Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 130



Hai mươi lăm tuổi mới tìm được nhà chồng, từ trong đáy lòng Trang Tú Xuân luôn cho rằng là do Trang Tú Chi liên lụy đến cô ta.

“Một quả phụ lại có bệnh về đầu óc, để chị ta tới đây làm gì chứ? Để gây thêm rắc rối à?” Có một bà già điên làm cho chị của cô ta, làm cho cô ta không ngẩng đầu lên được ở trước mặt mọi người, đành phải cực lực muốn xóa sạch quan hệ với nhà họ Phó.

“Chẳng phải hai đứa nhỏ nhà chị gái của em cũng đã lớn rồi sao? Trên lại có thêm một người chị như thế, về sau chắc sẽ là gánh nặng của em cùng với Lượng Tử đấy.”

Lượng Tử tên thật là Trang Tú Lượng, là con trai út của nhà họ Trang, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.

Từ khi có con trai út, chị em nhà nhà họ Trang đã trở thành bảo mẫu của Trang Tú Lượng, nhất là Trang Tú Chi, trước khi lập gia đình, em trai đi đến đâu cũng phải theo đến đó.

Trang Tú Xuân vừa nghe xong lời này lập tức cảm thấy không vui, cô ta càng bực tức, giọng càng lớn hơn: “Người của nhà họ Phó chết hết rồi sao!? Dựa vào cái gì mà đàn bà của nhà họ Phó lại để cho chúng tôi phải chăm sóc chứ? Họ đừng có mà nằm mơ!”

“Bậy này! Ngày vui sao lại nói đến vấn đề chết chóc chứ? Thật xúi quẩy!”

Ngoài phòng, Phó Viện đứng bên ngoài nghe hết tất cả những gì mà bọn họ nói, cô bé không rõ vì sao bình thường đối tốt với cô bé như vậy, sao hôm nay dì út lại nói mẹ cô bé như thế chứ?

Chú út đã nói qua, ai mà nói xấu mẹ cô bé thì đều là súc sinh!

Phó Viện cắn chặt môi, mạnh mẽ đá cửa phòng mở ra, tức giận đùng đùng đi về phía Trang Tú Xuân.

Không đợi Trang Tú Xuân kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, hai quả trứng gà đỏ nhanh chóng bị ném tới, vừa lúc nện lên cô ta.

“A! Con nhóc này, mày có bệnh à!”

“Bà mới là người có bệnh! Đồ súc sinh dám nói xấu mẹ của tôi!” Ném xong cô bé lại mắng thêm một câu, sau đó Phó Viện rưng rưng nước mắt xoay người chạy mất.

Những người ở trong phòng xấu hổ nhìn nhau.

Lời nói ác độc vẫn còn quanh quẩn bên tai, Phó Viện không biết mình chạy bao lâu, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh vô cùng quen thuộc trước cửa nhà, nước mắt cố nén tựa như một con đê bị vỡ rốt cuộc cũng không khống chế được nữa.

Cô bé bay qua, ôm lấy Diệp Ngưng Dao không buông tay: “Thím nhỏ, vì sao bọn họ đều mắng mẹ của cháu vậy chứ?!”

“Cháu bị sao vậy? Ai bắt nạt cháu?” Diệp Ngưng Dao sờ sờ đầu cô bé, bị cô bé đột ngột chạy tới ôm cô làm cô có chút hoảng sợ, đồng thời lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng tan biến.

Bình thường Phó Viện rất ít bị bắt nạt, lại càng sẽ không khóc ở trước mặt người lớn, khóc như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Bởi vì khóc quá dữ dội, cô bé vừa nghẹn ngào vừa kể lại sự việc một lần nữa, cuối cùng còn không quên hung dữ: “Cháu thật sự hối hận là ném trứng chín, nếu như là trứng sống thì tốt biết bao!”

Nói như vậy, xem Trang Tú Xuân nào còn mặt mũi làm hỉ sự!

Đứa nhỏ này thật lòng đối tốt với những người đó như người thân, cái gọi là hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, Diệp Ngưng Dao rất hiểu tâm trạng của con bé, vào lúc này có nói nhiều lời an ủi cũng vô dụng.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm chú của cháu đi, đoán chừng chú ấy còn đang tìm cháu khắp nơi đấy.”

Người đàn ông kia luôn là miệng cứng nhưng lại hay mềm lòng, tuy rằng đoán được Phó Viện đã đi đâu, nhưng vẫn đi đến chỗ con bé thường xuyên chơi nhìn một chút, chỉ sợ con bé thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Vâng ạ!” Nghe được Phó Thập Đông đang tìm cô bé, Phó Viện ngoại trừ chột dạ ra thì còn có chút áy náy, yên lặng hạ quyết tâm không bao giờ qua lại với người của nhà họ Trang nữa!

Thành phố Bắc Kinh.

Diệp Ngưng Viễn mặc một thân quân phục nghỉ phép về nhà, túi hành lý trong tay còn chưa đặt xuống, thì mẹ anh đã nổi giận đùng đùng đi tới.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 131



“Sao đến giờ con mới về thế hả? Nhanh lên! Dọn dẹp và đến làng Đại Oa ngay!”

Cha anh hôm qua đã điện thoại nói tình hình cho anh biết, Diệp Ngưng Viễn cũng đã biết đại khái, một người là em gái mình, người kia cũng được anh nhìn mà lớn lên, hai đứa chia tay làm cho anh thấy rất bất ngờ.

“Mẹ, hôm nay con trở về chỉ là lấy mấy bộ quần áo, buổi chiều còn phải chạy về bộ đội, chuyện của Dao Dao chờ con nghỉ lần sau rồi mới đến vậy.”

Gần đây bộ đội đang phải tập huấn, trước mắt chuyện của quốc gia đại sự, anh chỉ có thể đem lo lắng đè nén ở đáy lòng hy sinh chuyện nhỏ nhặt trước vậy.

“Cái gì? Con còn phải đi nữa à?” Tiền Thục Hoa vốn tưởng rằng chờ con trai trở về nó có thể xuống nông thôn, kết quả chờ được lại là một câu nói phải trở lại trong quân khu.

Trong khoảng thời gian này, mỗi đêm bà đều gặp phải ác mộng, lại nằm mơ thấy con gái bị bắt nạt ở nông thôn, có đôi khi tức giận đến mức bà thật sự muốn đánh người trong mộng!

“Vậy lần sau khi nào thì con được nghỉ?”

“Cái này con cũng không biết chính xác nữa.” Biết rõ tính tình của mẹ, nên ngay sau đó Diệp Ngưng Viễn lên tiếng cam đoan: “Con nhất định sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, để có thể sớm về quê tìm Dao Dao.”

