Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 180



Không biết Trần Ngọc Như có đến huyện với người nhà họ Mạnh hay không, nhưng cô đã dành thời gian ra đồng giao nước cho Phó Thập Đông để tìm Mạc Tiểu Thanh trên cánh đồng lúa mì bên kia.

Tháng sáu, cánh đồng lúa mì xanh tươi, Diệp Ngưng Dao tìm hồi lâu mới tìm được Mạc Tiểu Thanh bên cạnh một con mương.

Từ xa nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy cô ấy và Lâm Tử An không cố gắng làm việc, mệt mỏi đứng ở nơi đó cong vẹo, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

“Khụ…” Diệp Ngưng Dao dùng sức ho khan một tiếng, mặc dù khá ngượng ngùng, nhưng vẫn cắt ngang bọn họ: “Ừm, Tiểu Thanh, tôi tìm cô có chút chuyện.”

Âm thanh đột ngột khiến hai người giật mình, Mạc Tiểu Thanh quay đầu lại liền thấy là cô, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hất tay Lâm Tử An ra, bước nhanh về phía Diệp Ngưng Dao.

Khuôn mặt nhỏ ửng hồng và thái độ bẽn lẽn khác hẳn vẻ ngoài vui vẻ thường ngày.

Diệp Ngưng Dao thấy thái độ tiểu mỹ nhân của cô ấy, nhịn không được mà cười khẽ một tiếng: “Khi nào thì hai người xác định đến với nhau? Không nói cho tôi biết sao?”

“Chuyện xảy ra hai ngày trước, tôi còn chưa kịp nói cho cô biết.” Mạc Tiểu Thanh xoa xoa mũi, mi mắt tràn đầy vui sướng.

Có thể ở bên cạnh người mình thích, Diệp Ngưng Dao thật sự rất mừng cho hai người bọn họ, thấy Lâm Tử An đang cách bọn họ không xa chỉ dám nhìn mà không dám tiến tới chào hỏi, cô kinh ngạc nhướng mày, không nghĩ đến người đàn ông ngày thường hay năng nổ cũng có một mặt nhút nhát.

Nghĩ đến chuyện quan trọng, Diệp Ngưng Dao cố nén cười, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Thanh, tôi có việc muốn nhờ cô giúp đỡ. Hiện tại cô có tiện hay không?”

“Đương nhiên là tiện, có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến Mạc Tiểu Thanh không nhịn được mà lo lắng.

“Ở đây nhiều người lắm chuyện, chúng ta đi chỗ khác nói đi.” Cô không định giấu giếm cô ấy về những bước đi tiếp theo.

Hai người đi tới nhà kho do Diệp Ngưng Dao quản lý, lúc này mọi người đều đang bận rộn ngoài đồng, không giống như thường ngày, phía trước nhà kho vắng vẻ, đầu tiên Diệp Ngưng Dao nhìn xung quanh một lượt, sau đó mới đóng chặt cửa lại.

Mười phút sau, sau khi nghe Diệp Ngưng Dao thuật lại, Mạc Tiểu Thanh tức giận đến mức không ngừng chửi bới những điều không hay về Mạnh Nguyên Võ.

Đồng thời, cô ấy lại cảm thấy tiếc cho Trần Ngọc Như, làm thế nào cô ấy có thể sống phần đời còn lại với một người đàn ông như vậy?

“Tôi muốn gặp Trần Ngọc Như, nhưng nếu tôi đích thân xuất hiện, người nhà họ Mạnh có lẽ sẽ rất cảnh giác. Cô có thể giúp tôi hẹn gặp không?”

“Không thành vấn đề, tôi lập tức đi tìm cô ấy!”

Bởi vì ngày hôm qua Mạnh Nguyên Võ bị thương, hôm nay sân nhà họ Mạnh rất yên tĩnh.

Mạc Tiểu Thanh lẻn đến góc tường ở sân sau, chắp tay kêu meo meo vài tiếng, một lúc sau, liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nữ: “Ai ở đó?”

“Là tôi…” Gần đây hai người thường xuyên sử dụng mật mã như vậy, đã hình thành ăn ý, khi nghe thấy giọng nói của Trần Ngọc Như, Mạc Tiểu Thanh liền áp mặt vào tường, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ cô có thể ra ngoài được không? Tôi có chuyện liên quan đến cô.”

“Ừ, đợi tôi một chút.”

Kể từ khi Mạnh Nghênh Oánh kết hôn, cô ta chuyển ra ngoài sống, con trai của Mạnh Nguyên Võ ngày nào cũng quanh quẩn bên ngoài và không về nhà, những người khác đều theo Mạnh Nguyên Võ lên huyện thành, chỉ có Trần Ngọc Như ở nhà.

Năm phút sau, Trần Ngọc Như bước ra từ cánh cửa nhỏ ở sân sau với vẻ mặt thoải mái.

Mạc Tiểu Thanh không dám lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ngưng Dao muốn gặp cô, cô có muốn đi gặp không?”

Diệp Ngưng Dao nói rằng nếu đối phương không muốn đến, cô ấy sẽ không ép buộc cô ấy đến, chỉ cần cô ấy chuyển lời là được.

Trần Ngọc Như dừng lại và hỏi: “Cô ấy muốn gì ở tôi?”

“Chuyện về vết thương của Mạnh Nguyên Võ ngày hôm qua, cô ấy nói nếu cô có hứng thú thì có thể gặp cô ấy, còn nếu không hứng thú thì quên đi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 181



Khi nhắc đến Mạnh Nghênh Võ, sắc mặt cô ấy rất bình tĩnh, trong nhất thời Mạc Tiểu Thanh đoán không ra suy nghĩ của cô ấy.

Mạnh Nghênh Võ làm sao mà bị thương đến căn cơ? Trần Ngọc Như không biết rõ lắm, cũng không dám hỏi, nghe Mạc Tiểu Thanh nói như vậy, cô ấy mở to hai mắt, trở nên kích động: “Hắn ta lại chọc người bên ngoài hay sao?”

“Đến tột cùng chuyện xảy ra như thế nào thì không bằng cô đi gặp Ngưng Dao đi.” Nói xong lời này, Mạc Tiểu Thanh hi vọng cô ấy có thể dũng cảm lên một chút.

Ở làng Đại Oa có một phong tục là nếu con dâu không thể để lại đời sau cho nhà chồng thì sau khi chết sẽ không được đi theo phần mộ tổ tiên.

