Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 200



“Được, cân cho tôi hai cân.” Người trong nhà nhiều như vậy, một con cá chạch cũng không đến hai lạng thịt.

Người bán hàng lấy con chạch từ trong giỏ ra, đặt lên bàn cân đưa cho anh, chỉ vào thùng rượu trắng dưới chân, cười thì thầm: “Tiểu huynh đệ, có muốn cân một chút rượu trắng không? Đây là thuốc bổ tự chế của tôi, rất tuyệt!”

Nói đến hai chữ cuối cùng, ông ấy không quên ném cho Phó Thập Đông một ánh mắt không thể diễn đạt bằng lời.

Đáng tiếc là Phó Thập Đông vẫn còn là một xử nam nên anh không hiểu ý nghĩa của nó, ban đầu anh không muốn mua, nhưng sau khi Diệp Ngưng Dao nghe đã thấy hứng thú.

Đại bổ là rượu bổ? Theo cảm nhận của cô, đây có lẽ cũng giống như rượu hoa đào, rất tốt cho cơ thể.

Vì vậy cô giật giật góc áo của người đàn ông: “Chúng ta đi mua một ít về đi, trong nhà không có rượu.”

“Được, được.” Phó Thập Đông lấy tiền ra, mua thêm ba cân rượu trắng cùng với con cá chạch quay về.

Về đến nhà, mấy người cùng nhau làm, Phó Thập Đông phụ trách làm cá chạch, Trang Tú Chi phụ trách thái thịt bằm, Diệp Ngưng Dao đi ra vườn rau cắt tỏi tây.

Vì được nuôi dưỡng bằng linh lực nên các loại rau và thuốc bắc trồng trong vườn rau của cô phát triển rất tốt, ngay cả tỏi tây cũng chắc và mềm.

Phó Viện giúp cô bỏ tỏi tây vào trong sọt trúc bên cạnh, tò mò hỏi: “Thím à, không phải là chúng ta muốn ăn sủi cảo sao? Làm sao mà ăn tỏi tây đây?”

“Chú của cháu nói buổi tối làm sủi cảo nhân tỏi tây cho chúng ta, thím cũng chưa ăn qua, không biết có ngon hay không.”

“Cháu cũng chưa ăn bao giờ.” Phó Viện nhìn chằm chằm vào tỏi tây trong giỏ, tưởng tượng bọc trong sủi cảo sẽ có mùi vị như thế nào.

Mọi người đều bận rộn với công việc của bản thân, một bữa tối thịnh soạn cuối cùng đã sẵn sàng.

Sủi cảo được nhồi hẹ, trứng và thịt lợn, ngoài ra Phó Thập Đông còn cho một ít thịt sò đỏ vào, ngoài đồ chua nhúng qua, trên bàn ăn còn có một nồi canh cá chạch hầm.

Sau khi mấy người đã yên vị, Phó Thập Đông rót giấm vào bát của Diệp Ngưng Dao và lũ trẻ, sau đó gắp một miếng bỏ vào bát của vợ, nói: “Ăn thử đi.”

Mỗi lần ăn cơm, miếng ăn đầu tiên của Diệp Ngưng Dao nhất định phải do người đàn ông này gắp, những người khác cũng đã thành thói quen, mỗi người đều vươn đũa gắp một chiếc sủi cảo ăn.

Kể từ khi kết hôn, Diệp Ngưng Dao cảm thấy bản thân ngày càng giống một đứa trẻ chưa lớn, mọi mặt trong cuộc sống của cô đều do anh chăm sóc.

Cô đỏ mặt cầm sủi cảo lên nếm thử, ừm, tươi quá!

Ngoài ra còn có mùi thơm của thịt nữa nên là rất ngon!

“Làm sao vậy?” Phó Thập Đông chăm chú nhìn vợ, chờ cô cho ý kiến.

Diệp Ngưng Dao nuốt miếng sủi cảo xuống bụng, trực tiếp giơ ngón tay cái lên với anh: “Không tệ, anh thật lợi hại! Món nào anh làm cũng rất ngon!”

Ngay sau đó, cô gắp một miếng bỏ vào bát anh, lễ phép nói: “Đừng chỉ nhìn em ăn, anh mau ăn đi.”

Tục ngữ có câu, sủi cảo ăn với rượu thì càng ngon, Diệp Ngưng Dao lấy ra loại rượu bổ mà cô mua ở chợ đen, rót cho bản thân và Phó Thập Đông mỗi người một ly, chỉ mới uống một ngụm cô đã ho sặc sụa.

Nồng độ của loại rượu này quá cao, chỉ một ngụm đã thấy cổ họng cay xè.

Phó Thập Đông vội vàng đưa canh cho cô: “Uống từ từ thôi.”

Sau khi nhấp vài ngụm canh, Diệp Ngưng Dao đỏ mặt đẩy ly rượu của mình cho Phó Thập Đông, nói rằng cô không muốn uống.

Cay và sặc, uống dở quá!

Rơi vào đường cùng, Phó Thập Đông chỉ có thể lấy rượu của cô và rót vào cốc của mình để uống.

Canh cá chạch hầm hoàn toàn không có mùi đất, Trang Tú Chi ăn vài ngụm không nhịn được liền khen ngợi: “Đông Tử, em học ở đâu mà nấu ăn ngon như vậy?”

“Em tự nghĩ ra.” Người đàn ông cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích nhiều.

Mấy năm nay hai đứa nhỏ đang tuổi lớn, nhà không có tiền nên anh chỉ có thể suy đi tính lại để tối đa hóa giá trị của các loại nguyên liệu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 201



Do đó mới có một tay nghề như hôm nay.

Sau bữa ăn, ai cũng no nê.

Trong đêm oi ả, mỗi cử động nhỏ đều đẫm mồ hôi.

Sau khi Phó Thập Đông đưa Phó Niên đi tắm nước lạnh, anh trở về căn phòng của mình.

Không biết là do uống nhiều rượu hay do thời tiết quá nóng mà dù tắm nước lạnh xong thì người anh vẫn thấy khô nóng.

