. Lại nói, nguyên chủ rất giống mẹ đẻ, mẹ của nguyên chủ cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, bằng không cha nguyên chủ là con của gia đình công nhân viên chức sẽ không coi trọng mẹ nguyên chủ, cho nên mẹ nguyên chủ lớn lên cũng rất xinh đẹp.

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, thím, là như thế này, ngày hôm qua đồng chí Phạm Quốc Đồng đã cứu tôi, tôi muốn viết bức thư cảm ơn anh ta, bày tỏ lòng biết ơn của tôi cho tất cả mọi người biết, đồng thời, cũng sẽ đưa quà cảm ơn cho anh ta."

Đại đội trưởng: "A? Để làm gì?"

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, tôi cảm thấy làm như vậy sẽ khuyến khích đồng chí Phạm Quốc Đồng và mấy đồng chí mang tiếng xấu khác rất có ích." Đại đội trưởng trầm tư một chút: "Lời cô nói có ý gì?"

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, tôi xuống nông thôn hai tháng, cũng nghe đại đội có rất nhiều đồng chí lười biếng, mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, tuy không làm ra mấy chuyện ăn cắp, nhưng con cái không làm việc, chính là tăng thêm gánh nặng cho cha mẹ. Cho nên tôi tin, dựa vào chuyện lân này đồng chí Phạm Quốc Đồng cứu tôi, tôi viết một phong thư cảm tạ, sau đó trước mặt tất cả mọi người tôi sẽ cảm ơn anh ta, tặng anh ta quà cảm ơn, như vậy, anh ta từ trước đến giờ không được mọi người khẳng định, sẽ được cổ vũ. Con người khi đã được cổ vũ, nói không chừng sẽ có động lực. Hơn nữa, tất cả đồ vật đều là do tôi chuẩn bị, ngài chỉ cần tập trung tất cả mọi người lại, cũng khiến tất cả náo nhiệt hơn, lúc này là thời gian nghỉ trưa, không phải mọi người đều rảnh rỗi sao?"

Nói đến đây, Lâm Dư Dư dừng lại một chút, lại nói: "Chuyện đồng chí Phạm Quốc Đồng cứu người, tôi còn muốn viết thư cảm ơn gửi đến báo xã, nếu may mắn còn có thể được đăng báo."

Đại đội trưởng nghe xong, có chút kích động, nếu đại đội của bọn họ được đăng lên báo, đó chính là một vinh hạnh rất lớn. Đại đội trưởng vội nói: "Được, bây giờ tôi sẽ phát loa, gọi mọi người tập trung."

Lâm Dư Dư nói với vợ của đại đội trưởng: "Thím, tôi chuẩn bị sáu quả trứng gà, nửa cân đường đỏ, và năm tệ làm phí cảm ơn, ngài xem đủ không?"

Vợ đại đội trưởng nói: "A nha, tiên như vậy đã không ít rồi, nhưng sáu qủa trứng gà có chút thiếu, cô lấy thêm 10 quả, mười sáu quả là vừa đẹp."

Lâm Dư Dư: "Vậy trong nhà ngài còn thừa trứng không? Cho tôi mượn một ít."

Vợ đại đội trưởng: "Được, tôi đi lấy cho coi."

Phạm Quốc Đồng mới bước chân về đến nhà, nói với mẹ hắn chuyện của Lâm Dư Dư, sau đó loa của thôn liền vang lên: "Toàn bộ thôn dân đến trước văn phòng uỷ ban của thôn tập hợp... Toàn bộ thôn dân đến trước văn phòng uỷ ban của thôn tập hợp..."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 21


Phạm Quốc Đồng: "Đây là có chuyện gì a, còn muốn toàn bộ thôn dân đến tập hợp."

Tiền Cúc Phân: "Chắc không phải có lãnh đạo nào xuống nông thôn chứ?"

Phạm Quốc Đồng: "Không thể nào? Mẹ con mình đi xem sao. Đúng rồi mẹ, chuyện về thanh niên trí thức Lâm Dư Dư mẹ thấy thế nào? Cô ấy nếu như thật sự thành ma ốm, con vẫn cần cưới cô ấy sao?"

Tiền Cúc Phân: "Con ngốc à, cưới ma ốm làm gì? Con muốn nuôi cô ta từ nay về sau à? Hay là muốn mẹ nuôi và hầu hạ cô ta?"

Phạm Quốc Đồng: "Con còn tưởng sẽ cưới được vợ, hiên tại lại không thể cưới nữa sao? Đúng rồi, cô ấy còn nói cô ấy có tính cáu kỉnh, nghe thật đáng sợ."

Mắt Tiền Cúc Phân chợt loé lên: "Chuyện này không chừng là cô ấy nói dối, chúng ta cứ xem tình hình đã."

Phạm Quốc Đồng kêu to: "Nói dối? Cô ấy vì cái gì mà lại nói dối?"

Tiên Cúc Phân hừ một tiếng: "Nếu con có tiền đồ, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng được?"

Phạm Quốc Đồng không vui: "Cô ấy chướng mắt con? Hừ, cô ta lại dám nói dối, vậy con nhất định phải cưới được cô ấy, cũng không nghĩ rằng, một thanh niên trí thức như cô ta, bị con s* s**ng, không gả cho con thì gả cho ai?"

Trong khi hai mẹ con nói chuyện, mọi người đã đến tập họp đầy đầy trước sân uỷ ban của thôn, kết quả nhìn thấy Lâm Dư Dư cũng ở đó.

"Dư Dư, cậu đến rồi." Lâm Yến cùng Phạm Hồng Hoa, bà nội của Phạm Hồng Hoa tới, cô ta đã chào hỏi qua đại đội trưởng, từ hôm nay sẽ dọn đến nhà Phạm Hồng Hoa ở, vừa rồi ở đó sửa sang lại chỗ ở.

Lâm Dư Dư vẫy tay với Lâm Yến: "Yến Tử." Lâm Yến: "Dư Dư, cậu biết đại đội trưởng tập hợp mọi người lại là có chuyện gì không?”

Lâm Dư Dư: "Ừ, lát nữa cậu sẽ biết."

Lâm Yến tò mò: "Vậy cậu biết à? Thần bí như vậy? Ngay cả tớ cũng không thể nói à?"

Lâm Dư Dư: "Cũng không phải chuyện gì lớn."

Lúc này đại đội trưởng liên nói: "Mọi người đều tới rồi, hôm nay mượn thời gian nghỉ trưa của mọi người, tôi muốn ở đây khen ngợi hành động cứu người của đồng chí Phạm Quốc Đồng."

"Đại đội trưởng, ngài muốn nói chuyện gì vậy?"

"Đại đội trưởng, tên lười biếng Phạm Quốc Đồng kia có gì để nói à?"

“ Chính là vậy, có chuyện gì chứ?”

"Tên lười biếng cũng muốn khen ngợi à?"

Không nói đến việc các thôn dân không rõ, ngay cả nhóm thanh niên trí thức cũng không rõ. Lâm Yến lôi kéo quần áo Lâm Dư Dư: "Đây là có chuyện gì vậy? Tại sao tớ nghe không hiểu?"

Lâm Dư Dư cười nói: "Cứ xem tiếp đi."

Đại đôi trưởng: "Mọi người yên lặng một chút, chúng ta cứ bỏ qua chuyện trước kia Phạm Quốc Đồng thế nào, nhưng vào lúc thanh niên trí thức Lâm Dư Dư gặp nguy hiểm, anh ta cứu người là thật. Lãnh đạo đã nói, chúng ta cần thưởng phạt phân minh. Nếu làm sai đương nhiên phải phê bình, nhưng nếu làm được chuyện tốt cũng nên được khen ngợi. Chẳng lẽ mọi người không muốn làm chuyện tốt được khen ngợi sao?"

Điều này... Ngay cả người thuần phác cũng có một trái tim kiêu ngạo, chính mình làm chuyện tốt, đương nhiên sẽ hy vọng được mọi người khen ngợi. Đại đội trưởng tiếp tục nói: "Sự kiện tuyên dương ngày hôm nay, chủ yếu là do thanh nhiên trí thức Lâm Dư Dư muốn bày tỏ sự cảm kích ơn cứu mạng của Phạm Quốc Đồng. Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nghe thanh niên trí thức Lâm Dư Dư lên phát biểu."

Trong lúc Lâm Yến và tất cả mọi người đang vô cùng kinh ngạc, Lâm Dư Dư đứng dậy đi tới bên cạnh đại đội trưởng, cô đứng thẳng rồi cúi chào với mọi người: "Chào mọi người, tôi là Lâm Dư Dư, Dư trong dư thừa, bởi vì sau khi mẹ tôi sinh tôi ra, ba tôi thấy là con gái, cho nên rất thất vọng, liền đặt cho tên cái tên là Dư Thừa, bà nội tôi là một người hiền lành lại rất yêu thương con cháu, bà cảm thấy con gái đặt tên là Dư Thừa rất không hay, cho nên đã sửa lại tên tôi thành Dư Dư, ngụ ý hy vọng tôi quãng đời còn lại của tôi sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc. Tôi mang theo một lòng nhiệt huyết xuống nơi đây muốn xây dựng nông thôn, lúc tới thôn Phạm gia, tôi thấy tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, tôi cũng rất vui khi được tới nơi đây. Ngày hôm qua, tôi đã trượt chân rơi xuống nước, thiếu chút nữa là chết đuối, lúc đó là đông chí Phạm Quốc Đồng đã cứu tôi, khiến tôi càng cảm nhận được sự yêu thương, thân thiện, bác ái của người dân thôn Phạm. Đồng thời, khiến cho tôi đối với việc xây dựng nông thôn, càng tràn ngập hy vọng và động lực.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 22


Mọi người đều không hiểu được nhiều những điều mà Lâm Dư Dư viết, nhưng lại hiểu được những lời mà cô ấy nói. Cho nên mọi người đều biết, Lâm Dư Dư đang khen ngợi thôn Phạm gia bọn họ. Vì thế, các hương thân thôn Phạm gia, nhóm thôn uỷ, cũng vô cùng vui vẻ.

Lâm Dư Dư tiếp tục nói: "Tại đây, tôi muốn nói ba chuyện, chuyện thứ nhất, tôi rất cảm kích ơn cứu mạng của Phạm Quốc Đồng, tuy trước kia đồng chí Phạm Quốc Đồng có nhiều hành vi không tốt, nhưng chuyện anh ta nhảy vào trong nước cứu tôi cũng là chuyện rất vinh quang, là hành động đáng được mọi người học tập, cũng khiến tôi vô cùng cảm động, đồng chí Phạm Quốc Đồng, anh có thể lên đây không?”

Biểu tình lúc này của Phạm Quốc Đồng: Đây là đâu? Tôi là ai? Tôi đang làm gì?

Tiên Cúc Phân đẩy đẩy con trai: "Mau đi lên đi." Tất cả người ở đại đội đều nói còn bà ta không tốt, đều ghét bỏ con trai bà ta, nhưng Tiền Cúc Phân vẫn luôn bảo vệ con mình, đây là đứa con là bà ta tuổi già mới có, từ nhỏ nó bị đau ở đâu, bà ta cũng đau lòng muốn chết. Từ trước tới nay, mọi người đều nói bà ta ngốc, nói bà ta không nên đối xử với con trai như vậy.

Nhưng hiện tại, con trai bà ta được khen ngợi, Tiên Cúc Phân có chút kích động, có chút tự hào, bà ta ưỡn ngực lên.

Phạm Quốc Đồng bị mẹ đẩy, cũng hồi thần, anh ta rụt rè, hoang mang đi đến trước mặt Lâm Dư Dư: "Lâm... thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô muốn làm gì?" Đừng thấy ngày thường lá gan của Phạm Quốc Đồng rất lớn, cả ngày ở cùng đám người quậy với nhau, nhưng khi đứng trước mặt rất nhiều người như vậy, anh ta vẫn cảm thấy lúng túng.

Lâm Dư Dư nắm lấy tay Phạm Quốc Đồng, vô cùng kích động nói: "Đồng chí Phạm Quốc Đồng, rất cảm ơn anh đã cứu tôi, đây là quà cảm ơn, anh nhất định phải nhận lấy, anh nếu không nhận, chính là khinh thường tôi." Nói xong, cô xách giỏ quà, đưa quà cho Phạm Quốc Đồng.

Phạm Quốc Đồng có chút lúng túng cầm lấy: "Đây,... là ý gì 2"

Các hương thân ngẩng đầu nhìn, trong giỏ có mười mấy quả trứng gà, còn có một bao đường đỏ, bọn họ đều nhìn thấy. Tiếp theo, bọn họ lại thấy Lâm Dư Dư lấy ra năm nhân dân tệ: "Đồng chí Phạm Quốc Đồng, một lần nữa cảm ơn anh đã cứu tôi, năm tệ này anh cũng nhận lấy đi."

Phạm Quốc Đồng nhìn thấy tiên, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức nhận lấy.

Lâm Dư Dư: "Đồng chí Phạm Quốc Đồng, anh giúp người là niềm vui, là việc tốt, hy vọng anh về sau sẽ không ngừng cố gắng, bây giờ anh có thể đi xuống."

Phạm Quốc Đồng:"... Được." Anh ta vẫn như cũ không có phản ứng, chuyện này là sao a.