Tiền Thục Hoa trầm mặc trừng mắt nhìn anh một cái, bà cũng chỉ có thể tức giận, không còn cách nào khác.

Vài ngày sau.

Trên núi Tiên Đào, Diệp Ngưng Dao ngồi xổm trước tổ ong nhìn như đang quan sát ong mật, thực tế là đang thu thập linh lực.

Ong là một loài động vật nhẹ nhàng, kim của ong nối liền với trái tim, và sau khi chích vào ai thì nhất định sẽ chết. Vì vậy, miễn là bạn không chủ động tấn công nó, nó sẽ không tổn thưởng bạn.

Bởi vì Diệp Ngưng Dao có pháp khí hộ thể, những con ong này nhìn thấy cô đều sẽ đi đường vòng, điều này làm cho hiệu suất thu thập linh lực của cô được nâng cao hơn rất nhiều.

Đang lúc cô thu thập luồng linh lực cuối cùng, bỗng nhiên thân thể bị choáng, cả người trước mắt tối sầm ngã ngồi trên mặt đất.

“Cẩn thận!” Phó Thập Đông ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này lập tức ném dụng cụ trong tay chạy tới, kịp thời đỡ lấy người.

Cô nhắm mắt lại và trông rất nhợt nhạt. Anh ôm lấy cô, bước nhanh về phía căn nhà gỗ bên cạnh, giữa hai hàng lông mày là lo lắng nồng đậm và còn có sự kích động.

Đặt cô lên giường gỗ, Phó Thập Đông v.uốt ve cái trán nóng bỏng kia nhẹ nhàng gọi tên cô, nhưng mặc kệ anh lo lắng cỡ nào cô ấy cũng không có bất kỳ phản ứng gì.

Lúc này, thần hồn Diệp Ngưng Dao đang ở một mảnh đất hoang vu, mặt trời quá mức nóng bỏng chiếu lên người như sắp nướng khô người đến nơi.

Cô nhẹ nhàng li.ếm môi, không biết đây là nơi nào?

Nhìn ở xa hơn, bốn phía rách nát làm cho cô cảm thấy kinh hãi, chỉ có một khối tàn bích rồng bay phượng múa viết ba chữ lớn “Bia công đức”.

Là Bách Hoa tiên tử nên cô không thể nhìn rõ.

Ngay khi cô đang cố gắng muốn sử dụng pháp khí để chữa trị, đột nhiên thân thể nhoáng lên một cái, thần hồn cô liền trở về với hiện thực.

Mà pháp khí trong thần thức đang phát ra kim quang, rực rỡ chói mắt.

Mở mắt ra, đầu tiên đập vào mắt là đôi mắt tràn ngập lo lắng của Phó Thập Đông.

“Em tỉnh rồi à?” Thần sắc khẩn trương lại một lần nữa sờ lên trán của cô, căn bản rất là kỳ quái, cô thế mà đã hạ sốt…

“Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?”

“Em không sao.” Diệp Ngưng Dao cầm cổ tay anh lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Có thể là đường huyết thấp, cho nên mới bị choáng váng.”

Cô nhớ rõ nguyên chủ trước kia từng bị như vậy, vừa lúc hiện tại có thể dùng lý do này để lấp liế.m.

“Để anh cõng em xuống núi.” Sợ cô lại có chỗ nào không thoải mái, Phó Thập Đông chuẩn bị dẫn cô đến trạm y tế kiểm tra thật kỹ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 132



“Không cần cõng em đâu, em không sao mà.” Vì chứng minh mình thật sự rất tốt, Diệp Ngưng Dao ngồi dậy từ trên giường, còn cố ý hoạt động hai cánh tay: “Anh xem, em rất khỏe nên không sao cả.”

Cho rằng Phó Thập Đông sẽ bỏ qua, kết quả đợi đến khi hai người xuống núi, anh lại khom lưng vỗ vỗ bả vai mình ý bảo cô trèo lên.

Thái độ kia rất bá đạo, Diệp Ngưng Dao thật sự không chống lại được anh, đành phải trèo lên lưng anh, mặc cho anh cõng mình đi về phía trước.

Dáng người người đàn ông gầy gò, bả vai rất rộng, cô dùng hai tay bám chặt vào cổ anh, suy nghĩ lại bị hoa cỏ cây cối chung quanh hấp dẫn.

Thanh âm sạch sẽ quanh quẩn bên tai, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng cô vẫn nghe hiểu bọn họ đang nói cái gì…

Những hoa và cỏ đang thảo luận về bản thân.

Diệp Ngưng Dao vỗ vỗ bả vai Phó Thập Đông khẽ dỗ dành: “Anh thả em xuống đi, em muốn tự mình đi, nếu lỡ như đụng phải người trong thôn thì sẽ xấu hổ lắm….”

Lý do này thành công đả động đến Phó Thập Đông, sau khi anh buông người xuống còn có chút lo lắng: “Nắm tay anh, đi theo sau anh kẻo ngã đấy.”

Xuống sườn núi dốc, nếu lỡ như cô lại ngất xỉu, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Được.” Diệp Ngưng Dao rất tự nhiên nắm lấy tay anh, đi về phía cây hạnh bên cạnh.

Đây là núi sâu, nếu như không quen thuộc với địa hình rất dễ bị lạc, vì vậy rất ít dân làng sẽ đến đây.

Quả mơ trên cây đã chín, vàng trong suốt, làm cho người ta khi nhìn thấy phải nuốt nước miếng.

Phó Thập Đông cho rằng cô muốn ăn hạnh, vì thế hái một trái dùng khăn tay lau đi vài lần mới đưa cho cô ăn: “Ăn đi, hạnh ở đây cũng không quá chua đâu.”

“Hay là anh hái thêm một ít mang về cho bọn Viên Viên ăn đi.” Diệp Ngưng Dao tiếp nhận quả hạnh cũng không vội vàng ăn nó, mà lén lút sờ lên thân cây hạnh, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu như lại dám nói về chuyện của ta, cẩn thận ta sẽ bổ mi làm củi đốt.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy cành cây hơi lắc lư một chút, cô hài lòng thu tay về, cười tủm tỉm đứng ở một bên nhìn Phó Thập Đông hái hạnh.

Giao lưu giữa các loài thực vật khác với động vật, không quá mười phút, toàn bộ hoa cỏ và cây cối của núi Tiên Đào đều biết một sự thật.