Những chiếc nhang muỗi tự chế của Diệp Ngưng Dao được thắp sáng trong phòng tối.

Mùi hương nhàn nhạt chậm rãi phảng phất trong không khí, Diệp Ngưng Dao ôm một quyển sách nằm ở trên giường, cô đã sớm ngủ say.

Phó Thập Đông đi tới và đặt cuốn sách sang một bên, sau đó cởi áo ra nằm xuống bên cạnh cô, bên ngoài tối đen như mực, nhưng dù sao anh cũng không thể ngủ được.

Một số nơi đột nhiên căng lên, có một xu hướng ngày càng tăng….

Diệp Ngưng Dao vẫn luôn chờ anh trở lại nên ngủ không được ngon lắm, cảm giác được có người trở về, cô mơ hồ mở to mi mắt, hỏi: “Anh tắm xong rồi à?”

Nói rồi cô vô thức ngả vào vòng tay người đàn ông, tựa đầu vào ngực anh, cố tìm một tư thế thoải mái để ngủ tiếp.

Mùi thơm cơ thể thoang thoảng theo động tác của cô xâm nhập vào lỗ mũi người đàn ông, Phó Thập Đông nín thở ôm cô vào lòng, thỏa mãn.

Trời nóng như vậy mà bị anh ôm vào trong lòng nên rất khó chịu, Diệp Ngưng Dao ưỡn người muốn ngăn cản anh ôm mình, nhưng đổi lại là vòng ôm càng ngày càng mạnh mẽ.

Cơn buồn ngủ dần dần biến mất, Diệp Ngưng Dao dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh không thấy nóng sao?”

Dưới ánh nến, khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô sáng bừng động lòng người. Phó Thập Đông nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ màu đỏ anh đào của cô, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể anh ngày càng cao.

“Vợ, hiện tại chúng ta hãy tạo ra một đứa trẻ đi.”

Ý nghĩ này giống như một con ngựa hoang lao ra khỏi lồng một cách không kiểm soát.

Anh vô ý thức tiến lên, khi Diệp Ngưng Dao cảm giác được chỗ kia nóng như thiêu đốt, cả người cô lập tức tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trước đó cô đã đọc qua truyện tranh, cô biết đó là cái gì….

Hơi thở của đối phương dần dần tăng lên, ánh mắt giao nhau như dán vào nhau, Diệp Ngưng Dao vô thức nuốt nước miếng.

Ánh mắt hung hăng của người đàn ông khiến người ta hoảng sợ.

Cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng định nói gì đó, nhưng Phó Thập Đông đã cúi đầu, chặn lại tất cả những lời cô chưa kịp nói.

Diệp Ngưng Dao bị nụ hôn này làm cho sửng sốt, muốn tránh khỏi vòng vây của anh nhưng đổi lại bị anh công kích càng mạnh hơn.

Dần dần, cô giơ cánh tay mềm nhũn của mình vòng lên cổ anh, chịu đựng mọi sóng gió.

Đau đớn đến xé lòng truyền đến, cô không kìm được mà nức nở, vội cắn môi, oán hận nhìn nam nhân, trong mắt ướt át.

Đau quá! Tại sao lại đau như vậy?

Phó Thập Đông dừng lại, hôn lên mí mắt cô và nhẹ nhàng dỗ dành cô, đến khi cô gái nhỏ cảm thấy nhẹ nhõm thì mới tiếp tục.

Dưới ánh trăng, đôi chân gầy guộc trắng nõn của cô đung đưa.

Người phụ nữ đã quen hơi cắn nhẹ vào vai anh, nhỏ giọng van xin: “Nhẹ tay một chút.”

Nhưng làm thế nào mà chuyện này có thể nhẹ được? Phó Thập Đông chậm lại, vùi đầu gặm nhẹ vành tai cô, tiếng thở d.ốc nặng nề vang vọng bên tai, cực kỳ gợi cảm.

Đến khi mọi chuyện xong xuôi thì trời đã nhá nhem sáng.

Diệp Ngưng Dao nằm đó, đầu nghiêng sang một bên, cô đã mất đi toàn bộ sức lực.

Người đàn ông nhìn tấm lưng tr.ắng n.õn mịn màng xinh đẹp có đường nét uyển chuyển, trong lòng còn có chút thực tủy biết vị.

Anh vươn tay v.uốt ve vòng eo mảnh khảnh của người phụ nữ, trong lòng có chút chột dạ: “Vợ, em còn đau không?”

Diệp Ngưng Dao yên lặng ngẩng đầu lên, ánh mắt trong nháy mắt như tơ, sau đó liền “Bang” một cái hất cánh tay của người đàn ông ra.

Cô bĩu môi, lại nằm trên gối, nhắm chặt mắt, lười nói chuyện với anh.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 202



Chưa đầy một phút, cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.

Phó Thập Đông rút tay lại, xấu hổ sờ sờ mũi, biết vừa rồi bản thân đã đi quá xa.

Thật sự là lúc ấy anh không kiềm chế được…

Anh nhẹ nhàng đi xuống từ trên giường, anh đi tắm lại giúp vợ lau người, thu dọn xong mọi thứ trong nhà, anh miễn cưỡng cầm liềm đi ra ruộng lúa.

Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Diệp Ngưng Dao từ trong giấc ngủ say mới tỉnh lại, quần áo trên người cô đã bị người đàn ông thay bằng bộ đồ ngủ vải mềm mại.

Nhìn quanh bốn phía, cô định ngồi dậy, nhưng cơn đau ở thắt lưng buộc cô phải nằm lại trên giường đất một lần nữa.

Trong đầu đột nhiên hiện lên từng hình ảnh tối hôm qua, Diệp Ngưng Dao xấu hổ vùi mặt vào trong chăn, thầm mắng Phó Thập Đông chính là đồ lưu manh!

Cô trông như thế này nên hôm nay cô không định ra ngoài.

Nghĩ đến việc một ngày không kiếm được một xu, trong lòng cô đã mắng người đàn ông đó ngàn lần.