Lâm Dư Dư: "Tôi nói chuyện đầu tiên, là cảm ơn đồng chì Phạm Quốc Đồng. Chuyện thứ hai, tôi chuẩn bị viết thư nộp báo xã, đem chuyện người dân thôn Phạm gia vô cùng chiếu cô thanh niến trí thức viết ra, gửi thư cho báo xã, tôi hy vọng tất cả mọi người đều biết, thôn Phạm gia là địa phương ấm áp như thế nào. Nhưng, có thể đăng báo hay không tôi cũng không biết," Cô ngượng ngùng cười.

"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô quá khách khí rôi."

"Đúng vậy, các cô rời xa quê hương để đến đây, chúng tôi đương nhiên phải tận tình chiếu cố."

"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô thật là hiểu chuyện."

“Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư...”

Mọi người nghe đến đây, liền thảo luận sôi nổi, đặc biệt là chuyện đăng báo, bọn hộ vô cùng hào hứng. Đại đội của mình được đăng báo, đối với mỗi người dân trong thôn, đây là một chuyện vô cùng tự hào. Ánh mắt đại đội trưởng nhìn Lâm Dư Dư càng thêm ấm áp, giống như cô là con gái của ông ấy vậy, nếu như mỗi thanh niên trí thức đều hiểu chuyện giống như Lâm Dư Dư thì thật tốt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 23


Lâm Dư Dư: "Tôi còn chuyện thứ ba muốn nói, đó là, tôi đã tuyên thệ với Chủ tịch, chỉ cần quốc gia không ban hành chủ trương trở về thành phố, tôi sẽ ở tại thôn Phạm gia và không kết hôn, sẽ cố gắng làm việc vì thôn Phạm gia, cả đời cố gắng xây dựng thôn Phạm gia." Đương nhiên, chuyện này là không thể, đây là năm 70, năm 77 sẽ khôi phục lại kì thi đại học, còn có 7 năm, thân thể này năm nay mới 16 tuổi, bảy năm sau là 23 tuổi, sau khi trở về thành phố cô sẽ thi đại học, lúc đó tuổi vẫn còn rất trẻ để học tập.

Ở đây bảy năm, cô không có ý định yêu đương, kết hôn, sức khoẻ kém, thân thể cũng non nớt như vậy, liền phải kết hôn sinh con? Không thể nào. Cho nên dùng cớ này ngăn cản ý định của Phạm Quốc Đồng và những người khác, cũng giải quyết được phiền toái của bản thân, lại rất hợp lí.

Giả dụ, ở nơi này bảy năm, cô có yêu ai, thì cô cũng sẽ không kết hôn. Bảy năm sau sẽ khôi phục kì thi đại học, nếu cô rời nơi này lên thành phố thi đại học, đến lúc đó đối phương tính sao? Cho nên để phòng trừ hai người có những kế hoạch khác nhau, nhân sinh quan cũng khác nhau, chuyện kết hôn, cứ để sau năm 77 tính tiếp.

Lâm Dư Dư vừa nói ra chuyện thứ ba, tất cả mọi người liền lặng ngắt. Vừa rồi họ có bao nhiêu kích động, bây giờ lại im lặng bấy nhiêu. Bọn họ nghĩ... thanh niên trí thức Lâm Dư Dư điên rồi sao? Chẳng lẽ người dân thôn Phạm gia bọn họ quá tốt, đến nỗi thanh niên trí thức Lâm Dư Dư không nghĩ đến chuyện kết hôn?

Đương nhiên, bọn họ đều không nghĩ rằng, quốc gia sẽ ban hành chủ trương trở vê thành phố. Bởi từ những năm 50 đã có rất nhiều thanhh niên trí thức tự nguyện xuống nông thôn, đến bây giờ là cưỡng chế xuống nông thôn, cũng không thấy quốc gia ban hành chủ trương đưa thanh niên trí thức trở về thành phố.

Vợ đại đội trưởng là người đầu tiên lấy lại tinh thân: "Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, những lời này không thể nói, phi phi phi, mau chóng quên đi." Đại đội trưởng cũng nói tiếp: "Đúng vậy thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô phải tính toán vì bản thân, tâm ý của cô đối với thôn Phạm gia chúng tôi đều biết, nhưng chuyện không trở về thì không kết hôn vẫn là không thể nói."

Trân Hà cũng khuyên: "Dư Dư à, em đừng nói như vậy, em vẫn còn trẻ."

Trần Kiều mở to hai mắt, tuy rằng bọn họ đều muốn về thành phố, nhưng cũng không dám nói những lời như vậy, cô ta cảm thấy sau khi Lâm Dư Dư rơi xuống nước, hình như bị điên rồi.

Lâm Dư Dư thẳng thắn nói: "Mọi người đừng khuyên tôi, tôi biết mọi người đều muốn tốt cho tôi, nhưng tôi đã tuyên thệ với chủ tịch, chỉ cân quốc gia không thông qua việc cho thanh niên trí thức trở về thành phố, cả đời này tôi sẽ không kết hôn, cả đời xây dựng thôn Phạm, chẳng lẽ mọi người muốn tôi thất tín với chủ tịch sao?"

Cái mũ này, tất cả mọi người đều không mang nổi.

Cho nên, mọi người chỉ có thể trâm mặc.

Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, tôi đã nói xong tất cả chuyện, giờ tôi sẽ đi viết bản thảo, hy vọng bản thảo của tôi sẽ được báo xã lấy, như vậy sự tốt đẹp và đoàn kết của thôn Phạm, sẽ được tất cả mọi người biết đến."

Đại đội trưởng: "... Được, cô trở về đi."

Kế tiếp cũng không có chuyện gì, đại đội trưởng giải tán mọi người, buổi chiều còn phải làm việc. Nhóm thanh niên trí thức đuổi theo hỏi chuyện Lâm Dư Dư, họ đều cảm thấy Lâm Dư Dư bị điên thật rồi.

Phạm Quốc Đồng xách quà cảm ơn của Lâm Dư Dư nhìn mẹ anh ta: "Mẹ, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư kia định cả đời không kết hôn?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 24


Ngay từ đầu, Tiền Cúc Phân đã nghi ngờ cô không muốn gả cho con trai của bà ta, cho nên cố ý nói cô có tính cáu kỉnh, thân thể không tốt... Nhưng hiện giờ Lâm Dư Dư nói đã tuyên thệ với chủ tịch, bà ta cảm thấy thân thể của cô gái này có thể thật sự không tốt, nếu thân thể khoẻ mạnh, sao lại có thể tuyên thệ cả đời không kết hôn? Đương nhiên, chuyện không trở về thành phố bị bà ta bỏ qua, không ai nghĩ tơi việc thanh niên trí thức sẽ được trở về thành phố.

Tiên Cúc Phân lập tức đoạt lấy năm đồng trong tay con trai: "Đàn bà có thân thể không tốt, cưới làm gì? Cũng may cô ấy không muốn con phụ trách, con cứu cô ấy một mạng, cô ấy đưa năm đồng cảm ơn, cũng coi như là con kiếm ra, tiền này mẹ giữ giúp con.”

Phạm Quốc Đồng hồi phục tỉnh thần liền đoạt lại tiền: "Mẹ, đó là tiền của con, người ta đưa con để cảm ơn, mẹ trả lại cho con."

Tiền Cúc Phâm: "Đưa con thì chớp mắt con đã tiêu mất, đưa con cất, con liền có thể cưới vợ sao?"

Phạm Quốc Đồng và Tiền Cúc Phần dần dần đi xa, mấy người ở lại liền bắt đầu nói chuyện phiếm.

" Đầu óc của thanh niên trí thức Lâm Dư Dư có phải hỏng rồi không?”

"Người ta đây là có tính giác ngộ cao."

" Dù tính giác ngộ cao đến đâu cũng không thể như vậy a? Phụ nữ không kết hôn thì có thể làm gì?"

"Phi, phi, phi, chủ tịch đã nói, phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời, bà đây là khinh thường phụ nữ sao.. 2”

Lâm Dư Dư trở về ký túc xá, lấy giấy bút, chuẩn bị viết bản thảo chuyện Phạm Quốc Đồng cứu người, sự đoàn kết, tương thân tương ái của thôn Phạm gia, đối với cô, viết bản thảo này không hề khó. Ở thời đại này, người ta rất muốn tuyên truyền mấy chuyện như anh hùng cứu người, đặc biệt là chuyện thôn dân cùng thanh niên trí thức đoàn kết, yêu thương, báo xã nhận được nhất định sẽ đăng báo. Cho nên khi Lâm Dư Dư có ý định gửi báo xã chuyện này, đã năm chắc sẽ thành công được đăng. Nhưng cô cũng nói, gửi bài chưa chắc sẽ được đăng, cho nên nếu như không được đăng, mọi người trong thôn cũng không nói gì được. Bởi vì trong nhận thức của mọi người, không được đăng là chuyện bình thường, còn nếu được đăng, tất cả mọi người sẽ vô cùng vui mừng.

Lâm Yến bước vào chỗ ở của thanh niên tri thức, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Dư Dư. Cô ta phát hiện Lâm Dư Dư thay đổi, hơn nữa thay đổi rất nhiều. Trước kia Lâm Dư Dư là người hướng nội, ít nói, không quá nhanh nhẹn, cô ấy chỉ biết làm việc, cái gì cũng không nói, an tĩnh, không có cảm giác tôn tại. Nhưng Lâm Yến lại thích Lâm Dư Dư như vậy, bởi vì cô như vậy khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí nói ích kỷ một chút, Lâm Dư Dư sẽ không che lấp hào quang của cô 1a.

Lâm Yến từ nhỏ đến lớn luôn được người nà sủng ái, cô ta cho dù là tính cách hay đối nhân xử thế, đều vô cùng cao ngạo. Cô ta vẫn luôn quen được người khác lấy làm trung tâm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô ta và Lâm Dư Dư dường như hoán đổi, điều này khiến cô ta cảm thấy không quen.

Nhưng mà, có thể là chuyện rơi xuống nước đã ảnh hưởng quá lớn đến Lâm Du Du, cho nên thay vì cứ sống như không tồn tại như vậy, không bằng cứ sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Lâm Yến nghĩ như vậy.

Lâm Dư Dư thấy Lâm Yến đi vào, cười cười: "Yến Tử, cậu đến rồi."

Lâm Yến nhíu mày: "Dư Dư, hôm nay cậu quá xúc động rồi, nếu như quốc gia vẫn sẽ không ban chính sách cho trở về thành phố, vậy cậu..."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 25


Lâm Dư Dư có thể cảm nhận được sự quan tâm của Lâm Yến, cô thay nguyên chủ sống, không phải cứ sống theo ý của người khác, cho dù nữ chủ đối xử tốt với nguyên chủ, chuyện đó được xây dựng dựa trên điều gì, nhưng cô ta vẫn là thật tâm đối tốt với nguyên chủ, cho nên Lâm Dư Dư nguyện ý có quan hệ tốt với cô ta. Cô không muốn tiếp túc làm việc cho nữ chủ cũng không muốn giúp đỡ nữ chủ làm việc, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc cô nguyện ý làm bạn với nữ chủ.

Lâm Dư Dư thở dài: "Tớ cũng không còn cách nào, không thể để Phạm Quốc Đồng đi khắp nơi, huỷ hoại thanh danh của tớ. Làm như vậy, anh ta có thể sẽ dừng lại. Hơn nữa, tớ cũng không muốn ở chỗ này thành gia lập thất, tư tưởng của tớ với mọi người nơi đây khoảng cách quá lớn. Tớ bây giờ chỉ muốn sống thật tốt, điều dưỡng thân thể khoẻ mạnh, sau đó sẽ phụng dưỡng mẹ. Yến Tử cậu biết tình huống nhà tớ mà, phía sau cha tớ còn có mẹ kế và em trai, nhưng mẹ tớ chỉ có một mình tớ, tuy bà ấy vẫn còn một người con gái riêng, nhưng tớ lo bọn họ sẽ đối xử không tốt với mẹ, cho nên..."

Lâm Yến cũng biết tình huống gia đình của Lâm Dư Dư, cũng biết bởi vì Lâm Dư Dư là con gái nên cha cô rất ghét cô, vì thế, cô ta cảm thấy mình thật may mắn, được ba mẹ yêu thương, không sống ở gia đình trọng nam khinh nữ. Cũng vì vậy, cô ta càng cảm thấy biết ơn ba mẹ, cũng luôn muốn hiếu thuận với bọn họ.

Lâm Yến: "Đúng rồi Dư Dư, hôm nay tớ chuyển nhà, buổi chiều xin nghỉ, buổi tối cậu đến nhà Phạm Hồng Hoa cùng nhau ăn cơm đi, xem như chúc mừng tớ dọn sang nhà mới, về sau nếu cậu muốn ăn chút gì để bồi bổ thân thể, cứ tới nhà Phạm Hồng Hoa. Phạm nãi nãi tuy rằng sức khoẻ không tốt nên không thể làm việc, nhưng mấy món ăn bà ấy làm rất ngon."

Lâm Dư Dư: "Thật sao? Vậy tốt quá."

Lâm Yến: "Bây giờ tớ dọn đồ trước, chờ cơm chiều làm xong tớ sẽ gọi cậu." Lâm Dư Dư: "Để tớ giúp cậu dọn đồ, tuy bây giờ tớ không bê được vật nặng, nhưng quần áo hay đồ vật nhẹ tớ vẫn giúp được."

Lâm Yến vẻ mặt vui vẻ nói: "Cảm ơn Dư Dư."

