Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 140



“Anh hy vọng là em sẽ không sợ anh.” Anh bình tĩnh nhìn cô, nghĩ đến mỗi buổi tối người phụ nữ này đều trốn tránh anh, không khỏi có sự thất vọng hơn.

Mạch suy nghĩ về vợ anh không ngừng tiếp diễn, chỉ làm cho một số sự thật càng đi xa hơn.

Diệp Ngưng Dao còn chưa kịp trả lời anh thì đã bị Phó Viện ở phía trước kéo đi: “Thím nhỏ, thím mau tới mà nhìn xem! Cháu phát hiện ở bên kia có một con thỏ nhỏ có thể bắt về làm bạn với cục cưng đấy ạ.”

“Cục cưng” là con thỏ mà lúc trước Phó Thập Đông đã đưa cho Diệp Ngưng Dao, cô vẫn không ăn mà để nuôi ở nhà, hiện tại là thú cưng của hai đứa nhỏ.

Bọn họ bước chân nhẹ nhàng và lặng lẽ đi tới chung quanh nó, Diệp Ngưng Dao lấy tay ý bảo Phó Viện dừng bước, chính mình thì chậm rãi ngồi xổm xuống, từ bên cạnh hái một cây cỏ đưa về phía con thỏ.

Trên lá có một chút linh lực.

Chỉ thấy con thỏ kia bỗng nhiên dừng động tác ăn cỏ, mũi hít hít, đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía lá cỏ trong tay cô, nhanh chóng mở miệng cắn.

Thừa dịp nó đang ăn cỏ, Diệp Ngưng Dao ôm nó lên đưa cho Phó Thập Đông.

“Giao cho anh đấy, đừng để cho nó chạy thoát.”

Phó Thập Đông dùng dây thừng trói chân nó lại, vốn định ném nó vào trong giỏ mang xuống núi, nhưng bên trong có ống trúc, cuối cùng anh chỉ có thể khuất phục dưới sự uy h**p của Diệp Ngưng Dao, ôm nó vào trong ngực.

Sắc mặt nam nhân đại trượng phu liền ngưng tụ lại, ôm một con thỏ trắng nhỏ, hình ảnh kia nhìn thế nào cũng rất kỳ lạ.

Trên đường về đến phía Đông của đầu làng.

Chu Đại Hoa túm lấy ống tay áo con trai út vội vàng đi về phía trước.

Vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhanh lên đi! Lát nữa mạnh mẽ lên một chút! Đừng để con sói kia dọa đến rắm cũng không dám thả một cái nghe chưa!”

“Mẹ, chúng ta vẫn nên trở về đi, việc này chắc chắn không thể nào.” Trang Tú Lượng muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của bà ta, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

“Con không muốn cưới vợ hay sao?” Chu Đại Hoa nắm chặt lấy anh không buông tay, chỉ sợ anh ta nửa đường lại chạy mất.

Chỉ mới trong chốc lát thôi mà anh đã chạy trốn hai lần, sao bà ta lại sinh ra một phế vật như vậy chứ?

“Con tình nguyện không cưới vợ, cũng không muốn bị Phó Thập Đông đánh.” Khi còn bé anh đã chịu thiệt thòi dưới tay con sói kia, có thể là khi đó tuổi còn quá nhỏ đã tạo thành bóng ma tâm lý, hiện tại anh nhìn thấy Phó Thập Đông liền run rẩy.

“Nhìn bộ dạng của con kìa! Đi thôi!” Không để ý đến sự phản kháng của con trai, Chu Đại Hoa thật sự kéo người đến cửa lớn của nhà họ Phó.

Bà ta dùng sức đẩy cửa gỗ, kết quả cửa khóa từ bên trong, không đẩy ra được.

“Viên Viên! Mau mở cửa cho bà ngoại!” Chu Đại Hoa chỉ có thể đập mạnh cửa từ bên ngoài, giọng gọi vào bên trong càng lớn hơn.

Đáng tiếc, tay vỗ đến nỗi tê dại cũng không thấy ai đi ra mở cửa.

“Kỳ quái, sao lại không có ai mở cửa vậy chứ?” Giậm chân nhìn chung quanh sân, thấy bên trong im ắng, không khỏi nhỏ giọng nói: “Đám người nhà họ Phó này đang làm cái quái gì thế?”

Thấy không có ai đáp lại, ngược lại thì Trang Tú Lượng càng vui vẻ, anh ta giữ chặt cánh tay Chu Đại Hoa, vui vẻ nói: “Mẹ xem đi chúng ta cũng không vào được, không bằng về nhà trước đi.”

“Không được! Chúng ta sẽ đợi ở đây khi nào họ về thì thôi.” Chu Đại Hoa ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh cửa, có loại cảm giác anh hùng hy sinh vì việc nghĩa.

Khi Diệp Ngưng Dao từ trên núi trở về, vừa lúc nhìn thấy hai mẹ con này đang đứng ở cửa lớn không biết thì thầm nói cái gì.

Trang Tú Lượng là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, tránh đi ánh mắt lạnh lùng của Phó Thập Đông, anh ta theo bản năng trốn phía sau Chu Đại Hoa, cúi đầu giống như một con chim sẻ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 141



“Các người đến đây làm gì?! Gia đình tôi không chào đón các người!” Phó Học đứng thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn giận dữ đến đỏ bừng, giống như một con gà con đang ở trạng thái chiến đấu.

“Không phải chứ, đứa nhỏ này sao cháu lại có thái độ nói chuyện như vậy hả? Bà là bà ngoại của cháu đấy!” Chuyện ở hôn lễ của Trang Tú Xuân, Chu Đại Hoa sau này mới biết được chi tiết sự việc, hôm nay nhìn thấy cháu gái, da mặt dày nên bà ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ.

Những lời này đều là do con gái bà ta nói, không hề liên quan đến bà ta.

“Tôi cũng không có người thân nào như các người, đừng chặn ở trước cửa nhà tôi, thật xui xẻo!” Phó Viện nắm chặt nắm đấm nhỏ, thế giới của đứa nhỏ không phải đen thì tức là trắng, hiện tại cô bé một chút cũng không muốn nhìn thấy người của nhà họ Trang.

Bị cháu gái ruột nó cho một trận như thế, Chu Đại Hoa cảm thấy mất hết mặt mũi, sắp mất hết kiên nhẫn, bà ta ho nhẹ một tiếng nhìn về phía Phó Thập Đông: “Đông Tử, thím đến thăm Tú Chi, thuận tiện thương lượng với cháu một chuyện, chúng ta vào phòng nói đi.”