Đồng thời, có chút muốn khóc mà khóc không ra nước mắt, hóa ra tạo ra đứa bé lại phải khổ như vậy!

Lúc này, Phó Thập Đông đột nhiên hắt hơi một cái, đang cắt lúa mì thì dừng lại một chút, không biết nghĩ tới cái gì, trên miệng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười…

Mọi người trong cánh đồng đều đang khom lưng để cắt lúa mì, không ai phát hiện ra sự khác thường của anh ngày hôm nay.

Kể từ khi Mạnh Nghênh Võ bị bắt đi, vị trí đội trưởng đội sản xuất đã bị bỏ trống.

Hiện tại đang là mùa thu hoạch vụ thu, tuy rằng trong đội tạm thời không có người chủ trì công việc, nhưng mà liên quan đến khẩu phần ăn nửa năm sau, cho nên lúc làm việc mọi người đều tương đối có ý thức.

Nhà họ Mạnh không có Mạnh Nghênh Võ nên gần đây tương đối trầm lắng.

Phan Quế Phân cuối cùng đã nhận ra sự thật và không còn nhờ em trai mình giúp đỡ nữa.

Bây giờ chỉ có hai người đàn ông trong gia đình, một người là cha của Mạnh Nghênh Võ, Mạnh Nghênh Hải đã bị thương ở chân hai năm trước và hầu như không thể đi lại chứ đừng nói đến làm việc.

Người còn lại là con trai của Mạnh Nghênh Võ, Mạnh Tiểu Vĩ, kể từ sau khi vụ của cha cậu bé xảy ra, cậu bé càng không muốn về nhà, đặc biệt là trong mấy ngày qua vào vụ thu hoạch thì càng không thấy bóng người.

Nhưng nếu không thu hoạch thì sẽ không có tiền, nghĩ đến khẩu phần ăn cho sáu tháng cuối năm, Phan Quế Phân chỉ có thể đến cầu cứu con gái nhỏ của mình.

Mạnh Nghênh Oánh hiểu rõ lý do bà ấy tới, trong lòng lập tức trợn trắng mắt, nhà họ Mạnh sa sút đối với cô ta càng không có giá trị, lại càng chướng mắt, cô ta không cần tiếp tục giả bộ.

“Mẹ, con là người đã có gia đình như bát nước hất ra ngoài, mẹ nhờ con giúp nhà họ Mạnh làm vụ thu hoạch, con sợ Giang Hoài sẽ có ý kiến với con.”

Trước khi đến đây, Phan Quế Phân đã có một kế hoạch rất toàn diện, đoán rằng cô ta có thể nói như vậy, vì vậy bà ấy mím môi và nói nhỏ: “Mẹ sẽ nói với Giang Hoài, đứa trẻ đó là một người tốt, nó không thể trơ mắt nhìn gia đình này chết đói được đúng không?”

“Mẹ tìm anh ấy làm cái gì? Có thời gian sao mẹ không tìm đứa cháu trai quý giá của mẹ đi làm đi!” Bảo cô xuống ruộng làm cho bọn họ, nghĩ thật là hay!

Cũng lười biện hộ, Mạnh Nghênh Oánh ngước mắt lên, tức giận nói: “Con sẽ không làm công việc đồng áng của nhà họ Mạnh, mẹ mau từ bỏ ý nghĩ đó đi.”

Phan Quế Phân không ngờ cô ta lại có phản ứng như vậy, cô gái nào sau khi kết hôn lại không giúp nhà mẹ đẻ? Điều này thực sự quá vô tâm.

“Sao con có thể ăn nói như vậy? Trước khi xảy ra tai nạn, anh trai con tốt với con như thế nào? Gia đình cũng không bắt con làm việc nặng nhọc. Con không thể giúp gia đình vượt qua khó khăn hay sao?”

Nói thật, cô ta vốn là một cô gái được cưng chiều mà lớn lên, mà giờ lại quay mặt đi không nhận ai, cô ta chẳng phải là con sói mắt trắng hay sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 203



“Mạnh Nghênh Võ tự làm tự chịu. Mẹ có thể đổ lỗi cho bản thân anh ta vì đã không thể quản được miếng thịt trên người sao?” Bây giờ, người trong làng khi nhìn thấy nhà họ Mạnh bọn họ, ai cũng chỉ trỏ và xem như trò cười. Cô ta nên đổ lỗi cho ai khi cô ta bị liên lụy đây?

Mà tất cả những bức thư pháp và bức tranh cổ mà cô ta vất vả tìm được đều bị tịch thu vì Mạnh Nghênh Võ.

Chỉ nghĩ về nó thôi đã làm cho cô ta có một bụng tức!

Phan Quế Phân bị con gái nhỏ làm cho tức giận thiếu chút nữa là ngất đi, chỉ tay vào cô ta một hồi, nhưng cuối cùng vẫn bất lực bỏ đi.

Sau khi tiễn Phan Quế Phân đi, Mạnh Nghênh Oánh bực bội đi lại trong phòng vài vòng, nhưng năng lượng phiền muộn trong lòng cô ta dù thế nào cũng không thể tiêu tan.

Trước đây có Mạnh Nghênh Võ, cô ta không phải làm bất kỳ công việc bẩn thỉu nào để có được từng xu.

Mà cô ta là người muốn giữ mạng, ở thời đại này, cô ta chưa bao giờ dám tham gia đầu cơ kinh doanh, cô ta chỉ mua một số bức thư pháp và tranh cổ từ bãi phế liệu để sống một cuộc đời chiến thắng,sau này, bởi vì cô ta là để mắt đến Giang Hoài, cô ta càng không có ý định kinh doanh.

Hiện tại ở thôn Đại Oa không có người chống lưng, mà Giang Hoài ở thôn họ Dư, đến cả chim còn không thèm ỉa cũng không thể tự bảo vệ mình, cái này không phải chuyện vớ vẩn, cô ta không nghĩ biện pháp kiếm chút tiền, thật sự là không thể duy trì cuộc sống của bản thân.

Kiếp trước cô ta là một blogger làm đẹp, có xưởng mỹ phẩm của riêng mình, sau nhiều lần suy nghĩ, trong lòng cô ta nảy ra một ý tưởng.

