Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 320



“Rời đi sớm như vậy à?” Phó Thập Đông nhặt quả dưa đỏ trên bàn, bẻ đôi một nửa đưa cho Diệp Ngưng Dao đang đọc sách, nói tiếp: “Bây giờ có hối hận cũng vô ích. Hai ngày trước, ở khoa chúng tôi có hai nam sinh, họ hỏi xem Mạc Tiểu Thanh có bạn trai chưa, anh sẽ phải vất vả mới có thể cưới được cô ấy về nhà.”

“…” Lâm Tử An vừa nghe nói có người muốn cạy góc tường, sắc mặt lập tức căng thẳng: “Là ai mà lại không biết xấu hổ như vậy?”

Như vậy thì làm sao anh ấy có thể yên tâm quay lại trường học đây?

“Tiểu Thanh, anh đi rồi thì em cũng không thể đổi ý!”

“Em sẽ không đổi ý đâu, anh đừng lo lắng.” Thấy bạn trai của mình lo lắng như vậy, Mạc Tiểu Thanh rất vui và cảm ơn sự giúp đỡ của Phó Thập Đông.

“Thật vậy sao? Anh vẫn còn lo lắng.” Trước đây anh ấy không hề nghe nói có người theo đuổi bạn gái mình, có thể cắm cổ xuống đất như đà điểu, nhưng bây giờ biết được, trong lòng anh ấy không nhịn được mà lẩm bẩm.

“Thực sự không có ai khác tốt như anh.”

“Không thể nào có người đàn ông nào tốt hơn so với anh, chúng ta trước tiên hãy làm giấy đăng ký kết hôn đi?”

“Làm sao có thể được? Sau khi tốt nghiệp đại học hãy nói đến.”

“Sau khi tốt nghiệp thì chúng ta cũng sẽ già đầu rồi, không bằng chúng ta kết hôn sớm hơn một chút.”

“Không được, chờ sau khi tốt nghiệp.” Mạc Tiểu Thanh bị anh ấy tra tấn, chỉ có thể tìm cớ trốn vào nhà vệ sinh.

Lâm Tử An thấy vậy lập tức đi theo, hai người đi một hồi lâu cũng không có quay lại.

Diệp Ngưng Dao lườm anh một cái, tức giận nói: “Anh cố ý có phải không?”

“Cái gì?” Thấy vợ rốt cuộc cũng chú ý tới mình, trái tim Phó Thập Đông mới rơi xuống một nửa.

“Anh đừng có mà giả ngu, là anh cố ý.” Nhưng cô lại không nghĩ ra, người đàn ông này tại sao lại xen vào chuyện của người khác?

“Làm cho cậu ấy lo lắng một chút không phải sẽ tốt hơn sao?” Phó Thập Đông mỉm cười và không còn phủ nhận nữa: “Như vậy thì khi cậu ấy học ở đó sẽ không dễ dàng thay lòng đổi dạ với Mạc Tiểu Thanh.”

Diệp Ngưng Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tựa hồ có chút đạo lý.

“Ăn dưa gang đi, anh bóc một quả trứng khác cho em.” Phó Thập Đông lấy từ trong túi hành lý ra hai quả trứng gà luộc, quả trứng bị đập nhẹ một cái.

“Hai người này sao vẫn chưa quay trở lại nhỉ? Chẳng lẽ là do anh cố ý đuổi bọn họ đi à?” Diệp Ngưng Dao nhìn quả trứng trong tay anh, luôn cảm thấy người đàn ông này sẽ không đột nhiên tốt như vậy.

“Đương nhiên là không phải rồi, anh vô cớ đuổi bọn họ đi làm gì?” Sắc mặt Phó Thập Đông không thay đổi, tim đập thình thịch, bóc trứng rồi đi lấy ấm nước, một loạt hành động cực kỳ khách khí.

Diệp Ngưng Dao ăn trứng gà, cô khá hài lòng với biểu hiện của anh, cuối cùng trên khuôn mặt cũng nở một nụ cười.