Phó Thập Đông không thay đổi sắc mặt mà lướt qua bọn họ một cái, lướt qua hai người đi về phía cửa gỗ, cũng không biết là dùng phương pháp gì, chỉ là nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa bị khóa ở bên trong liền mở ra.

“Các người vào đi.”

Tục ngữ nói không có chuyện gì sẽ không lên Tam Bảo Điện, đây là lần thứ hai Diệp Ngưng Dao nhìn thấy Chu Đại Hoa, đoán chừng hôm nay bà ta tới đây cũng sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả.

Diệp Ngưng Dao có khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho bọn họ, theo sát bước chân Phó Thập Đông trực tiếp đi vào trong phòng.

Hai người đều không cho họ sắc mặt tốt, Chu Đại Hoa cắn chặt kẽ răng, cố gắng thuyết phục bản thân nhẫn nhịn.

Nghe được động tĩnh, Phó Niên chỉ thò đầu nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy người tới là Chu Đại Hoa cùng với Trang Tú Lượng, cậu bé lập tức cúi đầu chơi với đồ chơi trong tay.

Phó Thập Đông đưa con thỏ trong ngực cho Phó Viện, sau đó ngồi trên ghế đi vào thẳng vấn đề, nói: “Tìm tôi có chuyện gì? Nói đi.”

Giọng điệu không giận mà uy khiến hai mẹ con họ do dự một lát, ai cũng không muốn mở miệng trước.

Cuối cùng, Chu Đại Hoa thật sự nhịn không được mới chủ động mở miệng: “Đông Tử, hôm nay thím tới đây muốn hàn huyên với cháu một chút, hay là cháu để cho vợ cháu cùng đứa nhỏ đi ra ngoài trước được không?”

Vì lần trước bị thua thiệt, Chu Đại Hoa biết Diệp Ngưng Dao không phải là đèn cạn dầu, lúc này bà ta chỉ muốn để cho cô ấy đi ra ngoài, phòng ngừa nhiều biến cố xảy ra.

“Có chuyện gì mà tôi không được nghe mà phải đi ra ngoài chứ?” Diệp Ngưng Dao ôm bả vai đứng ở một bên, cười như không cười nói: “Thím à, thím nói như vậy không phải làm vợ chồng chúng tôi càng xa cách hơn sao?”

Dù bà ta muốn né tránh cô, thì cô cũng không cho ta bà ta cơ hội đó.

Trang Tú Lượng đứng ở phía sau Chu Đại Hoa, một mực vụng trộm đánh giá Diệp Ngưng Dao, lúc trước khi lấy nông cụ, anh ta chỉ vội vàng gặp qua cô vài lần.

Lúc này nhìn gần, trong lòng ghen tị với Phó Thập Đông gần chết!

Mệnh của Phó Thập Đông sao lại tốt như vậy chứ?! Lại có thể cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy! Cũng không biết là dựa vào thủ đoạn gì để có được?

Có điều loại ý nghĩ này, anh ta cũng không dám biểu đạt ra, chỉ có thể thầm trách cha mẹ không sinh ra anh ta đẹp trai một chút.

Vợ mình bị người đàn ông khác nhìn trộm vài lần, Phó Thập Đông trầm mặc xuống, mạnh mẽ đứng lên đi về phía Trang Tú Lượng, giận dữ mà quát lên: “Cút ra ngoài.”

“Hửm?” Trang Tú Lượng bị hành động đột ngột này của anh dọa cho sợ tới mức rụt bả vai lại, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu với Chu Đại Hoa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 142



Chu Đại Hoa cũng bị anh làm cho choáng ngợp, vừa định mở miệng hỏi đã bị lời của Phó Thập Đông làm cho quay ngược trở về: “Nếu còn muốn nói chuyện thì đuổi con người này ra ngoài.”

Tính tình thối nát của Phó Thập Đông, Chu Đại Hoa vẫn rất hiểu, giờ phút này chính sự quan trọng hơn, bà ta chỉ có thể vỗ vỗ bả vai con trai dặn dò: “Hay là con đi ra ngoài chờ mẹ trước đi, có chuyện gì mẹ sẽ gọi con.”

Ở trước mặt nhiều người mà bị như vậy thì thật là mất mặt, mà mẹ anh ta lại không giúp anh ta, Trang Tú Lượng tức giận đến gần chết, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, một khắc cũng không muốn ở lại đây.

Đợi sau khi anh ta đi ra ngoài, Phó Thập Đông mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Chuyện là…” Chu Đại Hoa bất giác li.ếm môi dưới, ánh mắt trở nên có chút né tránh: “Đông Tử, cháu bây giờ đã là người có gia đình, nhiều năm như vậy thím cám ơn cháu thay thím chiếu cố ba mẹ con Tú Chi bọn họ, về sau các cháu cũng sẽ có con của mình, cho nên thím dự định dẫn ba mẹ con Tú Chi về nhà để chăm sóc, không để cho bọn họ lại liên lụy đến cháu nữa.”

Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều sửng sốt.

Phản ứng lớn nhất là Phó Viện, cô bé thở phì phì, nhảy lên hô to: “Chúng tôi sẽ không đi với bà! Trong nhà bà không có ai là tốt cả!”

Bà ta sẽ tốt bụng như vậy sao? Diệp Ngưng Dao không tin.

Làm vợ của Phó Thập Đông, cô mỉm cười: “Thím à, cháu có lời này muốn nói thật với thím, cháu rất thích chị dâu và hai đứa nhỏ, cũng không cảm thấy bọn họ liên lụy chúng cháu, ngược lại là thím đấy, tuổi tác đã lớn rồi thì có thể chăm sóc cho bọn họ được mấy năm nữa chứ?”

Phó Thập Đông nắm chặt nắm tay, toàn thân tràn ngập giận dữ.

Bộ dạng La Sát này làm cho Chu Đại Hoa sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng vừa nghĩ đến con trai sắp phải cưới vợ, bà ta mạnh dạn tiếp tục nói: “Anh trai của cháu chết sớm, Tú Chi dù gì thì vẫn là người nhà họ Trang chúng tôi, chúng tôi cũng không thể mặc kệ nó được, như vậy đi, ngày mai thím sẽ gọi người tới giúp mẹ con bọn họ chuyển nhà, đổi hoàn cảnh sống, có lẽ bệnh của Tú Chi còn có thể trở nên tốt hơn đấy…”

“Rốt cuộc là bà đang có mục đích gì vậy hả?” Phó Thập Đông nhíu chặt mi tâm, trong ánh mắt nhìn chằm chằm bà giống như sắp ăn tươi nuốt sống bà ta.