Nằm trên giường hồi lâu, cảm thấy khá hơn nhiều, Diệp Ngưng Dao mới xoa eo đứng dậy.

Thức ăn trên bàn đã nguội, cô cầm tờ giấy bạc được ép dưới nắp cơm lên, một dòng chữ xộc xệch hiện ra.

[Vợ, thực sự xin lỗi em! Có món trứng sữa yêu thích của em ở trong nồi, buổi tối khi quay về anh sẽ làm bánh bao nhân thịt mà em yêu thích.]

Những lời này của anh khiến Diệp Ngưng Dao muốn bật cười, anh biến cô thành như thế này, lại còn dùng bánh bao để dụ dỗ người khác, cô giống một đứa ngốc chỉ biết ăn hay sao?

“Lộc cộc” một tiếng, ngay lúc này cái bụng vốn đã đói kêu lên một tiếng không đúng lúc. Diệp Ngưng Dao cúi đầu nhìn đồ ăn chằm chằm, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Cô đi vào bếp, không chút thất vọng lấy bát canh trứng trong nồi ra, quay trở lại bàn ăn.

Buổi tối khi đi làm về, Phó Thập Đông đẩy cánh cửa gỗ trong sân nhỏ ra nhìn thấy vợ mình đang ngồi dưới gốc cây đào hái rau, cô không có vẻ tức giận, vì vậy anh yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay cầm lấy rau, chủ động nhặt lên.

“Vợ, em đã đỡ hơn chưa?”

Thật ra lúc anh trở về, Diệp Ngưng Dao cũng biết chuyện, nhưng chuyện tối qua, gặp lại cô cũng không biết nên đối mặt với anh như thế nào, đành cúi đầu giả vờ như đang làm việc.

Lúc này, lời nói vô liêm sỉ của người đàn ông lập tức khiến cô đỏ mặt.

Cô quay đầu sang một bên cắn chặt môi, chỉ ngây người nhìn anh, nhất thời không biết nên trả lời câu hỏi xấu hổ này như thế nào.

Khuôn mặt nhỏ ửng hồng vô cùng xinh xắn, thấy cô không trả lời, Phó Thập Đông đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên môi cô, ôn nhu dỗ dành: “Mệt thì vào trong nghỉ ngơi đi, anh đi làm việc là được, được chứ?”

Người đàn ông chỉ cần nếm được một chút là sẽ tiến bộ vượt bậc trong việc dỗ dành phụ nữ.

Vốn dĩ Diệp Ngưng Dao không định dễ dàng tha thứ cho anh, cho nên dù thế nào cô cũng phải thỏa thuận với anh.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng cô lại ấm áp, thân thể nhỏ bé tối hôm qua bị quăng quật kịch liệt giống như cũng bớt khó chịu.

Nỗi uất ức trong lòng biến mất, cô chợt cảm thấy bối rối và bất lực khi nhìn ánh mắt trìu mến của người đàn ông.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 204



Cố tình không để ý tới ánh mắt của anh, Diệp Ngưng Dao vươn tay đẩy khuôn mặt tuấn tú kia ra, ấp úng nói: “Vậy anh từ từ hái đi, em đi tìm Viên Viên.”

Vừa nói, cô vừa đứng dậy và bỏ chạy, mặc kệ người đàn ông có điều gì muốn nói hay không.

“…” Nhìn bóng lưng của vợ mình, Phó Thập Đông bưng rau trong tay, chỉ có thể nuốt hết những lời tâm huyết vào trong lòng.

Thành phố Bắc Kinh.

Khoảng thời gian gần đây, ngoài thời gian đi huấn luyện quân đội, mỗi khi có thời gian Diệp Ngưng Viễn thường về nhà xoa dịu hai vợ chồng già, đặc biệt là mẹ anh, nếu tức giận quá, có thể bà ấy sẽ mua vé tàu đến làng Đại Oa, đến lúc đó việc em gái tự quyết định kết hôn sẽ không thể giấu được.

Vào chủ nhật, trong khi nữ sĩ Tiền Thục Hoa và bạn bè của bà ấy đi bộ đường dài để thư giãn, Diệp Ngưng Viễn cuối cùng cũng được tự do làm một ít việc riêng.

Chợt nhớ ra nhiệm vụ em gái giao cho vẫn chưa hoàn thành, anh ấy tìm thấy một chiếc túi vải trong hành lý mang về từ làng Đại Oa và vội vã ra khỏi nhà.

Địa chỉ mà Diệp Ngưng Dao cho anh ấy nằm trong một con hẻm ở phía tây thành phố.

Cầm tờ giấy tìm địa chỉ trong tay, Diệp Ngưng Viễn gõ gõ cánh cửa gỗ sơn son đỏ, một lúc lâu sau, cánh cửa mới nhẹ nhàng mở ra.

“Anh tìm ai?” Mạc Vãn Hề nhìn người quân nhân ngoài cửa, chỉ cảm thấy anh ấy nhìn qua rất quen mắt.

“Xin chào, tôi đang tìm đồng chí Mạc Vãn Hề.” Lúc này, Diệp Ngưng Viễn cũng đang nhìn cô ấy mà đánh giá, người phụ nữ còn trẻ nhưng cô ấy rất trưởng thành.

Nếu không phải ở trong quân đội nhiều năm như vậy, ánh mắt sắc bén của cô ấy nhất định sẽ không thể cải trang thành như vậy.

Khi nghe nói rằng anh ấy đang tìm kiếm chính mình, Mạc Vãn Hề càng trở nên khó hiểu hơn, cô ấy hơi cau mày và hỏi: “Là tôi, anh là ai?”

Không ngờ cô ấy lại là người mà anh ấy đang tìm, Diệp Ngưng Viễn vén vành mũ lên, lễ phép cười nói: “Tôi là anh trai của Diệp Ngưng Dao, Diệp Ngưng Viễn, em ấy ấy nhờ tôi đến đưa đồ.”