Lâm Yến nhanh chóng dọn đồ, kỳ thật cũng không có đồ vật gì, chỉ có một cái chăn và mấy bộ quần áo, còn có một ít đồ linh tinh. Lâm Dư Dư và Lâm Yến đi hai lần là có thể dọn xong.

Dọn xong đồ, Lâm Yến còn muốn sửa sang lại phòng, muốn lau chùi quét dọn, người thành phố đa phần đều ưa sạch sẽ.

Lâm Dư Dư cũng không tiếp tục ở lại, cô trở về phòng tiếp tục viết bản thảo.

Rất nhanh đến 5 rưỡi, những thanh niên trí thức hôm nay nấu cơm đã trở về, mùa xuân buổi chiều làm đến 6 giờ, nhưng những thanh niên trí thức đến phiên nấu cơm sẽ trở về trước nửa tiếng.

Đây là thanh niên trí thức xuống nông thôn đã cài năm, tên là Đàm Thanh, nhìn thấy Lâm Dư Dư, liền chào: "Dư Dư à."

Lâm Dư Dư: "Chị Đàm đã trở lại, em chuẩn bị ra ngoài."

Đàm Thanh: "Đi đâu vậy? Sắp ăn cơm rồi, chúng ta cũng không phải nấu cơm, em nấu cơm chưa?"

Lâm Dư Dư: "Hôm nay em không ăn cơm ở đây, nên em không nấu."

Đàm Thanh vừa nghe, trong lòng có chút không vui, Lâm Dư Dư hôm nay xin nghỉ, cũng không hỗ trợ nấu cơm: "Em đi ăn ở đâu? Đến nhà Phạm Quốc Đồng ăn sao? Hồm qua Phạm Quốc Đồng nói lúc cứu em lên đã s* s**ng người em, cho nên em muốn làm vợ của anh ta sao?"

Lời này nghe có vẻ chỉ là chuyện bát quái, nhưng kỳ thật cũng không có ý tốt.

Đàm Thanh này, Lâm Dư Dư biết, trong nguyên tác, cùng là nữ phụ như Trân Kiều, nhưng Đàm Thanh kết thúc hơi sớm, bởi vì cô ta mồm mép nhanh nhảu, cũng rất hay nói ra nói vào, cho nên nhóm thanh niên trí thức đều không thích cô ta.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 26


Lâm Dư Dư nghe thấy những lời này, mặt không biến sắc, nhưng lời nói ra cũng không có cảm tình: "Chị Đàm nói gì vậy? Phạm Quốc Đồng cứu người, nhưng nếu vì cứu người mà phải chịu trách nhiệm với người ta, vậy còn ai muốn cứu người? Chúng ta đều là thanh niên trí thức, nói như vậy thì tư tưởng của chị Đàm cũng quá lạc hậu rồi. Hơn nữa, nếu chị Đàm thực sự bị người khác s* s**ng qua, cũng sẽ đồng ý gả cho người ta sao, so sánh với chuyện Phạm Quốc Đồng cứu tôi, chị đây là đang muốn trở thành đối tượng của người ta? Nếu không sao lại đồng ý để người ta sờ ngực?”

Đàm Thanh xuống nông thôn cùng đợt với Trân Hà, nói cách khác, đã có 4-5 năm là một trong những pháo hôi trong nguyên tác, ở đây 4-5 năm, cô ta sẽ không có khả năng còn sạch sẽ. Nhưng trong nguyên tác là cô ta bị Lâm Yến giải quyết, mà cách giải quyết, chính là khui ra mối quan hệ bất chính của cô ta.

Lâm Dư Dư là người biết cốt truyện, cốt truyện chính là bàn tay vàng của cô, cho nên cô đương nhiên biết người có quan hệ bất chính với Đàm Thanh là ai, cũng biết mối quan hệ của bọn họ đã ở mức độ nào.

Quả nhiên, Đàm Thanh vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi: " Cô nói bậy gì đó? Cô đừng có mà nói bậy." Thanh âm lúc này có chút ngập ngừng, hiển nhiên là chột dạ.

Lâm Dư Dư: "Em tận mắt nhìn thấy, đồng chí Phạm Cường sờ ngực chị. Chị Đàm, chị cũng biết tính em, em là một người không lo chuyện bao đồng, cũng không thích bàn tán chuyện người khác khắp nơi, nhưng không có nghĩa em là người dễ bị ức h**p, cho nên cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tốt nhất chị nên suy nghĩ kỹ đi.”

Sắc mặt Đàm Thanh trầm lại nhưng là do chột dạ, cô ta không dám lớn tiếng biện hộ cho bản thân với Lâm Dư Dư, huống chi những điều Lâm Dư Dư nói là sự thật. Đàm Thanh cắn răng nói: "Tôi đã biết. Lời tôi vừa nói... Thực xin lỗi." Ngoài xin lỗi còn có biện pháp sao? Cẩn thận nghĩ lại, chuyện của cô ta với Phạm Cường còn chưa được truyền ra ngoài, điều đó chứng tỏ Lâm Dư Dư rất kín miệng. Lại nói, Lâm Dư Dư mới xuống nông thôn hai tháng, cô ấy đích xác là không thích nói nhiều, cũng không thích nói chuyện thị phi. Không lẽ lời mà cô ta vừa nói đã khiến cô ấy tức giận?

Lâm Dư Dư: "Không có gì, con người đều sẽ phạm phải sai lầm, chỉ cần chị nhớ rõ những lời này là được." Lâm Dư Dư nói xong liền rời đi, cô còn phải đến nhà Phạm Hồng Hoa ăn cơm.

Đàm Thanh nhìn bóng Lâm Dư Dư rời đi hừ lạnh một tiếng, cô ta biết, Lâm Dư Dư không phải là người hiên lành, mà là người dù bị chó cắn cũng không kêu. Không được, cô ta phải nói với Phạm Cường chuyện này, bằng không nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, cô ta phải làm sao?

Lâm Dư Dư không quan tâm Đàm Thanh có tâm tư khác nữa không, cô tới cửa nhà Phạm Hồng Hoa, Phạm Hồng Hoa còn chưa đi làm về, Lâm Yến đang nhóm lửa, bà nội Phạm Hồng Hoa đang nấu cơm.

Lâm Dư Dư: "Yến Tử, bà nội Hồng Hoa."

Bà nội Phạm Hồng Hoa: "A, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư tới rồi a."

Lâm Dư Dư và Lâm Yến đều cùng họ Lâm, cho nên lúc người trong thôn gọi, đều sẽ gọi cả họ và tên.

Lâm Yến: "Dư Dư tới, rất nhanh liền xong, chờ Hồng Hoa trở về là có thể ăn cơm."

Lâm Dư Dư: "Có cần tớ hỗ trợ việc gì không?"

Lâm Yến: "Không cần, sức khoẻ cậu không tốt, ngồi nghỉ ngơi đi, tới ngồi đây, chỗ này ấm”

Lâm Dư Dư: "Được." Tháng tư thời tiết có chút lạnh, đặc biệt là thôn này ở khe núi, đặc biệt lạnh. Sau khi ngồi xuống, Lâm Dư Dư liền nói chuyện của Đàm Thanh với Lâm Yến. Lâm Yến chấn động: "Chị ta... Chuyện của chị ta và Phạm Cường sự thật à?"

Các bạn đang đọc truyện Thập Niên 70: Xu
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 27


Bà nội Phạm Hồng Hoa nghe được, cũng thực giật mình.

Lúc Lâm Dư Dư nói, cũng không sợ bà nội Phạm Hồng Hoa nghe được. Trong nguyên tác, sau khi Lâm Yến chuyển đến nhà họ Phạm, ở chung với Phạm gia rất tốt, trước khi cùng nam chủ kết hôn, vẫn luôn ở nhà họ Phạm. Sau khi kết hôn, bởi vì nhà Lâm Yến không ở đây, cho nên nhà Phạm Hồng Hoa giống như nhà mẹ để của cô ta. Đương nhiên, là người thân cận với nữ chủ, Phạm Hồng Hoa và bà nội Phạm cũng là những người có nhân phẩm tốt, cũng không phải cực phẩm gì, hơn nữa cũng vô cùng kín miệng. Cho nên, Lâm Dư Dư mới yên tâm nói chuyện này ra.

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, chuyện này chính mắt tớ nhìn thấy, vốn dĩ nếu chị Đàm không nói tới tớ, tớ cũng sẽ không đem chuyện này nói ra. Nhưng hôm nay nháo lớn như vậy, có lẽ trong lòng chị Đàm cũng sẽ ghi hận tớ. Yến Tử, cậu có quan hệ tốt với tớ, tớ sợ Đàm tỷ sẽ đối phó cậu, cho nên đem chuyện này nói cho cậu, để cậu phải cẩn thận một chút."

Lâm Yến nhớ tới Đàm Thanh là người mồm mép, cô ta gật gật đầu: "Tớ biết rồi, cậu yên tâm, tớ không sợ chị ta."

Lâm Dư Dư yên tâm tuyệt đối, nữ phụ pháo hôi dám đụng đến nữ chủ, chỉ có thể nhận xui xẻo.

Chờ Phạm Hồng Hoa trở về, mọi người liền ăn cơm. Vì chúc mừng Lâm Yến chuyển nhà, hôm nay đồ ăn cũng rất ngon, tuy rằng đều là đồ chay, nhưng mọi người vẫn ăn khá vui vẻ. Đặc biệt là trứng xào, trứng chưng đầy hai bát lớn. Nếu là nguyên chủ, nhất định sẽ không ăn nhiều, nhưng Lâm Dư Dư ăn khá nhiều.

Ăn xong cơm chiều, ngồi ở nhà Phạm Hồng Hoa một lúc, Lâm Dư Dư đổi với nhà thím cách vách nhà Phạm Hồng Hoa 10 quả trứng gà, Phạm Hồng Hoa không có trứng để đổi, chỉ còn dư lại mấy quả nên không đổi, cho nên Lâm Dư Dư đổi trứng với nhà người khác. Cô bán nhân sâm được 180 tệ, cộng với tiền tiết kiệm của nguyên chủ, trong tay đã có 280 tệ, mỗi ngày đều có thể ăn một quả trứng gà, cho nên Lâm Dư Dư không keo kiệt với bản thân.

Mọi người trong chỗ ở thanh niên trí thức đã ăn cơm, Đàm Thanh nghĩ đến Lâm Dư Dư, trước sau vẫn không yên tâm, cho nên đi tìm Phạm Cường.

Trong thôn, Phạm Cường là một người cường tráng, nhà nghèo, dù đã hơn hai mươi, vẫn chưa kết hôn. Những năm trước, sức khoẻ của cha anh ta không tốt, phải vay mượn rất nhiều tiên để chữa bệnh, đến nay giờ mới trả hết, hơn nữa trong nhà vẫn còn có mấy người em gái, em trai, cho nên xung quanh không có cô gái nào nguyện ý gả cho anh ta.

Chủ yếu là vì quá nghèo.

Nhưng mà, tuy nhà Phạm Cường nghèo, nhưng Phạm Cường lại có chút bản lĩnh, thỉnh thoảng có thể mua được mấy lạng thịt, để cho người nhà bồi bổ.

Đàm Thanh đi qua nhà Phạm Cường, vừa mới ăn cơm chiều, Phạm Cường đang ở trong nhà nghỉ ngơi, ánh mắt sáng lên, một lúc sau, anh ta đứng dậy đi theo ra ngoài.

"Thanh Thanh, em đến tìm anh sao? Có phải là nghe được chuyện mẹ anh muốn anh đi xem mắt không?" Phạm Cường đuổi theo Đàm Thanh, nhìn thấy Đàm Thanh đứng ở chỗ mà bọn họ thường hẹn hò, trong lòng anh ta liền ngứa ngáy, bước tôi ôm Đàm Thanh từ phía sau.

Phạm Cường năm nay 22 tuổi, năm nay nhà bọn họ đã trả hết nợ, nên mẹ anh ta nghĩ đến chuyện hôn sự của con trai, tuy nhà nghèo, nhưng năm nay tiết kiệm một chút, lại mượn một chút, tính toán lại tiền biếu, liền muốn giải quyết chuyện hôn sự của con trai cả. Cho nên mẹ Phạm Cường liên nhờ người giới thiệu một cô gái cho Phạm Cường xem mắt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 28


Đàm Thanh không biết chuyện này, bây giờ thấy Phạm Cường nhắc tới, trong lòng tức giận. Cô ta đẩy Phạm Cường ra: "Anh đã phải đi xem mắt, còn tới tìm tôi làm gì."

Phạm Cường tiến lên ôm lấy cô ta: "Đó là mẹ anh nói, nhưng anh không đồng ý, trong lòng anh chỉ muốn lấy em làm vợ." Phạm Cường có tình cảm rất sâu đậm với Đàm Thanh, trong nguyên tác, vì Đàm Thanh, Phạm Cường đã ra tay hãm hại nữ chủ Lâm Yến, nhưng lại bị Lâm Yến nhìn thấu, sau đó liền tống Phạm Cường vào tù.

Trong lòng Phạm Cường, Đàm Thanh là một cô gái lương thiện. Chuyện này phải nói từ lúc Đàm Thanh mới đến nông thôn, lúc ấy trong nhà Phạm Cường rất nghèo, là lúc khó khăn nhất, phải trả nợ tiền thuốc men cho cha, em trai em giá còn nhỏ tuổi không thể làm việc, còn phải dựa vào anh ta nuôi, lúc đó gánh nặng đè lên vai anh ta, khiến anh ta không thở nổi. Cũng bởi vậy, khiến anh ta kiệt sức.