Trần Ngọc Như đã kết hôn với Mạnh Nghênh Võ lâu như vậy mà vẫn chưa mang thai, điều này cũng khiến cô ấy trở thành người ngoài trong gia đình Mạnh, cho dù Mạnh Nghênh Võ có bắt nạt cô ấy như thế nào, cô ấy cũng sẽ không thể nhận được sự bảo vệ của các thành viên khác trong gia đình nhà họ Mạnh.

Những thử thách, gian truân của cuộc đời khiến người phụ nữ chưa đầy hai mươi lăm tuổi này trông như đã ngoài ba mươi. Trần Ngọc Như do dự một chút, nặng nề gật đầu: “Được, tôi sẽ đi cùng cô.”

Nơi ba người bọn họ gặp nhau là trên núi Tiên Đào, được bao phủ bởi rừng cây, Diệp Ngưng Dao không sợ bị những người xung quanh lui đến.

Sau khi Mạc Tiểu Thanh đưa người tới đây, liền đi sang một bên canh chừng.

So với bộ dạng phờ phạc của lần gặp trước, trạng thái tinh thần của Trần Ngọc Như bây giờ tốt hơn trước rất nhiều.

Diệp Ngưng Dao đứng đối diện cô ấy, cẩn thận đánh giá cô ấy.

Trước đây cô không để ý, nhưng bây giờ gặp lại, cô mới nhận ra ngoại hình của Trần Ngọc Như giống chị dâu mình năm phần.

Không lẽ Mạnh Nghênh Võ là một người đàn ông si tình?

Không có những khách sáo dư thừa, Diệp Ngưng Dao trực tiếp hỏi: “Nếu như tôi có thể giúp cô trở về thành phố, cô có đồng ý hợp tác với tôi không?”

“Cái gì?” Trần Ngọc Như kiên định nhìn về phía cô, cho rằng bản thân cô ấy gặp phải ảo giác.

Trở lại thành phố? Đó là điều mà cô ấy có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới.

“Thật sự cô có thể giúp tôi trở về thành phố sao? Tại sao cô lại muốn giúp tôi?”

“Cô còn chưa trả lời vấn đề của tôi, cô đồng ý cùng hợp tác với tôi không?” Chuyện tự sát lần trước, Diệp Ngưng Dao có thể khẳng định người phụ nữ này rất hận nhà họ Mạnh.

Điều duy nhất không chắc chắn bây giờ là liệu cô ấy có đủ can đảm để thay đổi vận mệnh của bản thân hay không.

“Cô muốn tôi làm cái gì?” Cũng không thể trách cô ấy đa nghi, trong cái thôn không có bất kì người thân nào này, ngoại trừ Mạc Tiểu Thanh, cô ấy không thể tin tưởng bất luận người nào.

Ánh mắt đề phòng của người phụ nữ này khiến Diệp Ngưng Dao không nhịn được mà nhướng mày, trước đây cô luôn cho rằng cô ấy là người nhát gan lương thiện, nhưng xem ra không phải vậy.

“Tôi muốn biết mọi thứ về Mạnh Nguyên Võ. Đổi lại, tôi sẽ giúp cô ly hôn và trở về thành phố.”

“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Tại sao cô không tự mình trở về thành phố?” Trần Ngọc Như bị miếng bánh từ trên trời rơi xuống này làm cho có chút sững sờ, cô ấy hận bản thân không thể lập tức đồng ý, nhưng lại sợ chính mình lại lần nữa rơi vào bẫy của người khác.

Kỳ thực Diệp Ngưng Dao có thể hiểu được sự thận trọng của cô ấy, thời đại này trở lại thành phố không phải là chuyện dễ dàng, cô tuyệt đối cũng sẽ không dễ dàng tin chuyện tốt như vậy.

“Tôi và người đàn ông nhà tôi có quan hệ rất tốt, tạm thời không có ý định trở về thành phố, cô cũng biết anh trai của tôi ở thôn chúng ta, lần này anh ấy tới đây là muốn mang tôi trở về. Tôi có thể đem suất trở về thành phố của tôi cho cô, nhưng cô phải đem toàn bộ bí mật của Mạnh Nghênh Võ ra trao đổi, hơn nữa phải hợp tác với tôi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 182



Sẽ không có ai mà không bị loại cám dỗ này dụ dỗ, mỗi ngày ở nhà họ Mạnh đều giống như trong địa ngục, Trần Ngọc Như hận không thể lập tức quay về thành phố, nhưng liệu Mạnh Nguyên Võ có buông tha cho cô ấy không?

“Hắn ta sẽ không ly hôn với tôi.”

Lần cuối cùng cô ấy đề cập đến việc ly hôn, cô ấy đã bị đánh.

“Yên tâm, tôi sẽ để hắn ta phải ly hôn với cô, chỉ cần cô có thể tin tưởng tôi.”

Thái độ kiên quyết của Diệp Ngưng Dao khiến Trần Ngọc Như rất tự tin, cô ấy cắn môi hạ quyết tâm đánh cược: “Được! Tôi sẽ hợp tác với cô! Tôi sẽ kể cho cô nghe mọi chuyện về hắn ta!”

Xuống núi, Diệp Ngưng Dao đi đến thôn bên cạnh mua gà mái già.

Để thực hiện kế hoạch thuận lợi, cô ấy đã lấy thêm hai cân rượu trắng, nhưng cô ấy không biết tửu lượng của Diệp Ngưng Viễn như thế nào?

Dù sao lần trước anh ấy và Phó Thập Đông cũng không uống quá nhiều rượu.

Hai ngày nay, ngày nào Diệp Ngưng Viễn cũng xuất quỷ nhập thần đi ra ngoài, bởi vì cần phải phân tâm chuyện của chị dâu, Diệp Ngưng Dao cũng không thèm hỏi anh ấy đi ra ngoài làm gì.

Ở phương diện nấu nướng, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể dựa vào nam nhân của mình làm, chỉ cần cô ấy chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn là được.

Phó Thập Đông thấy cô trở về với hai tay đầy đồ đạc, anh lập tức bước tới giúp đỡ: “Lần sau mấy công việc này thì để anh làm, tay của em có đau không?”

“…” Chỉ là một con gà với hai cân rượu, Diệp Ngưng Dao cảm thấy phản ứng của anh có chút khoa trương, hơn nữa cô cũng không phải đứa trẻ ba bốn tuổi, sẽ không yếu đuối đến như vậy.

“Việc gì cũng để anh làm, sau này nếu không có anh ở bên cạnh em, em phải làm sao bây giờ?”