Khi Mạc Tiểu Thanh và Lâm Tử An quay lại, đoàn tàu đã sắp vào ga.

Anh ấy nắm tay Mạc Tiểu Thanh trong sự phấn khích, thông báo tin vui cho mọi người trước khi xuống xe, Mạc Tiểu Thanh mặc dù từ chối kết hôn với anh ấy nhưng cô ấy đã đồng ý đính hôn!

Phó Thập Đông không nhịn được mà nhướng mày, vốn tưởng rằng tiểu tử này phải nỗ lực mấy ngày mới có thể thành công không nghĩ tới lại có thể đính hôn sớm như vậy.

Tin vui bất ngờ đã mang lại cho chuyến đi này thêm một tầng ý nghĩa, mọi người nghe xong đều bày tỏ sự vui mừng.

Diệp Ngưng Dao là người nhìn bọn họ quen biết và yêu nhau, lúc này cô cũng hạnh phúc thay cho hai người bọn họ.

Mấy người xuống tàu, đối mặt chính là một nơi vắng vẻ. Khi người dân địa phương nhìn thấy người bên ngoài đến thì bọn họ đều tò mò, Phó Thập Đông ngẫu nhiên hỏi một người qua đường để hỏi đường, sau khi hỏi rõ ràng, anh dẫn mọi người đi đến ngôi làng gần nhất.

Bây giờ đã là bốn giờ chiều, bọn họ muốn chơi cũng chỉ có thể đợi đến ngày mai, chỉ có thể tìm một chỗ ở rồi mới lên kế hoạch khác.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 321



Thời này ngành du lịch chưa bắt đầu phát triển ở mọi miền đất nước, những ngôi làng gần núi tỉnh Hà Bắc vẫn còn rất nghèo, Phó Thập Đông trả năm nhân dân tệ cho chỗ ở, một số dân làng đã vội vã đưa bọn họ vào.

Cuối cùng, bọn họ chọn một ngôi nhà trong làng có sân rộng nhất và nhiều phòng nhất để ở.

Sau khi ngồi trên tàu một ngày, một vài người trong số bọn họ tắm rửa sơ sài và đi ngủ sớm.

Diệp Ngưng Dao bị chứng mất ngủ khi thay đổi trong môi trường mới, nghĩ đến Miêu Miêu có thể đang khóc vì nhớ cô khiến cô càng mất ngủ hơn.

Thấy cô trằn trọc lăn qua lăn lại không ngủ được, Phó Thập Đông vươn cánh tay qua cổ cô, ôm cô vào lòng hỏi: “Ngày mai còn phải dậy sớm, em ngủ không được hay sao?”

“Ừm, em nhớ Miêu Miêu.” Diệp Ngưng Dao đặt tay phải lên mu bàn tay anh, có chút hối hận vì cô ra ngoài chơi quá xa, đây là lần đầu tiên cô xa con gái nên trong lòng cô cảm thấy lạc lõng.

“Con bé đã quen ngủ với mẹ rồi, sẽ không sao đâu.” Anh cũng nhớ con gái mình, nhưng bây giờ mà nói ra sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa.

Sợ cô sẽ khóc, Phó Thập Đông chuyển sang chủ đề khác nói: “Hai người Lâm Tử An và Mạc Tiểu Thanh đã đính hôn, em định tặng quà gì?”

“Em còn chưa nghĩ tới việc này.” Diệp Ngưng Dao nghĩ đến dáng vẻ ngọt ngào của hai người kia, có chút hâm mộ: “Bọn họ có quan hệ thật tốt, Lâm Tử An quả thật không tệ.”

Khen ngợi người đàn ông khác trước mặt anh, anh có chút ghen tị: “Quan hệ của chúng ta cũng rất tốt, chẳng lẽ là anh không tốt hay sao?”

“Việc này sao…” Diệp Ngưng Dao cố ý kéo dài thanh âm, giả vờ nói: “Không biết nên nói cái gì, có lúc tốt có lúc xấu chăng?”