Phạm Cường mệt mỏi, ngã trước mặt Đàm Thanh, là Đàm Thanh gọi người, đưa anh ta đến nhà bác sĩ trong thôn, hai người vì vậy mà quen biết, sau Đàm Thanh còn cho Phạm Cường mượn tiền, số tiền kia là đã cứu mạng cha anh ta, đối với người khác đây là số tiền nhỏ, nhưng đối với Phạm Cường, đó là số tiền mà nhà anh ta không thể mượn được.

Lúc ấy, Đàm Thanh mới xuống nông thôn, cũng nghĩ Phạm Cường là người ở trong thôn, nếu có quan hệ tốt cũng có lợi với mình, cho nên cô ta càng đối xử tốt với Phạm Cường. Sau đó, Phạm Cường lại thường đưa trứng gà, thịt cho cô ta, tuy ít, nhưng một tháng anh ta cũng mang qua một, hai lần, đối với Đàm Thanh, nếu dựa vào bản thân, cũng vô cùng xa xỉ.

Thời gian lâu dần, hai người liền mập mờ, loại quan hệ này trong lòng cả hai đều biết rõ. Đàm Thanh nhếch miệng: "Vậy anh lớn tuổi, mẹ anh một hai phải bắt anh đi xem mắt con gái người ta thì phải làm sao? Anh cả đời không kết hôn?"

Phạm Cường biết Đàm Thanh không muốn gả cho anh ta, anh ta không cảm thấy Đàm Thanh sai, anh ta chỉ cảm thấy điều kiện của anh ta không tốt, muốn lấy Đàm Thanh đến từ thành phố, là anh ta không đủ tư cách, nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm một tia hy vọng nhỏ nhoi: "Thanh Thanh, em gả cho anh đi, bọn em đã không còn hy vọng trở về thành phố, đã mấy năm, ngay cả ăn Tết cũng quốc gia cũng không ban hành chính sách trở về thành phố với gia đình, chắc chắn bọn em không trở về thành phố được nữa. Em cũng không thể ở thôn Phạm gia này rồi thành gái lỡ thì, nếu như vậy, không bằng em gả cho anh, nhà anh tuy nhiều người, nhưng cha mẹ, em trai em gái anh đều rất dễ ở chung, em gả vào thì chính là người nhà, chỉ cần là lời em nói, mọi người sẽ không phản đối."

Lời Phạm Cường nói là thật, hiện tại trong nhà anh ta là chủ, cha mẹ, em trai em gái đều nghe theo anh ta, anh ta tuy hiếu thuận, nhưng cũng có chủ kiến của mình, anh ta nhất định sẽ không để cô ta bị uỷ khuất.

Đàm Thanh vẫn luôn muốn trở vê thành phố, đợi 4-5 năm, cô ta cũng biết là sẽ không có hy vọng. Cô ta vẫn luôn lôi kéo Phạm Cường, lợi dụng Phạm Cường để muốn cuộc sống ở thôn tốt một chút, ít nhất mỗi tháng có thể ăn mấy lạng thịt. Cô ta khinh thường Phạm Cường, bởi vì anh ta là người nông thôn quê mùa, nhưng lại không muốn thoát ra sự chăm sóc của anh ta. Cô ta biết người nhà Phạm Cường rất dễ ở chung, không chèn ép người khác, nhưng mà,... Cô ta vẫn mong muốn được trở về thành phố.

Đàm Thanh nói sang chuyện khác: " Trước tiên không nói chuyện này, chuyện của chúng ta bị người khác phát hiện."

Phạm Cường: "Bị phát hiên?" Cảm giác đầu tiên của anh ta, không phải sợ hãi, mà là cao hứng, cứ như vậy, Đàm Thanh nhất định phải gả cho anh ta. Nhưng anh ta là người thông minh, biết Đàm Thanh vẫn lo lắng, cho nên không biểu hiện ra ngoài, khẩn trương hỏi: "Sao lại thế? Tại sao lại bị phát hiện? Ai phát hiện?" Đàm Thanh: "Là Lâm Dư Dư, hôm nay lúc tam làm đi nấu cơm, em cùng Lâm Dư Dư cãi nhau mấy câu, sau đó cô ta liền uy h**p, cô ta nói, cô ta biết chúng ta... Chuyện của chúng ta, nếu em dám đắc tội cô ta, cô ta sẽ nói chuyện này ra ngoài. Phạm Cường, phải làm sao bây giờ? Nếu cô ta nói ra, thanh danh của em sẽ bị huỷ mất."

Phạm Cường tiếp tục nói: "Để anh tìm cô ta nói chuyện, em yên tâm, anh sẽ không để cô ta huỷ hoại thanh danh của em đâu."

Đàm Thanh: "Ừm."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 29


Tuy rằng trải qua mạt thế, nhưng Lâm Dư Dư vẫn rất thích sạch sẽ, chỉ cần không phải làm gì, cô cách một hôm sẽ đi tắm. Tài nguyên nước ở mạt thế không quá thiếu, bởi vì có dị năng giả hệ thuỷ, hơn nữa tuy Lâm Dư Dư là cường giả ở căn cứ, căn cứ đương nhiên sẽ không để cô thiếu nước, cô dùng sinh mạng giết tang thi, bảo vệ thành phố, cho nên lúc dùng nước, cho dù lãng phí, cô cũng yên tâm mà dùng thoải mái.

Hiên tại ở thập niên 70, không thiếu nước, cho nên người sạch sẽ như Lâm Dư Dư mỗi ngày đều tắm rửa. Cô không có thói quen dựa dẫm vào người khác, sau khi từ nhà Phạm Hồng Hoa ăn cơm về, cô liền lấy thùng đi múc nước.

Trần Hà: "Dư Dư, em đi gánh nước à, trong bếp không có nước sao? Sao không nhờ mấy nam thanh niên tri thức giúp?" Thanh niên trí thức là phân công làm việc, ví dụ nữ thanh niên trí thức thay phiên đi nấu cơm, thì nam thanh niên trí thức thay phiên gánh nước, sắp xếp rất hợp lí.

Lâm Dư Dư: "Em muốn tắm một chút, nước trong phòng bếp khả năng không đủ."

Trần Kiều: "Hôm qua không phải em tắm rồi sao?"

Lâm Dư Dư: "Ngày hôm qua tắm, hôm nay cũng có thể tắm."

Trần Kiều: "Em chú ý quá rồi." Thực chất, cô ấy cũng muốn tắm rửa hằng ngày, vốn dĩ khi làm việc cũng ra rất nhiều mồ hôi, không sạch sẽ. Nhưng nếu tắm rửa mỗi ngày sẽ không ai gánh nước cho, nam thanh niên tri thức gánh nước là để dùng nấu cơm, rửa rau, cũng không phải để cho các nữ đồng chí tắm rửa. Trần Kiều nghĩ cô ấy đã không tắm hai ngày, cũng xách một thùng nước đi theo.

Lâm Dư Dư tuy là dị năng giả, nhưng sức lực cũng không lớn, rốt cuộc hiện giờ cô cũng không có sức mạnh của dị năng giả, cho nên cô không thể xác một xô nước, nếu dùng đòn gánh nước, có thể lấy được một thùng. Nhưng mà, còn chưa tới miệng giếng, Lâm Dư Dư đã nhìn thấy một đứa bé đang ghé vào đấy, đứa bé còn đang cử động mông và thân thể.

Lâm Dư Dư hoảng sợ, vội vàng chạy tới bên miệng giếng.

Đứa bé hình như nghe được động tĩnh, thằng bé ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Dư Dư, sau đó tiếp tục chuyện đang làm dở. Hoá ra, đứa bé đang ở đây kéo nước.

Nhưng liếc mắt một cái, đã đem Lâm Dư Dư doạ sợ. Cô buông thống đòn gánh trên vai, thùng nước rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thuý.

Lâm Dư Dư không nhịn được tiến lại gân đứa bé, mắt cô đỏ hoe, thậm chí cả người đều run rẩy. Nhưng, không đợi cô phát ra tiếng, thân thể đứa bé bất ngờ ngã xuống giếng.

Lâm Dư Dư hoảng sợ, vội vàng đi qua giữ chặt thằng bé.

Tim đập thình thịch, cô thở phì phò, vội ôm chặt đứa bé bên cạnh: "Em không sao chứ?"

Đứa bé hiển nhiên cũng bị doạ sợ, thân thể run rẩy lắc đầu.

Lâm Dư Dư: "Một đứa bé như em sao có thể đến nơi này xách nước? Người lớn đâu?" Nhìn thấy bộ quần áo rách và bẩn của đứa bé, Lâm Dư Dư có thể tưởng tưởng ra hoàn cảnh nhà thằng bé không tốt. Lại nhìn khuôn mặt của thằng bé, chỉ còn lại một lớp da, nhưng mà, mơ hồ có thể nhìn ta hình dáng và dung mạo quen thuộc.

Tiếp theo đứa bé nức nở: "Bà nội... Bà nội sinh bệnh, trong nhà không có nước, em... Em tới xách nước."

Lâm Dư Dư sờ đầu thằng bé: "Đừng khóc, chị giúp em."

Đứa bé ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước sáng lên, lại bởi vì trên mặt không có thịt, cho nên lại càng thêm đáng thương: "Cảm ơn chị."

Lâm Dư Dư cười cười, cô đi về phía giếng, thùng nước của đứa bé đã bị rơi vào, nổi trên mặt nước, dùng tay không chạm đến, trừ khi có người xuống giếng. Lâm Dư Dư nhặt thùng nước nhỏ của mình lên, sau đó ném vào trong nước, khi rơi xuống nước, còn mang theo thùng nước của đứa bé.

Nhưng, thùng nước của đứa bé đang nổi, không dễ khiêng.

Lâm Dư Dư nghĩ nghĩ, dứt khoát trèo xuống giếng. Giếng lúc trước khác với giếng sau này, giếng ngày xưa được xây bằng đá nên lồi lõm rất dễ trèo, hơn nữa đường kính của miệng giếng cũng tâm 80-100 centimet, mội đứa bé hơi lớn một chút cũng có thể trèo xuống, chỉ là lúc trèo lên phải cẩn thận những viên đá bên trong giếng vì nó rất trơn.

Mà giếng bây giờ đều xây bằng xi măng, thành giếng nhắn bóng, không thể giãm chân. Nhưng mà giếng hiện tại cũng có những chỗ được làm để trèo xuống, và rất nhiều chỗ giãm chân trong giếng làm bằng nhôm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 30


Sau khi Lâm Dư Dư trèo xuống giếng, đứa bé vẫn luôn lo lắng quan sát. Khi Lâm Dư Dư nhặt được thùng nước của đứa bé, trên miệng giếng liền truyên đến một giọng nói: "Dư Dư, em làm gì ở dưới đó thế?"

Hoá ra là Trần Kiều tới.

Lâm Dư Dư: "Thùng nước của bạn nhỏ này bị rơi xuống giếng, cho nên em nhặt thùng nước giúp thằng bé."

Trần Kiều: "Thật nguy hiểm a, hơn nữa, sao lại để trẻ con đi xách nước? Người còn chẳng có mấy cân, rơi xuống nước thì làm sao?"

Lâm Dư Dư trèo lên miệng giếng, ngồi dưới đất nghỉ ngơi một chút: "Nếu mà không phải xách nước, thì thằng bé đến làm gì?"

Trân Kiều cũng cảm thấy câu hỏi của mình nhàm chán, vội vàng múc nước, cô cũng không thể xách một xô, cô liên múc nửa thùng rồi trở về.

Lâm Dư Dư quay sang nhìn đứa bé bên cạnh: "Em tên là gì? Mấy tuổi?"

Đứa bé ngoan ngoãn nói: "Em tên là Lâm Ôn Lễ, nhưng bây giờ tên là Phạm Ôn Lễ”

Lâm Dư Dư căng thẳng, cô nắm chặt tay đứa bé: "Em nói em tên là gì? Lâm Ôn Lễ?" Sức lực hơi lớn, đến chính cô cũng không phát hiện.

Đứa bé hít một hơi, cánh tay bị Lâm Dư Dư cầm rất đau, nhưng cũng không có kêu lên, mà dùng sức gật đầu: "Ân."

Mắt Lâm Dư Dư lập tức đỏ lên, cô che miệng, ánh mắt có chút kích động nhìn Phạm Ôn Lễ: "Vậy em... Vậy ba mẹ em tên là gì?"

Đứa bé: "Trước kia, ba em tên là Lâm Bùi, mẹ tên Ôn Hinh, nhưng, nhưng em không thấy ba mẹ, là bà nội nhặt được em, bà nội nói, em hiện tại tên là Phạm Ôn Lễ, ba em hiện tại tên Phạm Đại Sơn, không có mẹ, bây giờ ba cũng chết rồi." Lâm Dư cắn chặt răng, Lâm Bùi cùng Ôn Hinh, đó chẳng phải là tên của anh cả với chị dâu sao? Đây là Ôn Lễ, là cháu trai cô sao? Thật không? Mắt cô nhoè đi, mặc kệ nước mắt rơi, nhưng cô lại đang cười, đứa bé này, là Tiểu Ôn Lễ sao?

Phạm Ôn Lễ: "Chị, chị sao vậy?"