Lời nói đùa của cô chỉ là tùy ý, Phó Thập Đông dừng lại, nâng đồ lên nhìn cô chằm chằm: “Không có nếu như, đừng mang loại chuyện này ra nói như vậy.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của người đàn ông, Diệp Ngưng Dao âm thầm thè lưỡi, cô cười áy náy nói: “Em chỉ là nói giỡn một chút thôi, anh làm sao lại nghiêm túc như vậy hả?”

Nghĩ đến giấy bảo đảm mà anh đã ký trước mặt Diệp Ngưng Viễn, Phó Thập Đông cố gắng kìm nén sự thôi thúc thú nhận và thay đổi chủ đề: “Em muốn ăn con gà này như thế nào?”

Cảm xúc vừa rồi trong mắt người đàn ông khiến cô có chút ngẩn ngơ, thấy anh không nói đến chủ đề đó nữa, Diệp Ngưng Dao trấn định lại sự hoảng hốt trong lòng, giả vờ rất tự nhiên nói: “Anh quyết định đi, em ăn như thế nào cũng được.”

Khi màn đêm buông xuống, Trang Tú Chi mang theo hai đứa trẻ và đi ngủ sau bữa tối, chỉ còn lại Diệp Ngưng Viễn và Phó Thập Đông trên bàn ăn tối, Diệp Ngưng Dao ở bên cạnh bọn họ.

Bọn họ đã uống vài ly rượu trắng, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn tỉnh táo.

Diệp Ngưng Dao một mực đợi Trang Tú Chi rời đi, cuối cùng sau khi cô ấy rời đi mới mở miệng: “Anh, em muốn hỏi anh một chuyện, không biết anh có đồng ý giúp em một tay hay không.”

Vừa nói, cô vừa rót đầy rượu vào chén rượu của đối phương, ý tứ lấy lòng rất rõ ràng.

“Làm sao vậy? Em nói cho anh biết đi.” Diệp Ngưng Viễn chỉ uống mấy chén liền cảm thấy đầu hơi đau, nhưng người vẫn tỉnh táo.

Bây giờ anh ấy đã ăn gà uống rượu, em gái anh ấy nói có việc muốn nhờ, thật là ranh ma!

“Em muốn nhờ anh gọi điện thoại về nhà, nhờ cha mẹ giúp một người trở về thành phố.” Diệp Ngưng Dao chắp tay trước ngực, thái độ rất chân thành.

Nếu anh ấy từ chối giúp đỡ, sau này cô sẽ không quan tâm anh ấy nữa!

“Cho ai? Chẳng lẽ là hắn?” Diệp Ngưng Viễn chỉ vào Phó Thập Đông với một sự tức giận đang dần dần bộc phát.

Nhà họ Diệp sẽ không bao giờ muốn một người đàn ông ăn cơm mềm!

Diệp Ngưng Dao thấy anh ấy suy nghĩ lung tung, vội cắt đứt suy nghĩ lung tung của anh ấy: “Cái gì vậy? Đương nhiên là không phải!
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 183



Đó là một nữ thanh niên trí thức có quan hệ tốt với em, gia đình cô ấy cũng ở Bắc Kinh, anh nói không giúp em xem?”

Trong sách, Diệp Ngưng Viễn luôn đáp ứng những yêu cầu của nguyên thân, vì vậy cô mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Quả nhiên, Diệp Ngưng Viễn không có trực tiếp cự tuyệt cô, mà là hỏi lại: “Em vì cái gì mà giúp người ta trở về thành phố?”

“Trước đây em đã nhận được rất nhiều ân huệ từ cô ấy khi ở trong thôn. Cô ấy là một người đã phải chịu rất nhiều khổ sở, vài ngày trước cô ấy suýt chút nữa đã chết vì tự tử, vì vậy em muốn giúp cô ấy ly hôn và trở về thành phố.”

Vì làm cho giống thật, Diệp Ngưng Dao hung hăng véo đùi mình một cái làm cho hai mắt đẫm lệ, nhìn rất thương tâm.

Thấy vợ sắp khóc, Phó Thập Đông lập tức đặt ly rượu xuống, cúi người: “Em khóc làm gì? Em đang nói đến ai vậy?”

Sợ rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra, Diệp Ngưng Dao không còn cách nào khác, đành lén lút kéo cánh tay đang ôm eo cô ra rồi vặn nhẹ một cái.

Cảm thấy cánh tay hơi đau, Phó Thập Đông vô thức ngồi thẳng thân người dậy, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Diệp Ngưng Dao giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cố gắng biểu diễn: “Nếu một ngày nào đó cô ấy thực sự chết đi, em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân, anh trai, anh hãy giúp em lần này đi.”

“Sao em không tự mình nói với cha mẹ?” Diệp Ngưng Viễn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, nghi ngờ lời này có đáng tin hay không.

“Gia đình mình còn không biết chuyện của em và Thập Đông, vì vậy em không dám gọi điện về nhà.”

Nguyên thân đã không còn ở thế giới này, đối mặt cha mẹ của cô ấy, Diệp Ngưng Dao theo bản năng cảm thấy chột dạ.

Nếu có thể, cô tạm thời không muốn đối mặt với cha mẹ nhà họ Diệp, những người yêu thương con gái bọn họ như bảo bối.

Diệp Ngưng Viễn đánh giá những gì mà cô nói, cảm thấy đó là sự thật, cô dám âm thầm đưa ra quyết định về việc kết hôn mà không nói với gia đình, vì vậy cô chắc chắn không dám gọi điện về nhà.

“Chuyện này anh có thể giúp, nhưng em phải nghĩ cách nói rõ ràng chuyện này với cha mẹ, thẳng thắn thì được khoan hồng, anh không thể giúp em che giấu quá lâu.”

“Cảm ơn anh! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Diệp Ngưng Dao nâng bình lên và lại mỉm cười hì hì rót rượu cho anh ấy.

Nhìn thấy dáng vẻ thanh tú này, Phó Thập Đông cảm thấy ghen tị, mặc dù biết người đàn ông ngồi đối diện là anh trai của vợ mình, nhưng tại sao cô lại cười rạng rỡ như vậy?

Sự chú ý của Diệp Ngưng Dao vẫn đang tập trung vào trên người Diệp Ngưng Viễn, vì vậy cô không chú ý đến sự ghen tị của người bên cạnh mình.

Đêm đó, Diệp Ngưng Dao đang ngủ say, trong lúc mơ màng, cô chỉ cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào má mình, vừa ấm vừa mềm.