Đó chính là, Bách Hoa tiên tử cao cao tại thượng tuy rằng bị giáng chức xuống thế gian nhưng vẫn có thể nghe hiểu ngôn ngữ của chúng.

Trong lúc nhất thời, tất cả cỏ cây đều im lặng, chỉ sợ chọc cho tiên tử mất hứng, tương lai mình không dễ dàng.

Cảm nhận được hôm nay trong rừng cây yên tĩnh kỳ lạ, Phó Thập Đông nghi hoặc nhìn chung quanh, cũng không có phát hiện mãnh thú khả nghi xuất hiện.

Hạnh trong núi sâu không khác gì dưới sườn núi, có người nhìn thấy bọn họ xách giỏ từ trong núi đi ra, lại nhìn nửa giỏ sơn hạnh kia, ai cũng không nghĩ nhiều về mục đích họ lên núi.

Cho đến nay, hai người nuôi ong trong một ngọn núi sâu vẫn là một bí mật.

Hiện giờ Diệp Ngưng Dao có thể trao đổi cùng với những thực vật này, càng thêm không cần phải lo lắng bị người ta phát hiện những bí mật này.

“Ái chà! Sao lại hái được nhiều trái hạnh như vậy? Diệp Tri Thanh có phải đã có thai hay không?” Đi giữa đường đụng phải Chu đại thẩm trong thôn, bà nhìn cái giỏ rồi lại nhìn vào bụng Diệp Ngưng Dao, cảm thấy mình quả thực là hỏa nhãn kim tinh.

“…” Cô bị hỏi đến ngẩn ra, Diệp Ngưng Dao đầu tiên là phản ứng lại rồi vội vàng giải thích: “Cháu không có thai ạ, hạnh này là hái cho đứa nhỏ trong nhà.”

Chu đại thẩm lại liếc mắt nhìn thắt lưng nhỏ của cô một cái, xem như tin lời cô.

“Cháu và Đông Tử phải cố gắng hơn đi nhé, sớm có em bé một chút, cuộc sống nhỏ trôi qua mới náo nhiệt.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 133



Diệp Ngưng Dao bất giác nhìn Phó Thập Đông, vừa lúc đụng phải ánh mắt cực nóng của anh, cô lập tức thu hồi tầm mắt, hàm hồ nói: “Vâng ạ, thím, chúng cháu còn có việc, khi nào rảnh rỗi lại nói chuyện tiếp ạ.”

Bình thường Chu đại thẩm đối với cô cũng không tệ, cho dù hiện tại xấu hổ muốn chết, Diệp Ngưng Dao vẫn là cười khanh khách nể mặt.

“Vậy các cháu bận thì đi trước đi, thím cũng lên núi hái chút hạnh.”

Đưa mắt nhìn Chu đại thẩm rời đi, Diệp Ngưng Dao chột dạ cúi đầu trầm mặc không nói.

Thấy cô vẫn không nói lời nào, Phó Thập Đông đỏ bừng vành tai, ho nhẹ một tiếng, giải vây nói: “Chúng ta đi thôi, đến trạm y tế kiểm tra một chút.”

“Được.” Diệp Ngưng Dao khẽ cắn môi đi theo phía sau anh còn muốn sinh con.

Cô đột nhiên phát hiện ra từ đêm động phòng hoa chúc kia Phó Thập Đông không chạm qua mình nữa, cho dù sáng sớm hôm đó hôn tay chân cũng rất quy củ.

Bước sinh con, cô phỏng đoán anh nhất định là biết, chẳng lẽ là bởi vì không muốn?

Không biết vì cái gì mà có nhận thức như vậy, Diệp Ngưng Dao không cảm thấy thoải mái, ngược lại trong lòng có chút buồn bực thất vọng.

Có điều nghĩ đến gánh nặng kinh tế của nhà họ Phó, cơn giận không hiểu sao lại vô hình biến mất.

Phó Thập Đông đi ở phía trước, căn bản không nhận ra thế giới nội tâm của vợ trăm chuyển ngàn hồi, trong đầu tưởng tượng đứa bé sau này của hai người họ, khóe miệng anh không tự chủ được mà nhếch lên, mặt mày càng trở nên ôn nhu hơn…

Trạm y tế thôn bình thường không có người, nhưng hôm nay lại vô cùng náo nhiệt.

Nhìn từ xa, trước cửa căn nhà đất không lớn chật ních người trong ngoài.

Hai người liếc nhau một cái, ăn ý không tiến tới trước mặt mà rẽ một vòng trực tiếp đi về phía nhà.

Nếu như lúc này đi qua góp vui, đầu lại càng thêm choáng váng.

Quả mơ trên núi chua ngọt ngon miệng, ăn nhiều lại dễ nóng trong người, sau khi về nhà Diệp Ngưng Dao chia cho Phó Học và Phó Niên mỗi đứa bốn đến năm quả, còn lại đều đặt ở nơi thoáng mát khô ráo giữ lại ngày mai lại ăn.

Phó Viện ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân lắc lư bàn chân nhỏ, vừa ăn hạnh vừa kể chuyện mà cô bé vừa mới biết được: “Thím nhỏ, thím nghe nói chưa? Mẹ của Uông Đại Thuận và vợ hắn hôm nay đã đánh nhau đấy!”

Diệp Ngưng Dao nghe xong nghiêng đầu tò mò hỏi: “Cháu có biết tại sao họ lại đánh nhau không?”

“Hình như là bởi vì chuyện ai làm chủ nhà đấy ạ. Cháu nghe mọi người nói nhà họ Uông đánh nhau đến mức phải đến trạm y tế rồi ạ!”

Thì ra đối tượng bị vây xem trước cửa trạm y tế là bọn họ?

Thật sự là thiện ác báo ứng, họa phúc tương thừa.

Nhìn thấy trò khôi hài này của Uông gia, trong lòng cô cười lạnh một tiếng không nghĩ nữa.

Đêm nay, thừa dịp Phó Thập Đông ngủ say, Diệp Ngưng Dao thông qua thần thức lần thứ hai đi tới nơi hoang vu có bia công đức.

Trải qua một buổi chiều phân tích, cô đoán nơi này hẳn là phương tiện để cô có thể trở về Tiên giới.

Cụ thể là trở về như thế nào, cô còn chưa nghĩ tới.

Cảnh tượng thảm bại ở đây là dùng linh lực khôi phục được.

Mà cô phát hiện ra nó, là bởi vì linh lực trong pháp khí tích góp được đến một con số nhất định.

Tất cả đều là suy đoán, nếu như muốn biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra chỉ có thể dùng thời gian để chứng thực.