“Tôi… Mục đích của tôi gì chứ? Tôi chỉ là mẹ ruột của Tú Chi thôi.” Chu Đại Hoa nuốt nước miếng hai cái, thời khắc nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Phó Thập Đông, chỉ sợ một giây sau sẽ bị đánh.

“Mẹ ruột ư? Nếu như nhiều năm trước bà có thể nói ra những lời này, có lẽ chị dâu tôi cũng không đến nỗi bị bức đến điên như vậy đâu.”

Nhớ năm đó, Phó Thập Đông chỉ mới mười lăm tuổi, lớn cũng chưa lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ.

Anh trai anh qua đời đột ngột vì một tai nạn, khi biết được tin tức này, anh và Trang Tú Chi đều vô cùng sốc.

Bởi vì chịu không nổi đả kích này, không đến hai ngày Trang Tú Chi liền ngã bệnh.

Tang lễ của anh cả, tiền thuốc men của chị dâu, các loại chi phí đè nặng trên vai khiến cho Phó Thập Đông không thở nổi.

Nhà họ Phó là người từ nơi khác đến, nên ở trong thôn này cũng không có thân thích gì. Anh chỉ có thể mặt dày đến nhà họ Trang mượn tiền.

Nhưng hai vợ chồng Chu Đại Hoa vừa nghe ý đồ của anh, lập tức dùng chổi đuổi người, lúc ấy còn nói rất nhiều lời ác độc, ý tứ chính là: Con gái gả đi thì như bát nước đổ đi, cho dù là sống hay chết đều không có quan hệ với nhà họ Trang bọn họ.

Trang Tú Chi còn chưa hồi phục sau cú sốc khi chồng đột ngột qua đời, sự lạnh lùng và tuyệt tình của gia đình là cọng rơm cuối cùng làm cho cô càng sụp đổ hơn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 143



Cứ như vậy, thần trí của cô càng ngày càng hỗn loạn hơn, cuối cùng trở nên điên khùng khùng khùng, cũng không còn biết ai là ai nữa.

Mười lăm tuổi gánh vác tất cả trách nhiệm của gia đình trên vai, có thể tưởng tượng được lúc đó anh khó khăn biết bao nhiêu, may mắn Phó Thập Đông cắn răng cứng rắn mà chống đỡ được cho đến bây giờ.

Mà từ sau khi bị đuổi đánh, người của nhà họ Trang cũng không đến thăm chị dâu và hai đứa nhỏ một lần nào nữa.

Hiện tại muốn công khai đón người đi, quả thực là nằm mơ đi!

“Việc này không cần thương lượng, bởi vì bà là mẹ ruột của chị dâu tôi, nên lúc trước tôi mới nhường nhịn, nếu như bây giờ còn không mau cút đi, thì đừng trách Phó Thập Đông này không nể mặt!” Phó Thập Đông nện một nắm đấm nện lên bàn “Rầm” một tiếng làm Chu Đại Hoa hoảng sợ.

Bà ta lập tức từ trên ghế bật dậy, dùng hai tay đan vào nhau.

“Đông Tử, sao cháu lại không biết tốt xấu như vậy chứ? Tôi không tốt với cháu sao?”

“Không nghe thấy lời chú tôi nói sao? Cút! “Không biết từ lúc nào, Phó Viện từ trong phòng bếp bưng ra một chậu nước thải lớn, cô bé giơ chậu lên cao, lớn tiếng uy h**p nói: “Nếu như không cút đi, tôi sẽ tạt vào bà đấy!”

Chu Đại Hoa nhìn chậu nước bẩn kia liền hoảng sợ, nhìn bộ dạng của tiểu nha này không giống như đang nói giỡn.

Bà ta sợ tới mức lui về phía sau hai bước, dùng cánh tay che mặt: “Viên Viên, sao cháu lại hỗn láo như vậy chứ hả? Bà là bà ngoại của cháu đấy!”

“Tôi không có bà ngoại nào như bà, mau cút đi!” Nói xong, Phó Viện làm bộ như muốn hắt nước vào bà ta.

Nước bẩn này cũng không biết là rửa cái gì, bên trong bụi bặm rồi hình như còn có bùn nữa?

Chu Đại Hoa thân thủ nhanh nhẹn xoay người chạy tới cửa, vừa chạy vừa mắng: “Tiểu nha đầu tạp chủng mày là đồ có cha mẹ sinh nhưng lại không có cha mẹ dạy, đã lớn như vậy rồi mà một chút gia giáo cũng không có!”

Tiếng mắng quá chói tai, Diệp Ngưng Dao giật lấy chậu nước bẩn từ trong tay Phó Viện, đi nhanh đến hai bước, hai tay giơ lên, cả chậu nước đều đổ lên người Chu Đại Hoa.

Trong nước bùn bốc ra mùi hôi thối nhàn nhạt, giọt nước theo tóc của bà ta mà chảy xuống.

Cả người Chu Đại Hoa đều hoảng hốt, bà ta không nghĩ đến người của nhà họ Phó thật sự dám đối xử với bà ta như vậy…

Diệp Ngưng Dao đặt chậu nước sang bên cạnh, hai tay chống thắt lưng cười mắng: “Người nhà họ Phó chúng tôi cũng không phải người để cho ai muốn mắng là có thể mắng! Nếu sau này bà còn dám đến trước mặt hai đứa nhỏ, tôi mà thấy được một lần nữa thì bà liệu hồn đấy.”

“Cô… Cô đợi đấy cho tôi!” Chu Đại Hoa bị tức giận đến mức nói năng lộn xộn, một người đều bị tạt nước khiến cho người bà ta bốc ra mùi hôi thối, cả nhà này ai cũng không dễ chọc, bà ta chỉ có thể tức giận mà đi ra ngoài tìm con trai.

Nhưng bên ngoài, bà ta lại không thấy bóng dáng của Trang Tú Lượng đâu cả?

Làm cho bà ta lại càng uất ức hơn, Chu Đại Hoa ngoan độc dậm chân, vội vàng cúi đầu tức giận đùng đùng đi về nhà.

Sau khi đuổi người đi, Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng ôm Phó Viện trấn an nói: “Những lời nói của loại người này cháu không nên để ở trong lòng biết chưa hả.”

“Thím nhỏ, vì sao bọn họ lại đối xử với mẹ cháu như vậy chứ? Mẹ cháu không phải là người thân của họ sao?” Phó Viện ôm chặt eo cô ấy, ngửa đầu khóc lóc hỏi.