Cô lập tức mở mắt ra, đúng lúc đụng phải đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông: “Sao anh lại ở đây?”

Bởi vì mới ngủ dậy nên giọng có hơi khàn.

“Ừm, anh trai em ngủ rồi, anh muốn trở về ngủ cùng với em.” Hai tay Phó Thập Đông chống ở hai bên vai cô, phả hơi thở nặng nề vào mặt cô, trong hơi thở thoang thoảng có mùi rượu.

Anh nhớ cô đến nhường nào, chỉ anh mới biết rõ nhất.

Hai người đã mấy ngày không ngủ chung giường, Diệp Ngưng Dao cảm nhận được nội tiết tố nam trong cơ thể anh, nhịn không được khẽ quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Dưới ánh nến, Phó Thập Đông chậm rãi cúi đầu, môi mỏng lưu luyến trên chiếc cổ trắng ngần như thiên nga của người phụ nữ.

Diệp Ngưng Dao không khỏi v.uốt ve lưng anh, hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp.

Hôn rồi hôn, hai người càng ngày càng cuồng nhiệt, muốn nhiều hơn nữa, vừa lúc tay người nào đó muốn đi xa hơn, ngoài cửa sổ vang lên một giọng nói không thích hợp: “Phó Thập Đông, trong nhà còn nến không? Phòng bên kia nến đã cháy hết rồi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 184



Đầu óc hỗn loạn lập tức tỉnh táo, Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đẩy người nọ ra, vùi người vào trong chăn, không muốn nhìn thấy anh.

Chuyện tốt bị phá hoại thì cho dù tính tình Phó Thập Đông có tốt đến đâu cũng sẽ muốn nổi giận.

Áp chế lửa giận trong lòng, anh xuyên qua chăn nhẹ nhàng an ủi cô gái nhỏ đang thẹn thùng: “Anh đi ra ngoài xem một chút, em đi ngủ trước đi.”

“Ừ.” Diệp Ngưng Dao nhỏ giọng gật gật đầu, hai má nóng như lửa đốt.

Tìm được hai cây nến từ hộp dưới giường đất, vẻ mặt Phó Thập Đông u ám bước ra khỏi phòng, nhìn về phía Diệp Ngưng Viễn bằng đôi mắt lạnh lùng.

Diệp Ngưng Viễn từ nhỏ đến lớn chưa từng sợ hãi ai, anh ấy khoanh tay trước ngực bỡn cợt nói: “Không phải cậu đã đồng ý chơi cờ cùng tôi hay sao? Tại sao trong lúc tôi sơ ý ngủ gật, cậu lại chạy mất?”

Kể từ khi đến làng Đại Oa, anh ấy đã không trải qua một giấc ngủ ngon nào.

Dù sao trong thời gian bản thân anh ấy ở nông thôn, thằng nhóc này cũng đừng hòng động đến một sợi tóc nào của em gái anh ấy!

Đôi khi Phó Thập Đông không thể hiểu được mục đích của việc anh ấy làm những việc như vậy là gì?

Anh và Diệp Ngưng Dao đã là vợ chồng hợp pháp, nếu không phải vì thể diện của gia đình nhà mẹ đẻ của vợ, anh sẽ không hợp tác với loại thủ đoạn này.

“Cây nến đây, quầng mắt thâm như vậy thì cũng đừng thức đêm.”

“Tôi không buồn ngủ, đi thôi, cùng tôi đánh thêm hai hiệp.” Diệp Ngưng Viễn yên lặng ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục cùng anh đánh đến cùng.

Vào mùa này có đủ loại thảo mộc mọc trên núi Tiên Đào.

Bởi vì sức lực có hạn, Diệp Ngưng Dao chỉ hái một ít loại từ trong núi cấy vào sân nhỏ, bồi bổ linh lực cho chúng sinh sôi nảy nở khỏe mạnh.

Buổi sáng thức dậy, Diệp Ngưng Viễn nhướng mày ngạc nhiên khi thấy em gái mình đang chăm sóc những bông hoa và cây cỏ đó trong sân nhà.

Anh ấy đi tới, bình tĩnh quan sát từng cử động của cô, nghi vấn trong lòng ngày càng lớn.

Em gái anh ấy thích chơi với những loại thảo mộc này từ khi nào vậy?

Nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, Diệp Ngưng Dao bắt gặp ánh mắt có chút dò xét của anh ấy, trong lòng khẽ kêu lộp bộp một chút.

“Anh, sao anh lại nhìn em như vậy?”

Sau khi nghe thấy âm thanh, Diệp Ngưng Viễn nửa đùa nửa thật nói: “Tại sao khi ở nhà không thấy em thích mấy loại này?”

“Mỗi ngày anh đều ở trong quân đội, có rất nhiều chuyện không biết.” Diệp Ngưng Dao buông xẻng trong tay xuống rồi đứng lên, chắp tay vỗ vỗ bùn đất trên tay.

“Ở nông thôn không có hoạt động gì để giải trí, vì vậy em chỉ có thể tự tạo niềm vui cho riêng mình.”

Lời giải thích của cô đã thành công xua tan nghi ngờ của anh ấy, Diệp Ngưng Viễn hỏi đùa: “Hay là … em trở lại thành phố với anh?”

“Em muốn ở đây hoàn thành công việc, em sẽ không trở về.” Cô sẽ không rời đi cho đến khi ước nguyện cuối cùng của nguyên thân được hoàn thành.

Diệp Ngưng Viễn bĩu môi, anh ấy cảm thấy đầu óc vốn chỉ muốn nói chuyện yêu đương của cô một chút cũng không thay đổi.

Anh ấy thản nhiên ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, đột nhiên mở miệng nói: “Ngày mốt anh sẽ về, em có lời gì muốn anh nhắn nhủ thay hay không?”

“Trở về sao? Không phải là anh muốn ở chỗ này một tháng hay sao?” Diệp Ngưng Dao không nhịn được mở to hai mắt nhìn, trong giọng nói tràn đầy vẻ vui mừng.

“Sao anh lại cảm thấy em rất vui nhỉ?”

“Không có, em chỉ là hơi kinh ngạc thôi…” Diệp Ngưng Dao âm thầm lè lưỡi, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh lại.

“Được rồi, anh còn không biết em đang suy nghĩ cái gì hay sao?” Diệp Ngưng Viễn liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêm túc nói: “Sau khi hoàn thành xong việc của bạn em, anh sẽ gửi điện báo cho em về việc bạn em trở lại thành phố.”