Lâm Dư Dư lắc đầu: "Không sao, vừa nãy cơ thể chị có chút không thoải mái, đi thôi, chị xách nước cho em, sau này một đứa bé như em đừng tự đi xách nước, muốn lấy nước, em đến chỗ ở của thanh niên trí thức tìm chị, chị tới giúp em." Chuyện của đứa bé này, Lâm Dư Dư vẫn còn rất nhiều câu hỏi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không muốn hỏi nhiều như vậy.

Nhưng có thể khẳng định, khả năng đứa bé này là cháu trai cô đến 90%, tên của ba mẹ đứa bé giống tên anh cả và chị dâu, chỉ là dáng người không đúng, lúc mạt thế mới xảy ra, cháu trai đã 6 tuổi, ở nhà trẻ, dáng người đều cao hơn đứa bé này, hiện tại đứa bé này... Không lẽ thằng bé cũng giống cô, là xuyên hồn, cho nên thân thể này mới tương đối nhỏ?

Chỉ là, nếu chỉ xuyên hồn, vậy tại sao thân thể này lại giống cháu trai cô tới như vậy? Không nói là giống 100%, nhưng cũng phải giống đến 80%.

Nhưng mà, cho dù là thế nào, Lâm Dư Dư cũng rất vui mừng, tạm thời không nói đến có phải cháu trai hay không, cho dù không phải, ở nơi này, xuất hiện một đứa bé lớn lên giống cháu trai như vậy, vẫn ngoan ngoãn như vậy, khiến người khác đau lòng, đây cũng là một chuyện rất ý nghĩa trong cuộc đời của cô. Nếu kiếp trước, trong thế giới đó, cô vẫn còn có một người thân, cô cũng sẽ không lựa chọn hy sinh.

Nghĩ đến đây, Lâm Dư Dư lại sờ đầu Tiểu Ôn Lễ.

Tiểu Ôn Lễ có chút ngây ngốc nhìn Lâm Dư Dư, sau đó ngốc nghếch cười, người chị này, khiến thằng bé rất thích.

Thùng nước của Tiểu Ôn Lễ tương đối nhỏ, không cần xách quá nhiều nước, cho nên Lâm Dư Dư dứt khoát dùng thùng nước của mình xách nước cho thằng bé, trên đường, Lâm Dư Dư lại hỏi thằng bé mấy chuyện, sau đó liền tổng kết được một số tin tức.

Tiểu Ôn Lễ là do mẹ của Phạm Đại Sơn nhặt được, thằng bé tuổi nhỏ, được mẹ của Phạm Đại Sơn nhặt được lúc nào đã quên mất, nhưng thằng bé nhớ rõ, đã qua hai lần Tết. Bởi vì vào tháng giêng, các bạn nhỏ trong thôn sẽ đi khắp nơi chúc Tết, sau đó những người có điều kiện, sẽ cho mấy đứa nhỏ viên kẹo đường hoặc mấy củ lạc, lúc này, là lúc Tiểu Ôn Lễ giàu nhất, nên thằng bé nhớ rõ, đã trải qua hai lần.

Đã qua hai lần Tết, có nghĩa mẹ Phạm Đại Sơn đã nhặt được thằng bé được hai năm. Nhưng nhiều năm như vậy, Tiểu Ôn Lễ cũng không rõ, bởi vì thằng bé còn nhỏ tuổi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 31


Tiểu Ôn Lễ được mẹ Phạm Đại Sơn nhặt được đã hai năm, mà hai năm trước, là thời điểm trái đất diễn ra mạt thế, thời gian này lại vô cùng trùng hợp, khiến nội tâm Lâm Dư Dư càng chắc chắn về Tiểu Ôn Lễ.

Đi đến nhà Phạm Đại Sơn, Tiểu Ôn Lễ đẩy cửa: "Chị, chị mau đi vào, bà nội, cháu trở vê rồi."

Lâm Dư Dư đi theo thằng bé vào.

Nhà Phạm Đại Sơn không giống như trong tưởng tượng, thậm chí căn phòng cũng không cũ, so với nhà Phạm Hồng Hoa cũng khá hơn nhiều.

"Ôn Lễ con đã về? Con không sao chứ? Khụ..." Giọng nói vội vàng từ bên trong nhà truyền đấy, sau đó là tiếng ho khan.

Tiểu Ôn Lễ vội vàng lấy chén, rót nước, sau đó định đi vào: "Bà nội, bà uống chút nước đi."

Lâm Dư Dư vội giữ chặt thằng bé: "Bà nội em bị bệnh, không thể uống nước lã, muốn uống phải đun sôi nước, bếp ở chỗ nào? Trước tiên phải đun nước."

Tiểu Ôn Lễ nghe xong, vôi vàng đưa Lâm Dư Dư xuống phòng bếp: "Ở đây."

Trong phòng, mẹ Phạm Đại Sơn nghe được tiếng nói, sốt ruột hỏi: "Ôn Lễ, ai đến vậy?" Mẹ Phạm Đại Sơn tên là Lý Thu Hồng. Lý Thu Hồng nghe được âm thanh bên ngoài, vô cùng lo lắng, bà lo lắng Ôn Lễ bị người khác khi dễ.

Lâm Dư Dư: "Thím, cháu là thanh niên trí thức, cháu là Lâm Dư Dư, cháu thấy Ôn Lễ tự mình múc nước ở ngoài kia vô cùng nguy hiểm, tìm hiểu một chút biết thím bị bệnh, cho nên giúp thằng bé xách nước về, thím đừng lo lắng."

Nghe được là thanh niên trí thức trong thôn, Lý Thu Hồng nhẹ nhõm thở một hơi, không phải bởi vì thanh niên trí thức trong thôn tốt như vậy, mà nghĩ thanh niên trí thức sẽ không ăn h**p một đứa bé. Hơn nữa, thanh niên trí thức Lâm Dư Dư này bà biết, là thanh niên trí thức mới tới, là người rất chăm chỉ. Lý Thu Hồng: "Cảm ơn cháu, thanh niên trí thức Lâm.”

Lâm Dư Dư: "Đừng khách sáo, trước tiên cháu giúp thím đun một chút nước sôi, cho dù là bệnh gì, uống nước ấm cũng sẽ nhanh khỏi."

Lý Thu Hồng: "Thật là ngại quá."

Lâm Dư Dư đổ nước vào trong nồi, Tiểu Ôn Lễ đã châm lửa, cho củi vào bếp. Lâm Dư Dư thấy thế, không khỏi khen ngợi: "Tiểu Ôn Lễ, em biết nhóm lửa à? Thật lợi hại."

Tiểu Ôn Lễ nghe xong, khuôn mặt nhem nhuốc lúc này đã đỏ lên vì ngại, thằng bé thẹn thùng nói: "Em biết." Thằng bé có thể nhóm lửa.

Lâm Dư Dư đương nhiên không biết nhóm lửa, nhưng do có ký ức của nguyên chủ, cho nên vẫn lạ lẫm khi làm việc nhà, nhưng cũng không có vấn đề gì quá lớn. Cô liếc nhìn ngọn lửa: "Chị vào thăm bà nội em một chút, em trông bếp, đừng để bỏng." Từ nhỏ Ôn Lễ đã xem người khác nhóm lửa, rất thuần thục, nên Lâm Dư Dư không lo lắng.

Tiểu Ôn Lễ ngoan ngoãn nói: "Vâng."

Lâm Dư Dư đi vào trong phòng, một mùi ẩm mốc sộc vào mũi, bởi vì trời có chút tối, cho nên cô cũng không thể xem rõ ràng biểu cảm của Lý Hồng Thu, nhưng từ âm thanh ho khan dồn dập cô cũng có thể biết được, thân thể của bà rất kém.

Lâm Dư Dư học trung y, bởi vì mẹ sinh cô lúc tuổi đã lớn, cho nên cô học trung y để điều dưỡng thân thể của mẹ, cho dù chỉ học hai năm, nhưng trình độ cũng tốt hơn mấy bác sĩ bình thường ở đây, huống chi, cô học tập rất chăm chỉ, kiến thức học được trong hai năm không chỉ là kiến thức trong sách giáo khoa, cô còn chọn học các môn khác để lấy thêm kiến thức, kể cả ngoài giờ lên lớp, cô vẫn không ngừng học tập.

Ai cũng nói tình thương của mẹ rất vĩ đại, nhưng tình cảm của một người con đối với mẹ, cũng vô cùng to lớn. Lâm Dư Dư ngồi ở méo giường: "Thím, để có đồng ý để cháu bắt mạch cho thím không?”

Lý Thu Hồng sửng sốt: "A? Cháu muốn làm gì?" Tuy rằng hỏi như vậy, những vẫn vươn tay.

Cũng không phải bà tin y thuật Lâm Dư Dư, mà đó là phản ứng tự nhiên của Lý Thu Hồng, dù sao cũng chỉ là duỗi cái tay mà thôi.

Lâm Dư Dư xem mạch của bà: "Thím cảm mạo từ lâu rồi đi? Từ việc ho khan và hơi thở, cháu chẩn đoán đây là từ cảm mạo dẫn đến viêm phổi, nhiễm trùng đường hô hấp, trước tiên chưa biết mức độ nặng nhẹ thế nào, nhưng thím phải nhanh chóng trị liệu, nếu không viêm phổi sẽ trở nên nghiêm trọng."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 32


Lý Thu Hồng tim thắt lại, sợ hãi nói: "Vậy... Vậy phải làm thế nào?" Bọn họ là dân quê, bị cảm nghĩ là nghỉ ngơi một chút là tốt lên, có ai đi khám bác sĩ? Đây không phải là lãng phí tiền sao?"Cái này... Sẽ không chết đúng không?" Nếu không chết, cho dù nghiêm trọng, bà cũng sẽ không đi khám.

Lâm Dư Dư: "... Ngày mai cháu sẽ kê thuốc cho thím."

Lý Thu Hồng: "Tiền thuốc hết bao nhiêu?"

Lâm Dư Dư: "Không cần tiền, cháu đi lên núi hái thuốc, nhưng mà sức khoẻ của thím rất kém, đừng uy nghĩ quá nhiều, thím cũng phải chú ý điều dưỡng thân thể."

Lý Thu Hồng thở dài, bà sở dĩ suy nghĩ nhiều, vẫn là vì Tiểu Ôn Lễ. Đứa cháu này là do bà nhặt được, đổi họ dưới danh nghĩa con trai bà, con trai bà còn chưa kết hôn, bà cũng không có người dưỡng lão, cho nên lúc nhặt được Tiểu Ôn Lễ, bà vô cùng mừng rỡ, nhưng sau đó, mỗi ngày đều lo lắng, lo lắng người thân thằng bé sẽ tìm tới, lo lắng bà sẽ không còn cháu trai.

Chuyện này đã kéo dài hai năm, tâm tư đã thành bệnh, có thể không nặng sao?

Lý Thu Hồng: "Đây..." Từ từ, bà bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng: "Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô cũng là bác sĩ sao?"

Lâm Dư Dư: "Cháu không phải, lúc cháu mới sinh ra, bởi vì cháu là con gái, cho nên cha mẹ ly hôn, sau đó cha cháu cưới mẹ kế, trong nhà cũng không ai quản cháu, hơn nữa lúc mẹ sinh cháu ra thân thể bị thương, không thể hồi phục, cho nên cháu cảm thấy rất có lỗi với mẹ, liền luôn đến tiệm thuốc học trộm một ít kiến thức y học, cháu muốn chăm sóc mẹ thật tốt, đi học đã được một năm, thế mà cháu chưa điều trị cho mẹ được ngày nào, cháu đã phải xuống nông thôn."

Lý Thu Hồng nghe xong, cũng rất cảm động: "Thanh niên trí thức Lâm, cháu đúng là một người con hiếu thảo." Lâm Dư Dư: "Mẹ đối xử với cháu rất tốt, tuy rằng bà ly hôn với cha, nhưng đều ở trong cùng một thành phố, cho nên mỗi tháng đều tới thăm cháu, sẽ đưa cháu đi ăn, sẽ cho cháu tiền tiêu vặt." Đó là những ký ức vô cùng hạnh phúc của nguyên chủ, cho nên tuổi thơ của nguyên chủ, thật ra vô cùng hạnh phúc, tuy rằng người Lâm gia xem nhẹ cô ấy, nhưng cũng không ngược đãi cô ấy, cũng không có áp bức cô ấy, còn có một người mẹ lúc nào cũng vì cô ấy mà suy xét, có thể nguyên chủ ở thời đại này là một trong số ít người được sống hạnh phúc như vậy.

Hơn nữa bởi vì điều kiện của Lâm gia không tồi, mẹ kế tuy rằng có chút tâm tư, nhưng cũng không lấy đi đồ vật mà mẹ nguyên chủ đưa cho cô ấy, người mẹ kế này cũng khá tốt.

Lý Thu Hồng là một người mẹ, lại có thể nghe được những lời mà một người con muốn làm vì mẹ, nghe Lâm Dư Dư nói như vậy, bà lại càng thêm tôn trọng mẹ Lâm Dư Dư. Rất nhiều phụ nữ sẽ bị bệnh sau khi sinh con, sẽ ghét bỏ đứa bé, xem nhẹ đứa bé, nhưng mẹ Lâm Dư Dư không như vậy, cho nên bà cảm thấy mẹ Lâm Dư Dư là một người phụ nữ tốt." Mẹ của cháu cũng là một người mẹ tốt, cháu nhất định phải hiếu thuận với cô ấy."

Lâm Dư Dư: "À. Đúng rồi thím, cháu nghe nói Ôn Lễ là do thím nhặt được?"