Đưa túi vải trong tay, cánh tay cường tráng hợp với lòng bàn tay xương xẩu tạo thành một đường thẳng, Mạc Vãn Hề cụp mắt nhìn ngón tay thon dài của anh ấy, cầm lấy đồ vật: “Cảm ơn, tôi đã nhận được.”

Diệp Ngưng Viễn thu tay về, đứng thẳng lên, vốn tưởng rằng cô gái trước mặt sẽ khách khí với mình, nhưng khi cầm lấy đồ vật, lui về phía sau hai bước đã đóng cửa gỗ lại…

Anh ấy không thể tin nổi mà chớp chớp mắt, ngây ngốc đứng ở nơi đó không biết nên đi hay ở, trầm mặc mấy giây, thấy cửa gỗ không có mở ra, anh ấy sờ mũi một cái, xoay người rời đi.

Lúc này, bên trong cánh cửa gỗ sơn son đỏ, Mạc Vãn Hề đang dựa vào cửa, khuôn mặt nghiêm túc bình thường hiện lên hai vệt đỏ.

Giống như Mạc Tiểu Thanh đã nói, lý do chính khiến Mạc Vãn Hề không kết hôn là vì cô ấy là một người rất thích khuôn mặt đẹp, chính xác hơn, cô ấy là một người thích tay đẹp và nghiêm túc.

Vừa rồi khi cô ấy nhìn thấy đôi tay của Diệp Ngưng Viễn, đây là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm cô ấy trải qua cảm giác trái tim rung động.

Che gò má nóng bỏng, Mạc Vãn Hề nhẹ nhàng thì thầm: “Anh ta tên là Diệp Ngưng Viễn…”

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua vụ thu hoạch mùa thu.

Sau khi tích lũy cả mùa hè, pháp khí trong cơ thể Diệp Ngưng Dao đã biến thành màu cam, chỉ còn cách một bước là có thể phát ra ngọn lửa đỏ rực.

Các loại thảo mộc trước đây trồng trong vườn rau đã thu hoạch được một ít.

Nghiêm túc nhớ lại những cuốn sách y học đã đọc, cô chọn một vài loại thảo mộc khô và nghiền chúng theo tỷ lệ. Đây là việc tốn sức, mỗi lần làm thuốc thì ngày hôm sau cánh tay cô như đồ bỏ đi.

Tiếp theo, lấy mật ong ra khỏi chai bỏ vào theo số lượng thảo mộc.

Mật ong được những con ong nghệ trên núi tạo ra, nó thơm và có chất lượng cao.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 205



Bước tiếp theo là luyện thuốc, luyện thuốc chủ yếu là khống chế nhiệt, nhiệt không thích hợp thì không thể luyện thuốc.

Cuối cùng, trộn đều các vị thuốc trong khi đổ mật ong vào, rồi tán nhỏ và nhào thành viên.

Trong toàn bộ quá trình, ở bên cạnh Phó Viện nghiêm túc nghiên cứu.

Diệp Ngưng Dao đã phát hiện ra đứa trẻ này rất quan tâm đến thảo dược, cô sẽ để Phó Viện nghiên cứu ở bên cạnh khi cô làm thuốc.

Nếu sau này đứa trẻ còn muốn học y, cô sẽ truyền hết tuyệt kỹ luyện dược cho cô bé.

“Thím à, hôm nay viên thuốc này trị bệnh gì vậy ạ?” Phó Viện ngồi trên ghế xoa xoa viên thuốc, động tác này cô bé đã rất thành thạo.

“Cháu cảm thấy thím nghiền mấy loại thảo dược này có tác dụng sao?” Diệp Ngưng Dao không có trực tiếp nói cho cô bé đáp án, mà muốn cô bé học cách suy nghĩ.

“Dạ, nơi này có mỏ vịt và cam thảo, có thể bổ phổi… thông họng… Còn lại cháu không nhớ rõ.” Phó Viện nghiêng đầu nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu, chỉ nhớ tới mấy thứ này.

Ở tuổi này mà nhớ được những chuyện này cũng không tồi, Diệp Ngưng Dao hài lòng gật đầu: “Ừm, không tệ! Cháu phải cố gắng lên nha…”

Lúc này Trang Tú Chi đi về phía bọn họ, dáng vẻ hoạt bát đã sớm biến mất: “Viên Viên, con lại học từ thím nhỏ à? Con phải chăm chỉ học tập, đừng quậy nữa.”

“Mẹ, con biết rồi!” Phó Viện cười toe toét, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Bức ảnh từng chỉ xuất hiện trong giấc mơ nay đã trở thành hiện thực khiến cô ấy càng thêm trân trọng.

Trang Tú Chi ngồi xuống bên cạnh, thấy Diệp Ngưng Dao kiên nhẫn dạy y học cho con gái, liền giễu cợt nói: “Em và Đông Tử kết hôn lâu như vậy, khi nào thì muốn sinh con?”

Muốn có một em bé sao?

Diệp Ngưng Dao vô ý thức vu.ốt ve bụng dưới của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chúng em đang muốn, nhưng không biết khi nào sẽ đến.”

Gần đây, Phó Thập Đông suốt ngày bám lấy cô, đứa con của bọn họ… chắc cũng sắp chào đời rồi nhỉ?

Trong đầu tưởng tượng đến đứa bé của hai người bọn họ, khóe miệng cô càng cong lên.

“Khi nào hai đưa có con, chị dâu sẽ giúp em chăm sóc chúng.” Chị dâu cả như một người mẹ, Trang Tú Chi luôn coi Phó Thập Đông như một đứa con trai, mà em dâu lại là ân nhân cứu mạng của cô ấy, cô ấy thực sự muốn đóng góp nhiều hơn cho gia đình này.

Những ngày thu hoạch ấy, bận rộn đến mấy cô ấy cũng không thấy bận, khi đông về, cô ấy không muốn làm kẻ nhàn rỗi ở nhà.