Gần đây chuyện vui vẻ hết chuyện này đến chuyện khác, bên miệng Diệp Ngưng Dao gợi lên một nụ cười ngọt ngào, bất tri bất giác tiến vào mộng tưởng…

Vào buổi sáng mùa xuân, tất cả mọi thứ như thể được sống lại.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, Diệp Ngưng Dao đã rời giường rửa mặt.

Phó Thập Đông làm điểm tâm xong, xoa xoa tay lại sờ lên trán cô, nhiệt độ cơ thể bình thường.

“Lát nữa em sẽ cùng Viên Viên đi lên núi Tiên Đào một chuyến, hôm nay anh còn đi lên huyện không?” Diệp Ngưng Dao ăn miếng bánh mì gạo trong tay nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 134



“Anh sẽ đi lên núi cùng với hai người.” Phó Thập Đông không biết một lớn một nhỏ lên núi làm cái gì, nếu như để bọn họ đi một mình thì anh lại càng lo lắng.

Vừa nghe thấy anh cũng đi theo, Diệp Ngưng Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Em nhớ rõ ngày hôm qua anh nói hôm nay anh muốn đi lên huyện mà? Em đi cùng với Viên Viên là được rồi, không cần anh phải cố ý đi theo chăm sóc đâu.”

Chuyện lên núi hứng sương, cô tạm thời không có ý định để Phó Thập Đông biết, chỉ mong anh có thể dựa theo kế hoạch ban đầu nên làm gì.

Thái độ cự tuyệt quá mức rõ ràng, Phó Thập Đông trầm mặc trong chớp mắt liền gật đầu đáp ứng: “Để đưa anh đưa hai người đến chân núi rồi anh lại đi.”

Sớm như vậy mà có thể ra ngoài chơi, người vui vẻ nhất có lẽ chính là Phó Viện, cô bé nhảy nhót đi trước hai người, ngâm nga những bài đồng dao của thời đại này.

Phó Thập Đông đưa bọn họ đến chân núi, nhịn không được lại hỏi một lần nữa: “Thật sự không cần anh đi theo sao?”

“Chú, cháu và thím nhỏ không cần chú phải lo lắng đâu ạ.” Phó Viện cũng không muốn Phó Thập Đông đi cùng, làm cái gì cũng không tự do, vẫn là đi cùng thím nhỏ ở cùng một chỗ vui vẻ nhất.

Thấy hai người đều ghét bỏ mình như vậy, Phó Thập Đông nào còn không biết xấu hổ mà lưu lại nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tay trong tay lên núi, để anh ở dưới chân núi vô cùng buồn bực.

Sáng sớm, không khí trong rừng trong lành ẩm ướt, hương hoa thơm ngát nồng đậm. Phó Viện lên núi tựa như một con chim nhỏ được tự do bay trên bầu trời, nhìn xem, hoàn toàn quên mất nhiệm vụ lên núi của mình là gì.

Diệp Ngưng Dao lấy từ trong túi ra hai ống trúc nhỏ, đem một cái trong đó đưa cho cô bé: “Chúng ta bắt đầu đi.”

“Thím nhỏ, sương này thật sự có thể chữa được bệnh sao?” Phó Viện nhận lấy ống trúc, trong đôi mắt to tròn lộ ra vẻ tò mò.

Cô bé cúi đầu nhìn sương sớm trên những cành hoa ngọn cỏ dưới chân, ngay cả di chuyển bước chân cũng trở nên cẩn thận hơn.

“Đúng vậy, sương sớm cũng là một loại dược liệu đấy.” Diệp Ngưng Dao ngồi xổm xuống kiên nhẫn giải thích.

Nếu họ di chuyển với tốc độ nhanh hơn, hai người họ có thể thu được đầy hai ống tre này trước khi sương sớm biến mất.

“Vậy chúng ta hứng nó cũng là vì làm thuốc để biến thành mỹ nữ sao ạ?” Bình thường Mạc Tiểu Thanh sẽ tới tìm Diệp Ngưng Dao nói chuyện phiếm, Phó Viện ở bên cạnh nghe câu được câu không về viên thuốc tên Đào Hoa, chỉ biết đó là thuốc có thể làm cho người ta trở nên xinh đẹp hơn.

Diệp Ngưng Dao dừng động tác trong tay, do dự chớp mắt, cuối cùng cũng không nói cho con bé biết mục đích chân chính của việc thu thập sương sớm là gì.

Nếu như tác dụng của sương sớm này không có hiệu quả, nó sẽ chỉ làm cho con bé càng thất vọng hơn.

“Đúng vậy, là làm thuốc để trở nên xinh đẹp hơn, vậy thì Viên Viên phải cố gắng thu thập sương sớm, tranh thủ thu thập thật nhanh trước khi chúng biến mất nhé.”

Cảm giác được giao trọng trách khiến Phó Viện càng vui vẻ hơn, cô bé hưng phấn giơ ống trúc trong tay lên cam đoan nói: “Được ạ, thím nhỏ, con sẽ thu thập thật nhanh ạ!”

Hai người vùi đầu vào thu thập, một giờ sau mới chỉ thu thập được một phần ba ống tre.

Đậy ống tre lại, hai người họ đào thêm rau dại trước khi xuống núi.

Trên đường trở về, Phó Viện giống như một con chim sẻ nhỏ “ríu rít” hỏi không ngừng.

Người xưa thường nói giáo dục phải bắt đầu từ khi còn bé, Diệp Ngưng Dao rất kiên nhẫn kể cho cô bé nghe rất nhiều kiến thức về dược lý, nếu tương lai đứa nhỏ này thật sự cảm thấy hứng thú với phương diện y học, cô cũng không ngại dốc hết sức dạy cho con bé.

Phó Viện nghe rất nghiêm túc, lúc này phía trước cách đó không xa truyền đến một trận đối thoại cắt đứt suy nghĩ của hai người họ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 135



So với chiều cao của Diệp Ngưng Dao, Phó Viện phải kiễng mũi chân nhìn xung quanh: “Thím nhỏ, là chú Giang và Mạnh Nghênh Oánh.”

Chuyện trong thôn con bé đều biết, tự nhiên cũng biết Diệp Ngưng Dao từng có quen biết với Giang Hoài. So với chú út nhà mình, cô bé cảm thấy Giang Hoài kia không hề đẹp trai dù chỉ một chút, căn bản không xứng với thím nhỏ!

Nam nữ chính trong sách?

Diệp Ngưng Dao nhìn theo hướng ngón tay cô bé, vừa vặn Giang Hoài cũng nhìn thấy bọn họ.