Những giọt nước mắt trong suốt của cô bé chảy từng giọt xuống làm cho mọi người càng cảm thấy đau lòng hơn.

Diệp Ngưng Dao xoa xoa tóc cô bé rồi nhìn Phó Thập Đông, người đàn ông kia cũng đang nhìn bọn họ: “Em mang Viên Viên đi rửa mặt, anh chăm sóc Phó Niên đi.”

Tuy rằng Phó Niên giống như ngơ ngác không biết gì, nhưng thật ra trong lòng hiểu hết mọi chuyện, vô cùng nhạy cảm.

Phó Thập Đông gật gật đầu, đi về phía bên kia an ủi cậu bé quá mức yên tĩnh kia.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 144



Kể từ khi bị tạt một chậu nước bẩn, gia đình họ Trang không còn xuất hiện trong tầm nhìn của họ nữa.

Hiện tại cả thôn đều đang hào hứng thảo luận về hôn sự về hoa khôi của thôn Mạnh Nghênh Oánh và Giang Tri Thanh.

Lần trước Mạnh Nghênh Oánh bởi vì trúng độc mà phải đi thành phố khám bệnh, mấy ngày trước mới trở về.

Nhưng sau khi trở về thôn, trên mặt vẫn đeo khăn che mặt, thần bí vô cùng.

Ngày hôm qua có người vô tình nhìn thấy khuôn mặt dưới khăn che mặt, Mạnh Nghênh Oánh thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần!

Tuy rằng khuôn mặt kia bây giờ không còn sưng như trước nữa, nhưng trên đó phát ban rậm rạp nên vẫn làm cho người ta thấy sợ hãi.

Đây đâu còn là hoa khôi của làng nữa chứ? Nó gần như trở thành một trò cười của cả làng.

Những thôn dân bình thường cũng không thích nhà họ Mạnh, ai cũng mang tâm trạng vui sướng khi người khác gặp họa.

Nếu gương mặt Mạnh Nghênh Oánh sau này cũng giống như vậy, bọn họ không tin Giang Hoài còn thích cô ta.

Bởi vì việc này, mọi người ở dưới tàn cây lớn trước cửa nhà kho còn vụng trộm đánh cược vô cùng hào hứng.

Hầu hết mọi người đều chọn là sẽ kết hôn, chỉ có một vài người chọn là sẽ không kết hôn.

Nghe thấy mọi người cá cược như vậy, Giang Hoài xoa xoa mi tâm đau đớn, vốn định chia tay với Mạnh Nghênh Oánh nên chỉ có thể gác chuyện này sang một bên.

Hắn ta đã phụ một người rồi, không thể phụ thêm người thứ hai.

Mua một chai kem tuyết từ xã cung ứng và tiếp thị, hắn ta đi đến nhà họ Mạnh.

Từ khi mặt Mạnh Nghênh Oánh bị hủy, tính cách chẳng những trở nên nóng nảy dễ cáu kỉnh, hơn nữa mỗi ngày còn trốn trong phòng không ra cửa, không ai dám đi vào, cũng không ai biết cô ta đang làm gì.

Người của nhà họ Mạnh thấy Giang Hoài đến, giống như gặp được vị cứu tinh, Phan Quế Phân lập tức đi tới túm lấy tay hắn ta không buông ra.

“Giang Hoài à, trong lòng Nghênh Oánh bây giờ đang rất đau khổ, cháu nhất định phải giúp thím khuyên nhủ con bé thật tốt đấy.”

Rõ ràng khuôn mặt của cô ta đã được chữa khỏi ở bệnh viện thành phố đến bảy phần, không nghĩ tới sau khi trở về thì lại tái phát.

“Vâng ạ.”

Cửa không khóa trái, Giang Hoài đẩy cửa đi vào, trong căn phòng không lớn, Mạnh Nghênh Oánh đắp chăn bông trùm kín cả người cuộn mình ở một góc.

Hắn ngồi xuống bên cạnh mép giường, vỗ nhẹ chăn bông: “Em trốn anh lâu như vậy, có phải còn đang tức giận anh vì chuyện lần trước hay không?”

Biết được người chạm vào cô ta là Giang Hoài, chỉ nghe được âm thanh rầu rĩ từ bên trong truyền ra: “Tôi đã bị hủy dung rồi, anh còn đến đây làm gì nữa hả?”

“Chúng ta sắp kết hôn, cho dù em thật sự bị hủy dung thì cũng là vợ của anh.” Giang Hoài nhẫn nại ôn nhu nói chuyện, anh không muốn lại xảy ra tranh cãi vô nghĩa nữa.

“Tôi không cần sự thương hại của anh! Anh vẫn nên nhìn bộ dạng bây giờ của tôi trước rồi hẵng nói những lời hư tình giả ý kia đi!”

Chỉ thấy cô mạnh mẽ vén góc chăn ngồi dậy, khuôn mặt phủ đầy phát ban đỏ trong nháy mắt lộ ra trước mặt hắn.

Hô hấp của Giang Hoài chậm lại một chút, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Sao mặt em lại biến thành như vậy hả?”

“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai chứ?! Bây giờ anh còn dám kết hôn với tôi sao?” Mạnh Nghênh Oánh bĩu môi, khóc không ra nước mắt.

Các loại phương pháp đều đã thử qua, nhưng ban ở trên mặt vẫn không thuyên giảm, cô ta có thể làm sao bây giờ?

Dù sao cũng là người phụ nữ mình từng có thiện cảm, Giang Hoài ôm cô vào lòng, nhẹ giọng trấn an: “Anh sẽ ở bên em, đừng nản lòng, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn cả thôi.”

Biết rõ đây chỉ là một lời nói dối thiện ý, Mạnh Nghênh Oánh vẫn cảm động.

Cô ta ôm eo Giang Hoài rồi vùi mặt vào lồng ng.ực hắn, nghiêm túc hứa: “Sau này em sẽ không bao giờ tức giận với anh như vậy nữa, hai chúng ta sống bên nhau thật tốt nhé, được không?”

Trong đầu là một bóng dáng xinh đẹp hiện lên, Giang Hoài lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười yếu ớt: “Ừ, được.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 145



Hôn sự của hai người vẫn không thay đổi, người nhà họ Mạnh là người vui vẻ nhất.

Nếu lúc này Giang Hoài từ hôn, vậy thì nhà họ Mạnh bọn họ sẽ bị người ta cười chết mất!