“Cảm ơn chị dâu.” Diệp Ngưng Dao hiểu cô ấy đang nghĩ gì, nhưng chị dâu còn rất trẻ, chăm sóc con cái chỉ lãng phí thời gian, cô suy nghĩ một chút, ngập ngừng nói: “Gần đây em đang nghiên cứu một số thứ về làm đẹp, chị có hứng thú muốn làm việc với em không?”

Có hai nhà đầu cơ mua bán trong gia đình, mỗi ngày Trang Tú Chi biết rất rõ bọn họ rất bận rộn.

Nghe thấy em dâu cố ý lôi kéo mình, cô ấy kinh ngạc nhướng mắt lên: “Chị làm được không?”

Bệnh của bản thân được em dâu chữa khỏi, Trang Tú Chi biết rất rõ, đồ em dâu làm đều là đồ tốt.

Nếu cô ấy thành người kéo chân sau thì phải làm sao?

“Được, đương nhiên, chỉ cần chị dám làm không sợ hãi là được.” Thời đại này bình thường rất ít người dám âm thầm làm ăn, Diệp Ngưng Dao nghĩ nếu như chị dâu không muốn tham gia, cô sẽ không ép buộc cô ấy.

“Vậy… để chị thử xem?” Bởi vì kích động mà Trang Tú Chi thẳng lưng, hai mắt tỏa sáng.

Thấy cô ấy nguyện ý bước ra khỏi vòng sinh hoạt đã định sẵn, Diệp Ngưng Dao cũng mừng thay cho cô ấy: “Được, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta cùng nhau làm.”

Còn nửa tháng nữa sẽ đến Tết Trung thu, người ta nói mùa thu gió mát, khí trời trong lành, hiện tại nhiệt độ giữa sáng và tối có sự chênh lệch.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Diệp Ngưng Dao lấy ra mấy viên thuốc ban ngày đã làm cho Phó Niên, thấy vậy, Phó Niên lập tức mím môi nhăn nhó, sắc mặt cũng phong phú hơn trước rất nhiều.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 206



“Đây là thuốc bổ, mau uống đi.” Cô không có nói cho đứa nhỏ biết đó là thuốc chữa cổ họng, dù sao đứa nhỏ cũng đã quen uống thuốc bổ.

Mặc dù Phó Niên trông có vẻ không muốn, nhưng cậu bé vẫn nhận lấy viên thuốc, ngoan ngoãn bỏ vào miệng, nhai vài lần rồi ngoan ngoãn nuốt xuống.

Diệp Ngưng Dao cười xoa xoa mái tóc ngắn của cậu bé, đưa cho cậu bé một bát nước: “Uống cả cái này nữa đi.”

Phó Niên ngước mắt nhìn cô chằm chằm vài giây trước, sau đó cầm lấy bát uống “ừng ực ừng ực” hết sạch không còn một giọt.

“Dễ thương quá…”

Phó Thập Đông đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì có chút buồn cười, đi tới giúp thu dọn bát đũa, vỗ vỗ bả vai Phó Niên: “Ngủ sớm đi, ngày mai chú đưa cháu và Viên Viên đến trường.”

Mấy ngày trước, hai đứa nhỏ đã chính thức đến trường tiểu học của xã học, bởi vì Phó Niên chưa từng đến trường, hơn nữa vì lý do thể chất đặc biệt nên cậu bé và Phó Viện cùng nhau vào học lớp một.

Ban đầu, hiệu trưởng trường tiểu học không muốn nhận học sinh cá biệt này, Phó Thập Đông đã ôm theo đứa trẻ nói nửa ngày mới khiến đối phương thỏa hiệp và hứa rằng nếu sau này điểm cao, cậu bé có thể nhảy lớp.

Các thành viên trong gia đình lo lắng hơn về việc cậu bé sẽ bị các bạn cùng lớp bắt nạt khi đi học, nhưng xét theo tình trạng hiện tại, tạm thời sẽ không có vấn đề gì lớn.

Phó Niên yên lặng gật đầu, dáng vẻ đoan trang của cậu bé một chút cũng không hợp với tuổi nổi loạn của bọn nhỏ.

Nhìn theo hướng cậu bé rời đi, Phó Thập Đông ôm eo mảnh khảnh của Diệp Ngưng Dao, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Cám ơn vợ.”

“Hả? Cảm ơn cái gì?” Cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt trìu mến của anh, tim đột nhiên đập lệch một nhịp.

Chỉ nói cảm ơn vì đã chữa khỏi bệnh cho Phó Niên có vẻ hơi quá xa vời, Phó Thập Đông cẩn thận lựa lời, ôm cô vào lòng: “Cảm ơn vì đã tốt với anh như vậy.”

Cô có tốt với anh không?

Khi cô nghe lời cảm ơn như vậy, cô luôn cảm thấy có chút tội lỗi.

Lòng tốt của cô đối với anh không bằng một phần mười so với anh đối với cô.

Học cách buông bỏ trái tim mình, Diệp Ngưng Dao chủ động leo lên cổ anh và hôn chiếc cằm hơi râu của anh, quyết định sau này sẽ đối xử tốt với người đàn ông này.

Sau gần một tháng lăn lộn, cuối cùng Mạnh Nghênh Oánh cũng mày mò làm được một lọ kem nhỏ.

Bởi vì trên mặt có quá nhiều vết mẩn ngứa, cô ta không thể lấy chính mình làm vật thí nghiệm, cho rằng công thức này kiếp trước đã được bào chế thành sản phẩm bán rất nhiều, cho nên cô ta cũng không tìm người khác thử nghiệm nó.

Vào ngày này, cô ta mang kem đến nơi ở của thanh niên trí thức để bán, nơi này đã từng náo nhiệt, trở nên vắng vẻ vì sự ra đi của Giang Hoài và Lưu Mỹ Ngọc.

Trong cả làng, đây là nơi duy nhất sẵn sàng chi tiền mua kem.

Nghĩ đến đây là bước đầu tiên để bắt đầu kinh doanh, Mạnh Nghênh Oánh hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Vừa vào cửa, một người đã đi tới trước mặt cô ta, khi cô ta đưa mắt nhìn lại, chính là Tiền Linh, một nữ thanh niên trí thức.