Việc này Lý Thu Hồng cũng không giấu giếm, người ở đại đội, công an thị trấn cũng biết: " Đúng vậy, hai năm trước, sau khi con trai thím mất, có một lần thím đi thăm mộ phần con trai, trên đường trở về, thín thấy có một đứa bé nằm ở trong đống cỏ khô, đó lại là vùng núi hẻo lánh, rất hiếm khi thấy có một đứa bé nằm đó, lúc ấy toàn thân thằng bé nóng hầm hập, xem thử là phát sốt, thím liền đem thằng bé đến chỗ bác sĩ ở đại đội cách vách, bác sĩ cho thằng bé uống thuốc, thím lại dùng nước lạnh lau người cho thằng bé một đêm, đến buổi sáng hôm sau, thằng bé mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, thằng bé nói thằng bé tên là Lâm Ôn Lễ, ba là Lâm Bùi, mẹ là Ôn Hinh, lúc ấy thấy thằng bé vừa lễ phép lại ngoan ngoãn, thím vừa nghe tên ba mẹ thằng bé, liền biết là người thành phố, ở nông thôn chúng thím đều gọi là cha mẹ. Cho nên, thím đưa thằng bé lên đồn công an trên thị trấn. Nhưng sau khi tới đồn công an, đứa trẻ này ngoại trừ tên của ba mẹ, tên của ông nội, bà nội, cô, thì nhà ở đâu cũng không biết, chỉ nói sống ở hoa viên Cẩm Uyển, nhưng đồng chí ở đồn công an cũng không biết hoa viên Cẩm Uyểh là nơi nào, thằng bé lại nói mình học ở nhà trẻ Dương Quang, nhưng trong huyện chúng ta cũng không có nhà trẻ nào tên Dương Quang, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, không thể tìm được nhà của thằng bé."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 33


Lâm Dư Dư nghe xong, tim đập loạn nhịp, là Tiêu Ôn Lễ, là Tiểu Ôn Lễ nhà cô, nhà bọn họ ở hoa viên Cẩm Uyển, Tiểu Ôn Lễ học ở nhà trẻ Dương Quang, từ nhỏ bọn họ đã dạy thằng bé tên của ba mẹ, cô, ông nội, bà nội, cho nên thằng bé nhớ rất rõ. Nghĩ đến hai năm trước Tiểu Ôn Lễ đã xuyên đến đây, chịu khổ hai năm, trong lòng lại đau không tả nổi, nhưng cô vẫn cố kìm nén hỏi: " Sau đó thì sao hả thím?”

Lý Thu Hồng: "Sau đó, đồn công an tiếp tục điều tra, thằng bé tạm thời ở nhà thím, Nhưng sau một tháng, tin tức vê nhà đứa bé vẫn không có, lúc này đồn công an hỏi thím có nguyện ý nuôi dưỡng Ôn Lễ không? Thím vô cùng mừng rỡ, sao lại không nguyện ý được. Đứa bé ở nhà tôi một tháng, sẽ tập đếm, sẽ kể chuyện, sẽ ca hát, thật là một đứa bé thông minh. Tôi lúc đó, còn làm một chút chuyện, vì đồn công an đưa đứa bé cho tôi nhận nuôi, cũng nhận được một chút tin tức về gia đình đứa bé." Thực ra, Tiểu Ôn Lễ còn nói mấy chuyện khác, chẳng qua, Lý Thu Hồng và người ở đồn công an không để ý tới, ví dụ như số điện thoại của ba, người đồn công an cũng không để ý lời nói của đứa bé, Tiểu Ôn Lễ ở chỗ này hai năm, tuổi còn nhỏ, rất nhiều thứ đã quên, nhưng hiện tại thằng bé vẫn có thể nhớ được tên ba mẹ, đã rất giỏi rồi.

Hơn nữa, nơi này khác với nơi thằng bé sinh ra, ở chỗ xa lạ, thằng bé bởi vì sợ hãi, cho nên đem bản thân giấu đi, những đồ vật đã từng thân quen, lại quên càng nhanh hơn.

Lâm Dư Dư nghe xong, trong lòng ê ẩm, một đứa bé 6 tuổi, đi đến một địa phương xa lạ, đã sống như thế nào? Hơn nữa, Tiểu Ôn Lễ cũng là xuyên hồn, thân thể này đương nhiên không phải của thằng bé, vậy, ai lại đem đứa bé vứt bỏ ở đó? Nghĩ vậy, Lâm Dư Dư liền không khỏi lo lắng.

Nhưng, nếu cô ở đây, sẽ không để bất cứ ai làm hại đến Tiểu Ôn Lễ.

Lý Thu Hồng tiếp tục nói: "Sau đó vẫn là đồng chí ở đồn công an làm chủ, hỏi đứa bé chọn sống ở gia đình nào, đứa bé liền chọn thím. Thím chỉ là một người phụ nữ, cũng không mang lại được thứ tốt đẹp gì cho thằng bé, trong nhà chỉ có căn nhà này có thể lưu lại cho thằng bé, thằng bé đi theo thím đã chịu khổ rồi."

Lâm Dư Dư không cho là như vậy: "Thím là người đối xử tốt với thằng bé nhất, khi thằng bé còn nhỏ thím đối xử tốt với thằng bé, khi thím già thằng bé sẽ hiếu thuận với thím, đó là nhân quả. Cháu tin Tiểu Ôn Lễ là một đứa bé ngoan, khi thằng bé trưởng thành, nhất định sẽ hiếu thuận với thím."

Nghe thấy Lâm Dư Dư khen cháu trai cảu mình, Lý Thu Hồng rất vui. Thực ra, người trong thôn không lời ra tiếng vào vê chuyện này, cũng không có vấn đề gì, nhưng bà chỉ lo bản thân sẽ bị công dã tràng, nuôi con cho nhà người ta. Bà nghĩ, sau này, nếu người nhà đứa bé muốn nhận lại con, cũng không vấn đề gì, ít nhất mấy năm nay, có thằng bé bên cạnh, bà cũng rất vui, có động lực sống tiếp. Nếu không, sau khi con trai qua đời, bà đã không có mục tiêu hay lý do sống nữa.

Lý Thu Hồng: "Thanh niên trí thức Lâm, cháu đúng là người tốt, hôm nay rất cảm ơn cháu."

Lâm Dư Dư: "Đừng khách sáo, nước ấm sắp có rồi, cháu đi lấy cho thím chút nước ấm."

Lý Thu Hồng: "Không cần, thím tự mình lấy được."

Lâm Dư Dư: "Nếu thím có thể, thì Tiểu Ôn Lễ cũng sẽ không phải tự mình đi xách nước."

Thân thể của Lý Thu Hồng thật sự rất khó chịu, không dậy nổi, nếu không Tiểu Ôn Lễ sẽ không phải đi xách nước, lúc nãy khi Tiểu Ôn Lễ xách nước, cô vô cùng lo lắng, nhưng thằng bé muốn tự làm, cô khuyên cũng không nghe. Cô biết thằng bé lo lắng, lại không dám nói nặng lời.

Lâm Dư Dư đi vào phòng bếp, thấy Tiểu Ôn Lễ vẫn đang ngoan ngoãn đun nước, cô thấy nước trong nồi đã sôi: "Tiểu Ôn Lễ, nước sôi rồi, lấy cho cô... Lấy cho chị cái chén." Tiểu Ôn Lễ: "Ai." Thằng bé chạy nhanh, cầm một cái chén tới, sau đó đứng bên cạnh nhìn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 34


Lâm Dư Dư rót nước, cũng không đưa luôn cho thằng bé, mà để sang bên cạnh: "Có chén lớn hơn không? Bát đựng canh cũng được."

Tiểu Ôn Lễ lại đi lấy cái bát to đựng canh.

Lâm Dư Dư đổ đầy nước vào bát đựng canh: "Nếu em khát nước, thì uống nước sôi ở bát đựng canh này, không được uống nước lã, nếu uống sẽ sinh bệnh, sinh bệnh sẽ phải tiêu tiên, em hiểu không?"

Tiểu Ôn Lễ gật đầu: "Chị, em biết rồi."

Lâm Dư Dư: "Thật ngoan, em ăn cơm tối chưa?"

Tiểu Ôn Lễ ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Em ăn rồi, em tự làm."

Lâm Dư Dư nhìn thằng bé, lúc chuyện xảy ra Tiểu Ôn Lễ mới 6 tuổi, xuyên thư hai năm, hẳn là đã 8 tuổi, nhưng nhìn thân thể thằng bé, trông giống bộ dáng 5,6 tuổi. Nếu là đứa nhỏ 5,6 tuổi bình thường, sẽ không tự mình nấu cơm, nhưng Tiểu Ôn Lễ 8 tuổi đương nhiên sẽ thông minh hơn, cũng hiểu chuyện, trưởng thành hơn những đứa trẻ đó.

Nghĩ đến đây, Lâm Dư Dư lại đau lòng: "Em buổi tối làm cái gì ăn?"

Tiểu Ôn Lễ: "Luộc khoai lang." có chút xấu hổ, trong nhà không có đồ ăn ngon.

Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ thật lợi hại, chị cũng không biết luộc khoai đâu, buổi sáng ngày mai chị lại tới đây, em dạy chị cách luộc khoai được không?”

Tiểu Ôn Lễ: "Có thể, em sẽ làm được."

Lâm Dư Dư ngồi đó nửa giờ, chờ Lý Thu Hồng uống nước xong rồi đi ngủ, cô mới rời đi, trước khi đi, cô dặn Tiểu Ôn Lễ phải khoá cửa thật kỹ.

Tiểu Ôn Lễ đưa cô tới cửa, đột nhiên gọi: "Chị.."

Lâm Dư Dư: "Sao vậy?" Tiểu Ôn Lễ: "Chị, em nhớ rõ em có cô, cô của em cũng tên là Lâm Dư Dư" Vừa rồi lúc chị nói tên của mình với bà nội, thằng bé cũng nghe thấy, tuy thằng bé không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng thằng bé vẫn nhớ rõ tên của cô.

Một giây kia, Lâm Dư Dư không biết hình dung tâm trạng của mình thế nào, cô cũng không biết nên nói với Tiểu Ôn Lễ thế nào, cô chính là cô của thằng bé. Nhưng, cô không thể nói cho Tiểu Ôn Lễ, bởi vì vạn nhất nếu Tiểu Ôn Lễ buột miệng nói ra, mọi chuyện sẽ không tốt lắm. Nhưng, Lâm Dư Dư ngồi xổm xuống, nhìn thẳng thằng bé: "Vậy về sau, em gọi chị là cô. Được không?"

Đôi mắt Tiểu Ôn Lễ sáng rực lên, lấp lánh nhìn Lâm Dư Dư: "Có thể ạ?"

Lâm Dư Dư: "Có thể, nhưng mà em phải đợi mấy ngày nữa nhé."

Tiểu Ôn Lễ: "Được ạ."

Lâm Dư Dư duỗi ngón út ra: "Nghéo tay thắt cổ, một trăm năm cũng không được lừa."

Đứa nhỏ đôi khi còn coi trọng lời hứa hơn là người lớn, đặc biệt sau khi đã nghéo tay.

Thời gian Lâm Dư Dư ở nhà Lý Thu Hồng hơi lâu, lại gánh nước trở về ký túc xá, đã muộn, chờ cô nấu nước xong rồi đi tắm, Trần Kiều đã đi ngủ. Nhưng động tác cô cũng rất nhẹ, không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Trần Kiều.

Cả buổi tối nay, Lâm Dư Dư nằm trên giường nhưng không ngủ được, cô nhớ lại thời điểm mạt thế diễn ra, nhớ lại sau khi mạt thế cô một người cô đơn, lạnh lẽo, cô càng nghĩ lại càng không ngủ được.

Lâm Dư Dư nằm trằn trọc trên giường đến khi trời rạng sáng vẫn không ngủ được. Trời sáng, cô liền rời giường, đi giặt bộ quân áo hôm qua đã thay, sau đó xách rổ ra ngoài, trong rổ đựng trứng gà, đường đỏ, thuốc bắc và củ nhân sâm 15 năm chưa bán.

Lúc Lâm Dư Dư đến nhà Lý Thu Hồng, cửa nhà vẫn đóng. Lý Thu Hồng lớn tuổi, sức khoẻ cũng không tốt, không thể dậy. Tiểu Ôn Lễ còn nhỏ, đương nhiên cũng không thể dậy sớm.

Lâm Dư Dư gõ cửa: "Tiểu Ôn Lễ... Tiểu Ôn Lễ nên dậy rồi."

Tiểu Ôn Lễ còn đang nằm mơ màng, nghe thấy có người gọi, thằng bé dụi mắt, xuống giường, sau đó đi giày chạy ra, khi nhìn thấy người đến là Lâm Dư Dự, liền mừng rỡ hô lên: "Chị, chị đã đến rồi." Nói xong, còn cố gắng mở to hai mắt, tranh thủ mở to mắt nhất có thể, xem ra thằng bé hôm qua ngủ không ngon, hôm nay còn không mở được mắt.

Lâm Dư Dư: "Đúng rồi, chị muốn mượn phòng bếp nhà em một chút, có thể không? Chị còn muốn thỉnh giáo cách luộc khoai lang của em nữa."