“Cám ơn anh trai.” Lời cảm ơn này là xuất phát từ đáy lòng, Diệp Ngưng Dao đang suy nghĩ xem nên để anh mang gì về làm quà.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 185



“Anh giúp em hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ. Đêm giao thừa năm nay em sẽ đưa Phó Thập Đông về ăn mừng năm mới.”

“Được, anh tạm thời sẽ đem chuyện của em giữ bí mật, nếu không ngày mai mẹ thật sự sẽ đi đến đây để đưa em trở về.”

Thật là hiểu lòng người khác!

Lần đầu tiên, Diệp Ngưng Dao cảm thấy rằng người anh trai tiện nghi này có một khía cạnh cũng rất đáng yêu.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Ngưng Viễn vẫn mặc bộ quân phục tượng trưng cho địa vị của anh ấy, nhưng so sánh với trước kia, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy không chỉ gầy hơn mà còn có hai quầng thâm lớn dưới mắt, ai mà không biết còn nghĩ anh ấy đã đến đây để làm một nhiệm vụ bí mật.

Trước khi bình minh lên, anh ấy lên xe bò đến huyện thành, Phó Thập Đông ngồi ở ghế lái đánh xe, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt thoải mái vui vẻ.

Nụ cười của anh cực kỳ khiến Diệp Ngưng Viễn chướng mắt, nếu không phải quân đội vội vàng bảo anh ấy quay lại, anh ấy sẽ ở lại lâu hơn trước khi rời đi.

“Tiểu tử nhà cậu không cần quá đắc ý, nếu như cậu dám đối xử với em gái của tôi không tốt, tôi nhất định sẽ để cho nó ly hôn với cậu.”

“Chúng em sẽ không ly hôn.” Phó Thập Đông lạnh lùng quay đầu nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Sau khi quen nhau được một tuần, cả hai xem như đã hiểu nhau sâu sắc. Diệp Ngưng Viễn nhướng mày, trừng mắt nhìn lại anh, nhắc nhở: “Đừng quên là cậu đã ký cam kết, nếu trong vòng một năm nữa cậu vẫn như vậy, nhất định phải ly hôn với Dao Dao.”

Vào đêm đầu tiên Diệp Ngưng Viễn ở lại làng Đại Oa, hai người đã ký một thỏa thuận bí mật.

Nội dung của thỏa thuận là: trong vòng một năm, Phó Thập Đông sẽ chăm chỉ học hỏi kiến thức văn hóa, và có thể mang lại cho Diệp Ngưng Dao một cuộc sống thoải mái hạnh phúc.

Nếu không làm được, hai người sẽ phải ly hôn.

Mà Diệp Ngưng Viễn hứa sẽ giữ bí mật cho bọn họ trong năm nay và không nói cho cha mẹ Diệp biết tình hình thật sự.

Ở thời đại này, cha mẹ Diệp hoàn toàn khác người, bọn họ không cho rằng ly hôn là lựa chọn không thể tha thứ của con cái, nếu hôn nhân không thể mang lại cảm giác hạnh phúc thì tốt hơn hết là đừng kết hôn.

Loại quan niệm này cũng đã ăn sâu vào tâm trí của Diệp Ngưng Viễn, nếu em gái anh bị người đàn ông này đối xử không tốt, thì anh ấy thà nuôi em gái cả đời còn hơn chịu những oan ức như vậy.

Vì thỏa thuận này, anh ấy đã rất im lặng trong khoảng thời gian này và anh ấy đã không ngáng chân Phó Thập Đông.

“Yên tâm, sẽ không có khả năng này.” Phó Thập Đông nhíu mày, dùng sức kéo dây cương, xe bò đột nhiên lệch khỏi đường ray ban đầu, đi về phía một cái hố không sâu không cạn.

“Loảng xoảng” một tiếng, Diệp Ngưng Viễn không lường trước được mà nảy người lên, thiếu chút nữa là nảy ra ngoài.

Mông đau quá.

“Họ Phó nhà cậu có phải cố ý hay không hả!?”

“Tôi không để ý đến.” Phó Thập Đông nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ấy một cái, không nói chuyện nữa.

Gần đến giờ tàu vào ga, vẻ mặt Diệp Ngưng Viễn ủ rũ, cũng lười cãi lại anh, cố chịu đau ở mông rồi tiếp tục ngồi trong xe bò.

Sau một năm, để xem anh còn kiêu ngạo được như vậy nữa hay không?

Sau khi đưa người đến nhà ga huyện thành, Phó Thập Đông không trực tiếp quay trở lại làng mà lái xe bò đến trạm thu gom rác thải.

Thời buổi này này, sách cũ, sách vụn ở nhà không đọc sẽ được bán cho các vựa phế liệu để lấy tiền. Anh đi vào trong sân, hỏi lão già đang gác cửa: “Sư phụ, nơi này có sách giáo khoa trung học cơ sở không?”

Ông lão nhướng mắt, tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Mua cho đứa nhỏ sao?”

“Ừ.” Mặt Phó Thập Đông liền đỏ lên, không có mặt mũi khi nói với mọi người rằng anh muốn tự mình học nó.

“Đi lên đầu tìm đi, tìm kĩ có lẽ sẽ có.” Ông lão chỉ tay đến phương hướng, còn không quên nhắc nhở nói: “Còn có tranh ảnh sách các loại, mấy đứa nhỏ đại khái cũng thích.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 186



“Vâng, cảm ơn ông.”

Bốn phía ngoài những đồ đạc đổ nát, còn có nhiều đồ sành sứ sắp vỡ.

Cách đó không xa là những chồng sách xếp rất cao, anh đi vòng quanh những mảnh giấy vụn vương vãi và chai lọ vứt dưới đất, rồi cúi xuống bắt đầu tìm kiếm thứ mình muốn.

Bởi vì có quá nhiều sách vô dụng trong chỗ thu mua phế liệu, Phó Thập Đông đã xắn tay áo và tìm kiếm một lúc lâu trước khi tìm thấy hai cuốn sách tiếng Trung và toán học trung học cơ sở trong số rất nhiều sách.

Vì lý do thời đại, sau năm 1966 tất cả các trường học ở đây kể cả trường tiểu học đều bị đóng cửa.

Khi đó, Phó Thập Đông mới mười tuổi, sau khi bị buộc phải nghỉ học vài năm, cuối cùng anh cũng được trở lại trường học nhưng lại gặp phải tai nạn của anh trai mình.