Trước đây, Mạnh Nghênh Oánh không thích giao du với những người xuất thân từ gia đình tốt ở nơi ở của thanh niên trí thức, nhưng bây giờ thì khác, nếu cô ta muốn kiếm tiền, cô ta phải nhổ lông của những người này.

“Thanh niên trí thức Tiền, cô ở đây làm gì?” Xuyên qua khăn quàng đỏ, cô ta mỉm cười.

Đi trên đường, trong lòng Tiền Linh đang suy nghĩ một vài việc, khi giọng nói đột ngột vang lên làm cô ấy giật mình, cô ấy nhìn lên và nhìn thấy đối phương.

Hoa khôi của thôn trước đây vốn kiêu ngạo như vậy lại chủ động chào hỏi cô ấy mới là điều không bình thường.

“Tôi đi lên huyện thành, cô tìm ai?”

Bây giờ ở nơi của thanh niên trí thức này, cô ấy thực sự không thể nghĩ ra người phụ nữ này sẽ tìm ai.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 207



“Vừa hay, tôi cũng muốn đi lên huyện thành, sao chúng ta không đi cùng nhau.” Quá trình bán hàng là một quá trình từng bước, Mạnh Nghênh Oánh vẫn mỉm cười và thái độ của cô ấy trở nên tốt chưa từng có.

Điều này khiến Tiền Linh có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng đồng thời cũng cảnh giác.

[
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 208



Khi Phó Niên mới đến trường, đứa trẻ sợ tên của Phó Thập Đông nên không dám khiêu khích Phó Niên.

Mấy ngày nay nhìn thấy cậu bé thành thật như vậy, trong lòng cậu bé lại xuất hiện vài ý nghĩ xấu xa.

Trên bục giảng, giáo viên nói chuyện vô tư, Thạch Siêu nghiêng người chống cằm nghe một cách chán nản, thấy Phó Niên bên cạnh sắp thành học trò ngu ngốc, cậu bé trợn mắt dùng cây bút chì trong tay để chọc chọc.

“Tiểu câm, chơi với tôi một lát đi?”

Cảm giác được có người chạm vào mình, Phó Niên quay đầu lại bắt gặp ánh mắt trêu đùa kia, khẽ nhíu mày, không để ý tới, sau đó quay đầu nhìn lên bảng, thần sắc tập trung.

Lần đầu tiên bị phớt lờ như vậy, Thạch Siêu lập tức không vui, lại dùng bút chì tấn công Phó Niên, thấy đối phương vẫn phớt lờ mình, liền trực tiếp vẽ một chữ “X” thật to lên sách của đối phương.

Phó Niên thấy sách của mình bị cào, đôi mắt bình tĩnh của cậu bé rốt cuộc cũng dao động, cậu bé nhìn về phía Thạch Siêu, trong mắt hiện lên một tia tức giận.

Thạch Siêu bị cậu bé nhìn chằm chằm có chút áy náy, lại nghĩ đến bản thân là nam nhân cái gì cũng không sợ, liền ưỡn ngực trừng mắt với Phó Niên: “Nhìn chằm chằm cái gì? Người câm nhỏ!”

Trước đây khi ở trong thôn, đám người Mạnh Tiểu Vĩ thường mắng câu này khi bắt nạt người khác, nên đã trở nên tê liệt với nó. Lúc này, Phó Niên chỉ mím môi thu sách lại vào trong ngực, vẫn không thèm nhìn cậu bé.

Hai người chênh lệch mấy tuổi, Phó Niên chỉ coi đối phương như đứa trẻ chưa lớn mà thôi.

Giống như dùng nắm đấm đánh bông, chọc lâu như vậy cũng không thèm để ý, Thạch Siêu phồng má, nhất thời không biết làm sao cho phải.

Tiếng chuông báo hết giờ tan học vang lên, Phó Niên lấy cuốn sách tiếng Trung đã bị trầy xước ra khỏi cặp sách sau khi tất cả bọn trẻ đi học về.

Sau đó, cậu bé tìm một cục tẩy khác và cẩn thận lau cuốn sách cho đến khi hai vết bút chì được lau sạch, sau đó cử động của bàn tay mới dừng lại.

Nhìn xuống chỗ bị trầy xước, cậu bé vươn tay sờ sờ, tựa hồ chỉ cần làm như vậy, chỗ bị tổn thương sẽ có thể khôi phục như ban đầu.

Cậu bé và Phó Viện mặc dù đều học lớp một, nhưng lại không học cùng lớp, cậu bé ở lớp thứ nhất, Phó Viện ở lớp thứ hai.

Bọn họ sẽ về nhà cùng nhau sau giờ học mỗi ngày.

Chuông tan học vang lên không bao lâu, Phó Viện đeo cặp sách màu xanh lục trên lưng chạy đến phòng học lớp một, thở hổn hển, hướng ra ngoài cửa hét lớn: “Anh trai, chúng ta về nhà đi!”

Đặt sách tiếng Trung vào cặp sách, Phó Niên bước ra khỏi lớp như thường lệ và đi cùng với em gái mình.

Cậu bé không nói một lời nào về những gì đã xảy ra trong lớp.

Vì hai đứa trẻ đã đi học nên hai giờ sau bữa tối mỗi ngày là thời gian học tập của cả nhà họ Phó.

Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, Phó Thập Đông dẫn hai đứa trẻ ngồi quanh bàn trên giường đất và chăm chỉ học tập, Diệp Ngưng Dao ngồi bên cạnh giúp chúng làm bài tập, Trang Tú Chi vừa nhìn chúng vừa học vừa sửa quần áo.

Khi gặp cái gì không hiểu, cô ấy cũng tham gia học cùng.

“Anh đã làm sai câu hỏi này.” Là một gia sư, Diệp Ngưng Dao rất coi trọng, bởi vì cô có ký ức về của nguyên thân, sau khi đọc hai lần cô có thể hiểu những câu hỏi này, khi cô nhìn thấy Phó Thập Đông đã làm sai một câu hỏi, cô sẽ chỉ ra chỗ sai cho anh: “Chữ này phát âm là duyên, không phải khí.”