Tiểu Ôn Lễ: "Chị mau đến đây."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 35


Lâm Dư Dư: "Vậy trước tiên em đi thay quần áo trước đi." Nghĩ đến ngày hôm qua thằng bé mặc một bộ quần áo vừa rách, vừa bẩn, Lâm Dư Dư nghĩ nguyên chủ có mấy bộ quân áo, liền quyết định đem sửa một chút, đưa cho thằng bé mặc. Chủ yếu là nguyên chủ không có vải, nếu không cô sẽ đưa thằng bé đi mua quần áo mới. Nhưng mua quần áo mới có chút khó, vẫn là đem sửa lại quần áo cũ vẫn tốt hơn.

Lý Thu Hồng đã sớm tỉnh, nhưng bà nghĩ cháy trai đã vất vả mấy hôm nay, không muốn đánh thức thằng bé. Nghe được tiếng động bên ngoài, Lý Thu Hồng nói: “Là thanh niên trí thức Lâm sao?"

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cháu tới nhà thím mượn cái nồi để nấu cơm sáng, sau khi ăn cơm sáng, cháu sẽ đi hái thuốc cho thím."

Lý Thu Hồng: "Cháu cứ dùng đi." Bà không nói không nói là bà không dùng thuốc, bà cũng muốn sức khoẻ của mình tốt lên để chăm sóc thật tốt cháu trai.

Tiểu Ôn Lễ về phòng, định mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nhưng nghĩ một chút, lại đem bộ quần áo hôm qua bỏ xuống, lấy từ trong tủ một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào. Sau khi thay quần áo, thằng bé chạy đến phòng bếp: "Chị"

Lâm Dư Dư một bên đun thuốc bắc, một bên đã vo gạo, đặt nồi xuống, lại thả trứng gà vào nồi nước sôi, liền thấy Tiểu Ôn lễ đi vào. Tiểu Ôn Lễ ngày hôm qua rất khác với ngày hôm nay, ngày hôm qua nhem nhuốc, giống như một đứa nhỏ ăn xin, hôm nay đã vô cùng sạch sẽ.

Thấy Lâm Dư Dư nhìn chằm chằm mình, Tiểu Ôn Lễ có chút đỏ mặt lôi kéo quần áo, thằng bé cố ý mặc quần áo sạch sẽ cho chị xem.

Lâm Dư Dư nhìn thấy động tác nhỏ của thằng bé, phì cười, Trước mặt người nhà, Tiểu Ôn Lễ vô cùng hoạt bát, nhưng trước mặt người ngoài lại có chút thẹn thùng. Đặc biệt lúc khẩn trương, sẽ không nhịn được kéo quần áo của mình. Đứa nhỏ này, là Tiểu Ôn Lễ.

Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy cách ăn mặc của thằng bé, Lâm Dư Dư có chút thay đổi suy nghĩ, lúc trước cô cho rằng điều kiện của Tiểu Ôn Lễ không tốt, nhưng ngày hôm qua khi đến đây, cô phát hiện ngôi nhà này còn mới, đã khá hơn rất nhiều so với nhà khác, cho nên điều kiện sẽ không kém như cô nghĩ. Hôm nay lại thấy bộ quần áo mà Tiểu Ôn Lễ thay, quả nhiên là như thế.

Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ mặc bộ quần áo này thật đẹp."

Tiểu Ôn Lễ cao hứng: "Thật vậy sao? Đây là do bà nội làm. Bà nội nói, đây là quần áo của cha Phạm, hiện tại để em mặc." Thằng bé ở nơi này hai năm, đối với cuộc sống trước kia, dường như đã quên, đứa trẻ 6 tuổi vốn dĩ dễ quên. Còn có thể nhớ được tên ba mẹ, cô, ông bà, chủ yếu bởi vì trước kia người nhà thường xuyên dạy thằng bé, có lẽ qua mấy năm nữa, thằng bé cũng sẽ quên mất.

Lâm Dư Dư: "Đúng vậy, cháu tới nhà thím mượn cái nồi để nấu cơm sáng, sau khi ăn cơm sáng, cháu sẽ đi hái thuốc cho thím."

Lý Thu Hồng: "Cháu cứ dùng đi." Bà không nói không nói là bà không dùng thuốc, bà cũng muốn sức khoẻ của mình tốt lên để chăm sóc thật tốt cháu trai.

Tiểu Ôn Lễ về phòng, định mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nhưng nghĩ một chút, lại đem bộ quần áo hôm qua bỏ xuống, lấy từ trong tủ một bộ quần áo sạch sẽ mặc vào. Sau khi thay quần áo, thằng bé chạy đến phòng bếp: "Chị"

Lâm Dư Dư một bên đun thuốc bắc, một bên đã vo gạo, đặt nồi xuống, lại thả trứng gà vào nồi nước sôi, liền thấy Tiểu Ôn lễ đi vào. Tiểu Ôn Lễ ngày hôm qua rất khác với ngày hôm nay, ngày hôm qua nhem nhuốc, giống như một đứa nhỏ ăn xin, hôm nay đã vô cùng sạch sẽ.

Thấy Lâm Dư Dư nhìn chằm chằm mình, Tiểu Ôn Lễ có chút đỏ mặt lôi kéo quần áo, thằng bé cố ý mặc quần áo sạch sẽ cho chị xem.

Lâm Dư Dư nhìn thấy động tác nhỏ của thằng bé, phì cười, Trước mặt người nhà, Tiểu Ôn Lễ vô cùng hoạt bát, nhưng trước mặt người ngoài lại có chút thẹn thùng. Đặc biệt lúc khẩn trương, sẽ không nhịn được kéo quần áo của mình. Đứa nhỏ này, là Tiểu Ôn Lễ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 36


Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy cách ăn mặc của thằng bé, Lâm Dư Dư có chút thay đổi suy nghĩ, lúc trước cô cho rằng điều kiện của Tiểu Ôn Lễ không tốt, nhưng ngày hôm qua khi đến đây, cô phát hiện ngôi nhà này còn mới, đã khá hơn rất nhiều so với nhà khác, cho nên điều kiện sẽ không kém như cô nghĩ. Hôm nay lại thấy bộ quần áo mà Tiểu Ôn Lễ thay, quả nhiên là như thế.

Lâm Dư Dư: "Tiểu Ôn Lễ mặc bộ quần áo này thật đẹp."

Tiểu Ôn Lễ cao hứng: "Thật vậy sao? Đây là do bà nội làm. Bà nội nói, đây là quần áo của cha Phạm, hiện tại để em mặc." Thằng bé ở nơi này hai năm, đối với cuộc sống trước kia, dường như đã quên, đứa trẻ 6 tuổi vốn dĩ dễ quên. Còn có thể nhớ được tên ba mẹ, cô, ông bà, chủ yếu bởi vì trước kia người nhà thường xuyên dạy thằng bé, có lẽ qua mấy năm nữa, thằng bé cũng sẽ quên mất.

Lý Thu Hồng dở khóc dở cười: "Trong nhà vẫn còn lương thực, không cần cháu ăn ít đi đâu, cháu phải ăn nhiều hơn mới đúng, sau đó mau mau lớn lên, bà còn chờ cháu lớn lên báo hiếu cho bà đấy, đi thôi, lấy nhiều khoai lang chút để mời chị ăn nào." Trong nhà thật sự có lương thực, tuy bà bị bệnh hơn một tháng nhưng trước kia trong nhà có mỗi hai người là bà và con trai, bọn họ đều là người chăm chỉ, hai người hầu như mỗi ngày đều thừa công điểm, sau này con trai bà qua đời nhưng công điểm và lương thực vẫn tích trữ sẵn rất nhiều. Sau này lại nhặt được Tiểu Ôn Lễ mới dùng đến lương thực tích trữ.

Nhưng mà, đứa trẻ hiểu chuyện vậy cũng làm bà rất vui mừng. Thằng bé hiểu tình huống trong nhà hiện tại nên không tự ý làm chủ mà đi hỏi ý kiến của bà, không thể không nói, đứa nhỏ này thật sự đã được dạy dỗ rất tốt, cũng không biết là người thế nào mới có thể dạy ra đứa trẻ ngoan như thế, gia đình kia nhất định là rất yêu thương đứa bé này.

Nghĩ đến đây, Lý Thu Hồng thở dài, bà hy vọng thằng bé sẽ tìm lại được người thân của mình, đồng thời lại ích kỷ hy vọng nó không tìm được người thân nữa, loại tâm tình phức tạp này làm bà hổ thẹn với thằng bé.

Tiểu Ôn Lễ lấy ba củ khoai lang từ phòng bà ra, hai củ to, một củ nhỏ, sau đó ôm ra ngoài. Nghe được tiếng thằng bé chạy ào ra ngoài, Lý Thu Hồng lại cảm thấy trong lòng ấm áp.

Tiểu Ôn Lễ chạy ra đến nơi, đem khoai lang rửa sạch sẽ, sau đó đưa cho Lâm Dư Dư: "Chị ơi, chị bỏ khoai vào nồi, thêm nước vào nữa là luộc được rồi."

Lâm Dư Dư: "Nhưng trong nhà chỉ có một cái nồi, chị đang ninh cháo dở, làm sao bây giờ nhỉ?"

Nghe được là cháo, Tiểu Ôn Lễ cũng không thèm thuồng gì, dù sao thì ở kiếp trước, đám trẻ thường thích ăn khoai lang hoặc ngô hơn là cháo. Vậy nên, con nhà người ta toàn thích ăn cháo nhưng Tiểu Ôn Lễ tuyệt đối không, mỗi lần thằng bé ăn khoai lang đều thấy thơm ngào ngạt, cái này vào trong mắt Lý Thu Hồng lại thành thằng bé hiểu chuyện, được dạy dỗ tốt, làm bà cũng càng thêm áy náy, cảm thấy mình không cho thằng bé được thứ gì tốt, làm liên lụy đến thằng bé.

Tiểu Ôn Lễ: "Vậy thì chờ chị nấu cháo xong rồi luộc khoai sau. Chị ơi, khoai lang rất ngọt, ăn ngon lắm, em mời chị ăn khoai lang đó." Ở thời đại mà đường là một thứ xa xỉ, khoai lang ngọt lịm đúng là mỹ vị.

Lâm Dư Dư cười cười: "Cứ như thế nhé, Tiểu Ôn Lễ, em cắt khoai lang thành miếng nhỏ đi, bỏ vào cháo của chị, nấu cùng nhau luôn. Đợi lúc nữa nấu xong sẽ trộn lẫn vào nhau, vậy cũng tương đương như em mời chị ăn khoai lang, chị mời em ăn cháo, em thấy vậy có được không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 37


Tiểu Ôn Lễ tuy đã ở đây hai năm, cũng biết lương thực quý giá, nhưng vẫn chưa nhận thức rõ giá trị của khoai lang và gạo, trong mắt thằng bé, đã là đồ ăn thì đều như nhau cả. Ký ức về sáu năm ở thế giới cũ đã dần trở nên mơ hồ, nhưng dù sao vẫn còn chút ấn tượng là nhà mình rất có điều kiện, cũng bởi vì ảnh hưởng của ký ức nên hiểu biết về giá trị của lương thực của thằng bé không bằng những đứa trẻ ở đây.

Tiểu Ôn Lễ: "Được ạ."

Lâm Dư Dư đem khoai lang đã rửa sạch cắt thành khối, bỏ vào nồi cháo đang nấu. Sau đó lấy ra nhân sâm tự nhiên mười lăm năm ra rửa sạch sẽ, cắt miếng, bỏ vào ấm sắc thuốc của mình.

Cái ấm sắc thuốc này có ở chỗ ở của của thanh niên trí thức, phỏng chừng là nhóm thanh niên trí thức đầu tiên từng sắc thuốc nên để lại, nếu không thì lần trước lấy thuốc ở chỗ bác sĩ cách vách về cũng không có đồ để sắc. Hôm qua, lúc tới nhà Lý Thu Hồng, Lâm Dư Dư có lấy mấy cục đá bên bếp lò dựng lên một cái bếp nhỏ có thể sắc thuốc, vậy nên hôm nay liền sang bên này sắc thuốc.

Cô đang sắc thuốc bổ, tương đối ôn hòa, bản thân cô có thể uống, Lý Thu Hồng cũng có thể uống, vốn dĩ một thang thuốc đủ cho một bát, nhưng xem tình huống của Lý Thu Hồng thì cô quyết định cho thêm nước, sắc thành hai bát thuốc, dược hiệu tuy sẽ giảm đi đôi chút nhưng đối với Lý Thu Hồng vẫn là thứ tốt. Lại bởi vì dược hiệu sẽ giảm đi nên cô cho thêm nhân sâm tự nhiên vào, thuốc do cô tự phối nên cô biết dược tính của hai thứ này không tướng khắc với nhau.

Đợi nấu xong bữa sáng, Lâm Dư Dư bưng vào cho Lý Thu Hồng thấy khoai lang có lẫn cháo gạo, còn có cả trứng luộc, Lý Thu Hồng đem cái tốt của Lâm Dư Dư ghi tạc trong lòng, bà biết, thanh niên trí thức Lâm thương xót cho hai bà cháu nhà bà nên cố ý giúp đỡ bọn họ. Ăn sáng xong, Lâm Dư Dư bưng thuốc đã sắc xong cho Lý Thu Hồng: "Đây là thuốc bổ, tuy không trị được cảm mạo ho khan nhưng sức khỏe bà yếu quá, cần bồi bổ thêm." Bã thuốc có dã tham đã được cô xử lý xong hết rồi, không để Lý Thu Hồng biết.