Anh vừa bận kiếm tiền vừa bận chăm sóc gia đình nên cứ như vậy mà anh không bao giờ đi học nữa.

Bên cạnh sách giáo khoa cấp trung học cơ sở là một số sách giáo khoa trung học phổ thông. Bìa ngoài bị hư hỏng nặng nhưng các trang bên trong có lẽ còn mới đến tám phần.

Phó Thập Đông do dự một lúc, sau đó nhặt chúng ra khỏi chồng sách và đặt chúng sang một bên.

Ngoài ra, anh còn tìm thấy một số album ảnh và một bộ “Bộ sách tự học Toán, Lý, Hóa”, rồi cho vào túi vải của mình.

Trở lại cửa, ông lão cũng không thèm nhìn anh mang theo cái gì, kiểm tra cái cân, thu tiền rồi mới cho anh rời đi.

Cuối cùng, ông ấy vẫn không quên nhắn nhủ đôi điều: “Các cháu học thêm vẫn tốt hơn, có điều kiện thì cho đi học.”

Buổi chiều khi anh về nhà, Diệp Ngưng Dao không có ở nhà, vì vậy Phó Thập Đông đã đặt những cuốn sách đó vào hộp dưới giường đất, chọn những album ảnh và mang chúng cho Phó Niên.

Hai đứa trẻ đều đã đi ra ngoài chơi, Trang Tú Chi là người duy nhất ở trong nhà.

Sau khi đặt album lên bàn, anh cũng không vội rời đi mà lớn tiếng hỏi: “Chị dâu, nếu chúng ta đưa Phó Niên đến trường thì chị thấy như thế nào?”

“Đi học sao?” Trang Tú Chi kinh ngạc giương mắt lên, trên mặt lộ ra một tia do dự: “Nó có thể làm được sao?”

Bỏ qua chuyện có trường học nào chịu nhận cậu bé hay không, liệu Phó Niên có khiếm khuyết về thể chất có bị bắt nạt hay không?

Kỳ thật Phó Thập Đông cũng đã cân nhắc về vấn đề này, nhưng đứa nhỏ năm nay đã hơn mười tuổi, nếu không đi học, sau này cũng chỉ có thể giống anh mà thôi.

“Gần đây, phản ứng của Phó Niên giống như nhạy cảm hơn trước rất nhiều, em nghĩ chúng ta nên thử một lần.”

Mùa thu năm nay, Phó Viện sẽ bắt đầu học tiểu học, Phó Niên sẽ chỉ bị chậm trễ thêm nếu cậu bé vẫn còn lang thang trong làng.

Trang Tú Chi cau mày, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Vậy để nó thử xem, mùa thu để nó và Viên Viên cùng nhau đi học.”

Một ngày sau, thành phố Bắc Kinh.

Tiếng còi vang lên, đoàn tàu chậm rãi tiến vào sân ga, Diệp Ngưng Viễn vén vành mũ, hít sâu một hơi, xách hành lý xuống xe.

Anh ấy không quay trở lại quân đội hay trực tiếp về nhà mà lên xe buýt đến nhà máy sản xuất máy móc trong thành phố để tìm cha mình là Diệp Chính Ngôn.

Lúc trước khi anh ấy đi, cha mẹ Diệp đã biết khi nào anh ấy sẽ quay lại, Tiền Thục Hoa dường như đã đoán được hành động của anh ấy, sáng sớm đã theo chồng đến xưởng máy, ngồi trong văn phòng không nhúc nhích.

Diệp Chính Ngôn giật giật khóe miệng, không dám nói ra lời tức giận nào.

Diệp Ngưng Viễn vội vàng chạy tới, khi anh ấy bước vào văn phòng, anh ấy vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang cười mà như không cười của mẹ mình.

“Ồ, trước khi đi con đã nói gì với mẹ? Tại sao con lại đến đây ngay khi vừa xuống tàu?”

“Mẹ, con đoán mẹ sẽ tới đây, cho nên con không có về nhà.” Diệp Ngưng Viễn áy náy sờ sờ chóp mũi, tránh đi ánh mắt sắc bén của mẹ mình, anh cười cười ngại ngùng.

“Con cũng thật biết đoán.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 187



Tiền Thục Hoa không cố gắng vạch trần những lời nói dối của con trai mình, hai đứa trẻ trong nhà có mối quan hệ tốt hơn với cha từ khi chúng còn nhỏ, loại ghen tị này càng quan tâm thì càng làm bản thân tức chết.

“Nói cho mẹ biết, em gái của con bây giờ như thế nào?”

“Con bé không có việc gì.” Diệp Ngưng Viễn mơ hồ nói, đồng thời lấy từ trong túi hành lý ra rất nhiều đồ vật, đặt ở trên bàn: “Con bé nhờ con mang về cho hai người.”

Ngoài một số đặc sản địa phương, còn có một hũ mật ong lớn, mấy gói và mấy lọ thuốc hoa đào.

Anh ấy tùy ý cầm lấy một lọ nhỏ thuốc hoa đào đưa tới: “Em gái nói cái này ăn vào dưỡng nhan sắc, ăn bảy ngày liên tục, mỗi ngày ăn một viên.”

Tiền Thục Hoa cầm lấy lọ thuốc đặt sang một bên, không thèm nhìn lại, lúc này bà ấy càng quan tâm đến tình hình gần đây của con gái mình hơn: “Con vẫn chưa nói cho mẹ biết tình trạng của em gái con bây giờ như thế nào, con có giấu mẹ điều gì không?”

Biết mẹ mình sẽ không dễ lừa như vậy, Diệp Ngưng Viễn cố gắng giữ bình tĩnh: “Con có thể giấu mẹ cái gì? Con bé sống rất tốt.”

Tiền Thục Hoa cẩn thận nhìn anh ấy, thấy anh ấy không giống như đang nói dối, bà ấy thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Vậy con nói cho mẹ biết, tại sao con bé và Giang Hoài lại chia tay?”

Khi đề cập đến chủ đề này, Diệp Ngưng Viễn bất giác nhìn cha mình, Tiền Thục Hoa không chỉ có tính khí thất thường mà còn có một trái tim không tốt lắm, cũng không biết bà ấy có mang theo thuốc trợ tim hay không, anh ấy do dự một chút không biết bây giờ có nên nói sự thật không.

Hai cha con nhìn nhau trao đổi ánh mắt ngầm hiểu, anh ấy đổi ý liền có cớ nói: “Giang Hoài và em gái đều có tính cách im lặng, hai hòn đá ở bên nhau sớm muộn gì cũng chia tay, hiện tại bọn họ thân ai nấy lo cũng tốt.”