Phó Thập Đông ngước nhìn khuôn mặt nghiêm túc của vợ mình và cố ý hỏi cô: “Kiều diễm nghĩa là gì?”

Có nghĩa là gì… Diệp Ngưng Dao nhất thời không nghĩ ra, cô nảy ra một ý tưởng, lấy một bản “Tân Hoa Tự Điển” trên bàn đập vào trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh có thể tự mình xem đi, em còn phải giúp hai đứa Viên Viên làm bài.”

Trên thực tế, Phó Thập Đông biết từ đó có nghĩa là gì, anh chỉ muốn nói thêm vài lời với vợ mình, nhưng một cuốn từ điển lại được ném vào và làm gián đoạn những gì anh muốn nói tiếp theo.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 209



“Anh mau tra đi, nhất định phải có thái độ học tập đúng đắn!”

“…” Dưới ánh mắt nghiêm nghị chăm chú của vợ, Phó Thập Đông chỉ còn cách mở từ điển ra và giả vờ tra.

Phó Niên ngồi bên cạnh lén lút mở sách giáo khoa tiếng Trung của mình ra, sợ người khác phát hiện nên trực tiếp lật trang bị hỏng để đọc những kiến thức không được che sau đó.

Phó Viện vô tình liếc nhìn trang đang đọc, không khỏi thốt lên: “Oa, thầy dạy nhanh thế? Chúng ta mới học đến trang 12.”

Trong mắt Phó Niên hiện lên một tia hoảng sợ, cậu bé nặng nề gật đầu, sợ bị người khác nhìn ra khác thường.

Thấy không ai nói gì, cậu bé thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kể từ khi kết hôn với Phó Thập Đông, Diệp Ngưng Dao không làm nhiều việc ở nhà, gần đây chồng cô ban ngày phải lên huyện thành kiếm tiền, khi về còn phải lên núi kiểm tra một vòng, buổi tối thì tranh thủ thời gian học tập.

Thời gian của người khác tính bằng phút, nhưng anh lại không thể đợi được mà muốn tính bằng giây, anh rất bận.

Để hỗ trợ công việc của anh, Diệp Ngưng Dao đã chủ động đảm nhận tất cả việc nhà, cô rất hiền huệ khiến bản thân cô còn phải ngạc nhiên.

Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, Diệp Ngưng Dao tổng vệ sinh quét dọn nhà cửa.

Để cho đẹp, cô còn mua hai mảnh vải và may thêm rèm cửa mới.

Màu xanh nhạt khiến cả căn phòng trông bớt thiếu sức sống hơn.

Gói hàng cô vừa nhận được lúc sáng cũng được cô mở ra và trải ra trên chiếc giường đất.

Ngoài rất nhiều đồ ăn thức uống, còn có một bức thư của cha mẹ nguyên thân.

Ngoài những lời quan tâm, bức thư còn nói rằng bọn họ đã biết nguyên nhân chia tay của cô và Giang Hoài.

Phải nói rằng cha mẹ của nguyên thân là những người có lễ độ, cho dù Giang Hoài có làm sai thế nào, bọn họ cũng không viết một lời chửi thề nào trong thư.

Trong thư, mẹ của nguyên thân còn khen thuốc hoa đào mà cô đưa rất hữu dụng, điều này khiến Diệp Ngưng Dao mím môi cười, định mấy ngày sau sẽ gửi thêm vài viên nữa cho bà ấy.

Bây giờ cha mẹ của nguyên thân đã là cha mẹ của cô, cô có trách nhiệm phải hiếu thuận với bọn họ, bọn họ là những người tốt, cô sẽ đối xử chân thành với bọn họ.

Diệp Ngưng Dao cất thức ăn vào tủ bếp, như quần áo và một số loại thuốc hàng ngày được cho vào hộp dưới giường đất, chiếc vòng tay bằng bạc mà Trần Ngọc Như đưa cho cô trước đây vẫn nằm yên lặng trong góc của hộp dưới giường đất.

Diệp Ngưng Dao rũ mắt nhìn xuống vài giây, tùy ý nhặt nó lên và bắt đầu suy nghĩ xem nên đổi nó thành loại trang sức nào.

Toàn thân lắc tay bạc được khắc hoa văn vô cùng đơn giản cổ xưa.

Một viên ngọc bích nhỏ bằng hạt đậu đỏ trong số hoa văn thu hút sự chú ý của cô.

Trong thời đại này, hầu hết các đồ trang sức có thể nhìn thấy đều không được khảm đá quý, Diệp Ngưng Dao đoán rằng chiếc vòng tay này được Mạnh Nghênh Võ theo Ủy ban Cách mạng đi xét nhà nên có được.

Đúng lúc cô đang trầm ngâm, viên ngọc bỗng tỏa sáng rực rỡ, rất lạ.

Diệp Ngưng Dao kinh ngạc buông tay, đặt nó lên bàn, chỉ chốc lát, chiếc vòng liền khôi phục như cũ.

Đây là có chuyện gì? Bản thân cô nhìn nhầm hay sao?

Cô không thể tin được mà cầm lên lần nữa, chỉ trong chốc lát, viên bảo thạch liền thay đổi như cũ, ngay sau đó, hoa văn trên chiếc vòng tay mơ hồ nổi lên, trông giống như một pháp bảo từ tiên giới.

Về phần nó là pháp khí gì, Diệp Ngưng Dao đã nhìn rất lâu nhưng vẫn chưa nghĩ ra.

Lúc đầu Trần Ngọc Như tặng chiếc vòng, điều đó có nghĩa là chiếc vòng này sẽ không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào khi nó ở trên tay cô ấy.

Chẳng lẽ là do pháp khí với linh lực dồi dào trong cơ thể cô đã đánh thức nó?

Pháp khí? Vòng đeo tay?

Đột nhiên, trong đầu lóe lên một tình tiết trong sách, Diệp Ngưng Dao đột nhiên ý thức được, cuối cùng cũng hiểu được nó có tác dụng gì trong thế giới này.
 
Back
Top Bottom