Phó Thập Đông gần như bị người phụ nữ nhỏ bé trong lòng chọc cười, anh kiên nhẫn học hỏi: “Vậy em nói về khoảng thời gian tệ là khi nào?”

Thực ra cô nói những lời này là nói lung tung, nhìn thấy người đàn ông nghiêm túc như vậy, ngược lại cô có chút chột dạ: “Anh còn phải hỏi em sao? Anh nên tự mình ngẫm lại đi chứ.”

“Được, anh sẽ suy nghĩ lại.” Phó Thập Đông hôn nhẹ lên trán cô, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.

Bất kể vợ anh có nói cái gì có lý hay không, cô đều đúng.

“Cặp đôi nào cũng có cách ở chung không giống nhau. Nếu em thích phong cách của bọn họ, anh cũng có thể thay đổi.”

“…” Trong đầu Diệp Ngưng Dao tưởng tượng ra cảnh bản thân và Phó Thập Đông đứng trước mặt mọi người thể hiện tình cảm, không nhịn được mà kích động, hai tay ôm lấy cánh tay, nhỏ giọng nói: “Em không nói em muốn trở thành như bọn họ, nhưng gần đây anh quá bận rộn, thậm chí không có thời gian để nói chuyện với em, nếu sau này mà vẫn tiếp tục như vậy, đây không phải là cuộc sống mà em muốn chút nào.”

Ở Tiên giới ba ngàn năm, đối với tiền tài, cô rất là lạnh nhạt, nếu như vì kiếm tiền mà ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, vậy cô thà kiếm ít tiền còn hơn.

Cuối cùng cũng nói ra được những oán hận trong lòng, trong nháy mắt Diệp Ngưng Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trong tương lai, cô sẽ không bao giờ che giấu suy nghĩ của bản thân nữa, như vậy thật khó chịu.

Phó Thập Đông không ngờ lại là vì điều này, vẻ mặt anh rõ ràng là sửng sốt, sau đó anh ngẫm lại cuộc sống bận rộn của mình trong khoảng thời gian gần đây, mới muộn màng nhận ra rằng anh quả thực đã bỏ qua cảm xúc của vợ.

Anh chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để vợ con có cuộc sống tốt hơn càng sớm càng tốt, nhưng cuộc sống dù giàu có đến đâu cũng không thể khiến vợ chồng hòa thuận, suýt chút nữa anh đã làm việc mất nhiều hơn được.

“Vợ ơi, thực sự xin lỗi em, về sau anh sẽ chú ý hơn.”

Thấy thái độ tốt của anh, Diệp Ngưng Dao cuối cùng cũng nở nụ cười, cô nhẹ nhàng dụi trán vào ngực anh, giọng điệu ôn nhu nói: “Sau này dù cho gặp phải vấn đề gì thì chúng ta cũng phải thành thật với nhau, đừng để chúng thối rữa trong bụng được không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 322: Hoàn



Người đàn ông ôm cô thật chặt và nói: “Được.”

Đêm đã tối dần, cuối cùng hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người rời giường thu dọn hành lý và lên đường.

Vì suy nghĩ cho sự an toàn của mọi người, Phó Thập Đông đã thuê chủ nhân của gia đình này làm hướng dẫn viên cho bọn họ.

Núi ở đây dốc đứng, cây cối rợp bóng mát, khe suối chảy trong núi, đáng lẽ thời tiết mùa hè nóng bức nhưng nơi đây lại vô cùng mát mẻ.

Nhiều người vừa đi vừa chiêm ngưỡng cảnh đẹp nơi đây, ai nấy đều thầm thán phục sự tài tình của thiên nhiên.

Diệp Ngưng Dao rất thích khung cảnh xung quanh, đường đi quanh co khó khăn, dọc đường đi, Phó Thập Đông luôn nắm tay cô để bảo vệ cô cẩn thận, nhưng dù vậy, cô ấy vẫn không cẩn thận mà ngã một cái làm trẹo chân.

“Tê…” Cô bám chặt vào cánh tay người đàn ông, đau đớn cau mày lại.