Ở phía Đông Bắc, mùa xuân rất ngắn, tuần trước có thể vẫn còn phải mặc quần len, thì tuần sau đã thay đổi thành áo tay ngắn rồi.

Cuối tuần, Diệp Ngưng Dao và Mạc Tiểu Thanh hẹn nhau đi lên huyện để mua vải.

Trang phục mùa hè của họ cũng chỉ có vài cái, hầu hết đồ của bọn họ đều là váy, bình thường mặc nó để làm việc thì rất bất tiện.

Cô ấy muốn may hai chiếc quần dài và một chiếc quần short.

Đồng thời còn muốn làm thêm hai cái áo ngắn tay cho Phó Thập Đông, quần áo của anh, ngoại trừ vá rất nhiều ra thì cũng bị giặt đến sắp rách hết rồi.

Có đôi khi, Diệp Ngưng Dao rất sợ anh đang đi trên đường quần áo bị rách toạc ra.

Gần đây trong thôn đang truyền ra chuyện Giang Hoài và hoa khôi của thôn Mạnh Nghênh Oánh, vì để tránh hiềm nghi, cô không đến ký túc xá tìm người, mà hẹn gặp mặt Mạc Tiểu Thanh ở cửa thôn.

Sáu bảy giờ mặt trời vừa mới mọc, Diệp Ngưng Dao đứng ở cửa thôn, dáng người thướt tha tao nhã nên có rất nhiều ánh mắt của vô số người qua đường liếc nhìn.

Xe bò dừng lại bên cạnh cô, người lái xe bò là Điền lão hán trong làng.

“Đông Tử đâu? Sao cậu ta không đi với cháu thế?”

Nghe được có người nói chuyện với mình, Diệp Ngưng Dao quay đầu lễ phép gật đầu chào: “Hôm nay trong nhà có việc nên anh ấy không đi cùng cháu được ạ.”

Điền lão hán vốn còn muốn nói gì nữa, thấy ở phía xa xa có một cô gái đeo khăn lụa đỏ đi tới, ông lập tức ngậm miệng im lặng.

Không giống như trước kia, bây giờ Mạnh Nghênh Oánh khi nhìn thấy Diệp Ngưng Dao chỉ là cười mỉm, sau đó nhìn không chớp mắt đi tới.

Cô ngồi lên xe bò ôn nhu hỏi: “Điền lão, xe này khi nào thì xuất phát vậy ạ?”

Bất thình lình thấy cô ta lễ phép hỏi như vậy, Điền lão hán nhếch miệng cười xấu hổ: “Đợi thêm năm phút nữa, xe sẽ chạy.”

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Mạnh Nghênh Oánh bị cho là “hủy dung”, Diệp Ngưng Dao bên miệng bĩu môi cười cũng không thèm để ý đến nữa.

Lại qua hai phút, Mạc Tiểu Thanh mới vội vàng chạy tới, ở phía sau cô còn có Lâm Tử An đi theo.

“Thật ngại quá, Dao Dao, lúc ra cửa có việc nên hơi chậm trễ.”

Có việc trong miệng cô chính là Lâm Tử An ở phía sau.

Cũng không biết người đàn ông này phát điên cái gì, sáng nay đột nhiên thổ lộ muốn làm người yêu của cô.

Mạc Tiểu Thanh tuy rằng là có tính cách tùy tiện, nhưng đối với phương diện tình cảm lại vô cùng bảo thủ còn có một chút lãng mạn.

Lâm Tử An này một chút thành ý cũng không có, há mồm liền muốn cô làm người yêu của anh ta, nghĩ hay thật!

“Không sao, mau lên xe đi.” Diệp Ngưng Dao đã quen với việc bọn họ đi cùng nhau, trước khi Mạc Tiểu Thanh không nói cho cô biết sự thật, cô cũng không định hỏi thêm.

Xe bò không lớn, ngoại trừ ba người bọn họ và Mạnh Nghênh Oánh, còn có một thím Bao ở trong thôn.

Thím Bao nhìn quanh qua mấy người bọn họ, đáy mắt sáng rực lên như sắp có chuyện bát quái.

“Cô Mạnh, sao cô lại ở đây? Cái khăn đeo trên mặt còn chưa tháo xuống à?”

Cách khăn che mặt, Mạnh Nghênh Oánh không được tự nhiên đưa tay che mặt: “Vâng ạ, vẫn chưa khỏi hẳn, tôi đi lên huyện mua chút đồ cưới.”

Nói xong, cô ta giương mắt lên nhìn Diệp Ngưng Dao, giai điệu nhẹ nhàng mà nhấn mạnh, để cho mọi người ở đây đều có thể nghe rõ ràng.

“Ôi, cô và Giang Tri Thanh thật sự sẽ kết hôn sao?! Chúc mừng hai người nhé.” Lúc trước người trong thôn cá cược với nhau, thím Bao cá rằng hai người sẽ kết hôn, hiện giờ cô ấy chính miệng nói muốn kết hôn, vậy không phải là bà đã thắng rồi sao?

Cho dù bọn họ đặt cược chỉ có hai cục kẹo hoa quả, cũng đủ để cho bà ấy cảm thấy vui vẻ.

“Cám ơn thím, đến lúc đó nhớ đến nhà tôi uống rượu mừng nhé.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 146



Nghe cuộc đối thoại của hai người, Mạc Tiểu Thanh ngồi ở một bên bĩu môi, cô quay đầu chỉ coi như không nghe thấy.

Bởi vì có Diệp Ngưng Dao ngăn cản, Mạc Tiểu Thanh hiện tại nói chuyện hay làm việc cũng không còn xúc động như trước nữa.

Hoa khôi của thôn Mạnh Nghênh Oánh cùng Giang Hoài là một người nguyện đánh một người nguyện chịu, cô ta cũng lười xen vào loại chuyện nhàn rỗi này.

Mạnh Nghênh Oánh vốn tưởng rằng theo dọc đường đi sẽ nghe được không ít lời chua xót, đến lúc đó cô ta có thể giả vờ tội nghiệp ở trước mặt thím Bao, để cho bà ấy đem chuyện này truyền về thôn.

Kết quả cho đến khi xe bò đến huyện, Mạc Tiểu Thanh cũng không nói với cô ta một câu nào.

Xuống xe, Mạc Tiểu Thanh kéo cánh tay Diệp Ngưng Dao, rốt cuộc cũng không nhịn được cười: “Gương mặt Mạnh Nghênh Oánh thật đáng sợ, cô ta sau này sẽ không phải biến thành như vậy luôn chứ? Thật là thảm!”