“Dao Dao.” Hắn ta theo bản năng né tránh cánh tay Mạnh Nghênh Oánh đi tới, si ngốc nhìn người cách đó không xa với vẻ thất thần.

Hôm nay Mạnh Nghênh Oánh chải hai bím tóc hoa gai xinh đẹp, bên tai còn có một tiểu hoa màu đỏ, bộ dạng kiều diễm kia một khi đã là đàn ông thì đều sẽ nhìn thêm hai lần.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang cười vui vẻ nhưng lại nghe được tiếng gọi của Giang Hoài đầy thân thiết, trong nháy mắt biểu tình của cô ta liền cứng đờ, cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Ngưng Dao, đáy mắt lộ ra địch ý.

Diệp Ngưng Dao bị hai người này nhìn đến sửng sốt, cô đi trên đường cũng không đi đến trêu chọc gì bọn họ cả, nữ chính này thật sự rất thiếu đòn.

Đường làng vốn là một con đường nhỏ thẳng từ rừng, cho nên đi trên đường này không hẹn mà gặp là điều không thể tránh khỏi, Diệp Ngưng Dao thẳng lưng thoải mái đi qua, xem như hoàn toàn không nghe thấy tiếng của Giang Hoài.

“Diệp Tri Thanh, cô đi lúc nào mà về sớm thế?” Để thể hiện sự hào phóng, Mạnh Nghênh Oánh bật cười giả chủ động chào hỏi.

“Có quan hệ gì với cô không?” Ngay cả phải bày ra khuôn mặt thân thiện thì Diệp Ngưng Dao cũng lười giả vờ, ánh mắt của cô đảo qua đóa hoa đỏ nhỏ bên tai cô gái này, đáy mắt hiện ra một tia giảo hoạt.

Bị nói đến ngượng ngùng, Mạnh Nghênh Oánh mở to hai mắt nhìn về phía Giang Hoài, ý tứ là đang mách lẻo Diệp Ngưng Dao sao lại đối xử với cô ta như vậy.

Đáng tiếc, tâm tư của Giang Hoài cũng không đặt ở trên người cô ta, hắn đứng ở một bên miệng gợi lên một nụ cười khổ trầm mặc không nói.

Thấy hắn giống như một khúc gỗ ở đó, Mạnh Nghênh Oánh sắp tức chết đến nơi, nhưng vừa nghĩ đến tương lai hắn ta sẽ là đại lão trong giới kinh doanh, cô ta nắm chặt nắm đấm, chỉ có thể chịu đựng hết những ủy khuất này.

“Diệp Tri Thanh! Giữa chúng ta thì những chuyện trước đó đều là do hiểu lầm cả, thật ra với tính cách của cô và tôi, hoàn toàn có thể trở thành bạn tốt.”

Trở thành bạn tốt? Diệp Ngưng Dao tinh tế ngẫm lại bốn chữ này, những người kết giao bằng hữu với cô gái này, hình như đều không có kết cục gì tốt đẹp cả.

Nếu như cô ta quang minh chính đại làm chuyện xấu, thì Diệp Ngưng Dao còn có thể kính nể cô ta còn xem cô ta như một nữ hán tử, nhưng mỗi ngày cô ta đều lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, loại này chính là loại tiểu nhân.

“Làm người mà cô có thể đừng quá dối trá như vậy được không? Tôi và cô sẽ không bao giờ có thể là bạn bè, và tại sao thì tôi nghĩ rằng cô biết rõ hơn bất cứ ai.”

Cho dù da mặt có dày đến đâu, Mạnh Nghênh Oánh vẫn bị làm cho ngượng đến đỏ bừng, cô ta phẫn hận liếc mắt nhìn Giang Hoài vẫn thờ ơ, cô ta tức giận rời đi mà không muốn ở chỗ này thêm một giây nào nữa.

“Vợ của anh chạy mất rồi kìa, anh còn không mau đuổi theo an ủi cô ta à?” Diệp Ngưng Dao khoanh hai tay trước ngực, tựa cười như không cười.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, cô ấy nói chuyện với hắn ta, và bây giờ giọng nói càng chói tai hơn. Giang Hoài giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì, sau đó xoay người đuổi theo Mạnh Nghênh Oánh.

“Thím nhỏ, sau này thím cách xa cô gái Mạnh Nghênh Oánh này một chút, nhà họ Mạnh bọn họ không có ai là người tốt cả.” Phó Viện ngẩng đầu, giống như người lớn hiểu chuyện nói ra lời khuyên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 136



Thật ra thì vì sao nhà bọn họ không phải người tốt, thì cô bé cũng không rõ lắm, bởi vì cô bé nghe người trong thôn đều nói sau lưng nhà bọn họ như vậy.

“Được, cháu yên tâm, cô ta không thể làm gì tổn hại đến thím đâu.” Bị một cô bé dễ thương như vậy quan tâm, Diệp Ngưng Dao sờ sờ đầu cô bé, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.

Bên kia, Giang Hoài đi nhanh vài bước rốt cục cũng đuổi theo kịp Mạnh Nghênh Oánh, vội vàng túm lấy ống tay áo của cô ta, trầm giọng nói: “Nghênh Oánh, em đừng làm loạn nữa.”

“Anh nói gì cơ?” Mạnh Nghênh Oánh không thể tưởng tượng nổi, liền dừng bước xoay người: “Đôi mắt này của anh sắp mọc trên người cô gái kia rồi, bây giờ anh lại bảo tôi đừng làm loạn nữa sao?”

“Chúng ta sắp kết hôn, sao em vẫn không tin tưởng anh cơ chứ?” Hắn ta không thể hiểu tại sao cô ta lại ăn loại giấm chua không cần thiết này.

“Anh cũng biết mình sắp kết hôn rồi ư? Tôi thấy hôn nhân như vậy thì đừng nên kết hôn nữa, chúng ta hãy chia tay đi.”

Mạnh Nghênh Oánh vốn định hù dọa hắn, để hắn có thể có chút ý thức về nguy cơ, nhưng không ngờ người đàn ông trầm mặc trong nháy mắt nghiêm túc nói: “Nếu đây là điều em muốn, thì anh chỉ có thể đồng ý vậy.”

“…” Mạnh Nghênh Oánh tức giận đến thiếu chút nữa là hộc máu, cô ta dùng sức dậm chân, mắng: “Giang Hoài, anh chính là đồ tra nam!”

Nói xong liền khóc lóc chạy đi…

Giang Hoài nhíu mày, không rõ cô chửi hắn là “đồ tra nam” là có ý gì nữa, lần này hắn ta cũng không đuổi theo nữa.