“Là như vậy sao?” Tiền Thục Hoa hiển nhiên là không tin mấy lời anh ấy nói nhảm này, bà ấy nâng ngón tay gõ nhẹ nhàng trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đồng chí Diệp Ngưng Viễn, thẳng thắn được khoan hồng giấu diếm thì nghiêm trị, thân là quân nhân, con không thể nói dối và che giấu sự thật.”

“Con không có nói dối.” Những gì anh ấy nói là sự thật, nhưng là một sự thật chung chung.

“Không muốn nói đúng không? Được! Ngày mai tôi sẽ mua vé tàu và tự mình đi xem.” Tiền Thục Hoa làm giám đốc cũng không phải người đơn giản, trực giác nói cho bà ấy biết con gái nhất định đã chịu thiệt, chuyện con gái và Giang Hoài chia tay không thể đơn giản như vậy, đó chắc chắn không phải là sự thật!

Khi nghe điều này, Diệp Chính Ngôn lập tức phản bác lại: “Em làm gì vậy? Đừng gây rắc rối cho thằng bé!”

“Anh có phải biết chuyện gì xảy ra không?” Tiền Thục Hoa trừng mắt nhìn ông ấy, giống như bà ấy muốn nhìn thấu bản chất qua vẻ ngoài.

“Hai người có chuyện gì giấu tôi? Hôm nay không nói rõ ràng, ai cũng không được đi đâu!”

“Anh thì biết cái gì? Em cả ngày chỉ biết suy nghĩ lung tung.” Diệp Chính Ngôn ngồi ở trên ghế bên cạnh, kỳ thật ông ấy cũng không biết gì cả, vì thanh minh, chỉ có thể nhìn con trai mình với ánh mắt con không thể bị lừa, Diệp Ngưng Viễn nặng nề thở dài: “Mẹ, không bằng mình cầu phúc đi.”

Nhìn dáng vẻ này của bà ấy có vẻ phải uống một viên thuốc trợ tim trước đã.

Tại sao nghe chuyện còn cần phải uống một viên thuốc trợ tim? Hai vợ chồng đều cảm thấy trong lòng lộp bộp một chút.

“Mẹ không cần phải uống, nói cho mẹ biết!”

Diệp Ngưng Viễn nhìn bà ấy, chỉ có thể nói ra sự thật: “Dao Dao và Giang Hoài đúng là đã chia tay, hơn nữa Giang Hoài đã kết hôn ở đó.”

“Cái gì? Kết hôn sao?!” Hai người nghe thấy đồng thời thốt lên.

Hai đứa vừa chia tay thì người này lấy người khác, ai có con mắt tinh tường thì đều thấy rõ mánh khóe.

Cảm nhận được sự tức giận của vợ, Diệp Chính Ngôn bối rối, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: “Có lẽ không phải như em nghĩ đâu, Giang Hoài không phải đứa trẻ như vậy.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 188



“Lúc đầu tôi nói là đừng có muốn thân càng thêm thân nữa mà ông không nghe!” Nghĩ đến cảnh con gái bị phản bội ở một vùng quê xa lạ, bà ấy ước gì có thể bắt tàu đến đó hỏi cho rõ mọi việc.

“Đến bây giờ ông còn nói cho tiểu tử thối kia, con của ông có thể lừa người hay sao?!”

Diệp Ngưng Viễn vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của mẹ, thấy khuôn mặt Tiền Thục Hoa đỏ bừng vì tức giận, anh ấy lập tức tri kỉ rót một cốc nước đun sôi để nguội, cũng mở miệng khuyên nhủ: “Mẹ đừng kích động như vậy, em gái con đã trở nên hung dữ rồi, bây giờ, không ai có thể bắt nạt con bé.”

“Không bằng hung dữ, không bằng hung dữ… Bằng không, bị ức h**p cũng không ai có thể giúp con bé.” Tiền Thục Hoa cảm thấy rất ủy khuất, nước mắt lưng tròng: “Tôi cực khổ nuôi lớn con gái để rồi bị người ta bắt nạt sao? Giang Hoài sói mắt trắng tốt nhất đừng quay lại Bắc Kinh, nếu không tôi sẽ không bao giờ để yên cho nó!”

“Ngưng Viễn, chuyện gì đã xảy ra vậy? Giang Hoài thật sự là đứng núi này trông núi nọ hay sao?” Vẻ mặt Diệp Chính Ngôn vẫn là không thể tin được, ông ấy không tin một đứa trẻ có nhân phẩm tốt lại có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy.

“Cha, con đã ở đó một tuần, sau khi hiểu rõ ngọn ngành mới trở về, chuyện này đúng là Giang Hoài đã làm sai.”

Diệp Ngưng Viễn biết rằng sự việc này ảnh hưởng nặng nề đến cha anh nhất, Giang Hoài có thể nói là một nửa con trai nhà họ Diệp, ai có thể ngờ rằng có một ngày quan hệ giữa hai bên lại rơi vào tình cảnh như vậy?

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Diệp Chính Ngôn rũ vai xuống, như thể toàn thân bị rút hết sức lực, ông ấy đứng dậy từ trên ghế, ngậm chặt miệng đi ra ngoài.

Trông cô đơn đến xót xa.

Ngay khi Diệp Ngưng Viễn định đuổi theo ông ấy, Tiền Thục Hoa đã ngăn anh ấy lại: “Hãy để ông ấy yên, mẹ đoán cha con cảm thấy khó chịu hơn bất kỳ ai khi lại tự mình nuôi ra một thứ như vậy.”

Vợ chồng bọn họ tuy rằng có thể coi là từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng bị người thân nhất đâm sau lưng như vậy, ai cũng phải có một thời gian mới quen được.

“Em gái con bên đó không sao chứ? Ngày mai mẹ sẽ đi hỏi xem có suất nào về thành phố hay không để chuyển con bé về.”

Diệp Ngưng Viễn chớp chớp mắt, không dám nhìn thẳng ánh mắt của bà ấy: “Con bé ở nơi đó rất vui vẻ, con đã nói qua việc trở về thành phố, con bé nói muốn cống hiến cho quốc gia, tạm thời không có ý định trở về.”

“Con bé nói thật sao? Hay là nó vẫn chưa từ bỏ Giang Hoài?” Tiền Thục Hoa kinh ngạc trước nhận thức của con gái mình, chẳng lẽ chịu đả kích một lần thật sự có thể khiến người ta trưởng thành nhanh chóng hay sao?