“Bị thương ở chỗ nào? Để anh nhìn xem.” Phó Thập Đông cau mày, vội đỡ cô ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ngồi xổm xuống ở một bên kiểm tra.

Khi những người khác nhìn thấy, tất cả bọn họ đều tập trung xung quanh lại đây.

“Dao Dao, cô thế nào rồi? Không có việc gì chứ?”

“Bị thương chỗ nào?”

Đối mặt với sự quan tâm của mọi người, Diệp Ngưng Dao cảm thấy rất xấu hổ, cô cười và ra vẻ thản nhiên nói: “Tôi không sao, tôi chỉ bị trật chân một chút thôi.”

Phó Thập Đông mở ống quần ra kiểm tra cẩn thận, chân cô có hơi đỏ và sưng lên, anh chạm vào mắt cá chân của cô hỏi: “Có đau không?”

Nơi đó chỉ có hơi đau, Diệp Ngưng Dao lắc đầu, không muốn làm hỏng hứng thú và cuộc chơi của mọi người: “Không đau, chúng ta tiếp tục đi thôi.”

“Anh cõng em.” Hiển nhiên là Phó Thập Đông không tin, hào phóng quay tấm lưng rộng của mình về phía cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Em không sao, hiện tại chúng ta nhanh đi thôi.”

Diệp Ngưng Viễn ở một bên nhìn, cũng nhíu mày thật sâu: “Em không để chồng em cõng, như vậy anh trai sẽ cõng em.”

“Không cần! Để Thập Đông cõng em đi.” Nghe những gì anh trai nói, Diệp Ngưng Dao nhanh chóng leo lên sau lưng Phó Thập Đông và không từ chối nữa.

Lần này được sự ủy thác của nữ sĩ Tiền Thục Hoa, muốn tạo một số cơ hội cho Diệp Ngưng Viễn và Chu Tiểu Bình để xem liệu bọn họ có thể có ấn tượng tốt với nhau hay không?

Cô không thể là cái bóng đèn sáng bóng đó được!

Cảm nhận được sự mềm mại ở sau lưng anh, sắc mặt Phó Thập Đông trông rất nghiêm túc, sự lo lắng ẩn giấu giữa hai lông mày.

Diệp Ngưng Dao không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nghĩ đến còn muốn tiếp tục đi chơi, cô không thể để người đàn ông của cô cõng cô mọi lúc được, vì vậy cô thì thầm vào tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh đặt em xuống dưới đi, em không sao đâu.”

“Không buông.”

Diệp Ngưng Dao: “…”

Thấy người đàn ông thật sự không có ý định buông cô xuống, cô chỉ có thể lấy lùi làm tiến: “Hay là chúng ta đến thác nước phía trước nghỉ ngơi một lát đi.”

Ngoài những đỉnh núi dựng đứng, núi ở tỉnh Hà Bắc còn có một số thác nước lớn nhỏ khác nhau. Trước mắt bọn họ không phải là lớn nhất, nhưng vẫn rất là hùng vĩ, cho dù cách xa thì vẫn có thể làm cho người ta chú ý.

Phó Thập Đông gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, mọi người thảo luận và quyết định những người khác đi theo người dẫn đường tiếp tục di chuyển về phía trước, sau đó khi tham quan xong thì tập trung bên cạnh thác nước này.

Nhìn mọi người rời đi, Diệp Ngưng Dao nuốt chút tiếc nuối, nói: “Đều là do em liên lụy mọi người, thật vất vả mới đi một chuyến đến đây vậy mà nơi nào cũng không đi được.”

“Không có em đi cùng, đối với anh những khung cảnh này không khác gì những con đường quê ở làng Đại Oa.”

“Hoa ngôn xảo ngữ…” Diệp Ngưng Dao đỏ mặt, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào.

Thác nước chảy từ trên cao xuống dưới, những giọt nước mịn màng thấm vào không khí, như bao phủ mảnh núi xanh và mặt nước xanh này bằng một lớp lụa mỏng.