“Ai biết được? Có lẽ vậy…” Diệp Ngưng Dao híp mắt, không có ý định nói quá nhiều.

Chỉ cần Mạnh Nghênh Oánh không rời khỏi thôn Đại Oa, gương mặt của cô ta sẽ luôn như vậy.

Loại chuyện quá mức huyền bí này đoán chừng nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

“Diệp Tri Thanh, sao Phó Thập Đông không đi cùng cô thế?” Lâm Tử An là một người đàn ông đi theo sau hai người phụ nữ, có chút không được tự nhiên, anh gãi gãi tóc hỏi.

“Anh hỏi để làm gì?” Hai người phụ nữ đồng thời quay đầu lại, khiến Lâm Tử An hoảng sợ.

Cái này cũng không thể trách bọn họ được, từ sau khi Lâm Tử An được Phó Thập Đông cứu, người đàn ông này liền giống như ruồi nhặng vây quanh Phó Thập Đông, Diệp Ngưng Dao hiện tại cũng không có thiện cảm gì đối với anh ta.

Người đàn ông của cô thì không ai được đến gần cả!

Nếu như không phải gần đây anh ta đổi thành vây quanh Mạc Tiểu Thanh, cô thật sự sẽ tìm cơ hội chỉnh trị anh ta một trận.

“Các cô đây là muốn ăn thịt người sao? Tôi chỉ hỏi một câu ngẫu nhiên thôi mà.” Lâm Tử An nhướng mày, khó có thể hiểu được phản ứng của bọn họ.

“Đi nhanh đi, sớm biết anh lắm chuyện như vậy thì đã không để anh đi theo rồi.” Mạc Tiểu Thanh liếc anh ta một cái, không rõ tâm tư của mình đến tột cùng là như thế nào, chỉ có thể tạm thời mập mờ đi một bước tính một bước vậy.

Mấy người bọn họ đi đến cung tiêu thụ của xã, đi quanh một vòng mà vẫn chưa chọn được vải mà họ thích, Diệp Ngưng Dao chỉ mua cho Phó Thập Đông mấy mét vải bông màu xanh.

Sau đó, họ đã đi đến thị trường chợ đen một lần nữa.

Bây giờ là mùa sinh sản của côn trùng, thị trường chợ đen đã bắt đầu lén lút bán màn chống muỗi, nhang muỗi đều là những thứ làm cho muỗi sợ hãi.

Năm nay chuột kiến muỗi nhiều, nếu như giá rẻ, người trong thành đều sẽ không tiếc rẻ mà bỏ số tiền này ra mua, nhất là những nhà có con nhỏ.

Làn da trắng nõn, mịn màng lại bị kiến bọ chét cắn một cái là liền sẽ đỏ lên rất dễ thành thẹo.

Nghĩ đến cô cũng làm không ít túi nhang đuổi muỗi, Diệp Ngưng Dao đi tới trước mặt một tiểu thương tò mò hỏi thăm: “Nhang muỗi và túi thơm này bán bao nhiêu tiền thế ạ?”

Ở nông thôn có những biện pháp đuổi muỗi, nếu như trong nhà có điều kiện thì sẽ treo màn chống muỗi, không có điều kiện thì sẽ đốt ngải thảo, loại túi thơm như cô làm, nếu như mang vào thành bán, không biết có thể bán ra được hay không?

Thương nhân là người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, ông ta nhìn cách ăn mặc của ba người trước mắt, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng không vá, nói chuyện rất văn vẻ, vừa nhìn đã biết là thanh niên tri thức từ thành phố lớn tới.

Buông lỏng cảnh giác, ông ta cười ha hả nói: “Nhang muỗi 3 tệ một hộp, túi thơm là do con gái tôi tự làm, có thể tính cho các người một tệ một túi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 147



“Phiền chú lấy cho tôi một hộp nhang muỗi.” Diệp Ngưng Dao lấy từ trong túi ra ba tệ đưa cho ông ta.

Trong khi đó, người bán hàng đã mang một hộp nhang muỗi đưa đến trước mặt cô.

Cô nhận lấy tò mò nhìn một chút, mặt sau của hộp là thơ của vĩ nhân, rất có hơi thở của thời đại này.

“Tại sao cô lại mua nó vậy? Bây giờ cũng không dùng được kia mà?” Bởi vì xung quanh còn có người ngoài, Mạc Tiểu Thanh hỏi rất uyển chuyển.

Túi thơm Diệp Ngưng Dao làm vừa đẹp mắt, mà ngay cả hiệu quả cũng rất tốt, cho nên khoảng thời gian gần đây cô cũng không còn bị bọ chét cắn nữa.

Lại còn mua nhang muỗi, đó không phải là làm điều thừa thãi sao?

“Tôi muốn thử xem hiệu quả đuổi muỗi của nó như thế nào.” Đem bỏ nhang muỗi vào trong túi xách, Diệp Ngưng Dao chỉ giải thích như vậy, sau đó lại tìm vải ở chỗ bán vải bên cạnh.

“Cô xem miếng vải này để may quần thì thế nào?”

Cô chỉ vào một miếng vải bằng vải bông, cô định mua nó.

Trước khi về nông thôn, sở thích lớn nhất của Mạc Tiểu Thanh chính là đi dạo các cửa hàng bách hóa, loại vật liệu gì cô cũng đã từng được chứng kiến, cô dùng ngón tay sờ vào tấm vải, ở đây mua đồ cô cũng không dám yêu cầu quá cao.

“Cũng được đấy, mặc vào mùa hè chắc hẳn là rất mát mẻ.”

“Nhưng vải này hình như hơi thô.” Đây là vấn đề phiền lòng nhất của Diệp Ngưng Dao.

Ở Tiên giới mặc áo lông do Nghê Thường may ba ngàn năm nay, bây giờ lại mặc loại vải như vậy, thật là ủy khuất thân thể của bản thân mà.

“Đúng thật là không quá mềm mại.” Mạc Tiểu Thanh biết cô chưa bao giờ ủy khuất chính mình trong cách ăn mặc, vì thế ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Không bằng như vậy đi, mấy ngày nữa chị họ của tôi đến đây, đến lúc đó tôi nhắn gửi chị ấy đem theo mấy tấm vải tốt tới đây nhé? Nhưng giá thì sẽ không rẻ đâu nhé.”

“Thật sao? Thật tốt quá! Giá cả không quan trọng!” Tục ngữ có câu có tiền cũng có lúc khó mà mua được đồ tốt, Diệp Ngưng Dao đang ở trong tình huống này, trong túi có tiền, lại không mua được vải vóc mà mình thích.