Mới vừa rồi lúc Mạnh Nghênh Oánh đề nghị chia tay, trong lòng hắn ta lại không hề khổ sở như trong tưởng tượng, ngược lại hắn ta còn cảm thấy thoải mái sau khi giải thoát.

Có lẽ tất cả bọn họ nên bình tĩnh lại để tốt hơn cho cả hai.

Ở trong sân nhà họ Mạnh, Phan Quế Phân đang phơi quần áo, thấy con gái tức giận từ bên ngoài chạy về, lập tức buông đồ trong tay xuống hỏi.

“Sao vậy con? Có chuyện gì vậy hả?!”

“Con không sao.” Mạnh Nghênh Oánh căng thẳng, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường.

Một người phụ nữ nông thôn nhưng lại biết quản lý rất rộng.

Bởi vì bình thường cô ta che giấu tốt, Phan Quế Phân cũng không nhận ra tâm tư của cô ta: “Trên đầu con có cái gì thế?”

Nói xong, bà đưa tay muốn lấy nó xuống, lại bị cô ta ghét bỏ né tránh.

“Đây là cái gì vậy?” Mạnh Nghênh Oánh theo ánh mắt của bà sờ lên bên tai mình bỗng nhiên hiểu được: “Đây là hoa con hái từ trong rừng cây, đẹp không ạ?”

Phan Quế Phân nhìn cô giống như bị bệnh thần kinh: “Con nói đây là hoa sao? Con có bị sốt không?”

“Sao vậy ạ?” Vẻ mặt Mạnh Nghênh Oánh nghi hoặc bắt lấy nó, đặt ở trong lòng bàn tay, cô ta cho rằng mình như vừa xuất hiện ảo giác.

Rõ ràng lúc nãy cô ta cài lên tai vẫn là một đóa hoa nhỏ màu đỏ, sao bây giờ lại héo rũ thành một cây hoa cơ chứ?

“A! Con gái! Mặt con bị sao thế?” Phan Quế Phân giống như bị kinh sợ, giậm chân chạy tới, sờ lên hai má Mạnh Nghênh Oánh, gấp gáp đến mức sắp khóc: “Mẹ dẫn con đến trạm y tế khám nhé.”

Trong lúc nói chuyện, Mạnh Nghênh Oánh chỉ cảm thấy các cơ trên mặt có chút cứng đờ, cô đưa tay sờ lên da thịt, xúc cảm lồi lõm không bằng phẳng khiến trong lòng cô ta kêu lộp bộp một chút.

“Mẹ mau đem cái gương nhỏ tới cho con, con muốn xem một chút!”

Giọng điệu ra lệnh của cô ta khiến cho Phan Quế Phân hơi ngẩn ra, bà lập tức chạy vào trong phòng lấy.

Nhìn thấy bản thân mình trong gương, cả khuôn mặt sưng lên, sưng đến mức sắp không nhìn thấy mắt đâu nữa, trên da thịt còn đầy những đốm đỏ do phát ban rất nhiều.

Bộ dạng giống như quỷ này thiếu chút nữa dọa chết Mạnh Nghênh Oánh, cô ta lập tức ném cái gương xuống đất, người đã bối rối không chịu nổi: “Sao lại bị như vậy chứ? Con không có ăn gì bừa bãi mà sao lại như vậy chứ?”

Rubella? Dị ứng? Hay là ngộ độc?

[
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 137



Hai mẹ con không dám trì hoãn thêm phút giây nào nữa, lập tức thu dọn đồ đạc đi đến trạm y tế.

Trước khi ra khỏi cửa, Mạnh Nghênh Oánh còn không quên tìm một chiếc khăn lụa màu đỏ che mặt, chỉ sợ bị người khác nhận ra, cô ta sẽ trở thành trò cười của thôn Đại Oa.

Trưa hôm đó, Diệp Ngưng Dao mang sương được thu thập từ sáng sớm đổ vào trong hai vò rượu nhỏ, lần lượt cho Trang Tú Chi và Phó Niên uống.

Trộn một chút sương có linh lực và nước giếng bình thường trông không khác nhau là mấy cho họ uống.

Trang Tú Chi năm nay ba mươi lăm tuổi, nhưng thời gian không thể nào tàn phai nhan sắc của cô ấy, người ngoài nhìn vào thì chỉ nghĩ rằng cô chỉ khoảng hai mươi tám tuổi.

Diệp Ngưng Dao đặt vò rượu lên môi cô, dịu dàng dỗ dành: “Chị dâu, uống chút nước đi ạ.”

Bình thường chuyện ăn cơm uống nước này đều là do Phó Viện làm, Trang Tú Chi nhìn chằm chằm cô vài giây mới há miệng.

Thấy Trang Tú Chi phối hợp như vậy, Diệp Ngưng Dao nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó cô lại cầm lấy một cái vò rượu khác đi tìm Phó Niên.

Đứa trẻ ngồi xổm ở góc sân viết và vẽ trên mặt đất với cành cây khô.

Diệp Ngưng Dao chậm rãi đi đến bên cạnh cậu bé rồi ngồi xổm xuống, sau đó thật cẩn thận giơ vò rượu lên, dùng một tay kia nhẹ nhàng vỗ vai cậu bé ý bảo cậu bé uống hết.

Nhưng Phó Niên chỉ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô, cũng không có ý định mở miệng.

“Đây là nước ngọt, rất ngon đấy.” Sợ làm cho thằng bé bị dọa sợ, Diệp Ngưng Dao chỉ giơ vò rượu lên, cũng không cứng rắn ép buộc thằng bé.

Sương này chỉ như là một ngòi nổ, không thể chỉ dựa vào nó để chữa bệnh được. Mỗi ngày còn cần phải uống cùng với hai viên thuốc do cô nghiên cứu chế tạo, cô mới có thể biết nó có hiệu quả hay không.

Phó Niên mím chặt môi, nhìn chằm chằm vò rượu nhưng vẫn không hề động đậy.

Hai người cứ như vậy giằng co nửa ngày, cuối cùng Diệp Ngưng Dao uy h**p nói: “Nếu cháu không uống, thím sẽ mách chú của cháu cho mà xem?”

Ánh mắt đen láy của thiếu niên rốt cuộc cũng có chút dao động, cậu bé chậm rãi tiếp nhận vò rượu giơ lên cao uống một hơi cạn sạch.

Bộ dạng như đang uống rượu độc, có chút bi thương.

Cầm lấy rượu uống hết một hơi, Diệp Ngưng Dao hài lòng gật gật đầu.