Phó Thập Đông làm ướt chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đắp lên mắt cá chân của Diệp Ngưng Dao, cái lạnh chạm vào khiến cô co rụt người lại, cơn đau rát lập tức được thay thế bằng sự mát mẻ dễ chịu đến mức khiến cô than nhẹ một tiếng.

Lòng bàn tay của người đàn ông rất rộng, khiến cho bắp chân của cô nhìn cực kỳ thon thả tinh tế, Diệp Ngưng Dao cúi đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tự em đỡ được, anh ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi.”

“Không cần, anh không mệt.”

Phó Thập Đông ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt phượng xinh đẹp kia như có điện, mỗi một cái nhíu mày và một nụ cười đều cực kỳ thu hút.

Mặc dù kết hôn đã nhiều năm, nhưng Diệp Ngưng Dao cảm thấy trái tim bồn chồn đập như trống trận, “thình thịch, thình thịch” khi bị nhìn chằm chằm như vậy.

Không biết là do tác động của trái tim hay do chườm lạnh mà chỗ mắt cá chân có vẻ đỡ đau hơn.

Khi mọi người quay trở lại thì trời đã không còn sớm.

Diệp Ngưng Dao cảm thấy chân cô đã không sao, nhưng Phó Thập Đông không đồng ý để cô quay lại.

Cuối cùng, cô không thể chống cự được và bị người đàn ông cõng ra khỏi dốc núi Hà Bắc.

Trước mặt bọn họ là ngôi làng mà bọn họ đang sống, hoàng hôn nhuộm đỏ ánh chiều tà, khung cảnh rất đẹp.

Hai người tìm một tảng đá lớn ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nhìn cảnh đẹp trên bầu trời, Diệp Ngưng Dao nhịn không được mà nói đùa: “Anh nói xem khi chúng ta già đi, nếu anh không thể cõng em trên lưng nữa thì em phải làm sao?”

Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Câu hỏi này khiến Phó Thập Đông hơi nhíu mày, anh vòng tay qua bả vai cô, kiên quyết nói: “Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra, bất kể lúc nào anh cũng có thể cõng em.”

“Chắc chắn như vậy sao?” Diệp Ngưng Dao nhướng mắt, tràn đầy tò mò.

Ai rồi cũng sẽ già đi, người đàn ông của cô có thực sự tự tin mười phần như thế ư?

“Em yên tâm, người đàn ông của em rất khỏe, sẽ không để em ngã xuống đất.”

Anh vẫn còn trẻ, có thể lên kế hoạch cho sau này, anh có thể rèn luyện cơ thể chăm chỉ và luôn ở trạng thái tốt nhất.

Chỉ cần cô cần anh, anh sẽ luôn ở đó.

Nghe thấy lời anh nói, cô bật cười thích thú, Diệp Ngưng Dao vươn ngón tay út ra lắc lắc: “Không bằng chúng ta móc tay thực hiện lời hứa, chúng ta đều muốn cùng nhau sống khỏe mạnh đến trăm tuổi, đến lúc đó anh nhất định có thể cõng được em.”

“Được.” Khóe miệng Phó Thập Đông mỉm cười.

Duỗi ngón tay ra để móc với ngón tay của cô, thực hiện lời hứa nghiêm túc nhất trong cuộc đời của anh.

Gió chiều chậm rãi thổi qua, hoa lá cây cối bốn phía xung quanh theo gió đung đưa xào xạc giống như một khúc nhạc cảm động.

Bốn mắt chạm nhau, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau.

“Dao Dao, khi trở về Bắc Kinh rồi thì ngày nào chúng ta cũng đến công viên để rèn luyện thân thể đi.”

“Ừ… Em chỉ mới hai mươi mốt tuổi.”

“Chúng ta vừa mới móc tay hứa với nhau.”

“…… Vậy thì được rồi.”

Vừa nói cả hai vừa đứng dậy khỏi tảng đá, nắm tay nhau đi về phía ngôi làng nơi khói bếp đang lượn lờ bốc lên….

(Hoàn thành chính văn.)
 
Back
Top Bottom