Mua đồ từ huyện xong, mấy người còn phải đi xe bò mới có thể trở về thôn.

Trở về cùng với họ thì vẫn là Mạnh Nghênh Oánh cùng Bao đại thẩm.

Mạnh Nghênh Oánh tay trái xách một bình ấm, tay phải xách chậu, thấy Diệp Ngưng Dao đáng thương chỉ mua hai miếng vải, cô nhịn không được mà nói ra lời lạnh lẽo: “Diệp Tri Thanh, sau khi cô gả đến nhà họ Phó nhất định là sống rất vất vả hả?”

Cô gái này một ngày mà không khiêu khích cô, chắc cô ta không sống được quá nhỉ?

Diệp Ngưng Dao ngước mắt lên nhìn cô ta, hơi nhướng mày: “Cô nhìn như thế nào lại nghĩ tôi sống vất vả hả?”

Không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, Mạnh Nghênh Oánh sửng sốt một chút, chỉ là cô còn chưa nghĩ ra lý do, liền nghe Diệp Ngưng Dao lại tiếp tục hỏi cô: “Một mình ra ngoài mua đồ cưới như cô, tôi cảm thấy cô vất vả hơn tôi thì đúng hơn.”

Trên gương mặt đắc ý của Mạnh Nghênh Oánh dần đen lại, qua vài giây mới tiếp lời: “Giang Hoài rất bận rộn, cũng không giống tên du thủ du thực nhà cô chỉ biết đi gây chuyện khắp nơi đâu.”

Chậc, xem ra vẻ mặt phát ban này cũng không thể làm cho người phụ nữ này tỉnh táo đầu óc lại được.

Xem ra cô vẫn là quá nhân từ với cô ta rồi.

Diệp Ngưng Dao bình tĩnh nhìn về phía cô, trên mặt cười yếu ớt: “Hy vọng ngày kết hôn của cô, anh ta cũng không bận rộn như vậy nữa nhé, nếu như chú rể bận đến quên cả kết hôn, thì người làm cô dâu… Nghĩ đến lúc đó thì thật xấu hổ.”

Bàn về đâm vào nỗi đau của ai đau hơn, thì không ai có thể so sánh với Diệp Ngưng Dao.

“Cô!” Đó không phải là đang nguyền rủa cô ta sao?

Mạnh Nghênh Oánh cắn chặt môi, mặt dưới khăn che mặt vặn vẹo không ra hình dạng.

Nếu như không phải sợ Giang Hoài tức giận, cô ta thật sự sẽ đi lên xé nát cái miệng khéo léo kia!

Mấy người khác đang ở đây thấy thế, ai cũng không dám lên tiếng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 148



Mạc Tiểu Thanh nhịn xuống xúc động giúp đỡ Diệp Ngưng Dao, vì cô biết sức chiến đấu của Diệp Ngưng Dao để đối phó với Mạnh Nghênh Oánh thì dễ như trở bàn tay, nếu như cô cũng tham gia vào thì cũng chỉ gây thêm phiền phức thôi.

Dù sao bọn họ nhiều người, cô ta lại tỏ ra vẻ đáng thương.

Bao đại thẩm ở một bên nhìn vở kịch hay của hai người đối chọi gay gắt, thật muốn lấy hạt dưa trong túi ra vừa ăn vừa xem.

Thấy Mạnh Nghênh Oánh chỉ nói được một chữ “cô” nửa ngày cũng không ra được một chữ nào, cô đều cảm giác sốt ruột thay!

“Khuyên cô vẫn nên ở nhà dưỡng sức để chữa khỏi mặt cô đi, không khéo đến ngày kết hôn lại dọa cho khách khứa đều bỏ chạy hết đấy, vậy thì không hay đâu.” Diệp Ngưng Dao nháy mắt với cô ta, nói những lời tức chết người không đền mạng, vẻ mặt lạnh lùng.

Dám nói xấu người đàn ông của cô? Thật là không nể mặt cô mà!

Mỗi một câu đều giống như dao đâm vào trong lòng, Mạnh Nghênh Oánh bị làm cho tức đến phát run, cô ta hít sâu nửa ngày mới mở miệng: “Diệp Ngưng Dao, lúc cô cười nhạo người khác, cuối cùng có một ngày cô cũng sẽ biến thành một chuyện cười cho người khác cho mà xem!”

Diệp Ngưng Dao liếc mắt nhìn cô ta, cười lạnh ra tiếng: “Tôi chỉ tin tưởng nhân quả báo ứng, thiện ác cuối cùng cũng có báo, có vài người sớm muộn gì cũng sẽ tự ăn quả báo do chính mình gây ra.”

Thái độ chắc chắn của cô khiến ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lóe lên.

Không xác định được là Diệp Ngưng Dao đã biết điều gì hay chưa.

Lâm Tử An ngồi ở một bên hóng chuyện đến nghiện, anh ta không hiểu có vị hôn thê tốt như vậy, sao lúc trước Giang Hoài lại có thể bỏ vị hôn thê mà về quê cơ chứ, hiện tại bị một cô gái hung dữ đanh đá như Mạnh Nghênh Oánh bám chặt không dứt ra được, thật sự là ném dưa hấu để nhặt hạt vừng.

Xe bò vẫn đang chậm rãi đi về phía trước, nhưng bầu không khí trên xe lại vô cùng áp lực.

Điền lão hán lấy từ trong túi ra một điếu thuốc khô vừa định châm lửa, thấy trên xe đều là con gái, ông do dự trong nháy mắt liền đem điếu thuốc kẹp vào lỗ tai.

Cho đến khi xe bò dừng lại ở cổng làng mới dám vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.

Xe bò vừa dừng lại, Mạnh Nghênh Oánh lập tức nhảy từ trên cao xuống, cũng không quay đầu mà rời đi một mạch.

Sau khi tạm biệt Mạc Tiểu Thanh ở cổng thôn, Diệp Ngưng Dao lại lặng lẽ lên núi.

Vào thời gian này chắc người đàn ông nhà cô vẫn còn ở trên núi.

Họ nuôi ong đất ở vùng núi sâu, thu thập mật hoa của bách hoa.

Bởi vì có linh lực tẩm bổ, những con ong này có thân thể cường tráng, nhất là ong chúa, vẫn là định hải thần châm của cả đàn ong, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện điềm báo gì nữa.