Xem ra buổi tối cho thằng bé uống thuốc đông y, vẫn là chưa muốn nói cho Phó Thập Đông biết để tránh dọa cho anh sợ hãi.

“Ngưng Dao, Ngưng Dao! Có chuyện lớn rồi!” Trong tay Mạc Tiểu Thanh cầm một phong thư, giống như một cơn lốc nhỏ vọt vào, lồng ng.ực phập phồng kịch liệt rất lâu mới thở đều trở lại.

Diệp Ngưng Dao đưa cho cô một cái ghế nhỏ, nhìn mái tóc ngắn lộn xộn kia chỉ cảm thấy buồn cười: “Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn cô gấp gáp như vậy kìa.”

“Cô đoán xem!” Mạc Tiểu Thanh đặt mông ngồi trên băng ghế nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, trên mặt tràn đầy vui sướng khó hiểu.

“Thư trong tay cô có phải là cho tôi không?” Thị lực của Diệp Ngưng Dao cực tốt, trên mặt viết bốn chữ lớn “Gửi cho Diệp Ngưng Dao”, cô thấy rất rõ ràng.

“Đúng đúng đúng! Cái này cho cô, chị họ tôi bảo tôi đưa nó cho cô đấy.” Mạc Tiểu Thanh cười, hai tay dâng thư lên cho cô: “Là do tôi quá cao hứng, lại quên mất chuyện này ấy chứ.”

Diệp Ngưng Dao nhận lấy phong thư, xé niêm phong rồi mở ra.

Sơ lược qua một chút, cô đọc hiểu được đại khái.

Qua một thời gian ngắn, Mạc Vãn Hà sẽ dẫn người đến huyện để mua Đào Hoa Hoàn, hy vọng cô nể mặt cô ta có thể gặp người kia một lần, để cho cuộc làm ăn này suôn sẻ hơn.

Đầu năm nay không cho phép đầu cơ trục lợi, không ai dám làm ăn với người lạ cả. Nhân phẩm của Mạc Vãn Hà thì cô rất tin tưởng, người cô ấy giới thiệu cho cô chắc hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Nghĩ đến không lâu sau nữa sẽ lại có một khoản tiền vào, Diệp Ngưng Dao liền mỉm cười, tâm tình theo đó mà cũng trở nên tốt hơn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 138



“Chị họ của tôi nói gì ở trong thư thế?” Mạc Tiểu Thanh tuy rằng là rất tò mò, nhưng không nhìn lén, đức tính của cô ấy càng làm cho Diệp Ngưng Dao có thiện cảm hơn: “Chị ấy nói qua một thời gian ngắn nữa sẽ đến đây.”

“Còn đến đây nữa sao?” Mạc Tiểu Thanh không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện khác, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là có tin tức của người kia?”

“Cái gì?” Bởi vì thanh âm quá nhỏ, Diệp Ngưng Dao nghe không rõ lắm.

“Không có việc gì.” Có một số việc không thể nói ra bên ngoài, Mạc Tiểu Thanh vội vàng chuyển đề tài nói: “Cô còn chưa đoán vì sao tôi lại cao hứng như vậy sao!”

“Người có thể làm cho cô cao hứng như vậy, không phải là Mạnh Nghênh Oánh gặp chuyện không may gì đấy chứ?”

“Chúa ơi! Cô lại đoán đúng rồi đấy!”

Nhắc tới Mạnh Nghênh Oánh, Mạc Tiểu Thanh kìm lòng không được mà cười ra tiếng: “Cô không biết đâu, hiện tại khuôn mặt của cô ta sắp thành đầu heo rồi!”

Diệp Ngưng Dao muốn nói việc này là do cô làm, căn bản cũng không cần phải đoán.

Nhưng bề ngoài vẫn lộ ra một chút kinh ngạc: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao mặt của cô ta lại trở thành như đầu heo?”

“Nghe bác sĩ của thôn nói, chắc là dị ứng với phấn hoa, hơn nữa còn trúng độc của xương rồng bát tiên.” Hiện tại chuyện này cả thôn ai cũng đều biết, Mạnh Nghênh Oánh trốn ở nhà cũng không dám đi ra ngoài, nghĩ đến hình ảnh kia, Mạc Tiểu Thanh chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng hả dạ.

“Thật là thảm quá đi!”

“Đúng là rất thảm.” Diệp Ngưng Dao đồng ý gật đầu.

Hai người nhìn nhau cười, nhưng trong mắt chỉ thấy được sự vui sướng khi người ta gặp họa.

Lúc này ở nhà họ Mạnh.

Mạnh Nghênh Oánh dùng khăn quàng cổ thật dày che mất mặt, cả người đều ở trong trạng thái sụp đổ.

Mới vừa rồi đến trạm y tế khám bệnh, vị bác sĩ kia chỉ kê cho một viên thuốc đã cho cô ta về.

Nhưng đã uống thuốc hơn hai tiếng đồng hồ, gương mặt cô ta vẫn không thấy khởi sắc, từ lo lắng đến khủng hoảng, cô ta chỉ có thể túm lấy cánh tay Mạnh Nghênh Võ bảo hắn đưa mình đến bệnh viện thành phố khám bệnh.

Em gái hắn ta đã từng như hoa như ngọc, giờ lại biến thành bộ dạng như quỷ dạ xoa rất dọa người, Mạnh Nghênh Võ quay mặt sang một bên, nhìn rất muốn nôn.

“Từ thôn chúng ta đi lên thành phố phải mất bốn đến năm tiếng, bây giờ đã muộn như vậy, sáng mai chúng ta hẵng đi lên bệnh viện thành phố nhé.”

“Không được! Em phải đi ngay bây giờ!” Bởi vì mí mắt sưng lên cao, đôi mắt xinh đẹp kia chỉ còn một khe hở, thoạt nhìn có chút buồn cười.

“Không bằng để Giang Hoài đưa em đi? Bây giờ anh thực sự không thể đi được.” Mạnh Nghênh Võ lắc lắc cánh tay, muốn thoát khỏi ma trảo của cô ta, nhưng cô ta lại càng bám lấy hắn gắt gao hơn, không nghĩ đến sẽ buông tay ra.

Rơi vào đường cùng, hắn ta chỉ có thể chuyển sự chú ý đến Giang Hoài.

Có người yêu lại không bám vào, sao lại bám vào người hắn ta làm cái gì vậy chứ?

“Không thể để cho anh ấy nhìn thấy bộ dạng như thế này của em được!” Nghe thấy tên Giang Hoài, Mạnh Nghênh Oánh càng thêm kích động hơn.