“Tuyệt đối không có! Con bé đã buông bỏ Giang Hoài từ lâu rồi, mẹ yên tâm đi. Em gái con bây giờ đã thay đổi rất nhiều, tết âm lịch quay về còn nói sẽ cho mẹ một bất ngờ.” Nó có thể là một cú sốc, Diệp Ngưng Viễn không phúc hậu mà cười.

“Bất ngờ gì chứ? Mẹ không cần con bé cho mẹ bất ngờ, chỉ cần con bé vui vẻ là được!”

Bất cứ ai dám bắt nạt con gái của Tiền Thục Hoa đều sẽ có kết quả không tốt!

Một tuần sau, một “Thông báo về việc thuyên chuyển thanh niên trí thức” được gửi từ thành phố đến làng Đại Oa, thông báo này khiến gia đình nhà họ Mạnh vô cùng ngạc nhiên.

Thấy trên đấy viết: “Theo thông báo số 3 của Cục Lao động thành phố, đồng chí Giang Hoài, một thanh niên trí thức từ đội sản xuất của làng Đại Oa, đã được điều động đến đội sản xuất của làng họ Dư để nhận nhiệm vụ khác. Hãy thông báo cho bản thân đương sự ngay lập tức để hoàn thành các thủ tục liên quan và đi đến nhà máy trước ngày 1 tháng 7. Báo cáo với làng họ Dư.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 189



Làng họ Dư cách làng Đại Oa bốn mươi lăm km, phải mất bảy giờ để đi và về. Tuy cùng ở một thành phố nhưng về vị trí địa lý và nguồn sản phẩm thì chúng rất khác nhau.

Nếu đất đai ở làng Đại Oa có thể lấp đầy dạ dày của mọi người, thì làng họ Dư là một ngôi làng nghèo, không đủ cơm ăn áo mặc là chuyện bình thường.

Mạnh Nghênh Oánh là người đầu tiên không thể chấp nhận sự thật bị chuyển đi một cách không rõ lí do hay đến nơi chim không thèm ỉa.

Tân hôn mới cưới đã sắp phải chia xa hai nơi nên cô ta chỉ có thể trút giận lên Mạnh Nghênh Võ.

“Tại sao Giang Hoài lại bị thuyên chuyển? Anh làm đội trưởng kiểu gì vậy?”

“Chuyện này thì liên quan gì đến anh? Dù anh có tài giỏi đến đâu thì làm sao quản trên thành phố được?” Mạnh Nghênh Võ liếc mắt nhìn cô ta một cái, gần đây tâm trạng phiền muộn, tính tình cũng đủ nóng nảy rồi.

“Anh ấy là em rể của anh, anh muốn nhìn chúng ta sống xa nhau hay sao?” Trong lòng Giang Hoài không ở nơi này, nếu hai người lại sống xa cách, Mạnh Nghênh Oánh không có lòng tin vào tương lai sẽ không thay đổi.

Điều gì sẽ xảy ra nếu người đàn ông đó lại yêu một người khác?

“Em sẽ không chuyển đến nơi đó đúng không? Lấy gà theo gà lấy chó theo chó không phải là rất bình thường hay sao?”

Đàn bà trong làng coi chồng như thần, con gái lấy chồng thì là bát nước hắt đi.

Nếu cô ta không đi cùng người đàn ông của mình, không lẽ cô ta còn muốn ở lại nhà mẹ đẻ ăn vạ hay sao?

“Em không đi!” Mạnh Nghênh Oánh đã từng đi qua làng họ Dư, nơi đó nghèo nàn không bằng thôn Đại Oa, nếu để cô ta sống ở hoàn cảnh đó mấy năm, không bằng g**t ch*t cô ta đi.

“Đừng quên anh là dựa vào em nên mới có được vị trí đội trưởng, dù sao thì em cũng mặc kệ, Giang Hoài không thể thuyên chuyển đi!” Mỗi lần Mạnh Nghênh Oánh tranh chấp đều sẽ nói những lời này, Mạnh Nghênh Võ không nói lí được với cô ta nên cũng tùy ý để cô ta sai sử.

Nhưng lần này quả thực vượt quá khả năng của hắn ta, hắn ta vẫn giữ vẻ mặt ủ rũ, cuối cùng bộc phát một cơn tức giận bị đè nén: “Lần nào cũng là câu này, em có mệt không? Nếu không thì em làm đội trưởng, anh không có bản lĩnh giúp em!”

Trong ngôi làng này, người duy nhất mà Mạnh Nghênh Oánh có thể dựa vào là người anh tiện nghi này. Thấy hắn ta thật sự tức giận, cô ta chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, vội vàng dỗ dành hắn ta: “Em không phải là sốt ruột hay sao. Anh xem tính tình của anh, sao vậy? Vừa rồi là ai chọc anh?”

Gần đây, Mạnh Nghênh Võ ăn không ngon ngủ không yên, có câu nói không được thì luôn náo loạn, bây giờ tất cả những gì hắn ta nghĩ đến là Trang Tú Chi.

Ngay cả khi căn nguyên của hắn ta gần như bị người phụ nữ đó làm cho tê liệt, hắn ta vẫn muốn cô ấy.

Nhưng có người đồng ý trò chuyện thân mật với hắn ta, hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi: “Em nói… Như thế nào thì mới có thể làm một người phụ nữ động lòng?”

Trước đây, Mạnh Nghênh Võ dựa vào việc cướp phụ nữ, sau vài lần ngủ, trái tim sẽ đi theo hắn ta.

Hắn ta cũng muốn ngủ với Trang Tú Chi, nhưng không may là hắn ta gặp phải trở ngại.

Với con sói con Phó Thập Đông đó ở xung quanh, rõ ràng là việc cướp là không khả thi.

“Anh lại nhìn trúng cô gái nhà nào?” Lần trước Mạnh Nghênh Võ bị thương, quai hàm nghiến chặt không lấy được tin tức gì, nhưng Mạnh Nghênh Oánh lại rất tò mò người phụ nữ kia là ai?

“Anh không nói cho em biết, khi nào xong việc sẽ nói cho em biết.” Biết cô ta đối với người nhà họ Phó có nhiều thành kiến, hắn ta sẽ không nói ra để cô ta đến làm loạn.

Đối với việc hắn ta phải thuyên chuyển, có thể nói là Giang Hoài không có phản ứng gì, giống như tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của hắn ta.
 
Back
Top Bottom