Phó Thập Đông mỗi ngày đều lên núi một đến hai lần, nếu muốn cắt mật còn phải đợi đến giữa mùa hạ.

Xuyên qua rừng cây rậm rạp đi tới một phương thiên địa kia, chỉ thấy người đàn ông kia đang ngồi trên băng ghế nhỏ đội mũ rơm, ngón tay thon dài nhanh chóng vòng qua vòng lui, động tác vô cùng lão luyện.

Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng bước chân chậm rãi đi qua, vốn định dọa anh, nhưng lại bị anh nhận ra.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt trở nên nhu hoà: “Sao lại lên núi? Có khát nước không?”

Nói xong, cầm ghế của mình nhường cho cô ngồi, lại đem mũ rơm chưa làm xong đặt sang một bên, đi vào trong nhà gỗ rót nước.

Nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trong lòng Diệp Ngưng Dao lại cảm thấy ấm áp, ngồi trên băng ghế đùa nghịch cái mũ rơm kia.

“Cho em này, uống đi.” Phó Thập Đông cầm bình trà từ trong nhà gỗ đi ra đưa cho cô.

Nước là nước được lấy từ con suối ở trong núi sâu, ngọt thanh giải nhiệt.

Diệp Ngưng Dao rất thích uống nước ở đây, nếu như không phải đường xá xa xôi, cô thật muốn lấy nước ở đây đem xuống chân núi uống mỗi ngày.

Nâng bình trà lên từ từ uống một ngụm, cảm giác mát mẻ thấm vào tim.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 149



“Anh biết đan mũ rơm sao? Anh thật đúng là khéo tay.”

“Đan cho em đấy, có thích không?” Đầu của cô nhỏ nên anh cố ý làm vừa với đầu của cô.

Diệp Ngưng Dao kinh ngạc nhìn về phía anh: “Bình thường em cũng không làm việc ngoài trời nắng, anh không cần phải đan nón cho em đâu.”

“Ở đây đến tháng sáu mặt trời sẽ rất nắng.” Anh cầm mũ rơm lên để thử xem kích thước có vừa với đầu cô chưa.

Ngay sau đó lại lấy mũ xuống, từ nơi khác cầm tới một cái ghế ba chân ngồi xuống bên cạnh cô.

Cũng không biết anh để nó cân bằng như thế nào, lại không bị té ngã.

Hơi thở ấm áp phà vào mặt, Diệp Ngưng Dao bất giác dịch sang một bên, sắc mặt hơi đỏ lên.

Nhưng cô vừa mới di chuyển, thì Phó Thập Đông cũng di chuyển theo, bộ dạng này có chút bá đạo.

Mắt thấy mình sắp bị chen đến gần bên cạnh tổ ong, cô nghiêng đầu giận dữ nhìn anh: “Sao anh cứ chen chúc với em thế?”

Phó Thập Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kia, bất giác yết hầu khẽ động: “Anh muốn hôn em.”

“Cái gì cơ?” Cô không thể tin được mà mở to hai mắt, cho rằng mình nghe lầm lại hỏi lại một lần nữa: “Anh nói lại lần nữa xem nào?”

“Anh nói là anh muốn hôn em.” Vừa dứt lời, anh liền nghiêng người qua đôi môi mỏng đã tiến lại gần.

Diệp Ngưng Dao dùng bàn tay nhỏ bé cản môi anh lại, không muốn để anh thực hiện được, nếu như không phải thế giới này không có đầu trâu mặt ngựa thì cô tưởng cô bị vật gì đó dơ bẩn bám vào: “Ban ngày ban mặt, sao anh lại hôn em chứ?”

Nghĩ đến hai ngày trước Lâm Tử An len lén nhét sách cho anh, Phó Thập Đông chột dạ mở mắt ra: “Không có gì, anh chỉ là muốn hôn em thôi.”

Anh cũng không hiểu vì cái gì mà ai cũng đều tặng cho anh loại sách như vậy, chẳng lẽ anh bình thường thoạt nhìn rất có h.am mu.ốn rất lớn sao?

Hay là… Vợ anh đã nói gì với Mạc Tiểu Thanh, để thông qua Lâm Tử An mà truyền lời cho anh?

Bằng không anh thật sự không hiểu, vì sao tên Lâm Tử An kia lại tặng cho người đàn ông đã kết hôn loại sách như vậy?

Diệp Ngưng Dao bị lời nói của anh làm cho ngẩn ra, trong nháy mắt che hai má nóng bỏng, ngậm ngùi trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có mà mơ.”

Trải qua mấy ngày suy nghĩ nghiêm túc, Phó Thập Đông cảm thấy mình là đàn ông nên chủ động một chút trong quan hệ của hai người.

Nếu đã có bước đầu tiên, thì sao lại dừng lại những bước phía sau chứ?

Anh lại một lần nữa thăm dò, lấy hai tay người phụ nữ từ trên má xuống, lại nắm chặt trong lòng bàn tay, đôi môi mỏng khẽ hôn bên tai cô chậm rãi cọ xát, khẽ cắn…

Cho dù sống ba ngàn năm, Diệp Ngưng Dao cũng chưa từng trải qua loại khiêu khích câu dẫn này…

Cô nhịn không được mà ưm lên một tiếng, thân thể có chút nhũn ra.

Chung quanh vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giống như tất cả sinh linh đều đang len lén xem tiết mục không thích hợp dành cho thiếu nhi này.

Không biết từ khi nào, Phó Thập Đông đã gặm nhấm môi cô.

Trải qua mấy lần thực hành, nụ hôn của anh càng ngày càng điêu luyện.

Chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn, Diệp Ngưng Dao đã bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, hoàn toàn quên mất vừa rồi cô rất hùng hồn nói rằng “Không được”.

Hương hoa nhẹ nhàng quanh quẩn trong hơi thở, hương vị ngọt ngào của đầu lưỡi làm cho người ta nhịn không được muốn từ từ nhấm nháp nó, Phó Thập Đông gắt gao ôm cô vào trong ngực, lửa trong thân thể đang hừng hực thiêu đốt.

Ngay khi hai người hôn đến quên mình, muốn dừng lại cũng không được, chỉ nghe “Kẽo kẹt” một tiếng.

Không đợi Diệp Ngưng Dao phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, hai người đã ngã ngồi trên mặt đất.

Cú ngã này khiến cô trong nháy mắt trở nên tỉnh táo hơn.

“Phó Thập Đông, anh đang làm gì vậy?!” Diệp Ngưng Dao vươn tay nện nắm đấm nặng nề đấm vào ngực anh.
 
Back
Top Bottom