Lý Thu Hồng hai mắt hồng hồng, uống hết bát thuốc. Bà đã nằm trên giường một tháng, cả người không có chút sức lực nào, đi vệ sinh một chuyến cũng phải nghỉ cả ngày mới hồi lại sức. Nếu không phải có cháu trai luộc khoai lang cho bà ăn thì có lẽ bà đã đói chết trong nhà rồi. Đói chết thì bà không sợ, chỉ sợ bà chết rồi thì đứa cháu kia của bà phải làm sao đây.

Nhưng bảo đi khám thì bà lại tiếc tiên, bà cứ nghĩ, nằm xuống nghỉ ngơi chút là ổn thôi. Cho đến khi ăn được một bát cháo, uống được một bát thuốc, bà mới nhận ra, nằm một lát có thể sẽ khỏe lên, cũng có thể nằm mà chết, bà đáng ra nên đi khám sớm một chút, đỡ cho cháu trai phải vất vả suốt một tháng.

Dù sao, hiện tại thanh niên trí thức Lâm giúp bà, bà cũng không thể để người ta giúp không thế được, Lý Thu Hồng tính toán xem mình có thể đáp lễ cái gì. Tính tới tính lui, hình như ngoài chút sức mọn sau khi khỏe lại, bà chẳng có gì đáng giá cả.

Bên ngoài, Lâm Dư Dư cõng sọt trên lưng: "Tiểu Ôn Lễ ngoan ngoãn ở nhà, chị lên núi hái thuốc cho bà, đợi trưa chị về làm đồ ăn ngon cho em nhé."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng ạ, em sẽ ngoan ngoãn đợi." Đứa trẻ này hay thẹn thùng, có chút hướng nội, nhưng Tiểu Ôn Lễ hướng nội có một loại ỷ lại đối với Lâm Dư Dư mà chính thằng bé cũng không nhận ra, ánh mắt của Lâm Dư Dư làm khiến thằng bé thấy an toàn. Chỉ là, thẳng bé vẫn còn nhỏ, cũng không hiểu loại ánh mắt này có ý nghĩa như thế nào, nhưng trẻ con bẩm sinh đã cảm nhận được thiện ác, thằng bé cảm nhận được thiện ý và sự ấm áp trong mắt Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư cõng sọt lên núi, Tiểu Ôn Lễ vẫn luôn đứng ở cửa sân sau nhìn Lâm Dư Dư, thẳng đến khi không thấy bóng dáng cô nữa mới đóng cửa vào chơi với bà. Sức khỏe của bà không tốt, mỗi ngày thằng bé đều ca hát, kể chuyện cho bà nghe, như vậy bà lại vui vẻ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 38


Tiểu Ôn Lễ trở về nhà, ngồi lên băng ghế nhỏ: "Bà ơi, hôm nay bà có thấy đỡ hơn chút nào không ạ?”

Lý Thu Hồng: "Đỡ hơn nhiều rồi, hiện giờ người bà nóng hầm hập đây, đợi vài hôm nữa là khỏe ngay, cháu đừng lo lắng."

Tiểu Ôn Lễ vừa nghe: "Vậy hôm nay bà có muốn nghe cháu hát, muốn nghe kể chuyện nữa không?”

Lý Thu Hồng lắc đầu: "Hôm nay thì không cần, hôm nay cháu ngồi tâm sự với bà, có được không?”

Tiểu Ôn Lễ: "Được ạ."

Lý Thu Hồng: "Vậy cháu kể bà nghe xem, hôm nay cháu làm những gì, ăn gì rồi?"

Tiểu Ôn Lễ xòe ngón tay ra đếm: "Hôm nay cháu rửa khoai lang, nhóm lửa, ăn cháo khoai lang với trứng luộc."

Lý Thu Hồng: "Nhà chúng ta còn có trứng gà sao? Nếu còn thì chúng ta không đem đi đổi, để lại đợi bà khỏe rồi chúng ta xào trứng gà ăn, mời thanh niên trí thức Lâm ăn cơm."

Tiểu Ôn Lễ: "Vâng, vẫn còn trứng đấy ạ, cháu cất hết đi rồi." Một ngày hai quả trứng gà, ngày nào thằng bé cũng đi nhặt trứng hết, biết trứng có thể đem đổi lấy tiên cho bà mua thuốc nên thằng bé cất rất cẩn thận.

Trong lúc hai bà cháu trò chuyện, Lâm Dư Dư đã lên trên núi. Lên núi, mặc kệ là loại thảo dược nào, miễn hữu dụng là cô hái hết. Tháng tư, vạn vật hồi sinh, ngoại trừ thực vật còn có động vật. Mấy con thỏ hoạt bát ở trên núi chạy khắp nơi, còn có gà rừng. Gà rừng tháng tư bắt đầu đẻ trứng, lúc này đã bắt đầu rồi, Lâm Dư Dư tìm được gà rừng đương nhiên cũng tìm được trứng gà rừng, nhưng cô không bắt gà, chỉ nhặt mỗi trứng, cô không biết xử lý lông gà thế nào. Cô tính chờ Lý Thu Hồng khỏe lại mới bắt gà, lúc đó nhờ Lý Thu Hồng làm lông hộ.

Rất nhanh đã đến trưa, Lâm Dư Dư liền xuống núi, trứng gà đặt dưới đáy sọt, bên trên là thảo dược và mấy quả mơ. Phải biết rằng, ở thế giới của cô trước khi mạt thế tới, loại mơ này toàn phải bỏ tiền ra mua, giá còn không rẻ.

Lâm Dư Dư xuống núi cũng chọn thời gian, khoảng 12 giờ bắt đầu về, đúng giờ tan tâm của mọi người. Bởi vậy mà trên đường về cũng gặp được mấy người. Nếu là mấy ngày trước, ấn tượng của mọi người về Lâm Dư Dư là thanh niên trí thức mới tới, làm việc khá cần mẫn, nhưng tới hôm nay, ấn tượng của mọi người về Lâm Dư Dư đã là một thanh niên trí thức rất có lòng biết ơn.

"Thanh niên trí thức Lâm, sức khỏe cô không tốt mà vẫn đi hái rau dại à?"

"Thanh niên trí thức Lâm, không khỏe sao cô không nghỉ ngơi đi?"

“Thanh niên trí thức Lâm..."

Thành ý của thôn dân thể hiện rất trực tiếp, Lâm Dư Dư tốt với Phạm Oa Lý, bọn họ tất nhiên sẽ nhiệt liệt hoan nghênh, mấy thanh niên trí thức mà mắt treo tận đỉnh đầu*, bọn họ cũng sẽ không vội vã chạy theo nịnh bợ làm gì, ai mà không phải người chứ?

*Vênh váo, khinh thường người khác, tự cho mình là cao quý

Lâm Dư Dư nói: "Hôm qua tôi ra giếng múc nước gặp đứa bé tên Phạm Ôn Lễ đang múc nước, thiếu chút nữa thì ngã xuống giếng, vừa hỏi mới biết được, hóa ra là thím sinh bệnh, gần một tháng rồi chưa rời giường được nên Phạm Ôn Lễ mới tự đi múc nước. Đã vậy, tôi cũng đến xem tình hình thế nào, thấy thảo dược trên núi chữa được bệnh của thím ấy nên hôm nay lên núi hái ít thảo dược vê."

Chuyện Lý Thu Hồng bị bệnh mọi người đều biết, nhưng ở nông thôn lâu lâu đau ốm là bình thường, mọi người cũng không để tâm, hiện tại nghe Lâm Dư Dư nhắc tới, mọi người nghĩ mà sợ. Ngộ nhỡ Tiểu Ôn Lễ gặp chuyện gì thì Lý Thu Hồng nói không chừng cũng đi theo luôn mất. Trẻ con ở nông thôn không ai quản lý, phá phách không còn đỡ, bọn chúng còn hay chạy loạn khắp nơi. Đặc biệt là mấy đứa nhỏ tuổi, bởi vì lớn hơn một chút sẽ phải làm việc nhà hoặc phụ việc cho người lớn. Nhưng kể cả thế, người lớn thường tránh đưa con em mình đến gần giếng nước và chỗ bờ sông, bờ suối, sợ bọn chúng không may chết đuối. Trước kia cũng từng phát sinh chuyện như vậy, đặc biệt là mùa hè, trời nóng, bọn trẻ xuống nước nghịch sau đó liền chết đuối, vậy nên các phụ huynh đặc biệt để ý chuyện này.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 39


Lâm Dư Dư thật ra cũng không sợ nước, cô biết bơi, hồi trước đăng ký không ít thẻ thành viên ở mấy phòng tập, bơi lội cũng không bỏ sót. Hơn nữa, bơi lội còn là lựa chọn số một cho môn thể dục ở trường cô, cô không dám khoe khoang kỹ thuật bơi của mình tốt bao nhiêu nhưng tuyệt đối không kém.

Đây cũng là lý do cô dám ngã xuống nước lúc vừa xuyên sách tới đây. Vốn dĩ kế hoạch của cô là giấy giụa dưới nước một lát, dù không có người cứu cô cũng tự bò lên được, như vậy, chỉ cần vật lộn giữa sinh tử thì cô có thể thuận thế mà thay đổi. Rốt cuộc thì cô cũng không phải nguyên chủ, không thể giả vờ diễn theo tính cách của nguyên chủ để tồn tại, khẳng định sẽ lộ ra, nếu đã vậy chi bằng thay đổi sớm một chút.

Chỉ là, cô đã xem nhẹ tình trạng thân thể của nguyên chủ, thật sự quá yếu.

Về phần cái kia tên du thủ du thực Phạm Quốc Đống kia muốn chiếm tiện nghỉ của cô, cô căn bản không để trong lòng. Cô có thể dùng biện pháp văn minh để giải quyết Phạm Quốc Đống, cũng có thể dùng biện pháp bạo lực một chút. Đừng quên, cô là người đã có hai năm kinh nghiệm giết tang thi ở mạt thế.

"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô biết hái thuốc à?"

"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, cô hiểu vê thảo dược sao?"

"Thanh niên trí thức Lâm Dư Dư, nếu cô không hiểu về dược lý thì đừng hái bừa, uống vào sẽ chết người đó."

Lâm Dư Dư: "Chú thím, cháu coi thôn Phạm gia như là nhà của mình, mọi người cứ gọi cháu là Dư Dư là được rồi." Thật sự là thanh niên trí thức Lâm Dư Dư nghe cứ kỳ kỳ kiểu gì ấy."Cháu thật sự hiểu về dược lý đó. Trước kia cháu từng kể mà, cháu là con gái đầu lòng, mẹ cháu sinh châu xong bị thương tổn đến thân thể nên không thể sinh con nữa, Vậy nên cha mẹ liền ly hôn. Về cái này, cháu vẫn luôn áy náy trong lòng, cháu nghĩ, nếu biết chút y thuật biết đâu có thể chữa khỏi cho mẹ tôi thì sao."

"Vì thế, lúc người nhà không để ý cháu liên lén học thêm kiến thức về dược, cháu đã học nhiều năm, đại khái cũng hiểu được ít bề nổi, đêm qua thấy bà của Tiểu Ôn Lễ bệnh có chút nghiêm trọng, uống thuốc lại phí tiền, cho nên cháu tính tự mình đi hái thuốc."

Mọi người nghe xong thấy hơi sợ, Lâm Dư Dư chỉ là lén học, lỡ học không đúng thì chẳng phải là sẽ hại chết người sao?

Nhưng mà, sẽ không ai nói thẳng ra những lời này.

Cũng có người hảo tâm nhắc nhở: "Dư Dư à, cô phải cẩn thận đó, cũng không nên hái bừa đâu, bằng không, lỡ Thu Hồng xảy ra chuyện gì thì cô sẽ gặp phiền phức đó." Chỉ thiếu điều nói cô đừng xen vào chuyện của người khác.

Lâm Dư Dư: "Ôi, cháu hiểu mà, cảm ơn thím đã quan tâm."

Cùng mọi người hàn huyên một lát, Lâm Dư Dư liền đến nhà Lý Thu Hồng. Cô tin rằng, sau ngày hôm nay, chuyện cô biết y thuật sẽ được truyền ra, không cần biết truyền thành nội dung gì, miễn cứ truyền rộng ra là được.

Lâm Dư Dư còn chưa tới nhà Lý Thu Hồng đã thấy Tiểu Ôn Lễ ngồi ở bậc cửa, thấy cô tới, Tiểu Ôn Lễ chạy như bây tới: "Chị ơi, sao giờ chị mới về vậy?"

Lâm Dư Dư dắt tay thằng bé, nhẹ giọng nói: "Chị lên núi hái thuốc, hái quả dại, lát nữa rửa sạch rồi sẽ cho em ăn."

Tiểu Ôn Lễ vừa nghe, không kìm được nuốt nước miếng. Thằng bé không để ý chuyện ăn gạo hay ăn khoai, nhưng trẻ con đứa nào chẳng thích ăn vặt. Thời này không có đồ ăn vặt, ăn quả dại cũng xem như được thỏa mãn.

Lâm Dư Dư thấy thằng bé nuốt nước miếng không khỏi cười, nhưng mà, cười mấy tiếng hốc mắt lại đỏ, cô thấy chua xót.

Tiểu Ôn Lễ nghe thấy tiếng cười của Lâm Dư Dư, có chút thẹn thùng: "Chị ơi, em nấu xong bữa trưa rồi." Lâm Dư Dư: "Oa, lợi hại như vậy á? Nấu khoai lang sao?"
 
Back
Top Bottom