Ai cũng sẽ yêu cái đẹp hơn, hôm nay cô ta vừa mới náo loạn chia tay với người đàn ông kia, nếu như hắn ta thấy bộ dáng này của cô thì sẽ thật sự muốn chia tay với cô ta thì phải làm sao bây giờ?

“Được được! Chúng ta không để cho cậu ta thấy.” Mạnh Nghênh Võ bất đắc dĩ móc lỗ tai ra nhanh chóng dỗ dành cô ta.

“Nếu không như vậy đi, để cho chị dâu em đi cùng với em, hai người cùng là phụ nữ với nhau, làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn.”

Bị Mạnh Nghênh Võ điểm danh, Trần Ngọc Như sững sờ trong chớp mắt, cho dù trong lòng không muốn nhưng vẫn phải gật đầu đáp ứng.

Những ngày kế tiếp chỉ cần thời tiết không tệ, Diệp Ngưng Dao vào mỗi sáng sớm đều sẽ cùng Phó Viện đi thu thập sương.

Thông qua phương pháp điều trị này, hai ngày gần đây Trang Tú Chi đã có chút phản ứng với bên ngoài hơn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 139



Đây là một sự chuyển biến tốt, chuyện lên núi thu thập sương, Diệp Ngưng Dao cũng không muốn giấu Phó Thập Đông nữa.

Anh muốn đi cùng, cô cũng không còn ngăn cản anh nữa.

Giống như phản ứng lúc trước của Phó Viện, Phó Thập Đông thấy bọn họ đi thu thập sương sương nhịn không được hỏi: “Hai người lên núi chính là vì muốn đi thu thập sương sớm sao?”

“Đúng vậy, anh mau đi hỗ trợ em đi.” Diệp Ngưng Dao khoát tay áo với anh, lực lượng lao động tốt như vậy không thể lãng phí được.

Tiếp nhận ống trúc trong tay cô, Phó Thập Đông ngoan ngoãn ngồi xổm vào bụi cỏ học theo Phó Viện, dùng ống trúc tiếp hứng lấy giọt sương trên từng chiếc lá.

“Thu thập chúng để làm gì?”

Sợ bị Phó Viện nghe thấy, Diệp Ngưng Dao tiến lại bên cạnh anh, thấp giọng thì thầm: “Em đang dùng nó để trị bệnh cho chị dâu và Phó Niên đấy, trước mắt đã có một chút hiệu quả rồi.”

“Thật sao?” Phó Thập Đông dừng động tác hứng sương sớm, cầm tay cô, trên mặt quanh năm không có biểu tình xuất hiện một tia vui mừng.

“Đúng vậy, tin em đi, bọn họ sẽ tốt lên mà.” Trang Tú Chi biến hóa rất nhỏ cho nên cô càng tin tưởng hơn, thấy anh cao hứng như vậy, Diệp Ngưng Dao thản nhiên cười, một loại cảm giác có thành tựu tự nhiên sinh ra.

“Lúc trước anh dẫn bọn họ đến bệnh viện lớn khám bệnh, uống vô số thuốc cũng không có hiệu quả.”

Ý tứ trong lời nói của anh tuy rằng uyển chuyển, nhưng Diệp Ngưng Dao vẫn nghe ra được.

Nếu như không phải anh có ơn với mình, lấy tính tình tiểu bạo chúa của cô, đổi lại là người khác nghi ngờ cô như vậy, cô đã sớm ngoảnh đầu bỏ đi rồi, sẽ không để cho họ chút mặt mũi này.

“Nếu như anh không tin, anh có thể đợi một tuần xem sao, đến lúc đó có hiệu quả trong nháy mắt hay không.”

Nói xong, Diệp Ngưng Dao hất tay anh ra rồi đứng lên đi về phía Phó Viện.

Vẫn là cô bé dễ thương Phó Viện ngoan nhất, cô làm cái gì con bé cũng sẽ ủng hộ.

Phó Thập Đông cũng coi như là không quá ngốc, anh lập tức bắt lấy tay cô, cúi đầu dỗ dành: “Không phải là anh không tin em, chỉ là lúc trước ôm quá nhiều hy vọng cho nên giờ có chút thất vọng…”

Bộ dạng này của anh cực kỳ giống một con sói đang tủi thân vẫy đuôi cầu xin, Diệp Ngưng Dao cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, thấy thái độ của anh coi như cũng không tệ, cô rốt cuộc cũng mềm giọng: “Được rồi, anh mau thu thập sương đi, em đi đến hỗ trợ Viên Viên.”

Hiệu suất làm việc của ba người so với hai người thì nhanh hơn nhiều, bình thường bọn họ thu thập sương phải mất hơn một tiếng, hôm nay lại mới có nửa tiếng họ đã hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Ngưng Dao không chút keo kiệt mà khen ngợi Phó Thập Đông, cũng bảo anh ngày mai tiếp tục đến hỗ trợ thu thập sương sớm.

“Chú, sau này chú sẽ đi cùng chúng cháu sao?” Phó Viện hỏi thật cẩn thận, hôm nay cô bé không dám chạy trên núi vui vẻ như mọi khi nữa, nếu sau này chú ấy mỗi ngày đều sẽ đi cùng… Ôi… Cô bé thật sự muốn khóc!

“Đúng vậy.” Phó Thập Đông cười gật đầu.

Cuối cùng một tia ảo tưởng tan vỡ, trên đường xuống núi Phó Viện một mình đi ở trước mặt hai người, lặng lẽ bĩu môi nhìn phong cảnh.

Diệp Ngưng Dao “phụt” cười, nhịn không được mà hỏi Phó Thập Đông: “Vì sao hai đứa nhóc trong nhà này lại sợ anh đến như vậy chứ?”

Từ khi gả về đây, cô chưa từng thấy qua người đàn ông này nói nặng với hai đứa bé này lần nào, không thể nói là anh ôn nhu, nhưng tuyệt đối cũng không phải là nghiêm khắc.

“…… Hai đứa có sợ anh sao?” Phó Thập Đông trực tiếp rơi vào trầm tư.

“Bình thường anh phải cười nhiều hơn, thế mới đẹp trai, bọn họ cũng sẽ không sợ anh như vậy nữa.”

Cô thích nhìn anh cười, nhưng anh không cười nhiều.

Một lúc lâu sau người đàn ông mới mở miệng: “Vậy còn em thì sao? Em có sợ anh không?”

“Em mà… Anh nghĩ sao?” Diệp Ngưng Dao cười tủm tỉm chống lại đôi mắt phượng thâm thúy của anh, không khỏi tán thưởng người đàn ông này càng nhìn càng đẹp.
 
Back
Top Bottom